1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ - Thù Mặc ( 50c - Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Lực liên tưởng cường đại của nữ chủ.

      May mà thuốc của Phiêu Liên có dược hiệu.

      Nhưng bất hạnh thay, khi bọn họ còn chạy băng băng đường, thuốc mất tác dụng. . . .

      . . . . .

      (Mặc Mặc: Mặc Mặc cho mọi người gian để tưởng tượng. . . . . Quần chúng: cắt. . . . Lại bí từ phải ? Mặc Mặc:. . . . .)

      May mà Phiêu Liên có đủ định lực [1], có thể mặt đổi sắc cởi áo choàng che kín cho Trâu Đình.

      [1] Định lực là bị cảnh giới lay chuyển.

      Trâu Đình ở trong lòng Phiêu Liên khóc ra nước mắt.

      Tôi và Nghê Hồng tại là đúng chuẩn trần truồng rồi. . . . .

      Khi ngựa chạy, tiếng “bốp bốp” vang lên dứt.

      Trâu Đình rất muốn ló đầu ra xem bên ngoài có chuyện gì, nhưng mà. . . . Bên ngoài rất lạnh a!

      Phiêu Liên này sao lại ngốc như vậy ~! Quần áo của nữ sinh lại mang ~! Hay là còn tưởng rằng có thể ôm tôi và Nghê Hồng trong bọc tã của trẻ con vào khách điếm ~!

      Trâu Đình khó xử, lúc này bỗng nhớ tới câu thơ của Lý Hậu Chủ.

      Hỏi người sầu được bao nhiêu ? Sông xuân vẫn chảy chiều về đông.

      Thuộc hạ Lưu Ngạn của Phiêu Liên vào thôn tìm hai bộ quần áo thôn để Trâu Đình và Nghê Hồng thay, vấn đề lúc này mới được giải quyết triệt để.

      Nhưng mà. . . . .

      Trâu Đình kỳ quái nhìn mặt Lưu Ngạn, vì sao mặt đỏ như vậy? Hay là. . . . .

      coi trọng Nghê Hồng rồi??

      được! Tìm công khó như tìm ngàn thụ! Tiểu công ưu tú như vậy sao có thể bị Nghê Hồng làm thẳng!!

      Tôi muốn bóp chết tình cảm của từ trong trứng nước!

      “Nghê Hồng!”

      Trâu Đình cố bày ra vẻ mặt uy nghiêm.

      “Tiểu thư có việc gì?”

      Nhưng Nghê Hồng cũng thèm nhìn Trâu Đình lấy cái mà nồng nàn tình thâm nhìn Lưu Ngạn. (Mặc Mặc: tôi phải chút, nồng nàn tình thâm là phán đoán của người bạn Trâu Đình. Thuyết minh xong, bay . . . .)

      Mẹ kiếp! Mới ngồi cùng ngựa lần mà quấn lấy nhau! Tức chết ta!

      “Nghê Hồng, em được coi trọng tên kia!” Trâu Đình ra sức lắc vai Nghê Hồng, “Tên kia và em có kết quả!”

      Sắc mặt Nghê Hồng đổi từ xanh sang tím: “Tiểu thư lung tung gì vậy. . . . .”

      “A? Ta lung tung? Vậy em xem vì sao đỏ mặt? Hiển nhiên là em với ngựa làm ra chuyện thể cho ai biết. . . . .”

      “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!” Nghê Hồng quýnh lên, bịt miệng Trâu Đình: “Mặt đỏ là vì bị em tát! Vốn em còn định tát chủ của ! còn tính luôn cho chủ nên mới vậy!”

      “. . . . .”

      ra tiếng “bốp bốp” kia là do Nghê Hồng tát . . . . . Thân thủ của Nghê Hồng quả là tốt! Ngồi xóc như vậy mà vẫn tát đúng vị trí!

      Hừm. . . . . Hình như Nghê Hồng vừa lời gì đó rất quan trọng. . . . . Hình như là “ còn tính luôn cho chủ mình”. . . . .

      Nghĩ đến đây, Trâu Đình phấn khởi, ha ha ha! Công thị vệ che chở chủ nhân ~! đáng ~!

      Ngồi ăn cơm trong nông gia ở thôn xóm, Trâu Đình đau lòng khi biết, các nàng và Phiêu Liên, sắp sửa mỗi người ngả.

      Phiêu Liên có việc ở kinh thành chưa làm xong, phải về tiếp tục công tác.

      Trâu Đình rất muốn cùng , nhưng. . . . Đó là kinh thành – nơi nguy hiểm như đầm rồng hang hổ!

      Khi Phiêu Liên cùng Lưu Ngạn ngồi ngựa chạy mất bóng, Trâu Đình vẫn nhúc nhích, đứng ở đầu thôn nhìn bọn họ xa.

      “Tiểu thư, chúng ta trở về sơn trang .” Nghê Hồng đau lòng kéo Trâu Đình toàn thân cứng ngắc.

      “. . . . . Ai. . . . .” Trâu Đình lâu mới hồi thần, thở dài hơi, đôi mắt linh động ngày xưa cũng mất sáng rọi vốn có.

      Nghê Hồng cảm thấy quỷ dị, chẳng lẽ tiểu thư, động tâm trước Phiêu Liên này rồi?

      “Nghê Hồng a. . . . .” Ánh mắt Trâu Đình trống rỗng nhìn Nghê Hồng, Nghê Hồng thấy vậy trong lòng sợ hãi: “Em ta để ra như vậy, có đúng hay ?”

      “Hả. . . . . Tiểu thư. . . . .”

      “Ha ha. . . . . Như vậy là đúng rồi. . . . .” Trâu Đình ngắt lời Nghê Hồng, tự trả lời: “Phiêu Liên kia có vẻ là thụ khó tính, mà Lưu Ngạn kia lại bí . . . . . có người thôi thúc bọn họ khó thành chính quả a. . . . . Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, ta lại thể ở bên bọn họ. . . . .”

      “. . . . .”

      Đầu Nghê Hồng đầy tuyến đen, phản bác được.

      - -||||||||||

      Trong đầu tiểu thư rốt cuộc chứa cái gì vậy. . . . .

      Chạy vài ngày đường, Nghê Hồng đưa Trâu Đình tới Bạch Điểu sơn trang.

      Vừa nghe được tên này, Trâu Đình mấy ngày qua suy sụp bỗng cảm thấy phấn chấn.

      Bạch Điểu sơn trang! Tên gọi có nghĩa là dưa trắng sơn trang! thối nát a ~!

      Người giữ cửa sơn trang này rất chảnh, bởi vì Nghê Hồng phải đưa lệnh bài mới vào sơn trang thông báo Nghê Hồng và Bạch Thứ Chân trở lại.

      có cách khác, ai bảo Trâu Đình làm mất lệnh bài của Bạch Thứ Chân kia rồi. Bạch Điểu sơn trang nếu có lệnh bài cho người vào.

      Người của Bạch Điểu sơn trang làm việc rất hiệu quả, chỉ chốc lát sau bên trong nổi lên động tĩnh lớn.

      “Tiểu Thứ Chân, cuối cùng muội trở lại ~!”

      Giọng khiến Trâu Đình buồn nôn này chắc chắn là của Tiểu Thất.

      Trâu Đình vui nhìn về phía phát ra tiếng , chấn động —

      Bảy người nam nhân mặc quần áo đỏ cam vàng lục lam chàm tím về phía và Nghê Hồng.

      Bảy người này đều mày kiếm mắt sáng, dung mạo bất phàm.

      Mà bọn họ trong mắt Trâu Đình lại vô cùng quen thuộc. . . . .

      Bọn họ càng càng gần, trong đầu Trâu Đình lên bốn chữ to lấp lánh sắc vàng —

      Hồ!

      Lô!

      Huynh!

      Đệ!

      “Bé hồ lô! Bé hồ lô! Bảy dưa dây!” [2]

      [2] Phim hoạt hình hồ lô huynh đệ: bảy bé hồ lô mặc quần áo bảy màu khác nhau.

      Trâu Đình bị shock nặng, ngửa mặt lên trời gào khóc, khiến bảy huynh đệ bị dọa nhảy dựng.

      “Người nào ồn ào ở ngoài thế?”

      giọng uy nghiêm vang lên, Nghê Hồng vội vàng bịt miệng Trâu Đình.

      Trâu Đình hai mắt vô thần, phản xạ có điều kiện nhìn về nơi phát ra tiếng . . . .

      nhìn.

      im miệng.

      hóa đá.

      ông lão lông mi trắng bay phất phới, chống gậy về phía , toàn thân tản ra tức giận.

      Lúc này, bốn chữ vàng khác lại lên trong đầu Trâu Đình —–

      Bạch!

      Mi!

      Đại!

      Hiệp!

      “Đao! Là loại đao nào! Kim ti đại hoàn đao! Kiếm! Là loại kiếm gì! Bế nguyệt tu quang kiếm!” [3]

      [3] Tên phim “Bạch mi đại hiệp” và câu hát trong bài hát chủ đề “Ta là ai”.

      Trâu Đình như bị rối loạn thần kinh.

      Ông lão lông mi trắng bất mãn nhíu mày.

      Nghê Hồng thấy thế hít vào ngụm khí lạnh, xong rồi xong rồi, lão thái gia tức giận!

      Bảy vị nam tử cũng lo lắng cho Trâu Đình.

      Tiểu Thất nhịn được ôm lấy Trâu Đình phóng về phía Nghê Hồng, quỳ gối trước mặt ông lão mi trắng.

      “Lão thái gia! Tiểu Thứ Chân lần này xa nhà, gặp ít biến cố! Trở nên như vậy, về tình có thể tha thứ! Xin lão thái gia tha cho muội ấy lần này!”

      Ông lão lông mi trắng vuốt vuốt chòm râu vừa trắng vừa dài, trầm giọng : “Các ngươi cần cầu xin!”

      Mọi người rùng mình.

      Mắt ông lão lông mi trắng nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ở người Nghê Hồng.

      “Dìu tiểu thư của ngươi vào, hắt tỉnh bằng nước lạnh rồi trừng phạt bằng gia pháp!”

      --- ------ ----o o o o o O o o o o o---- -------

      hì hì....thanks pạn editor chăm edit truyện này cho mọi người mê đọc tiểu thuyết như mình có truyện hay để đọc nhiều a....truyện hay lắm ak....pạn tiếp tục edit nhanh nhanh để có chương mới post cho mọi người vs mình đọc nha......*hóng ha hóng hớt a*....mấy truyện update hóng hớt cực quá a....>"<....
      --- ------ ----o o o o o O o o o o o---- -------

      Chương 41

      Trâu Đình bị nước lạnh hắt tỉnh, mơ mơ hồ hồ, hiểu tình huống tại.

      “Tiểu thư, vừa rồi người linh tinh, điên điên rồ rồ, lão thái gia rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng. . . . .”

      Nghê Hồng xong lắc lắc Trâu Đình mới làm ánh mắt Trâu Đình có chút thần thái.

      “Lão thái gia muốn trừng phạt người bằng gia pháp. . . . .” Nghê Hồng cầm cái ván giặt : “Đây, quỳ xuống .”

      Trâu Đình nghe thế run lên, ván giặt! Đây chẳng phải là hàng cao cấp của thập niên 90 ~! Chẳng lẽ vật này thịnh hành từ thời cổ đại?!

      Mà Nghê Hồng quan tâm Trâu Đình tiến vào cõi tiên như thế nào, ném ván giặt xuống đất, đẩy Trâu Đình: "Quỳ tiểu thư, biết cơ sở ngầm của lão thái gia đứng đâu theo dõi."

      Đầu gối đụng vào ván giặt truyền đến cơn đau, Trâu Đình phản xạ có điều kiện định đứng lên, viên đá bắn vào bắp chân . Trâu Đình ăn đau lại quỳ xuống, ván giặt chọc vào đầu gối làm đau nhức.

      Nghê Hồng thấy thế đè bả vai Trâu Đình để đứng lên nữa: "Thấy chưa, đây là cơ sở ngầm của lão thái gia. Người thành chịu khổ chút."

      "Nghê Hồng. . ." Trâu Đình khóc lóc thảm thiết: "Ta phải quỳ tới khi nào a?"

      "Lần này khá tốt. . ." Lời của Nghê hồng mang đến tia hi vọng cho Trâu Đình: "Lão thái gia bảo quỳ ba bốn ngày là được. . ."

      Nghe vậy, nước mắt Trâu Đình biến thành màu đen.

      Ba bốn ngày. . . Oh my god, lão thái gia này bị cuồng ngược sao?

      Kỳ thực lão thái gia vẫn rất thiện lương, bắt Trâu Đình quỳ ván giặt suốt, ít nhất còn để Trâu Đình ngủ.

      Chẳng qua là ngủ ván giặt. . .

      (Trâu Đình: ngược thân. . . Tác giả, ta cảnh cáo mi xâm phạm nhân quyền! Mặc Mặc: tùy.)

      Cho dù sống ngày bằng năm, ba ngày qua Trâu Đình vẫn chịu nổi.

      Xương cốt toàn thân quỳ đến tan khung, Trâu Đình được Nghê Hồng dìu về phòng của Bạch Thứ Chân.

      Vừa qua cửa, Trâu Đình bỗng ngây ngẩn.

      "Nghê Hồng. . ." Trâu Đình hiểu chỉ vào tấm ván gỗ treo tường: "Mấy thứ này là gì?"

      " có gì. . ." Nghê Hồng xốc chăn, đỡ Trâu Đình lên: "Đều là ván giặt trước đây tiểu thư từng quỳ."

      ". . . . ."

      Trâu Đình buồn bực nằm xuống, ta thắc mắc vì sao này có chân vòng kiềng, ra là do quỳ ván giặt. . .

      Nhưng mà. . .

      "Nghê Hồng! Sao bên kia lại có tấm thép?!"

      Nghê Hồng nhìn về phía Trâu Đình chỉ, coi như thấy gì : "Tiểu thư lúc mười bốn tuổi phóng hỏa thiêu chuồng ngựa của lão thái gia, lão thái gia giận dữ sai người làm ván gặt thép bắt tiểu thư quỳ."

      ". . . . ."

      Trâu Đình còn gì để .

      Có khi Bạch Thứ Chân này chết vì quỳ ván giặt. . .

      Ngày hôm sau, Trâu Đình bị hồng y nam kéo dậy từ sáng tinh mơ.

      "Làm cái gì đấy, có để cho người ta ngủ !" Trâu Đình phiền chán gãi đầu, gọi Nghê Hồng: "Nghê Hồng Nghê Hồng!"

      " cần gọi Nghê Hồng." Hồng y nam đưa thanh kiếm cho : "Nghê Hồng mình chạy khỏi sơn trang, bị lão thái gia phạt làm ruộng ở nông thôn rồi."

      Trâu Đình im lặng.

      ra Nghê Hồng đến nông thôn để thể nghiệm cuộc sống. . .

      Dáng người khỏe khoắn của Nghê Hồng qua lại ở hai đầu ruộng. . .

      . . . . .

      Oh my god, thể tưởng tượng nổi. . .

      Luyện kiếm buổi sáng.

      Trâu Đình ngáp mấy ngày liền, hưởng thụ niềm vui nhìn gà nhảy múa.

      Tư thế đều nhịp của bảy chàng trai làm Trâu Đình nhớ lại bài thể dục buổi sáng hồi tiểu học.

      Khi đó, mồ hôi tuổi trẻ rơi như thế nào ~!

      Khi Trâu Đình cảm thán thanh xuân trở lại, bảy chàng trai đồng loạt thu kiếm lại, quỳ gối xuống sợ run : "Bái kiến sư phụ!"

      Sư phụ?1

      Trâu Đình rụt tay che miệng ngáp lại, giương mắt nhìn vị nam tử trung niên dáng người cao to, tuấn nhã phi phàm.

      Cai Nam Chính lạnh lùng nhìn Trâu Đình.

      Trâu Đình cũng ôm quyền quỳ gối: "Sư phụ là bề ! Xin nhận bái của Trâu. . . À , Thứ Chân!"

      Nam tử trung niên nhíu mày, vui : "Chân Nhi, mới ra cửa chuyến, ngay cả cha cũng nhận ra."

      Gì!

      Trâu Đình hiểu.

      Đây phải là sư phụ mà là cha?

      Quan hệ nam nữ của Bạch Thứ Chân này hỗn loạn. . .

      Trâu Đình phục hồi tinh thần đứng lên, ôm lấy nam tử trung niên: "Phụ thân tức giận sao? phải Chân Nhi về rồi sao! Chân Nhi vừa rồi gặp người nên vui vẻ quá mức!"

      Phải dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc nam nhân này.

      Ai ngờ nam tử trung niên đẩy Trâu Đình ra: "Lớn như vậy mà làm nũng với cha, còn ra thể thống gì nữa?!"

      Sao lại thế này? phải cha và con gặp nhau đều ôm đầu khóc rống nước mắt ròng ròng sao.

      giọng nữ bén nhọn vang lên từ phía sau Trâu Đình, làm Trâu Đình có thời gian tự hỏi vì sao: "Ma quỷ! Ngay cả nữ nhi thân sinh cũng buông tha! Bị ma quỷ ám ảnh, hả ~?!"

      Trâu Đình nhìn bảy người cố nén cười quỳ đất liền hiểu .

      Cha của Bạch Thứ Chân đáng thương. . .

      Nhà có sư tử Hà Đông. . .

      Nhưng mà, cố nén cười chính là việc khảo nghiệm ý chí a!

      Trâu Đình mím chặt môi, chịu đựng đến khi cha bị mẹ véo lỗ tai thoát ly trường mới dám cười to.

      "Ha ha ha ha!"

      Bảy chàng trai khinh thường nhìn Trâu Đình cười lăn lộn dưới đất.

      Ra ngoài chuyến mà vẫn trẻ con như vậy. . .

      Ai. . .

      Khi Nghê Hồng ở bên cạnh, Trâu Đình mới phát , có yểm trợ, Bạch Thứ Chân biết gì như phải sống ở cái nhà này như thế nào chứ!

      Nhanh nhanh tìm chỗ dựa mới vững chắc mới được!

      Nhưng, việc cấp bách là. . . Ứng phó đề thi của lão thái gia như thế nào. . .

      "Hừ! Chẳng lẽ ngươi xuất môn chuyến mà học được cái gì?"

      Giọng của lão thái gia có cảm tình, câu này làm Trâu Đình chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

      Ừm. . . tại mình nên làm gì? Chẳng lẽ tiến lên đá hai chân, là ta học được karate của Nhật Bản sao. . . Như vậy lão già này bắt ta quỳ ván giặt thép đến chết mất. . .

      Trâu Đình có kế sách hiệu quả, sốt ruột bỗng đột nhiên nghĩ tới —–

      Kiếm pháp mà Việt Nhiên Nhược dạy!

      Trâu Đình vui vẻ rút kiếm của Tiểu Thất.

      May mà Việt Nhiên nhược dạy cẩn thận, múa bộ kiếm pháp này ít ra có hình có dạng.

      Lão thái gia càng xem biểu cảm càng chăm chú.

      Cuối cùng Trâu Đình rút kiếm về, cười nhìn lão thái gia —– thế nào, tệ chứ?

      Nhưng lão thái gia lâu vẫn gì.

      khí nặng nề, chỉ nghe được tiếng hít thở của Trâu Đình.

      đủ sao?

      Trâu Đình khó xử gãi đầu, nhưng mà ta đâu có biết gì, ôi chao. . .

      A! Đúng rồi! Thái cực quyền học ở năm nhất đại học!

      Trâu Đình vứt kiếm, đứng vững, bắt đầu luyện thái cực.

      Chiêu đầu. . .

      Ngựa hoang tung bờm. . .

      Bạch hạc tung cánh. . .

      . . .

      Như phong tự bế. . . [1]

      [1] Hình ảnh:http://www.baike.com/wiki/%E5%A6%82%E5% ... C%E9%97%AD

      Tay hình chữ thập. . .

      Thu thế. . .

      Múa xong bộ thái cực quyền, Trâu Đình hít sâu, ngẩng đầu. . .

      Nghênh đón là vẻ mặt 囧 của mọi người. . .

      囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧囧. . . . . .

      Trâu Đình cũng 囧. . .

      Bọn họ vì sao 囧 a. . .

      Mà lão thái gia của chúng ta lại nhiễm nước bùn, cả nhà 囧 cũng ảnh hưởng tới , vẫn nghiêm mặt, hỏi Trâu Đình: "Ngươi và Việt gia ở Giang Nam có quan hệ gì?"

      Việt gia Giang Nam?

      Trâu Đình bị hỏi, hiểu ra sao cả.

      Việt gia Việt gia. . .

      bắt đầu trầm tư suy nghĩ. . .

      "Chẳng lẽ ngài hỏi Việt Nhiên Nhược?!"

      Lão thái gia vuốt chòm râu bạc trắng, lắc đầu bất đắc dĩ : "Việt Thư Lễ a Việt Thư Lễ, ân oán của chúng ta. . . Vì sao tôn bối của đôi ta lại ở cùng nhau. . ."

      Hả?!

      Trâu Đình phấn khởi.

      Ân oán tình thù giang hồ! Đoạn cẩu huyết chiếu chiếu lại trong tiểu thuyết đam mỹ cổ đại!

      ra lão thái gia là gay!

      Ha ha ha!

      Ta rất hạnh phúc!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42

      Chỉ trong chớp mắt, mùa hè đến.

      Mùa hè, là mùa mưa dông.

      Tiểu bằng hữu Trâu Đình của chúng ta rất thích cầm chiếc ô dạo trong mưa. Cho nên, bạn mới bị sét đánh; cho nên, bạn mới xuyên ; cho nên, mới có câu chuyện mà ngay cả tác giả cũng phải phỉ nhổ này. . .

      Lại là buổi chiều mưa to tầm tã, tiểu bằng hữu Trâu Đình cầm chiếc ô làm bằng giấy dầu, từ từ vào trong làn mưa.

      Tiểu Thất híp mắt nhìn nữ tử duyên dáng trong mưa, hơi thất thần.

      Đúng lúc đó, tia sét đánh xuống!

      " ——— ————"

      Tiếng kêu thê lương của Tiểu Thất vọng khắp Bạch Điểu sơn trang!

      Chưa kịp tỉnh táo lại, xông ra ngoài nâng Trâu Đình bị sét đánh dậy.

      "! ! !"

      Tiểu Thất ôm Trâu Đình mà phát run, đây là vì sao! Vì sao! Ông trời cho ta hạnh phúc lại cướp hạnh phúc của ta! Trời xanh a! Đại địa a! Tác giả a! Các ngươi tàn nhẫn!

      "Thất sư huynh. . . Đừng khóc. . ."

      Tay Trâu Đình run rẩy xoa gò má của Tiểu Thất, lau nước mắt của : "Đây là mệnh. . . Đây là mệnh của ta. . ."

      "Tiểu Thứ Chân, muội phải cố gắng! Muội phải cố gắng!"

      "Thất sư huynh. . . Chúng ta đều biết. . . Bà tác giả nóng lòng. . . Kết thúc chuyện này. . . Cho nên. . . Kết cục của ta. . . Rất bình thường. . ."

      "Đồ tác giả đáng chết! Mụ già đáng chết! Lăn ra đây cho ta! Mau lăn ra đây!"

      "Đừng gọi nữa thất sư huynh. . . Tác giả ra. . . Huynh xem. . . Mụ ta lúc này viết đưa ta bệnh viện. . . Mà là. . . Hai người ở trong này nhảm. . . Có thể thấy rằng. . . Mụ ta muốn. . . Để ta sống nữa. . ."

      ", , , Tiểu Thứ Chân! Muội nghe ta ! Muội nhất định có thể sống sót! Muội sống sót, sinh rất nhiều rất nhiều đứa , nhìn bọn họ lớn lên rồi an hưởng tuổi già, ngủ giường ấm, phải hôm nay, phải kết cục như vậy! Muộu hiểu chưa?! Muội hiểu chưa?!"

      "Thất sư huynh. . ."

      "Ta ở đây Tiểu Thứ CHân!"

      "Thất sư huynh. . . Huynh xem titanic chưa?"

      "Ta là người cổ đại, làm sao có thể xem qua!"

      "Vậy vì sao huynh lại lời kịch kinh điển như vậy. . ."

      ". . . Kịch bản là của tác giả. . ."

      "Ừm. . . Khụ khụ khụ. . . Thất sư huynh. . . Ta chịu nổi nữa. . . Ta trước bước. . . Huynh bảo trọng. . ."

      xong, Trâu Đình gục đầu, hồn phách tiêu tán. . .

      "! ! ! ! !"

      Tiểu Thất ngửa đầu rống to, tê tâm liệt phế.

      (Mặc Mặc: khụ khụ, hai người ra đây. Tiểu Thất, Trâu Đình: làm gì? Mặc Mặc: Tiểu Thất, mi rít gào đúng lúc. . . Tiểu Thất: Ta tiến bộ! Mặc Mặc: Trâu Đình! Vừa rồi sao mi lại cười chứ! Lãng phí cuộn phim của ta! Trâu Đình: Tác giả, em biết sai rồi. . . Mặc Mặc: biết sai rồi sửa là đứa bé ngoan. Quay lại! Action ~! Trâu Đình, Tiểu Thất:. . . Bà là đạo diễn sao? Mặc Mặc: Ta bao toàn bộ rồi!)

      ——— ———– Tuyến phân cách: Ta muốn kết thúc truyện này nhanh ——— ———–

      Trâu Đình bước hai bước, vui vẻ dạo quanh Bạch Điểu sơn trang.

      Á! Vị thần xui xẻo ở bên kia. . . Chuồn mau. . .

      "Bạch Thứ Chân!"

      Xong rồi, bị thần xui xẻo nhìn thấy. . .

      Trâu Đình bất đắc dĩ, thành xoay người, cúi đầu hỏi: "Ông nội có việc gì vậy?"

      ". . . . ."

      Lão thái gia uy nghiêm nhìn , lát sau mới : "Ngươi theo ta."

      Vì thế Trâu Đình theo lão thái gia tới thư phòng.

      "Đây là Việt gia đưa tới, đây là Quý gia đưa tới, đây là Thẩm gia đưa tới. . ."

      ". . . . ." Trâu Đình hiểu, cầm lên phong thư đỏ thẫm, đây là cái gì, chẳng lẽ bọn họ đưa tiền mừng tuổi năm mới cho ta?

      Mở thư ra, lấy trang giấy hồng bên trong.

      ". . . . ."

      Bọn họ đưa hồ sơ cá nhân của Việt Nhiên Nhược, Quý Liễm Hàn, Thẩm Tư Lương làm gì vậy. . . . .

      Khi Trâu Đình còn chưa nghĩ ra, lão thái gia trầm mở miệng : "Đây là thu hoạch lúc xuất môn của ngươi?"

      ". . . Hả?"

      "Giả ngu với ta?"

      ". . . . ."

      dám dám, cọng lông tơ của ngài còn thô hơn cánh tay ta, Trâu Đình bé dám chọc ngài. . .

      "Sao lại chuyện nữa? Bị dọa choáng đầu?"

      ". . . có. . . Nhưng mà ông nội, rốt cuộc mấy thứ này là gì?"

      "Cái gì!? Đây là bát tự ba nhà Việt Quý Thẩm đưa tới!"

      "Bát tự. . . Bọn họ muốn chúng ta châm vào con rối sao?"

      "Hừ!" Lão thái gia lười giải thích, vẫy tay: "Ngươi ra ngoài, ngày mai cho ta đáp án!"

      ". . . . ."

      Đáp án gì a. . .

      Trâu Đình lẩm bẩm ra thư phòng, ông già này ràng. . .

      "Tiểu ~ Thứ ~ Chân ~"

      Thất công tử luyện kiếm nhìn thấy Trâu Đình liền chạy tới.

      ". . . . ."

      "Thế nào?" Nhìn thấy Trâu Đình khác thường, thất công tử cúi đầu hỏi.

      "Hôm nay ông nội bảo ta vào thư phòng. . . Cho ta nhìn bát tự của bọn Việt Nhiên Nhược. . . Bảo ta lựa chọn. . ."

      Thất công tử nhíu mày.

      "Chọn cái gì chứ. . . Lão nhân gia giả tạo, muốn châm con rối của ai cứ tự chọn. . . Hỏi ta làm gì. . ."

      ra là vậy. . .

      "Tiểu Thứ Chân, muội biết sao?"

      "Hả?" Trâu Đình nghiêng đầu nhìn thất công tử.

      Thất công tử cúi đầu im lặng, đặt tay lên vai Trâu Đình, nghiêm túc nhìn : ". . . Muội bảo với lão thái gia. . . Muội chọn Tử Y. . ."

      ". . . Tử Y là ai?"

      "Tử Y là ta. . ."

      "Ớ!" Trâu Đình kinh hãi: " phải lần trước huynh bảo huynh là Hứa Tiên sao?"

      "Đồ ngốc." Thất công tử gõ đầu : "Lừa muội thôi. . ."

      "Ừm. . . Huynh xem 'Tân bạch nương tử truyền kỳ' rồi sao?"

      " phải 'Tân bạch nương tử truyền kỳ', là 'Bạch nương tử truyền kỳ'. Muội mau với lão thái gia là muội chọn ta. . ."

      "Ừm!"

      Nhìn bóng lưng ra của Trâu Đình, Tiểu Thất im lặng ——

      Hừ! Ba người này xuống tay nhanh! Sơ suất quá, ta còn cho rằng bà mối tới cửa làm mối cho bảy huynh đệ chúng ta! ra là làm mối cho Tiểu Thứ Chân!

      được! Ta phải sai người canh cửa!

      (Trây Đình: Hừ! ra là vậy! Tác giả, mi muốn gặp ta cũng đừng gả ta ra ngoài nhanh thế chứ. . . Mặc Mặc:. . .)

      Chương 43: Lão thái gia lạnh nhạt
      "Chân Nhi, quyết định dứt khoát chưa?"

      "Gì! ?"

      Trâu Đình bị tiếng bất thình lình làm giật mình, quay đầu lại thấy lão thái gia trầm nhìn .

      "A. . . Là ông nội. . ."

      Vì sao quan hệ giữa ta và cụ già thể giống như Chibi Maruko và ông nội bé [1]. . . Vì sao mỗi lần lên sân ta đều kinh sợ như vậy. . . Cứ thế này dễ bị bệnh tim lắm, ôi chao ~!

      [1] Ông nội là người bạn hiền từ và vui tươi của bé Maruko. (Truyện "Nhóc Maruko")

      "Đừng nhiều lời, cho ta đáp án."

      "Ừm. Chuyện này, liền. . ."

      Trâu Đình vừa định tên Tiểu Thất bỗng ngẩn người. . . Thất công tử tên là gì nhỉ? Cái gì Y?

      "Liền ai."

      Lão thái gia lạnh lùng nhìn Trâu Đình trầm tư suy nghĩ.

      Trâu Đình gãi đầu, cắn răng đếm xỉa —

      "Liền sư huynh Giả Y!"

      Lông mi lão thái gia chớp : "Giả đỏ, Xích sao. Hay là ngươi đến Xích Y?" [2]

      [2] Giả và Xích đều có nghĩa là màu đỏ.

      Hình như là thế. . .

      Trâu Đình vội vàng gật đầu.

      ". . . . ."

      Lão thái gia suy nghĩ lát, trầm giọng biết với ai: "Lập tức triệu tập mọi người của Bạch Điểu tới đại sảnh, ta có việc dặn dò."

      bóng đen từ xà nhà lướt xuống, cúi người trước lão thái gia —-

      "Vâng!"

      Nhìn nam nhân thần long thấy đầu thấy đuôi rời , Trâu Đình cảm thán ngàn lần —–

      Bạch Điểu sơn trang quả là ngọa hổ tàng long ~!

      (Tiểu Thất: tác giả mi cố ý chỉnh ta! Mặc Mặc giả ngu: Gì? Tiểu Thất: Tiểu Thứ Chân có thể tên mà thứ bậc của ta! Mi ràng muốn biến việc tốt thành gian nan! ! Quần chúng lôi kéo: Nhẫn nhịn , dù sao văn này cũng dài hơn nữa, tùy mụ bt này . . .)

      Lão thái gia uy nghiêm nhìn mọi người, cuối cùng, ánh mắt dừng lại người sư huynh áo đỏ.

      "Xích Y."

      "Lão thái gia có gì phân phó?"

      Xích Y bước ra khỏi hàng, cung kính khom người hỏi.

      Trâu Đình trợn tròn mắt. . . Xích Y phải là thất sư huynh sao?

      "Chân Nhi liền gả cho ngươi!" Lão thái gia câu trần thuật chứ phải câu nghi vấn.

      Mọi người ồ lên.

      "Im lặng!"

      Lão thái gia vỗ tay vịn ghế, cả sảnh đường lập tức lặng ngắt như tờ.

      Trâu Đình cảm thấy trí óc của mình đủ dùng.

      Chân Nhi liền gả cho ngươi. . . Muốn gả ta cho sư huynh áo đỏ sao? Hóa ra hôm qua lão nhân này muốn chọn chồng cho ta. . . Vậy thất sư huynh bảo ta chọn , chẳng lẽ. . .

      Ánh mắt Trâu Đình chuyển hướng, đối diện với Tiểu Thất.

      Tiểu Thất tức giận, ánh nhìn khiến Trâu Đình sợ hãi.

      Xong rồi. . . Nếu biết ta nhớ tên , có phải trước x sau x, lại x lại x ta?

      (Quần chúng mệt mỏi: , xin trọng tâm. . .)

      Đại sảnh yên tĩnh làm cho người ta hít thở thông, bỗng sư huynh áo đỏ hay cũng là Xích Y quỳ xuống trước mặt lão thái gia —-

      "Đa tạ ý tốt của lão thái gia, nhưng Xích Y có người trong lòng!"

      Mọi người nghe vậy hít khí lạnh, phản kháng thế lực hung ác sao?

      "Nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp có gì lạ, ta ngại có người chung phu với Chân Nhi."

      Trâu Đình nổi giận. Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Tất nhiên mi cần để ý! Cũng phải mi lập gia đình!

      "Hồi lão thái gia, Xích Y đời này kiếp này chỉ cần mình nàng! Mong lão thái gia thành toàn!"

      "A? !" Lão thái gia nheo mắt nhìn Xích Y: "Vậy ý của ngươi là, ngươi cưới Chân Nhi?"

      "Vâng!"

      Trâu Đình lau mồ hôi lạnh, Tiểu Thất cũng thở phào nhõm hơi.

      "Ý trung nhân của ngươi là ai?" Lão thái gia tiếp tục hỏi.

      Trâu Đình hơi mất hứng khi nghe những lời này, lão nhân này sao lại như vậy, tìm hiểu riêng tư của người khác, chẳng lẽ muốn già mà kính [3] hoành đao đoạt ái? !

      [3] Người biết tôn trọng chính mình, biết kiểm điểm hành vi.

      "Là. . ." Xích Y chần chừ chút, cuối cùng ra: "Là Nghê Hồng."

      Nghê Hồng! Trâu Đình vui vẻ! ra Nghê Hồng tự định chung thân với người này! Mẹ nó! Vậy mà chịu ra!

      Xích Y vừa dứt lời, lão thái gia vung lên bàn tay to: "Người tới!"

      Lại bóng đen biết bay tới từ đâu.

      "Tối hôm nay, ta muốn nhìn thấy thi thể của Nghê Hồng."

      Xích y quýnh lên, vụt qua điểm huyệt bóng đen kia, sau đó lại quỳ xuống, đau khổ : "Lão thái gia!"

      "Xích Y! Ngươi chống lại mệnh lệnh của ta sao!"

      Lão thái gia trừng mắt.

      Trâu Đình nỡ nhìn, đây là gia trưởng ngoan cố đổi trong gia đình phong kiến sao! Đùa gì chứ!

      "Ông kia!" Trâu Đình chỉ vào mũi lão thái gia, rống lên: "Người ta đồng ý ông áp bức cái gì! Ông có chút tình người sao! Ta cứ thắc mắc vì sao Trung Quốc phát triển lạc hậu, còn phải do đồ cổ hủ như ông!"

      Trâu Đình rống hơi rồi dừng lại hít thở, lão thái gia lạnh giọng hỏi: "Ngươi xong chưa."

      "Chưa!" Trâu Đình vênh mặt tiếp tục kể lể: "Người ta lưỡng tình tương duyệt, ông đừng có chia rẽ uyên ương! Chẳng lẽ ông định thu Nghê Hồng làm tiểu thiếp sao! Chuối tiêu ông cỏ ba nhà ông [4]! Ông ăn cơm như vậy chắc để dài mi dài râu! Chút đồng cảm cũng có. . . ¥#@@%%&*¥#! . . . . . ."

      [4] Chuối là nam xxx, cỏ ba là nữ xxx.

      Trâu Đình năng bừa bãi bỗng nghĩ tới gì đó, người nghe kinh hồn bạt vía, nhìn lén sắc mặt lão thái gia.

      Lão thái gia vẫn bình tĩnh tự nhiên, vừa uống trà vừa nghe Trâu Đình .

      ". . . Cho nên. . ." Trâu Đình tràng cuối cùng đưa ra kết luận: "Ông lão đẹp trai quân tử giàu đức hiếu sinh hãy thành toàn bọn họ!"

      " nhiều như vậy, khát nước rồi phải ."

      Lão thái gia đưa ly trà tới, Trâu Đình nhận lấy, ngửa đầu hơi uống cạn.

      "Vẫn muốn!" Trâu Đình đưa chén qua.

      Lão thái gia đưa cả ấm trà cho Trâu Đình, Trâu Đình tu sạch.

      "Uống xong rồi."

      "Ừm!" Trâu Đình chùi miệng, tinh thần sảng khoái trả lời, lần này ra sung sướng!

      "Uống xong quỳ ván giặt."

      Cằm Trâu Đình rớt xuống rồi.

      Lão nhân này lạnh nhạt!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Thảm kịch nhân gian

      Trâu Đình quỳ ván giặt trong phòng tối, hai mắt lóe sáng.

      biết qua bao lâu, phòng tối mới mở ra.

      "Tiểu thư, bảy ngày qua, ra ngoài được rồi."

      Người đứng ở cửa , giọng giống như vừa ra khỏi hầm băng, đông lạnh khiến Trâu Đình run rẩy.

      Trâu Đình xoa đầu gối muốn đứng lên, kết quả là run chân đứng vững liền ngã sấp xuống. . .

      "Cẩn thận!"

      bóng trắng bay vào đỡ lấy Trâu Đình.

      Trâu Đình ngẩng đầu, nhìn thấy lụa trắng quen thuộc, bỗng cảm thấy vui vẻ.

      ". . . Ngươi, sao lại đến đây?"

      Việt Nhiên Nhược trả lời, bế ngang lên.

      " ra ngoài rồi ."

      Vừa mới ra ngoài phòng, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào khiến Trâu Đình vội vàng vùi đầu vào lòng Việt Nhiên Nhược.

      "Thứ Chân ~!" Tiểu Thất chạy tới, tay muốn kéo Trâu Đình ra khỏi lòng Việt Nhiên Nhược. Việt Nhiên Nhược tránh , thản nhiên :

      "Nàng vừa quỳ xong, đường được."

      Trâu Đình thích ứng với ánh sáng, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Tiểu Thất: " ra là thất sư huynh a. . ."

      Tiểu Thất nhìn hai người bọn họ, ánh mắt như muốn phun lửa.

      "Trâu nương ra là tốt rồi." Quý Liễm Hàn và Thẩm Tư Lương từ ngoài sân vào: "Hai vị đừng vội tranh hơn thua, mọi người tìm chỗ rồi từ từ ."

      Ngồi cạnh bàn đá ở trong sân, Trâu Đình hiểu hỏi: "Tại sao mọi người đều tới đây?"

      " việc liên quan tới lão bà đại nhân, sao bọn họ có thể tới?" Tiểu Thất cách dương quái khí. [1]

      [1] Hình dung thái độ cổ quái, lời lạnh nhạt, thể nắm lấy.

      ". . . . ." Trâu Đình nghe vậy mặt đỏ bừng. Ngày đó nhìn thấy thiếp hồng. . . Thực ra là bái thiếp cầu thân ~? Hơn nữa đáp án mà Tiểu Thất nêu lên. . . Rốt cuộc bốn người họ có cảm giác gì đối với mình a ~!

      (Quần chúng: tác giả, cùng vấn đề. Mặc Mặc: Đừng nhìn ta, ta cũng biết. . .)

      Trong lúc Trâu Đình còn rối rắm, bốn người hung ác nhìn nhau.

      Rối rắm mãi cũng tìm được đáp án, Trâu Đình quyết định buông tha, hỏi thẳng đương : "Bốn người các ngươi. . . Là từ khi nào, cái kia với ta?"

      Tứ nam đồng loạt quay đầu nhìn : "Cái gì là cái kia?"

      "Chính là chính là. . ." Trâu Đình cắn môi: "Chính là cái kia ~!"

      Ánh mắt xem thường của tứ nam bay loạn xung quanh.

      Trâu Đình nổi giận, thay đổi tư thái tiểu nữ nhi ngại ngùng vừa rồi, vỗ chưởng vào bàn đá: "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, các ngươi mau thành thục khai báo khi nào nổi lên sắc tâm với ta!"

      "Chậc chậc, chút tư sắc của Tiểu Thứ Chân có ai có thể nổi sắc tâm chứ. . ." Tiểu Thất vẻ mặt khinh thường.

      " biết." Việt Nhiên Nhược trả lời lưu loát ràng.

      "Có lẽ là mấy ngày cùng ăn cơm với ở Mãn Bằng cư. . ." Thẩm Tư Lương suy nghĩ .

      "Thực ra tại hạ thích Từ Quân Ngưng tiểu thư hơn, nhưng Từ tiểu thư lại thích nương. . ." Quý Liễm Hàn bất đắc dĩ : "Có lẽ ta cưới ngươi, Từ tiểu thư để ý đến ta. . ."

      "Cút!" Ba người khác đều rống to.

      "Các vị bớt giận. . ." Quý Liễm Hàn xua tay muốn giải thích.

      "Bớt giận cái rắm! Muốn theo đuổi nữ nhân tự ngươi theo đuổi! Lão nương liên quan! Người tới! Tiễn khách!" Trâu Đình hét to.

      Quý Liễm Hàn ngẩn người xấu hổ.

      "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Có cút hay ?! Lão nương ghét nhất là nam nhân lấy hôn nhân làm trò đùa như ngươi! Ngươi cút ta cút!" Trâu Đình bật dậy, thoáng cái sắp ngã sấp xuống. Việt Nhiên Nhược và Tiểu Thất tranh nhau đỡ .

      "Quý công tử xin về , thứ tiễn khách!" Tiểu Thất hung tợn trừng mắt nhìn Quý Liễm Hàn. Quý Liễm Hàn bị mất mặt, ôm quyền cúi chào, phi thân rời .

      Trâu Đình giơ ngón giữa về phía bóng lưng của .

      (Quý Liễm Hàn: Tác giả, ta vô tội, tự nhiên thành vật hi sinh. . . Nhớ năm đó ở cuốn đầu phần diễn của ta còn thiếu. . . Mặc Mặc: Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết bờ cát. Ngài nén bi thương. Quý Liễm Hàn: Mi , tìm nữ nhân nào mà được, sao lại muốn ta thích Từ Quân Ngưng a? Mặc Mặc: Ta để Hề Hề cho mi ~! Quý Liễm Hàn:. . . . . Mặc Mặc: Muốn ta phân gã nam phụ cho hai ngươi đam mỹ hay ? Quý Liễm Hàn:. . . . Ta xuất gia, ok? Mặc Mặc:. . . . . ok. . . . .)

      Ba người áp cái, thừa lại ba cái làm sao bây giờ?

      Trâu Đình nhìn trộm ba nam thầm phân cao thấp.

      Có nên thẳng thắng hay , nạp cả ba? (Cái tát năm ngón tay của Mặc Mặc vỗ tới: Cút! Lão nương viết np văn! Chúng nam chạy tới quăng Mặc Mặc : Cút! Chọc giận chúng ta, chúng ta liền bãi công tập thể!)

      "Chân Nhi suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn có kết quả sao?"

      Lão thái gia đứng giữa mọi người tới, Trâu Đình bỗng thấy được hình ảnh Giả mẫu trong "Hồng lâu mộng" về phía mình.

      Trâu Đình vội vàng đứng lên, mất tự nhiên : "Lão thái thái. . . À , gia gia, ngài tới."

      "Ta sớm tới đây, sợ là ngươi công lực đủ nên nghe được." Lão thái gia giận mà uy.

      " đâu đâu gia gia, thực ra Chân Nhi biết ngươi đứng bên ngoài nghe lén, Chân Nhi chỉ khiêm tốn chút mà thôi. . . Ngài để ta khiêm tốn chút cũng được sao ~?"

      Lão thái gia lười dong dài cùng Trâu Đình, ánh mắt lướt qua mặt ba nam. Cuối cùng, dừng ở chỗ Tiểu Thất: "Ngươi cũng là tâm với Chân Nhi?"

      Được lãnh đạo chỉ đích danh, Tiểu Thất vô cùng kích động, dồn khí đan điền, mặt đầy hồng quang, chữ "Vâng" sắp bật ra. . .

      "Tiểu sinh cũng lòng với Trâu nương."

      "Nhiên Nhược quyết phụ Trâu Đình!"

      Thẩm Tư Lương và Việt Nhiên Nhược cướp lời, thành công hấp dẫn chú ý của lão thái gia.

      Tiểu Thất uể oải chống bàn, sắp thành lại bại a ~! Tại sao ta chuẩn bị trước a, sớm sớm siêu sinh a ~!

      (Tiểu Thất: Tác giả, đừng cứ gặp ta là chỉnh ta như vậy! Mặc Mặc: Ta có. Tiểu Thất: Ngươi có! Mặc Mặc: Ta có. . . Tiểu Thất: Ngươi có ngươi có! Hừ! Ta gọi công an tới đánh ngươi! Mặc Mặc:. . .)

      ". . . . ."

      Lão thái gia trầm tư.

      Những người đứng bên cạnh thở cũng dám thở mạnh.

      lâu sau, lão thái gia mới trầm giọng : "Dùng võ định đoạt, người thắng, ta gả Chân Nhi cho ."

      " được!" Thẩm Tư Lương kháng nghị: "Ta là văn sinh, phải võ sinh!"

      "Hừm?"

      Lão thái gia híp mắt, khí tiêu điều bỗng dâng lên.

      Trâu Đình chạy nhanh tới kéo Thẩm Tư Lương, với lão thái gia: "Đánh nhau rất đẫm máu, mĩ nam còn phải lưu lại để BL. . . Chúng ta đổi cách khác ."

      "Vậy ngươi muốn thế nào?"

      "Gia gia, ngươi cứ để bọn họ 3p . . . mỹ mãn."

      "Ta hiểu ngươi cái gì." Lão thái gia tiếp tục quỷ lí quỷ khí [2] : "Nếu ta cắt ngươi thành ba đoạn rồi chia cho bọn họ."

      [2] Lén lút, quang minh chính đại.

      ". . . . . ."

      Da gà của Trâu Đình bỗng nổi lên.

      Lão nhân này là ông nội thân sinh của Bạch Thứ Chân sao, máu lạnh như vậy. . .

      Tâm lý biến thái. . .

      "Khụ khụ. . ." Trâu Đình ho tiếng: "Gia gia, nếu . . . Để cho bọn họ đấu địa chủ . . . Người nào thắng ta gả. . ."

      ". . . . . ."

      Bởi vì có cách nào khác, Trâu Đình làm bộ bài tú lơ khơ, để ba người Việt Nhiên Nhược Thẩm Tư Lương Tiểu Thất đấu địa chủ. . .

      Nhưng mà. . .

      Người định bằng trời định a!

      Trâu Đình bất đắc dĩ nhìn bàn bài của ba người, thở dài hơi.

      Tiểu Thất vỗ vai , : "Nén bi thương."

      Trâu Đình gì, lại thở dài hơi.

      bàn bài, lão thái gia và Việt Nhiên Như Thẩm Tư Lương chơi vô cùng vui vẻ.

      Lão nhân này là lão nhân máu lạnh vừa rồi sao. . . Vì sao mới nhìn bọn họ chơi hai ván liền đuổi Tiểu Thất ra mà tự mình ra trận?

      Nếu thắng. . . Chẳng lẽ ta phải gả cho . . .

      Oh my god, thảm kịch nhân gian.

      (Quần chúng:. . . . . Mặc Mặc: Các ngươi bi ai cái gì? Quần chúng: Bi ai hi vọng bị ngươi dập tắt. . . Mặc Mặc: ? Quần chúng: Nhìn thấy lão thái gia, chúng ta cho rằng là người đàng hoàng. . . Cao hứng quá sớm a! Mặc Mặc:. . . . .)

      Trong lúc Trâu Đình thương cảm thôi, bóng trắng bay vào trong viện, dừng ở bên cạnh lão thái gia.

      "Họ Bạch! Mau gả tôn nữ của mi cho tôn tử của ta!"

      Người tới kéo lão thái gia ra khỏi ghế, uy vũ quát lão thái gia.

      Trâu Đình nhìn kỹ, ra là lão nhân tóc bạc mi trắng râu bạc, thần thái tuấn tú, có vẻ tiên phong đạo cốt.

      Lão thái gia nhìn , khôi phục bộ dáng trầm thường ngày: "Ngươi bảo ta gả ta liền gả, phải rất mất mặt sao."

      "Hừ! Năm đó ngươi bị ta chỉnh còn chưa đủ, bây giờ muốn nếm thử tư vị kia sao!"

      "Tự đại!" Lão thái gia tránh khỏi tay , ngồi xuống với Thẩm Tư Lương và Việt Nhiên Nhược: " cần để ý tới , chúng ta chơi tiếp. Ai ai, vừa rồi tới ai ra bài?"

      Thẩm Tư Lương ngoan ngoãn ngồi xuống, mà Việt Nhiên Nhược lại sững sờ đứng đó.

      Lão nhân bạch y nhíu mày, vút qua giữ chặt Trâu Đình lại vút qua vác Việt Nhiên Nhược rồi bay lên trời —-

      "Ngươi cho chẳng lẽ ta biết cướp! Họ Bạch, cháu của ngươi ta mang !"

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 45: Cưỡng bách cùng phản cưỡng bách.

      Editor: Tiểu Cân

      Thân pháp Bạch y lão đầu này là nhanh, chưa tới mười giây, bạch điểu sơn trang liền bay đến chân trời thấy bóng dáng.

      Bay chừng khoảng mười phút, bạch y lão đầu chợt hạ xuống, thả Trâu Đình choáng váng đầu óc mặt đất.

      Cảm nhận được mặt đất chân dưới chân, nước mắt Trâu Đình tuôn rơi.

      mất tiền Yun-night Speed lại thêm nhảy Bungee, có phải ta buôn bán trở mình may mắn rồi ?

      Nhìn lại chút sắc mặt như có gì của bạch y lão đầu cùng Việt Nhiên Nhược, Trâu Đình lệ càng thêm lệ.

      Ngươi xem khinh công tốt vì sao lại thất truyền ở Trung Quốc chứ? Có khinh công chúng ta còn phải làm phi cơ sao. . . . . . có việc gì liền bay qua Thái Bình Dương du lịch. . . . . .

      Nước đánh ba ngàn dặm. . . . . . bao nhiêu mạnh mẽ. . . . . .

      Run rẩy.

      “Tốt rồi tốt rồi, tai hai đứa bái đường thành thân thôi~!” Bạch y lão đầu xong vô cùng cao hứng, hoàn toàn thấy Trâu Đình lệ rơi đầy mặt.

      “Gia gia!” Việt Nhiên Nhược nổi giận.

      Nguyên lai là gia gai ! Mẹ nó chứ, tính tình thế nào kém nhiều như vậy!

      Trâu Đình im lặng nhìn hai ông cháu.

      “Tiểu Nhiên, nếu con cảm thấy làm như vậy vẫn chưa đủ cẩn trọng? Kiểu cách bên ngoài~! Có gia gia ở đây, các con trước động phòng gạo nấu thành cơm, sau đó tổ chức hôn lễ long trọng khiến gia gia hai nam nhân kia sững sờ ~!”

      “. . . . . .”

      “. . . . . .”

      “Hai đứa im lặng cái gì! Đến đây đến đây , quỳ xuống bái ta xong là có thể rồi!”

      Vừa xong bốn viên bị thép kẹp như gió bay về phía Viên Nhiên Nhược cùng Trâu Đình, hai người chỉ cảm thấy đầu gối đau xót, tự chủ quỳ xuống.

      “Bé ngoan, đứng lên hết , động phòng thôi ~!”

      Lão đầu cười híp mắt đỡ hai người dậy.

      Trâu Đình biết nghĩ thế nào nữa.

      Lão đầu ông nhanh đem thê tử ông giám định, ta dám cam đoan tuyệt đối phải tôn tử nhà ông! !

      “Gia! Gia!”

      Hai chữ này từ trong kẽ răng Việt Nhiên Nhược phun ra.

      “Ai nha nha! Ta quên mất! Nơi hoang sơn cùng cốc này hai đứa sao có thể động phòng nhỉ ~!” Lão đầu huơ tay múa chân khẩn trương kêu to, Trâu Đình hoảng hốt cảm giác người trước mặt này như Chu Bá Thông.

      nên gấp nên gấp, người trẻ tuổi muốn có thể chịu đựng tịch mịch ~! Gia gia lập tức đưa hai đứa đến địa phương tốt ~!”

      Lão đầu vừa dứt lời, Trâu Đình cảm thấy thân thể chợt , phản ứng kịp ba người bay với tốc độ ánh sáng.

      Ta say máy bay a, lão đầu ông có thể bay chậm chút . . . . . .

      Dạ dày Trâu Đình sôi trào hồi, muốn lại nên lời, chỉ đành chấp nhận mặc cho lão đầu vuốt ve.

      Ông trời ~ muốn ~ ta ~ chết ~ hả ~!!!

      Lần này bay quá lâu, khoảng năm phút đồng hồ ba người rơi xuống cái viện.

      Mọi người bận rộn trong sân hiển nhiên bị ba người hù sợ, cứng đờ nhìn ba người bọn họ, cuộc thi đấu trừng mắt bắt đầu.

      “Cháu của ta và cháu dâu muốn thành thân, các vị đừng nghi ngờ đừng nghi ngờ!”

      Lão đầu vung tay lên, nhưng mọi người có cuống quýt tránh ra như trong dự liệu.

      Người trong sân để ý đến ông, sau khi khôi phục hóa đá liền việc ai người nấy làm.

      Bề ngoài lão đầu nén giận, cười hắc hắc hai tiếng: “Bằng chúng ta khách điếm , tìm cái sa hoa cho haii đứa được ?”

      “. . . . . .”

      “. . . . . .”

      Trâu Đình cùng Việt Nhiên Nhược phản bác được. Chẳng nhẽ đây chính là. . . . . . khác biệt trong truyền thuyết?

      Tích chút đức cho con cháu .

      “. . . . . . được sao?” Lão đầu ngượng ngùng, gãi gãi cái ót: “Vậy ở đây . . . . . .”

      Quay đầu lại vung ra chưởng, chum nước phía xa lập tức bị đánh vỡ, mảnh vụn bay tán loạn, nước trong chum chảy giàn giụa đầy đất.

      “Kẻ trái ý ta! bị như cái chum kia! Các người mau lui ! Nếu đừng trách ta vô tình!”

      Oa! Giáng Long Thập Bát Chưởng!

      Mắt Trâu Đình lập tức lấp lánh ngưỡng mộ lão đầu.

      Lão đầu lão đầu, ông lợi hại uy mãnh rất có phong cách nha~!

      Lão đầu muốn làm lần nữa như vậy, người trong sân lập tức hóa đá.

      Hai bên giằng co biết nên điều chỉnh hòa khí như thế nào người mặc quần áo vải thô gánh hai thùng nước vào cửa.

      Ngẩn người nhìn mảnh vụn rơi đầy đất nước chảy lênh láng, chân mày nhíu thành hình chữ xuyên. ( 川 )

      “Là ai đập vỡ chum nước?”

      Người nọ lạnh giọng hỏi.

      “Là ta! Các ngươi còn ra dọn sân . . . . . . Hừ hừ, lần sau phá hỏng chính là đầu của các ngươi!”

      Thắng lợi ngay trước mắt, lão đầu thần thanh khí sảng hăng hái .

      “Chum nước này là vật báu gia truyền của nhà ta, ông phá hỏng nó là có ý gì?”

      “Ách! !” Lão đầu trợn tròn mắt: “Ay ya sao các ngươi lại sớm, sớm có phải ta đánh vỡ cái chum nước này rồi sao~! Các ngươi cũng quá sơ xuất rồi, tại sao dán tờ giấy chum nước cho mọi người biết đây là cái chum vô cùng trân quý ngàn vạn lần được đánh vỡ. Xem xảy ra chuyện rồi ~?”

      “Ông cần ngụy biện, mau trả tiền bồi thường!”

      trả trả đấy, ngươi làm gì được ta~!” Lão đầu vừa vừa xông tới trước mặt người gánh nước làm mặt quỷ.

      “Gia gia!” Việt Nhiên Nhược liếc mắt, móc thỏi bạc từ trong túi ra ném qua: “Nhiều như vậy đủ rồi chứ?”

      Người gánh nước đưa bạc lên miệng cắn cắn, cẩn thận từng li từng tí cất .

      “Tiểu Nhiên Nhược, sao con lại cho tiền chứ ~!”

      Lão đầu mất hứng.

      thôi, đừng làm phiền người ta làm việc.”

      Việt Nhiên Nhược mạnh mẽ lôi kéo lão đầu ra cửa. Trâu Đình nhìn bốn phía, vội vàng đuổi theo đội ngũ.

      người chẻ củi còn đặc biệt nhiệt tình tiễn bọn họ ra cửa: “Lần sau nhớ tới chơi nha~! Chúng ta lấy thêm mấy cái chum nước cho các ngươi đập ~!”

      ra cái chum nước ấy phải vật bảo gia truyền gì đó đúng ?”

      Trâu Đình nhắm mắt theo đuôi Việt Nhiên Nhược và lão đầu.

      “Dĩ nhiên.” Việt Nhiên Nhược trả lời.

      Lão đầu bộc phát.

      “tnnd! Bọn họ dám lừa gạt tình cảm của ta! Ta trở lại diệt cả nhà !”

      Trâu Đình và Việt Nhiên Nhược vội vàng kéo lão đầu lửa giận bốc lên ba trượng lại.

      “Gia gia!”

      Việt Nhiên Nhược vừa quát, lão đầu như bị chậu nước lạnh giội xuống, nhất thời náo loạn nữa.

      Sau đó. . . . . . tới hai phút. . . . . .

      mau mau! Khách điếm ở ngay phía trước!”

      Yên ổn được lát, Trâu Đình lại bay lên trời.

      Khóc ra nước mắt. . . . . . TAT.

      “Ông chủ! Cho hai gian phòng hảo hạng!”

      Lão đầu vỗ bàn cái, tiểu nhị lập tức hấp tấp chạy tới dẫn bọn họ lên lầu.

      “Này ~! Sao hai đứa lên đây?”

      Lão đầu quay đầu lại hằm hằm nhìn Việt Nhiên Nhược và Trâu Đình.

      Trâu Đình rơi lệ rồi.

      Sao ta phải thành thành theo ông chứ. . . . . . Đùa sao. . . . . .

      Vội vàng chạy. . . . . .

      Trâu Đình vừa mới nhấc chân, lão đầu thở phì phò điểm hai đại huyệt người nàng.

      “Nhóc con, may là hỏa nhãn kim tinh của ta thấy ý đồ của ngươi! Cháu dâu ngoan~! Nhanh tới động phòng với tôn tử của ta . . . . . .”

      Lão đầu vừa vừa khiêng Trâu Đình muốn bỏ chạy lên lầu.

      Trâu Đình mở miệng muốn kêu bất lịch liền phát thể lên tiếng. . . . . . Bị điểm huyệt câm. . . . . .

      Trâu Đình lần nữa rơi lệ.

      555555555555555 May mắn của ta giảm rồi ~!

      Trâu Đình nằm thẳng đờ ở giường nhìn Việt Nhiên Nhược bất mãn.

      Việt Nhiên Nhược thở hổn hển giải huyệt cho nàng, hơi ngượng ngùng : “Ông nội ta chính là như vậy. Chờ ông hăng hái xuống ta đưa nàng trở về bạch điểu Sơn Trang.”

      Trâu Đình vuốt vuốt cơ mặt cứng ngắc, nhảy bật lên đến bên bàn cầm ly trà lên uống hớp lớn.

      Kết quả là càng uống càng khát, Trâu Đình dứt khoát cầm bình trà lên tu ừng ực.

      Trâu Đình uống xong bình trà to, kêu tiếng sảng khoái, xoay người trực tiếp tấn công Việt Nhiên Nhược.

      Việt Nhiên Nhược sửng sốt, vội vàng liều chết giãy giụa.

      Ai biết lực của Trâu Đình cực lớn, phen áp đảo Việt Nhiên Nhược ở giường.

      “Tiểu mỹ nhân. . . . . . Ngươi theo ta . . . . . .” Trâu Đình ở bên tai Việt Nhiên Nhược thổi hơi, khiến Việt Nhiên Nhược bối rối hồi.

      Việt Nhiên Nhược liền kêu lên tiếng tốt rồi, liều chống bả vai Trâu Đình để cho nàng áp xuống.

      Chiếc giường bị hai người bọn họ náo loạn kêu kót két. Lão nhân bên ngoài ghé tai cửa nghe được thanh này tâm thần vô cùng sảng khoái.

      Việt Nhiên Nhược Trâu Đình, nam nữ, cưỡng bách phản cưỡng bách, giằng co hồi áo trắng của Việt Nhiên Nhược chợt bị kéo xuống.

      Trâu Đình trừng mắt nhìn khuôn mặt kia, ngây ngốc.

      Việt Nhiên Nhược thừa cơ đẩy nàng ra, vọt tới kéo cửa phòng ra.

      Lão đầu sơ sẩy bị té cái mặt đất.

      “Gia gia! Người làm cái gì thế!”

      Lão đầu từ mặt đất đứng lên, cười đến híp mắt : “Cũng có gì, chỉ là chút chút xuân dược. . . . . . di tình, di tình mà thôi ~!”

      “Người!” Việt Nhiên Nhược còn muốn tiếp cái gì, lại bị Trâu Đình kéo trở về.

      “Cháu dâu. . . . . . Kiềm chế chút. . . . . . Đừng làm hư Tiểu Nhiên Nhược nhà ta. . . . . .”

      Lão đầu cười dâm đãng, lặng lẽ đóng cửa.

      Cũng khép lại phòng xuân sắc. . . . . .

      (Quần chúng: tác giả! Có thể là xuân sắc sao! ! Tại sao chúng ta lại có cảm giác giống như là phim kinh dị ngược thân! ! Yên lặng: = :)

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 46: Dùng sức giày vò.

      Editor: Tiểu Cân.

      Sau khi tác giả tham khảo chút tài liệu biết được, xuân dược cũng phải vạn năng, chẳng qua là khiến cho người ăn xuân dược tưởng người trước mặt là người trong lòng mình, cũng nhanh chóng sản sinh ra nội tiết tố, do đó sinh ra dục vọng ooxx.

      ( Quần chúng: Tác giả, ngươi tra tài liệu sao? Mặc Mặc: . . . . . . có, trong trí nhớ hình như là vậy. . . . . . Quần chúng: = =||||||)

      Phía dưới: Để chúng tôi tiến vào bên trong thế giới của bạn Trâu Đình, thăm dò chút xem giờ phút này trong đầu nàng xuất ai.

      . . . . . .

      Khụ khụ, bởi vì hình ảnh trong đầu bạn Trâu Đình vụt qua quá nhanh, lại khiến tác giả tua chậm màn hình giải thích chút.

      Xuất đầu tiên là, người đeo mặt nạ đêm hội hóa trang ~!

      Mọi người đều biết, những năm 90, đa số các thiếu nữ đều đem mối tình đầu trong sáng của mình trao cho người con trai này, cho nên trong đầu bạn Trâu Đình xuất tình cảm với người này là có nguyên do.

      Xuất thứ hai là. . . . . .

      Lỗ Tấn???

      OTZ, ra bạn Trâu Đình là người có chiều sâu văn hóa có tu dưỡng a. . . . . . Mọi người đều hiểu lầm bạn rồi, ngại quá. . . . . .

      Người thứ ba xuất là. . . . . .

      Teletubbies. . . . . .

      = =||||||

      ngây thơ, ha ha, bạn Trâu Đình, bạn ngây thơ. . . . . .

      Xuất thứ tư là. . . . . .

      Vua Sư Tử Simba. . . . . .

      . . . . . .

      ra là bạn Trâu Đình còn hướng tới người thú nữa. . . . . .

      %¥#@&%¥¥#¥*……

      --- ------ Ta là tuyến phân phân cách khinh bỉ hứng thú xấu xa của tác giả --- ------

      Trở lại chính đề.

      Lần trước đến Việt Nhiên Nhược bị Trâu Đình kéo trở về phòng, hai người lôi lôi kéo kéo va va chạm chạm khiến cho cả phòng biến thành đống hỗn độn.

      Việt Nhiên Nhược đưa ra vô số biện pháp, chưa khiến cho Trâu Đình hôn mê thôi, lại còn làm cho Trâu Đình càng ngày càng phấn khích, ánh mắt sau khi cắn thuốc như phóng điện. (Quần chúng: Tác giả, nơi này cần nàng giải thích là cắn thuốc đâu. Mặc Mặc: = :)

      Việt Nhiên Nhược thấy trước mắt trong sạch khó giữ được, cái khó ló cái khôn, Nhất Chỉ đâm ra!

      “Ha ha ha Tiểu Mỹ Nhân, ha ha ngươi, ha ha theo ta !”

      Người tính bằng trời tính, bởi vì giãy giụa nên Việt Nhiên Nhược tìm huyệt chuẩn, điểm trúng huyệt cười của Trâu Đình. . . . . .

      “Ha ha nóng chết ta mất, ha ha bụng đau quá, ha ha Tiểu Mỹ Nhân, ha ha ngươi làm gì ta thế!”

      Trâu Đình ôm bụng cười ngã xuống, lăn lộn mặt đất.

      Việt Nhiên Nhược đen mặt, đưa tay ra muốn giải huyệt cười cho Trâu Đình. . . . . .

      Nhất Chỉ xuống, tiếng cười của Trâu Đình liền ngưng, nhưng vẫn ngừng đạp chân, há hốc miệng kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt văng khắp nơi.

      Đúng, bạn đoán sai, Việt Nhiên Nhược lại điểm sai huyệt đạo rồi. . . . . . Lần này, điểm đến huyệt câm. . . . . .

      (Quần chúng: Trâu Đình, chúng ta thông cảm cho ngươi, tác giả bày ra như vậy. . . . . . Mặc Mặc: = :)

      Lại điểm nữa sợ là xảy ra cố, Việt Nhiên Nhược lo lắng vọt tới cửa, phát kéo cửa ra: “Gia Gia! Làm thế nào bây giờ!”

      Lão đầu nhanh chóng phản ứng, lập tức từ tư thế nghe lén chuyển sang tư thế tình cờ ngang qua, thần thái thản nhiên với Việt Nhiên Nhược: “Ai ya, chuyện gì xảy ra với cháu ngoan của ta vậy? Đúng lúc gia gia ngang qua. . . . . .”

      Việt Nhiên Nhược mặc kệ, trực tiếp tùm lão đầu vào phòng, chỉ vào Trâu Đình cơ mặt giật giật lăn lộn mặt đất: “Con cẩn thận điểm sai huyệt đạo rồi!”

      “Sai cũng sai rồi, đợi con bé cười tới hôn mê là được rồi.”

      “Nhưng còn tác dụng của thuốc. . . . . .”

      “Tiểu Nhiên Nhược, con trực tiếp thượng ! (“thượng” tức là ooxx ý) Dù sao hai đứa cũng bái đường rồi, còn xấu hổ cái gì nữa ~!”

      “Gia gia, con nghiêm chỉnh đấy!”

      “Tiểu Nhiên Nhược, gia gia cũng nghiêm chỉnh mà. . . . . . Xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng. . . . . .”

      “Giải dược!”

      có. . . . . .”

      Lão đầu mở tay ra, biểu cảm ngươi làm gì được ta.

      “! !”

      Việt Nhiên Nhược lướt qua lão đầu, lao xuống lầu với tốc độ ánh sáng, dọc đường dọa ít người vô tội qua cẩn thận nhìn thấy mặt của .

      Xách hai thùng nước, Việt Nhiên Nhược lại lần nữa lên lầu với tốc độ ánh sáng.

      Tốc độ nhanh như vậy mà giọt nước cũng rơi ra ngoài ~! Công phu tốt ~! (Quần chúng: Tác giả, bây giờ là lúc lên tiếng khen ngợi sao? = :)

      Vào phòng, Việt Nhiên Nhược “phốc” cái dội hai thùng nước lên người Trâu Đình.

      Trâu Đình giật thót mình, tiếp tục cười khan, chỉ là biên
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :