1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109-2: Bí mật ngư trạch (2)

      Vi Đoàn Nhi tức khắc chân tay luống cuống, đây cũng là tâm bệnh lớn nhất của ả, nếu Thượng Quan Uyển Nhi thần điều tra vụ án kia chẳng phải Thượng Quan Uyển Nhi biết hết những chuyện ả gây ra rồi chăng?

      Ả hoang mang hỏi:
      - Vậy theo huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?

      Tiết Hoài Nghĩa khoanh tay nghĩ ngợi hồi rồi với ả:
      - Ta thấy tốt nhất chúng ta nên cùng nhau ra tay, trước tiên muốn thu lưới phải đem những kẻ tình giết sạch, kể cả Ngư Phẩm Long, y biết quá nhiều, nàng nhất định phải tiêu diệt y, nếu nàng hạ thủ được vậy để ta ra tay.

      Vi Đoàn Nhi gật đầu chút do dự.
      - Ta có gì là thể hạ thủ, nhưng nếu huynh ra tay giúp ta như vậy cũng tốt, còn tiếp theo sao?

      -Tiếp theo phải nhanh chóng loại bỏ nữ nhân kia. Lần trước nàng ta may mắn tránh được việc xuống mồ, lần này ra tay nhất định cho nàng thêm bất kì cơ hội nào nữa.

      tới đây, Tiết Hoài Nghĩa đột nhiên nhớ ra việc, hỏi:
      - Ta muốn hỏi nàng câu, Thượng Quan Uyển Nhi làm thế nào để tránh được lời buộc tội của Lai Tuấn Thần?

      - Cụ thể ta nhưng ta nghe Thánh thượng lúc đầu nổi trận lôi đình, nhưng sau khi Cao Diên Phúc yết kiến chỉ vài câu khiến Thánh thượng tha cho ả, sau đó còn ra sắc lệnh cho di dời phần mộ của Thượng Quan.

      Tiết Hoài Nghĩa thở ra luồng khí lạnh.
      - Lẽ nào Cao Diên Phúc bị Thượng Quan Uyển Nhi dắt mũi?

      - Ta dám chắc nhưng ông ta luôn duy trì phía trung lập.

      Tiết Hoài Nghĩa nghiến răng nghiến lợi :
      - Bất luận là Cao Phúc Diên có bị dắt mũi hay thời gian cũng đợi chúng ta, phải nhanh chóng ra tay.

      Vi Đoàn Nhi rất đồng tình, ả trầm tư giây lát rồi :
      - Ta phỏng chừng khó có đối thủ để so bì về mặt chính trị với ả, chắc chắn ả có cảnh giác, dễ gì tái phạm sai lầm, chúng ta phải nghĩ cách khác để đối phó.

      Tiết Hoài Nghĩa cười lạnh tiếng
      - Ta sớm có chuẩn bị, nàng ta ngay cả đến mơ cũng nghĩ chết kiểu này.

      ... .

      lúc hoàng hôn, Lý Trân tới phủ của Ngư Phẩm Long ở Minh Nghĩa phường. đưa ra bái thiếp rồi đứng đợi ở ngoài phủ.

      Lúc này vào đầu tháng mười , là khoảng thời gian đêm dài nhất trong ngày của năm. Lý Trân chỉ đứng chờ trong giây lát mà màn đêm từ từ buông xuống.

      Lúc này, từ trong phủ bước ra thư đồng chừng 11, 12 tuổi, hành lễ với Lý Trân
      - Xin lỗi công tử, chủ nhân nhà tôi có việc ra ngoài, cảm phiền Lý công tử hôm khác lại đến.

      Lý Trân khỏi mỉm cười
      - Chủ nhân nhà ngươi phải bị trúng tên ở Trường An, ít nhất cũng phải nằm giường tĩnh dưỡng tới hai tháng, ngươi y ra ngoài, y có thể đâu được chứ? Là y muốn gặp ta thôi!

      Tiểu thư đồng mặt đỏ lên, vội vàng xua tay.
      - Chủ nhân chúng tôi quả ở nhà, tôi đâu dám lừa gạt công tử.

      Lý Trân cảm thấy vị thư đồng kia rất hoảng hốt, có ý giấu giếm điều gì khiến càng thêm nghi hoặc. Tâm trí đột nhiên xoay chuyển, bèn lấy lệnh bài hộ vệ bằng đồng đưa cho tiểu thư đồng rồi :
      - Đây là lệnh bài ta muốn đưa cho chủ nhân nhà ngươi, nó vô cùng quan trọng và cũng vô cùng cấp bách, ngươi lập tức mang nó đến cho y, ta làm phiền nữa.

      Lý Trân quay người rời khỏi đó nhanh, thư đồng cầm tấm lệnh bài chần chừ hồi lâu, mới do dự hồi phủ. Khi cửa chính của Ngư phủ khép lại, Địch Yến trốn bên liền tung người nhảy lên cây đại thụ rồi chuyển qua bờ tường, nhàng nhảy xuống.

      Lý Trân vẫn chờ ngoài cửa chính, đợi tin của Địch Yến, qua khắc, Địch Yến bật tường ra ngoài, vẻ mặt khó hiểu :
      - kì lạ!

      Lý Trân chờ ở bên ngoài.
      - Có gì mà kì lạ?

      - Lúc nãy muội theo thư đồng kia, thấy nó vội vã vào thư phòng, tầm khắc sau thấy nó xuất , muội đứng ngoài cửa sổ quan sát rất kĩ, thư phòng có lấy bóng người, thư đồng kia cũng biết chạy đâu.

      Lý Trân trầm ngâm giây láy dường như hiểu, liền :
      - Trước hết chúng ta hãy gửi ngựa, sau đó ta cùng muội vào Ngư phủ thêm lần nữa.

      Hai người gửi ngựa tại khách điếm bên cạnh, rồi sau đó Lý Trân cùng Địch Yến nhảy tường vào Ngư phủ, đường xoay người chạy gấp, lâu sau đó tới phía sau nhà, tìm được thư phòng mà Địch Yến .

      Hai người họ kẻ trước người sau lắc mình bước vào phòng, chỉ thấy thư phòng này dường như lâu có người lui tới, phủ đầy bụi bặm. tấm bản đồ lớn trải rộng mặt bàn, hai hòm sách, còn có mấy hàng giá sách dựa vào tường, giá bày cơ man nào là sách. Khi ánh trăng sáng vằng vặc bầu trời chiếu xuống cũng khiến họ lờ mờ thấy được những thứ trong gian phòng kia mà cần phải thắp đèn.

      Địch Yến thấy Lý Trân mải mê tìm kiếm thứ gì đó, khỏi khỏi khó hiểu mà hỏi:
      - Huynh tìm gì vậy?

      - Ta tìm lối vào địa đạo!

      - Địa đạo?
      Địch Yến càng cảm thấy kì lạ.
      - Huynh cho rằng tiểu thư đồng lúc nãy vào địa đạo?

      - Vậy muội xem tại sao lại thấy nữa?

      Địch Yến cảm thấy có lý, tình mà , khả năng có mật đạo là rất lớn, nàng cũng cẩn thận tìm kiếm bên tường.

      - Tìm thấy rồi!

      Lý Trân chỉ vào phía bên tường cười :
      - Chỗ khác đều phủ đầy bụi, duy chỉ có chỗ này lại rất sạch, cho thấy nơi này thường xuyên có người lui tới.

      Địch Yến vội vàng chạy về phía trước, chỉ thấy Lý Trân từ từ di chuyển phiến đá chừng ba thước vuông mặt đất, bên dưới để lộ ra hang động tối đen như mực, nàng bất giác thét tiếng kinh hãi:
      - Quả là có địa đạo!

      Lý Trân thắp ngọn nến, đưa cho Địch Yến.
      - Muội hãy phía sau ta!

      Lý Trân rút thanh trường kiếm của , khẽ khom lưng hướng vào trong, còn Địch Yến phía sau , chận rãi bước về phía trước. Địa đạo này được xây dựng khá hoàn hảo, cửa vào to nhưng bên trong cũng hẹp, cao chừng năm thước, có thể khom lưng mà vào, cách thông gió cũng tệ, có cảm giác bị đè nén khi hít thở.

      Địch Yến cảm thấy kì lạ, tại sao trong phủ của Phẩm Ngư Long lại có địa đạo, địa đạo này chẳng lẽ lại là nơi cất giữ châu báu của Vi Đoàn Nhi, nghĩ lại thấy đúng, thư đồng kia tại sao lại biết địa đạo này.

      Hay y che giấu nữ nhân dưới địa đạo.

      Nếu do sợ kẻ thù ám hại nên trốn dưới đây?

      Lý Trân bước đến trước mặt nàng :
      - Muội nghĩ linh tinh gì vậy, cứ men theo địa đạo chắc chắn tìm thấy Ngư Phẩm Long, chúng ta cứ lên phía trước rồi .

      Địch Yến đỏ mặt, giọng thầm:
      - Sao huynh biết ta suy nghĩ linh tinh?

      Lý Trân nghe thấy tiếng thầm của nàng liền cười :
      - Nếu là bình thường muội sớm lên tiếng than thở, bây giờ lại yên tĩnh như vậy, chẳng phải suy nghĩ linh tinh là gì.

      Địch Yến hận thể cho cước từ phía sau, tiểu tử nhà huynh đáng ghét, lại cả gan dám soi mói tâm tư của bản nương.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 110: CHẠY LÀ THƯỢNG SÁCH.

      Tuy là Lý Trân rất hứng thú với nha hoàn hầu hạ ở phòng khách trong Địch phủ nhưng khi đưa Địch Yến hồi phủ lại lưu lại qua đêm. Nguyên nhân rất đơn giản, là vì ngày mai có ca trực, trời chưa sáng phải tới điểm danh.

      Tuy rằng làm ở Đại Lý Tự rất thoải mái nhưng cũng có số quy tắc vô cùng nghiêm ngặt, điểm danh là trong số đó, lần điểm danh có mặt bị phạt hai mươi trượng, ba lần điểm danh có mặt bị cách chức, trừ phi là ra ngoài làm việc, nên với cửa ải điểm danh này, mọi người đều hết sức tuân thủ.

      Mà y phục lẫn thẻ bài của Lý Trân đều ở phủ , sáng mai nếu hồi phủ lấy kịp. gửi lại ngựa ở Địch phủ rồi dùng dạ hành thuật, đường hết leo tường tới vách tường, cuối cùng cũng về nhà tới nhà.

      Đại tỷ Lý Tuyền miệng ngáp ngủ dậy mở cửa cho , mặt đầy vẻ mệt mỏi hỏi:

      - Sao giờ này đệ mới về, ăn cơm chưa?

      - Đệ ăn rồi, tỷ phu thế nào rồi?

      - Tốt lên nhiều rồi, có thể với ta hai câu, nhưng khi vẫn có chút hoảng hốt, phải nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa mới có thể tới Lương Vương phủ. Ta khuyên chàng đừng nhưng chàng nhất định chịu.

      Lý Trân lắc lắc đầu. Cơ thể của tỷ phu quá yếu ớt, chút kinh hãi khiến cho y nằm giường tĩnh dưỡng bốn năm ngày. Năm kia Tiểu Tế bị hai con sói hoang cắn, tuy là hoảng sợ tới ngất nhưng hai hôm sau chạy nhảy rất vui vẻ.

      - Tỷ tỷ, tỷ phải bồi bổ thân thể cho tỷ phu , huynh ấy tiều tụy quá.

      - Ta biết chứ, hôm nay bên Võ phủ đưa tới mấy cây nhân sâm trăm năm thượng hạng, ta tính hầm với gà bồi bổ cho chàng.

      Lý Tuyền vừa nghĩ tới chuyện, cười :

      - Có thư gửi đệ, từ Đôn Hoàng đưa tới, đoán chừng là Tiểu mập viết đấy, ta để bàn trong phòng đệ.

      Nghe Tửu mập viết thư cho mình, trong lòng Lý Trân khỏi phấn khích, vội vàng bước nhanh về phòng.

      Mới tới cửa phòng, thấy nha hoàn Tiểu Liên vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, trong lòng có chút hài lòng, sao nàng ta có thể tùy tiện vào phòng ngủ của .

      - Ngươi có chuyện gì ?

      Tiểu Liên vội vàng cúi đầu:

      - Nô tỳ tới đưa trà cho công tử!

      Lý Trân vốn thích nha hoàn này, lúc đầu đại tỷ nàng rất thông minh, tự bản thân cũng thấy nàng tệ, nhưng bây giờ xem chừng nàng ta có nhiều bí mật, nào có chuyện vào phòng ngủ để đưa trà?

      khắc chế chán ghét trong lòng, lạnh lùng với nàng:

      - Ta từng với ngươi hai lần, gian phòng của ta chỉ có đại tỷ có thể vào, ngay cả tỷ phu cũng được, đó là gia quy, mong rằng đây là lần cuối cùng ta phải nhắc nhở ngươi.

      - Vâng, tiểu Liên nhớ kĩ.

      Lý Trân phất phất tay.

      - Thôi ngươi lui .

      Tiểu Liên cúi đầu, rất nhanh rời khỏi. Nhưng Lý Trân nhìn lúc nàng ta quay người, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười khinh thường.

      Lý Trân hừ tiếng rồi vào phòng , đèn trong phòng được thắp sáng, cởi áo khoác ngoài treo giá treo y phục rồi quay lại ngồi xuống ghế.

      bàn đặt bức thư và tách trà còn nóng hổi, cầm chiếc chén sứ trắng lên định nhấm nháp ngụm trà nóng nhưng bỗng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nửa dấu son môi đỏ tươi lưu lại ở rìa của chiếc ly.

      Ngẩn ra hồi lâu:

      - xoạt

      , Lý Trân cầm ly trà hất ra ngoài sân, trong lòng càng ngày càng thấy căm ghét, gan của tiểu nương kia càng lúc càng lớn.

      lại nghĩ tới tỷ phu nằm nhà dưỡng bệnh, chuyện này phải nhắc nhở đại tỷ, nhưng nghĩ lại, đại tỷ là nữ nhân, mẫn cảm hơn nhiều so với , những chuyện như thế chỉ khiến cho tình cảm phu thê của họ rạn nứt, tốt nhất là nên ít lời , hoặc chỉ có thể bóng gió chút.

      Lý Trân nhóm bồn than, tự pha cho mình ấm trà mới, bận rộn hồi lâu, bây giờ mới có thể ngồi xuống xem tới bức thư của Tửu Trí viết cho .

      Nhìn nét chữ xiêu vẹo trong bức thư, những việc vui trong lòng lập tức bị lãng quên, hiểu ý mà cười phá lên, tên tiểu tử mập chết bầm này, bao giờ ngươi mới quay lại đây?



      Sáng sớm hôm sau Lý Trân vào thành, hôm nay là ca trực của nhưng chẳng có việc phiền hà gì nên điểm danh xong liền chuồn khỏi cung.

      Cho dù thị vệ trong cung đình xưa nay có cách :

      - Nhất niên cẩu, lưỡng niên thống, tam niên lão binh hoành trứ tẩu

      , nhưng lang tướng trực biết là do Cao Diên Phúc đề cử nên với kẻ có chút hành vi trái với quy định như cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

      Lý Trân tới Đại Lý Tự tìm Tôn Lễ. Trong phòng, Tôn Lễ y như pho tượng điêu khắc ngồi nghe Lý Trân giảng đạo.

      Qua hồi lâu y mới ôm đầu rên rỉ :

      - Khó trách chỉ có Đại Lý Tự mới cần đến ta, tại sao lại để ta phụ trách những chuyện như thế này?

      Lý Trân có chút đồng tình nhìn y, Tôn Lễ này quả đủ thông minh, y cũng chẳng nghĩ tới việc dám giết Vương phi Tự Đằng là kẻ bình thường sao?

      Đến lúc này, y vẫn chỉ xem vụ trọng án như vụ án thông thường, khắp nơi tìm kẻ tình nghi, y sớm phải biết vì sao những người khác dám nhận vụ án này chứ?

      - Quan gần đây có hỏi tới vụ án ?

      Lý Trân lại hỏi.

      Tôn Lễ thở dài, lắc đầu

      - Gần đây rất yên tĩnh, ai hỏi tới cả.

      - Vậy là đúng rồi.

      Lý Trân mỉm cười khiến gương mặt Tôn Lễ ngỡ ngàng chưa kịp hiểu.

      - Huynh nghĩ xem, Thánh thượng cầu phải phá được án trước cuối năm nhưng từ giờ tới cuối năm chỉ còn hai tháng, quan cai quản Đại Lý Tự có thể vội được ? Họ nên ngày ngày truy hỏi huynh xem vụ án tiến triển tới đâu rồi mới đúng chứ? Nhưng tại chẳng ai ngó ngàng tới, Tôn huynh thấy kì lạ sao?

      Tôn Lễ xuất thân là thị vệ, đọc sách nhiều, quả đủ thông minh nhưng y cũng lăn lộn quan trường, cũng có những giác ngộ nhất định, lời Lý Trân như nhắc nhở y, nhất định có điểm đáng ngờ.

      Y trầm tư giây lát rồi :

      - Nếu theo lời đệ , trước đây Triệu Thiếu Khanh ngày ngày có truy hỏi ta vụ án tiến triển tới đâu, nhưng ba bốn ngày nay y lại ngó ngàng gì nữa. Hôm qua ta gặp y ở cửa chính, y chỉ liếc ta cái, ngay cả chào hỏi cũng , giống như chẳng xảy ra chuyện gì, như vậy là duyên cớ gì?

      Vẻ mặt Tôn Lễ mang đầy mong chờ hướng về phía Lý Trân. Y lớn hơn Lý Trân chừng mười hai tuổi, nhưng nhiều lúc, y cảm thấy Lý Trân mới đích xác là đại ca, đưa cho y chủ ý, giúp y chỉ ra phương hương đúng đắn.

      Lý Trân cười :

      - Ta cảm thấy đây thực ra là loại ám thị, quan quản, giao cho huynh điều tra, chỉ cần huynh có thể cho họ lời giải thích để họ có thể giải thích với Thánh thượng vụ án này coi như kết thúc. Nếu ta đoán nhầm, bề nghe được phong thanh gì đó.

      Tôn Lễ chậm rãi gật đầu, y hiểu được ý tứ của Lý Trân, bắt vài tên đạo tặc, đổ hết tội lên đầu chúng vụ án coi như kết thúc, y suy nghĩ lát rồi :

      - Đệ thấy vụ án này nên kết thúc vào thời điểm nào?

      - Sớm làm chuẩn bị, chờ đợi thời cơ. Đến lúc ta tự khắc cho huynh thời điểm kết án.

      Hai người chuyện vị quan viên của Đại Lý Tự vội vàng bước vào, y thầm vào tai Tôn Lễ vài câu, Tôn Lễ kinh ngạc với Lý Trân:

      - Theo tin tức vừa nhận được, ở ngoài thành Trường An có người phát ra cỗ xe ngựa bị lật, người chết bên trong xe là Ngư Phẩm Long.

      - Cái gì?

      Lý Trân kinh ngạc, tối qua vẫn gặp Ngư Phẩm Long mà hôm nay gã bị giết rồi sao?

      lập tức đứng dậy :

      - Chúng xem!



      Nơi Ngư Phẩm Long bị giết cách thành Trường An khoảng mười dặm, xe ngựa vào con đường hẻo lánh cách đường lớn rừng cây.

      tên quan viên của Đại Lý Tự cùng đến trường chỉ ra những vết xe mặt đất :

      - Nhìn vết bánh xe là có thể biết, xe ngựa này bị người khác truy đuổi, phía trước bị chặn đường buộc phải vào đường , ít nhất bị từ ba đến bốn tên cưỡi ngựa đuổi giết.

      được đoạn, Lý Trân và bọn họ cũng thấy cỗ xe ngựa đổ nhào cạnh rãnh nước, tổng cộng chết ba người, Ngư Phẩm Long và vợ gã, cả phu xe cũng bị giết, thi thể được phủ bởi tấm vải trắng. Lý Trân từ từ vén tấm vải trắng lên, khỏi cau mày.

      - Có ai chứng kiến ?

      Quan viên điều tra trường cười khổ tiếng rồi :

      - Lúc đó cửa thành vẫn chưa đóng, vẫn còn rất nhiều người lại đường nhưng những kẻ cưỡi ngựa mặc áo đen lại mảy may quan tâm tới, vẫn truy sát cỗ xe ngựa, nữ nhân xe ngựa ra sức kêu cứu mạng nhưng bị đoản thương phóng trúng mà chết.

      - Chờ chút!

      Lý Trân nghe được chút manh mối vội vàng truy hỏi:

      - Đối phương phi mâu sao?

      - Đúng vậy, khi đuổi theo xe ngựa chúng ngừng phi đoản mâu.

      Viên quan từ phía khác lấy ra cây đoản thương đưa cho Lý Trân

      - Chính là loại đoản thương này.

      Lý Trân cầm lấy đoản thương quan sát, nó chỉ có độ dài bằng nửa thương sử dụng trong quân đội Đại Đường, phần gỗ làm bằng gỗ táo thẳng tắp, phía trước gắn đầu sắt nhọn, nặng khoảng ba cân rưỡi tới bốn cân, khiến cho Lý Trân nghĩ tới gia tướng Võ thị bị giết ở Trường An. quay đầu với Tôn Lễ:

      - Vụ án này cần điều tra nữa, ta biết ai là hung thủ và cũng biết kẻ nào đứng sau chuyện này.

      thấp giọng với Tôn Lễ vài câu khiến Tôn Lễ trợn tròn hai con mắt, bùi ngùi mà thở dài tiếng:

      - Tại sao lại là y?

      Tôn Lễ bỗng nhiên hiểu ra, liền giọng hỏi lại:

      - Phải chăng chuyện này với Đoạn Đầm án có liên quan tới nhau?

      Lý Trân gật đầu.

      - Ngư Phẩm Long chính là kẻ chuyện nên chúng giết người diệt khẩu.

      chỉ có Tôn Lễ cảm thấy mất mát mà Lý Trân cũng thấy bản thân bị động, ràng đây là chuyện do Tiết Hoài Nghĩa gây nên, cho thấy Vi Đoàn Nhi cảnh giác, bắt đầu giết người bịt đầu mối, tin rằng việc giết Ngư Phẩm Long chỉ là mở màn, rồi có biết bao kẻ bị giết vì dính dáng tới chuyện này.

      Đoạn Đầm án chỉ là vấn đề , mấu chốt ở đây là nơi giấu kho báu của Vi Đoàn Nhi, chỉ sợ thời gian kéo dài chút nữa kho báu cũng chẳng thể mở được.

      Điều này khiến Lý Trân cảm giác sâu sắc việc Thượng Quan Uyển Nhi giao cho khó mà hoàn thành.

      Đúng lúc này, tên lính của Đại Lý Tự tiến tới hành lễ.

      - Lý công tử, có người muốn gặp, rằng có việc quan trọng muốn báo cáo.

      - Là ai? Lý Trân hỏi.

      Tên lính chỉ về nơi phía xa.

      - Là thiếu niên, có việc gấp muốn tìm công tử.

      Lý Trân cảm thấy kì lạ, nhanh chóng bước tới, chỉ thấy đứng bên đường là thiếu niên tầm mười mười hai tuổi, chính là thư đồng của Ngư Phẩm Long, trong lòng khẽ động, nhanh chóng lên.

      - Ngươi tìm ta có chuyện gì?

      Thư đồng gật gật đầu, tiến lên rồi thấp giọng:

      - Tôi có phong thư muốn đưa cho huynh.

      Nó nhét tờ giấy vào tay Lý Trân, lại giọng tiếp:

      - Đây là thứ mà hôm qua Ngư công tử đưa cho tôi, rằng, nếu ngài xảy ra chuyện phiền tôi đưa tờ giấy này cho công tử.

      Điều này nằm ngoài dự tính của Lý Trân, xem ra Ngư Phẩm Long sớm nhận thức được việc có kẻ muốn giết .

      - Ngư huynh còn ?

      Lý Trân hỏi.

      - , chỉ có tờ giấy này thôi.

      Thư đồng lắc lắc đầu.

      Lý Trân đem tờ giấy cất , rồi lấy ra đồng vàng đặc đưa cho nó, cười :

      - Tiền này ta cho ngươi, mau .

      Thư đồng mừng rỡ, nhận lấy đồng vàng, ngàn lần tạ ơn.

      Lý Trân nhanh chóng về phía, lòng đầy mong đợi mở tờ giấy mà Ngư Phẩm Long gửi tới , trong tờ giấy chỉ có đúng câu:

      - Vi Viên Nhi biết nơi giấu kho báu

      Lý Trân liền ngây ngẩn cả người, có Vi Đoàn Nhi giờ lại xuất thêm Vi Viên Nhi, lẽ nào là tỉ muội với Vi Đoàn Nhi? Rất có khả năng này. Hai chữ "Đoàn Viên", hẳn là chị em ruột.

      trầm tư giây lát, tại phải tiến cung để tìm Thượng Quan Uyển Nhi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 111: Chuyển cơ tái

      Tuy là Lý Trân rất hứng thú với nha hoàn hầu hạ ở phòng khách trong Địch phủ nhưng khi đưa Địch Yến hồi phủ lại lưu lại qua đêm. Nguyên nhân rất đơn giản, là vì ngày mai có ca trực, trời chưa sáng phải tới điểm danh.

      Tuy rằng làm ở Đại Lý Tự rất thoải mái nhưng cũng có số quy tắc vô cùng nghiêm ngặt, điểm danh là trong số đó, lần điểm danh có mặt bị phạt hai mươi trượng, ba lần điểm danh có mặt bị cách chức, trừ phi là ra ngoài làm việc, nên với cửa ải điểm danh này, mọi người đều hết sức tuân thủ.

      Mà y phục lẫn thẻ bài của Lý Trân đều ở phủ , sáng mai nếu hồi phủ lấy kịp. gửi lại ngựa ở Địch phủ rồi dùng dạ hành thuật, đường hết leo tường tới vách tường, cuối cùng cũng về nhà tới nhà.

      Đại tỷ Lý Tuyền miệng ngáp ngủ dậy mở cửa cho , mặt đầy vẻ mệt mỏi hỏi:
      - Sao giờ này đệ mới về, ăn cơm chưa?

      - Đệ ăn rồi, tỷ phu thế nào rồi?

      - Tốt lên nhiều rồi, có thể với ta hai câu, nhưng khi vẫn có chút hoảng hốt, phải nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa mới có thể tới Lương Vương phủ. Ta khuyên chàng đừng nhưng chàng nhất định chịu.

      Lý Trân lắc lắc đầu. Cơ thể của tỷ phu quá yếu ớt, chút kinh hãi khiến cho y nằm giường tĩnh dưỡng bốn năm ngày. Năm kia Tiểu Tế bị hai con sói hoang cắn, tuy là hoảng sợ tới ngất nhưng hai hôm sau chạy nhảy rất vui vẻ.

      - Tỷ tỷ, tỷ phải bồi bổ thân thể cho tỷ phu , huynh ấy tiều tụy quá.

      - Ta biết chứ, hôm nay bên Võ phủ đưa tới mấy cây nhân sâm trăm năm thượng hạng, ta tính hầm với gà bồi bổ cho chàng.

      Lý Tuyền vừa nghĩ tới chuyện, cười :
      - Có thư gửi đệ, từ Đôn Hoàng đưa tới, đoán chừng là Tiểu mập viết đấy, ta để bàn trong phòng đệ.

      Nghe Tửu mập viết thư cho mình, trong lòng Lý Trân khỏi phấn khích, vội vàng bước nhanh về phòng.

      Mới tới cửa phòng, thấy nha hoàn Tiểu Liên vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, trong lòng có chút hài lòng, sao nàng ta có thể tùy tiện vào phòng ngủ của .

      - Ngươi có chuyện gì ?

      Tiểu Liên vội vàng cúi đầu:
      - Nô tỳ tới đưa trà cho công tử!

      Lý Trân vốn thích nha hoàn này, lúc đầu đại tỷ nàng rất thông minh, tự bản thân cũng thấy nàng tệ, nhưng bây giờ xem chừng nàng ta có nhiều bí mật, nào có chuyện vào phòng ngủ để đưa trà?

      khắc chế chán ghét trong lòng, lạnh lùng với nàng:
      - Ta từng với ngươi hai lần, gian phòng của ta chỉ có đại tỷ có thể vào, ngay cả tỷ phu cũng được, đó là gia quy, mong rằng đây là lần cuối cùng ta phải nhắc nhở ngươi.



      - Vâng, tiểu Liên nhớ kĩ.

      Lý Trân phất phất tay.
      - Thôi ngươi lui .

      Tiểu Liên cúi đầu, rất nhanh rời khỏi. Nhưng Lý Trân nhìn lúc nàng ta quay người, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười khinh thường.

      Lý Trân hừ tiếng rồi vào phòng , đèn trong phòng được thắp sáng, cởi áo khoác ngoài treo giá treo y phục rồi quay lại ngồi xuống ghế.

      bàn đặt bức thư và tách trà còn nóng hổi, cầm chiếc chén sứ trắng lên định nhấm nháp ngụm trà nóng nhưng bỗng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nửa dấu son môi đỏ tươi lưu lại ở rìa của chiếc ly.

      Ngẩn ra hồi lâu, "xoạt", Lý Trân cầm ly trà hất ra ngoài sân, trong lòng càng ngày càng thấy căm ghét, gan của tiểu nương kia càng lúc càng lớn.

      lại nghĩ tới tỷ phu nằm nhà dưỡng bệnh, chuyện này phải nhắc nhở đại tỷ, nhưng nghĩ lại, đại tỷ là nữ nhân, mẫn cảm hơn nhiều so với , những chuyện như thế chỉ khiến cho tình cảm phu thê của họ rạn nứt, tốt nhất là nên ít lời , hoặc chỉ có thể bóng gió chút.

      Lý Trân nhóm bồn than, tự pha cho mình ấm trà mới, bận rộn hồi lâu, bây giờ mới có thể ngồi xuống xem tới bức thư của Tửu Trí viết cho .

      Nhìn nét chữ xiêu vẹo trong bức thư, những việc vui trong lòng lập tức bị lãng quên, hiểu ý mà cười phá lên, tên tiểu tử mập chết bầm này, bao giờ ngươi mới quay lại đây?





      Sáng sớm hôm sau Lý Trân vào thành, hôm nay là ca trực của nhưng chẳng có việc phiền hà gì nên điểm danh xong liền chuồn khỏi cung.

      Cho dù thị vệ trong cung đình xưa nay có cách : "Nhất niên cẩu, lưỡng niên thống, tam niên lão binh hoành trứ tẩu", nhưng lang tướng trực biết là do Cao Diên Phúc đề cử nên với kẻ có chút hành vi trái với quy định như cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

      Lý Trân tới Đại Lý Tự tìm Tôn Lễ. Trong phòng, Tôn Lễ y như pho tượng điêu khắc ngồi nghe Lý Trân giảng đạo.

      Qua hồi lâu y mới ôm đầu rên rỉ :
      - Khó trách chỉ có Đại Lý Tự mới cần đến ta, tại sao lại để ta phụ trách những chuyện như thế này?

      Lý Trân có chút đồng tình nhìn y, Tôn Lễ này quả đủ thông minh, y cũng chẳng nghĩ tới việc dám giết Vương phi Tự Đằng là kẻ bình thường sao?

      Đến lúc này, y vẫn chỉ xem vụ trọng án như vụ án thông thường, khắp nơi tìm kẻ tình nghi, y sớm phải biết vì sao những người khác dám nhận vụ án này chứ?

      - Quan gần đây có hỏi tới vụ án ?
      Lý Trân lại hỏi.

      Tôn Lễ thở dài, lắc đầu
      - Gần đây rất yên tĩnh, ai hỏi tới cả.

      - Vậy là đúng rồi.

      Lý Trân mỉm cười khiến gương mặt Tôn Lễ ngỡ ngàng chưa kịp hiểu.
      - Huynh nghĩ xem, Thánh thượng cầu phải phá được án trước cuối năm nhưng từ giờ tới cuối năm chỉ còn hai tháng, quan cai quản Đại Lý Tự có thể vội được ? Họ nên ngày ngày truy hỏi huynh xem vụ án tiến triển tới đâu rồi mới đúng chứ? Nhưng tại chẳng ai ngó ngàng tới, Tôn huynh thấy kì lạ sao?

      Tôn Lễ xuất thân là thị vệ, đọc sách nhiều, quả đủ thông minh nhưng y cũng lăn lộn quan trường, cũng có những giác ngộ nhất định, lời Lý Trân như nhắc nhở y, nhất định có điểm đáng ngờ.

      Y trầm tư giây lát rồi :
      - Nếu theo lời đệ , trước đây Triệu Thiếu Khanh ngày ngày có truy hỏi ta vụ án tiến triển tới đâu, nhưng ba bốn ngày nay y lại ngó ngàng gì nữa. Hôm qua ta gặp y ở cửa chính, y chỉ liếc ta cái, ngay cả chào hỏi cũng , giống như chẳng xảy ra chuyện gì, như vậy là duyên cớ gì?

      Vẻ mặt Tôn Lễ mang đầy mong chờ hướng về phía Lý Trân. Y lớn hơn Lý Trân chừng mười hai tuổi, nhưng nhiều lúc, y cảm thấy Lý Trân mới đích xác là đại ca, đưa cho y chủ ý, giúp y chỉ ra phương hương đúng đắn.

      Lý Trân cười :
      - Ta cảm thấy đây thực ra là loại ám thị, quan quản, giao cho huynh điều tra, chỉ cần huynh có thể cho họ lời giải thích để họ có thể giải thích với Thánh thượng vụ án này coi như kết thúc. Nếu ta đoán nhầm, bề nghe được phong thanh gì đó.

      Tôn Lễ chậm rãi gật đầu, y hiểu được ý tứ của Lý Trân, bắt vài tên đạo tặc, đổ hết tội lên đầu chúng vụ án coi như kết thúc, y suy nghĩ lát rồi :
      - Đệ thấy vụ án này nên kết thúc vào thời điểm nào?

      - Sớm làm chuẩn bị, chờ đợi thời cơ. Đến lúc ta tự khắc cho huynh thời điểm kết án.

      Hai người chuyện vị quan viên của Đại Lý Tự vội vàng bước vào, y thầm vào tai Tôn Lễ vài câu, Tôn Lễ kinh ngạc với Lý Trân:
      - Theo tin tức vừa nhận được, ở ngoài thành Trường An có người phát ra cỗ xe ngựa bị lật, người chết bên trong xe là Ngư Phẩm Long.

      - Cái gì?

      Lý Trân kinh ngạc, tối qua vẫn gặp Ngư Phẩm Long mà hôm nay gã bị giết rồi sao?

      lập tức đứng dậy :
      - Chúng xem!



      Nơi Ngư Phẩm Long bị giết cách thành Trường An khoảng mười dặm, xe ngựa vào con đường hẻo lánh cách đường lớn rừng cây.

      tên quan viên của Đại Lý Tự cùng đến trường chỉ ra những vết xe mặt đất :
      - Nhìn vết bánh xe là có thể biết, xe ngựa này bị người khác truy đuổi, phía trước bị chặn đường buộc phải vào đường , ít nhất bị từ ba đến bốn tên cưỡi ngựa đuổi giết.

      được đoạn, Lý Trân và bọn họ cũng thấy cỗ xe ngựa đổ nhào cạnh rãnh nước, tổng cộng chết ba người, Ngư Phẩm Long và vợ gã, cả phu xe cũng bị giết, thi thể được phủ bởi tấm vải trắng. Lý Trân từ từ vén tấm vải trắng lên, khỏi cau mày.
      - Có ai chứng kiến ?

      Quan viên điều tra trường cười khổ tiếng rồi :
      - Lúc đó cửa thành vẫn chưa đóng, vẫn còn rất nhiều người lại đường nhưng những kẻ cưỡi ngựa mặc áo đen lại mảy may quan tâm tới, vẫn truy sát cỗ xe ngựa, nữ nhân xe ngựa ra sức kêu cứu mạng nhưng bị đoản thương phóng trúng mà chết.

      - Chờ chút!

      Lý Trân nghe được chút manh mối vội vàng truy hỏi:
      - Đối phương phi mâu sao?

      - Đúng vậy, khi đuổi theo xe ngựa chúng ngừng phi đoản mâu.

      Viên quan từ phía khác lấy ra cây đoản thương đưa cho Lý Trân
      - Chính là loại đoản thương này.

      Lý Trân cầm lấy đoản thương quan sát, nó chỉ có độ dài bằng nửa thương sử dụng trong quân đội Đại Đường, phần gỗ làm bằng gỗ táo thẳng tắp, phía trước gắn đầu sắt nhọn, nặng khoảng ba cân rưỡi tới bốn cân, khiến cho Lý Trân nghĩ tới gia tướng Võ thị bị giết ở Trường An. quay đầu với Tôn Lễ:
      - Vụ án này cần điều tra nữa, ta biết ai là hung thủ và cũng biết kẻ nào đứng sau chuyện này.

      thấp giọng với Tôn Lễ vài câu khiến Tôn Lễ trợn tròn hai con mắt, bùi ngùi mà thở dài tiếng:
      - Tại sao lại là y?

      Tôn Lễ bỗng nhiên hiểu ra, liền giọng hỏi lại:
      - Phải chăng chuyện này với Đoạn Đầm án có liên quan tới nhau?

      Lý Trân gật đầu.
      - Ngư Phẩm Long chính là kẻ chuyện nên chúng giết người diệt khẩu.

      chỉ có Tôn Lễ cảm thấy mất mát mà Lý Trân cũng thấy bản thân bị động, ràng đây là chuyện do Tiết Hoài Nghĩa gây nên, cho thấy Vi Đoàn Nhi cảnh giác, bắt đầu giết người bịt đầu mối, tin rằng việc giết Ngư Phẩm Long chỉ là mở màn, rồi có biết bao kẻ bị giết vì dính dáng tới chuyện này.

      Đoạn Đầm án chỉ là vấn đề , mấu chốt ở đây là nơi giấu kho báu của Vi Đoàn Nhi, chỉ sợ thời gian kéo dài chút nữa kho báu cũng chẳng thể mở được.

      Điều này khiến Lý Trân cảm giác sâu sắc việc Thượng Quan Uyển Nhi giao cho khó mà hoàn thành.

      Đúng lúc này, tên lính của Đại Lý Tự tiến tới hành lễ.
      - Lý công tử, có người muốn gặp, rằng có việc quan trọng muốn báo cáo.

      - Là ai? Lý Trân hỏi.

      Tên lính chỉ về nơi phía xa.
      - Là thiếu niên, có việc gấp muốn tìm công tử.

      Lý Trân cảm thấy kì lạ, nhanh chóng bước tới, chỉ thấy đứng bên đường là thiếu niên tầm mười mười hai tuổi, chính là thư đồng của Ngư Phẩm Long, trong lòng khẽ động, nhanh chóng lên.
      - Ngươi tìm ta có chuyện gì?

      Thư đồng gật gật đầu, tiến lên rồi thấp giọng:
      - Tôi có phong thư muốn đưa cho huynh.

      Nó nhét tờ giấy vào tay Lý Trân, lại giọng tiếp:
      - Đây là thứ mà hôm qua Ngư công tử đưa cho tôi, rằng, nếu ngài xảy ra chuyện phiền tôi đưa tờ giấy này cho công tử.

      Điều này nằm ngoài dự tính của Lý Trân, xem ra Ngư Phẩm Long sớm nhận thức được việc có kẻ muốn giết .
      - Ngư huynh còn ?
      Lý Trân hỏi.

      - , chỉ có tờ giấy này thôi.
      Thư đồng lắc lắc đầu.

      Lý Trân đem tờ giấy cất , rồi lấy ra đồng vàng đặc đưa cho nó, cười :
      - Tiền này ta cho ngươi, mau .

      Thư đồng mừng rỡ, nhận lấy đồng vàng, ngàn lần tạ ơn.

      Lý Trân nhanh chóng về phía, lòng đầy mong đợi mở tờ giấy mà Ngư Phẩm Long gửi tới , trong tờ giấy chỉ có đúng câu, "Vi Viên Nhi biết nơi giấu kho báu".

      Lý Trân liền ngây ngẩn cả người, có Vi Đoàn Nhi giờ lại xuất thêm Vi Viên Nhi, lẽ nào là tỉ muội với Vi Đoàn Nhi? Rất có khả năng này. Hai chữ "Đoàn Viên", hẳn là chị em ruột.

      trầm tư giây lát, tại phải tiến cung để tìm Thượng Quan Uyển Nhi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 112: Uy ép đến lãnh các

      Lý Trân trước tìm thấy Tạ Ảnh đạo , là đạo sắp xếp cho và Thượng Quan Uyển Nhi gặp nhau.
      Lý Trân ở hành lang lầu ba của Minh Đường chờ giây lát, chỉ thấy đám cung nữ vây quanh Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi tới.

      Lần trước Lý Trân gặp nàng ở Nguyệt Hạ sơn trang, lúc đó Thượng Quan Uyển Nhi mặc nguyên bộ y phục màu trắng, ánh mắt nhìn xa trông rộng ấy lại có chút u buồn, cho ấn tượng khó phai về nàng. Hoàn toàn ăn khớp với hình tượng Thượng Quan Uyển Nhi trong .

      Hôm nay là lần thứ hai gặp Thượng Quan Uyển Nhi, lại tựa hồ như hơi khác so với lúc trước. người nàng là mặc bộ váy dài phục màu tím lục, hình thêu váy vô cùng tinh mỹ, tấm lụa đỏ quấn quanh hai bên vai.

      Tóc mái nàng mềm mại, đầu còn mang đóa mẫu đơn diễm lệ, dung nhan xinh đẹp nõn nà, đôi mi thanh tú thon dài, đôi mắt như hai đầm nước thăm thẳm đáy, ánh mắt thâm sâu khôn lường, đôi môi đỏ tươi đầy đặn kém phần sắc sảo, khóe môi nhếch lên tiếu ý mê hoặc lòng người.

      Lần trước gặp, ấn tượng mà nàng để lại cho Lý Trân là vóc dáng hơi gầy, nhưng hôm nay lại cảm thấy nàng còn gầy nữa mà là thân hình thon thả, thon thả mà mất vẻ đầy đặn. Trước ngực lộ ra da thịt tuyết trắng, còn đeo chuỗi hạt châu sáng ngời. Tất cả hợp lại khiến cho mỗi bước của nàng vô cùng khoan thai, càng thêm quý phái.

      Lý Trân lập tức đứng thẳng người, ánh mắt hướng về phía trước, mấy cung nữ theo Thượng Quan Uyển Nhi nhịn được che miệng khẽ cười. Thượng Quan Uyển Nhi tới trước mặt Lý Trân, quan sát lát, đôi chân mày thoáng nhíu lại rồi cười hỏi :
      - Ngươi tên gì, người ở đâu?

      Thanh của nàng rất đỗi nhàng, lời phát ra như mới gặp nhau, nhưng trong ngữ điều tràn đầy thân thiết như cửu biệt tái kiến.

      - Tại hạ Lý Trân, người Đôn Hoàng, làm thị vệ cho Đông cung Thiên Ngưu Bị Thân.

      Thượng Quan Uyển Nhi cười rồi gật gật đầu.
      - theo ta!

      Lý Trân chậm rãi cạnh Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng vừa vừa hỏi:
      - Ngươi điều tra tới đâu rồi?

      Giọng của nàng lớn cũng , vừa đủ khiến cho cung nữ phía sau nghe thấy, nhìn như cười cười mà thực tế lại bàn bạc.

      - Ngư Phẩm Long chết chiều nay, là tên người Hồ thủ hạ của Tiết Hoài Nghĩa giết.

      Thượng Quan Uyển Nhi có chút biểu cảm, điều này hẳn cũng nằm trong dự tính của nàng. Nàng với cái chết của Ngư Phẩm Long chút hứng thú, thản nhiên cười tiếng.
      - Ngươi chắc biết kẻ giết y chứ?

      - Tôi đoán đó là tên võ sĩ Thổ Hỏa La, bọn chúng mất tích ở Cao Xương cách đây hai năm.

      - Ngươi sai, chính là chúng, tổng cộng có hơn ba trăm tên, vô cùng lợi hại, làm Hồ tăng tại Bạch Mã tự, ngươi nên cẩn thận.

      - Đa tạ Xá nhân quan tâm!

      Sóng mắt Thượng Quan Uyển Nhi chuyển động, nhanh chóng liếc cái, rồi lại cười .
      - Sau đó sao?

      - Ngư Phẩm Long còn đưa cho tôi tờ giấy, viết rằng Vi Viên Nhi biết nơi giấu kho báu.

      Thượng Quan Uyển Nhi nao nao, bước chân dừng lại, đây cũng là lần đầu nàng nghe thấy ba chữ "Vi Viên Nhi", khiến ánh mắt nàng lộ ra vẻ đầy nghi hoặc.

      Nàng lại chậm rãi bước, trầm tư , qua hồi lâu mới tiếp:
      - Chịu khó đợi vài ngày, ta tìm địa chỉ quê quán của ả, ngươi hãy điều tra, có thể tìm ra chút manh mối.

      Ý nghĩ của Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi mưu mà hợp, nếu ngay cả đến Thượng Quan Uyển Nhi cũng biết Vi Viên Nhi kia là ai vậy đành chuẩn bị đến quê quán của Vi Đoàn Nhi tìm hiểu.

      - Ty chức tuân mệnh!

      Thượng Quan Uyển Nhi tự nhiên mỉm cười rồi tăng tốc độ bước chân. Lý Trân dừng lại, đứng nghiêm ở bên.

      Nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi dần dần biến mất ở hành lang, biết tại sao hi vọng nàng có thể quay đầu nhìn cái, nhưng từ đầu đến cuối nàng ngoảnh đầu lại khiến có chút mất mát.



      ba ngày trôi qua, Lý Trân vẫn chưa nhận được địa chỉ quê quán của Vi Đoàn Nhi do Thượng Quan Uyển Nhi gửi tới.

      Trưa nay khi vừa dùng bữa xong, nghỉ ngơi tại phòng cho thị vệ. Phòng thị vệ rất lớn, có thể chứa cùng lúc tới hơn mấy trăm tên thị vệ ăn ngủ bên trong. Lúc này trong phòng có gần hai trăm tên tụ tập chuyện phiếm khiến căn phòng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

      Lý Trân cũng cùng với hai tên thị vệ tán dóc, hai tên này là người Trường An, người tên Đỗ Tiến, người tên Lý Lâm Phủ, tuổi tầm mười bảy mười tám, tiến cung làm thị vệ cùng lúc với Lý Trân.

      Đỗ Tiến là người vùng Đỗ Lăng ở Trường An, là cháu trai của khai quốc danh tướng Đỗ Như Hối, xuất thân danh gia thế môn, còn Lý Lâm Phủ xuất thân tôn thất, tằng tổ phụ là Trường Bình Vương Lý Thúc Lương.

      Lý Trân biết trong lịch sử có tên khẩu Phật tâm xà Lý Lâm Phủ nhưng có phải kẻ này hay .

      Ba người cùng nhau tiến cung, đều được phân tới Đông cung làm Thiên Ngưu Bị Thân nên quan hệ của cả ba khá than thiết.

      - Nghe Ngư Phẩm Long chết rồi, huynh biết chưa?
      Lý Lâm Phủ tính cách lanh lợi, tin tức cực rộng, mọi chuyện lớn trong cung đều lọt qua được tai mắt của y.

      Đỗ Tiến lại lộ ra vẻ hiền lành chất phác, lúc lâu sau mới hỏi:
      - Ngư Phẩm Long là ai?

      - Thôi, ta thèm chuyện với huynh nữa.

      Lý Lâm Phủ biết thể cùng Đỗ Tiến tán gẫu liền chuyển chú ý sang bên Lý Trân.
      - Lý Trân, huynh biết ?

      Tục ngữ : "Thiên hạ có ba Lý", chỉ Lũng Tây Lý thị, Triệu Quận Lý thị, còn Lý nữa là Hoàng tộc Lý thị. Cho dù ông nội Lý Uyên là Lý Hổ từng tự xưng xuất thân từ Lũng Tây Lý thị Lũng Tây Lý thị cũng quyết thừa nhận. Sau khi Đại Đường thành lập, Hoàng tộc Lý thị nghiễm nhien trở thành đệ nhất danh môn, sau đó khinh thường Lũng Tây Lý thị và Triệu Quận Lý thị.

      Thứ di phong này đến nay vẫn còn tồn tại nên Lý Lâm Phủ gọi thẳng kì danh của Lý Trân, còn mang chút kì thị đối với di phong này.

      Lý Trân tháo giày, thèm ngẩng đầu liền hỏi:
      - Y chết thế nào?

      - Nghe là cùng nữ nhân bỏ trốn, xe ngựa bị lật, bị chiếc xe đè chết, quả là đáng thương! kẻ lên như diều gặp gió như vậy mà lại bị xe ngựa đè chết!

      Lý Trân cười :
      - Ngư Phẩm Long chết rồi, cơ hội của huynh cũng tới, hãy nắm lấy cơ hội, chăm lộ diện trước mặt Vi Đoàn Nhi, chừng ngay ngày mai huynh trở thành Lý thái úy cũng nên.

      Đỗ Tiến cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội trả thù, y cười khẩy :
      - Lông của vẫn chưa mọc dài, xem chừng Vi Đoàn Nhi để mắt tới.

      Lý Lâm Phủ thẹn quá hóa giận, hông hăng xông tới bóp cổ Đỗ Tiến.
      - Tên tiểu tử nhà ngươi thử lại lần nữa xem.

      Lúc này, Thiên Ngưu tướng quân Trương Hoài Ứng nhanh chân bước vào bên trong phòng thị vệ, cao giọng :
      - Mọi người nghe cho đây, có tin tức cần tuyên bố.

      Trong phòng bỗng dưng tĩnh lặng, hai trăm đôi mắt hướng về phía y, chỉ nghe thất Trương Hoài Ứng truyên bố rằng:
      - Thánh thượng hạ chỉ, ba ngày nữa khởi hành đông thú, mọi người hãy chuẩn bị.

      Trong phòng lập tức đầy tiếng huyên náo, có tân binh hỏi:
      - Trương tướng quân, "đông thú" là gì vậy ngày?

      - Ngu, "đông thú" là săn thú vào mùa đông, thu tuần đông thú, ngay đến cái này mà cũng hiểu sao?

      Trương Hoài Ứng mắng câu rồi lại :
      - Lần này tới Thằng Trì Thiên Trì, Nội Thị Tỉnh cầu chúng ta điều cho năm nghìn thị vệ tới giúp họ vận chuyển đồ, những ngày này làm phiền tới mọi người rồi.

      Lúc này, Lý Lâm Phủ thấp giọng cười:
      - Đây chắc chắn là chủ ý của tên giả hòa thượng, dùng các trò bịp bợm để chơi đùa nhằm dỗ cho Thánh thượng vui lòng.

      ngờ khi Lý Lâm Phủ vậy, dường như tất cả các tên thị vệ đều cười , đây nhất định là sáng kiến của Tiết Hoài Nghĩa, việc này mọi người trong lòng đều biết .

      Trương Hoài Ứng thấy mọi người bất động lập tức phẫn nộ quát:
      - Tất cả đứng dậy cho ta, mau chóng ra ngoài tập hợp.

      Bọn thị vệ nhốn nháo đứng đậy chạy ra phía ngoài. Lý Trân cũng đứng lên về hướng cửa lớn. Vừa tới cửa lớn Trương Hoài Ứng gọi lại.
      - Lý Trân, đợi lát.

      - Tướng quân có gì sai bảo?

      - Thân hình ngươi cao lớn, tới Cảnh Vân các thắt dây thừng cho ta, đây là công việc nhàng, giống với những tên ngu xuẩn kia.
      Trương Hòa Ứng cười rồi vỗ vỗ vào vai .
      - Mau !


      Cảnh Vân các nằm ở phía đông Thái Cực cung, nơi đây vốn là nơi chứa rất nhiều đồ hỗn tạp của cung đình, sau khi những vật đó được chuyển nơi đây lại trở thành tòa các trống. Lý Trân vội vàng tới, chỉ thấy cung nữ tuổi tầm trung niên ở cửa vẫy tay rồi cười với :
      - Lý thị vệ mau tới đây, đợi ngươi đó.

      Trong lòng Lý Trân thấy có chút kì quái, lẽ nào chỉ có vài người tới, họ còn biết tên họ cụ thể của từng người ư?

      bước vào cửa các, vừa tới đầu bậc thang cảm giác mông bị ai đó nhéo phen, quay đầu lại, chỉ thấy vị cung nữ kia vẻ mặt mờ ám cười nhìn . Đây là điều cấm kị thứ hai của đám thị vệ, được tùy tiện vào điện phủ của lầu các, nếu đến chết cũng biết mình chết thế nào, chắc là đến cái này.

      cảm thấy ổn, vừa định bước ra nhưng bên cạnh mười mấy vị cung nữ thân hình tráng kiện cười hi hi ha ha dũng mãnh tiến vào, giữ lấy rồi đẩy lên lầu hai, các nàng ai cũng khí lực cực lớn, cũng thừa lúc quét sạch sức lực của , Lý Trân thầm kêu khổ, ra sức giãy dụa để thoát khỏi những cung nữ này.

      Lúc này, vị nữ quan từ trong phòng lầu hai ra quát:
      - Tất cả mau buông tay, còn thể thống gì hết!

      Các cung nữ sợ tới mức nhất loạt dừng tay rồi lui xuống, vị nữ quan này cười với Lý Trân.
      - Những cung nữ này hiểu lễ, mời Lý thị vệ vào trong.

      Lúc này Lý Trân cảm thấy có gì đó đúng, chẳng phải mời bảo đến để buộc dây thừng mà là đặc biệt mời tới đây, mình.

      Cho dù biết bên trong căn phòng kia có gì đợi nhưng khi quay đầu nhìn lại đám nữ nhân với ánh mắt khát khao, vẫn là chỉnh đốn lại áo mũ rồi tiến vào phòng.

      Trong phòng có vật bài trí, có vẻ rất trống trải, nữ nhân đứng bên trước cửa sổ, tóc buông dài giống như vừa mới tắm rửa, khoảng cách chỉ là hai trượng khiến mùi hương thoang thoảng người nàng truyền tới mũi .

      Lý Trân do dự giây lát, chỉ thấy nữ nhân này có chút quen quen. Lúc này nàng quay người lại, mỉm cười nhìn .
      - Ngươi ngờ lại là ta chứ?

      Nữ nhân xuất trước mặt Lý Trân đương nhiên là Vi Đoàn Nhi, ả mặc bộ đồ màu trắng khá rộng, quấn quanh thân hình bé của ả, khiến Lý Trân tài nào nhận ra.

      Lý Trân chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, vừa quay đầu lại thấy cửa từ từ đóng lại.

      Vi Đoàn Nhi thản nhiên tới trước mặt , đôi mắt đào hoa như khiêu khích liếc xéo .
      - Như thế nào, muốn gặp lại ta sao?

      Lý Trân biết nên trả lời ả thế nào, kì thực thẳng thắn mà , dung mạo Vi Đoàn Nhi có vài phần quyến rũ, mặc dù có khí chất tao nhã như Thượng Quan Uyển Nhi nhưng cũng là loại nữ nhân kiều mị hiếm thấy.

      Đương nhiên, đó chỉ là bề ngoài, Vi Đoàn Nhi thực chất là ả đàn bà lòng lang dạ sói, trở mặt vô tình, đủ khiến cho bất cứ tên nam nhân cũng đều sợ ả, đặc biệt là Lý Trân, tận mắt thấy thảm cảnh của Ngư Phẩm Long khi bị loạn đao chém tới chết, sao có thể nảy sinh tình cảm gì với Vi Đoàn Nhi được?

      Trầm mặc giây lát, Lý Trân bình tĩnh :
      - Chỉ là tôi... ngời tới, đột ngột quá.

      Sau khi Ngư Phẩm Long chết, Vi Đoàn Nhi chăn đơn gối chiếc, quá tịch mịch nên ả bắt đầu tìm kẻ mới thay thế, hiểu vì lẽ gì, trong đầu ả chỉ toàn hình ảnh của Lý Trân. Chẳng phải vì tướng mạo bên ngoài của mà là Lý Trân từ chối ả những hai lần, điều in sâu vào kí ức của ả.

      Cái mà ả ta muốn chỉ là chiếm hữu, trong cung ả ngang tàn hống hách cố kỵ, cớ gì lại dễ dàng tha thứ cho tên nam nhân dám cự tuyệt ả.

      Vi Đoàn Nhi vươn hai cánh tay mền mại như con rắn nước ôm lấy cái cổ tráng kiện của Lý Trân, trong miệng toát ra hơi thở như lan, giọng buồn bã ghé sát lỗ tai mà rằng:
      - Trong cung có hàng vạn Vũ Lâm lang nhưng thiếp chỉ duy nhất nghĩ tới chàng.
      (Vũ lâm là cấm vệ quân hoàng gia đời Hán, vũ lâm lang chỉ người làm quan cao cấp trong vũ lâm quân.)

      Lúc này Lý Trân lại nhớ tới đôi tay khác giống thế từng ôm chầm lấy đầu , đó là thiên nga của thảo nguyên, nóng bỏng như thế, dịu dàng như thế, làm cho dòng máu chảy trong người sục sôi.

      Nhưng đôi bàn tay trước mắt lại lại lạnh lẽo như con rắn ngọ ngậy cổ khiến cho khỏi cảm thấy vô cùng chán ghét.

      - Phu nhân quý, tôi chỉ là tên Lý Trân mới lớn, khí huyết chưa được sung mãn, chờ thêm vài năm nữa, Lý Trân đến hầu hạ phu nhân.


      Vi Đoàn Nhi cười khanh khách, tiếng cười chút kiêng nể vang vọng gian trống trải trong lầu các.
      - Ngươi quả là tên thú vị! Khí huyết chưa sung mãn, vậy để ta cho ngươi biết thế nào là khí huyết sung mãn.

      Vi Đoàn Nhi quay người lại, rúc vào lồng ngực của , ngón tay cẩn thận đưa lên vuốt ve khuôn mặt , chân mày tựa lá liễu, tiếng cười quyến rũ với Lý Trân:
      - thử sao có thể biết khí huyết chàng có sung mãn hay ?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 113-1: săn ở mãnh trì (1)

      Vi Đoàn Nhi nhàng kéo Lý Trân cái, ánh mắt liếc nhìn vào phía trong ra ám hiệu cho , phía bên trong mọi thứ được sắp xếp hoàn hảo rồi, trướng phù dung màu hồng phấn, thảm nhung mềm mại, phía lại được phủ thêm tấm đệm lót khá dày.

      Lý Trân thể kìm chế được căm hận đối với Vi Đoàn Nhi, bỏ tay của nàng ta ra rồi lui về phía sau bước :
      - , được!
      Lý Trân cương quyết cự tuyệt.

      Vi Đoàn Nhi khuôn mặt biến sắc, như bầu trời trong xanh bỗng bị phủ bởi lớp mây đen dày đặc, ánh mắt đầy giận dữ và hung tợn, ả :
      - Ngươi cứ việc ra ngoài, nhưng ta cho ngươi biết, ngoài kia có ba mươi tì nữ sức lực hề thua kém gì nam nhi, bọn chúng hơn mười năm nay chưa biết đến mùi đàn ông là gì đâu, nếu như ngươi có thể bước qua ngưỡng cửa kia cách an toàn ta đây phải là họ Vi nữa.

      Bước chân của Lý Trân có phần hơi lưỡng lự, tuyệt đối phải là vì sợ ba mươi nữ nhân đứng ngoài kia, đây là tầng hai và có thể nhảy qua đường cửa sổ.

      Nhưng cũng thể suy nghĩ đến hậu quả nếu như những hành động của mình chọc giận tới Vi Đoàn Nhi, ả ta chỉ cần đến chỗ Võ Tắc Thiên khóc lóc kể lể ắt hẳn mình lúc đó đến chết cũng có chỗ mà chôn mất.

      Quan trọng hơn nữa chính là, xác định là phải lật đổ ả nha đầu này rồi lúc quan trọng thế này cần phải chọc giận ả làm gì.

      Đôi mắt Vi Đoàn Nhi lên đầy vẻ độc ác, ả ta nhìn thấy do dự của Lý Trân nên còn tưởng rằng Lý Trân sợ bọn nữ nhân đứng ngoài cửa kia, hung ác trong đôi mắt của ả giờ đây lại nhường chỗ cho vẻ gì đó rất bình thản và xinh đẹp.

      Chậm rãi tiến về phía trước và tựa người vào ngực Lý Trân, giọng của ả đầy vẻ dụ dỗ và mê hoặc:
      - Ta biết ngươi là kẻ cầu tiến, chỉ cần ngươi theo ta ta có thể đảm bảo với ngươi ngày mai ngươi lập tức được thăng lên hàm Giáo úy, và hơn thế nữa tòa phủ đệ ở Minh Nghĩa phường này cũng về tay ngươi thôi, mỹ nữ ở trong ngươi có thể thỏa thích mà hưởng thụ, còn về tiền nhiều đến mức ngươi thể tưởng tượng ra được đâu.

      Đúng lúc này, Lý Trân nghe thấy có tiếng bước chân từ phía bên ngoài chạy tới, trong lòng mừng thầm và giả bộ để kéo dài thời gian của Vi Đoàn Nhi, cách do dự:
      - Để ta suy nghĩ thêm chút , ta từ trước đến giờ chưa biết đến mùi đàn bà, xin đợi cho lát.

      Vi Đoàn Nhi mặt vẻ mừng rỡ, mỉm cười và nghĩ thầm rằng hóa ra tên này cũng mới chỉ là con sói con mà thôi.

      - Ngươi nghĩ ! Ta đợi, hay ta có thể ở trong phòng này để đợi nhà ngươi nhé.

      Vi Đoàn Nhi buông tay ra, lúc định vào phía bên trong lúc này nghe thấy tiếng hét của Cao Lực Sĩ từ phía ngoài vọng tới:
      - Lý Trân đại ca, huynh có trong đó ? Có việc gấp rồi.

      Vi Đoàn Nhi giận tím mặt, cái tên đáng chết này đúng lúc này lại xuất là sao.

      - được trả lời y.
      Vi Đoàn Nhi hung hăng ra lệnh.

      Lý Trân kìm nén cố gắng cười, giả bộ căng thẳng nhưng trong lòng lại vui mừng khôn tả, nghĩ thầm, tên tiểu tử này tới là đúng lúc.

      Mặc dù Lý Trân trả lời nhưng Cao Lực Sĩ chút cũng bỏ qua, cậu liên tục gào to:
      - Lý Trân đại ca, mau xuống đây, cha của đệ tìm huynh có việc gấp.

      - Lý đại ca có phải huynh xảy ra chuyện gì rồi phải , đệ lập tức gọi người tới đây.

      Vi Đoàn Nhi hận là mình thể bóp chết cái tên Cao Lực Sĩ kia , nhưng rốt cục ả có cách nào khác, nếu bị người khác biết được rồi truyền đến tai Hoàng thượng lúc đó e rằng làm Hoàng thượng nổi giận, đặc biệt là Cao Diên Phúc, ông ta nhất định thầm kể hết mọi chuyện của mình cho xem.

      Ả nháy mắt với Lý Trân, hiểu ý liền tiến nhanh đến bên cửa sổ hô to:
      - Ta biết rồi, ta xuống ngay đây.

      thi lễ với Vi Đoàn Nhi rồi :
      - Phu nhân, xin cho ta thêm thời gian để suy nghĩ.

      Vi Đoàn Nhi gầm lên tiếng rồi với giọng điệu đầy vẻ cam lòng:
      - Ta cho ngươi thêm mấy ngày, ngươi nhớ đó, ngươi chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.

      Lý Trân lại hành lễ, liếc mắt nhìn ra phía cửa chính, song lại nhanh chân nhảy tới hai bước để ra từ đằng cửa sổ.

      Vi Đoàn Nhi ngẩn ra, ả hiểu ra được mọi việc bèn cất tiếng cười như điên như dại, ả bước đến bên cửa sổ nhìn hình bóng có phần bối rối của Lý Trân rồi lẩm bẩm vừa cười vừa :
      - là đáng , ta rất thích.



      Lý Trân như vừa được thoát ra khỏi hố lửa, xa khỏi Cảnh Vân lầu mới nhàng gõ vào đầu của Cao Lực Sĩ rồi cười :
      - Cái tên tiểu tử này, sao đệ lại có thể đến kịp thời đúng lúc như vậy hả?

      Cao Lực Sĩ gãi gãi đầu :
      - Là Thượng Quan A sai đệ tới để tìm huynh, nàng huynh gặp nguy hiểm.

      Lý Trân ngẩn người ra, ngờ là Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng bỗng xuất chút lo lắng, hóa ra là nàng vẫn còn quan tâm tới mình.

      Cao Lực Sĩ lấy từ trong túi ra tờ giấy điệp rồi đưa cho Lý Trân, cậu :
      - Đây là Thượng Quan a gửi cho huynh, hỏi xem huynh có biết là cái gì ?

      Lý Trân đương nhiên biết đây là thứ gì rồi, liền vội mở ra, chỉ thấy mặt giấy có dòng chữ:
      - Huyện Mãnh Trì trấn Du Khẩu.



      Trong quán rượu, Lý Trân trong lòng yên, có ly rượu mà uống mãi hết song cũng chẳng thể biết được nghĩ gì. Ngồi đối diện với bây giờ là Địch Yến với vẻ mặt được vui cho lắm, từ lúc ngồi cho đến bây giờ để ý đến mọi việc xung quanh, Địch Yến liền dùng chân đá Lý Trân cái:
      - Ê!

      - Cái gì vậy?
      Lý Trân nhìn nàng cách đầy ngỡ ngàng

      - Muội hỏi huynh làm cái gì vậy? Bảo muội ra đây ngồi rồi chuyện gì là sao, nếu huynh chê ta làm vướng chân huynh để ta là được rồi.

      Địch Yến đứng đậy toan bỏ Lý Trân vội vàng níu nàng lại, rồi lại dỗ dành, mời nàng ngồi xuống. lần này phân tâm nữa, rót cho Địch Yến ly rượu:
      - Kì thực ta có chút chuyện phiền đến muội, song biết phải như thế nào nữa.

      Địch Yến lau miệng rồi :
      - Có gì mà khó mở lời vậy, để bản nương đây vui vẻ cái gì cũng có thể được hết, huynh cứ thèm để ý đến muội xem, lúc đó dù cho huynh có quỳ xuống cũng chẳng ăn thua gì đâu.

      Lý Trân thở dài :
      - Ta phải là thèm để ý đến muội mà thực ra là gặp phải chuyện quá đỗi phiền phức.

      - Có việc gì mà phiền phức vậy, cho muội biết coi, chừng muội có thể tìm ra lối thoát cho huynh đó.
      Địch Yến chỉ giả vờ tức giận nhưng thực ra nàng rất hiểu tâm trạng của Lý Trân lúc này tốt lắm, trong lòng khỏi quan tâm đến thêm chút.

      - Vi Đoàn Nhi kia….

      Thực Lý Trân rất chán ghét khi phải nhắc đến cái tên này, cau mày :
      - Ả muốn ta thay thế vị trí của Ngư Phẩm Long.

      - Cái gì!

      Địch Yến hô lên thất thanh, vài người khách ngồi xung quanh cũng tò mò mà hướng mắt về phía nàng, nàng vội che miệng rồi thấp giọng :
      - Có là như vậy đó?

      Lý Trân gật đầu rồi đem những việc xảy ra trong ngày hôm nay tại Cảnh Vân các kể lại cho Địch Yến nghe. Địch Yến ngờ Vi Đoàn Nhi lại là kẻ phóng đãng vô liêm sỉ đến như vậy, nàng cũng kìm nổi giận dữ nữa bèn :
      - Ả đó là vô liêm sỉ, ngờ lại còn dám cưỡng bức người khác làm trai lơ cho ả.

      Lý Trân trong bụng dở khóc dở cười, cũng chỉ kể sơ qua câu chuyện thôi chứ còn mọi chi tiết cụ thể , giả dụ mà có ra chắc Địch Yến phải tức đến phát điên mất.

      - Huynh cũng thực là vô cùng chán ghét cái ả nha đầu đó, việc trước mắt bây giờ là làm sao nhanh chóng lật đổ ả đó, nếu ta e là sớm hay muộn ta cũng chết dưới tay ả cho mà xem.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :