1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đại ca Xã hội đen “Cầm thú tinh khiết” - Toán Miêu Nhi (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Giả dạng cảnh sát mà thôi

      Tiểu Lan nuốt nước miếng, ngờ xã hội đen kiếm tiền đáng sợ như thế, lần sau là bao nhiêu? Lần sau nữa, phải trở thành triệu phú sao? Nghĩ như thế, ra vì mục tiêu này chết cũng đáng giá, cứ dựa theo tiền lương của tháng vài ngàn như vậy, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng thể thực được?

      Đông Phương Minh cũng : "Các phải biết, nếu phải Đại Tam nhận ra chúng tôi, cơ hội này căn bản tới phiên các , chỉ cần lần này cùng nhau sống chết, tương lai có cơ hội, chúng tôi cũng giao cho các làm đầu tiên, phải lần nào cũng hung hiểm như vậy!" Dĩ nhiên, lần này cũng chừa đường lui cho bọn họ, lúc nào bị cảnh sát bắt bị người ta ép buộc, đây chính là xã hội đen a, aiz, cứ có cảm giác dụ dỗ em !

      "Tôi. . . . . . Tôi sợ!" giơ tay, giống như đột nhiên hiểu ra, sao cả, : "Tôi tin tưởng Chị Thất bảo vệ cho chúng ta!" Cùng lắm chết thôi, trong chớp mắt cũng có gì đáng sợ.

      "Tôi cũng sợ, Chị Thất, hi vọng về sau chị tiếp tục trọng dụng chúng tôi, chúng tôi cũng rất hy vọng có thể cùng mọi người trở thành em tốt chết sống có nhau, từ nay về sau cùng hưởng vinh hoa!"

      "Cùng hưởng vinh hoa!"

      Trình Thất nhếch môi, cứ , tiền vật này, người gặp người thích, chờ mong họ lập tức nguyện ý vì Phi Vân Bang xông pha khói lửa, bởi vì tin chắc ngày nào đó những người này cũng như các em, tình cảm chính là như vậy, phải từ từ xây dựng.

      "Chị Thất, chị xem bây giờ tôi giống cảnh sát ?" Tiểu Lan bắt chước TV, đứng thẳng người khiêm tốn, lên tiếng, ánh mắt bén nhọn vô tình, hãi sợ sống chết, tay nắm súng lục bên hông, tay chống nạnh, tới lui bên cạnh Trình Thất, giống như suy đoán người này tốt xấu.

      "Như vậy quá ra vẻ, tự nhiên chút, nên hở tí là sờ súng, đúng rồi, chính là như vậy, giống như sáng nay dạy cho các là được, các phải nhớ, bây giờ các là cảnh sát bảo vệ công lý, mà bọn họ là súc sinh muốn gieo họa cho gia đình của các , là súc sinh, đối đãi với súc sinh, vẻ mặt cần ôn hòa, cần giảng lý lẽ với bọn chúng, bởi vì bọn chúng nghe hiểu tiếng người, biết ?"

      Các cùng nhau gật đầu.

      Ma Tử lặng lẽ dựng thẳng ngón cái, hổ là Chị Thất, mấy câu có thể xong chuyện, nhìn về phía em Phi Vân Bang :" đến lúc rồi, chúng ta nhất định phải đem hàng trước khi cảnh sát đến, mặc kệ gặp phải chuyện gì, tuyến đường tuyệt đối thể sửa đổi, cho dù ở phía sau có người đuổi theo cũng vậy, dù sao Đại Tam và chúng ta chung đụng rất nhiều năm, nếu vạn bất đắc dĩ, thể ngẩng đầu lên!" Đông Phương Minh đem thuốc màu bôi lên gương mặt đẹp trai.

      Đông Phương Minh cũng đem các loại thuốc màu vẽ loạn lên mặt những người khác, cố gắng che giấu.

      So với người lạ, bọn họ có kinh nghiệm hơn nhiều, cái chữ sợ này nhiều năm biết viết rồi.

      Chuẩn bị xong mọi thứ, Trình Thất mới chậm rãi đứng dậy, tay phải nâng lên, thầm đếm đến mười, sau đó chém xuống.

      ‘toét, toét, toét, toét! ’

      Cảnh sát ùn ùn kéo đến phá vỡ gian yên tĩnh, hơn hai trăm người rối rít đứng lên, Tiểu Lan lấy loa vừa xông về trước vừa rống to: "Người phía trước nghe đây, các người bị bao vây rồi, bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng, tranh thủ được khoan hồng!"

      "Người phía trước nghe đây, các người bị bao vây rồi, bỏ vũ khí xuống, nộp vũ khí đầu hàng, tranh thủ được khoan hồng!"

      Salsa nghe vậy, lập tức nắm dây thừng, chuyển người lên mái nhà, lấy ra khẩu súng giảm thanh nhắm ngay thân thể người cầm đầu, ‘Pằng’ tiếng, bắn chính xác vào đùi. chút nào ngừng nghỉ, nheo mắt nhắm ngay bánh xe của mười chiếc xe hơi, ‘Pằng, pằng, pằng’ lãng phí viên đạn, từng viên bắn vào ngay giữa bánh xe ở bên cạnh bãi cỏ, sai lệch.

      "Con mẹ nó, có mai phục!"

      " Tam có mai phục!"

      "Có mai phục!"

      ‘Pằng, pằng, pằng’

      chuẩn bị sắp xếp thuyền, người áo đen nhanh chóng đem chứng cớ ném xuống biển, vừa muốn lấy ra vũ khí đối kháng chỉ thấy vô số cảnh sát ùn ùn kéo đến, trong tay bọn họ cầm cúng máy tự động, mẹ nó, muốn cạy ra rương gỗ cũng còn kịp nữa, căn bản nghĩ ai có thể đến gần thuyền mức độ này mà thần biết quỷ biết, cho nên mới mang theo gần như là súng lục.

      Súng lục làm sao đối kháng với Súng máy tự động? Xa xa nhìn lại, số người của đối phương tương đồng với bọn họ, thức thời cũng bắt đầu giơ tay, Tam có Long Hổ Hội che chở, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ tánh mạng, cùng lắm đây là muốn hiếu kính cho Lạc Nhị gia.

      Đại Tam nhảy xuống xe tức giận mắng to: "Các người là cảnh sát ở đâu? Con mẹ nó, biết lão tử là ai ?"

      Con mẹ nó, tôi quan tâm là ai ? Trình Thất nén hơi bật thốt, chợt nhìn thấy hai người đàn ông muốn chạy trốn, quay đầu nhìn về phía Salsa nóc nhà, nháy mắt ra dấu.

      Salsa cần khoảng cách, lập tức hiểu ngay, làn đạn đen như mực trong nháy mắt nhắm ngay hai người biết chết sống, ‘Pằng, pằng’ hai phát liên tục.

      "A a!"

      ‘Phù phù! ’

      Hai người ôm chân ngã xuống đất.

      Tiểu Lan hít hơi lạnh, bắn rất chính xác, khoảng cách xa như vậy, ấy làm sao làm được? Vẫn cho rằng ngốc này hồ hồ, nhưng trong đêm, có thể tìm được rất nhiều đồng phục cảnh sát và còi cảnh sát, Phi Vân Bang là ngọa hổ tàng long, lòng tin càng tăng lên gấp bội, ngay cả cao thủ như thế cũng nguyện mạo hiểm cùng , cho dù có chết cũng đủ lắm rồi, ném bỏ tất cả sầu lo, dĩ nhiên, thanh của người đàn ông quá lớn, tràn đầy khí thế, hơi khiếp đảm, rất cung kính hỏi: "Xin hỏi ông là ai?" phải là Lạc Viêm Hành tiếng tăm lừng lẫy đó chứ? Chưa ăn thịt heo nhưng chưa thấy heo chạy qua sao?

      Nếu như thực là Lạc Viêm Hành, cần phải tìm cách rút lui.

      "Tôi XXX!" Trong đám người, Lộ Băng hận được vả cái vô miệng , tôi có thể đừng hỏi câu ngu ngốc như vậy được ? Trực tiếp ra lệnh tiếng, lấy hàng a!

      Ngay cả Trình Thất cũng nghĩ ra, muốn làm gì?

      Cả khuôn mặt Đại Tam cũng giống như bị động kinh, dĩ nhiên, còn chưa tới mức đối nghịch, nhìn cảnh sát này chắc chắn là tay mơ mới xuất đạo, cố ý giơ ngón tay cái lên khoác : "Là bí thư tỉnh ủy! Bắt tôi? bắt được ?"

      Tiểu Lan nhất thời vỗ vỗ ngực, hù chết , hai lời, lạnh lùng ngẩng đầu tức giận quát: "Bắt tất cả lại cho tôi!" Bí thư Tỉnh ủy? Lừa gạt quỷ đó? Làm như thấy ti vi sao? Người đàn ông này bốn mươi mấy tuổi, bí thư tối đa cũng năm mươi tuổi, đợi chút. . . . . . Nhớ Chị Thất , lần này phải đánh nhanh thắng nhanh, bắt hàng bắt người. . . . . .

      Đại Tam lập tức lui về phía sau, hí mắt : " sợ?" Ở đâu ra tay mơ? Lá gan lớn như vậy.

      Trình Thất muốn ra tay hành động. . . . . .

      "Sợ. . . . . . sợ. . . . . . Đại Tam, ông đừng cho rằng tôi biết trong xe chứa thứ gì, 13 thuyền súng ống đạn dược, cho dù cha ông có là Tổng thống quốc gia, cũng đủ để ông ngồi tù rồi !" Lúc chuyện, ánh mắt lay động ngừng, như có chút sợ hãi, sờ sờ cằm tiếp tục : "Như vậy , tôi ở cục cảnh sát khu Nam thành phố, nhận được lệnh cấp tới bắt ông, tay quay về là thể nào, nếu ông có bản lĩnh, tự mình tới cục cảnh sát lấy hàng, cũng nhượng bộ bước rồi, tôi bắt ông, thế nào? Tôi mang người tới đều xuất thân bộ đội đặc cảnh, ông muốn đánh, tôi cũng theo tới cùng!" Nhìn như vô cùng bình tĩnh, ra lòng bàn tay sớm chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, may nhờ thường ngày trong lúc rãnh rỗi xem ít tiểu thuyết Xã hội đen, nếu làm sao từ cái khó ló cái khôn cũng đủ để tiêu hóa rồi.

      Đôi mắt Trình Thất lóe sáng, nhìn ra, con nhóc này có tiềm lực như thế, liếc mắt nhìn Đông Phương Minh cùng nhau mỉm cười, như vậy càng có thể tiết kiệm thời gian đấy.
      mal thích bài này.

    2. islandvt

      islandvt New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      bạn ơi kiểm tra lại chương 37 hình như bị nhầm khúc cuối ùi

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Chơi đùa chết luôn!

      Quả nhiên, đám người Đại Tam đánh giá cơ hội thắng lần nữa, sau đó còn phải bảo toàn mạng sống, nhìn thấy nóc nhà này có tay súng biến thái sao? Nếu như làm có hại mà có lợi, hàng tự nhiên thể lấy lại, khi truyền tới tai Long Hổ Hội, chết kịp trối, mẹ nó, đây là chuyện gì? Trước có sói sau có hổ, phải muốn sớm chút thu mình sao? Tại sao muốn ép sát như thế?

      Cũng nghi ngờ đối phương là cảnh sát hay giả, nếu là giả ở đường sớm hại chết ông ta, làm sao nhảm nhiều như vậy? Cũng chỉ có cảnh sát mới nổ súng giết người trong tình trạng ổn định.

      " chờ đó!" xong nhanh chóng dẫn toàn thể thủ hạ rút lui.

      Trình Thất cũng dám ở lại, bàn tay bé vung lên, chen chúc tiến lên đem toàn bộ rương hàng lên xe tải, khởi động động cơ cấp tốc chạy khỏi đất thị phi.

      Hai chân của Tiểu Lan sớm nhũn ra, ngã vào trong ngực Ma Tử, các còn lại dường như ngừng run rẩy, năm triệu dễ kiếm a.

      Trình Thất kích động thể diễn tả nổi, mặc dù có cơ trí của Tiểu Lan cũng có thể thực dễ như trở bàn tay bất quá chỉ tốn sức chút mà thôi, sau khi kích động xong, thay vào đó là già dặn, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lan tái nhợt liền vỗ vỗ vào khuôn mặt nhắn khích lệ: "Làm tốt lắm, Tiểu Lan, tôi nhìn lầm !" Sau đó ôm chặt.

      Tiểu Lan ngờ Trình Thất biết thưởng thức , cũng nhếch miệng cười cười: " sao?"

      "Ừm, lần này có công lớn nhất Phi Vân Bang chúng ta, sau khi trở về, nhất định xét công ban thưởng!" Thủ hạ nha, giống như là con vật cưng, làm cho bạn vui vẻ rồi phải khen ngợi, lần sau mới có thể càng thêm ra sức.

      Salsa nhìn chút, nâng bàn tay bé đầy vết chai sạn, trước kia như vậy chị cũng khen , hôm nay cũng thèm nhìn cái, Trình Thất, chị có mới nới cũ, đồ xấu xa, bại hoại. . . . . .

      bên kia, Đại Tam vừa lớn tiếng chửi mắng, vừa đạp mạnh cần ga, con thối tha, dám trêu chọc lão tử, tức giận : "Quay đầu lại lập tức điều tra chút cho lão tử, rốt cuộc là ai tiết lộ thông tin. . . . . ."

      ‘Rắc Rắc! ’

      " Tam, tại sao lại tới nhóm cảnh sát nữa?"

      "Dường như so với vừa rồi còn nhiều hơn!"

      "Lại có mai phục?"

      Ở bên này, Vương cục trưởng hiểu ra sao, giơ cổ tay lên, cách toàn bộ thuyền bè chỉ còn mười phút, tại sao bây giờ đám người này xuất ? Chẳng lẽ Lạc Viêm Hành lừa gạt ông ta? Mục đích là gì?

      Bên trong phòng họp Long Hổ Hội, hơn ba mươi ông già người Pháp nhìn về phía hòn đảo xuất màn ảnh tiến hành thảo luận, ông già ngồi gần nhất, khoanh hai tay, nhìn Lạc Viêm Hành : "Lấy đảo Quan Nham làm nơi giao dịch thực thích hợp, nơi đó thời tiết quanh năm ổn định, vả lại có đủ các thành phần lên đảo, đối với chúng ta vô cùng phức tạp, nếu đột nhiên bị ngăn cấm, chắc chắn đưa tới tranh chấp!"

      "Cùng lăn lộn chung con đường, đuổi tận giết tuyệt cần thiết!"

      "Thung lũng Vạn Hoa chỉ có phong cảnh xinh đẹp, làm cho tinh thần sảng khoái, mà còn nằm ở vùng đất ai quản lí, tất nhiên, muốn khai phá cảnh quan phải tranh đoạt với nhà đầu tư, có thể tốn chi phí rất lớn nhưng đối với chúng ta mà , an toàn là hàng đầu!"

      "Thung lũng Vạn Hoa tệ!"

      Lạc Viêm Hành cũng tiếng nào, đôi tay ôm ngực, liên tiếp gật đầu, đối với phong cảnh xinh đẹp hề có khái niệm, cho dù thoải mái nữa có ích lợi gì?

      "Hội Trưởng, lúc ngài rỗi rãi còn có thể lên đảo tản bộ chút, hàng năm trăm hoa đua nở, thế ngoại đào nguyên!"

      "Hội Trưởng, nếu phản đối, vậy . . . . . ."

      Người đàn ông suy nghĩ chút, lắc đầu : "Cũng chỉ là địa điểm giao dịch thôi, cần gì làm cho phức tạp như vậy? Nếu nhà đầu tư có ý định mua hòn đảo này để chia sẻ với người toàn thế giới, sao giúp người ta hoàn thành ước nguyện ?" Cần gì phải chi ra nhiều tiền uổng phí?

      "Chuyện này. . . . . ."

      Chuyện này cũng phải vì muốn tốt cho ngài sao? biết nịnh bợ xem như là vỗ vào mông ngựa, mọi người vẫn muốn kiên trì . . . . . .

      ‘Ầm! ’

      Cửa bị sức mạnh mở toang ra, Hàn Dục xông vào đầu tiên khom lưng chào mấy ông già, sau đó bước nhanh về phía Lạc Viêm Hành rỉ tai: "Đại ca, xảy ra chuyện, hai mươi phút trước ở bến tàu gọi điện báo, trước khi Vương cục trưởng đến, có nhóm cảnh sát cướp lấy hàng của Đại Tam, nhưng Vương cục trưởng kiểm tra cũng có cục cảnh sát nào ra quân, tôi nghĩ. . . . . Là có người mạo danh!"

      Lạc Viêm Hành ‘vụt’ cái đứng lên, con ngươi trợn tròn, kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm thủ hạ, những điều nghe được cũng phải chuyện đùa, môi mỏng thoáng chốc dữ tợn, biết phải là lúc nổi giận, hỏi "Vương cục trưởng biết hàng bị cướp rồi sao?"

      "Còn chưa biết, ông ta cho rằng bị chơi xỏ!"

      "Lập tức chuẩn bị cho tôi 13 thuyền còn nguyên đưa qua, nghĩ biện pháp để cho Lam Bang thoát thân chạy tới bến tàu!"

      "Dạ!"

      Mấy ông già như rơi vào trong sương mù, xảy ra chuyện gì sao? Đưa qua cái gì?

      Lạc Viêm Hành lạnh lùng nắm chặt quyền ngồi xuống, ai lớn gan như vậy? Kể từ hôm đó, cảm thấy đường còn có người dám động vào súng ống đạn dược, đột nhiên trong đầu lóe lên người. . . . . . Là ? Trình Thất? Nhất thời khẽ lắc đầu, chỉ vì tìm đường mưu sinh mà có chút mặt mũi, cũng dám làm nghịch thiên, vậy là người nào?

      Mặc kệ là ai cũng thể để sống sót!

      "Tôi cần giải thích!" Vương Cục trưởng lửa giận ngập trời, tay vỗ lên đầu xe, sau đó chống nạnh trừng mắt nhìn Bạch Diệp Thành: "Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Tại sao?"

      Bên này Đại Tam vẫn biết chuyện gì xảy ra, lùi cũng xong, lùi cũng được, phía trước và sau bị tấn công, có lẽ phải tính toán lại chút, ba ngã đường đều tốt, cố gắng phải chọn , tình nguyện trở về đường cũ cùng tay mơ kia đối kháng còn có chút phần thắng, hơn nữa, ông ta còn chưa tức giận, lão già kia tức cái gì?

      Bạch Diệp Thành liếm liếm môi dưới, phiền muộn chịu nổi, vừa trở lại giao cho ta xử lý chuyện này, cười làm lành : . "Là như vậy, chúng tôi cũng biết Lam Bang giao dịch sớm như vậy, ông tạm thời yên tâm, tuyệt đối để cho ông thắng lợi trở về, tại chúng tôi phái người chặn lại rồi!"

      Lúc này Vương Cục trưởng mới đè nén tính khí nóng nảy, trừng mắt : "Tốt nhất là như vậy!" Nếu quá mất mặt, trận chiến lớn như thế phía sớm nghe thấy, vả lại cuộc đời này chưa từng đánh bại, lần này cũng tuyệt đối để có sai lầm.

      Cũng tin tưởng Lạc Viêm Hành phải là loại người đáng tin cậy.

      "Rầm, rầm, rầm!"

      "Mẹ nó, lại là người nào? Mau rút lui!" Đại Tam mắt nhìn qua cửa sổ xe thấy mười mấy chiếc xe trống rỗng, cuống quít quay đầu xe, bụi bậm nổi lên bốn phía.

      Bạch Diệp Thành thở phào nhõm, trấn an : "Vương cục trưởng chớ lo, người mình!"

      Vương cục trưởng dừng lại động tác móc súng, người mình? Đám người Lam Bang phủi mắt cụp đuôi chạy thục mạng, hiểu ra, bắt hàng có bản lĩnh gì? bắt được nhân chứng mới là có bản lĩnh.

      Sau tiếng, ông già mặt mày hớn hở, đứng ở bến tàu vỗ từng rương súng ống đạn dược đạn dược khen dứt miệng: "Lạc Nhị gia hổ là người đứng đầu Long Hổ Hội, cái này cũng có thể đoạt trở về, bạn trẻ, thay tôi chuyển lời với ngài ấy, chuyện đáp ứng, cục trưởng tôi chắc chắn làm được, tốt lắm, thu quân!"

      Đại Tam luống cuống gãi gãi cái ót, mẹ nó, bọn họ diễn tuồng gì? Súng ống đạn dược của ông ta tại sao lại trở lại? rương cũng thiếu, cho dù nghĩ bể đầu, cũng nghĩ ra nguyên nhân, chuyện duy nhất biết, lần này xong đời rồi, Cục trưởng, Tỉnh trưởng, Bạch Diệp Thành đứng chung chân, vẫn thể lừa gạt được Lạc Viêm Hành, đột nhiên có chút hối hận rời khỏi Phi Vân Bang, mặc dù tại kia thua kém hơn, nhưng phải có Lăng Gia Bang chống đỡ sao?

      Tất cả đều do chính bản thân ông ta tay tạo thành, chẳng oán được ai, Lạc Nhị gia muốn bắt người chưa từng thất thủ, biết cầu Trình Thất, có thể. . . . . . Quên , đầu rơi máu chảy, muốn đường đường lão đại như ông ta cầu hơn mười mấy tuổi quay lại Phi Vân Bang để cho người khi dễ, ông ta làm được.

      Khổ sở đưa ra đôi tay, nghĩ đến mình đời sáng suốt hôm nay bị hủy trong chốc lát, có lẽ từ vừa mới bắt đầu vào Xã hội đen sai lầm rồi, sau khi đeo lên còng tay, con ngươi ảm đạm nhìn về phía từng là nơi của Phi Vân Bang, nếu như có thể làm lại lần nữa tốt biết bao?

      Bạch Diệp Thành nhún nhún vai, cười : "Vậy làm phiền Vương Cục trưởng, tiễn!" . Sau khi tất cả đám người biến mất, lập tức cầm điện thoại di động lên, sắc mặt trầm, gầm hét lên: "Lão tử mặc kệ các người dùng cách gì, trong vòng ba ngày phải tìm cho ra bọn giả mạo cho lão tử, nếu tất cả cút !" Con bà nó, dám chơi đầu Long Hổ Hội, mặc kệ là ai, ta đều muốn lột da bọn họ.
      mal thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Khúc Dị hai lòng

      Cùng lúc đó, Trình Thất sớm tiến vào bên trong lối an toàn theo quy định, dĩ nhiên chưa đến đích, nguy hiểm vẫn còn, vừa nắm giữ tay lái vừa giương mắt nhìn máy theo dõi bị phá hủy cười tà, dĩ nhiên, đây phải là do Phi Vân Bang phá hủy, ba tháng trước con đường này xảy ra cố, Phi Vân Bang phá hủy tuyến đường ngược lại, hôm nay con đường kia sớm bị Long Hổ Hội bao vây chứ?

      Muốn chơi với tôi à, bà chơi đùa chết đám con cháu mắt chó các người dám coi thường người.

      Cho dù chơi khăm cũng ai nghĩ đến con đường vắng này, về phần Lạc Viêm Hành có tức giận hay mặc kệ ? Trời sập xuống cũng có thể chống đỡ, sau khi đem toàn bộ hàng đến bên trong hang núi, nghe ngóng thăm dò ba lần, ràng có cảnh sát truy xét, ban đầu Lạc Viêm Hành bị bắt cóc, thiếu chút nữa cả thành phố bị đào sâu ba thước, cách khác Long Hổ dám để cho cảnh sát giúp sức, cũng đại biểu chuyện này được công bố rộng rãi, rất nhiều người của Long Hổ Hội cũng biết chuyện, lo biết làm sao chuyển hàng, đúng là phải cám ơn hỗ trợ.

      "Chị Thất, làm sao bây giờ?" Đông Phương Minh cầm danh sách hỏi.

      "Làm thế nào? Đương nhiên là giải quyết càng nhanh càng tốt, đem lý sơ yếu lịch của những người có cấp bậc khá quan trọng của Long Hổ Hội cho tôi, tìm kẻ tham tiền bán toàn bộ cho ta !" Truyện được dịch trực tiếp tại, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Ngón tay thô ráp cọ xát cánh mũi, 13 thuyền, 70 triệu, giá quá rẻ thối, bán cho quốc gia, quốc gia còn vui mừng đấy, cũng tin ai muốn.

      Cho dù ai muốn, mình giữ lại để dùng cũng tồi.

      "Chị Thất, rốt cuộc tôi cảm thấy làm người thể quá đắc ý, chúng ta cướp xong hàng này sợ rằng Lạc Viêm Hành cũng tức giận đến muốn giết người rồi, lại còn bán lại cho Long Hổ Hội, ta ăn tươi nuốt sống chúng ta sao?" Ma Tử cảm giác như vậy tốt lắm, chó nóng nảy là biết nhảy tường, tu dưỡng tốt nữa cũng chịu nổi bị đùa bỡn như vậy.

      Lạc Viêm Hành này là người rất sĩ diện, khẳng định thể nào tiếp nhận được thất bại vì bang hội , lại còn là người ghét buôn bán vũ khí, mặt khác, nghe người đàn ông kia tương đối chủ nghĩa. Chẳng những là bang hội , lại là , mà còn là người từng bắt cóc làm nhục ta. . . . . . Liên tiếp gây ra kinh ngạc, lại đem súng ống đạn dược bán lại cho ta, phải là cố gắng kéo đứt đuôi hổ sao?

      Đối với chuyện này Trình Thất kinh thường ngoảnh lại nhìn: "Ngưỡng mộ đối với người căn bản quan tâm đến sống chết của , đó là hành động hèn nhát, tại sao , nếu phải do ta, chúng ta bị suy bại đến thế này sao? Ít nhảm , đem danh sách cho tôi!" Cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, dứt khoát về nhà làm ruộng , làm xã hội đen làm gì?

      Lão đại cố ý như thế, mọi người cũng phản bác được, đem danh sách trình lên.

      nào đó thản nhiên lật vài tờ, trực tiếp loại ra tên Bạch Diệp Thành, Hàn Dục, chọn lấy cái tên lạ hoắc, Bạch Long đường- Đường chủ Khúc Dị, nhìn vào máy vi tính nghiên cứu lúc, hài lòng : "Là ta, Khúc Dị, người này tôi cũng có nghe qua, trời sanh tính hiếu chiến, mơ bước lên trời, sợ quyền uy, vừa vặn trong tài liệu cho thấy ta phụ trách thu mua vũ khí các quốc gia, trăm lần, làm việc cẩn thận, khuyết điểm duy nhất chính là thích cờ bạc!"

      "Nếu là người cẩn thận, có phải chúng ta tự chui đầu vào lưới hay ?" Lộ Băng đứng trước máy vi tính đồng ý nhìn Trình Thất.

      "Tài liệu nha, luôn có có giả, tôi biết Khúc Dị là tên thô lỗ, có dũng khí nhưng có mưu lược, nóng lòng lập công, nếu ham mê bài bạc, đối với chuyện gió lớn thổi tới tiền tài tự nhiên từ chối, tìm biện pháp liên lạc với ta, càng nhanh càng tốt!" Tốt nhất là trước khi Lạc Viêm Hành tra ra được ra tay cướp hàng.

      Thời gian trôi mau, thoáng chốc qua hai ngày, trời trong nắng ấm, bên ngoài hang núi ngừng năm chiếc limousine, hơn ba mươi người theo sát bước vào hang núi, năm nay Khúc Dị vừa mới 31 tuổi, giống như Trình Thất , là người thô lỗ, râu quai nón, cao 1m89, thân hình cao lớn, vô cùng to con nhưng chút thịt dư, cái trán đầy đặn, có thể nhìn ra là người đàn ông chịu thua, nhìn ra tốt xấu, hình tượng bên ngoài quá mức thâm trầm.

      Ma Tử vừa chỉ vũ khí giới thiệu, vừa ngừng kéo tay áo Trình Thất, tại sao người đàn ông này vẫn nhìn chằm chằm vào vậy? Ánh mắt nóng hừng hực cho dù thế nào cũng thể xem , giống như mấy đời chưa từng nhìn thấy , mà cũng biểu giống như mấy đời chưa bị người đàn ông nhìn như vậy, xấu hổ nha, dĩ nhiên phải, rất xấu, toàn bộ mặt đều là bớt đen nhưng trong lòng cũng cái đẹp như mọi người, cũng thích trai đẹp, có trai đẹp nào chịu , oán giận nhưng cũng đến nỗi

      bị loại đàn ông giống như con gấu thưởng thức chứ?


      Nhìn bộ dạng kia cũng biết có tố chất gì đáng , con ngươi giống như cái chuông đồng, làm ơn, đến xem hàng, phải đến xem tôi đấy, phiền chết rồi.


      Trình Thất cũng biết làm sao cho phải, dùng sức xoa nắn cổ, người mù cũng nhìn ra được, râu quai nón này có ý với Ma Tử, ngược lại có chút thú vị, dĩ nhiên, tán thành Ma Tử tìm người đàn ông như vậy, ngoạm miếng thịt lớn, uống rượu ừng ực, ăn xong thịt lau miệng..... Đây là điều đánh giá về ta, về phần có phải như vậy hay , cũng muốn suy đoán.


      Lộ Băng và Đông Phương Minh ở bên cười trộm, có ai chịu lên trước giải cứu, ai Ma Tử tìm được đàn ông? Cái này đúng! có người tự động đưa tới cửa, còn là người đứng đầu Đường.


      Từ đầu đến cuối, Khúc Dị cũng mở miệng lần nào, mặc kệ Ma Tử gì, chỉ gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc thô cuồng giận mà uy, cũng giống nhìn thích, càng giống như phát ra kẻ có thâm thù đại hận, mắt chớp, nhìn chằm chằm vào gương mặt của di động trong tầm mắt, có thể giây cũng rời , ngây ngốc theo đối phương.


      Cũng nghi ngờ đối phương dẫn ta vào đầm rồng hang hổ, có bị lừa gạt hay cũng sao cả?


      "Khúc tiên sinh, nơi này tổng cộng 20.000 khẩu súng máy tự động mà nước Mỹ mới nghiên cứu, mỗi khẩu súng có thể nạp hai trăm viên đạn, tầm bắn có thể tự mình thử chút!" Ma Tử lần nữa lựa chọn bỏ qua ánh mắt ngây ngốc này, lấy ra khẩu súng đưa tới.


      Khúc Dị vặn lông mày, nhìn chút khẩu súng máy trước mắt, sau đó gật đầu cái, nét mặt thay đổi, cầm lên, nhắm ngay hòn đá nhỏtrên tảng đá lớn ngoài hang núi bắn ra.


      "Ầm!"


      Hòn đá vỡ vụn, Salsa thổn thức: " tệ lắm!" Từ trước đến giờ đối với người dùng súng rất thưởng thức, mặc dù còn kém hơn so với .


      Sau khi Khúc Dị bắn xong, thô lỗ đem súng ném tới trong tay Ma Tử, sau gật đầu: "Ừm!"


      Ừm bà ngoại ! Chưa hỏi cái gì, ừm cái gì hả? Ma Tử liếc cái, cười : "Chúng tôi bán giá thấp nhất cho , bình thường khẩu súng như vậy bán ra 7.000, mà tôi ưu đãi cho lấy phân nửa giá, cũng biết, tại Phi Vân Bang chúng tôi cần gấp tiền bạc để chi dùng, khẩu 3.500....."


      "Ừm!" Khúc Dị hào phóng tiếp nhận.


      Trong lòng Ma Tử khó tránh khỏi vui mừng, ta cũng hỏi hàng của bọn họ từ đâu mà có sao? Sảng khoái như vậy? Nhất thời có chút ưa thích, dĩ nhiên, trừ ánh mắt nóng chảy như nham thạch, cũng đáng ghét: "Vậy lấy tiền !"


      Trình Thất lui về phía sau đến bên cạnh các em, chậc, chậc, chậc, nằm mơ cũng nghĩ đến thuận lợi như vậy, còn chuẩn bị biện pháp cố gắng thuyết phục đối phương, dường như cũng cần ra tay, mình Ma Tử có thể hoàn thành rồi.


      Quả nhiên, Khúc Dị móc ra chi phiếu, "Vút Vút" viết xuống 70 triệu, có thể từ đầu đến cuối, ngoại trừ thủ hạ của ta kiểm tra ở bên ngoài, bản thân cũng nhìn qua cái, cứ đem tiền đưa ra như vậy.


      Ma Tử đưa tay cầm chi phiếu, tay chợt bị người đàn ông nắm lấy, cắn răng cố nín tiếng chửi rủa, cố gắng rút tay về nhưng hơi sức của đối phương giống như trâu, làm thế nào cũng rút tay lại được, con mẹ nó, phải ta có bệnh chứ? Trước mặt mọi người đùa giỡn ? Làm nhục sao? cũng cảm thấy mình xinh đẹp đến nỗi khiến cho người đàn ông điên cuồng đến thế, ràng xấu xí đến nỗi ngay cả chính cũng ghê tởm có được ?


      Rút tay hồi lâu cũng được, đối phương cũng chuyện, vẫn cứ nhìn chằm chằm, hết cách rồi, chi phiếu chưa tới tay, cúi đầu nhấc chân, nhắm ngay giày da người đàn ông hung hăng đạp xuống.


      "Ưmh!" Khúc Dị rên lên, mày rậm hơi nhíu, thể buông tay.


      Ma Tử vẫy vẫy cổ tay bị sưng đỏ, đem chi phiếu đưa cho Trình Thất sau đó dẫn đầu ra hang núi.


      Con ngươi Khúc Dị đầy thâm tình khẩn thiết chuyển tầm mắt đuổi theo , màn này khiến cho Trình Thất có thể xác định 100%, tên vương bát đậu xanh này nhìn vừa mắt, vừa thấy , cũng phải là chuyện hoàng đường, biết phía sau có đám người phá phách cố nhịn cười đến nỗi gương mặt co giật, vội ho tiếng, cao giọng : " thôi!"


      Cứ như vậy, 70 triệu tới tay, vừa chạy tới ngân hàng chuyển khoản vừa cười phát điên, Ma Tử vẫn ai oán nhìn Trình Thất, dường như ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Trình Thất.
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      mal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Khúc Dị có tiền đồ

      "Chị Thất, chị. . . . . ." Ma Tử vừa muốn nổi giận nhưng tìm được lời phản bác, tức chết , mặc dù từng có đoạn hôn nhân thất bại, tên Hỗn Cầu kia phải là loại người tốt gì, ngày ngày ham mê bài bạc, có việc gì đánh mấy bạt tay, nhưng dáng dấp cũng hung hãn như vậy chứ? Mặt mày đầy râu ria, như Trương Phi tái thế, ngoại trừ làn da tương đối trắng, hoàn toàn chút ưu điểm.

      Đông Phương Minh kìm nén thanh, sang chuyện khác: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, Ma Tử, chúng tôi cũng phải cười , là cười tên Khúc Dị kia quá khác người, Chị Thất, chờ sau khi tiền chuyển khoản xong, chúng ta phải hộp đêm Đế Hào chè chén phen, riêng gì năm năm trước, từ sau khi Phi Vân Bang thành lập đến nay, lần đầu tiên đạt được thành quả khổng lồ, ăn mừng chúng tôi đồng ý đâu!"

      Trình Thất liền cười tươi tắn: "Đó là tự nhiên, Tiểu Lan, cũng hai ngày rồi, các người thế nào? Có quen ? được 5 triệu, tiền chia ít, dĩ nhiên, công lao lớn, thưởng thêm 200.000!"

      "Chị Thất, chúng tôi sao, ra ban đầu đều lo lắng vớ vẫn!" Tiểu Lan khoát tay, hôm nay vui vẻ a, tên Khúc Dị đó quá khác người rồi, chị Ma Tử vẫn có sức hút, có chuyện này xen vào hoàn toàn dời sức chú ý của các , ném tất cả sợ hãi, đột nhiên cảm thấy ở Phi Vân Bang rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

      "Vậy tốt, tối nay mọi người say về!" Trình Thất đạp mạnh cần ga, phóng như bay, ngày hôm nay bang chúng vui mừng! Sau này nên đặt mua mấy chiếc xe như Rolls-Royce hay gì đó, phải là mộng, điên cuồng xông qua từng đèn đỏ, chuyện như vậy, ngày thường quả quyết dám, gặp vô cùng phiền phức, dĩ nhiên, hôm nay lại là chuyện khác.

      Ban đêm, cả Phi Vân Bang cổ động ăn mừng, ở bên trong phòng Tổng Thống Quốc Hào gào thét ầm ĩ, vung quyền, ca hát, nhảy múa, lắc lư vui vẻ.

      Mà ở Long Hổ Hội hoàn toàn ngược lại, Hàn Dục nguy hiểm híp mắt báo cáo tin tức nhận được, rương súng máy kia: "Xác định là lô hàng của Lam Bang!"

      Hai ngày liền điều tra nguồn gốc, thấy Lạc Viêm Hành mờ mịt nhìn , liền : " tra ra là Trình Thất và đám thủ hạ của ta, tổng cộng thu vào 70 triệu, buổi chiều hôm nay gửi vào tài khoản ở ngân hàng Bắc khu, trong máy theo dõi xác định là , chủ tài khoản là Lăng La Sát, hai ngày trước ta từng lấy trộm 300 bộ đồng phục cảnh sát, thu mua 300 khẩu súng giả. . . . . . Có thể còn hơn thế!"

      Lạc Viêm Hành buông xuống tài liệu trong tay, thể tin hỏi: " ấy?" Xem bộ dạng giống, kia ở trước mặt biểu rất sợ sệt, hơn nữa còn biết kỵ

      nhất chính là người trong xã hội đen mua bán vũ khí, đáng chết này..... Ăn gan hùm mật gấu sao?

      "Còn chưa hết, thủ hạ của Bạch Long đường ..... Buổi chiều hôm nay, Khúc Dị thu hồi lại 20000 khẩu súng máy của Mỹ, là mua của Trình Thất!" 3.500 khẩu, giá tiền tương đối thấp nhất, lúc đầu nếu sớm biết lô hàng này tới trong tay Long Hổ Hội, cần gì phải để cảnh sát bắt? Tự mình hưởng phải tốt sao? Chỉ cần khều ngón tay là có thể giải quyết.

      Sau hồi, Lạc Viêm Hành nghe xong sắc mặt sớm đen như than, lạnh lùng như Diêm La, tay nắm thành quyền, híp mắt nhìn chằm chằm khẩu súng bàn.

      "Đại ca đến rồi!" Bạch Diệp Thành thấy Khúc Dị đứng ở cửa, chê cười nhắc nhở.

      Khúc Dị ho khan tiếng, tiến vào khom lưng chào: " Hành!"

      "Biết tôi gọi cậu tới làm gì ?" Lạc Viêm Hành cũng ngẩng đầu lên hỏi, thấy đối phương lắc đầu, liền cầm khẩu súng máy bàn ném mạnh xuống đất: "Cậu dám cậu biết sao?"

      Khúc Dị im lặng ba phút, nhìn chằm chằm khẩu súng máy này chớp mắt, lúc này mới gật đầu: "Biết!"

      trán của Lạc Viêm Hành gân xanh nổi lên, đứng dậy vòng qua bàn, giơ tay lên vỗ mạnh xuống đầu Khúc Dị: "Cậu là thứ có tiền đồ!"

      "Biết!" Khúc Dị gật đầu, vẻ mặt nóng lạnh, thái độ nhìn như biết lỗi nhưng trong lòng có chút ủy khuất.

      "Bốp!"

      Lại vỗ thêm cái: "Giống như tám đời chưa từng thấy !"

      "Biết!"

      "Bốp!"

      "Vì ngay cả bang hội cũng để ý!"

      "Biết!"

      Lạc Viêm Hành phát , trừng phạt thủ hạ lửa giận những tiêu trừ, ngược lại càng dâng cao, dứt khoát vỗ xuống cái nữa: "Trừ biết, cậu còn có thể cái gì?"

      Khúc Dị khẽ cúi đầu, bắt đầu im lặng lên tiếng, mặc dù đầu đau rát, nhưng ngay cả chân mày cũng nhíu cái.

      Hàn Dục sớm nhịn được, tiến lên hung hăng vỗ xuống đầu thủ hạ: " những cậu làm mất mặt mũi của mình, lần này làm cho cả Long Hổ Hội vì cậu mà cũng giảm xuống cấp bậc, cũng nhìn xem kia thế nào, bộ dạng giống quỷ, ánh mắt cậu đặt mông đít hả?"

      chưa dứt lời, bất ngờ, từ trước đến giờ tính tình Khúc Dị rất bình ổn cũng bị phá vỡ, con ngươi chợt lạnh lùng, hề phân biệt dưới, chợt trợn lên giận dữ nhìn lên cấp : " có thể tôi, về sau nếu để cho tôi nghe được lời thế này, chắc chắn biết!"

      "Hắc, tên nhóc thối tha cậu, nếu phải ngày thường thấy cậu biết an phạn, vì Bang hội lập được ít công lao to lớn, hôm nay tôi ....." Giơ tay lên cũng muốn đánh, nhưng lúc lâu cũng hạ xuống được, đại ca còn ở đây, còn chưa tới phiên ta dạy dỗ, đúng vậy a, công lao to lớn, nhiều lần cứu đại ca ở trong nước sôi lửa bỏng, cứu các em ở trong nước sôi lửa bỏng, chưa bao giờ hai lòng, nếu gọi tới đây, trực tiếp kéo ra ngoài đập chết, có thể , xem như cho tới bây giờ cũng ai dám nghĩ ta cố ý phản bội đại ca, có việc thích đánh cờ bạc, ham mê cờ bạc đến nỗi lừa gạt cả cấp .

      Lạc Viêm Hành nghĩ Khúc Dị nghiêm túc như vậy, đánh mấy cái cũng đủ rồi, nếu phải thế nào? tin lúc ban đầu Khúc Dị mua hàng, cũng có ý muốn lưới bắt hết những kẻ an phận, lấy hàng nhưng lại bị sắc đẹp mê hoặc, phải rất xấu có gì sánh nổi sao? Hơi nghi ngờ nhíu mày, thoáng cảm nhận được toàn thân thủ hạ đè nén tức giận, giả sau đó bất đắc dĩ tới chỗ ngồi: "Cậu thưởng thức đặc biệt, khấu trừ nửa năm tiền lương, phạt cảnh cáo, nếu tái phạm, cút cùng ta đừng trở lại!"

      Trình Thất, Trình Thất, nghĩ tốt cho , sao có thể xem như đơn thuần của mười bảy năm trước? Cướp hàng thuộc còn chưa tính, lại còn bán cho lấy tiền, tiền của Lạc Viêm Hành dễ lấy như vậy sao? có thể đem Long Hổ đùa chơi chóng mặt, chuyện này lộ ra ngoài.....

      Mở miệng trách móc thầm mắng câu, đứng lên : " tra cho tôi, kia bây giờ ở đâu!"

      " cần tra xét, thu vào được khoản tiền lớn, sớm Đế Hào ăn mừng rồi!" Hàn Dục cùng chung mối thù, hôm nay xử lí thể.

      " ấy còn dám ăn mừng?" Đối với việc Trình Thất cả gan làm loạn, Lạc Viêm Hành lần nữa lau mắt nhìn, lạnh lùng : "Chuẩn bị xe! Tôi muốn nhìn xem bọn họ ăn mừng thế nào!"

      Khúc Dị đưa mắt nhìn cấp vội vàng khỏi, bàn tay sờ sờ hàng râu quai hàm rậm rạp, cũng theo ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 18/11/14
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :