1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Tôi chính là kẻ ngốc kia (1)

      Khâu Hạo Vũ hơi nheo mắt, gần như liếc cái có thể nhìn thấy được nhiều ngày gặp, tất cả tâm trạng tốt đẹp trong nháy mắt biến mất còn sót lại chút gì, người đàn ông nào quên được lần đầu tiên? Cộng thêm có hồi ức nào tốt đẹp đáng , càng thêm khắc sâu trong trí nhớ, nghĩ ra lúc ấy tại sao lại xảy ra quan hệ với phóng túng như vậy?

      Salsa rúc vào trong ngực Lộ Băng ngủ, đôi tay ôm lấy eo người đàn ông, khóe miệng lộ ra nụ cười, cảnh tượng này làm cho Khâu Hạo Vũ vô cùng chán ghét, quả nhiên giống như con làm nũng đối với cha mẹ, đáng chết, cũng biết xấu hổ sao? Lớn như vậy, cũng chưa gặp qua nào thấp hèn như vậy.

      Càng căm hận mình hơn, tại sao lại xảy ra quan hệ với loại phụ nữ cả ngày ngóng trông ngàn người cưỡi, vừa nghĩ tới đối phương ở dưới thân biết bao nhiêu đàn ông thở gấp, trong dạ dày liền chua chua, ghê tởm hơn chính là nhiều lần trong mơ tỉnh giấc, mỗi lần cũng xuất tinh trong mơ, nhân vật chính cũng là này. . . . . . ghê tởm!

      Trình Thất làm sao biết còn có người ở ngoài kia? Đầu say chếnh choáng, giác quan nhạy bén cũng mất khả năng, vui vẻ : " gạt các người, vóc dáng của đứa bé kia. . . . . . Chậc, chậc, chậc, vô cùng xinh đẹp, mắt xanh giống như viên ngọc bích, sáng lấp lánh..., chỉ tiếc là người mù, cũng nhìn thấy cái gì!"

      Lần này, đừng Lạc Viêm Hành, ngay cả Khâu Hạo Vũ cũng biết đến người ở bên cạnh!

      Lạc Viêm Hành nhếch môi, trước kia người bên cạnh đẹp trai, dành cho tất cả lời khen tặng, nhìn bề ngoài quả ai bằng, bàn tay sờ về phía cằm, xem như thức thời, ra ăn khéo léo cũng rất tốt.

      "Chuyện này. . . . . . cũng quá chứ?" Ma Tử tin.

      "Tôi lừa làm gì? Còn nhớ lúc đó tôi mới chín tuổi, ta cũng chỉ mười mấy tuổi, cho tới bây giờ tôi chưa gặp qua đứa bé xinh đẹp như vậy, tóc đen như sơn dầu bóng, ánh mắt sáng rực, cái miệng nhắn, môi đỏ đỏ, nhìn liền muốn gặm ngụm, lỗ mũi, lỗ tai. . . . . ." Sau khi khen đủ thứ, ngay cả tên đàn ông nào đấy cũng mặt đỏ tới mang tai . . . . . .

      "Đáng tiếc, chỉ là kẻ ngốc, tôi với các người, ra lúc ấy tôi muốn cứu ta, bản thân tôi từ rất sợ phiền toái, nhưng đứa bé kia mặc … chậc, chậc, chậc, bộ tây trang hàng hiệu Armani, đeo đồng hồ nổi tiếng Patek Philippe, thậm chí kim cài áo, mẹ nó, cũng là vàng ròng, đôi giày da vừa sờ cũng biết giá trị xa xỉ, có thể , cách ăn mặc toàn thân quý giá cứu ta ! Nếu chắc ngày đó bị mất máu quá nhiều mà chết rồi !"

      Phát chuyện lớn như vậy, làm Lạc Viêm Hành giống như bị hắt chậu nước lạnh, trong lòng cũng lạnh, lạnh.

      Ma Tử hiểu ra sao: "Chị phát ta ta bị thương sao?"

      Trình Thất nghiêm túc gật đầu cái: "Toàn thân bị thương, cũng


      biết người nào thất đức đối với đứa bé ra tay nặng như vậy, vốn định lấy hết đồ rồi để mặc cho ta tự sống tự chết, nhưng sợ ngộ nhỡ bị láng giềng nhìn thấy đưa đến cục cảnh sát, ta tỉnh lại phát thấy đồ, vẫn thể tới giết tôi sao? Đành phải mang về nhà, nhớ tới chuyện này hối hận muốn xanh ruột, cái này gọi là bước sai, ngàn bước sai, sau khi tỉnh lại cũng chịu , gì nếu dám đuổi ta , ta muốn kiện tôi, tôi chém ta thành như vậy, lúc đó tôi hiểu luật pháp, rất sợ a, chỉ có thể thờ phụng ta như tổ tông, cũng may sau đó đem ít đồ tùy thân bán được ít tiền, trời ạ, hơn ba ngàn đồng a, các người biết thời điểm đó hơn ba ngàn đồng đối với tôi mà là bao nhiêu tiền ? Bây giờ ba trăm mấy triệu a!" Nhớ tới lúc ấy cầm ba cọc tiền, đến nay cũng nhịn được nước miếng chảy ròng ròng.


      "Oa! Vậy phải chị phát tài to rồi sao?" Toàn thể ngưỡng mộ, khi đó, bọn họ cũng biết , càng thêm tò mò, cũng có thể viết thành truyện rồi.


      " ta cũng tức giận sao?"


      Trình Thất lắc đầu: " là kẻ ngốc rồi, tôi thuận miệng chút khi phát ra ta dáng vẻ ta giống quỷ, có gì cả, ta cũng nghi ngờ, quá dễ bị lừa, chính là cậu ấm ra đời ngậm thìa vàng, cầu đủ thứ, muốn ăn cơm tây, tắm nhất định phải xà bông thơm, đặc biệt khó hầu hạ, đuổi lại , con mẹ , tôi năm mới tắm lần, ta tốt hơn, ngày nào cũng muốn tắm, sau đó tôi chịu nổi muốn ta cút , ta lại hù dọa tôi các người có tức hay ?"


      "Sau đó làm thế nào để cho ta ?" Cặp mắt Ma Tử cuồng nhiệt, tại sao được loại trai đẹp mà ngốc này? Nhất định chăn nuôi tốt.


      Vẻ mặt nào đó bất đắc dĩ, thở dài: "Lại , giống như cuộc chiến tranh du kích, giả nghèo, giả bộ đáng thương nữa chứ, mỗi lần thịt cá xong rồi, trở về mua bánh bao thịt, tôi vì cướp đoạt bánh bao cho ta, bị đánh đến chân thiếu chút nữa là gãy lìa, ta tin , cảm động đến rơi nước mắt, tuy trong lòng có cảm giác áy náy nhưng tôi thân mình khó giữ, làm sao có bản lãnh nuôi ta? Lại còn là người mù, cái gì cũng biết làm, chỉ có biết ăn thôi, bó tay, tôi chỉ có thể đưa ta , có phải các người cảm thấy tôi rất vô sỉ hay ?"


      Mọi người hít vào hơi lạnh, đâu chỉ là vô sỉ? Qủa thực là mất hết tính người, Chị Thất khi còn bé đáng ghét thế này sao?


      "Tôi biết các người khi dễ tôi, nhưng các người có nghĩ qua chưa, ta là cậu ấm nhà có tiền, trở về nhà, ăn sung mặc sướng, dù sao cũng hơn là theo tôi chứ? Hơn nữa nhất định người nhà của ta rất lo, con trai ở bên ngoài bị người ta thiếu chút nữa hại chết, tung tích , tôi chỉ làm chuyện tốt, hi vọng ta sống khá hơn chút có đúng hay ? Có lỗi sao? sai chứ?" Con mẹ nó, tại sao người lý lại là ?


      Toàn thể nhíu mày, trong lòng vô cùng khinh bỉ, ràng là vì chính bản thân chị có được ?


      Trình Thấy thấy ai đồng ý, chỉ đành vuốt vuốt mái tóc, chuyển đề tài: "Lây hơn ba ngàn đồng, chữa bệnh cho ta, tắm cho ta, giường cũng bị ta chiếm đoạt, nể tình mấy đồng bạc, tôi nhường cho ta, nhưng cũng thể sống như vậy hoài chứ? có cách nào trong lúc vô tình thấy đường cái có rất nhiều thông báo tìm người, vì vậy ta được đón !"


      "Đúng vậy, về đến nhà, dù sao cũng hơn ở bên chị chịu khổ vất vả kiếm sống, Chị Thất, chị làm đúng!"


      "Nếu là tôi.. tôi cũng chăm sóc nổi cậu ấm kia!"


      "Đứa trẻ nhà có tiền cũng rất yếu ớt, Chị Thất, chị có thể chịu được hai tháng cũng tệ rồi!"


      Trình Thất chột dạ tiếp nhận, gật đầu liên tục: "Aiz, vì chăm sóc cho ta, trong lòng muốn chết đều có, quả giống như tổ tông, động chút là uy hiếp tôi, hừ, cho rằng tôi có cách làm khó ta sao, ha ha, lúc tôi còn chờ ta thành người, nhất định phải trở lại báo đáp, tôi khẳng định tên ngốc này vẫn còn nhớ, tôi chính là người cứu mạng của ta, chừng ngày nào đó trở về, đến lúc đó hung hăng moi của ta khoản, chính xác có thể uy phong hơn so với tên cháu trai kia, ngày tháng khổ cực của chúng ta chấm dứt!" Nhưng hơn mười năm rồi cũng chưa trở lại, có lương tâm.
      Last edited by a moderator: 3/12/14
      malRubyzjn thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Tôi chính là kẻ ngốc kia (2)

      Mặc dù Trình Thất miêu tả người giống như Lạc Viêm Hành từ khuôn đúc ra, nhưng người nào liên tưởng hai người là , bởi vì Lạc Viêm Hành phải là người mù, hơn nữa Phi Vân Bang nghèo túng đến mức này cũng là kiệt tác của Lạc Viêm Hành, Lạc Viêm Hành phải là người ngốc. . . . . .

      Cho ra kết luận, đứa bé lai kia chính là bút tích của Thượng Đế.

      Bên này trò chuyện rôm rả, đầu bên kia lại u ám, vẻ mặt Lạc Viêm Hành tràn đầy lạnh lẽo, quả như kẻ ngu nhớ 17 năm, hơn nữa đáng buồn chính là kể từ sau khi cậu chết, ngoại trừ Khâu Hạo Vũ, hề tin tưởng bất kỳ ai, mà năm đó là người thứ hai tin tưởng, buồn cười nhất lại là như vậy.

      Có thể thất vọng nhiều hơn tức giận gấp trăm lần nghìn lần, có lẽ cậu đúng, thế giới này, ngoại trừ Hạo Vũ có người đáng để tin cậy, bởi vì bọn họ đều là người ngoài, ngay cả em cùng cha cùng mẹ, cũng có ba phần phòng bị nhưng lại tin chắc kia là người thiện lương. . . . . .

      Đối với tình , riêng gì phụ nữ biết nằm mộng giữa ban ngày, đàn ông cũng biết, cậu , phụ nữ là hồng nhan họa thủy, có khả năng làm cho người ta mất hết cả vốn, họ chỉ biết tìm lừa gạt tiền tài thân đàn ông, có chân tình, ngay cả mẹ cũng phải cha, nếu cái nhà kia làm lộn xộn như thế này.

      Vẫn xác định được tình cảm đối với Trình Thất là từ cảm kích hay lòng mếm, giờ khắc này đau lòng cho biết, có lẽ thích, mặc kệ là Thất Thất ngây thơ hồn nhiên năm đó, hay là Trình Thất vì em cùng dòng máu mà liều chết hôm nay.

      Người ngoài, đối với , chỉ là người ngoài, có thể vì em của vào sinh ra tử, cũng vì bất kỳ người ngoài nào bỏ ra chút tâm tư, chỉ có thể chính là kẻ ngốc, mặc kệ là trước kia hay tại cũng bị lừa hai lần, trong miệng câu , gì về nông thôn ở , gì 70 triệu mua đất khai phá, là tức cười!

      Càng nghĩ càng căm tức, đối phương ở chỗ này đem ra làm chuyện đáng cười nhất, hề nghe nữa, xoay người bỏ , có thể quấy rầy đến bọn họ hay , cũng quan tâm.

      Tiếng động vô cùng ràng, Đông Phương Minh dứt khoát đứng dậy gầm lên: "Người nào?"

      Trình Thất cũng nghe thấy, giận tái mặt móc ra súng ngắn trong ngực, ý bảo mọi người bình tĩnh chớ nóng, nếu như là cảnh sát thể cẩn thận, sau khi suy nghĩ đến điều này, dẫn đầu mọi người lặng lẽ ra ngoài, khi nhìn thấy bóng lưng Lạc Viêm Hành lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, tại sao là ? Hơn nữa bị phát rồi cũng còn bất kỳ phản ứng nào, giống như rất tức giận, bước chân phải dồn dập, cũng thấy chậm bao nhiêu, giống như làm chuyện gì có lỗi với , ban ngày khỏe sao?

      Cất súng, chân chó xông tới sóng vai với người đàn ông, vừa vừa : "A! Hôm nay ngọn gió nào thổi vị phật lớn Nhị gia ngài tới đây?" đúng là tức giận? có chọc giận sao? có chứ?

      có Khâu Hạo Vũ ở trong căn phòng bí mật giúp đỡ cho nên Lạc Viêm Hành cũng nhìn nhưng cũng dừng lại bước chân, nét mặt thay đổi nhìn chằm chằm phía trước, phát muốn nở nụ cười giả tạo để che giấu suy nghĩ trong lòng nhưng phát ra được, 17 năm, khoảng thời gian dài đằng đẵng, chính giữa trải qua rất nhiều, bức tử ông nội, giết chết cha, mẹ kế, trai, chị , từ thiếu niên biết gì đến ông trùm Xã hội đen quốc tế, nhiều lần sống chết. . . . . . Nhưng chưa bao giờ quên hai tháng chung đụng dường nào an tâm, mặc dù luôn la mắng nhưng chưa từng lòng muốn hại , lúc gần tiếng khóc vẫn còn ghi dấu trong lòng, hy vọng buồn lo, cần lo lắng bị người hãm hại, ngày có thể làm lại, hai người cũng chung đôi đời.

      Nghe kể cho chuyện công chúa Bạch Tuyết và chàng bạch mã hoàng tử, lúc nào trời sáng, trời sáng chưa kịp làm gì trời tối, giống như màu sắc trong lòng hôm nay, người ta cũng giống như , nhìn thấy gì, nhưng lại mạnh hơn so với người khác, trong bóng tối, hiểu biết còn nhiều hơn so với người bình thường, đường vững vàng hơn so với người bình thường, nghe xa hơn so với người bình thường, lúc đó, cảm thấy tự hào, biết đây mới là vui vẻ, mới đó 17 năm, 17 năm rồi. . . . . .

      "Tôi chính là ‘kẻ ngốc’ mà !"

      Hai chữ kẻ ngốc được nhấn rất mạnh, cho nghe, cũng là cảnh cáo mình, phải người bình thường, đừng cố gắng thổ lộ tình cảm với người bình thường, bởi vì trong lòng bọn họ, vĩnh viễn cũng chỉ là người bình thường!

      oán thầm người đàn ông này là bệnh thần kinh điển hình, nào đó thoáng chốc sững sờ, con ngươi trừng to như chuông đồng, chớp cũng chớp, đem gương mặt người đàn ông và người thiếu niên trong trí nhớ so sánh, trong nháy mắt, quên mất chuyện mới vừa rồi vẫn còn xấu đối phương, quên mất đạp trúng cứt chó, chỉ là thể tin được, lẩm bẩm : ". . . . . . Có chút giống!"

      đúng, so sánh biết, hai người gần như giống nhau như đúc, có thể bóng dáng của thiếu niên trong trí nhớ sớm mơ hồ, nhưng nhìn khuôn mặt Lạc Viêm Hành, bóng dáng kia ngược lại từ từ ràng, cũng tính tình cao ngạo, cũng đôi mắt màu ngọc bích, cũng mái tóc màu đen, đúng đúng, đúng ở chỗ nào?

      Tròng mắt kinh ngạc nhìn dưới mặt đất, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, người thiếu niên kia tóc phải màu đen, tuyệt đối phải là màu đen, nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ta tưởng lầm là người ngoại quốc, cho nên mới nhìn lâu mấy lần, sau đó xuất phiền toái nhiều như vậy, quá lâu rồi, cộng thêm nhìn Lạc Viêm quá nhiều, đương nhiên hình dung tóc của người thiếu niên kia màu đen.

      ra trong lòng sớm đem hai người này hợp làm rồi nhưng mình phát mà thôi. . . . . .

      Nhưng tóc vàng là : "Tóc của . . . . . . phải màu vàng sao?" Tại sao lại chuyển thành màu đen thế này? Chẳng lẽ lại gạt sao?

      Lạc Viêm Hành hừ lạnh, còn nhớ , dù sao cũng là bạn cũ, hôm nay , cũng hợp tình hợp lý, nguy hiểm hí mắt : "Đây mới là hình dạng vốn có!" Nghiêng mặt, mặc dù nhìn thấy, cũng muốn nhìn mặt đối phương.


      Trình Thất bừng tỉnh, khi đó là nhuộm? Vẫn cho rằng người bao giờ xuất nữa, đột nhiên xuất tại trước mắt như vậy, cho dù ai cũng kích động phen, đôi tay nắm chặt hai vai người đàn ông mạnh mẽ kéo lại ngay ngắn, nhìn chằm chằm gương mặt đó nhiều lần, cố gắng nhìn ra cái gì khác, trời ạ, người thiếu niên kia lại là Lạc Viêm Hành, là người căm hận nhất đời này, ông trời ơi, dứt khoát cho sấm sét đánh chết , lại để cho cứu con sói mắt trắng.
      malRubyzjn thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Vì chịu đao (1)

      Nếu như ban đầu để mặc cho mất máu nhiều mà chết, như vậy Phi Vân Bang cũng rơi vào tình cảnh như thế này, hơn nữa cũng do tự mình làm bậy thể sống được, ban đầu ràng có cơ hội tốt giết đặt ở ngay trước mắt, lại biết quý trọng, muốn với trời cao ba chữ, lừa bịp sao!

      tại tốt rồi, người ta có thế lực lớn như vậy, muốn giết cũng thể giết, Long Hổ hội tùy tiện đưa ngón tay, còn chỗ nương thân, đánh rớt răng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, ràng hận được cắn đứt cổ họng của , còn phải làm nhiệm vụ con cháu, tiếp tục cung phụng đối phương như tổ tông, con mẹ nó, ông trời ơi, ông chơi đùa quá ác rồi.

      Có câu ‘ phải oan gia đụng đầu’, 17 năm trôi qua, vẫn cứ làm người ta chán ghét, muốn vứt bỏ phiền phức, nhưng mụ nội nó quay trở lại, thiếu chút nữa làm cho chết toàn thây, nhìn về phía khuôn mặt người đàn ông, con mẹ nó, chính là khắc tinh của , 17 năm trước vất vả bỏ rơi, bây giờ lớn mạnh hơn rồi, trở lại làm cho ngồi tù 5 năm, oan nghiệt a oan nghiệt.

      Đám người cùng ra ngoài trong tay rối rít cầm khảm đao, tiện tay nhặt lên cái ghế vác vai, ngay cả Salsa cũng tinh thần gấp trăm lần, trong tay cầm súng lục, nhìn ba người phía đối diện, nhìn xong Lạc Viêm Hành, dĩ nhiên ánh mắt rơi vào Khâu Hạo Vũ vẫn dựa nghiêng ở dưới tàng cây, quên mất từng đau đớn, trong con mắt toát ra vui mừng: "Tiểu Bát!" Kéo tay áo Lộ Băng về phía sau hưng phấn chỉ vào người đàn ông : "Là Tiểu Bát, là Tiểu Bát a!"

      đúng, ta tới làm gì? Xong rồi, là nhớ còn thiếu ta 1.300 đồng, chị còn chưa phát tiền lương cho , hơn nữa kể từ sau khi tìm ta, chị liền cho tiền xài vặt nữa, làm thế nào? Nhất định là đến đòi nợ, có nhiều tiền như vậy a.

      Khâu Hạo Vũ hận được khâu lại cái miệng của , ngại mất mặt nhưng ta ngại, thầm cắn răng, bây giờ muốn giấu giếm cũng thể rồi, tại sao đám người kia lại đáng ghét như vậy chứ? Trình Thất như vậy, mọi người bên cạnh đều như vậy, người bình thường, dáng dấp linh tinh, ra gì, còn lên mặt như thế.

      Ma Tử nhìn Khâu Hạo Vũ cái, trực tiếp ngã về phía sau, nếu phải các em lanh tay lẹ mắt, sợ rằng ngã xuống luôn rồi, Tiểu, Tiểu, Tiểu. . . . . . Tiểu Bát? Salsa Tiểu Bát là. . . . . . Khâu Hạo Vũ? Thiệt hay giả? Khâu Hạo Vũ này là trong những người sáng lập Long Hổ Hội, Salsa lại có thể chơi trai đúng là ta?

      Đông Phương Minh và Lộ Băng cũng trợn mắt hốc mồm, đầu óc rối loạn, hôm nay bị kích thích quá lớn rồi, Lạc Viêm Hành chính là kẻ ngốc mà Chị Thất cứu lúc trước, Salsa chơi trai chính là Khâu Hạo Vũ, ông trời ơi, còn có kích thích nào lớn hơn sao?

      Dường như Ông trời nghe được lời của ta . . . . . .

      Ở nơi này, sau mấy phút đấu tranh tư tưởng, lúc này Trình Thất mới phát người đàn ông cũng có bất kỳ cảm kích nào đối với , ngược lại giống như làm chuyện tội ác tày trời gì với , điều này có thể hiểu được, cho dù ai nghe được bị người khác xấu ở sau lưng, tâm tình cũng tốt, mà lại bị người ta bắt tại chỗ, lúc này quẫn bách chịu nổi, dĩ nhiên, biểu lộ ra, như thế thừa nhận mình làm sai lầm.

      xin lỗi là điều tốt nhưng cho là vậy, bởi vì khi xin lỗi, đại biểu cho sai, hơn nữa xin lỗi đối phương tha thứ cho ! dễ nghe chút, tha thứ cũng chỉ là ngoài miệng, nhưng gút mắc trong lòng cách nào tiêu trừ, cho nên biết chữ xin lỗi viết như thế nào.

      Trong lòng bắt đầu đánh trống, cuối cùng biết tại sao người đàn ông này vẫn xử lý , phải là vì ơn cứu mạng năm đó sao? Lần này tốt rồi, kíp nổ còn sót lại bị chính châm lửa. . . . . . Có thể hôm nay, Phi Vân Bang biến mất thế giới, biện pháp duy nhất chính là loại bỏ lòng muốn giết của .

      đại ca xã hội đen biết đối phương là kẻ lường gạt, vẫn còn tin lời của sao? Nhưng có lúc cũng có 0,1% cơ hội, nếu có 0,1 % cơ hội, tự nhiên bỏ qua.

      Lạc Viêm Hành thấy nảy giờ gì, lại nhìn thấy được biểu của đối phương, dứt khoát quay đầu muốn .

      Trình Thất làm sao có thể để cho ? Hôm nay phải chết chính là tôi sống, thả về tìm đám người tới diệt sao? Vừa nghĩ đến, lập tức kéo cổ tay , nhìn bọn thủ hạ chút, kéo vào trong góc: "Tôi có lời muốn !" Con mẹ nó, mắt tốt từ lúc nào vậy? phải người mù sao? Aiz! Kỳ tích này đúng là thể tin.

      Lạc Viêm tới, kịp phản ứng nên bị kéo vào trong góc, lạnh lùng rút tay về: "Tôi cảm thấy chúng ta có gì để !" tin nữa chính là kẻ ngốc, nhưng dường như gặp quỷ rồi, chân giống như mọc rễ, cách nào nhấc lên.

      Trình Thất thấy hề rời , biết chuyện này, con mẹ nó, còn có cơ hội xoay chuyển, cũng lời nào, trực tiếp vén lên vạt áo, tỉnh táo nắm bàn tay người đàn ông dán lên bên eo.

      " làm gì đấy?" Lạc Viêm Hành ngờ gan to như vậy, mặc dù làm ra chuyện cưỡng hiếp người đàn ông nhưng tin tưởng, phải là loại tùy tiện, nhưng đầu ngón tay chạm đến phải là da thịt mịn màng, mà là vết sẹo lồi khép miệng, có lẽ nghĩ đến 17 năm, có lẽ tốt xấu gì cũng từng chung đụng hai tháng nên vẫn thu tay lại ngay, dấu vết kia tính là cạn, mày kiếm từ từ nhíu lại: "Chuyện gì xảy ra?"

      "Lúc nảy cũng chỉ vì mặt mũi mới những lời kia . . . .

      …” Trình Thất bắt đầu tiến hành giải thích cho mình.

      Lạc Viêm Hành tự nhiên tin, dứt khoát cũng lười nghe, tiếp tục hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?” Vết sẹo dài gần bằng nửa ngón út của mà nằm ở nơi bụng, theo độ dày vết khâu độ sâu tương đối đáng sợ.

      Trình Thất hạ thấp giọng, rất sợ tai vách mạch rừng, ánh mắt vô cùng chân thành: “Vì chịu đao kia!” Mẹ nó, gấp gáp, ngay cả chính da mặt dày cũng nhịn được ửng hồng.

      Nhưng Lạc Viêm Hành cảm động, ngược lại đầu đầy vạch đen, kinh ngạc da mặt của này còn có thể dày đến thế sao? Cũng muốn nghe xem thế nào.

      nào đó vuốt lỗ mũi cái, sao cả cười : “Cũng chỉ là bị thọt đao thôi, aiz! Hơn nữa cũng do tôi ngu ngốc!” Khuôn mặt tự giễu: “ biết có đáng giá liều mạng ? Lão già đó còn cho rằng tôi giấu trong tay áo, con mẹ nó, tôi lớn như vậy còn chưa ăn bưởi sao, lão già kia cũng đáng hận, trái bưởi mà thôi, cứ thế cầm đao đuổi theo tôi hai con phố, đe dọa tôi buông tay dùng đao, tôi là ai? bị ông ta hù dọa được sao? Vì trái bưởi giết người, buồn cười, vì vậy bà hung hăng cắn ông ta hớp, mẹ kiếp!” Quay sang hung hăng nhổ mấy bãi nước bọt đất: “ đúng là con mẹ nó, lão già cho tôi đao!”

      Môi mỏng lạnh lùng mím lại, trái bưởi? Còn có chuyện như vậy, đây đúng là trong những loại trái cây thích, lúc đó đúng là này cầm lấy trái bưởi cho , biết có phải nhìn thấy được hay , nhưng thính giác vô cùng bén nhạy, nghe được tức giận cũng phải là hư tình giả ý, nhưng ngã lần khôn hơn chút, gương mặt đẹp trai vẫn viết chữ tin.

      Chẳng những Trình Thất xin lỗi, ngược lại oán trách đủ thứ, buồn cười nhìn người đàn ông hừ lạnh: “Rất thú vị, Lạc Viêm Hành, ban đầu tôi tự lo xong còn cứu ngược lại, trở về đưa tôi vào tù, có ý tốt sao? Đây chính là báo đáp ơn cứu mạng hay sao?” Vào trước là chủ, thử là trúng.

      “Tôi căn bản cũng biết là……” Vừa muốn giải thích, khóe miệng của người đàn ông giật giật, dường như bây giờ người tra hỏi phải là chứ? cho từ chối đặt câu hỏi: “Veston Armani, đồng hồ đeo tay Patek Philippe, giày da giá trị xa xỉ, chín tuổi, ra hiểu rất nhiều!”

      Cám ơn khích lệ, nào đó thầm trong lòng, dù sao cũng có người cha là Xã hội đen, những thứ xa xỉ phẩm này, chỉ thấy qua ở trong bụng mẹ, vội ho tiếng gật đầu thừa nhận: “Lúc ấy tôi biết những thứ đó, nếu cũng bán chỉ 3.000 đồng rồi, xã hội đen tối, ngay cả đứa bé cũng lừa gạt!”

      3.300 đồng, tại ai có thể chứng ? Cũng 17 năm trước, lão già kia chừng sớm xuống đất rồi.

      Hai tay của Lạc Viêm Hành chắp sau lưng, mắt nhìn xuống: “3.000?” cho rằng mới vừa rồi nghe thấy?

      Trình Thất buông tay: “ cho rằng là 3.000? Nếu là , tên ăn xin cầm những thứ đồ này muốn bán cho cho 3.000 sao? Vẫn còn là đứa trẻ, nhất định làm thịt khoản phải hay ? Tôi cũng là vì mặt mũi mới như vậy, có tin hay là chuyện của , tôi tôi ăn thịt cá, lần đó trở về có ngửi thấy mùi thịt tanh ? Có ?” Đó là bởi vì súc miệng cộng thêm nhai tỏi, những này muốn mang theo xuống mồ, thấy bộ dạng người đàn ông khinh bỉ, tiếp tục : “Tôi tại sao có lương tâm như vậy? Mỗi lần tôi đói bụng đến bao tử kêu réo nhưng nỡ ăn, tất cả đều nhường cho muốn ăn bưởi, ok, tôi liền trộm cho , nên bị người ta thọt đao, muốn để cho lo lắng, nên với , còn nhớ chứ? Mỗi đêm bụng của tôi réo gọi, mỗi đêm tôi đều lăn qua lộn lại ngủ được, bụng thoải mái, có nhớ ?”

      Trời cao, cũng may trí nhớ của tốt, nếu , hôm nay tai kiếp khó tránh khỏi, đúng vậy a, quả sau khi ăn trái bưởi, mỗi đêm đều bị tiêu chảy, cũng phải bị thọc đao, được rồi, ai kêu có quá lâu chưa từng được ăn đồ tốt? Đột nhiên ngày, thấy cái gì chưa từng ăn đều nhét vào trong bụng, làm cho mỗi đêm bụng cũng réo gọi như vậy, réo gọi ngừng…… Trọng tâm câu chuyện quá xa, hơn nữa chuyện này có .
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      malRubyzjn thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Vì chịu đao (2)

      Quả nhiên, chân mày người đàn ông hơi giãn ra, vẫn nhìn chằm chằm vào điểm di động, khuôn mặt có vẻ xúc động: " cảm thấy tôi tin sao?" ràng chính là người vì lợi ích của mình.

      " tin hay tại tôi có hứng thú để biết!" Trình Thất đổi khách làm chủ, vô cùng để ý nhìn chằm chằm người đàn ông, cao giọng : "Tôi chỉ xem đó là giấc mộng, mong có bất kỳ báo đáp, nhưng nó phải là mộng, Lạc Viêm Hành, tại tôi muốn biết tại sao muốn làm cho bang hội của tôi thành ra như vậy? Làm người thể như vậy chứ? Mặc kệ thế nào, năm đó nếu phải là tôi, sớm chết ở đầu đường rồi, nếu phải tôi cõng tìm bác sĩ, có ngày hôm nay sao? Còn nghĩ chắc chắn ngày báo đáp cho tôi, mặc dù vẫn chưa từng xuất , nhưng trong lòng cũng cảm thấy ủy khuất đúng ? 3.000 đồng, mẹ nó, toàn bộ xem bệnh cho hết rồi, muốn ăn thịt bò bít tết, cũng xem thịt bò đắt tới cỡ nào, ăn phần thịt bò bít tết bao nhiêu tiền, mua cho muốn kiện tôi...tôi nợ sao? Tôi dốc hết tâm huyết để dành tiền ba năm, ăn mặc tiết kiệm, lại la hét, phần thịt bò bít tết mất hết nửa năm tâm huyết của tôi, gội đầu phải dùng shampoo, tắm phải xà bông thơm, ngủ giường ngủ được, còn nữa, mặc dù tôi mới chín tuổi nhưng tôi cũng là bé , tôi còn phải tắm cho , tôi tắm cho tôi biết xấu hổ sao? Cái nên nhìn hay nên nhìn, con mẹ nó cũng nhìn rồi, tôi có sợ đau mắt hột mà tắm cho ? biết mình rất khó phục vụ ? Còn phải kể chuyện cho nghe, kể cũng muốn kiện, trước kia tôi có học sao? Biết kể chuyện xưa sao? Vì kể chuyện xưa cho nghe, phải tốn tiền học, những thứ này biết ?"

      Nã đạn pháo liên hồi, dường như mới là người bị ủy khuất.

      Lạc Viêm Hành hơi xấu hổ: "Lúc đó tôi biết có ở bên trong. . . . . ." Còn chưa xong, liền bị nghẹn.

      "Thôi , nhiều bang phái như vậy, có mấy người tên Trình Thất sao?" Có quỷ mới tin .

      tên đàn ông nào đó phát hiểu lầm này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch, cũng cần giải thích nhiều, chuyển đề tài : "Lúc đó tại sao đồng ý của tôi báo cho bọn họ?" Có biết khi trở về người rơi vào hiểm cảnh hay ? Nếu có Hạo Vũ trợ giúp, nghĩ ra biện pháp ra nước ngoài học, sợ rằng sớm bị hại chết.


      Trình Thất thể làm gì thở dài: " phải là tôi muốn đuổi , Lạc Viêm Hành, tôi là kẻ ăn xin, kẻ ăn xin hiểu ? Ăn bữa có bữa , đúng vậy, lúc đầu tôi nhìn thấy dáng vẻ của bị đói quả rất hả hê, nhưng ở chung lâu ngày, tôi phát mình càng ngày càng tham luyến loại cảm giác đó, còn mình, chưa bao giờ có người chịu nghiêm túc lắng nghe những chuyện hư hỏng của tôi, chỉ có mới chịu nghe tôi , xem tôi như người, sáu tuổi bắt đầu lang thang, những chuyện ngọt bùi cay đắng tôi hy vọng hiểu, tôi cũng biết chết cũng chịu là bởi vì cảm thấy cuộc sống kia chơi rất vui, chỉ biết nghĩ cho chính , chờ chơi rời , nhưng đối với đứa bé từ có cha mẹ như tôi mà , sợ nhất chính là tình cảm chia lìa, đây chính là nguyên nhân vì sao tôi xem trọng các em ở bên cạnh tôi, nếu như lựa chọn ở chung chỗ, phải vĩnh viễn ở chung chỗ, có bản lãnh. . . . . . ở chung vĩnh viễn, cũng cần đến gần tôi!"

      nhịn được đưa tay lau lệ, mỗi lần nhớ tới cha mẹ rời cũng đau lòng, mặc dù ngoài miệng nhưng trong lòng luôn oán hận, thể cùng với lớn lên, tại sao lại muốn sinh ra ? Dĩ nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân vẫn đuổi Lạc Viêm Hành , phải bởi vì chỉ biết ăn cơm trắng mà ghét bỏ, cũng thu nhận Salsa, ban đầu cũng biết Salsa biết bắn súng.

      là người của hai thế giới, tự nhiên có cơ hội xây dựng tình cảm, từng là như vậy, hôm nay cũng thế, kẻ địch và bạn bè, chọn kẻ địch, cùng loại người này làm bạn bè, đơn giản đúng là tìm kích thích, phải tự hạ thấp giá trị con người của mình, nhìn người ta, bề ngoài hơn người, học hành tử tế, năng tầm thường, mà còn đứng đầu bang hội lớn, rùa đen chính là rùa đen, vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại bờ, nếu muốn cùng rùa biển tiếp xúc gần gũi, cái giá phải trả chính là chết chìm.

      Như thiêu thân lao đầu vào lửa.

      chút thương cảm làm cho Lạc Viêm Hành lần nữa mê mang, nghe thanh của đối phương rất khàn khàn, đó phải là giả vờ, aiz, nếu như tất nhiên là tốt, nhưng nếu vẫn dối liên thiên, như vậy khẳng định là kẻ ngốc.

      Sau khi thấy người đàn ông dường như phòng bị, nào đó tiếp tục hút hút lỗ mũi ngửa đầu nhìn trời: "Có lẽ vẫn muốn cùng ở chung, quen độc cũng muốn có người bạn thuộc về mình, nhưng và tôi phải là người cùng thế giới, chỉ cảm thấy chơi như vậy rất vui mà thôi, tôi sợ ngày thể rời bỏ , cho nên mới tìm người nhà của , có câu đau dài bằng đau ngắn, ngày ấy , tôi phát nở bỏ, đêm kia khóc lâu, quên sao? Lúc tiễn đưa , tôi cũng khóc lâu!" Được rồi, đó là bởi vì cuối cùng cũng tống được tên ôn thần , rơi xuống nước mắt vui vẻ.

      Lạc Viêm Hành lại tin, cảm thấy đứa bé chỉ chín tuổi có tâm cơ nặng như vậy, có kỹ thuật diễn xuất tốt như vậy, dựa vào cảm giác tìm được vị trí ngay mặt, nâng lên bàn tay vuốt ve mặt của đối phương, nhàng va chạm, đầu ngón tay run rẩy, cũng có thể do đau buồn, từ sau khi bị mù, Trình Thất là duy nhất quen thuộc, ngay cả em cũng chưa từng chạm qua, cho nên trong trí nhớ khắc sâu khuôn mặt này.

      Dùng bản lĩnh lớn nhất của cuộc đời, căn cứ chiều cao nhắm ngay tròng mắt đối phương, rất muốn cho biết, ra từng như vậy nhưng thể, nếu như này dối gạt , căn cứ vào mức độ căm hận , chắc chắn e dè tung tin, như vậy cố gắng nhiều năm cũng uổng phí, đừng là Hội Trưởng, cho dù là lãnh đạo sợ rằng cũng có người tin dùng, cái loại cuộc sống của người mù bình thường, vĩnh viễn cũng thể nào tiếp nhận được.

      Tay dắt con chó, tay cầm gậy, mình, phòng, còn các em, có lẽ ngay cả A Nhiêm cũng bị đưa vào vườn thú, Hạo Vũ rớt xuống ngàn trượng, đáng sợ hơn đắc tội với kẻ thù nhiều kể xiết, mình chết cũng xem như xong, ngay cả Hạo Vũ, đứa con trai duy nhất của cậu cũng vậy, đứa em đại nạn chết, bởi vì quan hệ với mình mới được gả cho người chồng tốt, nếu như mình ngã xuống, người kia còn có thể sao? Đủ loại nguyên nhân làm cho dám dễ dàng đánh cuộc.

      Mặc dù gặp lại lần nữa, cũng mong đợi tất cả tốt đẹp, vốn là người tin tưởng, nhưng hôm nay cũng phải phòng bị, trừ Hạo Vũ, thể tin tưởng bất cứ ai sao?

      Dường như Trình Thất cố gắng đè nén mới vươn tay đẩy ra bàn tay dính vào mặt , phải nhìn là được sao? Còn sờ sờ cái gì? Khi còn bé coi như tính, hiểu cái gì gọi nam nữ khác nhau? Ban ngày ban mặt, biết xấu hổ sao? Hơn nữa sờ sờ , run cái gì?

      "Khụ, sờ đủ. . . . . . Này!" Bất ngờ bị ôm trọn vào lòng, khiến cho nào đó bị đè đầu, uống lộn thuốc sao? Cho dù có 0,1% khả năng, cũng nên tin tưởng triệt để như thế chứ?


      Lạc Viêm Hành sắp sửa mặt vùi vào hõm vai , xa cách gặp lại sớm muốn làm như vậy rồi, tại sao thân thể nhắn như vậy? Gầy như vậy? Ở trong tù nhất định rất khổ sở phải ? Đúng vậy, khổ sở, ai kháng cự khi bị bắt?
      malRubyzjn thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Vì chịu đao (3)

      Trình Thất muốn suy nghĩ nữa, bị ôm ước chừng sau hai phút, bắt đầu cảm thấy được tự nhiên, bên cạnh có nhiều đàn ông nhưng chưa bao giờ ôm ấm áp như vậy, ngoại trừ cha, đây là lần đầu bị người ta vào trong ngực, cảm giác cũng tệ lắm, ấm áp, bả vai rất rộng rãi, rất an toàn, làm cho người ta nhịn được muốn đưa tay ra vòng chắc hông của . . . . . . Càng nghĩ như vậy càng kháng cự: "Lạc Viêm Hành, . . . . . . làm gì?"

      Nếu cám ơn nên sớm nới lỏng tay, đáng chết, rốt cuộc làm gì? Chẳng lẽ khóc sao? Nhưng cổ hề có nước ấm chảy xuống? là muốn điên rồi, cũng đừng ra lời gì dọa người nha.

      Người đàn ông nhàng buông tay ra, giương môi cười : " phải hi vọng tôi báo đáp cho sao? Muốn báo đáp thế nào?"

      A! là hào phóng, hay là hứa suông? Bộ dạng muốn bao nhiêu tiền cũng cung cấp, đúng vậy, chưa biết làm thế nào, cảm thấy người đàn ông này muốn dùng tiền đuổi , mà , theo lý thuyết muốn dùng ‘công phu sư tử ngoạm’, sau đó mang theo các em Quốc Hào ăn mừng phen, nhưng biết vì sao trong ngực dường như có luồng khí nặng nề ép tới thở cũng khó khăn, giống như cười nhạo thốt ra: "Dứt khoát lấy thân báo đáp được ?"

      xong cũng hối hận, đây phải là bê đá tự đập vào chân của mình sao? Ngay cả loại người cặn bã như Mạc Trung Hiền cũng chịu, người đàn ông xuất sắc như vậy, làm sao . . . . . .

      Quả thực, Lạc Viêm Hành im lặng, hai nắm tay ở phía sau lưng khẽ buộc chặt.

      Cứ , dù sao hy vọng báo đáp gì, chưa thất vọng, hơn nữa giả bộ cái gì? phải là sao? đúng là người kỳ quái, bất kỳ người đàn ông nào gặp phải tỏ tình cũng có phản ứng chứ? ngược lại, thái độ vẫn cao ngạo, giống như ông vua: "Chỉ đùa chút thôi, đó, biết hài hước chút nào, yên tâm, tôi có người trong lòng, cũng phải là món ăn của tôi!" Mắc cở chết người, cuối cùng còn phải tìm cho mình lối thoát.

      "A! Mạc Trung Hiền sao?" Lạc Viêm Hành chê cười.

      "Thái độ của như vậy là sao? Xem thường tôi? Tại sao tôi phải thích loại người cặn bã đó? Lạc Viêm Hành, tôi đột nhiên phát vô cùng. . . . . ." Làm người ta ghét, kiên nhẫn : "Quên , thích nghĩ sao nghĩ, tóm lại nếu chúng ta có thể gặp lại nữa lần, chứng tỏ có duyên, như vậy , tôi cầu báo đáp gì, vẫn là câu kia, đường Dương Quan của , tôi cầu Độc Mộc của tôi, can thiệp chuyện của nhau, như thế nào?"

      Sắp tới có Long Hổ chèn ép, Phi Vân Bang nổi bật!

      người đàn ông nào đó càng nắm chặt hai quả đấm, lắc đầu cái: "Xem ra trí nhớ của Trình bang chủ cũng tốt, tôi cũng , dễ dàng tha thứ cho những bang phái phục tùng, Trình Thất, hôm nay an toàn của tất cả người bang hội đều giao cho Long Hổ Hội , đương nhiên tôi cho cơ hội phá vỡ phần an bình này, tôi làm sao để cho chịu ủy khuất?"

      "Phi Vân Bang đối với tôi mà có ý nghĩa hết sức quan trọng, bao gồm tâm huyết trọn đời của cha tôi, tôi tuyệt đối thể để cho nó biến thành đường, trừ phi tôi chết!" Có phải là người hay ? còn báo đáp cái gì, ngay cả chút cầu này cũng từ chối, căn bản có thành ý? Hơn nữa, muốn phá hư an bình của sao?

      Động cái xem như con chuột sao? Đối phương cũng chút dao động, biết nữa cũng như , châm ngòi nổ lần nữa, dứt khoát quay đầu : "Chuyện năm đó xem như là giấc mộng , tôi cũng sớm quên rồi, tạm biệt!"

      Nếu phải sợ việc bại lộ, nhất định lường gạt cho tán gia bại sản, ngay cả khi phát người bắt cóc đêm đó là cũng lo lắng bị báo thù, cảm giác thoải mái.

      "Là cảnh sát đó sao?" Lạc Viêm Hành đột ngột hỏi, lắng nghe phản ứng của .

      Trình Thất chút nghĩ ngợi, lạnh lùng quay đầu lại nhìn người đàn ông cảnh cáo : "Lạc Viêm Hành, mặc kệ chúng ta có ân oán gì cũng có liên quan đến ta, nếu như dám bắt ta để uy hiếp tôi, tuyệt đối để cho tốt hơn!" êm đẹp, tại sao lại chuyển lên người Kỳ Dịch? Người ta có chọc giận sao? Mẹ nó, chẳng lẽ dùng Kỳ Dịch để thâu tóm lãnh địa của chứ?

      Lạc Viêm Hành giận ngược lại cười, chỉ là nụ cười làm cho người ta hơi rợn cả tóc gáy mà thôi: "Quả nhiên là ta, tệ, rất xứng đôi, thời gian còn sớm, Trình bang chủ nghỉ ngơi sớm !" xong mặt sa sầm sải bước băng qua con đường .

      Trình Thất thấy đối phương có ý tứ muốn gây phiền toái, tự nhiên khuôn mặt tươi cười chào tạm biệt, vẫy tay : "Ngài thong thả!"

      Cho đến khi bóng dáng người đàn ông biến mất ở trong màn đêm mới nghi ngờ về phía bọn thủ hạ, rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào ?

      ‘Trình bang chủ nghỉ ngơi sớm !’

      Nghỉ ngơi, tên lưu manh này lại nguyền rủa , đáng ghét, xúi quẩy, ra cửa quên thắp hương, chờ đó, xem người nào xuống mồ trước, tại sao có người có thể thất đức như vậy?

      Càng ngày càng hối hận, lúc đầu mua bao thuốc chuột cho ăn.

      " như vậy sao?"

      Đông Phương Minh hiểu nhìn về phía Trình Thất, điều này dường như giống tính cách của Lạc Viêm Hành a? Nhưng lúc gần nét mặt của đối phương cũng khát máu, mặc dù nhìn rất tốt nhưng tối nay chắc chắn bình an, cái miệng của Chị Thất tuyệt.

      Trình Thất xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhói, gật đầu cái: " sao rồi, trở về nghỉ ngơi tốt !"

      "Ừ, ngày mai có thể rất bận, ba cửa hàng rượu thuốc lá ở khu vực phía Đông và phía Nam thành phố chuẩn bị xong, ở trong nội thành, dự kiến nửa tháng sau khai trương!" Đông Phương Minh tỉ mỉ báo cáo, sau đó chỉ vào trong viện : "Phải rời bỏ nơi này sao?"

      Ma Tử nhấc tay đồng ý: "Chị Thất, tôi cảm thấy nơi này phải vùng đất có thể ở lâu dài, có cách nào bố trí các biện pháp đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghe trộm, nếu như tại bang hội có đầy đủ thực lực, vậy có thể mở rộng, tôi xem tòa biệt thự ở khu vực phía Bắc, xung quanh còn có rất nhiều tòa nhà thông nhau, biệt thự làm nơi ở của chị và nơi hội họp chính của bang hội, các tòa nhà để dùng cho mọi người ở!" Nhà cửa thể chạy mất được, hôm nay cộng thêm 20 triệu của Mạc Trung Hiền, các chị em cũng đồng ý lấy ra phần tiền lương của mình để mua nhà, có thể suy tính dọn nhà.

      Nơi này vô cùng cũ nát vào mùa hè rất khó vượt qua.
      malRubyzjn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :