ĐẠI NÁO MỘT PHEN - TRÚC NHÃ (Hoàn) (SƯU TẦM)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 8

      Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa thư phòng của mình hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào nàng và , nhất là ánh mắt đầy ghen ghét của tì thiếp trong Vương phủ, mỗi ánh mắt là con dao chém thẳng vào người của nàng. Tuy hơi khó chịu nhưng nàng vẫn bước tiếp ra bên ngoài, nhưng lại bị đám nữ nhân chặn lại.
      _Ngươi là ai, sao dám tùy tiện vào thư phòng của Vương gia- Kiều Mai là trong những tì thiếp của Vương gia, là con của đại tướng quân triều đình,thường hay ỷ vào thế lực của cha mà tự tung tự tác.
      _Là ta cho muội ấy vào- thấy đám tì thiếp của mình làm khó muội muội, làm sao để yên được chứ, ánh mắt như ngàn đao chém thẳng vào đám nữ tử trước mặt( người ta ánh mắt 1 con dao, ý 1 ánh mắt tới cả ngàn đao, đem bán phế liệu sướng nhắm)
      _Vương gia, nếu nương đây có thể vào được thư phòng của ngài ắt phải tài mạo song toàn, có thể cho tì thiếp cùng thi đấu với nương ta phen- Kiều Mai tiếp túc tiếp
      _Được, trẫm làm trọng tài- Thiên Hạo từ cửa Vương phủ bước vào, có thể kéo dài thời gian hoàng mình ở càng lâu càng tốt chứ sao
      _Tham kiến Hoàng Thượng- mọi người quỳ xuống
      _Không thi đấu sao, ép được ta sao- nàng thốt ra, tiếng mềm mại thánh thót làm ai cũng lâng lâng nhưng kèm theo đó là giá lạnh thôi, nàng ghét phải tranh đấu với người khác, cái gì thuộc về mình mãi mãi thuộc về mình, cần phải gượng ép.
      _Có thể xem là thánh chỉ được hay - Thiên Hạo nhìn vị nương trước mặt mình xem chừng có chút quen thuộc
      _Chuyện như vầy cũng có thể đem ra thành thánh chỉ hay sao, nên cẩn trọng suy nghĩ lời , ta cũng rảnh dây dưa với cái đám tì thiếp được thụ sủng này đâu, muốn đấu với ta để khoe tài với Vương gia à, bổn nương biết từ khuya, cần phải hao tốn sức lực làm gì- nàng quay sang đám tì thiếp, ánh mắt băng lãnh như muốn nuốt chửng từng người vì dám cản trở kế hoạch điều tra của nàng.
      _Ngươi...- Kiều Mai nên lời, đúng là ả định làm thế để lấy lòng của Vương gia, nhưng chưa gì bị lật tẩy, suy nghĩ hồi ả ta tiếp- lẽ ngươi sợ thua hay sao
      _Cứ cho là vậy, ta thua sao, ngươi làm gì được ta... giết ta... hạ nhục ta..., giết chắc được còn hạ nhục a... loại tiểu thư có ăn có học mà đòi thi đấu với người ở ngoài giang hồ, biết ai xấu hổ hơn đây- nàng lại to tiếng- hai cái tên chết tiệt kia, hôm qua sao bây giờ còn trở lại đây hả- rồi nàng phóng ngân châm về phía 2 bóng người nóc nhà của Vương phủ
      _Ách...a....- Yên Quân Các bị trúng ngân châm nhưng biết là nàng muốn sát hại mình, chỉ phóng vào vai nhưng ngân châm lại xuyên thẳng qua cơ thể khiến hiến đau buốt thôi. Còn Du Trọng Hải may mắn thoát được ngân châm trong gang tất khỏi dổ mồ hôi hột, may la hai người ở khoảng cách xa mà còn xém trúng, nếu ở gần thêm chắc hậu quả cũng bị giống tên Yên Quân Các kia mất thôi.
      _Các ngươi lui hết cho ta- Hoàng Thượng ra lệnh, ai dám tuân theo, nàng cũng định rời bị Thiên Hạo gọi ngược trở lại- riêng Lạc Ngư ở lại- Thiên Hạo sớm nhận ra, cái chiều cao, vóc dáng rất giống vị công tử kia, huống chi cái khí thế băng lãnh ngút trời kém hoàng đệ mình đâu phải ai cũng có được.
      _Không hổ là Hoàng Thượng, đoán được thân phận của ta- nàng đứng lại gần phía đại ca của mình rồi quay lại chuyện với Thiên Hạo.
      _Đây là vị công tử hôm qua- Yên Du hai người ngạc nhiên kém, nếu hôm qua vị công tử đó là nữ nhân, vậy hôm nay đường đường chính chính trở về làm nữ nhân biết còn xinh đẹp biết nhường nào, nhưng nữ nhân như nàng sao lại có nội công thâm hậu đến vậy, làm người ta hâm mộ vô cùng
      _Lạc Ngư nương, có thể bỏ mạng che măt xuống được - Thiên Hạo muốn nhìn xem khi nàng trở thành nữ nhân còn xinh đẹp đến nhường nào đây.
      _Không thích- nàng phẩy tay cái đáp lại, mặt của nàng bộ ai muốn nhìn là nhìn được hay sao, còn nghe nàng thế khỏi vui sướng, muội muội chỉ cho mình ta thấy mặt mà thôi.
      _Hoàng đệ biết Lạc nương là nữ nhân- Thiên Hạo tò mò hỏi
      _Ân... nhưng đệ mới biết tối hôm qua- cũng phải cảm ơn cái hồ sen đó lằm, nếu có nó sao biết nàng là nữ giả nam trang- muội ấy giấu kĩ lắm- tới đây liền nhìn qua nàng, đôi mắt tựa hồ có lay động khiến càng vui vẻ hơn.
      _Ách... vậy... vậy... - Thiên Hạo rất muốn được nhìn thấy gương mặt của nàng, trong lòng cũng hơi ghen tị với hoàng đệ của mình, có thể đường hoàng nhìn thấy gương mặt nàng còn phải ráng mong nàng chấp thuận cho .
      _Các người rốt cuộc lại vào Vương phủ vì chuyện gì- nàng thèm để tâm đến tên Thiên Hạo chết tiệt đó nữa, quan trọng là tại sao hai tên Yên Du ràng là rất có địa vị giang hồ mà cứ lén lén lút lút chui vào Vương phủ vì cái lí do gì kia chứ.
      _Haha, bọn ta rất muốn gặp nàng, từ hôm qua thấy nàng rất thú vị, nên hẹn nhau vào gặp nàng để kết giao bằng hữu, ai ngờ giờ mới biết nàng lại là nữ nhân a- Du Trọng Hải vui vẻ giấu diếm
      _Cơ hồ các ngươi quá rảnh rỗi có việc gì làm phải- nàng quắt mắt nhìn bọn dở hơi này- bất quá ta cũng chẳng muốn kết giao với loại người chuyên lén lún rình rập người khác, kính thỉnh 2 ngươi chỗ khác giùm cho
      _Ách... sao lại thế, bọn ta muốn kết giao bằng hữu kia mà- Yên Quân Các cố nhịn đau , trong giang hồ phàm là nam muốn kết giao bằng hữu với bọn họ, là nũ muốn làm nương tử, sao cái nương quái gở trước mặt lại thèm xem họ ra gì, hiểu nổi
      _Vậy làm bằng hữu các ngươi ngay?- nàng hỏi, cái lũ dây dưa này khiến nàng thực nhức đầu chịu được
      _Ân...- Yên Du hai người cùng gật đầu
      _Được... ta tên là Lạc Ngư...19 tuổi...như vậy đủ chưa- nàng suy nghĩ chút rồi tự giới thiệu về bản thân mình chút
      _Hảo, bọn ta đều 24 tuổi, tên Lạc muội biết, nay có thể kết giao làm bằng hữu cũng thỏa lòng, bọn ta xin cáo từ, hẹn ngày tái ngộ- Yên Du hai người vui vẻ rời khỏi Vương phủ, quái... sao chỉ kết giao với nương mà khiến bọn họ vui vẻ đến vậy nhỉ.Còn nàng thở hắt ra cái, cuối cùng vứt được đống nợ kia qua bên rồi.
      _Lạc muội, hành trang chuẩn bị đầy đủ chưa- lòng ôm bụng cười rũ rượi, hai cái tên Yên Du kia làm cho ngạc nhiên, theo biết bọn họ có hành tung khá bí , lại ít khi kết giao bằng hữu giang hồ, thế mà bây giờ phải chờ muội muội của mình đồng ý mới chịu yên phận mà rời , Lạc muội à... muội đúng là kì quái quá mà.
      _Lạc nương... có thể... cho ta nhìn thấy mặt lần được hay - Thiên Hạo bỏ cuộc, rất muốn rất muốn được thấy dung mạo nàng lần, có điều gì đó trong lòng cứ thôi thúc khiến yên
      _Xem rồi Hoàng Thượng làm ơn cũng hồi cung giùm ta nhé- nàng biết hôm nay là cái ngày quái gì mà đủ bọn người dai như đỉa cứ bám lấy nàng, đuổi hết cho rảnh nợ.
      _Được, ta là Hoàng Đế, ra ắt phải giữ lời của mình- Thiên Hạo chỉ muốn xem mặt nàng, như vậy chắc cũng đủ mãn nguyện nhưng... từ lúc mạng che được mở ra, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia ra làm đứng vững,kèm thêm bộ y phục trắng thướt tha khiến nàng càng thêm mê người, ràng là hề trang điểm sao lại có thể thu hút người ta đến vậy, trong lúc còn ngất ngây nàng che mạng trở lại.
      _Đại ca, thôi- nàng mang theo tay nải và leo lên Hồng Mã, huýt tiếng dài Tuyết Vũ cũng từ từ hạ xuống cánh tay của nàng.
      _Hoàng huynh, bọn đệ nhé- vái hoàng huynh vái rồi cũng leo lên ngựa cùng nhau phi nước đại ra khỏi thành để tránh chú ý.
      _Thôi rồi- Thiên Hạo vỗ trán mình cái, nàng xa rồi, đáng ra mình nên nhìn vao gương mặt ấy, sau nay phải như thế nào nếu cứ mãi suy nghĩ về gương mặt nàng, hoàng đệ à hoàng đệ, đệ đúng là làm khổ ta rồi.

      Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa thư phòng của mình hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào nàng và , nhất là ánh mắt đầy ghen ghét của tì thiếp trong Vương phủ, mỗi ánh mắt là con dao chém thẳng vào người của nàng. Tuy hơi khó chịu nhưng nàng vẫn bước tiếp ra bên ngoài, nhưng lại bị đám nữ nhân chặn lại.
      _Ngươi là ai, sao dám tùy tiện vào thư phòng của Vương gia- Kiều Mai là trong những tì thiếp của Vương gia, là con của đại tướng quân triều đình,thường hay ỷ vào thế lực của cha mà tự tung tự tác.
      _Là ta cho muội ấy vào- thấy đám tì thiếp của mình làm khó muội muội, làm sao để yên được chứ, ánh mắt như ngàn đao chém thẳng vào đám nữ tử trước mặt( người ta ánh mắt 1 con dao, ý 1 ánh mắt tới cả ngàn đao, đem bán phế liệu sướng nhắm)
      _Vương gia, nếu nương đây có thể vào được thư phòng của ngài ắt phải tài mạo song toàn, có thể cho tì thiếp cùng thi đấu với nương ta phen- Kiều Mai tiếp túc tiếp
      _Được, trẫm làm trọng tài- Thiên Hạo từ cửa Vương phủ bước vào, có thể kéo dài thời gian hoàng mình ở càng lâu càng tốt chứ sao
      _Tham kiến Hoàng Thượng- mọi người quỳ xuống
      _Không thi đấu sao, ép được ta sao- nàng thốt ra, tiếng mềm mại thánh thót làm ai cũng lâng lâng nhưng kèm theo đó là giá lạnh thôi, nàng ghét phải tranh đấu với người khác, cái gì thuộc về mình mãi mãi thuộc về mình, cần phải gượng ép.
      _Có thể xem là thánh chỉ được hay - Thiên Hạo nhìn vị nương trước mặt mình xem chừng có chút quen thuộc
      _Chuyện như vầy cũng có thể đem ra thành thánh chỉ hay sao, nên cẩn trọng suy nghĩ lời , ta cũng rảnh dây dưa với cái đám tì thiếp được thụ sủng này đâu, muốn đấu với ta để khoe tài với Vương gia à, bổn nương biết từ khuya, cần phải hao tốn sức lực làm gì- nàng quay sang đám tì thiếp, ánh mắt băng lãnh như muốn nuốt chửng từng người vì dám cản trở kế hoạch điều tra của nàng.
      _Ngươi...- Kiều Mai nên lời, đúng là ả định làm thế để lấy lòng của Vương gia, nhưng chưa gì bị lật tẩy, suy nghĩ hồi ả ta tiếp- lẽ ngươi sợ thua hay sao
      _Cứ cho là vậy, ta thua sao, ngươi làm gì được ta... giết ta... hạ nhục ta..., giết chắc được còn hạ nhục a... loại tiểu thư có ăn có học mà đòi thi đấu với người ở ngoài giang hồ, biết ai xấu hổ hơn đây- nàng lại to tiếng- hai cái tên chết tiệt kia, hôm qua sao bây giờ còn trở lại đây hả- rồi nàng phóng ngân châm về phía 2 bóng người nóc nhà của Vương phủ
      _Ách...a....- Yên Quân Các bị trúng ngân châm nhưng biết là nàng muốn sát hại mình, chỉ phóng vào vai nhưng ngân châm lại xuyên thẳng qua cơ thể khiến hiến đau buốt thôi. Còn Du Trọng Hải may mắn thoát được ngân châm trong gang tất khỏi dổ mồ hôi hột, may la hai người ở khoảng cách xa mà còn xém trúng, nếu ở gần thêm chắc hậu quả cũng bị giống tên Yên Quân Các kia mất thôi.
      _Các ngươi lui hết cho ta- Hoàng Thượng ra lệnh, ai dám tuân theo, nàng cũng định rời bị Thiên Hạo gọi ngược trở lại- riêng Lạc Ngư ở lại- Thiên Hạo sớm nhận ra, cái chiều cao, vóc dáng rất giống vị công tử kia, huống chi cái khí thế băng lãnh ngút trời kém hoàng đệ mình đâu phải ai cũng có được.
      _Không hổ là Hoàng Thượng, đoán được thân phận của ta- nàng đứng lại gần phía đại ca của mình rồi quay lại chuyện với Thiên Hạo.
      _Đây là vị công tử hôm qua- Yên Du hai người ngạc nhiên kém, nếu hôm qua vị công tử đó là nữ nhân, vậy hôm nay đường đường chính chính trở về làm nữ nhân biết còn xinh đẹp biết nhường nào, nhưng nữ nhân như nàng sao lại có nội công thâm hậu đến vậy, làm người ta hâm mộ vô cùng
      _Lạc Ngư nương, có thể bỏ mạng che măt xuống được - Thiên Hạo muốn nhìn xem khi nàng trở thành nữ nhân còn xinh đẹp đến nhường nào đây.
      _Không thích- nàng phẩy tay cái đáp lại, mặt của nàng bộ ai muốn nhìn là nhìn được hay sao, còn nghe nàng thế khỏi vui sướng, muội muội chỉ cho mình ta thấy mặt mà thôi.
      _Hoàng đệ biết Lạc nương là nữ nhân- Thiên Hạo tò mò hỏi
      _Ân... nhưng đệ mới biết tối hôm qua- cũng phải cảm ơn cái hồ sen đó lằm, nếu có nó sao biết nàng là nữ giả nam trang- muội ấy giấu kĩ lắm- tới đây liền nhìn qua nàng, đôi mắt tựa hồ có lay động khiến càng vui vẻ hơn.
      _Ách... vậy... vậy... - Thiên Hạo rất muốn được nhìn thấy gương mặt của nàng, trong lòng cũng hơi ghen tị với hoàng đệ của mình, có thể đường hoàng nhìn thấy gương mặt nàng còn phải ráng mong nàng chấp thuận cho .
      _Các người rốt cuộc lại vào Vương phủ vì chuyện gì- nàng thèm để tâm đến tên Thiên Hạo chết tiệt đó nữa, quan trọng là tại sao hai tên Yên Du ràng là rất có địa vị giang hồ mà cứ lén lén lút lút chui vào Vương phủ vì cái lí do gì kia chứ.
      _Haha, bọn ta rất muốn gặp nàng, từ hôm qua thấy nàng rất thú vị, nên hẹn nhau vào gặp nàng để kết giao bằng hữu, ai ngờ giờ mới biết nàng lại là nữ nhân a- Du Trọng Hải vui vẻ giấu diếm
      _Cơ hồ các ngươi quá rảnh rỗi có việc gì làm phải- nàng quắt mắt nhìn bọn dở hơi này- bất quá ta cũng chẳng muốn kết giao với loại người chuyên lén lún rình rập người khác, kính thỉnh 2 ngươi chỗ khác giùm cho
      _Ách... sao lại thế, bọn ta muốn kết giao bằng hữu kia mà- Yên Quân Các cố nhịn đau , trong giang hồ phàm là nam muốn kết giao bằng hữu với bọn họ, là nũ muốn làm nương tử, sao cái nương quái gở trước mặt lại thèm xem họ ra gì, hiểu nổi
      _Vậy làm bằng hữu các ngươi ngay?- nàng hỏi, cái lũ dây dưa này khiến nàng thực nhức đầu chịu được
      _Ân...- Yên Du hai người cùng gật đầu
      _Được... ta tên là Lạc Ngư...19 tuổi...như vậy đủ chưa- nàng suy nghĩ chút rồi tự giới thiệu về bản thân mình chút
      _Hảo, bọn ta đều 24 tuổi, tên Lạc muội biết, nay có thể kết giao làm bằng hữu cũng thỏa lòng, bọn ta xin cáo từ, hẹn ngày tái ngộ- Yên Du hai người vui vẻ rời khỏi Vương phủ, quái... sao chỉ kết giao với nương mà khiến bọn họ vui vẻ đến vậy nhỉ.Còn nàng thở hắt ra cái, cuối cùng vứt được đống nợ kia qua bên rồi.
      _Lạc muội, hành trang chuẩn bị đầy đủ chưa- lòng ôm bụng cười rũ rượi, hai cái tên Yên Du kia làm cho ngạc nhiên, theo biết bọn họ có hành tung khá bí , lại ít khi kết giao bằng hữu giang hồ, thế mà bây giờ phải chờ muội muội của mình đồng ý mới chịu yên phận mà rời , Lạc muội à... muội đúng là kì quái quá mà.
      _Lạc nương... có thể... cho ta nhìn thấy mặt lần được hay - Thiên Hạo bỏ cuộc, rất muốn rất muốn được thấy dung mạo nàng lần, có điều gì đó trong lòng cứ thôi thúc khiến yên
      _Xem rồi Hoàng Thượng làm ơn cũng hồi cung giùm ta nhé- nàng biết hôm nay là cái ngày quái gì mà đủ bọn người dai như đỉa cứ bám lấy nàng, đuổi hết cho rảnh nợ.
      _Được, ta là Hoàng Đế, ra ắt phải giữ lời của mình- Thiên Hạo chỉ muốn xem mặt nàng, như vậy chắc cũng đủ mãn nguyện nhưng... từ lúc mạng che được mở ra, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia ra làm đứng vững,kèm thêm bộ y phục trắng thướt tha khiến nàng càng thêm mê người, ràng là hề trang điểm sao lại có thể thu hút người ta đến vậy, trong lúc còn ngất ngây nàng che mạng trở lại.
      _Đại ca, thôi- nàng mang theo tay nải và leo lên Hồng Mã, huýt tiếng dài Tuyết Vũ cũng từ từ hạ xuống cánh tay của nàng.
      _Hoàng huynh, bọn đệ nhé- vái hoàng huynh vái rồi cũng leo lên ngựa cùng nhau phi nước đại ra khỏi thành để tránh chú ý.
      _Thôi rồi- Thiên Hạo vỗ trán mình cái, nàng xa rồi, đáng ra mình nên nhìn vao gương mặt ấy, sau nay phải như thế nào nếu cứ mãi suy nghĩ về gương mặt nàng, hoàng đệ à hoàng đệ, đệ đúng là làm khổ ta rồi.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 9
      được đoạn khá xa , và nàng cùng giảm tốc độ rồi thong thả . Tuy nhận thức nàng là con , nhưng những cuộc trò chuyện hề thay đổi và vấn đề chính là tìm cách khám phá ra thánh địa của Minh Thần giáo. Nhưng lúc sau lại đổi chủ đề là đến Quỷ Bảo, nơi mà sư phụ
      _Sư phụ của huynh có đứa con nuôi nữa a...- thêm-muội ấy đáng lắm, muội gặp chắc chắn thích ngay.
      _Ân...- Lạc Ngư gật đầu nhưng có vẻ như trong lòng mang chút khúc mắc, hóa ra còn nữ nhân đại ca đối xử tốt chứ phải riêng mình.
      Quỷ Cốc của sư phụ ở Thạch Lâm, đúng như tên gọi, ở đây là 1 rừng đá lớn và rất sắc nhọn, có hòn to đến hàng chục trượng, tựa như những nhòn núi , rất khó để tim ra Quỷ BẢo, nếu có Thiên Vĩ dẫn đường, chưa chắc nàng tìm ra.Bước vào Quỷ Bảo nó hang động rất lớn thậm chí có cánh cửa bằng đá rất lớn được chặn ở bên ngoài đó gọi là Quỷ Môn a. Gõ vào từng phiến đá cánh cửa theo thứ tự nhất định, cánh cửa to khẽ mở ra để cho nàng và bước vào bên trong , nhưng càng bất ngờ hơn như dự đoán của nàng Quỷ Bảo nơi tối tăm Quỷ Bảo lại là nơi có phong cảnh rất hữu tình, xa xa có thác nước lớn đổ nước xuống phía bên dưới, xung quanh lại có rất nhiều hoa đào thi nhau đua nở, những con thú rừng như thỏ sóc cứ chạy tung tăng khắp nơi, chim lại hót véo von cành, sau khi trả thù xong nàng cũng muốn đến đây sống dài dài.
      _Muội thấy thế nào- nhìn nàng há hốc mồm nhìn cảnh vật mà khỏi vui vẻ, y hệt như lần đầu sư phụ đưa đến đây.
      _Sư huynh về- thiếu nữ với làn da trắng muốt, môi đỏ như son , đôi mắt láy đen tinh nghịch xuất từ phía vườn đào rồi chạy vào ôm chầm lấy , thiếu nữ ấy tên Lâm Tuyền, lúc sau thiếu nữ ấy mới phát sư huynh mình còn chung với nương khác che mạng hết mặt.
      _Sư muội, ngoan nào, sư phụ đâu rồi- ngại ngùng gỡ tay Lâm Tuyền ra khỏi người mình, để cho muội muội nhìn thấy cảnh này chắc ấy hiểu lầm mình và sư muội mất thôi
      _Sư huynh, đây là ai- Lâm Tuyền khách khí, chỉ thẳng mặt nàng mà hỏi khiến nàng hơi khó chịu, nhưng nàng chỉ khẽ nhíu mày vì suy cho cùng thiếu nữ đứng trước mặt chắc cũng độ tuổi như mình, hơi ngông cuồng 1 tí cũng chả sao, huống chi lại là con nuôi của Tửu Quỷ.
      _Sư muội,bất lễ quá- thấy nàng khẽ nhíu mày cũng hơi chột dạ, vội đẩy tay của Lâm Tuyền ra, biết Lâm Tuyền tuy bản tính cao ngạo coi ai ra gì nhưng so với nàng mà còn thua kém bậc- đây là người sư phụ muốn gặp, muội đừng làm khó dễ người ta
      _Hứ, muội báo cho sư phụ đây- thấy sư huynh mình che chở cho nữ nhân khác khiến Lâm Tuyền nàng rất là khó chịu, sư huynh phải luôn thương mình nhất hay sao, nghĩ đến đây lòng Lâm Tuyền càng khó chịu, nàng biết tâm tư sư huynh mình chứ, nàng biết sư huynh chỉ coi mình là muội muội nhưng nàng cố gắng hơn nữa để sư huynh chấp nhận mình mà.
      _Muội theo ta- nắm tay Lạc Ngư qua khỏi vườn đào, bàn tay mềm mại nhắn khiến cảm thấy thoải mái, chỉ muốn nắm tay nàng mãi thôi. Đến căn nhà bằng trúc ngay giữa vườn đào, liền kéo nàng bước vào, ông lão khoảng 60 tuổi khề khà uống rượu- Sư phụ- vái người ngồi uống rượu 1 vái
      _Bái kiến Tửu Quỷ tiền bối- nàng cũng vái 1 vái, đến đây ông lão mới quay lại làm nàng sửng sốt, cái khí thế hừng hực kinh người, ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào mắt nàng thăm dò cứ như muốn xuyên thấu tâm trí nàng.
      _Sư phụ, đây là Lạc đệ mà con kể, nhưng ai ngờ nàng ấy lại là nữ nhân- vui vẻ ngồi cạnh Tửu Quỷ- tửu lượng của nàng ấy cũng kém gì đệ tử đâu, vừa nghe được câu này mắt Tửu Quỷ sáng bừng vội đưa cây gậy chống ngoắc ngoắc nàng lại gần, nàng hiểu ý liền ngồi cạnh lão bất ngờ hơn là Tửu Quỷ chụp lấy tay nàng và bắt mạch.
      _Hảo... hảo... công lực tốt, con còn trẻ thế này mà hơn hẳn đệ tử của ta rồi- đến đây lão cười sàng khoái vuốt râu cái- nghe cái tên Trương Phong Luân chết tiệt con có thể giải được độc dược Mao Địa Hoàng, đúng là nhân tài trăm năm hiếm có
      _Tiền bối quá lời- nàng cúi đầu lắng nghe Tửu Quỷ
      _Ầy... quá lời cái gì chứ, sư phụ của con là ai- Tửu Quỷ hỏi tiếp, khẽ đánh giá tiểu nha đầu ngồi trước mặt mình, khí phách tồi, kém gì tên đệ tử của mình, hảo 1 cặp xứng đôi nha.
      _Thưa, bọn họ có dạy võ công nhưng ai nhận con làm đệ tử cả, có 2 người là Song Bội dạy cho con từ thuở bé, còn có 2 vị nữa con biết tên nhưng tặng cho con Huyền Thiên bí kíp, nhưng...- đến đây lòng nàng buồn rười rượi...- bọn bọ bị Minh Thần giáo...
      _Haiz... các vị bằng hữu của ta, sao lại trước ta bước thế này, 2 vợ chồng tặng con Huyền Thiên bí kíp là Hắc Phong Song Ám, 4 người đều là bằng hữu của ta cả- đến đây Tửu Quỷ cũng thở dài rồi nhìn nàng- tiểu nha đầu, con tháo mạng cho ta ngắm đệ tử cưng của 4 người đó được hay sao.
      _Ấy... con... quên mất, ...để tiền bối chê cười rồi- khi nghe đây là bằng hữu của 4 vị sư phụ, nàng khỏi cảm thấy ấm áp, vội vội vàng vàng nàng liền tháo mạng che mặt ra.
      _Hảo... 4 tên lão đầu đó có con mắt tinh đời, chọn được đệ tử tài mạo song toàn như thế này đây- đến đây lão vỗ vai nàng cười sảng khoái, càng lúc càng thấy xứng đôi với đệ tử mình nha.
      _Nghĩa phụ, món ăn tới đây- Lâm Tuyền cũng từ vườn đào bước vào, chợt thấy Lạc Ngư xinh đẹp tuyệt vời lòng chột dạ, phải sư huynh mình thích nàng ta rồi đấy chứ, ngay cả nghĩa phụ tính tình cộc cằn nay gặp nàng cũng lại cười rất nhiều nha.
      _Nói cho muội biết, Quỷ Bảo ra có rất nhiều đệ tử a, có điều bọn họ ở chỗ khác, được vào nơi này đâu- mỉm cười giải thích cho Lạc Ngư hiểu, thấy sư phụ đối tốt với nàng như thế, khỏi lòng.
      _Được rồi, con lui , để ta và Lạc Nhi tâm chút- lão ngụ ý muốn và Lâm Tuyền cùng lui ra, tâm trạng hôm nay lão cực tốt nha, phải uống cho say mới được, nàng cũng vui kém ai ngờ tiền bối lại là bằng hữu của các vị sư phụ, tốt quá rồi, nàng cũng muốn uống trận cho thỏa chí. Đến đêm khuya, được lệnh của sư phụ bước vào trong căn nhà trúc:
      _Đồ đệ ngoan, kiếm được tiểu muội vừa đáng lại uống rượu giỏi- lão nhìn nàng gục mặt bàn trong lòng rất vui vẻ, nữ nhi tài a, uống với lão từ trưa cho đến khuya mới gục ngã, quả phải người bình thường, dù có say nhưng vẫn có lời nào bất lễ với lão, sao lão kiếm ra nữ nhi này sớm nhỉ, thế là đỡ quạnh hiu hơn rồi- con mau đem tiểu nữ nghỉ ngơi, nó cũng mệt lắm rồi
      _Vâng- bế nàng vào lòng , mùi hương cơ thể hòa quyện với mùi rượu làm lòng lâng lâng, khuôn mặt say ngủ tựa như tiên nữ say giấc nồng khiến muốn hôn nàng cái quá . Thong thả bế nàng khỏi vườn đảo và tiến dần về phía thác nước, đây là căn phòng lần trước trở về bài trí cho nàng, cằn phòng là hang động sau thác nước nhưng lại hề nghe thấy tiếng ồn của nước chảy vì ngăn cách bởi vách đá. Hạ nàng xuống giường vui vẻ nhìn ngắm nàng, bàn tay chủ ý khẽ vuốt lấy gò má trắng trẻ của nàng, môi đào hé mở khiến cưỡng lại dược mà hôn nàng cái, giật mình với hành động của chính mình, toàn thân nóng bừng và vội chạy ra khỏi thác nước. Mọi hành động của đều bị người nhìn thấy, đó chính là sư muội của mình Lâm Tuyền.
      _Tại sao chứ- nhìn thấy tình cảnh trước mắt , Lâm Tuyền khỏi đau lòng, nàng ở hcung với bao lâu, lại bằng 1 nương gặp gỡ vài lần,nàngg cắm ghét cái sắc đẹp trời cho kia, ở Quỷ Bảo ai cũng khen nàng là mỹ nhân, thề mà bây giờ lại có người còn đẹp hơn cả nàng, chiếm lấy trái tim của sư huynh, nàng phải phá hủy cái dung mạo ấy... để sư huynh quay về bên cạnh nàng.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 10
      Sáng hôm sau, Lạc Ngư thức giấc, Tửu lão đúng như tên gọi, lần đâu tiên nàng lại say biết trời trăng chi hết, vươn vai cái, nàng nhận thấy mình nằm ngủ trong hang động, theo ánh sáng bước ra nàng mới biết mình nằm ngủ trong thác nước, hảo... nàng rất thích như thế, chắc đại ca sắp xếp cho nàng căn phòng tuyệt vời như thế này. Bước khỏi thác nước nàng thong thả dạo những khu vực xung quanh, thỏ con rất nhiều a, chúng lại cứ vây lấy nàng, sợ con người, nàng ngồi xuống chơi đùa với chúng, có cả sóc và khỉ nữa... khác chốn bồng lai tiên cảnh tí nào.Những chú thỏ thấy nàng vuốt ve chiều chuộng càng thêm thích thú mà nhảy lên người nàng mà ngồi.
      Còn , mang thức ăn đến cho nàng thấy căn phòng trống , bước ra ngoài tìm kiếm hồi mới thấy nàng ngồi đùa nghịch với bầy thú rừng, quái lạ... phải bọn chúng rất sợ con người hay sao, sao giờ lại tụ tập đống xung quanh nàng thế kia, quả là cảnh lạ hiếm có . liền quay lại phòng và bưng đồ ăn sáng đến cho nàng, ăn ở ngoài trời phải là thú vị hơn sao. Chợt nghe tiếng động, bầy thú rừng bắt đầu chạy tán loạn, nàng quay người lại mới phát bưng khay đồ ăn đến cho nàng
      _Đại ca- nàng quay lại rồi kêu
      _Ân... huynh mang đồ ăn đến cho muội, có cần phải mời luôn mấy tiểu bạch thỏ xung quanh muội ăn sáng luôn - thấy bầy thú rừng chạy hết liền cười thầm, biết thế là tốt, còn dám vây quanh nàng ta đều đem thịt hết( ác vừa thôi cha)
      _Chúng đâu ăn được những món này, huynh ăn cùng muội cho vui- rồi nàng kéo ngồi xuống, cả hai cùng chuyện rôm ra suốt góc trời, để ý Lâm Tuyền đứng ở xa xa tức giận ngút trời, hận thể đem Lạc Ngư giết chết.Ăn sáng được lúc cả hai lại được Tửu Quỷ mời đến cùng trò chuyện, Lạc Ngư cảm thấy cứ sống như thế này hạnh phúc biết mấy, giá như có món thù phải trả chắc nàng rời khỏi đây.
      Nhưng quả là người tính bằng trời tính, Lâm Tuyền sắp đặt mưu, sáng hôm sau, Lâm Tuyền có mặt tại phòng nàng và dọn món ăn cho nàng. Lạc Ngư cảm thấy trong món ăn có mùi độc dược , đó là độc cây Thụy Hương, tuy độc tính nhưng khi trúng độc gương mặt bị phá hủy hoàn toàn, nàng có cách chữa nên vẫn ung dung và ăn vào. Nhưng lòng tự hỏi tại sao Lâm Tuyền lại đối xử với mình như thế, Lâm Tuyền còn dắt nàng rời khỏi Quỷ Bảo và đến cái vực sâu thăm thẳm, vừa bước xuống Hồng Mã nàng liền bị Lâm Tuyền tấn công, tuy công lực nàng hơn Lâm Tuyền rất nhiều nhưng bọ trúng độc, làm sao có thể chống lại được Lâm Tuyền. trong lúc cái chết cận kề , Lâm Tuyền bỗng tự đâm vào vai mình cái mà té xuống, tay quẳng thanh kiế về phía nàng.
      _Lạc nương, xin đừng giết hại ta... là ta tốt, ta nên nhìn ngắm sư huynh- Lâm Tuyền thay đổi thái độ khiến nàng cực kì ngạc nhiên, nhưng thấy Lâm Tuyền vừa rồi muốn sát hại mình trong lòng khỏi tức giận, nàng làm gì sai kia chứ, ai có lỗi với nàng đều phải chết, cố gắng cầm thanh kiếm, nàng tiến dần về phía Lâm Tuyền.
      _Ngừng tay- thanh quen thuộc vang lên, Thiên Vĩ tới, từ xa nhìn thấy hai người giao đấu, đến gần lại thấy nàng chĩa kiếm vào sư muội của mình khiến hán phát hoảng, nhưng nàng bỏ mặc lời đại ca , nàng cũng hiểu tại sao Lâm Tuyền thay đổi thái đổi đến như vậy, khẽ cười lạnh tiếng nàng tiếp tục tiến gần đến Lâm Tuyền.
      _Hự....- trong miệng nàng ói ra ngụm máu đen , cơ thể lắc lư muốn ngã, quay lại nhìn thấy chính đại ca là người phát chưởng khiến nàng khỏi đau đớn- Đại ca...
      _Lạc muội- cảm thấy dòng máu nàng ói ra có chút bất thường, màu đen... phải nàng bị trúng độc chứ... thể nào, Lạc Ngư có thuốc giải trong người kia mà nhưng vừa suy nghĩ tới đó thấy nàng nhìn mình đầy ai oán từ từ lui mình đến cạnh miệng vực... lại thấy Lâm Tuyền hạ nàng xuống vực khiến Lạc Ngư đỡ được mà té xuống vực sâu, hoảng loạn định đuổi theo cây gậy móc bay ngược trở về, đó chính là cây gậy của Tửu Quỷ.
      _Hảo...- nàng nhìn Lâm Tuyền rồi nhắm mắt từ từ, nàng quả là sơ sót, chỉ tiếc thù này chưa trả cho 4 vị sư phụ, nàng làm sao ăn với họ ở dưới cửu tuyền, đại ca... ... phải là đại ca của nàng nữa, chính phụ con nữ kia giết hại nàng, nếu nàng có thể sống sót cũng thèm gặp mặt nữa, thà nàng có người thân, còn hơn để loại người như thế làm tổn hại mình.
      _Sư phụ- ai oán quay đầu nhìn Tửu lão
      _Có muốn cứu cũng kịp, chỉ sợ ngươi cũng chết cùng với tiểu nha đầu đó mà thôi- Tửu lão lắc đầu, ông thể ngờ đứa con nuôi mình chăm sóc bây lâu lại là con người tàn ác đến như thế, lão nhìn nhầm người mất rồi
      _LẠC MUỘIIIIIII...... - gào thét trong đau đớn, chính hạ nàng chưởng... tại sao kia chứ... tại sao nàng lại muốn giết sư muội, ắt hẳn phải có lý do...
      _Ta chứng kiến tất cả, từ lúc ngươi hạ độc Lạc nhi- Tửu lão bất ngờ quay lại nhìn Lâm Tuyền khiến ả hoảng sợ- Lạc nhi biết ngươi bỏ độc nhưng vẫn cứ ăn, phá hủy dung nhan Lạc nhi, còn muốn giết cả Lạc nhi nữa sao
      _Ta....- Lâm Tuyền lòng rối bời, chợt thấy ánh mắt lóe sáng tiến gần về phía nàng khiến nàng càng thêm hoảng sợ
      _Nói... tại sao ngươi hạ độc Lạc muội, tại sao ngươi muốn giết hạ nàng ấy- điên cuồng tiến tới bóp cổ Lâm Tuyền
      _Vì ta dám cướp mất sư huynh, ả ta đẹp hơn muội, đương nhiên muội phá huy nhan sắc ta để huynh quay về bên muội- Lâm Tuyền ức chế hết tâm tư mình- huống chi chính sư huynh cũng cho ta chưởng đấy thôi- đến đây ả ta cười to khoái chí- ta có được sư huynh, ả ta cũng thể nào đâu, dù rớt xuống đây ả ta có chết, cũng dám ló mặt ra vì dung nhan của mình đâu.
      _Ngươi....từ nay, ngươi bị trục xuất khỏi Quỷ Bảo... vĩnh viễn- Tửu lão rất tức giận với đứa nghĩa nữ này, sống lâu với lão cũng ít nhiều lão thương mến nên cũng chẳng nỡ xuống tay giết chết, nhưng lão phế hết võ công của Lâm Tuyền rồi dùng khinh công đem trở về Quỷ Bảo. Lâm Tuyền ngây ngốc hồi cũng rời mất. Sáng hôm sau liền ra đúng miệng vực hôm qua, thấy Hồng Mã và Bạch Vũ vẫn ở đó nhai cỏ bắt rắn chờ đợi chủ nhân trở về. định tiến lại gần Bạch Vũ bay vút lên còn Hồng Mã hí lộng muốn lại gần. Nên biết hai con vật này ở bên cạnh nàng từ lâu nên cũng sinh ra linh tính, hôm qua thấy thương nàng, hai con vật này tự biết chủ nhân mình là do hại, nhưng hai con vật này ngoài việc chờ đợi chủ nhân mình quay về biết làm gì hơn.
      _Các ngươi như thế mà ghét bỏ ta , thế nàng ấy còn căm hận ta đến mức nào đây- nhìn hai con vật trung thành với chủ nhân, lòng thấy nhói đau, nàng phải rất thông minh sao, muốn giết ai ắt phải có lí do, tai sao lại dồn nàng vào đường cùng như thế, sao chặn nàng lại rồi hỏi mọi chuyện cho ràng kia chứ.Trong khi đó...

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 11
      Ngay ở phía dưới vực có mõm đá khá lớn nhô ra, người phụ nữ mặc bộ đồ đen, gương mặt tuy tàn phai theo thời gian nhưng vẫn nhận ra được người phụ nữ khi trẻ ắt là mỹ nhân.
      _Haiz... ông trời a, ta số có chồng, cứ mình sống với cái lũ đệ tử chán chết được a..., mau mau cho ta đứa con để bầu bạn chứ- người phụ nữ thầm than vãn mình rồi nhìn con đường mòn từ mõm đá lên tới tận vách núi phía loại cỏ xanh mơn mởn - nhưng bất quá làm gì có đứa nào xuống đây được chứ, cỏ Địa Lôi ai muốn vượt qua cũng hơi khó, trừ phi là rơi từ kia xuống a... - người phụ nữ than vãn nghe tiếng động mạnh từ phía trềuyn xuống, thân hình màu trắng cứ rơi từ cành cây này xuống cành cây khác từ vách núi mọc ra, người phụ nữ liền sử dụng khinh công bắt lấy thân thể đó, hóa ra là tiểu nha đầu nhưng sao dung mạo lại bị phá hủy hết như thế này, người phụ nữ ngủi ít mùi máu ra là độc Thụy Hương, cũng khó để chữa khỏi, để xem thử khi phục hồi biết tiểu nha đầu dáng vẻ ra sao nhỉ, bất quá cũng tạ ơn ông trời a- người đâu, mau đưa tiểu nữ này vào trong
      _Vâng ạ- đám nha hoàn từ trong hang động lớn nối liền với mõm đá bước ra đưa Lạc Ngư vào trong.
      Sau 3 ngày được người phụ nữ kia chăm sóc, nàng dần dần hồi phục được ý thức, khi tỉnh dậy nàng thấy xung quanh hơi tối, chỉ có ánh đèn dầu thắp sang căn phòng, nàng định ngồi dậy toàn than nhức mỏi , khí lực cũng còn
      _Tiểu nha đầu, dậy rồi a- thấy nàng tỉnh, người phụ nữ vui vẻ- con nên năm nghỉ, Thụy Hương được chữa khỏi nhưng con bị rơi từ vách múi xuống, cơ thể va đập khá nhiều nên chưa bình phục lại hết được đâu.
      _Thưa tiền bối... đây là đâu- nàng khẽ lên tiếng, hơi thở khá hỗn loạn
      _Đây là U Minh cốc, là ta cứu con, tiểu nha đầu con nha, ngờ hồi phục lại xinh đẹp đến vậy, giọng nghe cũng rất hay- người phụ nử mỉm cười thân thiện- ta là chủ cốc này, gọi là U Minh Vương Thúy.
      _Vâng, đa tạ U Minh tiền bối cứu giúp- nàng khẽ cười , xem ra 4 vị sư phụ phù hộ nàng, nàng chưa thể chết được
      _Nha đầu, tạo sao con rơi xuống đây, lại bị trúng độc như thế, ai ganh tị với diện mạo của con- nghe U cốc chủ thế, nàng khẽ rúng động, nước mắt kiềm chế mà rơi xuống, cố lấy lại bình tĩnh, nàng liền lại tất cả mọi chuyện cho bà nghe.
      _Hừm, đúng là loại người đê tiện khôn cùng, nếu con rơi xuống đây xem như chết, ta cầu trời mình đứa con con ra, con hãy làm con của ta, ta cũng đặt cái tên mới cho con, con thấy thế nào- nghe chuyện của nàng xong, bà khỏi căm phẫn, tiểu nương xinh đẹp là thế, cuối cùng lại ủy khuất mà bị rơi xuống chốn này, thể nào chấp nhận được
      _Ân...- nàng khẽ gật đầu
      _Con hãy gọi ta là mẫu thân, từ bây giờ con là U Minh Bạch Linh, U Minh là họ, Bạch là do lúc ta gặp con con mặc nguyên bộ đồ trắng, chữ Linh trong linh thiêng khi ông trời đáp ứng lời cầu của ta- bà lau nước mắt cho nàng
      _Mẫu thân- nàng cảm ơn người phụ nữ trước mặt mình, cứ tưởng mãi mãi mình có ai quan tâm, nay mẫu thân chăm sóc quan tâm, nàng còn mong gì hơn chứ.
      _Hảo, Linh nhỉ của ta khỏe lại, ta truyền lại cho con toàn bộ võ công ta học được... nhưng mà ta muốn với con chuyện- bà lấp lửng
      _Mấu thân xin người cứ - nàng gật đầu, mẫu thân muốn gì mà chẳng được chứ, mấu thân là nhất nhất đời này
      _Cái thằng tiểu tử giáo chủ Minh Thần giáo là cháu của mẫu thân, nhưng mà... ả thánh nữ kia là đệ tử mẫu thân đuổi ra khỏi cốc, theo như con kể về vết thương của các sư phụ con, chỉ sợ Minh Thần giáo có liên quan mà tất cả do ả thánh nữ kia muốn trộm bí kíp nhưng thành đó thôi- bà thiên thu bất tận
      _Ân... Linh nhi hiểu- nàng gật đầu, hóa ra chuyện của sư phụ nàng liên quan đến Minh Thần giáo mà chỉ do duy nhất ả thánh nữ kia gây ra
      _Mà con cũng là may mắn, ông trời còn thương con lắm đấy- mà bẹo má con - mau nằm nghỉ tĩnh dưỡng vài ngày, với công lực của con nhanh chóng khỏe lại ngay thôi mà
      _Vâng ạ- nàng ngoan ngoãn nằm nghĩ. Đúng như mẫu thân mình , cơ thể nàng sau 1 tuần hoàn toàn hồi phục rất may những vật dụng người nàng đều bị mất . Mẫu thân nàng thấy diện mạo nàng liền cho người khắc 2 viên đá trong suốt hình cánh bướm màu đỏ và màu xanh dương, chuyện gì đến cũng đến:
      _Mẫu thân... con mang đâu- nàng lắc đầu nhìn 2 cánh bướm trước mặt.
      _Nghe lời mẫu thân, con thấy ai ở U Minh cốc đều đeo, cả mẫu thân cũng đeo nè, phải rất đẹp hay sao- bà dụ dỗ con
      _Nhưng tại sao phải là cánh hoa giống mọi người mà là cánh bướm- nàng khó hiểu nhìn mẫu thân của mình, trán bà có bông hoa bằng đá màu vàng đính ngay giữa, nàng biết tuy hơi đau tí nhưng sao, cái nàng khó chịu là mọi đệ tử của mẫu thân cùng với mẫu thân đều mang cánh hoa, cớ gì mẫu thân lại bắt mình mang cánh bướm.
      _Con nghe lời mẫu thân hay sao- bà giả vờ ủy khuất nhìn nàng, bà biết tình con mình, tinh bề ngoài lạnh lùng nhưng rất sợ người thân mình đau lòng, và đây là bằng chứng.
      _Ân... con đeo, con đeo, mẫu thân đừng khóc mà- nàng vội vã gật đầu, chìa cái trán cao của mình ra cho mẫu thân, nhưng mẫu thân lại cho nàng uống thuốc khiên nàng ngủ thiếp . Hai mảnh đá đó chính là trong số bảo vật của U Minh cốc, từ hai viên đá đó tỏa ra nhiệt độ phù hợp với thời tiết,như trời lạnh toàn thân nàng ấm, còn trời nóng thân nhiệt nàng lại mát mạnh. Dĩ nhiên là nàng đâu biết điều này, và để gắn vào trán nàng lại là việc khó hơn vì mà muốn trán con mình có bất kì vết tích bị thương nào cả. canh giờ sau nàng tỉnh lại.
      _Linh nhi, con tỉnh rồi- bà khoan khoái uống trà, ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình rồi cười cách đắc chí.
      _Mẫu thân- nàng xoa xoa trán mình thấy hai viên đá kia đầu mình, nhưng hề đau tí nào nha... nàng cũng thấy vui vì hai viên đá này xuất đồng nghĩa cúng chứng minh nàng là người của U Minh Cốc. Mẫu thân đối xử với nàng rất rất tốt, lại còn tận tay may áo cho nàng, nàng quí người mẫu thân này xiết bao.
      _Linh nhi, con theo ta- bà kéo con sang cái hang khác cũng lớn kém, nhưng ở đây bóng người cũng hề có- đây là nơi tu luyện của ta, U Minh cốc có thứ võ công gọi là Băng Hỏa kiếm pháp, nhưng nếu mà luyện môn võ công này cũng xem như là bỏ- rồi trong tay bà cầm thanh kiếm tuyệt đẹp, phía chuôi cầm là viên ngọc phỉ thúy màu đen trong suốt, chĩa ra hai bên là hai con chu tước mắt được đính đá trắng trông sống động, ngay lưỡi kiếm bên con rồng màu xanh, bên có con rồng màu đỏ, lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra thứ hàn khí kinh người, chứng tỏ đó là bảo vật vô giá- cầm lấy, nó tên Băng Hỏa kiếm.
      _Ân...- nàng chụp lấy thanh kiếm
      _Luyện theo ta, vừa luyện ta đọc tâm pháp cho con cùng hiểu - bà hài lòng nhìn con , thanh kiếm này chưa đệ tử nào của bà cầm được, chỉ có kì duyên, khi cầm tay, thanh kiếm xác định được chủ nhân mới, và Linh nhi của bà đúng là chủ nhân chính thức của thanh kiếm này.Trong 3 tháng luyện tập, cảnh giới của nàng tiến bộ rất nhanh, tầng thứ 9 cao nhất khó khăn nhất nàng cũng vượt qua được.
      _Mẫu thân....- nàng mỉm cười nhìn mẫu thân sung sướng, nghiên cứu đề tài võ thuật, nàng càng lúc càng say mê.Mỗi khi luyện Băng Hỏa kiếm pháp, ánh mắt của nàng đổi màu, nếu dùng phần thượng tức thuốc tính băng, mắt nàng chuyển hết về màu xanh, còn phần hạ là hỏa, mắt nàng chuyển hết về màu đỏ, còn nếu áp dụng cả 2 tức là sử dụng tầng thứ 9 của kiếm pháp, con mắt của nàng là màu xanh, con còn lại màu đỏ.Còn bình thường mắt nàng vẫn là màu đen.
      _Hảo...- bà cũng phải hài lòng với kết quả này, khi xưa bà phải luyện đến 10 năm mới xong tầng thứ 9, thế mà con tài giỏi, ngộ tính cực cao trong 3 tháng có thể luyện thành. Nên biết luyện xong tầng thứ 9 , cơ thể tiếp thu thêm nguồn nội lực rất dồi dào, huống chi con mình có nội lực rất cao, nay tiếp thêm nội lực, ắt nó trở thành thiên hạ vô địch mất thôi- mẫu thân có chuyện muốn nhờ con đây
      _Mẫu thân xin cứ - nàng bỏ kiếm vào cái vỏ để sẵn sau lưng, bước dần về phía mẫu thân nghe mẫu thân sai bảo.
      _Là ta muốn con rời khỏi đây, đến Minh Thần giáo, bắt con thánh nữ giả mạo về đây, nhắn với giáo chủ là ở cốc mẫu thân tuyển chọn thánh nữ mới cho Minh Thần giáo- nhìn vẻ mặt sửng sốt của con mà khẽ cười- con yên tâm, mẫu thân đem con làm thánh nữ đâu, phải ở đây nghe mẫu thân sai bảo chứ.
      _Ân..- nàng mỉm cười, phải công nhận từ lúc đến đây, nàng cười nhiều hơn hẳn
      _Con nghe đây, tuy học xong Băng Hỏa kiếm pháp như con vẫn chưa biết uy lực của nó, khi là thượng... thanh kiếm chém vào ai người đó lập tức chết vì lạnh còn dùng hạ toàn cơ thể người bị chém bị bốc cháy, còn ai xui xẻo bị trúng tầng 9 sống bằng chết, lúc nóng lúc lạnh khiến ai cũng phải phát điên mà tự kết liễu đời mình.- bà vuốt tóc con - còn nữa, con cải trang cho cái sẹo to mặt cho mấu thân, lỡ tên nào động lòng bắt con mất mẫu thân biết chơi với ai
      _Linh nhi - nàng ngoan ngoãn gật đầu.
      _Hảo, Linh nhi, con uống thuốc của ta, có thể bước cỏ Địa Lôi dễ dàng, cứ theo đường mòn, con lên được đỉnh vực- bà chỉ cho nó con đường mòn- con phải bảo trọng, để còn về đây với mấu thân.
      _Ân...- nàng tiếc nuối ôm chặt mẫu thân rồi mới rời , sử dụng khinh công mẫu thân dạy, rất nhanh chóng nàng nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, nheo nheo mắt lại vài cái cho thích ứng với ánh sáng, nàng hít hơi dài, tiếng hý ngựa to, là Hồng Mã... nó chạy đến cạnh nàng và sung sướng kiếm mu bàn tay nàng, Bạch Vũ cũng xà xuống cánh tay nàng, đầu dụi dụi vào mặt nàng. Gặp được hai con vật cưng khiến nàng cực kì vui vẻ, thấy chung trung thành chờ mình mà gầy nhiều, nàng cũng khỏi đau xót, cưỡi lên Hồng Mã, nàng bộ thủng thẳng về thị trấn phía trước.
      Còn Thiên Vĩ, ngày nào cũng chờ nàng cùng với Hồng Mã và Bạch Vũ, nhưng vừa được lệnh của sư phụ kêu về có chuyện gấp, vừa quay trở lại hai con vật cũng biến mất, lẽ... nàng vẫn còn sống và quay trở lại, nếu hà cớ gì hai con vật đều biến mất( thông minh lắm giai)

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN
      Chương 12
      Đến thị trấn lớn ở phía trước, nàng bắt đầu hỏi đường để đến Miêu Cương, là vùng núi cao và đầy hiểm trở, chính mẫu thân với nàng rằng nơi đây mới chính là thánh địa của Minh Thần giáo. Cho Hồng Mã và Bạch Vũ ăn no nàng nhận thấy nếu mình cứ mang mạng che mặt hay lắm, bởi nó rất vướng víu và dễ bị giật ra, nàng thử đặt làm cái mặt nạ, như thế tốt hơn nhiều. Nghĩ là làm, nàng cũng đặt được cái mặt nạ ôm hết mặt chỉ để chừa ra phần môi đào chúm chím( phải ăn uống nữa chớ).Tiểu Ngư thực quán ở trước mặt, nhưng nàng lại bước vào với tư cách lão đại mà là với tư cách của thực khách, món ăn vẫn như xưa, bọn họ vẫn làm việc tốt trong thời gian mình vắng mặt, quả là đáng khen.
      _Này... nghe bọn Hắc Long bang tìm kiếm Thiên Vĩ đấy, mấy tháng trước khi định ám sát Thiên Vĩ, toàn bộ đều bị giết sạch- nhắc đến cái tên Thiên Vĩ khiến nàng khỏi khó chịu nhưng đành phải ráng nghe ngóng thông tin của Hắc Long bang xem sao, biết đâu có lợi ích gì đó cho mình cũng nên.
      _Các ngươi biết biết hai, Hắc Long bang muốn giết ai mà chẳng được, chúng có Minh Thần giáo làm hậu thuẫn mà, bất quá chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi- nguòi khác tiếp
      _Hừ, thế ngươi nghĩ 62 thi thể hắc y nhân nằm chết khô trong khu rừng gần kinh thành Bắc Kinh là gì, lẽ là giả , ngươi cứ ganh tị với người ta rồi kêu đó là lời đồn, chẳng ra gì- tên lúc đầu tiếp.Nghe xong đủ loại thông tin chỉ toàn là chuyện phiếm giang hồ khiến nàng có phần hơi nản, trả tiền phần cơm của mình, nàng leo lên Hồng Mã về hướng Miêu Cương. Nhưng vừa rời thị trấn được bao lâu nàng lại gặp đám thổ phỉ chặn đường:
      _Có bao nhiêu tiền, mau đem ra hết đây- tên cầm đầu có khuôn mặt to bặm trợn, vết sẹo lớn chằn chịt hết cả gương mặt, chĩa đao vào người nàng to tiếng.
      _Không đưa sao- nàng cười nhếch miệng, lũ ăn hại biết kiếm việc thiện lương mà làm, cứ phải làm ăn cướp mới chịu được hay sao.
      _Hừ, rơi vào tay bọn ta rồi còn ngoan cố, ngoan đưa hết tiền rồi đại gia cho nàng hầu hạ đêm- tên tướng cướp cùng lũ đồng bọn cười ha hả.Nhưng chỉ trong tích tắc khu rừng lại trở nên yên tỉnh trở lại.
      _Đó là cái giá phải trả- nàng nhìn đống thi thể trước mặt rồi thúc Hồng Mã tiếp
      _Hảo...- người đứng từ xa quan sát tàn cuộc rồi nhìn về phía nàng nở nụ cười kì lạ- có người như thế vào Dạ Thánh môn như chắp thêm cánh cho hổ rồi nhưng phải chảy mồ hôi hột khi có cây ngân châm bằng vàng phóng thẳng tới mặt mình.
      _Là người đàng hoàng cần phải nấp như thế- tuy bị lá cây che khuất nhưng nàng vẫn biết người đó ở đâu, do ở xa nên nàng nhận ra, chỉ tại cái tên đó lanh chanh kêu lên tiếng, ắt nàng nhận ra ngay
      _Haha- hắc y nhân bịt mặt đứng đối diện với nàng- chỉ là vô tình ngang lại bắt gặp thấy nương trổ tài, trong lòng khỏi nể phục
      _Ngươi dài dòng quá rồi, nếu ngang biến cho ta nhờ, đừng rỗi hơi vào chuyện đâu như thế- rồi nàng phất tay thúc ngựa bỏ , vị hắc y nhân khẽ cười tiếng, nương này quả rất kì lạ, làm người ta khỏi tò mò, nhưng cũng khẽ nhún mình biến mất khỏi khu rừng, quang cảnh chỉ còn lại xác chết của bọn lâm tặc ngu ngốc mà đụng đến nàng.Để đến được Miêu Cương, nàng cũng phải qua vùng núi Nam Chiêu, là nơi môn phái Võ tọa lạc, bỗng nhớ đến Trương chưởng môn, nàng khẽ mỉm cười, cũng nên đến chào hỏi tiền bối tiếng chứ nhỉ.Thong thả đến chân núi Võ , nàng nghe được tiếng hô hoán tập luyện võ công của đệ tử trong phái.
      _Kính chào hai vị, ta tên Lạc Ngư, xin mong với Trương chưởng môn là Lạc Ngư đến thăm hỏi sức khỏe của chưởng môn- nàng khẽ cúi đầu với hai người canh gác cổng
      _Xin nương chờ đợi, tại hạ bẩm báo ngay- trong hai người gác cổng vội chạy lên bẩm báo cho chưởng môn nhân biết. khác sau có 3 bóng người từ núi xuống, là người gác cổng, là Truơng chưởng môn, Phương đại sư.
      _Ô...- hai vị tiên bối ngỡ ngàng khi thấy thiếu nữ đeo mặt nạ đứng trước mặt dáng vóc có chút quen thuộc
      _Lạc Ngư... ngươi là vị nương sao- Trương chưởng môn ngỡ ngàng
      _Bái kiến Trương chưởng môn và Phương đại sư- nàng mỉm cười nhìn hai người
      _Haha, đời người lắm chuyện bất ngờ, đúng là ông trời có mắt, Lạc Ngư... con hãy vào trong cùng bọn ta, có chuyện khẩn cấp muốn nhờ đến con đây- Phương đại sư nhận ra giọng của nàng liền vui vẻ hơn, thân mật dắt tay nàng vào trong.
      _Chẳng hay hai vị tiền bối muốn nhờ ta chuyện gì- nàng cũng theo hai người lên núi, cước độ cả 3 người đều rất nhanh khiến hai vị tiền bối khỏi thầm khen nàng, ba bóng người thoăn thoát lên tới đỉnh núi, Trương chưởng môn dắt nàng vào căn phòng sạch nam thiếu niên nằm bất động giường.
      _Đây là Trương Phong Vân, con trai của Trương chưởng môn, vừa bị trúng độc Thiên Điểu và cũng bị đánh nội thương, rất may là cứu về đây kịp lúc- Phương đại sư tiếp- Lạc Ngư, y thuật con rất giỏi, con xem có thể chữa khỏi cho được , Thiên Điểu có thuốc giải.
      _Vâng, con tận sức- rồi nàng lấy viên giải dược của mình đưa cho Trương Phong Vân uống rồi mỉm cười- ra trước đây thuốc con cho Trương chưởng môn cùng Trương huynh đệ đây là cùng loại..
      _Nói vậy đây là...- Phương đại sư mông lung đoán ra nhưng dám tin
      _Con còn 6 viên giải dược, được gọi là Bách Độc Bất Xâm, nó có thể giải được tất cả các loại độc- nàng gật đầu, độc của Trương huynh được giải, chỉ cần dùng đến công lực nữa... nhưng...
      _Làm sao, bọn ta đều có công lực cả mà- Trương chưởng môn sốt sắng trả lời
      _Trương huynh phải chăng là bị nhận chưởng của Thiên Thù Vạn Độc Thủ- khi bắt mạch cho Trương Phong Vân sớm suy đoán ra, thấy hai vị tiền bối gật đầu mới bắt đầu tiếp- như thế nếu dùng nội lực chữa cho Trương huynh thi khi lành hoàn toàn mất công lực, phải luyện tập lại từ đầu.
      _Bọn của Hắc Long bang đúng là tàn ác- Trương chưởng môn nghe thế khỏi đau đớn, Vân nhi của ông từ bé rất đam mê võ công và cũng rất có năng khiều , nếu bây giờ mất hết nội công khác nào cắt đứt sinh mạng của nó chứ
      _Trương chưởng môn đừng quá lo lắng, con còn có cách có thể thử- nàng an ủi Trương chưởng môn, trong người đem ra bộ châm cứu bằng vàng mà lão ông cho, đây phải là những cây kim châm cứu bình thường, chúng được chia ra hai loại loại ở phía trong là những mảnh băng ngàn năm được bọc lại bàng vàng dùng để chữa nội công cho những người luyện nội công tính, loại là những mảnh đá thiên thạch từ bầu trời rơi xuông mặt đât cũng được bao bọc lại bằng vàng, dùng để chữa nội dương tính.
      _Có là có thể chữa được- Phương đại sư mừng rỡ, Lạc Ngư đúng là thần y tái thế mà
      _Vâng, xin mọi người tạm lánh mặt, con phải chữa bệnh- nàng cần tập trung, yên tỉnh giúp nàng tập trung cao độ, như vậy phong huyệt chính xác hơn. Suốt hai canh giờ trôi qua, nàng ngừng châm cứu lên cơ thể bất động kia.a

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :