1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85-2: Trong tức khắc (2)

      Bách Phương Viện nằm gần đại môn phía chợ nam, là địa điểm có rất đông người qua lại, ba quán kỹ viện xếp thành hàng ngang phố bộ, cạnh tranh rất quyết liệt, hơn mười vị nương đứng ở cửa mời chào khách làng chơi, cảm giác rất nhiệt tình.

      Dòng người qua lại phía trước Bách Phương Viện được đám kỹ nữ lôi kéo mời chào vào kỹ viện, Tửu Chí quá quen cảnh này nên vừa tới nơi bị hai ả kỹ nữ lôi vào trong kỹ viện.

      Lúc mới bước vào cửa, vẫn còn ra vẻ nhăn nhó, hô to tiếng:
      - Lão Lý, để ta vào trong tìm hiểu lát.

      Địch Yến vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay mời chào của hai ả kỹ nữ, tuy người mặc đồ nam tử nhưng vẻ mặt nàng vẫn đỏ bừng, tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.

      - Lý đại ca, sao huynh lại dẫn muội tới chốn này chứ?

      Nghiêng đầu ngó quá thấy Lý Trân gì với ả kỹ nữ ăn mặc hở hang, trong lòng nàng thấy khó chịu, liền tóm lấy cổ tay Lý Trân, lôi tới nơi có người.

      Nàng giận giữ hung hăng kẹp cổ Lý Trân :
      - Huynh cũng giống bọn họ học hành những trò đàng hoàng.

      Lý Trân bị móng tay sắc nhọn của nàng véo, mặt nhăn mày nhó, chắp tay thở dài :
      - Bà của tôi ơi, chẳng phải ta giúp muội tìm Lam Chấn Ngọc đó sao?

      - Ý huynh Lam Chấn Ngọc nấp ở đây sao?

      Địch Yến chớp chớp mắt, vẻ mặt giận dữ đột nhiên tan biến, tay nàng cũng buông ra.

      - Cái này cũng phải trách huynh, sao sớm?

      Lý Trân cười khổ tiếng, đường chỉ tìm huynh đệ Sách thị quên cho Địch Yến biết, nhưng mục đích cuối cùng là tìm Lam Chấn Ngọc.

      - Thôi được rồi, coi như ta ràng, xin lỗi muội được chưa?

      Địch Yến thấy mấy ả kỹ nữ bên kỹ viện khác tới chỗ mình, khiến nàng sợ hãi lôi Lý Trân bỏ chạy, chạy cách cửa lớn của kỹ viện chừng vài chục bước nàng mới dám dừng lại, nghiến răng nghiến lợi :
      - Xem các người chèo kéo khách thế nào nào?

      Vừa quay người lại thấy Lý Trân đâu, nàng vội nhìn trước nhìn sau thấy Lý Trân lại quay lại cửa kỹ viện dắt ngựa nhưng vẫn bị mấy ả kỹ nữ kia bao vây, mấy ả kỹ nữ cười rất lẳng lơ như thân quen với Lý Trân lắm ý.

      Địch Yến vừa tức vừa hận, dậm chân mạnh xuống đất thầm quát:
      - Rút cuộc huynh ý đến đây bao nhiêu lần rồi?

      Lúc này, Lý Trân dắt ngựa tới, Địch Yến tức giận hừ tiếng rồi quay ngoắt đầu thèm nhìn .

      Lý Trân thấy nàng nũng nịu kiểu trẻ con, đành đứng sang bên dám gì với nàng, nhưng chỉ được lúc, Địch Yến lại giận đùng đùng tới :
      - Huynh phải ràng cho ta biết Lam Chấn Ngọc có liên quan gì tới nơi này chứ?

      Lý Trân thấp giọng :
      - Hôm qua Lão mập gặp hai người đồng hương Đôn Hoàng ở đây, mà hai người đồng hương đó lại là bà con thân thích với Lam Chấn Ngọc, ta nghi ngờ Lam Chấn Ngọc náu ở đây.

      Địch Yến thấy có vẻ rất trịnh trọng, khó chịu trong lòng cũng dần dần tan biến, nàng chần chừ lát rồi :
      - Nhưng... đó là chuyện của ngày hôm qua, còn hôm nay có thể tìm được sao?

      - Ta cũng biết nữa, chỉ có thể thử vận may xem sao thôi, lão mập , có thể bên trong có người biết nên vào trong tìm hiểu rồi.

      - Hừ!

      Địch Yến hừ tiếng :
      - Bây giờ ta biết rồi, cái tên mập kia lúc nào cũng bận, ta cũng hiểu bận gì nữa hóa ra là bận tới nơi này, sau này huynh cũng ít giao du với thôi, loại bạn bè này có cũng sao.

      Lý Trân vội vàng chuyển đề tài hỏi:
      - Hôm nay muội vội vàng tìm ta là có việc gấp gì thế?

      câu hỏi nhắc nhở Địch Yến, ngờ nàng lại quên béng chuyện này chứ, nàng lập tức :
      - Tối qua Chu Tác Nguyên tới nhắc nhở tới phụ thân của ta, Thánh thượng hạ chỉ, ra lệnh cho bọn họ trong ba ngày phải đưa ra báo cáo, hy vọng phụ thân có thể phối hợp.

      - Thế nào gọi là phối hợp?
      Lý Trân hiểu hỏi lại.

      Địch Yến đưa ánh mắt buồn rầu, hồi lâu mới buột miệng :
      - Chính là... nhận tội!

      Lý Trân đột nhiên cảm thấy giật mình, chỉ ... chỉ trong vòng ba ngày sao?

      Đúng lúc này, Tửu Chí bước ra từ kỹ viện, chạy tới trước mặt hai người vẻ kích động :
      - Ta hỏi dò được địa chỉ của Sách gia rồi.

      Lúc này Địch Yến cũng còn tỏ vẻ khó chịu nữa, vội vàng :
      - Ở đâu vậy?

      - Chính ở trong phường Diên Phúc bên cạnh.

      Lý Trân lập tức :
      - Chúng ta ngay thôi.

      Ba người vội vàng lên ngựa, thúc ngựa chạy tới phường Diên Phúc.

      ......

      Phường Diên Phúc lớn lắm, do giáp ranh với phía nam thành, phần lớn nhà dân trong phường đều cho thuê làm kho hàng, ngõ ngách rất ngoằn ngoèo, cảm giác rất hỗn loạn

      Bọn họ rất nhanh tìm được phủ đệ của Sách gia ở thành Lạc Dương, nằm cuối hướng đông của phường Diên Phúc, là tòa nhà chừng tám mẫu, tứ phía đều là những nhà dân thấp bé.

      Cách đại môn của Tác gia chừng hơn hai mươi bước, Lý Trân ghìm chặt chiến mã, kinh ngạc phát thấy, trước đại môn của Sách gia có mấy tên công sai đeo đao đứng đó, bên cọc gỗ cũng cột ít chiến mã.

      - Là người của Lai Tuấn Thần!
      Địch Yến nhận ra trong số những tên thị vệ, chính là những tên thủ hạ của Lai Tuấn Thần hôm qua bao vây bọn họ.

      Lý Trân cũng ngẩn người ra, Lai Tuấn Thần sao lại tìm tới Sách gia chứ, lẽ nào là vì... Ngưu hoàng sao?

      Nghĩ nghĩ lại, chỉ có khả năng này thôi, Sách gia mua số lượng lớn Ngưu hoàng bị Lai Tuấn Thần điều tra ra.

      - Lý đại ca, chúng ta phải làm sao đây?
      Địch Yến thấy rất lo lắng, nếu mà bị Lai Tuấn Thần cướp mất Lam Chấn Ngọc, với độc ác của Lai Tuấn Thần phụ thân còn có thể giải được tội sao?

      - Đợi chút.

      Lý Trân nghe thấy bên trong Sách phủ vọng ra những tiếng la hét, đúng lúc này, bóng người mặc áo xanh từ tường đột nhiên nhảy xuống, nhảy vào trong những ngôi nhà của dân phía bên ngoài tường.

      - Chính là Lam Chấn Ngọc!

      Lý Trân kéo ngựa quay đầu lại, thúc ngựa chạy về phía những nhà dân, hô lớn:
      - Lão mập, A Yến, hai người đánh bọc từ phái tây nhé.

      Ba người phân thành hai hướng, men theo những bức tường quanh Sách phủ mà chạy. Lúc này, Lai Tuấn Thần dẫn theo hơn chục tên thuộc hạ cũng từ Sách phủ lao ra, gã tỏ vẻ rất tức giận, gần như tóm được Lam Chấn Ngọc rồi mà lại để chạy mất.

      Lai Tuấn Thần và đám thuộc hạ cũng vội vàng leo lên ngựa, dọc theo phía đông mà chạy.

      Chiến mã của Lý Trân rất mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, thúc ngựa men theo những nhà dân, gần bám sát được bóng dáng của người mặc áo xanh kia, người áo xanh kia như muốn vượt qua những bức tường để thoát ra ngoài.

      Lý Trân truy đuổi tới trước con ngõ , đột nhiên dừng chiến mã lại, chỉ thấy ở phía dưới bức tường đoạn cuối con hẻm, Lam Chấn Ngọc co giật, miệng ngừng hộc máu ra.

      Mới cách có ngày đêm, bộ dạng của Lam Chấn Ngọc thay đổi hẳn, với độc tính rất mãnh liệt biến thân thể gã trở nên gày gò ốm yếu thế này, hai gò má hóp lại, mắt lồi ra, giống như con sói đơn độc bị cái đói hành hạ cả mùa đông vậy.

      Lý Trân cầm cung lên, rút mũi tên ra, giương cung như trăng tròn, ngắm thẳng vào Lam Chấn Ngọc cách ba mươi bước. Lúc này, Lam Chấn Ngọc từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cung tiễn của Lý Trân, trong ánh mắt toát lên tuyệt vọng trước cái chết và mong cầu sống

      cảm giác khó diễn tả thâm nhập vào tâm can của Lý Trân, trong lòng chút gì đó nỡ, mũi tên giương lên được nửa thốn, rồi rời khỏi dây cung, phóng như tia chớp vào bức tường ngay sát đầu Lam Chấn Ngọc, đuôi mũi tên vẫn còn rung rung.

      Lam Chấn Ngọc kinh ngạc nhìn Lý Trân, ánh mắt toát lên tia cảm kích, gã nhanh chóng xoay người lại nhảy lên mái nhà dân, rồi men theo những cây lớn nhảy qua bức tường.

      Lý Trân ngẩn ngơ nhìn Lam Chấn Ngọc biến mất, trong lòng có mất mát nào đó khó diễn tả.

      Lúc này những tiếng vó ngựa dồn dập lao tới, Lai Tuấn Thần cầm tay trường kiếm như muốn giết chết ai đó ngay lập tức, y cũng ghì chiến mã lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những vết máu đen rơi vãi đất, rồi lại thấy mũi tên gắn chặt tường, ngẩng đầu lên vẫn thấy những tán lá lay động.

      Trong lòng y bỗng nhiên thấy tức giận, quay người lại vẻ hung tợn nhìn chằm chằm Lý Trân :
      - Có phải ngươi để cho chạy rồi phải ?

      Lý Trân với khuôn mặt đỏ bừng, cũng quay lại quát lớn:
      - Tính mạng của Địch tướng quốc chỉ còn có ba ngày làm sao ta có thể để chạy thoát cơ chứ?

      Lai Tuấn Thần ngạc nhiên, trong ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ trong nháy mắt, y liền quay chiến mã lại, hô lớn với đám thuộc hạ lao tới:
      - ra cổng phường, tiếp tục truy đuổi.

      Lai Tuấn Thần dẫn theo đám thuộc hạ cuốn theo bụi mù mà lao , Lý Trân nhìn vào chiếc cung cầm tay, cũng tránh khỏi những tiếng thở dài

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Mồm vậy nhưng bụng nghĩ khác

      Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Lý Trân bị những tiếng kêu gào giận dữ làm tỉnh giấc:
      - A Trân, ngươi hãy xuống đây cho ta.

      Lý Trân mệt tới nỗi mắt cứ nhắm tịt lại thể nào mở được ra, uể oải :
      - A tỷ à, lại làm sao nữa đây, tỉ dịu dàng chút có được ?

      - Dịu dàng cái con khỉ gì chứ, ta còn chưa đập đầu của đệ đâu đấy, sao cửa tiệm cả đêm đóng, đệ định để bọn đạo tặc vào cuỗm hết đồ trong tửu lầu sao?

      Lý Tuyền càng thêm tức giận, lấy cán chổi gõ mạnh vào cầu thang:
      - Tiểu tử thối, còn mau xuống đây!

      Lý Trân sợ hãi, vội vàng hỏi Tửu Chí nằm ở đầu kia:
      - Lão mập, đêm qua ngươi đóng cửa tiệm sao?

      Tửu Chí với vẻ mặt đầy oan ức nhìn :
      - Chẳng phải trước là huynh đóng cửa sao? Nên ta mới để ý.

      Lý Trân lại nằm vật xuống giường, vỗ vỗ vào trán, lần này chết chắc rồi, chí ít cũng bị bà chị này lột lớp da thôi.

      Bất đắc dĩ, đành phải lề mề bò dậy, nhảy từ cầu thang xuống, ôm lấy đầu :
      - A tỉ, tỉ đánh đệ đó chứ?

      Lý Tuyền bận kiểm kê lại những thùng rượu trong tiệm, trong tiệm có tiền nên phải bận tâm mà quan trọng nhất là kho chứa rượu, nơi đó mới chính là nguồn sống của nàng, cho dù thiếu thùng nàng cũng phát điên lên thôi.

      Nàng vừa kiểm kê vừa :
      - Kiểm kê xong xem có tổn thất gì tìm đệ để tính sổ, cứ thiếu thùng rượu ta đánh đệ mười trượng, đệ mau chóng cầu trời phù hộ đêm qua đừng có tên tiểu tặc nào tới đây .

      Lúc này, Lý Tuyền lại cầm cán phất trần chỉ vào trong buồng :
      - Đệ vào trong hầm rượu kiểm kê cho ta, tổng cộng có ba trăm hai mươi hai thùng, cộng với nửa thùng chưa bán hết, mau!

      Trong lòng Lý Trân ngầm thấy buồn cười, đại tỉ của quân lệnh như sơn, làm tướng quân quả đáng tiếc quá.

      - mau, hay là muốn ta đập cho đệ phát đây?

      Lý Tuyền thấy đệ đệ cứ lề mà lề mề, bực tức dùng cán phất trần phát cho cái vào lưng, Lý Trân bị đau giống như con thỏ con nhanh chóng chạy vào hầm rượu.

      Lúc này, Tửu Chí cũng lầm lũi từ lầu xuống, y rất khiếp sợ cái cán phất trần của Lý Tuyền, vẻ nơm nớp lo sợ :
      - Tuyền đại tỉ, ta muốn mua cho phụ mẫu ít đất đai nên ta xin phép trước đây.

      Lý Tuyền kiểm kê những đồ trong quầy rượu, đầu cũng chẳm thèm ngẩng lên :
      - Mập, đệ vẫn là người thận trọng, biết nghĩ tới phụ mẫu, giống như tên Lý Trân nhà ta, như tên đầu đất chẳng biết lo nghĩ gì, có biết bao những dịu dàng xinh đẹp vây quanh lại thèm đếm xỉa cứ thích qua lại với ả Địch tiểu nương kia chứ, khiến người khác nhìn thấy phải khó chịu, đệ thử xem giữa bọn họ có mối quan hệ thế nào chứ?

      Tửu Chí bỗng đưa mắt nhìn thấy Địch Yến đứng ở trước cửa tự lúc nào, sắc mặt ảm đạm, thanh trường kiếm sau lưng như muốn rút ra khỏi bao, lúc đó y vô cùng hoảng hốt vội vàng thấp giọng:
      - Tuyền đại tỉ, đừng…. đừng nữa!

      Lý Tuyền thấy giọng của y có gì khang khác, liền ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt của Địch Yến, nàng hơi sửng sốt dường như có vẻ ngượng ngùng cười hỏi:
      - Địch nương, đến đâu hồi nào vậy?

      tức giận trong ánh mắt của Địch Yến cũng biến mất, cố đè nén cục giận này vào trong lòng, thản nhiên :
      - Ta vừa tới, Tuyền đại tỉ, Lý Trân đâu rồi?

      - Muội tìm A Trân sao?

      Lý Tuyền nhìn trước nhìn sau, rồi lại hỏi Tửu Chí:
      - Tiểu mập, A Trân đâu? Ngươi có thấy đâu ?

      - Đệ… đệ có việc gấp phải trước đây.

      Tửu Chí lập tức quay người chạy ra khỏi tửu lầu, trong chốc lát nhìn thấy bóng dáng đâu.

      - Cái tên mập này, cho dù có mắc tiểu cũng vội như vậy chứ!
      Lý Tuyền thấy Tửu Chí chạy như thục mạng liền cười và thốt ra câu đó.

      Lúc này, nàng lại nhanh chóng quan sát Địch Yến lượt, thấy nàng có cách ăn mặt rất riêng, mặc chiếc quần màu xanh, bên ngoài mặc chiếc áo bào màu vàng, hai bên vay choàng lên chiếc khăn màu hồng, bên dưới mang đôi dày màu trắng tinh khiết.

      Tóc nàng được chải thành đôi, tóc đen nhánh được búi bằng cây trâm cài khảm lục bảo thạch.

      khuôn mặt nàng dường như có bôi lớp phấn nhạt, càng khiến cho nước da của nàng trở nên nhẵn nhụi và sáng, đội mắt to tròn đầy thần thái, chiếc môi nhuận hồng, chiếc mũi thanh cao.

      Lý Tuyền cũng thể thừa nhận, Địch tiểu nương này quả mỹ nhân, là mỹ nhân mà nàng thấy đẹp nhất, nhưng đáng tiếc…

      Lý Tuyền đưa mắt nhìn về nửa thanh trường kiếm nhô lên đầu Địch Yến, chính thanh trường kiếm này khiến nàng cảm thấy được vui.

      Nghe Địch Yến là người con của quan thần, bản thân Lý Tuyền lại là thương nhân, trong lòng nàng đương nhiên là có chút bài xích những người con nhà quan lại, nhưng đây cũng phải là vấn đề gì, đệ đệ của nàng đỗ Võ cử, chính là đại bàng chờ ngày giương đôi cánh, làm gì có người con nào lại xứng với đệ ấy chứ?

      lại Lý Tuyền thích bộ dạng hiệp nữ của Địch Yến, những người con võ vẽ làm sao có thể tề gia nội trợ giúp chồng dạy dỗ con cái được chứ.

      Lý Tuyền thấy Địch Yến muốn tìm đệ đệ của mình, ánh mắt nàng khẽ đảo rồi lại ra vẻ hoảng hốt :
      - Ta nghĩ ra rồi, A Trân dường như sáng sớm nay ra ngoài rồi, Tư Tư tới tìm nên dẫn ấy ra ngoài chơi rồi.

      - Tư Tư?
      Địch Yến thấy kỳ lạ hỏi:
      - phải Tư Tư ở Trương Dịch sao?

      - ấy thể ở mãi Trương Dịch được, ấy lại thích A Trân nhà ta như vậy nên lén lút tới Lạc Dương tìm cũng là điều bình thường thôi, haiz, Địch nương, tới chậm bước rồi, nếu đến sớm hơn khắc gặp bọn họ rồi.

      Lý Tuyền vừa vừa có vẻ chột dạ mắt luôn đảo vào trong sân, lúc này mong rằng đệ đệ của nàng đừng xuất .

      - Vậy ta đợi huynh ấy lúc vậy. Ta… ta có việc gấp muốn tìm huynh ấy.

      Trong lòng Địch Yến quả cảm thấy được vui, tối qua để cho Lam Chấn Ngọc chạy thoát, hôm nay lại tự kiểm điểm bản thân lại ra ngoài chơi bời với Tư Tư, biết có ý gì nữa đây?

      Trong lòng nàng thấy bất mãn, chân đá vào thùng rượu rồi tiếp:
      - Ta làm phiền Tuyền đại tỉ làm ăn nữa, ta vào trong đợi vậy.

      xong, nàng cất bước hướng vào trong, khiến Lý Tuyền giật mình vội vàng ngăn lại :
      - Đừng , bên trong… bên trong tiểu nhị tắm, cứ đứng ở đây đợi .

      Phản ứng của Lý Tuyền rất nhanh, tiện tay lấy cái ghế đặt ở góc rồi cười chừ nhàng :
      - Yến nương ngồi ở đây là được rồi ảnh hưởng gì tới chuyện buôn bán của ta đâu.

      Địch Yến nghe có tiểu nhị tắm, khiến nàng khựng lại dám bước tiếp rồi từ từ ngồi xuống chiếc ghế kia, nàng quan sát lượt quán rượu rồi lại hiếu kỳ cười :
      - Đại tỉ chuẩn bị bao nhiêu rượu như vậy, có lẽ nào để chuẩn bị mừng thọ cho Thiên tử sao?

      Lý Tuyền cũng phiền lòng vì chuyện có nên làm lễ mừng thọ cho Nữ hoàng đế , câu hỏi của Địch Yến khiến nàng nhớ ra, Địch tiểu nương này là con của đám quan lại biết đâu đấy lại biết được những tin tức trong nội đình sao.

      Lý Tuyền liền nở nụ cười, gặng hỏi:
      - Địch nương, cha của chắc làm chức quan đâu nhỉ?

      Địch Yến buồn bã cúi đầu rồi khẽ :
      - Cha của ta bị kẻ khác hãm hại và bị bãi quan tống vào ngục rồi, nếu chứng minh được trong sạch của mình, e rằng cha ta lành ít dữ nhiều.

      Lý Tuyền giật mình hoảng sợ, vậy ràng phụ thân sắp bị giết rồi, trong lòng nàng lúc này cũng có chút đồng cảm, Địch tiểu nương này quả rất đáng thương.

      Haiz! A Trân cho dù giúp gì được ấy nhưng cũng nên an ủi, đằng này lại né tránh ấy, thế này chẳng phải là người vô tình vô nghĩa sao? Mình đúng là đại tỉ hồ đồ rồi.

      Lý Tuyền trách bản thân lúc nãy lỡ vậy rồi nên biết bây giờ phải thế nào nữa.

      Trong lòng nàng lên mấy suy nghĩ, rồi cười :
      - Địch nương, như này , ta cũng biết bọn họ ở đâu, hãy tới chỗ quán rượu Giang Tả kia chờ, ta tìm A Trân giúp .

      Địch Yến vội vàng đứng dậy :
      - Đại tỉ cho ta biết bọn họ ở đâu, ta tự tìm bọn họ là được rồi.

      - , , hiểu tính của Tư Tư đâu, từ khó chơi rồi, nếu để ấy biết tìm ấy chắc chắn để đưa đệ đệ đâu, lại còn vừa chửi vừa làm loạn lên nữa đó, nên tới tửu quán kia trước , ta viện cái cớ để đưa đệ đệ tới gặp .

      - Vậy đa tạ đại tỉ quá, ta xin cáo lui.

      Địch Yến ra khỏi cửa tiệm, dắt ngựa tới tửu quán kia, Lý Tuyền ngó thấy nàng xa, lúc này mới chạy vào trong kêu lên:
      - A Trân mau ra đây!

      lúc lâu Lý Trân mới chui từ hầm rượu ra :
      - A tỉ, đệ vẫn chưa kiểm kê xong mà.

      - cần đệ kiểm kê nữa, đệ mau tới tửu quán Giang Tả , Địch nương đợi đệ ở đó có việc gấp cần gặp đệ đó.

      Lý Trân ngẩn người ra, mãi vẫn chưa hiểu chuyện gì, Lý Tuyền có vẻ ngượng ngùng, thúc :
      - Đệ mau , giúp ta chuyện này , đúng là mất mặt quá.

      ……

      Lý Trân lên lầu ba của tửu quán, từ xa nhìn thấy Địch Yến ngồi đó rồi, trong lòng cười trừ, đại tỉ của mình bịa ra câu chuyện kia lại muốn mình tới để chữa cháy, chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.

      Bất đắc dĩ, đành phải lên lầu, tới chỗ Địch Yến, cười :
      - Xin lỗi xin lỗi, để phải đợi lâu rồi.

      Vì chuyện tối qua Lý Trân để thoát Lam Chấn Ngọc nên Địch Yến nổi cáu với , đợi nàng bình tĩnh lại, nàng lại cảm thấy vô cùng áy náy, vì bảo vệ phụ thân của mình mà Lý Trân chút nữa bỏ mạng, để thoát Lam Chấn Ngọc chắc cũng phải chủ ý, sao mình lại cứ trách như vậy chứ.

      Vốn định hôm nay tìm để lời xin lỗi, ngờ lại dẫn Khang Tư Tư ra ngoài chơi, điều này khiến trong lòng Địch Yến có chút bực tức, mặt nàng trùng xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía khác thèm nhìn .

      Lý Trân ngồi đối diện với nàng, cười :
      - Vẫn tức giận vì chuyện tối qua sao? Tối qua cũng là do ta nhất thời hồ đồ, hối hận cũng còn kịp nữa nên tự trách bản thân cả đêm rồi.

      Địch Yến thấy nhắc tới chuyện tối qua, bức tức trong lòng cũng vơi đôi chút, liếc nhìn cái, vẻ lạnh lùng :
      - Khang Tư Tư lặn lội từ Trương Dịch tới để tìm ngươi, dễ dàng gì thế mà ngươi lại thèm chơi với người ta, đây chẳng phải vô lễ sao?

      Trong lòng Lý Trân cảm thấy trách đại tỉ nhiều chuyện, khiến bản thân vào cảnh khó xử, cũng may đường nghĩ ra cách để thoái thác nên vội vàng cười giải thích:
      - Tư Tư và phụ thân hôm qua cùng tới Lạc Dương, nhưng phụ thân của ấy có việc gấp phải quay lại Trường An, sáng sớm hôm nay xuất phát nên ta chỉ tới tiễn biệt mà thôi.

      Địch Yến nghe tiễn người trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.

      - Phụ thân của ấy có việc gấp nhưng ấy có thể ở lại chứ, việc gì phải vội thế.

      - Xảy ra chuyện ở Trường An, phụ thân của ấy làm sao yên tâm nên tới đâu ông ấy đều phải dẫn theo ấy cùng, làm sao dám để ấy ở lại mình chứ.

      - Có đại tỉ của ngươi ở đó mà, huống hồ lại còn có cả ngươi nữa, biết đâu sau này ngươi lại trở thành con rể của ông ấy sao, có gì mà yên tâm chứ.
      Địch Yến lại liếc nhìn .

      - đúng là thích đùa, ấy là Hiên giáo đồ phu quân của ấy nhất định phải là Hiên giáo đồ, làm sao ta có thể cưới ấy được chứ.

      Địch Yến hiểu liền, cái Khang Tư Tư này chính là con của Túc Đặc, thế mà bản thân lại quên béng mất.

      Tâm trạng của nàng ngay tức khắc thoải mái hẳn, nhếch miệng cười :
      - Ta chỉ đùa chút thôi mà, chẳng lẽ ngươi lại cho là sao?

      Lý Trân thấy nàng còn tức giận nữa, cuối cùng cũng yên tâm hơn, thầm nghĩ:
      - Chuyện này từ nay về sau chớ có bừa là được.

      Lúc này, Địch Yến nhớ đến chuyện của phụ thân mình, trong lòng lại có chút trùng xuống :
      - Lý đại ca, huynh xem Thiên tử nghĩ thế nào vậy, tại sao cứ phải ép Ngự Sử Đài trong ba ngày phải báo cáo, Lai Tuấn Thần còn chưa kết luận mà, sao Người cứ cho rằng phụ thân ta là hung thủ chứ?

      Thực ra đêm qua Lý Trân cũng nghĩ thông suốt rồi, trong lịch sử Địch Nhân Kiệt hề bị xử tử, vụ án Phật Kinh cũng liên quan gì tới bản thân hết, chính bản thân mình cũng thể sửa đổi được lịch sử.

      Vậy chắc chắn xảy ra biến cố nào đó, khiến Võ Tắc Thiên phải thay đổi ý định.

      Lý Trân liền cười an ủi nàng :
      - Nếu đúng như nàng , Lai Tuấn Thần vẫn chưa kết luận, Nữ hoàng đế cũng tùy tiện mà giết đại thần đâu, hơn nữa phụ thân của nàng lại là Tướng quốc, ta nghĩ nữ hoàng đế chỉ gây áp lực cho Ngự sử đài thôi, đồng thời cũng gây chút áp lực cho Lai Tuấn Thần, cứ yên tâm , vụ án của phụ thân nhất định có chuyển biến.

      Tuy như vậy, bản thân Lý Trân cũng cảm thấy quái lạ, hiểu xảy ra biến cố gì nữa?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87-1: Phong hồi lộ chuyển (1)

      Điện Phượng Nghi cung Thái Sơ, đây là nơi nữ hoàng Võ Tắc Thiên phê duyệt tấu chương ở trong cung, vụ án xá lợi và vụ án hạ độc kinh Phật dần dần cũng trôi vào quá khứ. Công việc chuẩn bị cho ngày sinh nhật lại được khởi động, công việc triều chính trong mấy ngày nay khiến ai cũng bận rộn, Võ Tắc Thiên cũng ngoại lệ.

      Dãy hành lang ở phía tây nam của điện Phượng Nghi, thần y Thẩm Nam Mậu hối hả tiến về phía điện Phượng Nghi.

      Thẩm Nam Mậu tuổi đời ước chừng khoảng bốn mươi, dáng người bình thường, da trắng, làm ngự y trong cung gần hai mươi năm, là người hiền lành, vì tận tâm chăm sóc người bệnh mà trở nên nổi tiếng. Mọi người trong cung đều rất quý mến. Võ Tắc Thiên cũng rất thích quan tâm săn sóc của ông, chỉ định Thẩm Nam Mậu là ngự y riêng cho bản thân.

      Lúc này, sau cây cột ở hành lang bỗng nhiên có giọng trầm thấp vọng tới:
      - Đứng lại cho ta!

      Thẩm Nam Mậu giật điếng người, dừng bước rồi chầm chậm quay lại nhìn, ở sau chiếc cột phía cuối hành lang là người khôi ngô tuấn tú, mặc áo cà sa, đúng là Tiết Hoài Nghĩa rồi.

      Tiết Hoài Nghĩa vừa rồi vì chuyện của lão ni Hà Nội mà làm ầm ĩ trận với nữ hoàng Võ Tắc Thiên, bị đuổi khỏi điện Phượng Nghi, trong lòng phiền muộn, lại nhìn thấy ngự y Thẩm Nam Mậu.

      Đàn ông được cận kề bên Võ Tắc Thiên nhiều, ngoài Tiết Hoài Nghĩa chỉ còn Thẩm Nam Mậu mà thôi, gần đây Võ Tắc Thiên bị mắc phải chứng phong thấp, khắp người đau nhức vì vậy cầu ngự y Thẩm Nam Mậu tới xoa bóp và châm cứu, có lúc Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy trong lòng cũng có phần nảy sinh lòng ghen ghét.

      Dẫu sao Thẩm Nam Mậu cũng là nam nhân cường tráng, Tiết Hoài Nghĩa muốn kẻ nào khác được đụng chạm lên da thịt của Võ Tắc Thiên.

      Thẩm Nam Mậu nhận ra Tiết Hoài Nghĩa, trong lòng có chút sợ hãi, tiến lên phía trước hành lễ:
      - Hóa ra là Đại tổng quản, đêm thu phong hàn, xin đề phòng bị cảm lạnh!

      Lúc này Thẩm Nam Mậu theo thói quen nghề nghiệp, xong lại khiến Tiết Hoài Nghĩa cười nhạt, chầm chậm bước tới phía trước, đánh giá chút cái tên Thẩm Nam Mậu thấp hơn cả nửa cái đầu này, Tiết Hoài Nghĩa ngồi xuống chiếc ghế đá rồi khiển trách:
      - Lẽ nào ngươi lại muốn cao hơn cả ta sao?

      Thẩm Nam Mậu bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm chậm mà quỳ xuống, Tiết Hoài Nghĩa cười lớn, uất ức của Thẩm Nam Mậu khiến Tiết Hoài Nghĩa vô cùng sung sướng, thốt ra những lời hết sức châm biếm:
      - Thẩm ngự y, ngươi từng chạm qua phụ nữ chưa?

      - Tại hạ trong nhà có thê tử!

      - Ý ta là ngươi từng đụng chạm với nữ nhân trong cung chưa?

      Thẩm Nam Mậu lắc đầu, Tiết Hoài Nghĩa trong bụng có chút kinh ngạc, ngước đầu lên trời cười rồi hỏi:
      - Ngươi trong cung cũng hai mươi năm rồi, lẽ nào từ trước đến nay chưa bao giờ đựng chạm qua nữ nhân trong cung?

      - Tại hạ là ngự y, chức trách của bản thân là kiểm tra và trị bệnh cho mọi người trong cung, những điều tổng quản vừa chính là những việc tối kị với thần. chỉ là tội chết, mà còn là làm những việc trái với y đức, tại hạ tuyệt đối và chưa bao giờ làm những việc vi phạm cung quy và đạo đức nghề nghiệp.

      Tiết Hoài Nghĩa trong lòng chỉ là nhen, kẻ vô năng chỉ có bất lực mà thôi, bản thân còn phải cảnh giác , là trò cười cho thiên hạ rồi.

      Tiết Hoài Nghĩa giờ đây xem thường người này, càng quan sát càng thấy chán ghét, dùng chân đá Thẩm Nam Mậu cú té lăn mặt đất rồi mắng chửi:
      - Kẻ vô dụng bất tài, cút ngay cho tao.

      Thẩm Nam Mậu chậm rãi đứng dậy, hướng tới Tiết Hoài Nghĩa hành lễ rồi quay người khập khiễng bước .

      Tiết Hoài Nghĩa nhìn xa rồi lại nghĩ tới tức giận mà Võ Tắc Thiên đổ lên đầu mình, trong lòng càng thêm muộn phiền.

      thò tay ngắt cành mẫu đơn rồi tức giận ném xuống nước, xong lẩm bẩm:
      - Cái con mụ già đáng chết, ta đây sớm chán mụ từ lâu rồi.



      Thẩm Nam Mậu tới phía trước điện Phượng Nghi, ông vốn là định nhờ cung nữ vào thông báo, may vừa đúng lúc Thượng Quan Uyển Nhi từ trong ra, nhìn thấy Thẩm Nam Mậu liền vội vàng tiến tới hỏi:
      - Hôm nay trong lòng Thánh thượng được vui, muộn chút hãy quay lại nhé.

      - Tì chức !

      Thẩm Nam Mậu thi lễ rồi :
      - Thượng Quan xá nhân, bì chức còn việc muốn bẩm báo.

      Thượng Quan Uyển Nhi dù quay người bước nhưng nghe ngự y như vậy bèn dừng bước và quay lại hỏi:
      - Còn việc gì nữa?

      - Lần trước Thánh thượng giao cho bì chức nhiệm vụ điều tra về cái chết của La Trung Thành, bì chức điều tra ra rồi.

      La Trung Thành chính là hoạn quan giữ trọng trách kiểm tra tất cả các lễ vật mừng thọ được tiến cung, y là cửa đầu tiên kiểm tra thọ lễ vào cung, tất cả những lễ vật mà ngoại thần cung tiến đều phải do y kiểm tra trước, xác nhận có vấn đề gì mới được cho mang vào trong cung.

      Vụ án hạ độc kinh Phật lần trước, ngoài cao tăng Vân Tuyên và vị hoạn quan khác, La Trung Thành cũng may trúng kịch độc mà chết rồi, song y có chết tại chỗ, do đó mới dẫn đến hoài nghi của Võ Tắc Thiên, vì vậy bí mật lệnh cho Thẩm Nam Mậu điều tra cái chết của La Trung Thành.

      Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, liền kéo Thẩm Nam Mậu ngự y vào góc yên tĩnh rồi hỏi :
      - Điều tra đến đâu rồi?

      - La Trung Thành có mặt lúc cao tăng Vân Tuyên chết, sau đó chất độc mới phát tác và tử vong, về mặt thời gian đúng, khoảng thời gian ở giữa là gần canh giờ, khi y kiểm tra phải kêu thảm thiết ngã xuống đất mà chết mới đúng chứ, thể kéo dài lâu như vậy được, hơn nữa….
      Thẩm Nam Mậu giọng điệu có chút ngập ngừng.

      - Hơn nữa cái gì mau !
      Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương thúc giục.

      - Hơn nữa…….chất độc mà y trúng phải lại phải ngấm từ da vào mà là vào từ đường miệng, mặc dù nhìn có vẻ triệu chứng cũng giống nhau, nhưng thực tế nếu kiểm tra kĩ phát ra những điểm tương đồng, cách khác La Trung Thành bị kẻ khác hạ độc, bì chức dám khẳng định điều đó, khi kinh phật được đưa vào trong cung chắc chắn là có độc.

      - Ngươi có dám khẳng định ?

      Thẩm Nam Mậu gật đầu :
      - Bì chức kiểm nghiệm nhiều lần, tuyệt đối tin tưởng và thể nghi ngờ.

      Đôi mắt Thượng Quan Uyển Nhi trở nên long lanh, kết luận của Thẩm Nam Mậu chứng minh kinh phật sau khi vào cung mới bị người ta tẩm thuốc độc. Vậy án hạ độc kinh Phật này có dính líu gì tới Địch Nhân Kiệt cả.

      Thượng Quan Uyển Nhi kì thực biết Địch Nhân Kiệt hề liên quan đến vụ án hạ độc này, trong mắt những người sáng suốt có thể nhìn ra được điều đó. Nàng tin rằng Thánh thượng cũng hiểu, chỉ là việc quá lớn………cần phải có chứng cứ xác thực.

      Trầm tư lúc, Thượng Quan Uyển Nhi mới :
      - Việc này ta biết rồi, hôm nay Hoàng thượng tâm trạng được vui nên cần phải xoa bóp cho người nữa. Ngày mai ngươi tới nhé. Ngoài ra việc mà ngươi có liên lụy rất lớn, ngươi tuyệt đối được lắm mồm, nhớ chưa?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87-2: Phong hồi lộ chuyển (2)

      - Bì chức , bì chức mang họa đến cho người khác đâu.

      Thẩm Nam Mậu xoay người bước rồi, Thượng Quan Uyển Nhi đứng ngơ người ra lúc, trong lòng nàng nặng trĩu, bước về phía điện Phượng Nghi…..

      Trong thư phòng của điện Phượng Nghi, Võ Tắc Thiên phê chuẩn sớ tấu, tâm trạng của bà trong hai ngày vừa qua được vui, biên cương yên, quốc khố trống rỗng, nhưng những nơi cần phải chi lại quá nhiều.

      Quốc khố dùng cho quân đội tăng, đủ loại bổng lộc quan lại, Hà Bắc gặp nạn hạn hán phải cứu tế, lại còn lễ sinh nhật của bà cũng phải tăng thêm chi phí, cải tạo lại Thiên Khu, Thiên Đường vẫn chưa hoàn công, còn cả các khoản chi lớn khác nữa, đủ thứ tiền làm bà rơi vào tình trạng tâm phiền ý loạn.

      Hôm nay Tiết Hoài Nghĩa lại hỏi bà hai mươi vạn quan tiền, dùng để bố trí nơi ăn chốn ở cho lão ni Hà Nội và các tín đồ của bà ta, điều này khiến cho Võ Tắc Thiên nghĩ tới lời buộc tội vài ngày trước của Ngự sử đối với lão ni Hà Nội, tà phóng túng, làm bẩn phật môn.

      Bà liền bác bỏ lời thỉnh cầu của Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa đúng là quê quá hóa khùng, dám cả gan cãi nhau với bà, khiến bà vô cùng tức giận.

      Võ Tắc Thiên càng nghĩ càng cảm thấy phiền, bèn đặt bút son xuống. Bà khoanh tay qua lại trong phòng, lúc này cửa phòng nhè được mở ra, Thượng Quan Uyển Nhi nhàng bước vào.

      Nàng đứng ở cạnh bên, quấy rầy những dòng suy nghĩ chảy trong đầu của Võ Tắc Thiên. lúc lâu sau, Võ Tắc Thiên thở dài tiếng rồi :
      - Uyển Nhi, gần đây Tiết Hoài Nghĩa càng ngày càng vô lễ với trẫm, trẫm cũng thể dễ dàng bỏ qua cho được nữa.

      Thượng Quan Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi là hai người được Võ Tắc Thiên tín nhiệm nhất, cả hai nàng đều rất hiểu tâm lý của Võ Tắc Thiên, có thể là hiểu thấu được tâm tư của bà, đối với những quyết sách của Võ Tắc Thiên có tầm ảnh hưởng rất lớn.

      Bất đồng ở đây chính là Thượng Quan Uyển Nhi có nhiệm vụ giúp đỡ Võ Tắc Thiên công việc triều chính, còn Vi Đoàn Nhi lại lo cho hoàng thượng về những vấn đề trong sinh hoạt cuộc sống, hai người mỗi người quản mảng, từ trước đến nay luôn là “nước sông phạm nước giếng”.

      Nhưng từ khi Võ Tắc Thiên phong Tiết Hoài Nghĩa là Lũng Hữu Đạo đại tổng quản, sau khi Tiết Hoài Nghĩa trong tay có chút quyền lực bắt đầu can dự vào việc triều chính, kẻ có quan hệ mật thiết với Tiết Hoài Nghĩa nghĩa là Vi Đoàn Nhi cũng thông qua Tiết Hoài Nghĩa mà nhúng tay vào việc triều chính rồi.

      Vô hình chung phá vỡ giới hạn được hình thành từ nhiều năm nay giữa Vi Đoàn Nhi và Thượng Quan Uyển Nhi.

      Có nhiều lúc, Thượng Quan Uyển Nhi truyền đạt mệnh lệnh của hoàng thượng, nàng biết chắc rằng chiếu thư là do Vi Đoàn Nhi đứng sau lưng trù định kế sách cho Tiết Hoài Nghĩa, nhưng nàng cũng có cách nào làm khác được.

      Ở trong cung, chỉ cần Vi Đoàn Nhi và Tiết Hoài Nghĩa liên kết với nhau Thượng Quan Uyển Nhi về cơ bản phải là đối thủ của bọn chúng, ngoài việc phải nhẫn nhịn ra nàng chẳng còn cách nào khác cả.

      Lúc này, ngang tàng của làm tổn hại đến mối quan hệ của chính với Võ Tắc Thiên, việc lão ni Hà Nội chính là điểm mẫu thuẫn lớn nhất giữa hai người.

      Song Thượng Quan Uyển Nhi biết, Võ Tắc Thiên thể rời xa Tiết Hoài Nghĩa được, sáng cãi nhau nhưng qua đêm nằm bên cạnh nhau là coi như hết thôi, tại còn lâu mới có thể có cách để đối phó với Tiết Hoài Nghĩa được.

      Thượng Quan Uyển Nhi hành lễ rồi :
      - Tiết Hoài Nghĩa tướng quân vốn là kẻ thô tục, học vấn cao, thánh thượng giờ lại muốn giống như tướng quốc giỏi thực e là hơi quá nghiêm khắc rồi.

      Những lời Thượng Quan Uyển Nhi vừa làm cho Võ Tắc Thiên cảm thấy nỗi sầu trong lòng vơi chút, bà cười rồi gật đầu :
      - Ngươi rất đúng, cầu của ta với là quá cao rồi, cũng mang tính thực tế cho lắm, song lại cầu trẫm phải giao hai mươi vạn quan tiền để lo việc lão ni Hà Nội, ngươi xem ta nên làm gì?

      Thượng Quan Uyển Nhi trong bụng vốn có sẵn câu trả lời rồi, nàng bình tĩnh :
      - Bệ hạ cần phải cân bằng, trước mắt ngân khố và lương thực nhiều, Bệ hạ có thể trả những khoản quân phí nhất định, tiền cứu tế và quan bổng khác trả sau khỏi phải lo lắng rồi.

      Uyển Nhi cảm thấy, việc xây dựng Thiên Khu có thể từ từ mà làm, lễ mừng sinh nhật của bệ hạ có thể làm tăng thêm vui mừng náo nhiệt trong dân chúng, hạ chỉ đại xá, những việc làm như vậy hầu như tốn kém, song về nghi điển nên tiết kiệm chút, ví dụ như có rất nhiều loại khí cụ trước đây dùng rồi, bây giờ cần phải mua nữa.

      Về phần Tiết đại tướng quân, bệ hạ có thể để cho chọn, hoặc là cắt giảm khoản tiền chi cho chùa Bạch Mã, hoặc là giảm mức chi tiêu cho Lân Chỉ Tự.

      Võ Tắc Thiên thầm gật đầu, Thiên Khu quả có thể để từ từ, Thiên Khu và Thiên Đường cùng xây dựng tu bổ, giai đoạn này thợ thủ công ra vào kinh thành rất nhiều, gây nên những chuyện phiền phức đáng có.

      Mặt khác lễ mừng ngày sinh của mình cũng có thể tăng thêm độ vui mừng mà lại giảm được xa hoa lãng phí, lợi dụng những đồ vật cũ trong kho, đây có thể là cách rất hay để tiết kiệm chi phí, Võ Tắc Thiên tiếp nhận ý kiến này.

      Song Võ Tắc Thiên lại nghe ra ý nghĩa khác nữa trong đề nghị của Thượng Quan Uyển Nhi, kì thực chính là hi vọng bà xử lý việc liên quan đến lão ni Hà Nội thận trọng, việc này và lời tố cáo của quan ngự sử có liên quan với nhau, hung hăng càn quấy của lão ni Hà Nội làm cho vua tôi và dân chúng khỏi lên tiếng chỉ trích.

      Võ Tắc Thiên cầm tờ sớ buộc tội của quan Ngự Sử đọc, tờ sớ trình ghi tất thảy các loại tội trạng của lão ni Hà Nội kể từ khi bà ta vào thành, điều này làm cho Võ Tắc Thiên trong lòng cũng có chút vui, bà bèn gật đầu :
      - Ý kiến của Uyển Nhi rất hay, cứ như vậy phê chiếu .

      Thượng Quan Uyển Nhi mừng thầm trong lòng khi Võ Tắc Thiên chấp nhận ý kiến của mình, thời cơ chín muồi, nàng :
      - Uyển Nhi còn việc muốn thưa với bệ hạ!

      - Còn chuyện gì?

      Thượng Quan Uyển Nhi quỳ xuống tâu:
      - Uyển Nhi nguyện mang tính mạng của mình ra để đảm bảo Địch tướng quốc là người trung thành với bệ hạ, ông ấy tuyệt đối phải là người hạ độc, là bị người ta mưu hãm hại mà thôi.

      Võ Tắc Thiên ngẩn ra chút, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cách khó hiểu.

      … .

      Vào đêm hôm đó, Võ Tắc Thiên tuyên chỉ, Ngự Sử đài tạm dừng việc điều tra vụ án Địch Nhân Kiệt hạ độc, đình chỉ Tam ti hội thẩm, phóng thích cho Địch Nhân Kiệt.

      Tuy nhiên chỉ là tạm thời dừng điều tra, cũng phủ định những mối nghi ngờ về Địch Nhân Kiệt, tạm thời cách chức ở nhà chờ điều tra và phán quyết cuối cùng của triều đình.

      Vì Ngự Sử Đài còn kì hạn ba ngày, nên nguy cơ Địch Nhân Kiệt bị ám sát cũng vì thế mà tạm thời giảm rất nhiều.

      Khi ý chỉ vừa được truyền lâu, tên thái giám lén lút ra ngoài hoàng thành, đem bức mật thư tới chỗ của Ngụy Vương phủ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Nhân chi tướng tử

      Nửa canh giờ sau khi Võ Tắc Thiên hạ chỉ, mật thư từ trong cung nhanh chóng được đưa tới Ngụy Vương phủ.

      Lúc này Võ Thừa Tự ngủ, nhưng những gì được viết trong mật thư làm y toàn thân ướt sũng mồ hôi vì lo lắng, y hoảng hốt đứng dậy, sai người cho gọi Minh tiên sinh tới.

      - Điện hạ, lại có chuyện gì mà hốt hoảng đến vậy?

      Minh tiên sinh bước vào trong phòng, nhìn thấy Võ Thừa Tự tâm trí rối bời chắp tay qua lại trong phòng khỏi tò mò hỏi.

      Võ Thừa Tụ vội vàng mời Minh tiên sinh ngồi rồi đưa mật thư từ trong cung chuyển tới cho Minh tiên sinh đọc, Võ Thừa Tự sợ hãi :
      - Tình hình ổn rồi, Thánh thượng thậm chí còn có ý định tha bổng cho Địch Nhân Kiệt kìa.

      Minh tiên sinh xem qua bức mật thư, đôi lông mày nhướn lên, tình hình thực là phức tạp rồi đây. trầm giọng hỏi:
      - Hai ngày nay trong cung xảy ra những chuyện gì, Thánh thượng sao lại đưa ra quyết định như vậy nhỉ?

      - Ta luôn chú ý tỉ mỉ tới từng việc trong cung, nhưng trong hai ngày nay mọi chuyện đều rất yên ắng, xảy ra chuyện gì bất thường cả. Chỉ có chuyện đó là Thánh thượng và Tiết Hoài Nghĩa có chút mâu thuẫn, nhưng việc này đâu có liên quan gì đến vụ án hạ độc của Địch Nhân Kiệt đâu.

      - kì lạ.

      Minh tiên sinh trầm ngâm lúc rồi lại hỏi:
      - Còn tên Lai Tuấn Thần sao? Gã có vào cung tấu việc gì ?

      Võ Thừa Tự vẫn lắc đầu :
      - Căn cứ vào những gì ta biết, Lai Tuấn Thần hề vào cung, thời hạn của gã chỉ còn có hai ngày thôi, hai ngày này gã chẳng khác gì bị hâm đâu, sục sạo tìm Lam Chấn Ngọc khắp nơi.

      Minh tiên sinh ánh mắt lộ vẻ ngờ vực, nếu như chẳng có việc gì xảy ra Thánh thượng sao có thể hạ chỉ như vậy được?

      Đôi mắt Võ Thừa Tự đầy vẻ nôn nóng hướng tới quân sư của mình, lúc này y sợ tới mức làm chủ được bản thân, biết phải làm thế nào mới đúng. Vụ án hạ độc vốn mười phần chắc đến chín bỗng dưng lại xuất vô số những điều ngoài dự đoán, làm cho trong lòng y cảm thấy hối hận.

      - Tiên sinh, nếu tiến hành ám sát Địch Nhân Kiệt lần nữa?

      Minh tiên sinh lắc đầu :
      - tại còn cơ sở để ám sát Địch Nhân Kiệt rồi, trước đây có thể là ông ta sợ tội mà tự sát, ông ta mang tội trong người cái kiểu ám sát này cũng phải truy cứu gì hết.

      Nhưng tại ông ta được ra khỏi nhà lao, lại còn được xóa bỏ cái án giam lỏng, nếu tiến hành mưu sát ông ta nữa vụ án làm kinh thiên động địa rồi, thậm chí so với vụ án hạ độc điện hạ càng nên có suy nghĩ này.

      - Nhưng ta lo lắng Thánh thượng ngộ nhỡ nhìn thấu được chân tướng của việc lúc đó phải làm thế nào?

      - Về việc này ti chức cũng khá lo lắng, song việc này chưa đến mức quá tệ hại, chúng ta vẫn còn có cơ hội để đảo ngược tình thế.

      - Cơ hội gì?
      Võ Thừa Tự lo lắng hỏi.

      Minh tiên sinh chầm chậm đáp:
      - Điều then chốt nằm ở Lai Tuấn Thần và Lam Chấn Ngọc, chỉ cần khẩu cung của Lam Chấn Ngọc chĩa vào Địch Nhân Kiệt, và Lai Tuấn Thần phối hợp tình lúc đó dễ dàng giải quyết rồi.

      - Tiên sinh cảm thấy Lai Tuấn Thần có dám làm chuyện khi quân ?

      Minh tiên sinh nở nụ cười lạnh lùng đáp:
      - Gã có lúc nào dám làm ? Chỉ cần có đầy đủ lợi ích, đừng đến Thánh thượng, đến cả cha mẹ gã cũng bán. Điện hạ, gã kì thực cũng muốn hạ sát Địch Nhân Kiệt, vậy việc này gã cớ sao lại làm cơ chứ? Then chốt chính là phải đáp ứng được đầy đủ cầu của gã.

      Võ Thừa Tự suy nghĩ hồi rồi :
      - Gã từng tới Lộc Minh Sơn Trang của ta, gã ngớt khen ngợi khung cảnh ở nơi đây, hay là đem sơn trang tặng cho gã !

      Minh tiên sinh liền nhắc nhở:
      - chỉ có Sơn Trang mà còn có ái thiếp hồ cơ của điện hạ nữa, gã cũng thèm muốn từ lâu rồi.

      Võ Thừa Tự thực muốn đem ái thiếp của mình tặng cho gã, nhưng lại nghĩ đến nghiêm trọng của vụ án hạ độc y cũng bất chấp tất cả, y lệnh cho người gọi con thứ của mình là Võ Diên Nghĩa tới.

      Y lại nghĩ, Sơn Trang và nữ nhân thể cùng lúc tặng Lai Tuấn Thần được, trước tiên cần phải khiến gã thay mình giải quyết công việc, sau đó mình đáp tạ lại gã.

      Võ Thừa Tự đưa cho con trai mình hộp gỗ, rồi đưa cho tấm kim bài và dặn :
      - Con nhanh tới phủ của Lai Tuấn Thần, đưa cái hộp này cho , những gì ta tự tay mình viết cho đều nằm trong chiếc hộp này, con với , chỉ cần giải quyết tốt công việc của ta, ta đưa nữ nhân tặng cho .

      Võ Diên Nghĩa cầm lấy chiếc hộp, hành lễ rồi :
      - Hài nhi , lập tức ngay.

      Trong bóng đêm, Võ Thừa Tự đứng ở cửa nhìn theo hình bóng con trai mình cưỡi ngựa ngày xa dần, trong lòng cũng khỏi có chút thấp thỏm, y chắp hai tay rồi ngước lên trời cầu nguyện:
      - Xin thượng đế phù hộ độ trì cho con vượt qua được kiếp nạn này.

      … .

      Trời còn chưa sáng, Địch Yến vội tới nam thành để tìm Lý Trân, đợi mãi mới thấy Lý Trân từ trong quán bước ra gãi đầu :
      - Sao mà giờ này tới rồi, trời vẫn còn chưa sáng mà!

      Địch Yến lòng như lửa đốt, hễ tìm được Lý Trân là vội vàng hỏi:
      - Lý đại ca, ta có chuyện khẩn cấp muốn với huynh.

      Lý Trân thấy nàng tinh thần có chút bị kích động, hoàn toàn giống với ngày thường cũng khỏi hoảng hốt liền hỏi:
      - Chuyện gì xảy ra vậy?

      Lúc này, quán phía sau cũng mở cửa, gã tiểu nhị vừa ngáp vừa ra. Địch Yến vội vàng kéo Lý Trân ra góc :
      - Chúng ta ra chỗ khác chuyện .

      Địch Yến kéo Lý Trân ra góc, nhìn ngó xung quanh rồi mới vội vàng :
      - Có hai việc, việc thứ nhất là tối ngày hôm qua thánh chỉ ban rồi, tạm thời đình chỉ việc điều tra của Ngự Sử Đài, tạm thời thả cha của muội ra khỏi nhà lao.

      - Vậy tốt quá rồi!

      Tin này làm cho Lý Trân cảm thấy mừng phát điên, hôm trước vì việc để cho Lam Chấn Ngọc chạy thoát mà vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng.

      có bằng chứng của Lam Chấn Ngọc, điều này khiến cho Địch Nhân Kiệt phải đối mặt với nguy cơ của việc bị buộc phải nhận tội, đến lúc này mọi nguy hiểm tạm thời trôi qua, sao có thể khiến cảm thấy vui trong lòng được cơ chứ.

      - Là chuyện tốt, tối hôm qua cả nhà muội ai nấy đều mừng rỡ khôn tả, mọi người hầu như đều thức trắng cả đêm.

      Địch Yến vô cùng kích động, đôi mắt đỏ lên, nàng lấy tay dụi dụi để lau những giọt nước mắt rồi :
      - Việc thứ hai lại tương đối kì dị, hôm nay lúc còn sáng sớm tinh mơ muội vừa mới bước ra khỏi cửa bỗng thấy có bức thư gửi cho muội.

      Địch Yến lấy ra phong thư rồi đưa cho Lý Trân, nàng :
      - Huynh xem ! Tối hôm qua có vị tiểu hòa thượng tới đưa cho Địch phủ, lúc đó mọi người vui mừng vì việc của phụ thân nên đều chú ý tới bức thư.

      Lý Trân cầm lấy bức thư, bì thư có dòng chữ viết ngoáy nguệch ngoạc khiến cho ngẩn người ra lúc, chỉ nhìn thấy bì thư viết: “Xin Địch Yến nương chuyển giúp tới Lý Trân.”

      - Đây là thư gửi cho ta?

      - Đúng! phỏng chừng có lẽ chủ nhân của bức thư biết huynh ở nơi nào cho nên muốn nhờ muội chuyển giúp, huynh xem xem, xem là thư của ai?

      Thấy Lý Trân muốn hủy thư , Địch Yến vội vàng nhắc:
      - Thư nguồn gốc, huynh nên cẩn thận chút.

      Lý Trân nghĩ lát rồi dùng vạt áo bao lấy bàn tay mình, cẩn thận mở phong thư rồi lấy từ trong đó ra tờ giấy đay màu vàng, chỉ thấy tờ giấy có dòng chữ: “Cảm ơn ân đức của công tử khi giết ta, ta trong lúc hấp hối, nhưng ta có bức thư mà Võ Thừa Tự chính tay mình viết và gửi cho Võ Thuận, phía có ghi chép lại kế hoạch của những gì liên quan đến vụ án hạ độc kinh phật, ta muốn đem phong thư này đến chỗ của Địch tướng quốc, giờ Thân khắc chiều ngày mai, hẹn gặp lại ở trong Huyền Trang Các, Tịnh Thổ Tự.”

      Người gửi đề tên Lam Chấn Ngọc, Lý Trân quá đỗi ngạc nhiên, vội vàng với Địch Yến:
      - Là thư của Lam Chấn Ngọc.

      Địch Yến cũng giật mình, nàng cầm lấy phong thư và xem qua lượt, khỏi kinh ngạc mà thốt lên:
      - Bảo cha ta ra mặt, như vậy sao được?

      Lý Trân bình tĩnh trở lại, có lẽ chất độc trong người Lam Chấn Ngọc phát ra cách trầm trọng rồi, gã còn cách nào chống đỡ lại được nữa nên mới quyết định chọn lấy kết cục như thế này.

      Lý Trân tới lui vài bước, đôi mày như lá kiếm tách ra rồi lại hợp lại, cuối cùng với Địch Yến:
      - việc liên quan cũng rất trầm trọng, hay là để cha muội quyết định .

      … .

      An Nghiệp phường, Địch phủ, quân lính đóng ở xung quanh Địch phủ rời , vì lệnh giam lỏng giờ đây về cơ bản được gỡ bỏ, thị vệ trong Địch phủ cũng rời trước lúc trời sáng, Địch Nhân Kiệt giờ được trả lại tự do song ông được phục chức, giờ ở trong trạng thái tạm thời bị cách chức.

      Sân trước thư phòng của Địch Nhân Kiệt, Lý Trân và Tửu Chí qua lại yên, Tửu Chí hỏi :
      - Lão Lý, ngươi xem liệu lão gia có sợ bị Lam Chấn Ngọc đầu độc mà dám đến ?

      Lý Trân tức giận :
      - Từng ấy tuổi rồi còn sợ gì nữa, ta xem ra có lẽ ngươi sợ đúng hơn!

      Tửu Chí gãi đầu, ngại ngùng đáp:
      - Ta cũng có chút sợ hãi, nhỡ đâu ta trúng tên độc, lại có cái nhân duyên với loại người như ngươi, đành phải chờ chết thôi, ta chết rồi Thúy nhi gả cho ai đây, ta vốn cũng tính mua nhà ở Lạc Dương này.

      - Đừng nữa, nàng đến rồi.

      Tửu Chí vội vàng im lặng, chỉ thấy cửa mở, Địch Yến từ trong thư phòng bước tới rồi với Lý Trân:
      - Lý đại ca, cha muội muốn cùng huynh chuyện chút, huynh vào .

      Lý Trân gật đầu rồi bước nhanh vào thư phòng, Tửu Chí vội :
      - Địch muội, cha muội sao?

      Địch Yến lắc lắc đầu, trong lòng có chút yên :
      - Ta cũng biết ý của phụ thân thế nào nữa, ông chỉ hỏi ta rất kĩ về những việc xảy ra mấy ngày nay, sau đó lại trầm tư gì nữa.

      - Ta đoán là phụ thân muội muốn vào bẩm báo với hoàng thượng rồi, để hoàng thượng phái người tới bao vây lấy Tịnh Thổ Tự, dù sao cũng chỉ có tóm được Lam Chấn Ngọc ông mới có thể rửa hết những mối nghi ngờ về tội hạ độc giết vua của mình, đó chính là biện pháp hiệu quả nhất, muội xem?

      Địch Yến nhìn y cách đầy ngạc nhiên, nàng :
      - Huynh sao bỗng dưng lại thông minh dễ sợ vậy, điều này ta cũng cùng chung ý nghĩ với huynh, phụ thân tốt nhất là nên mạo hiểm.

      Tửu Chí nhịn cười, nghiêng đầu sang chỗ khác thấp giọng lẩm bẩm:
      - Liên quan đến sinh mệnh của Mập gia ta sao có thể thông minh được cơ chứ?

      … .

      Trong thư phòng Địch Nhân Kiệt khoanh tay đứng bên phía cửa sổ trầm tư suy nghĩ, thông qua con mình ông biết chi tiết mọi việc, ông đương nhiên biết vấn đề trọng đại, nhưng ông cũng cần phải suy nghĩ cách ràng về chuyện này.

      Lúc này, Địch Nhân Kiệt dường như để ý tới mọi thứ xung quanh nữa, ngoảnh đầu lại thấy Lý Trân đứng ở bên cạnh, biết đợi từ bao giờ, ông áy náy cười rồi :
      - Xin lỗi, làm công tử đợi lâu rồi.

      Địch Nhân Kiệt trở về chỗ rồi ngồi xuống, đưa bức thư của Lam Chấn Ngọc cho Lý Trân, ông :
      - Ta nghĩ kĩ rồi, ta chuẩn bị gặp Lam Chấn Ngọc, nhưng ta có chút lo lắng.

      - Địch tướng quốc lo lắng gì vậy?

      - Ta lo lắng về Lai Tuấn Thần, tai mắt của rất nhiều, ta đoán là trong phủ của ta cũng có tai mắt của vậy, việc hôm nay cậu đến phủ có lẽ cũng biết rồi.

      - Địch tướng quốc lo lắng Lai Tuấn Thần dùng vũ lực đoạt thư sao?

      Địch Nhân Kiệt thở dài :
      - Những tên ác quan ở Đại Đường ta, từ Sách Nguyên Lễ đến Chu Hưng, rồi lại đến Lai Tuấn Thần, có thể mỗi thời đại gian ác lại càng khủng khiếp hơn, trong đó thể kể đến tên Lai Tuấn Thần này, mặc dù tội ác của chồng chất nhưng thể phủ nhận có chỗ hơn người , đặc biệt là về khoản nắm bắt cơ hội, ta nghĩ cậu hẳn là hiểu rất điều đó.

      Lý Trân lặng yên gật đầu, nghĩ đến Lai Tuấn Thần hai lần bắt Lam Chấn Ngọc, đặc biệt là còn truy ra Lam Chấn Ngọc trốn ở Sách Gia, việc này để lại cho ấn tượng rất sâu sắc, tên Lai Tuấn Thần này quả thực là có thủ đoạn rất khó lường.

      Địch Nhân Kiệt cười rồi :
      - Do đó ta muốn bàn qua với cậu chút, làm thế nào để loại bỏ được tai mắt của Lai Tuấn Thần?

      Lý Trân hiểu được suy nghĩ của Địch Nhân Kiệt, trầm tư hồi rồi :
      - Nghe thư pháp của Địch tướng quốc rất siêu phàm, có thể bắt chước được chữ viết của người khác?

      - Cái đó ta có thể làm được.
      Địch Nhân Kiệt cười rồi :
      - Nếu là nhà thư pháp có tiếng, công lực của ta vẫn còn kém chút, nếu là người bình thường đối với ta mọi chuyện đều vấn đề gì.

      Lý Trân lập tức :
      - Vãn bối có sách lược, có lẽ có thể loại bỏ được tai mắt của Lai Tuấn Thần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :