TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 28 _Ngươi điên à, dù gì đó cũng là con của Thiên Vĩ, ngươi nhẫn tâm làm như vậy sao- Tô Yến há hốc mồm nhìn nàng, đứa con trong bụng cũng có thể từ bỏ hay sao _Ta điên, là ta muốn như thế... chính Thiên Vĩ cũng muốn hủy cái thai này, ta còn gì để luyến tiếc- ánh mắt kiến định nhìn Tô Yến nhưng tròng lòng lại nhộn nhạo, thành phẩm tình của nàng và Thiên Vĩ giờ lại sắp biến mất, nàng cũng muốn khóc, nhưng phải là bây giờ. _.... thôi được- Tô Yến nhìn người bạn mình như thế bèn chấp nhận. Lúc tiến hành rất im lặng, dù có đau nàng cũng hề than vãn, chỉ cố gắng nhắm mắt cho xong. Đứa con biến mất, nàng thở hắt ra, giờ chỉ còn chút liên quan đến , nàng cắt đứt hoàn toàn. trận mưa ập đến Phượng Nghi Cung như muốn khóc than thay cho nàng _Linh nhi... con gì thế- Thái Hậu bàng hoàng nhìn con dâu mình _Kính xin Thái Hậu phế bỏ chức Vương phi và đuổi con ra khỏi Vương phủ, đồng thời xin Thái Hậu hãy kiếm Vương phi mới cho Thiên Vĩ- nàng quỳ xuống trước mặt Thái Hậu _Con...- Thái Hậu nhìn nàng lòng thương xót thôi, biết tính cách nàng làm làm đến cùng, cũng là lúc Thiên Hạo cùng Tô Yến tiến vào- hai đứa hãy khuyên nhủ Linh nhi giùm ta _Không... mọi người cần khuyên nhủ , chỉ mong Thái Hậu cùng Hoàng Thượng thành toàn cho con- nàng dập đầu mạnh xuống đất, 2 viên đá cấn vào trán kiên khiến đầu nàng chảy máu, Tô Yến định chạy đến băng bó giúp nàng cự tuyệt và tiếp tục dập đầu. _Được rồi, trẫm đồng ý- Thiên Hạo nhìn Tô Yến thấy nàng cũng sắp bật khóc rồi lòng chịu nổi mà nhắm mắt phất tay đồng ý. Hoàng đệ của quá ngu ngốc rồi, xem ra Linh nhi bị tổn thương sâu sắc đến chịu đựng được. Về đến Vương phủ, nàng bước vào trong, tay cầm thánh chỉ, lại bắt gặp tình cảnh khiến nàng nhói đau, Lâm Tuyền biết khi nào trở lại cùng vui đùa với Thiên Vĩ. _Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Tam Vương phi đại nghịch bất đạo, giết hại thai nhi trong bụng mình, nay trẫm phế bỏ chức Vương phi và đuổi khỏi Vương phủ. Khâm thử- nàng đọc trước mặt mọi người trong đó có và Lâm Tuyền, trán vẫn rươm rướm máu. Dọn dẹp đồ chút, nàng cưỡi Hồng Mã rời khỏi Vương phủ, gia nô trong Vương phủ đều bật khóc khi thấy nàng ra . _Hừm, phải kêu phá thai là được ở lại phủ sao- thay y phục tiến vào Từ Ninh Cung vì biết Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đều ở đó. _Vĩ nhi, con đến rồi- Thái hậu buồn bã nhìn , đứa con này... sao lại trở lại như xưa, chẳng quan tâm đến ai cả. _Bái kiến mẫu hậu- quay sao Thiên Hạo- là hoàng huynh đuổi nàng ấy khỏi Vương phủ _Không, là Linh nhi cầu xin bọn ta, muốn cắt đứt hết tất cả quan hệ với ngươi- Tô Yến xoa xoa thái dương nhìn tên Thiên Vĩ này chẳng xứng đáng với Linh nhi của nàng, Linh nhi của nàng xứng đáng được nhiều hơn thế- trong tình nếu đặt niềm tin vào nhau chẳng còn ý nghĩa gì nữa _Yến nhi...- Thái Hậu nhìn Tô Yến buồn bã thôi _Mẫu hậu, ta xứng đáng với Linh nhi, con muốn bằng hữu con ở cạnh tên nam tử như thế này, con hiểu cảm giác của Linh nhi, hài nhi mình mang trong bụng phải phá , còn nghe tin con của mình chết vẫn dửng dưng như có chuyện xảy ra- Tô Yến trầm giọng cố kiềm nén cơn giận dữ _Hừ, chắc gì đó là con của ta- ngẩng cao đầu, trong lòng sao tự dưng lại nhói đau đến thế, là như thế nào _Hừ..., cho ngươi biết, Hàn giáo chủ là sư huynh của Linh nhi, suốt 4 tháng nay đều ở U Minh cốc chăm sóc cốc chủ cùng sư phụ ngươi, nghe tin Linh nhi có thhai liền đến thăm, ngươi có quan tâm Linh nhi mang thai được bao lâu hay chưa, chỉ mới có 3 tháng, cái đầu ngươi tự cho mình thông minh, vậy thử suy tính xem - Tô Yến nhịn được, đập bàn cái to. _Hoang đường- cáo từ ba người rồi trở về Vương phủ, khuôn mặt khó chịu tỏa ra sát khi như muốn ai đến gần đều phải chết _Sư huynh- Lâm Tuyền chạy lại gần , nhưng bị phũ phàng gạt tay ra. Còn Linh nhi nàng quay trở về U Minh cốc, chỉ ở lại vài ngày để chế thêm mẻ thuốc mới rồi rời , nàng quyết định khắp đất nước, ngắm nhiều cảnh đẹp để quên tất cả nỗi buồn ngự trị trong lòng nàng.Hai người giờ như ở hai cực cùng dấu của nam châm, mãi mãi gặp được nhau... nếu ông trời cứ muốn đùa giỡn hai người. _Tránh ra... tránh ra...- nàng nhìn thấy 1 tên quan cưỡi ngựa chạy nhanh qua thành, tiểu nữ hành khất chú ý sắp phải bị đạp dưới vó ngựa, nàng liền phi thân cứu đứa bé. _Ngươi sao chứ- nàng đỡ đứa bé đứng dậy- sau này ngươi nên cẩn thận chút, mau theo ta- nàng dắt đứa bé vào Tiểu Ngư quán _Lão đại- mọi gia nhân dù đều biết nàng là nữ nhưng cuối cùng vẫn cứ gọi nàng là lão đại _Ừhm, mau nhận thêm đứa bé, quán chúng ta thiếu người, ngươi thấy thế nào- nàng gật đầu rồi hỏi đứa bé- ngươi tên gì _Ta có tên- đứa bé buồn bã lắc đầu- cảm ơn tỉ tỉ cứu ta _Ngươi ở đây làm việc cho ta, ngày 3 bữa cơm và hàng tháng đều có lương, được - nàng nhìn đứa bé tiếp tục hỏi- ta gọi ngươi là Nguyệt nhi nhé _Ân...- đứa bé mừng rỡ thôi, từ nay phải làm ăn mày, lại có chỗ ở tốt, may mắn quá mà Nàng có ở lại Tiểu Ngư quán vài ngày rồi lại lên đường, nhưng lại xảy ra cố, tiểu Nguyệt cứ bám theo nàng buông, còn muốn là nàng đâu nó theo đó, quyết rời nàng _Nguyệt nhi ngoan, giang hồ hiểm ác, ngươi con nên , đến lớn ta cho ngươi theo cùng- nàng xoa xoa đầu Nguyệt nhi cố gắng thuyết phục nó _Không, Nguyệt nhi muốn theo người, nhất nhất phải theo- Nguyệt nhi lắc lắc đầu, đứa bé này là muốn hầu hạ nàng mãi mãi, vì nàng là ân nhân của nó _Rồi rồi, mau lấy thêm con ngựa đến đây- nàng cuối cùng cũng lắc đầu chịu thua, dù sao có thêm người cùng cũng vui a, huống chi nàng cũng rất hài lòng về biểu của Nguyệt nhi , bé rất thông minh nhanh nhẹn, ăn có duyên lại tháo vát, thực chê vào đâu được. _Tuân lệnh- chủ quán bất ngờ nhìn Nguyệt nhi, Nguyệt nhi đúng là sung sướng,được cùng lão đại xông pha giang hồ còn gì bằng nữa chứ, đem con ngựa mới cho Nguyệt nhi, còn bé lăn xăn gom hết đồ đạc gói lại rồi vội vàng chạy xuống. _Nguyệt nhi, đứng cẩn thận kẻo té- nàng nhìn bé mà phì cười, hoạt bát đáng , nếu đứa con mình sinh ra chắc cũng như thế, ghĩ đến đây nàng sững người, haiz... sao lại suy nghĩ đến chuyện này a, nên quên , quên _Ân...- Nguyệt nhi leo lên ngựa, hăng hái cùng nàng rời _Nguyệt nhi, ngươi bước vào giang hồ, thể nào lại biết chút võ công, từ bây giờ mỗi ngày canh giờ ta dạy võ công cho ngươi- nàng thấy Nguyệt nhi thông minh, ngộ tính ắt rất cao, nếu dạy chắc cũng khó khăn cho lắm. Nàng đoán sai, Linh nhi quả học rất nhanh, trong vòng tháng cơ bản học xong khinh công nàng dạy, bây giờ chỉ cần tập luyện cho thuần thục là được.Quay trở lại trong cung: _Tham kiến hoàng tẩu- Thiên Vĩ biết Tô Yến gọi đến đây làm gì Thiên hạo từ đằng sau điểm huyệt _Hoàng đệ , thứ lỗi cho ta, là ta bị lão bà ta ép buộc- Thiên Hạo buồn cười nhìn Tô Yến của mình cầm cây gậy to tướng _Hoàng tẩu, rốt cuộc là có chuyện gì- hơi hoảng vì biêt tính tính hoàng tẩu kì dị, giờ lại cầm cây gậy to, phải là muốn đánh đấy chứ _Ngươi nội lực cao, ăn gậy chắc cũng có chuyện gì, chỉ là ta muốn giúp ngươi lấy lại trí nhớ a- Tô Yến cười mĩm chi cọp nhiều lời nữa mà phang ngay đầu gậy khiến bất tỉnh. _Lão bà... nàng... có khi nào chúng ta quá tay hay - Thiên Hạo nhìn nàng mà toát mồ hôi, tối qua khi nghe nàng trình bày việc mà muốn chảy mồ hôi, đánh gậy thực có thể phục hồi trí nhớ a _Bất quá chết, ta càng vừa lòng- rồi nàng để tâm đến cái thi thể thoi thóp nền đất mà tung tăng nhảy chân sáo kéo Thiên hạo ra ngoài chơi. Đến buổi tối Thiên Vĩ tỉnh lại, xoa xoa trán rồi giật mình ngồi bật dậy. _Hoàng đệ, ngươi tỉnh rồi sao- Tô Yến ngồi đùi Thiên Hạo thong thả nhai đậu phộng rang _Đã tỉnh- câu này ra, người mặt đau đớn, lòng như buốt giá, đứa con của ... chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn chạy đến hỏi Thiên Hạo- hoàng huynh, Linh nhi nàng ở đâu _Hắc hắc, lão công, ngươi xem ta có đúng hay - Tô Yến hài lòng nhìn - biết Linh nhi ở đâu, khắp giang hồ đâu phải dễ dàng tim ra, Linh nhi cải trang cái là xong chứ gì. _Không cần biết, đệ kiếm nàng , đa tạ hoàng tẩu giúp đệ- vội phi người về Vương phủ để chuẩn bị kiếm nàng _Ơ... hoàng đệ chưa cảm ơn ta- Thiên Hạo khó chịu ôm lấy Tô Yến _Ngươi có gì mà cảm ơn, để tìm được Linh nhi về đòi nợ cũng chưa muộn nha- Tô Yến cười hắc hắc liền bị Thiên Hạo ôm lấy mà đem đến long sàn. _Sư huynh, huynh sao vào hoàng cung đến giờ mới quay về- Lâm Tuyền nhìn thấy bước vào liền hỏi thăm, từ lúc Linh nhi bỏ , ả ta tự tung tự tác hành hạ gia nhân trong Vương phủ hoài thôi. _Bắt ả ta lại , đem tống vào ngục- Thiên Vĩ trừng mắt nhin ả, dám lợi dụng lúc mất trí nhớ mà đến đây phá rồi, nhớ lại lúc trước Linh nhi nhìn thấy và ả cười đùa như thế sao 1 châm mà giết ả luôn . Người người trong Vương phủ thấy Lâm Tuyền bị bắt vào ngục vui mừng thôi, nhớ lại lúc Vương phi ở đây mọi người đều được đối xử rất tốt lại còn được tăng lương , bọn họ lòng rất nhớ nàng, dù có bị phế bỏ vương vị trong lòng bọn họ chỉ xem duy nhất nàng là nữ chủ nhân của Tam Vương phủ này. _Các ngươi ở lại tự lo liệu, ta kiếm Vương phi- leo lên ngựa và phóng ngay, người người trong Vương phủ ngừng reo hò, Vương phi sắp trở lại Lại lia máy quay về nàng, nàng , Nguyệt nhi cùng 3 con thú cưng tiến gần đến Minh Thần giáo, Hàn Trấn Khương có gửi thiếp mời nàng đến tham gia cuộc tuyển chọn hộ pháp mới cho Minh Thần giáo thông qua mẫu thân, nào nhiệt như thế sao nàng đến tham gia cho biết chứ. _Tỉ tỉ, Nguyệt nhi rất lạnh- Nguyệt nhi cùng nàng lên núi, tay chân run cầm cập _À... ta có chuẩn bị cho muội mấy cái áo ấm trong túi, muội nên khoác vào, ta cảm thấy rất ấm áp a- nhờ hai viên đá trán, nàng hề hấng gì, đến cửa Minh Thần giáo, nàng mới tháo mặt nạ, Nguyệt nhi bất ngờ, bây giờ bé mới được thấy gương mặt thực của tỉ tỉ, ... haiz... biết lời nào cho phải đây a _Hahahaha, Linh nhi nương, lúc trước quả là cải trang rất tốt a- đám người trong Minh Thần giáo liền nhận ra nàng, vui vẻ đến hỏi thăm _Ân... ta đến đây do có thiếp mời tham dự cuộc thi a, quả rất náo nhiệt, nàng nhìn thấy cũng nhiều mốn phái trong hắc đạo đều được mời tới, quả thực rất đông.thậm chí nàng còn nhận ra cả Lương Nhi Hồng là chưởng môn phái Ngũ Độc, cả cha con họ Tiền cùng Dã Miêu cũng ngồi hàng ghế đầu. _Linh nhi nương, nảng tới rồi sao- Hàn Trấn Khương đích thân bước ra đón tiếp nàng, dù gửi thiếp mời nhưng cũng dám hi bọng nàng tới bởi cố lần trước ở Vương phủ, nhưng nàng vẫn đến khiến khỏi cảm động và nhìn bụng nàng to như trước biết có chuyện xảy ra với nàng. _Linh nhi nương- Dã Miêu nhìn nàng như được nhìn thấy thần tượng, cúi chào nàng cái _Chuyện ở Hắc Long bang lần trước, rất mong mọi người trong Hắc Long bang bỏ qua, Linh nhi có thù phải trả, áy này thôi- nàng cúi người về đám người trong Hắc Long bang để tạ tội, ai thấy nàng làm việc phân minh, chỉ thấy nàng giết những người giết sư phụ mình chứ giết người bừa bãi khiến người trong Hắc Long bang khỏi kính phục. _Hảo... xin nhận ba chén rượu tạ tội của tiểu nữ- rồi nàng liền uống sạch 3 cái chén to, Nguyệt nhi kế bên lè lưỡi, hóa ra tưởu lượng của tỉ tỉ lại ca như vậy a, bất giác người trong Hắc Long bang cũng dâng rượu uống đáp lễ lại với nàng. _Linh nhi nương tới a- Lương Nhi Hồng khóe miệng nhếch lên - phải hôm trước là người đả chính phái ở Thiếu Lâm phá hoại bọn ta hay sao- lời này ra khiến cả thảy mọi người đều đồng ý, chính nàng giúp họ tránh trận chiến đẫm máu báo trước, với lại nàng là đệ tử của U Minh cốc, là môn phái hề thuộc hắc đạo hay chính đạo, nàng làm vậy sao . _Ân... vậy xem ra Linh nhi nên ở đây, Linh nhi xin cáo từ- nàng mỉm cười thong thả kéo Nguyệt nhi ra ngoài _Linh nhi nương xin dừng bước, mong nương đừng chấp nhặt lời vô năng của đám hậu bối, Minh Thần giáo mời nương tới, ắt là khách quý của bổn giáo, sao Linh nhi nương lại phải rời - các bậc trưởng lão trong Minh Thần giáo đều kéo nàng trở lại, còn **** xéo Lương Nhi Hồng là đám hậu bối vô năng khiến ai cũng khỏi cười thâm trong bụng. Lương Nhi Hồng đành im lặng ngồi ở hàng ghế thừ ba. Bởi lúc này Ngũ Độc môn phái đến thời suy tàn, còn hoạt động mạnh mẽ như trước, cũng được hắc đạo coi trọng nên chưởng môn cũng chỉ có thể ngồi ở hàng ghế thứ 3. Nguyệt nhi cũng được dựa hơi của nàng mà được ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHÈNChương 29 Những trận tranh tài cũng bắt đầu diễn ra nhanh chóng, khác với thi đấu ở đại hội võ lâm , thi đấu ờ Minh Thần giáo tha hồ mà dụng độc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ám khí đủ kích cỡ cùng kiểu loại, tuy nhiên cũng bị thương nặng chứ có chết người. Nguyệt nhi cùng mọi người vỗ tay hò reo thích thú, chỉ có nàng ánh mắt hướng về võ đài nhưng tâm hồn cứ lơ lưng treo tận mây xanh . Cảnh tượng này chỉ có vài người chú ý đến bởi tất cả để tâm tới những trận đấu võ đài. _Linh nhi, muội sao vậy- Hàn Trấn Khương hỏi nàng _Ừhm, sao, muội suy nghĩ số chuyện thôi- nàng vẫn nhìn vào võ đài mà trả lời hàn Trấn Khương _Ân...- Hàn Trấn Khương thấy nàng muốn cũng dám hỏi tiếp nữa, chợt nhìn thấy người bước vào mà tức giận đứng dậy ném cái ghế, người đó ai khác chính là Thiên Vĩ. tìm được nàng nhanh như vậy là nhờ sư phụ của đa cho biết _Linh nhi- cất tiếng gọi nhưng nàng như chưa hề nghe thấy gọi, ánh mắt và tư thế vấn hướng lên võ đài mà xem. _Tỉ tỉ, có người gọi tỉ a- Nguyện nhi lung lay tay nàng _Ta quen người đó Nguyệt nhi à, cứ xem tiếp - nàng mỉm cười dỗ dành Nguyệt nhi , nhưng ngay lập tức nàng bị kéo đứng dậy và lôi , Hàn Trấn Khương cũng giữ nàng lại => nàng bị kéo sang 2 hướng ngược nhau bởi hai tên vô nhân đạo _Buông Linh nhi ra- Hàn Trấn Khương gầm ghè, dù sao hai người cũng chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, cũng phải giành lấy trái tim của nàng chứ _Ta buông- Thiên Vĩ cũng chẳng kém, làm nàng tổn thươn, phải dùng hết tâm tình của mình để giúp vết thương ấy lành lại _Buông- nhưng nàng lại nghĩ khác, nàng chẳng muốn dính líu đến 2 tên này, hai bàn tay vận công chưởng ra 2 phía, cả hai tên đều bất ngờ mà buông ta nàng ra để đỡ chưởng, nàng đến dắt Nguyệt cáo từ mọi người rồi xuống núi.Còn hai hảo soái ca của chúng ta bị trúng độc nàng chế ra, ngồi vận công mà tống độc ra ngoài. _Tỉ tỉ, hình như bọn họ có quen tỉ a-Nguyệt nhi ngoan ngoãn theo nàng xuống núi trong lòng khỏi thắc mắc _Ưhm, tỉ quen, người lớn họ già nên hay lú lẫn lắm- nàng mỉm cười với Nguyệt nhi _Ân... vậy Nguyệt nhi muốn làm người lớn đâu, Nguyệt nhi chỉ muốn cứ như vây giờ, được tỉ tỉ dắt khắp mọi nơi vui ơi là vui- Nguyệt nhi khoa tay múa chân , khuôn mặt thể đáng khiến nàng cung cảm thấy ấm áp trong lòng . Lần này nàng lại trở về U Minh cốc và gửi Nguyệt nhi lại cho mẫu thân, lần này bé có đòi như thế nào nàng cũng khongcho theo cùng nữa. Tửu lão ở Quỷ Bảo còn rất nhiều rượu quý, nàng liền tạt ngang sang đó để mà uống, vừa uống vừa nghêu ngao ca hát, lại ngắm cảnh cùng với bầy thú rừng, có gì tuyệt hơn, còn có lúc nàng đem Băng Hỏa kiếm ra múa may quay cuồng cả góc trời. _Ngươi là ai- bóng người ở sau vườn đào xuất , sát mắt lướt qua nàng ánh mắt tò mò thôi _Ta... là ta- nàng chếch choàng say, nấc cục cái rồi trả lời người trươc mặt mình _Sao ngươi lại đến Quỷ Bảo- người đó là nam nhân có làn da ngăm đen, khí phách tỏa ra cũng _Ta muốn đến đến, ai cản được ta- nàng khó chịu chĩa kiếm vào cái tên chết tiệt làm hỏng hứng thú uống rượu của nàng _To gan, dám đến đây quấy rối Quỷ Bảo, thực muốn chết- tên nam nhân e dè mà tiến tới tấn công nàng, võ công tên này cũng tồi, nàng bực tức, cũng có chỗ muốn giải khuây, đương nhiên là vờn tên nam nhân này phen, cả hai đánh nhau đến 4 canh giờ sau( khoảng 8 tiếng) tên nam nhân chịu nổi nữa mà gục ngã, còn nàng cười ha ha rồi tiếp tục ngồi xuống uống tiếp, nãy giờ đánh nhau nàng tỉnh hẳn, giờ lại muốn tiếp tục uống cho say _Linh nhi- Thiên Vĩ buồn bã, cũng về Quỷ Bảo uống rượu phen, ai ngờ nhìn thấy nàng uống trước cả , đúng là ông trời giúp , nhìn sang thấy sư đệ của mình nằm thở dốc ở bãi cỏ, khỏi ngạc nhiên _Sư huynh- tên nam nhân thấy liền ngạc nhiên thôi _Ngươi sao dám đến đây- trừng mắt nhìn tên sư đệ của mình, Quỷ Bảo ngoài là đệ tử được đến đây bất kì ai đến đây cũng đều phải chết _Đại sư huynh tha mạng- tên nam nhân sợ hãi cúi người về phía dập đầu, thấy phất tay bỏ qua liền chạy trối chết ngừng rời khỏi vườn đào _Ngươi... làm gì... mà cứ bám theo ta mãi thế- giờ nàng hay, lí trí cũng mất hẳn, nàng nhìn hỏi rồi uống chén rượu _Ta đến đây cũng là để uống rượu, ngờ là gặp nàng ở đây- đáp lời nàng rồi ngồi xuống chung _Cút... ngươi được ngồi gần ta- nàng đuổi để tiếp tục uống- về cái Vương phủ chết tiệt của người sống đầu bạc răng long cùng sư muội của ngươi . Ta....- nàng chỉ tay về phía mình- cần ngươi thương hại _Linh nhi, mong nàng tha lỗi cho ta- ôm nàng vào lòng đau đớn- ta hứa làm nàng chịu thiệt thòi nữa _Buông ra, lại hứa... hahahahaha- nàng cười to vang vọng- Vương gia à Vương gia, ngài thân cao quý ta làm sao dám với tới, hứa ư... ngươi hứa a... ta nhớ ngươi từng hứa với ta như vậy a, kết cục là sao a..., ngươi tự biết, đứng có làm phiền ta uống rượu _Là ta sai..., mong nàng hãy tin ta lần- kiến quyết mong nàng tha thứ, chuyện này nếu buông tay nàng chắc chắn thuộc về người khác _Tin... lại là tin, sao lúc đó ngươi tin hài nhi trong bụng ta là của ngươi, khăng khăng đòi bỏ nó , tin ư, ngươi tin ta việc gì ta phải đặt niềm tin vào ngươi- nàng lại cười to nhưng lại là nụ cười đau thương tột cùng,nước mắt nàng bắt đầu tuôn rơi, tay nàng áp vào bụng- hài nhi của ta... mẫu thân là có lỗi với con... ta thực tốt chút nào _Không... là ta sai, tất cả là vì ta- nhìn thấy nàng như thế, khỏi đau lòng, càng ôm chặt nàng hơn, lệ của cũng tuôn. Nàng khóc hồi cũng kiệt sức mà thiếp . Nàng nằm mơ giấc mơ, có đứa bé trong đáng mà bò đến nàng vừa cười vừa kêu mama, nàng định bế đứa bé hình ảnh trước mắt lại hòa tan theo mây khói _Linh nhi, đứa bé này có phúc phần được sinh ra đời, con cũng đừng đau buồn, nó thay con nhận lấy cái chết- ông lão chống gậy đến nàng _Ông là ai - nàng nhìn ông lão khỏi ngạc nhiên _Ta là người đưa con đến thế giới này- ông lão mỉm cười- Linh nhi... đứa bé là giúp con tránh tai họa, từ lúc con đến đây, con nhận được lời nguyền rủa của Lâm Tuyền, nàng ta bán linh hồn cho quỷ sứ để nguyền rủa con. _...- nàng lặng người, bán linh hồn, như thế bao giờ đầu thai được nữa _Nên con cũng đừng đau buồn như thế nữa- ông lão mỉm cười- còn Thiên Vĩ con muốn tha thứ hay là còn tùy thuộc vào tình cảm của con, ta cũng ép buộc con _Con...- nàng định thêm ông lão biến mất, nàng choàng người tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt lo lắng , chính là Thiên Vĩ đôi mắt sưng mọng đúng là vừa mới khóc xong, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng _Linh nhi, nàng tỉnh dậy rồi- đỡ nàng ngồi dậy, nhìn gương mặt nàng vô hồn chút biểu khiến hết sức lo lắng- nàng đói chưa, có cần ăn chút gì chứ _Ngươi...- nàng thở dài cái- mau về Vương phủ, ta phải con nít lên ba mà biết tự lo sức khỏe cho bản thân _Linh nhi.... cho phép nàng như vậy, lúc trước là ta mất trí nhớ là ta sai, nhưng giờ ta nhớ lại, nàng thể tha thứ cho ta hay sao, dù nàng có tránh né , ta cũng quyết xa nàng nữa.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 30 _Muốn ta tha lỗi- nàng nhìn đấy vẻ ưu tư, thêm chút đểu cáng _Ưhm, nàng muốn như thế nào tha lỗi cho ta- ròn xoe mắt nhìn nàng, chỉ cần nàng tha lỗi, có thể chấp nhận bất cứ điều gì _Được, mua vải về đây, mua nhiều đồ ăn nữa- lời nàng vừa ra, liền gấp rút sai người thực , trong nửa ngày mà Quỷ Bảo ra vào tướp nượp đông nghẹt người. _Bây giờ nàng muốn ta làm gì?- nhìn mọi thứ rồi hỏi nàng _May áo cho em bé từ lúc mới sinh đến 3 tuổi, ngươi tự may bằng tay, thứ hai... hãy tự nấu món ăn chừng nào cảm nhận thực nấu ngon đến U Minh cốc tìm ta- nàng rồi phất tay bỏ , đứng như trời trồng, hai việc này chưa bao giờ làm qua, nàng lại bắt làm, đúng là khổ rồi đây. _Linh nhi, con đối với Thiên Vĩ như thế có quá đáng hay - mẫu thần nhìn nàng khỏi thở dài, bắt người ta làm gì bắt, lại bắt nam nhân đầu đội trời chân đạp đất làm những công việc nội trợ. Quả thực rất mất mặt _Mẫu thân, người cần phải giúp, đứa cháu bé bỏng của mẫu thân bằng cái công việc tên đó làm hay sao?- nàng thong thả uống trà nhìn bà _Không, cháu ta vẫn hơn chứ, cứ để nó làm - bà nghe nàng nhắc đến đứa cháu chưa kịp ra đời khỏi đau lòng liền thay đổi ý nghỹ , Thiên Vĩ làm chút sao, đây là bài học dành cho thôi. Lúc này ở Quỷ Bảo cò người chăm chú may quần áo, ai khác chính là Thiên Vĩ, bàn tay bị kim đâm liêm tục nhưng vẫn cố gằng làm, hoàn toàn để ý ở thác nước nàng vẫn chăm chú nhìn , phải cho biết khi làm mẹ khổ như thế nào,nam nhân như khổ sở như thế, nữ nhân lúc mang cái bụng to còn khó khăn gấp trăm lần. Sáng hôm sau nhận được bức thư nàng đưa, bắt phải mang cái gối ngay bụng, liền hiểu ra dụng tâm của nàng , nàng cực khổ mang đứa con của , dù có phải là con hay cũng được bắt nàng bỏ , quả thực như cứa vào lòng mình vết thương cứ ỷ mà chảy máu tưởng chứng như lành lại được. _Lão công, sao vẫn chưa thấy bọn họ quay lại nhỉ- Tô Yên chờ suốt mấy tháng rồi vẫn chưa thấy tin tức của hai người lòng khỏi hoang mang, chẳng lẽ Linh nhi trốn biệt tăm muốn gặp Thiên Vĩ nữa. _lão bà đừng gấp, ông trời muốn thử thách hoàng đệ thôi mà- Thiên Hạo bắt đầu kể chuyện Thiên Vĩ phải học may đồ và nấu ăn cho Tô Yến nghe _Phải... Linh nhi trừng phạt rất đúng, ngày mai lão công cũng bắt đầu học - Tô Yến ôm cái bụng xoa xoa đầu Thiên Hạo _Lão bà...- Thiên hạo muốn kiến nghị nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tô Yến liền cụp tai lại dám cãi lại, may áo may áo, ai bảo lão bà của quái gở quá làm chi. _Haiz... mong Thiên Vĩ mau mau học xong, ta nhớ Linh nhi quá rồi đây, phiêu bạt giang hồ lâu như thế chắc hẳn cũng gầy hơn nhiều lắm, lần này về phải tẩm bổ cho Linh nhi mới được- Tô Yến ánh mắt long lạnh như vừa nghĩ ra trò chơi mới _Lão... lão bà- Thiên Hạo nhìn ánh mắt của Tô Yến mà toát mồ hôi, biết 2 vợ chồng hoàng đệ trở về xảy ra cớ gì đây a. Sau 5 tháng miệt mài ở Quỷ Bảo, cũng may xong quần áo trẻ con cùng với nấu ăn. hăng hái đến U Minh cốc gặp nàng. _Linh nhi, ta làm xong nhiệm vụ nàng giao- mỉm cười ôn nhu _Ân...- nàng khẽ nhấp miếng trà- Nguyệt nhi... mang xấp vải ra đây _Vâng tỉ tỉ- Nguyệt nhi nhanh nhẹn mang ra khúc vải ra _May bộ đồ cho trẻ con 3 tuổi- nàng ra lệnh cho , lòng hồi hộp, biết có thể may được, nhìn nhừng mũi chỉ cẩn thận, nàng có cảm giác hài lòng . Nhưng mà sau khi hoàn thành phải là quần áo của trẻ em 3 tuổi mà là của người lớn, thậm chí còn là trang phục của nữ nhi. Nàng nhíu nhíu mày tỏ vẻ hiểu. mỉm cười choàng cái áo qua cho nàng _Linh nhi, nàng có biết nàng gầy bao nhiêu hay , khuôn mặt cũng hồng hào như trước kia nữa, U Minh cốc ẩm ướt, sao nàng chú ý sức khỏe, rất dễ nhiễm phong hàn- ôm nàng vào lòng, bao lâu rồi được ôm nàng, bao lâu rồi thấy nàng cười, bao lâu rồi nghe được tiếng sáo của nàng. chỉ biết nữ nhi trong vòng tay khẽ run, càng xiết nàng chặt hơn, biết nàng khóc, nhưng nếu nàng khóc càng đau lòng hơn. _Mọi người lui - Tửu lão mỉm cười gọi mọi người ra ngoài, xem ra Linh nhi cũng tha thứ cho Thiên Vĩ rồi a, hy vọng lần này bọn họ thực là có cháu để bồng. _Lão bà, nàng đừng khóc, đồ trẻ con ở Quỷ Bảo, chúng ta mang về để dành cho những đứa con chúng ta sau này a- vỗ về nàng trong vòng tay _Ta....muốn về Vương phủ- nàng cố kìm tiếng nấc, nằm trong lòng mà vọng ra, hơi ấm của nàng vẫn luôn nhớ như in, thề nào quên được, hơi ấm ấy lần nữa phá tan trái tim băng giá của nàng, cũng như chữa trị luôn vết thương sâu trong trái tim nàng. Lại lần nữa nàng muốn đặt cược cả cuộc đời của mình vào . Từ biệt mẫu thân và Tửu lão, nàng cùng trở về Bắc Kinh, cổng của kinh thành dần dần ra, bế nàng vào Vương phủ chứ dìu nàng vào nữa. Thấy Vương phi trở về , gia nhân trong Vương phủ đều hoan hoan hỉ hỉ hát mừng khắp nơi. _Mẫu hậu, Vĩ nhi tìm được Linh nhi về cho người đây- đỡ nàng đến gần Thái Hậu _Cái đứa nữ nhi này, sao lại bôn ba ở ngoài như thế, đây vẫn là nhà của con mà- Thái Hậu nhìn nàng gầy gò thiếu sức sống khỏi động lòng, quay sang mắng - Vĩ nhi, sao con chăm sóc chu toàn cho Linh nhi, con xem, đến cả miếng thịt mặt cũng có đây này _Vĩ nhi biết tội, mong mẫu hậu tha thứ- mỉm cười nhưng trong lòng cũng khỏi xót xa, quả là sức ăn của nàng có giảm , chỉ nhép miệng chút rồi bỏ. _Haha, Linh nhi, giờ ngươi tính sao, máu ta là ta sôi trào đây, dám bỏ ta mà thèm gởi bức thư về đây cho ta an tâm, quả nàng rất muốn chết a- Tô Yến nhảy ra, lôi nàng chạy ra ngoài, Thái Hậu nhìn thấy mà cũng phải bật cười, nếu như Linh nhi trầm tính thông minh Yến nhi của bà lại hoạt bát và lanh lợi. Làm Hoàng Hậu mới mấy tháng mà hậu cung cũng phải long trời lở đất phen, Linh nhi lần này phải khổ rồi. _Hoàng... hoàng huynh, hoàng tẩu định làm gì Linh nhi thế- hơi hoảng vừa hỏi Thiên Hạo vừa đuổi theo hai người _Có trời mới biết lão bà ta định làm gì, lần này Linh nhi phải khổ rồi- Thiên Hạo cười khổ lắc đầu, cùng đến ngự hoa viên, thấy bàn đầy món ăn bầy ra trước mắt. _Linh nhi, ngươi biết tay nghề nấu ăn của ta a, nó rất là tệ, nhưng hôm nay ta đặc cách nấu tất cả món ăn này cho ngươi và Thiên Vĩ cùng ăn a, cái lưỡi của 2 ngươi cũng nhạy hơn người a... cứ ráng thưởng thức a. Thiên Hạo cười trừ, nàng và phải há hốc miệng ra, ăn hết mấy món này á, có phải tra tấn nàng hay ... mùi ngửi thôi cũng muốn ăn rồi. Lễ thành hôn lần này cũng được diễn ra linh đình, dù nàng muốn nhưng lại rất muốn, kinh thành lần nữa lại náo nhiệt suốt 3 ngày trời vì đám cưới của Vương gia. chỉ có người trong hoàng gia mà cả những cao thủ trong giang hồ cũng đến tham gia chúc mừng hai người. Cuộc sống của nàng mở sang trang mới, là trang hoàn toàn bị thúc ép của mọi người mau mau có con a. ............ …… _Aaaaaaaa, đau quá- nàng cố gắng hô hấp bình thường _Nào nào, bình tĩnh, phù phù phù, á.... cái đầu ra rồi, mau mau cố lên....- Tô Yến vui mừng gọi nàng _Linh nhi....- định xông vào Thiên Hạo giữ lại _Đệ nên vào lúc này, tốt đâu a- Thiên Hạo cũng hồi hộp kém gì . Hai tiếng khóc phát ra từ trong phòng. Ông trời cũng nhìn xuống mà mỉm cười, cuối cùng cuộc sống của trọn vẹn a, mau mau nhận hạnh phúc mà mình đáng được có a. Ta chúc phúc cho hai con............... The End............