TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 13 Rút cây kim cuối cùng ra khỏi người, nàng thở phào cái, thành công rồi... công sức học y thuật cùng lão ông cuối cùng cũng có chỗ phát huy. Vừa bước ra cửa nàng thấy vị phu nhân có dung mạo hiền từ nhưng đôi mắt tràn ngập lo lắng, ngoài ra còn có cả Phương đại sư và cả Trương chưởng môn. Vừa thấy nàng bước ra, ba người đều vây lấy nàng. _Lạc Ngư, mọi chuyện sao rồi- Trương chưởng môn lo lắng hỏi _Dạ, Trương huynh sao rồi, nhưng sau này mọi người hãy gọi con là Linh nhi a- nàng mỉm cười gật đầu, tay vuốt mồ hôi trán rồi mời 3 người cùng vào trong. _Mẫu thân...- Trương Phong Vân cũng tỉnh dậy, vừa thấy mẫu thân liền cất tiếng gọi, khiến bà lập tức chạy đến cùng con mình, nụ cười rạng rỡ thôi _Linh nhi, cả nhà ta đều mang ơn con quá lớn rồi- Trương chưởng môn cảm kích thôi, lúc trước là nàng cứu ông, bây giờ là đến con trai, nữ tử như thế này hiếm có đời,nam nhân may mắn nào lọt vào mắt xanh của nữ nhi này đúng có phước. _Linh nhi, con đúng là thần y tái thế- Khộng Phương đại sư mừng rỡ, ở trong Hắc Long bang cũng có vị thần y, nhưng người này chỉ chữa bệnh cho người trong bang, huống hồ trong Thập Bát Kì Độc giang hồ người đó cũng chưa có thuốc giải, còn Linh nhi lại trẻ tuổi ... dường như mọi bệnh tật đều có thể chữa khỏi và nàng cũng thuộc phía chính phái, bất kì ai là bệnh nhân đều được nàng tận tình chữa trị, chính phái có vị thần y như thế này sợ người của hắc đạo ám toán nữa rồi _Mẫu thân, nương ta là ai - Trương Phong Vân nhìn thấy nữ nhi đeo mặt nạ đứng trước mặt mình còn liên tục được phụ thân và Phương đại sư ngừng ca tụng rất lấy làm tò mò _Đó là Linh nhi, người trước đây cứu phụ thân con, và bây giờ cũng cứu cả con nữa- nhìn sắc mặt hồng hào của con trai, bà vui mừng giới thiệu nàng với con. _Ưhm... thể chất rất tốt, có thể tỉnh lại rồi- nàng bắt mạch cho Trương Phong Vân rồi lấy tờ giấy bắt đầu kê đơn thuốc rồi đưa cho Trương chưởng môn- chỉ cần y theo đơn thuốc mà nấu, quá 3 ngày Trương huynh hồi phục hoàn toàn sức khỏe _Được- Trương chưởng môn đón lây tờ giấy, liền phân phối đệ tử nấu thuốc cho con trai của mình _Đa tạ nương- Trương Phong Vân mở lời với nàng, trong mắt bây giờ nàng là ân nhân cứu mạng , thế mà bây giờ lại thể ngồi dậy để cảm ơn nàng được. _^^, Trương huynh- nàng khẽ mỉm cười nghiêng đầu nhìn Trương Phong Vân- huynh có thể ngồi dậy và lại bình thường rồi kia ma, mau mau chấn tỉnh bản thân chút, đừng nghĩ là mình bị thương phảo nằm yên chỗ- lời của nàng làm 4 người chấn động, sao có thể chứ, vừa mới chữa xong, làm sao có thể đứng bình thường được cơ chứ _Ân...- Trương Phong Vân gật đầu đáp ứng nàng, bởi vì ngay sau khi nàng , cảm thấy cơ thể bắt đầu có cảm giác, tuy hơi yếu so với bình thường tí nhưng cư nhiên có thể ngồi dậy được. tự chống tay ngồi dậy rồi đứng thẳng người, cảm giác rất bình thường, cứ như chưa hề bị thương, chỉ là nội lực mật chút ít. Thấy con trai mình lập tức có thể đứng bình thường , Trương phu nhân ôm lấy con khóc nức nở, bà ngờ tới con trai mình có ngày này.Y thuật này nàng đương nhiên là áp dụng kĩ thuận tây y, vừa châm cứu nhưng cũng mát xa để khí huyết có thể lưu thông cách nhanh nhất , thêm phần nhờ tính năng của kim châm cứu nên chuyện Trương Phong Vân có thể hồi phục cách nhanh chóng. _Trương huynh ở trong nhà lâu, nên cho huynh ấy ra ngoài tắm nắng và hít thở khí chút, thoải mái hơn nhiều đây- nàng gật đầu hài lòng với thành quả mình đạt được.Còn 2 vị tiền bối kia phải đứng ngây ngốc lúc sau mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nữ nhi này vượt quá tưởng tượng của hai người mất rồi. _Vân nhi, con ra ngoài tắm nắng chút, mẫu thân đưa con - Trương phu nhân vui vẻ dắt tay con trai của mình ra ngoài. _Linh nhi... con làm ta thốt nên lời- Phương đại sư nhìn nàng với ánh mắt khâm phục bội phần, Trương chưởng môn cũng đồng ý với Phương đại sư mà gật đầu thôi. _Thật ra con có chuyện ngang, tiện thể ghé thăm Trương chưởng môn, ngờ chưa kịp chào hỏi đường đột vào đây thấy hổ thẹn- nàng cúi đầu vái 2 vị tiền bối vái. _Không , chuyện cứu người như cứu hỏa, huống chi con lại là ân nhân của gia đình ta, sao con lại như thế được- Trương chưởng môn xua xua tay đỡ nàng dậy, nữ nhi tốt, quả đúng là nữ nhi tốt- Linh nhi, sao con đeo mặt nạ thế kia _Dạ... là con cải trang- nàng dấu giếm hai vị tiền bối liền gỡ mặt nạ ra- con như thế nàng,nếu đưa ra hay lắm, nhưng hai vị đừng cho ai nghe nhé, con có nhiệm vụ được giao phó nên phải làm như thế- xong nàng đeo mặt nạ trở vào _Ân... nếu Linh nhi thế, bọn ta giúp con giấu kín chuyện này vậy- Phương đại sư cười hiền từ nhìn nàng, quả là đa tài, gương mặt làm người ta phải sợ hãi, vết bỏng cực kì lớn ở má phải, ngay cả ông cũng nhìn ra đó là cải trang a. _Linh nhi, ta biết phải đáp tạ con như thế nào cho phải đây- Trương chưởng môn hướng nhìn nàng mong nàng có điều kiện gì đó đặt ra cho mình _Hả... con...- nàng suy nghĩ 1 hồi lâu, nếu đòi hỏi gỉ xem ra cũng khó khăn, bỗng nàng nãy ra ý- a... phải rồi, nếu tiền bối cứ khăng khăng đòi đáp tạ, vậy người cho phép con ngao du quanh núi võ để hái số dược liệu để làm ra mẻ thuốc Bách Độc Bất Xâm mới, người thấy sao. _Hả...- cả hai vị tiền bối đều nhìn nhau, nữ nhi kì lạ, đòi tiền bạc hay bí kíp võ công, mà lại đòi lên núi hái thuốc, Trương chưởng môn cho phép người bình thường vẫn có thể hái thuốc bình thường, căn bản là điều mà nàng đói hỏi thực đáng chút nào. _Mong người cho phép- nàng mỉm cười nhìn Trương chưởng môn phen, vừa được chấp thuận nàng gật đầu xin phép cáo lui. Trương chưởng môn cũng sai đệ tử đưa nàng đến căn phòng dành cho khách quý của bổn phái. Nàng vui vẻ mang cái gùi dạo quanh núi Võ để hái thuốc, mọi vị thuốc quý để chế dược nàng đều có thể tìm thấy ở đây, lời đồn quả thực ngoa. _Linh nương, có thể để tại hạ giúp tay- sau khi bình phục, Trương Phong Vân luôn muốn làm điều gì đó cho ân nhân, như nàng lại cần đến đáp, mọi thứ nàng làm Trương Phong Vân đều thể giúp, có muốn xếp chăn chiếu cho nàng nàng là nữ nhi, nam nhân bước vào phòng có hơi kì quái, kết quả là chỉ cò thể lẽo đẽo sau nàng hai thuốc. _Trương huynh, cơ thể bình phục , tại sao mau luyện tập để mau bước đến cảnh giới mới- nàng cũng chịu được khi có nam nhân cứ theo mình như vậy, đánh giá khách quan Trương Vân Phong tuy thể so với Thiên Vĩ nhưng cũng có thể thu hút bao nhiêu là nữ nhân, nàng cứ nghĩ Võ có nữ đệ tử nhưng chính nàng cũng lầm to, Võ phải có nữ đệ tử theo học thậm chí là còn rất đông, Trương Phong Vân cứ theo nàng khiến các nữ đệ tử trong Võ sinh lòng nghi kị rất nhiều. _Ta... chỉ là muốn giúp đỡ ân nhân của mình- Trương Phong Vân đáp lại lời nàng _Nếu là con người thực võ thuật, để những chuyện nhặt như thế này làm gián đoạn thời gian luyện tập, Trương huynh có hiểu?- nàng nghiêm nghị quay lại dạy bảo Trương Phong Vân. _Ân... tại hạ hiểu- Trương Phong Vân đành quay đầu về phái tiếp tục luyện công, tuy tự đánh lừa bản thân là muốn gặp nàng là để trả ơn, nhưng hiểu sao cứ được bên cạnh nàng thập phần vui vẻ, nhưng nàng làm sao dám làm trai kia chứ. Sau hai ngày khổ cực hái thuốc và năm ngày điều chế Bách Độc Bất Xâm, nàng làm thêm 24 viên giải dược quý giá.Chia đều mỗi bình 10 viên, nàng liền gặp hai vị tiền bối để cùng bàn bạc. _Linh nhi, con có chuyện gì muốn - Phuơng đại sư cùng Trương chưởng môn tò mò nhìn nàng _Ân, giải dược con chế xong, con có 30 viên trong 3 lọ được chia đều, con giữ lọ, còn hai bình này mong hai vị tiền bối hãy giữ cho, có lúc cấp bách cần dùng đến- nàng cung cung kính kính đưa hai lọ thuốc giải về phía 2 vị tiền bối có địa vì cao nhất trong giới võ lâm. _Làm sao ta dám nhận đây... nó rất quý giá- Phương đại sư nhìn lọ thuốc giải cảm thán câu _Chính vì nó rất quý, nên con chỉ tin tưởng hai vị tiền bối mới có thể giữ chúng, nếu lọt vào tay người khác biết chuyện gì xảy ra, nhưng chủ yếu con muốn thông qua hai vị mà có thể chữa độc cho mọi người mà thôi- nàng cố gằng thuyết phục 2 vị tiền bối ngồi trước mặt mình- sắp tới đây Phương đại sư tổ chức buổi đại hội võ lâm ngay tại Thiếu Lâm ay sao, ắt hẳn ma phái tới quấy nhiễu, chừng tới lúc đó cần 2 lọ thuốc này đây. _Được, coi như đây ta trọng trách Linh nhi giao cho ta, ta giữ gìn lọ thuốc này tốt- Trương chưởng môn nghe nàng thế liền lập tức nâng niu lọ thuốc, xem lọ thước giải cũng chính như sinh mạng của mình. _Nếu con thế, ta cũng giữ lấy, Linh nhi... đại hội lần này con tới chứ, ta rất mong con đến núi Thiếu Lâm ngự lãm- Phương đại sư mở lời mời với nàng _Ân... sau khi thu xếp xong công việc, con nhất định tới- nàng khẽ mỉm cười đồng ý với Phương đại sư, nàng cũng muốn đến Thiếu Lâm Tự phen xem sao. Sau khi chế thuốc xong và giao lại cho hai vị tiền bối, nàng liền bái biệt để tiếp tục lên đường đến Minh Thần giáo, tuy mọi người cố giữ nàng ở lại thêm vài ngày nhưng ý nàng quyết, làm sao có thể cản nàng được, đành ngậm ngùi tiễn nàng ra , và người luyến tiếc nhất có lẽ là Trương Phong Vân.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 14 Theo lời của mẫu thân nàng, thánh địa của Minh Thần giáo nằm đỉnh núi Tuyết Sơn, đỉnh núi cao nhất vùng núi Miêu Cương.Nhưng nàng cảm thấy lạ, đến chân núi Tuyết Sơn, tại sao vẫn có động tĩnh gì, nhưng để chắc ăn, nàng gửi Hồng Mã và Bạch Vũ lại ở trong thôn ở hơi xa chân núi, thế là nàng đành phải thết lết cái thân mà leo lên núi.Chỉ duy nhất có con đường để leo lên, ngoài ra những nơi khác đều có vách đá bao quanh đến lưng chừng núi nàng bắt đầu quanh sát xung quanh, quả là rất cao a... cái thôn khi nãy giờ chỉ còn là cái chấm , nhiệt độ có hạ xuống nhưng nhờ có 2 viên đá trán nên nàng vẫn thoải mài tiếp. khoảng 2/3 núi, hơn 20 người thuộc Minh Thần giáo đứng ngoài canh gác, chẳng sao cả, nàng có lệnh bài của U Minh cốc. _Cốc chủ sai ta đến đây- nàng đưa lệnh bài của U Minh cốc ra cho bọn người canh cửa Minh Thần giáo xem _Xin chờ, bọn ta thông báo với thánh nữ- 1 tên chạy , cái gì chứ, thông báo cho thánh nữ huề vốn à, nàng là muốn báo cho giáo chủ biết là mẫu thân nàng chuẩn bị vị thánh nữ mới cho Minh Thần giáo kia mà. _Giáo chủ- khoảng 1 khắc sau, bóng người ra, tất cả người trong Minh Thần giáo đều sấp mình cúi chào người này, là nam nhân, trông có vẻ cũng rất trẻ, ngũ quan hoàn hảo... hề thua kém Thiên Vĩ, khí thế cũng hơn người, cả người tỏa ra hàn khí đậm đặc mùi máu. tên Hàn Trấn Khương, bất quá nàng cũng hề sợ cái khí thế kia của Trấn Khương, nàng có thua kém gì đâu chứ _Sư sai ngươi đến đây?- Trấn Khương nhìn nàng, khẽ nhíu mày vài cái nhưng rồi dãn ra khi thấy nàng đưa ra lệnh bài của U Minh cốc. _Phải... là muốn về chuyện của thánh nữ Minh Thần giáo- nàng gật đầu _Mời- chìa tay ý muốn đưa nàng vào trong, cũng khá ngạc nhiên khi khí thế của mình thể áp bức được nữ nhân trước mặt- gọi thánh nữ đến đây- bước vào trước, nàng nối gót theo sau, luôn luôn cách xa 3 trượng , đến cái ghế lớn được đặt ở phía cao, nàng tự động ngừng lại để lên phía ngồi _Giáo chủ- thánh nữ bước tới bên cạnh , vẫn bịt mặt như lúc ở Yên gia trang nhưng ánh mắt lại chiếu vào Bạch Linh như muốn lột da lóc thịt nàng. _U Minh cốc gửi ta đến đây thông báo 3 chuyện- nàng thèm coi ánh mắt của thánh nữ ra gì mà tiếp- thứ nhất thánh nữ này là giả mạo bị đuổi khỏi U Minh cốc từ lâu, thứ 2 ta được lệnh bắt ta về U Minh cốc trị tội, thứ 3 cốc chủ chọn ra thánh nữ mới cho Minh Thần giáo. _Tội... ta có tội gì chứ- thánh nữ khinh khỉnh nhìn nàng _Ngươi mạo danh Minh Thần giáo, tàn sát võ lâm để cướp lấy bí kíp cho riêng mình- nàng tuy ngữ khí thong thả nhưng ánh mắt lại đầy vẻ oán hận nhìn thánh nữ _Haha, ta có gì mà tàn sát võ lâm, chỉ là giết hai ông bà lão yếu đuối Song Bội để kiếm chút bí kíp, nhưng quả rất tiếc thành- thánh nữ cười to đầy vẻ thỏa mãn-già rồi, nên chết cho đỡ nhọc lòng. _Ngươi.... vậy còn hai ông bà lão ở bìa rừng gần thành Lạc Dương- nàng uất hận nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để hỏi tiếp. _À... cái đó là do lũ Hắc Long bang, chả can hệ gì đến ta cả, bất quá chỉ có cái bí kíp Huyền Thiên, ta hứng thú, ta thích những bí kíp thất truyền của Song Bội hơn- thánh nữ phất tay như chẳng xem 4 sư phụ nàng ra gì. _Được, vậy còn việc ngươi bị đuổi khỏi U Minh cốc còn dám đến Minh Thần giáo để làm thánh nữ, U Minh cốc ta hề đem người đến đây- nàng phải làm tròn nhiệm vụ mẫu thân giao phó, sau đó còn đến Hắc Long bang trả thù cho 2 sư phụ của mình nữa- ngươi hề đủ tư cách làm thánh nữ vì ngươi khi mua thức ăn ở thị trấn gian díu với người đàn ông khác, hề còn trinh tiết để làm sứ mệnh của thánh nữ. _Còn ta chưa bao giờ thấy ngươi ở U Minh cốc cả, dám bịa chuyện gia hại ta sao- thánh nữ trừng mắt nhìn nàng _Hảo... là người của U Minh cốc chắc chắn được cốc thủ đánh dấu thủ cung sa, thứ hai trán phải có đá hoa đính vào, ngươi hề có đá hoa, dấu vết thủ cung sa để bảo toàn trinh tiết há ngươi lại còn, mau đem cho người người trong Minh Thần giáo chiêm ngưỡng- nàng vừa tới đây, Trấn Khương lập tức kéo tay áo của thánh nữ lên để xem thử, quả vết thủ cung sa còn tay. _Ngươi dám giả dạng thánh nữ- Trấn Khương tức giận, việc thánh nữ giết hại người trong giang hồ phải chuyện lạ, nhưng là thánh nữ của Minh Thần giáo vấn đề trinh tiết phải hoàn toàn trong sạch để làm ô uế Minh Thần giáo.Người người trong Minh Thần giáo đồng loạt tức giận nhìn thánh nữ đứng trước mặt mình- còn ngươi, hãy chứng minh mình là người của U Minh cốc . _Hảo...- nàng khẽ cởi mặt nạ , nhìn thấy gương mặt nàng ai cũng sửng sốt thôi, nhưng sửng sốt hơn nữa chính là 2 viên đá được đính trán nàng, đó là báu vật của U Minh cốc , Bạch Linh giơ cánh tay bên trái vẫn còn dấu thủ cung sa đỏ chót- như vậy đủ chứng minh ta là người của U Minh cốc rồi chứ. _Ta giết ngươi- thánh nữ thừa lúc Hàn Trấn Khương thả lỏng tay liền tiến tới tấn công nàng, bàn tay di chuyển linh hoạt thành những móc trảo đưa về hướng nàng. Hàn Trấn Khương thấy vậy liền ra lệnh cho người trong Minh Thần giáo lui ra vài chục trượng, muốn biết người sư gởi tới đây có khả năng đến mức nào. _Hừm- nàng khẽ trượt lui để tránh trảo đầu tiền, rút được cây sáo trúc, nàng bắt đầu chống đỡ cách dễ dàng như chơi đùa với thánh nữ khiến ai cũng sững sốt với xú nữ này.Và nàng đem bốn cây ngân châm, phóng xuyên qua gân tay chân của thánh nữ, 4 cây ngân châm này có độc nhưng phải của Băng Tằm mà là của cây Đỗ Quyên khiến toàn thân bất lực thể vận công được _Aaaaaaaaaa, ta làm sao thế này- thánh nữ khuỵu người ngồi bất động mặt đất. _Cái bí kíp Huyền Thiên mà ngươi vẫn xem thường, ta dùng nó để đánh bại ngươi- tuy nàng rất muốn giết chết ả thánh nữ này nhưng vì mẫu thân dặn nàng phải đem về cho U Minh cốc xử lý nên nàng thể ra tay được, khẽ lấy mặt nạ che mặt lại- hãy chờ đến lúc U Minh cốc trừng trị ngươi như thế nào _Các ngươi hãy lui - Hàn Trấn Khương nhận ra nàng là cái tên nam tử tuấn toàn mỹ trước đây, vì sao ư, chính khi theo dõi nàng đến căn nhà gỗ bất cẩn mà bị nàng phóng trúng, khẽ bước đến gần nàng - ngươi trước đây giả nam nhân _Phải...- nàng cũng đáp lại nhưng ánh mắt đầy bất ngờ nhìn , khẽ lùi về sau mấy bước vì nàng có cảm giác bất an- sao Hàn giáo chủ lại biết được _Ta chính là người bị ngươi hạ châm lúc ở ven bìa rừng thành Lạc Dương- thấy thú vị khi ánh mắt nàng thay đổi nghe hỏi câu đó, nhưng nghĩ đến việc trong giáo phái liền hỏi tiếp- ngươi là thánh nữ kế tiếp??? _Không phải ta, cốc chủ chọn ra người tài giỏi hơn cả ta để đến đây, tên nàng ấy là Thanh Điệp- nghe hỏi về việc giáo phái, nàng cũng bớt lo và đứng thẳng người để đối đáp với . _Ừhm...- gật đầu, tuy hơi tiếc vì nàng phải thánh nữ và hiểu tại sao lại luyến tiếc như vậy, bước đến gần nàng cảm nhận được mùi hương hoa mẫu đơn trắng mà ưa thích khiến khỏi bần thần _Hàn giáo chủ, cho phép ta đem người này về U Minh cốc- nàng vái vái và chỉ vào thánh nữ _Được, dù sao đó cũng là việc của U Minh cốc- nghe nàng hỏi liền tỉnh lại và gật đầu ưng thuận - trời sắp tà chiều, ta nghĩ ngươi nên ở trong giáo phái đêm rồi ngày mai hãy trở về U Minh cốc, nhưng ngươi tên là gì. _Đa tạ Hàn giáo chủ, ta tên Bạch Linh, xin cứ gọi ta là Linh nhi- nàng gật đầu _Người đâu, đem Linh nương đến phòng khách nghỉ ngơi, còn thánh nữ hãy đem nhốt lại, ngày mai đem trở về U Minh cốc xử tội- kệnh ban ra, liền lập tức có người mời nàng đến gian phòng khác, đường quanh co khiến nàng chóng hết cả mặt, nghỉ ngơi cho đến tối nàng lại bị Hàn Trấn Khương gọi đến để ăn tối cùng với người trong giáo phái. _Bạch Linh nương, xin cảm tạ giúp người trong giáo lật mặt của ả Thánh Nữ giả mạo kia- người đàn ông to lớn hướng phía nàng mà cạn chén rượu _Xin tiền bối đừng thế, đó là trong trách của cốc chủ giao cho, ta chỉ hết mình làm nhiệm vụ được giao mà thôi- rồi nàng cũng hướng về ông ta mà cạn chén _Hảo... rất sảng khoái, quả đúng là người của U Minh cốc phái , hề làm cốc chủ U Minh mất mặt- mọi người cảm thấy tuy nàng rất xấu xí nhưng hành động lại rất thẳng thắn khẳng khái, khí thế cao ngạo hề sợ giáo chủ khiến bọn họ càng thêm nể phục thôi.Tuy gọi là bữa tối nhưng đó thực là bữa tiệc chào mừng người bằng hữu đến từ U Minh cốc tới chính là nàng, xem ra Minh Thần giáo cũng tệ lắm như trong tưởng tượng của nàng, bọn họ cũng hành xử quang minh lỗi lạc kém nhưng người ở chính phái a. Bữa tiệc rượu cũng tàn, nàng quay về phòng ngủ mở cửa sổ ra mới biết căn phòng nàng nằm sát vực núi , gió thổi lồng lộng khiến lòng nàng thảnh thơi hơn chút ít, cầm cây sao kê vào miệng, nàng đu mình ra cửa sổ, lưng tựa vào cạnh cửa sổ, để y phục của mình bay phất phới trong gió, tiếng sáo du dương khẽ hòa mình theo tiếng gió, có ai dám nàng phải tiên cơ chứ. Hàn Trấn Khương ngắm nhìn nàng từ cành cây cổ thụ mọc vươn ra sườn núi cách đó xa, trong lòng khẽ hòa nhập cùng tiếng sáo kia mất rồi.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 15 Trong khi nàng " cuốn theo chiều gió " loạt xoạt... thanh lạ đầu nàng , bộp cái, vật thể trắng như tuyết rớt trúng ngay người nàng. Miêu tả vật thể rơi xác định này, giống con cáo a... hai tai to và nhọn, mắt to đen long lanh, đuôi dài và toàn thân đều phủ lớp long màu trắng, to cỡ chừng chú cùn chihuahua( cái náy chỉ có nàng mới biết), vật thể ra sức liếm tay và dụi đầu vào nàng , sao lại kết hợp hành động của Bạch Vũ và Hồng Mã thế nhỉ. _Tuyết hồ....- từ cây cổ thụ khẽ thốt lên khi nhìn thấy vật thể rơi xác định... biết bao nhiêu người muốn bắt con vật này đều thất bại còn nàng chỉ dúng tiếng sáo mà có thể dẫn dụ tuyết hồ tới, đúng là kì nhân. _Oa...- nàng nhìn con vật trước mặt rồi ngu ngơ hỏi con vật- ngươi tên là gì, phụ mẫu ngươi đâu mà lại tới đây _Ách...- nghe nàng hỏi tuyết hồ khiến ngẩn người, là con vật sao có thể iểu tiếng người được, nàng có quá ngu ngốc thế. _Kiu... kiu....- con vật nghe nàng hỏi liền trưng lên bộ mặt rất đáng thương a, bất quá ở xa làm sao thấy được bộ mặt của tuyết hồ _Được rồi a..., vậy ngươi theo ta nha, biết đặt tên là gì đây- nàng suy nghĩ rồi hàng loạt cái tên, tuyết hồ cũng chắm chú nghe nàng gọi, càng lúc càng đổ hôi hột, nàng phải kì nhân mà là dị nhân mới đúng - Hồ nhi...- nàng vừa thốt ra cái tên cuối cùng, con vật liền vui vẻ bước tới liếm mặt nàng khiến càng lúc càng sợ, lẽ con vật này lại có thể hiểu được tiếng người _Haiz..., thồi vào đây ngủ với ta cho ấm, ta tên là Linh nhi...- nàng bế Hồ nhi vào trong rồi đóng cửa sổ lại khiến ai đó nhìn cái cửa sổ đầy vẻ thẫn thờ lần tiếc nuối. Sáng hôm sau, người của Minh Thần giáo đưa tiễn nàng rất đông, nàng tạo được tín nhiệm và thích nàng trong lòng của Minh Thần giáo. con ngựa đeo thánh nữ lưng, vai nàng lại xuất tuyết hồ khiến ai cũng khỏi ngỡ ngàng, ai cũng xem nàng như vị thánh sống bởi người xưa từng truyền tụng, người nào là chủ nhân của tuyết hồ chắc chắn làm nên nghiệp lớn, vận may luôn luôn đầy ắp. _Bạch Linh nương, xin bảo trọng- tất cả người trong giáo đều hô to _Mọi người xin bảo trọng, cáo từ- nàng quay lại vái mọi người vái rồi dắt ngựa thong thả xuống núi. Hồng Mã và Bạch Vũ thấy người bạn mới xuất , Hồ nhi cũng vui vẻ hẳn lên , hết leo lên lưng Hồng Mã rồi lại dụi đầu cùng với Bạch Vũ, nhìn thấy cảnh ấy nàng cũng khỏi bật cười a. Khi đến chân núi Võ , nam đệ tử vừa thấy nàng liền mừng rỡ đưa cho nàng thiếp mời của Phương đại sư cho nàng. Ngẩn người nhìn thiếp mời, chắc là Đại hội võ lâm đây, Phương đại sư đúng là chu đáo, hẳn ai có thiếp mời mới được tham gia Đại hội lần này đây. Nàng gật đầu cảm ơn vị huynh đệ rồi tiếp tục trở về U Minh cốc. Lần này nàng bắt Hồng mã phải uống viên thuốc, nàng muốn để 3 con vật của mình ở đình núi mà chịu khổ, để qua được bãi cỏ Địa Lôi, Hồng Mã phải uống thuốc của mẫu thân đặc chế thôi. Ôm thánh nữ trong tay, nàng dắt Hồng Mã từ từ theo đường mòn mà xuống U Minh cốc. _Mẫu thân... con về, nàng đem thánh nữ đặt xuống trước mặt mẫu thân rồi tháo hẳn cái mặt nạ ra, cũng đồng thời tháo luôn cái lớp giấy cải trang chết tiệt kia ra, suốt mấy ngày nay nàng đều cảm thấy rất khó chịu khi mang lớp cải trang này _Linh nhi, đó là những con vật mà con kẻ đây sao- bà nhìn 3 con vật của nàng tỏa ra khí thế cao ngạo y hệt chủ nhân của chúng, bà khỏi bật cười. _Ân... Hồ nhi là lúc con đến Minh Thần giáo mà có được a...- nàng gật đầu rồi , ánh mắt căm phẫn nhìn thánh nữ bất tỉnh ở dưới chân- mẫu thân hãy trừng trị ta rồi cho thánh nứ thay thế đến Minh Thần giáo, mọi người ở đó rất mong chờ a. _Sư , đồ nhi đến- Hàn Trấn Khương bước vào cửa cốc khiến mọi người bất ngờ, cái tên giáo chủ này sao tự nhiên lại đến đây. _Khương nhi, bao lâu rồi con chưa đến thăm ta, sao bây giờ lại có thể cao hứng mà đến- bà hỏi thế nhưng trong lòng sớm đoán được tên tiểu tử này vì tò mò nữ nhi của mình mà tới. _Ân... bất quá vừa đến mới biết sư cư nhiên lại có thê con nuôi a..., lại còn rất xinh đẹp- nhìn chòng chọc vào nàng, quả rất đẹp, khi là nam nhân rất đẹp khiến phải ghen tị, bây giờ là nữ nhân lại khuynh quốc khuynh thành như vậy, dám cải trang lừa là giáo chủ của Minh Thần giáo. Quả coi ra gì. Và đúng là nàng cũng xem ra gì, nàng gặp rất nhiều mĩ nam, xem ra con mắt sớm chai sạn mất rồi, khẽ gật đầu chào xem như có lệ, nàng bước đến 3 con thú nuôi của mình mà dắt vào phía trong khiến Cốc chủ khỏi cười thầm, quả là nữ nhi của bà, dễ dàng xiu đổ trước tên tiểu tử này a. Lần này quả có trò vui để xem rồi.Nàng chợt quay đầu lại. _Mẫu thân, tí nữa nữ nhi có chuyện muốn với người a- nàng rồi bắt đầu tiếp, quả là đưa Hàn giáo chủ vào con mắt khiến khỏi hoài nghi về chính mình, chẳng lẽ... lại có đủ sức hấp dẫn nàng a... bất quá.. bị nàng hấp dẫn mất rồi. Sau vài ngày ở chơi U Minh cốc nhưng vẫn thể gặp được nàng, Hàn giáo chủ liền chán nản mà khỏi khỏ U Minh cốc mà trở về Minh Thần giáo, gì , cũng chuẩn bị đột nhập Đại hội võ lâm lần này xem có gì hay ho. Thanh điệp cũng đến để tiếp ứng chức thánh nữ của Minh Thần giáo, nhưng chính là vừa gặp giáo chủ, nàng đem lòng mến nam nhân ngạo nghễ ngồi trước mặt mình.Trong khi nàng tất bật dọn dẹp đồ đạc để lên đường đến Thiếu Lâm Tự ở nơi khác: _Đã tìm thấy nàng hay chưa- Thiên Vĩ ngồi trong thư phòng, tay cầm cuốn sách nhưng tâm trí hề đặt vào đó _Thưa Môn chủ..., thuộc hạ vẫn chưa tìm ra- hắc y nhân cúi đầu , khẽ thầm suy nghĩ... phải là rớt xuống vực tan xác chết rồi sao, sao còn phải cố công tìm kiếm người còn sống ở đời. _Còn có tin tức gì mới hay - Thiên Vĩ xoa xoa hai thái dương rồi hỏi tiếp, bao nhiêu ngày rồi, phân phó người trong Dạ Thánh môn cũng như người trong Vương phủ tìm kiém nàng, sao mãi vẫn ra, cảm giác cho biết nàng vẫn chưa hề chết. chính là môn chủ bó của Dạ Thánh môn, nơi này là tổ chức được xem như kìn tiếng nhất giang hồ, khó ai biết hành tung và mục đích của Dạ Thánh môn, nhưng tổ chức này cũng chưa làm hại võ lâm đồng đạo bao giờ. _Thưa có, Minh Thần giáo phát thánh nữ trước kia là giả mạo, tại có thánh nữ mới lên thay thế, Trương Phong Vân của Võ phái đột nhiên hết bệnh, hoàn toàn biết ai chữa trị cho - hắc y nhân xong liền xin phép lui ra ngoài. _Chữa bệnh ư... lẽ là nàng... ngoài nàng ra còn ai có thể có y thuật cao minh đến như vậy- vừa suy nghĩ vừa le lói hi vọng người chữa bệnh cho Trương Phong Vân là nàng, thiếp mời của Phương đại sư đưa tới, cũng phải tham gia thôi.Khỏi cũng biết. Đại hội võ lâm lần này giống như ở Yên gia trang, chắc chắn có nhiều đại cao thủ đến tham gia đây.Biết đâu nàng cũng đến tham gia... thế tinh thần của càng lúc càng phấn chấn( phải công nhận thông minh)
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 16 Quay lại với nàng, mẫu thân nhất quyết bắt nàng đeo cái mặt nạ mới mà bà làm cho nàng, so với cái mặt nạ cũ của nàng đúng là trới vực. Nếu cái cũ chỉ đơn giản là mấy miếng bìa cứng ôm mặt nàng cái mặt nạ này được bà cất công lôi mặt con đo đo vẽ vẽ, 2 ngày sau bà ra lò cái mặt nạ bằng bạc lại có đính thêm đá quý, haiz... nếu làm như thế càng thu hút ánh nhìn của người ta, nàng muốn thế chút nào, nhưng cuối cùng nàng cũng hải khuất phục mẫu thân của mình mà thôi. _Linh nhi, con cần cải trang nữa đâu, có cái mặt nạ này là đủ - cốc chủ vui vẻ nhìn nàng đeo mặt nạ của mình, haiz... nhìn vào ai dám 30 năm trước đây bà là sát thủ lãnh khốc tàn bạo kia chứ. _Linh nhi biết rồi- nàng bĩu môi nhìn mẫu thân, thấy bà vui như thế nàng cũng vui lây, chỉ cần mẫu thân vui, nàng đều tận lực nghe theo. _Con đường bảo trọng, nếu có tên nam nhân dám mom men gần lại con, con đá tên đó cước cho mẫu thân- rồi bà cũng làm tư thế đá ra phía trước khiến các đệ tử và gia nhân trong cốc đều phải chảy mồ hôi, từ khi có tiểu thư, tâm tình cốc chủ tốt hơn rất nhiều a. _Linh nhi biết rồi, Linh nhi sớm trở về bên cạnh mẫu thân mà- nàng ôm bà cái rồi mới cùng 3 con vật cưng rời khỏi cốc. Hồ nhi ôm lấy đầu của Hồng Mã, Tiểu Bạch đậu vai nàng khiến ai cũng tò mò nhìn nàng.Khi đến Tung Sơn thành nó thiếu nữ trông rất đáng , thân mang đồ quý liền biết phải người tầm thường. _Ngươi... ta muốn mua con vật kia-thiếu nữ nhìn thấy Hồ nhi trông hoạt bắt , thập phần đáng , liền muốn bắt về nhà để nuôi, nàng chính là quận chúa tên Thiên Thư. _Ta thiếu tiền , bán- nàng nhìn thiếu nữ này trông rất quen thuộc, nhưng tính tình kiêu ngạo chịu được khiến Bạch Linh nàng chán ghét thôi. _Hừ, ngươi chịu bán ta cứ lấy thôi- Thiên Thư vừa phất tay liền có 2 người phóng đến tấn công nàng nhưng chưa kịp chạm liền rơi bịch xuống đất chết kịp ngáp khiến ai cũng phải hoảng sợ. Ánh mắt tỏa ra từ mặt nạ khiến Thiên Thư phải lùi lại mấy bước, nhưng là quận chúa được vương gia cưng chiều nên cũng rất ương ngạnh, tay cầm sợi roi da đánh vào nàng, Hồ nhi thấy thế liền nhanh nhẹn phóng tới cắn vào tay Thiên Thư, rất nhanh Thiên Thư liền bủn rủn cả chân tay khiến nàng ngạc nhiên... lẽ... Hồ nhi của nàng là Tuyết hồ mà lão ông hay , răng cúa lượng thuốc mê khá lớn khiến người bị cắn phải hôn mê nhiều giờ liền. _Ngươi dám mạo phạm quận chúa- thanh kiếm kề ngay cổ nàng, do suy nghĩ về Hồ nhi mà nàng mới khinh suất bị kề kiếm vào cổ quay lại nhìn ai khác là Thiên Vĩ, người mà nàng muốn gặp nhất. Còn Thiên Vĩ đường đến Thiếu Lâm Tự nhìn thấy biểu muội gặp chuyện liền kề kiếm vào cổ của chủ nhân con vật vừa cắn tay biểu buội của mình. _Hạ kiếm xuống, ta chưa chết, chỉ bất tỉnh thôi- nàng búng thanh kiếm khiến thanh kiếm vỡ tan thành từng mảnh, còn vừa nghe thấy giọng nàng liền ngẩn người...chết trân, Bạch Linh nàng liền nhanh chóng rời khỏi đó trước khi Thiên Vĩ đuổi theo. _Lạc muội...- thốt ra tiếng rồi nhìn xung quanh, nàng từ bao giờ rồi, biết Lạc muội hận mình nên mới bỏ , nhưng miễn là nàng còn sống thế là đủ, cố gắng chuộc lỗi với nàng.Còn nàng thúc Hồng Mã nhanh nhanh đến núi Thiếu Lâm, nàng muốn gặp mặt lại Thiên Vĩ, nỗi đau trong lòng nàng lại dâng lên nhớ lại kí ức lúc trước. _Thưa... đây là thiếp mời của Phương đại sư- nàng chìa tấm thiệp cho 2 vị tăng nhân đứng gác cổng, tuy là gác cổng nhưng nàng cảm thấy được hai tăng nhân này có nội công rất cao, ánh mắt sắt bén lướt quanh khu vực cổng chùa. _Linh thí chủ, phương trượng chờ người lâu, xin mời theo bần tăng- vừa mở tấm thiệp thấy dòng tên của nàng, hai vị tăng nhân thay đổi nét mặt nhìn nàng đầy cảm khái, cả hai đều thi lễ với nàng và đưa nàng đến gặp phương trượng. _Không Phương đại sư- nàng liền hành lễ với Phương đại sư phân phó các tăng nhân làm việc của mình. _Linh nhi... con tới rồi...- Phương đại sư nhìn ba con vật chung với nàng có chút ngạc nhiên, hoàn toàn là những linh thú người người muốn tìm bắt, Linh nhi nàng lại có đủ. _Ân- nàng khẽ gật đầu cái , suy nghĩ rồi - nếu dưới nhà bếp chưa đủ người Linh nhi có thể giúp tay _A... Linh nhi, con cần phải thế, con là khách quý của bổn tự, huống chi việc con làm trong đại hội lần này làm đại phu khám bệnh cơ mà- Phương đại sư từ chối hảo ý của nàng, nhà bếp cũng có rất nhiều nữ nhi trong giang hồ tham gia nhưng nàng thuộc trong số đó, việc của nàng đương nhiên nặng nề hơn nhiều. _Người đừng ngăn cản con, nấu ăn là việc ưa thích của con mà- rồi nàng mỉm cười- còn làm đại phu... khi nào khai mạc địa hội rồi hãy tính. _Thôi được, nếu con muốn con cứ làm... nhưng con theo ta... ta chuẩn bị căn phòng cho con đây- Phương địa sư dẫn nàng đến nơi dành cho khách quý của Thiếu Lâm, căn phòng gọn gàng, đơn giản , đó là điều nàng cảm nhận được. sau khi sắp xếp cho 3 con vật cưng của mình vào phòng, nàng liền cùng Phương đại sư đến gian bếp của Thiếu Lâm tự. Mắt nàng rúng động ngừng... dù biết hắc đạo tàn ác nhưng ngờ lại đến mức này, nàng ngửi được độc của cây Thảo...nếu trúng phải độc này phải gây ngứa toàn thân khiến người trúng độc ngừng gãi cho đến chết. _Ngừng tay- nàng hét lớn khiến ai trong phòng bếp đều giật nảy mình, nàng lần theo mùi độc càng lúc càng đậm đặc , hướng về đó là dàng dấp của tiểu nương ai khác chính là Lâm Tuyền, nàng điểm huyệt Lâm Tuyền cứng đơ rồi hỏi- tại sao ngươi muốn hạ độc vào thức ăn .... hả..., em giang hồ này mắc lỗi gì với ngươi.... _Linh nhi... con trong đồ ăn có độc- Phương đại sư ngạc nhiên thôi, ràng khi lấy về đều rất an toàn kia mà _Ân... là nương ta làm- nàng lục lọi trong người Lâm Tuyền, phát được lọ độc Thảo khiến ai cũng sửng sốt, Lâm Tuyền càng sửng sốt hơn khi mình bị phát , loại độc ả dùng là màu mùi vị, thế sao thiếu nữ đeo mặt nạ này lại nhận ra. Sau khi bị đuổi khỏi Quỷ Bảo, ả ta gia nhập vào Hắc Long bang, đây chính là nhiệm vụ Hắc Long bang giao cho ả hạ độc hết tất cả những người tham gia Đại hội lần này. _Con kiểm tra xem, những thức ăn nào bị nhiễm độc- Phương đại sư lo lắng hỏi , nàng liền vòng kiếm tra lần lượt hết tất cả thức ăn, mọi người trong gian bếp sững sờ cứ nhìn mãi theo từng hành động của nàng. _Không Phương đại sư, nương ta chưa kịp hạ độc, chỉ vì con phát giác có độc người nương ta mà thôi- nàng ra khiến mọi người đều thở phào nhõm bởi có số dĩa thức ăn được mang để phục vụ những vị khách đến Thiếu Lâm. _May mà con đòi ta đến đây, nếu ta biết chuyện gì xảy ra, Thiếu Lâm làm sao mà dám ngẩng mặt lên nhìn các bằng hữu giang hồ- Phương đại sư xoa đầu nàng cười phúc hậu, đúng là nương vừa tài giỏi lại vừa tốt bụng, giang hồ xuất được nhân tài như thế, phật tổ đúng là hiển linh. _Dạ...- nàng cười cái rồi cũng cùng mọi người bắt đầu nấu ăn, nàng đòi tự mình nấu điểm tấm sáng, tuy sợ nàng làm xong nhưng mọi người thấy nàng muốn thế ai cãi lại vì nàng vừa cứu mọi người màn hiểm nguy.Nàng làm từ chiều... đến tối xong, tuy vậy nhưng Bạch Linh vẫn cố gắng quan sát những ai khả nghi và chạy kiểm tra những thực phẩm từ bên ngoài vừa mới mang vào.10 nồi hấp bánh khổng lồ đều được nàng chiếm dụng, bánh nàng làm gồm hai loại là bánh mai cùng bánh quế, hai món nàng rất thích ăn... thế nhưng trong cái thời đại mà nàng xuyên lại hề có. Mọi người trong bếp đều rất háo hức muốn ăn thử bánh nàng làm thử vì mùi thơm từ 10 cái nồi kia phát ra có sức dụ dỗ rất lớn a. _Linh nhi, bánh chín chưa , ta muốn ăn thử- nương mom men đến gần nàng và hỏi _Ân... nhưng sao ngươi chờ đến ngày mai, cũng được ăn thử thôi mà- nàng mỉm cười nhìn nương trước mặt khiến ai cũng bừng tỉnh đại ngộ, ngày mai là ăn được, sao cứ phải thức mà trông ngóng làm gì, thế là mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn nàng ở lại canh nồi bánh. Sáng hôm sau, khi tiếp khách , Trượng đại sư được mọi người khen tấm tắc về loại bánh lạ mà ngon như thế, uống chung với nước trà thơm quả rất hợp a. Bữa điểm tâm sáng của nàng cũng được những người nấu trong bếp khen ngợi thôi, nhưng nàng lại quyết định làm ra món bánh khác.Vì thức khuya nên nàng cũng mệt mỏi và về phòng ngủ, quên mang thức ăn cho 3 cục cưng của nàng. Ngủ thẳng giấc đến chiều, nàng lại tỉnh dậy đến phòng bếp xem phần bột mình ủ từ sáng như thế nào. Hoàn hảo, tất cả đều đúng ý nàng mong muốn, hôm nay nàng lại làm bánh trôi hấp và loại bánh của phương tây là bánh Custars. Tuy hơi cực hơn tý nhưng vì mọi người , nàng hơi cực tý cũng chẳng sao. _Linh nhi, bánh con làm rất ngon, ngày mai còn làm tiếp bánh đó nhé- Phương đại sư xoa đầu nàng _Ơ... nhưng con làm món khác mất rồi... mọi người từ từ thưởng thức, bảo đảm mỗi bữa sáng hoàn toàn khác nhau- nàng vui vẻ với Phương đại sư khiến ai cũng ngạc nhiên, còn nhiều món bánh lạ hơn nữa sao, nương này là từ đâu đến thế nhỉ. _Được, nếu con muốn làm loại bánh khác con cứ làm, ta cũng cản- Phương đại sư gật đầu chấp thuận rồi tiếp tục phải tiếp khách, chỉ còn 3 ngày nữa là đến địa hội, người đến càng lúc càng đông a... phần bánh hôm nay nàng phải chuẩn bị gấp đôi hôm qua rồi a.Đến đêm khuya mà đại sảnh của Thiếu Lâm Tự vẫn còn tiếp khách ra vào nườm nượp, thấy Phương đại sư đối mình rất tốt, lại thấy đại sư phải miệt mài tiếp đãi mọi người mà thức ăn khuya lại có. Nàng búng tay cái, lôi cái nồi lớn ra để nấu trà, còn dư bột, nàng làm bánh táo để đại sư thưởng thức và tiếp đãi mọi người a. Còn về phần trà nàng bỏ thêm ít thảo mộc vào để tăng cường sức khỏe cho đại sư. Đến giờ Tuất( khoang giờ đêm) nàng trực tiếp bưng trà và bánh lên cho đại sư cùng các vị khách cùng thưởng thức. Ai cũng hài lòng vì khi đến trễ bọn họ cũng mệt và đói, thưởng thức miếng bánh thơm ngon như thế ai mà thích. _Linh nhi... vất vả cho con rồi- Trương chưởng môn cũng phụ Phương đại sư tiếp khách, nghe Phương đại sư kể về nàng khiến ông khỏi khâm phục _A... sao con lại vất vả bằng Trương chưởng môn được, để con lấy bánh thêm cho tiền bồi- rồi nàng vội dùng khinh công rời để lấy bênh bánh và trà, món ăn của nàng vơi rất nhanh a.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 17 Đúng như dự đoán, bữa điểm tâm sáng hôm sau đều được ủng hộ ngờ. Nàng tiếp tục nấu điểm tâm cho đến lúc đại hội võ lâm diễn ra.Sáng ngày khai mạc địa hội, các vị nhân sĩ võ lâm chính phái trong giang hồ đều có mặt đầy đủ, nàng được ngồi ngang hàng với Trương chưởng môn khiến ai cũng tò mò nhìn về phía nàng, Trương Phong Vân nhìn nàng với vẻ vui mừng thôi. Các đây 2 hôm khi biết nàng tới đây, mà các món điểm tâm sáng cũng chính do nàng làm khiến lòng hâm mộ của đối với nàng dâng lên ít. Thiên Vĩ cũng tới, nhìn nàng ở phía , vui mừng khôn xiết, đúng là mái tóc đó, hình dáng đó... tại sao lại sơ xuất đến thế kia chứ. _Kính thưa các vị bằng hữu trong võ lâm, sau khi đại hội võ lâm minh chủ diễn ra và tìm ra vị minh chủ với cho võ lâm là Yên Quân Các minh chủ, lần này... đại hội được mở ra nhằm chiêu mộ những cao thủ mới trong chính phái để có thể chống lại người trong hắc đạo giang hồ. Bọn họ ra tay sát hại nhiều người vô tội khiến người người bất nhẫn. Rất mong các vị cùng nhau hiệp lực trừng trị tận gốc những mối họa lớn cho giang hồ- Phương đại sư dùng nội công truyền ra tứ phía, ai ai cũng nghe mồn lời ông . _Hoan hô- mọi người đều hô vang khí thế hùng dũng cả góc trời, Trấn Khương mình trong đám đông khỏi cười thầm, thấy Linh nhi ngồi phía liền hiểu Linh nhi tuy là người của U Minh cốc nhưng lại hành xử rất quang minh chính đại, vẫn thoải mái ngồi đó dù biết Minh Thần giáo cũng ất xem trọng nàng khiến tò mò về nàng của hằn càng tăng thêm bội phần.Đến quá trưa nàng vội nhớ ra mình còn phải làm điểm tâm cho bữa sáng mai liền đứng dậy rời và dặn Phương đại sư có muốn gặp nàng đến gian phòng bếp để gặp, nàng vừa rời lập tức có 6 nam nhân liền đuổi theo nàng. _6 người các ngươi theo ta có chuyện gì- nàng chuẩn bị xong các phần bánh và bò vào nồi. Rồi thong tha đứng trước sân nha bếp to, 6 nam nhân nhảy xưống trước sân và bất ngờ nhìn nhau, nàng quết nhìn lượt, tay cầm tách trà thong thả nhấp môi. _Linh nương... tại hạ chỉ là muốn gặp nương chút- Trương Vân Phóng vái nàng cái, ánh mắt đầy trìu mến nhìn nàng _Ngươi sao lại tới- Thiên Vĩ nhìn hắc y nhân cái _Thưa, là người lần trước mà ta với chủ nhân- hắc y nhân giải thích, thấy Thiên Vĩ ra hiệu liền lập tức lui còn thấy bóng dáng. _Lạc Ngư nương, lâu gặp- Tuy hiểu tại sao Trương Phong vân lại gọi nàng là Linh nương, nhưng Yên Quân Các và Du Trọng Hải đều nhận ra đây là vị nương thổi sáo hồ sen ở Vương phủ. _Linh nhi, nàng có thể thu hút đống nam nhân tới đây, quả tầm thường- Hàn Trấn Khương nhìn nàng tỏ vẻ đầy nghi vấn, sao cái tên minh chủ cùng bang chủ cái bang lại kêu nàng là Lạc Ngư _Lạc muội- Thiên Vĩ khẽ gọi nàng, mong sao người đứng trước mặt mình phải là ảo ảnh, bàn tay run run đưa về phía trước. _Thứ nhất , mọi người gọi ta là Linh nhi, tên đầy đủ của ta là U Minh Bạch Linh, thứ hai... ta chẳng làm việc gì đắc tội với các người, hiểu các người kiếm ta có việc gì- nàng lãnh đạm quét nhìn 5 tên nam nhân chết tiệt hết chuyện làm mà cứ theo nàng.Khiến 5 tên bị ánh mắt nàng quét qua liền thấy gai gai trong người. 5 tên nam nhân mỗi người suy nghĩ nhưng đứng trước vị nương này đều là vì 2 chữ khâm phục mà đến. Còn nàng quay lại chăm sóc cho mấy cái mẻ bánh của nàng mà thèm để ý 5 tên đứng như trời trồng ở ngoài sân. _Linh nhi, cho ta làm với nàng có được hay - là Hàn Trấn Khương vẫn nhanh tay, có thể là người có kinh nghiệm dụ dỗ nữ nhân nhất trong 5 người nhưng vừa đến gần liền bị con dao phay trong nhà bếp kề ngay cổ _Biến ngay, ta cần ngươi giúp- nàng nhả ra lời vàng ngọc khi con dao kề sát vào cổ Hàn Trấn Khương khiến 4 tên kia hẹn mà nhìn nhau cái rồi chảy mồ hôi. Nàng quả đúng là nữ nhân khác người mà. _Haha, Linh nhi, ta ra ngoài là được- Hàn Trấn Khương khẽ nhún người ra ngoài sân, đùa được đùa được, nàng phải loại người dễ đùa a, xém tí là tiêu mạng ta rồi. _Lạc muội, là muội đúng , dù muội có đeo mặt nạ hay đổi tên... ta đều nhận ra muội- khẽ gọi nàng, cái hình dáng khom người đưa củi vào lò khiến thấy xót xa, nàng gầy thấy , cũng thèm nhìn đại ca là . _Phải... trước đây ta tên Lạc Ngư, nhưng Lạc Ngư chết, người đứng trước mặt Thiên Vĩ công tử là U Minh Bạch Linh, hề liên quan can hệ gì đến công tử, tại ta bận, mong mọi người giùm- tuy bên ngaòi như thế nhưng trong lòng nàng khỏi đau lòng, đánh nàng chưởng rơi xuống vực sâu, bây giờ lại gọi là Lạc muội, khỏi tức cười. _Linh nương, nếu cần tại hạ giúp đỡ gì xin cứ sai bảo, xin trước- tuy lòng hơi bàng hoàng khi thấy các nhân vật võ lâm cao thủ đều tìm đến nàng, nhưng nếu nàng muốn Trương Phong Vân đều dám cãi, liền xoay người trở về lôi đài của đại hội võ lâm. Thấy Trương Phong Vân bỏ , Yên Quân Các cùng Du Trọng Hải cũng dám ở lại, nàng mà phóng thêm 2 cây ngân châm nữa chắc bọn họ toàn mạng liền lập tức rời . Chỉ còn 2 tên mặt dày Thiên Vĩ cùng Hàn Trấn Khương quyết tâm ở lại. _Linh muội...- khó chịu đổi tên nàng rồi - là ta sai, muội có thể tha thứ cho ta được , là ta sai khi đánh muội mà nguyên do, ta quá vội vàng quá hấp tấp... _Im - nàng ngắt lời rồi quay lại nhìn Thiên Vĩ- ý đồ của ngươi là gì, ngươi nghe ta hay sao, Lạc Ngư chết... nghĩa muội của ngươi chết rồi, ngươi hiểu hay cố tình hiểu. Nhìn vẻ ánh mắt nàng như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Vĩ, Hàn Trấn Khương bất thần rời lại mấy bước, khí ở đây quả ổn, huống chi làm việc lớn, thể vì chuyện mà bị mọi người phát , Hàn Trấn Khương bỏ rồi hòa vào đám đông trong giang hồ _Linh muội, muội muốn đánh muốn mắng hay muốn giết ta cũng được, nếu như thế làm cho muội thấy vừa lòng hả dạ- đối với nàng chút e sợ, nhưng cảm thấy mình có lỗi với nàng, cũng may nàng còn sống, nếu nàng chết còn hối hận đến nường nào. _Ta quen biết ngươi- nàng trong lòng rất khó chịu, biết người đẩy mình xuống vực là Lâm Tuyền, nhưng hiểu sao nhớ lại vì Lâm Tuyền mà đánh nàng khiến lòng càng rối bời khó chịu thôi, nếu đối với nàng khó xử như thế, nàng liền lập tức rời . _Linh muội- chụp lấy bàn tay nàng và kéo nàng vào lòng minh( ăn đậu hũ của Linh tỉ, hắc hắc)- muội đừng rời bỏ ta, muội có biết suốt mấy tháng qua ta đều tìm muội ở khắp nơi, lòng ta tràn ngập hối hận vì những hành động của mình, muội hãy tha lỗi cho ta... sư phụ ta quở trách ta nặng nề, thậm chí đuổi Lâm Tuyền ra khỏi Quỷ Bảo ... tất cả cũng đều vì muội, muội...- vừa định tiếp có chất lòng am ấm thấm vào áo của . _....- nghe hằn vậy, nàng chỉ im lặng , nước mắt kìm nén bây lâu nay trào ra từ lúc nào hay, hóa ra vẫn tìm nàng, còn đuổi cả Lâm Tuyền khỏi sư môn, hèn gì ta mới đến đây hạ độc như thế. gỡ ra, nhìn nàng khóc như thế, lòng cũng thấy xót xa thôi, đáng tiếc khuôn mặt bị che kín nên nhờ nước mắt nên mới biết nàng khóc. _Muội đừng khóc mà, là ta sai ta sai- liền ôm nàng vỗ về- mặt muội bị gì chứ _Đại ca...- nàng khẽ thốt lên khiến tim dường như ngừng đập, nàng như thế tức là tha thứ cho rồi, đứng chết trân như thế, nàng lại thêm câu khiến càng vui hơn- mặt muội sao cả _Ân... ta biết rồi, ta vui quá- bế nàng xoay xoay thôi, đợi đến khi nàng bảo chóng mặt mới chịu thả nàng ra, cả hai cùng ngồi trò chuyện , lâu lâu nàng lại xem món bánh điểm tâm kia như thế nào mà thèm quan tâm đại hội diễn ra đến đâu. Đến gần trưa, mọi người đến nhà bếp thấy cả hai chuyện vui vẻ khiến nhiều nử tử khỏi ghen tị với nàng, ai mà biết Thiên Vĩ lạnh lùng, thế mà chuyện với nàng lại cười tươi như hoa. _Linh nhi..., Thiên Vĩ... con cũng ở đây sao, cả hai quen nhau à- Phương đại sư thấy cả hai cùng chuyện rất hôp nhau liền bất ngờ thôi, chợt nhớ lại việc chính ông liền tiếp- Yên trang chủ bị trúng ám khí có độc, Linh nhi mau tới xem sao _Vâng- mẻ bánh nàng cũng nầu xong, nàng vội vàng kéo cùng với Phương đại sư đến gian phòng của Yên trang chủ.Ờ đó có mặt của Yên Quân Các cùng với Yên Quân Trứ. _Ưhm...- nàng bắt mạch rồi cảm thán khó hiểu, sau đó nàng tìm khắp cơ thể Yên trang chủ cũng thấy ngoại thương đâu cả, bất ngờ nàng cười lớn làm ai cũng ngạc nhiên, giọng điệu đầy sát khí- còn dám thử tài của bổn nương, Phương đại sư cũng đem con ra mà chơi đùa, Yên trang chủ có dậy hay để ta tặng người ít độc Băng Tằm. _Hả- Thiên Vĩ ngoác mồm nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu, nhưng thấy Yên trang chủ lồm cồm bò dậy, miệng cười tươi nhìn nàng đầy ý. _Linh nương, tài năng xuất chúng, từng nghe người người ca ngợi nhưng vẫn tin, lần này lão phu ta thực bái phục- Yên trang chủ nhìn nàng cười rồi tiếp- rất xứng đáng làm con dâu của Yên gia. _Hừ... phải chăng Yên trang chủ quá tự mãn- nàng nhếch miệng cười khinh bỉ- ta hề muốn làm con dâu của Yên gia trang, huống chi ta cũng muốn có cha chồng chuyên lừa gạt người khác, xứng ư... con trai Yên lão gia thực xứng với ta _Hảo... có chí khí- Yên trang chủ những tức giận mà còn nhìn nàng thập phần hài lòng _Đại ca, chúng ta , Phương đại sư... người thực đem con ra làm trò đùa rồi- nàng quay lại nhìn Phương đại sư trách móc thôi _Ấy... là ta lừa Phương đại sư, chính đại sư cũng biết kia mà- Yên trang chủ cố giải thích với nàng. _Tiểu nhân- nàng quay lại phun vào mặt Yên trang chủ hai chữ rồi bước ra ngoài cùng Thiên Vĩ, để lại Yên Quân Các ngẩn ngơ nhìn nàng, Yên Quân Trứ tức tối, Yên trang chủ cứ mỉm cười gật đầu mãi thôi _Linh muội...- bước theo nàng trong lòng hơi lo, ràng là nàng tức giận chuyện của Yên trang chủ, chỉ muốn nàng luôn luôn vui vẻ chứ phải tức giận như thế. Yên trang chủ tuy cũng khiến rất khó chịu nhưng nàng còn tức giận hơn. _Hử..., ai da, muội sao, chỉ là đói quá, muốn rủ huynh vào nhà bếp xem có gì ăn - nhưng vừa vào bếp đột nhiên mọi người đều vây lấy nàng cho nàng vào trong, càng cho vào nàng càng muốn vào , tình cảnh trước mắt nàng phải há hốc mồm rồi hét lên. Ai... cái đám người này, lựa đúng lúc nàng ở trong bếp liền ăn vụng bánh điểm tâm của nàng mất rồi.... ôi... thế là phải làm lại hay sao. _Linh muội, để ta phụ muội- nhìn tình cảnh trước mắt, khỏi buồn cười, càng khâm phục tài nấu nướng của nàng sát đất, ra biết nàng còn bao nhiêu tài giấu trong người đây a. _Linh nhi, tha lỗi cho bọn ta- đám nữ nhân nhìn về phía nàng cười tươi- tại nó hấp dẫn quá làm chúng ta dừng tay được mà. _Mọi người làm việc , để ta tự làm lại được rồi, đại ca giúp muội lấy bột đến đây- nàng bắt đầu bắt tay làm lại, thiệt là khổ quá mà. khì ngoan ngoãn nghe nàng sai bảo như chú cún con.Việc đó làm người đau lòng thôi, đó chính là Trương Phong Vân, muốn giúp nàng là thế, thế mà bị nàng đuổi như đuổi tà, nghe phụ thân kể mới biết nàng và Thiên Vĩ kết nghĩa huynh muội. hối hận sao lần đại hội ở Yên gia trang đến tham gia, gặp nàng sớm hơn Thiên Vĩ và biết đâu người bây giờ gần gũi nàng là chứ phải tên Thiên Vĩ kia.