TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 4 Lon Ton bước vào nhà bếp, nàng bắt đầu tung hứng phen, mùi thơm bay ra khiến ai cũng chột dạ nhớ ra là cũng gần trưa, mà cả 4 người nhất là 2 ông bà lão cũng chưa ăn gì từ sáng đến giờ, bụng liền réo ầm ĩ.Sau Khi nấu xong, Lạc Ngư vui vẻ bầy chén đĩa cùng món ăn tràn lan ra khắp bàn khiến ai cũng trố mắt, chậc chậc, nam tử như thế nào mà lại có thể làm ra những món ăn đẹp mắt và trông cũng rất khác lạ. Vui vẻ bới cơm cho bốn người, nàng mới nhận thấy 3 người còn lại nhìn mình cách chăm chú. _Ách... sao mọi người lại nhìn ta- nàng nhịn được liền hỏi- tuy nhìn hơi lạ nhưng ăn rất ngon a, lão ông người nên ăn cháo, tại hạ nấu cho người đây _Lạc huynh, ngươi làm ta bất ngờ quá đấy- Thiên Vĩ nhịn được- nam tử như huynh, nương nào cưới được chắc hạnh phúc cả đời đấy. _Phải phải, bà bà ta cũng nghĩ như vậy- bà bà mặt hiền cười phúc hậu- Lạc công tử văn võ song toàn,y thuật tài giỏi, ngay đến cả nấu ngon như thế, thể ngờ _A... phải rồi lão bà, tại hạ phân thuốc thành gói cho lão ông, cứ là bênh phong hàn , uống chắc chắn hết ngay. _Lạc huynh, những món ăn này tên gì thế, ta chưa từng nếm qua, nhưng rất ngon- nhìn chằm chằm vào những món ăn bàn, quả rất ngon mà còn lạ nha, ngự trù trong hoàng cung chưa chắc làm được những món như thế này. _Ách...- nàng đành phải ngồi liệt kê từng món ăn cho 3 người trước mặt cùng nghe. Sau bữa ăn trưa, nàng liền đem mấy con gà con, vịt con thả quanh sân cho lão bà chăm sóc, đất ở đây có gium, cần lão bà phải tốn gạo rồi, nàng còn đem them mấy hạt giống rau cải cho 2 ông bà rồi cùng Thiên Vĩ xin phép cáo từ _Lão công, chúng ta nên đến đáp nương kia chút gì chứ nhỉ- lão bà nhìn lão ông nằm giường ánh mắt lộ ra tinh quang, chứng tỏ là người có võ công thâm hậu khôn lường. _Hảo... ta thích nương đó, cứ đem Huyền Thiên bí kíp tặng cho nàng ta, con người như thế hẳn biết sử dụng Huyền Thiên cách tốt nhất- lão ông gật đầu, mỉm cười tinh quái- bất quá ta rất thích căn nhà nương này làm , đành rời bỏ _Đúng, ta cũng muốn, thôi cứ ở đây cho vui, cảnh vật thích hợp với đám người già của chúng ta - lão bà mìm cười rồi quay lưng ra ngoài cửa, sử dụng khinh công trực tiếp đuổi theo hai người Lạc-Thiên Đến phòng trọ, nàng thả mình xuống nghỉ ngơi, hôm hay cũng nhọc công quá rồi, bất quá nhìn bộ áo trăng người lấm lem bẩn, đành phải tắm phen, nhưng vừa ngồi dậy có 2 món đồ vật phóng tơi gồm phong thư và quyển sách, phong thư ghi 5 chữ :" học thuộc liền đem đốt", còn cuốn sách lại ghi 4 chữ bìa:" Huyền Thiên Bí Tịch".Nàng liền mở ra xem, hắc hắc... phải là bì kíp sử dụng ám khí mà lão ông sư phụ hay sao, nghe tuyệt tích giang hồ, lão ông sư phụ cũng kiếm ra, mình thực đúng là may mắn, học thuộc cuốn bí tịch này khó, nhưng chế tạo ám khí lại là chuyện khác, khiến nàng phải suy nghĩ phen rồi. _Lạc huynh, có ở trong đó - gõ cửa hỏi _Thiên huynh, mời vào- nàng liền đem cuốn bí tịch cất , rồi lên tiếng mời vào _Thật ngại quá, giờ ta có chuyện rất gấp, phải rời khỏi đây, ta muốn cáo biệt Lạc huynh- rất buồn vì đâu dễ mà kiếm được vị bằng hữu như nàng, nếu phải chuyện gấp, cũng vôi rời khỏi đây _Ân... hẳn là Thiên huynh có chuyện gấp, tại hạ cũng dám níu kéo- nàng gật đầu cái, tuy có hơi buồn nhưng Thiên Vĩ quả ra rất đúng lúc, nàng cần nghiên cứu cuốn Huyền Thiên bí tịch này cái . _Thật... ta rất muốn kết nghĩa huynh đệ cùng Lạc huynh , biết có được hay chăng- hằn nòi lên suy nghĩ của mình _Hảo... ta cũng rất muốn, Lạc Ngư ta năm nay 18- nàng gật đầu ưng thuận _Ta ... Thiên Vĩ, năm nay 20 tuổi- sau khi lập lời thề với trời đất, cả hai cùng vỗ vai nhau- Lạc đệ, ta phải rồi _Thiên huynh,bảo trọng- nàng chắp tay hướng về cúi đầu - hẹn ngày tái ngộ _Hẹn ngày tái ngộ- thong thả bước xuống lầu rồi cưỡi ngựa nhanh chóng mất hút, nàng nhìn theo đại ca chút rồi bắt đầu lấy Huyền Thiên bắt đầu mò mẫm nghiên cứu Đại hội ngày càng đến gần, nhưng nàng chẳng thèm bận tâm, nàng đốt Huyền Thiên bì tịch và tại nàng ở tiệm kim hoàng, nàng muốn làm cho mình bộ ám khí cho riêng mình, những cây kim bằng vàng,mỏng và được nàng gật đầu đồng ý đem cất ở thắt lưng. sảng khoái a... lại có thêm món đồ chơi mới, là quá tốt rồi.Bất quá trong lúc hưng phấn, có bàn tay mềm mại kéo nàng lại, người đó chính là Thu Nguyệt: _Lạc Ngư... ca ca -Thu Nguyệt ấp úng rồi đỏ bừng mặt khi nhìn Lạc Ngư _Cô nương là ai- nàng tùy còn nhớ vị nương này nhưng bất quá muốn tự gây phiền toái cho chính mình a, tốt nhất là cứ phủ nhận cho khỏe người _Huynh... nhớ ra ta hay sao- Thu Nguyệt buồn bã nhìn vào ánh mắt đầy lạnh lẽo của nam nhân trước mặt, người khiến mình suốt bao ngày qua tương tư mong nhớ _Mong nương thả tay cho- Lạc Ngư khách khí gạt tay Thu Nguyệt, hừ... con cổ đại e ấp , nhu lệ, thèn thùng đây sao, bất quá cũng là hám trai đẹp cả thôi _Nguyệt nhi, sao muội lại cùng cái tên chết tiệt này chứ hả-Yên Quân Trứ vội kéo ngược Thu Nguyệt trở lại , mắt trừng trừng nhìn Lạc Ngư, nhưng nàng đâu thèm để ý, cứ thong thả tiếp tục bước về quán trọ của mình.Yên Quân Trứ thấy nàng rồi liên quay qua nhìn Thu Nguyệt, nữ tử duy nhất mà khẽ - Nguyệt nhi, ta phải người tốt, muội nên gặp _Hừ...- nghe thấy Yên Quân Trứ khi lại xấu Lạc Ngư, trong lòng Thu Nguyệt bỗng dưng sinh khí- thế Trứ ca ca là người tốt chắc, nam tử như ca mà lại hiếp đáp bà lão- xong rồi nàng quay mặt bỏ , thèm để ý tới cái tên công tử kiêu ngạo này làm gì. _Công tử...- bỗng bóng người nhảy xuống trước mặt nàng- chủ tử của ta muốn mời ngươi chén trà, biết có được hay _Không hề- nàng phất tay sử dụng khinh công rời , nàng đọc truyện nhiều rồi, hắc hắc... bất quá... nàng muốn phải gặp mấy tên điên như vậy chút nào cả. Động tác tiêu sái của nàng đều được thu hết vào tầm mắt của người đứng lầu cao, bất quá người đó nở nụ cười đầy tò mò xen lẫn thích thú nhìn nàng rời . cũng khẽ lắc mình mà đuổi theo nàng, thấy nàng bước vào căn nhà ở ven bìa rừng có hơi bất ngờ, lẽ con người thoạt nhìn trông cao quý thế kia thế nào lại ở trong căn nhà bé tí thế này _Lão ông, người khỏe rồi chứ- nàng liền đến thăm hai ông bà lão , thực nhìn hai người khiến nàng cứ luôn nhớ tới hai vị sư phụ " ngầm" của mình _Hảo hao, ta rất khỏe rồi đây- ông lão mỉm cười với nàng, ánh mắt sắc bén nhìn ra xa ngoài cửa chút rồi thu lại ngay. _Lạc Ngư, ngươi cũng đến rồi, cùng với bọn ta ăn bữa cơm- lão bà mỉm cười đem ra ấm trà rót cho nàng chén, nhưng nàng lại ra trước cửa, tay cầm ngân châm phóng đến người lấp ló ở ngoài cổng theo dõi nàng, động tác rất nhanh, nàng nghĩ hai ông bà lão thể nào nhìn thấy được, lúc nàng quay như thế hai ánh mắt sắc bén chạm nhau tỏ vẻ rất hài lòng rồi thu lại ngay.Chỉ nghe tiếng rên đau đớn rồi thanh càng lúc càng xa dần rồi mơ hờ biến mất. _Hai vị ở đây biết có tốt , có cần tại hạ sửa chữa thêm thứ gì?- nàng quay lại nhìn căn nhà quan sát kĩ như muốn căn nhà này hoàn hảo để che nằng mưa gió lạnh cho 2 con người kia. _Lạc Ngư yên tâm, bọn ta sống ở đây rất tốt a... có đàn gà bầu bạn, bọn chung cũng biết ngoan ngoãn và nghe lời lằm đấy- bà lão mỉm cười vui vẻ Cùng hàn huyên trò chuyện lúc lâu và cùng ông bà lão ăn bữa cơm đạm bạc, nàng liền rời .Ngày khai mạc đại hội cũng đến, lôi đài được dựng nên ở cái sân rộng lớn ở Yên gia trang, nàng làm sao lại bỏ qua cuộc náo nhiệt như vậy, đương nhiên là cũng bước vào sân của Yên gia trang thích thú quan sát . ông người đàn ông thoạt hơn 50, bước lên lôi đài chắp tay vái cái, nàng nghĩ đây chắc chắn là Yên gia trang trang chủ. _Kính thưa các vị, tại hạ là Yên Quân Trọng, là trang chủ của Yên gia trang,nơi tổ chức đại hội lõ lâm lần này, lần thi đấu là loại trực tiếp, bất kì ai cũng có thể tham gia, ngoài ra chủ trì đại hội lần này còn có trị trì Thiếu Lâm Tự Phương đại sư, chưởng môn Võ Trương Phong Luân . Đại hội thi đấu cho phép sử dụng độc dược cũng như ám khí và mọi người cũng tinh thần thượng võ mà nương tay với nhau để tránh gây bất hòa về sau- sau khi trang chủ vừa dứt lời, mọi người hô vang phấn khích- Đại hội chính thức được bắt đầu. Tất cả những nhân vật có danh vọng giang hồ đều tham gia trận đấu, kể cả các vị thiếu niên có chút công phu cũng muốn góp phen náo nhiệt nhưng tuyệt nhiên có người chỉ đứng xem từ đầu đến cuối đó chính là Lạc Ngư nhà ta. Buổi sơ đấu cũng sắp kết thúc, chọn ra 11 người vào vòng trong để đấu, chỉ còn cần tìm thêm người nữa là đủ. Bỗng đoàn trống chiêng ồn ào ở trước cửa Yên gia trang. bàn tay nhắn từ kiệu phất tay, đoàn người như im lặng, Lạc Ngư nhìn thấy 2 lá cờ bay phất phới trước mặt thêu 3 chữ Minh Thần Giáo.Xung quanh im lặng cách khác thường, thiếu nữ mặc bộ y phục màu vàng che mặt khẽ đáp từ kiệu xuống , cả hai bên đều tách ra cho nàng qua. _Tiểu nữ là thánh nữ Minh Thần giáo, cũng muốn đến tham gia Đại hội võ lâm- nương áo vàng nhàng lên tiếng khiến mọi người dường như đóng băng, phải vì nàng toát ra hàn khí mà mà khí lại xuất từ hai chữ " thánh nữ" kia, ai ai mà biết, thánh nữ của Minh Thần giáo võ công cao cường, giết người chút gớm tay kia chứ.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 5 _Yêu nữ kia, bọn mi tại sao lại đến đây quấy rối, mau cút khỏi đây - người trong đám đông to tiếng kêu lên, nhưng vừa xong câu đó ngay cổ bị cắt đứt chết ngay lập tức khiến ai ai cũng kinh hoàng _Vị nữ thí chủ, còn tuổi sao lại ra tay độc ác như thế- Phương đại sư đứng dậy, mâu quang lóe lên đánh giá thánh nữ của Minh Thần giáo, tuy trông có vẻ tuổi nhưng lại có nội công hơn người, chỉ e mình khi xưa cũng được như thế _Không phải trang chủ Yên gia rồi sao, bất kì ai cũng được tham gia, há lại nuốt lời- thánh nữ lại lên tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn những người xung quanh Tất cả đều xôn xao, Yên Quân Trọng cùng với các vị cao nhân bàn bạc hồi lâu. Chỉ có Lạc Ngư thích thú nhìn tất cả cục diện, ít ra nàng cũng biết người vị thánh nữ mang theo loại độc dược tên Mao Địa Hoàng, mộ loại độc dược làm tê liệt đối thủ trong 2 canh giờ và chết ngay sau đó,loại này có trong mười loại độc mạnh nhất vẫn chưa có thuốc giải. Với khướu giác nhạy bén, nàng có thể nhận ra ngay. _Thôi được, nếu thánh nữ muốn tham gia, xin mời lên lôi đài- Yên Quân Trọng vừa dứt lời, thánh nữ tung mình dùng kinh công tuyệt kĩ đáp nhàng xuống lôi đài. _Đa tạ Yên trang chủ- thánh nữ đáp lại, phất tay áo để tay ra sau lưng- xin hỏi có ai muốn đấu với thánh nữ ta , mời lên đây cùng giao đấu. _Có ta- chưởng môn Trương Phong Luân cũng bước lên lôi đài, đối diện với thánh nữ. _Xin chương môn nhân, thủ hạ lưu tình- ngay lập tức thánh nữ dồn công lực đánh Trương Phong Luân chường. Vừa né được đòn, Trương Phong Luân cũng nể nang nữa mà áp dụng thái cực quyền để đối đầu. Tuy thánh nữ có nội công hơn người, nhưng so với những người tu luyện như Phương đại sư và Trương chưởng môn còn kém hơn vài bậc liền lộ ra rất nhiều sơ sót, vẻ mặt thánh nữ bắt đầu hoang mang, bàn tay nàng lấy ra viên thuốc màu đen, chính là Mao Địa Hoàng. Thừa lúc Trương chưởng môn hô hấp liền phóng ngay vào miệng, độc tính lan ra rất nhanh khiến Trương Phong Luân gục ngay lập tức. Phương đại sư bất ngờ phòng lên lôi đài, cản trở thánh nữ tiếp tục tấn công Trương chưởng môn. _Vị thánh nữ này, sao lại hạ độc, xin thí chủ đem ra thuốc giải- Phương chắp tay nhìn thánh nữ _Mao Địa Hoàng có thuốc giải hay sao- rồi lập tức dùng khinh công trốn thoát, đoàn người của Minh Thần giáo cũng biến mất từ lúc nào. _Trương chưởng môn, ngài cảm thấy sao rồi- Phương bắt mạch cho Trương Phong Luân, cảm thấy ổn, mạch mỗi lúc yếu dần, quả đúng là Mao Địa Hoàng, nữ kia quả là độc ác, mục đích đến đây là để giết những cao thủ thuộc chính phái, quả là bọn họ quá sơ sót.Xung quanh mọi người càng lúc càng xôn xao, ai có chút y thuật đều biết tàn phá của Mao Địa Hoàng là như thế nào, giờ chưa ai tìm ra thuốc giải, lẽ Trương chưởng môn cứu được nữa. _Cho Trương chưởng môn uống cái này- thân ảnh nam tử mặc bộ y phục trắng, khuôn mặt hoàn hảo chút tì vết đứng cận kề từ lúc nào mà Phương đại sư hề hay biết, tay nam nhân này cầm viên thuốc màu đỏ rực đưa cho Phuơnng đại sư, đó chính là Lạc Ngư, nàng tiếp- sớm hay muộn gì cũng chết, cứ thử lần xem sao _Được- nhìn thần thái của người trước mặt đầy vẻ tự tin, thần khí hơn người khiến Phương đại sư chút do dự cầm viên thuốc cho Trương chưởng môn uống. Trương Phong Luân tựa hồ bất lực, người lạnh buốt, cảm thấy trong bụng bắt đầu có luồn khí ấm chạy quanh cơ thể, khí lạnh cũng mất , lực đạo nhanh chóng hồi phục dần trở lại. Phương thấy Trương chưởng môn thần sắc khá hơn, khỏi mưng rỡ, đáng ngạc nhiên hơn là lúc sau Trương chưởng môn hồi phục như cũ, cứ như chưa hề bị trúng độc- Trương chưởng môn cảm thấy thế nào _Ta khỏe lại như cũ, sao lại có thể hồi phục nhanh như thế- Trương chưởng môn cũng ngạc nhiên kém. _Vị thiếu niên này cứu được chưởng môn, Mao Địa Hoàng có thuốc giải- Phương đại sư vui vẻ chìa tay vào Lạc Ngư và cho Trương chưởng môn biết _Thật biết làm sao để báo đáp, biết phải xưng hô với các hạ như thế nào- Trương chưởng môn vái nàng cái _À... tại hạ tên Lạc Ngư- nàng phúc đáp trở lại- Trương chưởng môn cần khách khí, cứu sống được là tốt, bọn ma giáo muốn hạ gục chính phái để xưng bá thiên hạ, nếu việc đó xảy ra giang hồ chắc loạn mất, tại hạ chỉ hèn mọn góp phần sức lực của mình mà thôi, tiền bối đừng để tâm.Đại hội cứ hãy tiếp tục diễn ra. _Hảo... mời Lạc Ngư huynh đệ vào trong sảnh cùng trò chuyện- Phương cùng Trương Phong Luân mời nàng ngồi ngang hàng với mình, Yên trang chủ cũng ra hiệu cho các trận đấu diễn ra để chọn người cuối cùng cho cuộc thi đấu ngày mai. _Chằng hay Lạc Ngư huynh đệ thuộc môn phái nào, sư phụ là ai- Phương muốn hỏi thăm thân thế của vị thiếu niên này, khi nãy nàng đến gần như thế mà Phương đại sư cũng hề nhận ra tu vi của nàng quả thực rất đáng khâm phục _Tại hạ thuộc môn phái nào, cũng có sư phụ- Lạc Ngư nghĩ lão ông lão bà của nàng họ phải sư phụ nàng, cũng hề họ thuộc môn phái gì, nên nàng chỉ có thể với Phương đại sư như thế, huống chi nàng cũng muốn mọi người biế về thân thế của mình chút nào cả. _Sao cơ- Trương chưởng môn cực kì ngạc nhiên nhìn nàng, Lạc Ngư sư phụ, môn phái, thế y thuật lẫn võ công đều cao cường, quả khiến người ta khó lòng mà tin được, nhưng còn khó tin hơn khi vị thiếu niên trông chừng chưa tới 20 tuổi này lại có nội công như thế, bước chân di chuyển chút tiếng động, hơi thở trầm ổn nhàng cũng khó mà nhận ra làm người khác ngưỡng mộ thôi. _Không biết vị Lạc Ngư huynh đệ đây có định tham gia vào đại hội võ lâm lần này hay - Phương đại sư rât hy vọng chính phái có vị võ lâm minh chủ toàn tài như thế này. _Tại hạ đến đây chỉ vì tính tò mò chứ hề muốn tham gia, huống chi tại hạ chỉ có chút tài mọn nếu tham gia cũng chỉ khiến người khác chê cười thêm mà thôi- haiz... nhìn cái đại hội tham gia lần này cũng kém người tài, nàng chen chân thêm vào chi cho mệt xác, huống chi làm minh chủ còn mệt mỏi gấp nhiều lần, phải quán xuyến biết bao nhiêu là chuyện. Sau khi người cuối cùng được chọn ra, buổi thi đấu kết thúc, nàng cáo từ hai vị tiền bối rồi về quán trọ nghỉ ngơi. Thở phào cái rồi đáp lưng xuống giường bỗng nàng suy nghĩ ra chuyện. Nàng cũng đá bước hân vào giang hồ, cũng nên tự tạo thế lực ngầm cho riêng mình chứ nhỉ...nhưng tạo môn phái mới ư, chán... a , nàng phải giỏi nhất là nấu ăn hay sao, đào tạo đám người nguyên nấu ăn, xây dựng chuỗi thực quán ở khắp nơi, nàng chỉ cần ở phía sau làm lão đại, còn quản lý cứ giao cho người khác, như vậy có thể thu thập được rất nhiều tin tức từ giang hồ. Suy tính thêm chút nàng lập kế hoạch khá hoàn chỉnh.Còn cái đại hội võ lâm kia, nàng bắt đầu cảm thấy nhàm chán mất rồi. năm sau giang hồ, thực quán Tiểu Ngư rất có tiếng giang hồ, hầu như ở các thành lớn và thị trấn lớn , thực quán Tiểu Ngu đều diện, các món ăn ngon và lạ, phục vụ lại chu đáo, phòng trọ cũng rất gọn gàng sạch , chiếm được rất nhiều cảm tình từ mọi người.Trong căn phòng lớn được bài trí khá đơn giản thuộc Tiểu Ngư tại Lạc Dương, có bóng người ngồi bệ cửa sổ nhàn nhã thổi sáo. _Lão đại... có Thu Nguyệt tiểu thư tìm gặp- tên tiểu nhị đứng ngoài gõ cửa và vọng vào. _Không muốn gặp- nàng trả lời, quái lạ, nàng trốn đến như thế mà ta vẫn cứ bám riết buông tha, hễ nàng ở đâu là Thu Nguyệt cứ như cái đuôi mà bám theo nàng khiến nàng càng chán ghét. Dừng thổi sáo chút nàng thấy con chim màu trắng bay bầu trời khiến nàng khỏi giật mình. Huýt tiếng sáo, con chim tên Tuyết Vũ hạ xuống tay nàng, con thú cưng này nàng nuôi từ bé, nó luôn luôn theo lão ông lão bà của nàng, bọn họ xảy ra chuyện gì, cảm giác bất an xâm chiếm lấy nàng. Vội vàng bước xuống dưới quán nàng cưỡi lên Hồng Mã( tên của hãn huyết bảo mã) cho Tuyết Vũ dẫn đường để tìm song sư phụ của mình.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHENChương 6 Nàng cố nhanh theo hướng của Tuyết Vũ, đến rừng trúc lớn cách Lạc Dương khoảng 300 dặm thấy thi thể của lão ông và lão bà. Nàng vội vã đến bên hai người, lão bà nhìn thấy nó mỉm cười. _Tiểu Ngư, cuối cùng con cũng đến rồi- lão bà tiếp- chỉ tiếc là... lão ông của con ... _Lão bà, ai làm hai người đến nông nỗi này- nàng kìm được nước mắt đỡ phần đầu của lão bà _Là Minh Thần giáo, thánh nữ bọn chúng tìm ra dấu vết của vợ chồng ta- lão bà thở gấp- bọn chúng muốn truy bắt con vì biết bọn ta có đệ tử... bọn chúng muốn bắt con để...- đến đây, lão bà trút hơi thở cuối cùng, mắt nhắm lại nhưng miệng vẫn nở nụ cười mãn nguyện. _Lão bà... lão bà... mau tỉnh lại...- nàng vội vã truyền thêm chân khí vào người ão bà nhưng người chết, làm sao có thể sống lại, nàng tức giận điên cuồng, gào thét dữ dội, Tuyết Vũ cùng Hồng Mã chỉ có thể lặng yên đứng nhìn chủ nhân đau đớn.Nàng tự tay đào mộ huyệt cho hai vị sư phụ của mình, nước mắt ngừng tuôn rơi, trận mưa rao kéo qua khu rừng như khóc thay cho nàng. Thù này... nàng phải trả, Minh Thần giáo... bọn mày phải chết. Lặng lẽ ngừng khóc, nàng chôn hai vị sư phụ của mình, dập đậu 3 cái về phía 2 ngôi mộ, nàng leo lên Hồng Mã, trở về Lạc Dương.Vừa về tới thực quán nàng lại thấy con chim bồ câu màu đen, nó là món qua nàng tặng cho 2 ông bà lão khi nọ nàng cứu giúp, nàng muốn đến bên họ quá, giống 2 vị sư phụ của mình, đều đối xử với mình tốt. Phân phó mọi việc xong xuôi, nàng xuất phát đến Tô Châu _Lạc Ngư ca ca- Thu Nguyệt kéo tay áo Lạc Ngư- tại sao ca ca thèm gặp muội _Cút- nàng hất tay Thu Nguyệt ra, nàng thấy bực tức, lại càng chán ghét loại phụ nữ dai dẳng như thế này, chằng ra sao. Cưỡi Hồng Mã rời , vai nàng giờ lại xuất thêm Tuyết Vũ đồng hành, thế cũng tốt, ít ra nàng bớt lẻ loi.Sao chặng đường dài, căn nhà gỗ thân thuộc ra trước mắt nàng,khiến lòng nàng cũng vơi bớt nỗi sầu. _Lạc Ngư, con đến rồi đấy à- bà lão vừa nhìn thấy nó mỉm cười vui vẻ _Lão bà, con quay lại rồi đây- nàng hạnh phúc ôm chầm lấy bà lão, thực tốt quá, nàng vẫn còn người thân đời này. _Lạc Ngư, vào trong , ta có chuyện muốn với con- bà lão kéo nàng vào trong nhà _Ân...- nàng gật đầu rồi tìm kiếm xung quanh- lão ông đâu rồi, có ở nhà sao-chợt thấy huyệt mộ ở sau nhà ,nàng định hỏi tiếp bị điểm huyệt, người điểm huyệt chính là lão bà _Lạc Ngư, lão ông của con... bị thánh nữ Minh Thần giáo hại chết, lúc ta vào trấn lão ông bị tấn công liền trở tay kịp, bọn họ muốn đoạt Huyền Thiên bí kíp, nhưng bọn ta đạ tặng nó cho con từ lâu, ra bọn ta biết con là nữ nhi. _Sao cơ- nàng sửng sốt nhưng thể cất nên lời vì bị điểm huyệt _Con hãy giúp ta, khi ta chết hãy chôn ta cạnh lão công nhà ta, ta mình sống đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ, nội lực của ta và lão ông, ta truyền hết lại cho con, giá như con là con của chúng ta, hay biết mấy- rồi lão bà đặt nàng xuống giường, truyền hết nội lực của mình, đến cạn kiệt sức lực mà tắt thở.Chứng kiến mọi việc, nàng càng lúc càng đau đớn, sao mọi người thân đều bỏ nàng mà ra , Minh Thần giáo... là các ngươi... tất cả đều là do các ngươi-nàng thống khổ nhìn thi thể trước mặt mình mà khóc hận. Tức giận bùng phát, huyệt đạo trong cơ thể nàng đều bị phá giải. Ôm thi thể của lão bà, nàng phải làm việc mà chính mình muốn đó là phải chôn những người thân của mình, đau đớn xiết bao, chưa đến 7 ngày mà nhiều tin dữ lại đến với nàng như thế, cam lòng. Ão não trở về thực quán của mình ở Tô Châu, nàng bước vào với khuôn mặt lạnh lùng, hàn khí bao trùm cả thực quán, nàng gọi chủ quán vào trong: _Ngươi dạo này có tin tức gì của thánh nữ Minh Thần giáo hay - ngữ khí như băng ra khiến toàn thân tên chủ quán đông cứng khiến lúc sau mới trả lời _Thưa , có ạ, nhưng lực lượng lớn của Minh Thần giáo rời khỏi thánh địa, ró là làm gì- tên chủ quán tiếp, là tên hành khất được nàng mang về chỉ dạy mà có được tiền đồ như ngày hôm nay, đối với , nàng như đại ân nhân , những mà mọi người trong chuỗi thực quán Tiêu Ngư đều là do nàng cứu về, kĩ nữ cũng có, hành khất cũng có, trẻ nàng cho làm tiểu nhị , tối tối lại được học thêm chữ nghĩa, tuy nàng lạnh lùng là thế nhưng thử hỏi, người của Tiểu Ngư, ai là quý nàng. _Được rồi, chăm sóc Hồng Mã hộ ta, ngươi lui - nàng phất tay cái, trong đầu bắt đầu nghĩ đến việc báo thù, Minh Thần giáo thuộc ma giáo, toàn những bọn tạp chủng độc ác, tiêu diệt bọn họ nàng vừa rửa hận lại giúp giang hồ diệt mối nguy. Hảo... nàng tha, tuyệt đối tha, nhưng có số bí kíp nàng học dở dang, nàng nghỉ ngơi vui chơi nữa, phải nhanh chóng luyện công ngay thôi. Còn về Thiên Vĩ, cũng đường đến Tô Châu, lúc trước có mật lệnh của sư phụ nên phải về gấp, hóa ra là sư phụ của chán nên gọi về uống rượu ( chịu nổi), khi quay lại Tô Châu biết tin Lạc đệ của cũng rời khỏi, thế còn nghe đồn đệ đệ của lại còn cứu được Trương chưởng mốn phái Võ khiến hai vị tiền bối cứ nhắc về nàng suốt khiến hắ. khỏi ganh tị. Sau này mới để ý đến thực quán Tiểu Ngư, mấy món ăn này rất giống món ăn đệ đệ mình làm nhưng có phần ngon bằng, điều tra mới biết tiểu đệ mình là lão đại của chuỗi thực quán này, về sau còn biết được Lạc đệ vừa đến Tô Châu, thế là cũng khăn gói lên đường đến Tô Châu. Bước vào thực quán Tiểu Lạc, cảnh sắc cực tức cười đập vào mắt , Lạc đệ bị hàng chục nương vây kín xung quanh, nàng cực kì khó chịu với cái đám nữ nhân mặt dày này, tai sao lại sợ nàng kia chứ, cứ bu kín lấy nàng làm gì, nàng là nữ nhân kia mà. _Lạc đệ- bật cười gọi nàng _Đại ca- nàng tin nổi vào mắt mình, cái tên đại ca chết tiệt bắt vô tín bây lâu nay xuất , nàng tưởng còn chết ở xó xỉnh nào rồi ấy chứ- huynh chưa chết à- nàng tiếp, mới gặp lại nàng mà dám cười nhào nàng, tức chịu nổi- các người còn đứng đó, lôi bọn họ ra- nàng gọi đám thủ hạ lôi từng đứa con ra khỏi mình, đúng là nhõm hơn rất rất nhiều a. _Vâng- đám người Tiểu Ngư khỏi nhịn cười mà lôi từng nương ra khỏi lão đại của mình _Lạc đệ, bấy lâu nay chưa gặp, khả năng trù ẻo của đệ từ đâu mà có- khoác vài nàng lắc lắc đầu cười trừ, vừa mới gặp mà hỏi câu như tát nước vào mặt _Lên chuyện- nàng cũng khoác vai , thầm thở dài cái, ít ra nàng còn vị huynh đệ, chưa đến nỗi mất sạch người thân, cái thở dai đó tuy biến mất rất nhanh nhưng Thiên Vĩ cũng thu vào tầm mắt, hẳn đệ đệ của mình gặp chuyện rồi đây. 2 đại mỹ nam khoác vai nhau lên lầu khiến ai cũng phải ngước nhìn.Vừa lên đến phòng, nàng đóng cửa lại. _Lạc đệ, xảy ra chuyện gì, huynh thấy đệ thở dài, quả là chuyện lạ- thong thả ngồi xuống ghế, ự nhiên rót cho mình tách trà như đây là nhà của . _Phải... huynh còn nhớ hai ông bà lão ở ven bìa rừng chứ, họ bị Minh Thần giáo hại chết-nàng gật đầu _Hừm, thế lực bọn chúng càng ngày càng lớn mạnh, đúng là xem ai ra gì- cũng bất mãn với người Minh Thần giáo, trước đây đại náo Minh Thần giáo lần, nhưng lại biết tên giáo chủ ở đằng nào mà giết chết nên đành trở ra tay , nhưng nghe đệ đệ mình thêm câu khiến ngỡ ngàng. _Hai vị sư phụ của đệ cũng bị chúng giết hại- khuôn mặt tuy đổi nhưng đôi mắt nàng long lanh thấy , chất chứa nửa đau đớn, nửa hận thù. _Ân...- cũng chỉ khẽ thốt lên tiếng, chứ biết gì, từng nghe đệ đệ mình là nhi, xem ra chỉ có 2 vị sư phụ là người thân, 2 ông bà lão kia cũng thế, thế mà bây giờ 4 người đều mất mạng vì Minh Thần giáo, xem ra Minh Thần giáo tự rước họa vào thân rồi, tin đệ đệ của mình để yên chuyện này. _Thôi, rượu đệ thiếu, cùng đệ tử của Tửu Quy thi đấu phen xem sao- nàng nhấc mình ra đằng sau giường, nơi để rất nhiều rượu quy, bưng ra hũ rượu to, mở nắp mùi rượu liền tỏa ra khắp phòng _Hảo... rượu ngon- vừa nghe mùi rượu liền đánh giá, hảo tiểu đệ, quá có rất nhiều rượu quý, cả hai cùng say sưa, trò chuyện đủ chuyện thế gian, cùng nhau về khoảng thời gian 1 năm qua làm những gì, nàng cười sảng khoái khiến khỏi thẩn thờ, hảo mỹ nam, nụ cười làm lòng cũng phải rúng động thôi. _Ách...đại ca à...đệ cứ đợi huynh về để vào nhà bếp của hoàng cung thưởng thức nhũng món ngon a... đệ chưa thưởng thức qua bao giờ- nàng nấc cục bàn với , người đam mê nấu ăn như nàng sao lại bỏ qua mấy thứ mỹ vị của hoàng đế được chứ _Ân... đệ muốn ta cùng với đệ- cười thâm trong lòng, gì chứ hoàng cung muốn vào mà chả được, hoàng huynh thấy về khỏi mừng rỡ tiếp đãi mới là lạ. _Hảo..., mai chúng ta cùng xuất phát đến thành Bắc Kinh, huynh thấy sao- nàng uống cạn chén rượu rồi tiếp _Ta cho đệ hay, các món trong cung ngon bằng đệ nấu đâu- cười to, quả là mấy mòn trong ngự trù dã thưởng thức, tài nấu bếp của đệ đệ vẫn hơn cái lũ lâu nhâu kia bậc _Ực...đại ca à, đệ chưa hẳn nếm qua , đừng làm đệ mất hứng như thế chứ, cạn chén- nàng lắc lắc đầu, ngón tay phe phẩy tỏ vẻ vừa ý. _Cạn chén- cười lớn, cả hai cùng uống rượu cho đế khuya, nàng sai người sắp xếp cho đại ca căn phòng cạnh phòng mình rồi cũng ngủ giấc cho tới sáng, quả là nỗi buồn vơi rất rất nhiều a. Sáng hôm sau, nàng thức dậy thấy ngồi ở bàn chở mình khá lâu, nàng vươn vai cái rồi cũng ngồi xuống ghế. _Đại ca... huynh dậy sớm - nàng rót tách trà _Lạc đệ đúng là Lạc đệ, đệ mà là nữ nhi, biết là đẹp đến mức nào, tiếc rằng đệ lại là nam nhân- nhìn nàng ngủ trông ngon mắt, quả là quá tuấn mỹ, đến cả nữ nhân chưa chắc có ai đẹp bằng đệ đệ của , hèn gì sức hút của đệ đệ còn hơn vài phần. _Ách... đại ca, huynh hết chuyện để rồi a - nàng giật thót cái trong lòng, quả thực mình là nữ nhân a... bất quá nên tiết lộ sớm, làm mọi chuyện mất vui, haha _Ừhm- cũng gật đầu, nam nhân mà bị đem ra so sánh với nữ nhân quả là hơi kì cục, ai bảo Lạc Ngư đẹp quá làm chi, lại chuyển hướng- hôm qua đệ muốn thưởng thức các món ngon trong hoàng cung là chứ _Đệ đâu có đùa, đệ còn nhớ là hôm nay chúng ta Bắc Kinh kia mà- nàng gật đầu cái, ý định này nàng cũng muốn làm từ lâu, nhưng mình hơi chán, có đại ca chung vui hơn rất nhiều.
TRUYỆN ĐẠI NÁO PHEN chương 7 Tiếng vó ngựa vang lên đầu đặn và chậm rãi, 2 nam nhân khoác bạch y, khoác hắc y song mã cùng trò chuyện, đám hắc y nhân che mặt xuất : _Ngươi là Thiên Vĩ- tên đứng chĩa kiếm vào mặt _Ngươi là người của Hắc Long bang- quét mắt nhìn đám người trước mặt _Hừm- nàng cũng tỏ vẻ khó chịu, tối qua đại ca cũng có kể về việc vào Hắc Long bang tìm kiếm mật thất giam giữ số người của chính phái, Hắc Long bang cấu kết với Minh Thần giáo truy kích số nhân sĩ giang hồ rồi bắt về đó, đại ca của cứu được tất cả đồng thời cũng đốt luôn mật thất đó , hẳn đây là người Hắc Long bang muốn trả thù rồi đây _Nhiều lời, dám đột nhập vào mật thất của bọn ta, gan to bằng trời- đám hắc ý nhân xông vào cả hai. Đương nhiên cả hai cũng rảnh rồi ngồi yên đưa đầu cho bọn chúng giết, nàng rút cây sáo trúc đỡ những nhát kiếm của bọn sát thủ, cây sáo trúc quả là báu vật hiếm có hễ thanh kiếm nào chạm vào cũng đều bị gãy vụn, tay đánh tới, những thanh kiếm chưa kịp chạm vào tay bị nội lực từ lòng bàn tay dội ra, tiếp tục hạ chưởng trong Túy Quyền mà sư phự chỉ, tư thế nữa say nửa tình xiêng xiêng vẹo vẹo khiến nàng cũng thấy tức cười, còn nàng lại sử dụng Ám Nhiên Tiêu Hồn chưởng được lão ông chỉ dạy vốn thất truyền từ lâu.Từng tên sát thủ dần dần bị gục ngã nhưng vẫn còn khá đông, Lạc Ngư thích phải tốn thời gian vì những chuyện như thế này, nàng liền đem ngân châm bằng vàng phóng vào yết hầu( ngay cổ) của từng tên, nội lực nàng hơn xưa lại có thêm 4 nội lực của 4 cao thủ chốn giang hồ, những cây ngân châm vàng lóe lên trong nháy mắt rồi hạ gục mục tiêu, những thế mà lình lực quá mạnh khiến những cây ngân đâm xuyên qua yết hầu và cắm phập vào những thân cây ở phía sau. Cách nay quả thực rất nhanh, những tên sát thủ nhanh chóng gục xuống, trong lòng khỏi bái phục Lạc đệ của mình, chỉ mới 1 năm gặp mà nội lực tịnh tiến rất nhanh, ngay cả chưa chắc là đối thủ của nàng. _Rút- tên trong đám hắc y nhân ra hiệu, cứ tưởng tên mặc bạch y là loại công tử trói gà chặt, nào ngờ lại là cao thủ trong cao thủ, trận tập kích Thiên Vĩ lần này xem như uổng công rồi _Thoát được sao- nàng quyết dùng bậc cao nhất của Huyền Thiên bí kíp để truy sát tới cùng, đó là bậc cao nhất nàng vừa mới luyện xong, tay cầm 20 chiếc ngân châm có tẩm độc của Băng Tằm, loại độc trùng sống trong núi băng mà nàng khó khăn lằm mới bắt được,phóng ngân châm , 20 tên còn lại đều ngã gục, cả người nhanh chóng tê buốt rồi chết ngay lập tức, 20 gương mặt tái xanh chút giọt máu, nếu nhìn ra có thể là chết vì lạnh. _Thật ngờ Lạc đệ lại xuất chúng đến mức này- há hốc mồm nhìn những thi thể nằm mặt đất, hiểu đệ đệ mình làm cách gì mà bọn chúng có thể dễ dàng động lạnh được như thế _Đi thôi đại ca- nàng leo lên Hồng Mã liền gọi , làm gì mà ngạc nhiên thế kia chứ, nàng còn khâm phục về cái môn gọi là Túy Quyền đây, thưởng chỉ có lúc say người ta mới làm được, trong khi tỉnh táo vẫn có thể sử dụng được môn công phu này, quả là hiếm có đời. _Ân- liếc nhìn những thi thể đóng băng lần cuối rồi cũng lên ngựa đuổi theo nàng, trong lòng đầy thích thú và tò mò. Cả hai khoảng 8 ngày tới thành Bắc Kinh, đúng là kinh đô hoa lệ, người người buôn bán tấp nập, nàng định vào thực quán Lạc Ngư bị cản lại và cả hai tiếp tục sâu vào thành, đến cái cổng rộng lớn ghi 3 chữ khiến nàng ngẩn người: " Vương Gia Phủ" . _=.=, đừng với đệ, đại ca là Vương gia nha- nàng nhíu nhíu mày, chưa kịp trả lời người đàn ông chầm 50 tuổi bước tới quỳ xuống trước mặt nàng và , đó là quản gia của Vương phủ tên Lục Tiến Duật . _Bái kiến Vương gia- tên quản gia bất ngờ khi Vương gia chịu về nhà, hoàng thượng cứ mong ngóng hoàng đệ và gửi thư liên tục mà Vương gia chẳng chịu về, thế mà bây giờ lại về cùng vị nam nhân tuấn mỹ phi phàm khiến cũng ngây ngất. _Ừhm, dọn thư phòng kế bên phòng ta cho Lạc đệ dùng, ngươi lui - phất tay- Lạc đệ, đệ đoán đúng, mời vào nhà ta chơi phen, cũng tiện sau này có gì cần đến Bắc Kinh vào đây ở cũng tốt hơn là Tiểu Ngư thực quán của đệ- ném cho nàng cái lệnh bài có khắc chữ Vương và con rồng uốn lượn xung quanh lệnh bài. _Hảo, vậy đệ khách sáo- nàng nhét cái lệnh bài vào người, thế là lại có món đồ chơi tốt, Vương gia phủ đúng là rộng kinh người, vừa bước cùng vào phủ đoạn, đám nữ nhân xinh đẹp chắc khoảng 20 nàng xếp dọc hai bên . Nàng nhìn lúc rồi : _Đại ca thiệt sung sướng, bao nhiêu tì thiếp vây quanh- nàng cố ý trêu chọc phen- đại ca thích nữ nhân giang hồ cũng phải, làm sao mà đẹp bằng thê thiếp của đại ca trong Vương phủ này chứ _Vương gia về- vừa thấy đến , lại cùng hảo soái ca bên cạnh, lũ nữ nhân phải chảy nước miếng thèm thuồng, bất quá... cả hai đều băng lanh như nhau khiến bọn họ chỉ có thể ngắm chứ dám lại gần _Lạc đệ, đừng đùa, huynh chưa chạm vào bất kì ai trong số bọn họ cả, đó là do hoàng huynh ta đem tới mà thôi, nếu đệ thích cứ tùy ỳ mà sử dụng- thế nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu Lạc đệ mà là nữ nhân phải đè bẹp cái lũ nữ nhân này à. _Ách... thôi thôi, đệ dám mà cũng muốn- nàng lắc đầu nguầy nguậy, nàng là nữ nhân nha... đụng và mấy nương này lộ thân phân ra hết. _Hoàng Thượng giá lâm....- giọng nhéo nhéo từ ngoài cồng truyền vào phía trong khiến hai người hẹn mà cùng gặp quay ra ngoài cổng _Hoàng đệ- Hoàng Thượng vừa thấy liền mừng rỡ thôi, tên nhóc này, từ làm Vương gia mà chịu yên phận, cứ đây đó làm có muốn gặp cũng được. _Tham kiến Hoàng Thượng- đám người hầu cùng thê thiếp trong vương phủ thấy Hoàng Thượng liền quỳ xuống hô to, riêng nàng vẫn thong thả đứng cạnh thèm chào _Tên kia, to gan, dám phi lễ trước mặt Hoàng Tượng- cái giọng nheo nhéo của tên thái giám vừa thốt ra liền đóng băng khi thấy hàn khí của nàng tỏa ra _Hoàng đệ, đây là ai thế- Hoàng Thượng nhìn nàng đây vẻ tò mò, hoàng đệ của tuấn mỹ như thế, hề có đối thủ trong quan trường lẫn giang hồ, thế mà nhìn người thiếu niên trước mặt này còn hơn thế nữa, tư thế tiêu sái, khí chất cao ngạo thua kém hoàng đệ của mình mà còn có phần hơn. _Hoàng huynh, đây là tiểu đệ kết nghĩa của ta ở ngoài giang hồ, nên hiểu biết phép tắc trong cung- giải thích cho hoàng huynh mình - hoàng huynh dạo này thế nào, long thể vẫn ăn khang chứ. Nàng cảm thấy nên làm gián đoạn cuộc chuyện của hai vị huynh đệ này liền lập tức rời , nàng bay lên đỉnh nóc cao nhất của tòa nhà Vương phủ, phát có hồ sen rất rộng ở trung tâm Vương phủ liền hướng đó mà đến. Những người còn lại thấy nàng như thế có khác nào nhiên nhân đâu chứ, và Hoàng Thượng cũng phải bần thần nhìn theo bóng người khuất rồi mới hoàn hồn trở lại. _Hoàng đệ lần này mang về kì nhân rồi- Hoàng Thượng tên Thiên Hạo, hơn 3 tuổi, từ được Thiên Hoàng chỉ định làm Thái Tử, Thiên Hạo vỗ vỗ vai cười. _Lạc đệ là cao thủ cả về y thuật lẫn võ thuật, tài giỏi hơn người a- Thiên Vĩ giới thiệu cho hoàng huynh mình hay. Còn Lạc Ngư nhà ta đáp xuống mõm đá ngay giữa hồ sen, tâm trang bỗng nhớ về 4 người quá cố, rút sáo trúc thổi bài để làm thư thái tâm hồn mình hơn. Tiếng sáo vang vọng khắp cả Vương phủ, ai ai cũng tò mò về tiếng sáo trong trẻo và đầy cảm xúc này- ngờ Lạc đệ còn có cả khả năng này- ngạc nhiên kém, cứ nghĩ ràng nàng dúng cây sáo làm vũ khí, hóa ra khi biến thành nhạc cụ nó cũng tuyệt vời kém. Cả hai huynh đệ hẹn mà cứ hướng hồ sen tới. _Ai - nàng dừng thổi sáo _Là huynh đây mà- đứng phía bờ hồ giải thích _Không phải-nàng đầu- hai tên nóc nhà kia, xuống đây mau, tại sao lại có mặt ở Vương phủ, nàng vừa dút lời hai bóng đen cũng đáp xuống bờ hồ đối diện với hai huynh đệ họ Thiên, còn nàng chính là trọng tâm ở giữa _Đáng khen đáng khen, ra bọn ta vì thích thú tiếng sao mà đột nhập vào Vương phủ mà thôi, ngờ lại gặp vị huynh đệ vừa thổi sáo hay, công lực cũng phi phàm _Phí lời quá đấy- nàng liền đứng dậy, sử dụng khinh công đáp xuống trước mặt hai vị huynh đệ họ Thiên- các người là ai, xưng danh tánh . _Ta tên Yên Quân Các- nam nhân mặc lam y bước ra , tay cầm quạt phe phẩy nở nụ cười mê hoặc lòng người _Ta là Du Trọng Hải - người khác cũng bước tới,ngay eo đeo binh hồ lô chứa rượu, tay cầm gậy trúc _Hóa ra là thiếu chủ Yên gia trang và Du bang chủ cái bang, xem ra chúng ta thất lễ rồi- vái vái ở hồ kế bên , nhưng đột nhập vào Vương phủ như thế há chẳng coi ra gì hay sao _Nếu có chuyện gì biến ngay cho rảnh nợ, đột nhập vào nhà người khác chằng tốt đẹp gì với danh tiếng của các người đâu- nàng phất tay quay lại với - biết đệ ngủ ở đâu _Lục bá... mau đưa Lạc đệ nghỉ ngơi, trời cũng quá trưa, chắc đệ ấy mệt rồi- gọi Lục quản gia _Thưa vâng, Lạc công tử, xin theo hướng này- Lục quản gia liền mời nàng , hai người Yên-Du cũng nhìn nhàu cái rồi cáo từ rồi rời khỏi Vương phủ. Bị nàng đuổi như thề cũng là mất mặt nhưng biết làm sao đây, nàng đâu sai chút nào.Còn huynh đệ họ Thiên lại ở hồ sen bàn bạc chút vấn đề gì đó rồi Thiên Hạo cũng trở về cung để mở yên tiệc mừng hoàng đệ trở về. Tin tức Vương gia trở về khiến ai nấy trong thành đều xôn xao, ai cũng biết Vương gia là người ít khi có mặt ở Vương Phủ, các vị tiểu thư trong thành lại nghe Vương gia là mỹ nam tuấn tú khiến ai cũng mong được nhìn thấy Vương gia lần, các vị tiểu thư con nhà quan lại càng muốn được trờ thành Vương phi nên đại yến tiệc lần này được tổ chức rất lớn a. Nàng cũng được dắt vào yến tiệc vì hứa là cùng nhau ăn các món ngon trong hoàng cung hay sao.Yến tiệc được tổ chức ngay ngoài thánh điện, ai ai cũng mong chờ được gặp mặt Vương gia, hai mỹ nam cùng bước vào khiến các tiểu thư và phi tần chốn hậu cung đều sứng sờ kinh ngạc. nên biết từ trước đến giờ Vương gia rất lạnh lùng, dù là nam nhân hay nữ nhân đều phải cách xa 5 thước, thế mà vị công tử thân mang bạch y lại có thể sóng vai cùng Vương gia bước vào, huống chi lại vô cùng tuấn mỹ, hàn khí và ánh mắt lạnh lùng cũng thua kém gì Vương gia. _Tham kiến hoàng huynh- mở lời rồi cùng Lạc Ngư vái vái _Hảo, cả hai cùng đến bàn gần trẫm, trẫm chuẩn bị cho hai người chỗ tốt để thưởng thức các món ăn trong hoàng cung rồi đây- Thiên Hạo cười sảng khoái nhìn hai người, Vương gia ngồi gần Hoàng Thượng đành, thế mà lại có thêm tên vô danh tiểu tốt lại có thể ngồi ngang hàng với Vương gia khiến các bá quan trong triều khỏi khó chịu. _Đa tạ hoàng huynh- hướng dẫn cho nàng cùng ngồi chung bàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về khu vực này, ghen tị có, khinh thường có, nhưng chủ yếu vẫn là những ánh mắt mê muội khi 2 người cùng ngồi chung chỗ khiến Hoàng Thượng cũng khỏi cười thầm. thèm để tâm ánh mắt của mọi người, nàng chỉ chú ý những món ăn trước mặt của mình, nhìn ra kĩ thuật trang trí cũng tệ, nàng tò mò muốn nếm xem tư vị nó như thế nào để sau này có thể chế biến lại. Chĩ cần thưởng thức lần là nàng cũng đù nhớ được hương vị của nó rồi. Bữa yến tiệc kéo dài rất lâu, lại có thêm mấy màn trình diễn của các nương phi chốn hậu cung khiến nàng trở nên chán chường, nêu có các món ăn ở đây bù lại chắc nàng phải bỏ về mất thôi, múa may cái quái gì mà như đuổi ruồi, thế mà ai ai cũng tấm tắc khen cho là đẹp. cũng chán ngán cái cảnh này, nếu phải vì Lạc đệ bận thưởng thức các món ăn chắc ngủ gục cũng bỏ tiệc mà về. Còn Thiên hạo lần đầu tiên thấy hoàng đệ của mình có thể kiên trì ngồi trong bữa tiệc đến như thế này, phải công nhận vị Lạc công tử này có địa vị rất lớn trong lòng hoàng đệ mình. _Vương gia, biết lần nầy người trở về ở ở đây lâu hay - quan thượng thư chắp tay rồi hỏi, lại nhìn nàng lát, thấy nàng lắc đầu liền phúc đáp lại. _Ta ở lâu, ngày mai rời khỏi- nhìn thấy Vương gia lại phải hỏi ý kiến mỹ nam kia khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, vậy nếu muốn Vương gia ở lại chỉ cần vị công tử kia gật đầu là được sao. _Xin hỏi Vương gia, cao dánh quý tánh của vị công tử ngồi gần Vương gia- câu hỏi này là của quận chúa Hoa Tâm, vừa nhìn thấy Lạc Ngư, nàng đem lòng thương nhớ. _Đệ ăn xong rồi, có thể về, đệ chán cái cảnh mua may hoa hòe này quá-nàng khẽ vào tai _Ân...- gật đầu rồi cả hai cùng đứng dậy, thèm trả lời câu hỏi của quận chúa- hoàng huynh, tiệc cũng sắp tàn, đệ và bằng hữu có chút bận, xin phép cáo lui. _Được- Thiên Hạo cảm giác hoàng đệ mình ngồi được đến giờ phút này cũng được xem là kì tích rồi, vui vẻ phất tay cho hoàng đệ và Lạc Ngư cáo lui, vừa đuọc cho phép của hoàng huynh, cả hai người đếu dùng khi công để trở về chứ thèm lễ nghĩa bộ ra nữa,khiến Thiên Hạo cũng phải cười và lác đầu, bằng hữu của hoàng đệ tính tình củng quái lạ y hệt hoàng đệ. Đến tối khuya, nàng mới trờ dậy, lúc trưa nàng muốn ra hồ sen tắm rửa phen, vì hoa sen vừa thơm, nước lại rất trong, huống chi cái hồ đó bình thường chỉ có vương gia mới được phép tới. Lạc Ngư khẽ đến bên bờ hồ, nước rất mát nha... nàng rất thích, liền trút bỏ xiêm y rồi nhảy ùm xuống nước bơi cho thỏa thích. Tiếng xáo nước ở bờ hồ rất nhanh truyền đến tai , lén bước ra bờ hồ, liền ngạc nhiên khi thấy Lạc đệ bơi dưới hồ và còn điều khác bất ngờ hơn khi biết nàng là nữ, nàng vốn đẹp, ánh trăng lại chiếu rọi vào khuôn mặt nàng tẩy lớp hóa trang khiến nàng càng trở nên kiều mị dị thường. Tim đập rộn ràng khi nhìn thấy cảnh thần tiên trước mắt. _Lạc... đệ...- ấp úng khẽ gọi con người thích thú bơi dưới nước kia _Đại... ca...?- nàng ngỡ ngàng rồi đâm ra bối rối... thế khác nào Thiên Vĩ cũng biết nàng là nữ nhân, nàng vội to- đại ca... có thể quay mặt chỗ khác- vừa thấy quay mặt nàng liền vội vàng mặc y phục vào, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nét vẽ lông mày tan biến khiến ai cũng có thể dễ dáng nhận ra nàng là nữ nhân cho dù nàng trong y phục nam tử. _Đã xong chưa- khẽ cười thâm trong lòng, nghe nàng đáp liền quay mặt trở lại, quả sai, khi nàng bỏ lớp hóa trang trở thành thiếu nữ dung mạo kia, dáng vóc kia khiến người ta rung động lòng người, huống chi khuôn mặt nàng bây giờ đỏ bừng vì xấu hổ khiến nàng trở nên kiều và lộng lẫy hơn bao giờ hết. _Đại... ca- nàng khẽ gọi khi thấy cứ nhìn chằm chằm mình _^^, hèn gì, muội bao giờ thích nữ nhân, thâm chí huynh ban nữ nhân cho muội muội cũng từ chối- muốn chọc nàng phen, ai bảo nàng lại dám lừa , kết nghĩa với nhau mà còn dám lừa chuyện này _Ta....đại ca giận chứ- nàng khẽ nhướng mắt nhìn , sao số nàng lại khổ thế này, nàng tính ngày mai thân phân của mình cho , thế mà ngay đêm nay biết tất cả... biết phải làm sao cho phải _Có giận chứ,ai ngờ Lạc đệ tuấn tiêu sái mà giờ lại trở thành Lạc muội xinh đẹp kiều như thế này, làm sao mà giận cho được- khẽ cười nhìn khuôn mặt nàng đỏ nay càng thêm đỏ hơn, từ trước đến giờ thấy khuôn măt nàng luôn biểu lạnh lùng như thế vậy mà bây giờ lại thấy được bộ dạng khác của nàng khiến càng cảm thấy thích- muội có muốn huynh hết giận hay _Ân...- nàng gật đầu cái, lừa dối huynh đệ là trọng tội a..., huống chi bây giờ xem ra chỉ còn duy nhất là người thân của mình, nếu muốn nàng như thế nào nàng chấp nhận như thế ấy thôi. _Hảo... muội hãy quay trở lại làm nữ nhi , nếu muốn người khác thấy muội có thể dùng mạng che mặt, thứ hai ngay lập tức bây giờ muội cười cái cho huynh xem- liền lập tức _Nhưng muội đâu có đồ của nữ nhân, muội từ mặc đồ của nam nhân rồi- nàng phản bác lại rồi nhớ ra điều kiện thứ 2 , nàng gãi đầu rồi mỉm cười nhìn , chậc... chưa kịp sững sờ nhìn nàng, ối trời ơi chết mất thôi, cười ngây nhất bây giờ cười lại khiến phải chao đảo trận dữ dội, hồi lâu sau mới hoàn hồn trở lại. _Xem ra chúng ta phải ở đây thêm 2 ngày, ta sai người may quần áo cho muội- thích thấy nàng mặc đồ nữ nhân, hảo đẹp nha... _Thế... may cho muội luôn mấy cái mạng che mặt luôn- nàng vội với , nếu đại ca muốn thế, nàng cũng muốn làm trái, nhưng nàng cũng hiểu tại sao mình có thể ngoan ngoãn nghe theo lời như thế. _Ân...- gật đầu mỉm cười- muội cũng thay đổi giọng rồi nhỉ- nghe được giọng nhàng của nàng khiến lòng cứ lâng lâng thích thú. Sáng hôm sau Vương gia rời khỏi Vương phủ mà sai thợ may đến đo kích thước cho nàng, chỉ việc như vậy thôi cũng bắt đầu xuất tin đồn, bởi Vương gia muốn may áo cho nữ nhân. còn dặn do phải may những bộ đồ và thoáng, đặc biệt chỉ dùng mỗi màu trắng mà thôi. Mọi người thầm nghĩ biết nữ nhân nào may mắn lọt vào mắt của Vương gia. _Cho huynh- nàng ném cho hai viên thuốc màu đỏ của mình điều chế _Cái gì thế- chụp gọn rồi cất ,thứ nàng đưa xem trọng _Giải dược, bất kì loại độc nào uống vào đều cũng có thể giải được, người muội còn 7 viên- Lạc Ngư bình tĩnh đáp, chuyện tối qua nàng xem như việc rất bình thường, người đại như nàng bị nhìn chút có là vấn đề gì đâu chứ. _Ách... nếu ai mà biết được muội có những thứ này chắc giành nhau mà lấy mất thôi- suy nghĩ rồi _Ân...- nên chỉ có mình huynh biết thôi, huống chi người huynh cũng có hai viên a, đâu phải nhỉco1 muội gặp nghuy hiểm, huynh cũng kém phần đâu nha _Haha, muội cũng biết san sẻ nguy hiểm quá nhỉ- tuy thế nhưng lòng khỏi cảm ơn khi thấy nàng đem tặng mình hai viên giải dược quý giá như thế này, thế mới biết trong lòng nàng cũng chiếm phần địa vị nha- à mà chúng ta cần ở đây đến 2 ngày, chiều nay đồ cóthe63 may xong rồi, ta có thể điều tra chút thông tin của Thần Minh giáo . _Ân.. nếu muội muốn đột nhập thánh địa của Thần Minh giáo sao- nàng suy nghĩ rồi hỏi _Muội vào đó vô ích, đó chỉ là mặt ngoài, giáo chủ lẫn thánh nữ hề ở đó, thánh địa của chúng là ở nơi khác kìa- trả lời cho nàng - muội cũng đừng quá sốt ruột, nên bình tĩnh chút hay hơn _Muội hiểu- nàng gật đầu,đúng là mình vì trả thù mà cũng quá nóng vội kịp suy tính cho ràng _Hay muội đến thăm sư phụ của huynh , huynh kể cho sư phụ nghe, người cũng muốn gặp muội lắm đấy, tiện đường chúng ta có thể nghe ngóng thêm tin tức mà- suy nghĩ rồi với nàng mong nàng đồng ý _Cũng tốt, muội cũng muốn ngao du đó đây phen, nhưng mỗi lần về Lạc Ngư quán chắc muội phải cải trang trở lại- nàng cũng quen cải trang nam nhân, nấu bây giờ mà bất ngờ thay đổi cũng thấy quen cho lắm a. Đến chiều những bộ y phục trắng được đem tới, đúng là thợ may ở Bắc Kinh có khác, phải công nhận nàng mặc rất vừa vặn , thực giống tiên nữ nha... nhưng chỉ muốn mình mới có thể thấy mặt nàng ngoài ra cũng thích ai nhìn thấy khuôn mặt tựa như tiên này. là ích kỉ thôi rồi.