1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: Độc của phù dung

      mặt Võ Phù Dung vẫn mang nụ cười quyến rũ người khác, khẽ đong đưa thân mình nũng nịu :
      - Người ta để lại chút thuốc kích dục, ngươi cần tức giận như vậy ?

      Lam Chấn Ngọc ngẫm lại cũng thấy có lý, buông lỏng cổ họng của Võ Phù Dung ra, sắc mặt dịu xuống, rầu rĩ vui :
      - Vừa rồi ta người có thương tích, đêm nay thể ở cùng nàng, nàng đừng cố ép ta nữa.

      - Đương nhiên ta cố ép chàng.

      Võ Phù Dung nhanh chóng thối lui đến khoảng cách an toàn, rút kiếm ra lạnh lùng :
      - Ta chán ngấy mặt sẹo của ngươi rồi.

      Sắc mặt của Lam Chấn Ngọc biến đổi lớn, ném ly rượu về hướng Võ Phù Dung, bứt ra rút kiếm ra, bụng lại đau quặn, sắc mặt y trở nên trắng bệch, hét lớn tiếng, nhào mạnh về phía Võ Phù Dung.

      Võ Phù Dung biết lợi hại của y, sợ hãi vội vàng lui về phía sau, ngờ Lam Chấn Ngọc chỉ dùng chiêu giả, nhấc túi da bàn lên, lấy hết sức nhảy lên, bật về hướng cửa sổ, hai vai như sắt chùy, đập nát cửa sổ tinh xảo, bóng dáng biến mất liền ở trong viện.

      Võ Phù Dung kinh hãi, chạy tới phía trước cửa sổ đâm mạnh trường kiếm. Lam Chấn Ngọc biến mất rồi. Trong thâm tâm nàng lo lắng, nếu Lam Chấn Ngọc chạy thoát, nàng giải thích với phụ thân thế nào đây.

      Võ Phù Dung bám cửa sổ gấp gáp hô to:
      - Bắt lại , đừng để chạy.

      Vài tên võ sĩ mai phục ngoài viện xông vào sân, lại thấy Lam Chấn Ngọc, người bỗng nhiên chỉ vào đỉnh hô:
      - nóc nhà, mau đuổi theo!

      Nhưng Lam Chấn Ngọc trước đó thăm dò đường lối, nương bóng đêm yểm hộ, y giống hệt hắc báo mạnh mẽ, liên tiếp lướt qua hơn mười đỉnh tòa nhà, vọt vào đại thụ cành lá rậm rạp, sau đó biến mất thấy bóng dáng.

      Ngụy vương phủ bị kinh động, hơn trăm người cầm cây đuốc, tay cầm hoành đao trường kiếm, lục soát chung quanh trong Ngụy vương phủ rộng lớn, ồn ào náo động la hét ầm ĩ, loạn thành bầy.

      Võ Thừa Tự tay cầm thanh trường kiếm sắc bé, đứng ở giữa sân rộng của phủ trạch Ngụy vương Phủ, sắc mặt xanh mét nghe gia đinh đầu mục bẩm báo.

      - Bẩm báo điện hạ, phòng bếp, kho hàng tìm khắp nhưng có phát tung tích kẻ chạy trốn.

      - Điện hạ, hậu hoa viên cũng lục soát nhưng hề phát Lam Chấn Ngọc.

      ...

      Các nơi điều tra báo cáo theo thứ tự truyền đến, đều phát tung tích của Lam Chấn Ngọc, Võ Thừa Tự tức giận cả người phát run, đây là việc chưa bao giờ phát sinh từ lúc y cầm quyền tới nay.

      Lúc này, Võ Phù Dung mang theo vài tên võ sĩ cũng đến trước mặt phụ thân, trong nội tâm nàng khỏi hơi xấu hổ, nhưng tính cách mạnh mẽ khiến nàng muốn cúi đầu trước mặt phụ thân, hơn nữa phía sau phụ thân còn đứng Ngư Phẩm Long.

      - Phụ thân, đừng tìm nữa, trúng Khiên cơ tán của con, sống qua tối nay đâu. Mấy ngày nữa phát ra thi thể của .

      Chuyện cho tới bây giờ, Võ Thừa Tự cũng muốn trách cứ con , dù sao con cũng nghe lời mình xuống tay với Lam Chấn Ngọc rồi.

      Hơn nữa y hiểu độc tính của Khiên cơ tán. Nếu Lam Chấn Ngọc trúng Khiên cơ tán, người này quả dữ nhiều lành ít, Võ Thừa Tự liền thoáng thở phào nhõm.

      - Việc Lam Chấn Ngọc con cần phải xen vào nữa. Con ngay lập tức Trường An trong đêm, đem chuyện ta phân phó cho con để chứng thực, bất luận có người nào biết gì cũng được buông tha.

      - Con hiểu.

      Võ Phù Dung cũng muốn xen vào việc Lam Chấn Ngọc nữa, nàng xoay người dẫn thủ hạ nhanh chóng rời khỏi sân rộng.

      Đúng lúc này, gã gia đinh chạy vội báo lại:
      - Lão gia, Lai Tuấn Thần cầu kiến!

      Võ Thừa Tự thầm cả kinh, sao Lai Tuấn Thần lại đến cầu kiến vào lúc mấu chốt như này. Y suy nghĩ chút, liền gật đầu :
      - Mời tới gặp ta!

      Võ Thừa Tự lập tức đánh mắt cho Ngư Phẩm Long sứ. Ngư Phẩm Long hiểu ý, vào trong viện phía trước.

      bao lâu, Lai Tuấn Thần theo vài tên thủ hạ vào, bước nhanh tới trước mặt Võ Thừa Tự, khom người thi lễ:
      - Tuấn Thần tham kiến Ngụy Vương điện hạ!

      - Lai Trung thừa, muộn như vậy mà chưa nghỉ ngơi hay sao?
      Võ Thừa Tự gượng cười, lời hỏi han mang hai ý nghĩa.

      - Khởi bẩm điện hạ, ty chức phụng chỉ tra án Xá Lợi, việc liên quan danh dự của điện hạ, ty chức khắc cũng dám buông thả.

      Võ Thừa Tự biến sắc, ánh mắt trở nên hung hang:
      - Việc Xá Lợi phải có định luận từ trước rồi sao? Lập án lại khi nào? Còn có gì có thể tra hả?

      - Điện hạ, ty chức chỉ phụng chỉ làm việc, cụ thể nguyên nhân ty chức biết, cũng dám biết.

      Võ Thừa Tự hung hăng gườm gã, ánh mắt cuối cùng dời . Y khoanh tay nhìn bầu trời :
      - Hay là Lai Trung thừa muốn tra ta?

      - Cũng phải, ty chức dám tra Ngụy Vương điện hạ, đêm nay ty chức tới gặp Vương gia, là muốn người, người này biết Võ Thuận bị ám sát, mong Vương gia phối hợp, để ty chức có thể giải thích cho Thánh thượng.

      Giọng điệu Lai Tuấn Thần tuy rằng khiêm tốn, thắt lưng nhô lên, nhưng gã vẫn trong mềm có cứng rắn, vào thời khắc mấu chốt lôi Thiên tử ra, thực tế chính là uy hiếp Võ Thừa Tự.

      Dù Võ Thừa Tự chỉ là người bình thường, có chủ kiến bao nhiêu, nhưng y lăn lộn quan trường nhiều năm rồi, hiểu ngay ngụ ý của Lai Tuấn Thần.

      Trong lòng của y căm hận, nhưng lại thể làm gì, dù sao vụ án Xá Lợi giờ cũng cách gì, y hiến Xá Lợi giả, Thánh Thượng mắng y khi quân võng thượng, sau đó có kết luận, y giống như bị treo giữa trung, đến trời cũng chạm đất, trong lòng của y thực cũng rất thấp thỏm lo âu.

      Võ Thừa Tự chỉ thở dài, mềm mỏng với Lai Tuấn Thần:
      - Ngươi ! Ngươi muốn người nào?

      - Ty chức nghe Lam Chấn Ngọc làm thị vệ trong Ngụy Vương phủ, Vương gia có thể giao người đó cho ty chức ?

      Võ Thừa Tự ngớ ra, sau lúc lâu mới cười khổ :
      - Lai Trung thừa, ngươi phát trong phủ ta bị phá hỏng sao? Ngay cả Ngụy vương ta cầm kiếm đứng ở tại sân rộng này nữa. gạt ngươi, người ngươi muốn bắt say rượu giết người trong phủ ta, chúng ta cũng muốn bắt giữ người này.

      Lai Tuấn Thần lùi lại sau bước, kinh ngạc địa nhìn Võ Thừa Tự. Gã lập tức ý thức được, gã đưa độc cẩu đến quá sớm, Võ Thừa Tự bắt đầu giết người bịt miệng.

      Trong lòng Lai Tuấn Thần cũng lo lắng, Lam Chấn Ngọc là nhân vật mấu chốt trong vụ án Độc Kinh. Nếu gã ta bị diệt khẩu, vậy mình ăn với Thánh thượng thế nào đây?

      Vốn gã chỉ muốn đắc tội Võ gia, thầm nhắc nhở Võ Thừa Tự chút, nhưng ngờ bây giờ biến thành đem đá đập phá chân của mình.

      Trong lòng của gã ảo não, lại khom người hỏi:
      - Xin hỏi bắt được người này chưa ạ?

      - Nếu bắt được người này, ta ở chỗ này chuyện với ngươi rồi. Người này giờ tung tích , Ngụy vương phủ ở toàn lực lùng bắt.

      Lai Tuấn Thần trầm mặc khôn kể, gã biết rằng mình bây giờ còn chưa đắc tội nổi, cho dù gã tin, cũng thể gì.

      Võ Thừa Tự liếc mắt nhìn gã, lại thản nhiên :
      - Lai Trung thừa muốn ngồi xuống uống ly trà, ở trong quý phủ ta chờ kết quả điều tra ?

      Đây ràng là muốn đuổi người . Lai Tuấn Thần bất đắc dĩ, đành phải khom người :
      - Ty chức dám quấy rầy điện hạ, sáng mai lại tới bái phỏng. Hy vọng điện hạ có thể bắt được phạm nhân.

      Gã thi lễ, quay người . Võ Thừa Tự cũng phái người tiễn gã, chỉ lạnh lùng mà nhìn bóng lưng của gã xa.

      Lúc này, Ngư Phẩm Long bước nhanh về phía trước, thấp giọng :
      - tìm khắp toàn bộ phủ, quả tìm được người này, nhưng có người ở sau tường viện phát vũng máu, hẳn là Lam Chấn Ngọc trèo tường trốn.

      - đám vô dụng khốn khiếp!

      Võ Thừa Tự hận nghiến răng nghiến lợi. Y quay sang với Ngư Phẩm Long:
      - Ta biết thủ hạ của con có ít người, con cần phải thay ta tìm được người này, thể để cho Lai Tuấn Thần bắt được. Bên Vi Đoàn Nhi, ta giải thích cho ta.

      - Con nhất định để cho phụ thân thất vọng!

      ... .

      Ngay tại Ngụy vương phủ tiến hành điều tra toàn diện trong Cao Diên phủ bên cạnh nghe tin cũng lập tức hành động, gần trăm gia đinh cũng cầm cây đuốc cẩn thận điều tra ở trong phủ.

      Dẫn dắt gia đinh Cao phủ điều tra là Lý Trân. Lý Trân cũng là vừa vặn mới đuổi tới, theo gã gia đinh điều tra bên ngoài Ngụy vương phủ mà biết được tình huống.

      Khác với người trong Ngụy Vương phủ, Lý Trân vô cùng hiểu Lam Chấn Ngọc. Lam Chấn Ngọc từ trước đến nay là thỏ khôn có ba hang, gã có thể thong dong trốn khỏi trong vòng vây của năm trăm binh lính Kim Ngô Vệ, lên người này rất nhanh trí.

      Người như thế tuyệt đối để mình bị vây khốn trong Ngụy vương phủ, trước đó gã ắt tìm hết thảy cơ hội để chạy ra Ngụy vương phủ.

      Trong lòng Lý Trân vẽ ra bản đồ chạy trốn, nếu là Lam Chấn Ngọc, như vậy đầu tiên chạy ra Ngụy vương phủ, tới Tự phủ Cao Diên ngay bên cạnh là khả năng lớn nhất.

      Nếu bị thương, trước tiên còn có thể ở trong Cao Diên Tự phủ đơn giản chữa thương, sau đó lại trèo qua tường phường phía tây Cao phủ. Bên ngoài tường phường là Lạc Thủy, Lam Chấn Ngọc hoàn toàn có thể theo Lạc Thủy chạy trốn.

      Cao Diên Tự ở trong cung chưa về, trong phủ chỉ có con nuôi Cao Lực Sĩ làm chủ. Theo an bài của Cao Lực Sĩ, hơn chín mươi gia đinh đều nghe theo mệnh lệnh của Lý Trân.

      Bọn gia đinh chia làm ba đội, đội do Lý Trân dẫn dắt, dọc theo tường của hai nhà Cao – Võ cẩn thận điều tra; đội khác do Địch Yến dẫn dắt, lục soát ở phía tây phường; còn có đội khác do Cao Lực Sĩ dẫn dắt, tra tìm các dấu hiệu khả nghi hẻo lánh khác ở trong phủ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83-1: Tranh chấp bên sông (1)

      Lý Trân phát ở góc tường phía tây bắc có hàng dấu chân, tường cũng có dấu chân, ràng cho thấy có người trèo tường ở đây. Tinh thần lập tức phấn chấn, cẩn thận lục soát trong bụi cây, rất nhanh phát vài vết máu.

      ngửi vết máu, vết máu rất mới, lại toát lên mùi tanh tưởi, bình thường chỉ có miệng vết thương chưa lành mới có loại máu đen này. Lý Trân nhớ tới bảy ngày trước từng đâm Lam Chấn Ngọc bị thương, chẳng lẽ vết thương ở vai của Lam Chấn Ngọc vẫn chưa khỏi hẳn sao?

      Đúng lúc này, Cao Lực Sĩ vội vàng chạy tới, gấp giọng :
      - Lý đại ca, chúng ta ở phòng bếp phát tình huống, nữ đầu bếp bị giết, có người trông thấy.

      Lý Trân lập tức :
      - Dẫn ta xem.

      lát, Cao Lực Sĩ dẫn Lý Trân vào phòng bếp. Trong viện tử đứng đầy gia đinh, hai gã bị giết cũng được khênh ra.

      Lúc này, có gia đinh dẫn tới thiếu niên mười mười hai tuổi, cậu ta sợ hãi cả người run rẩy, trong ắt đầy nỗi hoảng sợ.

      Lý Trân ngồi trước mặt cậu ta, ôn hòa :
      - Cậu cần phải sợ, hãy những gì cậu thấy cho ta biết.

      Thiếu niên đứt quãng :
      - Tôi...tôi nhìn thấy... người co rúc trong viện tử, hộc máu ngừng. Vương đại nương... cũng thấy, bước đến hỏi , lại bị kiếm đâm chết, xông vào phòng, giết chết Vương đại gia, lúc ấy tôi trốn sau đại thụ...

      Thiếu niên đến đây, thất thanh khóc lên, Lý Trân ngẫm nghĩ chút lại hỏi:
      - vai bị thương đúng ?

      Thiếu niên gật gật đầu:
      - Vai trái của quấn vải trắng, toàn là máu đen.

      Vậy là đúng rồi, người này chính là Lam Chấn Ngọc bảy ngày trước bị mình đâm bị thương. đoán sai, Lam Chấn Ngọc trước tiên trốn ào trong Cao Diên Tự phủ.

      - Sau đó sao?

      Lý Trân lại hỏi thiếu niên:
      - chạy khỏi từ nơi này?

      Thiếu niên chỉ ra phía tây:
      - nhảy lên đỉnh nhà, chạy về hướng kia, vừa mới thôi.

      Đúng lúc này, phía tây Cao phủ vọng đến tiếng hét thảm. Lý Trân cả kinh, thả người chạy về hướng có tiếng kêu thảm thiết đó. Cao Lực Sĩ cũng gấp gáp, lớn tiếng ra lệnh với gia đinh đối diện:
      - Nhanh đến tây tường!

      Trong lòng Lý Trân nóng như lửa đốt, phía tây là Địch Yến lục soát, hy vọng đừng chia ra làm việc nha.

      chạy mạch đến tây tường, thấy cửa phía tây mở ra, hai bên cửa chính đứng đầy gia đinh, mặt người nào cũng kích động.

      mặt đất nằm hai gã gia đinh, đều là trước ngực trúng kiếm, máu nhuộm đẫm, xem ra chết rồi.

      - Địch nương đâu?
      Lý Trân thấy Địch Yến, gấp gáp hô to.

      gã gia đinh nơm nớp lo sợ chỉ vào ngoài cửa lớn:
      - Địch. . . nương đuổi ra ngoài rồi.

      Lý Trân đạp chân, vung kiếm lao ra cửa hông, chạy như điên.

      Bên ngoài phường Tích Thiện nơi Cao phủ là mảnh rừng dài dọc con sông chừng hơn mười dặm, xuyên qua khu rừng rộng hơn bốn trăm bước, phía trước là Lạc Thủy đen nhánh, rộng chừng mấy trăm trượng mơ hồ có thể thấy tường thành Hoàng thành Hoàng thành bờ Lạc Thủy bên kia.

      Cách phía đông Lạc Thủy hai dặm là cầu Thiên Tân, mà hướng tây là quân doanh rộng lớn, quân đội dùng gỗ lớn dựng giữa sông tòa thủy môn, có binh lính ở thủy trại lên tuần tra, phòng ngừa con thuyền lai lịch theo Lạc Thủy tiến vào trong thành.

      Lý Trân chạy qua khu rừng, từ xa nghe được tiếng la hét và tiếng đao kiếm va chạm, trong lòng của càng thêm lo lắng, chạy mạch ra khỏi khu rừng, thấy ở ghềnh bãi đá lởm chở bên Lạc Thủy

      Lý Trân liếc mắt cái liền nhận ra người áo đen, đúng là Lam Chấn Ngọc mà bọn muốn bắt, gã là nguyên nhân duy nhất của vụ án Độc Kinh, chỉ bắt được gã mới chứng minh Địch Nhân Kiệt vô tội.

      Thương thế vai trái của Lam Chấn Ngọc nghiêm trọng, cánh tay trái vô lực, cách nào sử dụng nỏ tiễn được nữa, chỉ dùng tay còn lại vung kiếm đấu kịch liệt với Địch Yến.

      Kiếm thuật của Lam Chấn Ngọc cao hơn Địch Yến rất nhiều, nhưng bởi vì gã trúng Khiên cơ tán, độc tính vẫn chưa được tiêu trừ, đau đớn kịch liệt ở bụng làm gã trong lúc chiến đấu với Địch Yến rơi vào thế hạ phong, dần dần sắp chống đỡ nổi.

      Lúc này, độc tính trong bụng lại bắt đầu phát tác, Lam Chấn Ngọc đau đớn vã mồ hôi, gã thoáng nhìn, thấy Lý Trân chạy tới.

      Trong lòng Lam Chấn Ngọc khẩn trương, đem hết toàn lực bổ vài kiếm liên tiếp, bức Địch Yến lui vài bước, gã quay người chạy như điên, thả người nhảy vào Lạc Thủy đen nhánh.

      Địch Yến kinh hãi, xông lên, lại kiếm đâm vào khí, trơ mắt nhìn Lam Chấn Ngọc biến mất ở trong dòng nước, nàng sốt ruột dậm chân.

      Cuối cùng Lý Trân cũng chạy tới nơi, bao oán giận Địch Yến đều trút lên người :
      - Tại huynh cả, ta sắp bắt được rồi, huynh lại dọa sợ chạy mất. Huynh , giờ nên làm gì đây?

      Lý Trân đứng ở bờ sông, lặng yên nhìn nước sông, trong lòng cũng tràn đầy ảo não, hôm nay vốn là cơ hội tốt bắt lại Lam Chấn Ngọc, vậy mà gã vẫn chạy thoát được.

      Đúng lúc này, Lai Tuấn Thần suất lĩnh hơn hai mươi người đuổi tới bờ sông. Cách đó xa, Ngư Phẩm Long cũng mang theo hơn mười người dưới tay chạy đến, bọn họ đều nghĩ rất có thể Lam Chấn Ngọc theo Lạc Thủy chạy trốn, nhưng bọn họ vẫn chậm bước, Lam Chấn Ngọc biến mất ở trong nước.

      Trong lòng Lai Tuấn Thần vô cùng căm tức, tại cách kỳ hạn Thánh thượng giao cho y chỉ còn ba ngày, nếu y bắt được Lam Chấn Ngọc, ăn sao với Thánh thượng đây?

      Ánh mắt Lai Tuấn Thần ánh thoáng rơi người Lý Trân, chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ, lên trước hỏi:
      - Xin hỏi đại danh của vị công tử này là?

      Lý Trân ở Đại Lý Tự giả mạo quan coi ngục từng gặp Lai Tuấn Thần, giờ là buổi tối, lại thay đổi y phục, Lai Tuấn Thần vẫn chưa nhận ra .

      Lý Trân chắp chắp tay, bình thản :
      - Tại hạ Đôn Hoàng Lý Trân, Lai Trung thừa có gì chỉ bảo?

      - Ngươi chính là Lý Trân!

      Lai Tuấn Thần giật mình kinh hãi, y từ trong miệng Lam Chấn Ninh được biết về vụ án Xá Lợi, biết Lý Trân này có liên quan rất sâu trong vụ án Xá Lợi, đây là nhân vật mấu chốt của vụ án.

      Y đánh giá Lý Trân lượt, lại nhìn Địch Yến ở bên cạnh, nhận ra nàng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là người của nhất hệ Địch Nhân Kiệt, ai Địch Nhân Kiệt liên quan đến vụ án này chứ?

      Ánh mắt Lai Tuấn Thần u nhìn Lý Trân, cười khan hai tiếng, :
      - Bản quan phụng chỉ phá án, có thể mời Lý công tử theo ta chuyến ?

      Địch Yến lên trước Lý Trân, đối mặt với Lai Tuấn Thần, :
      - Lai Tuấn Thần, ngươi nên hơi lấy Thánh chỉ ra, Lý công tử là Sa Châu cống sinh, sắp tham gia Võ Cử Binh bộ, gia thế trong sạch, quan phủ cũng chưa kết án, ngươi dựa vào cái gì dẫn ?

      Lai Tuấn Thần hiểm mỉm cười:
      - Ta nghĩ là ai, hóa ra là Địch nương, xem ra ngươi và Lý Trân này có giao tình tầm thường. Bản quan tra được, Lý Trân có liên quan đến vụ án Độc Kinh, có lẽ phụ thân ngươi dính đến vụ án Độc Kinh, nếu con Địch giả sao lại quen biết ?

      Địch Yến nghĩ đến phụ thân bị Lai Tuấn Thần dùng khổ hình đòn hiểm, thương tích đầy mình, trong nội tâm nàng vô cùng căm hận, nghiến răng mắng:
      - Ngươi chính là chó điên loạn cắn người, ngày nào đó, ngươi bị người ngươi làm hại chém thành trăm ngàn mảnh.

      Lai Tuấn Thần giận dữ, thét ra lệnh tả hữu
      - Người đâu, dẫn Lý Trân này .

      Hơn mười người loạt xông lên, bao vây Lý Trân lại. Lý Trân vốn có thể nhảy vào Lạc Thủy để trốn, nhưng lo lắng Địch Yến, khắc chế kích động bỏ chạy, chậm rãi rút kiếm ra, hạ thấp giọng với Địch Yến:
      - A Yến, muội trước, chó săn này để ta đối phó

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83-2: Tranh chấp bên sông (2)

      Địch Yến lại kiên định lắc lắc đầu:
      - Nếu ta rồi, huynh chắc chắn chết.

      Lai Tuấn Thần càng thêm phẫn nộ, rút kiếm ra quát:
      - Bắt hai người đó lại, động thủ cho ta.

      Đúng lúc này, Cao Lực Sĩ suất lĩnh gia đinh vội vàng chạy tới, cậu thấy tình thế nguy cơ, vội vàng hô to:
      - Tất cả dừng tay!

      Lai Tuấn Thần biết Cao Lực Sĩ, biết cậu ta là con nuôi của Cao Diên Phúc, mà Cao Diên Phúc là hoạn quan tâm phúc của Thánh Thượng, y nào dám lỗ mãng, thu kiếm vào vỏ, tươi cười hỏi:
      - Sao Cao công tử lại tới vậy?

      Cao Lực Sĩ chỉ Lý Trân:
      - Lý công tử là khách quý của cha ta, giờ làm khách ở Cao phủ, vì sao Lai Trung thừa lại bắt ?

      Lai Tuấn Thần hoảng sợ, sao Lý Trân cũng có quan hệ với Cao Diên Phúc vậy? Y bỗng nhiên ý thức được mình hơi lỗ mãng, Địch Nhân Kiệt y sợ, nhưng Cao Diên Phúc y thể đắc tội được.

      Y vội vàng cấp liếc mắt ra hiệu với cấp dưới, hơn mười thủ hạ đều thu kiếm vào vỏ, lui xuống.

      Lúc này Lai Tuấn Thần mới cười với Cao Lực Sĩ:
      - Cao công tử có lẽ biết, ty chức phụng chỉ tróc nã nghi phạm Lam Chấn Ngọc, lại phát vị Lý công tử này hình như có biết Lam Chấn Ngọc, cho nên ta muốn mời hiệp trợ phá án, cũng có ý gì khác.

      Cao Lực Sĩ lắc đầu :
      - Ngươi muốn phá án quan hệ gì với ta, nhưng Lý công tử là khác quý của cha ta, Lai Trung thừa muốn dẫn , ít nhất phải qua với cha ta chứ hả?

      Lý Trân thầm khâm phục Cao Lực Sĩ biết , hổ là kế nghiệp quyền hoạn, tuổi nắm bắt được trọng điểm.

      Lý Trân cũng muốn để Cao Diên Phúc cuốn vào vụ án này, đứng ra với Lai Tuấn Thần:
      - dối gạt Lai Trung thừa, tôi cũng được Địch gia nhờ vả, tìm tra chân tướng vụ án Độc Kinh.

      Tôi phát Lam Chấn Ngọc là nhân vật mấu chốt, có thể , mục tiêu của chúng ta nhất trí, bằng chúng ta tạm thời hợp tác, cùng nhau bắtLam Chấn Ngọc, Lai Trung thừa có thể báo cáo kết quả công việc, tôi cũng có thể rửa oan cho Địch tướng quốc, ông cảm thấy thế nào?

      Lai Tuấn Thần là người cực kỳ thông minh, y biết Lý Trân chỉ có liên quan đến vụ án Xá Lợi, hề liên quan đến vụ án Độc Kinh, hơn nữa người này có gút mắt rất sâu với Lam Chấn Ngọc, còn mong muốn bắt được Lam Chấn Ngọc hơn cả mình.

      Quan trọng hơn là, Lai Tuấn Thần chỉ còn thời gian ba ngày, y bắt được Lam Chấn Ngọc, thể báo cáo kết quả với Thánh thượng được.

      Trong lòng Lai Tuấn Thần thầm nghĩ, ' bằng giữ thể diện cho Cao Diên Phúc, lợi dụng Lý Trân bắt Lam Chấn Ngọc, sau đó lại thu thập .'

      Nghĩ vậy, y ra vẻ vui vẻ :
      - Nếu Lý công tử sớm hơn, có lẽ có hiểu lầm như thế, vậy lời định, chúng ta cùng hợp tác.

      Lý Trân khẽ cười :
      - lời định!

      Lai Tuấn Thần chắp tay với Cao Lực Sĩ:
      - Vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm, Cao công tử chớ để trong lòng, ty chức cáo từ trước.

      Y vung tay lên:
      - Chúng ta !

      Hai mươi mấy thủ hạ theo y đều rời khỏi, khi Lai Tuấn Thần qua người Ngư Phẩm Long, cười lạnh tiếng:
      - Hay là Phẩm Long huynh muốn đục nước béo cò?

      Y ngửa đầu cười hai tiếng, trở mình lên ngựa, thúc ngựa .

      Ngư Phẩm Long xấu hổ, cũng biết nên gì, gã do dự chốc lát, liền dẫn lĩnh gia đinh bỏ , bên sông chỉ còn lại có đám người Lý Trân.

      Lúc này, trong lòng Địch Yến lo lắng hỏi:
      - Lý đại ca, chúng ta tìm Lam Chấn Ngọc kiểu gì đây?

      - Ta cũng biết, nhưng tìm nơi để chữa thương, vết thương vai ít nhất phải nghỉ ngơi tháng, hình như còn trúng độc, ta nhờ bằng hữu hỏi thăm, xem có manh mối gì .

      Cao Lực Sĩ ở bên cạnh cười :
      - Lý đại ca, Yến nương, đêm khuya, hai vị về phủ nghỉ ngơi , có chuyện gì ngày mai sau.

      Trong lòng Lý Trân cảm kích Cao Lực Sĩ đúng lúc cứu giúp, tiến lên thi lễ với Cao Lực Sĩ:
      - Hôm nay ít nhiều có công tử cứu giúp, nếu ta phải chịu khổ rồi.

      Cao Lực Sĩ hơi ngượng ngùng khoát tay:
      - Ôi dài, chuyện thôi, đáng nhắc đến, hai vị theo ta về phủ trước .

      Lý Trân và Địch Yến gật gật đầu, hai người liền theo Cao Lực Sĩ trở về Cao phủ.

      ...

      Sáng sớm hôm sau, Lý Trân và Địch Yến chia tay, Địch Yến về trước Địch phủ tìm huynh trưởng thảo luận đối sách, Lý Trân vào Hoàng thành, thuê gã thị vệ giúp tìm Trương Hi, bao lâu, thị vệ quay lại cho biết, hôm nay Trương Hi nghỉ, hẳn là ở nhà.

      Lý Trân đành vội vã quay lại chợ nam, tìm Trương Hi ở Vọng Xuân Trà Trang.

      - Hiền đệ, lâu gặp.

      Trương Hi trước sau hào sảng như , nhìn thấy Lý Trân, nhiệt tình vỗ vỗ bả vai cười :
      - Mấy ngày hôm trước ta cho người quán rượu tìm ngươi, đại tỷ ngươi ngươi Lương Châu rồi, trở về lúc nào vậy?

      - dối gạt Trương đại ca, ta Lương Châu, là ta bị thương, ở ngoài thành dưỡng thương, hôm trước mới trở về.

      - Bị thương!

      Trương Hi hoảng sợ, kéo vào buồng trong, nghiêm nghị hỏi:
      - Sao ngươi lại bị thương?

      Gã bỗng kịp phản ứng:
      - Chẳng lẽ là việc bị người ta tập kích tại Đại Lý Tự lần trước?

      Lý Trân gật gật đầu:
      - Đêm hôm đó, bọn họ chính là đến ám sát Địch tướng quốc, ta bất hạnh bị bắn trúng độc tiễn, ước chừng bảy ngày mới khỏi.

      - Hài, ta khuyên ngươi rồi, đấu tranh quyền lực trong triều đình rất tàn khốc, ngươi sao lại cuốn vào trong đó?

      - Có số việc ta tự chủ được, Trương đại ca, chúng ta chuyện này nữa, ta muốn xin ngươi giúp chuyện.

      - Ngươi , chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định giúp ngươi!

      Lý Trân suy nghĩ chút :
      - Vụ án của Địch tướng quốc đến thời khắc mấu chốt, chúng ta phát nhân chứng quan trọng, tên là Lam Chấn Ngọc, tối hôm qua trốn thoát khỏi Ngụy vương phủ, người có kiếm thương, còn trúng độc, hẳn là trốn ở nơi nào đó tại Lạc Dương để chữa thương. Ta biết Trương đại ca giao thiệp rộng, có thể giúp ta tìm được người này hay ?

      Trương Hi cười khổ tiếng, Lạc Dương to lớn, sao gã có thể tìm được?

      Nhưng gã cũng cự tuyệt, gật đầu :
      - Ta động viên tất cả bằng hữu hỗ trợ hỏi thăm, hết sức trợ giúp ngươi, mặt khác ngươi hãy tìm Thu Nương, nàng rất giỏi về giải độc, chừng giúp được ngươi.

      Trương Hi đề cập tới, Lý Trân suýt nữa quên, hôm qua hình như nghe Địch Yến nhắc tới Thu Nương, chung quy là độc của thuốc được là nhờ thuốc giải của Thu Nương, còn chưa gặp cảm ơn người ta.

      Trong lòng Lý Trân áy náy, vội vàng đứng lên :
      - Vậy kính nhờ Trương đại ca rồi, ta đây lập tức tìm Thu Nương đại tỷ.

      Trương Hi tiễn ra ngoài nhà, Lý Trân lại nghĩ tới chuyện, hỏi:
      - Trương đại ca quen người tên Ngư Phẩm Long ?

      - Đó là tên tiểu bạch kiểm!

      Trương Hi khinh thường cười lạnh :
      - trong những tình nhân của Vi Đoàn Nhi, kiếm thuật đẹp, hình thức cũng khá, đáng tiếc đầu óc kém, dựa vào chỗ dựa của Vi Đoàn Nhi, Giáo Úy tép riu có thể tác oai tác quái, ngươi hỏi làm gì vậy?

      - cũng tìm Lam Chấn Ngọc!

      Trương Hi cả kinh, vội vàng kéo sang bên, thấp giọng :
      - Ta phải nhắc nhở ngươi, Ngư Phẩm Long này đáng để lo nghĩ, nhưng Vi Đoàn Nhi sau lưng của cũng là nhân vật lợi hại, lòng lang dạ sói, quyền thế rất lớn, ngươi đừng trêu chọc vào ả ta.

      - Ta có quan hệ gì với , là ta nhắc nhở đại ca coi chừng .

      Trương Hi ha hả cười:
      - Ta là địa đầu xà (rắn địa phương), loại chuyện này ta hiểu hơn bất kỳ ai, ngươi cần lo lắng.

      Lý Trân cáo từ, vội tìm Triệu Thu Nương, mà là đến quán rượu của đại tỷ trước. mới được nửa đường, lại nghe có người gọi ở phía sau:
      - Lý Trân, Lý công tử!

      Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy gã nam tử trẻ tuổi chạy lên trước, cười thi lễ với , :
      - Công tử xin dừng bước!

      Lý Trân chưa từng gặp người này, hiểu cười hỏi:
      - Chúng ta quen biết nhau à?

      - Tôi chỉ mang tin thôi, có người chờ ngươi, có liên quan đến tung tích của Lam Chấn Ngọc.

      Người tới đưa tấm tố tiên cho , thi lễ luôn

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84: Mỹ nhân làm mồi nhử

      Lý Trân mở tố tiên ra, mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi, tố tiên viết hàng chữ: "Dạ Tiêu Cư quán rượu Giang Tả."

      Bên dưới tố tiên vẽ bông hoa lê, bên cạnh viết hai hàng như xinh đẹp:
      - Hoa hải đường mang mưa, hoa lê mang nước mắt mỹ nhân.

      Đây ràng cho thấy bút tích của . Phản ứng đầu tiên của Lý Trân là Vương Khinh Ngữ. Ở Lạc Dương quen biết nữ nhân nhiều lắm, Địch Yến nào có uyển chuyển dịu dàng như thế, nàng chỉ biết dùng kiếm đánh mình thôi.

      Triệu Thu Nương cũng viết ra được bài thơ dịu dàng như này, chỉ có Vương Khinh Ngữ là có khả năng, hoa lê mang nước mắt mỹ nhân, rất phù hợp với tâm tính của ấy.

      Hơn nữa Vương gia ở chợ nam sản nghiệp rất lớn, Vương Khinh Ngữ có quán rượu Giang Tả ở chợ nam, hoàn toàn có khả năng.

      Nghĩ đến Vương Khinh Ngữ tiếc đắc tội huynh trưởng đưa Xá Lợi cho mình, phần tình nghĩa này, trong lòng của trào dâng niềm cảm kích khó thành lời, có chút tình cảm với nàng.

      Lý Trân cúi đầu trầm tư lát, rốt cục xoay người về hướng tửu quán Giang Tả.

      Tửu quán Giang Tả nằm ở phía đông Tào Giang Lạc Dương nên có tên gọi như thế, là tửu quán lớn nhất ở chợ nam. Ngoại trừ Lý Trân thường ăn cơm uống rượu ở chính lầu ra, còn có ba gian tiểu viện thanh nhã tinh tế, Dạ Tiêu Cư chính là trong số đó.

      Khi Lý Trân đến gần cửa viện Dạ Tiêu Cư, lại bất ngờ phát ở cửa sân đứng vài đới đao thị vệ, toàn là những kẻ cao to lực lưỡng.

      Bước chân của Lý Trân khẽ khựng lại, lập tức ý thức được phải Vương Khinh Ngữ. Vương Khinh Ngữ gặp mình tuyệt đối mang theo thị vệ, vậy rốt cuộc đó là ai? ràng còn dính đến Lam Chấn Ngọc, Lý Trân nhất thời hơi do dự.

      Lúc này, gã thiếu niên tuổi trẻ tuấn mỹ từ trong viện ra, tiến đến thi lễ với Lý Trân:
      - Chủ nhân nhà tôi đợi công tử lâu, xin mời theo tôi!

      Tâm niệm Lý Trân vừa chuyển, đến rồi ngồi xuống, có gì mà do dự. liền cười :
      - Vậy xin làm phiền!

      Lý Trân vào sân, chỉ thấy người từ trong phòng bước nhanh ra, cười to :
      - Cuối cùng cũng mời Lý công tử, dễ dàng nha!

      ngờ người này chính là Ngư Phẩm Long mà tối hôm qua gặp. Lý Trân lập tức hiểu ra, tối hôm qua Lai Tuấn Thần vì mặt mũi của Cao Diên Phúc, mới bị bức đáp ứng hợp tác với mình, sao Ngư Phẩm Long này lại có thể đếm xỉa đến.

      Trong lòng của lập tức thoải mái, xem ra Ngư Phẩm Long cũng muốn lợi dụng mình đây. Có điều sao Ngư Phẩm Long lại dùng tấm thiếp của nữ nhân, khiến nghi hoặc khó hiểu.

      - Hóa ra là Ngư huynh, kính ngưỡng lâu.

      Lý Trân cười chắp chắp tay, cũng khách khí, cùng gã vào trong phòng. Bên trong phòng bố trí thanh nhã, bình hoa lê đặt bàn , bình hoa sứ trắng Hình Châu, tường treo tranh chữ danh nhân, bên tường trước sau đều có hai thị nữ trẻ tuổi mỹ mạo, nhưng thấy thiếu niên vừa rồi dẫn mình vào viện.

      Lúc này Lý Trân phát bên trong còn có gian phòng ốc, chỉ có điều cách tầng rèm cửa mỏng, nên thấy tình hình bên trong phòng đó.

      Thị nữ giúp họ cởi khoác ngoài, bưng trà thơm lên. Ngư Phẩm Long sang sảng cười :
      - Ta thưởng thức nhất là thiếu niên vãn bối võ nghệ cao cường. Lý công tử là thiếu niên tuấn kiệt mà ta được thấy, ta chỉ muốn cùng công tử uống thoải mái hồi.

      Ánh mắt Lý Trân liếc qua phòng trong, dường như nhìn thấy bóng người loáng thoáng trong đó. cười cười hỏi:
      - Tôi vẫn luôn nghĩ, sao Ngư giáo úy tìm được tôi vậy?

      - Chỉ là trùng hợp thôi. Buổi sáng hôm nay chẳng phải công tử hoàng thành tìm Trương Hi sao? Thay ngươi truyền lời là thủ hạ của ta, cho nên ta cho người đến bên ngoài Vọng Xuân Trà Trang chờ ngươi.

      - Hóa ra là như vậy, xem ra là trùng hợp.

      Lý Trân cười lạnh trong lòng, ràng là người của y vẫn theo dõi mình. Lúc này, ba gã tửu bảo bưng rượu và thức ăn nối đuôi nhau vào, chốc lát bày bàn thức ăn . Ngư Phẩm Long khoát tay với hai thị nữ:
      - Các ngươi cũng xuống !

      Hai thị nữ lui xuống rồi. Ngư Phẩm Long rót ly rượu cho Lý Trân, lại cười hỏi:
      - biết công tử có tìm được tung tích của Lam Chấn Ngọc hay ?

      Lý Trân cảm thấy Trương Hi đúng, Ngư Phẩm Long này quả đủ thông minh, quan hệ còn chưa tạo dựng mà vội vã vào chủ đề chính rồi. Thái độ vội vàng này, dù mình biết cũng cho gã biết.

      Lý Trân lắc lắc đầu:
      - Thành Lạc Dương lớn như vậy, làm sao có thể tìm được, nhưng ra Ngư Giáo úy có manh mối gì có thể cho tôi biết ?

      - Manh mối à, đương nhiên là có chút. Nhưng nếu ta cho ngươi, cuối cùng người được lợi lại là Lau Tuấn Thần, ta cam lòng.

      - Ngư Giáo úy cảm thấy tôi rất có giao tình với Lai Tuấn Thần sao?

      - Việc này...

      Lý Trân cười cười lại :
      - Tình hình tối hôm qua Ngư giáo úy thờ ơ lạnh nhát, hẳn là thấy ràng, nếu tôi tìm cách để , chỉ sợ bị Lai Tuấn Thần lột da rồi. ra tôi tìm Lam Chấn Ngọc phần nhiều là vì báo thù, độc tiễn của suýt nữa lấy mạng tôi rồi.

      Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng cười lạnh của nữ nhân
      - Vậy ngươi giải thích sao về Địch Yến?

      Lý Trân bỗng nhiên biết "hoa lê mang nước mắt mỹ nhân" tố tiên là ai rồi, câu thơ dịu dàng như vậy hề phù hợp với người phụ nữ này, trong lòng cảm giác thất vọng khó diễn tả được.

      Lý Trân nâng ly rượu lên thản nhiên cười :
      - Hoa hải đường mang nước mưa, hoa lê mang nước mắt mỹ nhân. Vì sao Vi nương ra ngoài uống chén?

      Rèm cửa vén lên, trẻ tuổi xinh đẹp ra, mặc bộ trang phục màu hồng phấn, tay vắt dải lụa, làn da trắng như tuyết, lóa mắt rực rỡ.

      để lại cho Lý Trân ấn tượng chính là rực rỡ, người đầu biết đeo bao nhiêu là bảo thạch, sáng rực lấp lánh, điều này che giấu dung mạo xinh đẹp thanh tú của nàng.

      Nữ nhân trẻ tuổi chính là Vi Đoàn Nhi quyền quý trong cung. ta búi tóc kiểu song hoàn tấn, trang điểm, thanh lịch thoát tục, nhưng ra khỏi hoàng cung, ta trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa, mang đầy đủ các loại trang sức, tựa như muốn bổ khuyết cho thiếu thốn ở trong cung.

      Nếu như Võ Thừa Tự quan tâm nhất là sống chết của của Lam Chấn Ngọc, như vậy Vi Đoàn Nhi chính là người thứ hai quan tâm tung tích của Lam Chấn Ngọc. khi Độc Kinh án bị vạch trần, ta cũng khó lòng thoát chết.

      Tối qua Vi Đoàn Nhi được Ngư Phẩm Long bẩm báo, biết Lai Tuấn Thần toàn lực truy tra tung tích của Lam Chấn Ngọc, hơn nữa Lý Trân này dường như cũng là người trong cục, ta liền có ý định lôi kéo Lý Trân, khiến Lý Trân toàn lực tìm Lam Chấn Ngọc thay mình.

      ta cực kỳ có lòng tin với bản thân, có người đàn ông nào thoát khỏi lòng bàn tay của ả, cũng có người đàn ông nào dám nghe theo ả, huống chi là loại thiếu niên vừa dấn thân ra xã hội này.

      Ngư Phẩm Long tựa hồ cực kỳ sợ ả, ả vừa lộ mặt, Ngư Phẩm Long liền sợ hãi rời khỏi xa tọa, nhường vị trí cho ả.

      Vi Đoàn Nhi ngồi đối diện với Lý Trân, bưng ly rượu của Ngư Phẩm Long lên uống ngụm, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Lý Trân hỏi:
      - Ngươi biết ta ở bên trong?

      Lý Trân lấy ra tố tiên, đặt lên bàn giao cho ả, cười :
      - Vốn ta thể nghĩ ra, nhưng ta nhìn thấy Ngư huynh, ta liền đoán được.

      Vi Đoàn Nhi nghe thẳng thắn, cũng cho là , cầm tố tiên lên xé thành từng mảnh, ném bàn, lạnh lùng :
      - Trả lời ta...ngươi giải thích Địch Yến thế nào?

      Trong lòng Lý Trân quả chán ghét người phụ nữ này, tia mỹ cảm khó có được trong lòng mình bị xé nát như thế rồi, lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng thể đắc tội với ả.

      Lý Trân trầm ngâm chút :
      - Ta bị Lam Chấn Ngọc bắn độc tiễn, gần như khó bảo toàn tính mạng, là Địch Yến cứu ta, ta nợ nàng ấy ân tình.

      - Ân tình đáng giá tiền, ích lợi mới là thực tế. Lý công tử, ngươi là người thông minh, chẳng lẽ cũng muốn học hạng người mua danh chuộc tiếng?

      - Việc này... nương đúng, ta cũng cần suy nghĩ chút.

      Vi Đoàn Nhi đánh mắt cho Ngư Phẩm Long. Ngư Phẩm Long lập tức biết điều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Vi Đoàn Nhi và Lý Trân.

      Vi Đoàn Nhi đứng lên, chậm rãi tới bên cạnh Lý Trân, bàn tay ngọc đặt lên đầu vai của , đôi mắt quyến rũ như tơ, mím môi cười :
      - Ngươi còn muốn nghĩ gì thế? Đòi tiền, ta có, muốn làm quan, ta viết phong thư cho Lại bộ, ngươi lập tức được làm huyện lệnh, thậm chí...nếu như ngươi muốn tấm thân này, ta cũng có thể suy xét. Lý công tử, ngươi cứ ?

      Nếu ả trước sau lộ diện, chỉ dựa vào tấm tố tiên, chừng Lý Trân có thể dao động.

      Nhưng lúc này, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, chưa từng gặp loại đàn bà biết xấu hổ như vậy, ngay cả kiêu ngạo tối thiểu cũng có, mình và ả lần đầu tiên gặp mặt, ả trắng trợn toàn bộ, vì lôi kéo , tiếc dùng chính bản thân để làm mồi dụ.

      Tuy trong lòng cực kỳ phản cảm, nhưng đầu óc của Lý Trân cũng rất tỉnh táo, thể chọc vào người phụ nữ này, nên trả lời thế nào đây?

      Trầm ngâm lúc lâu, Lý Trân chậm rãi :
      - Có thể làm việc vì Vi nương, là vinh hạnh của Lý Trân ta, nhưng ta là người có nguyên tắc, trước làm việc, sau lấy tiền!

      - Được, ta thích tính thẳng thắn của Lý công tử.

      Vi Đoàn Nhi lại khôi phục vẻ lạnh lùng, cao ngạo của mình, ngồi trở lại vị trí, nhìn chăm chú vào Lý Trân :
      - Ta tin thành ý của ngươi, nếu như ngươi bắt được Lam Chấn Ngọc cho ta, ngươi muốn gì, ta cho ngươi cái đó, nhưng ta cũng thẳng thắn , nếu như ngươi hai mặt, trong ngoài đồng nhất, vậy cũng chớ trách Vi Đoàn Nhi ta lòng lang dạ sói.

      - Nếu năng lực ta hữu hạn, bắt được Lam Chấn Ngọc sao?
      Lý Trân lại hỏi ngược lại.

      - Ta hy vọng chuyện đó xảy ra, ta cầu Ngư Phẩm Long hết sức trợ giúp ngươi, thực tế, ta cũng cần người này, ta chỉ muốn ngươi xử lý trước Lai Tuấn Thần.

      Lý Trân ra vẻ bừng tỉnh ngộ:
      - Ta hiểu ý của Vi nương rồi. Vi nương muốn rơi vào trong tay Lai Tuấn Thần.

      - chỉ có Lai Tuấn Thần, ta hy vọng rơi vào trong tay bất cứ kẻ nào.

      đến đây, Vi Đoàn Nhi lại lạnh lùng :
      - Lam Chấn Ngọc này trúng Thất bộ đoạn tràng tán, có thuốc nào chữa được, cùng lắm chỉ sống được ba ngày nữa. Lý Trân, nếu Lai Tuấn Thần trong vòng ba ngày bắt được , vậy ngươi cũng đừng mong sống, chỉ đơn giản như vậy.

      Lý Trân yên lặng gật đầu, giờ hiểu vì sao Vi Đoàn Nhi phải tìm mình rồi, bởi vì ả biết Ngư Phẩm Long năng lực đủ, vì để tránh Lai Tuấn Thần bắt lại Lam Chấn Ngọc, ả chỉ có thể hạ mình tìm mình hỗ trợ.

      ... .

      Lý Trân cáo từ, Ngư Phẩm Long lại bó tay bó chân vào phòng, lấy lòng Vi Đoàn Nhi cười :
      - Vẫn là Đoàn Nhi lợi hại, chỉ cần Đoàn Nhi tự thân xuất mã, còn có ai dám cự tuyệt chứ?

      Vi Đoàn Nhi trầm mặt mắng chửi:
      - Nếu phải tên ngu xuẩn ngươi làm việc bất lực, ta tội gì phải tự thân xuất mã?

      Ngư Phẩm Long sợ tới mức dám lên tiếng, Vi Đoàn Nhi trầm tư lát lại :
      - Lai Tuấn Thần là người tâm cơ sâu đậm, tuyệt đối toàn bộ cho Võ Thừa Tự, ta hoài nghi trong tay Lam Chấn Ngọc này còn nắm chứng cứ gì đó, nên Lai Tuấn Thần mới tiếc dù trả giá nào cũng phải bắt được .

      - Vậy ta nên làm thế nào?
      Ngư Phẩm Long cẩn thận hỏi.

      Vi Đoàn Nhi hung hăng trừng mắt nhìn y:
      - Ngươi hãy giám sát Lý Trân này, nếu giết Lam Chấn Ngọc, ngươi cần phải lấy được chứng cứ chính xác người của Lam Chấn Ngọc cho ta.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85-1: Trong tức khắc (1)

      Võ quán Nam Viên của Triệu Thu Nương nằm ở phường Phúc Thiện của chợ nam, diện tích khoảng hơn bốn mươi mẫu, nơi đó cũng là nhà kho của Lý Tuyền, thực tế, nhà kho của Lý Tuyền chính là góc võ quán của Triệu Thu Nương, Triệu Thu Nương cho Lý Tuyền thuê lại với giá rất rẻ mạt.

      Phu quân của Triệu Thu Nương là Tiêu Kính Thiên, cũng là người giàu có của thành Lạc Dương, năm ngoái do may Tiêu Kính Thiên mắc bệnh và qua đời, tài sản được chia đều cho thê tử và ba người huynh đệ, Triệu Thu Nương được phân tòa võ quán này, cùng với hơn bốn mươi mẫu đất nơi đây.

      Triệu Thu Nương thu nạp hơn trăm đệ tử để truyền thụ võ nghệ, đồng thời cũng nhận tiền để giải quyết mẫu thuẫn, tranh giành, vô hình chung, Triệu Thu Nương trở thành người phụ nữ có thế lực nhất ở chợ nam.

      Triệu Thu Nương và Lý Trân có thể đánh nhau thể quen biết nhau được, đầu tiên nàng phái hơn chục tên đệ tử mới thu nạp tới để quấy rối tửu quán của Lý Trân, sau khi bị Lý Trân đánh trả tơi bời, lập tức nàng tới tửu lầu của Lý Trân khiêu chiến để lấy lại thể diện, ngờ cũng bị Lý Trân đả bại, nhưng Lý Trân cũng rất khôn khéo, đánh bại nhưng vẫn giữ thể diện cho Triệu Thu Nương.

      Chính vì vụ đánh quen nhau này khiến hai người họ hóa thù thành bạn, có điều rất thú vị là Triệu Thu Nương coi Lý Trân là người bạn chiến hữu, tuổi tác hai người cũng sàn sàn nhau, tính cách cũng rứa rứa nhau, có cùng tiếng chung nên rất dễ kết thành bằng hữu.

      Trong phòng thuốc của võ quán, Triệu Thu Nương rất cẩn thận đem bình thuốc đưa cho Lý Trân, trong bình thuốc đó có nửa bình là bột màu trắng.

      - Đây chính là Thất bộ đoạn trường tán, cũng gọi là Khiên cơ tán, có thể hòa tan trong rượu, màu, nhưng có vị đắng rất nhạt, bị mùi rượu át , những người thường thể nhận ra được, còn những người luyện thuốc độc có thể nhận ra ngay.

      Lý Trân cầm bình thuốc lên nhìn lúc lâu rồi hỏi:
      - Nó có thuốc giải vậy?

      Triệu Thu Nương khẽ vén vài sợi tóc mai rồi :
      - Theo ta được biết, chỉ có loại thuốc giải, đó chính là Tuyết cáp hoàn của Sư phụ, nhưng nếu trúng độc vào sâu quá, có thể dùng lượng lớn Ngưu hoàng là có thể giải được, nhưng Ngưu hoàng lại rất đắt và hiếm, cái người tên là Lam Chấn Ngọc mà ngươi tới chưa chắc mua được nó.

      - Ngoài Tuyết cáp hoàn ra còn thuốc giải nào khác ?

      - Chắc chắn là có rồi, đây chính là độc dược tuyệt mệnh, những người bình thường chỉ cần uống vào nửa canh giờ sau ắt chết ngay, ngay cả như những người chuyên về thuốc độc như Lam Chấn Ngọc cũng chỉ duy trì được trong ba ngày là cùng.

      Lý Trân gật đầu, cuối cùng cũng có chút manh mối, có thể từ Ngưu hoàng mà ra, hỏi thăm xem gần đây ai là người mua lượng lớn Ngưu hoàng.

      Nhưng, Lạc Dương rộng lớn như vậy, phải bắt đầu từ đâu đây? Hơn nữa biết đâu Lam Chấn Ngọc chuồn khỏi Lạc Dương rồi sao, lúc đó phiền toái càng lớn hơn.

      Triệu Thu Nương thấy chau mày nhăn nhó liền cười :
      - Ta giúp ngươi, sai đám đệ tử đến các phường hỏi thăm tình hình xem gần đây ai là người mua lượng lớn Ngưu hoàng.

      Lý Trân mừng rỡ, cúi người hành lễ :
      - Vậy đa tạ Thu Nương đại tỷ quá!

      Triệu Thu Nương chớp chớp mắt, khẽ cười :
      - việc lớn như vậy chẳng nhẽ ngươi lại để ta ra tay mà lại về tay trắng sao?

      Lý Trân gãi gãi đầu :
      - Vậy ta phải làm sao giờ?

      - Việc lần trước , ngươi phải dạy đám đệ tử của ta cưỡi ngựa bắn cung, ngươi đừng có mà giữ lời đó nha.

      - Ta chỉ sợ phiền phức thôi, thôi được rồi, ta dạy bọn chúng là được chứ gì.

      - Có thế chứ.

      Triệu Thu Nương thân mật khoác vai , rồi thong dong ra ngoài, đầu còn gối lên vai , giống như đôi uyên ương vậy, mùi hương người Triệu Thu Nương cứ phảng phất quanh mũi Lý Trân.

      - Còn việc này nữa, với đại tỷ của ngươi tiếng, lần sau tỷ ý còn đưa tiền thuê cho ta nữa ta điều bọn đệ tử tới trộm rượu của tỷ ý để uống đó nha.

      ……

      Lúc Lý Trân quay lại tửu lầu là xế chiều rồi, đêm qua dường như chợp mắt, hôm nay lại làm vòng thành Lạc Dương, thực thấm mệt, xiêu xiêu vẹo vẹo lên lầu, lao mình lên chiếc giường, do quá mệt khiến vào giấc ngủ rất nhanh.

      Lúc này, giường mặt của dường như chạm vào vật gì đó, cố hết sức rút nó ra, đúng là tờ giấy được gấp rất gọn gàng, Lý Trân mơ mơ màng màng mở tờ giấy đó ra, những chữ nghiêng nghiêng ngả ngả xuất trước mắt .

      “ Lão Lý, tối qua ta về ăn cơm, khả năng sáng mai mới về được, ngoài ra, tối qua đường ta gặp Ruồi Muỗi nhị hiệp, biết có nên cho hai tên tiểu tử này trận nữa?”

      Lý Trân ngáp cái, tiện tay ném mẩu giấy sang bên, tên tiểu tử này chắc lại gặp Ruồi Muỗi nhị hiệp ở thanh lâu đây mà.

      - Đợi chút!

      ý niệm đột nhiên manh nha trong đầu Lý Trân, nghĩ tới cái gì, việc gì đó rất quan trọng, Lý Trân lập tức ngồi dậy.

      ngẩn ngơ suy nghĩ lát, đột nhiên vỗ vào trán, trước kia đấu kiếm ở Đôn Hoàng, mê dược kiếm của Sách Văn chẳng phải là Lam Chấn Ngọc dạy sao?

      lại nghĩ tới những lời mà Khang đại thúc với , Lam Chấn Ninh là con rể của Sách Khánh, vậy Lam Chấn Ngọc và Sách gia cũng có quan hệ thân thích, có lẽ nào Lam Chấn Ngọc lại mình trong Sách gia thành Lạc Dương hay ?

      Lý Trân phát được manh mối này, bao nhiêu vướng mắc đột nhiên tan biến, vô cùng phấn chấn liền nhảy xuống cầu thang, cũng vừa lúc đó, chạy ra ngoài cửa, liền thấy Địch Yến và Tửu Chí từ xa phi ngựa tới, Tửu Chí chau mày nhăn nhó, giống như bị tóm lấy ý.

      - Yến muội, ta quả biết đâu nữa, ta vẫn còn việc gấp, ngày mai giúp muội tìm được ?

      - được, huynh là bạn tốt nhất của , đâu huynh biết sao?
      Địch Yến tức giận .

      Hôm nay Địch Yến mặc trang phục nam nhân, đầu đội mũ chồn, mặc chiếc áo bào trắng cổ tròn bó sát người, lưng đeo đái, bên trong mặc đồ ngắn, chân đeo ủng da mềm mại, nhìn từ xa giống như chàng khôi ngô tuấn tú.

      - Này hai người!
      Lý Trân vẫy tay chào bọn họ.

      Mắt Địch Yến bừng sáng lên, bỏ Tửu Chí ở đó chạy tới kêu lên:
      - Lý đại ca, muội tìm huynh suốt cả ngày, rốt cuộc huynh đâu vậy?

      - Lát nữa ta cho muội biết, này, lão mập, ngươi đừng có chạy nữa.

      Lý Trân thấy Tửu Chí muốn lẩn , vội vàng chạy tới tóm lấy y:
      - Ta tìm huynh có việc gấp đây.

      Tửu Chí liên tục thở dài:
      - Lão Lý, hôm nay quả ta rất bận, hai người tha cho ta được ?

      - Ta có việc gấp muốn tìm Sách Văn và Sách , cho ta biết, có thể tìm bọn họ ở đâu?

      - Việc này...

      Tửu Chí nhìn trộm Địch Yến cái, ghé tai vài câu với Lý Trân.

      Tuy là kỹ quán, nhưng Lý Trân cũng bất chấp, cũng chẳng cần để ý xem Tửu Chí có đồng ý hay , lôi y :
      - Bây giờ ngươi phải đưa ta !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :