Chương 58: Có người muốn giết chúng tôi (1)
Ở trong cánh đồng bắp rậm rạp, hơn sáu mươi người phân tán khắp nơi, mắt nhìn thấy sáu con đường, sau khi phát dấu chân đáng nghi ngờ, Ma Tử cười : "Con đường này có mai phục!" Nếu có gì bất trắc, trốn chạy tốt nhất.
Trình Thất ngồi xổm người xuống cẩn thận tra xét có vài dấu chân, xác định là nông dân để lại, xoa xoa cổ, mặc dù đều xuất thân là nhi cũng có làm ruộng, lá cây bắp cắt vào da thịt nóng hừng hực, nhìn xem thời gian: "Đợi tí nữa nếu như có chuyện ngoài ý muốn tất cả bỏ chạy từ con đường này!" Xe cũng giấu ở ven đường, cũng may biết đối phương là cảnh sát, nếu làm sao tìm đường lui?
" thôi!" Đông Phương Minh cán qua cây bắp cản đường, dẫn đầu trước dẫn đường chạy thẳng tới khe núi.
Ra khỏi cánh đồng bắp, trước mắt rộng mở, chạy thẳng tới con đường đồi dốc quanh co, cần tra xét nhưng có thể nhìn thấy cỏ xanh mơn mởn bị giẫm đạp trước đây lâu, Chu Thạc tới.
Trình Thất nhìn qua khắp nơi lần, lùm cây rậm rạp , tìm ra địa điểm kẻ địch nấp, suy đoán có lẽ ở khu vực gần đây, vỗ vỗ áo chống đạn trong áo sơ mi, đường núi hẹp như thế, hai bên dốc cũng có cảnh sát mai phục, đúng là chạy trời khỏi nắng, tiền, phải dễ kiếm như vậy .
"Chị Thất, chị xác định đợi giao dịch với chúng ta là cha của tôi?"
Cũng trang bị đầy đủ, Trương Hiểu Khê nắm chặt súng lục bên hông, nghi ngờ hỏi.
Ma Tử ôm chầm bả vai nghiêm mặt : "99,9%, Hiểu Khê, có thể tưởng tượng, con đường này của chúng ta phải dễ như thế, xem trong hai bên rừng cây, chừng sớm có mấy trăm người mai phục, hơi chú ý trở thành tổ ong. . . . . ."
Trương Hiểu Khê chê cười: "Vậy như thế nào? Tôi rồi, đây chính là cuộc sống tôi muốn, tóm lại lần này sau khi thành công, tôi muốn thề theo các người!" Từ sau khi lệch hướng, gần như nằm mộng cũng muốn gia nhập tổ chức, đánh đánh giết giết giống như trong phim ảnh, dù sao đứa bé ngoan cùng sớm liên quan, người nha, vui vẻ là được rồi, chết ai cũng chết, sợ là sợ trước khi chết vẫn biết vui vẻ là ý gì.
"Tôi phát đối với chuyện cha của nằm vùng chút cũng ngoài ý muốn, rốt cuộc nghĩ gì?" Đây là vấn đề Ma Tử vẫn rối rắm, vừa mới bắt đầu còn sợ này dễ đối phó, ngờ người ta vừa nghe Chị Thất gầy dựng lại, lập tức quỳ xuống muốn gia nhập, căn bản vì cha tự hào, cũng chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó bộ dạng sao cả.
"Các người tại ông ấy làm xong chuyện này chuẩn bị thu mình là vì muốn bù đắp cho tôi, tôi chưa tôi có tin hay , dối trá, các người cảm thấy rất dối trá sao? Nếu như trong lòng của ông ta có tôi, năm đó có vứt bỏ tôi sao? tại tốt rồi, bởi vì ông ta, lúc tôi còn người nào chăm sóc dạy dỗ, cùng đàn ông lêu lổng, phá thai vô số lần, làm cho thân thể cách nào sinh con, bởi vì hít thuốc phiện, tuổi thọ chỉ còn chừng bốn mươi, sau khi tất cả ảo tưởng của tôi cũng tan biến, ông ta trở lại bù đắp, các người cảm thấy buồn cười ?" tại chỉ muốn mình có thể sống được vui vẻ chút, muốn làm gì làm, cuộc sống ở trong ngục thê thảm nỡ nhìn, cũng may năm đó có Chị Thất bảo bọc, bình an vượt qua mấy năm.
Ai ngờ sau khi Chị Thất ra tù, những kia liền bắt đầu khi dễ , hôm nay Chị Thất lôi ra khỏi vực sâu, chưa tới cái gì cảm động, ít nhất biết Chị Thất cho những ngày tháng bình an, trước kia đều cùng những côn đồ cắc ké làm bạn, đừng là súng, bị nhóm người khác khi dễ ngay cả rắm cũng dám thả, lần này được rồi, muốn cái gì có cái đó.
tóm lại, tại đối với tình thân bất kỳ ảo tưởng nào, chỉ có cuộc sống xã hội đen vẫn mơ ước mới có thể mang đến cho vui vẻ, tự nhiên bỏ qua.
Chú Phùng lắc đầu : "Đứa bé này suy nghĩ cực đoan, , cha cũng dễ dàng. . . . . ."
"Ông ta dễ dàng hay , chẳng quan hệ tới tôi, ban đầu là tự tôi chọn sai đường, hôm nay hối hận cũng được, nếu phải do ông ta, tôi cũng chọn sai đường, mặc dù trách ông ta, nhưng tôi cũng tha thứ ông ta!" Cái gì đền ơn tổ quốc, có hứng thú, chỉ biết đó phải là người cha tốt.
Trình Thất gì, dù sao khuyên kia ở chung chỗ với cha của , đó phải là tự bê đá đập vào chân của mình sao? Hơn nữa, Trương Hiểu Khê này cả người đều đầy vết nhơ, cho dù có tẩy rửa thế nào tư tưởng của ấy sớm bị vặn vẹo, cách nào cải chính, nếu ấy vẫn muốn
theo , mặc kệ lần này có kết quả hay , đều thu nhận ấy.
Vô tình tới cuối khe núi, nhìn đống đá phía trước cỏ dại mọc thành bụi, nhìn đám tinh mặc áo đen, quả nhiên, ba mươi lăm, nhiều ít, trời nắng chang chang, gió từ từ, hai bên đủ mặt ngược lại tạo ra hài hòa, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, bình đầu ngồi ở nơi bóng râm mát thưởng thức trà, nhìn Trương Hiểu Khê nháy mắt: "Đợi chút nữa cần phải ra mặt!" Sau đó đôi tay chống nạnh cười, tiến lên hô lớn: "Bậc đàn hổ là Phán quan đúng giờ, lớp trẻ chúng tôi lại người chậm trễ, đến sau bước!"
Trương Hiểu Khê lạnh nhạt liếc nhìn 'cha', sau đó nghe lời người lẩn vào trong đoàn người, cúi đầu, điều này làm cho Ma Tử 100% khẳng định, Chu Thạc đối với Trương Hiểu Khê mà , chỉ sợ ngay cả người dưng cũng đươc tính, ấy cũng sai, lúc nãy muốn bù đắp, quả muộn.
Xem ra trong bang hội phải có nhiều tinh dám đánh đám xông lên, so với Tiểu Lan, Trương Hiểu Khê còn hung ác hơn nhiều, dù sao ..... mê luyến cuộc sống nữa rồi, mặc dù bề ngoài xinh đẹp nhưng trái tim màu đỏ sớm đen như than.
Chu Thạc miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy nhóm cũng chưa tới ba mươi người, mà phần lớn là phụ nữ, ngẩn ngơ trong phút chốc, đáy mắt lóe lên tia chán ghét rồi biến mất, dĩ nhiên cũng ít khinh miệt, giống như 'chưa dứt sữa', đứng dậy đưa tay : " chính là Trình Thất?"
" sai, là tôi!" Trình Thất cười khẽ, có thể gọi cả tên họ của , xem ra trước đó cũng điều tra cặn kẽ, có lẽ số tuổi cách xa, hoặc như mọi người thường "gừng càng già càng cay", trong lòng khỏi có chút khiếp đảm, đặc biệt là ánh mắt người đàn ông này dường như có thể nhìn lòng người, chẳng lẽ chuột vĩnh viễn đấu lại mèo sao?
Đúng vậy a, trong giới xã hội đen ai dám trắng trợn chống lại cảnh sát? Cũng chỉ có thể đấu trí đấu dũng vui đùa chút.
Chu Thạc ngửa đầu nhìn vào cửa khe núi cái, trong mắt lộ ra tang thương, suy tính phải làm sao có thể lưới bắt hết, có thể thối lui khỏi hay , xác định hôm nay rồi, tán dương: "Sóng sau đè sóng trước, Trình bang chủ, ngờ còn trẻ tuổi lại có đảm phách đến mức này, như vậy thẳng vào chuyện chính, có mang theo tiền ?"
Trình Thất vuốt vuốt tóc ngắn, khiêm tốn, ngửa đầu lên tiếng: "Hàng đâu?"
"Ha ha, mang tới!" Chu Thạc vỗ vỗ tay.
Phía sau năm người đàn ông chuẩn bị sẵn sàng lập tức đem rương da trình lên, 'bành bạch', từng cái mở ra, bao bao bột trắng và số tài liệu sắp hàng chỉnh tề, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống giống như vô số đao nhọn lạnh lẽo, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đâm thủng mọi người.
Trình Thất chưa bao giờ dính qua ma túy, cái này giống như người muốn làm vua tuyệt đối thể con cháu nối dõi, nếu giống như thái giám tranh đấu giành thiên hạ có gì khác biệt?
Trình Thất cũng vỗ tay phát ra tiếng, Lộ Băng xách theo cặp da lớn màu đen bỏ vào tảng đá lớn.
Ở bên này Chu Thạc buồn bực, chẳng lẽ là giao dịch chi phiếu? Vậy thể, loại vật này, từ trước đến giờ cầu tiền mặt, hơn hai tỷ tiền mặt, cầm lên tương đối vụng về, bắt được cái này, cho dù đối phương trốn như thế nào cũng thể cầm nhiều tiền như vậy chứ? Sau khi mở rương ra, trước mặt căn bản phải là tiền tệ quen thuộc, liền ngây ngốc.
Trình Thất nhìn về phía mặt trời nheo mắt noi: "Đây là tiền tệ Kuwait Dinar, để cho tiện mang theo, đến lúc đó liền làm phiền Chu lão tự mình đổi!" Dứt lời, nghiêng đầu tiếp tục cười tà : "Kiểm tra , đổi thành tiền nhân dân tệ, vừa vặn 216 triệu!"
Chuyện này....Cũng được? Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Thạc gặp phải chuyện như vậy, nghiêng đầu : "Tiểu Mao, xem chút!"
Người đàn ông được gọi tên là Tiểu Mao móc ra cái kính, cầm lấy kính lúp bắt đầu cẩn thận lật xem tiền tệ, chà xát, chậc chậc chậc, nếu để cho dễ dàng đổi hết thành 1000 đồng tiền Hồng Kông phải tốt hơn sao? Là khiêu khích sao? coi bên này ai biết những thứ này? Gật đầu : " Chu, sai!"
"Ồ! Bản lãnh , cái này cũng biết!" Đông Phương Minh nhìn Trình Thất thầm .
Đầu tiên cảm thấy địa hình nơi này tốt, thương lượng đổi nơi giao dịch, ngờ đối phương ngốc.
Đôi tay Trình Thất bắt chéo, thấy người kia kiểm tra từng tờ , nếu tiếp tục như vậy, đến ngày mai cũng nhất định có thể hoàn thành giao dịch, chẳng lẽ phải ở chỗ này khai chiến?
Last edited by a moderator: 29/1/15