1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Chim Tước ở phía sau (1)

      " Hạo, chuyện này. . . . . ." Mấy tên thủ hạ cười có chút miễn cưỡng, cái này gọi là gì? có tiền đồ chứ? Cũng bị Phi Vân Bang làm thành cái dạng gì rồi? Điều này cũng tốt, chỉ cuộc điện thoại lập tức hấp ta hấp tấp tới, ngay cả đại ca kêu cũng , truyền mất mặt à?

      Khâu Hạo Vũ trợn mắt nhìn mọi người cái: "Chờ các người thể bản lĩnh xuất chúng, nếu cũng cần về!"

      " Hạo, yên tâm, phải chỉ là cảnh sát sao? Giao cho chúng tôi là được !" Rối rít móc súng, hề trêu chọc nữa, hậu quả quá nghiêm trọng, thể nghiêm túc.

      Đối với Khâu Hạo Vũ xem Salsa chỉ dịu dàng cười tiếng, ra có vô dụng như ta nghĩ, nhưng nghe theo ta, ngoan ngoãn theo phía sau.

      "Rất lâu có giản gân giản cốt!" Khâu Hạo Vũ nhíu mày, nhớ lầm năm năm có cầm súng đạn đánh trận? địa vị của Hành càng cao ta càng có đất dụng võ, hơn nữa, đối mặt với cảnh tượng như thế, nhiệt huyết cả người bắt đầu sôi trào, chừng trăm người chứ? Hôm nay cũng đừng nghĩ chạy: "Tôi đếm hai ba, a Nguyên các người qua bên kia, a Thông các người theo tôi sang bên phải!"

      A thông nhún vai: " thành vấn đề, đám tép mà thôi!"

      Trong lòng Salsa giống như quét mật, tay cầm lên khẩu Súng máy tự động dành riêng, nhao nhao muốn thử, phát tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn , cúi đầu quan sát mình: "Thế nào?"

      "Oa!" A thông cũng muốn nghi ngờ khẩu súng kia chẳng phải là súng máy, ta cũng có bản lãnh giơ lên tay, con nhóc này. . . . . . Dáng dấp xinh đẹp như vậy, ra là đầu hổ.

      Khâu Hạo Vũ nhất thời cau mày, sau đó nhìn ngọn đồi bên phải: ", hai, ba, !"

      Dường như Salsa đối với loại chỉ huy này rất quen thuộc, bước chân nhàng linh hoạt phát ra hơi thở, theo Phi Vân Bang hơn mười năm, rất chuyên nghiệp, cản trở cái gì, vĩnh viễn đến lượt .

      Sau khi xông vào đầm rồng hang hổ, rối rít núp phía sau tảng đá, nhìn người đàn ông mặc quần áo màu xanh nằm sấp ngoài năm mét, Khâu Hạo Vũ tà nịnh nhếch môi, thấy Salsa muốn giơ súng liền đè lại, cắn răng giọng : " làm gì đấy?"

      "Giết bọn họ!" Salsa ghét ác như cừu, chính là những người này muốn mạng của các chị.

      " ngu ngốc à? Muốn giết cũng phải chờ bên trong có động tĩnh rồi giết chứ?" Mới vừa còn cảm thấy này là tay lão luyện, nhưng xem ra, ta đánh giá cao .

      Salsa tự biết đuối lý, cúi đầu thêm gì nữa, yên lặng trong khi chờ đợi tình huống, lại làm sai rồi sao? Tại sao mắng ngu ngốc? ràng rất thông minh có được hay ?

      Khâu Hạo Vũ chịu được xoa xoa mi tâm, giống như nghĩ tới điều gì, kỳ quái liếc xéo về phía , nếu ‘ngu ngốc’, dường như quên từ lúc mới bắt đầu, này cười với ta đấy? Loại ánh mắt rất thẹn thùng xấu hổ này ta vô cùng quen thuộc, bình thường rất nhiều đều nhìn ta như vậy, đại biểu cho. . . . . . ngưỡng mộ. . . . . .

      "Chuyện đó. . . . . . tức giận sao?" Còn tưởng rằng giống như Trình Thất hận được giết ta cho sảng khoái, Khâu Hạo Vũ nổi tiếng hấp dẫn như vậy sao?

      " khi dễ tôi, tại sao phải tức giận? Hơn nữa còn ở giúp tôi!"

      "Lần trước. . . . . ."

      Bây giờ Salsa mới hiểu được vì sao đột nhiên hỏi như vậy, sờ sờ bụng, sao cả lắc đầu: "Mặc dù bọn họ đều nhưng mà tôi lại tin tưởng phải , Tiểu Bát, là người tốt, cần trách bọn họ, bọn họ biết tình huống lúc đó, tôi cũng giải thích qua rồi, là Tiểu Nam làm nhưng bọn họ tin tôi!"

      Hơi thở Khâu Hạo Vũ hơi chậm lại, Tiểu Nam? rốt cuộc cái gì? lần nữa nghiêm túc quan sát, xem ra có gì đúng, còn có thể nghịch súng, nếu

      phải đối đáp trôi chảy, mai phục ở này, ta nghi ngờ này đầu óc có vấn đề, như vậy chỉ có thể là giả bộ ngu với ta.

      Hoặc là biết quá trình phá thai, rất nhiều quê chính là như vậy, nếu là như vậy, tiếng người tốt... Làm cho trong lòng đúng là thoải mái: “Salsa đúng ? cảm thất tôi là người tốt?”

      “Ừ, trừ các chị ra, Tiểu Bát là người tốt nhất!” Ngây thơ gật đầu, vốn chính là người tốt mà!

      Người đàn ông im lặng cúi đầu, thế giới tại sao có thể có ngu ngốc như vậy? Cổ họng khô khốc, lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm giác mình phải là người đàn ông, cọ xát cánh mũi, an ủi: “Về sau tôi tin tưởng gặp phải người đàn ông đối xử tốt với , người đàn ông kia cho có đứa bé!”

      Salsa chớp mắt mấy cái, cẩn thận châm chước những 1ời này, nghe thậy kỳ quái, thể đơn giản chút sao?

      thích người đàn ông thế nào? chừng chỗ tôi có người thích hợp để chọn!” Quả có mấy người như vậy, vả lại mọi người cũng lai lịch , xem như bù đắp thôi.

      “Tôi thích.... Thích....” Salsa khổ sở vặn khẩu súng, sau hồi mới ngửa đầu : “Tôi thích người giống như Tiểu Bát!” kỳ quái, trái tim giống như mấy sợi lông vũ ngừng lắc lư, khẩn trương cũng dám nhìn cái gì, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay bắt đầu ửng hồng.

      Quả nhiên, này coi trọng ta, là vừa xấu vừa tốt, được rồi, chứng minh ta vô cùng hấp dẫn, hư, ta thích , ta nghĩ cùng cả đời phải là loại khí chất cao nhã, con nhà quyền quý, tất cả đàn ông tha thiết ước mơ... Hơn nữa ta chỉ gặp mặt vài lần? Cũng tin tưởng cái gì vừa thấy .

      Xem như lòng, đơn giản cũng là bị danh lợi hấp dẫn, thứ tình cảm này có thể duy trì bao lâu?

      Quan trọng nhất là nếu như biết đứa bé kia là tự tay ta.... Có phải mỗi người ngả hay ?

      Các loại khả năng cũng chứng minh ta và thể nào, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai , kê vào lỗ tai giọng : “ cần thích tôi!” Nếu như là mười năm trước, có lẽ ta đồng ý, dù sao dáng dấp của đối phươg quả tệ, nhưng sớm trải qua giai đoạn tuổi trẻ khinh cuồng, xem như 30 tuổi, tình gì đó, thích hợp với ta.

      Salsa vừa muốn hỏi tại sao, chỉ thấy bộ dáng người đàn ông rãnh để ý, tại sao thể thích ? Nghĩ bể đầu cũng nghĩ ra, quên , nghĩ nữa, dù sao hôm nay Tiểu Bát có thể tới, rất vui vẻ.

      Bên trong khe núi, Chu Thạc bắt chéo mười ngón tay, thân thể ngã ra phía sau, khuôn mặt nắm chắc phần thắng: “Xem như chuyện hợp ý, như vậy , tôi chỉ cho các người con đường sống, chỉ muốn các người khoanh tay chịu trói, tin tưởng tôi, tới ba năm rưỡi cũng ra, như thế nào?”

      “Ba năm rưỡi, Chu lão, ông cũng biết mùi vị ngồi tù chứ? Tôi tới cho ông biết, giống như là cả ngày bị người luân phiên cưỡng hiếp, so với cái chết có khác nhau bao nhiêu?” Ông ta dám ba năm rưỡi. Hừ! Đừng ba năm rưỡi rồi, ngày cũng thể!

      “Ý của Trình bang chủ là muốn chống đối? cũng biết, nơi này chỉ có con đường ra, mà đường ra duy nhất sớm bị phá hỏng!” Hả hê nhíu mày.

      Ai ngờ chẳng những Trình Thất bị sợ đến tè ra quần, ngược lại cười tiếng trả lời: “Nếu Chu lão sảng khoái như vậy, vậy tôi cũng cho ông xem đồ tốt, Hiểu Khê!”

      Hai chữ Hiểu Khê vừa ra, riêng gì Chu Thạc thẳng lên sống lưng, những người liên đới chung quanh đề ngơ ngẩn.

      Lúc này Trương Hiểu Khê mới ngẩng đầu lên, tiến lên ba bước, nhàn nhạt mắt nhìn xuống người đàn ông: “ lâu gặp!”

      lâu gặp.... Chu Thạc “vụt” đứng lên, chỉ vào giận dữ hét: “Làm sao con biết ở chỗ này? Ra ngoài lúc nào? Ai cho con ra ngoài?”

      Trương Hiểu Khê cười lạnh: “Tôi rồi, ràng là phòng vệ chính đáng, tôi giết ta, ta giết tôi, tại sao lại ngồi tù? ra là có chuyện như vậy, Trương Đức, ông hi vọng tôi ngồi tù như vậy sao....”

      “Chát!”

      Trình Thất lạnh lùng giận tái mặt, đứng dậy kéo ra phía sau: “ , ra tay khỏi mất phong độ!”

      “Mau tránh ra!” Trương Hiểu Khê đẩy ra Trình Thất, trừng mắt về phía người đàn ông: “Xin hỏi lần này đánh tôi lý do vậy là gì vậy?”
      Last edited: 30/1/15
      mal thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Chim Tước ở phía sau (2)

      "Là gì?" Chu Thạc giận đến mắt đỏ lên: "Con cho rằng cha để cho con vào tù là vì cái gì? Chính con nhìn lại mình xem làm những chuyện gì, hít thuốc phiện, quan hệ nam nữ bừa bãi, lui tới với người đứng đắn, khuyên nhiều lần nghe, con cảm thấy chỉ có trong tù mới có thể làm cho con tỉnh táo sao?"

      Trương Hiểu Khê cũng giận thể nhịn được, gầm hét lên: "Hít thuốc phiện? Bừa bãi quan hệ nam nữ? Tôi mới lên năm thứ tư, tất cả đồng học đều tôi có người cha phải là người, ở bên ngoài làm chuyện giết người phóng hỏa, là tên lưu manh, xã hội đen, tất cả mọi người đều xa lánh tôi, thậm chí mỗi ngày đều bị đánh đến vết thương chằng chịt, lúc tôi muốn tự sát, là những người mà ông rằng đứng đắn ngăn cản tôi, bọn họ chấp nhận cùng tôi làm bạn bè, chấp nhận nghiêm túc lắng nghe tôi , sau khi lên cấp, những người đàn ông kia đối với tôi lấy lòng, tôi vô cùng vui vẻ, mẹ bởi vì ông mà bị người cưỡng hiếp giường lớn lúc các người kết hôn ở trong nhà chúng ta, ông biết ? Ông biết, ha ha, bởi vì bà ấy cho ông biết, Trương Đức, đừng là ông nằm vùng, cho dù ông cho tôi biết, ông là Bồ Tát trời cao an bài tới giữ hòa bình, tôi cũng tha thứ cho ông!"

      Chu Thạc liên tục lùi về phía sau, trán nổi gân xanh, có thể thấy có số việc, ông ta biết chuyện.

      Trình Thất khẽ cau mày, còn có chuyện này? Nhìn mình mẹ bị cưỡng hiếp, quả quá tàn nhẫn, rốt cuộc trong lòng Hiểu Khê còn cất giấu bí mật đáng sợ gì?

      "Thế nào? Rất tức giận à? Đây đều là tay ông tạo thành, biết người đàn ông kia là ai chăng? Là ông đắc tội với người ta, mà tôi vốn có gia đình rất tốt cũng bởi vì ông mà còn nữa, thể sinh con, tính mệnh dài, Trương Đức, ông hiểu ý nghĩa trong đó sao? Người sống, có mục tiêu, có hi vọng, đồng nghĩa với cái xác hồn, tại điều duy nhất để tôi có thể sống chính là chút vui vẻ!"

      Nhìn con khóc cũng cười, Chu Thạc biết phải làm sao, hạ thấp giọng: "Con muốn vui vẻ, chúng ta có thể dùng cách thức khác. . . . . ."

      Trương Hiểu Khê cười như cười: "Cách thức khác? Ông cho tôi biết, cách thức gì? Là ông làm xong chuyện này sau đó về nhà đoàn tụ? Hay là như các khác, gả cho bạch mã hoàng tử? Hay là tìm công việc tốt? Tôi lập gia đình làm gì? Tìm việc làm làm gì? Tôi chỉ có thể sống hơn mười năm !"

      Chu Thạc ngửa đầu, lau nước mắt ràng rụa cái, hút hút lỗ mũi, nhướng lông mày ra lệnh: "Cha mặc kệ hôm nay con tới đây làm gì, lập tức tới đây cho cha!"

      "Tôi , tại cuộc sống như thế, có thể mang đến cho tôi vui vẻ! Con ngoan Trương Hiểu Khê của ông sớm chết rồi!"

      "Biết hôm nay làm gì ?"

      "Biết! Ông chết, chính là tôi sống!" sao cả khoát khoát tay súng.

      Chu Thạc nhắm mắt hung hăng gật đầu : "Nếu con cố ý muốn tự tìm đường chết, hôm nay cha thành toàn cho con!" xong căm hận móc súng.

      " Chu, tỉnh táo chút, tỉnh táo chút!"

      " Chu, có lời gì chúng ta cho ràng!"

      Bốn năm người ùa lên, ôm lấy người đàn ông muốn bóp cò, đó cũng phải là người khác, là con ruột thịt của a.

      "Buông ra, hôm nay tôi bắn chết nó thể, xem như chưa từng sinh ra! Buông ra!"

      Chu Thạc tiến vào trạng thái điên cuồng, Ma Tử thấy thế, qua kéo Trương Hiểu Khê cùng thất vọng, khuyên nhủ: " tốt chứ?"

      Trương Hiểu Khê biết nên khóc hay nên cười, khóc, khóc vì người như thế đáng giá, cười, cười nổi, lúc tới còn tin tưởng , cho dù như thế nào nữa đối phương cũng nể tình con lần, làm khó mọi người, ra và ông ta ngay cả chút tình cảm cuối cùng cũng bị mất, lúng túng nhìn về phía Trình Thất: "Chị Thất, tôi đánh giá mình quá cao!"

      " có việc gì!" Trình Thất lắc đầu, dù sao chuẩn bị đường lui, nơi này thể thực được, như vậy tiến hành cuộc kế tiếp, thấy Chu Thạc móc súng chỉ vào đầu Trương Hiểu Khê, hai lời, trầm nâng lên vũ khí: "Chu lão, có câu hổ dữ ăn thịt con!"

      "Con mẹ nó, câm miệng cho tôi, cũng bởi vì những kẻ khốn kiếp như mới có thể biến nó thành như vậy, xem như uổng công phen!" Cắn răng cái, ngón trỏ đè mạnh xuống.

      ‘Ầm! ’

      Tiếng súng chói tai vang lên, Trình Thất nhanh tay lẹ mắt, đẩy ra Trương Hiểu Khê, giận dữ hét: "Đánh cho tôi!"

      Ở nơi này Khâu Hạo Vũ sớm đợi đến chịu nỗi phiền muộn, theo từng trận tiếng súng, lập tức đứng dậy nhắm ngay sáu người phía trước đến giờ vẫn có quay đầu lại.

      ‘rầm rầm rầm! ’

      "Đáng chết, phía sau có người!"

      Kẻ địch bắt đầu quay mũi nhọn, dồn sức đánh đám người xuất đột ngột.

      Salsa thấy bên trái cũng khai chiến, lấy ra móc câu bên hông trước đó chuẩn bị xong, nhắm ngay cành cây ném , nấm lấy dây thừng, mủi chân lướt , cả người di chuyển trong trung, kẹp lấy khẩu súng dài 1 thước nhắm ngay đám người ở lùm cây rậm rạp nơi xa nhanh chóng bắn càn quét.

      " lúc nữa các người qua bên kia, hai người các cậu. . . . . ." người đàn ông nào đó vẫn còn phân công cảm thấy trước mắt có bóng người xinh đẹp xẹt qua, cuối cùng nổi lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, theo ánh mắt của bọn thủ hạ kinh ngạc đến ngây người, giống nhau hóa đá tại chỗ.

      ‘Rầm rầm rầm! ’

      "A. . . . . . Nôn. . . . . . Ưmh!"

      Căn bản viên đạn đầu người, viên viên ngay giữa ót, mặc kệ góc độ chênh chếch như thế nào, mẹ nó, đúng là để cho bắn trúng.

      Thậm chí Khâu Hạo Vũ quên cứu viện, rũ tay xuống, nhìn vừa di chuyển ra phía trước vừa nổ súng, chuyện này. . . . . . Thiệt hay giả? Hình ảnh này TV mới có chứ? Ngắn ngủn phút, ngã xuống hơn ba mươi người, vào lúc này Khâu Hạo Vũ mới sợ hãi nghĩ, cũng may biết ta giết đứa bé của , nếu . . . . . .

      Càng nghĩ càng sợ, đây là người sao? Cũng cần nhắm ngay sao?

      Salsa di chuyển đến cây đại thụ, điều chỉnh góc độ súng, nghiêm túc hướng về phía đám người còn ở trước, con ngươi nhiệt độ nheo lại, lần nữa bắn càn quét lúc.

      Đám người Khâu Hạo Vũ cứ như vậy theo sau, mới vừa thấy con mồi muốn bắn đối phương ngã xuống, a Thông xoa xoa gương mặt: " mình ấy cũng có thể giải quyết, còn chúng ta tới làm gì?"

      "Cậu ngu à? ấy chú ý bên kia được sao? Cho dù bắn súng như thần, cũng có nghĩa là ấy có thể chống đỡ được trước sau giáp kích!"

      "Chậc, chậc, chậc, cuộc đời tôi xem như là tăng thêm kiến thức, các người Phi Vân Bang là bang hội như vậy, tại sao có thể giữ loại người như thần này hay sao?"

      "Quá trâu bò, các người nhìn xem, cái trán lỗ thủng, sai lệch, là thế nào làm được?"

      " Hạo, ra nếu ấy thích , vậy cưới ấy là được rồi, tuyệt đối thua thiệt!"

      "Đúng vậy a, đáng tiếc ấy xem trọng là tôi!"

      ràng dưới tình huống nguy cơ trùng trùng, mọi người lại tụm chung chỗ tán gẫu, biết là chém giết, nhưng biết còn cho rằng đóng phim đấy.

      Khâu Hạo Vũ mím môi, đây rốt cuộc là như thế nào? Quá bất ngờ, nhớ tới mới vừa cái gì muốn đừng gây cản trở, mất mặt! Người ta đó là khiêm tốn, đều chó cắn người thường sủa, vô cùng chính xác!

      theo nửa ngày, dứt khoát đều ngồi xuống hút thuốc lá, để mình biểu diễn là được, a Thông lắc đầu : "Mất mặt a, đám đàn ông chúng ta bại bởi , chuyện này tốt nhất nên truyền !"

      biết nguy hiểm phủ xuống, trước có sói, sau tất nhiên có hổ, ba người đàn ông giẫm thi thể em trong nhà, oán độc trừng mắt về phía đám người kia, lúc này còn có tâm tình hút thuốc lá? Từ từ giơ súng lên, người nhắm vào người.


      Chương 59: Chim Tước ở phía sau (3)

      Salsa nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía ba họng súng phía sau cây, Tại sao Tiểu Bát cẩn thận như vậy? Nhắc nhở kịp rồi, lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên bắn ra.

      Khâu Hạo Vũ muốn lật người tránh khỏi đường đạn bắn trúng chỗ yếu hại, ‘rắc’ tiếng, hai đường đạn chạm vào nhau trong trung, bên cạnh cũng ngã xuống hai người em, cắn răng căm tức lăn hướng nơi xa, sau khi thấy ba người kia, trong mắt ra khát máu, ‘rầm rầm rầm’ hợp với ba phát đạn, mặc dù chính xác so với nhưng có thể khẳng định trái tim của kẻ địch nổ tung.

      "Ưmh!"

      Ba người che ngực, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân .

      Cánh tay Salsa tê rần, đáng ghét, trúng đạn, để ý kiểm tra, tiếp tục mở đường ra phía trước.

      "Ma Tử, sao rồi? Lộ Băng, cậu bên kia, được để cho Chu Thạc chạy!" Trình Thất kéo Ma Tử ngã xuống, sờ bàn tay đầy máu tươi, đau xót hỏi: "Như thế nào?"

      Ma Tử che bên eo ứa máu: " trúng chỗ hiểm!" Lau mồ hôi chảy ra, lật người tiếp tục liều vật lộn đọ sức.

      Vốn là khe núi vắng ngắt, trong phút chốc khói lửa cuồn cuộn, chim muông hoảng hốt bay tán loạn khắp nơi, dường như Thần chết đứng giữa trung, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lấy những hồn phách tham lam.

      Lộ Băng kéo Đông Phương Minh và Tiểu Lan, tất cả đều ở đây nhưng phát có gì đúng, Tiểu Lan trước: "Bên ngoài cũng có tiếng súng, tôi có thể xác định, bên ngoài có tiếng súng!"

      Trình Thất sớm nghe được: "Là Salsa, ngoại trừ con bé, ai có bản lãnh bắn súng vang lâu như vậy? Hơn nữa dường như con bé tìm cứu binh, tôi sợ con bé báo cảnh sát!" Con bé ngốc này cái gì cũng có thể làm được.

      "Mặc dù tuổi ấy chưa lớn, nhưng chị cần xem ấy như đứa bé, tôi tin tưởng ấy!" Đông Phương Minh vừa vừa đứng dậy nhắm ngay tảng đá phía đối diện bắn phát, rồi ngồi xổm xuống.

      Những người này quả nhiên đơn giản, đánh lâu như vậy mới ngã xuống hai ba tên, mà bên này bọn họ chết dưới năm người rồi, nếu phải Chú Phùng và Lưu Nghĩa ngăn lại ở lối ra vào, sợ rằng người sớm mang theo hàng chạy trốn, lần này Chị Thất quá mức khinh địch,, cũng may Salsa ngăn ở bên ngoài, nếu mọi người phải đến diêm vương điện báo cáo.

      phải Trình Thất suy nghĩ lung tung, chủ yếu là con bé kia tìm cứu binh từ nơi nào? cũng cảm thấy có bạn bè khác, dĩ nhiên, chỉ cần phải là Khâu Hạo Vũ hay Lạc Viêm Hành cũng có thể tiếp nhận, nhất định là Lạc Viêm Hành biết có nguy hiểm cho nên dẫn người tới, hoặc là người của Khúc Dị bố trí.

      " Chu, xong, bên ngoài dường như đánh nhau!"

      "Bọn họ còn có chiêu phòng thân!"

      đợi Chu Thạc nổi điên, người đàn ông cả người đầy máu tươi tránh thoát làn đạn như mưa rơi ngoài cửa, ngã xuống trong ngực Chu Thạc: "Bên ngoài. . . . . . Bên ngoài có . . . . . . Kẻ điên, hơn 50 người, tất cả đều ngay giữa ót, kẻ điên. . . . . . Kẻ điên. . . . . ." Dứt lời, nhắm mắt ngã xuống.

      " Chu, bên ngoài toàn bộ thất bại, đột nhiên xuất rất nhiều cao thủ. . . . . . Bọn họ tới!" Người đàn ông để xuống điện thoại di động, đần độn nhìn ngoài cửa xông tới chừng mười người, cầm đầu lại là , mắt thấy đối phương nhắm ngay điện thoại của mình, hai lời, trực tiếp vứt bỏ.

      Quả nhiên, giây kế tiếp, điện thoại di động ném trong trung còn chưa rơi xuống đất liền chia năm xẻ bảy.

      Cánh tay trái của Salsa bị máu tươi nhuộm đỏ, bất chấp tất cả, nhìn thấy người đàn ông tóc húi cua móc điện thoại di động, chị , đây là muốn viện binh, người xã hội đen sao cả, nhưng cảnh sát quyết cho phép, cho nên dù muốn hay , sau khi nấp tại đống đá, tàn nhẫn bắn ra.

      ‘ ầm! ’

      Bàn tay Chu Thạc tê rần, viên đạn cứ thế xuyên qua lòng bàn tay, bắn vỡ nát máy bộ đàm duy nhất.

      Người đàn ông mới vừa

      rồi ném điện thoại di động nghĩ thầm, cũng may ta thông minh, nếu bàn tay này đừng có nghĩ tới nữa, kẻ điên, quả là biến thái, phải biết lúc này Chu được mọi người bảo vệ ở chính giữa, nhưng mẹ nó, ta cũng có thể bắn tới? Nếu là cái ót ……

      Khâu Hạo Vũ có phân tâm để ý đến Salsa mà lạnh lùng : “Chu Thạc, ông bị bao vây rồi, núi xanh còn đó, sợ gì có củi đốt, thức thời bỏ vũ khí xuống, nếu ông cũng thấy đấy, mười phút, phía ngoài hơn trăm hai mươi người của ông thất thủ, ông còn nhất định muốn tiếp tục sao?”

      Cả người Chu Thạc cũng lọt vào trạng thái sợ hãi, Khâu Hạo Vũ? Tại sao ta lại ở chỗ này? Lô hàng này là của Long Hổ? Đây là thu hoạch lớn, sớm có bất mãn với bang hội, cho dù ta có quốc gia làm chỗ dựa, khi có cơ hội, quyết thể giữ lại. Hàaa…! Long Hổ buôn bán thuốc phiện, tin tức này làm ông ta kích động đến cả người cũng bắt đầu run rẩy, lập tức đem súng ném ra ngoài, giơ hai tay lên cười : “Tôi tưởng là ai chứ, ra là Khâu Hạo Vũ tiếng tăm lừng lẫy, trách được Trình Thất phách lối như thế, quả có tiền vốn để phách lối!”

      “Mẹ kiếp, ông thả cái rắm gì đó, chuyện này có quan hệ với ta!” Trình Thất cau mày, trước đó biết Salsa tìm Khâu Hạo Vũ, Khâu Hạo Vũ này ngu ngốc sao? Xem như ta tới hỗ trợ, cũng thể thân chứ? Đây phải là đưa nhược điểm cho đối phương bắt sao? Trở về Lạc Viêm Hành tìm ta tính sổ còn chưa tính, vấn đề cuối cùng truy cứu đến Khúc Dị, vừa giành tới vừa lạnh lùng : “Mặc dù tôi biết tại sao ta tới đây nhưng tôi cũng dám bôi nhọ lên mặt Lạc Nhị gia, mặc kệ ông tin hay , chuyện này có quan hệ đến Long Hổ!” Giải thích thế này phải vô ích sao?

      “Ha ha!”

      Quả nhiên, người đàn ông cũng tin tưởng.

      Bây giờ Khâu Hạo Vũ mới hiểu được, quả nhiên ta chỉ thích hợp chờ đợi tại căn phòng bí mật: “Trình Thất, hi vọng sau chuyện hôm nay, chúng ta ai đường nấy!”

      “Chuyện này chúng tôi vốn muốn truy cứu nữa, tôi thấy chính có tật giật mình chứ?” Trình Thất chê cười, nếu phải chột dạ, tại sao Salsa vừa gọi chạy tới?

      người đàn ông nào đó quẫn bách: “ok ok , tôi chột dạ, trong lòng tôi lo lắng, như vậy được chưa?”

      Chu Thạc càng nghe càng hối hận, sớm biết vậy ném súng, phải Long Hổ làm? , nhất định là Long Hổ buôn bán thuốc phiện, Lạc Viêm Hành cũng phải là quốc tịch Trung Quốc, ở trong nước buôn bán ma túy, đó chính là gieo họa cho đồng bào trong nước, tin tức này thả ra ngoài, ông ta nghĩ, Trung Quốc còn đất cho ta đặt chân, trước khi về hưu có thể lật đổ Long Hổ Hội, vinh dự này ông ta nằm mơ cũng nghĩ đến.

      Trình Thất biết Chu Thạc nửa tin nửa ngờ, chờ bọn thủ hạ khống chế xong hơn hai mươi người còn sót lại, vẻ mặt bình tĩnh nắm xấp tài liệu và ảnh chụp ném tới: “Mặc kệ có ai giúp đỡ chúng tôi, chứng minh các người thua, Lão Chu, mời xem kỹ những món đồ này chút, tôi tự nhận mình là người rất thức thời, hôm nay giết ông, tương lai cũng có quả ngon để ăn, nhưng đổi lại vị trí suy nghĩ cũng giống với lúc trước, nếu ông trở về có chứng cớ, như vậy chuyện này liên quan đến chúng tôi, ai bảo cảnh sát các người tin tưởng luật pháp như vậy? Như thế nào?”

      Người đàn ông nhặt những tấm hình kia, Trình Thất có thể tra ra những thứ này cũng kỳ quái, thất vọng nhìn Trương Hiểu Khê lắc đầu cái, sau đó châm biếm: “Xem như hôm nay tôi thả , cảm thấy sau này còn có thể tốt hơn? Đen ăn đen, danh tiếng nghĩ? Dĩ nhiên, tôi tôi tiếp tục bắt !” Hiển nhiên lý do uy hiếp của đối phương rất tốt.

      Xem ra việc này quả liên quan đến Long Hổ, cho dù Khâu Hạo Vũ ra mặt, Trình Thất lấy ra những tấm hình này đủ để cho ông ta thu tay lại rồi, cần vẽ rắn thêm chân.

      “Vậy tôi chuyện của mình, Lão Chu, ông là người biết chuyện, lấy ra !” Lắc lắc tay.

      Chu Thạc cam lòng ném hàng tới: “Làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản đúng là muốn tiêu tan ý chí của tôi, để cho tôi cảm thấy thua tâm phục khẩu phục thôi!”

      “Tôi cũng muốn chảy máu, vấn đề là ông đúng là người chịu thua!” Trình Thất nhìn ánh mặt trời chút, sau đó vỗ vỗ đôi tay, nhìn về phía mấy em hy sinh, còn có những người bị trọng thương, ngay cả Salsa cũng trúng đạn, trong lòng run rẩy, khàn khàn : “Mang theo bọn họ, rút lui!”
      Last edited: 8/2/15
      lion3012mal thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Nơi nào cũng có 1

      Chú Phùng ôm lấy nửa người Lưu Nghĩa lau nước mắt cái, cánh tay già nua nhè nâng lên, cái trán người đàn ông từ từ trợt xuống.

      " Lưu Nghĩa. . . . . ." Salsa nhìn thấy người trai lớn dịu dàng gần như còn sinh khí nằm ở trong ngực Chú Phùng, đêm qua còn làm xong chuyện này mua cho nhiều Ice Cream, cứ như vậy chết rồi sao? Hơi thở ngưng kết ở phổi, đau xót còn hơi sức nhìn về phía mấy người khác đắp vải trắng lên mặt ‘người thân’, vĩnh viễn cũng xuất nữa sao?

      Ma Tử dùng sức đè lại bên eo, dám nhìn những người em chết , so với bọn họ, mình bị thương có đáng gì?

      Mặc dù đánh thắng trận nhưng Trình Thất cũng có cảm giác thành tựu, cái gì ngã lần khôn hơn chút? Mẹ nó, tự cho rằng thông minh, nếu như phải là Salsa, kết quả như thế nào? Thực lực của kẻ địch vượt khỏi tưởng tượng gấp trăm lần, mọi người theo là để phát tài, nhưng bởi vì tự cao tự đại, suýt chút nữa hại tính mạng của bọn họ.

      Luôn cho rằng tay che trời, có năng lực đối kháng với tên cháu trai, lúc này mới phát ra mình ngu ngốc dường nào.

      "Chị Thất, chết là khó tránh khỏi!" Đông Phương Minh thở dài tiếng, cần gì phải luôn đem toàn bộ lỗi đổ người mình? ta cũng ngờ tới mà?

      "Nếu như Salsa tới, cho dù tôi có lợi thế uy hiếp, ông ta cũng nhổ cỏ tận gốc!" Trình Thất đứng ở đầu đường chờ đợi các em đến, nghĩ nghĩ lại nhiều lần.

      Đông Phương Minh lắc đầu cái: "Nếu quả như vậy, cũng là do chúng tôi tự nguyện, hề có quan hệ với chị, nếu đổ lỗi cũng chỉ có thể chữ tham mà tôi và chị đều tránh khỏi!" Trước khi đến cũng tính toán chuẩn bị cái chết, biết như thế vẫn bất chấp tất cả, phải là vì tiền và vinh dự sao?

      tới chỗ nào, cũng có thể tự hào tôi chính là người nào đó trong Phi Vân Bang, có tiền xài hết, có thế lực nào dám chèn ép, vì những thứ này, mới lựa chọn hy sinh tính mạng.

      ôm trán chặt, nếu như có thể, hi vọng mỗi lần ra trận có thương vong, dĩ nhiên đây là đầm rồng hang hổ, mặc kệ như thế nào, lần này làm sai, suy tính chu toàn, trong đầu đều là kết trái bao nhiêu, ngọt ngào như thế nào, thắng được Long Hổ mấy trận bắt đầu sợ hãi, nhìn bất cứ kẻ nào ở trong mắt.

      Người xưa rất hay, vĩnh viễn đừng xem kẻ địch là kẻ ngu.

      Khâu Hạo Vũ thấy bộ dáng Trình Thất muốn khóc lại thể khóc, vừa định cười nhạo mấy câu, ví dụ như ‘các người biết cái này gọi là cái gì ? Báo ứng! Ai bảo các người luôn cắt hết đường?’, dĩ nhiên, bọn họ đánh ta, bởi vì phải phải ta, bọn họ đâu còn có cơ hội đứng ở chỗ này đau thương?

      Nhưng vừa nhìn thấy cánh tay trái của Salsa cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nửa lời hả hê tuôn ra được, vì sao? Đương nhiên là như vậy quá bằng cầm thú rồi, đây chính là người chết, chỉ người, lúc này bỏ đá xuống giếng phải là rắc muối vào vết thương của bọn họ sao?

      Về phần tại sao ta lại nghĩ ra giải thích có triết lý như thế, ngay cả bản thân ta cũng hiểu, ta chỉ biết mình càng ngày càng đa cảm rồi, cùng này ngốc chung đụng lâu, cũng giống mình nữa, ngay cả quá trình phá thai cũng biết, lại có thể nguyện ý mình chiến đấu hăng hái chỉ vì giải cứu chị em, so với , trước kia mình giống như kẻ có máu lạnh.

      Kể từ sau khi trưởng thành mất tự chủ, đại ca sống như thế nào ta liền sống như thế đó, đại ca gặp người nào, ta chỉ thấy người đó, có lúc cũng suy nghĩ, Khâu Hạo Vũ tính là người, chỉ là cái bóng của đại ca, trong tế, thiết thân tiếp xúc với người khác bao nhiêu lần?

      Trận đánh hôm nay, tuy hề ra bao nhiêu sức, nhưng thắng, cũng hưng phấn đến quên hết tất cả, bất chấp hậu quả muốn thể , thiếu chút nữa gây đại họa, trong thoáng chốc kia, ta quên những người này chẳng những chưa tới bạn bè mà lại là người ta chán ghét nhất, chỉ xem bọn họ trở thành người bên cạnh, đứng về phía.

      Mặc dù từ trước đến giờ đối nghịch với đám người biết xấu hổ kia, nhưng hôm nay bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, ra sức hỗ trợ cho nhau cũng là cuộc sống tại ta tha thiết mơ ước mà phải ở trong căn phòng bí mật thấy mặt trời, vĩnh viễn chỉ có mình, trước kia vẫn còn vì phần công việc này khỏi cảm thấy
      kiêu ngạo, chẳng lẽ ngụ ý đây chính là ếch ngồi đáy giếng?

      Nhưng quá đáng tiếc chính là làm bất kỳ nghề nghiệp nào, hài lòng cũng có thể chuyển đổi, chỉ vì đôi mắt của người kia, trời cao phá hỏng tất cả đường lui của ta, đối phương ngày chưa công khai, ta cũng ngày thể rời khói nhà tù kia.

      phải rất lợi hại sao? Tại sao cũng bị thương?” nhàng nắm tay bị thương của , bị thương thành như vậy vẫn quên cứu người, đau sao?

      Salsa vốn chỉ lặng lẽ rơi lệ, nghe vậy xoay người nhào vào đầu vai người đàn ông, bả vai run run nghẹn ngào : “ Bọn họ chết ô ô ô ô chết rồi…..” Tại sao phải chết? Nhất định là tới quá muộn, đều do quá ngu ngốc, mấy chục người như vậy, sao có thể dùng hơn mười phút.

      Khâu Hạo Vũ ngơ ngẩn, nâng tay phải lên, lúc lâu mới rơi xuống, vỗ bả vai trấn an: “ Khi con đường này có lựa chọn, chẳng qua tôi nghe người chết có nghĩa là biến mất, bọn họ vào luân hồi, chừng đến Nại Hà Kiều, vui vẻ chọn mục tiêu muốn đầu thai, chừng có thể là người thừa kế tập đoàn tương lai!”

      “ Vui vẻ?” Salsa hút hút lỗ mũi, ngước khuôn mặt nhắn ướt nhẹp, có ?

      phải tôi là người tốt sao? Người tốt gạt người sao?” Khâu Hạo Vũ gương môi cười .

      Như vậy sao, quả trong lòng hề khó chịu nữa rồi, lúc này mới nghĩ đến trả lời vấn đề rất lễ phép, nghiêng đầu đè lại cánh tay : “ Mới vưà rồi tôi nghe phía sau dường như có người, muốn bị thương, cho nên chỉ có thể cứu trước, ngờ bắn súng cũng tốt như vậy!” Giơ ngón tay cái lên, cũng giống như được nuông chiều vì đau đớn mà gào khóc thảm thiết, cũng phải là lần đầu tiên trúng đạn.

      So với trước kia, lần này xem như là , chỉ là đạn xuyên qua da thịt, chui vào xương tủy mới phiền toái, nhìn tình trạng chảy máu, băng bó chút, hơn nửa tháng tốt.

      Người vô ý, người nghe có lòng, Khâu Hạo Vũ sững sờ nhìn chăm chú vào vết thương vẫn còn chảy máu, bởi vì ta sao? Ngoại trừ cha mẹ, lần đầu tiên có chịu hy sinh vì ta, cảm động là giả, đen mặt kéo áo sơ mi vừa xé băng bó vết thương vừa : “ Về sau cần làm như vậy !”

      Ngu ngốc, chưa gặp qua nào ngu ngốc như vậy, vì người đàn ông căn bản thích , còn hủy bỏ con của mà bán mạng, muốn bổ đầu ra xem chút rốt cuộc bên trong lắp đặt cái gì.

      “ Thế nào? Bây giờ biết xấu hổ rồi hả? Tôi cho biết, muộn!” Lúc Ma Tử lướt qua ném lại câu như vậy, sau đó cũng quay đầu lại, dựa vào vai Tiểu Lan xa.

      Xem như cứu bọn họ thế nào? Hai chuyện khác nhau, vì vậy mà tha thứ.

      Khâu Hạo Vũ thấy vẻ mặt ngốc hiểu liền thở dài, khom lưng ôm ngang lên, nếu lúc này cũng tin này thích ta, như vậy khác gì súc sinh, nếu phải có cành lá ngăn trở, phát đạn này bắn trúng nơi nào.

      Đầu tiên cho rằng chỉ vì danh tiếng của ta, nhưng con người chết rồi, muốn danh tiếng làm chi?

      thích ta như vậy sao? Thích ta cái gì? Lần đầu tiên ta nhớ ràng mình rất thô bạo, lần thứ hai càng thêm tàn nhẫn, tính ra, lúc này mới gặp mặt lần thứ mấy? Rốt cuộc thích ta cái gì? Về sau phải tìm cách, thể để cho tiếp tục trầm mê, nghĩ đến bộ dáng bởi vì thất tình mà đau lòng muốn chết, có chút đành lòng.

      Cánh tay của người đàn ông mạnh mẽ có lực làm vô cùng vui mừng, ra hôm nay hề tổn thất bao nhiêu, các chị Ma Tử bị thương mà thôi, các trai chết cũng vui vẻ đầu thai, chị muốn hàng và tiền cũng lấy được vào tay, lúc này còn đươc người an ổn ôm vào trong ngực, hơi mím môi, ngượng ngùng giương mắt nhìn cằm người đàn ông, đây chính là hạnh phúc mà chị Ma Tử thường sao?

      hạnh phúc, lần đầu tiên có người ôm như vậy, thẹn thùng dán sát gò má lên lồng ngực người đàn ông, ràng nghe được tiếng đập trái tim bên trong, nếu như có thể như vậy hoài tốt biết bao? Nghĩ nghĩ lại, mí mắt bắt đầu còn hơi sức rũ xuống: “ Tiểu Bát, tôi buồn ngủ quá, ngủ trước đây !

      Tôi có lời…..muốn ….. đừng ……!”

      Khâu Hạo Vũ gật đầu cái, ta cũng có lời muốn với .
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      lion3012mal thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Nơi nào cũng có 2

      Ngoài khe núi, Bàn Tử tay ôm Lưu Nghĩa và tay ôm người khác chết gánh tại đầu vai, nước mắt trong hốc mắt ngừng chảy ra, cũng may bị chết đáng giá, có thể nhắm mắt, ta đưa bọn họ qua đường lần.

      Lộ Băng và Đông Phương người cõng lên người, chậm rãi theo đám người về phía bên ngoài đám bắp.

      Trình Thất sờ sờ khuôn mặt khô khốc, đè nén xúc động muốn khóc, nghiêm khắc : "Lần này là tôi sơ sót, mặc dù gây ra họa lớn nhưng sai lầm chính là sai lầm, lần này khấu trừ toàn bộ thuộc về tôi, nửa các em luận công phân chia, nửa kia nhập vào trong tài khoản của bang!"

      "Chị Thất, có nghiêm trọng như thế, hơn nữa, Phi Vân Bang cũng phải là mình chị, chúng ta đều sơ sót, vậy. . . . . ." Ma Tử ngờ Trình Thất như vậy, vội vàng trấn an.

      "Được rồi, cần , về sau người nào làm sai phải xử phạt, tôi mặc kệ các người có lý do gì, hoặc là ai, lần này tôi làm gương tốt!" cho từ chối xong, vạch ra cây bắp đáng ghét, mặt đổi sắc dẫn đầu trước.

      "Chị Thất, chúng tôi. . . . . ."

      Đông Phương Minh đụng vào Ma Tử muốn đuổi theo: "Đừng nữa... Như vậy có lẽ trong lòng ấy dễ chịu hơn chút!"

      Ma Tử rất bất mãn gầm : " hay lắm, có phúc cùng hưởng, thế nào? Các người đều đổ cho Chị Thất?" Trừng mắt về phía những người còn lại.

      Mọi người còn tâm tình gây gổ, cúi đầu .

      " cũng thể tưởng, ấy đứng đầu bang, gánh vác trách nhiệm nặng nề, ấy làm như vậy, bước kế tiếp nhất định là thối vị nhượng người hiền!" Lộ Băng mắt trợn trắng, tại sao ngay cả chút cái nhìn cũng có?

      "Nhưng chúng ta có trách ấy. . . . . ." Tại sao để chị Thất mình tay mà về? Nhưng Lộ Băng cũng có chút lý lẽ, cảm thấy có gì, dù sao bọn người Lộ Băng cũng nghĩ đến, mình tự nhiên có áp lực rồi nhưng chị Thất và giống nhau, chị Thất là Bang chủ.

      Cũng được, ra sao cũng mặc kệ.

      "Bốp bốp bốp!"

      Mới ra khỏi đám bắp, bởi vì trận vỗ tay này mà Trình Thất ngưng bước, con ngươi lạnh lùng giơ lên, sau khi thấy người tới, vốn định dùng khuôn mặt tươi cười đón người, thế nhưng vẻ mặt giống như ngưng trệ, cười thế nào cũng cười nổi, chỉ có thể đè nén hỏi " tới làm gì?" Lạc Viêm Hành, tại sao chỗ nào cũng có ?

      Mỗi lần xuất cũng giống nhau a.

      Vốn đường cái trống trải bốn phía chắn đầy người áo đen, Lạc Viêm Hành nghiêng người dựa vào đầu xe, đeo mắt kính màu tím che lại con ngươi màu xanh lục khiếp người, đôi môi tuyệt mỹ nâng lên góc, thái độ bình tĩnh: "Vừa mới làm chim Tước đùa giỡn bọ ngựa, Trình bang chủ chút xem, ở phía sau có con chim ưng xem xong đùa giỡn, làm cái gì?"

      Trình Thất dùng hết tất cả nghị lực mới đè nén được lửa giận: "Lạc Viêm Hành, hôm nay tôi có tâm tình nhảm với , , rốt cuộc có ý gì?"

      Bên này, tất cả người Phi Vân Bang đều chạy tới, đều hiểu nhìn mấy trăm người chặn đường làm cái gì?

      Khâu Hạo Vũ cũng hiểu ra sao, đại ca có kế hoạch gì? Tại sao ta biết?

      " là người thông minh, tôi nghĩ cần tôi tới nhắc nhở!"

      "Tôi hiểu!"

      Lạc Viêm Hành búng tàn thuốc lá, cười : "Tôi tới thu hàng và tiền!"

      Dứt lời, hơn hai trăm người lao xuống bao vây những người liên can, mạnh mẽ đem hàng hóa và tất cả tiền tài cướp , chuyện này giống như đạp đuôi con cọp, Trình Thất vừa muốn phản kháng, khẩu súng máy liền nhắm ngay ót của , kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông vẫn còn ở cười: "Con mẹ nó, có ý gì? Hàng có thể lấy , đáp ứng cho thù lao, chúng tôi có thể cần, nhưng tiền này là chúng tôi kiếm được bằng bản lãnh, có quyền gì lấy ?"

      "Lạc Viêm Hành, muốn ăn vạ sao?" Ma Tử nhất kích động, quên mất trong người bị thương, đau đến cong người.

      "Bằng bản lãnh? Trình Thất, nếu phải có Long Hổ tôi tham dự, em của chết, tiền là của tôi, hàng là Long Hổ tôi lấy lại, như vậy, tại sao tôi phải chia cho chén canh?" xong châm biếm tiếng, nghiêng đầu vào trong xe: "Rút lui!"

      " Hành, là tôi tự nguyện. . . . . ." đợi Khâu Hạo Vũ xong, liền bị đại ca mình hung ác trợn mắt nhìn cái, xem ra trở về còn phải chịu phạt, đại ca làm như vậy cũng quá có lý lẽ chứ?

      Trình Thất ngơ ngác, tại sao có thể như vậy? Nhìn em chết và những người bị thương, cố gắng nuốt xuống nước miếng, mắt thấy xe sắp xa, như điên cuồng xông lên trước nhưng bị người ngăn trở, vừa giãy giụa vừa hét lớn: "Lạc Viêm Hành, đứng lại, Lạc Viêm Hành, tại tôi có tâm tình đùa giỡn với , xuống đây!"

      xảy ra chuyện gì sao? Tại sao người đàn ông này đột nhiên tới tuyệt đường lui của ? có đắc tội với chứ?

      Lạc Viêm Hành quay cửa xe xuống, nhìn hai mắt đỏ ngầu nhíu mày: "Trình Thất, tôi hề có ác ý, chỉ cần Phi Vân Bang gia nhập Long Hổ hội, như vậy số tiền kia trả lại cho nguyên vẹn!" Trình Thất a Trình Thất, lý lẽ núi thể chứa hai cọp, hiểu chẳng lẽ người khác hiểu? Nếu cách nào ra tay giết chết, như vậy chèn ép chính là phương pháp trực tiếp nhất.

      "Lạc Viêm Hành!" Ba chữ mang theo nồng nặc giọng mũi: "Hôm nay chúng tôi chết sáu em, mười bốn người trọng thương, nếu có bất mãn đối với tôi, có thể nhắm vào tôi, số tiền này là bọn họ dùng máu thịt đánh lấy trở về, tại lấy lấy , cảm thấy rất phúc hậu sao?"

      "Nghĩ thông suốt rồi tới tìm tôi, !"

      Người đàn ông cũng lộ vẻ xúc động, ngược lại càng thêm kiên định.

      Nhìn chiếc xe xa, trong lòng Khâu Hạo Vũ bốc hỏa, ra đại ca sớm biết tới, ngăn trở chính là vì thuận nước đẩy thuyền lấy thành quả lao động của người ta? Dưa hái xanh ngọt, người ta nhất định tự lập bang phái, mắc mớ gì tới ? Điều này quá thiếu đạo đức rồi, lần này Hành quá thiếu đạo đức rồi.

      Vẫn chờ đám người kia về để cho ta mời rượu xin lỗi, tại tốt rồi, bị mắng cũng là may.

      Làm em, bây giờ nhìn nổi nữa, liếc nhìn nhóm người ngây người, phóng khoáng : "Mọi người yên tâm, tiền này tôi trả lại cho mọi người, trước kia Hành phải lý lẽ như vậy!" phải là hơn hai tỷ sao? Chút tiền này đối với Khâu Hạo Vũ như muối bỏ biển, dù sao những năm này tiền phi pháp của bang hội ít, trong lòng lo lắng bất an, vừa đúng lúc rải ra.

      Trở về ta phải đại ca chút, tại sao làm chuyện như vậy? Bị những lão già kia biết vẫn thể lật đổ sao? Đây là quan báo tư thù a!

      Làm em sao có thể trơ mắt nhìn em bị nắm cán? Hơn nữa truyền đối với danh tiếng của bang hội cũng tốt, chỉ biết thu phục Phi Vân Bang, ta cũng thể tưởng nổi, Trình Thất như chó bị dồn chân tường, trắng trợn thông báo chuyện bang hội buôn bán thuốc phiện, mặc dù phủ nhận nhưng người khác cũng phải là kẻ ngu, khéo có thể bị ghi nhớ.

      Trình Thất hung hăng vỗ ót cái, phập phồng yên, cởi áo khoác xuống đập vào đường xi măng, sáng sớm biết rồi chứ? Đêm đó bắt cóc , cho nên mới đùa giỡn nhiều lần, hổ là người hiểm, giả bộ giống như chân thành, nhất định là chuyện kia, trầm giọng : "Rút lui trước!"

      Mọi người cũng nhìn Khâu Hạo Vũ cái, tham tham, nhưng phải tham thẳng thắn, bố thí như vậy, bọn họ vẫn khinh thường.

      "Tôi , các người. . . . . ."

      Đông Phương Minh chê cười: "Ha ha, bảo chúng tôi đến mua hàng chính là các người, gài chúng tôi cũng là các người, tại muốn trả tiền cũng là các người, rất thú vị!" Bộ dạng chồn chúc tết gà.

      Khâu Hạo Vũ lên tiếng nữa, tốt bụng giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn, lại bị cắn ngược cái, tùy các người thôi, vừa đúng tiết kiệm khoản, thể tưởng tượng nổi, vịt đưa tới cửa cũng gặm, xem ra ta phải nhận thức quần thể này chút, tròng mắt nhìn vẫn còn ở ngủ say, sau khi tỉnh lại nhất định rất thất vọng chứ?

      "Chị Thất, làm sao bây giờ?" Đông Phương Minh nhìn ở cạnh tài xế hỏi.

      Trình Thất tay chống trán, dường như quyết định gì đó, lạnh nhạt : "Tôi tự mình giải quyết!" phải là bị cưỡng hiếp sao? đấng mày râu có thể nhớ đến bây giờ? cứu , bụng còn bị thọc đao, được rồi, đó là vết sẹo cắt ruột thừa vô cùng lâu trước kia, nhưng vấn đề là với mới bị thương.

      Sói mắt trắng có lương tâm, làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao? Cùng lắm cho cưỡng hiếp lần, nếu Lạc Viêm Hành này chính là có bản lĩnh mang thù, sau này nếu thể làm cho bán thân bất toại cũng bị chỉnh thành như vậy vẫn bỏ qua, chỉ có phương pháp giải quyết là ăn miếng trả miếng.

      Cũng phải là có làm qua, làm lần nữa, sao cả!

      Chưa từng gặp qua người ác liệt như vậy, ràng làm chuyện xấu, còn bộ dạng muốn tốt cho , cách đường hoàng, kẻ dối trá!
      lion3012mal thích bài này.

    5. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Vậy là lần này đổi lại c ở dưới hả?
      Nhưng mà a chả phải có bóng ma tâm lý sao!!!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :