1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Lần đầu làm thị vệ

      Tuy rằng tham gia khoa cử là con đường ngắn nhất để nhập sĩ làm quan, nhưng con đường làm quan chỉ có , còn có những con đường như huân quan, môn ấm và lưu ngoại quan vân vân

      Nhưng đối với phần đông quan lại và cả con nhà quý tộc mà , tham gia khoa cử vốn thực tế, bọn họ nhập sĩ làm quan, chủ yếu nhờ vào gia thế, cũng chính là mỗi cao quan đều có chỉ tiêu, con cái của bọn họ có thể cần phải thông qua khoa cử mới được làm quan.

      Nhưng có chỉ tiêu có nghĩa là có ghế quan trống trải, đại đa số con cháu quan lại và quý tộc đều phải trải qua thời gian chờ đợi dai dẳng, có người thậm chí phải đợi đến 40 tuổi mới được làm quan, trong thời gian chờ đợi cũng hẳn là ngồi ở nhà, phần lớn tiến cung làm thị vệ.

      Vào cung làm thị vệ cũng là quá trình chờ đợi làm quan, người có quan phẩm, cũng đồng nghĩa với việc có địa vị xã hội, gọi là có chút mặt mũi, túi có chút thu nhập, cũng phải dạng suốt ngày ngồi xổm ở nhà than vãn với phụ mẫu, đây đích là phương pháp tốt giảm bớt mâu thuẫn cho gia đình.

      Cho nên thị vệ cung đình của Đại Đường, rất nhiều người đều là con cháu quan lại hoặc con cháu quý tộc, ví như Tể Tướng chứ danh Trung Đường Lý Lâm Phụ chính là xuất thân con cháu quý tộc, dựa vào gia thế của phụ thân mà tiến cung làm Thiên Ngưu Trực Trưởng, lại đợi đến khi có chỗ quan trống, từng bước bò lên chức vị tể tướng.

      Lại ví như Tôn Lễ, cũng nhờ vào gia thế phụ thân, làm thị vệ cung đình vài năm, cuối cùng nhờ có chỗ trống, nhập sĩ làm Đại Lý Tự Thừa, nhưng cách nhập sĩ này cũng khiến nhiều người đố kỵ, phạm lỗi cũng dễ dàng bị bãi miễn, Tôn Lễ cũng vì vụ án Tự Ngục mà bị giáng chức làm Đại Lý Ti Trực.

      Nhưng vậy cũng phải tất cả thị vệ đều là con cháu quan lại quý tộc, cũng có con cháu dân thường, chủ yếu là gia thế trong sạch, có người đề cử bảo lãnh, bản thân điều kiện tồi, cũng có thể vào cung làm thị vệ.

      Ngày thứ ba sau khi Lý Trân được Tả Ảnh ghé thăm, cuối cùng cũng tiếp nhận vụ án của Thượng Quan Uyển Nhi, nhập cung làm tay thị vệ.

      Lý lịch gia thế của ghi rất ràng, tổ phụ Lý Đan Bình, Quan học bác sĩ Sa Châu, gia thế thanh bạch, lại được đề cử bởi nội thị Cao Diên Phúc, khiến vừa vào cung trở thành Đông cung Thiên Nguu Bị thân, theo hạ cấp bát phẩm.

      Báo danh, đăng kí, lĩnh thị vệ phục, Lý Trân bận rộn buổi sáng, mãi tới gần giữa trưa, tiến đến Địch phủ của phường An Nghiệp, đợi cả buổi trời ở ngoài cổng, Đích Yến tươi cười chạy từ trong phủ ra
      - Lý đại ca, để huynh chờ lâu rồi.

      Địch Yến có trang điểm sơ, chỉ thấy nàng ta mắt mày thanh tú, tóc tựa mây đen, da trắng như tuyết, xinh đẹp kiều, khoát lên mình váy ngắn màu vàng, khi nàng vừa trông thấy Lý Trân, lại khỏi ngân người tò te.

      Lý Trân đầu đội mũ cánh chuồn, mặc lan bào màu nâu, cổ khoát khăn choàng màu trắng, người mặc bì giáp vệ sĩ, thắt lưng khóa dao gươm cán dài, thắt lưng còn treo kim bài thị vệ bằng đồng, Địch yến nửa ngày trời mới ngập ngừng hỏi:
      - Lý Đại ca, huynh vào cung rồi ư?

      - Cái gọi là tiến cung á? Là làm thị vệ đấy được chưa?

      Lý Trân xoay người trước mặt Địch Yến, cười :
      - Thế nào, cũng tệ lắm phải !

      - tệ đúng là tệ, nhưng mà, sao huynh…?
      Địch Yến cau mày, dưới đánh giá Lý Trân, nàng biết nên như thế nào mới tốt.

      - Đừng nhiều nữa, ăn cơm trước, ta đói bụng rồi, chúng ta vừa ăn vừa !

      Hai người tìm được tửu quán trong nội phường, gọi bốn năm món và vài cái bánh nướng, lại gọi thêm bầu rượu, Lý Trân gặm lấy gặm để như sói nhai hổ nuốt.

      Địch Yến dùng cái miệng nhấp ít rượu, cười mỉm chi nhìn Lý Trân, nàng ta biết dụng ý tiến cung của Lý Trân, tuy nàng hy vọng Lý Trân làm thị vệ, nhưng thấy Lý Trân mặc thị phục đích khiến nàng thích thú.

      - Lý đại ca, sao huynh chỉ làm thị vệ tám phẩm vậy, phẩm cấp hơi bé đấy nhá.

      - còn cách nào khác, ai bảo ta là thường dân nhập cung chứ? Tuy nhiên cũng tệ rồi, nghe Huyện thừa cũng chỉ là quan bát phẩm, ta coi như là đồng cấp với Huyện thừa rồi.

      - Nghĩ hay đấy nhỉ!

      Địch yến bĩu môi
      - Người ta Huyện thừa là quan chức, còn huynh chỉ là thị vệ thôi, hư phẩm mà thôi nhá, theo huynh mọi người đều bỏ thi khoa cử rồi còn gì, trực tiếp làm thị vệ, đổi đời cái là thành quan bát phẩm, huynh như ấy!

      Lý Trân cũng biết chức bát phẩm thị vệ chỉ là hư danh, ngoài trừ phần bổng lộc, những mặc khác chỉ là cho dễ nghe mà thôi, cười cười :
      - Nhưng lúc ta báo danh nghe chỉ cần thi qua kỳ võ cử, muốn làm quan cũng đơn giản hơn nhiều.

      Địch Yến thở dài,
      - Huynh cũng ấu trĩ, những lời an ủi người khác như vậy mà huynh cũng tin cho được, thi đậu Võ Cử cũng chỉ là tư cách, hoặc là tòng quân giết địch lập công, hoặc là nhờ huyết mạch quan hệ phụ thân, hoặc là nhờ tài nịnh bợ ton hót, huynh tưởng muốn làm quan dễ lắm à?

      - Muội hồi làm ta mất cả lòng tin!

      - Bởi vậy! Huynh chẳng thương lượng gì với muội chạy làm thị vệ, huynh tưởng muội cổ vũ cho huynh chắc?
      Địch Yến tức giận .

      Lý Trân gãi đầu cười :
      - Giờ chỉ làm thị vệ tạm thời thôi, ta với Cao Phủ Quân rồi, năm sau tham gia khoa cử tiến chức làm quan.

      Địch Yến nghe chỉ làm thị vệ tạm thời, tâm trạng nàng ta lập tức tốt hẳn, tuy người Lý Trân mặc thị phục trông cũng khá oách, nhưng nàng biết đám thị vệ này suốt ngày tụ tập lại chỗ đàm luận phong hoa tuyết nguyệt, đa phần là bọn bất tài vô công rỗi nghề, nàng chẳng hy vọng Lý Trân rơi vào chảo nhuộm này.

      Địch Yến uống hớp rượu, cười :
      - Chúng ta về chuyện Tạ đạo nhờ vả huynh , huynh chuẩn bị bắt tay từ đâu?



      Buổi chiều, Lý Trân và hai gã tân thị vệ cùng nhau vào hoàng cung, Hoàng cung cũng chính là hợp xưng của Hoàng thành và cung thành, Hoàng thành là mảnh đất phân bố của các đại quan sở, cũng chính là trung tâm quyền lực của vương triều Đại Đường, còn Cung thành mới là nơi Hoàng đế cư trú, xử lý quốc .

      Vào Ứng Thiên môn, nghênh diện liền nhìn thấy Minh Đường nguy nga tráng lệ, ở đây chính là nơi vương triều Đại Đường cử hành triều hội và các đại điển bái tế, cũng là kiến trúc đặc trưng của vương triều Đại Đường.

      Do bên trong cung thành tu bổ Thiên Đường, nên các thợ hồ vào cung cũng khá đông, tuy nhiên đám thợ có lối riêng, có bức vải lớn ngăn cách, tu bổ Thiên Đường cơ bản là quấy nhiễu gì đến triều chính thường ngày và sinh hoạt của hậu cung.

      Thân phận của Lý Trân là Thái Tử Thiên Ngưu Bị Thân, theo lý, Thiên Ngưu Bị Thân nhất định phải do thân vệ hoặc là huân vệ mới có thể ra đảm nhiệm.

      Loại thường dân phải xuất thân từ quý tộc tông gia như , chỉ có thể làm sĩ binh Dực Vệ vòng ngoài, nhưng do có Cao Diên Phúc đề bạt, binh bộ đành nể mặt, liền trở thành thị vệ cung cấm.

      Thiên Ngưu Vệ thuộc loại nam nha cấm quân, cầm ngự đao túc vệ thị tòng, có cầu khá cao về ngoại hình mới có thể ra vào cấm cung.

      Cái gọi là Bị Thân, cũng chính là thị vệ cận thiếp thân, hay cách khác địa điểm phiên trực hẳn là ở Đông cung, bảo hộ cho Thái Tử.

      Vấn đề là giờ có Thái Tử, cũng chẳng biết bảo vệ ai, cho nên chức vụ của thực chức chỉ là chức quan nhàn hạ.

      Đây là cố ý sắp xếp của Thượng Quan Uyển Nhi, làm sao có thể kiềm kẹp trong cung được, tay Thiên ngưu Trực Trường giao phó căn dặn vài ba câu, liền nghênh ngang bước .

      Ba tay lính mới bắt đầu kiếp sống thị vệ của chúng, mọi điều cấm kỵ đều phải tự mình mày mò lấy, chịu qua vài trận đòn đương nhiên nhớ kỹ thôi.

      - Vị huynh đệ này hẳn là Lý Trân rồi.

      Lý Trân lòng vòng quanh hành lang, sau lưng truyền đến tiếng cười sang sảng, quay đầu lại, bèn thấy sau lưng là tay thị vệ thân hình cao to, Lý Trân dừng bước, cười hỏi:
      - Vị huynh trưởng này là?

      - Tại hạ Thiệu Bình, là lão hữu của Trương Hi, gã ấy bảo ta chiếu cố huynh đệ mới đến, hẳn đó chính là ngươi rồi!

      Nghe là bằng hữu của Trương Hi, trong lòng Lý Trân lập tức nhõm hẳn , vội vàng thi lễ:
      - ra là Thiệu huynh, tiểu đệ hữu lễ!

      Thiệu Bình cười vỗ vỗ bả vai , :
      - Ta đoán ngươi vẫn chưa nắm được đầu đuôi tai nheo ra sao, để ta ngươi nghe, tránh phải ăn đòn vô cớ.

      Lý Trân mừng rỡ, hiểu quy củ mà phát sầu, vội vàng chắp tay,
      - Đa tạ! Đa tạ!

      - Kỳ làm thị vệ như chúng ta, là nhàng tự do và thoải mái nhất rồi, chỉ có điều phải nhớ ba điều quy củ, những cái còn lại sao cả, thứ nhất, phụ nữ trong cung được động vào, thứ hai, nội điện hậu cung được vào, thứ ba tài vật trong cung được lấy, kỳ cũng chỉ có ba điều này, nhất là điều thứ hai, nếu ngươi chết trong nội điện, đừng trách ta nhắc nhở ngươi nhé.

      Lý Trân yên lặng gật đầu, lại hỏi:
      - Nếu trong cung có nhân vật quyền thế nào đó, phải phân biệt thế nào đây?

      - Cái này phải tốn tí thời gian ghi nhớ rồi, nhưng có mẹo , nếu thấy đám người đông đông đến, trong đó ắt có quyền quý, lúc này ngươi chỉ cần đứng thẳng người, mắt chớp, chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.

      đến đây, Thiệu Bình lại chỉ chỉ Minh Đường phía xa cười : - Còn nữa, tuy ngươi có thân phận là Thiên Ngưu Bị Thân Đông Cung, nhưng chẳng có Thái tử, thực tế ngươi tự do thoải mái, trong cung tùy ngươi muốn đâu , cần phải gò bó trong Đông Cung.

      - Ta hiểu rồi, ngoài ra, nếu ta muốn xuất cung phải làm sao?

      - Xuất cung hả! Thế còn thoải mái hơn nữa, nếu phải ngươi trực, tùy ý ngươi đến ngươi , nhưng cho dù ngươi trực, chỉ là sáng sớm đến điểm danh, ngươi liền có thể , giống như Trương Hi, hôm nay vốn dĩ ca trực của gã, kết quả là gã sớm sớm chuồn ra ngoài, giờ còn chưa về, chắc hôm nay cũng về quá.

      - Còn ngươi thân phận là Bị Thân Thái Tử, ngươi tới đây cũng chẳng có gì làm, trắng ra, ngươi đến hay cũng vậy, nhưng có điều ngươi phải nhớ, tiền đề của tự do này là trong cung được xảy ra chuyện, khi có chuyện, trách nhiệm truy cứu ra, phạt đòn, nặng mất đầu.

      Lúc này, đằng xa có người gọi Thiệu Bình, Thiệu Bình vỗ vai , liền cất bước rời .

      Trong lòng Lý Trân ít nhiều cũng nắm được sơ sài, còn hoang mang như lúc đầu nữa, đinh ninh bước qua Đông cung, tiến vào Đại sở cung nội, chủ yếu Lý Trân muốn tham quan Minh Đường phen, tòa nhà trứ danh về kiến trúc nhất của Đại Đường.

      vừa bước vào hành lang bạch ngọc của Minh Đường, nghênh diện thấy đám cung nữ tiến tới, vang tiếng ngọc bội, hương gió ùa đến, Lý Trân vội vàng đứng sát vào hàng rào Bạch ngọc, mắt hề chớp.

      ngờ đám cung nữ này tiến đến trước mặt , lại dừng bước, Lý Trân cảm thấy vị cung nữ đầu dò xét .

      Ánh mắt của chậm rãi xuống, rớt vào khuôn mặt của vị cung nữ đó, lập tức ngẩn người, người đứng trước mặt ngờ lại là Vi Đoàn Nhi.

      Chỉ thấy gương mặt nàng ta phấn son, thanh tú dị thường, cặp mắt đào hoa tựa cười cười liếc nhìn , nhàng :
      - Lý Trân, ngờ lại gặp ngươi ở đây, càng ngờ ngươi lại làm thị vệ, ngươi xem đây gọi là gì nhỉ?

      Lý Trân cười khổ tiếng :
      - Cái này gọi là nhân sinh nơi nào chẳng tương phùng.

      - nghe hay .

      Vi Đoàn Nhi lại tiến lên bước, gắt gao dựa vào thân thể , đôi môi đỏ mộng gần như dán thẳng vào mặt , giọng bên tai mà cười :
      - Có phải ngươi vào cung để tìm ta hả?

      Lý Trân thầm kinh hãi, người phụ nữ này ở bên ngoài cũng rất phóng đãng rồi, ở trong cung càng thêm kiêng nể gì, sau hồi lâu mới :
      - Rảnh rỗi nhàn hạ, Cao Phủ Quân bèn giới thiệu ta vào đây làm thị vệ thôi.

      Vi Đoàn Nhi lùi lại sau bước, hung tợn nhìn chằm chằm lúc lâu, lạnh lùng cười :
      - Ngươi đừng có hở chút là lấy Cao Diên Phúc ra dọa ta, lão nương chẳng sợ màn này đâu, đây là cung điện, tốt nhất ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo quy củ của ta hơn!

      Lúc này, cung nữ sau lưng nàng ta thấp giọng :
      - Vi , bên phía Thánh Thượng sắp kịp rồi!

      Vi Đoàn Nhi xoay người chính là cái tát trời giáng, đánh đến vị cung nữ đó lảo đảo, suýt chút nữa là ngã nhào ra đất, Vi Đoàn Nhi nổi giận mắng:
      - Phải làm thế nào ta tự biết cân nhắc, cần phải nhắc nhở ta.

      Mười mấy cung nữ bị dọa sợ đến lần lượt lùi lại, Vi Đoàn Nhi lại quay đầu nhìn Lý Trân cái lâu, hừ tiếng, xoay người nhanh chân rời , đám cung nữ cũng lần lượt bước theo sau nàng ta.

      Cho đến khi Vi Đoàn Nhi khuất bóng, Lý Trân mới thở phào nhõm, ngờ ngày đầu tiên gặp phải người phụ nữ khiến phiền lòng này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Giọng lớn

      Buổi chiều phải ở trong cung lâu, Lý Trân bèn về phủ sớm vừa thay xong quần áo, liền nghe thấy tiếng động lớn truyền đến từ cửa chính, hình như là có người hô to cái gì đó.

      Trong lòng Lý Trân thấy kỳ lạ, vội bước nhanh ra cửa chính, chỉ thấy cửa chính mở rồi, năm sáu người khênh cáng vào, nằm cáng chính là vợ Tào Văn.

      Lý Trân giật nảy mình, liền vội vàng tiến lên hỏi:
      - Xảy ra chuyện gì thế?

      - xin lỗi, Tào tiên sinh hôm nay xảy ra cố ngoài ý muốn!

      Là giọng của trẻ, Lý Trân quay đầu lại, nhìn thấy quý phu nhân ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc dài mượt mà, làm da trắng nõn, trông rất là thanh tú, thân mặc bào dài, vai choàng vải lụa hồng, phía trước ngực hơi để hở làm lộ ra lớp da trắng nõn.

      Lý Trân cảm thấy này nhìn quen quen, hình như là gặp ở đâu rồi, trẻ tuổi hướng về phía nhàng hành lễ:
      - Tôi là Đinh Hương của Võ phủ, công tử là em của Tào tiên sinh đúng !

      Lý Trân lập tức nhớ ra, khi ngày đầu tiên đến Lạc Dương gặp qua này, cùng với Võ Phù Dung, tên là Võ Đinh Hương, con của Võ Tam Tư.

      - Hóa ra là Đinh Hương nương, lần trước đa tạ nhiều!

      Lần trước ở trước phủ Võ Thừa, Võ Phù Dung định trút giận lên , chính là Võ Đinh Hương này ngăn Võ Phù Dung lại, nên có chút thiện cảm với nàng.

      Võ Đinh Hương cười cười, vừa chỉ tay vào Tào Văn :
      - Hôm nay Tào tiên sinh ở phủ của thiếp bị con báo săn vồ ngã! Cũng may bị thương, chỉ là bị hoảng sợ chút thôi.

      - Báo săn!
      Lý Trân giật nảy mình, ngờ trong phủ của Võ Tam Tư lại nuôi báo săn?

      vội vàng tiến lên cẩn thận nhìn, chỉ thấy quần áo của Tào Văn bị xé rách, thừ người ra, ràng là bị kinh hãi quá độ, nhưng người bị thương tích gì, điều này khiến thờ phào nhõm, vội vàng nhường đường:
      - Khiêng huynh ấy vào trong trước !

      Lý Trân dặn bảo nha hoàn Tiểu Linh:
      - Dẫn bọn họ vào trong, tạm thời đặt ở nội đường, rồi ngươi đến quán rượu gọi phu nhân về.

      - Vâng!
      Tiểu Liên ở bên cạnh vâng tiếng, vội vàng dẫn mấy người đó vào nội đường.

      Lý Trân lại hỏi Võ Đinh Hương:
      - Đinh Hương nương có thể cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?

      Võ Đinh Hương áy náy :
      - Là báo săn của Phù Dung nuôi, chị ấy chiêu mộ mấy tên chuyên huấn luyện thú ở Tây Vực, chuyên huấn luyện mãnh thú, hôm nay dẫn đến phủ tôi, vốn muốn cho tôi mở mang kiến thức chút, ngờ đúng lúc đó Tào tiên sinh từ bên cạnh ngang qua... Hài! là rất xin lỗi.

      Lý Trân nghe hiểu, mấy người huấn luyện thú của Võ Phù Dung huấn luyện mấy con mãnh thú, mang đến phủ của Võ Tam Tư khoe khoang, kết quả là vồ ngã vợ Tào Văn.

      Trong lòng thầm nghĩ:
      - Mặc dù bị cắn thương, nhưng ngộ nhỡ bị sợ đến mức ngu đần, cũng phiền toái thôi!

      Võ Đinh Hương dường như hiểu được lo lắng của Lý Trân, vộị vàng :
      - Xin công tử cứ yên tâm, Võ gia tuyệt trốn tránh trách nhiệm, việc chữa chạy của Tào tiên sinh sau này cứ để Võ gia lo.

      Lúc này, đại phu của Võ Phủ đưa Tào Văn về tiến lên cười :
      - Công tử yên tâm , Tào tiên sinh bị thương nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe thôi, ngày mai tôi đến khám cho cậu ấy, ngoài ra, thuốc sắc xong cũng cho người đưa tới.

      Lý Trân liền gật gật đầu:
      - Đa tạ!

      Võ Đinh Hương lại hướng về Lý Trân hành lễ, rồi cáo từ, lâu sau, Lý Tuyền nhận được tin chồng mình bị thương, vội vàng hấp tấp về:
      - A Trân, rể thế nào rồi?

      Lý Tuyền quá sợ hãi, Tiểu Liên cho nàng, chỉ lão gia bị báo săn vồ ngã, suýt nữa khiến Lý Tuyền sợ ngất .

      Lý Tuyền vừa bước vào cửa vội chạy vào nội đường, Lý Trân vội vàng theo sau :
      - Tỉ đừng lo lắng quá, rể khá hơn rồi, vừa rồi còn chuyện với em!

      Lý Trân phải là an ủi chị mình, mà Tào Văn quả thực khá hơn rồi, ánh mắt còn đờ đẫn như lúc vừa mới đưa về rồi, có chút nhu hòa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn định thần lại được.

      Trong lòng Lý Trân hiểu , chỉ là bị hoảng sợ chút thôi, ngay cả thuốc cũng cần uống, chỉ cần ngủ giấc là được.

      Lý Tuyền biết nội tình, nên hoang mang lo lắng, thêm nữa lại vừa đau lòng vừa sợ hãi, những lời em trai lọt được chữ nào vào đầu.

      Nàng ngồi bên cạnh chồng, nắm chặt tay của kìm được khóc nấc lên:
      - yên lành, làm phụ tá gì chứ! Lại còn bị báo cắn, chàng hãy ngoan ngoãn ở nhà ! Thiếp nuôi chàng được sao?

      Trong lòng Lý Trân buồn cười, liền thấp giọng khuyên nhủ:
      - Đại tỷ, để rể nghỉ ngơi ! Đại phu cho ấy uống thuốc, cần phải nghỉ ngơi tốt.

      Lý Tuyền cảm thấy có lý, nàng lau nước mắt, cùng em trai ra khỏi phòng, lúc này, nha hoàn Tiểu Liên chạy tới rụt rè :
      - Phu nhân, ở tự viện con tim thấy thím đâu cả!

      - tìm thấy thôi, em ở bên cạnh coi lão gia, nếu có việc gì gọi ta.

      - Vâng!

      Tiểu Liên đẩy cửa vào, Lý Tuyền trở về nội đường ngồi xuống, thở dài :
      - Lúc trước ta khuyên ở lại Cao phủ, nhưng nghe, chắc chắn theo Võ Tam Tư có tiền đồ, phàn nàn Cao Diên Phúc chỉ là hoạn quan, làm mất mặt , bây giờ thế đấy, ngờ lại bị báo cắn, truyền ra ngoài càng mất mặt.

      - Đại tỷ, đây chỉ là cố ngoài ý muốn, hơn nữa, Võ gia cũng hứa hẹn chịu trách nhiệm, đệ thấy cũng chẳng có gì, đại tỷ cứ ra quán rượu ! Hôm nay đệ ở nhà chăm sóc rể.

      - Đúng rồi, hôm này đệ vào cung làm việc thế nào?

      - Hết sức nhàm chán, có việc gì làm, ngồi hai canh giờ là về rồi, ngày mai làm, có thể đệ bận việc khác.

      Lý Tuyền gật gật đầu:
      - Đệ làm việc của mình , tỉ bảo Tiểu Liên chăm sóc rể, nó rất lanh lợi, có việc gì báo cho tỉ.

      Lý Trân quay đầu lại nhìn cửa phòng, chần chừ chút :
      - Đại tỷ, mua thêm hai nha hoàn nữa ! Nhà chỉ có mình Tiểu Liên, đệ thấy tiện.

      - Tỉ cũng biết vậy, đợi tỉ bận hết đợt này rồi tính sau nhé!

      Lý Tuyền mấy ngày nay chuẩn bị cung cấp rượu cho trong cung, bận đến nỗi chân kịp chạm đất, làm gì còn tâm tư lo nghĩ chuyện khác.

      Nàng có nhiều thời gian chuyện với em trai, lại vội vàng đứng dậy xem chồng, dặn dò Tiểu Liên vài câu, để lại cho nó ít tiền, rồi vội vã đến quán rượu.

      Lý Trân ra quán cơm, ở nhà có người nấu cơm, chỉ có thể ăn ở ngoài.

      ...

      Màn đêm dần dần buông xuống, Phượng Nghi điện Thái Sơ Cung, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng vào ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên, gã thái giám nhàng cho nàng biết
      - Thánh thượng tâm trạng được tốt, cẩn thận chút!

      Thượng Quan Uyển Nhi nhàng gật đầu
      - Đa tạ!

      Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, mọi công việc của ngày hôm nay đều giải quyết xong hết rồi, Thánh Thượng vì sao lại truyền nàng quay về ngự thư phòng, vậy đương nhiên là xảy ra chuyện gì rồi.

      Thượng Quan Uyển Nhi nhàng đẩy cửa ra, vào trong ngự thư phòng, trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng, Võ Tắc Thiên khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, mặt trầm, Thượng Quan Uyển Nhi dám cắt ngang dòng suy nghĩ của bà, lẳng lặng đứng bên.

      - Mùa hè năm nay ngươi làm những gì?
      Võ Tắc Thiên lạnh lùng hỏi.

      Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi thầm ngạc nhiên, lẽ nào đêm nay Thánh Thượng tức giận có liên quan đến mình sao? Nàng biết trả lời thế nào, lúc lâu sau thấp giọng :
      - Uyển Nhi biết!

      - Vậy ngươi và Lai Tuấn Thần có ân oán cá nhân gì sao?

      Võ Tắc Thiên trở về bàn, nhặt lên tấu chương buộc tội, lạnh lùng liếc Thượng Quan Uyển Nhi cái, ánh mắt giận giữ dần dần xuất .

      Thượng Quan Uyển Nhi vẫn lắc lắc đầu:
      - Uyển Nhi và có thù oán cá nhân gì.

      - Vậy được, ngươi giải thích cho Trẫm chuyện này!

      Võ Tắc Thiên đem tấu chương vứt mạnh xuống dưới chân Thượng Quan Uyển Nhi, nổi giận đùng đùng :
      - Ngươi to gan , dám tự tiện sửa các quy định nghi lễ của Đại Đường!

      Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức quỳ xuống, nàng xem bản tấu chương mà Lai Tuấn Thần buộc tội đưa tới ở trước mắt, lập tức hiểu ra, là lúc mùa hè nàng an táng lại ông nội mình, ông nội nàng Thượng Quan Nghi vì sợ tội mà tự vẫn, an táng theo quy cách của thứ dân, điều này thành đáng tiếc lớn cho gia tộc của bọn họ.

      Khi vào mùa hè, Thượng Quan Uyển Nhi thầm theo lệnh của người nhà an táng lại ông nội theo nghi lễ của công hầu, việc này nàng làm rất bí mật, chỉ có vô cùng ít người trong gia tộc biết, ngờ lại bị Lai Tuấn Thần tố giác, chuyện này nhất định có người muốn điều tra nàng!

      Thượng Quan Uyển Nhi lập tức hiểu là ai làm chuyện này, trong lòng nàng hỗn loạn, biết trả lời thế nào, hồi lâu, Thượng Quan Uyển Nhi mắt đẫm lệ :
      - Đây cũng chỉ là việc thường tình của con người, cháu thể chút hiếu thảo với ông nội, có tội gì?

      - Vớ vẩn!

      Võ Tắc Thiên càng thêm tức giận.Bà nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi:
      - Ông nội ngươi là thứ dân sao? là tội thần! Triều đình đều có lễ chế, ngươi được phép vượt qua phép tắc, việc này truyền ra khắp triều, ngươi bảo Trẫm phải làm thế nào bây giờ?

      - Bệ hạ!

      Thượng Quan Uyển Nhi đau buồn hô :
      - Uyển nhi an táng ông nội vào ban đêm, ngay cả người làm cũng dám thuê, mấy người trong gia tộc nhàng thay cho ông nội cái quan tài, ngờ lại bị người khác điều tra thăm dò, đây ràng là có người rắp tâm muốn hãm hại Uyển Nhi.

      - Là ai muốn hãm hại ngươi, bản thân ngươi cũng ngươi và Lai Tuấn Thần có thù riêng, hãm hại ngươi sao? Bản thân ngươi tự ý thay đổi lễ chế, bây giờ lại thành có lý rồi, ngươi muốn làm Trẫm tức chết phải ?

      Thượng Quan Uyển Nhi cắn chặt môi, cúi thấp đầu, dám biện luận nữa, Võ Tắc Thiên tức giận vẫn chưa nguôi, giận giữ trừng mắt nhìn nàng cái
      - Ngươi cứ quỳ , để Trẫm nghĩ xem xử trí như thế nào ngươi, lần này Trẫm quyết dễ dàng cho qua.

      lát sau, có người bên ngoài nhàng gõ cửa, ngay sau có là giọng của Cao Diên Phúc
      - Bệ hạ, là lão nô.

      - Vào !

      Cao Diên Phúc đẩy cửa tiến vào, dường như nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi quỳ ở bên, cúi người hành lễ
      - Lão nô tham kiến Bệ hạ!

      - Tìm được chưa?
      Võ Tắc Thiên cố dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi.

      Cao Diên Phúc lẳng lặng đứng thẳng người, giọng :
      - Bẩm Bệ hạ, lão nô tìm thấy Đại tướng quân rồi!

      Đại tướng quân chính là Tiết Hoài Nghĩa, buổi chiều thấy, Võ Tắc Thiên sai người khắp nơi tìm y, lúc này Võ Tắc Thiên chậm rãi quay người lại hỏi:
      - bây giờ ở đâu, sao lại hồi cung?

      - Bệ hạ, Đại tướng quân tại đến phủ của Lai Tuấn Thần!

      - Lai Tuấn Thần?

      Võ Tắc Thiên nhướn mày
      - đến phủ của Lai Tuấn Thần làm gì?

      - Lão nô cũng biết, hỏi rất nhiều người mới hỏi thăm được.

      Võ Tắc Thiên hơi trầm ngâm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhanh chóng liếc qua Thượng Quan Uyển Nhi, bà lúc này có vẻ nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cũng dần dần dịu dàng chút rồi, bà liền với Cao Diên Phúc:
      - Ngươi đợi ở bên ngoài chút.

      Cao Diên Phúc lập tức cung kính lui ra, nhàng đóng cửa lại, lúc này, Võ Tắc Thiên mới chậm rãi với Thượng Quan Uyển Nhi :
      - Ngươi theo Trẫm cũng ít năm, nên biết triều đình hiểm ác, nếu ngươi cho Trẫm biết trước tiếng, bị người ta nắm được điểm yếu như ngày hôm nay, khiến cho triều đình nhốn nháo, bài học lần này hi vọng ngươi nhớ kĩ, đừng có phạm sai lầm tương tự.

      Thượng Quan Uyển Nhi mắt đẫm lệ :
      - Uyển Nhi biết sai rồi?

      Võ Tắc Thiên ánh mắt càng thêm dịu dàng, gật đầu :
      - Lui xuống !

      Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy hành lễ, từ từ lui xuống, nàng ra khỏi cửa phòng, thấy Cao Diên Phúc cung kính đứng ở cửa, ánh mắt nhìn xuống, giống như lão tăng ngồi thiền.

      Thượng Quan Uyển Nhi cảm kích nhìn ông ta cái, bước nhanh rời , cho đến khi Thượng Quan Uyển Nhi xa, đôi lông mày dài dài của Cao Diên Phúc vô tình rung lên chút, khóe miệng lộ nụ cười tinh ý.

      Lúc này, Võ Tắc Thiên trong phòng :
      - Phủ quân mời vào!

      Cao Diên Phúc vào ngự thư phòng, cung kính, Võ Tắc Thiên đứng quay lưng, lúc lâu mới lạnh lùng :
      - Ngươi cho biết, bảo cút về chùa Bạch Mã, cho phép lần nữa bước vào cửa cung bước.

      - Lão nô tuân chỉ!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 107: THÚY VŨ KIM TRÂM.

      Chưởng quầy của tiệm trang sức Mãn Ký họ Phương, y, nam nhân tuổi trung niên vô cùng giảo hoạt. Có thể vì mưu tính kế quá nhiều khiến cho tóc nơi đỉnh đầu y gần như hói sạch, sau lưng mọi người đều gọi y là Phương hói đầu, cũng là loại lên việc ăn ở thất đức của y.

      Tuy nhiên y lại có đôi độc nhãn vô cùng nổi tiếng, báu vật nào đến tay y lập tức biết được vật đó trị giá bao nhiêu tiền, y có thể kiếm lời bao nhiêu. Y vì Đông gia mà kiếm tiền nên Thái bình công chúa cũng hết sức coi trọng y. Lương bổng của y mỗi tháng phải đến 50 quan tiền.

      Lúc này, ông chủ Phương rất cẩn thận cầm vào viên ngọc bích, đưa ra ánh sáng rồi tỉ mẩn quan sát, ngọc bích quý giá chỉ ở độ lớn bé mà còn dựa vào độ trong trẻo của nó.

      Ông chủ Phương vô cùng vừa ý, viên ngọc bích này chỉ lớn như trứng bồ câu, nó còn trong trẻo đến chút tì vết, đây đích thị là bảo thạch, giá chí ít cũng hơn hai vạn quan tiền.

      Y đảo mắt, khẽ liếc người phụ nữ giao bán ngọc thạch đứng bên cạnh mình. Đây chỉ là thôn phụ, tại sao lai có bảo thạch quý giá như vậy người?

      Ánh mắt của ông chủ Phương vô cùng lợi hại, những nhìn ra giá trị của vật báu, ánh mắt của y còn có thể nhận xét được người khác. Y hiểu rất việc mua thấp bán cao, như vậy mới có thể thu được lợi nhuận cao nhất.

      Y phục mà thôn phụ kia mặc cho thấy nàng ta xuất thân từ gia đình nghèo khổ, đến cả trang sức người cũng chỉ là đồ đồng rẻ tiền. Khối bảo thạch này cao nhất trả cho nàng đến ba trăm quan tiền, chắc nàng cũng mừng đến phát điên rồi.

      Nhưng ông chủ Phương cũng vội vàng, bình thản hỏi nàng ta:

      - Đây là bảo thạch mua từ trong tay người Túc Đặc sao?

      Y biết nước đónổi danh nhất về bảo thạch ba tầng màu, có thể đó là quê hương của hồng ngọc. Chỉ có điều màu sắc quá hoàn hảo nên giá cũng rất rẻ. Với viên hồng ngọc có kích cỡ cùng loại, giá cao nhất cũng quá hai trăm quan tiền.

      Ông chủ Phương muốn đem hồng ngọc và ngọc bích lẫn vào nhau, sau đó lại cho nàng xem giá thông thường của đá quý ở tiệm đều quá hai trăm quan tiền. Sau đó chính mình đưa nàng ba trăm quan, nàng liền qùy xuống dập đầu cảm tạ, chiêu trò này y dùng mười lần lần nào cũng hiệu quả.

      Thôn phụ này chính là Địch Yến giả dạng, nàng đương nhiên phải vì tiền lời bán bảo thạch, mà vì ngồi đối diện tên ngốc này khiến nàng thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn lập tức rời .

      - Ta biết ai trồng ngô ai trồng lúa mạch, viên ngọc bích này là do ta đào dưới đất lên, ta còn đào được hạt trân châu, nó rất sáng vào ban đêm, phải thắp đèn.

      Phương chưởng quầy khẽ giật mình, chẳng nhẽ mình nghe nhầm? Viên trân châu cần thắp đèn chẳng phải Dạ Minh Châu sao? Y cố kiềm chế nỗi hoan hỉ trong lòng, để lộ thanh sắc, hỏi:

      - Viên trân châu ấy như thế nào?

      Thôn phụ khoa tay múa chân :

      - Giống như giọt nước trong suốt, ước chừng to như quả trứng gà.

      - Phải chăng là nếu đặt ở chỗ tối từ từ phát sáng, ánh lên bạch quang?

      Thôn phụ liền gật đầu.

      - Đúng vậy, nó đáng giá bao nhiêu? Có thể bán được trăm quan tiền ?

      Ông chủ Phương thiếu chút nữa té ngã, viên Dạ Minh Châu chỉ với giá trăm quan tiền, ta tưởng bán heo sao?

      Y lại tỉ mẩn ngắm viên ngọc quý trong tay, sai, viên ngọc bích này quả là cực phẩm, tuyệt đối phải thứ mà thôn phụ kia có thể có được. Ông chủ Phương tin lời nàng đến tám phần, rằng thôn phụ nàng đào được kho báu rồi.

      Hơn nữa có người đặc biệt đánh tiếng với y rằng nếu viên Dạ Minh Châu xuất , nhất định phải lưu tâm. Y cố trấn tĩnh rồi hỏi:

      - Nghe chừng có vẻ là hạt châu tốt, nó ở đâu, có thể cho ta xem ?

      - Viên trân châu đó đại huynh ta giữ, ta cho ông chủ địa chỉ khách điếm vậy.

      Địch Yến đưa tay ra, nhàng lấy lại viên ngọc bích trở về. Động tác của nàng nhìn chậm chạp rất tùy ý nhưng khiến ông chủ Phương thể trả ngọc lại.

      Y còn cho rằng đó là do chính y sơ sảy, chỉ biết trơ mắt nhìn thôn phụ kia cất ngọc vào túi, y muốn lấy ngọc bích nhưng lại nghĩ tới viên dạ minh châu của nàng nên đành nuốt nước bọt.

      - Các vị trọ ở đâu?

      Địch Yến đưa cho y tờ giấy.

      - Đây là khách điếm hai chúng tôi ở, nếu ngài muốn thấy viên trân châu kia, vậy đến chỗ hai huynh muội tôi gặp mặt chuyện, còn viên ngọc bích này ngày mai ta đem đến bán cho ngài.

      Địch Yến đứng dậy, chậm rãi về phía đại sảnh, ông chủ Vương nhìn vào tờ giấy nàng đưa trong lòng y bỗng rối bời, biết thế nào mới tốt, ngây ra hồi lâu, y với tiểu nhị

      - Ta ra ngoài có chút việc.

      lâu sau, ông chủ Phương ra khỏi cửa tiệm, rồi lên chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy về phía Hoàng thành, nhưng y để ý tới việc có kẻ cưỡi ngựa phía đằng xa theo xe ngựa y.

      ....

      Trời tối, cách phía nam thành xa là Nhạc Hòa phường, có mười mấy tên mặc áo đen mai phục quanh khách điếm. Khách điếm này tên gọi "Thuận Phong Khách điếm", đối diện nó còn có khách điếm cũ kĩ.

      Lúc này tại gian phòng lầu ba của khách điếm cũ, Lý Trân và Địch Yến chú tâm quan sát bọn người mặc áo đen mang mai phục tại khách điếm đối diện.

      - Lý ca, huynh khẳng định kia phải đám người của Thái Bình công chúa?

      Lý Trân gật đầu.

      - Buổi chiều khi ông chủ Phương kia Cung thành, y đến tìm Vũ Lâm Quân Lang tướng Vương Ninh, theo ta nghe ngóng được Vương Ninh là tâm phúc của Vi Đoàn Nhi, những kẻ áo đen kia chắc chắn là thuộc hạ của Vương Ninh.

      - Kỳ lạ, tại sao y tìm Ngư Phẩm Long?

      Địch Yến hiểu liền quay sang hỏi Lý Trân.

      Lý Trân cười rồi :

      - Muội quên rồi sao, Ngư Phẩm Long bị trúng tên ở Trường An, giờ còn ở nhà dưỡng thương, Vi Đoàn Nhi liền sai Vương Ninh tìm Dạ Minh châu, bởi vậy có thể Vi Đoàn Nhi biết Dạ Minh Châu xuất , cũng nóng lòng muốn tìm.

      Địch Yến liếc cái, chậm rãi :

      - Ta phát ra rằng huynnh nghĩ chỉ mình huynh thông minh, còn người khác đều là đồ ngốc, ngày, thông minh quá bị thông minh hại.

      - Muội tới chuyện ta làm việc cho Thượng Quan Uyển Nhi sao?

      - riêng gì chuyện này, đáng ra huynh dính dáng đến chuyện tranh quyền đoạt lợi của bọn họ mới phải. Lần trước tham gia vào vụ án Võ Thừa Tự vốn phải chủ ý của huynh, nhưng lần tranh đấu này của Thượng Quan Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi huynh lại chủ động tham dự. Muội biết phải thế nào với huynh, chẳng lẽ huynh cho rằng đó chỉ là túm tóc, là cào mặt, là trận đánh lộn đơn thuần giữa hai nữ nhân thôi sao?

      Lý Trân trầm ngâm, thực ra chuyện này suy nghĩ rất nhiều, hắm muốn tìm cho mình lí do, giống như là lên thuyền hải tặc của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng liệu có thực là như vậy?

      Nếu tham gia, với quyền thế của Cao Diên Phúc hoàn toàn có thể bảo vệ Lý Trân , cũng chẳng vì chút ân huệ của Thượng Quan Uyển Nhi mà làm việc thay nàng ta.

      Vậy tại sao? Hay muốn nhân cơ hội này thay đổi vận mệnh cuộc đời ? Đây cũng là cách lí giải. Nhưng cũng đến mức để liều mạng.

      Cho dù tham gia lòng cũng hiểu, đó là vì Thượng Quan Uyển Nhi thỉnh cầu giúp đỡ. Với nữ nhân này chút thiện cảm đặc biệt, như là phần đến từ kí ức ở kiếp trước.

      Lý Trân trầm tư giây lát rồi :

      - Kết thúc vụ án này, ta rời khỏi chốn quan trường để xa.

      Địch Yến thầm thở dài trong lòng, đâu có dễ vậy, phụ thân nàng cũng từng , rời chốn quan trường có thể rũ bỏ tất cả, nhưng nhìn xem phụ thân nàng tuy thân xác ở Bành Trạch nhưng hồn vẫn ở Lạc Dương.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 108-1: Ném châu dẫn ngọc (1)

      Chưởng quầy của tiệm trang sức Mãn Ký họ Phương, y, nam nhân tuổi trung niên vô cùng giảo hoạt. Có thể vì mưu tính kế quá nhiều khiến cho tóc nơi đỉnh đầu y gần như hói sạch, sau lưng mọi người đều gọi y là Phương hói đầu, cũng là loại lên việc ăn ở thất đức của y.

      Tuy nhiên y lại có đôi độc nhãn vô cùng nổi tiếng, báu vật nào đến tay y lập tức biết được vật đó trị giá bao nhiêu tiền, y có thể kiếm lời bao nhiêu. Y vì Đông gia mà kiếm tiền nên Thái bình công chúa cũng hết sức coi trọng y. Lương bổng của y mỗi tháng phải đến 50 quan tiền.

      Lúc này, ông chủ Phương rất cẩn thận cầm vào viên ngọc bích, đưa ra ánh sáng rồi tỉ mẩn quan sát, ngọc bích quý giá chỉ ở độ lớn bé mà còn dựa vào độ trong trẻo của nó.

      Ông chủ Phương vô cùng vừa ý, viên ngọc bích này chỉ lớn như trứng bồ câu, nó còn trong trẻo đến chút tì vết, đây đích thị là bảo thạch, giá chí ít cũng hơn hai vạn quan tiền.

      Y đảo mắt, khẽ liếc người phụ nữ giao bán ngọc thạch đứng bên cạnh mình. Đây chỉ là thôn phụ, tại sao lai có bảo thạch quý giá như vậy người?

      Ánh mắt của ông chủ Phương vô cùng lợi hại, những nhìn ra giá trị của vật báu, ánh mắt của y còn có thể nhận xét được người khác. Y hiểu rất việc mua thấp bán cao, như vậy mới có thể thu được lợi nhuận cao nhất.

      Y phục mà thôn phụ kia mặc cho thấy nàng ta xuất thân từ gia đình nghèo khổ, đến cả trang sức người cũng chỉ là đồ đồng rẻ tiền. Khối bảo thạch này cao nhất trả cho nàng đến ba trăm quan tiền, chắc nàng cũng mừng đến phát điên rồi.

      Nhưng ông chủ Phương cũng vội vàng, bình thản hỏi nàng ta:
      - Đây là bảo thạch mua từ trong tay người Túc Đặc sao?

      Y biết nước đónổi danh nhất về bảo thạch ba tầng màu, có thể đó là quê hương của hồng ngọc. Chỉ có điều màu sắc quá hoàn hảo nên giá cũng rất rẻ. Với viên hồng ngọc có kích cỡ cùng loại, giá cao nhất cũng quá hai trăm quan tiền.

      Ông chủ Phương muốn đem hồng ngọc và ngọc bích lẫn vào nhau, sau đó lại cho nàng xem giá thông thường của đá quý ở tiệm đều quá hai trăm quan tiền. Sau đó chính mình đưa nàng ba trăm quan, nàng liền qùy xuống dập đầu cảm tạ, chiêu trò này y dùng mười lần lần nào cũng hiệu quả.

      Thôn phụ này chính là Địch Yến giả dạng, nàng đương nhiên phải vì tiền lời bán bảo thạch, mà vì ngồi đối diện tên ngốc này khiến nàng thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn lập tức rời .

      - Ta biết ai trồng ngô ai trồng lúa mạch, viên ngọc bích này là do ta đào dưới đất lên, ta còn đào được hạt trân châu, nó rất sáng vào ban đêm, phải thắp đèn.


      Phương chưởng quầy khẽ giật mình, chẳng nhẽ mình nghe nhầm? Viên trân châu cần thắp đèn chẳng phải Dạ Minh Châu sao? Y cố kiềm chế nỗi hoan hỉ trong lòng, để lộ thanh sắc, hỏi:
      - Viên trân châu ấy như thế nào?

      Thôn phụ khoa tay múa chân :
      - Giống như giọt nước trong suốt, ước chừng to như quả trứng gà.

      - Phải chăng là nếu đặt ở chỗ tối từ từ phát sáng, ánh lên bạch quang?

      Thôn phụ liền gật đầu.
      - Đúng vậy, nó đáng giá bao nhiêu? Có thể bán được trăm quan tiền ?

      Ông chủ Phương thiếu chút nữa té ngã, viên Dạ Minh Châu chỉ với giá trăm quan tiền, ta tưởng bán heo sao?

      Y lại tỉ mẩn ngắm viên ngọc quý trong tay, sai, viên ngọc bích này quả là cực phẩm, tuyệt đối phải thứ mà thôn phụ kia có thể có được. Ông chủ Phương tin lời nàng đến tám phần, rằng thôn phụ nàng đào được kho báu rồi.

      Hơn nữa có người đặc biệt đánh tiếng với y rằng nếu viên Dạ Minh Châu xuất , nhất định phải lưu tâm. Y cố trấn tĩnh rồi hỏi:
      - Nghe chừng có vẻ là hạt châu tốt, nó ở đâu, có thể cho ta xem ?

      - Viên trân châu đó đại huynh ta giữ, ta cho ông chủ địa chỉ khách điếm vậy.

      Địch Yến đưa tay ra, nhàng lấy lại viên ngọc bích trở về. Động tác của nàng nhìn chậm chạp rất tùy ý nhưng khiến ông chủ Phương thể trả ngọc lại.

      Y còn cho rằng đó là do chính y sơ sảy, chỉ biết trơ mắt nhìn thôn phụ kia cất ngọc vào túi, y muốn lấy ngọc bích nhưng lại nghĩ tới viên dạ minh châu của nàng nên đành nuốt nước bọt.
      - Các vị trọ ở đâu?

      Địch Yến đưa cho y tờ giấy.
      - Đây là khách điếm hai chúng tôi ở, nếu ngài muốn thấy viên trân châu kia, vậy đến chỗ hai huynh muội tôi gặp mặt chuyện, còn viên ngọc bích này ngày mai ta đem đến bán cho ngài.

      Địch Yến đứng dậy, chậm rãi về phía đại sảnh, ông chủ Vương nhìn vào tờ giấy nàng đưa trong lòng y bỗng rối bời, biết thế nào mới tốt, ngây ra hồi lâu, y với tiểu nhị
      - Ta ra ngoài có chút việc.

      lâu sau, ông chủ Phương ra khỏi cửa tiệm, rồi lên chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy về phía Hoàng thành, nhưng y để ý tới việc có kẻ cưỡi ngựa phía đằng xa theo xe ngựa y.

      ... .

      Trời tối, cách phía nam thành xa là Nhạc Hòa phường, có mười mấy tên mặc áo đen mai phục quanh khách điếm. Khách điếm này tên gọi "Thuận Phong Khách điếm", đối diện nó còn có khách điếm cũ kĩ.

      Lúc này tại gian phòng lầu ba của khách điếm cũ, Lý Trân và Địch Yến chú tâm quan sát bọn người mặc áo đen mang mai phục tại khách điếm đối diện.

      - Lý ca, huynh khẳng định kia phải đám người của Thái Bình công chúa?

      Lý Trân gật đầu.
      - Buổi chiều khi ông chủ Phương kia Cung thành, y đến tìm Vũ Lâm Quân Lang tướng Vương Ninh, theo ta nghe ngóng được Vương Ninh là tâm phúc của Vi Đoàn Nhi, những kẻ áo đen kia chắc chắn là thuộc hạ của Vương Ninh.

      - Kỳ lạ, tại sao y tìm Ngư Phẩm Long?
      Địch Yến hiểu liền quay sang hỏi Lý Trân.

      Lý Trân cười rồi :
      - Muội quên rồi sao, Ngư Phẩm Long bị trúng tên ở Trường An, giờ còn ở nhà dưỡng thương, Vi Đoàn Nhi liền sai Vương Ninh tìm Dạ Minh châu, bởi vậy có thể Vi Đoàn Nhi biết Dạ Minh Châu xuất , cũng nóng lòng muốn tìm.

      Địch Yến liếc cái, chậm rãi :
      - Ta phát ra rằng huynnh nghĩ chỉ mình huynh thông minh, còn người khác đều là đồ ngốc, ngày, thông minh quá bị thông minh hại.

      - Muội tới chuyện ta làm việc cho Thượng Quan Uyển Nhi sao?

      - riêng gì chuyện này, đáng ra huynh dính dáng đến chuyện tranh quyền đoạt lợi của bọn họ mới phải. Lần trước tham gia vào vụ án Võ Thừa Tự vốn phải chủ ý của huynh, nhưng lần tranh đấu này của Thượng Quan Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi huynh lại chủ động tham dự. Muội biết phải thế nào với huynh, chẳng lẽ huynh cho rằng đó chỉ là túm tóc, là cào mặt, là trận đánh lộn đơn thuần giữa hai nữ nhân thôi sao?

      Lý Trân trầm ngâm, thực ra chuyện này suy nghĩ rất nhiều, hắm muốn tìm cho mình lí do, giống như là lên thuyền hải tặc của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng liệu có thực là như vậy?

      Nếu tham gia, với quyền thế của Cao Diên Phúc hoàn toàn có thể bảo vệ Lý Trân , cũng chẳng vì chút ân huệ của Thượng Quan Uyển Nhi mà làm việc thay nàng ta.

      Vậy tại sao? Hay muốn nhân cơ hội này thay đổi vận mệnh cuộc đời ? Đây cũng là cách lí giải. Nhưng cũng đến mức để liều mạng.

      Cho dù tham gia lòng cũng hiểu, đó là vì Thượng Quan Uyển Nhi thỉnh cầu giúp đỡ. Với nữ nhân này chút thiện cảm đặc biệt, như là phần đến từ kí ức ở kiếp trước.

      Lý Trân trầm tư giây lát rồi :
      - Kết thúc vụ án này, ta rời khỏi chốn quan trường để xa.

      Địch Yến thầm thở dài trong lòng, đâu có dễ vậy, phụ thân nàng cũng từng , rời chốn quan trường có thể rũ bỏ tất cả, nhưng nhìn xem phụ thân nàng tuy thân xác ở Bành Trạch nhưng hồn vẫn ở Lạc Dương.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 109-1: Bí mật ngư trạch (1)

      Bạch Mã tự cách Thần đô Lạc Dương ước chừng 20 dặm về phía đông. Hán Minh Đế ra sắc lệnh xây dựng tăng viện ở phía ngoài Ung môn Lạc Dương, để khắc ghi công lao của Bạch Mã Đà Kinh nên tăng viện lấy tên là Bạch Mã tự.

      Từ thời loạn lạc Vĩnh Gia tới thời loạn Vĩnh Hi, Lạc Dương nhiều lần rơi vào những trận hỏa chiến. Bạch Mã tự cũng bị phá hủy nghiêm trọng. Cho đến chín năm trước, Võ Tắc Thiên tiến hành tu sửa Bạch Mã tự, lúc này Bạch Mã tự mới lần nữa trở lại thời kì huy hoàng.

      tại, Bạch Mã tự có vị trí chính trị hết sức quan trọng với Đại Đường. Tiết Hoài Nghĩa dưới người vạn người là trụ trì của Bạch Mã tự, Bạch Mã tự cũng chính là nơi ở của y.

      Thế nên Tiết Hòa Nghĩa tiếc công sức mà khuếch trương tên tuổi của Bạch Mã tự. Dưới thời Võ Tắc Thiên trị vì, Bạch Mã tự trở thành ngôi chùa khổng lồ với diện tích lên tới hơn hai vạn mẫu đất cùng hàng vạn tăng ni trong chùa.

      Tiết Hoài Nghĩa giống như hoàng đế trong Bạch Mã tự, đây là phạm vi thế lực của y, kẻ nào có ý định tranh quyền đoạt lợi với y, ngay cả Hoàng đế Đại Đường Võ Tắc Thiên cũng ngoại lệ.

      Giữa trưa, hơn trăm tên thị vệ bảo vệ mấy chiếc xe ngựa vô cùng lộng lẫy xa hoa, chậm rãi tới trước Bạch Mã tự. phấn son lòe loẹt, Vi Đoàn Nhi mặc chiếc váy trắng được hai thị nữ của ả đỡ xuống xe.

      Pháp Minh, viện chủ Đạt Ma viện của Bạch Mã tự dẫn theo mười mấy vị tăng ni đứng chờ trước đại môn, Pháp Minh vội vàng ra nghênh đón, chắp tay kính cẩn hành lễ.
      - Hoan nghênh Vi thí chủ tới Bạch Mã Tự.

      Vi Đoàn Nhi tới Bạch Mã tự để làm lễ tạ ơn thần linh, tất nhiên đây chỉ là cái cớ, nguyên nhân thực là ả nhận được mật lệnh của Võ Tắc Thiên, dẫn theo Tiết Hoài Nghĩa hồi cung. Võ Tắc Thiên khăn đơn gối chiếc quạnh, bắt đầu nhớ nhung vị "cao tăng" này.

      Nhưng khi Pháp Minh gọi Vi Đoàn Nhi là "Vi thí chủ" lại khiến ả nổi cáu. Đây có thể coi là tâm bệnh của ả, bởi mọi người gọi Thượng Quan Uyển Nhi là Nội Xá Nhân, thậm chí còn có người gọi nàng ta là Nội tướng.

      Nhưng Vi Đoàn Nhi chẳng qua chỉ là tiểu tì của Hoàng đế, tuy quyền thế hề thua kém ai nhưng vô danh vô phận. Ước nguyện lớn nhất của ả chính là thay thế Thượng Quan Uyển Nhi, trở thành "Vi Nội tướng".

      Vi Đoàn Nhi thấy mình được đón tiếp với nghi thức vô vùng đơn giản, chỉ có mười mấy lão tăng ni. Tuy rằng ả vẫn nhận thức được, xét cho cùng đây là cân nhắc kĩ lưỡng, nhưng cảm giác quạnh vẫn khiến cho ả cảm thấy khó chịu.

      Ả lạnh lùng hỏi:
      - Trụ trì của các người đâu, sao ra đón tiếp ta?

      - Hồi bẩm Vi thí chủ, trụ trì thân thể khó chịu, nằm dưỡng bệnh. Nếu Vi thí chỉ muốn cùng trụ trì chúng tôi đàm đạo Phật pháp, bần tăng sẵn lòng dẫn đường.

      Vi Đoàn Nhi khẽ hừ tiếng
      - Ta thắp nhang trước.

      Chúng tăng ni tụ lại, theo sau Vi Đoàn Nhi tiến vào tự viện. Thắp hương xong, ả theo lão tăng dẫn đường tới thiền phòng của phương trượng Tiết Hoài Nghĩa. Vị lão tăng kia biết ý sớm lui .

      Vi Đoàn Nhi vừa bước vào bị Tiết Hoài Nghĩa nấp phía sau cửa chạy tới ôm chặt, tay y từ cổ áo nàng đưa sâu vào trong.

      Trong lòng Vi Đoàn Nhi tức giận vì nghi thức tiếp đón lạnh lùng của Tiết Hoài Nghĩa dành cho ả, ả hung hăng chụp lấy tay y.
      - Mau buông ra.

      Tiết Hoài Nghĩa chẳng xa lạ gì dâm phụ đứng trước mặt, lần đó phải thân thể đột nhiên mềm nhũn hôm nay ngờ vì mình mà sở động.

      Y giẫm phải cây đinh, khỏi thẹn quá hóa giận, lạnh lùng hừ tiếng, buông ả ra rồi hỏi:
      - Ngươi tới đây làm gì?

      - Trong lòng ngươi biết !

      - Hừ, mụ già đó trước đây đuổi ta tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, sao bây giờ lại mong ta quay về? Ngươi hãy với mụ ta, ta khỏe, !

      Vi Đoàn Nhi cảm nhận được bất mãn trong lòng Tiết Hoài Nghĩa, lại nghĩ tới việc ả vẫn cần tới trợ giúp của y, quả là thể đắc tội người này.

      Ả lập tức quay người, tiến sát vào lòng Tiết Hoài Nghĩa, khẽ vuốt mấy cọng râu cằm y dịu dàng :
      - phải ta bằng lòng thân mật với ngươi, nhưng ngươi cũng biết mụ già kia rất mẫn cảm, đặc biệt là với chuyện nam nữ, chọc giận mụ đương nhiên là có lợi gì cho hai ta.

      Tiết Hoài Nghĩa phổng mũi, tâm tình có chút vui vẻ trở lại, lại xông tới ôm ả, bàn tay mò mẫn cơ thể ả, ở bên tai ả cười :
      - Nàng sợ mụ nhưng ta .

      Tuy chỉ là câu trêu đùa của Tiết Hoài nghĩa nhưng Vi Đoàn Nhi lại cảm thấy rất lo lắng. Ả hiểu rằng ngôi vị đế vương của Võ Tắc Thiên trong hai năm qua ngày càng vững chắc, sớm cần Tiết Hoài Nghĩa giúp mụ củng cố địa vị nên cũng dần dần tỏ ra lạnh nhạt với y.

      Vào thời điểm này Tiết Hoài Nghĩa phải nịnh nọt, tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng, từ đó khống chế Thánh thượng về mặt tình cảm mới đúng.

      Nhưng Tiết Hoài Nghĩa lại hiểu, ngược lại y càng ngày càng thô bạo, giường thỏa sức nhục mạ Thánh thượng, chút gì gọi là vuốt mặt nể mũi, chỉ chăm chăm giải tỏa bất mãn trong . Tuy lần thô bạo ấy khiến Thánh thượng thấy sảng khoái nhất thời nhưng sau này lại nghĩ lại chỉ là ô nhục. Nó chính là nguyên nhân khiến địa vị của y trong lòng Thánh thượng suy giảm.

      Vi Đoàn Nhi thấy ả nhất định phải khuyên Tiết Hoài Nghĩa đừng chọc giận Võ Tắc Thiên, khi đó phải mình y bị giáng chức mà nó còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của ả.

      - Hoài Nghĩa, ngươi nên thông minh chút, đừng chọc giận mụ...

      - Nàng biết cái gì!

      đợi Vi Đoàn Nhi hết, Tiết Hoài Nghĩa liền chửi mắng:
      - Nàng cho rằng vì cái gì mà mụ đuổi ta ? Chẳng phải vì ta đến Lai Tuấn phủ uống rượu, rồi mụ cho ta là kẻ mưu quyền? Mụ xem ta là thứ gì, như con chó gọi là đến đuổi là sao? Chó cũng biết cắn người, đừng ép ta, nếu ta khiến ngôi vị hoàng đế của mụ muốn làm cũng được nữa.

      Vi Đoàn Nhi mặt mũi thất kinh, vội vàng che miệng y.
      - Đừng nữa, nếu huynh chuốc họa vào thân.

      Tiết Hoài Nghĩa hờn dỗi thở dài hơi, xua tay:
      - Đừng đến mụ nữa, đến chuyện của nữ nhân kia , ta e rằng phải thông báo với nàng tin tốt đẹp gì.

      Vi Đòan Nhi biết nữ nhân y muốn tới chỉ Thượng Quan Uyển Nhi, cũng là người ả đặc biệt lưu tâm, vội vàng hỏi:
      - Là tin gì vậy?

      - Gần đây Đại Lý tự điều tra vụ án Đoạn Đầm, ta nghe Lai Tuấn Thần , vụ án này chính nàng ta giao cho Đại Lý tự, ngay cả cái chết của Vương phi Tự Đằng cũng chính do nàng ta ngầm tung tin, gây ra phẫn nộ cự lớn trong hoàng tộc, nàng biết chứ? Nàng ta bắt đầu xuống tay với nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :