1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Lớn đều đáng đánh (1)

      ‘Ầm! ’

      gậy đập xuống, cả cửa trước, cửa kiếng bị chấn động, tiếng động lớn như vậy, làm cho hơn mười người đàn ông trong phòng thể móc súng đối nghịch.

      Trình Thất chút nào úy kỵ, có lẽ người tới cực độ tức giận, sớm để ý sống chết, quần đen màu đen vì nước mưa thấm ướt, dính sát da thịt, ôm vòng quanh đường cong lồi lõm gầy gò, nước mưa trong suốt theo sợi tóc xẹt qua cổ, con ngươi đỏ ngầu nhưng trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía tên súc sinh vô cùng chán ghét trong cuộc đời này.

      Khâu Hạo Vũ thấy nét mặt hận được giết cho sảng khoái, lần này chẳng thèm ngó tới, thậm chí khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa.

      Lần này chọc giận đám người Lộ Băng, Ma Tử giơ lên cây gậy chỉ vào Khâu Hạo Vũ gầm thét: "Khâu Hạo Vũ, con mẹ nó, . . . . . ."

      "Im miệng!" Trình Thất nghiêng đầu gầm .

      Đầu óc mọi người còn mơ hồ trong thoáng chốc xác định, Hàn Dục hiểu nhìn về phía người em, làm sao chọc tới bọn họ?

      Lạc Viêm Hành nhíu mày, Hạo Vũ? Nghe thanh, có thể thấy được đúng là thủ hạ làm sai, lại càng phải hiểu lầm gì đó, Trình Thất, hiểu khá , phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối tùy tiện tới cửa gây chuyện, bất đắc dĩ lấy ra mắt kính đeo lên, lúc này ngửa đầu nhìn về phía vị trí : "Trình bang chủ, có chuyện ngồi xuống !" Chỉ chỉ ghế sa lon đối diện.

      Ngồi? Bây giờ còn có tâm trạng ngồi sao? Nếu Salsa là người bình thường, có lẽ tốt hơn chút, đây chính là người tàn tật, có thể đến tim giống như bị dao cắt, cắn răng nghiến lợi trừng mắt về phía Khâu Hạo Vũ: " có biết ấy. . . . . ."

      "Chị Thất!" Đông Phương Minh nhanh chóng kéo đại tỷ của mình, vừa nhìn Khâu Hạo Vũ vừa giọng : "Chị có thể nghĩ lại, nếu như cho ta, chị hi vọng ta làm thế nào?"

      Trình Thất sửng sốt, đúng vậy a, đến tột cùng hi vọng Khâu Hạo Vũ làm thế nào? Sau khi biết Salsa là người tàn tật đau lòng sao? , cần ta đau lòng, cần ta xin lỗi với Salsa, sau đó con nhóc Salsa ngốc dễ dàng tha thứ cho ta, tiếp theo sau đó dùng ánh mắt vui mừng vây quanh ta, loại người đàn ông này, vĩnh viễn cũng xứng đáng.

      Đè nén

      cơn tức giận, trực tiếp qua, giơ chân lên ‘rầm’ tiếng, dậm ở bàn thủy tinh, lạnh lùng : “Lạc Viêm Hành, Phi Vân Bang tôi đúng là bang hội đáng , nhưng tôi muốn cho biết, chỉ cần có Trình Thất tôi ngày, cho dù kẻ nào cũng đừng mơ tưởng khi dễ, hôm nay, KhâuHạo Vũ tôi phải mang !”

      có thương lượng, đem cây gậy chống mặt bàn.

      “Các người đừng quá mức, nơi này cũng phải là Phi Vân Bang !” Bạch Diệp Thành cười lạnh, cho rằng là ai? lại cho rằng muốn giết người nào? Đừng đại ca, ngay cả ta cũng thể đồng ý.

      Khâu Hạo Vũ chưa từng lên tiếng, vẫn xem cuộc vui.

      Lạc Viêm Hành đốt điếu thuốc, nhíu mày : “Mang có thể, phải có cho tôi biết nguyên nhân chứ?”

      muốn giải thích chút nào, Trình Thất nhìn những người xung quanh súng trong tay, lý trí còn sót lại cho biết, có số việc, phải muốn là được, biết Lạc Viêm Hành có thể giết , dù sao từng cứu , nhưng chỉ là có thể, cảm thấy ở trong lòng , mình vượt qua Khâu Hạo Vũ, chỉ sợ ngay cả ngón chân của Khâu Hạo Vũ cũng bằng.

      “Hơn tháng trước, tôi có thủ hạ, cũng chính là Em nuôi của tôi, vì muốn xem mắt, ấy đến CâuLạc Bộ....' đến bé kia, vẫn nhịn được nghẹnngào.

      Năm phút sau, tất cả mọi người hiểu , trừ người của Phi Vân Bang đau triệt trong lòng, những người khác cũng có ý kiến gì, quả nhiên, Hàn Dục hòa giải: “Tôi nghĩ rằng chuyện này cũng trách được Hạo Vũ chứ? ấy làm như vậy có lỗi sao? Đầu tiên là chính ấy hành động phóng túng, lại có thể chạy tìm trai bao, may mắn là Hạo Vũ, nếu là người khác, chừng còn mang theo chút bệnh khuẩn,xem như làm cho ấy thương tích khắp người, ấy cũng có thể thỏa mãn, Hạo Vũ chúng tôi vẫn có rất nhiều thèmthuồng!”

      “Đúng vậy, đừng là Hạo Vũ, nếu là tôi biết được loại phụ nữnày có thể có đứa bé của tôi, cũng để cho ấy phá bỏ, hơn nữa người tìm trai bao, ai biết đứa bé kia có phải là của Hạo Vũ hay ?” Bạch Diệp Thành trợn mắt nhìn Khâu Hạo Vũ cái sau bắt đầu cười giải thích cho em.

      Nhận xét như thế, đám người Trình Thất nghe được có thể đáy lòng lạnh lẽo, mặc dù Salsa phải người tàn tật,cũng thể bị như vậy... Trình Thất nhìn thấythái độ Lạc Viêm Hành cũng muốn trừng phạt Khâu Hạo Vũ, càng thêm thất vọng, nếu như thủ hạ của dám làm chongười ta lớn bụng như vậy, sau đó lừa gạt người ta phá thai, nhất định giết ta.

      Mặc kệ là ai, dĩ nhiên, tin tưởng người xem trọng tuyệt đối có trách nhiệm như vậy.

      Hơi thở càng ngày càng gấp rút, con bà nó, đám lịch xấu xa: “ như vậy, hôm nay tôi nhất định phải dẫn người ! Dĩ nhiên, ở chỗ này tìmcho tôi mộtgian phòng cũng được, yên tâm, đánh chết đánh cho tàn phế, tôi bồi thường mạng.” Giết là thể nào, giết cũng phải có biện pháp xử lý.

      là cái thứ gì? mang liền....”

      đợi Bạch Diệp Thành mắng xong, Lạc Viêm Hành nâng tay phải lên, cười như cười : “Chuyện này đúng là người của tôi làm đúng, Trình bang chủ, như vậy , con số !”

      Ha ha! cho rằng tới muốn tiền? cho rằng tiền là vạn năng sao? Nhớ tới từng nhìn lên, nhìn lại người trước mắt chút, trách được mọi người đều thần tượng chỉ là thần tượng, thể làm đối tượng, gặp quỷ mới có thể lấy làm thần tượng, đây chính là nghiêm, dưới loạn sao? Buồn cười, quét vòng người tất cả mọi người.

      Ok, để cho mang đúng ? Nhíu mày quay lại nhìn Lạc Viêm Hành vẫn bình tĩnh, gập đầu : “Xem ra Lạc Nhị gia chắc là đồng ý, cũng phải là có cách khác giải quyết, chúng tôi cần tiền, như vậy , nếu lòng muốn bảo vệ tôi cũng khôngcó ý kiến, dù sao người là người của !“ Vứt bỏ cây gậy, đứng dậy vừa xắn tay áo, vừa : “ muốn bảo vệ ta, tôi cũng từ bỏ ý định, chúng ta chịu đựng đối phương ba cước, nếu tôi chịu nổi đánh, nhận thua, hôm nay lập tức biến mất, nếu chịu nổi tôi đánh, như vậy xin lỗi, hôm nay chính là ngày chết của !”

      “Chị Thất, chị...”

      “Chị Thất, chị điên sao....”

      “Đúng vậy, mẹ nó câm miệng cho tôi!” nào đó dùng khí thế đè ép, khiển trách.
      Last edited by a moderator: 16/12/14
      mal thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52: trai oai phong (1)

      nhóm người bị đâm chọc đau đớn, cũng trợn to mắt nghiêng đầu nhìn sang, giống như nhìn cha mẹ của mỗi người, Lộ Băng tự nhận là mình xấu xí, thân thể khỏe mạnh, hiểu tại sao cha mẹ cũng muốn vứt bỏ ta, tại dường như ta hiểu rồi, mặc kệ ta sinh ra có tốt thế nào, bọn họ cũng có các lý do bỏ rơi ta, có thể bởi vì có tiền, cũng có thể mẹ là người tình của người ta, vì hạnh phúc của mình, từ bỏ ta, mặc cho mình ta ở nhi viện tự sống chết.
      Từ bỏ chính là từ bỏ, cần gì hỏi lý do? có bọn họ, ta sống đến sắp ba mươi tuổi sao ? Chỉ là nhớ tới những đứa bé trong nhi viện bởi vì được chăm sóc chu đáo mà bạn chơi đùa chết , liền vô cùng oán hận những cha mẹ có trách nhiệm, luôn sống ảo tưởng, ở Phi Vân Bang, cho dù người nào có đứa bé trước, bọn họ cũng liều mạng bảo vệ nó, cho nó biết, cháu những có cha mẹ, còn có chúng ta, mẹ nó, ai dám vứt bỏ cháu, chú là người thứ nhất chém chết họ.

      ngờ đông đảo chị em, lại là Salsa, cũng là bọn họ tốt, vì phát triển bang hội bỏ quên Salsa, sắp hai tháng rồi, mọi người lại phát , xem như Khâu Hạo Vũ muốn, vậy cũng phải hỏi bọn họ có muốn hay ? Có tư cách gì tự tiện làm chủ?

      Nhớ tới bộ dáng Salsa khóc lóc nức nở, như vậy con bé vẫn ngốc, khàn khàn : "Ngay cả ấy cũng biết đứa bé có ý nghĩa như thế nào, nhưng hiểu, Khâu Hạo Vũ, còn là đàn ông sao?"

      "Có bản lãnh các người giết tôi , có bản lãnh ha ha. . . . . ." Khâu Hạo Vũ đột nhiên giương môi tà ác : "Trở về lão tử để cho các người chết toàn thây!" dám đánh vào chỗ trí mạng tính là bản lãnh gì?

      Ma Tử nhìn người đàn ông đứng lên cũng nổi, vẫn còn cậy mạnh, nếu phải Chị Thất căn dặn thể làm chết người, càng thể để tàn tật, muốn gậy đánh xuống giải quyết ta, đánh thể đánh được rồi, chỗ có thể đánh cũng bị đánh nát, đây phải là Mạc Trung Hiền, cắt là có thể cắt, có trách trách Phi Vân Bang có bản lãnh, luôn kém người ta bậc, ngay cả có cha mẹ như vậy, mới có nhiều đứa trẻ mồ côi chỗ nương thân như vậy.

      "Nếu như tôi chết , có thể đổi lại đứa bé kia, tôi cam tâm tình nguyện!" Ma Tử phủi bụi đất người, vô cùng tùy ý, cũng vô cùng nghiêm túc xong.

      Khâu Hạo Vũ vốn định cười tiếng cho qua, nhưng thấy mới vừa còn vô cùng hung hãn, nhưng lúc này như hoa lê đẫm mưa, ném thù hận, lần nữa bội phục tình nghĩa em giữa nhóm người này, bắt đầu nghi ngờ tên Salsa, chịu nổi như ta nghĩ sao? Chẳng lẽ trong đó có hiểu lầm gì? Nếu , tại sao đám người kia tức giận như thế?

      Nhưng tận mắt nhìn thấy đó nằm ở trong trong ngực người đàn ông kia, nhớ tới chuyện này lại lần nữa cắn răng, nhìn về phía Lộ Băng, vô cùng kì quái : "Ngay cả người phụ nữ của mình cũng trông chừng nổi, như vậy còn là đàn ông?"

      Lộ Băng sửng sốt chút, ta gì? Suy nghĩ gần hai phút mới hiểu ra, nhớ lại đêm đó Salsa nằm trong ngực ta ngủ thiếp , bé kia mệt mỏi, ôm trong ngực người nào cũng ấm áp, hơn nữa, mọi người chỉ xem như em , căn bản cần kiêng dè cái gì, lại bị người ta hiểu lầm, buồn cười nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: "Nếu như có thể, bất kỳ người đàn ông nào trong Phi Vân Bang cũng nguyện ý chăm sóc ấy cả đời, chỉ tiếc ở trong lòng chúng tôi, ấy vĩnh viễn cũng chỉ là em cần được bảo vệ, mà tôi ở trong lòng ấy hay tất cả mọi người và Chị Thất có khác biệt!" Trừng mắt liếc, đứng dậy dẫn đầu ra ngoài.

      Ma Tử hiểu bọn họ cái gì, cơn giận còn chưa tan, đánh lại thể đánh, thấy bên cạnh để đống dây thừng, ác ma trong lòng bắt đầu quấy phá.
      Khâu Hạo Vũ rất ràng, vì ngăn cản xem mắt, ra ngoài làm loạn, chuyện này căn bản chỉ có đứa ngốc mới muốn làm chứ? Nhưng kia có chỗ nào bình thường, dĩ nhiên, cũng thiếu các phản đối kết hôn mà tìm người đàn ông làm bạn trai, ta hiểu lầm sao? Trong nháy mắt trong đầu ra hình ảnh vào phòng phẩu thuật, tin tưởng ta như thế, có chút nào nghi ngờ. . . . . . Đứng ở trạm xe buýt gào khóc như kẻ điên. . . . . .

      Trái tim, hung hăng bị bóp chặt, đều là lỗi của ta sao? Cũng bởi vì thấy nằm ở trong ngực người khác? Đột nhiên cảm thấy mình là trẻ con, đần độn nhìn đôi tay mình, có lẽ đây là báo ứng chứ? Làm rất nhiều chuyện xấu, gián tiếp giết chết nhiều người như vậy, hôm nay lại giết chết đứa bé vô tội của mình.

      Lúc ấy trong đầu đều nghĩ thể nhận đứa bé, chưa từng nghĩ tới hậu quả, A Nam đúng, có thời gian để hối hận.

      Cho dù ta thương kia cũng có thể đem con trở về, tình hình xấu nhất, đứa bé theo đám người kia, hẳn có được chăm sóc.

      Đột nhiên thân thể lại bay lên trung, bị Bàn Tử có sức như trâu vác lên đầu vai, vả lại đôi tay bị trói, giận dữ hét: "Các người lại muốn làm gì? Buông tôi ra, cảnh cáo các người, cần dính vào, nếu . . . . . . Ưmh!"

      tiếng kêu đau, xung quanh lọt vào yên tĩnh, Ma Tử xoay xoay cây gậy, nhìn về phía người nào đó bị ngất khinh bỉ nhổ mấy bãi nước miếng.

      Khâu Hạo Vũ đúng ? Cuồng vọng tự đại đúng ? Sĩ diện hảo đúng ? Từ nay về sau, muốn xem ya còn mặt mũi nào để .

      Bệnh viện, Trình Thất ngồi ở trước giường yên lặng, dịu dàng vuốt ve gương mặt , vất vả mới dỗ cho ngủ, thấy có hai hàng nước mắt đầu ngón tay, tiếp tục lau khô, vẫn cảm thấy bé này cũng hiểu đứa bé là cái gì, cũng với , đứa bé chỉ là búp bê, ngờ nhạy cảm như vậy.

      ‘Đứa bé phải búp bê. . . . . . ’

      " phải búp bê, vậy ở trong lòng em, rốt cuộc nó là cái gì?" Em có hiểu ? Đứa bé là tất cả của người mẹ, khi nó xuất là bộ phận vĩnh viễn thể thiếu trong đời em, hơn nữa xem như sinh ra, em chăm sóc nó được ? Bản thân mình cũng là đứa bé, cách nào tưởng tượng được.

      Có lẽ hiểu, từng xem qua tin thời , người mẹ trời sanh si ngốc, bị chia lìa với con trai từ lúc mười tháng tuổi, người khác đều mắng biết chăm sóc đứa bé, cho nên trời nóng, đem đứa bé ngâm trong chum nước, thiếu chút nữa chết ngộp, cho nên mới dẫn đến ly hôn, sau đó lưu lạc ở đầu đường, nhưng ra người mẹ đó cảm thấy trời quá nóng, muốn cho đứa bé mau mát chút phải sao?

      Chỉ là dùng sai cách, chờ khi con trai trưởng thành, học đại học, ngày ngày nhặt ve chai góp tiền đưa qua, máu mủ tình thâm phân chia tàn tật, huống chi Salsa phải là người si ngốc, đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

      Tuyệt đối nghĩ tới đứa này sau khi có đứa bé lại để ý như thế, và mình đều giống nhau, vẫn mong đợi mục tiêu, ngôi nhà thuộc về mình, chồng của mình, con của mình, nếu như cũng giống như bọn họ tốt biết bao?

      Dịu dàng, thành thạo, thoải mái, muốn vóc người có vóc người, muốn gương mặt có gương mặt, nhất định sống hạnh phúc hơn so với mọi người, nếu như chỉ là nếu như, trở thành .

      :clap:
      Chương 52: trai oai phong (2)

      Bác sĩ bị bệnh bẩm sinh từ lúc mang thai, xem như Hoa Đà tái thế cũng bất lực, nếu phải khi còn bé uống quá nhiều thuốc thảo dược dân gian, có lẽ trí lực chỉ tăng trưởng đến khoảng mười tuổi, có thể thấy được cha mẹ cố gắng qua nhưng cái gì cũng thử, đến khi tuyệt vọng, bị tác dụng ngược lại, phát càng ngày càng có hi vọng mới có thể vứt xuống trạm xe lửa?

      Mặc kệ là cái gì, cũng đưa Salsa trở về lại, mặc kệ nhà có nghèo thế nào, hôm nay Salsa có thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu tài phú, bọn họ cũng biết, ban đầu là bọn họ bỏ rơi , loại này sai lầm, tuyệt đối thể tha thứ.
      "Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . ."

      "Đứa ngốc, vào phòng phẩu thuật cũng biết phản kháng sao? biết bên trong là chỗ nào sao?" Đâu còn bé đâu, aiz!

      Hôm sau

      "Bản tin TV, hôm nay ở sân thượng chính phủ phát người đàn ông khỏa thân. . . . . ."

      "Này. . . . . . phải là Hạo Vũ sao?" Vẫn hết sức tìm kiếm, Hàn Dục chỉ vào TV hỏi Lạc Viêm Hành.

      Bạch Diệp Thành gần như muốn đem mặt dán lên màn hình, đúng là Hạo Vũ.

      "Người đàn ông này mảnh vải che thân, đôi tay treo ở trung, lúc đầu các ký giả cho rằng nhóm người biến thái làm ra, nhưng bước đầu kết luận là người đàn ông tự nguyện, nhớ trước đây lâu bởi vì kiện các tiểu thương và người bán hàng rong tiến vào cảnh khu cũng phải mua vé vào cửa làm cho nhiều thương nhân bất mãn, có lẽ người đàn ông muốn dùng cách này để ra oai với chính phủ, nhất định là tiểu thưong nào đó trong cảnh khu. . . . . ."

      Trong màn hình, Khâu Hạo Vũ trợn tròn hai mắt, sững sờ nhìn ngàn vạn dân chúng phía dưới vây xem, vừa cúi đầu nhìn, nhịn nổi, sau đó tức giận rống to cái gì.

      Gương mặt đó bị phóng lớn vô số lần, bị tất cả dân chúng ghi nhớ sâu ở trong bộ não.

      Vốn là nên vô cùng tức giận, Lạc Viêm Hành phun ra hớp sữa tươi, có thể xác định 100% đó chính là Hạo Vũ, bởi vì đây là tác phong của đám người kia: "Khụ khụ khụ. . . . . . Phốc. . . . . ."

      Thấy đại ca chẳng những tức giận, ngược lại cũng bởi vì nén cười bị nghẹn, gương mặt đẹp trai ửng hồng, Hàn Dục lau mồ hôi, Hạo Vũ a, về sau còn có thể gặp người à? Phải cứu hay thấy chết mà cứu đây? Nếu để cho mọi người biết trong những người đứng đầu Long Hổ mặt mũi Long Hổ đặt chỗ nào?

      "Chuyện này. . . . . . Làm thế nào?" Bạch Diệp Thành ngây ngốc.

      "Cái này. . . . . . Xem trước chút rồi !"

      em là cái gì là? Mẹ nó, đây chính là em, bỏ đá xuống giếng, cũng thể trách bọn họ, Hàn Dục hơi mím môi, tự đưa ra phương án giải quyết: "Vậy thuê mấy người bán hàng rong trong cảnh khu, nhanh chóng mang người về trước!" là toàn thân bị thương, tại sao lại gương mặt hoàn hảo chút tổn hại? Thế nào cũng phải đánh cho thành đầu heo chứ? Ít ra còn có thể giấu đầu hở đuôi.

      Ba Sĩ, xe ôm, lần này được rồi, xuất trai oai phong, mất mặt quá, Trình Thất, dù sao cũng nên giữ cho ta cái quần con chứ?

      "Phốc, ha ha ha ha ha những ký giả này rất biết đoán mò, làm tôi cười chết ha ha ha ha ha Aha!" Bên trong gian phòng bệnh khác, Ma Tử cười đến thiếu chút nữa lăn ra đất.

      Vốn là bầu khí đầy thương cảm, trong nháy mắt sôi nổi hẳn lê , ngồi cạnh bên đầu giường, Trình Thất cũng buồn cười, đáng đời!

      Cái miệng nhắn của Salsa khẽ nhếch, nhìn chằm chằm TV lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, mất đứa bé rất đau lòng, có thể thấy được mọi người đều đau lòng theo, còn chưa phải thoải mái, hôm nay bộ dáng này của Tiểu Bát có thể làm mọi người vui vẻ, vẫn rất vui lòng.

      "Xin hỏi trai oai phong, có phải rất bất mãn đối với chính phủ hay . . . . . ."

      " trai oai phong, chút cảm tưởng lúc này? Vết thương người cũng là chính đánh sao?"

      " muốn như vậy sao? Hay muốn cúi đầu trước chính phủ?"

      "Vậy phải làm tất cả đều uổng phí sao?"

      "Cút!"

      Người đàn ông nghiêng đầu căm hận rống giận, các ký giả hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, nhưng chỉ trong mấy giây lại ùa lên, hỏi lung tung này nọ.

      Khâu Hạo Vũ lúng túng cúi thấp đầu, hận được tìm cái động chui vào, thân thể đau thấu xương, trải rộng toàn thân, so với mặt mũi, những cơn đau này có thấm vào đâu? Bước nhanh vào bên trong xe: "Lái xe!" Trình Thất, . . . . . . Chờ đó cho tôi. (aiz, chờ cái gì, muốn bị hành hạ tàn nhẫn hơn đây mà).

      " trai oai phong đừng a, trai oai phong. . . . . ."

      ‘Vèo! ’

      Xe bằng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi đám người, thành công bỏ rơi đám ruồi nhặn phía sau.

      Nữ ký giả xinh đẹp thể nhắm ngay Camera giải thích: "Cảm xúc của người trong cuộc rất kích động, đối với chính phủ rất bất mãn, cái chữ ‘cút’ bao hàm tất cả, cũng lên tiếng lòng của những tầng lớp thấp bé chúng ta bị chính phủ chèn ép, chúng ta phải tự hào về ấy, biết lần sau ấy làm thế nào?" Cuối cùng dừng lại giây, chắc là suy nghĩ làm thế nào mới có thể tăng cao tỉ lệ người xem TV, nhìn về phía ống kính lễ phép cười : "Chúng ta tiến hành theo dõi bản tin, cám ơn xem!"

      :clap:
      mal thích bài này.

    3. islandvt

      islandvt New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      Chương 51 có 4 phần lận mà bạn
      mal thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Bị thương cũng phải làm việc (1)

      "Tiếp tục theo dõi. . . . . . Phốc. . . . . . Đáng tiếc theo dõi hết!" Ma Tử lau nước mắt vui sướng, lâu có vui vẻ như vậy rồi.

      Trình Thất gật gù hả hê: "Trí tưởng tượng của những ký giả này đúng là phong phú, cho nên bị người nào để mắt tới cũng thể để bọn họ để mắt, nếu tám đời tổ tông cũng bị làm chuyện cười!"

      "Đúng vậy, bọn họ chỉ biết bóp méo , chỉ cần có thể tăng cao tỉ lệ người xem TV, cái gì cũng làm ra được, lần này xem như Khâu Hạo Vũ nổi tiếng, chắc là về sau tới chỗ nào cũng bị nhận ra, cũng coi như giải trừ được cơn tức giận, xem sau này ta còn có dám khi dễ phụ nữ hay !" Lộ Băng tới cửa sổ đốt điếu thuốc lá, khóe miệng tươi cười.

      Cả Phi Vân Bang cũng rơi vào trong sôi nổi, buồn bực quá lâu, chuyện vui hiếm có.

      Chuyện đứa , mọi người cũng từ từ buông ra, nếu có duyên, đứa bé trở lại, hề đau thương nữa.

      Salsa sờ sờ bụng, ném bỏ ủy khuất còn sót lại, chị đứa bé còn trở lại, vậy cần thiết khổ sở.

      "Salsa, nếu nghe lời của chị Ma Tử, về sau thể gặp nữa, cũng nên vì muốn đứa bé lại tìm đàn ông, đứa bé là phải có ba mẹ, gia đình, mới có thể vui sướng lớn lên, nếu rất khổ sở, đợi ngày nào đó em kết hôn, mới có thể có đứa bé biết ?" Ma Tử rất sợ bé ngốc này vì muốn có đứa bé lại tìm đàn ông.

      nghe vậy yên lặng gật đầu: "Em !" Nếu còn như vậy nữa, chị vẫn thể giết sao? muốn chị lại vì mà khóc, cũng nữa, so với đứa bé, nước mắt của chị là quan trọng nhất.

      Vừa nghĩ tới gần đây chị luôn khóc vì , trong lòng cũng rất dễ chịu, biết chị lâu như vậy, từ bị người đánh muốn bò cũng bò dậy nổi, rồi đến ngồi tù, sau khi ra ngoài nhìn bang hội rớt xuống ngàn trượng, cũng rớt giọt nước mắt, mà trong hai tháng ngắn ngủn, lại để cho chị đau lòng như thế, đều là lỗi của .

      Đối với lần này, Trình Thất rất là sao cả, rơi nước mắt cũng phải là thứ hèn nhát gây nên, mọi người là động vật có tình cảm, nếu có máu chảy lệ rơi, còn sống cũng có ý nghĩa gì.

      "Chuyện Khâu Hạo Vũ, mọi người cũng cần nhắc lại, chúng ta phải hiểu được ân oán ràng, nếu trừng phạt xong cũng cần làm nữa, người này về sau, gần mà xa là tốt rồi, tôi nghĩ trừng phạt ta đủ nặng nề, nếu là tôi, tình nguyện thầm bị đàn ông cưỡng hiếp cũng nguyện ra ánh sáng trước mọi người, các người đều hiểu chứ? Ma Tử?" Đông Phương Minh sợ mọi người lại gây phiền toái, nuốt trôi cơn tức này, cũng muốn chờ bang hội phát triển rồi .

      "Tôi hiểu, trước mắt phát triển bang hội quan trọng nhất, chờ cửa hàng khai trương, tính toán xem mỗi ngày kiếm bao nhiêu tiền lời, mỗi ngày đều phải tăng gấp hai mươi lần. . . . . ."

      Trình Thất lắc đầu: "Gấp mười lần , tôi hiểu các người gấp gáp, có số chuyện, thể gấp với nhất thời, gấp mười lần đối với Phi Vân Bang chúng ta mà ít!"

      Mấy cửa hàng rượu thuốc lá mỗi ngày kiếm có thể được hơn 10 ngàn rồi, tiệm massage chân trong thành mới là nguồn thu nhập chủ yếu, ngày thu hai chục ngàn cũng phải là thể, tiền thuế chỉ cần làm thân với nhân viên công vụ chút, có thể miễn toàn bộ, ngày 30 ngàn, chạy hàng chút, 300 ngàn ngày, chia gần sáu mươi người, thiếu thiếu chút, chờ mở hộp đêm lớn, sau đó thành lập kho hàng bang hội.

      "Gấp mười lần cũng được, tránh giống như năm năm trước, xem như Lạc Viêm Hành làm gì chúng ta còn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác cố gắng diệt trừ xã hội đen, cứ quyết định như vậy !" Ma Tử tán đồng gật đầu, lúc chuẩn bị đứng dậy pha trà cho Trình Thất . . . . . .

      "Cóc cóc!"

      Trình Thất ngẩng đầu: "Vào !"

      Sau khi chú Phùng và Lưu Nghĩa vào nhà, đầu tiên nhìn Ma Tử chút, sau đó nhìn Trình Thất báo cáo: "Chị Thất, Khúc Dị đến thăm hỏi! Chị xem là nhã nhặn từ chối hay. . . . . ."

      Khúc Dị, Phi Vân Bang ai biết, ai hiểu, càng làm cho Ma Tử dựng tóc gáy, ta tới làm gì?

      "Bảo ta cút. . . . . ."

      Trình Thất cắt đứt: "Cho ta vào !" Cũng là đến thăm hỏi.

      "Chị Thất, nhưng ta là người của Long Hổ, Salsa bị bọn họ làm thành như vậy, chị. . . . . ."

      Đông Phương Minh vui vẻ : "Ma Tử, kích động cái gì? Xem như ta là người của Lạc Viêm Hành, bọn họ cũng giống nhau, đúng ? Người ta cũng tới thăm rồi !"

      Hừ, quạ trong thiên hạ đều đen có được hay ? Ma Tử thở phì phò đặt mông ngồi ở sô pha, chỉ nghĩ đến ánh mắt của ta đáng sợ, ah, biến thái.

      bao lâu, Khúc Dị xách theo giỏ trái cây và bó hoa tươi vào nhà, quả nhiên, mục đích lớn nhất của ta cũng phải

      Là thăm bệnh, đôi con ngươi sáng chói như ánh sao thẳng tắp bắn về phía Ma Tử, nhìn gần phút mới về phía giường bệnh: “chuyện các người tôi nghe rồi, đại ca tuyệt đối phải cố ý, hy vọng các ngươi nên hiểu lầm!”

      Trình Thất lắc đầu: “chuyện này đều qua rồi, Khúc Dị, lần trước còn chưa cám ơn , ra lần trước chúng tôi cần gấp tiền bạc,nghe bị mắng?” cả Long Hổ Hội, cũng chỉ có người này nhìn thuận mắt, mặc kệ ta vì coi trọng Ma Tử hay vì cái gì khác, chỉ nhìn vào việc đến thăm, đối với ta có phòng bị.

      Khúc Dị nhe răng cười: “ có gì đáng ngại, đại ca làm gì tôi, Trình bang chủ, ra Hạo Vũ cũng là vì tình cảm, riêng gì Salsa tiểu thư, tôi nghĩ nguyên nhân là vị đại ca”. Thấy Lộ Băng đưa đến cho cái ghế dựa, nhất thời cảm thấy vinh hạnh, Phi Vân Bang hận Long Hổ Hội, hôm nay chẳng những có đuổi ta còn khách khí như thế, có thể nào cảm động? Vừa ngồi xuống, vừa tiếp tục : “Ban đầu mẹ kế của đại ca gả vào nhà họ Lạc kết hôn, vẫn liều mạng, sau đó làm hại đại ca...tóm lại ấy phải cố ý!”

      Mặc dù biết chuyện nhiều, nhưng thái độ hòa giải có nhật nguyệt sáng soi.

      Điều này mọi người quả nghĩ tới, như vậy, đúng là tiêu trừ khôn ít oán hận, ít ra sau khi thành công có lòng giết, hơn nữa, Khân Hạo Vũ có khác gì bọ họ? Đều là đứa trẻ mồ côi cha mẹ, những lời tối hôm qua chắc là lẫy sao?

      Trình Thất gật đầu, hiểu tại sao Khân Hạo Vũ lại để ý chuyện này như thế, trong lòng ta loại phụ nữ có hành vi phóng túng sinh đứa bé những hạnh phúc, có thể chết được tử tế như các chị của Lạc Viêm Hành, trong lòng có khúc mắc sao? Vậy thể làm tổn thương người vô tội chứ?

      Nếu Khúc Dị lên tiếng xin lỗi, chút mặt mũi này vẫn phải cho ta, vỗ vỗ bả vai người đàn ông: “em tôi cugnx phải như các nghĩ!” suy nghĩ hồi lâu mới : “ ra... ấy khác với chúng tôi, trời sanh tàn tật, trí lực chỉ có giới hạn trong khoảng tám chín tuổi, mặc kệ chúng tôi cố gắng thế nào cũng nâng lên, trí nhớ cũng phải quá tốt!”

      “À?” tất cả nghi ngờ Khúc Dị hiểu ra, kinh ngạc nhìn về phía ngây thơ giường quan sát ta, chuyện này ràng, vì muốn xem mắt, vì muốn rời khỏi gia đình này, mới có thể nghĩ ra biện pháp cực đoan như vậy, cho rằng phá thân cũng rời ? ta cũng ngờ này gặp phải Hạo Vũ, cả ngày đơn khó nhịn.

      Tên Hạo Vũ đáng chết làm ra chuyện gì? Bất đắc dĩ nhìn hướng Ma Tử, nhất định hận mọi người trong Long Hổ chứ? Cũng bao gồm ta, bởi vì từ lúc đầu vào nhà khó chịu.

      Nhất thời biết nên gì cho phải, tất cả đều là lỗi của Hạo Vũ, làm cho ta cũng có mặt mũi lời hữu ích, chuyện này bọn họ cũng chỉ cho ta nghe, nhảm chuyện: “Chuyện này tôi ra, các người yên tâm, về sau ta còn dám khi dễ ấy, tôi là người thứ nhất buông tha ta, chuyện này tôi thay ta tạ lỗi với mọi người!” từ trong lòng ngực lấy ra danh sách: “Đây là gần đây Long Hổ nhận được cuộc làm ăn, cũng là nhiệm vụ của tôi, nhưng mà ngày mai tôi phải quốc, thu mua lô súng ống đạn dược, như vậy cái này làm phiền đến mọi người rồi, sau đó trả cho mọi người thù lao tương ứng!”

      “Chúng tôi cần thương hại............”

      Khúc Dị nhăn mày, ta là người rất ít tức giận, lần này lại bất mãn, nét mặt nhìn về phía Ma Tử: “Nếu tôi chỉ thương hại mọi người, có thể trực tiếp dùng tiền, cuộc trao đổi này cần mọi người hoàn thành!” Tên như tiếng tăm, tin tưởng vào thực lực của họ

      Lúc đầu Trình Thất cũng cho rằng đối phương đồng tình vì bọn họ là bang hội , cầm lấy danh sách vừa nhìn, hít hơi lạnh: “chuyện này.....” tuyệt đối cần can đảm lớn mới có thể hoàn thành,hạn mục thứ nhất chính là giao thiệp với cảnh sát, sau bảy ngày, Vân Nam lô ma túy nhập vào thành phố, lại trăm cân Heroin, 180 cân cần sa và vô số tài liệu chế tạo ma túy cũng đủ để bọn họ bị đánh gục tại chỗ
      Last edited: 26/12/14
      mal thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Bị thương cũng phải làm việc (2)

      Người giao hàng là người của cảnh sát, ngộ nhỡ là bẫy rập khó lường, dạo này, cảnh sát cũng diễn rất chuyên nghiệp rồi, lô Ngọc Thạch từ Myanmar đưa tới, bên trong chứa đều là đồ chơi chết người: "Xác định người giao hàng là cảnh sát?"

      "Ừm! Các người chỉ phụ trách đưa tiền cho ta, cho dù như thế nào nắm hàng vào trong tay là được, hơn nữa. . . . . . Đây đúng là cái lồng cảnh sát thiết kế!" Vẻ mặt Khúc Dị vô cùng nghiêm túc.

      "À? muốn hại chết chúng tôi sao?" Ma Tử cũng có chút hứng thú, tiến lên cầm lấy danh sách cẩn thận lật xem.

      Đông Phương Minh hiểu ý của Khúc Dị, liếm liếm cánh môi: "Cái đơn hàng này, nhìn như nguy hiểm, ra xử lý cũng khó!" Càng nghĩ trong lòng càng kích động, bởi vì ta có ý nghĩ, Long Hổ mua những thứ hàng này, cho dù đúng nửa giá tiền, nửa ít nhất cũng hơn tỷ, nếu đến lúc đó Phi Vân Bang tìm cách nắm được hàng, lại giao tiền cho người giao hàng, vậy phải Phi Vân Bang lại được khoản béo bở? Chỉ là. . . . . .

      "Chỉ là tôi hiểu, cảnh sát làm như vậy là có ý gì?" phải Long Hổ có quốc gia làm chỗ dựa sao? Tại sao cảnh sát lại muốn chèn ép?

      Khúc Dị khẽ cười lắc đầu: "Các người cho rằng Long Hổ chỉ thu lợi nhuận từ súng ống đạn dược? Như vậy Long Hổ sớm gặp phải phá sản, đại ca chỉ ngoài mặt cho phép, vụng trộm nào có ai biết? Hơn nữa mỗi lần chúng tôi buôn bán thuốc phiện cũng lấy danh nghĩa của Long Hổ, các người cảm thấy nắm chắc mười phần, như vậy tôi cũng nhàn rỗi vui vẻ, thế nào?"

      Hơi thở Ma Tử rối loạn, đây là hạng mục khiêu chiến lớn, gần như có suy nghĩ giống như Đông Phương Minh, hai lời, đóng danh sách, thay mặt tiếp nhận: "Chúng tôi cũng tham lam, sau khi chuyện thành công, bảy, chúng tôi ba, thế nào?" Tính ra, Khúc Dị cho bọn họ gần hai triệu để mua hàng, trước tiên mặc kệ số tiền này có thể đến trong túi của hay , giao dịch thành công, Khúc Dị còn phải chia cho bọn họ ba phần, cho dù tính toán thế nào, nếu như sợ chết, cũng có thể kiếm lời gấp đôi.

      "Chuyện này đương nhiên có vấn đề, như vậy lúc giao dịch nhìn thấy tôi quen hay quen, biết các người. . . . . ."

      "Chuyện này giao cho chúng tôi, cũng cần lo lắng!" Ma Tử thân mật đưa tay vỗ vỗ bụng người đàn ông, ừ, còn tưởng rằng khỏe như vậy, có bụng bia, ngờ bằng phẳng như vậy.

      Nếu phải có râu quai nón che giấu, lúc này Khúc Dị nhất định mặt đỏ tới mang tai, đứng lên : "Như vậy tôi trước, nếu như mọi người xác định, lại có bảo đảm, sau này cần nơi khác nhận, trực tiếp tìm tôi là được, trong Long Hổ Hội còn nhiều việc để làm! Hơn nữa nếu xảy ra chuyện, tôi ra mặt bảo lãnh! cần cứng đối cứng."

      Trình Thất vô cùng phấn chấn, so với Lạc Viêm Hành mở miệng là ‘ con số’ còn thích hơn, lòng tin tăng lên gấp bội: " yên tâm, tuyệt đối để cho thất vọng!" Lăng muội a lăng muội, xem ra tài khoản của , chúng tôi còn phải tiếp tục giữ lại dùng.

      "Ma Tử, còn đưa tiễn Khúc?" Trình Thất nhìn Ma Tử nháy mắt.

      Khóe miệng Ma Tử co quắp, chị cũng quá theo chiều gió ? Bây giờ bắt đầu lợi dụng nhan sắc của ?

      Quả Khúc Dị có từ chối, cảm kích nhìn Trình Thất gật đầu, sau đó xoay người .

      " Khúc, sợ bọn họ sa lưới sao? Những tài liệu kia cũng cho có cơ hội bảo lãnh!" Nhị Cẩu Tử liếc Ma Tử phía sau lưng cái, phải là chị dâu tương lai sao? Chuyện này ta có kinh nghiệm, trực tiếp nổ súng tại chỗ.

      Sợ, đương nhiên ta sợ, nhưng người sống vì cái gì? Chờ người khác bố thí? ta cảm thấy phải, dựa vào bản lãnh của mình có được mới là tốt nhất, ta tin tưởng bọn họ, đặt mình vào nguy hiểm, ngày nào đó đơm hoa kết trái, mới phải đáng giá ăn mừng, điều tra ghi chép giao dịch trước đó của đám người kia, căn cứ tác phong của bọn họ, chắc chắn thu hết toàn bộ số tiền, còn phải cho cảnh sát vố, ha ha! ta chờ bọn họ bình an trở về.

      Hàn Dục xem thường bọn họ, ta , lạc đà gầy vĩnh viễn hơn ngựa béo, ta tin chắc đạo lý này.

      Ngay cả đại ca cũng nhiều lần kinh ngạc, chớ chi là những cảnh sát kia, căn bản cũng phải là đối thủ của bọn họ, dĩ nhiên, cũng có 10% chắc chắn, aiz! Đơn hàng giao ra rồi, đều do trước đó ta chưa nghĩ ra, tại lại thể tìm người hỗ trợ, ta cảm thấy chỉ biết nhìn bọn họ.

      Mặc cho số phận thôi.

      Ma Tử gãi tai sờ má theo ở phía sau, chờ đối phương vào thang máy mới : " thong thả!" Giống như chạy trốn về phía phòng bệnh.

      "Dường như chị dâu đối với chúng ta cũng thân thiện, Khúc, cách theo đuổi phụ nữ căn bản cũng đúng!" Nhị Cẩu Tử chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      Khúc Dị nhún vai: "Cậu thấy ai theo đuổi phụ nữ trong ngày thành công chưa?" ngày nào đó, trực tiếp bắt lấy.

      Lạc Viêm Hành đẩy đẩy mắt kính, ngồi xe lăn với thủ hạ: " !"

      Khâu Hạo Vũ tỉnh lại trong đầu đều là tất cả hình ảnh chứng kiến và tin tức trong màn hình TV cực lớn, trong lòng muốn chết cũng có rồi, quá tuyệt, đáng tiếc có thuốc hối hận để mua, phải biết loại kết quả này, đừng phá thai rồi, chính là nhìn cũng dám nhìn kia cái, mảnh vải che thân, mảnh vải che thân. . . . . .

      còn hơi sức cúi đầu: "Trừ gãy xương đùi, đều là vết thương , nghỉ ngơi hai tháng cũng được rồi!"

      " phải tôi cậu, phải giữ quy củ, lần này. . . . . . Quên , công tác !" Thất vọng nhắm mắt.

      "Đại ca, tôi cũng bị thương thành như vậy, nở lòng nào?" Còn muốn ta đến căn phòng bí mật quỷ quái kia sao? Nhúc nhích cũng nhúc nhích được, đến lúc đó đứng lên nhà cầu làm thế nào? Bảo người khác vào? Vậy bí mật quan trọng của phải công bố toàn thế giới?

      Lạc Viêm Hành hừ lạnh: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi ở trong phòng ngủ còn đeo kính mát đến khi cậu khỏi bệnh mới thôi?"

      Khâu Hạo Vũ hung hăng cắn răng, tại tốt rồi, trong ngoài được lòng người, ngay cả đại ca cũng khinh thường ta, được rồi, được rồi, phải là mang thương ra trận sao? Mang khẩu trang và đeo mắt kính, phiền muộn lăn xe cách xa, tận lực tránh khỏi tiếp xúc với mọi người, rất sợ bị người nhận ra, suy nghĩ trong đời ta gặp phải cảnh ngộ này sao?

      Căn phòng bí mật. . . . . . từ lâu định sẳn, ta chỉ thích hợp ở trong căn phòng bí mật, trách được Hành mù mắt, trách được ta là con mắt sau lưng của đại ca, bởi vì có ngày mặt mũi ta hoàn toàn biến mất, tới chỗ nào cũng bị người kêu ‘ trai oai phong’, trai oai phong, ký giả chết tiệt kia, loại biệt hiệu thua thiệt như vậy dùng cho được.

      Hôm nay nghĩ đến Trình Thất cũng tức giận được nữa, thể trêu vào, phải trốn tránh bọn họ sao? Từ nay về sau, đối với Phi Vân Bang phải cách xa, nếu còn lần nữa, ta có muốn sống hay ?

      Thở dài tiếng, cuộc sống bi ai.

      "Phốc, đây phải là trai oai phong sao? Hàn Dục, cậu hỏi ta chút, rốt cuộc đối với chính phủ có bao nhiêu bất mãn? Lại có thể cởi hết phản đối người ta. . . . . ."

      Khâu Hạo Vũ cam chịu, chưa gượng dậy nổi tiếng giễu cợt chói tai vang lên, ngửa đầu còn hơi sức nhìn chằm chằm tên Lưu manh Bạch Diệp Thành bỏ đá xuống giếng, nếu là trước kia, nhất định trực tiếp đá cái té ngã, dĩ nhiên, tại ta còn tâm trạng: "Tôi thành ra như vậy cũng nhận ra được?"

      Bạch Diệp Thành thu hồi chế nhạo, cúi người, nghiêm mặt : "Cho dù hóa thành tro tôi cũng nhận ra !"

      Khóe môi Khâu Hạo Vũ giật cái, chuyển động bánh xe lăn cách xa đất thị phi.

      Cười , ngày nào đó các người cười nổi, em cái gì? giải cứu ta trước, lại tìm mấy người tiểu thương, nếu Long Hổ đích thân ra mặt, có lẽ ít nhiều gì cũng giữ được mặt mũi chút, chính là mấy người em này chấp nhận để cho ta phản đối với chính phủ, đúng là trai oai phong!

      Thù này, ta ghi tạc trong xương.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :