1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73-2: Phát điểm đáng ngờ (2)

      Lai Tuấn Thần sau khi lệnh cho Lý Trân tạm rời , lúc này gã mới chậm rãi :
      - Địch tướng quốc, ta nghĩ ngươi lại oan ức đến vậy đâu, nhưng Thánh thượng muốn ta tìm ra đồng đảng của nhà ngươi, dù sao ngươi cũng thể thoát được cái tội chết mưu sát Hoàng Thượng đâu, nhưng ta có thể bảo vệ người thân của ngươi, chỉ cần ngươi thành khai báo ra tất cả đồng bọn của mình, lúc đó ta cam đoan bảo vệ tính mạng cho người thân trong gia đình nhà ngươi.

      - Ngươi muốn ta khai ai bây giờ?
      Địch Nhân Kiệt tựa lưng vào tường lạnh lùng .

      Lai Tuấn Thần vốn định bước hẳn vào bên trong buồng giam, nhưng cánh cửa sắt bị khóa nên thể bước vào được, bắt đắc dĩ Lai Tuấn Thần đành phải rút từ thắt lưng ra mảnh giấy rồi ném vào bên trong buồng giam.

      - Đây là danh sách, ta cho ngươi thời hạn suy nghĩ là ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn chưa có kết quả lúc đó ngươi đừng trách ta tàn nhẫn.

      xong Lai Tuấn Thần hừ tiếng rồi quay người bỏ , gã lệnh cho Lý Trân:
      - Chữa thương cho , lệnh của ta cho bất cứ kẻ nào vào thăm .

      - Tiểu nhân !

      Lai Tuấn Thần vỗ vỗ lên vai của Lý Trân rồi rời .

      Đợi mấy người hẳn, lúc này Lý Trân mới đưa Tửu Chí quay trở lại buồng giam Địch Nhân Kiệt, tháo bỏ gông cùm cho ông, dùng rượu chà chà lên vết thương của Địch Nhân Kiệt khiến cho Địch Nhân Kiệt đau toát mồ hôi.

      - Địch tướng quốc, Lai Tuấn Thần muốn người khai ra những ai?
      Lý Trân hỏi .

      Địch Nhân Kiệt thở dài tiếng rồi :
      - muốn ta tố cáo Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản, Thôi Tuyên Lễ, Lư Hiến, Ngụy Nguyên Trung, Lý Tự Chân, những người này đều là những người thân của Hoàng tự, xem ra có người muốn ra tay với Hoàng tự rồi.

      Hoàng tự chính là Lý Đán, người này phải là người mà Lý Trân có thể chạy tới để hỏi việc, chỉ có mong muốn bảo vệ Địch Nhân Kiệt mà thôi, thấp giọng hỏi:
      - Bây giờ ta có thể giúp gì cho Địch tướng?

      Địch Nhân Kiệt lắc đầu :
      - Ta bị kẻ khác mưu hại, nghe chứng cứ rất ràng, cao tăng Vân Tuyên chết trước mặt Thiên tử, ta còn có thể làm được gì đây?

      - Nếu là mưu hại ắt phải để lại dấu vết và sơ hở, Địch tướng quốc cố truy tìm hung thủ mà đành cam chịu đứng nhìn Địch gia bị đầu rơi máu chảy cách oan uổng sao? vậy lại còn bị bêu danh đến muôn đời vì cái tội giết vua.

      Câu cuối cùng như làm cho Địch Nhân Kiệt bừng tỉnh, ông kéo Lý Trân lại :
      - Cậu đúng, việc này chính xác là có vấn đề, chỉ là ta tìm được người để có thể tin tưởng ra mà thôi.

      Lý Trân :
      - Địch tướng xin hãy tin vào vãn bối, hãy cho ta biết, vãn bối đây nguyện dốc sức giúp đỡ ngài.

      Địch Nhân Kiệt vốn cũng tin tưởng Lý Trân cho lắm, dù sao con ông cũng mới chỉ quen người này thời gian ngắn, nhưng Địch Nhân Kiệt là người có khả năng nhìn người.

      Ông biết, những người có thể vì đất nước mà tiếc mạng sống của mình chắc chắn thể là bọn nịnh thần được, trước mắt có lẽ Lý Trân đây là người duy nhất ông có thể tin tưởng mà dựa vào.

      Địch Nhân Kiệt :
      - Hôm qua ta có dâng lên Thánh thượng cuốn kinh phật do Âu Dương Tuân tự tay viết, ngờ đây lại chính là cái bẫy. Sau khi cuốn kinh phật được dâng vào cung, có kẻ động tay động chân vào và kết quả là cao tăng Vân Tuyên sau khi chạm vào cuốn sách lập tức bị trúng độc mà chết.

      Tình tiết này có sơ hở đó là những vật được đem dâng vào cung đều phải được kiểm tra chặt chẽ. Nếu như ta bôi độc dược vào cuốn kinh phật người kiểm tra cuốn sách ắt cũng trúng độc mà chết, và thực tế là người kiểm tra hề hấn gì, vậy chứng tỏ cuốn sách của ta sau khi được tiến vào cung mới bị tẩm thuốc độc, ta có thể phủi sạch mọi liên quan rồi.

      Lý Trân trầm tư lúc rồi hỏi:
      - Bút tích Âu Dương Tuân thực là nhà Địch tướng có, hay là có kẻ cố ý tặng cho Tướng quốc?

      Địch Nhân Kiệt hiểu được ý trong lời của Lý Trân, đây đúng là vấn đề mấu chốt, ông thở dài :
      - Kinh phật là ta sai Yến nhi Lương Châu mua về, bây giờ nghĩ lại mới thấy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, đúng là có người bày ra cạm bẫy rồi.

      Song người cho ta biết Lương Châu có bút tích của Âu Dương Tuân, là bạn thân nhiều năm của ta, ông ấy thể hại ta được, rất có thể là có kẻ lợi dụng ông ta. Ta cũng là vì muốn ông ấy bị liên lụy.

      Lý Trân gật gật đầu hỏi:
      - Vãn bối cho rằng đối phương để lại sơ hở, kẻ kiểm tra cuốn kinh phật ắt hẳn cũng phải chết. Vụ này còn phải bắt đầu từ động cơ hại người, ví dụ như ai là người muốn hãm hại ngài nhất, đồng thời cũng có khả năng để tiến hành gian lận trong cung.

      Địch Nhân Kiệt mỉm cười :
      - Cậu quả rất tinh mắt, luôn nhìn được những điểm sâu xa của vấn đề, kì thực ta biết ai là kẻ hại ta rồi.

      - Võ Thừa Tự đúng !
      Lý Trân thản nhiên .

      Địch Nhân Kiệt liếc con mắt kinh ngạc nhìn Lý Trân, sao mà có thể đoán ra được nhỉ? Ông liền nghĩ đến con mình, có lẽ là con bé cho tên tiểu tử này biết.

      Địch Nhân Kiệt lắc đầu :
      - Biết có làm được gì? chút chứng cứ cũng có vậy chẳng phải là lại mắc tội vu khống hãm hại Ngụy Vương sao, lúc đó tội lại càng thêm tội.

      - Chờ chút!

      Lý Trân bỗng nhiên nghĩ tới chuyện, vội hỏi:
      - Vừa rồi Địch tướng cao tăng Vân Tuyên sau khi cầm vào cuốn kinh phật liền bị trúng độc mà chết, chuyện là thế nào?

      - Là bọn họ lại cho ta biết, chắc đúng là như vậy rồi. Kinh phật làm sao có thể dùng để ăn hay để uống được, chắc chắn là thể trúng độc qua đường miệng.

      Trong lòng Lý Trân vòng vo rất nhiều suy nghĩ, liền nghĩ tới việc mà từng nghe ở Cao Xương, việc này lại vừa đúng có liên quan tới Lam Chấn Ngọc.

      vội vàng :
      - Có lẽ vãn bối tìm ra chút manh mối, tuy nhiên chưa thể khẳng định được. Bây giờ vãn bối cái , vãn bối lệnh cho ngục tốt chăm sóc ngài cẩn thận.

      Địch Nhân Kiệt gật đầu :
      - Cậu , nội trong ba ngày có gì xảy ra với ta đâu, vì có kẻ còn đợi lấy khẩu cung của ta mà.

      như vậy nhưng Lý Trân dám coi thường, bởi hoàn toàn có thể xảy ra việc Lai Tuấn Thần bịa đặt lời khai của Địch Nhân Kiệt rồi giết người diệt khẩu.

      kéo Tửu Chí qua bên dặn dặn lại:
      - Ngươi được chủ quan, phải chú ý bảo vệ Địch tướng quốc, nếu có kẻ đến ám sát, lúc đó ngươi cần phải nương tay.

      Tửu Chí cũng ý thức được nhiệm vụ nặng nề mà mình gánh vác, mỉm cười và :
      - Lão mập ta đây cũng chẳng phải là kẻ ăn ngồi rồi, rượu thịt ta đều chén cả rồi, chỉ còn mấy cây đao này là chờ cơ hội đem ra sử dụng thôi, ngươi cứ yên tâm .

      Lý Trân đưa cho ngục tốt ít tiền bảo bọn họ mua đồ ăn ngon về cho Địch Nhân Kiệt và Tửu Chí ăn, sau đó vội rời khỏi nhà lao.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Điều tra manh mối

      Rời khỏi nhà lao, Lý Trân lập tức tới nha môn của Đại Lý Tự, đưa tấm thiệp cho lính canh.

      Lý Trân khoác người trường bào màu lam nhạt, đeo thắt lưng da, nếu như vẫn khoác bộ y phục của quan cai ngục e rằng lính canh ở nha môn bao giờ giúp truyền tấm thiệp này cả.

      lát sau, tên quan văn xuất trước cửa quan, chắp hai tay :
      - Mời Lý công tử theo tại hạ.

      Đại Lý Tự cũng giống như những quan nha khác, đều mang kiểu kiến trúc na ná như nhau, đến cả việc bố trí phòng ốc cũng vậy, theo trục ở trung tâm, phòng nghỉ của Đại Lý Tự khanh bao giờ cũng được bố trí ở phía trong cùng.

      Lý Trân muốn tìm Tôn Lễ, đến khoảng sân thứ hai, hai bên đều có ba gian quan phòng chính, đây chính là quan phòng của sáu vị Đại Lý Tự thừa.

      Hai bên tủ hồ sơ của phòng thẩm tra, loại hồ sơ về các tội nhân mang án tử hình chất cao như núi, cần Đại Lý Tự thừa thẩm định hạch phán lại từng cái , vì vậy công việc của các vị quan thừa có thể là làm mệt nghỉ cũng hết.

      Năm đó Địch Nhân Kiệt lúc còn trẻ tuổi được đảm nhiệm chức quan Đại Lý Tự thừa, ông xử lý số lượng lớn các vụ án oan, bởi vậy mà ông mới có được thanh danh tốt như vậy.

      Tên văn lại đưa Lý Trân tới trước cửa gian quan phòng, để Lý Trân đứng ở ngoài đợi rồi mình tiến vào bẩm báo:
      - Sứ quân, Lý công tử đến.

      - Mời vào!

      Lý Trân sửa sang lại y phục mũ mão rồi bước nhanh vào trong quan phòng, người ngồi trước mặt chính là Tôn Lễ.

      chiếc bàn mà Tôn Lễ ngồi, hồ sơ được chất cao như núi, mặc dù Tôn Lễ là chưởng quản giám ngục nhưng cũng phải tham gia vào việc xét lại hồ sơ các vụ án lâu năm, áp lực công việc mỗi ngày rất lớn, phút nghỉ ngơi.

      Tôn Lễ dáng người cao gầy, là người tính tình khôn khéo và có năng lực, mặc dù là cũng dựa hơi của cha mình nhưng điều cốt lõi là y bao giờ chịu thua kém ai cả, bởi vậy nên Đại Lý Tự mới thu nạp y.

      Lý Trân tiến lên thi lễ:
      - Tham kiến Tôn sứ quân!

      Tôn Lễ đặt bút xuống rồi cười tủm tỉm :
      - Lý công tử cảm thấy công việc trong lao ngục thế nào?

      - Đa tạ Sứ Quân lần này ra tay giúp đỡ.

      Tôn Lễ khoát tay, mỉm cười :
      - Cũng chỉ là tiện tay mà giúp thôi, đâu có gì đâu, trước đây nếu như phải cậu cứu ta có lẽ ta bỏ mạng ở Đôn Hoàng rồi, làm sao mà có hôm nay được. Công tử xin mời ngồi.

      Sau khi Lý Trân ngồi xuống, Tôn Lễ mới sai tên quan văn vừa nãy bê lên ấm trà, Lý Trân nhấp ngụm và hỏi dò:
      - Ta có thể xem qua hồ sơ của Địch tướng quốc ở chỗ của đại nhân ?

      Tôn Lễ trầm tư lát, cầm lấy tập hồ sơ bàn rồi đưa cho Lý Trân:
      - Xem ở đây thôi chứ được đem nơi khác.

      Lý Trân đỡ lấy tập hồ sơ rồi mở ra, đây rồi, tìm được cái ta cần đây rồi.

      Tôn Lễ trong lòng có chút hoang mang, vì án của Địch Nhân Kiệt phải qua Tam ti hội thẩm, do đó tình tiết vụ án đều phải sao chép thành ba bản, lần lượt báo cáo lên Ngự Sử Đài, Hình Bộ và Đại Lý Tự.

      Hồ sơ phải lập tức báo cáo lên Đại Lý Tự khanh, nhưng Tôn Lễ đoán được Lý Trân muốn xem qua liền lén giữ lại cho Lý Trân xem, nhưng dù cho bất cứ thế nào nữa hôm nay Tôn Lễ cũng phải đem hồ sơ này báo cáo lên.

      Lý Trân vừa uống trà vừa lật qua xem các tình tiết của vụ án. Rất nhanh, tìm ra được nội dung mà mình tìm kiếm, cao tăng Vân Tuyên sau khi cầm vào quyển kinh phật bị chết, sau khi chết toàn thân đều vàng rực, cứng ngắc như đá, quả là rất giống với dáng vẻ lúc chết của tăng nhân Thổ Hỏa La.

      Lúc này, Tôn Lễ chậm rãi đến trước mặt Lý Trân rồi đưa cho Lý Trân cuộn giấy, :
      - Đây là bản sao hồ sơ, ngươi cầm lấy và cất kĩ .

      Lý Trân mừng rỡ, quả thực là còn rất nhiều chi tiết muốn tìm hiểu và nghiên cứu, nhưng thực có thời gian. Có bản sao hồ sơ vụ án đây rồi, vậy là có thể mang về chậm rãi nghiền ngẫm nghiên cứu.

      Lý Trân lập tức đón lấy cuộn giấy rồi trả lại hồ sơ cho Tôn Lễ. Lý Trân đứng dậy chắp tay :
      - giúp đỡ của Tôn sứ quân hôm nay Lý Trân xin khắc cốt ghi tâm.

      Tôn Lễ cười cười gật đầu :
      - Ngươi mau !

      Sau khi Lý Trân cáo từ và rời , lúc này Tôn Lễ mới cầm lấy tập hồ sơ nhanh tới quan phòng của Đại Lý Tự khanh.

      … .

      Bước ra khỏi Đại Lý Tự trời cũng sâm sẩm tối, Lý Trân cảm thấy có chút yên tâm liền vội vàng chạy về nhà lao, khi cách cửa chính đoạn Lý Trân bỗng nghe thấy giọng của Địch Yến hỏi thăm tên quan coi ngục điều gì đó, Lý Trân thấy vậy liền rảo chân bước tới.

      Quan coi ngục nhìn thấy Lý Trân liền chỉ về hướng của :
      - đến rồi.

      Địch Yến thấy Lý Trân liền vội vàng chạy tới:
      - Lý đại ca, cha của muội tình hình sao rồi?

      Nha đầu này, chuyện này sao có thể oang oang mà hỏi ở chỗ này được.

      Lý Trân cười :
      - Nơi này tiện chuyện, muội theo ta.

      Lý Trân theo đường cửa hông, đưa Địch Yến tới phường Thanh Hóa đối diện Hoàng Thành rồi vào quán rượu. Tiểu nhị lăng xăng chạy tới nhiệt tình chào đón hai vị khách quý:
      - Rất vui được phục vụ hai vị khách nhân tới quán dùng cơm.

      - Có nơi nào có thể ngồi mà yên tĩnh ?

      - Có! Có, ở lầu , xin mời hai vị theo ta.

      Dù Địch Yến trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Lý Trân vẫn lờ vì vậy nàng cũng biết phải làm sao, đành phải theo Lý Trân lên lầu hai và ngồi trong căn phòng .

      Lý Trân với tiểu nhị:
      - Cho ta ba chay ba mặn, loại nào tùy ngươi lựa chọn và mang thêm cho ta bầu rượu.

      - Vâng lập tức có ngay đây ạ.

      Tên tiểu nhị rồi, Địch Yến mới gõ gõ xuống bàn thúc giục:
      - Huynh mau , ta là sốt ruột muốn chết rồi.

      Lý Trân cười cười rồi kể lại rành rọt từng chi tiết những việc diễn ra trong ngày hôm nay. Địch Yến nghe xong ngạc nhiên đến mức mắt chữ a mồm chữ o, ngờ việc nàng Lương Châu và mua được cuốn kinh phật do chính Âu Dương Tuân viết lại là cạm bẫy.

      - Ta phải giết chết cái lão phương trượng ngu ngốc đó, lão đúng là cái đồ con lừa.
      Địch Yến hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

      - Việc xảy ra ở Lương Châu chúng ta bàn sau. Chiều nay ta tìm ra được manh mối quan trọng.

      Địch Yến mừng rỡ hỏi:
      - Đầu mối gì?

      - Sợ là chuyện này ta còn biết được chính xác chút nội tình nữa kia.

      Lý Trân đem việc Vân Tuyên trúng độc và cái chết của cao tăng Thổ Hỏa La kể lại cho Địch Yến nghe, cuối cùng :
      - Nếu như ta đoán nhầm chất độc này là loại độc do Lam Chấn Ngọc mang về từ chỗ của Thổ Hỏa La cho Võ Thuận, rồi Võ Thuận lại đem cho Võ Thừa Tự.

      Chỉ cần chúng ta tìm ra được bằng chứng lên việc Võ Thừa Tự có loại thuốc độc này, vậy coi như nếu thể chứng minh được lệnh tôn trong sạch, chí ít cũng tạo nên nghi ngờ trong Hoàng Thượng rồi.

      Địch Yến gật đầu:
      - Huynh đúng, huynh trưởng của muội cũng , Thánh thượng cũng tin cha muội có dã tâm hạ độc bà ấy, chỉ là các chứng cứ đều chống lại cha muội do đó mới phải xem xét thẩm định nghiêm ngặt, chỉ cần chứng minh Võ Thừa Tự có loại độc này lúc đó Thánh thượng yên tâm, cũng giết cha muội đâu.


      Lý Trân trầm tư suy nghĩ lát rồi :
      - Mấu chốt của vấn đề là Võ Như Ý chết, như vậy chỉ có Lam Chấn Ngọc là có thể chứng minh được loại độc dược này. Trước tiên cần tìm Lam Chấn Ngọc và ép gã phải đứng ra làm chứng, e là hề dễ dàng á.

      Trong lòng Địch Yến cũng trở nên nặng trĩu, giờ phải làm sao bây giờ?

      … . .

      Do hôm qua trong cung xảy ra vụ hạ độc khiến cho cao tăng Vân Tuyên phải bỏ mạng, trong cung Thái Sơ, mọi người đều hoang mang bàn ra tán vào, Võ Tắc Thiên trong lòng cũng cảm thấy yên, tạm thời cho hoãn việc tổ chức thọ thần.

      Cao Diên Phúc bận rộn hết nửa tháng, rốt cuộc cũng có thời gian xả hơi, về nhà nghỉ ngơi ngày.

      Cao Diên Phúc ngồi trong thư phòng uống trà đọc sách, lúc này con nuôi là Cao Lực Sĩ vội chạy vào bẩm báo:
      - Phụ thân, Lý công tử có việc gấp cần cầu kiến.

      Vừa hay ta có nhà, đến đúng lúc , Cao Diên Phúc ha hả cười :
      - Mời đến thư phòng của ta.

      lâu sau, Cao Lực Sĩ đưa Lý Trân vào thư phòng:
      - Phụ thân, Lý công tử đến

      - Mời vào!

      Cửa vừa mở, Lý Trân bước tới khom mình thi lễ:
      - Vãn bối tham kiến Phủ quân.

      - Lý công tử mời ngồi.

      Lý Trân ngồi xuống áy náy :
      - Muộn rồi mà còn đến quấy rầy phủ quân, vãn bối băn khoăn.

      - có gì, có lẽ ngươi biết ta ở nhà.

      Cao Diên Phúc sai tỳ nữ bưng trà lên mời Lý Trân rồi :
      - Công tử có lẽ vẫn lo lắng về việc của Ngụy vương.

      Lý Trân biết phải mở miệng như thế nào, theo lý Cao Diên Phúc là người của Võ Thừa Tự, đến để với Cao Diên Phúc về vụ án của Địch Nhân Kiệt quả là có gì đó ổn.

      chừng Cao Diên Phúc lại chính là kẻ ra tay hạ độc ở trong cung, nhưng nghĩ kĩ lại chút Lý Trân thấy đối với việc này Cao Diên Phúc biết nội tình, cho dù có biết tình hình cũng chẳng có liên quan gì đến ông ấy cả.

      Rất đơn giản, nếu Võ Thừa Tự gặp rủi ro, Cao Diên Phúc thay lão ra tình, nhưng muốn hạ độc hại người, lấy thân phận của Cao Diên Phúc, ông ấy sao có thể là con cờ trong tay của Võ Thừa Tự?

      Lý Trân sau khi suy xét liền nhận ra có số việc cần phải hỏi Cao Diên Phúc, chỉ là việc của vẫn chưa xong xuôi giờ lại thêm việc của Địch Nhân Kiệt sao có thể giải thích được với Cao Diên Phúc đây.

      Lý Trân đành phải bấm bụng :
      - Tối nay vãn bối tới tìm Phủ quân là muốn nghe ý kiến của đại nhân, trong cung gì về vụ án của Địch Nhân Kiệt?

      Quả nhiên Cao Diên Phúc khẽ cau mày, trong mắt ông ta lên vẻ vui nhưng vẫn với giọng rất ôn hòa và bình tĩnh:
      - Công tử hỏi chuyện này làm gì?

      - Là có người khác nhờ tại hạ hỏi, tại hạ và con của Địch Nhân Kiệt là bạn thân của nhau.

      Cao Diên Phúc mỉm cười:
      - Hóa ra là kia, vậy là tình có nguyên nhân rồi.

      Lập tức vẻ tươi cười mặt của Cao Diên Phúc biến mất, thở dài :
      - Chuyện này hậu quả vô cùng nghiêm trọng, chỉ Thánh thượng tức giận, đến cả Tiết Đại tổng quản cũng nổi trận lôi đình, mực chắc chắn Địch tướng quốc phải là muốn hại Thánh thượng cũng là muốn hại .

      cầu Thánh Thượng lập tức xử trảm Địch Nhân Kiệt, dù sao trong cung cũng rối như mớ bòng bong rồi, có hơn mười cung nữ và công công vì việc này mà bị xử trảm rồi.

      Lý Trân yên lặng gì, xem ra chuyện này quả rất nghiêm trọng.

      Cao Diên Phúc lại :
      - Tuy nhiên Địch Nhân Kiệt làm tể tướng nhiều năm, nhân phẩm và danh dự đều được đánh giá tốt, Thánh Thượng cũng nghĩ ông ấy là kẻ hạ độc mà chỉ nghi ngờ ông ấy bị người khác lợi dụng.

      Bởi vậy Thánh Thượng mới nghe theo lời của Tiết Đại tổng quản mà cho trảm Địch Nhân Kiệt, hạ lệnh cho Đại Tam ti hội thẩm vụ án này, vụ án này thể sớm chiều mà kết thúc đâu.

      - Ngoại thân dâng quà chúc thọ, trong cung nhất định phải kiểm tra, biết người kiểm tra giờ này ra sao?

      - Ngươi muốn nhắc tới La Trung Thành, là phụ trách khâu kiểm tra lễ vật mừng thọ, xong nghe cũng chết rồi. Lý công tử, ta với cậu, người từng tiếp xúc với cuốn kinh phật ai còn có thể sống sót, người có hiểu điều này ?

      Trong lòng Lý Trân thầm than, quả nhiên đúng như mình dự đoán, Võ Thừa Tự ràng là giết người diệt khẩu rồi.

      Lúc này Cao Diên Phúc mới nhắc khéo :
      - việc này rất khó để thay đổi cục diện, ta hi vọng công tử có thể đếm xỉa đến, và nên can dự vào.

      Lý Trân cười mếu máo:
      - Địch nương lo sợ có người nhân cơ hội này để ám hại Địch Nhân Kiệt khi ông ấy còn ở tù, đặc biệt mời ta vào ngục hộ vệ Địch tướng. Nếu như Phủ quân đây có thể giúp với Thánh thượng tiếng, chung ta cũng cần tham dự chuyện này.

      Lý Trân phải ở bên ngoài để điều tra về vụ án này, khỏi lo lắng, chỉ có mình Tửu Chí e rằng khó có thể chống đỡ được, tốt nhất là Võ Tắc Thiên có thể phái những thị vệ giỏi nhất tới bảo vệ Địch Nhân Kiệt.

      Cao Diên Phúc hiểu được ý của Lý Trân, mỉm cười :
      - Để ta tìm cơ hội , đợi lúc Thánh Thượng tâm lý vui ta đem chuyện này ra tốt hơn.

      Lúc này Cao Lực Sĩ đứng bên cạnh tiếp lời:
      - Phụ thân, nếu phái mấy người Bát Bảo .

      Bát Bảo chính là thị vệ kề cận của Cao Diên Phúc, tổng cộng có tám người, mỗi người võ nghệ đều rất cao cường, Cao Lực Sĩ vì lo lắng cho an nguy của Lý Trân cho nên mới đề nghị thị vệ của Cao phủ bảo vệ Địch Nhân Kiệt.

      đợi xem biểu của Cao Diên Phúc như thế nào, Lý Trân vội xua tay :
      - Chuyện này Địch gia xử lý, cần Phủ quân phải nhúng tay.

      Cao Diên Phúc né tránh, cười nhạt :
      - Để tám người bọn họ phải là thể, xong việc trở nên phức tạp, người ngoài lại tưởng là Cao Diên Phúc trong cung tiếp ứng cho Địch Nhân Kiệt, bây giờ mọi người trong cung tâm lý của ai cũng thấy bất an, kể cả ta cũng vậy.

      - Về chuyện này mong Phủ quân cần bận tâm quá nhiều, ngoài ra tại hạ muốn hỏi chút, Ngụy vương dự định khi nào hiến xá lợi?

      - Có lẽ là ngày mai, Thánh Thượng rất coi trọng việc liên quan đến xá lợi, đặc biệt hạ chỉ cho Ngụy Vương cung tiến xá lợi vào Vạn Tượng thần cung.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75-1: Xá lợi , xá lợi giả (1)

      Từ sáng sớm, việc dâng xá lợi gây xôn xao trong Thần cung, điều đáng ở đây phải là bản thân xá lợi mà là xuất hai viên Di Lặc xá lợi.

      Hoàng tự Lý Đán nhân ngày sinh nhật của mẫu thân mình là Thánh thần Hoàng đế Võ Tắc Thiên, dâng lên viên Di Lặc xá lợi.

      Tương tự, Ngụy vương Võ Thừa Tự cũng dâng lên viên Di Lặc xá lợi nhân ngày sinh nhật của Thánh thượng.

      Hai viên xá lợi đều mang từ Thổ Hỏa La tới, về hình dáng giống nhau như đúc làm cho cả triều đình xôn xao. thế gian này chỉ có duy nhất viên Di Lặc xá lợi, vậy trong hai viên kia ắt phải có viên , viên là giả, và viên xá lợi là của ai, Ngụy Vương Võ Thừa Tự hay là Hoàng tự Lý Đán?

      Văn võ bá quan trong triều ai ai cũng bàn ra tán vào, chuyện này nhanh chóng làm cho việc Địch Nhân Kiệt hạ độc bị tạm thời quên lãng, và trở thành điểm tập trung của toàn thể mọi người trong triều cũng như dân chúng.

      Trong tẩm cung, Vi Đoàn Nhi tỉ mỉ chải tóc cho Võ Tắc Thiên, nàng vừa cười vừa :
      - Hôm nay nô tì đánh cược năm quan tiền với đại quan xem ai đoán đúng viên xá lợi nào là viên nào là giả.

      Nàng vừa , vừa chú ý tới biểu cảm gương mặt của Võ Tắc Thiên, bất cứ thay đổi nào cũng thể giấu được ánh mắt của nàng.

      Mắt của Võ Tắc Thiên tỏ vẻ giận dữ, nhưng rồi sắc mặt đó nhanh chóng biến mất, bà ta thản nhiên cười lớn rồi :
      - Vậy ngươi đoán xá lợi của ai là đồ .

      - Đại quan đoán là của Ngụy Vương rồi nên tì nữ đành phải chọn Hoàng tự thôi.

      - Các ngươi đều cho rằng Ngụy Vương là sao?

      Võ Tắc Thiên quay lại, ánh mắt câu hồn nhìn Tiết Hoài Nghĩa, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười và :
      - Vì cớ gì ngươi lại cho rằng xá lợi do Ngụy Vương cung tiến là ?

      Tiết Hoài Nghĩa dáng người cường tráng, mũi to, toàn thân toát lên vẻ nam tính, cười lớn rồi :
      - Rất đơn giản, Hoàng tự bước ra khỏi Đông cung, người khác cho y cái gì y cũng đều tin, e rằng ngay cả y cũng chẳng biết những thứ đó là hay là giả nữa.

      - Hả? Vậy là đại quan biết viên xá lợi là do ai tặng cho nó sao?

      - Ai mà biết được.

      Tiết Hoài Nghĩa giả bộ để ý rồi :
      - Có lẽ là vị ngoại thần nào đó rồi! Dù sao ta nghe y và ngoại thần thường lén lút tới gặp nhau, vậy việc y có được xá lợi cũng là điều bình thường thôi mà.

      Võ Tắc Thiên mỉm cười rồi hỏi Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở ngoài cửa:
      - Uyển Nhi ngươi nên biết chút thông tin !

      Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên thi lễ :
      - Uyển Nhi nhìn xá lợi thư của Hoàng tự, hình như là Thọ Xuân quận vương phái người Thổ Hỏa La mang về hiến cho Hoàng tự.

      Thọ Xuân quận vương Lý Thành Khí là con cả của Hoàng tự Lý Đán. năm nay mười bảy tuổi, mở phủ và có thể qua lại với ngoại thần.

      Trong thâm cư ở Đông cung Lý Đán tuyệt đối cho phép qua lại kết giao với ngoại thần, cho nên Tiết Hoài Nghĩa vừa rồi như vậy kì thực chính là ám chỉ Lý Đán là kẻ có tội.

      Võ Tắc Thiên dường như so đo, bà gật đầu :
      - như vậy cả hai hộp xá lợi cùng được mở ra để chúng ta có thể trực diện mà phân biệt giả.

      - Uyển Nhi tuân chỉ!
      Thượng quan Uyển Nhi thi lễ xong liền xoay người bước .

      Lúc này Võ Tắc Thiên lại liếc nhìn bộ ngực cường tráng của Tiết Hoài Nghĩa, trong người thấy rạo rực, bà liền hỏi:
      - Bây giờ là khi nào rồi?

      Vi Đoàn Nhi sở dĩ được sủng ái vì nàng ta rất hiểu Võ Tắc Thiên, khi chải đầu cho Võ Tắc Thiên vô tình chạm tay vào tai và phát dường như nó nóng lên.

      Bỗng dưng lại hỏi bây giờ là canh mấy, Vi Đoàn Nhi lập tức hiểu ý, mỉm cười và khẽ:
      - Còn lâu mới đến giờ lên triều, hay là Thánh thượng nghỉ ngơi lát ?

      Võ Tắc Thiên mỉm cười:
      - Con bé hư này, được rồi ta nghe theo lời khuyên của nhà người, nằm nghỉ chút vậy.

      Ánh mắt lúng liếng của bà hướng về Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa hiểu ý bèn tiến lên quỳ gối rồi :
      - Tiểu tăng xin được ngồi giảng kinh cho Thánh Thượng.

      Võ Tắc Thiên đặt tay lên bờ vai của , đôi mắt xuân tình lúng liếng :
      - Vậy để trẫm nghe Hoài Nghĩa cao tăng giảng về kinh phật chút !

      Nàng khoát tay Tiết Hoài Nghĩa chậm rãi vào tẩm cung giữa tiểu hoa viên. Vi Đoàn Nhi vội ra lệnh cho tất thảy cung nữ lui ra, nàng đứng ở cửa, hầu hạ Thánh thượng và đại quan từ đằng xa.

      Tiếng trống từ bên ngoài tẩm cung vang lên “Tùng…tùng…”
      loại thanh từ nơi nào đó vang tới, nhưng tất thảy công công và cung nữ trong cung trong lòng đều biết ý nghĩa của tiếng trống được gióng lên giữa ban ngày là như thế nào.

      Các cung nữ cúi đầu, ít thị vệ trong tâm cũng cảm thấy yên, ai dám lại, tất cả đều quỳ gối.

      … .

      Việc phong lưu xảy ra trong cung Thái Sơ cũng làm kinh động đến quan thần của Vạn Tượng thần cung. Lúc này Lý Đức Chiêu, Tô Vị Đạo và các vị tướng quốc dẫn theo các quan đại thần vào nội đường, họ đưa hai viên ngọc xá lợi đặt ngay ngắn lên chiếc bàn kì lân bạch ngọc.

      Mọi người bàn luận sôi nổi, xá lợi đương nhiên chỉ có viên là , vậy cuối cùng trong hai viên viên nào là giả, điều này làm cho trong lòng mọi người đầy hiếu kì, xong chỉ có điều là những kẻ đánh cược đại bộ phận đều hi vọng viên của Ngụy Vương mang tới là đồ giả.

      Võ Thừa Tự trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, lão nằm mơ cũng thể ngờ rằng Lý Đán cũng đem tới viên xá lợi giống hệt của lão.

      Hóa ra là có hai viên Xá Lợi, giả. Đến lúc này, Võ Thừa Tự mới mơ hồ cảm thấy rằng có lẽ lão bị Võ Thuận lừa rồi.

      Võ Thuận nhất định còn giấu lão rất nhiều chuyện, Võ Thừa Tự hận là mình thể nghiền Võ Thuận ra thành tro bụi, nhưng hận hận, trước mắt lão phải vượt qua cửa ải này cái , cung tiến xá lợi giả là mắc tội phạm thượng khi quân.

      Trong lòng Võ Thừa Tự vẫn tồn tại tia hi vọng, đó là viên xá lợi của lão là đồ còn của Lý Đán là đồ giả.

      Đúng lúc này mấy tên lính canh từ ngoài đại sảnh hô lớn:
      - Thánh thần Hoàng đế Bệ hạ giá lâm.

      Quan lại triều thần ai về vị trí đó, cùng khom người quỳ lạy nghênh đón Hoàng đế Đại Đường Võ Tắc Thiên giá lâm. Võ Tắc Thiên mặc hoàng kim long bào, đầu đội vương miện cùng tám cung nữ tay cầm quạt tròn cán dài và mười mấy tên thị vệ hông đeo kiếm tiến vào đại điện.

      Lương Vương Võ Tam Tư cao giọng hô to:
      - Cung nghênh bệ hạ vào triều.

      Tất thảy quan lại triều thần cùng đồng thanh:
      - Cung nghênh bệ hạ vào triều.

      Võ Tắc Thiên sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, ở bà toát lên vẻ xinh đẹp đến dị thường. Bà ngồi xuống ngai vàng, Thượng Quan Uyển Nhi đứng bên cạnh để hầu hạ. Võ Tắc Thiên nhìn lượt văn võ bá quan rồi khoát tay :
      - Các ái khanh bình thân.

      - Tạ ơn bệ hạ.

      Lúc này Võ Tắc Thiên hướng ánh mắt về phía hai viên xá lợi đặt bàn.

      Lúc này, hộp đựng xá lợi được thợ thủ công dùng công cụ đặc biệt mở ra, phía bên trong là hai viên ngọc được đặt trong kim quan ngân quách.

      Hai hộp ngọc màu xanh, màu trắng. hộp màu xanh là Lý Thừa Tự hiến vào còn hộp màu trắng do Lý Đán cung tiến.

      Võ Tắc Thiên gật đầu với tướng quốc Lý Đức Chiêu rồi :
      - Có thể phân biệt xá lợi hay giả rồi!

      Lý Đức Chiêu hô lớn:
      - Mời cao tăng vào điện.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75-2: Xá lợi , xá lợi giả (2)

      Trong tiếng chuông ngân du dương, hai cao tăng đến từ Thiên Trúc là Bồ Đề Lưu Chí và Bảo Tư Duy tay cầm pháp trượng chậm rãi vào đại điện. Hai vị cao tăng này từng được mục sở thị xá lợi của Tiểu A Đà Tự.

      Vị cao tăng già bước tới trước mặt Võ Tắc Thiên thi lễ rồi :
      - Tham kiến hoàng thượng vạn tuế, Hoàng đế bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!

      Võ Tắc Thiên mỉm cười rồi :
      - Hai vị cao tăng, miễn lễ. Trẫm muốn hỏi chút, hai viên xá lợi này liệu có tồn tại trường hợp cả hai viên đều là thực ?

      Bồ Đề Lưu Chí thi lễ, khom người :
      - Chỉ có duy nhất viên Di Lặc Bồ Tát xá lợi, bần tăng mười năm trước đây tận mắt nhìn thấy. Bây giờ hai viên xá lợi lại đến từ cùng nơi, vậy chỉ có thể là viên là , viên còn lại là giả.

      - Được rồi, trước tiên tiến hành kiểm tra phân biệt xá lợi .

      Hai vị cao tăng Bồ Đề Lưu Chí và Bảo Tư Duy ngồi trang nghiêm phía trước chiếc bàn bằng bạch ngọc, lúc này tất cả triều thần đều hướng đến sát phía trước chiếc bàn, đến ngay cả Võ Tắc Thiên cũng giấu được vẻ hiếu kì, đứng bục chăm chú quan sát.

      Hai vị cao tăng cẩn thận nhấc chiếc hộp ngọc để lộ ra kim quan ngân quách, mở ngân quách, lại mở kim quan ra, bên trong là hai quả cầu ngà voi bóng loáng rỗng ở bên trong được gắn cố định vào chiếc hộp bằng vàng. Qua khe hở có thể nhìn thấy được hai viên xá lợi ở trong.

      Lúc này, Bồ Đề Lưu Chí vỗ tay rồi hô to:
      - Khởi bẩm bệ hạ, trong chiếc hộp màu trắng là xá lợi .

      Cả đại điện vang lên những tràng pháo tay hoan hô, Hoàng tự Lý Đán cảm động quỳ xuống rồi hướng về phía Võ Tắc Thiên vội vàng dập đầu :
      - Đây là lễ vật mà nhi thần muốn dâng cho bệ hạ nhân ngày thọ thần của người.

      Võ Tắc Thiên gật đầu cười :
      - hiếm có người nào lại hiếu thuận như hoàng nhi, trẫm vô cùng cảm kích.

      Võ Tắc Thiên đưa mắt hướng tới chiếc hộp ngọc màu xanh, sắc mặt dần dần trở nên đanh lại, lúc này rất nhiều con mắt đổ dồn về phía chiếc hộp đựng xá lợi còn lại, nếu chiếc hộp ngọc màu trắng bên trong có đựng xá lợi , vậy viên xá lợi trong chiếc hộp ngọc màu xanh nhất định có vấn đề rồi.

      Võ Thừa Tự toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai chân run run, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Lúc này cao tăng Bảo Tư Duy vỗ vỗ tay :
      - Khởi bẩm bệ hạ, xá lợi trong chiếc hộp ngọc màu xanh chỉ là xá lợi giả.

      Trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, Võ Tắc Thiên hừ tiếng nhìn Võ Thừa Tự với ánh mắt căm giận:
      - Võ Thừa Tự ngươi dám phạm thượng khi quân!

      Võ Thừa Tự chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, liên tục dập đầu :
      - Bệ hạ, thần quả biết đây là viên xá lợi giả.

      Bên cạnh Võ Tam Tư bước ra quỳ xuống tâu:
      - Bệ hạ, chiếc hộp đồng vốn là được bịt kín, nếu mở ra, Ngụy Vương làm sao có thể biết viên xá lợi này là giả hay là ? Theo thần Võ Thừa Tự cũng chỉ vì muốn chúc phúc bệ hạ mà thôi, kính xin bệ hạ minh xét cho chút lòng thành của y, tha cho y lần này.

      Võ Tắc Thiên chưa nguôi giận, lạnh lùng đáp:
      - Cũng có thể là chính giả tạo để lừa gạt trẫm.

      Võ Thừa Tự sợ tới mức bủn rủn tay chân, quỳ rạp người vừa khóc vừa giải thích:
      - Viên xá lợi này là do con nuôi của thần là Võ Thuận dâng tặng, thần cũng chỉ là bị nó lừa mà thôi.

      - Tên Võ Thuận này ở nơi nào?
      Võ Tắc Thiên truy vấn Võ Thừa Tự.

      - Nó…nó vì sợ tội mà tự sát rồi.

      Võ Tắc Thiên kìm được cơn giận dữ ra lệnh:
      - Đưa ra ngoài đánh cho ta.

      Hơn mười thị vệ tiến tới, áp giải Võ Thừa Tự ra bên ngoài. Lúc này cơn giận dữ trong lòng Võ Tắc Thiên nguôi phần nào, dần bình tĩnh trở lại và với quần thần:
      - Tạm thời đưa Di Lặc xá lợi vào chùa Bạch Mã, trẫm tổ chức buổi lễ long trọng nghênh đón xá lợi.

      với Võ Tam Tư:
      - Chuyện này giao cho Lương Vương toàn quyền phụ trách.

      Võ Tam Tư vội vàng thi lễ:
      - Vi thần tuân chỉ!

      Võ Tắc Thiên phất tay áo rồi ra lệnh:
      - Bãi triều!

      Bà đứng dậy rồi bước đến phía lối bên cạnh của đại điện. điện lúc này quần thần đều bàn tán xôn xao và cho rằng lần này Ngụy Vương bị phán tội khi quân, sợ rằng rất khó thoát được tội đây.

      Võ Tắc Thiên nổi giận đùng đùng trở lại tẩm cung, trong mắt của bà lên vẻ gì đó rất phức tạp, thể trong lòng khó yên.

      Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi đưa mắt nhìn Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa chậm rãi bước lên phía trước rồi quỳ xuống:
      - Vi thần đa tạ bệ hạ đưa xá lợi vào thờ trong chùa Bạch Mã.

      Võ Tắc Thiên đưa mắt nhìn , tức giận trong lòng dần dần nguôi ngoai, bà :
      - Trẫm chỉ là giận tên Võ Thừa Tự trốn tránh trách nhiệm, ngờ đem hết tội lỗi đổ lên đầu con nuôi của mình, hoang đường.

      Tiết Hoài Nghĩa chợt nghĩ tới Vương Đạo Uyên bị Võ Thuận đánh chết nên cười nhạt :
      - Võ Thừa Tự kì thực là lừa gạt bệ hạ, vi thần nghe con nuôi của phải sợ tội tự sát mà là bị người khác giết chết.

      Võ Tắc Thiên sững người hỏi:
      - Có chuyện đó sao?

      - Bệ hạ, vi thần biết chuyện này hề đơn giản. Võ Thừa Tự kì thực biết viên xá lợi này là giả, vậy mà còn cố ý hiến cho bệ hạ, còn tình cụ thể phát sinh ra sao vi thần cũng biết, nhưng vi thần biết việc Võ Thuận bị giết là có liên quan tới việc tranh đoạt hai viên xá lợi.

      Chiêu này của Tiết Hoài Nghĩa đúng là nhất tiễn hạ song điêu, chỉ báo thù cho Vương Đạo Uyên mà còn biến việc Lý Đán hiến xá lợi trở nên chẳng còn ý nghĩa gì.

      Vi Đoàn Nhi đứng bên cạnh vội tiến lên phía trước rồi quỳ xuống tâu:
      - Ngụy Vương là cháu ruột của bệ hạ, lấy lòng bệ hạ còn được sao lại có thể gây ra việc khi quân này được? Như lời của Long Vương vừa , chiếc hộp đồng vốn được bịt kín, nếu mở ra sao có thể biết bên trong là đồ hay đồ giả, kính xin bệ hạ suy xét.

      Trong mắt Võ Tắc Thiên những kẻ bé như hạt cát này sao có thể lưu lại được, bà nghe lời tấu trình của Vi Đoàn Nhi. Bà phất tay ý bảo mọi người lui ra, ra lệnh:
      - Mau triệu Lai Tuấn Thần vào gặp trẫm.

      Võ Tắc Thiên khoanh tay qua lại trong phòng, trong mắt có chút suy tư. biết bà nghĩ gì?

      Lát sau, Lai Tuấn Thần xuất , quỳ gối :
      - Thần, Lai Tuấn Thần tham kiến bệ hạ.

      Võ Tắc Thiên chậm rãi :
      - Vụ án Địch Nhân Kiệt tiến triển thế nào rồi?

      - Hồi bẩm bệ hạ, Địch Nhân Kiệt chịu thừa nhận tẩm thuốc độc vào cuốn kinh phật. Vi thần dự định ngày mốt tiến hành tái thẩm tra, tiếp tục tới lấy lời khai của ông ta.

      Võ Tắc Thiên thản nhiên :
      - Vụ án này tạm thời chuyển giao cho Ngự Sử Trung Thừa Chu Doãn Nguyên, người cần làm nữa.

      Lai Tuấn Thần hoảng sợ, gã định giải thích Võ Tắc Thiên khoát tay áo :
      - Trẫm quyết định rồi, trẫm muốn giao việc khác cho ngươi.

      Lai Tuấn Thần bất đắc dĩ đành phải cúi đầu. Võ Tắc Thiên khoanh tay qua lại vài bước rồi :
      - Trẫm rất quan tâm đến cái chết của con nuôi Võ Thừa Tự, Võ Thuận, lệnh cho ngươi trong vòng 10 ngày phải điều tra cho ra manh mối việc này cho ta.

      - Vi thần tuân chỉ!
      Lai Tuấn Thần cảm thấy trong lòng có gì đó hụt hẫng, rất nhiều kế hoạch của gã giờ đây phải hoãn lại.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Cá chết lưới rách

      - Tên khốn này!

      Trong thư phòng, Võ Thừa Tự vô cùng tức giận, chỉ vào Lam Chấn Ngọc quỳ dưới đất mà mắng:
      - Nhà ngươi là gan to hơn trời, lại còn dám lừa gạt ta à, hôm nay ta phải giết chết nhà ngươi mới được.

      Lam Chấn Ngọc quỳ dưới đất dám nửa lời, trong đầu lên vô số các suy nghĩ để tìm cách tự cứu lấy bản thân mình.

      - Lúc đầu xá lợi đích xác là đồ , tại hạ chỉ đưa cho Võ Thuận nhưng sao lại có thể biến thành đồ giả được, từ đó đến nay xảy ra những việc gì ti chức quả hề hay biết.

      - Ngươi còn dám lừa gạt ta.

      Võ Thừa Tự tức giận đến phát điên. dối trá của Võ Thuận làm cho y hôm nay phải chịu bao nỗi nhục nhã. Võ Thuận chết nên y trút tất cả mọi tức giận lên đầu của Lam Chấn Ngọc.

      Võ Thừa Tự rút ra cây kiếm được treo tường rồi hung ác vung kiếm chém xuống đầu Lam Chấn Ngọc.
      - …!
      thanh lớn vang lên, thanh kiếm khác chặn lại đường kiếm của Võ Thừa Tự.

      Võ Phù Dung chẳng biết từ lúc nào xuất trước mặt phụ thân mình, nàng kích động to:
      - Phụ thân, người định làm gì vậy?

      Võ Thừa Tự sửng sốt rồi lùi lại hai bước, y ngạc nhiên nhìn con mình:
      - Ngươi…ngươi…dám…

      Võ Thừa Tự biết nên thế nào, con của y dùng kiếm để đỡ cho tên Lam Chấn Ngọc này. Võ Thừa Tự quát to:
      - Nghiệp chướng, ngươi dám dùng kiếm để uy hiếp ta?

      Võ Phù Dung thu kiếm lại, rồi dùng thân mình che cho Lam Chấn Ngọc :
      - Phụ thân cần gì phải ra những lời như vậy! Lam Chấn Ngọc là kẻ tài giỏi đắc lực của con, phụ thân dùng nữa cũng cần phải giết chết như vậy. Giết rồi chẳng phải là phụ thân thấu hiểu suy nghĩ của con mình sao?

      - Tài giỏi đắc lực!
      Võ Thừa Tự cười nhạt:
      - Ngươi cho ta xem, tài giỏi ở điểm nào?

      - Con để chứng minh cho cha thấy, nhưng khi nữ nhi còn sống tuyệt đối để cha giết đâu.

      Võ Thừa Tự ngồi sụp xuống, khỏi suy nghĩ, cứng rắn của con khiến trong lòng y xuất thứ gì đó e ngại và có phần hiểu.

      Tất cả những võ sĩ mà y nuôi dưỡng đều do con của y là Phù Dung nắm trong tay. Phù Dung luôn là trợ thủ đắc lực nhất của y, hôm nay lại vì tên Lam Chấn Ngọc này mà trở mặt.

      - Vậy bây giờ ngươi tính sao?
      Võ Thừa Tự vò đầu bứt tai cách khổ sở, y cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi.

      Võ Phù Dung đưa ánh mắt liếc qua phía Lam Chấn Ngọc, Lam Chấn Ngọc lập tức đứng dậy rồi lui ra ngoài.

      Nhìn bóng dáng Lam Chấn Ngọc lùi xa,Võ Phù Dung mới hỏi:
      - Nghe Lai Tuấn Thần gửi tới cho phụ thân bức thư, nội dung ở trong viết gì vậy?

      - Thánh thượng cho gã tiếp tục đảm nhiệm vụ án Địch Nhân Kiệt, giao vụ án này cho Chu Doãn Nguyên rồi.

      - Vậy là đúng rồi, Thánh thượng có chút nghi ngờ đối với vụ án của Địch Nhân Kiệt rồi, phụ thân nên do dự nữa, phải lập tức ra tay trừ khử Địch Nhân Kiệt thôi. Nếu ông ta chết kiểu gì sau này phụ thân cũng bị liên lụy cho coi.

      Võ Thừa Tự trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu :
      - rất đúng, việc này ta giao cho con lo liệu.

      - Phụ thân yên tâm, nữ nhi để cho cha phải thất vọng đâu.

      Võ Phù Dung thi lễ rồi vội vã quay người bước . Lúc này quân sư thân cận của Võ Thừa Tự là Minh tiên sinh từ trong bóng tối bước ra, thản nhiên hỏi:
      - Điện hạ sao chỉ nửa việc cho nữ nhi của mình nghe vậy, Lai Tuấn Thần chỉ bị tống khỏi vụ án của Địch Nhân Kiệt thôi đâu.

      Võ Thừa Tự lắc lắc đầu:
      - Ngươi thấy sao, con ta và Lam Chấn Ngọc có quan hệ phải mức tình cảm, nếu cho con bé biết ắt Lam Chấn Ngọc cũng biết, ngộ nhỡ làm lộ ra chuyện gì e là gây cho ta rất nhiều bất lợi.

      - khi như vậy, tại sao điện hạ trực tiếp ra tay giết luôn ?

      - Bây giờ giết , Phù Dung trở mặt với ta. Bây giờ chưa cần vội, xem xem kết quả Lai Tuấn Thần điều tra như thế nào rồi mới tính tiếp.

      Võ Thừa Tự khoanh tay qua lại vài bước rồi hỏi:
      - Theo ngươi Lai Tuấn Thần điều tra đến đâu rồi?

      Minh tiên sinh ngẫm nghĩ chút rồi :
      - Bây giờ cũng khó đoán, xong Lai Tuấn Thần là kẻ hai mặt, điện hạ cũng nên quá tin tưởng loại người như vậy. Thần nghĩ điện hạ nên phái người thầm điều tra vụ việc này.

      - Ta phái người lại phải thông qua Phù Dung. Có thể con bé

      - cần phải thông qua Phù Dung, điện hạ có thể mời Ngư Phẩm Long tới mà.

      - Nhưng…….Ngư Phẩm Long là người của Vi Đoàn Nhi, nàng ta liệu có chắc chắn đồng ý ?

      Minh tiên sinh lạnh lùng :
      - Chỉ cần cho Vi Đoàn Nhi cái mà nàng ta muốn, làm gì có việc gì mà nàng ta đồng ý với điện hạ được.

      - rất có lý, chuyện này để ta suy nghĩ thêm chút.

      … .

      - Tại căn phòng tối khác trong Ngụy Vương phủ, tiếng thở gấp cuối cùng cũng bình thường trở lại, Võ Phù Dung giống như con mèo nằm sấp người của Lam Chấn Ngọc, nàng dùng ngón tay thon dài ngọc ngà của mình cào lên ngực gã.

      - Hôm nay người ta liều mạng cứu chàng, chàng phải cảm ơn người ta thế nào đây?

      - phải ta đáp tạ rồi sao?

      - Cái tên hư hỏng này!

      Võ Phù Dung cười :
      - Là chàng chiếm tiện nghi của ta chứ đáp tạ cái gì?

      - Đêm nay ta làm thêm ba lần nữa, vậy có được coi là báo tạ nàng ?

      Võ Phù Dung dịu dàng :
      - Ba lần còn ít lắm, ít nhất cũng phải năm lần mới được.

      Lam Chấn Ngọc xoa xoa lên cổ nàng rồi mắng :
      - Con mụ hồ ly tinh này, bây giờ ta biết vì sao mà chồng nàng chết rồi!

      - Chàng dám bóp cổ ta à, được, bóp chết ta rồi xem ai còn đến cứu chàng được.

      Đôi tay Lam Chấn Ngọc dần nới lỏng ra, lúc sau mới :
      - Nàng muốn ta giết Địch Nhân Kiệt đúng ?

      - là thông minh, xong chàng chỉ đoán được nửa thôi.

      Ánh mắt nhõng nhẽo biến mất khuôn mặt của Phù Dung, sát khí lên, nghiến răng :
      - chỉ có mà con của là Địch Yến cũng phải chết.

      Lam Chấn Ngọc chầm chậm nhắm mắt lại, đây là thói quen của gã trước khi giết người. gã nhất định phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi nửa canh giờ.

      … .

      khí căng thẳng trong nhà lao của Đại Lý Tự, sau khi Lai Tuấn Thần bị tống khỏi vụ án của Địch Nhân Kiệt Chu Doãn Nguyên, người chính trực đồng ý tới tiếp quản vụ án này.

      Lý Trân lập tức ý thức được, nếu như thể đường đường chính chính giết chết Địch Nhân Kiệt chắc chắn đối phương từ thủ đoạn nào để ra tay cả, và nhân cơ hội vụ án còn chưa được chuyển giao cho người khác phải gán cho cái chết của Địch Nhân Kiệt là sợ tội mà tự sát.

      Ở thời điểm hết sức căng thẳng này, Lý Trân cũng thực cách tương tự. để cho Địch Yến mặc bộ đồ của ngục tốt rồi đưa nàng vào ngục để bảo vệ cho cha mình.

      Nhưng điều này vẫn chưa đủ, Lý Trân còn bảo Địch phủ vận dụng toàn bộ mối quan hệ của mình để tìm kiếm trợ giúp.

      Đêm xuống, bên ngoài các buồng giam Đại Lý Tự là gian vô cùng yên tĩnh, phần lớn đám tù nhân đều mơ màng ngủ, chỉ có vài tên ngục tốt qua lại tuần tra.

      Vết thương người Địch Nhân Kiệt dần dần bình phục, nhưng vẫn chưa thể cử động mạnh được. Địch Nhân Kiệt nằm đống cỏ và bên cạnh người bảo vệ cho mình là Tửu Chí chuyện thầm với nhau.

      Tửu Chí hôm nay cũng tăng thêm độ cảnh giác, bên trong y mặc thêm áo giáp bảo vệ những yếu điểm cơ thể, phi đao cũng tăng lên bảy chiếc, ngoài ra y còn giấu thêm thanh trường kiếm. Y là cửa ải bảo vệ cuối cùng của Địch Nhân Kiệt, y mà chết coi như Địch Nhân Kiệt cũng xong đời.

      - Tửu Chí sao cậu lại ghét đọc sách vậy? Cậu cần phải hiểu loạn thế võ nghệ, mà thịnh thế văn tài. nay Đại Đường thịnh, vì vậy chỉ có đọc sách học văn mới có thể có chỗ đứng trong xã hội được.

      - Lão tướng quốc, có người được trời phú cho cái khiếu đọc sách, chỉ cần đọc qua là nhớ liền, còn tại hạ đây có cái khiếu đó, hễ cứ cầm tới quyển sách là ngủ gà ngủ gật.

      Cha ta cũng bao nhiêu người đọc sách như vậy nhưng hàng năm thi tiến sĩ cũng chỉ đỗ có vài người, còn chẳng bằng học giết heo thịt dê, chí ít cũng có cái nghề để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Xét cách tổng thể có thực mới vực được đạo.

      Địch Nhân Kiệt mỉm cười :
      - Phụ thân của ngươi đúng là người ngay thẳng.

      - Kì thực ta cũng biết đọc sách viết văn, nhận được tôn trọng của người khác, xong thường những kẻ đọc sách đều có mưu mô, nếu đem so sánh với kẻ giết heo thịt dê bọn người này còn nguy hại cho dân chúng hơn.

      - Câu này chỉ có ba phân đạo lý. kẻ đọc sách hay đọc sách liên quan gì đến việc tâm địa của họ có xấu xa hay , chỉ là đọc sách có thể tìm được chỗ đứng trong xã hội.

      …..

      Địch Nhân Kiệt dần dần khuyên bảo chàng trai bên cạnh mình. Trong phòng nghỉ dành cho ngục tốt, Lý Trân tính tới những thủ đoạn mà đối phương có thể sử dụng.

      Địch Yến người khoác bộ quần áo của ngục tốt, ngồi bên cạnh Lý Trân, nàng :
      - Huynh trưởng của muội liên hệ với Kim Ngô Vệ rồi, Trương tướng quân Kim Ngô Vệ hứa đêm nay tăng cường tuần tra quanh Đại Lý Tự.

      Lý Trân gật đầu, mặc dù việc Kim Ngô Vệ tuần cũng có nhiều tác dụng cho lắm nhưng chí ít cũng làm cho kẻ địch phải có chút dè chừng.

      Lúc này, tên ngục tốt vội vã chạy tới báo:
      - Ngự sử Chu Trung thừa tới thẩm vấn Địch tướng quốc.

      Lý Trân nhướn mày cái, việc Chu Doãn Nguyên đến thẩm vấn Địch Nhân Kiệt vào ban đêm, điều này có thể thông cảm được, nhưng cứ như vậy mãi làm những việc sắp xếp bị rối tung lên.

      Địch Yến bên cạnh vội la lên:
      - thể để cho y mang cha của muội , giữa đường bị kẻ xấu phục kích.

      Lý Trân ngẫm nghĩ lúc, vậy có thể lấy việc Địch Nhân Kiệt bị thương rất nặng ra làm lý do, trì hoãn việc Chu Doãn Nguyên giải Địch Nhân Kiệt và chỉ thẩm vấn trong nhà lao thôi.

      - Còn có ai tới ?
      Lý Trân hỏi.

      - Còn có Vương Ngục thừa, nhất định phải kí tên Ngự Sử Đài mới có thể đưa người được.

      - Nhìn cho kĩ rồi lại cho ta.

      Vương Đức Thọ chủ quản toàn bộ nhà giam của Đại Lý Tự, Lý Trân chỉ là tên quan coi ngục tép riu, có tư cách gì để có thể cản được Ngự Sử Đài đưa người được.

      Lúc này, từng cánh cửa lớn của thiên lao được mở, Ngự Sử Trung Thừa Chu Doãn Nguyên cùng mười mấy thị vệ tiến vào nhà giam.

      Chu Doãn Nguyên tuổi ngoài 50, dáng người cao gầy, sắc mặt nghiêm nghị, mình khoác bộ triều phục tứ phẩm màu đỏ thẫm, đầu đội mũ sa, bên hông đeo trường kiếm, mười mấy thị vệ ai nấy đều khôi ngô, mặt đằng đằng sát khí.

      Chu Doãn Nguyên tới cánh cửa sắt cuối cùng, rồi giơ ra tấm kim bài chuyên để dẫn giải phạm nhân của Ngự Sử Đài ra. Vương Đức Thọ vội vàng hô lớn:
      - Mở cửa lao, đưa phạm nhân ra.

      biết tại sao Lý Trân luôn cảm thấy bản thân mình từng gặp qua người này ở đâu đó rồi. Đôi mắt Chu Doãn Nguyên làm cảm thấy rất thân quen, nhưng Chu Doãn Nguyên sinh ra ở Lạc Dương, bởi vậy khẳng định mình và người này chưa từng gặp nhau bao giờ.

      Lý Trân tiến lên phía trước chắp hai tay và :
      - Khởi bẩm Vương ngục thừa, có chữ kí lệnh của đại nhân, ti chức thể mở cửa lao.

      - Khốn kiếp!

      Vương Đức Thọ giận dữ:
      - Đây là Ngự Sử Đài trung thừa, mắt chó nhà ngươi lẽ mù rồi sao?

      - Rất tiếc, đây là quy định của triều đình, có chữ ký của ngục thừa, ti chức thể tự tiện mở cửa.

      Vương Đức Thọ tức giận nghiến răng ken két nhưng cũng có cách nào, :
      - Lấy giấy bút lại đây, đợi đó ta quay lại trừng trị ngươi.

      Hai tên ngục tốt cuống quýt mang giấy bút lại, Vương Đức Thọ đứng bên chiếc bàn vừa chửi mắng vừa kí lệnh.

      Lúc này, Lý Trân càng nhìn lại càng cảm thấy Chu Doãn Nguyên rất quen. Ngón tay của Chu Doãn Nguyên thon dài nhưng có vẻ rất mạnh, cái tư thế cầm kiếm cũng cho thấy uy lực to lớn toát ra từ người này.

      Trong lòng Lý Trân bỗng sinh nghi. Chu Doãn Nguyên phải là kẻ thư sinh mới đúng chứ, sao có thế có vóc dáng của quan võ thế kia và cơ bản là chẳng biết cái gì gọi là Ngự Sử Trung Thừa cả, tất cả đều là Vương Đức Thọ , hay là….

      Lý Trân cảnh giác lùi về phía sau, tay cầm lấy chuôi kiếm, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Chu Doãn Nguyên:
      - Chu Trung thừa, ta cảm thấy chúng ta quen nhau phải.

      Lúc này Chu Doãn Nguyên nở nụ cười lạnh lùng :
      - Lý công tử, chúng ta là bạn cũ, đương nhiên là quen rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :