1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: tắm cờ bay phất phới (1)

      đợi tôi? ’

      Dường như đặt mình trong chốn bồng lai tiên cảnh, bốn phía trăm hoa đua nở, chim hót hoa thơm, bên tai còn tiếng ồn ào, toàn bộ thế giới chỉ tồn tại hình bóng dịu dàng nho nhã nở nụ cười, đó là nụ cười đẹp nhất mà nhìn thấy trong cuộc đời này, chỉ tiếc trong nháy mắt hương thơm, hoa nở chóng tàn.

      Nếu như. . . . . . Nếu như có thể ở mỗi ngày sau khi tỉnh lại, hoặc là mỗi lần ngủ thậm chí cùng các chị ra ngoài mạo hiểm . . . . . . Đều nhìn thấy chút tốt biết bao?

      "Tiểu Bát!"

      " phải tôi nghi ngờ, chủ yếu là trong Long Hổ Hội, tai mắt Lạc Viêm Hành quá nhiều, còn nhớ lần trước. . . . . ." lảm nhảm, đám người Lộ Băng cùng nhau nhìn về đầu giường.

      Lần này Trình Thất ngoại trừ phiền muộn chính là im lặng, đưa tay xoa nắn cái ót, tại sao có thể như vậy?

      Ma Tử giơ lên quả đấm về phía Salsa mơ Tiểu Bát: "Tiểu Bát, Tiểu Bát, tôi tại sao con bé này lại nghe? Salsa, . . . . . . này. . . . . . phải là thích ta chứ?" Mẹ nó, chuyện này khó lường, hơn nữa, hiểu tình sao?

      Salsa bất mãn xoa xoa ót, thở phì phò : "Chị Ma Tử, chị cần đánh đầu em!" Vốn đần, đánh nữa thành kẻ ngu.

      "Nhìn bộ dạng mới vừa rồi cười dâm đãng, , phải hay ?"

      "Thích là cái gì?" Bộ dạng Salsa khiêm tốn lắng nghe chỉ dạy.

      Ma Tử khổ sở nhìn Trình Thất chút, thấy Chị Thất cũng bất lực, liền ngồi xuống nghiêm túc : "Chính là nhìn thấy ta nhớ ta!"

      Salsa thành thực gật đầu, nhớ .

      "Mọi người ở trong mắt cũng chỉ là người xa lạ, ngoại trừ chúng tôi ra, duy chỉ có ta là giống, ngoại trừ chúng tôi ra, muốn gặp nhất chính là ta!" Ma Tử nuốt nước miếng.

      "Em muốn ấy chán ghét em!"

      Đông Phương Minh đùa nữa, nhíu mày cũng : " có lúc nào muốn ở cùng ta?"

      Trong phòng, hơn hai mươi người dám thở gấp, rất sợ hùa theo, lúc này cũng chỉ mới gặp mặt hai lần thôi? Mỗi lần cũng có ấn tượng tốt, làm sao lại thích được? Quá đơn giản ?

      Salsa vốn định gật đầu, nhưng thấy bộ dạng Ma Tử nếu dám bị gõ đầu, thể làm gì khác hơn là chu mỏ ủy khuất : "Tiểu Bát phải người xấu!"

      "Còn xấu? đem giết chết đứa bé, thậm chí cần đứa bé cũng muốn ta ?" Ma Tử thét chói tai, gỗ mục.

      " phải Tiểu Bát, là A Nam, tại sao các người tin em? Vì em ngã bệnh Tiểu Bát mới mang em. . . . . ."

      "Đủ rồi!" Trình Thất giận tái mặt gầm : "Các người với ấy những thứ này có ích lợi gì? ấy nghe hiểu được sao? Chuyện này cũng đừng nhắc lại!" Xem như thích cũng chỉ là trẻ con, chỉ cần ấy bảo đảm về sau thấy người kia cũng quên, làm gì nữa?

      Salsa hoảng sợ, cúi đầu thêm gì nữa, ngay cả chị cũng tin .

      Ma Tử vô cùng bất mãn: "Người đàn ông kia hại ấy thành như vậy, ấy còn thích ta . . . . . ."

      "Thích chỉ là thích, ngày nào đó quên thôi!"

      Thích cũng được, Ma Tử nín lại những lời này, cái loại Lưu manh đó có xứng đáng để người thích ?

      Chú Phùng đem ly nước trà đưa đến trong tay Trình Thất, hoà giải: "Đừng vì chuyện như vậy ồn ồn vui, chuyện như vậy, ai trông chừng được, Salsa, cháu phải nhớ, chúng tôi thích người láo, chúng tôi cũng tin tưởng cháu tìm cậu ta, bây giờ tiếp tục đề tài mới vừa rồi ! Khúc Dị đứa này, tôi lấy nhân cách bảo đảm, cậu ta là người đáng cho chúng ta tin cậy!"

      "Tôi cảm giác cũng nhìn lầm người, người này tương đối thành khẩn, ngoại trừ ham bài bạc, cũng có khuyết điểm gì, nhân phẩm cũng kém!" Đông Phương Minh gật đầu.

      "Vả lại! Đây chỉ là tượng bên ngoài!" Ma Tử liếc mọi người cái, cũng cảm thấy bản lĩnh nhìn người kém hơn người khác, làm sao cảm thấy người đàn ông kia đáng tin tưởng?

      Lộ Băng khẽ cười tiếng, sau đó nghiêm mặt : "Nếu cũng có ý nghĩa, vậy phải phiền Chị Thất chuyến rồi, lần trước ta cũng chỉ mua hàng của chúng ta, kết quả chưa đầy ngày, tin tức truyền tới tai Lạc Viêm Hành, lần này tự tiện chủ trương đem việc của Long Hổ giao cho chúng ta làm, tin rằng bao lâu, Lạc Viêm Hành nghe tin, đến lúc đó ta nhất định chịu nổi!"

      "Các người chuyện bé xé ra to rồi, lần trước phải là bị mắng mấy câu thôi sao? Lần này chỉ cần chúng ta làm được, nhiều nhất cũng chỉ mắng mấy câu?" Mắng mấy câu chết người được.

      Lộ Băng buồn bực : "Ma Tử, tôi vẫn hiểu tại sao đối với ta, có thành kiến lớn như vậy? ta làm chuyệb có lỗi với sao? Ngược lại còn nhiều lần giải cứu chúng ta trong nước sôi lửa bỏng, mắng mấy câu? dễ dàng, đừng quên dù sao ta cũng là người đứng đầu đường, động chút là bị gọi dạy bảo, vả lại sau này còn tiếp tục cho chúng ta buôn bán, mỗi lần đều mắng mấy câu, cho rằng người ta da mặt dày giống như chúng ta sao? Người đàn ông tình nguyện bị thọt đao cũng nguyện ý bị cấp dạy bảo hiểu ? nghĩ sau này ta có mặt mũi nào nhìn thủ hạ?"

      Nếu là bọn họ thí gì, từ quen vô liêm sỉ, nhưng Khúc Dị khác, Long Hổ có khối người muốn thế chỗ ta, mặc dù Khúc Dị gì, nhưng bọn họ cũng thể qua sông rút cầu chứ? Chỉ là để được Lạc Viêm Hành đồng ý, người đàn ông kia vốn là muốn thu tóm Phi Vân Bang, 100% đáp ứng, có hay cũng giống nhau, vì sao ?

      "Đúng vậy, lên tiếng chào hỏi, Lạc Viêm Hành hiểu lầm, lại tiếp tục dạy bảo cậu ta, phải vong ân phụ nghĩa sao? Khúc Dị người ta để cho chúng ta gặp Lạc Viêm Hành, là suy nghĩ đến chúng ta mới vừa cùng Khâu Hạo Vũ kết thù kết oán, quả quyết chịu tốt, người ta đều suy nghĩ cho chúng ta! Chúng ta thể làm chút gì cho cậu ta sao?" Chú Phùng cũng cảm thấy Ma Tử lần này quá hiểu chuyện.

      Ma Tử thấy tất cả đều phản bội, hung hăng nắm quyền: "Ý của các người là thế nào? Đều cảm thấy ta tốt đúng ? Chẳng lẽ các người nhìn ra ta có mưu đồ khác sao?"

      "Đúng vậy, có mưu đồ khác, phải ta mưu đồ sao? Ma Tử, tôi cảm thấy, chuyện này nên thấy may mắn mà phải châm chích ta, nếu như ta vừa thấy với , động lòng sao?" Lộ Băng xong cũng vội vàng che miệng lại, tại sao cũng cảm giác lời này đều là nghĩa xấu, nhưng chính là như thế, dáng dấp Khúc Dị người ta xấu xí chứ? Tướng mạo đường đường, khí thế, người cao to, còn khỏe mạnh, chẳng lẽ Ma Tử cảm giác mình là tiên nữ xinh đẹp sao?

      Dù sao Ma Tử và Khúc Dị có thể ở chung chỗ, nhìn thế nào cũng là Ma Tử nhặt may mắn lớn.

      Ma Tử làm sao tự biết điểm này? Trước kia phải dáng dấp của mình chịu nổi nên ly dị, ngay cả xem bói đều chồng tương lai của nhiều lắm chỉ là người hơn 40 tuổi có đứa bé, làm sao đột nhiên có thể xuất người đàn ông tới lấy lòng ? Lại là người muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị?

      "Chị Ma Tử, tôi cũng cảm thấy Khúc rất tốt, nếu là tôi, nhất định gả cho ta!" Tiểu Lan vô cùng hâm mộ chắp tay trước ngực, mới vừa xong, đầu bị vỗ cái, nghiêng đầu trợn mắt nhìn Lộ Băng cái, thấy vẻ mặt người đàn ông tối tăm liền cười cười: "Tôi chỉ tùy tiện chút thôi!"

      Lúc này Lộ Băng mới dễ chịu hơn chút.

      Trình Thất nhìn thấy chuyện này rất ràng, người nào đặc biệt gì thỏ ăn cỏ gần hang? Hai người này có tình ý với nhau lúc nào? Che giấu tốt, muốn , cũng hỏi nhiều đến chuyện tình cảm của thủ hạ, ngoại trừ Salsa, những người khác tới phiên để ý tới, chỉ cần dính vào, chỉ hi vọng mỗi người đều có kết thúc tốt đẹp.

      "Vậy gả cho ta là được!" Ma Tử mặt đen lại phun ra câu như vậy, xoay người về phía cửa.

      Tiểu Lan hơi mím môi, hút hút lỗ mũi, sai sao? phải ai cũng đều như vậy sao? Tại sao ấy cãi với bọn họ? Khi dễ là người mới tới sao?

      Lộ Băng cũng nghĩ Ma Tử cho mặt mũi, vỗ vỗ bả vai Tiểu Lan, là giúp Tiểu Lan hay giúp Ma Tử? Giúp Tiểu Lan, phải mọi người ta thấy sắc quên bạn sao? Giúp Ma Tử? ràng Tiểu Lan vì tốt cho ấy. . . . .

      "Ma Tử, xin lỗi!"

      Trình Thất vẫn im lặng , lười biếng dựa vào thành ghế, móc ra bao thuốc lá đặc biệt đến nay cũng chưa hút xong, thấy cửa bị kéo ra, vừa phun ra khói mù vừa : "Đừng để cho tôi hai lần!" hoài niệm, đột nhiên phát lâu có hút thuốc lá, vốn nghiện thuốc lá, cũng chỉ có lúc trong lòng phiền muộn mới đốt điếu.
      mal thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: tắm cờ bay phất phới (2)

      Tiểu Lan ngờ Trình Thất ra mặt cho , cảm động, lắc đầu cái: "Thôi , có thể là tôi biết ăn !"

      " tại tâm trạng của ấy tốt, tôi cũng để ý!" Lộ Băng cũng sao cả, nhún vai.

      Trình Thất búng tàn thuốc lá, cho từ chối: "Vấn đề nguyên tắc!"

      cách khác, hôm nay chuyện này xong.

      Ma Tử nắm chặt tay cầm cửa, vẫn dám , kể từ khi theo Chị Thất, vẫn là lần đầu tiên để cho ở trước mặt mọi người xin lỗi người khác, suy nghĩ lại, có lẽ quá nhạy cảm, Tiểu Lan vì bang hội, trở thành đối tượng vĩnh viễn bị cảnh sát truy nã, vì chút chuyện đáng chơi cứng, tương lai chắc chắn hối hận.

      "Chúng tôi vẫn xem như em!" Đông Phương Minh rất là thất vọng nhìn bóng lưng : " nghĩ rằng chúng tôi tìm khổ cho sao? Tôi cảm thấy Khúc Dị tệ, mặc dù biết tại sao ghét ta như vậy, nhưng chúng tôi lòng hi vọng có người đàn ông tốt đứng ở bên cạnh , trong mắt của ta chỉ có mình , đừng với chúng tôi dáng dấp Khúc Dị tốt, so với ta, còn mạnh hơn!"!"

      Ma Tử nữa, Tiểu Lan cả gan gật đầu: "Mặc dù tôi chưa từng đương, nhưng có chút bản lãnh nhìn đàn ông, Khúc Dị này cũng phải là loại người đứng núi này trông núi nọ!"

      " phải biết, chúng tôi ra những lời này cũng gánh vác trách nhiệm, ngộ nhỡ ngày nào đó ta phản bội , chúng tôi cũng có tội!" Lộ Băng thở dài, tại sao hiểu? Làm như mọi người hại .

      Sắc mặt Trình Thất có chút khó coi: " xin lỗi!"

      Ma Tử hít sâu hơi, ba chữ ‘ xin lỗi’ làm sao mở miệng được, quay lại nhìn Tiểu Lan gãi gãi cái ót: "Lúc đầu tôi cũng cảm thấy ta tốt, dáng dấp giống như con gấu, trải qua lần này, tôi thừa nhận ta và bọn người Khâu Hạo Vũ giống nhau, đúng là lựa chọn sai, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Các người xác định ta . . . . . . thích tôi sao?" Bất lực nhìn về mọi người.

      câu làm cho mọi người cách nào phản bác, bởi vì trong lòng bọn họ, tình định nghĩa giống nhau, tình cảm vừa thấy cách nào duy trì, chỉ có hiểu , cả hai bên đem tất cả khuyết điểm xem thành ưu điểm, ở chung chỗ mới muốn , hai người kia gần như chưa từng quen thân, làm sao hiểu ? Làm sao biết khuyết điểm hai bên?

      Huống chi, đối với Khúc Dị bọn họ cũng quá quen thuộc, tỷ như nhà ta có mấy miệng ăn, bình thường ta thích làm những thứ gì? Quan trọng nhất là có khuynh hướng bạo lực hay ? Sau khi Ma Tử ly hôn, chán ghét nhất đúng là người đàn ông đánh phụ nữ, bọn họ làm sao biết.

      Tiểu Lan buồn bực : "Tôi đương nhiên xác định, nhưng tình cảm phải phải từ từ xây dựng sao? cũng cho mình cơ hội xây dựng, làm sao biết thể? Hơn nữa, tôi cũng biết ta hay , tình cũng phải vừa bắt đầu hai người liền nhau, quá trình bình thường là bên có ý trước, sau đó theo đuổi, đối phương đón nhận mới bắt đầu chuyện, nếu thích hợp dĩ nhiên ở cùng chỗ, nếu như cho ta cơ hội, như vậy 100% thể nào!"

      "Chúng tôi chỉ ta và tệ, hề cầu nhất định phải ở bên ta, sau này phát thích ta, chúng tôi cũng ủng hộ !"

      "Cho ta cơ hội, cũng là cho chính mình là cơ hội!"

      "Tình cảm phải từ phía!"

      lời, tôi câu, làm cho Ma Tử có chút dao động: "Nhưng nếu kết quả là tôi. . . . . . Nguyện ý, ta lại muốn. . . . . ."

      Đông Phương Minh lắc đầu cái: "Vấn đề này phải dựa vào chính , ít ra ta ngại bề ngoài của , người đàn ông muốn phụ nữ chỉ đơn giản là chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của ta. . . . . . Đúng rồi, nghe Khúc Dị này từ được người nhà đối xử tử tế, từ tự thân tự lực giặt quần áo nấu cơm, làm việc nhà, hôm nay trong nhà có người giúp việc, điều này có thể kiểm tra, hơn nữa muốn vui vẻ, thỉnh thoảng làm nũng chút. . . . . ."

      Trình Thất cười lạnh: "Ý tứ của cậu là biết nấu cơm, biết làm nũng, người muốn?"

      "Chuyện này. . . . . ." Đông Phương Minh quẫn bách, lui lại bước, tại sao lại đạp trúng thuốc nổ rồi?

      Ma Tử nhìn thấy Trình Thất tức giận như vậy, nhất thời phì cười: "Được rồi được rồi, Tiểu Lan, mới vừa rồi xin lỗi,
      Tôi cũng phải giận , tôi chỉ là cảm thấy mọi người sợ tương lai tôi bị vứt bỏ sao? Bây giờ nhìn mọi người như vậy? Tôi biết phải làm như thế nào? Đúng vậy, sao cho cho mình cơ hội? Khúc Dị.... Khúc Dị.... mặc kệ có được hay ? lần cũng sao. Xem như là tiêu khiển ..

      Về phần có bị thương hay ? Cả đời người, ai lại từng bị thất bại tình cảm?"

      Cái này đúng rồi, tôi hy vọng mọi người tranh cãi, bởi vì chúng ta là người nhà, nên lấy bộ dang đối phó kẻ địch đối phó với người của mình. nào đó vứt bỏ tàn thuốc, quan tâm chuyện có thể nấu cơm và làm nũng hay , như vậy, chỉ để cho Ma Tử bậc thang leo xuống, số là nấu cơm sao? Có gặp ai muốn làm vua mà cả ngày quây quần ở trong phòng bếp chưa?

      Về phần làm nũng, ở chung chỗ, muốn thôi, làm những việc giả tình giả ý có mệt hay ?

      "Ừm, mới vừa rồi xin lỗi mọi người rồi." Ma Tử xin lỗi nhìn Lộ Băng chút, lúng túng khác thường, đổi chủ đề nhìn vào Lộ Băng: "tên nhóc ở cùng chỗ với Tiểu Lan lúc nào?"

      Cái gì gọi là ở chung chung chổ? Chúng tôi tự do đương!” nếu bị chọc phá, người đàn ông nào đó cũng giả bộ, dắt tay bạn : “Tôi chính thức tuyên bố, từ nay về sau, bạn Tiểu Lan chính là của Lộ Băng tôi, các người ít đánh chủ ý lên ấy biết chưa?” giống như đề phòng nhìn về phía mấy người đàn ông xing quanh.

      Gương mặt Tiểu Lan ửng đỏ, đứng dậy theo: “ bậy gì đó?”

      “Tốt, cái tên này, nếu hôm nay Ma Tử phát , cậu còn muốn lừa gạt tới khi nào? Cùng anhem chút, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

      là vận cứt chó sao? Tiểu Lan là mắt mù mới coi trọng người nhà, xe, có phong độ.” Ma Tử trêughẹo, cuối cùng trong bang cũng có cặp đôi rồi.

      Tiểu Lan thấy Lộ Băng được, liền giải vây : “Tôi…. Lúc tôi giặc quần áo cho ấy phát trong đó có quần lót của ấy, sau đó trả cho ấy, sau đó …. ở cùng nhau.”

      “À?” Ma Tử há hốc mồm cứng lưỡi: “Như vậy sao? Giúp ta giặc cái quần lót liền ở cùng nhau.”

      Lưu Nghĩa chắc lưỡi hít hà: “Xem ra sau này tôi cũng để lại quần lót.” Tìm được người vợ cũng tệ.

      Trình Thất xoa chút mồ hôi lạnh, quần lót cũng để cho người giặc, cậu ta cũng ngại xấu hổ, lại còn có thể cua được con nhóc, duyên phận là kì cục.

      “Tôi chút, quần lót của tôi tôi vẫn luôn tự tay giặc, lần đó là vô ý vô ý thôi………. Quên , các người cũng tin, tóm lại, sau này Tiểu Lan là của tôi đấy, cho các người khi dễ ấy nữa, nếu cũng làm an hem.” Giống như bảo vệ đem ôm vào lòng, trước mặt mọi người cúi đầu hôn lên mạnh mặt .

      Nằm mơ cũng nghĩ tới buổi hợp có vui vẻ như vậy.

      Salsa đần đọn nhìn đôi nhau thân mật ngay trước mắt, đêm đó Tiểu Bát cũng hôn , tại sao Tiểu Lan bị hôn, được ucngf trai Lộ Băng ở cùng chỗ, mà và Tiểu Bát thể? Tại sao chị chút phúc cho và Tiểu Bát giống như chúc phúc cho Tiểu Lan?

      “Tiểu Bát phải người xấu…..”

      “Tôi cá đấy, em em có làm mất hứng hay ? Hơn nữa ta cũng phải tên Tiểu Bát, người ta tên Khâu Hạo Vũ,!” Lộ Băng nâng trán, đột nhiên nghĩ đến cái gì, như chợt tỉnh mộng, xem ra muốn cho Salsa chết tâm, biện pháp duy nhất chính là Khâu Hạo Vũ tự mình cho biết, đứa bé là do ta bảo A Nam giết, đối phó loại người toàn cơ bắp, nhìn rất khó đối phó, ra vô cùng đơn giản.

      Sớm biết lúc ấy nên đem Khâu Hạo Vũ đến đây, ép buộc ta thừa nhận.

      Trình Thất gần như xem thường, hoàn toàn cho là quan trọng: “Như vậy, các người chuẩn bị chuyện mở của hàng. Ngày mai tôi tìm Lạc Viêm Hành chuyến, tất cả giải tán .” Nhà của Lạc Viêm Hành gần đây đúng là thường xuyên, gần như cũng mau nhớ thết kế lớn trong phòng khách, nhớ tới tòa nhà nằm chính giữa sân cỏ bằng phẳng liền chảy nước dãi.

      Người có tiền vạn ác ở bên trong nhất định rất sảng khoái, tòa nhà này còn cách nội thành đoạn, ban đêm cũng có thể nhìn bầu trời đầy sao, khí trong lành, khuyết điểm duy nhất chẳng những hưởng xa xỉ chỉ ở có mình mà còn độc, cảm thấy trống trải sao?
      mal thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: tắm cờ bay phất phới (3)

      "Tại sao lại tới?"

      Ngoài cửa lớn, mấy người đàn ông mặc chỉnh tề lão luyện cùng nhíu mày, hề giương nanh múa vuốt nữa mới thở phào nhõm.

      Trình Thất mình ngựa, mặc áo sơ mi màu trắng rộng rãi, quần jean bó sát, giày thể thao đơn giản, mái tóc còn ngắn củn như lúc mới ra tù, vẫn giống như tên con trai thể nghi ngờ, xem ra phải để mái tóc thời gian, hai tay nhét vào túi nhìn cánh cửa tự động co duỗi, khu vực tốt như vậy, làm mười mấy tòa nhà, đốt tiền. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      nhịn được : "Tìm lão đại các người chút chuyện!"

      Ngại vì hai lần cũng bị gọi đến, cũng lười phải thông báo, vả lại đại ca cũng , sau này này tới trực tiếp cho vào, ta tại sao đại ca lại quen biết loại Nữ Lưu Manh này? Hai người người đàn ông tiến lên tiến hành soát người Trình Thất, lúc này mới : "Vào thôi!"

      "Cuối cùng cũng có chút ánh mắt rồi !" Trình Thất vỗ vỗ bả vai người đàn ông, sau đó nghênh ngang tự nhiên vào, quá ba bận, lần đầu tiên thông báo, lần thứ hai thông báo, lần thứ ba ngăn trở nữa, tương lai nhất định đề nghị Lạc Viêm Hành đuổi việc bọn họ.

      Đâu chịu nổi ủy khuất đến mức này? Thấy người còn phải chờ ở bên ngoài nửa giờ, coi thời gian của Trình Thất bao nhiêu tiền?

      Ừ, cửa chính mở rộng ra, đưa đầu thăm dò chút, cũng nguy hiểm sau đó mới đứng ở đại sảnh hô: "Lạc Nhị gia? Lạc Nhị gia? Tôi tới thăm nè!" Người đâu? Người giúp việc đâu? Kỳ quái, loại gia đình giàu có như thế này, phải là người giúp việc thành đoàn sao? Tại sao trong nhà quạnh quẽ như vậy?

      Chưa bao giờ qua lầu hai, vừa lúc dò thăm riêng tư của kẻ địch chút, vừa nhìn xung quanh, chậc, chậc, chậc, hoàng cung cũng chẳng qua là thế chứ? Chùm đèn thủy tinh thiết kế đủ để cho gia đình bình thường ăn cả đời: "Lạc Nhị gia tôi tới tới thăm !" Chưa chết à?

      Phòng đọc sách có ai, phòng ngủ có ai, ngay cả xung quanh cũng bóng ma, thể nhìn về phía lầu ba, biết vì sao a, tay nắm cửa cầu thang có chút khẩn trương, cứ có cảm giác quá mức yên tĩnh, hơn nữa dường như ở lầu ba có bí mật gì thể cho ai biết, cảm giác khí đúng, nhưng trời sanh gan lớn, càng nguy hiểm lại càng thích mạo hiểm phen.

      Chậm rãi leo lên, cách trang trí lỗi thời, màu trắng làm chủ, màu sắc khác cũng phối hợp tương đối cân xứng, là nơi sống rất tốt, đến lầu ba, bắt đầu bóp quyền, mùi gần như có thể tính là mùi tanh xông vào mũi, ra là mùi vị gì, là mùi chưa từng quen thuộc.

      Phòng bị di động tới phía trước, người ở, xây sựng phòng ốc lớn như vậy làm gì? Hành lang gần như 100m, ngừng thở phút, lúc này mới phát ra nơi này quả đơn giản.

      ‘Khì khì! ’

      ‘Rầm! ’

      Mãnh liệt nuốt ngụm nước bọt, cần quay đầu lại xem, biết phía sau xuất con vật khổng lồ từ lúc nào, rắn sao? Đó là động vật máu lạnh sợ hãi nhất đời này, nhưng rắn phải kêu ‘tê tê’ sao? Lại dám di động, nhưng mà ở phía sau con vật kia cũng có ý rời , ‘vèo’ đột nhiên xoay người, vốn chỉ muốn nhìn cho ngọn ngành, cùng lúc vừa nhìn, thở hơi chậm lại, kinh hô: "Mẹ kiếp!"

      Phía đối diện ba mét, con. . . . . . Dùng con để hình dung cũng là phù hợp, con rắn khổng lồ chưa từng thấy qua trong cuộc đời cao nhìn xuống quan sát , đần độn ngửa đầu, theo thân rắn nhìn lên , nó rướn cổ lên nhìn thẳng vào mắt , cái miệng lớn bằng cái nửa chậu giống như lúc nào cũng có thể há ra cắn nuốt . Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Thân thể cuộn tròn mặt sàn cách nào tưởng tượng, toàn thân vàng óng ánh, ở giữa thùng nước thô, đừng Trình Thất, chính là mười Trình Thất cũng đủ nó ăn ? Lạc Viêm Hành. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . bị nó nuốt rồi? trách được tìm người thấy.

      Càng nghĩ càng sợ, chuyện này. . . . . . ở đâu ra con rắn lớn như vậy? Địch động ta động, nhưng con mẹ nó, nó cũng thể cứ như vậy làm tiêu tốn thời gian của chứ? Xoa chút mồ hôi lạnh, cười khan : "Ha ha. . . . . . Này. . . . . . mày nhìn tao. . . . . . Còn chưa đủ mày nhét kẽ răng. . . . . . Mày thấy có phải . . . . . . ?"

      Hai con ngươi tròn vo của A Nhiêm nhìn chằm chằm, ngừng thè lưỡi.

      Trình Thất biết đối phương nghe hiểu tiếng người, Lạc Viêm Hành là người đàn ông mạnh mẽ như vậy cũng tiêu, tuyệt thể theo chân nó dây dưa, nắm chặt thời cơ, xoay người nhanh chân chạy như điên, nhắm ngay cửa sổ thủy tinh phía trước, giành giật từng giây, rất sợ làm lỡ 0.1 giây, mới vừa chuẩn bị bay vọt lên đánh vỡ thủy tinh chạy trối chết ‘rắc’ tức dừng lại, mẹ nó, đây là lầu ba, lăn xuống tốt hơn ?

      do dự, lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bởi vì nơi xa truyền đến tiếng va chạm, quay đầu nhìn lại, cả người cũng ngây ngốc.

      Chỉ thấy cửa cầu thang chỉ còn lại đoạn đuôi rắn màu vàng kim, lấy tốc độ nhanh ‘chạy trốn!’ đúng vậy, chạy trốn, cho là như vậy, bởi vì thanh ‘soạt soạt bành bạch’ tuyệt đối là con rắn to lớn xông mạnh va chạm các loại bài biện, đè lại trái tim sắp nổ tung, chuyện này. . . . . .

      A Nhiêm quả chạy trốn như điên, hù chết nó, hù chết nó, trong nhà có trộm tới rồi, ôi. . . . . . Lại đụng vào cái gì? Đau chết, chủ nhân cứu mạng a, vừa nghĩ tới người nọ lại có thể sợ vũ khí ‘thè lưỡi’ cuối cùng của nó liền tim gan phát run, sau khi đến lầu hai, bò vào phòng ngủ chủ nhân núp ở sau ghế sa lon co rút thành cục, ra tôi phải rắn, là đống phân to, tôi có da có thể làm giày và túi xách.

      Trình Thất rón rén theo tới cửa, nhìn thấy con ‘rắn’ kia vào phòng này, hỏi tại sao chạy thục mạng ngược lại tìm kích thích? Nếu như bạn thấy được kho báu, mà nó e sợ bạn, bạn buông tha sao? sai, kho báu, lột da rắn nó, bán được 180 triệu, nhất định thành vấn đề.

      cũng chính là cái loại sợ tôi, tôi sợ ... sợ tôi...tôi chiến đấu với đến cùng.

      Được rồi, ra chỉ tò mò mà thôi, con vật lớn như vậy lại có thể sợ , thú vị, nhất định là con vật cưng Lạc Viêm Hành nuôi, như vậy sợ bị tấn công, theo lý thuyết nó nên sợ, xem chừng Lạc Viêm Hành đem động vật giết chết sau mới cho nó ăn, tiêu diệt dã tính nguyên thủy nhất của con vật cưng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Có giải thích tốt hơn sao?

      "Mày ở bên trong sao?" Trình Thất lấy ra cây đao bên hông, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, đánh rắn đánh phủ đầu, nếu làm càn, trực tiếp cắt nó, lần nữa xoa chút mồ hôi lạnh, nếu sợ chế phục bắt về nhà, có con vật to như thế mang ra ngoài cũng phong cách phải hay ? Xem sau này ai còn dám khi dễ .
      mal thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: tắm cờ bay phất phới (4)

      Nhớ tới những con chó dạo, mỗi lần nhìn thấy cũng ảo tưởng lúc nào đó nuôi con chó ngao, con rắn to lớn này còn uy phong hơn chó ngao Tây Tạng.

      "Tao thấy được mày rồi!" Vừa vào phòng vừa đến gần ghế sa lon, nhìn chằm chằm đuôi rắn lộ bên ngoài, vẫn còn run rẩy, quả nhiên là sợ người.

      A Nhiêm giống như bị sốt, khì khì réo lên ngừng, chủ nhân cứu mạng a, nếu ngài ra, A Nhiêm bị lột da rắn làm túi xách rồi.

      Trình Thất di động đến ghế sa lon trước mặt rồi, giơ lên thanh đao, bình tĩnh chút, đừng sợ đừng sợ, có gì phải sợ, lấy công lực của , đao trí mạng tuyệt đối có gì đáng ngại, dịu dàng : "Ra ngoài. . . . . . Yên tâm, tao làm tổn thương mày!"

      A Nhiêm đưa ra đầu rắn nhìn chút, nhanh chóng lùi về, má ơi, còn cầm đao nữa, làm thế nào? Nó sợ hãi.

      "Ra ngoài. . . . . ."

      " ở đây làm gì?"

      ‘Ầm! ’

      Thanh Đao rơi xuống đất, Trình Thất giật mình lùi lại mấy bước, nhìn về phía cửa phòng tắm, lại kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt nhìn thẳng dưới phần bụng ba tấc của người đàn ông.

      đầu người đàn ông còn đầy bọt, thân thể dũng manh che giấu, chân trần lạnh lẽo vô tình đứng cạnh cửa, ánh mắt cũng có tiêu cự, có lẽ định vị ở ghế sa lon, vài giọt nước theo xương đòn quanh co chảy xuống, vòng eo tinh tế còn lưu lại chút ít vết sẹo, có thể nhìn thấy khôi phục lại tệ, đợi thời gian nhất định còn dấu vết.

      Lúc nghe thanh Đao rơi xuống sàn, lông mày ngọn núi lạnh lẽo nhíu lại.

      A Nhiêm lần nữa lộ ra đầu rắn, giống như lấy lòng le lưỡi nhìn chủ nhân, con rắn cậy người ỉ thế từ từ rướn cổ lên, hung ác nhìn chằm chằm người xa lạ.

      Lạc Viêm Hành thấy lời nào lúc lâu, lúc này mới nghĩ đến có mặc quần áo, phản xạ có điều kiện đưa tay che lại nơi yếu hại, vẻ mặt lạnh nhạt chuyển thành căm tức.

      Trình Thất có giống như mấy TV thét chói tai và tay chân luống cuống, mà tỉnh táo quay mặt , dường như cái gì cũng nhìn thấy, nhìn đông chút, nhìn tây chút, cũng phải là chưa từng nhìn thấy qua, có gì mà kinh ngạc? Nhưng quỷ thần xui khiến, khuôn mặt lại bị thiêu cháy rồi, so với lần đầu tiên, lúc này mới phát ra người đàn ông này ngoài gương mặt xuất chúng, vóc người cũng tốt đến nên lời.

      Sau khi người đàn ông phát mình phản ứng quá lớn, mà lại này lại bình tĩnh, thầm mắng câu mới buông tay ra: " được tổn thương nó!" Sau đó nhanh chóng vào phòng tắm.

      A Nhiêm lập tức cổ rụt đoạn.

      người rắn bắt đầu mắt to trừng mắt , Trình Thất duỗi duỗi tay, vừa muốn chạm vào con vật này lại lùi về, vẫn còn có chút dám, tổn thương nó? Nó làm thương hại A Di Đà Phật rồi, vẫn là càng nhìn càng đẹp mắt, chỉ là hình thể này. . . . . . Cùng với mãng xà trong nhận thức chênh lệch quá lớn chứ?

      Nhớ Đông Phương Minh , mãng xà cũng phải là rắn lớn nhất, có loại rắn lớn gấp mấy lần mãng xà, nó tên gì? Nhiêm. . . . . . Đúng, vui mừng liều mạng chỉ vào tiểu quỷ : "Mày là Nhiêm? Có đúng ?"

      A Nhiêm đối với chữ này rất nhạy cảm, dù sao từ lúc chủ nhân gọi nó như vậy, thậm chí là người chăn nuôi nó cũng gọi như vậy, làm sao biết tên của nó? Hảo cảm tăng lên gấp bội, le le lưỡi, đại biểu thích.

      "Mày nghe hiểu được?" Trình Thất lầm tưởng đối phương hiểu tiếng người, đưa tay : "Đưa đầu dài tới đây!"

      A Nhiêm cũng hiểu gì, cho nên tự nhiên làm theo.

      Trình Thất gãi gãi ót, tiếp tục gọi: "Nhiêm?"

      A Nhiêm lại le lưỡi.

      "Đưa đầu?"

      để ý tới.

      "Nhiêm?" Vừa le lưỡi, xem ra nó chỉ nhận biết chữ này, cảm thấy chữ Nhiêm cũng dễ lọt tai, vui mừng : "Hay là gọi mày là A Nhiêm hả?"

      A Nhiêm lại rướn cổ lên, cũng có nhiều người biết tên nó, đưa đầu đưa tới thử dò xét, rút ngắn khoảng cách.

      Trình Thất lui về sau, mà đối phương lại tiếp tục vươn đầu ra đoạn, nó muốn làm gì? Hơn nữa còn nháy mắt với , dường như tôi vô hại, từ từ giơ tay lên đưa tới, gần như dùng hết tất cả nghị lực mới chạm tới da thịt lạnh như băng, quả nhiên, nó muốn cho sờ nó: "Trời ạ, mày lại có thể cho tao sờ mày sao!" Dở khóc dở cười, nào đó càng sờ càng lớn mật, cuối cùng dứt khoát dùng hai tay ôm lấy đầu rắn tiếp tục khích lệ: " bảo bối tốt, như người thân vậy!"

      Vẻ mặt A Nhiêm như hiểu đối phương khích lệ nó, lập tức vòng qua ghế sa lon, sau ở đầu ghế quấn thành vòng tròn, chừa lại khoảng gian vừa người nằm ngửa.

      Trình Thất vứt lo lắng cuối cùng, giống như đứa bé ngồi xổm vào, nhắm mắt ngồi nằm xuống, sau lưng dựa vào eo thùng nước của A Nhiêm, ngày hè chói chang cũng cần mở điều hòa, thoải mái.

      A Nhiêm đột nhiên rút người ra, bò về phía trước cửa sổ sát đất, đội đội Con lật đật to lớn, đợi cho nó bắn về nhanh chóng né tránh, sau mấy lần, nhìn về phía Trình Thất.

      "Phốc, phải mày biểu diễn cho tao xem chứ? tệ, tệ, rất tuyệt!"

      Sau khi A Nhiêm leo lên con lật đật, cuốn lấy toàn bộ Con lật đật xong, lần thứ hai nhìn về phía Trình Thất. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      "Bốp, bốp, bốp, tuyệt!"

      Dường như A Nhiêm rất vui vẻ, mặc dù biết cười, nhưng Trình Thất biết, trong lòng nó nhất định rất hưng phấn, lúc nó đưa mình bày thành đường thẳng, lúc lại uốn thành hình dạng bánh quai chèo to, Lạc Viêm Hành này, có việc gì nên ở trong nhà giày vò A Nhiêm sao?

      Chờ tới lúc Lạc Viêm Hành ra, nhìn về phía hình ảnh này.

      câu chấp ra khỏi phòng, A Nhiêm hấp tấp lắc lư theo gió theo phía sau , xem chừng cũng thèm nhìn tới chủ nhân nó rồi.

      Trình Thất đến cửa cũng quay đầu lại : "A Nhiêm được huấn luyện tồi, tôi tìm chút chuyện, ở phía dưới chờ !"
      mal thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Đánh nhau (1)

      Trong hành lang yên tĩnh, hai người ngồi mặt đối mặt, Lạc Viêm Hành thay tây trang màu xám bạc tương đối trang trọng, bông tai màu da đeo bên tai trái, ngoài ra còn chiếc máy trợ thính màu đen, mắt kính viền bạc ưu nhã nằm ở sống mũi, lười biếng quan sát từng cử động của , cho dù bả bị thương nặng, cũng cho người có lòng có chút cơ hội chèn ép.

      Cũng phải là sợ đau, chủ yếu là trong bang hội có quá nhiều kẻ địch muốn kéo xuống ngựa.

      Trình Thất vẫn nhìn cảnh sắc ngoài phòng, có ánh mặt trời chói mắt, ngoài phòng từng trận gió mát, bầu trời đầy mây mưa hiếm thấy, tình cảnh này, làm cho người ta mong đợi, sân cỏ màu xanh biếc yên tĩnh mênh mông bát ngát, nơi đối diện cửa chính 100m còn có vườn hoa đầy màu sắc, nhìn rất xinh đẹp, nhưng. . . . . .

      nhịn được hỏi: " cảm thấy đơn sao?"

      Lạc Viêm Hành nhíu mày, chút để ý dựa ra phía sau: " phải Trình bang chủ có chuyện cần sao?"

      nào đó cau mày, kiêu ngạo là con heo đất, thể trả lời trước vấn đề của sao? Nếu lễ phép nhưng vì công việc mà ăn mặc nghiêm túc, lễ phép, sao mỗi lần hỏi đằng lại trả lời nẻo, vẫn cảm thấy ngoại trừ công việc có lời nào để với ? Buồn bực bắt chéo chân lắc lư, gật đầu : "Đúng vậy!"

      Bộ dạng người đàn ông rửa tai lắng nghe.

      "Hôm qua Khúc Dị. . . . . ." Vừa muốn đem nguyên do ra, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy chén sứ trắng bàn thủy tinh ngây ngẩn cả người, lúc này trong lòng ra là cảm giác gì, tóm lại rất rối loạn, chỉ thấy chén sứ óng ánh trong suốt, dấu môi son màu đỏ nhạt vô cùng dễ thấy, còn chưa kịp dọn , có thể thấy được đối phương cũng vừa lâu, cộng thêm người đàn ông mới vừa tắm. . . . . .

      Hầu như cần nghĩ cũng biết giờ trước, nơi này xảy ra chuyện gì, người nào? La Hiểu Hiểu? lái chiếc Rolls-Royce phiên bản số lượng có hạn, và là con bảo bối duy nhất của quân khu thủ trưởng số 1 ở ngoại ô thành phố F? Hay dựa vào dịch vụ để tìm ? Hoặc là người minh tinh, người mẫu nào?

      lúc sau mới phát ra đầu óc mình bị nước vào, nguyện ý tìm phụ nữ nào có quan hệ gì với ? cũng có tư cách hỏi chứ?

      Lạc Viêm Hành cũng biết vì sao đối phương đột nhiên mất hồn, đưa tay : "Tiếp tục!"

      Trình Thất mím môi, ánh mắt từ ly trà dời nhìn người đàn ông vẫn bình tĩnh như thế, xem ra chuyện tìm phụ nữ đối với sớm thành thói quen. . . . . . Điên rồi, điên rồi, mình suy nghĩ gì?

      Trong căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ tốn sức di chuyển đùi phải bó thạch cao nhìn ra phía ngoài, tùy thời chuẩn bị rời , nhìn chằm chằm màn ảnh cắn răng, có lời gì bà mau a, quá mót cũng nín hơn nửa canh giờ, khi dễ ta bị thương mình đứng bất tiện cảm thấy vô sỉ sao?

      Trình Thất hung hăng giật tóc cái, thầm mắng mấy câu mới nghiêm túc : "Vì hôm qua Khúc Dị tới cửa tạ lỗi, kiện kia chúng tôi có thể so đo nữa, còn có. . . . . . ta thấy chúng tôi nhận mối làm ăn khắp nơi tương đối nguy hiểm, ta đem công việc phân cho chúng tôi đơn hàng, chuyện này tôi hi vọng cần nhúng tay, tóm lại chúng tôi làm tốt là được!"

      Đầu ngón tay thon dài chống cằm, suy nghĩ mười giây, gật đầu : "Làm được tốt, làm xong, tự gánh lấy hậu quả!"

      Tự gánh lấy hậu quả. . . . . . phải Khúc Dị xảy ra chuyện ta có thể ra ngoài bảo lãnh sao? Có Long Hổ làm chỗ dựa, cũng giống như đeo khối thẻ bào Miễn Tử bên người, hôm nay khối thẻ bài Miễn Tử này có, ngược lại phải chăm chỉ suy nghĩ chút, có phải nên buông tay hay , lần nữa nhìn về phía chén sứ này, sao cả buông tay: "Nếu lạc Nhị gia phản đối, như vậy. . . . . . Gặp lại!"

      " sợ chết?" Lạc Viêm Hành bắt chéo mười ngón tay gác lại bụng, nhìn muốn đứng dậy: "Hơn nữa phải từ trước đến giờ phản đối gia nhập vào tôi sao?"

      "Mời làm ràng, tôi chỉ phụ trách nhận vụ làm ăn, lấy tiền, nhiều nhất chỉ là đồng bạn hợp tác!" Buồn cười, giúp ai chính là người của người đó sao? Ông chủ này của rất quá đáng, hơn nữa cũng chịu giúp đỡ? cầu cần thiết chính là giao thiệp với cảnh sát, phải liều mạng.

      Bộ dạng Lạc Viêm Hành rất chán ghét: "Tôi nhớ gần đây Khúc Dị nhận vụ làm ăn

      trong nước, Trình Thất, hiểu giao thiệp với cảnh sát như thế nào sao? quen thuộc tất cả đường nước bước của bọn họ sao?"


      "Tôi chưa quen thuộc!"


      "Nêu chưa quen thuộc, có gì nắm chắc bắt vào tay? Phi Vân Bang của làm được đến nay dễ dàng đâu?"


      Trình Thất bóp quyền, đứng dậy lạnh lùng : "Lạc Nhị gia lo lắng sao? Ha, buồn cười, Phi Vân Bang bị như vậy, là do ai tạo thành? Xem như chưa quen thuộc, chúng tôi cũng phải duy trì, sợ chết cũng làm được như tại!" Trừng mắt liếc nhìn, xoay người về phía cửa.


      "Vậy các em của sao? Sống chết của bọn họ cũng quan tâm sao?"


      "Ít ra chưa cần tới trông nom!"


      Thấy sắp ra khỏi cửa, Lạc Viêm Hành đứng dậy gầm : "Trình Thất, cảm thấy quá cố chấp sao?"


      Trình Thất đạp cửa chính cước cho hả giận, xoay người giận dữ thể bước về phía người đàn ông: "Lạc Viêm Hành, tôi cảnh cáo , chuyện Phi Vân Bang của tôi còn chưa tới phiên để ý, tôi biết , nhìn tôi vừa mắt, sao miệng ở người , thích như thế nào là chuyện của , nhưng mời về sau đừng ở trước mặt tôi giả bi mèo khóc chuột!"


      "Tôi mèo khóc chuột?" Lạc Viêm Hành giận dữ chỗ phát tiết,, cũng đứng dậy đối nghịch: "Hôm nay uống lộn thuốc sao? Tại sao phân tốt xấu? Nếu phải vì hai tháng trước kia, tôi...."


      "Ơ! thế nào? Sớm đem tôi đập chết?" Xẹt qua nụ cười tự giễu, đúng là phải cảm ơn hai tháng này.


      Giữa hai lông mày Lạc Viêm Hành vặn thành chữ 'sông', lạnh lùng : "Tôi mặc kệ hôm nay rốt cuộc tại sao nổi điên, khuyên câu, hành động theo cảm tính làm người khác hối hận cả đời!" sợ chết là tốt, cũng là loại mà kính nể, cũng biết tại sao chẳng để ý sống chết như thế, làm vô cùng tức giận, nhưng khuyên nghe, để mặc thôi.


      Vẻ mặt trầm ngồi xuống, thèm lời nào nữa.


      Trình Thất biết mình giận cái gì, dấu môi son đó, chỉ là vì biết gì tức giận thôi, nhìn về phía gương mặt đẹp trai của người đàn ông đầy lo lắng, từ lúc nào bắt đầu? Là mười bảy năm trước hay là lần đầu tiên gặp mặt từ sau mười bảy năm? Hay là đêm đó ở cửa hộp đêm chuyện phiếm?


      Mạc Trung Hiền , thích người lúc ấy dễ dàng mặt hồng tim đập nhanh, hơn nữa mới vừa, hai lần rồi, hôm nay bởi vì dấu môi son chết tiệt kia lại nóng nảy cách khó hiểu, sau khi tỉnh táo lại, có thể hiểu chuyện này là biểu ghen, ra trong lúc vô tình bị rung động rồi.


      Đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, đáng buồn, có lẽ trời cao định trước Trình Thất chiếm được phần tình cảm nào trọn vẹn, Mạc Trung Hiền , Lạc Viêm Hành tới, Mạc Trung Hiền cũng tốt, thích tiền, muốn cho ta hồi tâm chuyển ý, trực tiếp dùng tiền đập là được, nhưng Lạc Viêm Hành như vậy.


      Tự nhận có gì có thể hấp dẫn được .


      " phải thích tôi chứ?"


      " tỉnh lại , chỉ là muốn các người tiếp tục phá hỏng danh tiếng ở nơi này!"


      " phải hi vọng tôi báo đáp cho sao? Muốn báo đáp như thế nào?"


      "Dứt khoát lấy thân báo đáp , như thế nào?"


      Tuy rằng cả hai lần đều phải cố ý, nhưng đối phương cũng liên tục chối hai lần, rất thú vị, còn chưa bắt đầu tuyên bố thất bại, tại sao thích loại người cặn bã chính là nhân vật cấp bậc Quân Vương? thể thích người bình thường sao? Nhưng nghĩ đến giờ trước, biết đối phương cùng nào ở giường mây mưa liền muốn nôn mửa.


      Lạc Viên Hành vừa muốn tiếp tục khiển trách, quá kích động, làm cho đầu óc choáng váng, đưa tay đè lại bên não, cắn răng : " thể lý!" Đánh thành như vậy, lại làm cho Hạo Vũ mang tiếng xấu, có tìm tính sổ, ngược lại tìm tới tranh cãi, kì cục, hôm nay có chọc giận sao?


      Trình Thất thấy đối phương bịt đầu mới nhớ tới chuyện mấy ngày trước đây, bị thương thành như vậy ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt lại có thể chạy về tìm vui vẻ, thèm nhiều nửa câu nhổ mấy bãi nước miếng: "Hạ lưu!" Dứt lời, cũng quay đầu lại về phía ngoài cửa lớn.


      Hạ lưu.... Người đàn ông bị nghẹn lời? Lén xông vào nhà người là chứ? cho phép nhìn lén người ta tắm cũng là chứ?


      A Nhiêm cảm thấy chủ nhân vui, sau khi đưa mắt nhìn Trình Thất khỏi mới đưa đỉnh đầu đặt ở đùi người đàn ông, cố gắng an ủi.
      Last edited: 6/1/15
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :