1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93: Nhân tình khó khước từ

      Lý Trân vừa quay đầu lại, phía sau ngờ là Lai Tuấn Thần, chỉ thấy y mặc quan phục, đầu đội mũ cánh chuồn, tay cầm thanh trường kiếm, đằng xa còn có mấy tên thuộc hạ tuần tra, hiển nhiên là thi hành công vụ.

      Lý Trân cũng chắp tay, cười :
      - Hóa ra là Lai trung thừa, chúng ta lâu gặp, Lai trung thừa phá án có phải ?

      Lai Tuấn Thần cuối cùng vẫn bắt được Lam Chấn Ngọc, đành phải viết bản báo cáo hoàn hảo, bị Võ Tắc Thiên mắng cho trận, nhưng y cũng thu được ít, chỉ là tòa trang viên mà còn có được ái thiếp của Võ Thừa Tự, cũng coi như có được có mất.

      Y cũng biết cuối cùng là Lý Trân giành được thủ cấp của Lam Chấn Ngọc, mặc dù y rất căm tức Lý Trân, nhưng vẫn sợ người đứng sau lưng Lý Trân là Cao Diên Phúc, cục tức này y đành phải nhịn xuống.

      tháng trôi qua, y dường như sắp quên mất Lý Trân, ngờ hôm nay lại gặp ở đây.

      Lai Tuấn Thần cười gượng :
      - Ta đến tra xét dân tình, gần đây sĩ tử các nơi tụ tập ở thành Lạc Dương, trong đó có kẻ cố ý chửi bới thánh thượng, dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, khiến thánh thượng vô cùng tức giận, nên lệnh cho Ngự Sử đài chúng ta khảo sát tình hình, ta hy vọng Lý công tử bất kể là hành động hay lời đều cần cẩn trọng, đừng để họa từ miệng mà ra.

      Lý Trân ha hả cười:
      - Đa tạ Lai trung thừa nhắc nhở, Lý Trân nhớ kỹ.

      Lúc này, xa xa truyền đến trận tiếng chửi bậy, ra là thuộc hạ của Lai Tuấn Thần xảy ra xung đột với tên say rượu. Lai Tuấn Thần gật đầu với :
      - Lý công tử cứ trước, khi nào có thời gian chúng ta lại tiếp tục câu chuyện vậy!

      Lai Tuấn Thần bước nhanh tới, thèm hỏi tình hét lên ra lệnh:
      - Bắt y lại!

      Mấy tên thủ hạ lập tức ấn ngã người khách say rượu kia xuống đất, Lý Trân lắc đầu, trở về phòng của mình. nghe thấy mấy tên sĩ tử ở phòng bên cạnh còn đàm luận chuyện triều chính rất sôi nổi, lấy tay đập cửa:
      - Bớt mấy chuyện này , kẻo lại bị Lai Tuấn Thần bắt .

      Trong phòng lập tức im lặng, Lý Trân mỉm cười rồi về phòng mình. Rượu và đồ ăn được bày sẵn, lại thấy đại tỷ và tỷ phu cùng nhau uống ly rượu giao bôi, thấy Lý Trân tiến vào, hai người sợ tới mức vội vàng ngồi xuống, Lý Tuyền mặt đỏ bừng, tức giận đến trừng mắt nhìn .

      Lý Trân nhìn thẳng lên trần nhà, nhịn cười :
      - Tỷ đừng trừng mắt với đệ như vậy chứ, đệ có thấy gì đâu!

      Tào Văn uống hai ly rượu, cũng bắt đầu nhiều hơn, y kéo Lý Trân ngồi xuống, lại rót cho ly rượu, cười :
      - Ta và đại tỷ của đệ bàn bạc, quyết định mua tòa nhà ở Lạc Dương, cho dù thi đậu cũng muốn về Đôn Hoàng nữa.

      Lý Trân cũng vui mừng :
      - Tỷ cuối cùng cũng có được quyết định sáng suốt, đệ cũng chẳng phải ngủ gác nữa.

      - Hừ, đệ biến , chờ nằm mơ nhé!

      Lý Tuyền cốc đầu cái, cười mắng:
      - Cho dù có mua nhà rồi, ta vẫn cứ để cho tiểu tử nhà đệ ngủ gác!

      Lý Tuyền gần đây bán rượu cũng kiếm được món lời lớn, cũng coi như là phú bà rồi, nàng đương nhiên muốn mua tòa nhà riêng, muốn thuê phòng của người khác nữa, còn muốn thuê thêm hai a hoàn, có thế mọi người trong nhà sống cũng thoải mái hơn.

      Lúc này, có người gõ cửa, Lý Trân đứng ngay gần cánh cửa, bèn mở cửa ra. Bên ngoài là sĩ tử tuổi chừng ba mấy, dáng người cao gầy, gương mặt góc cạnh ràng.

      - Huynh tìm ai?
      Lý Trân cười hỏi.

      Người sĩ tử vẫn còn sợ hãi, quay đầu lại nhìn về phía Lai Tuấn Thần ở đằn xa kia tiếp tục tuần tra rồi cúi đầu rất thấp thi lễ với Lý Trân:
      - Vừa rồi đa tạ công tử nhắc nhở, nhờ đó chúng ta mới tránh được tai bay vạ gió!

      Lý Trân cười :
      - có gì, vị nhân huynh này, mời huynh ngồi xuống đây.

      Sĩ tử hơi do dự, Tào Văn lại rất nhiệt tình mời y vào, vừa rồi nghe mấy sĩ tử đàm luận thời cuộc, lời lẽ cũng rất sắc bén, y rất tiếc vì tham gia cùng được.

      Y vừa cười vừa giới thiệu với người sĩ tử này:
      - Tại hạ là Tào Văn, người Sa Châu, đây là chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) Lý thị, vị kia là em vợ của ta, Lý Trân, ta cũng đên tham gia kì thi vào mùa xuân năm sau, tất cả mọi người đều là đồng đạo cả.

      Vị sĩ tử này vừa mừng vừa sợ, vội vàng đáp lễ :
      - Tai hạ là Hạ Tri Chương, người Việt châu, biết Tào hiền đệ muốn báo danh vào khoa nào?

      Lý Trân nheo mắt, nhanh chóng liếc nhìn y cái, trong lòng ngẫm nghĩ :
      - Hoá ra vị này chính là danh sĩ Hạ Tri Chương, nhìn y quá ba mươi, sao bây giờ mới tham gia khoa cử?

      Kỳ lúc này, Hạ Tri Chương ở vùng Ngô Trung rất nổi danh rồi, được vinh danh Tứ Minh tài tử, ở Lạc Dương và Trường An cũng có rất nhiều người biết đến.

      Nhưng Tào Văn lại đên từ vùng Sa châu vắng vẻ, đương nhiên vẫn chưa nghe đến cái tên Hạ Tri Chương, chỉ cho rằng y cũng là sĩ tử bình thường như mình thôi.

      Tào Văn cũng chưa biết nên ghi danh vào khoa nào, y do dự chút :
      - Ta am hiểu kinh văn, muốn dự thi vào khoa Minh Kinh.

      Hạ Tri Chương cười to:
      - Ba mươi tuổi Minh Kinh muộn, năm mươi tuổi tiến sĩ vẫn chưa tròn, ghi danh vào khoa Minh Kinh quả là rất sáng suốt.

      Câu này có ý là, khoa Minh Kinh là trong những khoa dễ thi vào, nếu ba mươi tuổi mà vẫn thi Minh Kinh là già hơn so với đồng lứa, mà khoa Tiến Sĩ lại cực kì khó thi vào, đâu đâu cũng có những thí sinh tầm 56, 60 tuổi, nên năm mươi tuổi thi tiến sĩ vẫn được coi là trẻ.

      Tuy rằng thi Minh Kinh dễ hơn Tiến Sĩ nhiều, nhưng Minh Kinh đâu có được tên tuổi như tiến sĩ, cũng thăng chức nhanh như tiến sĩ, muốn lấy chức quan ngũ phẩm trở lên khó rồi, cho nên rất nhiều người muốn thi Tiến sĩ mà muốn thi Minh Kinh.

      Lúc này, Lý Tuyền ở bên cạnh :
      - Phu quân, hay là chàng cũng cùng chuyện với mọi người !

      Hạ Tri Chương lập tức nhiệt tình mời:
      - Hoan nghênh, hoan nghênh, Tào hiền đệ hãy cùng chúng ta chuyện nào!

      Tào Văn thấy thê tử vậy cũng vui vẻ đồng ý, Hạ Tri Chương lại cảm tạ lời nhắc nhở của Lý Trân, rồi mới dẫn Tào Văn đến căn phòng bên cạnh.

      Lý Trân cười hỏi:
      - A tỷ nghĩ thông rồi sao, chấp nhận để tỷ phu ra ngoài giao kết bằng hữu rồi?

      Lý Tuyền cười mà , nàng là ngườicực kỳ khôn khéo, lại biết nhìn người, nàng cực kì ghét việc trượng phu của mình giao du với đám đồng hương, suốt ngày uống rượu rồi tơ tưởng đến nữ nhân, chưa bao giờ đến chuyện học vấn.

      Mà đám sĩ tử phòng bên cạnh, cách năng cao nhã, quan tâm đến việc nước việc dân, lời cũng hề có mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nàng đương nhiên hy vọng trượng phu giao kết được những vị bằng hữu tốt như vậy, tránh xa đám bạn hư hỏng ở Sa châu.

      Lúc này, người làm lại đưa lên mấy món ăn chính, Lý Tuyền vội vàng :
      - Mang mấy món này sang phòng bên cạnh !

      Lý Tuyền cười trấn an Lý Trân :
      - Hôm nay để tỷ phu của đệ ăn nhiều chút, hôm nào a tỷ làm nhiều bánh chẻo nhân thịt mà đệ thích ăn nhất đền cho đệ có được .

      Lý Trân có chút dở khóc dở cười, đại tỷ vẫn coi là cậu nhóc.

      ... .

      Lý Trân vừa mới trở lại quán rượu, tiểu nhị tên A Tài liền chạy tới cười :
      - Công tử, vừa rồi Trương gia tới tìm cậu, còn dẫn theo người, hình như có chuyện quan trọng lắm, bảo cậu về đến nơi lập tức đến vườn trà.

      - Trương gia dẫn ai đến?

      - người cao gầy, trạc tuổi Trương gia, đúng rồi, y mặc quan phục!

      Lý Trân suy nghĩ chút, liền gật đầu:
      - Ta biết rồi, đa tạ Tiểu Tài!

      Tiểu nhị về trong tiệm rồi, Lý Trân xoay người thẳng đến vườn trà Vọng Xuân, đoán được người Trương Hi dẫn đến, hẳn là Tôn Lễ.

      Trong phòng ở vườn trà Vọng Xuân, Trương Hi chuyện phiếm với Tôn Lễ rất hào hứng, tiệu nhị ở cửa :
      - Đông chủ, Lý công tử đến rồi!

      Tôn Lễ vội vàng đứng dậy:
      - Để ta chuyện với !

      Trương Hi gật đầu, xoay người vào hậu viện, lát sau, Lý Trân vào nội đường, thấy chỉ có mình Tôn Lễ, cười hỏi:
      - Trương đại ca đâu rồi?

      Tôn Lễ về phía trước, vỗ mạnh vào vai , cười :
      - Đại Lý Tự có quy tắc, huynh ấy phải tránh lát.

      Lý Trân hơi ngẩn ra:
      - Tôn đại ca tìm đệ có việc gì?

      Tôn Lễ gật đầu:
      - Huynh có vụ án đặc biệt muốn nhờ đệ hỗ trợ.

      Y chỉ vào ghế ngồi:
      - Chúng ta ngồi xuống rồi chuyện.

      Lý Trân ngồi xuống, quả có chút áy náy với Tôn Lễ, vụ án ám sát lần trước của Đại Lý Tự, rất nhều quan viên bị xử lý, Tôn Lễ cũng bị giáng bậc, từ Đại Lý Tự thừa xuống làm Đại Lý Tự tư trực.

      Mặc dù chỉ là giảm xuống cấp, nhưng quyền lực của hai người lại khác nhâu rất lớn, Đại Lý Tự thừa là người quản lý, truyền đạt mệnh lệnh và các chỉ lệnh, mà Đại Lý tư trực lại là người chấp hành những mệnh lệnh .

      Cho nên khi Tôn Lễ đề xuất nhờ hỗ trợ, Lý Trân chút do dự ngồi xuống.

      Tôn Lễ rót cho ly trà, :
      - Gần đây huynh nhận được vụ án rất phiền phức, có thể liên quan đến đệ đấy.

      - Liên quan đến đệ sao?
      Lý Trân bắt đầu thấy hoang mang, chẳng lẽ cũng bị cuốn vào vụ án này sao?

      Tôn Lễ thấy Lý Trân ngạc nhiên, vội vàng khoát tay cười :
      - Đệ đừng vội, vụ án này liên quan đến đệ, nhưng có thể đệ biết vài chuyện xung quanh nó.

      Lý Trân cười :
      - Vậy mời Tôn đại ca thẳng, tiểu đệ xin lắng nghe.

      Tôn Lễ hơi trầm ngâm, chậm dãi :
      - Vụ án nữ thi thể ở Đoạn đầm, hẳn là đệ có biết.

      Lý Trân gật đầu, khoảng sáu bảy ngày trước, người ta vớt lên được bốn thi thể nữ nhân ở đầm nước trong phường Lập Đức làm trấn động cả kinh thành, A Phúc và A Tài trong quán rượu còn chạy đến xem náo nhiệt, khi về kể cho , là bốn vị phu nhân rất trẻ mặc trang phục cung đình, lúc ấy còn tưởng là cung nữ.

      Nhưng chuyện này có liên quan gì đến bản thân mình? Lý Trân nghĩ ra, hỏi y:
      - Đây phải chuyện do quan phủ Lạc Dương quản lý sao? Sao lại giao cho Tôn đại ca?

      - Vụ án này vốn liên quan đến Đại Lý Tự, nhưng cấp đều thống nhất, Đại Lý Tự có kinh nghiệm phá án rất phong phú, nên giao vụ án này cho Đại Lý Tự, việc này là do cấp ép xuống, rơi vào việc ta quản lý, ta còn biết đùn đẩy cho ai đây?

      Tôn Lễ tức giận đến cười khổ:
      - Ta làm gì có kinh nghiệm phá án gì, đây phải là làm khó nhau rồi sao?

      - Vừa rồi Tôn đại ca , vụ án này có liên hệ gián tiếp đến đệ, đệ vẫn chưa hiểu , huynh hơn được ?

      - Chuyện này quả ta rất khó được, nhưng đệ hay theo ta đến Đại Lý Tự, ta lấy cho đệ xem vật này, có lẽ đệ hiểu.

      Tính hiếu kì của Lý Trân nổi lên, có thể là vật gì chứ?
      nhìn sắc trời còn sớm liền lập tức :
      - Đệ cùng đại ca đến Đại Lý Tự.

      Lý Trân lên xe ngựa của Tôn Lễ, bao lâu, xe ngựa vào Hoàng thành, tới cổng nha môn trước Đại Lý Tự, Tôn Lễ thấp giọng :
      - Vụ án này liên đới rất nhiều, cấp cầu giữ bí mật, lão đệ ngàn vạn lần đừng để lộ ra ngoài nhé.

      - Tôn đại ca yên tâm ! Tiểu đệ phải người cẩn thận.

      Hai người vào đại viện trong thương khố của Đại Lý Tự, đến gian phòng có binh lính canh gác, Tôn Lễ rút ngân bài ra, rồi dẫn Lý Trân vào.

      Phòng khá lớn, trong có năm cái giá bằng sắt, bên đặt rất nhiều đồ vật, đều là vật chứng của các vụ án. Bên giá sắt có đánh dấu, nhiều vật có niên đại từ lâu lắm rồi, là của những vụ án từ mười mấy năm trước.

      - Đây đều là vật chứng của rất nhiều vụ án lớn, án còn chưa phá được, tang vật được cất giữ ở đây, nếu quá hai mươi năm vẫn chưa phá được, những vật này được đưa đến đại thương khố.

      Lý Trân kìm nổi lòng hiếu kỳ, thấp giọng hỏi:
      - Tôn đại ca, rốt cuộc người chết là ai, nghe là bốn người phụ nữ trẻ tuổi mặc cung trang có phải ?

      Tôn Lễ thở dài tiếng:
      - Đúng vậy, là vương phi của Thị Đằng Vương Lý Tu Kỳ, ba người còn lại là thị nữ của nàng. Vương phi mất tích từ nửa tháng trước, ngờ lại nhặt được xác trong Đoạn đầm.

      Lý Trân khỏi ngẩn ra, nghĩ tới người chết lại là Vương phi của hoàng tộc, khó tránh cấp coi trọng đến vậy, nhưng chuyện này có liên can gì đến mình đây?

      Lúc này bọn họ đến giá sắt sâu cùng bên trong, Tôn Lễ chỉ vào món đồ giá sắt :
      - Đệ hẳn là biết vật này phải ?

      Lý Trân chăm chú nhìn rất kỹ, lập tức cả kinh, kêu lên “A” tiếng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94: hồn bất tán

      Vật giá sắt là hợp Xá Lợi bằng đồng, giống hệt với hộp Xá Lợi mà trước đây giao cho Võ Thuận.

      - Lúc chúng ta phát ở đầm nước chỉ nghĩ nó là cái hộp đồng, sau khi tìm người giám định mới biết là hộp đựng Xá Lợi Di Lặc, huynh biết đệ có liên quan đến hộp Xá Lợi này nên mới đến tìm đệ.

      Lý Trân đầu óc trống rỗng, căn bản để ý Tôn Lễ chuyện gì? Hộp Xá Lợi này xuất khiến rất kinh ngạc.

      chậm rãi cầm hộp Xá Lợi lên, xem xát rất tỉ mỉ. Đúng là kể cả hình dáng,độ nặng và hoa văn khắc đồng đều giống nhau như đúc.

      nhàng vuốt lên hoa văn hộp đồng, dù có chỗ rất mờ nhưng vẫn mơ hồ phân biệt được, trong tay phật Di Lặc nâng cái bình bát (chén ăn của sư).

      cách khác, đây cũng là hộp Xá Lợi giả. Lý Trân nhắm hai mắt lại, nhớ lại chuyện ngày ấy Vương Nguyên Bảo với mình.

      - Tổng cộng có ba hộp Xá Lợi, hộp là Xá Lợi , bản thân lấy được hộp Xá Lợi ấy, mà hai hộp Xá Lợi giả kia, rơi vào tay Vương Nguyên Bảo, hộp bị A Hoãn vương cướp .

      Tay Lý Trân khỏi run lên, hộp Xá Lợi giả này đáng lẽ nên ở Thổ Hỏa La cách đây hàng ngàn dặm, nhưng ngờ lại xuất đầm nước trong thành Lạc Dương, ở đây rốt cuộc cất giữ bí mật gì?

      - Lý lão đệ, Lý công tử, đệ sao chứ!

      Tôn Lễ thấy vẻ mặt khác thường, liền thấp giọng nhắc nhở. Lý Trân hoảng hốt dần khôi phục lý trí, đem hộp Xá Lợi để lại giá sắt, cúi đầu thở dài tiếng :
      - hồn bất tán mà!

      - Lần trước đệ có với ta về hộp Xá Lợi, chính là nó sao?

      Lý Trân gật đầu, lại lập tức lắc đầu:
      - Đệ lúc đó chưa ràng, hộp Xá Lợi có liên quan đến đệ bị mở ra ở trong cung rồi, đây là hộp khác, nhưng có lẽ nó cũng có liên quan đến đệ.

      - Vậy Lý công tử có thể cho ta manh mối gì ?

      Đây mới là chuyện Tôn Lễ quan tam, vụ án này liên đới quá rộng, chỉ là khiến y phải chịu áp lực rất lớn, mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ cuary, nếu y có thể phá được vụ án này, rất có thể được phục chức, nên y nhìn Lý Trân bằng đôi mắt ngập tràn hy vọng.

      - Lòng đệ bây giờ rất loạn, đệ muốn sắp xếp lại mọi chuyện ràng . Tôn đại ca cho đệ chút thời gian được ?

      Tôn Lễ gật đầu, lấy hộp Xá Lợi đưa cho Lý Trân:
      - Vụ án này do ta chủ quản, ta có thể quyết được. Hộp vật chứng này tạm thời cho đệ mượn, chờ để suy nghĩ kĩ càng rồi trả lại cho ta.

      Hai người ra khỏi tiểu thương khố, Lý Trân lại hỏi:
      - Vụ án này cấp cho Tôn đại ca bao nhiêu thời gian?

      - Ba tháng, cấp cầu ta phải phá vụ án này, nếu phá được vụ án này, chắc ta chỉ có nước làm thị vệ thôi.

      Lý Trân im lặng gật đầu, nếu Tôn Lễ mở lời với mình, mặc kệ chuyện này có liên quan gì đến , đều giúp Tôn Lễ hết mình, cũng là trả cho y món nợ ân tình.


      Trong xe ngựa đường về nhà, Lý Trân khẽ vuốt ve chiếc hộp đồng trong tay, chiếc hộp này đáng ra nên ở trong tay A Hoãn Vương, nhưng bây giờ lại xuất ở Trung Nguyên. Theo như suy đoán, A Hoãn vướng nhất định có liên quan đến Trung Nguyên.

      Hộp Xá Lợi bằng đồng này như tấm gương vậy, nó soi rọi hết nhứng điểm khó hiểu trong lòng , bắt phải đối mặt với .

      - Rốt cuộc là kẻ nào giết chết Võ Thuận?

      Đây là bí mật chưa được giải đáp của hộp Xá Lợi, vốn tưởng vụ án Xá Lợi kết thúc, chuyện này còn quan trọng, bản thân cũng có thể quên được.

      ngờ, vô tình chuyện này lại xuất trước mắt mình, điều này khiến Lý Trân nhớ đến lời nới của Cao Diên Phúc.

      - Tranh đấu trong triều đình chính là như vậy, có đôi khi ngươi cảm thấy mọi chuyện kết thúc, ra đó chỉ là khởi đầu…

      Lý Trân vô lực tựa vào thành xe, hộp Xá Lợi trong tay khiến có cảm giác giống như Cao Xương gặp bão cát vậy, đều là định mệnh về tương lai tăm tối, mà thể trốn thoát.

      Nhưng chuyện này rất phức tạp, nên bắt đầu từ đâu đây?

      ... . .

      Ba ngày liền Lý Trân chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, trừ việc thỉnh thoảng xuống lầu, mọi việc từ ăn ngủ nghỉ của đều gọn lầu, Lý Tuyền bận buôn bán, cũng lên chỗ .

      Hộp Xá Lợi bằng đồng treo ngay trước tấm mắt của , vừa mở mắt ra là có thể nhìn thất, đôi khi mong cái hộp đồng kia ơi xuống, đập vào đầu cái cho tỉnh táo lại.

      Ba ngày này chỉnh lý lại toàn bộ những việc phát sinh trong thời gian qua, cũng tìm được ít manh mối, chỉ có điều biết nên bắt đầu từ đâu, tựa như viết bài văn vậy, phần mở bài nên viết sao đây?

      - Công tử!
      Tiểu nhị A Tài ở dưới lầu gọi .

      - Có chuyện gì?
      Lý Trân mơ mơ màng màng đáp lại.

      - Địch nương đến rồi!

      Lời của A Tài tựa như đánh trận sấm rền, lập tức khiến tâm hồn mơ màng mây của Lý Trân trở về mặt đất, Địch nương là ai? Địch Yến phải Bành Trạch rồi sao? Đầu óc mông lung, chuyện gì cũng phản ứng rất chậm.

      - Này! Huynh định xuống đấy à?

      Dưới lầu truyền đến tiếng hét của Địch Yên, rất ràng, Địch Yến trở về rồi. Lý Trân bỗng mừng như điên, ngồi bật dậy, đầu đập phải chiếc hộp đồng bên , đau đến mắt bắn ra ngàn ngôi sao, nằm phịch xuống.

      lúc lâu sau mới lấy tay ôm trán đứng dậy, vừa liếc mắt nhìn thấy Địch Yến mặc nam trang, đầu đội mũ ô long, mặc áo dài màu xanh lam, đai lưng bằng da, lưng đem trường kiếm, khó chịu nhìn :

      - Muội đợi huynh lâu lắm rồi, huynh làm gì mà lâu thế?

      Bây giờ Địch Yến mới thấy có điểm khác thường, bước lên quan sát :
      - Trán huynh sao vậy? sung cả cục lên rồi.

      Lý Trân ngượng ngùng :
      - Vừa này huynh đứng dậy vội quá, đầu bị va cái, đến giờ vẫn còn đau đây.

      Địch Yến kìm nổi che miệng cười khẽ, lại nhịn cười :
      - Muội biết rồi nhé, là huynh còn mơ ngủ bị muội gọi dậy chứ gì.

      Lý Trân nhìn sắc trời, hóa ra bây giờ vẫn là sáng sớm, hai ngày nay tỉnh tỉnh mê mê, đến mấy giờ rồi cũng biết.

      - Chờ chút!

      Lý Trân bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, giống như vừa mới bật ra manh mối, nhất định phải nắm bắt được, nên khoát tay, để Địch Yến cắt ngang dòng suy nghĩ của .

      Địch Yến tức giận, chân đạp xuống sàn:
      - Huynh sao vậy? Bị hồ đồ rồi à?

      A Tài đứng bên cạnh :
      - Địch nương, công tử ba ngày xuống lầu, cả ngày cứ cầm cái hộp đồng ngẩn người ra, có khi bây giờ công tử vẫn chưa tỉnh táo lại đâu.

      - Hộp đồng nào? Đưa cho ta xem!
      Địch Yến tò mò hỏi.

      Lý Trân lập tức nhớ ra, Địch Yến chính là manh mối mấu chốt, lúc trước vì Địch Yến Bành Trạch, đành phải bỏ qua manh mối này, bây giờ Địch Yến trở về giúp tìm được chìa khóa giải đáp bí mật này.

      - Muội đợi ta chút!

      Lý Trân xoay người chạy vội lên lầu, tay với lấy chiếc hộp đồng treo trung giật xuống, ba chân bốn cẳng nhảy xuống cửa tiệm ở dưới, đưa hộp Xá Lợi cho Địch Yến.
      - Muội xem cái này .

      Địch Yến nhận lấy chiếc hộp đồng, cũng khỏi ngây ngẩn cả người:
      - Huynh… sao huynh lại có được trong số chúng?

      - Chuyện này ra rất dài, muội vào bên trong ngồi , huynh cho muội những chuyện xảy ra.

      Lý Trân đưa Địch Yến vào trong phòng ngồi, A Tài mang lên cho họ hai chén nước ấm, Địch Yến uống hớp, lại quay sang quan sát :
      - Sao huynh hỏi muội vì sao quay lại?

      Bây giờ Lý Trân mới trả lời:
      - Mấy hôm nay đầu óc ta cứ mơ mơ hồ hồ, biết tin muội về mừng đến phát điên, nhưng gặp muội rồi lại quên mất hỏi đấy!

      Khuôn mặt xinh đẹp của Địch Yến ửng đỏ, cúi đầu giọng :
      - Muội về huynh vui lắm sao?

      Lý Trân cười gật đầu:
      - Đương nhiên là vui rồi! Chỉ có điều biết vì sao muội quay về thôi? Bá phụ có khỏe ?

      - Phụ thân ở Bành Trạch rất khỏe, người dân Bành Trạch thuần phác, nghe cha muội đến, hơn vạn người ra ngoài thành chào đón, gần như là truyền tay nhau tung hô đưa cha muội đến huyện nha, việc ăn ở được sắp xếp raatschu đáo. Còn về muội, cha cho muội về đây chăm sóc mẫu thân.

      Mặt Địch Yến nóng lên, nàng lấy cớ này cao minh, hai huynh trưởng đều ở kinh thành, đâu cần tới nàng chăm sóc mẫu thân.

      Nàng vội vàng chuyển sang chuyện khác:
      - Hộp Xá Lợi này sao lại nằm trong tay huynh?

      Mấy hôm nay Lý Trân vì hộp Xá Lợi này mà vắt kiệt suy nghĩ, biết bắt đầu từ đâu, hôm nay Địch Yến trở về khiến thấy tia hy vọng.

      Lý Trân vội vàng hỏi:
      - Ta nhớ muội từng với ta, lúc trước là do muội bắn chết Võ Thuận có phải ?

      Vẻ mặt Địch Yến hơi tự nhiên, nàng muốn nhắc lại chuyện này, do dự chút, nàng giọng hỏi:
      - Lý đại ca, chuyện này có liên quan đến hộp Xá Lợi sao?

      Lý Trân gật đầu, kể lại vụ án của Tôn Lễ, rồi :
      - Những thế lực ngày trước tranh cướp hộp Xá Lợi này, ta mới hiểu Lý Đán, Võ Thừa Tự, Tiết Hoài Nghĩa, nhưng còn có thế lực thần bí nữa, đến nay biết là ai, chính là người sau lưng muội, ta vẫn hoài nghi A Hoãn Vương làm việc cho người này, rất có thể y có liên quan đến hộp Xá Lợi này.

      Địch Yến nghe Lý Trân rất có lý, cũng băn khoăn nữa, ngẫm nghĩ chút :
      - muội cũng biết người này là ai, muội chỉ tiếp xúc với nữ nhân, gọi là A La , khoảng chừng bốn mươi tuổi, sau đó ả ta muốn giết muội diệt khẩu.

      - Xem ra ả ta cũng chỉ là nhân vật , biết muội là con của Lý tướng quân.

      - Chắc là vậy! Nhưng muội biết những người khác.

      Lý Trân lại trầm tư lát, hỏi:
      - Vậy lúc trước khi ở Trường An muội ở đâu? Chắc chỗ đó muội vẫn còn nhớ chứ!

      Địch Yến thở dài:
      - Những kẻ đó căn bản tin tưởng muội, lần đầu tiên đến sào huyệt của chúng, muội bị bịt mắt bằng vải đen, ngồi xe ngựa, căn bản biết mình đâu? Chỉ biết đó là tòa trang viên, lần sau liên lạc là trong am Tử Trúc phía đông thành Lạc Dương, kết quả bị bọn họ đuổi giết, muội phải nhảy xuống nước mới thoát chết.

      Lý Trân chỉ thấy đầu óc đau rền, manh mối của Địch Yến vẫn quá ít ỏi, xung quanh thành Trường An có tận mấy trăm tòa trang viên, phải tìm kiểu gì đây?

      Hơn nữa ở Đại Đường có rất nhiều thế lực phức tạp, có thể là Võ Tam Tư, cũng có thể là Thái Bình công chúa, còn có thể là Vi Đoàn Nhi, mà cũng có thể là Lý Đức Chiêu.

      Thậm chí còn có thể là thế lực quý tộc ở Quan Lũng, như gia tộc Trưởng Tôn, gia tộc Độc , gia tộc Đậu Thị, căn bản thể tra xét từ đây được.

      Trường An vốn là nơi ngọa hổ tàng long, các thế lực nhiều mà phức tạp, hoàn toàn thua gì Lạc Dương, thủ đô của Đại Đường tuy rằng dời đến Lạc Dương, nhưng vẫn có mối liên hệ rất lớn đến Trường An.

      Vậy người giết chết Võ Thuận, rốt cuộc là của thế lực nào?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95: Bí mật trong bức thư

      Lúc này, Địch Yến suy nghĩ chút :
      - Nếu Lý đại ca nhất định phải truy tra chuyện này, muội thấy có thể bắt đầu từ chỗ sư phụ của muội, dù sao cũng là sư phụ để muội đến Trường An giúp sức, bà nhất định biết kẻ đứng sau chuyện này là ai.

      Lý Trân tinh thần chấn động, kỳ cũng nghĩ đến Công Tôn đại nương, Địch Yến từng chuyện này là do Công Tôn đại nương muốn trả món ân tình, kỳ Công Tôn đại nương chính là đường tắt, nhưng Lý Trân cũng biết, Công Tôn đại nương tuyệt đối cho bọn họ biết nhân vật thần bí kia là ai?

      - Nhưng sư phụ muội đồng ý cho muội sao?
      Lý Trân chần chờ hỏi.

      Địch Yến lắc đầu:
      - Sư phụ đương nhiên , nhưng muội biết rằng lúc ấy bà nhận được phong thư, chính là do phong thư ây mà bà muốn muội đến Trường An làm việc, chỉ cần chúng ta có thể tìm được phong thư ấy, có lẽ là có thể biết người đó là ai?"

      - Bức thư ấy còn tồn tại ?

      - Huynh chưa biết sư phụ của muội rồi, bà ấy rất coi trọng tình cảm giữa những người bạn bè cũ, bao giờ vất những thứ liên quan đến bạn cũ cả, bọn muội đều biết sư phụ có căn phòng chuyên để cất giữ những món đồ cũ, ngay trng phòng của bà. Mây năm trước muội từng vào rồi, bên trong chiếc rương lớn chất đầy rất nhiều thư từ, phải đến hơn mấy ngàn lá. Lá thư ấy nhất định cũng ở trong đó.

      - Muội có thể tìm được bức thư ấy từ trong mấy ngàn lá thư sao?
      Lý Trân có chút hòi nghi hỏi dồn.

      Địch Yến cười rất tự nhiên, ánh mắt lóe lên vẻ tự tin:
      - Chỉ cần cho muội khắc, muội nhất định có thể tìm thấy.

      Lý Trân khoanh tay vài bước, trong lòng phương án, cười :
      - Chuyện này vẫn phải mời Thu Nương đại tỷ hỗ trợ.

      Câu này nhắc nhở Địch Yến, việc của Triệu Thu Nương lần trước nàng vẫn quên chưa hỏi Lý Trân:
      - Muội quên mất hỏi, sao huynh lại quen đại tỷ của muội.

      - Chuyện này ra rất dài, chúng ta vừa vừa chuyện.



      Trong võ quán Nam Viên, trăm đệ tử tay cầm kiếm ra sức chém giết. Cả gian rộng lớn bên trong võ quan, khắp nơi đều là tiếng la hét, chém giết.

      Lý Trân mấy hứng thú với bốn võ sĩ huấn luyện, toàn bộ tâm tư của đều đặt vào lá thư này. Việc nhờ vả Triệu Thu Nương mà nàng vẫn chưa đồng ý khiến trong lòng rất sốt ruột.

      lại nhịn được :
      - Thu Nương đại tỷ, tỷ giúp tiểu đệ mà!

      Triệu Thu Nương mặc thân trang phục võ sĩ màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, mặt hề điểm phấn. Bộ trang phục với áo ngắn và quần ống rộng càng làm lộ dáng người mảnh khảnh.

      Tuy Triệu Thu Nương hề trang điểm, nhưng đôi mắt vẫn quyến rũ rung động lòng người, nàng liếc nhìn Lý Trân và tiểu sư muội Địch Yến, trong lòng thầm suy đoán quan hệ giữa bọn họ.

      Tuy rằng ở Đại Đường, nam nữ kết giao là chuyện rất bình thường, đôi nam nữ xuất ở nơi công cộng là việc rất bình thường, càng lên được giữa họ có quan hệ đặc biệt gì cả.

      Tuy nhiên với trực giác của người phụ nữ như Triệu Thu Nương, nàng vẫn có thể nhìn thấy giữa hai người có tình cảm, đôi bên đều quý mến lẫn nhau, chỉ là chưa ra miệng thôi.

      Nếu là người khác, Triệu Thu Nương cũng chẳng ngại gì để bọn họ có thể thoải mái cười đùa, nhưng Triệu Thu Nương biết đại tỷ của Lý Trân là Lý Tuyền thích Địch Yến, bản thân cũng muốn nhiều chuyện, chọc giận Lý Tuyền.

      Triệu Thu Nương đành giả vờ biết gì cả, đôi mắt quyến rũ liếc về phía Lý Trân cười :
      - Công tử chỉ tập trung vào cầu với Thu Nương, mà cũng mình báo đáp thế nào, như vậy Thu Nương biết giúp công tử sao đây?

      Lý Trân gãi đầu, quả đồng ý giúp Triệu Thu Nương rất nhiều việc, nhưng nay đến chuyện cũng chưa làm được, ví dụ như dạy đệ tử của nàng cưỡi ngựa bắn cung, rất lâu rồi mà vẫn chưa làm được, qua thực khiến Lý Trân hơi thẹn thùng.

      - Thu Nương đại tỷ, tỷ giúp đệ lần này mà! Lần sau đệ nhất định giúp tỷ.

      - Lại là lần sau, ngươi toàn khiến ta làm ăn lỗ vốn, như vậy đâu có được? Hay là như vậy ! Bây giờ ngươi ra luyện kiếm với các đồ đệ của ta, chuyện của ngươi, ta thương lượng với sư muội, thế nào?

      đợi Lý Trân trả lời, Địch Yến cười :
      - Lý đại ca, huynh đừng khiến đại sư tỷ phải khó xử, huynh đồng ý !

      - Con nhóc này, cái gì mà làm khó tỷ, tỷ mà bị làm khó sao? Đây chẳng qua là có thành ý hay thôi.

      Tuy là chuyện với Địch Yến, nhưng đôi mắt quyến rũ của Triệu Thu Nương lại hề rời khỏi Lý Trân.

      Lý Trân bất đắc dĩ đành đồng ý:
      - Được rồi, đệ đành đánh bạc cái mạng này vậy, cũng các đệ tử của Thu Nương tỷ luyện kiếm.

      Triệu Thu Nương lườm cái:
      - Cái gì gọi là đánh bạc sinh mạng, chẳng lẽ các đệ tử của ta ăn thịt ngươi hay sao?

      Nàng khua tay gọi mười mấy đệ tử ở phía tây :
      - Các nương, sư phụ tìm cho các con đối thủ để luyện kiếm, các con cần khách khí, phải thể hết năng lực tiềm tàng để tiếp đón .

      đám nữ đệ tử trẻ tuổi vọt lên, vây chặt lấy Lý Trân, những tiếng cười duyên oanh oanh yến yến vang vọng mảnh sân. Địch Yến nhìn thoáng qua thấy Lý Trân tay chân luống cuống, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, theo Triệu Thu Nương vào phòng trong.

      Hai người ngồi xuống, Triệu Thu Nương rót cho Địch Yến ly trà mới pha, cười :
      - Tỷ để đến dạy kiếm các nữ đệ tử, chắc muội chẳng thoải mái tẹo nào đúng ?

      Địch Yến mặt đỏ lên, giọng lầm bầm:
      - Muội thoải mái ở đâu chứ, dạy ai là việc của , đâu có liên quan đến muội?

      Triệu Thu Nương cười híp mắt:
      - Nếu liên quan đến muội, vậy để ta mời là giáo đầu lâu dài, chuyên môn dạy các nữ đệ tử của ta, hài! Nam giáo đầu dạy nữ đệ tử, nữ giáo đầu dạy nam đệ tử, ta thấy càng thêm hứng thú, quả là ý kiến hay!

      - Đại sư tỷ, chúng ta chuyện này được !
      Địch Yến dù sao vẫn còn trẻ, da mặt còn mỏng, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ.

      Triệu Thu Nương chỉ định đùa Địch Yến chút, thấy nàng xấu hổ nhịn cười nổi, Triệu Thu Nương lại khẽ cười :
      - Ta vậy thôi, đâu có dễ mà mời được, chuyện này nữa, vào việc chính, tiểu sư muội muốn ta hỗ trợ thế nào đây?

      Địch Yến tỉnh táo lại, thấp giọng với Triệu Thu Nương vài câu, Triệu Thu Nương chỉ về phía nàng cười :
      - Con nhóc kì quặc này, nếu sư phụ mà biết được, đánh chết tỷ mới là lạ, muội xem, tỷ giúp muội chuyện lớn như vậy rồi, muội đền bù cho ta thế nào đây?

      Địch Yến tức giận :
      - Chuyện của tỷ phải đòi đền bù chứ! Muội cũng giúp đỡ mà.

      - Vậy được rồi, để tiểu tử kia đền bù!



      Công Tôn đại nương tuy rằng thu nhận hơn trăm nữ đệ tử, nhưng được bà coi là những đồ đệ thực chỉ có năm người, Triệu Thu Nương là trong số đó.

      Mà Địch Yến chỉ là bởi vì thiên tư thông minh, khinh công rất tốt nên mới được bà quý mến, nhưng bởi vì cha của Địch Yến mà bà vẫn coi nàng là đệ tử .

      Buổi chiều, Triệu Thu Nương tìm đến chỗ sư phụ Công Tôn đại nương, ngày mai nàng có năm tên đệ tử xuất sư, rất mong muốn sư phụ cùng tham gia nghi lễ xuất sư.

      Nghi lễ xuất sư luôn là kiện trọng đại trong cuộc đời mỗi người học võ, hơn nữa đồ đệ của Triệu Thu Nương chính là đồ tôn của Công Tôn đại nương, việc này đâu thể mời bà được. Tuy nhiên bà cũng cần xuất trong thời gian quá lâu, chỉ cần có mặt lúc là được.

      Trong thời gian này, bà luôn dốc lòng luyện Tuyết Cáp hoàn mới, loại Tuyết Cáp hoàn mới này có thể khắc chế được độc tố kim loại được pha loãng, bà căn bản còn sức đâu mà ra ngoài nữa, chẳng qua là đích thân t đến cầu khẩn, bà mới đồng ý đến võ quán của nàng.

      Sáng sớm hôm sau, Công Tôn đại nương vừa mới ra khỏi nơi ở, Địch Yến liền lẻn vào phòng sư phụ, cười tủm tỉm hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh sư phụ:
      - Mẫn Nhi, sư phụ đâu rồi?



      Sau nửa canh giờ, Địch Yến về tới quán rượu, đưa cho Lý Trân bức thư:
      - Chính là bức thư này!

      Trong lòng Lý Trân vui mừng quá đỗi, vội vàng cầm lấy lá thư, Địch Yến lại rút phong thư lại:
      - Muội mạo hiểm cả tính mạng mới lấy được phong thư này cho huynh,huynh đinh cảm tạ muội thế nào đây?

      Lý Trân cười khổ tiếng :
      - Câu này của muội, Thu Nương đạ tỷ sớm với huynh rồi.

      - À…

      Địch Yến trề môi ra đáp lại, như cười như nhìn :
      - Vậy huynh đồng ý với đại sư tỷ chuyện gì rồi? Có phải là dạy các nữ đệ tử của tỷ ấy luyện kiếm đấy?

      - Chuyện này… đương nhiên là có, quan trọng là thể thực được, sang năm ta phải tham gia Vũ Cử, còn phải giúp Tôn đại ca điều tra vụ án này, giúp lấy lại công đạo, lấy đâu ra thời gian dạy nữ đệ tử của tý ấy luyện kiếm nữa chứ, ta chỉ đồng ý dạy đệ tử của tỷ ấy cưỡi ngựa bắn cung, mấy ngày chắc là đủ rồi.

      Đuôi lông mày Địch Yến nhếch lên ý cười, đưa lá thư cho :
      - Huynh bận rộn như vậy, tạm thời muộ chưa đòi huynh cảm tạ ngay, huynh xem thư !

      Lý Trân nhận lấy lá thư, mở ra đọc kĩ, chỉ thấy trong thư viết bài thơ.

      Vãng trần phong thanh tiệm tiêu
      (Chuyện cũ phủ bụi, thanh còn đâu nữa)

      Nguyệt hạ sơn trang độ hôn hiểu
      (Trăng soi dưới núi phủ bóng hoàng hôn)

      Lạc dương cung nhạn phi lai trì
      (Cung Lạc Dương,cánh nhạn đến muộn)

      Thỉnh quân nhất tấu thượng thanh dao
      (Mời chàng đến Thượng Thanh cung chuyến)

      Nét bút rất cứng cáp, mạch thơ tuôn trào như nước chảy mây trôi, dưới bức thư có câu đề tặng “Người đứng dưới ánh trăng”. Lý Trân có chút ngây ngẩn cả người, lật lên lật xuống xem xét phong thư rất kỹ càng, ngoại trừ đóa mẫu đơn phong thư có gì khác cả.

      Địch Yến cũng bắt đầu nhìn rất hiếu kì, nhíu mày :
      - Đây là thư kiểu gì vậy, , đầu đuôi, nhưng mà “Người đứng dưới ánh trăng” muội từng nghe người từng muốn giết muội là A La nhắc đến, hình như là thủ lĩnh của bọn chúng.

      Lý Trân đọc đọc lại bài thơ đến mấy lần, xem chừng hiểu. Chuyện cũ phủ bụi, thanh còn đâu nữa là ám chỉ chuyện xưa từ rất nhiều năm trước, xem ra ám chỉ ân tình mà Công Tôn đại nương nợ mình.

      Trăng soi dưới núi phủ bóng hoàng hôn là chỉ nơi người đó ở, cho Công Tôn đại nương biết phải phái người đến đâu? Nguyệt Hạ sơn trang là địa danh trong thành Trường An.

      Cung Lạc Dương, cánh nhạn đến muộn, là thân phận của người viết thư, chẳng lẽ phong thư này được gửi từ trong cung đến? Tuy nhiên nét bút cứng cáp, giống nữ giới viết khiến Lý Trân bắt đầu thấy hoang mang.

      Lúc này, Địch Yến chỉ vào câu thơ cuối cùng :
      - Lý đại ca, Lạc cung này có lễ chỉ cung Lạc Dương, mà chỉ cung Thượng Thanh phía bắc Lạc Dương, nên mới gọi là Thượng Thanh dao.

      Lý Trân tỉnh ngộ, nếu như hiểu thông suốt là chỉ cung Thượng Thanh, sư của Địch Yến phải là lão đạo sao?

      Mặt khác Địch Yến còn từng với mình, sư tổ của nàng là Tử Y chân nhân cũng là đạo , bà cùng với Công Tôn đại nương có mối liên hệ mật thiết với đạo giáo.

      Là Thượng Thanh cung ở phía bắc là nơi thanh tu của đạo sĩ nổi danh nhất Lạc Dương, cũng là đạo quan của hoàng gia, lá thư này rất có thể là do đạo quan ấy viêt, nhưng đạo sĩ này hẳn vì hám lợi, mà sau lưng còn có kẻ chủ mưu .

      Tuy rằng vậy, Lý Trân cảm thấy trong thư dường như còn có thâm ý khác, tuy nhiên từ lá thư tìm ra được manh mối, Nguyệt Hạ sơn trang và người dưới ánh trăng, Lý Trân có thể suy đoán, sơn trang mà lần đầu tiên Địch Yến đến chính là Nguyệt Hạ sơn trang.

      - Lý đại ca, chúng ta có nên Trường An chuyến ?
      Địch Yến thấp giọng hỏi.

      Lý Trân trầm tư lát, chậm rãi gật đầu :
      - Xem ra chúng ta phải Trường An chuyến rồi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96: Nguyệt hạ sơn trang

      Trong tòa điện bên ngoài cung Thái Sơ, hai mươi mấy cung nữ và hoạn quan phân bố ra bốn phía cửa chính, cảnh giác quan sát tình hình bốn phía.

      Bên trong điện, ở gian phòng mới được tạm ngăn ra, dưới ánh sáng ngọn đèn mờ, hai cung nữ giúp Vi Đoàn Nhi mặc vào chiếc quần lụa mỏng.

      Ngư Phẩm Long mệt mỏi nằm vật chiếc thảm Ba Tư, chậm rãi mặc tiết khố màu trắng vào, gã cúi đầu thở hổn hển, dường như thể lực cạn kiệt quá độ.

      Vi Đoàn Nhi cực kỳ bất mãn, trừng mắt nhìn gã, lạnh lùng :
      - Lúc trước ta với ngươi, tất cả các nữ nhân trong phủ đều được sờ vào, nhưng ngươi lại bỏ vào tai, có phải thấy ta dễ tính quá nên muốn bắt nạt thế nào cũng được có phải ?

      Ngư Phẩm Long sợ hãi Vi Đoàn Nhi, vội vàng đứng lên :
      - Ty chức tuyệt có chạm vào họ!

      - Vậy sao lại bất lực như vậy?

      Vi Đoàn Nhi xoay người cái, giật lấy quần áo gã:
      - ! Ngươi nuôi ở ngoài có phải ?

      Ngư Phẩm Long sợ tới mức chân tay đều mềm nhũn, run rẩy :
      - Tuyệt có chuyện này. . . .

      Vi Đoàn Nhi bỏ gã ra, hừ tiếng rất mạnh:
      - Hôm nay ta tạm tin ngươi, ngươi nhớ kỹ, nếu để ta phát ngươi nuôi ở nhà, để xem ta lột da ngươi như thế nào!

      - Ta tuyệt đối dám!
      Ngư Phẩm Long nghĩ đến thủ đoạn của Vi Đoàn Nhi, sau lưng mồ hôi ướt đẫm.

      - Còn việc ta giao, cũng đến lúc cần rồi, ngươi lập tức đến Trường An lấy thứ đó ra!

      - Nhưng, ty chức vẫn chưa…
      Ngư Phẩm Long liếc nhìn hai cung nữ, dám tiếp nữa.

      Vi Đoàn Nhi khoát tay áo:
      - Hai người các ngươi lui xuống trước !

      Hai cung nữ nhanh chóng lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người Vi Đoàn Nhi và Ngư Phẩm Long, Vi Đoàn Nhi lấy từ túi da tùy thân ra cái ống , đưa cho Ngư Phẩm Long.

      - Tất cả các cơ quan ám khí cơ mật trong địa cung đều được ghi rất ràng trong bức tranh này, ngươi cú dựa theo cách ta vào địa cung rồi theo bức tranh chỉ dẫn, gặp nguy hiểm.

      Nhưng ta phải nhắc lại ngươi câu, thời gian là đúng giờ tý năm ngày sau, sớm khắc được, trễ khắc cũng được, lấy được đồ của ta phải ngay, cho phép chút sai lệch nào, nếu ngươi chết trong đấy ta cũng mặc kệ.

      - Ty chức nhớ kỹ, nhưng nếu gặp phải quan binh tuần tra phải làm sao? Đó dù sao cũng là hoàng cung mà!

      - Ngu xuẩn! Ngươi đến cả chuyện vặt này còn xử lý xong có thể làm nên chuyện gì!

      Vi Đoàn Nhi hung hăng mắng gã câu, có lẽ là thực sợ Ngư Phẩm Long làm hỏng chuyện của ả, Vi Đoàn Nhi ngẫm nghĩ chút rồi với gã.

      - Lúc đó ta an bài để có quan quân tuần tra, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lấy đồ ra khó, khó nhất là tiến vào địa cung, chín quả cầu đồng chỉ xuất trong thời gian ly trà, ngươi thể có bất kì sai sót nào.

      - Ty chức dám khinh suất!

      Vi Đoàn Nhi biết khả năng của Ngư Phẩm Long tệ hại đến đâu, nhưng Ngư Phẩm Long lại rất nghe lời, điểm này còn tạm khiến nàng vừa lòng, xét đến việc gã rất nghe lời nên lần này ả quyết định cho gã cơ hội.

      tới cửa, Vi Đoàn Nhi lại quay đầu lại hung ác :
      - Chuyện này mà làm xong, ta đương nhiên có thưởng, nhưng nếu làm hỏng chuyện, để xem ta lột da ngươi thế nào!

      Ngư Phẩm Long long sợ tới mức cả người run rẩy, cúi gập đầu xuống.



      Bốn ngày sau, Lý Trân và Địch Yến tới Trường An, lúc này là lúc xế chiều, hai người đều có chút mệt mỏi.

      Cách thành đông Trường An khoảng nửa dặm, đường xá trở nên náo nhiệt hơn, hai bên đường đầy rẫy những nhà groj và quán rượu, nóc nhà có những lá cờ tung bay rất thu hút.

      - Lý đại ca, chúng ta tìm quán rượu ngồi xuống trước !

      Lý Trân cũng muốn tiện đường hỏi thăm tình hình của sơn trang dưới ánh trăng, liền chỉ vào tửu quán lớn nhất gần đấy:
      - Vậy chỗ kia , Túy Tiên Cư, thoạt nhìn cũng tệ.

      Hai người đến trước tửu quán, tiểu nhị mặt đon đả tươi cười lập tức chạy đến đón chào.

      Địch Yến vẫn mặc nam trang như cũ, đây là đặc sắc của thời nhà Đường, nữ tử thích mặc nam trang, Địch Yến và Lý Trân đều đầu đội mũ cánh chuồn, mặc áo dài màu lam, thắt lưng da, đèo trường kiếm, quần dài, chân deo giày da, đây cũng là trang phục của nam giới phổ biến nhất thời Đường.

      Quán rượu có rất nhiều tiểu nhị, đương nhiên nhìn ra Địch Yến là nữ giả nam trang, tuy nhiên người ta muốn để lộ thân phận nữ nhi, họ cũng toạc ra.

      - Hai vị công tử, thịt dê nướng của tiểu điếm là ngon nhất Trường An, nếu nếm thử, coi như là uổng công chuyến đến Trường An rồi.

      Lý Trân sớm quen với mấy chiêu trò quảng cáo, nào là tốt nhất Trường An, số Lạc Dương, cười hỏi:
      - Có chỗ nào gần cửa sổ ?

      - Có! Có! Hai vị theo ta.

      Có người lên giúp bọn họ dắt ngựa, hai người theo tiểu nhị lên lầu hai, lầu rất ồn ào, kinh doanh thịnh vượng, bọn họ tìm chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.

      Lý Trân đưa cho tiểu bảo ít tiền, cười :
      - Vất vả rồi, ta muốn biết chút thông tin về chỗ này.

      Tiểu nhị được tiền, miệng cười càng thêm rạng rỡ:
      - Ta chính là người bản xứ ở Trường An, Trường An chẳng có chuyện gì ta biết cả, công tử cứ việc hỏi.

      Lý Trân trầm ngâm chút :
      - Ta muốn biết gần Trường An có nơi nào là Nguyệt Hạ sơn trang ?

      Tiểu nhị ngây người ra, cũng là lần đầu tiên y nghe thấy nơi này, quanh co mãi mới :
      - Công tử phải Trường An rồi! Trường An có bốn mươi tám tòa trang viên, có chỗ nào ta biết, nhất định là công tử muốn hỏi tòa trang viên nào đó ở Quan Trung rồi!

      Địch Yến chẳng hề thích cách chuyện thổi phồng của tiểu nhị chút nào, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi xuống:
      - Ngươi biết phải là có, mau đến hỏi chưởng quầy thử xem, bằng đừng có tùy tiện thu tiền của người khác.

      Tiểu nhị cười khổ tiếng :
      - Hai vị chờ chút, ta hỏi ngay đây!

      Chỉ trong chốc lát, tiểu nhì liền quay lại, rất hưng phấn :
      - Hai vị, có lỗ, chưởng quầy nhà chúng ta cũng biết Nguyệt Hạ sơn trang, cũng chưa từng nghe đến bao giờ cả.

      Mấy khách uống rượu bên cạnh cũng đều lắc đầu, tỏ vẻ biết đến Nguyệt Hạ sơn trang.

      Lý Trân và Địch Yến nhìn nhau, hai người đều có chút buồn bực, ngàn dặm xa xôi chạy tới Trường An, nhưng lại ai biết Nguyệt Hạ sơn trang ở đâu.

      Sauk hi ăn vài món, hai người sang nhà trọ cạnh đó thuê hai gian phòng hảo hạng, tiện thể hỏi thăm luôn tiểu nhị và chưởng quầy, nhưng cũng ai biết Nguyệt Hạ sơn trang ở đâu.

      Trong phòng, Lý Trân và Địch Yến rầu rĩ vui ngồi đối diện nhau, bọn họ hỏi han rất nhiều người về Nguyệt Hạ sơn trang, nhưng có ai biết cả.

      - Lý đại ca, có thể Nguyệt Hạ sơn trang vốn ở Trường An, mà là xung quanh Lạc Dương, chúng tìm nhầm rồi chăng?

      Lý Trân lắc đầu:
      - Huynh cảm thấy tòa sơn trang này nên nằm ở Trường An, chính là sơn trang lần đầu tiên muội đến, hoặc là Nguyệt Hạ chỉ là biệt danh của nó thôi, chúng ta nhất đinh phải mời người có khả năng điều tra.

      Câu cuối cùng của Lý Trân khiến đôi mắt long lanh như bảo thạch của Địch Yến sáng lấp lánh, vội :
      - vậy muội mới nhớ, muội có người thúc thúc từng làm Kinh Triệu doãn, thúc ấy cáo quan, chắc là ở Trường An, chúng ta có thể nhờ thúc ấy giúp đỡ tìm Nguyệt Hạ sơn trang.

      Lý Trân gì, nghĩ đến nhà họ Vương, nhờ Vương Nguyên Bảo hoặc là Vương Khinh Ngữ hỏi thăm giúp . Nhưng vẫn còn chút chần chừ, dù sao Vương gia cũng liên quan đến vụ án Xá Lợi, để bọn họ hỏi thăm giúp cũng hợp lý.

      Đúng lúc này, tiểu nhị của nhà trọ bước đến cửa phòng. Cánh cửa khép hờ, y tiến đến gõ cửa:
      - Hai vị công tử, ta quấy rầy chút.

      - Cửa mở, mời vào!

      Tiểu nhị đến, vẻ mặt tươi cười cúi chào :
      - Vừa rồi ta nghĩ lại, hình như nghe về Nguyệt Hạ sơn trang rồi.

      Lý Trân mừng rỡ, lập tức đứng dậy hỏi:
      - Là ở Trường An sao?

      - Mấy tháng trước, có khách trọ từng với ta về Nguyệt Hạ sơn trang, ta nhớ nhầm y Nguyệt Hạ sơn trang là tên từ ba mươi năm trước, từ lâu đổi tên rồi, cho nên người bình thường hẳn là biết.

      - Vậy ngươi có biết tên tại của nó ?
      Lý Trân hỏi dồn.

      Tiểu nhị gãi đầu, ngại ngùng cười:
      -Vừa rồi còn nhớ, hiểu tại sao lại tự dung quên mất.

      Lý Trân lấy ra hai đồng tiền vàng đưa cho tiểu nhị, khích lệ y :
      - Cố nghĩ ra xem nào!

      Tiểu nhị lén lút sờ tiền vàng, tỏ ra chợt nhớ ra:
      - Ta nhớ ra rồi, tại tên là Lộc Vân sơn trang, ở thành tây nam, phía bắc Kiều trấn, cách thành Trường An khoảng hai mươi dặm, đền gần hỏi thăm mọi người đều biết, rất nổi tiếng đó.

      Tiểu nhị lấy ra tờ giấy, đưa cho Lý Trân cười :
      - Đây là tiểu nhân vẽ giúp công tử bức sơ đồ, có thể công tử phải cần tới.

      Lý Trân và Địch Yến đều thầm mắng này tiểu nhị vô sỉ, mỗi cái địa chỉ như vậy có gì mà nhớ nổi, là muốn vòi tiền, nhưng họ cũng chẳng muốn so đo với tên tiểu nhị tầm thường này, Lý Trân cầm lấy bản vẽ rồi bảo tên tiểu nhị kia ra ngoài.

      Hai người ngồi bên bàn, nhìn kỹ tấm bản đồ, Địch Yến trầm tư chút :
      - Chính là sơn trang đầu tiên mà muội đến, phương hướng và khoảng cách đều ăn khớp.

      Nàng đề nghị với Lý Trân:
      - Bây giờ trời vẫn còn sớm, nơi có cách cũng xa, nhiều nhất nửa canh giờ, hay là chúng ta qua đó xem thử?

      Lý Trân gật đầu:
      - Ta cũng vậy, chúng ta thôi!



      Ngoài cửa chính nhà trọ, tên tiểu nhị vừa rồi chạy đến góc tối, cúi đầu khom lưng với người áo đen :
      - Thưa đại nhân, tôi đem địa chỉ và bản vẽ mà người dặn đưa cho họ, đồng thời cũng cho họ biết Nguyệt Hạ sơn trang chính là Lộc Vân sơn trang.

      - Bọn họ có hoài nghi là có người khác mớm lời ?

      - Bọn họ hề hoài nghi, tiểu nhân cũng gặp rất nhiều loại người, có thể đối phó được.

      xong, tiểu nhị nhìn người áo đen đầy trông mong, trông mong vào lời hứa hẹn. Người áo đen cười đưa cho y cái túi:
      - Trong đây có mười quan tiền, thưởng cho ngươi đấy!

      Tiểu nhị vui mừng quá đỗi, nhận lấy bọc tiền to liên mồm cảm ơn, người áo đen vừa cười :
      - Ta chờ ngay sau nhà trọ, nếu bọn họ cưỡi ngựa rời khỏi nhà trọ, ngươi lại đến cho ta biết, chừng ta thưởng tiếp nữa.

      - Nhất định! Nhất định! Tiểu nhân cẩn thận lưu ý hành động của bọn họ, báo cáo ngay cho đại nhân.



      khắc (15 phút sau), Lý Trân và Địch Yến chuẩn bị xong xuôi, lên ngựa chạy về phía tây Trường An. Bọn họ cũng thay đổi quần áo, chuyển thành quần áo màu đen để tiện cho việc di chuyển ban đêm, hành lý vẫn để ở nhà trọ, chỉ mang theo cung tên và trường kiếm, thẳng đến Nguyệt Hạ sơn trang.

      Bức vẽ của tên tiểu nhị kia rất ràng, bọn họ men theo đường phía tây chạy thẳng mạch, hơn nửa canh giờ là đến Nguyệt Hạ sơn trang.

      Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới rời khỏi nhà trọ, người áo đen kia cũng phóng ngựa từ phía sau nhà trọ đuổi theo bằng con đường bí mật đến Nguyệt Hạ sơn trang. Ước chừng con đường bí mật kia gần hơn mười dặm, nên y có thể đuổi đến Nguyệt Hạ sơn trang trước.

      Khoảng nửa canh giờ sau, Lý Trân dần cho ngựa chạy chậm lại, phía trước là Tam Kiều trấn phía tây Trường An rồi, lấy bản đồ ra xem lại, chính là vị trí được đánh dấu.

      Lý Trân quay lại nhìn về tây bắc, bên kia là mảnh rừng cây rậm rạp, qua mảnh rừng ấy chính là Nguyệt Hạ sơn trang mà họ cần tìm.

      Lý Trân điều chỉnh ngựa:
      - Chúng ta !

      Bọn họ chuyển lên con đường phía Tây Bắc, chạy đến chỗ rừng cây.

      Có lẽ do gần đây có người ở nên rừng cây cũng quá trầm khủng bố, cây trong rừng thưa thớt, ở giữa có đường lớn xe ngựa được, xem ra có nhiều người thường qua lại đây bằng xe ngựa.

      xuyên qua rừng cây, tòa trang viên ra ràng trước mắt, đây là trang viên loại , có khoảng mấy ngàn mẫu đất, bốn phía có tường cao bao bọc, dòng sông được đào xung quanh để bảo vệ, giữa trang viện còn có ngọn núi xanh mướt.

      - Chính là ở đây.
      Địch Yến thào , nàng nhận ra tòa trang viên này, đây chính là nơi lần đầu tiên đến Trường An nhận nhiệm vụ đến, cũng chính là hang ổ của đám người thần bí kia.

      Cửa chính trang viên đóng rất chặt, bảng hiệu. Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhận ra dòng chữ viết đó, chính là bốn chữ Lộc Vân sơn trang.

      - Chẳng lẽ đây chính là Nguyệt Hạ sơn trang?

      Lý Trân vừa dứt lời, chỉ nghe bên cạnh có người cười tiếp lời :
      - Lý công tử sai, nơi này chính là Nguyệt Hạ sơn trang!

      Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy trong rừng cây có nam tử mặc áo trắng, mặt mỉm cười chăm chú nhìn bọn họ. Lý Trân lại nhìn xung quanh, thấy có mấy trăm người tay cầm nỏ tiến đến, bao vây bọn họ lại.

      Người đàn ông mặc áo trắng khoanh tay cười :
      - Lý công tử, Địch nương, ta chờ các ngươi lâu rồi!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97: Mời quân tương trợ

      - Ngươi là ai?
      Địch Yến rút kiếm ra hét lớn.

      Người đàn ông áo trắng tiến lên khom người thi lễ:
      - Tại hạ Vũ Ứng Hoành, là quản của tòa sơn trang này, hoan nghênh hai vị đến Lộc Vân sơn trang.

      Địch Yến quay đầu lại liếc nhìn Lý Trân, thấy vẻ mặt bình thản, hề kịch động, lòng Địch Yến mới bình tĩnh lại, thu kiếm vào vỏ.

      Lý Trân nghe người này họ Võ, chắc chắn có liên quan đến Võ gia tộc, cho dù phải con cháu trong gia tộc Võ thị cũng có thể là loại con nuôi như Võ Thuận.

      giục ngựa tiến lên, thi lễ với Võ Ứng Hoành :
      - Các hạ trăm phương ngàn kế lừa chúng ta tới đây, ắt có mục đích!

      Lý Trân ý thức được lời của tiểu nhị ở nhà trọ kia chính là cái bẫy, tiểu nhị kia bị người ta giật dây để lừa bọn họ đến.

      Võ Ứng Hoành hề tức giận, cười :
      - Đúng là chủ nhân của chúng ta có lời mời hai vị đến, ta chỉ đành phục mệnh, mời hai vị đến đây chuyến.

      Y vung tay cái, cửa chính của sơn trang lập tức mở ra, Địch Yến thấp giọng hỏi Lý Trân :
      - Lý đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?

      Lý Trân nhìn thoáng qua những người cầm nỏ bao vây xung quanh, suy nghĩ chút :
      - Bọn họ nếu muốn giết chúng ta, bày trò phiền toái như vậy, chúng ta theo họ vào thôi.

      Võ Ứng Hoành gật đầu:
      - Lý công tử sai, nếu muốn giết các vị chúng ta ra tay lâu rồi, chủ nhân nhà ta kỳ là có chuyện tìm Lý công tử, nếu Lý công tử lo lắng, Địch nương có thể trở về ngay, ta cam đoan ngăn cản.

      Y khoát tay, tất cả những người mặc áo đen đều dẹp đường, thu lại cung nỏ.

      Địch Yến trái lại hề rời khỏi, Lý Trân chưa kịp lời nào, nàng lập tức quay đầu ngựa lại, giục ngựa chạy về phía sơn trang. Lý Trân thầm kêu khổ, vốn muốn để Địch Yến trở về, ngờ này lại nhìn thấu tâm tư .

      Bất đắc dĩ, cũng đành phải giục ngựa chạy về phía sơn trang.

      Mọi người dừng lại ở trước tòa nhà lớn, xuống ngựa. Võ Ứng Hoành tiến lên chắp tay thi lễ :
      - Hai vị xin mời theo ta!

      Lý Trân và Địch Yến nhìn nhau, theo y lên cầu thang, hai bên đứng đầy những võ sĩ áo đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ, bọn họ thẳng tới hành lang.

      vào đại sảnh, Võ Ứng Hoành xoay người với Địch Yến:
      - Chủ nhân nhà ta muốn chuyện riêng với Lý công tử, mời Địch nương đứng ngoài đây chờ lát.

      Lý Trân lại lắc đầu:
      - Hoặc là cùng nhau vào, hoặc là chúng ta trở về!

      - Chuyện này…
      Võ Ứng Hoành rất khó xử.

      Lúc này, trong nhà truyền đến tiếng cười của nữ nhân:
      - sao, mời hai người họ cùng vào!

      Võ Ứng Hoành đành đưa tay:
      - Mời hai vị vào trong!

      Từ đầu đến cuối, Võ Ứng Hoành hề bắt bọn họ giao kiếm ra hay khám xét người, điều này khiến Lý Trân hơi an tâm chút, xem ra đúng là đối phương muốn bàn với mình chuyện gì đó.

      Nội đường cũng lớn, bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có cái bàn và mấy cái nhuyễn tháp, trước cửa sổ có nữ đạo sĩ mặc áo màu lam, đầu đội trúc quan, tay cầm nắm bụi, nhìn tuổi tác khoảng ba mươi mấy, khuôn mặt thanh tú, đạo bào cắt rất tinh tế, tôn lên dáng người bà cao gầy mà vẫn đầy đặn.

      Nữ đạo sĩ nhìn đánh giá Lý Trân cái, khẽ mỉm cười:
      - Bần đạo Thượng Thanh cung Tạ Ảnh, hẳn ngươi chính là Lý Trân!

      - Đúng vậy!

      Tạ Ảnh nhìn Địch Yến, nụ cười thể ra mấy phần áy náy:
      - Lúc đó do có sai sót trong thông tin tình báo, biết thân phận cua Địch nương, nên mạo phạm Địch nương, ta nghiêm trị A La , bây giờ thành xin lỗi Địch nương!

      xong, bà hướng Địch Yến cúi đầu rất sâu, khách khí của bà vượt xa dự liệu của Địch Yến, Địch Yến vốn là người cứng rắn chịu khuất phục, bất mãn trong lòng cũng vơi bớt hơn phân nửa, địch ý trong mắt cũng dần mất .

      Lúc này, ánh mắt Tạ Ảnh lại hướng đến Lý Trân:
      - Lý công tử cũng cần đa nghi, đây chính là Nguyệt Hạ sơn trang, nhưng ta phải là người dưới ánh trăng mà các ngươi cần tìm, ta chỉ là nhận ủy thác của người khác thôi.

      - Sao bà biết chúng ta muốn tìm người dưới ánh trăng?
      Lý Trân nghi hoặc hỏi.

      Tạ Ảnh thản nhiên cười:
      - Lý công tử ngàn dặm xa xôi từ Lạc Dương tới Trường An tìm kiếm Nguyệt Hạ sơn trang, phải vì muốn giải đáp bí mật trong lòng đó sao?

      Lý Trân trầm ngâm lát, lấy trong túi da tùy thân ra hộp Xá Lợi bằng đồng, đặt lên bàn:
      - Tạ đạo hẳn là biết vật này?

      - Ta quả biết nó, đây là hộp thứ ba, cũng là hộp Xá Lợi giả, kỳ ta hứng thú với nó.

      Tạ Ảnh cười với Địch Yến:
      - Lúc trước ta lo Lý công tử đưa cho Võ Thuận hộp Xá Lợi nên mời Địch nương ra tay, cướp hộp Xá Lợi, nhưng khi xác nhận được nó là hộp Xá Lợi giả nên bỏ qua, nếu Địch nương đâu thể mang nó về được?



      Địch Yến hừ tiếng, quay đầu thèm nhìn bà ta.

      Tạ Ảnh khẽ cười, lại với Lý Trân:
      - Ta biết Lý công tử còn nhiều điểm nghi vấn, ta có thể giải đáp tất cả cho công tử, để công tử giải bỏ những khúc mắc trong lòng, nhưng ta hy vọng trước khi ta giải thích hết mọi chuyện, công tử giúp ta làm việc.

      - Đây là cuộc giao dịch?
      Lý Trân cười lạnh .

      Tạ Ảnh gật đầu:
      - Có thể xem là vậy!

      - Vậy nếu ta đồng ý?

      - Nếu Lý công tử đồng ý, có thể tự do rời , ta ngăn cản, đương nhiên ta cũng uy hiếp Lý công tử, ví dụ như đại tỷ của công tử mở quán bán rượu, hay tỷ phu công tử chuẩn bị khảo thí, ta đều rất quý trọng.

      - Ngươi!
      Lý Trân giận dữ, tay chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nữ đạo sĩ:
      - Ngươi uy hiếp ta!

      Tạ Ảnh vẫn cười như trước, lắc đầu:
      - Ta hy vọng công tử cam tâm tình nguyện thực giao ước này, cho nên ta lấy lễ đối đãi, càng uy hiếp đại tỷ ngươi. cách khác, áp lực phá án của Tôn Lễ rất lớn, nếu y thể phá án, y đương nhiên bị bãi quan, Lý công tử hẳn là muốn thấy chuyện này xảy ra có phải ?

      Lý Trân phát nữ đạo sĩ này quả rất lợi hại, chỉ mới chuyện mấy câu phát điểm yếu của . cúi đầu trầm tư lát:
      - Bà muốn tôi làm việc gì?

      Tạ Ảnh nhìn ra lo lắng trong mắt Địch Yến, liền cười với nàng :
      - Địch nương xin yên tâm, ta đương nhiên bắt Lý công tử giết người phóng hỏa.

      Mấy chuyện nhặt như giết người phóng hỏa, thủ hạ của ta có thể làm thỏa đáng. Ta cũng bắt làm việc gì trái với luân lí, ta chỉ là muốn mời Lý công tử thay ta lấy vật, chừng Địch nương cũng có đất dụng võ.

      Trong lòng Lý Trân cảm thấy hoang mang, có cảm giác nữ đạo sĩ này nắm mọi hành tung và động cơ của , nàng như đứng bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của mình, hơn nữa vụ án của Tôn Lễ phức tạp như vậy, bà ta chỉ muốn trao đổi bằng việc lấy vật, điều này có thể sao?

      Nữ đạo sĩ nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Lý Trân, bà ta nhàng lắc đầu :
      - Lý công tử đừng tưởng rằng chuyện này dễ dàng, nếu dễ dàng vậy ta cũng cần ngươi ra tay đâu

      Vụ án của Tôn Lễ rất nghiêm trọng, chúng ta quả biết chân tướng, nhưng chân tướng này dễ dàng gì mà có được, cầu của chúng ta ngươi có đáp ứng được ?

      - Bà ! Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi có thể đáp ứng.

      - Vậy còn Địch nương?
      Tạ Ảnh vừa cười vừa nhìn về phía Địch Yến.

      Địch Yến trầm ngâm chút :
      - Chính như ngươi lời , chỉ cần phải việc trái với luân lí, nếu chúng ta đủ khả năng, ta cũng có thể đáp ứng.

      Nụ cười của Tạ Ảnh càng thêm rạng rỡ, bà ta khoát tay:
      - Mời hai vị ngồi!

      Ba người ngồi xuống bàn, Tạ Ảnh kéo sợi dây ở bên, lát sau có hai thị nữ mang ba ly trà thơm đến.

      Lý Trân uống ngụm trà nóng, thẳng:
      - Trà tệ, Tạ tiên , mời thẳng!

      Tạ Ảnh trầm tư lát mới chậm rãi :
      - Chuyện này nếu từ đầu, các ngươi nên biết, bây giờ thành Trường An còn là thành Trường An của thời Hán nữa.

      Địch Yến gật đầu:
      - Cha ta từng với ta, bây giờ thành Trường An được kiến tạo năm Khai Hoàng thứ hai thuộc triều Tùy xây đựng, lúc ấy vốn gọi là thành Đại Hưng.

      - Chính là như thế này, lúc ấy người chủ quản việc xây dựng thành Trường An là tướng quốc Cao Quýnh và đại sư Vũ Văn Khải, kể cả cung Thái Cực nay cũng được xây dựng vào thời gian ấy, lúc ấy được gọi là cung Đại Hưng.

      Ở phía đông cung Thái Cực có năm tòa nhà là Lăng Yên các, Công Thần các, Tử Vân các, Ngũ Vân các, trong có Tử Vân các cao nhất, là nơi để quan sát khí tượng, nhưng thực tế, nó lại cất giấu khác bí mật.

      - Bí mật gì?
      Lý Trân và Địch Yến đồng thanh hỏi.

      Tạ Ảnh thấy hai người họ đều rất quan tâm, liền cười :
      - Ta cũng mới biết được, Tử Vân các vốn tên là Kim Cương các, phía dưới có địa cung rất tinh xảo, do Vũ Văn Khải tỉ mỉ kiến tạo, là nơi Tùy Văn đế đặt ba món bảo vật Phật giáo.

      Lý Trân lúc này kịp phản ứng:
      - Tiên muốn ta đến địa cung lấy món đồ ấy?

      - Đúng vậy!

      Tạ Ảnh gật đầu:
      - Đồ vật ta cần đúng là được cất trong địa cung, ban đầu ta còn cho rằng địa cung cất giấu rất nhiều báu vật, sau mới biết trong địa cung chỉ có hai miếng Ngọc Linh Lung.

      Ngọc Linh Lung là loại hộp ngọc, trong thân được đục rỗng, thường hay để đựng đồ vật hoặc làm ống đựng bút, thứ đối phương muốn có được hẳn là đồ vật bên trong đó, nó có thể là thứ gì?
      Lý Trân tò mò nhìn đạo .

      Tạ Ảnh trả lời nghi vấn của Lý Trân, cười :
      - Chỉ cần hai ngươi có thể đem hai miếng Ngọc Linh Lung đến đây cho ta, ta tất cả những chân tướng mà các ngươi muốn biết, tuyệt nuốt lời.

      - Nhưng việc lấy hai miếng Ngọc Linh Lung này tuyệt đối dễ dàng gì?
      Địch Yến hỏi.

      - Đương nhiên dễ dàng, trong địa cung có rất nhiều cơ quan ám khí, cảnh giác chút là bỏ mạng, nhưng mấy vấn đề này cũng lớn, ta có bản vẽ các cơ quan, các ngươi có thể dựa vào nó mà , nhưng mấu chốt là kéo dài thời gian địa cung mở, người bình thường đúng là làm được.

      Lý Trân khó hiểu:
      - Chẳng lẽ có chìa khóa mở địa cung sao?

      Tạ Ảnh cười khổ tiếng:
      - Có chìa khóa đâu cần vất vả như vậy, địa cung vốn có 9 chiếc chìa khóa, do lão cung nữ tên Biện Nga coi giữ, mười lăm năm trước Biện Nga qua đời cách kỳ lạ, chín chiếc chìa khóa cũng chỉ còn tám.

      Nhưng chỉ cần thiếu chiếc là thể mở địa cung ra, người kiến tạo địa cung Vũ Văn Khải quả hổ là bậc thầy tuyệt luân, y suy xét đến việc này, cho nên cách mỗi bảy năm, địa cung đều có cơ hội mở ra lần.

      Lý Trân nghe đến đó, hoàn toàn hiểu , đối phương muốn tận dụng cơ hội địa cung mở ra, vào trong đó lấy Ngọc Linh Lung, nghe rất đơn giản, thực chất là vô cùng khó khăn.

      - Địa cung khi nào mở ra?
      Lý Trân lại hỏi.

      - Chính là vào giờ tý đêm mai!

      - Đêm mai?
      Lý Trân và Địch Yến nhìn nhau, nếu bọn họ tới Trường An kịp phải làm sao?

      Tạ Ảnh hiểu được ý nghĩ của bọn họ, cười :
      - Nếu các ngươi đến kịp, ta đành phải cho người khác làm, nhưng ta cho các ngươi điều kiện khác, còn khó khăn hơn chuyện này.

      Lý Trân yên lặng gật đầu:
      - Mời tiếp.

      Tạ Ảnh nhìn chăm chú vào lại :
      - Cửa vào địa cung tuy rằng mỗi bảy năm mở ra lần, nhưng chỉ có thời gian cực ngắn, tuy nhiên có cách khiến thời gian kéo dài hơn, cụ thể làm như thế nào, ta ràng với các ngươi.

      Dừng chút, Tạ Ảnh lại :
      - Nhưng có điều ta phải trước, đó là Ngư Phẩm Long đến Trường An rồi, phỏng chừng cũng là vì việc ngày mai địa cung mở ra.

      - Vậy Lai Tuấn Thần sao?
      Lý Trân và Ngư Phẩm Long từng quen biết, Ngư Phẩm Long đáng lo ngại, người lo lắng nhất là Lai Tuấn Thần, đó mới là kình địch.

      Tạ Ảnh lắc đầu:
      - Lai Tuấn Thần đến, chỉ có Ngư Phẩm Long thôi.

      Lý Trân lập tức nhàng thở ra, chậm rãi mỉm cười:
      - Tạ tiên có nhiều thủ hạ như vậy, đương nhiên thể để cho họ đứng bên khoanh tay đứng nhìn đấy chứ!

      Tạ Ảnh cũng thầm hiểu được ý của đối phương, mỉm cười:
      - Được! Ngư Phẩm Long do chúng ta phụ trách đối phó, các ngươi tập trung tinh lực xuống địa cung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :