Chương 60: Nơi nào cũng có 1
Chú Phùng ôm lấy nửa người Lưu Nghĩa lau nước mắt cái, cánh tay già nua nhè nâng lên, cái trán người đàn ông từ từ trợt xuống.
" Lưu Nghĩa. . . . . ." Salsa nhìn thấy người trai lớn dịu dàng gần như còn sinh khí nằm ở trong ngực Chú Phùng, đêm qua còn làm xong chuyện này mua cho nhiều Ice Cream, cứ như vậy chết rồi sao? Hơi thở ngưng kết ở phổi, đau xót còn hơi sức nhìn về phía mấy người khác đắp vải trắng lên mặt ‘người thân’, vĩnh viễn cũng xuất nữa sao?
Ma Tử dùng sức đè lại bên eo, dám nhìn những người em chết , so với bọn họ, mình bị thương có đáng gì?
Mặc dù đánh thắng trận nhưng Trình Thất cũng có cảm giác thành tựu, cái gì ngã lần khôn hơn chút? Mẹ nó, tự cho rằng thông minh, nếu như phải là Salsa, kết quả như thế nào? Thực lực của kẻ địch vượt khỏi tưởng tượng gấp trăm lần, mọi người theo là để phát tài, nhưng bởi vì tự cao tự đại, suýt chút nữa hại tính mạng của bọn họ.
Luôn cho rằng tay che trời, có năng lực đối kháng với tên cháu trai, lúc này mới phát ra mình ngu ngốc dường nào.
"Chị Thất, chết là khó tránh khỏi!" Đông Phương Minh thở dài tiếng, cần gì phải luôn đem toàn bộ lỗi đổ người mình? ta cũng ngờ tới mà?
"Nếu như Salsa tới, cho dù tôi có lợi thế uy hiếp, ông ta cũng nhổ cỏ tận gốc!" Trình Thất đứng ở đầu đường chờ đợi các em đến, nghĩ nghĩ lại nhiều lần.
Đông Phương Minh lắc đầu cái: "Nếu quả như vậy, cũng là do chúng tôi tự nguyện, hề có quan hệ với chị, nếu đổ lỗi cũng chỉ có thể chữ tham mà tôi và chị đều tránh khỏi!" Trước khi đến cũng tính toán chuẩn bị cái chết, biết như thế vẫn bất chấp tất cả, phải là vì tiền và vinh dự sao?
tới chỗ nào, cũng có thể tự hào tôi chính là người nào đó trong Phi Vân Bang, có tiền xài hết, có thế lực nào dám chèn ép, vì những thứ này, mới lựa chọn hy sinh tính mạng.
ôm trán chặt, nếu như có thể, hi vọng mỗi lần ra trận có thương vong, dĩ nhiên đây là đầm rồng hang hổ, mặc kệ như thế nào, lần này làm sai, suy tính chu toàn, trong đầu đều là kết trái bao nhiêu, ngọt ngào như thế nào, thắng được Long Hổ mấy trận bắt đầu sợ hãi, nhìn bất cứ kẻ nào ở trong mắt.
Người xưa rất hay, vĩnh viễn đừng xem kẻ địch là kẻ ngu.
Khâu Hạo Vũ thấy bộ dáng Trình Thất muốn khóc lại thể khóc, vừa định cười nhạo mấy câu, ví dụ như ‘các người biết cái này gọi là cái gì ? Báo ứng! Ai bảo các người luôn cắt hết đường?’, dĩ nhiên, bọn họ đánh ta, bởi vì phải phải ta, bọn họ đâu còn có cơ hội đứng ở chỗ này đau thương?
Nhưng vừa nhìn thấy cánh tay trái của Salsa cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nửa lời hả hê tuôn ra được, vì sao? Đương nhiên là như vậy quá bằng cầm thú rồi, đây chính là người chết, chỉ người, lúc này bỏ đá xuống giếng phải là rắc muối vào vết thương của bọn họ sao?
Về phần tại sao ta lại nghĩ ra giải thích có triết lý như thế, ngay cả bản thân ta cũng hiểu, ta chỉ biết mình càng ngày càng đa cảm rồi, cùng này ngốc chung đụng lâu, cũng giống mình nữa, ngay cả quá trình phá thai cũng biết, lại có thể nguyện ý mình chiến đấu hăng hái chỉ vì giải cứu chị em, so với , trước kia mình giống như kẻ có máu lạnh.
Kể từ sau khi trưởng thành mất tự chủ, đại ca sống như thế nào ta liền sống như thế đó, đại ca gặp người nào, ta chỉ thấy người đó, có lúc cũng suy nghĩ, Khâu Hạo Vũ tính là người, chỉ là cái bóng của đại ca, trong tế, thiết thân tiếp xúc với người khác bao nhiêu lần?
Trận đánh hôm nay, tuy hề ra bao nhiêu sức, nhưng thắng, cũng hưng phấn đến quên hết tất cả, bất chấp hậu quả muốn thể , thiếu chút nữa gây đại họa, trong thoáng chốc kia, ta quên những người này chẳng những chưa tới bạn bè mà lại là người ta chán ghét nhất, chỉ xem bọn họ trở thành người bên cạnh, đứng về phía.
Mặc dù từ trước đến giờ đối nghịch với đám người biết xấu hổ kia, nhưng hôm nay bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, ra sức hỗ trợ cho nhau cũng là cuộc sống tại ta tha thiết mơ ước mà phải ở trong căn phòng bí mật thấy mặt trời, vĩnh viễn chỉ có mình, trước kia vẫn còn vì phần công việc này khỏi cảm thấy
kiêu ngạo, chẳng lẽ ngụ ý đây chính là ếch ngồi đáy giếng?
Nhưng quá đáng tiếc chính là làm bất kỳ nghề nghiệp nào, hài lòng cũng có thể chuyển đổi, chỉ vì đôi mắt của người kia, trời cao phá hỏng tất cả đường lui của ta, đối phương ngày chưa công khai, ta cũng ngày thể rời khói nhà tù kia.
“ phải rất lợi hại sao? Tại sao cũng bị thương?” nhàng nắm tay bị thương của , bị thương thành như vậy vẫn quên cứu người, đau sao?
Salsa vốn chỉ lặng lẽ rơi lệ, nghe vậy xoay người nhào vào đầu vai người đàn ông, bả vai run run nghẹn ngào : “ Bọn họ chết ô ô ô ô chết rồi…..” Tại sao phải chết? Nhất định là tới quá muộn, đều do quá ngu ngốc, mấy chục người như vậy, sao có thể dùng hơn mười phút.
Khâu Hạo Vũ ngơ ngẩn, nâng tay phải lên, lúc lâu mới rơi xuống, vỗ bả vai trấn an: “ Khi con đường này có lựa chọn, chẳng qua tôi nghe người chết có nghĩa là biến mất, bọn họ vào luân hồi, chừng đến Nại Hà Kiều, vui vẻ chọn mục tiêu muốn đầu thai, chừng có thể là người thừa kế tập đoàn tương lai!”
“ Vui vẻ?” Salsa hút hút lỗ mũi, ngước khuôn mặt nhắn ướt nhẹp, có ?
“ phải tôi là người tốt sao? Người tốt gạt người sao?” Khâu Hạo Vũ gương môi cười .
Như vậy sao, quả trong lòng hề khó chịu nữa rồi, lúc này mới nghĩ đến trả lời vấn đề rất lễ phép, nghiêng đầu đè lại cánh tay : “ Mới vưà rồi tôi nghe phía sau dường như có người, muốn bị thương, cho nên chỉ có thể cứu trước, ngờ bắn súng cũng tốt như vậy!” Giơ ngón tay cái lên, cũng giống như được nuông chiều vì đau đớn mà gào khóc thảm thiết, cũng phải là lần đầu tiên trúng đạn.
So với trước kia, lần này xem như là , chỉ là đạn xuyên qua da thịt, chui vào xương tủy mới phiền toái, nhìn tình trạng chảy máu, băng bó chút, hơn nửa tháng tốt.
Người vô ý, người nghe có lòng, Khâu Hạo Vũ sững sờ nhìn chăm chú vào vết thương vẫn còn chảy máu, bởi vì ta sao? Ngoại trừ cha mẹ, lần đầu tiên có chịu hy sinh vì ta, cảm động là giả, đen mặt kéo áo sơ mi vừa xé băng bó vết thương vừa : “ Về sau cần làm như vậy !”
Ngu ngốc, chưa gặp qua nào ngu ngốc như vậy, vì người đàn ông căn bản thích , còn hủy bỏ con của mà bán mạng, muốn bổ đầu ra xem chút rốt cuộc bên trong lắp đặt cái gì.
“ Thế nào? Bây giờ biết xấu hổ rồi hả? Tôi cho biết, muộn!” Lúc Ma Tử lướt qua ném lại câu như vậy, sau đó cũng quay đầu lại, dựa vào vai Tiểu Lan xa.
Xem như cứu bọn họ thế nào? Hai chuyện khác nhau, vì vậy mà tha thứ.
Khâu Hạo Vũ thấy vẻ mặt ngốc hiểu liền thở dài, khom lưng ôm ngang lên, nếu lúc này cũng tin này thích ta, như vậy khác gì súc sinh, nếu phải có cành lá ngăn trở, phát đạn này bắn trúng nơi nào.
Đầu tiên cho rằng chỉ vì danh tiếng của ta, nhưng con người chết rồi, muốn danh tiếng làm chi?
thích ta như vậy sao? Thích ta cái gì? Lần đầu tiên ta nhớ ràng mình rất thô bạo, lần thứ hai càng thêm tàn nhẫn, tính ra, lúc này mới gặp mặt lần thứ mấy? Rốt cuộc thích ta cái gì? Về sau phải tìm cách, thể để cho tiếp tục trầm mê, nghĩ đến bộ dáng bởi vì thất tình mà đau lòng muốn chết, có chút đành lòng.
Cánh tay của người đàn ông mạnh mẽ có lực làm vô cùng vui mừng, ra hôm nay hề tổn thất bao nhiêu, các chị Ma Tử bị thương mà thôi, các trai chết cũng vui vẻ đầu thai, chị muốn hàng và tiền cũng lấy được vào tay, lúc này còn đươc người an ổn ôm vào trong ngực, hơi mím môi, ngượng ngùng giương mắt nhìn cằm người đàn ông, đây chính là hạnh phúc mà chị Ma Tử thường sao?
hạnh phúc, lần đầu tiên có người ôm như vậy, thẹn thùng dán sát gò má lên lồng ngực người đàn ông, ràng nghe được tiếng đập trái tim bên trong, nếu như có thể như vậy hoài tốt biết bao? Nghĩ nghĩ lại, mí mắt bắt đầu còn hơi sức rũ xuống: “ Tiểu Bát, tôi buồn ngủ quá, ngủ trước đây !
Tôi có lời…..muốn ….. đừng ……!”
Khâu Hạo Vũ gật đầu cái, ta cũng có lời muốn với .
Last edited by a moderator: 8/2/15
lion3012 và mal thích bài này.