1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đại Đường Cuồng Sĩ - Cao Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Lấy kiếm kết bạn

      Sắc mặt Lý Trân biến đổi, người khác có lẽ biết, trong lòng của lại ràng, đám vô lại kia chí ít có ba người bị đánh gãy cánh tay, chẳng lẽ này tới để trả thù?

      - Sao vậy, Lý thiếu lang cho ta mặt mũi hay sao?
      Đôi mắt Thu Nương quyến rũ như tơ, hơi thở thơm nồng xông vào đầu óc Lý Trân.

      Lý Trân nhìn thoáng qua Trương Hi, Trương Hi gật gật đầu Triệu Thu Nương này mặt ngoài quyến rũ, thực tế tính cách cực kỳ cương liệt, nếu nể mặt nàng, hoặc đắc tội nàng, tuyệt đối phải chuyện tốt, dùng võ kết bạn! Đến điểm dừng là được.

      - Được rồi! Mời Thu Nương đại tỷ chỉ giáo nhiều hơn.

      Nghe Tử Sắc Vi lại muốn tìm người so kiếm, hơn nữa là tìm tiểu đệ của Trương Đại Lang so kiếm, khí trong hành lang lập tức náo nhiệt, mọi người đều dời chỗ ngồi, ra ngoài sân.

      Ngay cả khách uống rượu lầu lầu dưới đều tuôn ra ở bậc thang, rướn cổ lên xem náo nhiệt.

      mặt Triệu Thu Nương vẫn mang theo nụ cười quyến rũ, ánh mắt híp lại thành đường , như ánh mắt mèo sắc bén đánh giá Lý Trân.

      Nàng đam mê tìm người so kiếm là sai, nhưng hôm nay Lý Trân ra tay quá ác, dùng Phi Đao đánh đồ đệ nàng bị thương, cũng chính là tên thủ lĩnh vô lại kia, ng nội tâm nàng liền có ý nghĩ giáo huấn Lý Trân.

      Tiểu tử này dường như võ nghệ tệ, đôi tay vô cùng hữu lực, nhận ra từng rất khổ luyện, hơn nữa mình độc đấu với hơn hai mươi người khác, bản thân thể phớt lờ.

      Nàng đưa hai tay ra, hai gã đồ đệ lập tức tiến lên, đem hai thanh Liễu Mi kiếm đặt tay nàng. Liễu Mi kiếm vừa mảnh vừa sắc, thích hợp sử dụng song kiếm.

      Triệu Thu Nương nhàng nhướng đôi mi thanh tú lên, cười :
      - Lý thiếu lang, ngươi tay so kiếm cùng ta chứ!

      Lý Trân trở về vị trí của mình. Hôm nay hôm nay chuẩn bị dùng võ khuyên Vọng Trà Xuân Trang, cho nên kiếm luôn tại bên người, chậm rãi rút trường kiếm ra, kiếm quang thiểm lóng lánh.

      Lúc này, Trương Hi khẽ với :
      - ấy là trưởng đồ đệ của Công Tôn đại nương, ngươi đừng bao giờ coi thường ấy. Đến nay ấy chỉ bị bại lần.

      Trong lòng Lý Trân thầm mắng: “Công Tôn đại nương đúng là hồn tiêu tan, tại sao lại gặp được bà ta?”

      Tuy nhiên nếu là trưởng đồ đệ của Công Tôn đại nương, ắt có thực học, Lý Trân dám coi nàng như bình dân phố phường.

      Lý Trân kéo kiếm hoa cười :
      - Thu Nương đại tỷ, mời trước!

      Nụ cười mặt Triệu Thu Nương biến mất, khẽ quát tiếng, thân thể như kiểu quỷ mị lên hư vô, nháy mắt tới trước mắt Lý Trân rồi, đạo hàn quang đâm thẳng cổ họng Lý Trân.

      Lý Trân cũng bị nụ cười quyến rũ kia làm mê đắm, chuẩn bị từ sớm, hàn quang vừa mới động, liền quay thân xuống phía dưới, tay cầm trường kiếm chém thẳng vào mắt cá chân Triệu Thu Nương. Triệu Thu Nương hoặc là lui về phía sau, hoặc là cất cao, có lựa chọn thứ ba.

      ngờ Triệu Thu Nương tuy rằng kiếm đâm vào khí, lại chút nào dứt khoát, ngược lại trước tiến thêm bước, cước hung hăng đá vào cổ tay của Lý Trân thủ đoạn, cước này vừa nhanh vừa độc.

      Lý Trân thấy giày hoa sen của nàng, ngờ mũi giày bao tinh thiết, nếu bị đá trúng, tay của hẳn gãy ngay.

      Lý Trân thầm mắng tiếng ả đàn bà ác độc, bất đắc dĩ, đành phải thu trường kiếm về, thân thể vội vàng thối lui về phía sau.

      Trong nháy mắt, hai người giao thủ bảy tám chiêu, trong đại sảnh kiếm quang lóng lánh, như điện như ảnh, tốc độ cực nhanh, khiến cho mọi người đều hoa cả mắt.

      Mười mấy người khách ngồi ngoại trừ Trương Hi là thị vệ cung đình võ nghệ cao cường ra, những người khác đều là cường hào phố phường, người nào cũng đều có võ nghệ.

      Lý Trân và Triệu Thu Nương đấu kiếm cao cấp làm bọn nhìn xem như say như dại, quên cả vỗ tay.

      Đúng lúc này, Triệu Thu Nương bay lên trời, xẹt qua đỉnh đầu Lý Trân, giống hệt diều hâu vồ thỏ, hai kiếm lên chữ thập, đâm thẳng phần gáy Lý Trân. Lý Trân hất đầu, tóc bị rối tung, đánh mạnh đánh vào song kiếm Triệu Thu Nương.

      Nương này thế vung này, thân thể của nhảy vượt qua, đâm kiếm, đâm về lòng bàn chân Triệu Thu Nương, thầm hô tiếng.

      Hai người so kiếm dừng lại, cách xa nhau trượng, Lý Trân chắp tay thi lễ, thản nhiên cười :
      - Đa tạ Thu Nương đại tỷ chỉ giáo, trận so kiếm này tính ngang tay được ?

      Trong lòng của lại thầm kêu may mắn, kiếm pháp của Triệu Thu Nương linh hoạt, sắc bén vô cùng, gió kiếm khiến hít thở thông, nếu phải nhờ Bùi Mân chỉ điểm mười ngày kiếm pháp, khiến cho hiểu được ở trong lung tung bắt lấy thời cơ chiến đấu như thế nào, hôm nay chắc chắn bại. Cũng bởi vậy có thể thấy được kiếm pháp Bùi Mân cao, phàm nhân thể bằng.

      Kỳ Lý Trân cũng biết rằng, tự bản thân có căn cơ vô cùng tốt, tỷ như tiễn pháp cao siêu của , chính là biểu căn cơ hùng hồn của , chỉ có điều vận dụng ở kiếm thuật.

      Mà trong mười ngày Bùi Mân chỉ dạy làm thế nào vận dụng căn cơ siêu việt của bản thân, nếu cho dù trăm Bùi Mân, cũng thể ở trong mười ngày chỉ điểm người võ nghệ bình thường.

      Triệu Thu Nương hung hăng nhìn chằm chằm Lý Trân, sắc mặt biến ảo chừng, hai trường kiếm vẫn như muốn nhào về trước. Tất cả mọi người xem trợn mắt há hốc mồm, mọi người cũng hề nhìn thấy kiếm cuối cùng ai làm ai bị thương?

      Nhưng ra giữa trung đều là Lý Trân bị gọt đoạn tóc phất phới, mà Triệu Thu Nương có chút tổn thương nào, chẳng lẽ là Lý Trân bị thua thiệt?

      Chỉ có Triệu Thu Nương ràng, kiếm kia của Lý Trân đâm xuyên qua đế giày của nàng, khiến gan bàn chân nàng đau đớn, trường kiếm lập tức thu hồi, cũng đâm rách da thịt của nàng.

      Lực lượng đối phương chắc chắn tinh chuẩn khéo léo, khiến nàng mặc cảm, lửa giận trong mắt nàng dần dần biến mất, lộ ra vẻ dịu dàng nhàng gật đầu:
      - Theo ý ngươi như vậy, lần này so kiếm chúng ta ngang tay.

      Trong nội tâm nàng lại thầm cảm kích, thực tế Lý Trân thắng, lại bảo toàn mặt mũi của nàng.

      Lúc này, Triệu Thu Nương đưa song kiếm cho đồ đệ, mặt nàng lại phủ lên nụ cười quyến rũ, bưng ly rượu chậm rãi đến trước mặt Lý Trân.

      Ngón tay ngọc như búp măng của nàng điểm viên đậu khấu đỏ tươi, hé miệng cười, nâng cốc lên về hướng Lý Trân:
      - Chén rượu này coi như là nhận lỗi với lệnh tỷ.

      Triệu Thu Nương nâng ly rượu lên uống hơi cạn sạch, Lý Trân thu trường kiếm, khom người thi lễ:
      - Đa tạ Thu Nương đại tỷ!

      Trong hành lang vang lên tiếng vỗ tay hoan hô:
      - 'Tráng sĩ múa kiếm, mỹ nhân uống rượu, quả nhiên hay lắm!

      ...

      Lý Trân lâu uống thả cửa như vậy, liên tiếp uống vào bảy tám bát rượu, cảm thấy uống chưa đủ đô, khi ra còn cười chắp tay cáo từ với mọi người. Đợi vào chợ nam, gió lạnh thổi, rốt cuộc kìm nổi lao tới chân tường…

      biết qua bao lâu, choáng váng đứng lên, dưới chân lảo đảo, đúng lúc này, cảm giác có người đỡ mình. Quay đầu lại, chính là Triệu Thu Nương vừa rồi so kiếm với .

      - Thu Nương đại tỷ, khiến tỷ...chê cười rồi.
      Lý Trân cười khổ tiếng, chuyện cũng lắm.

      Triệu Thu Nương nhướn mày:
      - Ngươi thể uống còn cậy mạnh, những người đó mỗi ngày đều lăn lộn bàn rượu. Ngươi đừng nể mặt họ, cứ lờ là được.

      - Tiểu đệ biết.

      Triệu Thu Nương đưa khăn cho :
      - Lau mặt , ta đưa ngươi về.

      - ngại làm phiền tỷ.

      - Ngươi nghĩ rằng ta đến chợ nam làm gì, ta nhận lỗi với đại tỷ ngươi rồi. Đều là phụ nữ, ta biết ấy cũng dễ dàng.

      Lý Trân nhận khăn, lau mặt và miệng, khăn có vết bản, xấu hổ giữ lại, ngượng ngùng :
      - Để ta giặt sạch rồi trả cho tỷ.

      - cần, ngươi cầm !

      Triệu Thu Nương đỡ đến gần đường tới tửu quán, đến Nhã Sĩ Cư, vừa lúc gặp Lý Tuyền. Lý Tuyền thấy đệ đệ uống say trở về, còn có thiếu phụ mỹ mạo dìu đỡ, khiến nàng giật mình:
      - Chuyện gì vậy?

      Nàng vội vàng đỡ lấy Lý Trân:
      - Sao lại uống say đến như này?

      - Tỷ chính là đại tỷ của Lý công tử?
      Triệu Thu Nương cười hỏi.

      - là...
      Lý Tuyền đánh giá nàng, trong lòng hơi chút cảnh giác.

      Triệu Thu Nương khẽ cười :
      - Ta là đông chủ của Nam Viên Võ quan, đại tỷ có thể gọi ta là Thu Nương. Hôm nay tiệc rượu ta quen biết Lý công tử, thấy uống rượu say, liền đưa trở về.

      Lý Tuyền vốn tưởng rằng nàng là loại giả nương thanh lâu hoặc giáo phường, lại nghĩ rằng đối phương cũng là người có diện mạo, khiến chị ta rất ngượng ngùng.

      Lại thấy nàng quần áo hoa lệ, dung nhan mỹ mạo, tuổi chạc với mình, lập tức nảy sinh thiện cảm, vội vàng :
      - Đa tạ Thu Nương đưa đệ đệ của ta về, mời vào, mời vào.

      Lý Tuyền giao đệ đệ cho tiểu nhị A Vượng, bảo gã đỡ Lý Trân lầu nghỉ ngơi, rồi mới quay sang áy náy với Triệu Thu Nương:
      - biết tại sao việc kinh doanh tốt bỗng lại hỗn loạn.

      Triệu Thu Nương cười :
      - Về sau việc kinh doanh càng tốt lên. Đệ đệ của tỷ là người rất có năng lực, hôm nay làm quen được rất nhiều bằng hữu.

      Lý Tuyền lời này có ý gì, muốn hỏi chi tiết, lúc này, lại có người gọi ở bên ngoài cửa điếm:
      - Trong điếm có ai ? Tửu quán Thu Quế muốn mua hai thùng rượu.

      - Có ngay.

      Lý Tuyền vội gọi:
      - A Vượng, để mặc , ra tiếp khách đến .

      - Đến đây.
      Tiểu nhị a Vượng từ lầu hai chạy xuống, chạy ra cửa điếm.

      - Vốn còn có tiểu nhị, nhưng lại nhập hàng rồi. Trong cửa hàng hỗn loạn, để Thu Nương chê cười.

      Triệu Thu Nương đứng dậy thi lễ sâu, chân thành :
      - Ta đến để nhận lỗi với Lý đại tỷ.

      Lý Tuyền ngẩn ra, là chuyện gì vậy?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Nguyên bảo tới chơi

      Lúc Lý Trân tỉnh lại là xế chiều, cảm thấy đầu đau như búa bổ, miệng đắng lưỡi khô:
      - A tỷ!
      gọi.

      Thang lầu có tiếng bước chân vang lên. Lý Tuyền chạy tới, vội vàng đỡ lấy
      - Rốt cuộc đệ tỉnh rồi, hôm nay bận sắp chết.

      - A tỷ, cho đệ uống nước.

      Lý Tuyền lại xuống lầu mang bình nước tới. Lý Trân nhận lấy bình nước uống thỏa thê, sau đó mới thở hơi dài, cảm thấy đỡ lên nhiều.

      - Đệ đó, biết uống rượu đừng uống. Từ đến lớn đệ uống rượu bao giờ đâu, là mất mặt.

      Lý Tuyền trách vài câu. Lý Trân lại hỏi:
      - Thu Nương đại tỷ đâu ạ?

      - ấy về rồi. Có thời gian đệ đến thăm ấy . Ta ngờ, trẻ tuổi xinh đẹp thế kia lại là thủ lĩnh đám vô lại.

      Lý Tuyền thấy Lý Trân muốn giải thích, liền cười khoát tay :
      - Đệ cần giải thích, ta trò chuyện với ấy rất vui vẻ, bỏ qua hiềm khích lúc trước, trở thành bạn bè, coi như là đánh nhau quen nhau.

      đến đây, vẻ mặt Lý Tuyền lại cổ quái nhìn chăm chú đệ đệ, cười :
      - A Trân à, hình như ấy rất thích đệ đó.

      Lý Trân đỏ mặt:
      - Đại tỷ gì vậy?

      Lý Tuyền gõ trán:
      - Là đệ nghĩ sai rồi đúng , ấy tuy là quả phụ, nhưng người ta quyết thủ tiết vì trượng phu, đệ nên nghĩ bậy bạ.

      - Sao đệ nghĩ lung tung chứ, đều là tỷ mà.

      Lý Tuyền để ý tới , đứng dậy cười :
      - xuống ăn cơm chiều ! Hôm nay toàn bộ rượu tồn bán sạch rồi, kiếm được hai trăm quan, tâm tình chưa bao giờ thoải mái như thế.

      Nàng cười khúc khích, bước nhanh xuống lầu. Lý Trân duỗi cái lưng mỏi, lại uống vài ngụm nước, mới đứng dậy xuống cầu thang.

      - A tỷ, tên mập mạp đâu ạ?
      Lý Trân xuống lầu nhưng thấy Tửu Chí, khỏi kỳ quái hỏi.

      - ra dạo phố, lãnh hội phong tình Lạc Dương gì đó, dù sao đến giờ vẫn chưa về. Đừng nhắc nữa, đệ ăn cơm trước .

      Lý Trân thầm mắng, cần phải , tên mập mạp chết bầm này nhất định chạy tầm hoan hưởng lạc rồi.

      Lý Tuyền bày xong rượu và thức ăn bàn . Lý Trân ngồi xuống, thấy trong quán trống rỗng, còn các vò rượu tồn nữa, liền cười hỏi:
      - A tỷ còn chưa có nhập hàng sao?

      - Đệ đừng nữa, đây đúng là vấn đề lớn, hôm nay A Tài nhập hàng, ngờ hết hàng rồi. Cơm nước xong, đệ giúp ta nhập hàng, bằng ngày mai thể mở cửa được nữa.

      Lúc này, trong tiệm tới mấy người, có người hỏi:
      - Xin hỏi, Lý công tử ở đây ạ?

      Lý Trân ngồi ăn cơm, có thể ràng tình hình trong tiệm. Ba bốn người vào đều ăn mặc trang phục võ sĩ, ở giữa có người, đưa lưng về phía , khoanh tay đánh giá quán rượu của Lý Tuyền.

      Lý Trân mơ hồ nhận ra người này rất giống Vương Nguyên Bảo. thầm cả kinh, vội vàng đứng dậy ra đón:
      - Là Vương huynh sao?

      Người đàn ông quay lại, quả nhiên là Vương Nguyên Bảo. Vương Nguyên Bảo ha hả cười :
      - nghĩ tới có thể ở Lạc Dương gặp hiền đệ, tha hương gặp người cũ, khiến người ta vui vẻ.

      - Quả làm người ta vui vẻ. Mời Vương huynh ngồi!

      Lý Trân nhiệt tình mời Vương Nguyên Bảo ngồi xuống. Vương Nguyên Bảo liếc qua đồ ăn bàn , cười :
      - Xem ra ta tới đúng dịp rồi.

      - Tới vừa lúc, chúng ta uống chén!

      Vương Nguyên Bảo gật gật đầu, quay đầu lại chỉ bảo thủ hạ:
      - Các ngươi lui xuống trước !

      Vài tên võ sĩ thi lễ, rời khỏi quán rượu, lúc này, Lý Tuyền vội vàng kéo Lý Trân qua bên, kinh ngạc hỏi:
      - Sao ngươi biết vậy?

      - A tỷ cũng biết ?

      - Sao ta biết chứ. Đó là đệ nhất đại thương nhân của chợ nam, chúng ta đều nhập hàng ở tửu phường của .

      - chỉ là bằng hữu của đệ.

      Lý Trân cười cười, mời Vương Nguyên Bảo ngồi xuống. Vương Nguyên Bảo cũng khách khí, vui vẻ ngồi xuống. Lý Tuyền luống cuống chân tay, nàng ngẫm nghĩ chút, lại cầm bộ bát đũa tới.

      Lý Trân rót ly rượu cho Vương Nguyên Bảo, cười hỏi:
      - Sao Vương huynh biết ta ở trong này?

      Vương Nguyên Bảo cười tủm tỉm :
      - Ở chợ nam ta cũng có cửa hàng châu báu, ngay tại vừa rồi Tửu lão đệ đến cửa hàng châu báu đổi tiền. Ta mới biết được hoá ra ngươi ở chợ nam, cho nên đây thăm hỏi hiền đệ.

      Hoá ra lại là Tửu Chí, Lý Trân hết biết . Phỏng chừng tiểu tử này quên bọn họ bị kê bộ rồi. ngờ chạy đổi tiền, nếu chẳng may Vương Nguyên Bảo tố giác bọn ...

      Lý Trân trầm ngâm chút :
      - Vương huynh biết Trường An xảy ra chưa?

      - Ngươi là cái chết của Võ Thuận?

      Lý Trân gật gật đầu. Nụ cười mặt Vương Nguyên Bảo biến mất, lộ ra vẻ áy náy:
      - Ta nên kéo hiền đệ cuốn vào vụ án Xá Lợi, liên lụy hiền đệ. Tuy nhiên hiền đệ yên tâm, hai ngày nữa ta trở về Trường An, ta ở Trường An cũng có chút quan hệ, tận lực gỡ án này cho hiền đệ.

      Lý Trân thấy đại tỷ từ buồng trong tới, vội vàng thấp giọng :
      - Đa tạ ý tốt của Vương huynh. Ta tìm được người giúp trong vụ án này rồi, xin Vương huynh đừng bao giờ ra trước mặt a tỷ ta.

      Vương Nguyên Bảo liếc qua Lý Tuyền, gật đầu :
      - khi như vậy, ta nhiều chuyện nữa.

      Lúc này, Lý Tuyền tới cười :
      - Vương đông chủ, vừa lúc ta có việc muốn hỏi chút, biết là có tiện ?

      - cứ việc , là chuyện gì?

      - Là như thế này, xế chiều chúng tôi tửu phường nhập hàng, lại bị thông báo hết hàng, phải ba ngày sau mới có hàng cung ứng, vừa lúc toàn bộ rượu tồn trong cửa hàng của tôi bán hết rồi, biết Vương đông chủ có...

      Vương Nguyên Bảo ha hả cười:
      - Xem ra Lý đại tỷ là vừa nhập hàng rồi. tại tất cả mọi người đều tồn nhiều rượu, ngờ Lý đại tỷ lại bán hết được.

      Tỷ đệ Lý Tuyền đồng thời ngẩn ra, Lý Trân vội vàng hỏi:
      - Vương huynh, chỉ giáo cho?

      - Bởi vì mấy ngày này chính là ngày sinh của thiên tử, hàng năm đều tổ chức lễ chúc mừng long trọng. Tới lúc đó, rượu nho trong thành Lạc Dương cung đủ cầu, giá cả tăng vọt, ít nhất phải tăng gấp mấy lần, cho nên tửu phường cũng hạn chế bán hàng. Ba ngày sau, tửu phường ra hàng giá cả tăng lên ba thành. cho các ngươi biết sao?

      Lý Tuyền lập tức trợn tròn mắt. Hai tiểu nhị của nàng cũng là mới tuyển năm nay, cũng đều biết. Chuyện như này căn bản nàng cũng biết.

      - Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi hết rượu tồn rồi.
      Lý Tuyền gấp đến độ chân tay luống cuống rồi.

      Lý Trân lại cười :
      - A tỷ nên sốt ruột, có Vương huynh ở đây, còn sợ có rượu bán hay sao?

      Vương Nguyên Bảo bật cười ha hả:
      - Hiền đệ thực biết nắm bắt cơ hội. Đúng vậy, có ta ở đây, Lý đại tỷ cần lo lắng.

      Y lấy ra thẻ bài bằng đồng, đưa cho Lý Tuyền:
      - Đây là tửu bài nội bộ cả cửa hàng Vương thị. Ta về với tửu phường, về sau dựa vào khối tửu bài này, quán rượu của Lý đại tỷ cùng quán rượu Vương thị có thể lấy rượu nho Cao Xương tốt nhất, hạn chế số lượng, hơn nữa giá cả rẻ hơn các cửa hàng khác nửa, bất kể là ở Lạc Dương hay là Trường đều giống nhau.

      Lý Tuyền mừng rỡ, vội vàng nhận đồng bài, cảm kích :
      - Đa tạ Vương đông chủ cho ta cơ hội phát tài này.

      Vương Nguyên Bảo khoát tay:
      - Đây chỉ là chút lòng thành, so với đệ đệ từng giúp ta thấm vào đâu. Về sau quán rượu có khó khăn gì cứ việc tới tìm ta, ta nhất định tận lực giúp đỡ.

      Lý Tuyền biết giữa đệ đệ và Vương Nguyên Bảo có chuyện gì, trong nội tâm nàng kinh ngạc, lại tiện hỏi nhiều, chỉ yên lặng ngồi ở bên. Lúc này, Lý Trân lại hỏi:
      - biết lệnh muội có ở Lạc Dương ?

      Vương Nguyên hơi chút mất tự nhiên, cười gượng hai tiếng :
      - khéo, sáng hôm nay muội muội vừa lúc quay về Lạc Dương rồi, nếu sớm ngày, có lẽ hiền đệ có thể gặp được nó rồi.

      Lý Trân yên lặng gật gật đầu.

      Vương Nguyên Bảo lại hàn huyên vài câu với Chân liền đứng dậy cáo từ. Lý Trân và Lý Tuyền nhìn tiễn xa. Lúc này Lý Tuyền mới kéo đệ đệ vào trong nhà, hỏi:
      - Đệ ngoan ngoãn cho tỷ biết, sao đệ lại biết ?

      - Đại tỷ, phải lần trước đệ Cao Xương sao? Vừa lúc ở Cao Xương gặp được , cho nên liền quen biết.

      - đơn giản như vậy chứ?
      Lý Tuyền hồ nghi nhìn chăm chú .

      Lý Trân muốn để đại tỷ biết về vụ án Xá Lợi. liền tránh :
      - Nếu cho đại tỷ tửu bài, đại tỷ còn nhập hàng? Bằng ngày mai còn rượu để bán đâu.

      Lý Tuyền lắc lắc đầu:
      - Nếu qua mấy ngày nữa giá cả rượu nho tăng vọt, ta cũng ngu như vậy đem bán hết toàn bộ, hơn nữa ta còn phải nghĩ biện pháp mượn ít tiền, tích trưc nhiều rượu mới được.

      Lý Trân ngẫm nghĩ chút, lấy trong người ra ngọc bài, đưa cho Lý Tuyền :
      - A tỷ, khối ngọc bài này là bằng chứng mượn tiền. Tỷ có thể lĩnh hai ngàn quan ở cửa hàng châu báu của Vương thị, dùng để làm tiền vốn nhập hang.

      Lý Tuyền cả kinh, liền vội vàng hỏi:
      - Buổi sáng A tỷ quên hỏi đệ, sao đệ đưa nhiều tiền như vậy? Còn nữa, rốt cuộc tại sao đệ lại biết Vương Nguyên Bảo này. A Trân, đệ hãy cho tỷ biết.

      Lý Trân bất đắc dĩ, giải thích:
      - Đại tỷ yên tâm ! Đây là tiền trong sạch. Chúng đệ ở Cao Xương cứu tính mạng của Vương Nguyên Bảo, xuất phát từ cảm kích mới đáp tạ chúng ta. riêng gì đệ, tên mập, Đại Tráng, Tiểu Tế, mỗi người họ đều được khoản tiền.

      Lý Tuyền nửa tin nửa ngờ, nếulà cứu tính mạng của Vương Nguyên Bảo, vậy đáng tin. Nàng cũng nhu cầu cấp báchmột khoản tiền làm tiền vốn quay vòng, liền nghĩ coi như là phần đệ đệ đầu tư vào quán rượu này.

      - Được rồi! Ta liền tạm thời tin tưởng đệ.

      Lý Tuyền lại nghĩ tới chuyện, cười cười :
      - Còn nữa, lần sau đệ đừng hỏi chuyện muội tử của nữa. Chẳng lẽ đệ nhìn ra, người ta hy vọng ngươi đệ quấy rầy muội tử của sao?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71: Địch tướng gặp họa

      Sáng sớm hôm sau, tửu phường của Vương Nguyên Bảo đưa tới năm trăm thùng rượu nho Cao Xương thượng hạng khiến quán rượu Nhã Sĩ Cư lập tức trở nên náo nhiệt. Lý Tuyền và tiểu nhị bận rộn vận chuyển hàng hóa, Lý Trân và Tửu Chí bụng làm dạ chịu gia nhập trong đội ngũ vận chuyển.

      Lúc này, người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám đầu đội bình khăn xuất trước quán trước, khoanh tay đánh giá bảng hiệu của quán.

      Vừa lúc Tửu Chí từ bên trong ra, y cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt, liền tiến lên hỏi:
      - Vị tiên sinh này, hình như chúng ta gặp nhau phải?

      Người đàn ông khẽ mỉm cười:
      - Chúng ta đương nhiên gặp rồi, thanh chủy thủ kia Tửu lão đệ dùng quen chưa?

      - Hoá ra là ngươi. . . .

      Tửu Chí cả kinh nhảy dựng lên, xoay người như trận gió chạy vào quán rượu, hô lớn:
      - Lão Lý, cứu tinh của chúng ta đến rồi!

      Người đàn ông trung niên này chính là Cao Diên Phúc. Vài ngày trước ông ta tham dự trù bị lễ mừng sinh nhật Hoàng đế, bận rộn vô cùng, hôm nay mới rảnh chút tới gặp Lý Trân.

      Lúc này, Lý Trân bước nhanh từ trong quán rượu ra, nhìn thấy Cao Diên Phúc, kìm nén được kích động trong lòng, tiến lên khom mình thi lễ:
      - Vãn bối tham kiến Cao phủ quân!

      - Quả nhiên ngươi đến Lạc Dương rồi!
      Cao phủ quân gật đầu cười.

      - Mời Phủ quân vào trong quán ngồi.

      Lý Trân vội vàng mời Cao Diên Phúc vào quán rượu. Hai ngày nay Lý Tuyền nhìn đệ đệ có bạn bè ùn ùn kéo đến quen rồi.

      Nàng bận tháo rượu, cũng có thời gian tiếp đón khác của đệ đệ. Người giúp việc của nàng đủ, liền kéo lại Tửu Chí:
      - Mập à, đệ cũng đừng nữa, nhanh giúp đại tỷ tháo rượu!

      Tửu Chí bất đắc dĩ phải tiếp tục khiêng thùng rượu đưa hầm rượu. Lý Trân mời Cao Diên Phúc đến hậu đường ngồi xuống, rót cho ông ta ly trà nóng:
      - Tôi nghe Cao tiểu đệ , lúc này Phủ quân bề bộn nhiều việc.

      - Tham dự lễ mừng dự bị ngày sinh của Thánh thượng, so với bình thường bận hơn chút.

      Cao Diên Phúc đánh giá quán rượu chút, lại hỏi:
      - Đây là cửa hàng của ngươi à?

      - Là cửa hàng của đại tỷ tôi. Tỷ ấy cũng vừa mới mua được.

      - Ta rồi, hôm trước ngươi vừa đến Lạc Dương, sao mà mở cửa hàng chứ.

      Hai người hàn huyên hai câu, Cao Diên Phúc có việc phải về, liền trầm ngâm chút :
      - Ta nghe Cao lực sĩ đến chuyện của ngươi, ngày hôm qua vừa lúc ta gặp được Ngụy vương, liền chuyện này với y.

      Trong lòng Lý Trân rất khẩn trương, chuyện này quan hệ đến tiền đồ vận mệnh của . Giờ tất cả hy vọng của đều ký thác người của Cao Diên Phúc rồi.

      Cao Diên Phúc liếc mắt nhìn , cười :
      - Cũng cần khẩn trương như vậy, việc tuy rằng thể giải quyết ngay, nhưng ít ra cũng chuyển biến xấu nữa.

      - Ông ta thế nào?
      Lý Trân hỏi.

      - Ngụy vương đáp ứng quan phủ hủy bỏ bản án, tuy nhiên cái chết của Võ Thuận, y vẫn muốn câu trả lời ràng.

      Lý Trân lập tức dài thở phào nhõm. Quan phủ hủy bỏ bản án, trong sạch của rốt cục được bảo vệ mới là đặc biệt quan trọng.

      Nếu có bản ghi chép phạm tội của quan phủ, vậy các loại tiền đồ võ cử... tan thành bọt nước. Triều đình tuyệt đối dùng người từng có ghi chép phạm tội.

      - Ông ta muốn câu trả lời như nào?
      Lý Trân lại hỏi.

      - Ta nghe Lực Sĩ , chưa thân phận người giết Võ Thuận, ngươi cũng động thủ, đúng ?

      - Đúng là như thế!

      - Ý của Ngụy Vương là, nếu người phải do ngươi giết, vậy ngươi phải tìm ra hung phạm, giao chứng cứ cho y, chuyện này coi như bỏ qua. Nếu , y chỉ có thể rằng Võ Thuận là ngươi giết, ngươi hiểu được ý tứ của ta ?

      Lý Trân yên lặng gật đầu, cách khác, chuyện này truy cứu trước mặt quan phủ, mà là lén giải quyết, nhưng bảo đâu tìm hung thủ giết Võ Thuận đây?

      Lý Trân lại nghĩ tới Địch Yến, chẳng lẽ còn phải tìm được người thần bí kia sao?

      Cao Diên Phúc vừa cười :
      - Ngươi cũng cần quá lo lắng. Tuy rằng Võ Thừa Tự chịu nhả ra, nhưng dù sao cấp cho cũng nể mặt ta, chỉ cần có thời gian từ từ tìm được.

      - Đa tạ Cao phủ quân giải quyết phiền toái lớn này cho vãn bối.

      Trong lòng Lý Trân cảm kích, Cao Diên Phúc giúp hủy bỏ bản án, này quan phủ, đây ân tình lớn, thể cầu xa vời nhiều hơn.

      Lúc này, Cao Diên Phúc đứng lên :
      - Ta còn phải về cung, đến thăm ngươi sau. Có khó khăn gì cứ đến quý phủ tìm Lực Sĩ, tận lực trợ giúp ngươi.

      - Đa tạ phủ quân quan tâm!

      Lý Trân tiễn Cao Diên Phúc ra quán rượu, lúc này chiếc xe ngựa chạy đến, Cao Diên Phúc lên xe ngựa, cười với Lý Trân. Xe ngựa khởi động, nhanh chóng rời quán rượu.

      Lúc này, Tửu Chí chạy lên trước, vội hỏi:
      - Thế nào rồi?

      - Võ Thừa Tự đáp ứng rút vụ án rồi.

      Tửu Chí kích động đến nỗi kêu to, nhảy múa tại chỗ. Như vậy, cha mẹ y cũng bị vụ án này liên lụy rồi.

      Lý Trân lại thầm cười khổ, tuy rằng quan phủ rút án, nhưng nếu tìm được hung phạm, Võ Thừa Tự bỏ qua cho bọn sao!

      ... . .

      Hoàng thành Thái Sơ cung, Đại Đường Hoàng đế Võ Tắc Thiên ngồi trong điện Trinh Quán dùng bữa tối.

      Trải qua vô số mưa gió Võ Tắc Thiên tới tuổi thất tuần, nhưng bà có thuật dưỡng nhan, tuy rằng tóc bạc nhiều nhưng làn da lại non mềm như thiếu nữ, khóe mắt hề có nếp nhăn nào, hai gò mà tròn trịa xinh đẹp tuyệt trần.

      Võ Tắc Thiên mặc long bào cửu chương màu vàng, đầu đội Phù dung quan tơ vàng. Bà vừa dùng bữa, vừa chuyên tâm nghe Nữ Xá Nhân Thượng Quan Uyển Nhi báo cáo.

      Thượng Quan Uyển Nhi năm nay ước ba mươi tuổi, thanh tú xinh đẹp, tính cách dịu dàng trí tuệ. Nàng là nội quan trong cung, nắm giữ quyền Chế cao của Võ Tắc Thiên, quyền thế rất lớn, được bách quan xưng là Nội Xá Nhân, cũng được xưng là Cân Quắc Tể tướng.

      - Lương Vương dâng tấu, nguyện dẫn Tứ Di thủ lĩnh lấy đồng thiết đúc Thiên Khu, dựng ở ngoài Đoan Môn, ca tụng công đức của bệ hạ. Nhóm Tướng quốc Nghị đường đều thông quá, Tô Tướng quốc và Lý Tướng quốc xin bệ hạ an bài sớm để kịp.

      Võ Tắc Thiên khẽ uống ngụm rượu nho mầu sáng đậm rực rỡ, buông chén ngọc, hỏi:
      - Địch Nhân Kiệt như thế nào?

      - Ông ta chỉ sợ đồng trong kinh đủ.

      Võ Tắc Thiên mỉm cười,:
      - Y sợ hao tài tốn của có.

      Dừng chút, Võ Tắc Thiên lại hỏi:
      - Vậy khanh nghĩ sao?

      Thượng Quan Uyển Nhi khom người thi lễ:
      - Bệ hạ, Thiên Đường chưa xây xong, lại xây dựng Thiên Khu, Uyển nhi chỉ sợ nhân viên hoàng cung hỗn tạp, bất lợi đối với an toàn trong cung. Uyển nhi đề nghị trước tiên xây dựng xong Thiên Đường, rồi hẵng xây dựng cải tạo Thiên Khu.

      Võ Tắc Thiên ngẫm nghĩ chút :
      - Việc này vội định luận, đợi trẫm nghĩ kỹ rồi quyết định sau.

      - Uyển nhi tuân chỉ!

      Lúc này, thị nữ thân cận của Võ Tắc Thiên Vi Đoàn Nhi tiến lên hành lễ :
      - Bệ hạ, Địch tướng quốc đến hiến thọ lễ, là Kinh Phật thủ thư của Âu Dương Tuân.

      Vi Đoàn Nhi là tỳ nữ thân cận của Võ Tắc Thiên, tuổi chừng 25~26 tuổi, thông minh mỹ mạo, cực kỳ lanh lợi, hơn nữa am hiểu sâu cuộc sống và thói quen của Võ Tắc Thiên, rất được Võ Tắc Thiên sủng ái, cũng cho nàng quyền lực to, nàng thậm chí có thể tiến vào tấu trong lúc Võ Tắc Thiên bàn quốc .

      Võ Tắc Thiên gật gật đầu cười :
      - Địch Nhân Kiệt có tâm rồi, tháng trước trẫm với y, muốn nhìn bút tích thực của Âu Dương Tuân, ngờ y ghi nhớ trong lòng. tệ, trình lên cho trẫm.

      lát, gã hoạn quan ôm hộp ngọc chậm rãi tiến lên. Trong hộp ngọc đúng là Kinh Kim Cương Âu Dương Tuân tự viết, được Địch Nhân Kiệt cho rằng thọ lễ, hiến cho Võ Tắc Thiên.

      Ngày sinh của Võ Tắc Thiên chính thức là ngày mười bảy tháng hai, nhưng từ năm ngoái khi qua tuổi bảy mươi, bà cảm nhận sâu sắc mình qua thất tuần, liền hạ chiếu ngày mười bảy tháng chín hàng năm làm ngày sinh của mình, định là ngày Di Lặc chuyển thế.

      Còn đến tháng nữa là đến ngày sinh nhật của bà rồi, bách quan cũng bận rộn công việc chuẩn bị lễ mừng ngày sinh mới của Thánh thượng.

      Võ Tắc Thiên cực kỳ thích Khải thư của Âu Dương Tuân, bà định với tay lấy quyển trục, Thượng Quan Uyển Nhi cười :
      - Là Phật lễ, sao bệ hạ cho cao tăng tụng niệm trước rồi hẵng xem ạ?

      câu nhắc nhở Võ Tắc Thiên. Bà mê tin Phật pháp, bất luận là vật của Phật gia, nhất định phải được cao tăng tụng niệm xong mới chuyển giao đến trong tay bà. Vừa rồi bà nghĩ đến bút tích thực của Âu Dương Tuân, lại quên mất đây là kinh Kim Cương.

      Võ Tắc Thiên gật gật đầu, cười với Vi Đoàn Nhi:
      - May mà Uyển nhi nhắc nhở ta, vừa lúc Vân Tuyên đại sư ở Minh Đường làm Phật , Đoàn Nhi đưa đến để y niệm tụng .

      - Nô tì tuân chỉ!

      Đoàn Nhi xoay người , nhưng trong khoảnh khắc quay người, ánh mắt nàng sắc bén lườm Thượng Quan Uyển Nhi cái, Thượng Quan Uyển Nhi cũng lạnh lùng nhìn nàng, gì.

      Vi Đoàn Nhi mang theo hoạn quan rồi, Võ Tắc Thiên uống ngụm rượu, lại :
      - Khanh tiếp tục!

      - Vâng!

      Thượng Quan Uyển Nhi lại mở tấu chương khác, :
      - Hình Bộ Thượng thư Đậu Lư Khâm Vọng dâng tấu đề nghị, quan viên cửu phẩm trở lên mỗi người quyên hai tháng bổng lộc chúc thọ cho bệ hạ...

      - Cái này ổn.

      Võ Tắc Thiên cắt ngang lời nàng:
      - Quan viên phẩm thấp bổng lộc thấp kém, nuôi gia đình tương đối khó khăn, dâng hai tháng bổng lộc càng khiến gia cảnh của họ nghèo khó hơn, chỉ sợ sau lưng oán hận cho trẫm, đề nghị này bác bỏ, đáng tiếp thu!

      - Uyển nhi tuân chỉ!

      , chỉ thấy gã hoạn quan nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hô lớn:
      - Bệ hạ, xảy ra chuyện!

      Võ Tắc Thiên sầm mặt, trách mắng:
      - Kích động cái gì, từ từ , xảy ra chuyện gì?

      - Bệ hạ!

      Hoạn quan run rẩy :
      - Vân Tuyên Đại sư ở Minh Đường làm việc xảy ra chuyện, tính mạng...bị đe dọa!

      Võ Tắc Thiên cả kinh, Vân Tuyên là cao tăng đắc đạo chùa Bạch Mã, ở hoàng cung gặp chuyện may, đây cũng phải là việc . Bà lập tức ra lệnh:
      - Bãi giá, Minh Đường!

      Mười mấy tên hoạn quan cường tráng dẫn người vội vàng tới Minh Đường. Minh Đường là tòa Viên tháp cao hơn hai mươi trượng, đỉnh tháp làm Đồ Kim Cửu Long phủng phượng, khí thế hùng vĩ, do nội sủng Tiết Hoài Nghĩa của Võ Tắc Thiên toàn quyền phụ trách xây dựng cải tạo.

      Nhưng Võ Tắc Thiên vẫn chưa thỏa mãn, lại lệnh Tiết Hoài Nghĩa ở ngoài mặt bắc Minh Đường xây dựng cải tạo Thiên Đường cao hơn năm mươi trượng, cũng đặt tượng lớn Di Lặc kẹp ở giữa, chỉ móng tay chứa được hơn mười người, hao tổn rất nhiều của cải, sau khi đúc thành ngân khố quốc gia trống rỗng, Thiên Đường chỉ còn nửa năm nữa là hoàn công.

      Mấy ngày nay, cao tăng chùa Bạch Mã Vân Tuyên mang theo mấy chục đệ tử làm Phật Di Lặc đại tượng trong Thiên Đường, ngờ họa từ trời giáng xuống.

      Vân Tuyên vừa mới chuẩn bị niệm tụng kinh Kim Cương cho Võ Tắc Thiên chợt cả người đau nhức khiến y kêu thảm tiếng, nháy mắt mất mạng, thân thể dần dần biến thành màu vàng, rất nhanh cứng ngắc như đá.

      Đám đệ tử của y và những hoạn quan chung quanh đều sợ hãi tránh xa, dám tới gần. Lúc này, có thị vệ hô lớn tiếng:
      - Thánh thần Hoàng Đế Bệ Hạ giá lâm!

      Người bốn phía quỳ xuống. Võ Tắc Thiên từ liễn chậm rãi xuống. Bà nhìn Vân Tuyền nằm đất, chỉ thấy cả người y vàng óng ánh, đầu ngửa ra sau, xem ra chết rồi. Trong thâm tâm bà giật mình, hỏi:
      - xảy ra chuyện gì?

      Vi Đoàn Nhi khóc tiến lên bẩm báo:
      - Nô tì phụng bệ hạ lệnh, lấy kinh Kim Cương giao cho Vân Tuyên đạ niệm tụng, nào ngờ ông ta niệm tụng chưa được hai câu ngã xuống, nô tì cũng biết chuyện gì xảy ra?

      Võ Tắc Thiên giận dữ, ra lệnh:
      - Đem trình kinh Phật lên cho trẫm xem!

      gã hoạn quan tiến lên, nơm nớp lo sợ nhặt kinh Phật, đặt nó vào trong hộp ngọc, ôm lấy bước tới.

      Nhưng gã còn chưa được hai bước kêu thảm tiếng, ngã quỵ xuống đất, hộp ngọc trong người rơi ra, kinh Phật cũng rơi theo. Hoạn quan giơ hai tay lên, đau đớn vô cùng. lát, cả người gã cũng biến thành màu vàng, mất mạng tại chỗ.

      Tứ Chu thị vệ xôn xao, vô số ánh mắt sợ hãi nhìn chăm chú Kinh Phật đất. Tất cả mọi người đều hiểu, Kinh Phật có bôi kịch độc, dính vào là mất mạng.

      Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên bắt đầu tấu :
      - Bệ hạ, kinh Phật là Địch Nhân Kiệt sở hiến, ông ta là hiềm nghi thích sát hoàng thượng lớn nhất.

      Sắc mặt Võ Tắc Thiên cực kỳ trầm, trong mắt lóe ra lửa giận, sau lúc lâu, bà mới lạnh lùng hừ tiếng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Địch yến cầu cứu

      Lý Trân và Tửu Chí nhanh chóng nhận ra trong quán rượu này mình là người thừa, trong quán rượu chỉ còn lại khe hở, đều bị Lý Tuyền ních đầy rượu rồi.

      Ngay cả cái phòng bé con con mà hai người bọn họ ở cũng chất bảy tám thùng rượu rồi, cuối cùng hai người bọn họ chỉ còn cách là ngủ ở dưới đất.

      - Lão Lý, tối qua ta mơ thấy mình bị chết đuối trong vạc rượu, Mập gia ta cũng tan chảy thành rượu luôn.

      Qua đêm ngủ ở quán rượu, Tửu Chí chỉ thấy lưng mình đau hơn bao giờ hết, y ngồi dậy, lấy tay day day vùng thắt lưng rồi :
      - Hay là chúng ta tới nhà trọ ! Gần đây thôi cũng được.

      - Nhà ngươi rốt cuộc cũng đưa ra được ý kiến nghe có vẻ có lý đó.

      Lý Trân thực ra cũng chịu được khi phải ngủ ở quán rượu này, biết đại tỷ kiểu gì cũng bù lại những khoản lỗ của hai tháng trước. Nhân dịp giá rượu tăng cần phải tranh thủ kiếm khoản lớn, nhưng cũng thể vì thế mà ngược đãi lão đệ của mình như vậy được.

      - Khi nào ăn cơm trưa với tỉ tỉ, chúng ta có thể dọn ra ngoài và tỉ ta có thêm chỗ trống để đặt thêm bốn thùng rượu.

      - Sáu thùng , hay là ít nhất cũng phải năm thùng chứ, ta béo như thế này ít cũng phải chiếm diện tích của ba thùng rồi.

      - Này!

      Giọng của Lý Tuyền từ dưới lầu vọng lên:
      - A Trân xuống đây, có người cần tìm nè.

      Trong quán rượu vốn chẳng có chỗ mà đặt chân rồi, Lý Tuyền đứng giữa hai thùng rượu liếc nhìn tiểu nương đứng ở ngoài cửa.

      Tiểu nương này qua lại trước cửa quán rượu, gọi đệ của mình là Lý đại ca, tỏ ra thân thiết như vậy song lại chịu thêm vài câu với mình, là làm cho Lý Tuyền thêm mất hứng.

      Hơn nữa tiểu nương này lưng lại đeo kiếm, điều này phù hợp với thẩm mĩ của Lý Tuyền, mặc dù dung mạo và vóc dáng của nàng cũng tồi, chỉ có điều…

      Cái kiểu con mà đeo kiếm sau lưng thế kia khiến Lý Tuyền liên tưởng đến Đôn Hoàng có Lư Nhị Nương được xưng là “Phong nương” đó, cả ngày chỉ thích đeo kiếm dạo loanh quanh trong thành, ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng.

      Vô hình chung trong mắt Lý Tuyền, tiểu nương này để lại ấn tượng tốt lắm trong lần đầu gặp mặt.

      - A Trân, đệ sao vẫn còn chưa xuống vậy.
      Lý Tuyền gọi lớn, giọng điệu như còn nhẫn nại được nữa.

      - A tỷ, tỷ để đầy rượu gác như thế này, đệ làm sao mà xuống được đây?

      Lý Trân giọng trách móc, nhảy thẳng từ tầng hai xuống, nhảy vào khe hẹp giữa hai thùng rượu đó.

      - Ờ ta quên mất, các đệ có thể nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống mà.

      Lý Tuyền nháy mắt với , rồi liếc nhìn ra phía cửa lớn:
      - Có lẽ là người thương của nhà ngươi đó.

      Lúc này, tiểu nương đứng ở ngoài cửa nhìn thấy bèn vội vàng gọi lớn:
      - Lý đại ca.

      Hóa ra là Địch Yến, Lý Trân nhìn xung quanh nhưng chẳng tìm thấy chỗ nào có thể cả, chỉ có thể nhảy lên quầy, chạy vài bước rồi nhảy ra ngoài.

      Lý Tuyền tức giận đập bàn :
      - Nhà ngươi dám nhảy lên quầy mà à, tên tiểu tử thối này, ngươi chẳng lẽ còn biết phép tắc quy củ là gì sao?

      - Yến nương, sao muội lại tới đây, xảy ra chuyện gì?
      Lý Trân nhìn thấy trong ánh mắt Địch Yến có gì đó rất lo lắng liền mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì đó rồi.

      - Lý đại ca, cha của muội bị Lai Tuấn Thần bắt rồi!
      Địch Yến mắt rưng rưng muốn khóc.

      Lý Trân nghe thấy Lai Tuấn Thần bắt người, trong lòng cũng thầm có chút kinh ngạc, Lai Tuấn Thần là kẻ nổi tiếng tàn độc ở Đại Đường, nếu như đúng là Địch Nhân Kiệt bị gã bắt phen này quả là lành ít dữ nhiều rồi.

      vội vàng :
      - Muội cứ bình tĩnh, cho ta biết xảy ra chuyện gì rồi?

      - Muội cũng biết chuyện gì xảy ra nữa!

      Địch Yến nước mắt lưng tròng, nức nở :
      - Tối hôm qua, quân lính đến bao vây Địch gia phủ, Lai Tuấn Thần dẫn người xông vào trong phủ, cha muội chỉ kịp mấy câu bị bọn họ bắt rồi.

      - Nhưng….ta cũng có cách nào để cứu phụ thân muội ra cả.

      Lý Trân đúng là lâm vào cảnh khó, thực lòng muốn giúp Địch Yến, nhưng vì vừa mới đến Lạc Dương, vẫn còn lạ nước lạ cái sao có thể cứu người được đây.

      Suy nghĩ lát, Lý Trân :
      - Vậy ta lại tới Cao phủ lần nữa xem sao, nhờ Cao Diên Phúc giúp đỡ.

      Lúc này, Địch Yến cũng bình tĩnh trở lại, nàng lắc đầu:
      - Lý đại ca, ta đến tìm huynh phải là vì muốn nhờ huynh cứu người, mà lo lắng rằng bọn chúng thầm giết chết cha ta trong lao tù.

      Tửu Chí đứng bên cạnh cũng bước lên và :
      - Địch muội đúng, bọn súc sinh kia nhất định xuống tay trong tù, trong ngục có chuyện gì là thể xảy ra, Lý Trân, chúng ta thôi.

      Lý Trân cũng hiểu ý của Địch Yến, nàng hi vọng có thể trà trộn vào trong ngục, có cơ hội để thầm giúp đỡ Địch Nhân Kiệt, nhưng làm thế nào để có thể vào được trong ngục đây?

      - Yến nương, bọn ta đây rất sẵn lòng vì cha nàng mà làm việc có ích gì đó, nhưng chỉ có điều….chúng ta làm thế nào để có thể vào được ngục đây.

      Địch Yến cũng bị làm khó rồi, nàng lòng muốn bảo vệ cho phụ thân, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào cụ thể cả.

      Lý Trân và Tửu Chí mới đến Lạc Dương, đất khách quê người, bọn họ làm sao có thể tìm ra cách để trà trộn vào trong ngục được đây, chỉ có mỗi cách là bọn họ cố ý gây án rồi bị nhốt vào ngục thôi, nhưng sao có thể làm như vậy được.

      Về chuyện này nàng suy nghĩ chưa chu toàn, trong lòng Địch Yến lại càng thêm rối bời, tâm trạng ảo não, giờ phải làm sao đây?

      Nàng cúi đầu nghĩ lát rồi :
      - Nếu bây giờ ta về nhà và bàn bạc lại với ca ca, xem các huynh ấy có cách nào khác .

      Địch Yến xoay người bước , Lý Trân bỗng nhiên chợt nhớ ra chuyện, liền vội vàng :
      - Đừng cuống, có lẽ ta tìm ra cách rồi.

      Lý Trân nghĩ tới việc hai ngày trước Trương Hi từng với . Tôn Lễ được lên chức, giờ là Đại Lý Tự thừa rồi, nếu như có việc gì liên quan đến nhà lao, có thể tìm y nhờ giúp đỡ, như vậy có được ?

      Nghĩ đến đây, với Địch Yến:
      - là đúng dịp, trước đây lâu ta từng cứu mạng người, người này nhậm chức ở Đại Lý Tự, ta có thể tìm người này để nhờ y giúp đỡ.

      … . .

      Tôn Lễ có phụ thân là Binh bộ Thị lang Tôn Nguyên Hanh, vừa mới được triều đình phong là Bình Chương và tương lai còn có thể lên đến chức Tể tướng.

      Tôn Nguyên Hanh có quan hệ rất tốt trong triều đình, con trai của ông ta là Tôn Lễ làm thị vệ ở trong cung, trước đây từng là thất phẩm Thái tử Thiên ngưu Trực trường, nhờ có công bảo vệ Cao Diên Phúc nên được thăng lên làm Giáo Úy.

      Tôn Nguyên Hanh nhờ vào mối quan hệ của mình trong triều đình mà kéo được con trai của mình vào Đại Lý Tự làm chủ quản giám ngục.

      Tuy cũng chỉ là quan ở mức trung bình thôi nhưng đây là chức vụ có thực quyền trong tay, nếu như so với chức thị vệ hư phẩm chức này oách hơn nhiều. Chỉ cần phấn đấu tốt trong vòng 4-5 năm sau này còn có thể về làm quan đứng đầu huyện ấy chứ.

      Mặc dù là nhờ có mối quan hệ của cha mình mà y mới được thăng chức, nhưng bản thân Tôn Lễ cũng là người ân oán phân minh, biết cách sống. Khi Trương Hi dẫn Lý Trân tới gặp y Tôn Lễ bằng lòng luôn hề mảy may chút do dự nào.

      Trong căn phòng của Đại Lý Tự, Tôn Lễ chậm rãi mở từng trang hồ sơ vụ án về Địch Nhân Kiệt, mặc dù là hồ sơ mới lập hôm qua nhưng lại làm cho Tôn Lễ vừa mới xem qua phải hít hơi khí lạnh rồi.

      Mưu sát thiên tử, mưu đồ tạo phản, tội này quá lớn rồi, bị diệt tộc, hơn nữa còn phải tiến hành Đại tam ti hội thẩm, đây ràng là phạm vi liên quan có chiều hướng mở rộng, biết có quan thần nào vướng vào việc đen đủi này ?

      Tôn Lễ vừa mới nhậm chức Đại Lý Tự thừa được hơn tháng, đương nhiên cũng dám làm chuyện hồ đồ quá với sức mình, người này chỉ có thể giúp việc nào đó trong phạm vi quyền hạn của mình mà thôi.

      Trong bụng cũng tính toán, nhân lúc những quan lại bị vướng vào vụ án này kéo đến đây cầu cứu tạm thời có người tới ám sát Địch Nhân Kiệt, chỉ là thể chủ quan để người khác nắm được điểm yếu.

      Nghĩ đến đó, Tôn Lễ đến gian ngoài với Trương Hi đứng đợi ở đây:
      - Chuyện của Lý công tử ta giúp đỡ hết sức, tại Địch Nhân Kiệt vẫn bị giữ tại Ngự Sử Đài để thẩm vấn, vẫn chưa đến Đại Lý Tự, có điều hồ sơ vụ án của ông ta ở đây rồi, có lẽ chiều nay có người giải ông ấy tới đây thôi. Để người khác nghi ngờ, ta dự tính đưa Lý công tử vào ngục trước.

      Trương Hi gật đầu :
      - Làm quan coi ngục tất nhiên là được rồi, nhưng ý của Lý công tử là sắp xếp để cho hai người bọn họ đều ở trong cùng buồng giam, người là quan coi ngục, người là phạm nhân giam cùng phòng với Địch tướng quốc, bảo vệ tuyệt đối để cho bất kì sai sót nào có thể xảy ra.

      Tôn Lễ trầm ngâm chút rồi :
      - Vậy cũng được, nhưng phải tiến hành trước khi Địch đại nhân bị đưa tới đây. Sau đó mới bố trí lại có thể bị người khác nghi ngờ.

      Sau khi Tôn Lễ thêm vài câu, Trương Hi liền vội vàng xin cáo từ.

      Nhà lao Đại Lý Tự chia làm ba khu Thiên, Địa và Nhân. Địa lao và Nhân lao giam giữ phạm nhân thường, môi trường trong buồng giam rất khắc nghiệt, đầy rẫy những loại giao dịch mờ ám.

      Thiên lao dùng để giam giữ những phạm nhân với thân phận là các quan lại cùng với những kẻ phạm trọng tội. Môi trường sống ở đây có tốt hơn chút nhưng lại bị quản chế rất nghiêm ngặt, lớp lớp các tường bao kiên cố chắc chắn, phạm nhân bao giờ dám nghĩ tới việc vượt ngục cả.

      Nhưng sắp xếp của Tôn Lễ rồi các loại quy tắc cũng chỉ là cho có mà thôi. Chưa đến buổi trưa nhưng Lý Trân và toán lính gác ngục của Thiên lao cùng nhau đánh chén.

      Lý Trân với danh nghĩa là con trai của Lý Trường Tự tạm thời đến đây để nhận chức quản giáo coi ngục. Quan coi ngục thường bị người đời coi là cái nghề thấp hèn và thường bị dè bỉu, phần lớn là cha truyền con nối.

      Lý Trưởng Tự ngoài 50 tuổi, mấy tháng nữa thôi là về hưu để hưởng tuổi già rồi, do đó con trai của lão tới đây thay thế và tiếp quản nhiệm vụ của lão.

      Hai ngày nay Lý Trường Tự trong người được khỏe nên ở nhà dưỡng bệnh, do đó con trai của lão tạm thời đến đây thay cha mình tiếp quản nhiệm vụ này thời gian ngắn, dù sao chẳng chóng chày cái chức này cũng là của con trai lão mà thôi, qui tắc cũng có nghiêm khắc như vậy đâu.

      Lý Trân là quan coi ngục, xem như là tiểu đầu mục, trong tay có 10 ngục tốt, trong ngục ngoài ra còn có chín tên quan coi ngục khác nữa, mỗi người đều là những kẻ khôn ranh.

      Lý Trân ngày đầu đến đảm nhiệm chức vụ có mang theo rượu thịt để mời chín tên quan coi ngục còn lại ăn uống bữa no say, đồng thời tặng thêm cho mỗi người năm quan tiền, cho nên khi nhận tiền rồi dù có cảm thấy nghi ngờ ở điểm nào cũng đều tỏ ra như là câm là điếc.

      Điểm đáng ngờ ở đây thực là rất ràng. Con trai của Lý Trường Tự là Lý Triệu mọi người ai cũng từng gặp rồi, là kẻ vô cùng thô lỗ. Lý Trân còn trẻ như vậy sao có thể được, mà nếu là cháu trai cũng chẳng thể nào, vì Lý Trường Tự cơ bản là có cháu trai.

      - Tại hạ là Lý Trân, cháu họ xa của thúc thúc Trường Tự, đến đây giúp đỡ chú mình trong hai ngày, nếu có điều gì vi phạm đến quy tắc, mong các huynh chiếu cố cho.

      - Lý công tử khách khí quá rồi, uống nào! Uống nào!

      Mọi người trong lòng đều biết , tên tiểu tử Lý Trân này là do Đại Lý thừa Tôn Lễ sắp xếp để vào đây, chắc hẳn là vì nghi can quan trọng nào đó nên mới phải làm như vậy.

      Ngoài việc hối lộ chín tên quan coi ngục, Lý Trân còn miễn cưỡng gặp mười tên ngục tốt dưới quyền, mời bọn chúng ăn uống rượu thịt khiến cho tất cả đều rất vui vẻ.

      Ở Đại Lý Tự có mấy trăm phòng giam, chia làm mười hành lang, hai bênmỗi hành lang lại có hơn hai mươi phòng giam, cứ mười bước chân là phòng, mỗi buồng giam ba phạm nhân.

      Lý Trân khoác mình bộ quần áo của quan coi ngục chữ Mậu, đầu đội chiếc mũ bát giác, thắt lưng giắt thanh trường đao, khoanh tay chầm chậm bước đến buồng giam cuối cùng nằm sâu bên trong.

      Hơn mười ngón tay thò ra ngoài song sắt, nhìn vào bên trong thấy có gã tù nhân mặc áo tù màu trắng, thân hình béo ú, cười cười kiểu rất hiểu ý.

      Tên phạm nhân béo ú này chính là Tửu Chí, y ngồi bắt rận, bỗng nhiên thấy Lý Trân, y vội nhao lên, hai tay nắm lấy song sắt nghiến răng :
      - Rốt cuộc định nhốt bố chúng mày trong này trong bao lâu nữa đây.

      - Chỉ vài ngày thôi.

      Lý Trân nhìn quanh thấy ai bèn :
      - Cố gắng chút, đợi có thời cơ thích hợp ta đưa thịt gà nướng, rượu đến cho nhà ngươi.

      Nghe có gà nướng và rượu, cơn giận của Tửu Chí giảm xuống chút, cất tiếng trong căm hận:
      - Trong này có rận, nó cắn chết Mập gia ta mất.

      Đúng lúc này xa xa ngoài cửa lao có người hô to:
      - Chữ Mậu, tới đón phạm nhân mới!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73-1: Phát điểm đáng ngờ (1)

      Lý Trân mới nhậm chức được canh giờ Địch Nhân Kiệt được người ta giải tới. Dưới sắp xếp của Tôn Lễ, Địch Nhân Kiệt được đưa tới phòng giam có chữ Mậu, chỗ này lại do chính Lý Trân trông coi.

      Tối qua Địch Nhân Kiệt trải qua cuộc thẩm vấn bằng khổ hình, bị đánh đến mức người đầy thương tích, tay và chân đều bị cùm xích nặng nề. Lý Trân sau khi ký nhận bàn giao tội nhân liền quay đầu ra phía sau lớn lệnh cho ngục tốt:
      - Đóng cửa ngục!

      - Rầm!
      thanh khô khốc và nhức óc vang lên, cửa ngục được đóng lại. gian trong ngục lại trở lại màu đen u tối.

      Lý Trân đỡ Địch Nhân Kiệt chầm chậm bước xuống từng bậc thang, hai chân Địch Nhân Kiệt lê từng bước tới buồng giam trong cùng của nhà lao. Hai bên hành lang, phạm nhân từ các buồng giam tò mò ngó đầu nhìn phạm nhân mới, tiếng gông cùm của phạm nhân đập vào song sắt cửa buồng giam tạo nên khí ồn ào.

      - Là Địch tướng quốc!

      Có người hô lớn:
      - Ốii giời ơi! Đến Địch tướng quốc cũng bị bắt vào đây rồi.

      Cũng có kẻ cười hô hố rồi hô to:
      - Địch Nhân Kiệt, ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!

      gương mặt của Địch Nhân Kiệt có bất kì biểu gì, ông lầm lũi tới. mệt mỏi sau đêm ngủ cộng với đau đớn kịch liệt phát ra từ các vết thương làm cho đầu óc của Địch Nhân Kiệt trở nên trống rỗng, mặc cho quan cai ngục đưa mình vào buồng giam.

      - Buồng này!

      Lý Trân đến buồng giam cuối cùng của nhà lao rồi quay đầu với ngục tốt:
      - Mở cửa.

      - Thưa đại nhân, buồng giam trước mặt có ai, sao đưa tên phạm nhân này tới đó.
      Tên ngục tốt .

      - Ngươi lảm nhảm cái gì vậy, nhà tù mấy hôm nữa là chật ních rồi, mau mở ra..

      Tên lính canh sợ tái mặt, dám ý kiến gì nữa, cuống quýt mở cửa. Lý Trân đẩy cửa sắt rồi dìu Địch Nhân Kiệt vào trong. Lý Trân nháy mắt với Tửu Chí, Tửu Chí hiểu ý vội tới đỡ lấy Địch Nhân Kiệt, từ từ hạ ông nằm xuống:
      - Ông cụ ông sao chứ?

      - sao, xin đa tạ!
      Địch Nhân Kiệt nằm xuống cách mệt nhọc.

      Lý Trân lại lệnh cho ngục tốt:
      - Lấy chút rượu và thuốc trị thương đến đây cho ta nhanh lên!

      Tên ngục tốt chạy như bay, Lý Trân ngó xung quanh thấy ai bèn lấy từ bên hông mình ra mấy cây phi đao đưa cho Tửu Chí :
      - Trước tiên hãy giấu kĩ mấy cái này .

      Tửu Chí cầm lấy phi đao từ tay của Lý Trân, y vừa mới phát ra khe gạch để làm chỗ giấu đồ rất lý tưởng. Lúc này Lý Trân mới hỏi Địch Nhân Kiệt :
      - Tướng quốc có còn nhớ vãn bối ?

      Nằm được lúc, Địch Nhân Kiệt thấy sức khỏe trong người khá lên nhiều, đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại, ông nhìn Lý Trân lúc nhưng có thể là do ánh sáng trong này làm cho ông thể nhận ra được Lý Trân là ai.

      - Ngươi là…..

      - Vài ngày trước Yến nương có đưa vãn bối tới gặp đại nhân, Tướng quốc còn khen ta là nghĩa sĩ Đôn Hoàng, tướng quốc quên rồi sao?

      - Hóa ra là cậu.

      Địch Nhân Kiệt lập tức nghĩ lại, vài ngày trước nữ nhi của ông đưa người tuổi còn trẻ tới gặp mình, mình còn tặng cây bút, hóa ra lại là người trước mắt này.

      - Cậu, cậu là…. quan coi ngục sao?
      Địch Nhân Kiệt thấy Lý Trân mặc người bộ quần áo của cai ngục nên thấy có chút kì quái.

      Lý Trân mỉm cười :
      - Vãn bối đến đây là để bảo vệ cho Tướng quốc, tại hạ cùng với vị quan thừa Đại Lý Tự là Tôn Lễ có mối giao tình nên được y giúp đỡ để trà trộn vào đây, người bạn tù cùng phòng với Tướng quốc đây cũng là bạn của tại hạ, mong Tướng quốc hãy yên tâm.

      Địch Nhân Kiệt giờ mới hiểu ra vấn đề, trong lòng vừa cảm kích vừa vui mừng, kì thực ông cũng lo lắng có kẻ tìm mọi cách để ám hại mình, giờ đây trong này có người bảo hộ cho mình, lại còn có thể giúp mình truyền tin tức ra ngoài là tốt quá rồi.

      - Để các hạ hao tâm tổn sức rồi, xin đa tạ, đa tạ.

      Địch Nhân Kiệt thấy nhõm trong lòng, ông cũng cảm thấy trong người quá mệt mỏi rồi, hai mắt nhắm nghiền và chẳng mấy chốc sâu vào giấc ngủ.

      Đúng lúc này ngục tốt gấp gáp chạy tới :
      - Thưa, có Tả đài Trung thừa đến ạ.

      Tả đài Trung thừa chính là Lai Tuấn Thần, Lý Trân cảm thấy hoảng sợ, trong lòng hoang mang chỉ vào Tửu Chí rồi với ngục tốt:
      - Lập tức đưa tên này sang buồng giam bên cạnh cho ta.

      Lý Trân phản ứng cực nhanh, nếu Lai Tuấn Thần thấy Địch Nhân Kiệt ở cùng buồng giam với phạm nhân khác tất nhiên gã nghi ngờ. Lai Tuấn Thần là kẻ tinh ranh, kiểu gì gã cũng phát ra điểm này, vì vậy phải sớm đưa Tửu Chí sang buồng giam khác mới được.

      Lý Trân xoay người rồi bước tới hướng cửa chính, lâu sau Tả Đài trung thừa Lai Tuấn Thần cùng với Đại Lý Tự thừa Tôn Lễ và Ngục thừa Vương Đức Thọ bước nhanh vào cửa lao ngục.

      Lai Tuấn Thần tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt xương và gầy, vẻ mặt lanh lợi, gã cũng là kẻ võ nghệ cao cường, thắt lưng đeo bảo kiếm, ngón tay thon dài nhưng đầy sức mạnh.

      Lý Trân bước tới, quỳ chân xuống đất :
      - Tham kiến Trung thừa.

      Lý Trân chỉ là quan coi ngục, chức vụ và địa vị rất thấp, Lai Tuấn Thần hẳn là bao giờ để mắt đến những kẻ tiểu tốt như thế này, Lai Tuấn Thần lạnh lùng hỏi:
      - Địch Nhân Kiệt sao rồi?

      - Khởi bẩm Trung thừa, Địch Nhân Kiệt vừa mới bị giam vào buồng.

      - Dẫn ta tới đó coi.

      Lý Trân vội trước dẫn đường, theo sau là Lai Tuấn Thần, mọi người cùng bước tới căn phòng sâu nhất nằm ở cuối hành lang của nhà lao. Vương Đức Thọ cũng là chủ quản của Đại Lý Tự nhưng trước nay chưa bao giờ nhìn thấy Lý Trân, trong lòng khỏi cảm thấy có điều gì đó kì quái. Bình thường nhà giam chữ Mậu phải là do Lý Trường Tự đảm nhiệm sao? Người thanh niên này là ai?

      Khi vừa định mở miệng hỏi Tôn Lễ đứng bên cạnh mỉm cười :
      - Trung thừa có chuyện quan trọng muốn hỏi phạm nhân, vậy chúng ta nên tránh chỗ khác lúc .

      Lai Tuấn Thần quay đầu lại phía Tôn Lễ, gã gật gật đầu tỏ ý khen ngợi. Lai Tuấn Thần theo sau Lý Trân bước đến căn phòng cuối cùng.

      Lúc này, tên quan coi ngục chạy lại với Vương Đức Thọ:
      - Hai hôm nay bệnh cũ của Lý Trường Tự lại tái phát, lão dự định để cháu trai lão đến tiếp quản, việc này Tôn sứ quân có biết đó ạ.

      - Ồ!

      Vương Đức Thọ quay đầu liếc nhìn Tôn Lễ rồi gì nữa.

      Lai Tuấn Thần bước đến trước cửa buồng giam, Tửu Chí bị chuyển sang buồng bên cạnh, trong phòng chỉ còn lại mình Địch Nhân Kiệt ngủ say với tiếng ngáy nhè .

      - Ngủ rất ngon.

      Lai Tuấn Thần nhếch mép cười lạnh lùng rồi :
      - Lôi dậy cho ta.

      Lý Trân nháy mắt ra hiệu cho tên ngục tốt, tên này hiểu ý vội vàng tiến tới mở cửa, Lý Trân tiến vào trong buồng lay lay người đánh thức Địch Nhân Kiệt dậy, khẽ với Địch Nhân Kiệt:
      - Địch tướng, Tả Đài Trung thừa đến rồi.

      Địch Nhân Kiệt chậm rãi mở mắt, Lý Trân đỡ ông ngồi dậy, sau đó ra ngoài và khóa cửa lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :