Chương 49: Đứa bé mất (4)
Phải cắt đứt hoàn toàn, vì phụ nữ, thiếu chút nữa hại đại ca phạm sai lầm, có lẽ từ nay về sau, Salsa này bao giờ xuất trong cuộc đời, càng xuất trong đầu nữa.
Lúc đầu quả Salsa hiểu ‘phá thai’ có ý gì, bên cạnh các chị thường ở chung chỗ thảo luận, cũng nghe qua ít, cộng thêm các có sao vậy, dường như phá thai là phá bỏ đứa bé trong bụng, đúng vậy a, tại sao quên có đứa bé nôn mửa?
Kinh ngạc tay phải sờ bụng, có đứa bé? Tại sao có thể có đứa bé? A, cùng đàn ông làm loạn có đứa bé, nhếch miệng vui mừng nhìn bụng chằm chằm: "Tôi có đứa bé? Tôi có đứa bé? Tôi. . . . . ." Có. . . . . . Đứa bé. . . . . . Phá thai là phá bỏ đứa bé, . . . . . . có đứa bé.
Hơi thở càng ngày càng gấp rút, mất đứa bé, đứa bé, cái ý nghĩa này rất quan trọng, từ bị người nhà kỳ thị, may mắn được chị thương tiếc, giống như đứa bé TV, mặc dù đầu óc tốt, cho rằng rất nhiều việc hiểu, ra có rất nhiều việc đều hiểu, trước kia hỏi chị.
‘Chị, em có đứa bé sao? ’
‘Đương nhiên có thể! ’
‘Đứa bé là cái gì? ’
‘Đứa bé của em là búp bê em thích nhất!’
Đứa bé phải búp bê, đứa bé phải, đứa bé biết khóc biết cười, búp bê biết, đứa bé biết gọi mẹ, đứa bé biết chơi đùa với , cùng nhau nhảy dây, cùng nhau chuyện, cùng nhau dạo phố. . . . . .
Hút hút lỗ mũi, môi dưới vểnh lên cao ngất, mu bàn tay hung hăng lau nước mắt cái, nếu như có đứa bé, nhất định đối với nó rất tốt, mặc kệ nó là người què hay người mù, hay người điếc, chỉ cần cười với , đối với nó rất tốt, giống ba mẹ ném nó đến trạm xe lửa, xem như ăn đủ no, cắt lấy người miếng thịt cũng làm.
"Ô ô ô ô ô!"
Đứa bé có, quên mất trong xe còn có người, lần đầu tiên rất có lễ phép đẩy cửa xe ra, sau đó tới trạm xe buýt, nhìn mưa to bat đầy trời, ngay cả ông trời cũng khi dễ , ngửa đầu đau xé tim gan thét chói tai: "A a a a ô ô ô ô ô."
Đám người chờ xe bắt đầu cách xa, kẻ điên ở đâu ra vậy?
Khâu Hạo Vũ thấy có xe taxi chạy qua, cũng cản, cũng vẫn ngồi xổm nơi đó khóc, căn bản loại phụ nữ này tuyệt đối đem đứa bé làm lợi thế tìm vinh hoa phú quý, như vậy làm cho người nào nhìn? Hừ lạnh tiếng, quay đầu xe, vô tình rời .
"Vườn Bách Hoa, chỉ nghe tên biết là khu đất hạng nhất, Chị Thất, về sau nơi này chính là trụ sở chính của chúng ta!" Ma Tử hưng phấn dùng ngón tay cái cọ xát chóp mũi, bàn tay chống nạnh, nhấc chân giẫm lên bệ đá, xuyên qua màn mưa nhìn tòa nhà sang trọng ở phía trước, Phi Vân Bang cũng có biệt thự.
Mưa rơi dứt, toàn thể thành viên tụ tại trong đình nghỉ mát tránh né, Trình Thất xoa xoa mí mắt phải vẫn giật giật, từ sáng sớm bắt đầu giật ngừng, gần đây có chuyện gì lớn xảy ra chứ? Cũng chưa nhận việc mua bán, chưa có nguy hiểm gì xảy đến.
thể mê tín, vứt bỏ phiền não, cũng mỉm cười nhìn ngôi nhà tương lai, biết cha có thể nhìn thấy hay , về phần mẹ, chưa từng gặp qua, cho nên căn bản có nhớ nhung, có tình cảm, đây chính là lý do tại sao mọi người thường mẹ đẻ bằng mẹ nuôi, nếu như bọn họ cũng còn sống, như vậy là đứa con hạnh phúc nhất đời chứ?
Tiểu Lan cùng đám chị em trong bang hội tính toán, vốn cảm thấy bọn họ có học thức rồi, ngờ đám người kia càng thêm biết chữ, ngoại trừ Đông Phương Minh học thức uyên bác, ngay cả Chị Thất cũng viết đúng tên, đôm đốp đôm đốp gõ máy tính, sau đó đưa lên kết quả: " Đông Phương, đây là số chi hôm nay, hai gian nhà làm cửa hàng rượu thuốc lá, còn có thuê gian làm tiệm mát-xa chân trong nội thành và mua biệt thự này, tổng cộng chi phí đều ở nơi đây, xem có đúng !"
Đông Phương Minh sớm tính trong đầu, chỉ muốn xem khả năng của các nhóc này chút, thấy chữ sai liền vui vẻ gật đầu: " sai, về sau tất cả số chi lớn trong bang đều phải báo cho Tiểu Lan, Tiểu Lan, chịu khó chút, ghi lại tất cả, sau đó giao cho tôi! Tôi báo cáo cho Chị Thất!"
"Đúng rồi chị Ma Tử, tôi biết ghi tên của chị vào sổ như thế nào. . . . . ." Truyện được dịch trực tiếp tại di, . Tiểu Lan muốn phạm lỗi lớn, cũng viết Ma Tử sao? Đến nay cũng biết tên của đối phương, nhịn được hỏi.
Ma Tử lại khoát tay: " viết
Ma Tử , quên với các người, tôi và bọn họ giống nhau, chưa tính là từ nhi viện ra ngoài, cha mẹ ruột của tôi là ai ngay cả chính tôi cũng biết, theo chân người ăn xin lớn lên, ông ấy là người câm điếc, hơn nữa hai chân bị cắt, làm sao biết tên gì? Dù sao từ người khác đều gọi tôi như vậy, quen rồi!”
Nhớ tới người cha nuôi, aiz! mình cũng nuôi sống nổi còn phải nuôi , đáng tiếc ông ấy mất sớm, nếu bây giờ ông ấy vẫn còn sống, tự mình làm cho ông ấy lồng hấp bánh bao thịt, mặc dù chỉ sống cùng ông ấy năm năm, tình cảm đả sớm phai nhạt, nhưng vẫn nhớ từng có cha nuôi câm điếc chứa chấp .
Đều bọn họ là những người vô tình vô nghĩa, mà lại cảm thấy, so với những người giàu có ai bì nổi, bọn họ hiểu tình cảm là gì, biết quý trọng tình , tình cảm gia đình, tình bạn bè.
Trình Thất nhìn đại gia đình của mình, vô cùng cảm khái: “ ngờ chúng ta cũng được thế này, nhớ tới thời gian trước kia hiểu gì, chúng ta cầm đao lăn lộn ở đầu đường, rồi sau đó lại xưng tên bang, có uy vọng , trở thành bang hội số số hai, rồi đến bị tù, năm năm ra ngoài, dường như tất cả đều thay đổi, từng cảm thấy bang phái rất lớn nhưng bây giờ trở thành côn đồ cắc ké hợp thời nhất, có ít bang phái xã hội đen quốc tế đến đây nhưng chúng ta cúi đầu trước bọn họ, vẫn giữ lòng tin, hôm nay lại có biệt thự riêng của mình và mười mấy căn hộ dễ dàng. Dĩ nhiên, đối với tôi mà , tiền tài vĩnh viễn đều là vật ngoài thân, chỉ cần có mọi người ở đây, tôi mới có sức mạnh và động lực, cách khác, trong lòng tôi, mọi người mới là quan trọng nhất!”
“Ha ha. Chị Thất, tôi cũng vậy, nếu như có mọi người, tôi nghĩ tôi sống cũng còn thú vị!” Ma Tử ngượng ngùng gãi gãi cổ, tại sao Chị Thất lại đột nhiên buồn nôn như vậy?
Đông Phương Mình và Lộ Băng vẫn cùng kề vai sát cánh, lặng lẽ gật đầu, đúng vậy a, thành công có thể cùng các chị em chia sẻ mới là niềm vui sướng nhất, nếu chính là Núi Vàng, Núi Bạc đặt ở ngay trước mắt cũng thờ ơ.
Tiểu Lan và các mới gia nhập càng ngày càng thích đại gia đình này, cái gì sống chết có nhau, luôn cho rằng đời này chỉ có thể thấy ở TV, ngờ số mạng giống như con kiến hôi cũng trở nên đặc biệt, cuộc sống như thế làm các càng thêm khát khao, thậm chí vượt khỏi suy nghĩ lúc đầu, tiền, ra có lúc quan trọng, đủ xài là được, chỉ có tình nghĩa em mới quan trọng nhất.
Bệnh của bà nội cũng ổn định lại, phải hiếu thuận muốn đem bà đưa đến bệnh viện dưỡng lão, chủ yếu là thân phận cho phép, chỉ có nơi đó mới phải an toàn nhất, đều trong lòng có Phật có Phật, trong lòng có bà nội là đủ rồi, đúng thời gian đưa tiền đến, thỉnh thoảng thăm, đền đáp phần lòng hiếu thảo, hôm nay chỉ có thể làm được điều này.
Lại lần nữa mọi người cảm nhận được cái gì gọi là có phúc cùng hưởng.
“Tút tút tút.”
“Chị Thất, có điện thoại!”
Trình Thất lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn là Kỳ Dịch, vui vẻ: “Thế nào? cũng nhận được ảnh hưởng của ông trời già?” Vừa ra dấu bảo các em nên nháo vừa ra xa.
Ma Tử che miệng nhìn về phía Lộ Băng: “Còn cho chúng ta nghe!”
“Đừng suy nghĩ lung tung rồi, Chị Thất cna8 bản ý gì với ta!” Lộ Băng trợn mắt.
“ khẳng định như vậy?” Đông Phương Minh hỏi.
Lộ Băng nhíu mày thần bí, đúng vậy a, nếu như chưa có xem qua quyển nhật ký đó, có lẽ ta cũng cảm thấy hai người này có hy vọng, dù sao rất nhiều tình cảm đều dựa vào theo đuổi mà có. Chị Thất và Kỳ Dịch nhìn như hợp nhau, nhưng cũng thường hẹn hò làm mọi người hiểu lầm, nhưng chỉ cần xem quyển nhật ký đó của Chị Thất, sợ rằng cũng hiểu.
tại đúng là Lạc Viêm Hành, ta cảm thấy đáng tin chút, đó là quyển tập cũ kỹ gần như thể nhận ra, có gần mười năm, mặc dù toàn bộ viết ghép vần nhưng mỗi chương trình gần như đều là ngưỡng mộ của đối với Nhị gia, cộng thêm tối hôm qua nghe được chuyện trước kia của bọn họ liền biết là người cứu mạng Lạc Viêm Hành, Lạc Viêm Hành năm lần bảy lượt tha thứ cho , nhau cũng quá kỳ quái.
Về phần Chị Thất đối với Kỳ Dịch, ta nghĩ chỉ là tình cảm an hem chứ? Hoặc là bạn bè.
“Trình Thất…………..Trình Thất…………..Trình Thất………..”
Last edited by a moderator: 13/12/14
mal và Rubyzjn thích bài này.