1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Say rượu điên cuồng

      Ở bên trong phòng bệnh loại cực lớn của bệnh viện nào đó, hoàn toàn yên tĩnh, những người bị thương vẻ mặt đau khổ nhìn trần nhà, nghĩ tới lần này rốt cuộc xảy ra lỗi ở đâu.

      Những người khác ngồi nghiêng, ngồi xổm, có người trực tiếp ngồi ở sàn nhà, ngoại trừ Lạc Viêm Hành tay đến bắt sói trắng, còn có giao dịch sai lầm, người lúc đầu cho theo lại cứu mọi người, chín chết sống thế nhưng hề có thu hoạch, đến tột cùng là bọn họ suy nghĩ chu đáo hay kẻ địch quá giảo hoạt?

      Khâu Hạo Vũ cũng lên tiếng, đúng là dám, dưới tình huống này, cho dù ta cái gì cũng bị vây công, cường long áp nổi địa đầu xà, Salsa tỉnh lại cùng liếc nhìn nhau cái, này vểnh cái miệng nhắn cao làm ta khỏi bật cười, ủy khuất như vậy? Giống như đứa bé được ăn kẹo.

      Quả bởi vì Salsa có Ice Cream ăn nên vui vẻ, vốn rất tốt đẹp, đều do Lạc Viêm Hành xấu xa hại các chị vui.

      Trình Thất ngồi thẳng ghế sa lon trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc có cần phải làm như vậy ? Đưa tới cửa để cho người ta cưỡng hiếp, quá mất mặt, đường đường là người đứng đầu bang, tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này? Vả lại mắng vẫn thể mắng, người ta cũng có ác ý, có quỷ mới có ác ý.

      Ma Tử biết tất cả mọi người nghĩ cách để giải quyết, cũng có ý tốt mở miệng, dù sao mọi người đều giới thiệu cho Khúc Dị rồi, vậy có thể sau này là người nhà, lúng túng : "Lúc ấy Khúc Dị , có vấn đề gì tìm ấy . . . . . . Tôi xem. . . . . . Chúng ta tìm ấy muốn tiền là được rồi!"

      Quả nhiên, mọi người cũng ngẩng đầu lên.

      Đông Phương Minh gạt bỏ: " được, vấn đề căn bản ở chỗ này, Khâu Hạo Vũ, tôi biết tại sao lại muốn tới cứu chúng tôi, càng biết tại sao đến bây giờ còn , cũng quan tâm có mưu ma chước quỷ gì hay , tôi chỉ hỏi , hôm đó. . . . . . chuyện ở Đảo Quan Nham có phải các người biết hay ?"

      ‘Vèo vèo vèo! ’

      Trừ đám ngườiTiểu Lan, tất cả đều hoảng sợ trừng mắt về phía người đàn ông, biết chính xác? Như vậy xong rồi.

      Khâu Hạo Vũ nhướng mày, vốn định lấp liếm cho qua, dù sao đại ca có lên tiếng, tự tiện cho bọn họ biết, có thể hư chuyện tốt của đại ca hay ? tốt xấu gì ta cũng theo bọn họ đánh trận, cứu bọn họ ra ngoài phải nhìn bọn họ tìm chết, suy nghĩ chút, sau đó gật đầu cái: " sai, các người cũng to gan, chuyện như vậy cũng dám làm, thiếu chút nữa, đại ca còn khả năng sinh con, hơn nữa trở về ngày thứ nhất tra ra được!"

      "À? Ngày thứ nhất? Thiệt hay giả? Bản lãnh của các người là lớn!" Ma Tử sợ hãi kêu lên, má ơi, ngày thứ nhất. . . . . . Vậy còn có chuyện gì bọn họ biết? Quá đáng sợ, bản lĩnh của Long Hổ quá lớn.

      Khóe miệng Trình Thất cũng co giật, chỉ nghĩ đối phương có thể biết, ngờ biết sớm như vậy: " trách được vẫn đối chọi với bà , có phải Long Hổ các người quá hiểm hay ? Muốn dùng đao súng sao?"

      " ta cũng quá Quang Minh Trác Nhiên!"

      "Con mẹ nó, cái gì?"

      "Có khí phách lại lần xem!"

      Mấy người đàn ông đứng dậy nhặt lên cái ghế giả vờ muốn đánh nhau.

      Khâu Hạo Vũ có thể sợ trường hợp này sao? Thấy Trình Thất đưa tay ngăn lại những người an phận, cũng kể khổ, khuyên nhủ: "Thực lực của Long Hổ các người cũng nhìn thấy rồi, phải là tôi thổi phồng, khắp nơi thế giới đều có người của chúng tôi, muốn gia nhập vào tổ chức đếm hết, các người gia nhập với chúng tôi, rất ủy khuất sao? Nguồn thu vào khẳng định hơn nhiều so với tại các người muốn, càng cần khắp nơi nhận những vụ buôn bán linh tinh, cần gì. . . . . ."

      " biết cái gì? Gia nhập vào Hội của các người, chúng tôi được xem là cái gì? Bang hội ? Khâu Hạo Vũ, các người có hùng tâm tráng chí, chúng tôi cũng có!" Lộ Băng liếc người đàn ông cái.

      "Được rồi, được rồi, tôi tranh luận với các người, tóm lại các người muốn tự lập bang phái là thể nào!" Ngoại trừ đại ca muốn bảo vệ cho bọn họ, Long Hổ tuyệt đối cho phép bang hội nổi lên phục tùng.

      Trình Thất đau đầu nhức óc, thể nào sao? Các việc có liên quan làm sao lại thể nào? Long Hổ có tư cách gì tới chèn ép ? Dĩ nhiên, tại chưa dùng sức, dù sao
      Đắc tội với người đàn ông kia trước, người ta cũng , năm năm trước là chuyện hiểu lầm, cũng phải cố ý gây khó dễ Phi Vân Bang, vậy bọn họ đương nhiên xem là người có tội.

      xin lỗi cũng được, nếu như xin lỗi rồi còn nắm thả mới đến chuyện lập trường, chậm rãi đứng dậy giọng : “ cần tìm Khúc Dị, nếu như Lạc Viêm Hành muốn gây phiền toái cho chúng ta, ta cũng chịu bó tay, nếu như cứng rắn hỏi ta muốn tiền, phải qua ông rút cầu sao? Trị bệnh phải trị tận gốc, các em yên tâm, tiền này tôi nhất định đem trở về cho các người!”

      “Chị Thất, chị nơi nào? Ma Tử lo lắng ngồi dậy.

      Trình Thất kéo cửa ra cũng quay đầu lại : “ có việc gì!”

      Sau khi người biến mất.

      “Chẳng lẽ chị Thất giết Lạc Viêm Hành?”

      “Mọi người cùng mau!”

      Khâu Hạo Vụ cau mày: “Đại ca giết ấy, các người muốn theo, ngược lại gây thêm phiền toái cho ấy!” Mặc dù biết Trình Thất làm gì, khẳng định có nguy hiểm, nhớ tới có lời muốn với ta, kê vào lỗ tai : “ ra ngoài chút?”

      Salsa nháy mắt mấy cái, bưng lấy cánh tay băng bó, lật người theo ra ngoài.

      Nếu như bình thường, Ma Tử ngăn cản trước tiên nhưng bây giờ có tâm tình trông nom chuyện hư hỏng của Salsa, nếu lấy tiền về, như thế phụ lòng các em chết hay sao? Hay là dứt khoát tìm Khúc Dị, đối với đường chủ như ta mà hơn hai tỷ phải là vấn đề lớn chứ? Để ta đưa tiền, sau đó gả cho ta? Về sau từ từ trả?

      Theo đuổi suy nghĩ của mình, lần nữa lọt vào yên tĩnh.

      Trong hành lang, Khâu Hạo Vũ khoanh đôi tay, cúi đầu nghiêng người dựa vào vách tường, mím môi : “ trước !”

      Salsa vô cùng căng thẳng nắm vạt áo, tràn đầy chờ mong, ràng suy nghĩ xong nên thế nào rồi, nhưng phát khó có thể mở miệng: “ trước !”

      “Ưu tiên phụ nữ!” Khâu Hạo Vũ đưa tay, ý bảo đối phương cần lằn nhằn.

      “Vậy…Tôi nhé?” Salsa ngẩn khuôn mặt nhắn tuyệt nỹ, chớp mắt nhìn người đàn ông: “Chúng ta kết hôn ?”

      “Phốc, khụ khụ khụ!”

      kịp nuốt nước miếng bị sặc làm gương mặt đẹp trai của người đàn ông đỏ bừng, chỉ nghĩ đối phương muốn đơn giản là thích ta, muốn lui tới với ta, ngờ đối phương lại trước như thế: “Kết hôn? biết kết hôn có ý nghĩa như thế nào ?”

      Salsa nhe răng cười : “Tôi biết , là cả đời đều muốn ở chung chỗ, tôi muốn ở bên cạnh , Tiểu Bát…….. đồng ý ?”

      Vài tia nắng chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên khuôn mặt thẹn thùng của , xinh đẹp tuyệt trần, da thịt nõn nà như trứng gà bóc làm người ta nhịn được muốn tiến lên nhàng rơi xuống nụ hôn, cái miệng nhắn đỏ tươi bởi vì mong đợi mà mím chặt, tóc đen hơi xoăn dài đến eo xõa ra đầu vai, thể đối phương phong tình vạn chủng.

      Khâu Hạo Vũ im lặng hồi lâu, di dời ánh mắt, hung ác quyết tâm tiến lên, đôi tay đặt lên đầu vai , nghiêm túc : “Đứa bé kia phải do A Nam làm, là tôi bảo ta phá bỏ đấy!”

      phải vậy!” Salsa lắc đầu, tại sao muốn lừa ?

      Người đàn ông đột nhiên phát trái tim nóng lên hừng hực dường như bị người hung hăng giẫm đạp dưới chân, co thắt, co thắt, ra đây chính là cảm giác đau lòng, tại sao đến bây giờ vẫn cho rằng người tốt? Trong thoáng chốc ra chữ, trong cổ họng giống như bị hột đào, hấu kết mạnh mẽ di chuyển lên xuống, cười : “ ra ở xe tôi nhìn ra có thể mang thai, dẫn là muốn phá bỏ đứa bé kia, A Nam cho tôi biết, mang thai , là tôi…là tôi…bảo ta phá bỏ đấy!”

      Vẻ mặt Salsa thay đổi nhưng hốc mắt đỏ lên: “ phải mang tôi xem bệnh sao?” Trong con ngươi mờ lệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt người đàn ông, phải như vậy, phải như thế.

      lừa mình dối người như vậy làm cho Khâu Hạo Vũ hận thể quất chính mình bạt tay: “Tôi phải người tốt, cho nên về sau… cần thích tôi nữa, cám ơn cho tôi nhìn thấy ràng mình là người cỡ nào ghê tởm, cũng cám ơn thích để cho tôi biết mình cũng hư hỏng như thế, có người nguyện ý vì tôi ngay cả mạng cũng muốn, Salsa, xin lỗi!” Buông tay ra, ngửa đầu hít mạnh hơi khí mới mẻ, sau sải bước xuống lầu.
      Last edited by a moderator: 24/2/15
      mal thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Say rượu điên cuồng 2

      Lần này Salsa tiếp tục giữ lại, còn hơi sức dựa vào tay vịn, là , các chị đều là , là Tiểu Bát, đó cũng là đứa bé của , tại sao có thể giết chết nó? Giơ tay lên quệt nước mũi chút, cuối cùng vẫn được nhịn, đều trưởng thành, thể khóc nhè nhưng tại sao trong lòng khó chịu như vậy?

      "Ô ô ô ô!"

      Khâu Hạo Vũ ngửa đầu liếc mắt nhìn đắm chìm trong đau thương, phải là người tốt còn khóc cái gì? Phát mặt lạnh buốt, giơ tay lên lau sượt qua, ra có ngày ta rơi nước mắt, đột nhiên cảm thấy đứa bé kia còn sống tốt, như vậy ta có thể làm cha, xem như lấy được quyền nuôi dưỡng, nhưng bên ngoài còn có con trai, ít nhiều cũng có chút an ủi.

      Dù sao cũng hơn tại có gì cả, trước kia cảm thấy chỉ cần có tiền có tất cả, nhưng trải qua chuyện hôm nay cho ta biết, ra ta có gì cả.

      Ghê tởm hơn làm cho thích ta bị thương sâu như thế, biết rất ràng đối phương ngây ngốc, có thể lừa cả đời, nhưng quỷ thần xui khiến muốn lừa , có phải mỗi người đàn ông đối với thích mình cũng đặc biệt dễ dàng mềm lòng hay ? thích sao?

      Salsa dùng sức ôm bụng, cơn đau xót mất con lần nữa xâm nhập vào thần kinh của , so với lúc ban đầu, mặc dù tốt hơn nhiều, nhưng Tiểu Bát do làm, so với lúc ban đầu càng khó chịu hơn.

      Ma Tử đẩy cửa ra, bước chân gian nan tiến lên tay ôm vào trong ngực: "Được rồi, đừng khóc, tôi rồi, đứa bé còn có thể có nữa!"

      "Tiểu Bát thừa nhận ô ô ô ô ấy do ấy làm ô ô ô ô. . . . . . ! ấy ấy . . . . . ." Tại sao là Tiểu Bát? Tại sao?

      "Chúng tôi sớm biết, chỉ em tin, tại tin chưa? Về sau cách xa ta chút, biết ? Nếu , sau này cũng có đứa bé!" Đứa ngốc, em khổ sở cái gì? Vì loại người đàn ông đó có đáng giá ?

      Salsa lau toàn bộ nước mắt nước mũi ở bả vai Ma Tử, càng khóc càng lớn tiếng, mất mặt cái gì, hiểu, chỉ biết là giờ khắc này muốn lớn tiếng than vãn, khóc lên hết chuyện.

      Bên này, ngoài sân nhà họ Lạc, Trình Thất ngồi ở góc cầm mấy bình rượu cao lương mãnh liệt rót, tại sao uống rượu? Mẹ nó, tỉnh táo vào đưa tới cửa bị người cưỡng hiếp, đánh gãy chân tên Lưu manh này mới là lạ, mặc dù phải loại người cổ hủ, nhưng bây giờ cảm giác của đối với giống lúc ban đầu, vấn đề là người đàn ông kia thích , ngược lại xem như kẻ địch.

      Ai tự coi thường đến đưa tới cửa cho kẻ địch thích cỡi lên hay ngược đãi, tóm lại tiếp nhận nổi, còn chưa có bỉ ổi đến mức kia.

      Nhưng vì bang phái thể , nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của các em, cuối cùng mỗi người ngã. . . . . . quá nghiêm trọng, bọn họ đều có thể là trọng phạm cảnh sát truy nã, lúc này muốn theo cũng được, người, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì, đầu tiên phải phụ trách tới cùng, nếu kéo bọn họ xuống nước có quyền buông tay.

      Vĩnh viễn chỉ lo bản thân mình có bạn bè, có người thân, còn sống cũng còn ý nghĩa, loại người như thế hổ thẹn nhất.

      Sau khi đổ ba bình rượu, phát đầu óc hơi choáng váng, lập tức đứng dậy ‘bốp’ tiếng nện bình xuống đất, mặt lạnh tiến lên phía trước : "Tôi muốn gặp đại ca các người. . . . . ."

      đợi xong, bảo vệ liền tự giác qua soát người, sau : "Vào thôi!" Soát người cũng trở nên tùy ý, sợ rằng lần sau cũng cần lục soát.

      Bọn họ càng lúc càng thức thời rồi, Trình Thất lườm bọn họ cái, lục soát cái gì lục soát? có thể giết tên cháu trai bên trong này hay sao? Bệnh thần kinh, giết rồi, còn có thể sống sao? có đầu óc.

      Khí thế hung hăng chạy thẳng tới nhà chính, đến phòng khách vừa nhìn lại có người, dường như tên tiểu quỷ nhát gan rắn to cũng cách nào kích thích sợ hãi, đến lầu hai, đá văng phòng ngủ chính của người đàn ông, quả nhiên, lại tắm nhưng lần này đối phương vừa lúc tắm xong, quấn khăn tắm sững sờ tại chỗ.

      Dường như Lạc Viêm Hành biết đối phương là ai, vừa lười biếng tới ghế sa lon vừa hỏi: "Trình bang chủ tức giận , thế nào? Còn chưa ăn đủ thua thiệt?"

      Trình Thất tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trở tay đóng cửa lại, hai lời, trầm mặt bắt đầu thuần thục cởi sạch quần áo chính mình, nằm ngang giường nệm: "Bới nhảm, đến đây !"

      Người đàn ông dừng lại động tác đốt thuốc, kinh ngạc nhíu mày, ngửa đầu nhìn về phía giường nệm: " lại muốn làm gì?"

      "Lạc Viêm Hành ít đánh Thái Cực với tôi , lần trước đối như vậy, tôi thừa nhận là lỗi của tôi, dĩ nhiên, xin , như vậy , tôi cho chơi đùa lần, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy , muốn đấu cũng được, tôi đấu đến cùng!" Chỉ cần chơi ám muội, vĩnh viễn thua .

      Chậc, chậc, chậc, bộ dáng kia có mấy phần giống như lên giường sao? Giống như liều mạng có.

      Lạc Viêm Hành hiểu ra nhíu mày, trong lòng nổi lên đùa cợt, buông điếu thuốc, đứng dậy vừa về phía chiếc giường hẹp vừa lắc đầu : "Trình Thất được a, tự trói đưa đến, càng nghĩ tới còn bạo lực háo sắc như vậy, đêm đó xem như tôi mở rộng tầm mắt rồi!" Khom lưng trong tủ ở đầu giường rút ra cây roi da và sợi dây đỏ.....

      Trình Thấy nắm chặt hai quả đấm, cứ , người này biến thái nhất, lại còn ở nhà giấu loại vật này, vô sỉ, hạ lưu, ghê tởm, đáng chết, có chút hối hận.

      "Được, nếu Trình bang chủ sảng khoái như vậy, vậy tôi cần gì phải kiểu cách?" Cười trầm ngồi ở đầu giường, lôi kéo dây đỏ giả vờ muốn trói.

      "Này, này, này! Nhưng tôi có bảo trói!" muốn làm gì?

      Lạc Viêm Hành cười cười: "Tôi biết !"

      Biết? Vậy còn cầm sợi dây làm gì? Chợt nghĩ đến cái gì, đôi tay che ngực: " biến thái à?" Làm cái quái gì hả?

      Người đàn ông sửng sốt chút, sau đó chính xác kéo đôi tay , cột chắc hai cổ tay.

      Trình Thất ngây người: "Là......như vậy?"

      "Nếu cho rằng tôi muốn trói nơi nào?"

      nào đó theo phản xạ bảo vệ trước ngực.

      Mu bàn tay của Lạc Viêm Hành cũng bị mạnh mẽ kéo đến ngực , sau khi bừng tỉnh hiểu ra, cơn lạnh lẽo đến buồn nôn, đầu đầy vạch đen, phát quả đối phương muốn dùng cách này để hóa giải ân oán, cũng phải đùa, hất ra tay: "Hôm nay có hứng thú, ra ngoài!" Vừa muốn đứng dậy rời ...

      Trình Thất đâu có thể trông nom có hứng thú khỉ gió gì hay ? Chuyện như vậy, kéo càng lâu đối với lại càng có chỗ tốt, cộng thêm trong dạ dày rượu cồn bắt đầu lên não, cần suy nghĩ, dùng sức tránh thoát, sợi dây đỏ chia năm xẻ bảy, sau khi còn trói buộc, bắp chân ôm người đàn ông eo, thấy ngã xuống, nhanh chóng nghiêng người ép tới: "Lạc Viêm Hành, chuyện hôm nay, làm cũng phải làm, làm cũng phải làm!"

      Đáng ghét, cũng đưa tới cửa, còn làm nũng, cứ như vậy chịu nổi? quá mất mặt.

      Lạc Viêm Hành ngửi thấy mùi rượu trong miệng , gầm : " biết bây giờ làm gì sao?" Vóc dáng cao, hơi sức vân rất lớn.

      Trình Thất càng ngày càng chóng mặt, gần như nhìn cái gì cũng là chập choạng, ý thức tuy có nhưng đại não dừng vận hành, nghĩ đến cái gì liền làm cái đó, hôm nay mục đích đúng là cho người đàn ông này chơi lần, có hứng thú, có thể làm cho có hứng thú, tay nắm ở cổ của người đàn ông, tay cởi bỏ vật che duy nhất người , ném khăn tắm lên trung, loạt động tác này làm lỡ mười giây đồng hồ, rượu cồn cũng cấp tốc bành trướng, phải giải quyết trước khi ngất xỉu, nếu thất bại trong gang tấc.

      Người đàn ông bị sức lực mạnh mẽ làm cho giật mình, sửng sốt quên mất phản kháng, đợi sau khi tỉnh táo người sớm mảnh vải che thân, vừa muốn lật người ném xuống.

      'Chát!'

      bàn tay nóng hừng hực tát qua gò má người đàn ông, Lạc Viêm Hành dám tin: "Trình Thất, điên rồi?"

      'Chát!'

      Lại cái tát, tức giận : "Còn dám động, bà đập chết !" Trong lúc vô tình nhìn thấy dưới gối đầu để súng lục, trở tay nhặt lên, nhắm ngay ót người đàn ông: "Là bản thân đồng ý, sau chuyện hôm nay, thiếu nợ lẫn nhau!" cảm thấy tên cháu trai này nhận nợ, dù thế nào cũng là đầu rồng Long Hổ, vung tiền như rác, đến nỗi hủy hoại danh tiếng vì .
      Last edited by a moderator: 24/2/15
      lion3012mal thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Say rượu điên cuồng 3

      Hai gò má Lạc Viêm Hành bị đánh đến đỏ lên, đáng chết này, rốt cuộc là tới xin lỗi hay tìm đến gây chuyện? Đôi tay đưa tay về phía trước, nên đặt lên bả vai, dưới tình thế cấp bách lại đặt sai chỗ, nhanh chóng co lại: " xuống!" Mới vừa rồi bắt được chỗ mềm nhũn, chẳng lẽ là. . . . . . Đáng chết!

      Trình Thất chê cười: "Muốn từ chối lại ra vẻ mời chào đúng ?" ràng thể chờ đợi, còn phản kháng, vô sỉ!

      chút cũng cần gấp gáp, vốn tưởng rằng bởi vì đêm hôm đó mà trong lòng bị bóng ma phải vĩnh viễn suy sụp, dục niệm xông thẳng đại não, cộng thêm lúc phản kháng ma sát lẫn nhau, làm cho tất cả máu nóng xông lên bụng, nuốt nước bọt, khuyên nhủ: "Trình Thất, chuyện này chờ tỉnh táo lại rồi . . . . . ."

      Đáng chết, tại sao người đàn ông này đáng ghét như vậy? nào đó chợt nhanh chóng dùng chân kéo tủ đầu giường, khá lắm, cái gì cây nến, còng tay, sợi dây thừng đều có, xem ra chưa từng dùng qua, là chuẩn bị cho sao, tên chó đẻ này, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào ngược đãi sao? Càng nhìn càng tức giận, tay vung lên trung, xinh đẹp đón lấy cúi người cứng rắn kéo cánh tay phải người đàn ông kề bên giường, sau hai tiếng ‘cộp cộp’, rốt cuộc làm xong.

      Lạc Viêm Hành cũng phải phản ứng quá chậm, mà ngực đè ép mặt của , ‘oạch’ tiếng vang dội, làm cho cách nào nhúc nhích, để mặc cho đối phương làm xằng làm bậy.

      Trình Thất thở phào bước xuống giường, kéo qua còng tay khác, cho đến khi người đàn ông bị giam cầm lên hình chữ đại, nằm dang tay chân mới vỗ vỗ đôi tay: "Còn trị được tên cháu trai ?" Muốn đấu với bà , mơ đấy.

      Người đàn ông tiêu hóa xong những lời này, muốn ngồi dậy mới phát . . . . . . Tức giận giãy giụa tay chân, gầm hét lên: "Trình Thất, lập tức cởi ra cho tôi, nếu cho đẹp mắt!"

      "Hừ hừ!" cười lạnh hai tiếng, cởi ra? Khi dễ ngu à? Xem như lên giường, cũng thể để cho ngược đãi phải ? Có phương pháp tốt hơn tự nhiên bỏ lỡ, kéo qua áo gối cứng rắn nhét vào trong môi mỏng, dám ngày ngày suy nghĩ làm thế nào ngược đãi , hôm nay cho nhìn chút màu sắc, xem sau này còn dám hay .

      Có thể người đàn ông dở khóc dở cười, tự mình chuốc lấy cực khổ có lẽ chính là cái ý tứ này, quả , những vật này là chuẩn bị ngày nào đó mang cả tiền lời lãi trả lại cho , chỉ là ngờ đến dùng người , cái này gọi là chuyện gì? Muốn vẻ mặt ôn hoà khuyên nhưng nhả ra được chữ, chỉ có thể trừng mắt lắc đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo.

      cầm lên cây nến: "Đồ chơi này đúng là để chơi đùa!" Bàn tay nhắn sờ về phía bụng phẳng lì của người đàn ông, sau đó đốt nến chờ đợi sáp nến xuống.

      ‘Tí tách!’

      Nóng hừng hực đau nhói nhưng ngay cả chân mày người đàn ông cũng nhíu cái, điều này làm cho Trình Thất cảm thấy có chút ý nghĩa, sợ đau đúng ? muốn xem có thể cứng rắn tới trình độ nào, khom lưng nhặt lên roi da, sắc mặt dữ tợn giơ tay ‘chát chát’ liên tục đánh vài roi: "Ai bảo gây , ai bảo đùa bỡn hiểm, ai bảo đối kháng với bà . . . . . ."

      Lạc Viêm Hành bị mù cho nên thể nhìn thấy vẻ mặt ác độc của lúc này, nghe lời kia, tích oán ít, kêu rên chịu đựng khổ sở, qua mấy phút, bụng, ngực, bắp đùi, khắp nơi nổi lên từng đường vết đỏ chói mắt, đến tột cùng là đáng chết này muốn làm gì?

      ‘Cốc cốc! ’

      lúc còn muốn ngược đãi hai tiếng gõ cửa sát phong cảnh làm cười tiếng tà ác, kéo qua khăn tắm bao ở ba điểm nhạy cảm, người bên ngoài có lẽ nghe thấy đáp lại, trực tiếp đẩy cửa ra.

      Hàn Dục vừa mở cửa vừa cười : "Đại. . . . . ." Oh, my god! đến nửa, mãnh liệt hít hơi lạnh, giống như tượng đá đứng sững tại cửa nhúc nhích, đây là tình huống gì?

      Bên trong phòng, Lạc Viêm Hành cũng nghẹn họng nhìn trân trối ngoài cửa, giống như tìm được cứu binh, căm hận nháy mắt ra dấu: "Ưmh ưmh ưmh!" Liều mạng giãy giụa, mặc dù biết người đến là thủ hạ nào, hôm nay có thể thoát khỏi miệng hùm hay , phải nhờ vào đối phương.

      Trình Thất giống như nữ Vương, chân giẫm ở đùi người đàn ông, quơ múa roi ‘chát’ tiếng, lần nữa tàn nhẫn đánh xuống, nghiêng đầu lạnh lùng : "Nhìn cái gì vậy? Cái này gọi là tình thú giữa nam nữ, đại ca chỉ thích bộ dạng này, ấy bảo cút nhanh ra ngoài!" xong lại vung roi.

      Dám trêu , vậy phải trả giá lớn.

      Cái gì? Toàn bộ tài liệu trong tay Khâu Hạo Vũ rơi xuống, vẻ mặt tức giận của Lạc Viêm Hành quả giống như bảo ta cút nhanh ra ngoài, cộng thêm Trình Thất còn quấn khăn tắm, hơn nữa, bản lĩnh đại ca thể nào bị bắt, chuyện này. . . . . . Thấy Lạc Viêm Hành gần như muốn dùng ánh mắt giết ta, vừa muốn đóng cửa , được ah..., nhìn thấy màn này đủ để đòi mạng ta, cứ như thế, nhất định đại ca đoán được là ta, vẫn thể muốn mạng của ta sao? Suy nghĩ chút, bắt chước giọng và khẩu của Bạch Diệp Thành, cười tà: " Hành, ngờ khẩu vị của nặng như vậy, ok, ok, ok, tôi , tôi , tôi !"

      Lạc Viêm Hành nhìn cánh cửa đóng chặt, Bạch Diệp Thành, cậu chờ đó cho tôi.

      Ngoài cửa, Hàn Dục cố gắng bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra: "Diệp Thành, là tôi, buổi sáng đến nhà đại ca, để quên cầm phần tài liệu quan trọng, bây giờ tới cầm giúp tôi, ở đây được!" Đến cửa lớn, trừng mắt về phía những tên bảo vệ kia: "Buổi chiều nay tôi chưa từng tới, biết ?"

      Bảo vệ cửa hiểu, đần độn gật đầu: "Biết!" tới rồi lại chưa từng tới, có ý gì? Bất kể ta có ý gì, dù sao vâng lời là được rồi.

      Hàn Dục vỗ ngực cái, đại ca, chơi cái gì được, lại chơi trò bạo lực, đây cũng quá. . . . . . Quá dọa người, còn bị trói thế kia, chẳng lẽ đại ca có khuynh hướng bị ngược? Cái này còn phải hỏi? Nhất định là như vậy.

      Diệp Thành, cần trách tôi, em phải là để đem ra hãm hại lẫn nhau sao?

      Trong phòng ngủ, Trình Thất đổ sáp nến rơi vào miệng những vết thương, quả nhiên, mỗi giọt cũng có thể làm cho người đàn ông kêu đau, cho đến khi bụng đối phương chồng chất bãi mới mất hứng thú, trực tiếp xoay người lên giường nắm sợi tóc đen nhánh vui vẻ : "Chậc, chậc, chậc, rất lâu có thoải mái như vậy!"

      Rốt cuộc trong cổ họng thở ra được.

      Hợp lại làm người đàn ông ra cảm giác gì, chân mày vặn chặt, vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong con mắt xanh lóe lên tức giận, vui thích, khổ sở, vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên khổ sở có thừa, tinh thần và thể xác đều bị chịu khuất nhục, trán thỉnh thoảng nổi lên gân xanh, thỉnh thoảng buông lỏng, thân thể khỏe đẹp chịu đựng căng cứng, toàn bộ bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, nào đó nhìn thấy chảy nước miếng.

      Tròng mắt thoáng liếc qua, con ngươi màu xanh bởi vì vui thích mà mê ly hề có tiêu cự, sống mũi cao thẳng giống như điêu khắc, hợp với thân hình khỏe mạnh là quá mê người!

      Sờ về phía hầu kết bởi vì cái ót ngửa ra sau mà đặc biệt nhô ra, như mê mẩn tâm trí, khom lưng nhắm về phía nơi kia mút mạnh cái.

      "Ưmh!"

      Sống lưng Lạc Viêm Hành tê rần, trong khoảnh khắc quân lính tan rã, bỏ vũ khí đầu hàng!

      trách được , người đàn ông nào được loại hấp dẫn này lần đầu tiên chịu? Rất nhanh, thân thể lại nổi phản ứng, nếu như phải là đau đớn thảm tuyệt có lúc nào kích thích đầu óc của , có lẽ tốt hơn?

      Ngoài phòng, Bạch Diệp Thành tìm nửa ngày cũng còn tìm được ‘tài liệu’ này, mới vừa lên lầu hai, ngay cửa phòng ngủ của đối phương có xấp tài liệu, khom lưng nhặt lên, vừa muốn đẩy ra cửa chính phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy có gì đúng.

      "Ôi trời ơi!!!" Cửa cầu thang, mười mấy người bị hoảng sợ cùng rút súng.

      A Nhiêm chỉ là nhàm chán muốn xuống lầu xem chủ nhân chút, ngờ có nhiều người đáng sợ đến như vậy, đợi đối phương nổ súng, lập tức quay đầu phóng tới lầu ba, về phần có phải tới hại chủ nhân hay , nó quản được, Nê Bồ Tát sang sông, tự thân khó giữ a, phải nó có nghĩa khí!

      Bạch Diệp Thành cũng bị hoảng sợ nuốt nước miếng, nhà đại ca nuôi đồ chơi như vậy từ lúc nào? Chợt nhớ có nuôi rắn: "Được rồi, sao, chúng ta. . . . . . nhanh lên !" Lần đầu thấy con rắn lớn như vậy.

      Mặc dù A Nhiêm hoảng sợ, sau đó từ từ di chuyển đến khúc quanh, được rồi, nó bỏ được chủ nhân, xem như là gặp chủ nhân trước khi chết lần cuối cùng , thấy những người đáng sợ chạy trốn mới thở phào nhõm, dám tới, quá nguy hiểm, vậy vẫn ở tại chỗ này thôi.
      lion3012mal thích bài này.

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :)) tac gia ta SM con chi tiet hon ta H
      Thu cung cua de thuong qua

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Xem ai cười đến cuối cùng 1

      "Ưmh!"

      Có lẽ do tư thế ngủ khó chịu, nhíu đôi mày thanh tú xoay người, lông mi có chút rung rung, cho dù mí mắt bao trùm con ngươi, vẫn bị ánh sáng chói mắt kích thích nên híp lại đường, Hả? Trời sáng? Tại sao cả người giống như trải qua trận chiến vậy? Hơn nữa đây là nơi nào?

      Ngoài phòng chim chóc sớm ra tổ kiếm ăn, líu ríu hót vang ngừng.

      Trình Thất vừa ngồi dậy vừa quan sát hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khi nhìn thấy ghế sa lon màu xám tro nhất thời nhớ tới đây là nhà của Lạc Viêm Hành, lúc trước A Nhiêm núp ở phía sau này, nhà Lạc Viêm Hành. . . . . . nhà Lạc Viêm Hành. . . . . .

      Hơi hí mắt, con ngươi càng mở càng lớn, dám nhìn sang bên kia, tay phải run rẩy gát lên trán, cần nhìn cảm thấy hai luồng sáng bén nhọn bắn ra sau lưng trần truồng, trong nháy mắt như bị đâm mạnh, bình tĩnh, bình tĩnh, khổ sở : "Tại sao uống nhiều như vậy? khó chịu!" Dứt lời, sợ hãi nghiêng đầu, đập vào mắt là hai bắp chân thon dài khêu gợi, đầu gối, bắp đùi, bụng. . . . . .

      Lại dám nhìn lên , thu hồi ánh mắt, cúi đầu dám thở gấp, tuy lúc say rượu làm bất cứ chuyện gì cũng tuỳ ý, dùng đến não suy nghĩ, nhưng có nghĩa là nhớ .

      Có thể đêm qua mồn trước mắt, ngoại trừ ngủ thế nào, toàn bộ đều nhớ.

      Ông trời, phải rất nhiều người uống nhiều cũng quên mất sao? Tại sao nhớ ràng như vậy?

      Trong lòng vô hạn sợ hãi, bởi vì bụng tên cháu trai này bầm đen mảng, đây phải nghiêm trọng nhất, tảng lớn sáp nến màu đỏ cho biết tối hôm qua cũng làm chuyện tốt thế nào, Trình Thất a Trình Thất, trời muốn diệt a, vả lại còng tay kia giống như còng cả đêm, khắp phòng tràn ngập mùi dâm uế, quá điên cuồng.

      Ôm may mắn trong lòng, chợt quay đầu lại.

      "Hô, làm tôi sợ muốn chết!"

      Lại là ảo giác, người đàn ông đen mặt ngủ say, rón rén xuống giường, thu hồi quần áo bị ném lung tung khắp nơi tròng vào thân, chỗ này nên ở lâu, về phần hai tỷ này. . . . . . Quên , thể ham chiến, chạy trốn là hết. !

      Lạc Viêm Hành hí mắt, vốn định xem chút sau khi tỉnh lại phản ứng thế nào, nhóc khốn kiếp này, lại muốn chạy trốn? Chạy chạy , chỉ cần đuổi theo muốn tiền là được.

      Quả , Trình Thất giống như đàn ông phong lưu cưỡng hiếp con nhà lành, trèo lên xong liền phủi mông cái chạy lấy người, lặng yên tiếng động tới cửa, cuối cùng liếc mắt nhìn hình ảnh giường này thấy quá ghê, được, từ trước đến giờ người đàn ông này đến chết vẫn sĩ diện, cứ như thế, dù sao cũng phải có người tới mở trói cho , đến lúc đó bị xấu mặt ở trước mặt thủ hạ, lại càng thêm tức giận, vẫn thể đem trước hiếp sau giết sao?

      Nhanh như mèo tiến lên tìm ra chìa khóa ở trong ngăn kéo, mở ra bốn còng tay, lúc này mới nhanh chân chạy thoát , đến cửa cầu thang, thấy cái đuôi to của A Nhiêm lộ ở khúc quanh, hai mắt sáng lên, nhìn phía trước kêu lên: "A Nhiêm?"

      A Nhiêm lập tức ngẩng đầu, vội vàng bó tới , giống như rất ưa thích người này, trực tiếp vây vào giữa, rướn cổ lên le lưỡi.

      Trình Thất nhìn chằm chằm hai con mắt tròn vo của A Nhiêm, đưa tay hung hăng vỗ đầu của nó cái: "Tên tiểu quỷ nhát gan, cũng may phải tao tới giết ta, nếu chết sớm 100 lần rồi, mày có lương tâm!"

      A Nhiêm ủy khuất cúi đầu, nó bắt đầu canh giữ cả đêm, đến giờ nước bọt cũng chưa nuốt..., rất trung thành phải hay ? Nhát gan là tội sao?

      "Được rồi, được rồi, gặp con rắn nào nhát gan như mày vậy, tao đây, có duyên. . . . . . Gặp lại!" Sợ rằng đời này cũng gặp được, bới bới tóc, mặt lạnh nhanh chân ra khỏi nhà, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn thủ vệ ra khỏi địa bàn nhà họ Lạc, cho đến khi lên xe mới nắm tay lái dập đầu mạnh.

      ‘Rầm rầm rầm! ’

      tới chốc lát, cái trán mảng màu hồng, tại sao có thể như vậy? Ai tới cho biết, tại sao có thể như vậy? tới xin lỗi a, là tới hóa giải ân oán a, đến cuối cùng, tại sao kết thù càng lớn hơn? Đừng tiền, tìm tới liều mạng cũng tệ rồi, cuối cùng tát mình cái: "Tại sao mình ngu ngốc làm hư việc nhiều hơn là thành công !"

      Gạo nấu thành cơm, nước đổ
      [​IMG]
      mallion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :