1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 5: Dùng bản thân để chứng minh


      Lần này Lý Chân nhìn được tướng mạo Vương Hiếu Kiệt, đầu tiên nhìn thấy đôi mắt cực kỳ sắc bén, phảng phất như nhìn thấu nội tâm của chính bản thân mình vậy, chỉ thấy tuổi của chừng hơn bốn mươi tuổi, thân cao gần bảy thước, râu quai nón mắt hổ, sát cơ lạnh lẽo, tướng mạo phi thường uy mãnh.

      Lý Chân khom người thi lễ cái, chút hoang mang : "Học sinh dám bắt nạt Đại Tướng Quân, những câu trước là lời ."

      uý kỵ tí nào mà nhìn Vương Hiếu Kiệt, trong ánh mắt tràn ngập tự tin, Vương Hiếu Kiệt cũng thầm gật đầu, bình thường bất cứ tiểu dân nào nhìn thấy chính mình cũng sợ đến dập đầu chân run như cầy sấy.

      Mà trước mắt thiếu niên này rất đúng mực, cử chỉ khéo léo, lại phải vì chính mình mà sợ hãi, rất có vài phần can đảm.

      Trong mắt Vương Hiếu Kiệt, Lý Chân lưu lại ấn tượng đầu tiên cũng tệ lắm, Vương Hiếu Kiệt lại hỏi: "Ngươi tại sao lần này vũ cử thi hương có sai trái?"

      "Vãn bối dám giấu diếm Đại Tướng Quân!"

      Lý Chân chút hoang mang liền đem chuyện Lý Tân tìm ra, cuối cùng : " mặc dù là gia tộc tộc trưởng của học sinh, nhưng bản thân sai trái, đầu tiên chính là bất trung đối với Đại Đường Hoàng đế, bất nghĩa đối với Sa Châu đông đảo sĩ tử, bất trung cùng với bất nghĩa như vậy, học sinh chắc chắn bao che!"

      Vương Hiếu Kiệt trong lòng buồn cười, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thiếu niên này lại tố cáo gia chủ của mình, lá gan đúng , nếu bị gia chủ biết được việc này, ở gia tộc còn có thể sống được sao?

      Vương Hiếu Kiệt căn bản biết, từ đến lớn Lý Chân cùng gia tộc có chút quan hệ nào, nếu gia chủ Lý Tân muốn hi sinh bản thân , Lý Chân lại há có thể mãnh liệt phản kháng?

      Suy nghĩ chút, Vương Hiếu Kiệt lại hỏi: "Nhưng là ngươi cũng có chứng cứ, miệng có bằng chứng, ta biết làm sao bây giờ?"

      Lý Chân ngang nhiên : "Học sinh chính là chứng cứ tốt nhất, nếu như ta lọt vào 3 tiêu chuẩn để vào kinh thi hương, chuyện thi hương là sai trái."

      "Khẩu khí lớn!"

      Vương Hiếu Kiệt cười gằn hai tiếng, xoay người từ giá cung lấy ra bảo điêu cung của chính mình, đưa cho Lý Chân, "Đây là ngũ đấu cung hai thạch, ngươi có thể kéo được ?"

      "Học sinh đồng ý thử lần!"

      Lý Chân tiếp nhận cái cung, cảm giác rất nặng, dùng hai cánh tay so sánh lực, dây cung kéo dài vang lên tiếng “Két két”, lại đổi tay, lôi dây cung, tuy rằng so với ám ảnh cung hai thạch của mình hơi trùng, nhưng cũng có thể ung dung kéo dây tên dài ra.

      "Học sinh bêu xấu!"

      Vương Hiếu Kiệt trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là Lý Chân dễ dàng kéo dài bảo cung của , sức mạnh kinh người, đặc biệt là vừa nãy trong lúc vô thức Lý Chân làm động tác đổi tay, khiến cho phát thiếu niên này tựa hồ rất nhanh tay nhanh mắt.

      Phải biết huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung phải năm mới có thể coi là hợp lệ, nhưng muốn đạt đến trình độ nhanh tay nhanh mắt, ít nhất phải khổ công dưới mười năm.

      Lẽ nào lúc bảy, tám tuổi thiếu niên này bắt đầu luyện tập cưỡi ngựa bắn cung sao? có khả năng a! Vương Hiếu Kiệt lại rút ra hai mũi tên, đưa cho Lý Chân, lập tức mệnh lệnh cho thân vệ, "Đem Xích Huyết mã lại đây!"

      Lý Chân cũng hiểu ý tứ của Vương Hiếu Kiệt, muốn tận mắt xem chính mình bắn hai mũi tên, mới tin tưởng lời của bản thân mình.

      luồng dũng khí mạnh mẽ từ trong xương bản thân trào ra, biết mình có thể có hay được đãi ngộ công chính, phải xem hành động lần này.

      . . . . .

      Chỗ tập luyện cưỡi ngựa bắn cung ở trung quân lều lớn cách đó xa, Lý Chân cưỡi ở thớt ngựa màu đỏ thẫm dị thường hùng, đây là thớt ngựa đến từ Ðại Uyển Hãn Huyết Bảo Mã, là trong những chiến lợi phẩm của Vương Hiếu Kiệt thu phục từ An Tây.

      Chiến mã thể trạng rất cường tráng, tứ chi thon dài mạnh mẽ, đuôi ngựa rất dài bay phất phới trong gió, Lý Chân cưỡi thớt chiến mã, tay cầm bảo cung, càng lộ ra vẻ oai hùng dũng, dáng vẻ xuất chúng.

      Ánh mắt lợi hại của Lý Chân nhìn kỹ bia tên phía xa xa, giữa trường cưỡi ngựa bắn cung có vẽ đường cái thẳng tắp rộng trượng, dài hai mươi bộ, phía trước đường cái cách khoảng 150 bộ, hai bên trái phải bày ra các hình nộm con người làm bằng rơm, cách đường cái ước chừng tám mươi bộ.

      cách khác, nhất định phải chạy gấp dọc theo đường cái, chạy nhanh tới gần 150 bộ, đồng thời nhanh tay nhanh mắt, bắn trúng hai bia hình nộm con người, đường cái tuy dài, nhưng khu vực để bắn tên chỉ có hai mươi bộ, thời gian để cho bắn tên cũng rất ít, đây là cung cách cao nhất khi thi cưỡi ngựa bắn cung.

      Vương Hiếu Kiệt ngùi đài quan chiến, khá là thưởng thức người thiếu niên dũng khi mới chỉ có mười bảy tuổi này, lại dám tìm mình để khiếu nại, chỉ riêng phần can đảm này chính là người bình thường cách nào có được.

      Hơn nữa còn có thể kéo ngũ đấu cung hai thạch của chính mình, lấy tuổi tác của , có phần sức mạnh rất hiếm thấy, thành Đôn Hoàng còn có nhân tài như vậy, nếu cứ như vậy mà bị mai , thực quá đáng tiếc.

      Nhưng Vương Hiếu Kiệt rất mong đợi nhìn xem tài bắn cung của Lý Chân, quyết định dùng tiêu chuẩn cưỡi ngựa bắn cung cao nhất trong quân đội để thử thách .

      "Đại Tướng Quân, chuẩn bị xong."

      Vương Hiếu Kiệt gật gù, "Bắt đầu !"

      Có binh sĩ vung vẩy cờ xí, hô to: "Bắt đầu!"

      Lý Chân rút ra mũi tên ngậm ở miệng, mũi tên khác khoát lên dây cung, hai chân đột nhiên đạp phát vào chiến mã, Xích Huyết chiến mã hí dài tiếng, bốn vó chạy gấp mà .

      So với thớt ngựa Bạch Long Mã của mình, tốc độ cuả thớt chiến mã này ràng nhanh nhẹn hơn, hơn nữa khí thế càng thêm mãnh liệt, Lý Chân chỉ cảm thấy gió rít bên tai vang lên như gào thét vang vọng, trong nháy mắt chiến mã liền vọt tới trước 150 bộ.

      Vương Hiếu Kiệt sốt sắng mà đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn kỹ nhất cử nhất động của Lý Chân, bốn phía xung quanh mấy trăm tên binh sĩ quan với binh sĩ cũng dồn dập rướn cổ lên, chờ đợi thời khắc thiếu niên này bắn ra hai mũi tên.

      Chiến mã vừa phóng qua điểm để xạ kích, Lý Chân dùng hai chân ghìm chặt chiến mã, giữ vững thân thể, cây cung như đường cong đẹp mắt, mũi tên bắn ra.

      nhìn kết quả, lập tức đổi cung qua tay trái, từ trong miệng rút ra mũi tên khác, thân thể hơi cong, lại mũi tên bắn ra nhanh như tia chớp, chiến mã lao nhanh trong gió, trong nháy mắt qua điểm xạ kích hai mươi bộ.

      Bốn phía lặng ngắt thanh, lập tức tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô vang lên liên miên, chỉ trong vòng thời gian rất ngắn, trong điểm xạ kích 20 bộ, Lý Chân nhanh tay nhanh mắt bắn ra hai mũi tên, động tác rất thành thạo, trôi chảy, hai mũi tiễn cắm giữa hồng tâm , khiến các binh sĩ thán phục ngớt.

      Hai tên lính kiểm tra vội vàng chạy đến bên dưới quan đài, kích động cao giọng hô to, "Đại Tướng Quân, hai mũi tên đều trúng mi tâm!"

      Vương Hiếu Kiệt vuốt râu , động tâm, chưa từng gặp thiếu niên có tài cưỡi ngựa bắn cung cao minh như vậy, Đôn Hoàng còn có nhân tài như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

      Lúc này, Lý Chân giục ngựa chậm rãi mà đến, tung người xuống ngựa, đem bảo cung giơ lên cao, "Đa tạ bảo cung của đại tướng quân, khiến học sinh có thể phát huy hết sức mình!"

      Vương Hiếu Kiệt gật gù, "Về lều lớn chuyện!"

      Hai người bước nhanh tới cửa lều lớn, vừa vặn gặp phải Phó quân Đậu Lô Quân Trương Đình, Trương Đình là người của gia tộc họ Trương, trong Tứ Đại Thế Gia Đôn Hoàng, ở Sa Châu Trương gia đời đời làm tướng, là địa đầu xà có quyền thế nhất ở Đôn Hoàng.

      Lần vũ cử thi hương này mặc dù là do Sa Châu Tư Mã phụ trách, nhưng Trương Đình làm quân sứ ở địa phương, cũng tham dự trong đó.

      Trương Đình nhận thức được Lý Chân, biết thiếu niên này khá là giỏi giang, ngay lúc vừa nãy, cũng chứng kiến được tài năng cưỡi ngựa bắn cung của Lý Chân, làm than thở thôi.

      Có điều cũng rất kỳ quái, sao Lý Chân có thể xuất ở trong đại doanh của Đường quân? Như thế nào lại biểu diễn tài bắn cung cho Vương Hiếu Kiệt, lần này xảy ra chuyện gì?

      Trương Đình chân quỳ xuống hướng về Vương Hiếu Kiệt ôm quyền thi lễ, "Mạt tướng tham kiến Đại Tướng Quân!"

      "Trương quân sử xin đứng lên!"

      Vương Hiếu Kiệt nhìn thấy Trương Đình, trong lòng có chút khó chịu, lần này mấu chốt nhất là Trương Đình đến rồi, ngược lại có số việc tiện đối chất nhau.

      Càng quan trọng hơn, Vương Hiếu Kiệt đối với Lý Chân rất thích, để thiếu niên này cùng Trương Đình đối chất, chỉ có thể hại bản thân .

      Vương Hiếu Kiệt hơi hơi suy nghĩ, liền ôn hòa mà với Lý Chân: "Ta muốn cùng Trương quân sử thương nghị quân vụ, tình mà ngươi ta biết, về nghỉ ngơi trước ! Chuẩn bị cẩn thận cho thi hương ngày mai, hi vọng ngươi ngày mai làm cho ta thất vọng."

      Lý Chân đạt được mục đích của chính mình, thêm nữa cũng có ý nghĩa, liền hướng về hai người thi lễ cái, “Cáo từ”, Vương Hiếu Kiệt nhìn xa, rồi mới hướng Trương Đình : "Chúng ta vào chuyện!"

      Vương Hiếu Kiệt vào trong lều, mệnh thân binh tất cả lui ra, rồi mới hướng Trương Đình : " cần gò bó, ngồi xuống chuyện !"

      Mặc dù Vương Hiếu Kiệt là Võ Uy đạo tổng quản, Đậu Lô Quân cũng thuộc phạm vi quản hạt của , tự nhiên cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của Trương Đình.

      Vương Hiếu Kiệt uống hớp trà nóng, trầm tư chốc lát rồi : "Tài bắn cung của thiếu niên này phi thường cao minh, Trương quân sử biết ?"

      "Ty chức đương nhiên biết, chỉ có tài bắn cung cao minh, mã cầu cũng vô cùng giỏi, ta dự định để tham gia đội mã cầu Sa Châu."

      " sao? Nhưng là ta biết ngày mai muốn tham gia vũ cử thi hương, lẽ nào với tài năng cưỡi ngựa bắn cung của , còn nắm được tiêu chuẩn vào kinh sao?"

      Trương Đình trong lòng có chút bồn chồn, ở quan trường lăn lộn hơn hai mươi năm, có rất hiểu quy tắc quan trường, ý thức được khả năng rất cao là Vương Hiếu Kiệt biết việc tiêu chuẩn được định đoạt, có phải là Lý Chân với hay còn chưa xác định, nhưng nhất định có người tiết lộ việc này cho Vương Hiếu Kiệt.

      Có điều tiêu chuẩn nội định hương cống cũng là việc rất bình thường, bất luận ở châu huyện nào, việc này cũng là điều bình thường, cơ hội để nổi bật hơn mọi người sao thể dành cho con cháu quyền quý thế gia, chẳng lẽ là dành cho hàn môn tử đệ hay sao? Trương Đình tin tưởng Vương Hiếu Kiệt ngạc nhiên đối với chuyện này.

      cười cười : "Ngày mai thi hương chủ yếu là thi bộ xạ cùng cưỡi ngựa bắn cung, phỏng chừng bộ xạ đối với Lý Chân là vấn đề lớn, trọng yếu nhất vẫn là bộ môn cưỡi ngựa bắn cung, nếu như phát huy được, nhất định có thể nắm được tiêu chuẩn vào kinh, mặc dù ta cũng rất thưởng thức tài năng cưỡi ngựa bắn cung của ."

      Trương Đình rất có đạo lý, nhân tố ảnh hưởng nhất vẫn là cưỡi ngựa bắn cung ở trường thi, làm Vương Hiếu Kiệt cách nào phản bác.

      Kỳ thực Vương Hiếu Kiệt cũng cũng muốn hỏi đến giao dịch bên trong Sa Châu, đó là tình bộ binh, có quan hệ gì với , nhưng nếu để cho viết thư đề cử, vậy quan hệ lợi ích đến bản thân của rồi.

      Vương Hiếu Kiệt trầm ngâm chốc lát : "Ta nếu đáp ứng viết thư đề cử, đương nhiên lật lọng, có điều người mà ta tiến cử, nhất định ta phải tận mắt chứng kiến trình độ cưỡi ngựa bắn cung của người đó, phù hợp cầu của bản thân ta mới có thể viết, bằng , Thánh Thượng trách tội xuống, bản thân Vương Hiếu Kiệt gánh vác được, Trương quân sử hiểu chưa?"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Trao đổi lợi ích

      Lý Chân về nhà trời tối, vừa vào sân, đại tỷ Lý Tuyền như cơn gió chạy lại, lôi kéo vội hỏi: "A Chân, ngươi buổi chiều đâu, ta lo lắng chết được!"

      "Tâm tình của ta tốt, ra ngoài dạo lát."

      Lý Tuyền nhìn lui nhìn tới người đệ đệ, cũng thấy có điều gì ổn, lúc nãy gấp đến mức cơm tối còn chưa ăn, tại rốt cục Lý Chân trở về, trái tim của nàng mới được thả lỏng.

      Nàng vốn định nghiêm khắc giáo huấn đệ đệ trận, nhưng nghe được câu này, lửa giận trong lòng nàng lại biến mất còn tí nào.

      "Ngươi đến đây, a tỷ có lời muốn với ngươi."

      Lý Tuyền kéo tay Lý Chân vào trong gian phòng ngồi xuống, "Đại tỷ biết ngươi vì lời của gia chủ mới buồn phiền, nhưng ngươi phải sợ, bất kể là cái gì, gia chủ hay gia chủ, ngày mai ngươi phải thi, vận mệnh của chúng ta phải nắm giữ ở trong tay mình, tuyệt phải xem xét sắc mặt của người khác."

      Hiếm thấy a tỷ hết lòng mình, trong lòng Lý Chân biết nên cảm động hay sợ sệt, nhưng tạm thời muốn chuyện gặp Vương Hiếu Kiệt, liền cười : "Đại tỷ nên lo lắng, ta nghĩ thông suốt, ngày mai ta chắc chắn nhượng bộ."

      "Như vậy là được rồi."

      Lý Tuyền trong lòng được trấn an, quyết định cổ vũ huynh đệ của nàng thoáng, suy nghĩ chút lại : "Chờ vũ cử thi hương ngày mai kết thúc, có cơ hội đại tỷ cho ngươi ra ngoài."

      Lý Chân đại hỉ, " đâu?"

      " nơi nào tạm thời vẫn chưa thể , lo lắng duy nhất của ta chính là ngươi chưa bao giờ từng ra khỏi nhà, ta quá yên tâm để mình ngươi ."

      Lý Chân vội vàng : "A tỷ cần lo lắng, phải ta mình."

      "Ta biết, đơn giản là ngươi cùng mấy vị bằng hữu, có điều phải lại, nếu bốn người các ngươi cùng với nhau, ngược lại ta rất yên tâm."

      Lý Tuyền nghĩ đệ đệ cũng lớn rồi, nên cho cơ hội để ra ngoài rèn luyện, nàng liền đáp ứng.

      "Vậy cứ như thế mà quyết định, ngày mai ta chuẩn bị lương khô hành lý cho các ngươi, ngày mốt lên đường, nhưng bắt đầu từ bây giờ, cho phép ngươi suy nghĩ đến chuyện này, ngày mai thi hương ngươi phải cố gắng phát huy hết sức, để a tỷ giảm được cơn giận trong lòng."

      . . . .

      Sa Châu nằm ở vị trí biên thuỳ, giáp giới cùng Thổ Phiên, Đột Quyết, vũ phong cường thịnh, tại Đôn Hoàng, mọi người có gia cảnh hơi khá chút đều để hài tử tập văn luyện võ, tăng cường thân thể, bảo vệ quê hương.

      Ba năm trước, Đại Đường mở ra vũ cử, các châu huyện cũng theo đó mà mở ra vũ cử thi hương, Sa Châu cũng ngoại lệ, nhưng hàng năm bộ binh chỉ giao ba tiêu chuẩn vào kinh thi hương cho Sa Châu, tiêu chuẩn quý giá như vậy, hàng năm căn bản đều bị mấy đại thế gia Sa Châu nắm giữ chia nhau.

      Năm nay tình huống có chút đặc thù, tả Vệ đại tướng quân Vương Hiếu Kiệt đáp ứng viết thư hướng về bộ binh đề cử, Vương Hiếu Kiệt tại là đệ nhất đại tướng Đại Đường, trong quân đội có địa vị cực cao, nếu như chịu hướng về bộ binh đề cử, xem như ba tên cống sĩ thi hương theo đó mà có tiền đồ vô lượng.

      Vì lẽ đó Vương Hiếu Kiệt vừa đáp ứng đề cử, mấy đại thế gia bắt đầu kịch liệt tranh cướp ba cái tiêu chuẩn, cuối cùng đạt thành thỏa hiệp, Trương Đình nắm giữ vị trí tiêu chuẩn, cho con trai Trương Lê của .

      Tác gia nắm giữ vị trí tiêu chuẩn, bởi vì lần này chủ quản phụ trách vũ cử thi hương, chính là Tác Tri Bình, người mới nhậm chức Tư Mã Sa Châu, Tác gia phải để cho Trưởng Tôn Tác Văn.

      Còn lại tiêu chuẩn , dựa theo thông lệ, hẳn là dành cho vũ cử sĩ tử môn công bằng tham gia tranh cướp, cũng coi như là chuyện , nhưng lần này, Lý gia cùng Trịnh gia đều muốn tranh cướp vị trí tiêu chuẩn cuối cùng này.

      Cuối cùng mọi người thương nghị quyết định, nếu như Lý gia có thể thuyết phục Lý Chân từ bỏ tham dự cạnh tranh, như vậy vị trí tiêu chuẩn liền dành cho Lý gia, Trịnh gia quyền thế đủ, chỉ có thể từ bỏ.

      Nhưng ngày hôm nay Lý Thị Gia Chủ Lý Tân đến nhà Lý Chân thuyết phục từ bỏ vũ cử thi hương, nhưng gặp phải phiền toái, Lý gia tỷ đệ kiên quyết chịu từ bỏ, điều này làm cho có chút bó tay.

      Vào đêm, xe ngựa Lý Tân chậm rãi dừng lạ trước đại môn Tác gia trước, phủ trạch Tác gia nằm ở Thành Tây, do chủ trạch cùng tộc phòng tạo thành.

      Chủ trạch diện tích năm mươi mẫu, là đại phủ trạch lớn thứ hai tại huyện Đôn Hoàng, tộc trạch càng là có nhiều gia đình, chiếm hơn nửa đất đai.

      Trước đó Lý Tân phái người đưa bái thiếp tới, Tác gia có chuẩn bị, xe ngựa vừa mới dừng lại, Tác Mạo chờ đợi cửa lớn bậc thang liền vội vàng nghênh đón, Tác Mạo là con thứ của gia chủ Tác Khánh, cũng là phụ thân của Song hiệp ruồi muỗi Tác , Tác Văn.

      Tác Mạo hướng về Lý Tân vừa mới ra xe ngựa khom người thi lễ, "Hoan nghênh Lý huyện công quang lâm hàn xá!"

      Lý Tân kế thừa tước vị khai quốc huyện công của phụ thân, mọi người đều gọi là Lý huyện công, đây là thân phận vinh dự nhất của bản thân .

      Lý Tân đáp lễ cười : "Nghe tác hiền đệ mới cưới tân thiếp, chúc mừng a!"

      "Ha ha! Để huyện công cười chê rồi, phụ thân và gia thúc đều ở bên trong nhà chờ đợi, mời huyện công vào!"

      "Xin mời!"

      Tác Mạo dẫn Lý Tân tiến vào cửa lớn, phía trước hai tên nha hoàn lấy cây đèn lồng dẫn đường, hai người bước nhanh hướng vào phía trong nhà.

      Bên trong công đường của Tác gia phủ, gia chủ Tác thị Tác Khánh cùng huynh đệ Tác Tri Bình thương lượng ít chi tiết sắp xếp cho ngày mai vũ cử.

      Tác Khánh năm nay ước ngoài sáu mươi tuổi, dung mạo giống như lão già gầy gò, khi còn trẻ suất lĩnh đội buôn của Tác thị vào nam ra bắc, đường đến Hà Tây, lưu lại uy danh rất hiển hách.

      tại tuổi già, tinh lực nhiều như lúc trước, mọi chuyện của gia tộc đều giao cho bốn con trai, bản thân lại cư hậu trường, bảo dưỡng tuổi thọ.

      Lần vũ cử thi hương này, bởi vì có Đại Tướng Quân Vương Hiếu Kiệt đề cử, kết quả cũng kinh động đến bản thân , bất luận ra sao, nên vì Trưởng Tôn Tác Văn phải có được phong thư đề cử.

      có ý nghĩ của mình, Sa Châu có năm trăm binh lính địa phương, hi vọng do Trưởng Tôn Tác Văn đến thống lĩnh năm trăm binh sĩ này.

      Hơn nữa huynh đệ của là Tư Mã Sa Châu, Tác gia bọn họ có thể cùng Trương gia năm giữ quân quyền, vì lẽ đó, Trưởng Tôn vào kinh thi vũ cử, là chuyện rất trọng yếu.

      Tác Tri Bình đương nhiệm Tư Mã Sa Châu, thi hương vũ cử nằm trong phạm vi chức quyền của , thấy huynh trưởng khá là lo lắng, liền cười : "Đại ca nên lo lắng, A Văn cũng coi như là trong những người tài ba của Đôn Hoàng, tài năng cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, ta từng cùng Trương Đình lén lút xếp hạng con cháu của thành Đôn Hoàng, tài năng cưỡi ngựa bắn cung A Văn có thể xếp tới đệ tam, chỉ có chút hơi kém so với con trai Trương Đình."

      "Thứ nhất là ai?" Tác Khánh tốc độ rất chậm, thanh hơi có chút khàn khàn.

      "Người thứ nhất tên Lý Chân, chắc rằng đại ca có biết người này, năm ngoái diễn ra mã cầu tái ở Sa Châu, người này đoạt được đệ nhất, náo động toàn thành."

      "Nguyên lai chính là !"

      Tác Khánh ấn tượng rất sâu với Lý Chân, nguyên bản mã cầu tái phải do chính Trưởng Tôn Tác Văn cướp đoạt, cuối cùng lại do người thiếu niên mới xuất nắm giữ trong tay, thiếu niên này nguyên lai chính là Lý Chân.

      Tác Khánh chậm rãi gật đầu, "Ta nhớ tới , xếp hạng thứ nhất về cưỡi ngựa bắn cung, chẳng trách mã cầu đánh rất hay."

      "Chính là người này, là 1 viên ngọc quý, Lý gia lại xem như khí, biết nắm giữ trong tay."

      "Vì sao?"

      Tác Khanh có chút chần chờ, bỗng nhiên hiểu được, cần phải , Lý Chân nhất định là là bàng chi, tại Lý gia rất coi trọng huyết thống, con cháu giỏi giang như vậy ra bao giờ có tiền đồ, kỳ thực chỉ có là Lý gia, Tác gia bọn họ phải là như vậy sao?

      Tác Tri Bình lại : "Tuy rằng Vương Hiếu Kiệt là chủ khảo, nhưng đại ca cứ yên tâm, Lý Chân ảnh hưởng tiêu chuẩn của A Văn, cũng ảnh hưởng đến tiêu chuẩn của con trai Trương Đình, mà ảnh hưởng đến danh sách của Lý gia, chúng ta thương lượng xong, do Lý Tân thuyết phục Lý Chân lui ra, được tranh cướp tiêu chuẩn."

      Tác Khánh nở nụ cười, "Nếu như Lý Tân thuyết phục được Lý Chân, có phải muốn cầu ngươi giúp đỡ sao?"

      Tác Tri Bình hiểu ý tứ của đại ca, cũng cười : "Đêm nay đến bái phỏng, chính là do duyên cớ này! Đại ca nghĩ ra điều kiện gì chưa?"

      Tác Khánh nhắm hai mắt lại, gì thêm, lúc này, Tác Mạo vội vã tới nội đường, khom người bẩm báo: "Phụ thân, Nhị thúc, Lý huyện công đến rồi."

      Lý Tân vào nội đường, cùng Tác Khánh, Tác Tri Bình vái chào từng người , là vãn bối, lễ tiết đối với bề khá là khách khí, mọi người đều là người quen của nhau, hàn huyên vài câu, Tác Khánh mời Lý Tân ngồi xuống.

      Chuyện này do Tác Tri Bình thương lượng với Lý Tân, Tác Khánh cũng tham dự vào, ngồi ở bên, chút hoang mang mà uống trà, phảng phất như việc này có quan hệ gì với .

      "Như thế nào, huyện công thuyết phục được Lý Chân lui khỏi tranh cướp tiêu chuẩn chưa?" Tác Tri Bình cười hỏi.

      Lý Tân cười khổ tiếng, nếu như có thể thuyết phục Lý Chân, vậy tối nay cũng đến bái phỏng Tác gia.

      thở dài, "Tỷ đệ bọn họ đều rất cố chấp, mặc kệ ta dụ dỗ cưỡng bức cỡ nào, bọn họ đều chịu từ bỏ, phỏng chừng ngày mai Lý Chân muốn tham gia dự thi cưỡi ngựa bắn cung."

      Kỳ thực nếu như phải là bởi vì Vương Hiếu Kiệt làm chủ khảo, Lý Chân có hay tham gia cưỡi ngựa bắn cung, đều có bất luận ảnh hưởng gì đối với kết quả, dù thể xuất sắc, xem như đạt vị trí thứ tư là được, mọi người đễu gì.

      Nhưng tự mình Vương Hiếu Kiệt ở đây, muốn lừa gạt rất khó khăn, vì lẽ đó, bọn họ chỉ có thể khuyên bảo Lý Chân chính mình từ bỏ.

      Nhưng tỷ đệ Lý Chân rất cố chấp khiến Lý Tân cảm thấy đau đầu, cũng chỉ có thể hạ mình để van cầu Tác Tri Bình hỗ trợ, lại dò hỏi: "Chuyện này, Tác Tư Mã có thể suy nghĩ thêm biện pháp khác được ?"

      Tác Tri Bình cười ha ha, "Biện pháp đương nhiên là có, chỉ là. . . . ."

      đến đây, quay đầu lại nhìn chút đại ca Tác Khánh, Lý Tân nhất thời hiểu được, Tác gia thể quang minh giúp đỡ việc này, rồi hướng Tác Khánh cười : "Đều là thế gia, gia chủ ngại thẳng cho ta biết!"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Vũ cử thi hương

      Tác Khánh vuốt râu khẽ mỉm cười, "Việc triều đình phái sứ giả đến Đôn Hoàng, huyện công có biết ?"

      Lý Tân ngẩn ra, chuyện này quả biết, triều đình phái sứ giả đến Đôn Hoàng làm cái gì?

      Tác Khánh nhìn ra nghi hoặc của , liền cười cợt : "Lần này phái sứ giả là vì đại vân Di Lặc, nghe Hoàng Đế cực kỳ coi trọng vị đại sư này, phái tâm phúc đến đây nge ngóng, mấy ngày nay, còn chưa thấy bóng dáng chỗ nào, việc này chính là đại của thành Đôn Hoàng a!"

      Lý Tân ngạc nhiên, " phải Đôn Hoàng xây cất tượng phật Di Lặc sao?"

      Lý Tân lập tức ý thức được bản thân mình lỡ miệng, làm sao biết Đôn Hoàng xây cất tượng phật Di Lặc, chuyện này phải tương đương với cho Tác Khánh biết, trong triều cũng có thân tính?

      Tác Khánh lại ra vẻ hiểu, lại cười : " ta có nghe Đôn Hoàng xây cất tượng Di Lặc hay , ngược lại nhận được Ngụy Vương gởi thư cho ta, Thánh Thượng phái tâm phúc đến đây, cụ thể là phái người nào, Ngụy Vương cũng , ngược lại sứ giả gần tới nơi, việc trọng đại như vậy cần phải mau chóng bắt đầu trù bị, nhưng ta hi vọng chuyện này Tác gia tự mình làm việc."

      Tác Khánh đương nhiên hiểu , lần này nếu nắm giữ cơ hội kiến tạo xây dựng tượng phật Di Lặc, lợi ích vượt xa mấy lần so với vũ cử thi hương.

      Nếu như có thể nắm giữ việc xây dựng tượng phật Di Lặc, lấy lòng được Thánh Thượng, đến lúc đó Vũ thừa tự lại câu với Thánh Thượng, chuyện này do Tác gia Đôn Hoàng toàn tâm tận trung, đối với tiền đồ Tác gia có lợi ích to lớn, bất luận ra sao, cơ hội này tuyệt thể bỏ qua.

      Vốn dĩ là muốn đáp ứng chỗ tốt cho Lý gia, vừa vặn Lý Tân muốn Tác gia giúp đỡ, Tác Khánh quyết định lợi dụng cơ hội lần này để Lý gia lui ra khỏi việc kiến tạo tượng phật Di Lặc.

      Lý Tân hiểu được, đây chính là điều kiện của Tác gia, Tác Tri Bình giúp ngăn cản Lý Chân tham tranh cướp, đại Di Lặc liền dành cho Tác gia nhà độc chiếm, chỉ là. . . . Cái điều kiện này có chút quá cao.

      trầm ngâm hồi rồi : "Nếu Trương gia cùng Trịnh gia cũng muốn tham dự kiến tạo tượng phật Di Lặc."

      "Trương gia tỏ thái độ tham dự vào lần này, còn Trịnh gia, ta cùng Trịnh Lâm thương lượng."

      Con mắt Tác Khánh cười híp lại, là việc này chỉ còn Lý gia các ngươi, Lý Tân lại trầm tư chốc lát.

      Tuy rằng chuyện như vậy nên do Hội Trưởng Lão của gia tộc thảo luận quyết định, có điều thời gian cấp bách, vì có cơ hội nắm giữ được tiêu chuẩn vào kinh cuối cùng, có được thư đề cử của Vương Hiếu Kiệt, cuối cùng cũng quyết định nhượng bộ.

      . . .

      Đồng thời khi Lý Tân cùng Tác Khánh đạt thành điều kiện trao đổi, Phó quân Trương Đình cũng ngồi ở trong phủ đệ hậu viện của mình, nhìn nhi tử Trương Lê cưỡi ngựa bắn tên.

      Trương Lê là con thứ của Trương Đình, năm nay hai mươi tuổi, lớn lên rất giống cha, thân hình cao lớn, khuôn mặt chữ điền, tướng mạo oai hùng, Trương gia đời đời đều là người luyện võ, lúc sáu tuổi Trương Lê bắt đầu tiếp thu huấn luyện.

      phải khắc khổ huấn luyện để có được võ học cơ sở Tiên Thiên, khiến cho trở thành người tài ba trong đám con em trẻ tuổi thành Đôn Hoàng, nếu có Lý Chân, tuyệt đối là đệ nhất Sa Châu.

      Trương Lê cũng phải là sĩ tử châu học, kỳ thực là 1 tên đội trưởng của Đậu Lô Quân, nhưng cũng từng đọc sách ở châu học, lần này lấy thân phận sĩ tử châu học, tham dự vũ cử thi hương.

      T ranh cướp ba cái vào kinh tiêu chuẩn, là tình thế bắt buộc, nếu như có thể thi đỗ vào kinh, là có thể thăng lên giáo úy từ đội trưởng.

      Cứ việc phụ thân là phó quân sứ, nhưng muốn thăng làm giáo úy, nhất định phải do bộ binh phát lệnh, chế độ thăng chức trong quân đội rất nghiêm, phụ thân cũng có cách nào.

      Trương Lê ngừng thúc chân vào chiến mã chạy, cả người cả ngựa chạy bang băng đường, tay chân nhanh nhẹn bắn mũi tên về phía bia tên bên ngoài, cách xa mười bước.

      Mặc dù là ban đêm, nhưng phía bia tên treo chiếc đèn lồng, chính vì lẽ đó mà thấy rất ràng, nếu như là ban ngày, ở ngoài tám mươi bước, có thể xạ kích.

      Bên cạnh Trương Đình trầm tư , ngày hôm nay tận mắt nhìn thấy Lý Chân cưỡi ngựa bắn cung, trong nháy mắt phóng ra song xạ, thần kỹ so với con trai của cao minh hơn gấp nhiều lần, tuy rằng nhi tử xếp hàng thứ hai, thực tế kém Lý Chân quá xa.

      Nhưng làm Trương Đình lo lắng là ngày hôm nay, đối thoại cùng Vương Hiếu Kiệt, Vương Hiếu Kiệt biểu ra là biết việc định đoạt trước của vũ cử thi hương.

      Vì lẽ đó cuối cùng có chút thay đổi, cái gì gọi là phù hợp cầu của mới viết thư đề cử, ai biết cầu của là cái gì?

      trắng ra, Vương Hiếu Kiệt chính là dự định viết thư đề cử, ngẫm lại cũng có lý do, nhìn thấy tài năng cưỡi ngựa bắn cung Lý Chân, để xem người khác cưỡi ngựa bắn cung, làm sao có thể để mắt đến, hay là cầu của chính là trình độ ai cũng phải giống như Lý Chân, thế quá nghiệt a!

      tại Trương Đình hơi khó xử, suy nghĩ kỹ về việc có nên hay nên đem chuyện này cho Tác Tri Bình, hay là đơn giản giả câm vờ điếc, giả làm cái gì cũng biết.

      Kỳ thực Tứ Đại Thế Gia Sa Châu tuyệt phải bền chắc như thép, mà là trong bóng tối nội đấu ngớt, ví dụ là Sa Châu có Đậu Lô Quân thường trú, Sa Châu trị an vẫn luôn là do Đậu Lô Quân phụ trách, Tư Mã Sa Châu chỉ là hư chức, có quan mà có quyền.

      Nhưng ba năm trước, Tác gia có quan hệ với đệ nhất quyền thần Ngụy Vương Vũ thừa tự, Tác Tri Bình nhậm chức Tư Mã Sa Châu, dĩ nhiên dựa theo chế độ Trung Nguyên, thành lập châu binh địa phương.

      Tác Tri Bình đem quyền trị an hai huyện là Đôn Hoàng cùng Thọ Xương đoạt vào trong tay, biến thành châu Binh quản lý trị an trong thành, Đậu Lô Quân quản lý bên ngoài phòng ngự.

      Đây là chế độ của Trung Nguyên, nhưng nơi này là biên thuỳ Sa Châu, thứ sử kiêm nhiệm quân sứ Đậu Lô Quân, coi như bản thân Trương Đình thể kiêm nhiệm Tư Mã Sa Châu, vậy ít nhất thực quyền của Tư Mã phải thuộc về , đây là thông lệ.

      tại thực quyền Tư Mã bị Tác gia cướp , trong lòng Trương Đình làm sao có thể cao hứng được.

      Người người đều biết ở trong bóng tối, Trương gia cùng Tác gia bất hòa, căn nguyên chính vì điều này, chỉ là bề ngoài mọi người muốn trở mặt, đều là đồng hương, cũng cần thiết đến mức nể mặt mũi của nhau.

      Lần này ba tiêu chuẩn để vào kinh, theo nhu cầu của mọi người, bản thân Trương Đình nắm giữ 1 vị trí, Tác gia nắm giữ 1 vị trí , còn vị trí còn lại, cùng Trương Đình có quan hệ, do Tác gia cùng Lý gia hai nhà thương lượng với nhau.

      Nghĩ đến lợi ích của bản thân bị Tác gia xâm phạm, Trương Đình rốt cục cũng có quyết định, việc Vương Hiếu Kiệt coi trọng Lý Chân coi như biết, giả câm giả điếc , còn thư đề cử, càng là biết gì cả.

      . . . . .

      Hàng năm tại thời khắc chuyển giao đông xuân, các châu, huyện của Đại Đường tổ chức cho sỹ tử thi cử, tiến hành bước đầu của cuộc thi, nhắm đến người ưu tú đề cử cho việc dự thi đến Thượng Thư tỉnh, gọi là hương cống.

      Nếu như địa phương nào mà làm tốt, chỉ có thể có tiêu chuẩn để vào kinh, mà ngay cả tất cả các đồng hương khác đều bị liên lụy, tước đoạt tư cách cá nhân tham dự cuộc thi, như tồn tại sai lầm nghiêm trọng, thậm chí còn liên lụy đến vị trí của quan phủ.

      Vũ cử cũng giống như vậy, các châu hàng năm đề cử các sỹ tử đề vào Kinh Thành tham gia thi hương, do bộ binh tổ chức, tiêu chuẩn hoặc nhiều hoặc ít, Sa Châu nhân khẩu ít, tổng cộng chỉ có hai huyện là Đôn Hoàng với Thọ Xương, vì lẽ đó hàng năm chỉ được đến ba tiêu chuẩn hương cống.

      Năm nay, vũ cử thi hương ở Sa Châu là năm thứ ba, bởi vì tiêu chuẩn vào kinh quá ít, căn bản đều là nội định, đương nhiên bọn họ đề cử cũng là người có tài, cung mã thành thạo, con cháu có võ nghệ tệ, phải giống như lời của Lý Chân, đề cử công tử bột toàn hạng con cháu vô năng, dù sao vào kinh mà xấu mặt liên lụy đến quan lại địa phương.

      Sa Châu võ phong cực thịnh, lần này tổng cộng có hơn sáu trăm người tham gia vũ cử thi hương, ít con cháu học văn cũng muốn luyện võ, đây chính là võ khoa sĩ tử của châu học.

      Sĩ tử châu học tham gia vũ cử thi hương người nhiều, chưa tới trăm người, còn lại hơn năm trăm người đều đến từ sáu gia võ quán của Đôn Hoàng huyện với Thọ Xương huyện.

      Vũ cử thi hương tổng cộng thi bốn môn, cử tạ, võ thuật thương pháp, bộ xạ cùng cưỡi ngựa bắn cung, bình thường thông qua ba vị trí đầu coi như hợp lệ.

      Nếu đạt được quan địa phương phủ tán thành vũ cử tư lịch, riêng chuyện này cũng có thể kiếm bát cơm, cũng là mục đích của đại đa số thí sinh.

      Ví như có thể châu nha, Huyện nha làm tiểu lại, có thể làm hộ vệ đội buôn, nếu có quan hệ, thậm chí còn có thể gia nhập Đậu Lô Quân, trở thành quan quân cấp thấp.

      Nhưng muốn vào kinh tham gia vũ cử bộ binh, phải dựa vào tài năng cưỡi ngựa bắn cung của bản thân, thực tế, tham gia tranh cướp tiêu chuẩn vào kinh nắm ở bộ môn cuối cùng là cưỡi ngựa bắn cung, hầu như đều đến từ sĩ tử châu học.

      Cử tạ cùng võ thuật thương pháp lúc trước thi rồi, ngày hôm nay là thi bộ xạ cùng cưỡi ngựa bắn cung, bộ xạ phân ở ba cái trường thi, cưỡi ngựa bắn cung cử hành ở bên trong giáo trường thành Đôn Hoàng.

      Phí đông bầu trời vừa xuất vài tia sáng, ánh nắng ban mai dịu dàng, đường ánh sáng dẹp và dài xuất trời, đường cái cũng náo nhiệt dần lên, tùy ý có thể thấy được rất nhiều người ăn mặc đồng phục võ sĩ, phía sau lưng thiếu niên binh sĩ đều mang cung tên.

      Lý Chân cưỡi ngựa tới phía đông thao trường, ngày hôm nay Khang Tư Tư cùng với , nàng là khán giả, lúc bắt đầu thi cưỡi ngựa bắn cung mới xuất .

      Phía đông thao trường, ở nơi cửa ra vào chật ních những thí sinh đăng ký, Lý Chân hết nhìn đông lại nhìn tây, nghe thấy phía sau có người gọi: "Lão Lý, bên này! Bên này!"

      Lý Chân vừa quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ mập mạp đứng ở góc hướng về vẫy tay.

      Lý Chân đại hỉ, vội vã dẫn ngựa tới, "Lão mập, ngươi đăng ký chưa?"

      "Chưa! vội, đăng ký sớm cũng vô dụng."

      Tên Béo này là bằng hữu tốt nhất của Lý Chân, tên là Tửu Chí, mọi cũng gọi tửu tên Béo, phụ thân là đồ tể có tiếng thành Đôn Hoàng.

      Tên Béo cùng tuổi với Lý Chân, hai người cùng nhau lớn lên, tính cách của hào sảng khôi hài, đại sư Vong Trần cũng khá là thích , thu làm đệ tử ký danh, để cùng Lý Chân 2 người cùng nhau học, tập võ.

      Tên Béo đọc sách giỏi, võ nghệ cũng qua quýt bình thường, có điều cũng có 1 khả năng phi thường, chính là phi đao rất lợi hại, trong mười bước có thể bách phát bách trúng.

      Đệ đệ của tên Béo là Tửu Bình cũng theo huynh trưởng đến đây, là người rất hâm mộ Lý Chân, vội vã ân cần tiếp nhận dây cương, "Chân Ca, ta giúp người giữ ngựa."

      "Đa tạ!"

      Lý Chân lúc này mới phát tên Béo vẫn cưỡi con lừa như bình thường, khỏi kỳ quái hỏi: "Lão mập, đợi lát nữa thi cưỡi ngựa bắn cung, ngươi cưỡi cái gì?"

      Tên Béo gãi đầu cái, có vẻ như rất khổ não : "Ngày hôm qua cưỡi lừa ra ngoài thành thuê ngựa, tới chậm bước, ngựa đều bị đều thuê hết, vì lẽ đó. . . . ."

      Lý Chân thấy Tửu Bình hướng phía mình nháy mắt mấy cái, lập tức hiểu , vỗ vỗ bả vai của tên Béo cười : " sao, nếu như cho phép thi phi đao, tiêu chuẩn vào kinh trừ ngươi ra còn có thể là ai khác."

      "Đúng vậy! Đúng vật! Ai.., hết cách rồi, mượn được ngựa, thể làm gì khác hơn là bị ép từ bỏ cưỡi ngựa bắn cung, biết Tư Tư có cười ta hay nữa."

      Bên cạnh Tửu Bình nhịn được che miệng cười trộm, tên Béo đột nhiên có cảm giác, nghiêng đầu qua chỗ khác mạnh mẽ trừng chút, "Cười cái gì cười, lẽ nào lão ca ngươi là người lâm trận lùi bước sao?"

      Lý Chân cũng nhịn được nở nụ cười, "Ca ca ngươi chưa bao giờ làm ra chuyện lâm trận lùi bước, chỉ là người có chút mập, chạy bộ so với người khác chậm chút, người khác đều chết trận, vẫn chưa chạy tới nơi, lão mập, có đúng hay ?"

      Tửu Chí cười đến híp cả mắt, rất có biểu lộ ' Ngoài cha mẹ sinh ta ra, người hiểu ta nhất là lão Lý' mà cảm khái.

      Lúc này, cửa chỗ ghi danh có người hô to: "Lý Chân! Sĩ tử châu học Lý Chân đến hay chưa?"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 8: Cạm bẫy


      Là giọng của tên giám khảo đứng ở trước cửa hô to, Lý Chân vội vã giơ tay, "Ở đây!"

      "Mau tới đây đăng ký, sĩ tử châu học chỉ còn lại mình ngươi là chưa có đăng ký."

      Tửu Chí ở phía sau lầm bầm câu, "Mở mắt cho , ràng lão tử cũng là sĩ tử châu học, cũng chưa có đăng ký, sao có thể còn mỗi mình ngươi?"

      "Phỏng chừng bọn họ bị hồ đồ rồi, cùng đăng ký !"

      Tửu Chí đem con lừa giao cho đệ đệ, hai người bước ra trước đài đăng ký, đưa ra trúc bài của thí sinh, giám khảo cầm cái bút làm bằng than đăng ký cho Lý Chân, "Nhanh đăng ký , ngươi thuộc nhóm đầu tiên của cuộc thi, thời gian sắp đến rồi."

      "Giám khảo đại gia, xin hỏi ta ở nhóm thứ mấy?" Tửu Chí bên cạnh vội hỏi.

      "Ngươi?" Giám khảo sửng sốt chút, "Ngươi tên là gì?"

      "Tửu Chí, tửu trong uống tửu, chí trong hướng chí!"

      "Tửu Chí ở chỗ này!" Bên cạnh người giám khảo khác hô.

      "Làm phiền các vị, nhường đường chút!" Tửu Chí liều mạng chen chúc tới.

      Lúc này, Lý Chân đăng ký xong, giám khảo chỉ chỉ về phía cửa lớn, "Vào thôi! Ngươi là người thứ nhất nên lều bên thứ nhất bên trong chính là của ngươi, là cái lều lớn màu xanh lam, đừng để nhầm lẫn."

      "Đa tạ!"

      Lý Chân tiến vào thao trường, bên trong giáo trường bố trí kỹ càng, bày ra mười tấm bia, tầm bắn ước chừng năm mươi bộ, mỗi lần mười người đồng thời bắn tên, trong vòng thời gian quy định phải bắn ra mười mũi tên, trúng hồng tâm của ba tấm bia coi như hợp lệ, nếu muốn tham dự cưỡi ngựa bắn cung, nhất định trúng hồng tâm của mười tấm bia.

      Bên cạnh có năm toà lều, đây là cho thí sinh lựa chọn cung tên đồng thời cho thí sinh chờ đợi, lều thứ nhât màu xanh lam là của Lý Chân.

      "Lão Lý!"

      Tửu Chí từ phía sau đuổi theo, "Kỳ quái, ta ràng cùng ngươi đồng thời báo danh, sao lại bị phân đến nhóm thứ tám, ngươi được phân ở nhóm đầu tiên."

      "Ai biết, tùy ý phân phó ! Lão mập, ngươi ở cái lều thứ mấy?"

      "Lều thứ ba, là cái màu đỏ ở kia."

      Tửu Chí lại kéo Lý Chân thấp giọng : "Nghe quy tắc năm nay được sửa lại, chỉ có năm mươi người mới có tư cách tham gia cưỡi ngựa bắn cung, chọn lựa từ trong bảng thành tích của phần bộ xạ, ngươi cần cẩn thận, chớ khinh thường!”

      Lý Chân gật gù, quy định này có thể hiểu, bởi vì có Vương Hiếu Kiệt ở đây, vì lẽ đó muốn bảo đảm chất lượng của thí sinh, để tránh khỏi các thí sinh vàng thau lẫn lộn như năm ngoái.

      Năm ngoái, trăm tên thí sinh cưỡi ngựa bắn cung, trong đó chỉ có sáu mươi người bắn trúng tấm bia, nếu như năm nay ,tình huống như thế mà xuất trước mặt của Vương Hiếu Kiệt, làm mất hết mặt mũi của Sa Châu.

      "Ta chú ý, đợi lát nữa đến cửa lớn, ta còn có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng nè!"

      "Được!"

      Tửu Chí chạy như bay, Lý Chân lại tiến vào toà lều lớn thứ nhất, phía bên trong lều có hơn hai mươi người, phía bên giá bày ra ba hàng cung tên, có hai tên giám khảo, người phụ trách đăng ký chính thức, tên còn lại phụ trách hỗ trợ lựa chọn cung tên.

      Cái gọi là giám khảo, kỳ thực đều là châu Binh địa phương lâm thời bị điều , thái độ vô cùng lỗ mãng, chỉ cần động tác của thí sinh hơi chậm chút, liền bị giám khảo chỉ vào mũi mà mắng nhiếc.

      Bất quá bọn tựa hồ nhận thức được Lý Chân, đối với vẫn là khá lịch , Lý Chân tới phía trước giá cung, giá cung toàn bộ là Bộ Thị Cung.

      So với cung tên của Lý Chân hay dùng lớn hơn nhiều, hơn nữa loại cung này bị thợ thủ công làm có chút thô ráp, còn lâu mới có thể so sánh với cung tên của , cung tên của chình là do sư phụ tiêu hao thời gian ba năm mới chế tạo thành công, có thể so tên với Tượng Chi Cung.

      Bộ Thị cung từ ngũ đấu đến thạch giống nhau, tùy theo từng người, có thể tùy ý lựa chọn, Lý Chân đối với việc chọn lựa cung tên khá là kỹ càng, liên tiếp thử ba, bốn cái, đều hài lòng, quá .

      Lúc này, giám khảo trợ giúp lựa chọn cung tên chậm rãi tới cười : "Chân công tử có phải là cảm thấy thuận lợi?"

      Tên này giám khảo này mang bộ quần áo màu vàng, khá là bắt mắt, Lý Chân thấy biết mình, cũng cười cười : "Cung quá , có cái nào nặng hơn ?"

      "Quả là có chút hơi ."

      Giám khảo dẫn tới hàng thứ ba, cầm lên cái cung rồi : "Cái này vừa nặng vừa được coi trọng nhất, cái cung nào có thể so sánh với nó, công tử ngại thử chút?"

      Lý Chân cây cung chậm rãi kéo ra, cây cung này dĩ nhiên là cung hai thạch, vừa vặn phù hợp với lực cánh tay của , Lý Chân đại hỉ, "Đúng là cái này."

      Vị giám khảo khẽ mỉm cười, "Mau ! Cuộc thi gần bắt đầu rồi."

      'Đùng! Đùng! Đùng!'

      Tiếng trống vang lên, mặt trời vừa mới mọc lên, mười tên thí sinh của nhóm đầu tiên bắt đầu thi bộ xạ, bên cạnh mỗi người có 1 lọ tên, bên trong chứa 10 mũi tên, cầu của cuộc thi là lúc tiếng trống kết thúc phải toàn bộ bắn hết mũi tên, tất cả mọi người rất hồi hộp, nội tâm cùng nhịp trống đồng thời nhảy lên.

      Lý Chân lại thấy rất dễ dàng, cuộc thi bộ xạ đối với , quả thực dễ như ăn cháo, dễ dàng 10 mũi tên đều bắn trúng hồng tâm, hẳn rất là mãn nguyện.

      "Chúc mừng Chân công tử thông qua cuộc thi!"

      Tên giám khảo kia xuất ngay trước mặt Lý Chân, vẻ mặt tươi cười : "Thành tích được xác nhận, công tử xếp hạng thứ nhất, quan chủ khảo ta thông báo cho công tử, đến đại tá tràng chuẩn bị tham gia cưỡi ngựa bắn cung, cuộc thi thứ 2 diễn ra tại đó.”

      "Đa tạ!"

      Lý Chân đem cung tên đưa cho , bước nhanh ra ngoài, đối với ,cuộc thi bộ xạ có bất kỳ ý nghĩa gì, cưỡi ngựa bắn cung mới là vấn đề mà quan tâm lúc này, .

      Ngày hôm nay, trạng thái bản thân vô cùng tốt, chỉ cần phát huy như bình thường, tiêu chuẩn vào kinh trừ ra còn có thể là ai khác.

      Lý Chân ra thao trường, từ xa nhìn thấy Khang Tư Tư, lúc này nàng nhìn thấy Lý Chân, cao hứng nhảy đựng lên vẫy vẫy tay, "Bên này, tam lang ca ca!"

      thanh của nàng nhàng, nghe rất là thân mật, bên cạnh rất nhiều người đều liếc mắt nhìn về phía nàng, nàng cũng thèm để ý chút nào mà xông lên, thân mật kéo cánh tay của Lý Chân, "Tam lang ca ca, ta chờ ngươi hơn nửa ngày rồi."

      Lý Chân nhìn hai gò má sáng loáng đỏ au như hai đóa hoa hồng xinh đẹp của Tư Tư, trong lòng dâng lên tia ôn nhu, cũng nhịn được mà cảm thấy ấm áp.

      "Tư Tư, Nhị ca ngươi đâu?"

      " đại tá tràng bên kia rồi, Tuyền đại tỷ cũng tới, vừa nãy ta còn nhìn thấy nàng, phỏng chừng nàng cũng đại tá tràng, nàng để ta thông báo cho ngươi,cho ngươi thả lỏng tâm tình, nên lo lắng bất cứ điều gì mà thi đấu."

      Nguyên lai đại tỷ cũng tới, lúc này lại nghĩ đến chuyện, cảm thấy rất áy náy đối với Tư Tư: "Ngày mai, ta muốn ra ngoài mấy ngày, lần trước đáp ứng đến xem ngươi thi đấu khiêu vũ, khả năng cao được rồi."

      Tư Tư tỏ vẻ u, "Ta nghe Tuyền đại tỷ rồi, ngươi được cũng có cách nào khác."

      Lý Chân thấy dáng vẻ của nàng khổ sở, liền cười : "Nếu , người ra bên ngoài cùng với ta, Nhị ca ngươi cũng muốn mà!"

      Tư Tư chậm rãi cúi đầu, "Ta rất muốn a! Nhưng . . . thi đấu khiêu vũ lần này rất trọng yếu, nghe nếu đạt giải còn có thể Trường An. Xin lỗi, Tam lang ca ca, ta. . . Ta muốn từ bỏ chuyện đó."

      Lý Chân hơi nhướng mày, "Ngươi muốn Trường An?"

      Trong mắt Tư Tư loé ra dáng vẻ bối rối, liền vội vàng lắc đầu, " có a! Ta chỉ muốn , cha ta sao có thể cho phép ta ."

      Lý Chân quá tin tưởng, vị tiểu nương này lòng muốn Trường An cùng với Lạc Dương, sao có thể dấu diếm được mình, lại dặn dò: "Coi như cha ngươi đáp ứng, ngươi cũng thể ! Ngươi vẫn chưa tới mười bốn tuổi, người Trường An quá nguy hiểm."

      "Ta !"

      Lý Chân vẫn có chút yên lòng, có thời gian phải chuyện với Khang đại thúc, phải trông coi tốt vị tiểu nương này.

      . . . . .

      Cuộc thi diễn ra cực kỳ nhanh chóng, chỉ chưa đầy 1 thời thần, 600 tên thí sinh của ba trường thi hoàn thành xong bộ xạ.

      Phần lớn thí sinh đến đó đều có thể kết thúc, nhưng còn có năm mươi tên thí sinh muốn tham gia cưỡi ngựa bắn cung, tranh cướp ba tiêu chuẩn vào kinh hương cống.

      Đây mới chính là mục đích chính của vũ cử thi hương lần này, cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung cử hành ở bên trong giáo trường thành Đôn Hoàng, nơi này cũng là nơi thi đấu các cuộc mã cầu ở Sa Châu, hàng năm thi đấu mã cầu hấp dẫn đến mấy vạn dân chúng Sa Châu chạy tới xem thi đấu, tình huống từ trước đến nay chưa bao giờ có.

      Ngày hôm nay, cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung của vũ cử thi hương cũng hấp dẫn hơn vạn tên khán giả, bọn họ đứng chật ních bốn phía thao trường mà xem thi đấu.

      Mấy ngàn binh sĩ phụ trách duy trì trật tự, tại phía bắc lại có toà khán đài, quan lại cao tầng Sa Châu đều ngồi ở đó.

      Bao gồm Thái Thú Lý Vô Khuy, Trưởng Sử Tương Nguyên, Tư Mã Tác Tri Bình, phó quân sử Trương Đình, ngoài ra còn có hai vị huyện Huyện lệnh của thành Đôn Hoàng cùng với Thọ Xương, Lý Thị Gia Chủ Lý Tân, Trịnh thị gia chủ Trịnh Lâm, vân vân….

      Ngày hôm nay còn có hai vị khách quý, vị là tả Vệ đại tướng quân, Võ Uy đạo tổng quản Vương Hiếu Kiệt, vị khác là phó tướng của Vương Hiếu Kiệt Tô Hoành Huy, Vương Hiếu Kiệt chính là quan to tam phẩm, quyền cao chức trọng.

      Mà Thái Thú Lý Vô Khuy chỉ là quan tứ phẩm hạ cấp, chỉ có chức quan chênh lệch vài cấp, hơn nữa địa vị trong triều đình cũng còn lâu mới có thể so sánh, thậm chí ngay cả phó tướng Tô hoành huy bản thân cũng sánh được.

      Vương Hiếu Kiệt ngồi chủ vị ở giữa, Tô Hoành Huy lại ngồi ở hàng thứ hai, dù sao Lý Vô Khuy là nhân vật chính, muốn ngồi cùng với Vương Hiếu Kiệt, nào có đạo lý nhân vật chính phải ngồi ở phía sau.

      Vương Hiếu Kiệt coi như chẳng có chuyện gì phát sinh, híp mắt thưởng thức đội Vũ Cơ uyển chuyển nhảy múa ở sân.

      Ngồi ở phía sau lưng là Trương Đình, cũng cười cười , ngày hôm nay cũng ra vẻ là làm cái gì cũng biết, vạch trần Vương Hiếu Kiệt liên hệ cùng Lý Chân ở trong bóng tối.

      Có điều phải chú ý, bất luận như thế nào, tiêu chuẩn thuộc về con trai của , tuyệt bỏ qua.

      "Trong quân Đại Tướng Quân cũng có tướng lĩnh được đề cử Kinh Thành tham gia vũ cử sao?" Lý Vô Khuy cười hỏi.

      "Trước đây có, nhưng năm nay còn chưa cân nhắc, dù sao cũng đánh trận, tạm thời có tâm tư này."

      Lý Vô Khuy gật gù, lại thân thiết rằng: "Nghe Thánh Thượng phái Cao Duyên Phúc sứ Đôn Hoàng, mấy ngày nữa đến, ta nhưng chưa nhận được tin tức, có nên sai Trương quân sử phái nhóm quân đội nghênh đón, Đại Tướng Quân cũng nên phái quân đội nghênh đón có được ?"

      Lý Vô Khuy nhắc tới làm Vương Hiếu Kiệt trong lòng buồn bực mất tập trung, bỗng dưng cả kinh, "Theo lời của sứ quân, Thánh Thượng phái Cao Duyên Phúc đến?"

      " quan điệp là ghi như vậy, chẳng lẽ phải Cao phủ quân?"

      Vương Hiếu Kiệt càng thêm lo lắng, Cao Duyên Phúc là hoạn quan tâm phúc của Thánh Thượng, quyền cao chức trọng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chính mình làm sao gánh được trách nhiệm trọng đại này.

      Ý tứ của Lý Vô Khuy hiểu , Lý Vô Khuy chỉ phụ trách phạm vi của Sa Châu, mà Vương Hiếu Kiệt quản lý toàn bộ Hà Tây, cũng nên phái quân đội nghênh đón.

      Vương Hiếu Kiệt che giấu lo âu ở trong lòng, gật gù cười : "Ta phái quân đội rồi, tạm thời chưa có tin tức, bên cạnh Cao phủ quân có cung đình thị vệ, vấn đề an toàn có vấn đề gì, Lý sứ quân nghĩ sao?"

      "Ta cũng hi vọng như vậy."

      Lúc này, Tác Tri Bình tiến lên thi lễ : "Đại Tướng Quân, sứ quân, cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung chuẩn bị bắt đầu rồi."

      Vương Hiếu Kiệt tâm tư chú ý đến việc tỷ thí sân, có chút mất tập trung mà hỏi: "Có bao nhiêu người tham gia?"

      "Khoảng chừng hơn năm mươi người, đều là người tài ba trong cuộc thi bộ xạ, cũng là những thiếu niên cưỡi ngựa bắn cung ưu tú nhất ở Sa Châu, tin tưởng Đại Tướng Quân thất vọng."

      Vương Hiếu Kiệt thuận miệng đáp ứng tiếng, "Vậy bắt đầu !"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Tuyệt cam lòng

      Tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung được bắt đầu, sở dĩ gọi là tỷ thí mà gọi là cuộc thi, bởi vì bộ xạ đều định ra tiêu chuẩn, ai có khả năng đều có tư cách tham gia vào vòng trong, có tính cạnh tranh gì của thi đấu.

      Cưỡi ngựa bắn cung ngược lại, có tiêu chuẩn, hoàn toàn đều do bản thân sĩ tử dự thi cạnh tranh, người nào có kỹ năng giỏi nhất mới là người thắng cuộc, chính vì thế mới gọi là tỷ thí.

      Cưỡi ngựa bắn cung tổng cộng thi mười vòng, vòng thi năm người, mỗi người chỉ có cơ hội, những người khác đều ở bên ngoài thao trường chờ đợi, có người gọi tên mình mới có thể vào.

      Chuyện này cũng là quy củ mới của năm nay, năm ngoái mọi người cùng nhau vào sân chờ đợi, có người năm ngoái khi sĩ tử tỷ thí có người quấy rầy, ảnh hưởng đến thành tích, vì lẽ đó mới có quy tắc mới.

      Lý Chân ngồi chiến mã cùng đám sĩ tử chờ đợi ở bên ngoài, tuy rằng biết thành tích bộ xạ của bản thân, có điều năm mũi tên của đều trúng hết hồng tâm, mà thành tích được quan chủ khảo xác nhận, tiến vào ba vị trí đầu đều có vấn đề.

      Tất cả mọi người đều dắt ngựa, vảnh lỗ tai lên, nghe giám khảo gọi tên của mình.

      Rất nhiều sĩ tử phải là lần đầu tiên tham gia tỷ thí, có nhiều người vẫn là lần thứ ba tham gia, những người này đều là con cháu gia đình giàu có của Sa Châu, gia cảnh ưu việt, nuôi được chiến mã là điều bình thường.

      "Tác Bình, Lý Bàn!"

      Giám khảo cao giọng gọi 2 cái tên, thanh rất cao, gọi hai đến ba lần, mỗi người đều nghe được rất ràng, Lý Bàn xoay người lên ngựa, khinh thường liếc mắt Lý Chân, "Còn hết hi vọng sao? "

      Lý Bàn ngửa mặt lên trời cười to trận, thúc ngựa vọt vào trong sân tỷ thí, lúc này bên ngoài chỉ còn dư lại ba người, vẫn có kêu lên tên của , Lý Chân trong lòng cũng bắt đầu có chút bồn chồn, lẽ nào có gọi chính mình sao?

      thể a! Toàn bộ mũi tên của đều trúng hồng tâm, năm tên giám khảo đồng thời chấm điểm thành tích, do quan chủ khảo thông báo cho tham gia cưỡi ngựa bắn cung, thái độ phi thường nghiêm mật, có lý do gì để cho mình tham gia cưỡi ngựa bắn cung.

      Lý Chân nghĩ đến thần thái Lý Bàn lúc nãy với lời của , trong này lẽ nào mưu gì sao?

      Lý Chân cũng nhịn được nữa, thúc mã tiến lên, cao giọng hỏi giám khảo: "Xin hỏi, có tên Lý Chân hay ?"

      Giám khảo nhìn kỹ danh sách, lắc đầu : "Danh sách bên trong chỉ có người họ Lý, gọi là Lý Bàn, vừa nãy vào, rất xin lỗi, có tên Lý Chân!"

      Lý Chân sửng sốt, toát vẻ giận dữ hỏi, "Vì sao lại có tên của ta?"

      Giám khảo là ông lão, liếc mắt cái Lý Chân, chậm rãi : "Người trẻ tuổi, có tên ngươi bình thường sao? ngươi thi bộ xạ hợp cách, tiêu chuẩn cưỡi ngựa bắn cung ngoài năm mươi bước hợp cách, dĩ nhiên là có tên ngươi, đừng có vội vàng tức giận, trái tim của lão nhân gia ta được tốt lắm."

      Lý Chân hiểu , tên giám khảo bộ xạ lúc này là tên gian xảo, che giấu thành tích của bản thân mình, khiến mình lọt vào danh sách 50 thí sinh tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, dĩ nhiên có tư cách tham gia tràng tỷ thí cuối cùng.

      Bọn họ đều là quan lớn, quyền lực che trời, thủ đoạn nào là làm được, chiêu trò này quả thực dễ như ăn cháo, Lý Chân cũng từ từ tỉnh táo lại.

      khắc chế lửa giận trong lòng, ôm quyền hỏi: "Xin hỏi giám khảo , nếu ta muốn tra thành tích của bản thân, phải làm sao?"

      Ông lão lại liếc mắt nhìn , lặng lẽ dùng bút chỉ về phía tên giám khảo bên cạnh, Lý Chân lập tức quay đầu ngựa lại, vọt tới trước mặt tên giám khảo này, thi lễ : "Ta muốn tra thành tích bộ xạ, tìm ngươi đúng ?"

      "Hóa ra là Chân công tử, ngươi chưa vào sao?" Tên này giám khảo nhận thức Lý Chân, hờ hững hỏi.

      Lý Chân lắc đầu, "Ông lão lúc nãy thành tích bộ xạ của ta hợp cách , ta muốn biết bản thân cuối cùng bộ xạ đứng thứ bao nhiêu, có phải là thứ năm mươi mốt ?"

      "Cái này. . . ."

      Giám khảo mặt lộ ra vẻ khó khăn, chần chừ nửa ngày mới lấy ra quyển danh sách, "Theo quy củ, cho phép ngươi tra thứ tự, có điều thấy ngươi là người thà, ta giúp ngươi xem chút."

      Giám khảo nhìn lên nhìn xuống, cũng có chút sửng sốt, "Chân công tử, ta cũng thể tin được, này viết rất ràng, thứ tự của ngươi xếp hạng cuối cùng."

      "Cái gì gọi là cuối cùng?" Lý Chân càng nổi giận hơn.

      "Chính là. . . . có thành tích."

      Lý Chân rướn người từ trong tay giám khảo đoạt lấy quyển danh sách, giám khảo nhất thời hô to, "Danh sách này ngươi thể nhìn, nhanh trả lại cho ta!"

      Lý Chân trả cho , danh sách cuối cùng thấy được tên của chính mình, xác thực có thành tích, mặt sau có dòng ghi chú , 'Dùng cung trái với quy tắc' .

      Lý Chân giống như bị chậu nước lạnh từ đầu tạt xuống, tới hôm nay mới lĩnh giáo được thủ đoạn của quan trường, nguyên lai từ đầu đến cuối là cái bẫy.

      Để cho mình toà lều lớn thứ nhât, sắp xếp người riêng biệt cho mình lựa chọn cung tên, dụ dỗ bản thân tự chọn loại cung hai thạch, cuối cùng tên giám khảo kia xuất , lấy cây cung, việc diễn ra cách hoàn hảo, có tia lỗ thủng nào.

      cũng từng nghĩ đến Lý Tân từ bỏ, theo bản năng, nghĩ Lý Tân giở trò trong phần tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, nhưng nghĩ đến, đối phương dĩ nhiên ra tay đúng lúc thi bộ xạ, bày ra cái bẫy xảo diệu để mất tư cách tham gia tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung.

      Hơn nữa còn có dòng chữ ghi chú hợp cách vũ cử thi hương, coi như Vương Hiếu Kiệt muốn giúp , để tham gia tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, nhưng có được quan trong coi vũ cử tán thành, dù cho có phát huy tài năng cưỡi ngựa bắn cung xuất sắc đến mấy nữa cũng có tư cách vào kinh.

      Lý Chân lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng, giận dữ nên lời, cuối cùng bản thân chỉ có thể bị người khác nắm giữ, đùa bỡn trong lòng bàn tay.

      Nhưng tuyệt cam lòng, coi như có bất kỳ thành tích gì, cũng phải để mọi người dân Sa Châu biết tao ngộ của bản thân.

      Lý Chân trong lòng cực kỳ tức giận, quay đầu ngựa lại, mạnh mẽ mãnh đánh roi vào mông ngựa, thúc ngựa chạy gấp về phía tỷ thí trong sân.

      "Ngăn lại!" Vài tên quan chức hô to.

      Hơn mười người binh sĩ lao đến, vung trường thương ngăn cản đường của Lý Chân, kéo căng dây cương, hai chân ghì chặt, chiến mã hí dài tiếng, hướng lên trời nhảy lên, từ đỉnh đầu mười người binh sĩ bay qua, lọt vào phía trong sân bãi tỷ thí.

      Trong sân tỷ thí tiếng trống vang lên như sấm, dân chúng cuồng nhiệt hô to, vỗ tay cỗ vũ những thí sinh tỷ thí dưới sân, Tửu Chí đứng ở hàng đầu tiên, bọn họ hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm bóng dáng của Lý Chân, có chút sốt ruột.

      Khang Tư Tư gấp đến độ xoắn tay giậm chân mà kêu, "Tên béo đáng chết, ngươi đến cùng có nhìn thấy tam lang ca ca hay ? Tỷ thí gần kết thúc rồi, sao chưa thấy tham gia?"

      Tửu Chí bất đắc dĩ mở hai tay ra, dáng vẻ rất là vô tội : "Ta cùng ngươi đứng chung chỗ, ngươi nhìn thấy, ta sao có thể nhìn thấy được?"

      Lúc này, Lý Tuyền chen chúc tới, "Tư Tư, Tiểu Chí, nhìn thấy A Chân nhà ta hay chưa?"

      "Đại tỷ, chúng ta cũng chưa nhìn thấy , kỳ quái, sớm nên lên sân khấu, sao còn chưa tới?"

      Đúng lúc này, Khang Đại Tráng chỉ vào phía cửa ra vào hô to lên, "Mau nhìn, A Chân chạy vào!"

      Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chỉ thấy Lý Chân cưỡi con ngựa trắng, như trận cuồng phong chạy nhanh vào trong tràng tỷ thí, phía sau đám binh sĩ đuổi theo, lại bị Lý Chân bỏ xa.

      Khang Tư Tư cùng Lý Tuyền có chút hưng phấn hô to lên, Tửu Chí càng là kích động tay đấm vào ngực hùng hồn mà , "Quả nhiên ngoài dự liệu của ta."

      đài cao, vài tên quan lớn lên vẻ mặt khác nhau, Vương Hiếu Kiệt cùng Trương Đình đều lộ ra dáng vẻ gì, phảng phất như biết người tới là ai.

      Lý Vô Khuy cùng Trưởng Sử Tương Nguyên chỉ để ý đến khoa cử thi hương, đối với Vũ cử cơ bản mặc kệ, bọn họ cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Chỉ có Tác Tri Bình cùng Lý Tân hai mặt nhìn nhau, tiểu tử này làm sao có thể xông vào đây? Lý Tân cảm thấy tia ổn, tình có lẽ phải làm ầm lên.

      Lúc này, Lý Chân phóng ngựa lao đến trước mặt đài cao, ôm quyền hô to: "Đại tướng quân, học sinh Lý Chân nguyện biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung!"

      Vương Hiếu Kiệt cười ha hả, "Ngươi là người phương nào? Vì sao phải vì ta biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, lẽ nào ngươi tham gia tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung sao?"

      Thứ sử Lý Vô Khuy nhận ra Lý Chân, rất kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Tác Tri Bình, "Tác Tư Mã, đứa này có tham gia tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung sao?"

      Tác Tri Bình hoảng hốt vội vàng lắc đầu, "Cụ thể thế nào hạ quan cũng biết, Trương quân sử biết ?"

      thuận lợi đem tình giao cho Trương Đình, Trương Đình vội nở nụ cười, "Tác Tư Mã là Tư Mã Sa Châu, toàn quyền phụ trách vũ cử thi hương, phận của ta là xuất binh duy trì trật tự, làm sao lại hỏi ta?"

      Vương Hiếu Kiệt giả vờ kinh ngạc hỏi: "Thiếu niên này rất trọng yếu sao?"

      Lý Vô Khuy có chút hiểu , phỏng chừng mấy người này rắp tâm hãm hại Lý Chân, mặc dù là quan chức khá là có tinh thần trọng nghĩa, nhưng dù sao cũng là người trong quan trường.

      muốn vì thiếu niên bình thường mà đắc tội đối với đồng liêu, hơn nữa trong chuyện này phỏng chừng dính đến bê bối nào đó, chuyện xấu trong nhà cũng thể để người khác ngoài ngõ tường.

      Lý Vô Khuy cười cười : "Ở thành Đôn Hoàng, tài năng cưỡi ngựa bắn cung của thiếu niên này rất nổi tiếng, biết tại sao, ngày hôm nay có tham gia tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung."

      Vương Hiếu Kiệt tựa hồ có chút hứng thú, hỏi Tác Tri Bình: "Lúc nào tỷ thí mới kết thúc?"

      vị quan phủ trả lời. "Hồi bẩm Đại Tướng Quân, còn vòng cuối cùng."

      "Như vậy ! Bổn qua thấy thời gian còn sớm, ngồi thêm tí cũng có chuyện gì, nếu tài năng bắn cung của thiếu niên này có tiếng ở Sa Châu, ngại để biểu diễn thoáng lát tài năng của mình, các vị nghĩ như thế nào?"

      Tất cả mọi người cảm thấy có điểm thích hợp, nào ai muốn chính mình chạy đến xem biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung, coi như có biểu diễn cũng là an bài trước của quan phủ.

      Chỉ có Trương Đình đáp lời : "Đại Tướng Quân có nhã hứng, ta cảm thấy nên sắp xếp chuyện này, ý của Tác Tư Mã ra sao?"

      Tác Tri Bình trong lòng thầm mắng tiếng, nhưng Vương Hiếu Kiệt mở miệng, thể làm mất mặt Đại Tướng Quân, chỉ có nỗ lực gượng cười : "Có thể an bài!"

      Vương Hiếu Kiệt gật gù, đứng dậy đối với Lý Chân cười : "Vị thiếu niên này, mọi người đều đồng ý, sau khi kết thúc tỷ thí để ngươi biểu diễn tài năng, hi vọng ngươi đừng làm cho bọn ta thất vọng."

      Trương Đình cũng cười , "Lý Công Tử, Vương đại tướng quân là khách quý từ xa tới, nếu đồng ý xem ngươi biểu diễn tài năng, ngươi cũng đừng làm mất hứng thú của Đại Tướng Quân."

      Trương Đình chính là ám chỉ Lý Chân, được đem tình ra, làm mất hưng phấn của mọi người, đối với ngươi có chỗ tốt.

      Lý Chân từ phẫn nộ bau đầu mà dần dần tỉnh táo lại, yên lặng gật đầu, hiểu ý tứ của Trương Đình, Vương Hiếu Kiệt chỉ là khách mời, khách mời quản chuyện của người khác, nhìn thoáng qua việc, bản thân có cách nào để trở mình.

      Nhưng Lý Chân cũng thể nuốt được cục hận này, coi như có cách nào để trở mình, cũng phải làm bản thân được hãnh diện lần, để bọn họ nhìn chút, chân chính cái gì mới gọi là tài năng bắn cung, cho bọn họ cảm thấy nhục nhã.

      "Đa tạ đại tướng quân!"

      Lý Chân quay đầu ngựa lại hướng về phía ngoài chạy , thầm tính toán suy nghĩ, chuẩn bị tại thời khắc cuối cùng rửa nhục.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :