TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN Chương 23 Hai ngày sau đúng như hẹn, Du Trọng Hải cùng Yên Quân Các có mặt tại Thạch Lâm, 5 người cùng nhau lên đường đến Hắc Long bang, cũng vừa lúc Hàn Trấn Khương cũng bắt đầu xuất hành. Nàng hằng ngày chỉ có thể ngồi yên chỗ, mọi thứ bắt đầu dần dần hơn trước mắt, nhưng chính nàng lại để ai phát giác, đôi mắt vẫn cứ vô định biết ở nơi nào. Như vậy thời gian rảnh rỗi này nàng bắt đầu luyện công có ích hơn rất nhiều a. Tiền Xuân Quang ngày nào cũng thế, ba bữa cơm đều đến kiếm nàng khiến nàng càng lúc càng chán ghét, chợt nhớ đến Thiên Vĩ, biết đại ca bây giờ nhơ thế nào, lúc mình bị bắt huynh ấy có bị đánh trọng thương ở đâu , đáng lẽ ra hôm ở Thiếu Lâm Tự nàng nên ra mặt, như vậy bị bắt như ngày hôm nay. _Linh nhi nương, nên ăn chút gì - Tiền Xuân Quang cố gắng muốn đút cho nàng ít canh gà hầm nhưng tuyệt nhiên lại bị nàng cự tuyệt, lòng khó chịu thôi, nữ nhân này quả là khác người, có thể làm động tâm, cư nhiên cứ làm lòng tự trọng của bị tổn thương rồi chà đạp thương tiếc, hơn 20 ngày rồi từ lúc bắt nàng về đây, nhưng nụ cười nàng cũng chưa hề mở ra với , nụ cười duy nhất mà chiêm ngưỡng được là lúc nàng ở cạnh tên Thiên Vĩ chết tiệt kia. _Ta có tay có chân, cần ngươi phải lo lắng- nàng quơ quơ tay về phía trước, nàng ở đây cũng xác định được những vị trí đặt đồ vật trong căn phòng, trong chốc lát nàng có thể tự trở về _Linh nhi nương, đừng có dùng thái độ đó đối xử với ta được - Tiền Xuân Quang kiềm chế được bóp mạnh vào đôi vai của nàng, dù biết bắt nàng mang về đây là đúng, hạ độc nàng lại càng sai, nhưng cũng cố gắng hết sức bù đắp cho nàng, chằm sóc cho nàng tốt. _Buông...- nàng lạnh lùng tiếng, lực đạo tay hề , khiến vai nàng đau nhức thôi _Không- nghe thanh lạnh lùng từ miệng nàng phát ra, Tiền Xuân Quang khỏi đau lòng, làm sao mới có thể chiếm được trái tim nàng, bỗng mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra khiến nhịn được mà ôm chặt lấy nàng _Buông- nàng cố gằng vùng vẫy khỏi tên nam nhân chết tiệt kia, sao hôm nay lại giở trò chứ, hiểu nổi mà, đối với kè thù mà kêu nàng khoan dung đối xử tử tế á, có chết cũng làm được. Bỗng hơi thở càng gần mặt nàng khiến nàng hoảng sở mà cố quay đầu để tránh né, trong lòng ngừng **** rủa. _Bang chủ, ở ngoài xảy ra chuyện rồi- tên trong bang vội vàng chạy vào bẩm báo với , luyến tiếc rời , còn nàng thở phào cái, xem nữa là bị bức hôn rồi, nụ hôn đầu đời của mình sao trao cho tên đê tiện như thế được. Từ khi mù tạm thời, thính giác của nàng càng lúc càng nhạy bén, có nghe tiếng bước chân mà đoán được là ai đến, nhưng bất quá có 1 tiếng bước chân tới mà nàng thể xác định được đó là ai. _Linh nhi, quả muội ở đây- Thiên Vĩ cùng mọi người bàn bạc kế dương đông kích tây, quả nhiên thấy căn phòng được nhiều người canh gác xung quanh, nàng ở bên trong phòng bị tên Tiền Xuân Quang khi dễ khiến khí huyết sục sôi, cũng may 4 người kia xông vào kịp. _Đại ca.... muội ở đây- nghe tiếng Thiên Vĩ, lòng nàng vui mừng khôn xiết, bàn tay quơ quào ra phía trước xác định thanh vừa phát ra rồi tiến tới. bế nàng trong tay, vừa mừng cũng vừa đau lòng, vừa an toàn ra tới ngoài, huýt vài báo mật hiệu, lúc sau nàng, , mẫu thân, Tửu lão, Du, Yên 6 người có mặt ở ngọn núi cách Hắc Long bang xa _Linh nhi, con cảm thấy thế nào rồi- nghe thấy tiếng mẫu thân, nàng cảm động thôi, mẫu thân vì mình mà rời khỏi cốc, lại phải dựa vào Thiên Vĩ mà tìm hình dáng mẫu thân. Mù mắt kiểu này rất khó chịu nha, còn cốc chủ nhìn nàng mà khỏi xót xa, nữ nhi của sau này ra sao đây. _Này Linh nhi, em bọn ta cũng có phần cứu nương a- Yên Du hai người khoác vai nhau cười sảng khoái nhưng trong lòng cũng nhìn nàng đầy lo lằng, tiểu nương tài giỏi hiếm có như thế bây giờ lại nhìn thấy gì, biết phải làm sao. _Mọi người sao thế- cảm thấy khí nặng nề hơn, nàng liền hỏi mọi người _Linh nhi... từ sau nay bọn ta bảo hộ con tốt, con sợ người ta hiếp đáp- Tửu Lão xoa xoa đầu nàng giọng đầy buồn bã _Ai... con đâu có việc gì, 29 ngày nữa mắt con bình phục trở lại mà, Thiểm Điện Báo cũng đâu làm khó dễ gì được con- nàng lời khiến khí thâm trầm buồn bã liền biến đổi lòng ai cũng hoan hỉ thôi, Hàn Trấn Hạo đứng từ xa nghe nàng thế lòng cũng yên tâm, liền quay trở về Minh Thần giáo, xem ra lo xa quá rồi. _Thôi, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu bọn chúng phát Linh nhi được cứu , bọn chúng nhất tìm - Tửu lão lên tiếng, cả bọn lại lục tục kéo nhau rời trong khi đó tại Hắc Long bang, cơn thịnh nộ của bang chủ khiến ai ai trong bang đều phải sợ hãi. Những người canh gác phòng nàng đều bị Dã Miêu hạ độc mà chết rất thương tâm. Tiền Xuân Quang khuôn mặt còn băng giá hơn trước kia, sai người truy tìm tung tích nàng, phải bắt Linh nhi cho bằng được, nàng là của chỉ thuộc về mình mà thôi. Sau quãng đường dài suốt 7 ngày, nàng cũng trở về được U Minh cốc, mùi hương của các loại thảo dược mẫu thân trồng tông cốc khiến nàng dễ chịu hơn, hít thở vài cái... oa... ở nhà vẫn là sướng nhất nha. _Tiểu tử, ngươi chính là người đánh nữ nhi của ta rớt xuống dưới vực- mẫu thân nàng tỏa ra sát khí đáng sợ, từ lúc về tới đây bà toàn gặng hỏi Thiên Vĩ thôi, đến Tửu lão cũng đổ mồ hôi hột mà dám can ngăn. _Ân... chính là tại hạ- những tránh né mà còn gật đầu thừa nhận, khí có trở nên quá đáng sợ hay , nàng định lên tiếng ... _Oa... ta cảm ơn ngươi rất nhiều a..., nhờ ngươi mà ta lại có đứa nữ nhi ngoan như thế này a..., nhưng bất quá ta lại muốn nữ nhi của ta kết nghĩa với tên tiểu tử chết tiệt như ngươi- mẫu thân nàng đúng khác lạ, Thiên Vĩ chưa kịp vui mừng bị bà quăng xuống đáy xâu vạn trượng, cho kết nghĩa với nàng ư... nghĩ thôi cũng dám nghĩ rồi. _Vương Thúy, nàng có cần suy nghĩ lại tí hay a, có cần hỏi ý kiến nữ nhi của nàng hay a- Tửu lão đành phải cứu giúp thôi, dù gì cũng là đồ đệ cưng của lão mà _Linh nhi, con thấy sao- cốc chủ khoan tay nhìn con cưng _Con tha lỗi cho huynh ấy rồi, mẫu thân đừng làm khó dễ huynh ấy nữa- nàng cười cái, mẫu thân nàng sao nàng biết, miệng thế chứ bụng dạ người rất tốt a _Linh nhi, lần này con mang Băng Hỏa kiếm theo quả là thiếu sót đấy- bà nhắc nhở nàng, lần trước tham gia đại hội, nàng lại nổi hứng để Băng Hỏa kiếm ở nhà, kết quả là bị bắt cách ngon ơ _Kiu kiu...- Hồ nhi thấy nàng trở về, vui mừng nhảy phóc lên người nàng ngồi chiễm chệ, Thiên Vĩ chỉ từng dụng được Hồ nhi này đúng lần khi tìm U Minh cốc, ngoài ra Hồ nhi nay chỉ quấn quít với nàng chứ để ai đụng tới. _Haha, Hồ nhi chết tiệt, chỉ theo mỗi nữ nhi nhà ta, muốn đem ngươi bỏ vào nồi quá thôi- cốc chủ vui vẻ cười to nhìn con thú cưng trước mặt mình, nữ nhi này đúng ki lạ, cư nhiên có thể thu hút cả động vật a, mà còn là động vật trong truyền thuyết được mọi người đồn đại a. _Mẫu thân, con còn mối thù với Hắc Long bang, trả con khó mà sống vui vẻ qua ngày- nàng nhớ lại cảnh ông bà lão trong nhà gỗ chết thảm, chính nàng còn bị bọn họ lợi dụng lòng tốt để mưu hại nàng, quả có bang phái nào tàn ác như Hắc Long bang. _Đương nhiên, con làm gì mới làm mẫu thân ngạc nhiên a, con cứ làm những việc mình cho là đúng, mẫu thân đều ủng hộ hết mình- bà mỉm cười ấm áp tay nắm chặt lấy Tửu lão _Linh nhi, chúng ta ra ngoài- kéo nàng ra vườn thảo mộc để lại 2 người già bọn họ tâm với nhau, chợt nhớ ra điều gì đó, kéo phắt nàng đối diện với mình, mắt nàng bây giờ có thể nhìn thấy mờ mờ khung cảnh trước mặt _Đại ca, sao thế- nàng nghiêng đâu gương mặt ngô nghê nhìn . _Cái đó... cái tên Tiền Xuân Quang có khi dễ muội , có mạo phạo muội - lòng muốn hỏi là nàng có bị Tiền Xuân Quang hôn chưa, nhưng chẳng biết sao liền lòng vòng hồi. _A...- nàng bất ngờ, lẽ đại ca nhìn thấy cảnh đó, mặt nàng đỏ bừng trông đáng - chưa làm gì muội cả, huynh đừng....ưhm...- nàng đến đây môi liền bị môi khóa chặt nên lời _Haha, xem ra chúng ta đều già cả hết rồi, lũ hậu bối bây giờ quả thực rất hồ nháo a- chủ cốc cùng Tửu lão vô tình bắt gặp khung cảnh thần tiên liền nhìn nhau cười cái, có phải sắp có hỷ hay a. _Đại ca...- cuối cùng được buông tha, hô hấp nàng khôi phục lại , khuôn mặt đỏ bừng toan chạy , nhất thời mới nhớ ra mắt mình chưa thấy , chân vấp phải chậu cây mà té nhào, vội đỡ lấy nàng, Linh nhỉ hảo thơm a, người lâng lâng, toàn cơ thể nóng bừng, tim đập mãi thôi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. _Để huynh đưa muội vào trong- phải cố gắng lắm mới đưa được nàng vào phòng liền trở ra ngay, chứ nếu ở trong đó biết chuyện gì xảy ra, tát nước vào mặt mình liên tục thở dốc thôi- Thiên Vĩ... sao mày dám mạo phạm nàng, đáng chết- tự với mình, tay vẫn tiếp tục tạt nước lên mặt. 3 tuần trôi qua nhanh, mắt nàng hoàn toàn hồi phục, U Minh cố có thêm 2 người là Thiên Vĩ cùng Tửu lão nên cũng vui hơn rất nhiều. Giờ nàng mới biết biết dùng đàn tranh, hòa với tiếng sáo của nàng quá tuyệt với, nghĩ đến buổi hôm trước, đến giờ nàng ẫn còn chưa dám nhìn thẳng mặt , tránh né có, trốn chạy có, cúi gằm mặt xuống cung có. Chính điều này cũng khiến bồn chồn yên, hành động lúc đó của quá lỗ mãng khiến nàng vẫn còn giận mà thèm nhìn mặt ( hiểu nhầm rồi giai) nhận được thư báo của kinh thành nên phải về chuyến, thế là mẫu thân cũng đá nàng ra ngoài đường bắt với để hai người già bọn họ xây tổ uyên ương. Tình hình là cả hai thong thả cưỡi ngựa đến Kinh Thành Bắc Kinh, thể chịu nổi khí im lặng ngột ngạt này nữa liền lên tiếng. _HUynh xin lỗi muội, huynh mạo phạm muội, tha lỗi cho huynh- vừa cưỡi ngựa lại vừa hét lớn về phía nàng khiến nàng cũng giật mình rồi ngỡ ngàng _Muội đâu có giận... chỉ là... muội ngại mà thôi- nàng đỏ mặt ấp úng, giống tác phong ngày thường tí nào a _Huynh... muội- cưỡi ngựa song song và nắm lấy tay nàng( có ai tỏ tình lưng ngựa hok)- nếu muội đồng ý, khi nào trả thù xong, chúng ta bái đường thành thân , được chứ- lòng hồi hộp thôi, nếu lỡ... nàng từ chối sao, nàng chỉ coi mình là huynh đệ kết nghĩa sao... mọi nghi vấn cứ luẩn quẩn trong đầu mãi thôi _Muội....đồng ý- tim nàng cũng hồi hộp thôi, ai ngờ đại ca lại tỏ tình nàng vào ngay lúc này kia chứ, biết phải làm sao cho phải a, nhưng nàng biết trong tim nàng có , những ngày ở Hắc Long bang khiến nàng xác định điều này, nàng chỉ quan tâm lo lắng và nghĩ về . _Thật hả- mắt sáng rỡ, nàng đồng ý rồi, vừa nắm tay nàng, vừa cười to, cứ như trong tay có cả thế giới. Nhìn thấy Thiên Vĩ như thế nàng cũng hạnh phúc mà cười theo.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 24 Có hai nhân ảnh thong thả cưỡi ngựa bước vào thành, nam nữ đều đeo mặt nạ trắng, bàn tay quấn quít lấy nhau rời như thể trong kinh thành chỉ có mỗi hai người bọn họ mà thôi a. Cổng Vương phủ từ từ ra, Thiên Vĩ leo xuống ngựa rồi nhàng đỡ nàng xuống theo. _Lục quản gia đâu- bây giờ mới cởi mặt nạ, ngữ khì lạnh lùng hỏi hia tên gác cổng _Vương gia cát tường- hai tên gác cổng vội vàng thi lễ với rồi tên lập tức chạy vào báo cho quản gia. _Vương gia về- Lục quản gia vội vàng bước ra và nhận ra Vương gia về cùng nương lần trước, tránh khỏi ngỡ ngàng khi hai người này tình cảm nồng đậm hơn trước nhiều, Vương gia hết mực ôn nhu với nương trước mặt, xem ra Vương phủ cũng sắp có nữ chủ nhân thực . _Sứ thần ở nước Liêu tới?- nhàng nắm tay đưa nàng vào Vương phủ, Lục quản gia ở phía sau cung cấp đầy đủ thông tin về sứ thần Liêu quốc cho . Hoàng thượng mật thư cấp bào gọi trở về đây cũng chính là vì chuyện này. _Ai... cũng là thăm dò nhau thô mà- nàng học lịch sử, thấy sứ thần sang tiến công ngọc ngà châu báu, sau là quan sát tình hình kinh tế chính trị quân về báo cho vua nước mình, có cơ hội mở ra cuộc chiến tranh giành thuộc địa chứ chẳng có nước nào an phận làm đất nước ngoan ngoan hiền hiền , nhà vua cứ vô tư mà trị quốc cả. _Muội muốn tham gia chứ- dò hỏi ý nàng, nàng muốn gì Thiên Vĩ cũng dám trái lời, huống chi có thêm cái đầu như nàng phần thắng chắc chắn có thể thuộc về phe ta _Ưhm... muội muốn xem thử đám sứ thần nước Liêu đó là người như thế nào- nàng gật đầu, lâu rồi chơi đùa a, chi bằng lần này đại nào hoàng cung phen, xem ra cười cũng ích a. _Được, vậy ngày mai huynh và muội cùng xem lũ đầu trâu mặt ngựa đó như thế nào( là đầu trâu mặt ngựa như ý)- gật đầu vuốt vuốt tóc nàng, tóc thơm a, ngửi rồi muốn buông ra nữa. _Vương gia~~~~ sao người nỡ bỏ chúng thần thiếp, bắt chúng thần thiếp quay lại với gia đình a~~~~~ - đám phi tần biết từ đâu nhào tời đại sảnh, định chạy vào khóc lóc năn nỉ vương gia cho ở lại Vương phủ, nào ngờ thấy nữ nhân ngồi trong lòng Vương gia nhìn các nàng bằng ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ liền dừng lại dám lại gần Vương gia. _Người đâu, lôi bọn nữ nhân này ra ngoài, ra thể thống gì mà- ra lệnh cho quân lính trấn áp cái đám nữ nhân vô sỉ này, người trong bọn chúng cũng chưa thèm động vào vậy dùng nguyên nhân gì mà đòi ở lại Vương phủ, chỉ muốn nàng là thê tử duy nhất của , chỉ có như vậy mà thôi. _Vương gia, hoàng thượng tới- Lục quản gia thông báo với , Thiên Hạo liền bước vào... thấy hai người oanh oanh yến yến mãi rời mà lòng xót xa, Thiên Hạo ở kinh thành vừa nhớ mong hoàng đệ, vừa nhớ mong Lạc Ngư khôn nguôi( tỉ ấy đổi tên rồi a) _Hoàng đệ- Thiên Hạo cố gắng mỉm cười rồi nhìn nàng đây sâu sắc- Lạc Ngư nương _Hoàng huynh, nàng ấy là Linh nhi- Thiên Vĩ nhắc nhở khiến Thiên Hạo cảm thấy ki lạ, dáng người trước mặt kia ràng là Lạc Ngư sau hoàng đệ lại nàng ấy là Linh nhi, biết hoàng huynh nghĩ gì, liền giải thích- Linh nhi đổi tên bởi cố đáng có,hoàng huynh cứ gọi ấy là Linh nhi _Ân... hoàng đệ nghĩ như thế nào về lần cống nạp của sứ thần, Liêu quốc còn đem công chúa Á Nhĩ Man sang làm lễ vật cho chúng ta đấy, chuyện này quả kì lạ- Thiên Hạo cố nghĩ lung tung mà tập trung vào vấn đề chính _Lí do đơn giản, dùng công chúa làm tai mắt trong hoàng cung, như vậy cũng sợ bị phản bội a, mà nếu công chúa có chuyện gì Liêu quốc càng có lí do tiến đánh ta- nàng nhún vai vài lời làm cả hai huynh đệ họ Thiên cùng sửng sốt, quả là nếu có vấn đề như vậy bọn họ phải làm sao, nhìn thấy hai tên cứ như ngồi đống lửa nàng phán tiếp- cho nàng ta cưới tên vương gia nào mà xa xa hoàng cung tí nhưng được xa tới tận biên cương, biết đâu tên vương gia đó làm phản khổ. _A...- cả hai gật đầu với phương pháp này, mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt vẫn tỉnh bơ như chuyện nàng vừa là hiển nhiên có gì lạ cả. _Ta để sắp ếp trước, ngày mai hoàng đệ mang cả Linh nhi vào bái kiền mẫu hậu luôn- Thiên Hạo biết tâm tình của hoàng đệ mình chứ, dù lòng Thiên Hạo có nàng nhưng ánh mắt nàng chỉ nhìn mỗi hoàng đệ chứ nhìn , thân làm hoàng đế có hơn 3000 phi tần , nếu ép nàng vào đó biết chuyện gì xảy ra. Thà mình thành toàn cho nàng cùng hoàng đệ, như thế tốt hơn nhiều( huynh rất biết nghĩ nha) _Đệ hiểu-Thiên Vĩ vui mừng nhìn hoàng huynh, nếu hoàng huynh chấp thuận chỉ còn cánh cửa chính là mẫu hậu của a, mà mẫu hậu rất nhân từ, ắt đồng ý Linh nhi ngay thôi. Sáng hôm sau nàng thức giấc, được bào trước là gặp Thái Hậu, lòng rất nôn nao nha, biết người sinh ra có dáng vẻ như thế nào nhỉ, chắc chắn cũng là đại mỹ nữ rồi. Nàng lựa bộ y phục màu trắng mới tinh, có thêu thêm số hoa văn bằng chỉ bạc rất nổi bật, nàng tính khi nào gặp được Thái Hậu nàng tháo mặt nạ ra cho người xem mặt a.Chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cổng Từ Ninh Cung, đỡ nàng xuống xe cũng thấy bàn tay nhắn tựa hồ có chút run rẩy, nữ nhân này ở giang hồ hề sợ bất cứ cái gì, thế mà bây giờ gặp mẹ chồng tương lai lại lo lắng bất an, thấy nàng đáng quá . Được dắt đến đại sảnh của Từ Ninh Cung, từ xa nàng thấy rất nhiều mỹ nữ nữ vây quanh nữ nhân trạc tuổi trung niên nhưng khiến tim nàng đập thình thịch, đó chắc hẳn là Thái Hậu, là đẹp quá... gương mặt toát lên vẻ quý phái của đấng mẫu nghi thiên hạ, nhưng khuôn mặt nở nụ cười hiền từ nhìn nàng lấp lánh vẻ hài lòng. _Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu- Thiên Vĩ thi lễ với mẫu hậu rồi đứng sang bên trông chờ nàng ứng phó với tình huống này như thế nào a _Thần là Linh nhi, bái kiến Thái Hậu nương nương- cái này là nàng học phim truyền hình, nhưng rất hữu dụng, hắc hắc. _Hảo, Vĩ nhi hôm nay con mang Linh nhi đáng tới cho ta có mục đích gì đây- Thái Hậu tuy chưa mình thấy mặt nàng nhưng cũng biết thẩm mỹ của con trai bà tồi, chắc mang xú nha đầu đến cho bà gặp. _Ân.... nàng sau này là Vương phi của hoàng nhi, hoàng nhi muốn mang nàng đến cho người xem mặt- câu này ra khiến các mỹ nữ trong đại sảnh đều thẩn thờ, Tam Vương gia muốn lập chính phi. Còn nhắc nhở nàng cần phải tháo mặt ra cho mẫu hậu xem mặt a. _A... Linh nhi sơ sót, xin phép Thái Hậu- nàng khẽ nghiêng người tháo mặt nạ ra, tiếng sét như đánh thằng vào Từ Ninh Cung, từ các my nhân đứng ngây ngốc, đến các ô tài thậm chí là Thái Hậu cũng phải sững sờ khi nhìn thấy nàng, hảo hài nhi... con mắt rất tốt, mang về cho Thái Hậu ta cực phẩm a, hậu cung 3000 người chưa chắc có ai sánh được với Linh nhi a. _Linh nhi, con lại đây- Thái hậu vẫy tay cho nàng tiến lại gần, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dáng nhàng uyển chuyển khiến mọi con mắt cứ ngay ngốc theo dõi nàng. Nàng đứng sát Thái Hậu, mùi hoa mẫu đơn thoảng thoảng vây quanh khiến Thái Hậu rất hài lòng- Linh nhi a, làm sao mà con thơm như vậy a _Bẩm Thái Hậu, đây là nước hoa Linh nhi chế để dang cho Thái Hậu, chỉ cần người tắm xong xức vào liền thơm như Linh nhi a- thấy Thái Hậu gần gũi, nỗi lo kia hoàn toàn biến mất, nàng vui vẻ trò chuyện cùng Thái Hậu. _Hảo...- Thái Hậu mở nắp lọ, mùi hương lan tỏa khắp phòng khiến ai cũng hít lấy hít để, là nàng phải áp dụng từng kĩ thuật chiết tách mới lấy ra được lọ tinh dầu hoa mẫu đơn dâng lên Thái Hậu, đúng là cực khổ mà- các ngươi trở về cung nghỉ ngơi - Thái Hậu ra hiệu cho đám mỹ nữ trở về cung, hóa ra đó là phi tần của Hoàng Thường hằng ngày đến Từ Ninh Cung để lấy lòng Thái Hậu . _Mẫu hậu, Linh nhi làm mẫu hậu hài lòng chứ- Thiên Vĩ cẩn thận dò hỏi tâm tình của mẫu hậu mình _Ta ban hôn cho các con, Linh nhi a... con đáng , như cái đám nữ nhân kia cứ nịnh nọt ta mong được ta chiếu cố- Thái Hậu lòng với nàng- Linh nhi, con là xuất thân từ giang hồ sao. _Thưa phải, Linh nhi biết chút võ công và chút y thuật, a phải rồi... Linh nhi còn món quả muốn dành tặng cho Thái Hậu- nàng trút 5 viên Bách Độc Bất Xâm vào bình sứ khác- đây là 5 viên giải dược Linh nhi chế ra, có thể giải được tất cả các loại độc mong Thái Hậu giữ lấy phòng khi có lúc phải dùng tới. _Ồ..., giải được tất cả các loại độc, Linh nhi, con đùa ta chứ- Thái Hậu dường như tin , làm sao viên thuốc như thế lại có thể trị tất cả các loại độc. _Là thưa mẫu thân, nhờ viên thuốc này mà rất nhiều cao thủ giang hồ được cứu sống a- Thiên Vĩ giúp nàng, khuôn mặt giấu được vẻ hãnh diện _Nếu Linh nhi làm được viên thuốc này chắc hẳn rất giỏi y thuật chứ làm sao mà biết chút chút được- Thái Hậu hài lòng xoa đầu nàng. Cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn đến tận trưa, cả hai cùng lưu lại dùng cơm với Thái Hậu, nàng cùng hòa tấu bản nhạc cho Thái Hậu cùng thưởng thức. Đến khi công công kề cận Hoàng Thượng truyền lệnh cho cả hai đến gặp mới cáo từ Thái Hậu để bắt đầu lo chuyện của Sứ thần Liêu Quốc.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 25 _Hai người nghĩ sao về việc này- trong thư phòng Thiên Hạo cứ lại lại suốt thôi, nàng và Thiên Vĩ nhìn thấy cũng chóng cả mặt _Ách... hoàng huynh, người có thể tĩnh tâm chút hay a...- Thiên Vĩ thấy hoàng huynh lo lắng như vậy, mắt nhìn nàng dò hỏi nhưng nàng vẫn vui vẻ thản nhiên kiếm mấy món báu vật được đặt trong thư phòng rồi gom chúng lại _Ừhm... Liêu quốc biết có sở trường nhất à gì a- nàng bắt đầu tung hứng với mấy món báu vật có giá trị liên thành này _Nuôi ngựa, Liêu quốc có rất nhiều ngựa quý- Thiên Vĩ trả lời nàng rồi chợt suy nghĩ- quái lạ, sao năm nay cống phẩm lại có con ngựa nào nhỉ _Haha, vậy là - nàng cười lớn khiến hai tên ngây ngốc nhìn nàng tung hứng, thái giám cạnh Hoàng Thượng nhìn thấy cũng khỏi than trời nhưng biết nàng được Hoàng Thượng và Vương gia sủng ái nên cũng dám ngăn cản, tim cứ phập phòng lo sợ sau từng cú ném của nàng- tối nay thể nào họ chả dâng, thậm chí là khoe khoang ngựa của nước , đại ca xách 3 cục cưng vào đây cho muội, nước Long Nguyên chúng ta cũng phải khoe khoang tí, nhưng có được tặng đâu nhá. _3 cục cưng...- Thiên Hạo tò mò liền được Thiên Vĩ giải đáp, tên thái giám đứng bên cạnh chảy mồ hôi hột, nương như thế này sao lại có những món báu vật trong truyền thuyết như thế.Thiên Vĩ cũng sai người đem 3 cục cưng vào cung _À... công chúa Á Nhĩ Man cũng là cống phẩm, e cũng tầm thường, công chúa nước chắc giỏi văn thơ đàn nhạc gì đó, hai người cứ tìm phi tần nào giỏi những mục ấy là được- thấy ánh mắt của 2 tên như muốn hỏi tại sao nàng thi đấu, bất giác nàng liền trả lời, tay vẫn ngừng tung hứng- muội biết làm thơ văn, hắc hắc _Ách...- 2 tên sững sờ, ra Linh nhi cũng có điểm yếu a... thế mà cứ tưởng nàng cái gì cũng biết. Nàng từ lúc ở đại toàn học y và nấu ăn, bình thường hề để tâm tới chuyện học thơ văn dĩ nhiên cũng hề có hứng thú, lấy gì mà giỏi cho được. _Phải rồi, chỉ suy nghĩ được như thế, tối nay nếu có gì tự lực cánh sinh mà thôi chứ sao- nàng thôi tưng hứng nữa, hạ tất cả báu vật xuống, tên thái giám cũng được cái thở phào nhõm a. _Vương gia, thứ người cần mang được đưa đến- tên lính chạy vào bẩm báo _Hảo... ta muốn xem 3 báu vật mà mọi người luôn ra sức tìm kiếm là như thế nào- Thiên Hạo vui vẻ bước ra sân rông, 3 con vật thấy chủ nhân liền mừng rỡ chạy lại. _Linh... Linh nhi nương, có... có.. thê tại hạ chạm vào chúng được - tên thái giám nhìn 3 con vật này như thần thánh hiển linh, thể rời mắt được, nàng vui vẻ gật đầu... liền đưa tay chạm và chúng, run run chút liền nhảy cẩng lên reo hò quên mất có Hoàng Thượng ở kế bên. _Tiểu Thuận Tử, ngươi cư nhiên có phép tắc- tuy vậy nhưng nhìn thấy tên thai giám này vui như vậy, chứng tỏ 3 con vật này có giá trị đến cỡ nào a. _Hạo nhi, Vĩ nhi, Linh nhi, các con đều ở đây cả- Thái hậu tới vui vẻ thôi, người xức nước hoa mà nàng tặng, nhưng nhìn thấy các con vật ở điện rồng, mắt bà chợt thẫn thờ _Mẫu hậu- huynh đệ họ Thiên cùng nàng thi lễ với Thái Hậu _Linh nhi, đây là...- bà thèm hỏi hai đứa con trai mà lại hỏi nàng khiến hai tên kia cũng có chút chút ghen tị, nàng mới vào cung mà chiếm được sủng ái của Thái Hậu nhanh như vậy a. _Ân... thưa Thái Hậu, là thú nuôi của Linh nhi được đem vào cùng để đối đầu với bọn sứ thần Liêu quốc- nàng giải thích cho bà nghe- à... Thái Hậu nương nương, nếu người chạm vào Hồ nhi cực may mắn vào sống lâu trăm tuổi a, Linh nhi nghe người ta thế _A..., thế đây là tuyết hồ a- Thái Hậu thận trọng đưa tay ra, Hồ nhi phản phất thấy Thái hậu có mùi hương giống nàng liền nhảy lên và làm nũng với Thái Hậu khiến bà vô cùng ưa thích, Hồ nhi cũng đáng sợ như bà nghĩ nha. Mọi người cười vui vẻ thôi. Yến tiệc cũng bắt đầu diễn ra, nàng tuy đeo mặt nạ nhưng vẫn bị thái Thái Hậu lôi về Từ Ninh Cung mà trang điểm này nọ khiến nàng thở dài rầu rĩ. Nàng ngồi chung chỗ với Thiên Vĩ rất nhanh bị những ánh mắt giết ngươi bao vây. Bởi vì nghe tin Tam Vương gia vì nương này mà đuổi hết tì thiếp về nhà phụ mẫu mà chừa lấy người. đoàn người ăn mặc theo nàng thấy là giống người Ba Tư , dẫn đầu ắt là Á Nhĩ Man công chúa cùng với Sứ thần Liêu quốc và bọn họ cùng mang vào đống đồ lỉnh kỉnh cũng con tuấn mã màu trắng, nàng đoán quả sai nha. _Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế- đoàn người quỳ xuống rồi đứng dậy, Á Nhĩ Man nhìn thấy nam nhân mỹ mạo phi phàm, ánh mắt thường nhiên băng lãnh , chỉ nhìn chằm chằm vào nữ nhân ngồi cạnh, dời mắt nơi khác dù là nửa phân.Tim nàng liền đánh trống khua chiêng liên hồi. _Ách... đại ca, công chúa nàng ta nhìn huynh thực đắm đuối a- nàng bật cười gọi , tay phe phẩy trước mặt rồi kéo khuôn mặt Thiên Vĩ hướng công chúa mà nhìn chút _Mặc kệ nàng ta, muội ăn tí gì , chút có sức mà đấu với lũ đầu trâu mặt ngựa đó- rồi liền ôn nhu gắp thức ăn đầy chén cho nàng mà thèm để ý đến xung quanh. Đoàn sứ thần cũng nhanh chóng hòa nhập vào vị trí của mình. Bữa tiệc bắt đầu diễn ra, quái... sao bọn Liêu quốc chẳng có động tĩnh, nàng nghe nhạc rồi bị Thiên Vĩ tống dồ ăn đến phát ngán rồi đây này... bao giờ... bao giờ các ngươi mới ra tay đây chứ hả, chứ nàng bẽ mặt lắm a _Khải bẩm Hoàng Thượng, lần này chúng thần đến đây, ngoài các cống phẩm dâng lên, nay chúng thần còn có con ngựa quý muốn dâng lên Hoàng Thượng vì biết ở Long Nguyên quốc hề có giống ngựa này- tên sứ thần vừa ra lời khiến bá quan trong triều ai nấy cũng tái sắc, hừ... quả là khoe khoang kia mà. _Hảo... ta nhận lấy, nhưng mà... Nguyên Long quốc cũng vừa mới tìm được giống ngựa quý biết Liêu quốc các ngươi có hay chưa- Thiên Hạo ra dấu cho nàng, tiếng huýt sáo được đưa ra, Hồng Mã nghe lệnh chủ hất mặt kiêu ngạo bước ra sân rồng tiến về chỗ tuần mã đứng, vừa nhìn thấy Hồng Mã, tuấn mã liền cúi cúi đầu lùi lại mắt bước dám lại đứng ngang hàng so với Hồng Mã. _Ách... làm sao mà Hoàng Thượng lại có con Hãn Huyết Bảo Mã này a- Sứ thần ngạc nhiên, từ bé ở gần ngựa, đương nhiên là biết từng giống ngựa quý, Hãn Huyết Bảo Mã tuy chưa được nhìn thấy qua, nhưng sử sách ghi chép rất ràng, huống chi nó lại là thân của thịnh vượng dành cả cho đế quốc, đất nước nào có được Hãn Huyết Bảo Mã, chắc chắn là quốc gia cường thịnh về sau. _Là bằng hữu cho ta mượn để phòng hờ mà thôi- Thiên Hạo người to, ngầm ý biết hết kế hoạch của Sứ thần Liêu quốc khiến đoàn người bỗng nhưng chột dạ- hảo tuấn mã cũng thể bỏ qua, ta rất vui lòng nhận lấy _Nguyên Long quốc có bảo vật trấn giữ quốc gia, Á Nhĩ Man ta cũng có báu vật biết mọi người từng nhìn thấy qua hay chưa- Á Nhĩ Man vỗ tay ba cái, xuất cái lòng nhốt con Tuyết hồ, con vật này tích cực phản kháng , nhảy lung tung khắp lồng tìm chỗ thoát thân _Á Nhĩ Man công chúa, ta xem có vẻ như con vật này dương như hề ngoan ngoãn muốn nhận nàng làm chủ nhân, có muốn ta thu phục nó hay - Nàng nhìn ràng đây là nàng tuyết hồ, Hồ nhi của nàng lại là " chàng " nha, quả đúng cặp rồi a, bất quá nàng dùng kế khích tướng để có được con vật này cho Hồ nhi của nàng a _Hừ... nếu ngươi có thể thu phục nó, ta liền tặng nó cho ngươi- Á Nhĩ Man thập phần tức giận, con tuyết hồ này đúng nghe lời ai, luôn luôn tìm đường tẩu thoát, nàng nhìn nương trước mặt khinh bỉ cái, tuyết hồ là cái dạng gì mà muốn thu phục là thu phục _Ân... lời ra, xin giữ chữ tin- Thiên Vĩ ôn nhu đỡ nàng đứng dậy khiến các nương ở đó ghen tị thôi, nàng nhàng bước đến gần cái lồng với Tuyết hồ câu- Ngươi theo ta, ta cho ngươi lão công a... ta gọi ngươi là Tuyết nhi, ngươi thấy sao- Tuyết nhi vưa nghe nàng liền quấy phá khiến ai cũng ngẩn người, nàng vừa thò tay vào lồng, Tuyết nhi đến gần mà dụi dụi đầu vào tay nàng, Á Nhĩ Man há hốc mồm sửng sốt, chỉ dùng câu mà thu phục được tuyết hồ, Linh nhi nàng vửa mở lồng sắt, Tuyết nhi nhảy phóc lên người nàng , ngoan ngoãn cho nàng bế về chỗ , Thiên Vĩ lại ôn nhu đỡ nàng xuống. _Ngươi...- Á Nhĩ Man tức giận nên lời..., dựa vào đâu mà cướp lấy tuyết hồ mà nàng tốn bao nhiêu công sức mới bắt được, bá quan trong triều ai ai cũng cười đắc chí, lòng cứ hướng về tuyết hồ cũng phen ao ước nuốc chạm vào con vật thiêng liêng này. Nàng bấy giờ mới khẽ huýt sáo, khiến mọi người sững sờ hơn là lại có con hồ tuyết khác chạy đến bên nàng, hai con tuyết hồ quấn quýt lấy nhau thôi. _Á Nhĩ Man công chúa, phải chỉ có nàng mới có đâu nha- nàng hướng về công chúa khẽ cười mỉm cái rồi ôn nhu xoa đầu Tuyết nhi- ta giữ đúng lời hứa nhé, kiếm cho ngươi lão công đàng hoàng, Tuyết nhi khẽ kêu vui sướng thôi. _Ba linh vật trấn giữ hưng thịnh cho Nguyên Long quốc có hai, biết Hoàng Thượng kiếm được linh vật thứ 3 hay chưa- Sứ thần Liêu quốc tin là đất nước này lại có tới ba linh vật nhưng cuối cùng cũng phải đành ngậm bồ hòn, Thiên Hạo phẩy tay, nàng huýt sáo lần sứ ba... Bạch Vũ tựa như con phượng hoàng trắng vươn mình từ chỗ Thái Hậu tung lên , kêu từng tiếng to bay đảo vòng khắp sân rồng rồi hạ xuống lưng của Hồng Mã. _Nguyên Long quốc mãi mãi phồn thịnh, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế- ba linh vật đều ở trước mặt, cảm xúc dâng trào trong mỗi vị chu thần đứng đây, mọi người đồng loạt hô to khí thế kinh người, ba con vật này đúng là dùng để trấn áp tinh thần thực tốt a. _Các khanh bình thân- nhờ ba con vật của Linh nhi mà giúp Thiên Hạo nâng cao thêm 1 bậc địa vị trong lòng các bá quan văn võ, Thái Hậu nhìn nàng mà gởi lời cảm ơn, huống chi bà còn được ôm lấy Bạch Vũ mà vuốt ve mãi thôi a.Lại tiếng huýt sáo thứ tư, Hồng Mã chở Bạch Vũ hí hửng về phía nàng, Hồng Mã nằm xuống kề cần, cặp đôi tuết hồ cũng leo lên lưng Hồng Mã đề chơi đùa với Bạch Vũ, khung cảnh nay... thu hút mọi người, riêng chỉ có Tiểu Thuận Tử được chạm vào 3 linh vật, trạng thái ham muốn dường như có bớt đôi chút. _ Để chúc mừng Hoàng Thượng tìm ra 3 con linh thú, Á Nhĩ Man xin mạo mụi bày tỏ chút ý tứ mong mọi người đừng chê- gì chứ, nàng phải lấy lại thể diện cho Liêu quốc, trận đầu quả rất bẽ mặt nha, cầm đàn tì bà , nàng ngồi giữa mọi người, vừa đán vừa cất tiếng hát, lại có thêm đoàn người múa phụ họa, quả thực chuẩn bị rấ chu đáo. Màn trình diễn vừa dứt, mọi người khen ngợi thôi, còn nữ chính nhà ta chỉ có ngáp ngáp ngáp và ngáp. _Lưu quý phi, nang mau đáp lễ tấm chân tình của Á Nhĩ Man công chúa- Hoàng Thượng mỉm cười gọi Lưu quý phi, thân hình kiều diễm gương mặt khuynh quốc khuynh thành xuốt , tay mang theo cây đàn tranh cũng lại ngồi giữa mọi người _ Linh nhi nương, xin cùng hòa tấu với ta bài- Lưu quý phi ban chiều được gặp Linh nhi, nàng đối với Linh nhi có cảm tình, nàng được Linh nhi cho chạm vào 3 linh vật, lại cùng nhau hòa tấu bài khiến huynh đệ họ Thiên cùng Thái Hậu gật gù thôi, nên bây giờ có Linh nhi trờ giúp nhất định tốt hôn rất nhiều. _Ân....- nàng gật đầu , kê sáo trúc lên miệng, tiếng sáo dạo đầu mê người, tiếng đàn tranh bắt đầu cất theo, cả hai thanh lúc hòa quyện lúc tranh đấu, lúc quyến luyến lúc cách xa, tâm trạng mọi người như trôi nổi giữa hai thanh tuyệt mỹ, lát sau Lưu quý phi ngừng đàn, khẽ cất tiếng hát hòa theo tiếng sáo, giọng Lưu quý phi cực hay a. Đến khi màn biểu diễn kết thúc, mọi người cũng chưa dứt ra được, đến khi Lưu quý phi an tọa chỗ ngồi tiếng vỗ tay đồng loạt rộ lên, lời khen ngợi cứ tới tấp ùa về nàng và Lưu quý Phi, đoàn người của Liêu quốc thần sắc ảm đạm, khẽ vỗ tay cho có lệ.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 26 _Ta muốn thi đấu với ngươi- Á Nhĩ Man phẫn nộ , nhìn nương đeo mặt nạ này thổi sáo hay như thế chắc chắn thơ văn tài phú, nên thi đấu mục này( sai lầm ), nàng liền nghĩ Linh nhi chắc cũng là tiểu thư khuê các thục mỹ chắc chắn dở về mục đó chính là nấu nướng a( tỉ càng sai lầm nghiêm trọng). _Ân... chằng hay công chúa muốn thi đấu về vấn đề gì- nàng dụi dụi mắt nhìn Á Nhĩ Man công chúa, biết thê thảm tới mức nào rồi hay sao mà còn bức dây động rừng như thế a. _Ách... là nấu ăn-Thiên Vĩ vừa nghe được liền trào phúng phun rượu ra, hết nổi... thi gì thi sao lại thi nấu ăn, tài nấu ăn Linh nhi của được đồng đạo giang hồ khen ngợi rất nhiều a, được coi là thiên hạ đệ nhất ngự trù nha, muốn cười. Nhưng trong mắt Á Nhĩ Man thấy bộ dang phun rượu của mỹ nam lại cho rằng Linh nhi nàng hề biết nấu ăn, lòng càng hăng hái hơn gấp bội. Đâu chỉ có Á Nhĩ Man suy nghĩ như thế, tất cả mọi người trừ đều nghĩ nàng biết nấu ăn. _Hắc hắc, biết công chúa muốn đấu như thế nào a- nàng cười đắc chí, nấu ăn... là nấu ăn... haha, ông trời đúng có mắt nha, ta ông( thiên: ta cũng con) _Nấu 3 món cùng dâng lên cho hoàng thượng cùng sứ thần thưởng thức- Á Nhĩ Man liền cho người mang bếp tới giữa sân rồng, hôm nay có màn thi đấu hi hữu chưa từng có, là thi nấu ăn a..., mọi người hí hửng bàn tán phen _Được- nàng biết ở cổ đại, hề phân ra món nào khai vị, món nào món chính, món nào trắng miệng, còn nàng biết công dụng của 3 loại này a, khiến mọi người kinh ngạc phen. Nàng phân phó người lấy thức ăn, bên Á Nhĩ Man cũng thế, bận rộn phen. Cả hai cùng hừng hực nhiệt huyết bước ra thi đấu.Nàng nhìn sơ qua cũng thấy được, Á Nhĩ Man làm sơm cải rất phổ biến ở Trung Đông, món này nàng còn lạ gì, còn cả món gà Tandoori nữa , hắc hắc cái món này nàng đếu nếm qua, tư vị tệ, cuối cùng là bánh Samosa... hắc hắc, Liêu quốc này lẽ sau này chính là Ấn độ, hoàn toàn các món ăn Á Nhĩ Man làm đều là của Ấn Độ _Linh nhi làm gì thế a- Lưu quý phi thực lo lắng cho nàng, nàng cán bột làm mì nha, phải mì thường mà là mì Ý, xong những sợi mì tròn có tẩm hương vị đặc biệt ngoan ngoãn nằm dưới nồi nước sôi, nàng nấu sốt cà chua a, tạm ok món chính, nàng làm món khai vị a, tôm bằm cuộn trứng cút và xá lách trộn, hảo... tráng miệng a... nàng làm bánh nướng cùng sirô chanh, quá đủ, cứ để cho Á Nhi Man dâng lên trước, món khai vị chính là món khắc tinh của ẩm thực Ấn Độ mà công chú vừa nấu, ba món ăn kia bị đánh gục ngay trong lần thưởng thức đầu tiên a. Bốn dĩa thức ăn từ từ được trình lên, quả là món lạ, hoàng thượng, thái hậu, sứ thần cùng thừa tướng gật đầu mãi thôi, ánh mắt đều dồn về nàng vẫn thong thả ngồi bào đá, rưới giọt sirô chanh lên chén sứ đáo bào. Nàng mới bắt đầu dâng các món ăn. Món đầu tiên vừa dâng lên, 4 người cùng sửng sốt, tư vị Ấn độ hoàn toàn trôi sạch, đọng lại trong đầu mỗi người chỉ còn hương vị của món ăn kì lạ trước mặt, chua có ngọt có , mặn có cay có nhưng rất hoàn hảo mà hòa quyện với nhau _Cô nương, món ăn này có tên là gì, thực rất ngon- Sứ thần nhịn được nữa liền hỏi nàng khiến ai ai cũng sửng sốt, nhất là Á Nhĩ Man công chúa, Sứ thần là người Liêu quốc, nếu khen ngợi đến vậy món ăn thực phải rất ngon hay sao. _Ừhm...là...trứng thảo nguyên- vừa ra khiến mọi người nhịn được mà cười ồ, ra nương này cũng rất hài hước a.Món mì Ý lại được bưng lên, nàng hơi cải biến sợi mì chút, ở đây có nĩa, chỉ toàn dùng đũa nên nàng làm sợi mỳ hơi sần sùi để dễ gắp, cuối cùng là món tráng miệng lạ mắt khiến ai cũng tò mò nhìn theo sắc mặt của bốn người mà phán đoán. Bốn người cũng chấm xong, bốn bảng đều ghi tên Linh nhi a, kể cả sứ thần cũng ghi tên nàng khiến công chúa đứng vững mà té xuống. _Ta phục, ta muốn ăn thử- Á Nhĩ Man vùng đứng dậy bước qua trước mặt nàng, nàng liền thong thả làm thêm hai phần, cho công chúa , phần nang đem cho Thiên Vĩ, đương nhiên cũng được thưởng thức rồi. Á Nhĩ Man ăn xong ba món, gương mặt tối lại, quả là rất ngon, công chúa như nàng cũng chưa ăn được những món như thế này bao giờ, cam tâm. _Công chúa cảm thấy như thế nào- Thiên Hạo nhìn công chúa mỉm cười , lại nhìn sang thấy nàng ôn nhu nhìn hoàng đệ chứ thèm để tâm đến cuộc thi đấu, khẽ cười xót xa, lại bình tĩnh trở lại . _Được... ta chấp nhận thua- Á Nhĩ Man còn lời nào để đành quay đầu về chỗ ngồi _Nhân đây, ta cũng muốn ban hôn cho Linh nhi cùng Vĩ nhi thành thân, Linh nhi là Tam Vương Phi a, bất quá cả hai đứa nó đều du hí giang hồ nên tổ chức đâu a- Thái Hậu bây giờ mới lên tiếng, bà biết tâm tư của hai đứa trẻ lắm chứ, nên nên tổ chức hôn lễ rườm rà làm gì cứ tuyên bó trước để có tên nam nhân nào dám bắt Linh nhi a. Nghe xong lới tuyên bố, Thiên Vĩ liền cởi mặt nạ nàng ra cho mọi người nhìn thấy...nước miếng mọi người tuôn rơi a... hắc hắc, phản ứng chê vào đâu được.Im lặng... im lặng... im lặng... _Hoàng huynh, đệ cùng Vương Phi về trước có chuyện a- Thiên Vĩ đỡ nàng đứng dậy, 4 con linh vật cũng đứng dậy mà theo hai người, tiên cảnh a... quả là tiên cảnh...( hắc hắc, có ai có máy ảnh chụp phát đỡ thòm thèm nàk) _Được, hoàng đệ cùng Vương phi cứ lui xuống trước- Thiên Hạo mỉm cười phất tay cho hai người cùng lui ra, Liêu quốc lần này phải dè chừng Nguyên quốc phen rồi _Khoan ... ta muốn lấy ngươi- Á Nhĩ Man bỏ hết thể diện nắm lấy tay Thiên Vĩ _Ngươi biết sao, thánh chỉ ban ra, Sứ thần đưa cho người xem chưa, chính ngươi thành thân với Ngũ đệ của ta- Thiên Vĩ lạnh lùng hất tay ra rồi lại ôn nhu quay mặt ôn nhu nhìn Linh nhi mà nắm tay chặt, mãi mãi trong lòng chỉ có Linh nhi mà thôi _Phải, công chúa xin giữ tự trọng- nàng gật đầu nhìn công chúa, ánh mắt khinh bỉ lướt qua, gương mặt đùa cợt biến mất, hàn ý trong mắt lướt qua tỏa ra kém gì của Thiên Vĩ. Mới phút trước đây mọi người ngẩn ngơ bất chợt bây giờ lại rùng mình thôi. Yến tiệc cũng đến lúc phải tàn. _Giết, phải giết nó cho ta- giọng nữ trong trẻo thốt ra trong bóng đêm, 10 hắc y nhân nhận lệnh xoay người biến mất, hướng Tam Vương phủ mà tiến tới. Lúc này ở Vương phủ: _Môn chủ, phu nhân đoán sai, nàng ta sai người tới đây- hắc y nhân nhìn hai nhân ảnh nhàn nhã đánh cờ báo cáo . _Ân..., cho mọi người lui hết , cần bảo vệ bọn ta a- nàng phất tay cái, bóng đen biến mất, nàng lại tập trung vào ván cờ, Thiên Vĩ vừa mới dạy nàng cách đánh, thực rất hứng thú nha... cờ cũng thú mà người cũng thú. _Ăn mục- cười khẽ lượm đống quân trắng của nàng _Ách...- nàng gãi gãi đầu, thực sơ suất mất rồi, cư nhiên mời ăn đống quân, haiz... luyện luyện, phải thắng mới được. thanh nóc nhà, hai người thực nghe thấy, bất quá dở ván cờ, nỡ rời , mà chơi liền muốn chơi thêm ván.10 tên hắc y nhân nhịn được nữa liền xông vào phòng, hai người này làm cái quái gì mà thức lâu đến thế kia chứ. _Vào rồi a...- nàng thở dài cái, cái lũ này, còn gì để chứ, chờ lâu như thế mới chịu chui ra- các người ở đâu tới a _Liêu quốc- tên giọng đầy sát khí nhìn nàng _Ân...- nàng gật đầu, vút vút vút, 10 châm mang độc Băng Tằm phóng ra, 10 nhân ảnh mở to mắt , người dần run rẩy _Mau mau dọn dẹp, ta và nương tử còn đánh cờ, mang đến tặng Á Nhĩ Man công chúa- ra lệnh , liền có người mang mười thân ảnh lôi , cả hai liền đánh cờ đến sáng, nàng buồn ngủ liền leo lên giường thiếp , cũng leo lên giường vui vẻ ôm nàng vào trong lòng mà ngủ _Ách...đại ca- nàng mở mắt ra trân trối nhìn , khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng thôi _Ngủ ngủ... nhưng sao lại kêu đại ca a, phải kêu lão công a, lão bà ngủ ngon- hung hăng, hôn ngay trán nàng cái rồi ôm chặt nàng mà ngủ, nương tử hảo thơm. Nàng cũng câu nệ nữa, ngủ thẳng giấc đến trưa, vừa thức dậy liền lôi luyện cờ ( nhàn nhã quá Linh tỉ). Trong khi đó _Á..aaaaaaaaaa- Á Nhĩ Man trong lòng kích động nhìn 10 tên thủ vệ mà phụ hoàng sai theo bảo vệ nàng, hoàn thành được nhiệm vụ lại còn chết thảm, nàng phải làm sao đây a. _Này... đến thăm hỏi Á Nhĩ Man công chúa a- nàng cười đầy ý nhìn _Thiếu thiếu, phải thêm hai tiếng lão công a- Thiên Vĩ cười cười nhìn nàng, nàng quả rất thông minh, luyện cờ 1 đêm có thể trong 10 ván thắng được 1, nhưng lần này Á Nhĩ Man quả xong với nàng, có bao giờ ai biết nàng dùng độc còn nhiều hơn cả cứu người giải độc a. _Ân, lão công..., bảo- nàng nhéo lỗ tai lôi ra ngoài, niêm phong ván cờ , tối qua dám phá 1 trận cờ khiến nàng mất hứng, là rất mất hứng nha. _Ách... ta ta , lão bà.... ta đau a... tha lỗi cho ta mà- Thiên Vĩ lon ton chạy theo nàng, cái tai bị cái đỏ bừng nhưng miệng vẫn cười khoái chí, nàng kêu là lão công, đáng ăn mừng nha _Hừ...- nàng buông tay, lấy lại dáng vẻ phía trước, lắc đầu cười trừ rồi theo sát nàng, công chúa Á Nhĩ Man thẳng tiến, muốn xem trò vui, đương nhiên chỉ cần tìm lão bà của là được. _Công chúa, Tam Vương gia cùng Vương phi đến tìm người- a hoàn vừa cất lời, Á Nhĩ Man liền xanh mặt, mới trưa tới, phải làm sao đây, đúng... phải làm ra dáng vẻ có chuyện gì xảy ra. Nghĩ là làm,Á Nhĩ Man vừa soi gương vừa chỉnh biểu gương mặt cho hoàn hảo rồi mới bước ra tiếp đón hai người. Hôm nay Linh nhi nàng cũng thèm đeo mặt nạ nữa, cứ thong thả ngồi xuống ghế chờ Á Nhĩ Man xuất . _Thượng kiến công chúa- nàng vui vẻ mỉm chười nhìn Á Nhĩ Man- ra ta đến đây có chuyện muốn hỏi người _Vương phi, xin cứ - Á Nhĩ Man bộ dạng bình tĩnh nhưng trong lòng hồi hộp yên _Ân- quả là có tài đóng kịch rất khá, nàng thầm đánh vị công chúa ở trước mặt mình- hôm qua tự dưng có người xông vào làm loạn Vương phủ, tự xưng là người ở Liêu quốc, biết đoàn Sứ Thần có ai tự tiện rời khỏi hoàng cung mà đến Vương phủ a _Haha, Vương phi thực biết đùa hoàng cung canh phòng cẩn mật, làm sao lại có người ra ngoài, thậm chí là còn mười người nha- Á Nhĩ Man phất tay cười đùa _Hơ....- ánh mắt nàng lóe sáng- Á Nhĩ Man công chúa thực tài giỏi, ta liền biết có mười người đến nào loạn Vương phủ- nàng vừa xong, Á Nhĩ Man liền biến đổi sắc mặt , vì cớ gì mà lại lỡ mồm như thế, là ngu ngốc mà _Á Nhĩ Man công chúa, tội mưu hại Vương gia cùng Vương phi ở Liêu quốc biết xử trí như thế nào- hùa theo nàng mà gợi ý cho Á Nhĩ Man _Là ta có 10 người sao, sao ta nhớ nhỉ , haha - Á Nhĩ Man, cố gắng cười gượng, gương mặt méo mó thôi _Ân... vậy chắc ta nghe nhầm, thôi... ta cùng Vương gia hỏi xong, xũng nên về phủ a, lão công, ta đói rồi- nàng đứng dậy, tiếu sái trở về Vương phủ, miệng cười ranh mãnh. _Lã bà, sao nàng dễ dàng bỏ qua như thế a- hằn nhìn nàng đấy vẻ khó hiểu. _Ách... về nhà ăn cơm, chiều nay tự nhiên có trò vui để mà xem a- nàng cười hắc hắc mấy tiếng, bụng reo ầm ĩ khiến nàng ngượng chín cả mặt. Cả hai cùng rời về Vương phủ ăn bữa cơm no rồi tiếp tục đánh cờ.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 27 _Hoàng Thượng, Á Nhĩ Man công chúa có chuyện rồi- Tiểu Thuận Tử vội vội vàng vàng chạy vào báo cho Thiên Hạo _Chuyện gì...- Thiên Hạo xoa xoa trán, lại định bày trò gì nữa đây, Liêu quốc hôm qua chưa đủ mất mặt hay sao. Tùy lòng muốn nhưng Thiên Hạo cũng đành bỏ tấu chương mà đến phòng của Á Nhĩ Man, nàng ta giờ đeo cái mạn che y hệt Linh nhi hôm trước nhưng trán lại lốm đốm vết bỏng. _Tham kiến hoàng thượng- đám nô tì quỳ rạp xuống chào Thiên Hạo , Á Nhĩ Man cũng giật mình đứng dậy thi lễ, đôi mắt sưng mọng dường như khóc rất nhiều. _Á Nhĩ Man công chúa, ngươi bị sao thế- Thiên Hạo thầm cười trong lòng, nhan sắc mỹ miều qua đêm trở thành phế vật hơn kém, chỉ tội Ngũ Hoàng đệ phải rước nàng ta vào phủ _Ta... ta cũng biết mình bị làm sao, chì là sáng nay tiếp chuyện với Tam Vương gia và Vương phi, sau đó ăn chút hoa quả , mặt ta ngứa chịu được, đến khi soi gương trở thành như thế này. _Hả...- Thiên Hạo trợn mắt, chắc chàn là Linh nhi rồi, nhưng cớ gì phải hại Á Nhĩ Man công chúa đến vậy a, liền rời cung đến Tam Vương phủ, cảnh sắc căng thẳng được bày ra trước mắt, đám người hầu trong phủ hướng mắt về bàn cờ có hai nhân vật chính thi đấu. Chằng qua là 2 bọn họ cá được, nếu nàng thắng tăng lương cho đám người trong phủ 1 lượng bạc, còn thắng nàng phải làm cho 1 việc a. _Hoàng Thượng- cả đám nô tài đều quỳ rạp xuống, riêng hai nhân vật chính vẫn chú tâm vào bàn cờ _Hai người hăng say quá nhỉ- Thiên Hạo bước đến bên cạnh Thiên Vĩ, quả là hai kì thủ tài giỏi, thi đấu so đo từng chút , ai chịu nhường nhịn ai- nhưng ta có chuyện muốn hỏi Vương phi đây, muội làm gì Á Nhĩ Man công chúa thế hả. _À... cho nàng ta ngửi chút Thụy Hương á mà- nàng niêm phong ván đấu, mỉm cười uống ngụm trà rồi nhìn Thiên Hạo _Thụy Hương..., là cái món mà Lâm Tuyền độc nàng à - Thiên Vĩ tò mò nhìn nàng, trán hơi nhăn nhăn lên 1 tí, đó quả phải là kí ức đẹp của _Ân... còn nguyên do a..., tối qua đấu cờ, tự dưng có 10 con '' nhện đen'' bò vào phòng ta định '' nhả tơ'' nhưng thành a, mà 10 con nhện đó là người của Á Nhĩ Man công chúa a- nàng nhìn Thiên Vĩ gật đâu rồi quay sang nhìn Thiên hạo tiếp _Ách..., vậy muội có thuốc giải?..- Thiên Hạo nhìn nàng tò mò, nhưng long cuồn cuộn tức giận, Á Nhĩ Man dám ám sát Vương phi, gan to bằng trời. _Cứ hỏi thái y xem Thụy Hương có thuốc giải hay , Dã Miêu chữa được ta khen hay- nàng cười đắc chí phen- đến xem nàng ta ra sao rồi- rồi nàng đứng dậy thong thả cùng 2 huynh đệ họ Thiên vào cung. _Ngươi có chữa được hay - Sứ Thần hỏi thăm những thái y trong cung, tất cả đều lắc đầu, Thụy Hương chưa có thuốc giải, thái y như bọn họ làm sao có thể trị độc được chứ _Hoàng Thượng, Vương gia, Vương phi- thái y thấy 3 người tới liền cúi đầu hành lễ rồi định báo cáo tình hình sức khỏe của Á Nhĩ Man công chúa nhưng Thiên Hạo ra dấu là cần, bọn họ liền lui cả xuống. _Á Nhĩ Man công chúa, nàng đỡ hơn chưa..., ta có thuốc giải độc Thụy Hương đây- nàng lên tiếng khiến Sứ thần cùng Thiên Hạo sửng sốt, nhưng muốn có được thuốc giải, hãy trả lời ta số chuyện. _Vương phi, nếu người cứu được ta liền đáp ứng- Á Nhĩ Man như tìm thấy được tia hy vọng liền vui mừng thôi, định chạy đến nhưng bắt gặp sát khí của Hoàng Thượng và Vương gia, nàng ta sợ hãi chùn bước . _Hảo, 10 tên sát thủ đêm qua có phải do ngươi phái tơi để giết ta- nàng hỏi câu khiến Sứ thần sửng sốt, công chúa cho người ám sát Vương phi, hành đông này thôi mà bị phát đoàn Sứ thần Liêu quốc cò thể chết toàn thây, Á Nhĩ Man quả là suy nghĩ cực kì nông cạn. _Ơ....- Á Nhĩ Man như sét đánh, im lặng nên lời. Ta phải ra để cứu chữa dung nhan hay chối ràng phải mình a. bị dồn vào đường cùng rồi, nàng ta biết phải làm sao đây.Cuối cung nàng ta cũng ra quyết định...- phải... ta làm _Công chúa- Sứ thần toát mồ hôi, ngờ nàng vì nhan sắc của mình mà tiếc sinh mạng của bao nhiêu người trong đoàn Liêu quốc đến đây _Ân, thuốc giải đây, nhưng ngươi cũng sớm phải chết mà thôi- Linh nhi búng vào miệng công chúa viên giải dộc đúng như lời hứa _Hả....- Á Nhĩ Man há hốc mồm, sao nàng nghĩ đến chuyện này, thà còn sống còn hơn xinh đẹp rồi nhanh chóng chết , Á Nhĩ Man nhịn được mà nhào tới định liều phen với nàng, nhưng công chúa liền bị điểm huyệt đứng yên bất động. Thiên Hạo cho người giải Á Nhĩ Man xuống địa lao, nhưng đoàn Sứ thần đều được tha tội mà quay trở về nước.Linh nhi vừa bước ra ngoài trờ về Vương phủ nhưng vừa ngang lãnh cung , nàng có cảm giác kì lạ, nàng muốn vào đây xem thử. Thiên Hạo còn ngạc nhiên hơn, Lãnh cung của từ khi nào trở nên có sức sống như vầy a, hoa tranh nhau nở, ong bướm khắp nơi, thiếu nữ nhúng chân xuống hồ nước dáng vẻ thư thả _Tham kiến Hoàng thượng - nô tì vừa trông thấy Hoàng Thượng liền hốt hỏang quỳ xuống, như thiếu nữ ấy vẫn nghêu ngao hát bài ca lạ, nhưng Linh nhi biết bài hát đó, bài ca được ưa thích trong đại mà lâu rồi nàng nghe _Ngươi... xuyên - nàng cạy vội lại thiếu nữ, mừng như bắt được vàng _Ngươi ...- thiếu nữ tên Tô Yến, bị Hoàng quý phi *** hại, Hoàng Thượng liền bắt nàng vào lãnh cũng, nhưng thiếu nữ trước mặt Linh nhi bảo đàm là linh hồn ở đại nhập vào- ngươi cũng xuyên _Ân- Linh nhi vui vẻ ngồi xuống- ngươi a... mấy tuổi, lúc ở thế kỉ 21 làm việc gì a _Ta... bác sĩ phụ sản, hắc hắc, còn ngươi... ở thế kỉ 21 làm việc gì- nghe 2 nàng chuyện với nhau, 2 huynh đệ họ Thiên hoàn toàn hiểu. Riêng trong mắt Thiên Hạo lóe lên ánh mắt khác thường liền nhanh chóng biến mất.Kết quả Thiên Vĩ bị nàng đá về Vương phủ, còn nàng ở lại chuyện với Tô Yến. Sáng hôm sau Linh nhi quyến luyến Tô Yến , hứa quay trở lại thăm nàng sớm hơn. _Lão bà của ta, nên đến thăm Hắc Long bang chuyến- ôm nàng vào lòng nhắc nhở nàng _Ân... chúng ta cùng , ở đây cũng hết công việc- nàng gật đầu nắm tay , vẫy tay tạm biệt Tô Yến cùng Thiên Hạo, cả hai cùng rời _Nàng muốn ở Lãnh cung- Thiên Hạo nhìn Tô Yến với ánh mắt kì lạ, Tô Yến thèm để tâm đến , quay trở lại Lãnh cung, thân thể của nàng ở thời đại này đều do cái tên Hoàng Thượng chết bằm này mà phải chịu nhiều ủy khuất. Thà nàng ở đây luyện bí kíp võ thuật Linh nhi vừa mới cho còn hơn phải chạm mặt với Thiên Hạo- sao nàng trả lời ta? _Không còn việc mong Hoàng Thượng rời cho, người ở Lãnh cung như vầy liền có đều xui xẻo đến với nô tì- Tô Yến đáp lại như đuổi rồi bước vào phòng. _Nàng dám đuổi ta- Thiên Hạo tức giận ôm nàng lôi ra khỏi lãnh cung, dám coi thường trước giờ chỉ mỗi Linh, sao bây giờ cả phi tần sống trong Lãnh cung mà cũng dám coi thường a, đáng hận, phải trị tội nàng. Quay trở lại với hai nhân vật chính, đường đến Hắc Long bang, nàng cùng ghé thăm Tiểu Ngư thực quán ở Lạc Dương. Cả hai ngắm dòng người đông đúc phía dưới . Thiên Vĩ nhìn nàng, chợt nhớ ra chuyện, cả hai vẫn chưa động phòng a, ôm chầm lấy nàng: _Lão công,có chuyện gì a- nàng mặt đỏ bừng, quay lại hỏi _Ân... có chuyện... thực rất nghiêm trọng- ôm nàng chặt hơn, cúi đầu ghé tai nàng mà - chúng ta chưa động phòng a. ...........( mọi người suy nghĩ sao suy nghĩ, hắc hắc) Hai ngày sau, nàng và mới tiếp tục lên đường, Hắc Long bang gần đến, Băng Hỏa kiếm người, nàng nhất định giết kẻ hại chết 2 lão sư phụ của nàng. Thiên Vĩ cũng điều tra được đó là 2 tên hộ pháp ở Hắc Long bang làm. Tiến vào Hắc Long bang, ai ai cũng sững sờ nhìn nàng, nhân vật khiến bang chủ giết hơn 20 mạng người _Ta muốn tìm gặp hộ pháp của Hắc Long bang- Tiền Xuân Quang vừa nhìn thấy nàng liền vừa thương vừa căm ghét, đối xử với nàng như thế nhưng nàng vẫn trốn , rồi còn thànhthan6 vớ tên Thiên Vĩ này nữa. _Vì sao nàng muốn gặp hai người đó- Tiền Xuân Quang khó chịu hỏi nàng. Linh nhi để ý,quét mắt nhìn sau Tiền Xuân Quang có 2 người ôm bao kiếm khoanh tay trừng mắt nhìn nàng _Báo thù- nàng nhếch môi , tay cầm Băng Hỏa kiếm tấn công hai tên hộ pháp, 2 tên hộ pháp cũng thường, liền xông ra nghênh chiến với nàng. Ánh mắt nàng đổi sang màu đó, Băng Hỏa kiếm liền theo nàng mà bốc cháy. Sau hơn 100 chiêu, tên hộ pháp thứ nhất bị chém trúng liền bốc cháy thành than trong phút chốc. Người người trong Hắc Long bang bắt đầu sợ hãi, cây kiếm kia chắc chắn là Băng Hỏa kiếm, giang hồ ắt lại phen dậy sóng. Nhưng chưa kịp suy nghĩ tên thứ hai cũng bốc cháy, đó là cái giá phải trả nếu dám xâm phạm đến người thân của nàng. Nàng vì quá chú ý đến hai tên hộ vệ mà nhìn thấy thân ảnh dùng trảo đánh xuống đầu nàng, đó là A Bích, Thiên Vĩ hốt hoảng chạy lại đở thay nàng chưởng. _Lão công- nàng vội đỡ lấy , đôi mắt chuyển sang hai màu đỏ xanh rất ràng _Huynh sao, mau rời khỏi đây- Thiên Vĩ hô hấp khó khăn, máu từ trong đầu chảy ra, nàng liền vội băng bó vết thương cho , đâm thẳng A Bích kiếm, A Bích khuỵu xuống, toàn thân khó chịu yên.Còn nàng liền dùng khinh công đưa ra khỏi Hắc Long bang, cưỡi Hồng Mã đến Tiểu Ngư quán rồi bắt đầu trị thương. Sau 2 tuần qua , vết thương Thiên Vĩ hoàn toàn lành lặn nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nàng khỏi hoang mang, nàng cầu mong cho mau tỉnh lại. Ông trời phụ lòng người, tỉnh lại , nhưng là...: _Lão công, chàng tỉnh- nàng vội vã đỡ ngồi dậy _Ngươi là ai- nhìn thấy nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình mừng rỡ, ánh mắt tràn đầy mến, lại là cái đám nữ nhân bám theo mình, cực cùng khó chịu - Cút... _Lão ... công, chằng sao chứ- nàng sửng sờ liền vội tới bắt mạch cho , tụ máo ở não... rất có khả năng mất trí nhớ _Hừ...- quăt mắt nhìn nàng, còn dám gọi là lão công, thực là quá trơ trẽn _Thôi... chàng nằm nghỉ, mau quay về hoàng cung cho ngự y chữa trị - nàng thờ phào cái rồi ra ngoài sắc thuốc, đến khi quay trở lại thấy Thiên Vĩ mất. Nàng hốt hoảng quay trở lại Vương phủ xem có ở đó. Kể ra cũng gần 2 tháng nàng rờ khỏi Vương phủ. Quả là nàng đoán đúng, quay trở lại Vương phủ. Lúc này trong Hoàng cung xảy ra biến động lớn, To Yến trở thành Hoàng hậu của Nguyên Long quốc. _Ngươi sao vào được đây- Thiên Vĩ nhìn nữ nhân trước mặt quát tiếng, tại sao lại bám đuổi buông chứ. _Ngươi hay thực hay, phất tay quên sạch tất cả,Lục bá, mau giải thích cho - nàng buồn phiền nhìn , mọi thứ đều quên, tại sao lại quên mất nàng kia chứ _Vương gia... đây là Vương phi- Lục quản gia run rẩy thôi, nghe xong liền choáng váng, nàng cũng ngồi xuống kể lại cho nghe từ lúc gặp nàng cho đến bây giờ, tuy hiểu nhưng chẳng thèm quan tâm, gì mà nàng ta, đời ghét nhất là nữ nhi a. Dù sao nàng ta cũng mang thai, thương hại mà cho nàng ở lại Vương phủ, tâm trạng có chút kì lạ, hình như muốn nàng rời khỏi Vương phủ.Thời gian tháng trôi qua nhanh, cái bụng của nàng cũng to hơn chút. _Linh nhi- trong đêm tối, Hàn Trấn Khương lâu xuất lại đột nhập vào phòng nàng. _Sao ngươi lại tới đây-nàng ngạc nhiên nhìn Hàn Trấn Khương, quái, cái tên này sao tự nhiên lại ở đây, Minh Thần giáo xảy ra chuyện gì _Ta muốn đến thăm nàng lát, xem hài nhi trong bụng nang như thế nào.- Hàn Trấn Khương nhìn nàng với đôi mắt đầy ưu tư, nàng có thai nhi, phải của mà là của Thiên Vĩ, ước ao đứa con trong bụng nàng là của . _Hảo... đến đây quả mới bắt được đôi gian phu dâm phụ ở đây- Thiên Vĩ sát khí ngùn ngụt, ngờ Vương phi nàng ta đêm tôi dám đem nam nhân khác vào phòng, có thể cái thai kia là của Hàn giáo chủ chứ phải của _Lão công, ngươi ăn xằng bậy gì thế, là... - nàng xoa xoa thái dương suy nghĩ định giải thích với . _Im ngay, cái thai trong bụng của ngươi phải là ta đúng , ngươi muốn vào Vương phủ là vì điều gì... tiền bạc? Danh phận? hay còn gì khác nữa- Thiên Vĩ xấn tới trực tiếp dùng tay bóp lấy cổ nàng, trong lòng sôi trào vì tức giận nhưng hiểu vì sao _Buông Linh nhi, ngươi làm hại nàng ấy ta để yên- Hàn Trấn Khương chưởng đầy Thiên Vĩ ra ngoài, tay vội vàng đỡ nàng đứng dậy _Ngươi... ngươi đây phải con ngươi- Linh nhi đau lòng thôi, tại sao trì vì mất trí nhớ mà còn thương nàng như trước, còn tay muốn bóp chết nàng. _Đúng, nếu ngươi còn muốn ở lại đây... mau phá cái thai đó , bằng nếu nó ra đời, ta trực tiếp kiếm mà giết chết nó- nhìn nàng khẳng định. Nàng đau buốt trong lòng, cái bệnh mất trí nhớ, đại vẫn chưa tìm ra biện pháp, nàng làm sao có thể chữa trị, đây là Thiên Vĩ hoàn toàn khác với Thiên Vĩ nàng thương , tháng qua nàng cũng đau khổ đối diện với lạnh nhạt của . Hài nhi mình sinh ra chắc chắn sống được yên, nếu thế nàng cần gì phải giữ lấy cái thai này, nàng đau đớn nhưng hề khóc. Thiên Vĩ mà nàng thương trở về cạnh nàng nữa, cái Vương phủ này có làm khó được nàng sao. Nàng đứng dậy, tiến vào hoàng cung và gặp người đó chính là Tô Yến. _Ngươi dạo này khỏe - Tô Yến nhìn nàng khỏi lo lắng, nghe tin Vương gia bị mất trí đối xử mới Linh nhi lạnh nhạt, nàng liền đau lòng thay Linh nhi _Ta gặp ngươi là vì biết người là bác sĩ phụ sản, giúp ta... hủy cái thai này - giọng nàng run run- nếu hài nhi sinh ra mà được cha nó chấp nhận nó ra đời còn ý nghĩa gì nữa.