1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98: Tử vân địa cung

      Tuy là nữ đạo sĩ Tạ Ảnh kia muốn họ tạm thời cứ lánh mặt tại Nguyệt Hạ sơn trang, nhưng Lý Trân và Địch Yến vẫn kiên quyết quay về khách điếm.

      Trở về khách điếm khi quá canh hai, Lý Trân đưa Địch Yến đến cửa phòng nàng. cười với nàng rồi :
      - Nghỉ ngơi cho tốt, tối mai chúng ta phải mạo hiểm phen dưới địa cung.

      Trong lòng Địch Yến hơi chút lo lắng bất an.
      - Lý ca ca, ta cứ có cảm giác rằng mọi việc đơn giản như chúng ta nghĩ.

      - Ta cũng có rất nhiều nghi vấn chưa thể lí giải, nhưng ít ra bọn chúng có ý muốn giết chúng ta. Chờ đến tối mai, mọi chuyện được giải quyết ràng, vậy nên muội đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ .

      Địch Yến im lặng gật đầu.
      - Huynh cũng mau nghỉ .

      Nàng chậm rãi khép cửa phòng. Lý Trân bước được vài bước bỗng chần chừ rồi dừng lại. ngoảnh mặt chăm chú nhìn vào cửa phòng Đường Yến. Đúng lúc đó cánh cửa phòng nàng cũng từ từ mở ra, hai người mắt chạm mắt, khiến ánh mắt của Đường Yến chăm chăm nhìn .

      Lý Trân vừa trở về phòng liền lập tức chui vào trong chăn. giờ rất mệt mỏi, đến giày cũng thèm cởi mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      ...

      ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh. Từ từ mở to mắt phát ra Địch Yến ngồi cạnh mình từ bao giờ. Nàng mặc trang phục nữ nhân, bên ngoài khoác áo ngắn xanh lá cây, phía dưới là chiếc váy lụa, hai cánh tay vòng qua dải lụa đỏ, búi tóc chảy song song, cài thêm cây trâm ngọc bích, vẻ đẹp sắc nước hương trời, da dẻ mịn màng như ngọc quý.

      Chỉ thấy trong tay nàng cầm cây kim, tỉ mẩn sửa lại chiếc khăn chùm đầu. Lý Trân kìm nổi mà vừa cười vừa :
      - Muội còn biết thêu thùa may vá nữa sao?

      Địch Yến bị làm cho hoảng hốt phen, vội giấu ra đằng sau lưng, gắt lên:
      - Đồ quỷ lười nhà huynh, bây giờ mới chịu tỉnh sao?

      Lý Trân đưa hai cánh tay lên cao, vươn vai cái, phát ra cả giày cả tất của mình sớm được cởi, có đôi chút ngượng ngùng :
      - Đêm qua quả khiến ta mệt nhoài, nằm xuống liền ngủ mất, chẳng quan tâm giày cởi hay chưa nữa.

      - Đúng đó, những giày cởi mà ngay cả cửa phòng cũng chẳng thèm đóng. Ta cứ mong có tên tiểu tặc lẻn vào tiện tay cho huynh đao.

      Lý Trân gãi gãi đầu:
      - Chắc tên tiểu tặc đó đoán được ta là gã nghèo. muội giả làm tên tiểu tặc đó lẻn vào đây cũng tốt.

      Địch Yến đỏ mặt, hung hăng lấy cây kim chọc vào người :
      - Mau dậy , bản nương đợi huynh đến giờ này sắp đói mà chết rồi.

      Lý Trân dường như cũng thấy mình sai điều gì, ngượng ngùng rồi nhảy dựng lên, qua quýt xỏ lại giày.
      - Ta rửa mặt!
      Rồi chạy xuống dưới lầu, tiếng bước chân lao nện thùng thùng xuống mặt sàn.

      Địch Yến thở dài tiếng, thu kim chỉ lại, vừa giúp thu gọn giường chiếu vừa khẽ phàn nàn:
      - Có thể ngủ mạch tới giữa trưa thế này, khó trách huynh bị đại tỉ mắng là lười biếng, là lười quá mức.

      - Ta xong rồi!

      Lý Trân rửa mặt xong quay lại, tỏ ra sảng khoái vô cùng. thấy Địch Yến sớm thu dọn gọn gàng phòng cho liền cười :
      - Chúng ta ăn cơm trưa, ta mời muội ăn đùi dê nướng.

      - Sau đó sao?

      - Sau đó tới cung Thái Cực, trước tiên là đến Tử Vân Các, rồi dò la xem có tuần tra hay để buổi tối chúng ta chuẩn bị.

      Địch Yến hề lên tiếng, trong lòng nàng cảm thấy có chút thất vọng, quả nơi nàng muốn tới là hồ Khúc Giang.


      Cung Thái Cực nằm ở hướng chính bắc của thành Trường An, thời Tùy Văn Đế còn tại vị , nơi đây là trung tâm chính trị của vương triều Đại Tùy, hay còn gọi là cung Đại Hưng.

      Khi vương triều Lý Đường được thành lập, cung Thái Cực trở thành trung tâm chính trị của hai đời quân chủ Đại Đường. “Biến cố Huyền Vũ môn” nổi danh thiên hạ xảy ra chính tại phía bắc của Huyền Vũ môn trong cung Thái Cực.

      Từ sau khi Đường Cao Tông Lý Trị đăng cơ, vương triều Đại Đường bắt đầu xây dựng và cải tạo lại cung Đại Minh, do đó cung Thái cực dần rơi vào lãng quên của lịch sử, trở thành nơi ở cho số cung nữ già.

      Đến thời Võ Tắc Thiên lên ngôi, thành Trường An ảm đạm vô cùng. Võ Tắc Thiên vì muốn thoát khỏi khống chế của giới quý tộc Quan Lũng do dự mà quyết định dời đô đến Lạc Dương. Thần đô Lạc Dương vô cùng hưng thịnh. Còn số phận của Trường An giống như phi tần bị đày vào lãnh cung, dần dần mất vị trí trung tâm kinh tế chính trị của Đại Đường.

      Cung Thái Cực biến
      thành màu vàng cũ kĩ, tất cả mọi thứ bên trong đều được đem tới Lạc Dương. Cung nữ và hoạn quan cũng đưa tới Cung Lạc Thái Sơ. Cung Thái Cực nguy nga tráng lệ ngày nào trở nên trống rỗng, bóng người, ai đếm xỉa tới, cỏ mọc thành bụi rồi trở thành hang ổ cho lũ rắn.

      Tuy nhiên bên trong cung Thái Cực vẫn có ngàn quân lính canh gác. Bọn họ đóng quân tại cửa cung thuận tiện cho việc tuần tra, tránh việc lũ dân đen tự tiện ra vào cung, âu cũng là bảo vệ tôn nghiêm cho vương triều Đại Đường.

      Nhưng với hai người võ nghệ cao cường Lý Trân và Địch Yến, lũ quân lính tép riu đó đủ sức để cản họ vào cung. Đêm đến, từ phía bắc của Huyền Vũ môn, nơi gần nhất để đến cung Thái Cực, hai người họ men theo hành lang dài rồi tiến vào lăng mộ trong cung Thái Cực.

      Lý Trân và Địch Yến thay trang phục sang thành hắc phục, đem theo bên mình trường kiếm. Lý Trân còn đeo sau lưng cây cung, trong tay là trách nhiệm nặng nề hơn bao giờ hết.

      Ban ngày họ từng qua đây nên đường ở Tử Vân các rất quen thuộc với Lý Trân và Địch Yến, động tác của hai người hết sức nhanh chóng, loáng cái lên tới đỉnh núi, toàn bộ phía sau cung Thái Cực ra ngay trước mắt họ.

      Lăng mộ hướng bắc là Hậu Uyển, phía Tây trong Hậu Uyển có vài cái hồ lớn, gọi là hồ Đông, hồ Tây và hồ Nam, được bố trí xung quanh ba hồ này là vườn cây. Phía Tây Bắc còn có tổ hợp hồ và núi, phía dưới chân núi là hàng ngàn hành lang lớn bé, nối ngang đông tây, dẫn thẳng tới Tử Vân các.

      Còn ở hồ lớn phía đông có loạt lầu các như Lăng Yên Các, Công Thần các, Tử Vân Các, Ngưng Vân các, nơi bọn họ cần đến chính là mộ trong những nơi đó, Tử Vân các.

      Địch Yến chăm chú nhìn bốn phía rồi :
      - Lý ca, tối nay có vẻ gì đó rất kì quái, huynh có thấy thế ? Cung Thái Cực bỗng nhiên có lấy tên lính gác.

      Lý Trân lạnh lùng cười tiếng.
      - Đây hẳn là công lao của Vi Đoàn Nhi, ả sắp xếp con đường này để Phẩm Ngư Long có thể thuận lợi vào cung, nhưng cuối cùng chúng ta lại là người được hưởng lợi.

      Địch Yến nghe hợp tình hợp lí, nàng khẽ cau mày:
      - Nữ đạo sĩ họ Tạ kia có thể cản được Ngư Phẩm Long sao?

      Lý Trân gật đầu.
      - Thời gian địa cung mở ra rất ngắn lại vô cùng nguy hiểm, nếu bên ngoài có người gây phiền phức tất hỏng việc. Ta nghĩ nữ đạo biết rất điều này, ắt dốc toàn lực để đối phó với Ngư Phẩm Long.

      Địch Yến chẳng hề có cảm tình với nữ đạo sĩ kia, nàng muốn nghe tiếp nữa, liền kéo Lý Trân .
      - Thời gian sắp đến rồi, chúng ta mau thôi.

      Hai người xuống dưới núi, men theo hành lang hướng ra biển về phía đông bắc của Tử Vân Các mà .

      ... .

      Đêm nay cung Thái Cực lại có lấy binh lính canh gác, là do mật lệnh của Vi Đoàn Nhi. ngàn quân lính được điều động đến phòng vệ tại cung Đại Minh, khiến cho cung Thái Cực rộng lớn nay bóng người.

      Lúc này có bóng đen rất nhanh lướt qua Tây Nội Uyển, cứ nhằm về phía Huyền Vũ môn mà chạy, Đám người kia là những tên thuộc hạ do Ngư Phẩm Long chỉ huy, trưa nay chúng vội vàng từ Trường An tới. Chúng chỉ chuẩn bị những thứ tất yếu như thang ngắn, để khi cần thiết có thể ghép lại thành cái thang dài.

      Trong lòng Ngư Phẩm Long cũng vô cùng lo lắng, nếu nhiệm vụ hôm nay thất bại Vi Đoàn Nhi tuyệt đối tha cho gã, gã thừa hiểu thủ đoạn của Vi Đoàn Nhi. Con người lòng lang dạ sói, Lưu phi và Đậu phi của Lý Đán đều bị ả giết hại, đến cả thi cốt cũng còn. Cứ nghĩ đến con người vô tình tàn ác Vi Đoàn Nhi, gã khỏi run rẩy.

      Tây Nội uyển là khu vườn của hoàng thất trong hai thời đại Tùy Đường nhưng bị bỏ hoang nhiều năm nay, sớm trở thành khu vườn hoang, tầng tầng lớp lớp cỏ lau mọc, tính ra còn cao hơn đầu người. Khi Ngư Phẩm Long và thủ hạ của gã chuẩn bị vượt rãnh mương bỗng phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thương.

      Gã vừa quay đầu lại, thấy thuộc hạ của y ngã quỵ nơi lùm cỏ, trong chớp mắt, mười tên thuộc hạ bị hạ nửa. Ngư Phẩm Long hoảng hối, rút đao gấp rút ra lệnh.
      - Các ngươi mau tránh xa lùm cỏ.

      Mấy tên thuộc hạ của gã cũng thất kinh. chờ chúng kịp phản ứng, chục bóng đen trong lùm cỏ lao ra, giết nốt lũ thuộc hạ của gã. Chủy thủ sáng loáng như tuyết đâm tận đến tim, trong đêm chỉ còn lại những tiếng kêu thảm thiết

      Ngư Phẩm Long lúc này mới , hóa ra chẳng phải mãnh thú độc xà gì, chẳng qua là bị mai phục, gã cũng phản ứng cực kì nhanh nhạy, quay đầu bỏ trốn.

      Lúc này đột nhiên có mũi tên bắn về phía ã, trúng chính giữa bắp đùi khiến gã ngã nhào mặt đất, nhưng vì giữ lại mạng sống mà gã phải liều mình đứng dậy, lảo đảo hướng theo phía đông bắc chạy thoát thân.

      tên võ sĩ cầm cung nhằm giữa tim y định bắn, nhưng Võ Ứng Hoành giơ tay ngăn lại.
      - có lệnh, tha cho cái mạng quèn của .

      Võ Ứng Hoành nhìn theo Ngư Phẩm Long tháo chạy, rồi ngoảnh đầu lại nhìn chăm chăm vào phía sâu trong cung Thái Cực.

      Tạ đạo cho phép bọn họ tham gia vào hành động của Lý Trân khiến y cảm thấy khó hiểu. Nếu bọn họ giúp Lý Trân chẳng phải tăng thêm sức mạnh sao? Nhưng y dám trái lệnh, liền vung tay lên, :
      - Chúng ta .

      Y dẫn theo hơn ba mươi tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi Tây Nội uyển, trong lùm cỏ chỉ còn lại mười cái xác chết.

      ... .

      Vào thời Tùy, Tử Vân Các có tên gọi là Kim Cang Các, nó được xây dựng bởi Tùy Văn Đế tồn sùng đạo Phật, mục đích chính là để phục vụ việc cúng bái. Đến thời Lý Uyên lập nên Đại Đường, ông đổi tên Kim Cang các thành Tử Vân các.

      Do Tử Vân cao tới hơn hai mươi trượng nên nó trở thành nơi cao nhất trong cung Thái Cực. Đứng ở đỉnh các giống như đứng đám mây xanh giữa bầu trời. Sau này Lý Uyên thay đổi mục đích sử dụng của tòa tháp, biến nó thành đài quan sát đêm, còn địa cung trở thành Tàng Tỉ cung.

      Sau khi Lý Uyên băng hà, Thái Tông Lý Thế Dân lên ngôi đem ngọc tỷ của phụ hoàng giấu vào Ngọc Linh Lung rồi đem cất ở Tàng Tỉ cung.

      Khi Lý Thế Dân băng hà, Cao Tông Lý Trị cũng đem ngọc tỷ của phụ hoàng giấu trong Ngọc Linh Lung rồi cất vào Tàng Tỉ cung, nó dường như trở thành truyền thống của các đế vương Đại Đường.

      Nhưng truyền thống này đến đời Đường Cao Tông bị gián đoạn, vì sau khi cung nữ già A Nga phụ trách việc trông coi chìa khóa qua đời cách ly kỳ chìa khóa mở địa cung cũng mất, khiến địa cung cách nào mở được.

      Quan trọng hơn là việc Võ Tắc Thiên hề muốn duy trì truyền thống này, bà đem toàn bộ tỷ ấn của Cao Tông phong ấn tại Càn lăng. Còn địa cung cách nào mở được kia cũng dần dần trôi vào quên lãng

      Nhưng bậc thầy về kiến trúc Vũ Văn Khải suy xét tới tình huống làm mất chìa khóa, khi thiết kế địa cung sắp đặt vô cùng tinh vi khiến cứ bảy năm cửa của địa cung tự động mở ra lần.

      Nhiệm vụ của Lý Trân đêm nay chính là lấy Ngọc Linh Lung của tỷ ấn của hai đời đế vương ra khỏi địa cung.

      Lý Trân dùng chìa khóa mà Tạ Ảnh đưa cho để mở thạch môn phía dưới Tử Vân các. Thạch môn cao hơn sáu tấc, rộng hơn bốn tấc từ từ mở ra. Phía sau thạch môn là lối dài khoảng hai trượng, thông với tâm thất của Tử Vân các.

      Hai người đứng chờ trước thạch môn giây lát, lúc này họ mới châm đuốc, men theo hành lang từ từ tiến vào bên trong. Lý Trân cúi đầu xuống thấp, tay cầm đuốc, mộy tay tầm kiếm, cẩn thận từng bước tiến về phía trước.

      Địch Yến ở phía sau , khẽ sờ vào hai bên vách đá. Phía của vách đá khắc đầy các hình vẽ thể các câu chuyện liên quan Phật giáo, vài hình vẽ trong số đó vô cùng sống động, nó cho thấy mục đích sử dụng ban đầu của các tòa tháp này.

      Rất nhanh chóng, hai người bưới vào trong tâm thất của Tử Vân các. Ngẩng đầu lên nhìn, hai người cùng kinh ngạc “A” lên tiếng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99-1: Sinh tử trong chớp mắt (1)

      Vốn phần giữa của đỉnh tháp cao vô cùng, trong ánh lửa phập phùng chỉ ước chừng được phần mái vòm chính giữa cao tới hơn mười trượng, tương đương với tầm 30m bây giờ, đường kính ở bốn phía cũng dài tới ba trượng, là gian rộng nhất trong thạch thất.

      Lý Trân đốt ba ngọn dầu mỡ ở bốn phía, ánh lửa được thắp lên khiếp tâm thất sáng như ban ngày. Tâm thất mang dáng vẻ hùng vĩ này ngay lập tức lên cách ràng trước mắt họ.

      thực tế, tâm thất giống như chiếc chuông được đặt ngược, toàn bộ sử dụng đá hoa cương để xây nên, vách đá sáng loáng vô cùng, ngay đến khe hở cũng có nhưng thông gió tuyệt hảo, ở đây có thứ cảm giác nào gọi là thoải mái tồn tại.

      Ở giữa là cột đá hình tròn, phải đến hai người ôm mới hết. Cột đá thẳng tắp vươn về hướng mái vòm, bao quanh nó là chín con rồng, uốn lượn hướng lên. đỉnh là chín cái đầu rồng, giống như muốn phá vỡ đỉnh trụ đá để thoát ra ngoài.

      Bốn phía xung quanh vách đá hơi chếch, nếu quan sát kĩ, căn cứ theo vị trí sắp xếp của chín cung gồm Càn cung, Ngưỡng cung, Cấn cung, Chấn cung, Trung cung, Tốn cung, Ly cung, Khôn cung, Đoái cung, mỗi phía đều có con rồng đá, vương thẳng lên đỉnh.

      Đến phần mái vòm cao nhất, chín con rồng gặp nhau rồi quy về chỗ, miệng há ra vừa đúng thạch trụ nơi có chín đầu rồng.

      - Lý ca ca, cửa vào địa cung ở đây.

      Địch Yến tìm được cửa vào địa cung chính là hai tảng đá lớn kia, giống Thái Cực đồ tụ lại chỗ, lên xanh trắng hai màu, vô cùng nổi bật, nhưng nó làm Lý Trân có chút nghi hoặc, nếu lúc đầu địa cung là nơi dùng để phục vụ thờ cúng tại sao cửa vào lại là bức vẽ Thái Cực của Đạo giáo.

      Cửa vào địa cung là hai tảng đá xanh rất khít, phải dùng tới chín chiếc chìa khóa mới có thể mở ra, mà chín ổ khóa lại nằm bên trong thạch trụ bắt buộc phải mở theo trình tự, đáng tiếc là thiếu mất chiếc, khiến địa cung tài nào mở được.

      Tuy nhiên, theo cách của Tạ đạo , chỗ này là manh mối tiến vào địa cung, lại chuyển động vô cùng chậm rãi, chỉ là bọn họ thể cảm nhận được.

      Cứ bảy năm, cửa địa cung tự động mở ra lần và cũng đúng lúc này, miệng của mỗi con rồng đỉnh nhả ra quả cầu bằng đồng, nó rơi xuống vừa đúng miệng của chín con rồng dưới thạch trụ, khi chín quả cầu đồng rơi xuống thạch môn của địa cung cũng đóng lại.

      Vấn đề chính là ở chỗ này, địa cung tồn tại từ rất lâu cũng chính xác như trước, thời gian chín quả cầu đồng rơi xuống rất ngắn, dù có mọc thêm đôi cánh cũng chưa chắc kịp để lấy vật kia.

      Cách giải quyết duy nhất là phải cản được chín quả cầu đồng hết sức chuẩn xác, làm vậy mới có thể kéo dài thời gian thêm chút, và chỉ cần thân thủ nhanh nhẹn, hoàn toàn có thể lấy được vật phẩm trong địa cung.

      Tạ đạo với , sở dĩ từ trước đến nay đều thất bại là do có cách nào cản được cầu đồng rơi xuống, mà thạch môn lại đóng quá nhanh.

      Lúc này, Lý Trân đột nhiên phát ra việc cản lại chín quả cầu đồng cũng khó như Tạ đạo , chỉ cần dựng cái giá đỡ cao rồi dùng tấm vải quấn quanh đỉnh của thạch trụ, như vậy cầu đồng rơi xuống miệng rồng ở thanh trụ kia nữa.

      Đối với Tạ Đạo , việc này dễ như trở bàn tay, chỉ cần tìm thêm cao thủ nhanh nhẹn là có thể lấy vật phẩm từ địa cung ra ngoài cách dễ dàng.

      Vậy tại sao lại rằng trước giờ thất bại đều là do cản được cầu đồng, hơn nữa cứ bảy năm cửa địa cung mở lần tại sao trước kia lại lấy Ngọc Lung Linh của tỷ ấn ra?

      Điều đó khiến cho Lý Trân có cảm giác bất an, mơ hồ cảm thấy Tạ đạo kia hề cho biết .

      - Lý ca ca, giờ tý sắp tới rồi.
      Địch Yến khẽ nhắc nhở kẻ trầm tư là .

      - A Yến, ta cảm thấy có chút đúng.

      Địch Yến suy nghĩ lúc rồi :
      - Lý ca, lẽ nào huynh cảm thấy rằng nếu chúng ta làm việc này tính mạng của đại tỷ huynh cũng khó mà bảo toàn.

      Lý Trân từng nghĩ tới, lòng lang dạ sói Tạ đạo kia, miệng toàn lời ngon ý ngọt nhưng vốn đâu để bọn họ có con đường mà lựa chọn. Đêm qua, thị uy hiếp ra mặt, nếu theo ý thị chỉ sợ đại tỷ gặp nguy hiểm.

      Hơn nữa, cái tên Võ Ứng Hoành khiến đoán được vài phần, chỉ e là Võ gia và người đứng sau màn kịch này có quan hệ với nhau.

      Lý Trân lặng lẽ gật đầu, việc tới nước này cũng chẳng còn thời gian mà suy nghĩ. gỡ cây cung từ sau lưng, đây chính là cách nghĩ tới, dùng cung để bắn quả cầu đồng kia. Đầu mũi tên bị mài mòn còn sắc bén, nó giúp gia tăng diện tích tiếp xúc của mũi tên với quả cầu đồng.

      Tuy rằng tài bắn cung của Lý Trân khó ai sánh kịp, nhưng trong khoảng thời gian chưa đến nửa nén hương phải bắn hạ chín quả cầu đồng hơn mười trượng, quả nhiên là việc hề dễ dàng, lúc này cần đến chính là yên lặng tuyệt đối và năng lực nắm bắt thời cơ của .

      Địch Yến lấy ra sợi dây thừng, đầu có móc hoa mai, nàng phụ trách việc lấy vật phẩm trong địa cung.

      Cạnh họ còn có cây gậy sắt và cây thiết chùy, đây là kế sách phòng trường hợp cấp thiết, nếu thời gian đủ, Lý Châu dùng gậy sắt đục nát thạch bàn của địa cung rồi dùng thiết chùy dập phiến đá kia thành từng mảnh vụn.

      Có lẽ trước giờ chưa từng có người dám phá địa cung nhưng chẳng quan tâm tới điều đó.

      - Lý ca ca, bắt đầu được rồi.

      Lý Trân nghe thấy bên trong truyền đến tiếng “Tạch! Tạch!”, liền giương cung, kéo căng dây tạo với cán cung hình trăng tròn, ngắm chuẩn về hướng đầu rồng của Càn cung.

      Lúc này, từ cửa địa cung mang làm gió lạnh tới, có mùi khác thường, giống như lời Tạ đạo , cách thông gió trong địa cung này vô cùng tài tình, cần phải lo lắng về việc nhiễm khí độc.

      - Lý ca ca, ta xuống rồi.

      Địch Yến theo cầm đuốc tay bám vào thang đá để xuống dưới, lúc này từ phía Càn cung từ từ xuất quả cầu, quả cầu vừa lộ ra, Lý Trân lập tức giương cung, nhanh như chớp bắn về phía cầu đồng.

      Hai đầu rồng chỉ cách nhau ba tấc mà khoảng cách cầu đồng rơi xuống lại quá gần, nó khiến cho Lý Trân phải nắm bắt cơ hội cách chuẩn xác nhất, chỉ cần nhanh hay chậm hơn chút, tất cả thất bại.

      Trong nháy mắt quả cầu đồng từ phía miệng rồng rơi ra cùng với mũi tên lao tới tạo ra “T..A..N..G” giòn vang, quả cầu đồng bị mũi tên bắn chệnh ra ngoài.

      Tiếng cầu đồng phát ra khi rơi xuống đất rất chói tai nhưng dường như Lý Trân chẳng hề bị ảnh hưởng, rút mũi tên thứ hai, giương cung hướng về đầu rồng phía Ngưỡng cung.

      ... . .

      Địch Yến dập cây đuốc rồi chạy xuống địa cung, hốc tường có ngọn đèn dầu, bên trong ngừng được rót thêm dầu. Địch Yến thắp liền lúc ba ngọn đèn, ánh sánh chiếu ra từ đèn lan tỏa khắp địa cung.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99-2: Sinh tử trong chớp mắt (2)

      Địa cung kì cũng lớn, cấu tạo tựa như đóa hoa sen nở, trung gian là đài sen, bốn phía có chín hành lang được lát gạch giống hệt như chín cánh hoa, tương ứng với mái vòm phía của Cửu Cung, hành lang cuối cùng chính là nơi đặt ngọc đài, trước mắt chỉ có hai lối bên trong có Ngọc Linh Lung.

      Tối qua, nàng nghiên cứ tỉ mỉ các trân địa của địa cung, trung tâm của địa cung có trận địa mà chúng được bố trí ở lối , hai bên răng đầy nỏ, chỉ cần theo dường hành lang nỏ hai bên đường lập tức bắn, nhưng trong lần nỏ bắn hết tên.

      Nếu dùng chìa khóa để mở địa cung, các trận địa có ám khí tự động đóng lại, còn dù có đập vỡ thạch bàn để vào địa cung, cũng khó lòng thoát chết bởi mũi tên tẩm độc của trận địa trong này.

      Tạ đạo cũng ràng với bọn họ, muốn thoát khỏi trận địa kia chỉ có cách duy nhất, đó là bò qua từ cao, chân nhất định được chạm đất. Địch Yến nghĩ suốt đêm, nàng cũng thấy chỉ có cách này khả quan.

      Thân thủ của Lý Trân quả nhiên ổn, chỉ có nàng mới có thể làm được. Địch Yến chút do dự, nàng chạy mạch tới lối dài chừng ba tấc của Càn cung, lối ấy vô cùng trơn trượt. Tại phía cuối đường đến ngọc đài, nàng mơ hồ thấy vật phẩm dài chừng nửa tấc đặt tại đó, phía được bao bọc bởi tấm lụa màu vàng kim óng ánh.

      Ánh mắt Địch Yến dừng lại ở điện thờ Phật được đặt đài ngọc, phía trong nó lẽ ra là pho tượng Bồ Tát đúc bằng ngọc trắng, thế nhưng tựơng Bồ Tát sớm bị lấy , bên trong điện chẳng còn lại vật gì, bên cạnh là cây đá khảm, đó chính là cách mà Tạ đạo tới.

      có thời gian để Địch Yến phân tích tỉ mỉ, nàng do dự mà quăng móc hoa mai, móc hoa mai rơi chính xác xuống điện thờ Phật, nàng dùng sức để móc câu móc vào khảm đá bên cạnh bàn thờ Phật.

      Địch Yến nhanh chóng cầm đầu dây còn lại buộc vào thạch trụ phía ngoài, rồi nàng lại dùng sức kéo cả hai bên, nhàng tung người, víu vào sợi dây thừng , rất nhanh bò về phía lối .

      Thân thủ nhanh nhẹn của nàng lúc này mới được bộc lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ trong giây lát, nàng bò tới phía cuối của lối , liền vươn tay ra lấy Ngọc Linh Lung, bỏ nó vào trong tay nải.

      Nhưng đúng vào lúc đó, bên ngoài truyền tới ân thanh khiến Lý Trân vội vàng hét lên
      - Mau, mau rời khỏi chỗ này, thạch môn bắt đầu đóng lại rồi.

      Địch Yến cả kinh, nàng cũng bất chấp còn Ngọc Linh Lung khác, liều mạng vịn dây thừng bò ra phía ngoài.

      ra Lý Trân khi bắn rơi chín quả cầu đồng, phát lối vào thạch môn bắt đầu đóng lại, và căn bản có cách nào có thể ngăn cản.

      Càng khiến cho sợ hơn chính là tảng đá chắn cửa ít nhất phải dày đến thước, được mài nhẵn bóng tới dị thường, làm sao có thể dễ dàng đục ra.

      Trong lòng vô cùng khẩn trương, mặt hô to gọi Địch Yến ra ngoài, mặt nhặt chiếc gậy sắt chèn vào thạch môn, nhưng thạch môn nặng hơn nghìn cân khiến gậy sắt ngay lập tức bị bẻ cong rồi rơi xuống địa cung, phát ra tiếng “loong coong”.

      Cửa đá từ từ đóng lại. Lý Trân gấp tới mức gần như sắp phát điên, thấy cửa đá chỉ còn hai thước nữa đóng lại, nếu ra kịp coi như mất mạng.

      luồng máu nóng xông thẳng lên não , có ý nghĩ cùng chết với Địch Yến. Khi định nhảy ra khỏi địa cung bỗng xuất bóng người “vù” cái rồi xông ra ngoài.

      Lý Trân kiềm chế được kích động của bản thân, tay ôm chặt lấy Địch Yến rồi xông lên, trong khoảnh khắc sinh tử ấy mới phát ra Địch Yến quan trọng với đến nhường nào.

      Tiếng cửa đá đóng lại vang lên rầm rầm, qua hồi lâu Địch Yến mới nhàng đẩy ra, chỉ thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của nàng.

      Trong lúc nàng lao ra thấy có ý muốn quay vào địa cung, tất nhiên nàng hiểu hành động đó có ý gì, nó khiến nàng vô cùng cảm động. Bỗng chốc nàng còn cảm thấy hận nữ đạo sĩ kia nữa mà thậm chí còn cảm giác biết ơn bà ta nữa.

      Thiếu nữ kiêu ngạo Địch Yến kiềm chế cảm xúc, cười hì hì :
      - Sao huynh có chút niềm tin nào với muội vậy?

      Lý Trân chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, trong lòng vẫn sợ, ngồi xuống đất, hồi lâu mới ảo não :
      - Ta cảm thấy chúng ta giống như bị điên vậy, hà tất phải mạo hiểm như thế này sao?

      Địch Yến ngồi xổm xuống cạnh , ôn nhu an ủi.
      - Bởi vì chúng ta đều lường trước được việc này lại nguy hiểm như vậy, đợi khi phát ra còn kịp nữa rồi. Lý ca ca cũng cần phải tự trách mình, chúng ta chẳng phải thần thánh, nên thể chuyện gì cũng có thể ngờ tới, ngã vố đau và thứ chúng ta có được là bài học hữu ích.

      Lý Trân thở dài tiếng, :
      - Nhưng suýt nữa mất cái mạng này, cái giá phải trả quá đắt, ta đúng là tên đại ngu xuẩn.

      - Ta ngược lại, cảm thấy rất đáng, huynh xem, chẳng phải bây giờ ta vẫn vui vẻ trước mặt huynh sao.

      Địch Yến gỡ túi da xuống, có chút tiếc nuối rồi :
      - Tiếc là kịp nữa, mới lấy được viên Ngọc Linh Lung, liệu nó có bị tính vào việc phản bội giao ước?

      Địch Yến vừa dứt lời, lối vào tâm thất bỗng truyền tới thanh của nữ nhân.
      - Lấy được viên Ngọc Linh Lung coi như các ngươi giỏi. Bảy năm trước, ngay cả sư phụ ngươi cũng từng suýt mất mạng tại chốn này.

      Hai người vội quay đầu lại thấy nữ đạo Tạ Ảnh từ từ tiến tới, theo sau là Võ Ứng Hồng cùng mười mấy tên thuộc hạ.

      Lý Trân và Địch Yến đứng dậy, dùng đôi mắt căm phẫn nhìn Tạ Ảnh, nhưng đạo kia thản nhiên cười :
      - Trước đây ta từng với ngươi, việc này đơn giản như ngươi tưởng, đúng ?

      Lý Trân căm hận :
      - Dù ta bắn hạ chín quả cầu đồng nhưng chẳng có nửa điểm trì hoãn thời gian, ngươi giải thích sao về việc đó?

      - Ngươi cho rằng nó hiệu quả sao? cho nhà ngươi biết, nếu phá vỡ được quả cầu đồng kia, cửa đá mở được đến đáy, khi quả cầu thứ năm rơi xuống, cửa đá bắt đầu đóng lại.

      - Bảy năm trước vì chặn được cầu đồng khiến Công Tôn đại nương suýt bỏ mạng trong đó, dù bà ta cũng là trong phút chót lao ra nhưng lấy được dù chỉ là Ngọc Lung Linh.

      đến đây, Tạ Ảnh liền thở dài hơi.
      - Vận bất đắc dĩ nếu chúng ta cản cầu đồng lại, bởi khi cầu đồng bị chặn, địa cung tự động mà mở ra nữa, chúng ta dám mạo hiểm như vậy.

      Lúc này Lý Trân mới hiểu ra, hóa ra hệ thống khiến địa cung tự động mở bị phá hủy, quay đầu nhìn lại thạch môn khe hở kia, viên Ngọc Linh Lung còn lại thể nào lấy ra được nữa.

      Lúc này Tạ Ảnh liền đưa tay ra:
      - Đưa Ngọc Linh Lung cho ta!

      Lý Trân chần chừ chút, muốn giao nộp Ngọc Linh Lung dễ dàng như vậy. Vừa nhìn thấy vẻ do dự của , ở phía sau Võ Ứng Hoành cùng mười mấy tên thuộc hạ đồng loạt giương cung, nhằm về phía hai người họ.

      Trong lòng Địch Yến hiểu , hai người họ hề có cơ hội lựa chọn, nàng chẳng chút do dự mà đưa Ngọc Linh Lung cho Tạ đạo
      - Nếu việc lấy Ngọc Linh Lung hoàn thành các người cũng nên giữ lời hứa.

      Tạ Ảnh nhận lấy Ngọc Linh Lung, nhìn chăm chăm vào Lý Trân.
      - Chủ nhân chúng tôi đợi Lý công tử tại Nguyệt Hạ sơn trang, người để công tử sáng tỏ mọi việc, mời công tử!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100: Mỹ nhân dưới ánh trăng

      Cách nhau có ngày mà Lý Trân và Địch Yến đến Nguyệt Hạ Sơn Trang những hai lần. Lúc này trời còn chưa sáng, ấy vậy nhưng đèn đuốc trước đại môn của Nguyệt Hạ sơn trang lại sáng trưng. Sơn trang được mấy trăm tên mặc áo đen canh phòng nghiêm ngặt, thậm chí trong khu rừng bên ngoài sơn trang cũng có trạm gác bí mật. Tất cả những thứ đó khiến cho người ta biết rằng, đến Nguyệt Hạ sơn trang hôm nay đều là nhân vật hề tầm thường.

      Được hơn chục võ sĩ theo bảo vệ, Lý Trân và Địch Yến thúc ngựa nhanh chóng tiến vào Nguyệt Hạ sơn trang. Lúc này, vị đạo sĩ họ Tạ trước họ bước còn hai người họ được đưa đến phòng chờ bày trí vô cùng xa hoa.

      Địch Yến ngồi ở chiếc bàn , tỉ mỉ thưởng thức hương vị của tách trà còn nóng hổi. Có thể là do đêm mệt mỏi làm nàng chẳng có mấy phần dễ chịu.

      Còn Lý Trân chắp hai tay sau lưng cứ qua lại trong phòng, đủ loại suy nghĩ xuất trong đầu buộc phải sắp xếp cái suy nghĩ hỗn độn của mình lại.

      - Lý ca ca, huynh mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút

      Địch Yến nhìn Lý Trân còn rối rắm với những suy nghĩ của bản thân liền dịu dàng tới khuyên :
      - Trời sắp tối, huynh đêm ngủ rồi nên chợp mắt chút .

      Lý Trân lúc này mới thấy bản thân lo lắng quá mức, cười ngượng rồi chậm rãi ngồi xuống, nhấp ngụm trà rồi :
      - Còn chưa nhìn thấy địch mà tâm trí ta rối loạn như vậy rồi.

      Địch Yến khẽ cười:
      - Huynh như vậy gọi là lo lắng quá mức ắt loạn. Nhìn ta , ta chẳng dính dáng gì tới việc này nên dù có biết người đứng sau tấm màn kia là ai chăng nữa ra cũng chỉ thỏa mãn tính hiếu kì của ta mà thôi. giống huynh, chuyện này liên quan đến việc phá án của Tôn Lễ nên lòng huynh mới cảm thấy nặng trĩu.

      - ra ta với chuyện này cũng chẳng đến mức như thế, chỉ là hai hôm nay ta có chút tâm thần bất định.

      Hai người chuyện cửa mở, Tạ Ảnh bước vào, cười với họ rồi :
      - Lý công tử, Địch nương, chủ nhân nhà ta có lời mời hai vị.

      Địch Yến dùng bộ dạng uể oải :
      - Lý ca ca, muội muốn , có chuyện gì huynh về lại cho muội là được rồi.

      Lý Trân cảm thấy Đường Yến có điều gì đó ổn, cứ mãi ngồi chỗ hề đứng dậy. liền ân cần hỏi han:
      - A Yến, muội sao chứ?

      Địch Yến vẫn cười cười dù mặt có chút tự nhiên cho lắm.
      - Muội sao, huynh mau , đừng để chủ nhân đợi lâu

      Lý Trân gật đầu.
      - Thôi được! Muội cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, ta rồi về ngay

      Khi Lý Trân được quãng xa Địch Yến lúc này mới quay sang Tạ Ảnh kẽ :
      - có thể giúp ta an bài tỳ nữ , ta bây giờ có chút khó chịu.

      Tạ Ảnh hiểu ý liền chỉ bảo tỳ nữ đến chăm sóc Địch Yến rồi sau đó bước nhanh để cùng với Lý Trân tiến về phía hậu đường. Hai người tới trước cửa căn phòng, lúc này Tạ Ảnh mới dừng bước.
      - Mời công tử, chủ nhân chúng tôi đợi công tử ở bên trong.

      Lý Trân có chút do dự nhưng vẫn đẩy cửa vào. Khác với căn phòng tối qua, đây là thủy tạ, gian Thủy Lâm Cư (phòng nước), chẳng to cũng . Ở góc tường có đặt chiếc lư hương bằng đồng, khói tỏa nhè khiến cả căn phòng tràn ngập hương thơm.

      Trong phòng sạch vô cùng, đến hạt bụi cũng thấy. Ngay trước mặt là chiếc bình ngọc trắng, nó che khuất tầm nhìn của nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy trong gian nhà ấy có mỹ nhân ngồi gảy khúc đàn trầm tư.

      Lý Trân ngây người, vốn tưởng đó là người của Võ thị, có thể là Võ Tam Tư hoặc là người khác nhưng chẳng thể ngờ rằng, người muốn thấy sau tấm màn che kia lại là nữ nhân

      Lúc này, nữ nhân vận đồ trắng kia khẽ cười rồi :
      - Đãi khách chu đáo, Lý công tử, mời ngồi.

      Lý Trân ngồi xuống mà trong lòng thoáng qua biết bao suy nghĩ. Vị chủ nhân này quả nằm ngoài dự liệu khiến những suy nghĩ trong trở nên rối loạn.

      lát sau, nữ nhân mặc áo trắng từ tấm bình phong phía sau bước qua, thấy nữ nhân ấy chỉ chừng 30 tuổi, tóc đen như mây, còn gắn thêm chiếc lược bằng ngọc

      Khuôn mặt nàng hình trái xoan, lông mi được tỉa tót vô cùng khéo léo tinh tế, mắt phượng thon dài, sống mũi cao cao, cái miệng nhắn đỏ thắm như quả đào. Dung mạo ấy của nàng những đẹp mà còn đẹp tới mức khiến ta thể kìm được mà nhìn tới lần thứ hai.

      Dáng người cao, vóc dáng gầy gầy, nàng mặc bộ quần áo thanh thoát như tuyết trắng, khí chất cao ngạo, khiến từng cử chỉ bước của nàng tao nhã mà lên lời, cho người ta cảm giác lạc vào chốn khác chẳng phải nhân gian.

      Nữ nhân vận y phục trắng ngồi đối diện với Lý Chân, điềm nhiên cười rồi :
      - Ta là người ở Nguyệt Hạ mà ngươi muốn tìm, lá thư Công Tôn đại nương đưa cho người là bút tích của ta, chỉ là chữ viết của ta có hơi giống nam nhân.

      - Sao biết?
      Lý Trân ngạc nhiên, sao nữ nhân này lại biết tình về bức thư như thế.

      Nữ nhân cười đáp:
      - Lý công tử, mọi việc của ngươi ta đều biết, ta luôn quan sát ngươi, ngươi là con cờ quan trọng bàn cờ của ta nên ta đặc biệt mời người tới thành Trường An này.

      Nội tâm của Lý Trân hoàn toàn hỗn độn, hàng loạt những điều khó hiểu đều tìm tới , lẽ nào việc đến Trường An đều là do nữ nhân này sắp xếp? Hơn nữa còn trở thành quân cờ của nữ nhân này.

      - Rốt cuộc là ai?
      Lý Trân nhịn được mà nóng giận chất vấn, hề thích việc bản thân bị người khác nắm trong lòng bàn tay.

      nương mặc y phục trắng kia thản nhiên cười đáp:
      - Ta vẫn chưa giới thiệu với ngươi sao? Chắc ngươi từng nghe qua, ta đây tên Thượng Quan Uyển Nhi.

      Lý Trân cảm giác đầu “ung” tiếng, ra là Thượng Quan Uyển Nhi. Cái tên ấy khiến tâm trạng bỗng nhiên trở nên tươi vui lại thường. ra nàng chính là người bí trong Xá Lợi Án, là trong bốn thế lực mạnh nhất. Thượng Quan Uyển Nhi, cũng chính nàng ta là người bắn chết Võ Thuận.

      - Lý công tử nghĩ gì vậy?
      Thượng Quan Uyển Nhi có chút thích thú nhìn .

      Các việc xảy ra cứ bay nhanh như gió qua đầu khiến ý nghĩ của trở nên vô cùng rối loạn, nhưng cuối cùng cũng tìm thấy đầu mối liên kết các việc.

      Lý Trân hít hơi sâu rồi :
      - Tôi biết tất cả mọi việc đều diễn ra dưới tay sắp đặt, tin tức của Xá Lợi cũng là do đem đến khiến khắp nơi tranh đấu lẫn nhau, cả cái người gọi là A Noãn Vương cũng là hiệu trung với .

      Thượng Quan Uyển Nhi nâng ly trà lên nhấp ngụm, vẫn mang nụ cười khuôn mặt hướng về phía Lý Trân mà rằng:
      - Ngươi cũng có chút đúng, Xá Lợi án là do ta bố trí, theo kế hoạch, có ba Xá Lợi hàm, Xá Lợi thực là cấp cho Tiết Hoài Nghĩa, còn Lý Đán và Võ Thừa Tự mỗi người đều cầm Xá Lợi giả.

      - Nhưng kế hoạch ấy bị vị khách mời là tôi đây phá hỏng mất rồi.
      Trong lòng Lý Trân có chút đắc ý, dù sao Thượng Quan Uyển Nhi cũng là người có danh tiếng.

      Giọng điệu của Thượng Quan Uyển Nhi mang chút hàm ý.
      - sai, kẻ gây náo loạn ngươi phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta, thế nhưng quỷ sai ma khiến thế nào mà xuất của ngươi lại giúp ta đạt được mục đích cuối cùng của mình, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng.

      - Nếu muốn cảm ơn tôi tại sao lại giết Võ Thuận rồi đổ thừa cho tôi?

      - Lý công tử, ta cho là ngươi hiểu được việc giết Võ Thuận sớm có trong kế hoạch của ta, đó vốn là nhiệm vụ của Địch Yến nhưng xuất của ngươi lại đúng lúc Võ Thuận bị giết khiến cho người nhà y thản nhiên mặc định là ngươi giết y, việc này cũng đâu có liên quan gì tới ta?

      Lòng Lý Trân như muốn phun trào, muốn thốt ra rằng:
      - Ta biết rồi, hoá ra Độc Kinh án cũng tay mà ra.

      Lúc này mới có phản ứng. Cái chết của Võ Thuận và Xá Lợi Án có quan hệ mật thiết gì với nhau nhưng lại có quan hệ trực tiếp tới Độc Kinh án. Việc này giúp cho Lý Trân hiểu ra số chuyện quan trọng, Độc Kinh Án chắc chắn là kế sách của Thượng Quan Uyển Nhi.

      Thuượng Quan Uyển Nhi những ngạc nhiên mà trái lại khen ngợi cười :
      - hổ là người khiến ta coi trọng, quả nhiên là người có đầu óc tinh , có thể trong loạn cục mà tìm ra chân tướng, khiến ta thể nể phục ngươi.

      Đầu óc Lý Trân rối như tơ vò, day day trán, tận lực mà nghĩ tới phần then chốt của vấn đề, Thượng Quan Uyển Nhi làm thế nào để thao túng được việc này.

      Thượng Quan Uyển Nhi như nhìn thấu tâm tư của , khẽ cười :
      - Muốn thao túng Độc Kinh Án rất đơn giản, Minh tiên sinh bên cạnh Võ Thừa Tự là người ta sắp xếp. Kế hoạch Độc Kinh Án lại là Minh tiên sinh đề xuất cho Võ Thừa Tự. Chỉ vì Võ Thừa Tự nhất định muốn tiêu diệt Địch Nhân Kiệt nên ông ta rơi vào bẫy của ta cách dễ dàng.

      Lúc này, Lý Trân liền hít lấy hơi, chẳng ai hiểu về Xá Lợi Án và Độc Kinh Án hơn . Nhưng ngờ Thượng Quan Uyển Nhi bày bố liên hoàn cục, tâm cơ sâu xa, bố trận sắp xếp tài tình, khiến sợ hãi phen.

      - Vậy tại sao lại muốn trừ khử Võ Thừa Tự?
      Lý Trân cuối cùng vẫn là hỏi tới vấn đề mấu chốt này.

      Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi trả lời , nàng đặt chén tràn lên mặt bàn, liếc qua Lý Trân bằng ánh mắt sắc sảo, nhanh cũng chẳng chậm rồi :
      - Đó là câu đố ta dành cho ngươi, cũng là thử thách cuối cùng của ta cho ngươi, nếu ngươi tìm ra ắt có thưởng, ta đáp ứng điều kiện ngươi đặt ra.

      Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, thản nhiên tới phía sau tấm bình phong, lặng yên đứng nhìn hồ phía trước căn nhà ngập nước, khóe miệng nàng vẫn như cũ luôn mang theo nụ cười, ánh mắt thoáng liếc về phía sau. Lý Trân là người nàng coi trọng, nàng ta hi vọng có thể tìm ra đáp án cho câu đố kia.

      Lý Trân như lĩnh hội thâm ý nhưng quả vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết.

      Sư phụ từng với , đời có chuyện gì vô duyên vô cớ mà xảy ra, có người sinh ắt có người diệt, có người tổn thất ắt co kẻ được lợi, chỉ cần có thể tìm được người hưởng lợi sau cùng khi Võ Thừa Tự chết lời giải cho câu chuyện này vô cùng sống động.

      nhớ Địch Yến cũng từng , Võ Thừa Tự hận phụ thân nàng là bởi Địch Nhân Kiệt ngăn cản việc y trở thành Thái tử, như vậy kẻ hưởng lợi nhất định có liên quan đến chuyện này, chẳng lẽ là Lý Hiển?

      Lúc này, trong đầu ra cái tên khiến buộc miệng thốt ra:
      - Võ Tam Tư”.

      Thượng Quan Uyển Nhi vừa vỗ tay vừa tiến tới, mặt nở nụ cười tán dương
      - Ngươi rất thông minh, quả là làm ta thất vọng, tại sao ngươi lại nghĩ tới y?

      Suy nghĩ của Lý Trân đột nhiên thông suốt, cười :
      - Kẻ mạnh nhất cạnh tranh ngôi vị Thái tử với Võ Tam Tư chỉ có Võ Thừa Tự. Nếu Võ Thừa Tự chết cũng chẳng đến lượt Võ Tam Tư.

      Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở dài tiếng, Võ Thừa Tự ràng có cơ hội thu nạp người này dưới trướng nhưng y lại ngu xuẩn mà bỏ qua viên ngọc sáng, chẳng ai kết quả cuối cùng như thế nào.

      - Được, vậy ngươi muốn ta ban thưởng cái gì?

      Lý Trân sớm nghĩ tới việc này nên do dự mà :
      - Chỉ cần đáp ứng tôi việc, đó là dù xảy ra chuyện gì cũng được làm tổn thương đến người nhà của tôi, hi vọng có thể giữ lời hứa.

      - Giữ lời?
      Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh lùng.
      - Ta là nữ nhân cũng là người chính khách, ngươi nghĩ lời hứa của ta có ý nghĩa thế sao?

      - Bởi vì phải là nữ nhân bình thường, cũng chẳng phải hạng chính khách tầm thường.

      Thượng Quan Uyển Nhi nhìn sâu vào đôi mắt , cuối cùng cũng gật đầu.
      - Được! Ta đồng ý với ngươi, gây khó dễ cho gia đình ngươi, nhưng ta cảm thấy có chút kì lạ, tại sao ngươi lại để bọn ta tha cho sư phụ ngươi, lẽ nào ngươi biết ông ta chính là Lạc Tân Vương sao?

      Lý Trân nhảy dựng lên, dường như bị Thượng Quan Uyển Nhi làm cho kinh hãi, sao ta lại biết phụ là Lạc Tân Vương?

      lẳng lặng nhìn Thượng Quan Uyền Nhi, trong mắt đầy vẻ kinh hãi. Kì cũng thể trách Lý Trân nghĩ ra, khi Công Tôn đại nương nhận ra kiếm của , lúc ấy trúng độc còn hôn mê.

      Thượng Quan Uyển Nhi đưa tay ra, mặt vẫn giữ nụ cười.
      - Mời ngồi! Ta biết sư phụ ngươi như thế nào, chúng ta có thể bàn luận về chuyện đó để hiểu nhau sâu sắc hơn, rồi sau đó chuyện cách thẳng thắn.

      Lý Trân cuối cùng cũng lĩnh giáo được lợi hại của nữ nhân này, dăm ba câu với ta ắt khiến mình bị khống chế, mà những việc làm ta đều biết như lòng bàn tay thậm chí còn bị nàng ta điều khiển, quả giống như Tôn Ngộ cách nào chạy khỏi bàn tay của Phật Như Lai.

      Lý Trân còn chút sức lực phải ngồi xuống, kinh ngạc nhìn nàng.

      Thượng Quan Uyển Nhi nhàng vén tóc mai, đôi mắt nàng tựa như dòng nước trong vắt, đôi môi nhắn khẽ cong lên nụ cười.
      - Ngươi thấy ta và Địch Yến, ai đẹp hơn?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101-1: Tấn công vào nhược điểm (1)

      giờ điều mà Lý Trân quan tâm nhất chính là nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, thế mà nàng ta cứ đề cập đến vấn đề này. Trong lòng Lý Trân thầm nghĩ hay là nàng ta muốn mình trở thành Ngư Phẩm Long thứ hai?

      Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cười dài nhìn khiến thể lảng tránh vấn đề này, đành phải cười khổ :
      - Thượng Quan xá nhân và Địch nương là hai người khác nhau, cơ bản thể so sánh, ở trước mặt Thượng Quan xá nhân Lý Trân dám có bất kỳ ý tưởng nào khác.

      Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vì phương diện tình cảm muốn xoa dịu chút cảm xúc muốn chống đối của Lý Trân, đây là chút thủ đoạn của Nữ nhân quán hay dùng, ra Lý Trân cũng ngạc nhiên lắm.

      Thượng Quan Uyển Nhi cười cười, lại đem thoại đề vòng vo trở lại:
      - tại ta có thể thẳng thắn mà với Lý công tử, ngươi giả thành quan coi ngục vào thiên lao, làm cho thiên lao xảy ra án mạng, chỉ liên quan đến Địch Nhân Kiệt mà ngay cả ngục thừa cũng bị giết khiến cho Thánh Thượng tức giận, nếu phải ta can thiệp vào vụ án này, ngươi và Địch Yến cũng gặp phiền phức lớn, bị tống giam vào ngục từ lâu rồi, ngươi cũng có khả năng ngồi ở chỗ này mà chuyện với ta.

      Lý Trân biết nàng ta rất đúng. Vốn còn thấy ngạc nhiên, chuyện ở nhà giam Đại Lý Tự sao có thể giải quyết được chứ? Hóa ra là do Thượng Quan Uyển Nhi áp chế.

      vội vàng đứng dậy thi lễ:
      - Đa tạ Thượng Quan xá nhân che chở!

      - Ngươi cũng cần cảm tạ ta, vụ án của Tôn Lễ kia chỉ cần ngươi giận ta, chuyện này coi như là huề nhau.

      Lý Trân ngạc nhiên:
      - Chẳng lẽ vụ án của Tôn Lễ là do Thượng Quan xá nhân sắp đặt?

      Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu cười:
      - Tôn Lễ tới giúp đỡ cho ngươi là do ta sắp xếp, cái hộp Xá Lợi màu đỏ cũng là của ta cho có liên quan gì đến án xác người phụ nữ bị chém, ta chỉ muốn xem khi nào ngươi có thể tìm tới ta?

      Lý Trân tức giận đến lúc lâu cũng ra lời, vì hộp Xá Lợi xuất ở vụ án Đoạn đầm mà lo lắng suốt ba ngày, tính tới tính lui ngờ kết quả cuối cùng lại là mưu của Thượng Quan Uyển Nhi.

      quả loại cảm giác bị lường gạt, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cho ăn viên đường trước, thay giải quyết phiền toái ở thiên lao, khiến cho tức giận cũng thể nào bộc phát ra được.

      Trong lòng Lý Trân buồn bực cực kỳ, hồi lâu mới :
      - Vậy việc tối nay sao? địa cung Tử Vân các phải là muốn khảo nghiệm tôi chứ?

      - Đương nhiên là cũng có chút khảo nghiệm, tuy nhiên chuyện này là mở đầu cho hợp tác kế tiếp của chúng ta.

      - Chờ chút!

      Bỗng nhiên Lý Trân phát được điều gì, vội vàng :
      - Hợp tác cái gì? Xin Thượng Quan xá nhân hãy cho ràng.

      Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi có phần bất mãn, nhưng nàng biểu ra ngoài mà vẫn dùng loại giọng điệu bình thản như cũ :
      - Lý công tử, ta và ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn hiểu sao?

      Lý Trân trầm mặc, ra đương nhiên cũng hiểu Thượng Quan Uyển Nhi trăm phương ngàn kế dụ đến cũng phải là mời đến làm khách chuyện phiếm, hơn nữa còn đem nhiều bí như vậy cho , mỗi đều đủ để xét nhà diệt tộc, điều này khiến cho Lý Trân hiểu ra, trong lúc vô tình ngồi cùng thuyền với người phụ nữ này.

      Nhưng Lý Trân cũng phải là người mặc cho người bày bố, cũng có tôn nghiêm của mình, bất kì ai cũng đừng mơ tưởng bắt buộc làm việc.

      Trầm tư lát, Lý Trân chậm rãi :
      - Thượng Quan xá nhân quyền cao chức trọng, mà Lý Trân chỉ là kẻ thứ dân, địa vị chúng ta cách nhau ngàn dặm, nếu như Thượng Quan xá nhân có cầu gì với Lý Trân, Lý Trân dám cống hiến.

      Nhưng cống hiến cũng có hai loại, loại là lá mặt lá trái, loại là toàn lực ứng phó, biết Thượng Quan xá nhân muốn loại nào?

      Lý Trân kiêu ngạo siểm nịnh, trong mềm có cứng. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chăm chú lúc mới giọng:
      - Được rồi, là do ta quá vội vàng, đêm nay ngươi lấy ra được viên Ngọc Linh Lung mà ta muốn ta báo đáp ngươi, việc hợp tác sau này hãy ! Đêm nay Lý công tử vất vả, mời nghỉ ngơi.

      Nàng khẽ nhấn chuông, chỉ trong chốc lát, Tạ Ảnh đẩy cửa tiến vào, thi lễ :
      - Xin chủ nhân chỉ bảo?

      - A tỷ, mang Lý công tử đến phòng khách nghỉ ngơi ! Còn nữa, phía Địch nương cũng cần phải phục vụ nàng ấy cho tốt.

      - Nô tì hiểu rồi!

      Tạ Ảnh đưa tay mời:
      - Mời công tử!

      Lý Trân đứng dậy thi lễ với Thượng Quan Uyển Nhi, bước nhanh rời , ngay khi tới cửa, Thượng Quan Uyển Nhi lại với :
      - Lý công tử, hôm nay các ngươi lấy ra Ngọc Linh Lung phải là ngọc tỉ của Cao tổ, ngọc tỉ bị lấy từ hai mươi năm trước rồi.

      Những lời này cởi bỏ nỗi băn khoăn trong lòng Lý Trân. Võ Tắc Thiên sao lại có thể đem ngọc tỉ của Đường Cao Tổ và Đường Thái Tông để trong tòa cung điện hoang phế được chứ?

      chắp tay:
      - Đa tạ Thượng Quan xá nhân cho biết !

      ... .

      Lý Trân được bố trí ở trong phòng khách cao quý của sơn trang, các đồ đạc bài trí đều hết sức đẹp đẽ, các vật dụng được làm từ cây tử đàn, bàn là bộ ấm sứ Quan diêu, phủ dưới đất là thảm Ba Tư rất dày lại hết sức mềm mại.

      Mà ngay cả tường cũng treo bức thư pháp, lại gần nhìn kỹ, ngờ là bút tích của Âu Dương Thông, thậm chí còn có ba thị nữ xinh đẹp để hầu hạ .

      Điều này làm cho Lý Trân quen ngủ ở gác nhà đại tỷ thực cảm thấy rất được tự nhiên, bảo thị nữ:
      - Có thể giúp ta tìm Địch nương cùng với ta chút hay ?

      Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Lý Trân nghe ra đây là thanh tiếng bước chân của Địch Yến, trong lòng mừng rỡ liền vội vàng bước ra mở cửa thấy vẻ mặt của Địch Yến tái nhợt đứng ở ngoài cửa làm cho hoảng hốt:
      - A Yến, muội sao vậy?

      Địch Yến hơi ngượng ngùng, vội vàng thấp giọng :
      - Mỗi người phụ nữ đều gặp phải chuyện này, huynh đừng hỏi nữa.

      - Ồ…

      Lý Trân dám hỏi thêm nữa, vội vàng châm trà cho nàng. Địch Yến dở khóc dở cười, trong nhà của Lý đại ca này có lẽ có nô tì, ràng có ba ả thị nữ đứng ở bên cạnh còn muốn đích thân châm trà, ai!

      Nàng khoát tay với ba ả thị nữ:
      - Các ngươi lui xuống ! Lý công tử cần các ngươi hầu hạ.

      Ba ả thị nữ đỏ mặt lui xuống. Địch Yến ngồi xuống nệm êm, cầm lấy ly trà nóng Lý Trân đưa cho nàng, mặt mày hớn hở :
      - Xem ra cuộc chuyện tệ, ngờ cho huynh ở phòng khách tốt như vậy, ba ả thị tỳ cũng xinh đẹp dịu dàng như thế, đêm nay huynh có phúc.

      Lý Trân có biện pháp đối với nàng, chỉ đành cười khổ :
      - Từ đến lớn có lúc nào huynh cần người hầu hạ chứ? , huynh vẫn cảm thấy căn gác của a tỷ ngủ thoải mái hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :