1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đường về (Phần 2) - Dạ An (15.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 18.4: Chuyện xưa nên lưu luyến (tt)

      Thập Tứ dắt tay của ta, cười : "Ha ha, khách khí với Tứ ca cái gì, đều là người trong nhà." Lại nhìn huynh trưởng : "Tứ ca ngươi thấy đúng ?"

      Đối phương từ chối cho ý kiến.

      Ta ngẩng đầu nhìn về Thập Tứ, thu hồi ánh mắt nhìn ta, hơi thu lại nụ cười sắc sảo, nắm chặt tay của ta thêm chút.

      Na Lạp Thị cười kéo ta đến bên cạnh bàn, : "Tới, ngồi bên này."

      Mọi người ngồi vào chỗ của mình, ta vừa ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt từng quen thuộc kia, lạnh nhạt, mang theo bất kỳ tâm tình gì nhìn bên này. Ánh mắt đụng chạm con ngươi cũng còn sinh ra bất kỳ gợn sóng nào, thủy chung bình tĩnh giống như mới quen. Ta dời tầm mắt , lướt qua Niên Thị lộ vẻ mặt non nớt, chỉ thấy nàng nháy mắt tò mò nhìn ta chằm chằm, phát ta cũng nhìn nàng, hai gò má đỏ lên, nhìn ta khẽ vuốt cằm.

      Mùi rượu được hâm nóng xông từ chung rượu Thanh Hoa trước mặt tản mát ra, bên tai là tiếng vang thanh thuý của đũa nạm ngọc va chạm vào bộ đồ ăn bằng sứ, cùng với bọn Thập Tứ thỉnh thoảng chuyện với nhau bằng Hán ngữ xen lẫn Mãn Ngữ. Loại bữa tiệc này làm cho ta cảm thấy hoang đường bất khả tư nghị. Mùi thơm của thức ăn lại thể làm cho ta sinh ra chút ham muốn ăn, chẳng qua là cảm thấy phong phú, trước đây sao nghĩ ra.

      Lúc Mẫn Mẫn còn non nớt, trời tuyết lớn cùng khánh chúc ngồi ở kháng ấm áp, nghe bọn đề cập bàn luận viễn vông đến dế mèn châu chấu các loại chim bồ câu, ta có thể rất thích ý xuyên thịt dê. Ở Hàng Châu, nghe lão gia tử hăng hái bừng bừng nhớ lại những việc trải qua khi còn trẻ Lữ Tống chọn mua băng phiến, tổ yến cùng các loại hương liệu, cũng cảm thấy rượu mơ ướp lạnh hết sức ngon niệng. Hoặc là trong màn đêm trong trấn, vừa nghe Nhiếp Tĩnh cùng Cẩm Nhan thảo luận năm thứ hai có phải về núi Thái Nga hay , vừa lột đậu phộng muối ăn. . . . . .

      "Đệ muội, đệ muội." Na Lạp Thị vỗ mu bàn tay ta khẽ gọi.

      Ta lấy lại tinh thần, thấy người bàn đều nhìn ta, liền cười : "Xin lỗi, ta thất thần. Phúc Tấn muốn hỏi cái gì?" Lúc trước ta tập trung, bọn họ hình như là đàm luận thú săn mùa đông.

      Na Lạp Thị cười : "Đệ muội nhớ tiểu Cách Cách sao?"

      Ta cười cười, cũng phủ nhận.

      Thập Tứ cầm tay của ta để đầu gối , chỉ chỉ Niên Thị cười : "Là chị dâu muốn hỏi, nàng có thể bắn hồ ly hay , ta các nàng còn tin."

      Ta nghênh đón ánh mắt trong sáng của Niên Thị, cười : "Nếu như con hồ ly kia tự dâng lên miệng ta, hoặc là nhảy đến dưới vó ngựa ta, bình thường đều có thể săn, quyết thất bại."

      Khi bọn hoặc cúi đầu hoặc che miệng cười, ta đứng lên, cáo từ : "Đa tạ vương gia phúc tấn khoản đãi. Chỉ là đầu của ta có chút choáng váng, sợ say rượu thất nghi, tha cho ta cáo lui trước. Chư vị thỉnh chậm dùng."

      Thập Tứ cũng đứng lên, dựa gần đến hỏi: "Khó chịu sao? Có nặng lắm ?"

      Ta lắc đầu rút tay về, : " có chuyện gì. Ta bồi tiểu muội."

      Na Lạp Thị tự mình đưa ta ra ngoài, đến dưới hành lang mới bị ta khuyên quay về.

      Trở lại chỗ tiểu muội, thấy nàng cùng Lý Thục ăn cơm tối, liền bảo Uẩn Tú lấy thêm bộ bát đũa. Lý Thục kỳ quái hỏi: "Ngươi phải là mới vừa dự tiệc trở lại sao?"

      Ta nhận lấy cơm Đông Vân đưa tới, trả lời: "Ta ăn uống tốt, ăn hai đợt là chuyện thường."

      Tiểu muội sai Uẩn Tú chuyển cái khay, để thức ăn ta thích đến trước mặt ta. Ta nếm cơm, hỏi: "Mùi này cùng hôm qua giống nhau."

      Lý Thục : "A, chắc do đổi gạo mới. Hàm tỷ tỷ ở nhà phải chỉ ăn gạo mới sao?"

      Chính xác là Thập Tứ dài dòng cùng Na Lạp Thị rồi, người này coi ta tới trong nhà người ta làm nãi nãi mà!

      Tiểu muội ăn được nhiều lắm, sau khi ăn xong liền cầm châm tuyến lên may vá làm nữ công. Lý Thục dưới đèn thiêu thùa may vá hại mắt, để cho nàng ít buồn bực, nàng lại trầm ngâm yên tĩnh suy nghĩ hồi, nhìn ta hỏi: "Đông Đông, chắc cao lớn hơn ít chứ?" đợi ta đáp, lại bắt đầu xỏ chỉ luồng kim.

      Đông Vân mới vừa đổ nước rửa mặt cho ta , Do Nhi liền vội vội vàng vàng vào, ở bên tai ta bẩm: "Phúc tấn, gia ở bên ngoài. . . . . ."

      Ta phân phó : "Bảo ở bên ngoài đợi lát nữa, ta ra."

      "Vâng." Nàng đáp ứng vừa muốn ra.

      Ta suy nghĩ chút, kéo nàng lại : "Nhớ, đừng gọi vào phòng. ."

      Nhìn Do Nhi vén rèm ra ngoài, ta vội vàng nhận lấy khăn Đông Vân đưa tới lau khô tay trước, phủ thêm áo choàng rồi ra khỏi phòng. Do Nhi ở dưới hành lang thưa lại với , ta vỗ vỗ vai của nàng, sai nàng về phòng trước, khép tay với Thập Tứ: "Thế nào còn chưa trở về?"

      lấy tay ta bao lại giữa hai tay mình, xoa hỏi: "Lạnh ?" Mặc dù dưới mái hiên treo dãy đèn lồng, nhưng ánh sáng vẫn mờ mờ, đến gần tới mới nhìn mặt của bởi vì say mà hơi đỏ lên.

      Ta lắc đầu cái, : " còn sớm, trở về thôi."

      chậm rãi tới gần, ôm chặt eo của ta, tựa đầu vào trong hõm vai ta, kề bên tai ta : "Ta muốn chờ nàng cùng nhau trở về."

      chắc là uống ít, có chút say rồi? Cảm giác chuyện mang theo chút trẻ con. thể làm gì khác hơn là dằn lòng, vỗ vỗ lưng của : "Ta chung quy còn muốn ở hai ngày nữa."

      "Qua ít ngày, chúng ta cởi ngựa săn được chứ?" hỏi.

      "Ừ." Ta thuận miệng đáp ứng. Nghĩ thầm, nếu như thôn trang nào có vắt sữa bò sữa dê, còn có thể dẫn theo Đông Đông.

      áp mặt vào má của ta có chút nóng, mà gió đêm tháng mười ở Bắc Kinh lại hanh khô như thế, khỏi co rúm lại ở trong khuỷu tay . ngẩng đầu để lên trán của ta, khép lại cổ áo choàng lông cáo màu xám của ta thẳng đứng lên, nhắm mắt lại ở bên gáy ta hít sâu hơi, mở mắt ra : "Bên ngoài lạnh lẽo, trở về phòng . Ta nha." xong buông ta ra, lùi bước.

      Lúc ta vén rèm, quay đầu nhìn : "Ta cởi ngựa mười ngày nửa tháng có chuyện gì, chính là phải đề phòng các ma ma dài dòng."

      cười lên, sải dài bước đến hôn mặt của ta, cho đến khi ta vỗ đầu của , mới xoay người bước nhanh rời .

      viện của Lý thị bái phỏng, gặp Tam a ca Hoằng Thời từ trong phòng mẫu thân ra ngoài. Đứa này nhìn so với hai năm trước lão thành hơn rất nhiều, nhìn thấy ta, dĩ nhiên cũng gọi tỷ tỷ, quy củ thỉnh an, gọi: "Thẩm nương" . Huynh trưởng chết non, đại khái cũng mang ở nó phần trẻ con ngây thơ rất lớn.

      Lý thị nửa tựa vào kháng, sắc mặt mang theo vàng vọt vì bệnh, môi cũng có chút huyết sắc nào, lúc chuyện thường ho khan. Nàng : "Nếu phải là ta đây quấn bệnh người xuống được, cũng cần làm phiền ngươi chuyến này."

      Ta cười : "Phúc tấn khách khí. Ta tới đây mấy ngày, nguyên sớm nên tới thăm hỏi."

      Nàng cười khoát tay : "Chúng ta còn khách sáo cái gì, cũng phải nhận thức ngày hai ngày." xong nhìn ta.

      Ta mím môi , nàng lại : "Hôm nay mời ngươi tới, cũng có mấy lời muốn hỏi. Oanh nhi muội muội, có khoẻ ?"

      Ta đáp: "Thân thể dưỡng trở lại."

      "Được, thân thể dưỡng trở lại. . . . . . Ngươi vẫn luôn là người biết chuyện." Nàng cười xuy tiếng, liền bắt đầu ho khan kịch liệt, vất vả trở lại bình thường, dùng khăn che miệng : " Ngươi và nàng là thân tỷ muội, nàng lại thể giống như ngươi. . . . . . Nàng trẻ tuổi, đối với người đối với chuyện cũng quá dụng tâm, chuyện lúc này, đại khái cũng là kiếp số của nàng. Bất quá ta thích nàng tâm nhãn thẳng tính tâm tư đơn giản, đừng nhìn bộ dáng này của ta, ước chừng lát cũng chết , sau này có thể có chuyện cần chiếu cố tự nhiên chiếu cố nàng."

      Ta chỉ cần nghe ý tứ bề ngoài trong lời của nàng mà suy đoán, vì vậy rũ mắt trả lời: "Trước kia đa tạ Phúc tấn mến tiểu muội. Sau này, cũng còn phải làm phiền Phúc tấn rủ lòng chiếu cố." Ở phần lớn thời gian, ta chỉ có thể chăm sóc tiểu muội, xác thực có giành nhiều cho nàng.

      Nàng vừa ho khan vừa cười : "Ngươi yên tâm, gia thương nàng. Khụ khụ. . . . . . Ta cùng gia bất đồng, cũng chỉ là bởi vì thích nàng mà thôi."

      Ta chỉ có thể khẳng định chút, nàng thích tiểu muội hơn xa ta. Dĩ nhiên, như vậy rất tốt.

      Ở lại Ung Vương Phủ bảy tám ngày, Thập Tứ liền mặt dày chạy tới ăn chực cơm, thời điểm nhàm chán bắt chất nhi cùng đánh cờ. Đại khái khi dễ đứa trẻ mà chiến thắng ung dung làm cho có cảm giác rất thoải mái, cho nên đối với loại trò chơi vô cùng ngang hàng lực lượng này làm biết mệt.

      Tinh thần tiểu muội tốt hơn rất nhiều, sau khi nàng chủ động cầu ta về nhà chăm sóc Đông Đông, ta liền để cho người đóng gói hành lý. Lúc rời vương phủ, đột nhiên cảm thấy thở phào nhõm, chỉ muốn về nhà, hôn nữ nhi của ta.

      Chương 19.1: Các muội muội


      Vốn tưởng rằng, tối thiểu phải qua hai ngày Đông Đông mới có thể thích ứng lần nữa, quen thuộc ta, ai ngờ đưa tay tới ôm cái, bé con chỉ chần chờ mười mấy giây, liền híp mắt cười với ta, sau đó táp miệng ba cái hai tay mũm mĩm kéo áo ta về hai phía ư ư bày tỏ nàng đói bụng. Ta nhận thấy nàng cùng Mẫn Mẫn dạng, dùng khứu giác nhận thức mọi thứ, có lẽ còn có giác quan thứ sáu gì đó. Đối với loại sinh vật biết chuyện như nàng, ta vừa phải cho ăn đúng chuẩn, tuyệt đối thể xem thường là được.

      Vượt qua mười ngày có cho Đông Đông bú, sữa tiết ra giảm bớt rệt, bất quá tiểu gia hoả này hình như quan tâm, ăn bao nhiêu tính bấy nhiêu, chưa ăn no còn có bà vú. Tinh lực nàng so với trước kia tốt hơn, ngủ được ít , ta thích chọc nàng chơi, làm ra tiếng vang là có thể hấp dẫn lực chú ý của nàng, trống lắc, tiểu linh là đạo cụ tốt. Nàng còn thích cắn ta, trát đầy nước miếng cổ và cánh tay ta. Nàng tỉnh ngủ, vẫn chơi với ta đến lúc ăn cơm tối, mới hoàn toàn ngủ say.

      Ta muốn Đông Đông rời khỏi mình, buổi tối kiên trì muốn đặt giường trẻ con ở trong phòng mình. Ta để ý tới Thư ma ma đồng ý, Thập Tứ dĩ nhiên cũng thể phản đối.

      Lúc ngủ Thập Tứ thích dính người, bất quá giữa mùa đông, người rất ấm, cũng liền nhịn. cũng cắn người, chỉ là có nhiều nước miếng như Đông Đông, cánh tay đặt ở ngang hông ta, dùng móng tay vẽ vòng tròn nơi rốn ta. Ta chận tay của , quay đầu lại bảo an phận, lại bị hôn. kéo chăn xuống dưới, ta cảm thấy lạnh, dùng sức đoạt, tranh giành hồi như vậy, khí nóng cũng bị cạn sạch run rẫy. nắm bả vai của ta kéo ta dựa vào trong ngực , ta cảm thấy vẫn là chăn tốt hơn, bắt được góc chăn chết sống buông tay. lấy chân dùng sức đạp hai cái, chăn bông cả giường liền theo chân của xuống, ta lạnh đến phát run, cư nhiên đưa tay cởi dây buộc áo ngủ ta.

      "Tới, ta ôm nàng lạnh. . . . . ." ngậm lấy vành tai của ta dụ dỗ.

      Thân thể của đúng là ấm áp, giống như khắp nơi phát ra khí nóng, ta thể làm gì khác hơn là kề mặt vào trong ngực , tay xuyên qua dưới nách ôm chặt lấy. dùng chân kẹp ta lại giữ ấm, nâng chăn bông lên lần nữa đắp kín. ngừng hôn mặt của ta, dùng thân nhiệt cọ xát da ta, dần dần ấm trở lại, nghe lầm bầm hỏi: "Bảo bối, có thể hay . . . . . ." Ta toàn thân nóng hò hét, mơ mơ màng màng "Ừ" tiếng.

      Áo ngủ sớm lỏng lẻo rồi, nâng lưng của ta, hôn xuống xương quai xanh. lúc này, Đông Đông "Oa oa oa oa" khóc lên. Thập Tứ giống như nghe thấy, ta đá cũng buông ra, đành phải lấy tay ra sau lưng túm đuôi sam , : "Nàng lại khóc tiếp nữa người viện thức dậy hết đó."

      Vẻ mặt cam lòng xuống giường ôm Đông Đông, thuận tiện hỏi có muốn sai hạ nhân ở ngoài cửa hầu hạ hay . Thập Tứ nàng tiểu, ta chê chân tay vụng về, tự mình phủ thêm áo ngồi dậy, thay tã cho nàng. giường trẻ có ướt, ta thả nàng vào ngủ lại.

      Nhưng chờ chúng ta nằm lại giường, còn chưa có làm nóng chăn, nàng lại bắt đầu khóc. Lúc này xem ra là đói bụng, đành phải ôm lên cho bú sữa, Thập Tứ lão luyện chăm chú nhìn, ta tức giận bảo lên giường. Đông Đông vẫn mút gần hơn nửa canh giờ, vừa mới cảm thấy no rồi, buông miệng. Ta dựng thẳng ôm lấy nàng, muốn vỗ lưng của nàng, nàng cư nhiên bắt đầu mở miệng nôn sữa ra, gần như toàn bộ sữa mới vừa uống vào chào hỏi hết lên áo khoác của ta rồi. Thập Tứ và ta cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đốt đèn gọi người.

      Các bà vú ôm Đông Đông, xoa xoa mặt cho nàng, đổi quần áo tã lót, tiểu gia hoả này cư nhiên cũng rất hoan nghênh ngủ thiếp . Đáng thương ta còn phải vừa lau người thay quần áo, vừa nghe Thư ma ma oán trách có chăm sóc tốt nữ nhi, giống như mẹ ruột như ta ngược đãi con.

      Buổi tối ngày hôm sau, tình huống giống vậy lại xảy ra, ăn uống no rồi nôn hết ra, nàng đắc chí nằm ngủ thoải mái. Ta hỏi bà vú trước kia có chuyện này xảy ra , bà vú , hai ngày trước cũng ói qua mấy lần, chỉ là có nhiều như vậy. Ta nghĩ có phải là chứng bệnh gì hay , liền bảo Thập Tứ mời thầy thuốc đến xem. Lô ngự y mình am hiểu nhi khoa, chết sống chịu tới, bất quá dù sao cũng đề cử vị nghe là chuyên gia phương diện này. Nhưng Thập Tứ cảm thấy Trần thái y đó tuổi tới bốn mươi kinh nghiệm quá cạn, khi chờ lúc lão chẩn mạch khai đơn thuốc bèn liếc mắt nhìn chằm chằm.

      Bình thường nhân sĩ chuyên nghiệp tương đối đều có tính cách, ta sợ doạ cho người ta tức giận chạy mất, liền kêu bên đợi đừng chuyện. Trần thái y , tràng vị của Đông Đông hơi yếu, điều trị phen là tốt rồi, kê ra hai than thuốc.

      Nhưng thuốc sắc xong, bà vú cho uống thế nào Đông Đông cũng chịu uống. Nàng quá , sợ bị sặc trong khí quản, cũng dám cứng rắn trút. Ta đành phải tự mình ôm đứng lên đút nàng thử, nàng ngược lại chịu nghe ta, nếm vị thuốc đắng cũng khóc. Giữa lúc ta vui mừng, nàng "Phụt" hớp, lại phun toàn bộ lên người ta. Ta nhìn vết bẩn trước vạt áo vừa đen lại khó ngửi, nghĩ thầm, về sau nhất định phải dạy dỗ nàng cái gì là "Chính mình muốn, đừng gây cho người khác" . Nhìn lại tiểu gia hoả kia, còn vừa chảy nước miếng vừa nhìn ta cười. . . . . . Ta thấy đây là nàng cố ý!

      Ta chỉ có thể lại tìm Trần thái y, thương lượng có thể cho phương thuốc có mùi vị nhạt chút nữa hay .

      Giằng co hơn mười ngày mới làm cho nàng thuận theo uống mấy than thuốc, dầu gì phun sữa kịch liệt như thế nữa. Ta bị nàng chỉnh đến ban ngày chút tinh thần cũng có, rốt cuộc bị Thập Tứ thuyết phục buổi tối chuyển nàng ra khỏi phòng, giao cho các bà vú chăm sóc.

      Ta can đảm ôm Đông Đông rồi, bởi vì ta cảm thấy nàng cố ý phun này nọ lên người ta. Có thể có lúc ta ôm nàng, nàng khóc ngừng, các bà vú cũng dỗ được. Ta chỉ có thể ôm nàng từ đầu này phòng tới đầu kia, thể ngồi, thể ngừng, nếu nàng tỉnh lại cái, khóc lớn thôi.

      Cũng biết thế nào săn sóc đến trăm ngày, Đông Đông yên tĩnh được chút, Thập Tứ lại muốn bắt đầu giằng co. Ta dù sao cũng để ý tới, cảm mạo, trốn ở trong phòng ra, để cho tự mình ôm lấy Tiểu Tổ Tông kia nháo .

      mình tự tại, ngay cả nằm sấp sàn nhà cũng cần tù túng, mà cũng cần cố kỵ sinh vật khủng bố nào đấy có ham muốn ăn uống thảy bậy hay .

      "Phúc tấn. . . . . ."

      Ta ngẩng đầu nhìn Đông Vân, hỏi: "Có người nào ngăn cản được sao?" Trước đó ta phân phó nàng, mặc kệ ai tới đều ta uống thuốc ngủ thiếp rồi.

      Nàng khuỵ gối xuống trả lời: "Là Thập Tam gia, . . . . . . , muốn hỏi Phúc tấn chút ngủ hết choáng váng chưa. . . . . ."

      Ta đong đưa cán bút gõ gõ cằm, : "A, mời Thập Tam gia vào ." Nhưng nửa ngày thấy nàng di chuyển, liền kỳ quái hỏi, "Ngươi thất thần làm gì? nha."

      Nàng mở to mắt hỏi ngược lại: "Phúc tấn, có muốn sửa sang chút hay ?"

      " cần." Ta thúc giục nàng nhanh ra ngoài gọi người. Sửa sang lại cái gì? Chẳng lẽ đúng là nằm kháng giả bộ ngủ choáng váng à?

      Chỉ chốc lát sau Thập Tam liền tiến vào, thấy ta nằm sấp mặt thảm, liền hỏi: "Nhà ngươi thiếu bàn ghế hả?" Đến gần lại hỏi, "Ngươi vẽ cái gì đấy?"

      Ta ngửa đầu cười hỏi: " nhìn ra được sao?"

      Thập Tam nhíu mày : "Mực dính lên mặt rồi."

      Ta vội vàng bò dậy, Đông Vân liền đưa qua chiếc gương, chỉ là má trái dính chút mà thôi, chỉ xẹt qua cái, ngược lại thành mèo hoa rồi, đành phải chạy đến chậu nước rửa mặt lung tung.

      "Là bản đồ toàn bộ Đại Thanh?" Thập Tam hỏi, giọng tựa như phải khẳng định.

      "Ừ, ta dựa theo tiểu đồ phóng đại vẽ ra đấy." Ta vừa lau nước mặt vừa , "Đúng rồi, ngươi có biết dùng mực gì, hoạch định vải có thể ngấm nước phai màu hay ?"

      giơ tấm lụa gấm màu trắng kia lên nhìn trái nhìn phải, : " bằng ngươi tìm người thêu bức."

      " Đúng! Ta như thế nào nghĩ tới!" Gần đây đầu óc bị Đông Đông huyên náo tới quay vòng vòng.

      "Vẽ cái này dùng làm gì?"

      Ta cười trả lời: "Lấy ra làm thảm, trải giường. Ta vốn cho người thư phòng tìm bức tranh, để cho Đông Đông bò chơi, chuẩn xác nhiều cũng quan trọng. Vẽ được cũng tệ lắm phải ?"

      thả vải lụa xuống, nâng ly trà lên gạt lá trà : "Tạm được, nhìn kỹ có thể đoán được là bản đồ. Chỉ là đợi đến lúc Đông Đông có thể bò, cũng là bốn, năm tháng sau rồi."

      Ta trải bức tranh vải lụa vừa rồi ra, : "Thêu hết bức đồ này, cũng ít nhất ba bốn tháng, vừa vặn." Nhìn kỹ chút, thở dài , "Chữ viết cũng coi như có thể đọc được. . . . . . Vẽ tranh , thiên phú tốt, trước kia cũng sao luyện qua. . . . . ."

      Thập Tam nhấp ngụm trà, gật đầu mỉm cười : "Ừ, ngươi có thể tự mình biết mình đấy."

      "Ngươi tính đây là khích lệ." Ta tức giận , nghĩ lại, : " khi như vậy, cái này vô tích với ngươi rồi."

      "Hả?"

      "Hả cái gì? Dù sao cũng phải là chưa từng vẽ qua. Cùng lắm , vẽ ra rập khuôn thêu thành ba cái, cũng cho tiểu cách cách tiểu a ca nhà của ngươi hai cái." Ta lấy bức tranh vốn xếp xong, lại bảo Đông Vân lấy mấy mảnh vải lụa cắt xong lấy ra, "Ừ, kính nhờ ngươi rồi."

      Thập Tam dĩ nhiên phản đối cũng được gì, liền bắt đầu công việc ngay tại chỗ, bởi vì kích cỡ vải vẽ tranh sơn dầu quá lớn, cũng chỉ có thể quỳ chân đất tiến hành. vừa phát thảo vừa hỏi: "Tên các tỉnh các phủ, muốn viết lên sao?"

      "Dĩ nhiên. Nếu làm sao dạy nàng biết chữ." Ta ngồi chồm hổm ở bên cạnh trả lời.

      liếc ta cái, : "Đông Đông mới ba tháng. . . . . ."

      "Ba tháng thêm mười ngày rồi. Rất nhanh đến ba tuổi, đến lúc đó nàng phải học, có lẽ thuộc lòng trước 《 Tịnh Dạ Tư 》 linh tinh." Ta cười .

      Cùng Thập Tam hàn huyên lát, chịu nổi khom lưng tô lại vẽ, lại chịu giống như ta nằm bò xuống đất, chỉ có thể mang bức tranh về nhà vẽ. mới vừa , Lý Thục liền vào. Nhìn vẻ mặt phiền lòng nôn nóng của nàng, liền hỏi: "Người nào chọc ngươi rồi hả?"

      Nàng nghiêm mặt như cũ, ngồi ở mép kháng, vẫy lui người làm, : "Hàm tỷ tỷ có nhận thức Phúc tấn Thập Tam gia ?"

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 19.2: Các muội muội (tt)

      "Người nào?" Thế nào vô duyên vô cớ hỏi tới lão bà Thập Tam rồi? Hôm nay nàng kỳ quái.

      Nàng xoa huyệt Thái Dương : "Ngạch nương Tam a ca."

      A, Đích Phúc tấn Triệu Giai Thị. Vì thế ta trả lời: "Gặp qua vài lần, quen. Làm sao vậy?"

      Nàng cau mày : "Ta cũng gặp qua nàng mấy lần. Trong lúc ở cữ rồi. Đầy tháng Tam a ca lần đó, Hàm tỷ tỷ còn nhớ chứ, nàng mặc áo thêu hoa bách điệp vàng viền đỏ thẫm, y phục tệ, đáng tiếc mặt của nàng còn bệnh phù chưa tiêu, màu da ảm hoàng. . . Thôi, dung mạo nàng bình thường . . . .Chẳng qua ta nghĩ có lẽ có cái khác chỗ hơn người. Tỷ như, khéo hiểu lòng người, ăn khôi hài, tính tình làm người vừa ý. . . Ở người nàng tìm những thứ này đúng là dễ dàng! Người ta đánh bài, nàng nàng chưa bao giờ chơi; quần áo đồ trang sức, thích của nàng hù chết người; thi thư, nàng căn bản biết bao nhiêu chữ; tán gẫu nữa, nàng chỉ biết khi nào nên cho các tiểu a ca tiểu cách cách cắt may làm mũ, lúc nào nên vào cung thỉnh an mẫu phi; tới nữ công dù sao cũng nên có chút để chứ? Dạng hoa của nàng tới tới lui lui chính là ‘ Phú Quý Trường Xuân ’, ‘ Vạn Như Ý ’. . . . . ." Nàng đến chỗ kích động, nắm bả vai của ta lắc lắc, "Hàm tỷ tỷ, ngươi ta điểm nào bằng nàng?"

      Miệng ta mở rộng, sững sờ nhìn nàng, hồi lâu mới ra câu: " Trách được vài ngày trước đầy tháng của a ca con nàng ấy ngươi muốn theo. . . . . ."

      Lý Thục tựa vào bàn kháng, khuỷu tay chống trán, cắn răng nghiến lợi : " trói buộc với kiều thê như vậy? Liền thích nữ tử ‘ dịu dàng hiền thục ’ như vậy?"

      Ta giống như con cá thiếu dưỡng khí, trừng mắt hỏi: "Ngươi. . . . . . Thích Thập Tam?"

      Lý Thục ném khăn bị xoắn đến thay đổi hình dạng lên đất, rót xuống cốc nước trà lớn, vẫn căm tức : "Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi! Bảo ta làm sao cam tâm? !"

      Ta bắt đầu nhức đầu, Lý Thục cùng Thập Tam nhấc lên loại quan hệ này tuyệt đối làm người ta vui vẻ. Mà ta còn ràng lắm trước hết ta còn là người cuối cùng biết, chỉ có thể thở dài hơi hỏi: "Thập Tam thế nào?"

      "Nếu như thế nào ta liền nghẹn hơi đến bây giờ!" Lý Thục bĩu môi, cầm cái gối dựa vặn tua bông của nó.

      Đây là có ý tứ gì? phải là Lý Thục đơn phương chứ? Vì thế ta đổi biện pháp hỏi khác: "Thập Tam biết ý của ngươi chưa?"

      "Ai biết có biết hay ! và Phúc tấn kia của , quả làm cho người nổi điên!" thêm gì nữa Lý Thục bứt tóc của mình rồi.

      Ta nắm tay của nàng hỏi: "Ngươi muốn gả cho Thập Tam sao?"

      Nàng nhìn ta cái, ngó mặt chỗ khác : "Ta là thích , cũng phải là thích nhà ." như vậy trước mắt nàng chỉ tính toán cùng Thập Tam chuyện đương. . . . . . Nàng bỗng nhiên túm ta : "Hàm tỷ tỷ, ngươi cùng Thập Tam gia quen thuộc, nếu ngươi giúp ta. . . . . ."

      Ta cắt ngang nàng : ", chuyện này ta giúp tay." Bất luận là bóng gió với Thập Tam, hay là đáp cầu dắt mối, đều phải là chuyện ta nên làm, ta cũng muốn dính vào càng khuấy đảo càng lẫn vào."Ta nghĩ ngươi phải tự mình giải quyết." Ta tin tưởng năng lực xử lý của Lý Thục, tại nàng chỉ là có chút kích động quá mức.

      Lý Thục
      [​IMG]

      Chương 19.3: Các muội muội (tt)


      Hoàng đế dùng ngón tay bính bính bên môi nàng, ta vội vàng nhắc nhở : "Vạn Tuế Gia coi chừng. . . . . ." Tất cả mọi người nhìn ta, ta chỉ có thể kiên trì tiếp tục : ". . . . . . Ngón tay, nàng cắn. . . . . ." Ai ngờ Đông Đông "Ô uhm" tiếng, đem ngón tay mình nhét vào miệng rồi, ngấp nghé ngự thủ của Hoàng đế. Tiểu gia hoả này, bình thường với ta cũng lễ phép như vậy.

      "Cắn cũng sao." Hoàng đế cười .

      Ta nghĩ thầm, là sao, chỉ cần ngươi sợ nước miếng. Vì vậy đáp "Vâng" , cúi đầu xuống đứng ở bên.

      Hoàng đế nắm cái tay nàng nhàng lay lay, : "Này Ngũ cách cách tinh thần tốt a! Hôm nay vừa tới liền chọc cười Thái hậu, tiểu gia hoả, muốn Trẫm thưởng cho cái gì?"

      Đông Đông đáp lại trở về cười "Hắc hắc" , vẫn thò tay về phía râu , hoặc là muốn cổ áo choàng cáo, ai biết được. Chỉ là lúc này bắt được, Hoàng đế để ý giữ vững khoảng cách, cũng nắm lấy bàn tay nàng nắm chơi."Tiểu nha đầu còn . Để cho ngạch nương ngươi thay ngươi chọn được chứ?" Hoàng đế xong nhìn về phía ta.

      Thái hậu các nàng cũng có nhiều hứng thú mà nhìn chằm chằm vào ta, ta chỉ có thể ở dưới ánh mắt nóng bỏng thiết tha mong chờ của mọi người suy nghĩ. Đông Đông cái gì cũng thiếu, hơn nữa tại nàng chỉ hiểu được ấm no, tùy tiện ném cái khăn tay cho nàng, cũng có thể vừa cắn vừa kéo chơi đùa cả buổi sáng, nàng có thể muốn cái gì? Bất quá, ta cũng dám suy tính quá lâu, ngẩng đầu miễn cưỡng cười : "Thỉnh hoàng thượng thưởng mấy con ngựa con." Chuẩn bị mấy con ngựa thượng hạng cho nàng về sau chơi thôi.

      Mọi người đều kinh ngạc, ta thể làm gì khác hơn là cười theo giải thích: "Bởi vì chờ nàng lớn lên chút, nhất định dạy cởi ngựa."

      Cuối cùng Hoàng đế gật đầu : "Liền theo đến tứ viện chọn lựa vài thớt ngựa mẹ ôn thuần . . . . ." nhìn Đông Đông, lại trầm ngâm , "Ừhm, bất quá chờ nha đầu này có thể cưỡi, những tiểu mã kia đều có thể sinh ngựa con rồi."

      Ta túc túc : "Tạ vạn tuế ân điển. Trong phủ các tiểu a ca cũng lớn, tiểu mã trước dùng để cho bọn họ cưỡi." Tốt nhất chuẩn bị thêm vài thớt, người trang bị bộ toạ kỵ.

      Hoàng đế mỉm cười : "Được. Sáng mai để cho Thập Tứ a ca sai người trước tứ viện chọn ." Rồi nhìn về phía Thái hậu : " Ngạch nương, lại , Thập Tứ a ca Hoằng. . . . . . Minh, Trẫm có mấy ngày gặp rồi. bằng để cho bọn họ dẫn theo vào trong viện ở hai ngày, cũng để cho người nhìn tằng tôn."

      Thái hậu cười: "Được, tốt."

      Lúc này tên thái giám bước vào cửa, thỉnh an xong, bẩm báo , chư vị a ca ở Lan Tảo trai chờ đợi thỉnh an. Hoàng đế ước chừng cảm thấy để cho những nhi tử thân vương bối lặc kia đợi cũng tiện, liền đứng dậy ứng phó bọn họ. Lúc giao Đông Đông cho ta, giống như chợt nghĩ đến cái gì, nhìn về phía thái giám gần bên hỏi: "Ngụy Thường Tại cùng với nàng là thân thích hả?"

      Thái giám cúi đầu đáp: "Hồi Vạn Tuế Gia, Ngụy chủ tử cùng Phúc tấn là biểu tỷ muội."

      Hoàng đế "A" tiếng, : "Vậy hãy để cho nhà Thập Tứ gặp Ngụy Thường Tại, khó có được có người nhà mẹ đẻ đến."

      Đông Đông được ôm chỗ Đức Phi tạm ổn, ta tuân theo ý chỉ Hoàng đế, thăm Thiền Tuyết nhiều năm gặp. Có thể gặp mặt, ta lại phát còn nhận ra nàng. Nhìn kỹ, trừ
      [​IMG]

      Chương 20.1: Vui vẻ nhất là trẻ con nghịch ngợm

      "Nào, gọi ‘ nương ’." Ta để Đông Đông lên đùi, đôi tay xỏ dưới nách nàng ôm lấy, làm cho nàng nhìn vào mắt của ta.

      Nàng hí mắt cười tiếng, lộ ra răng cửa, vỗ tay gọi: " . . . . . Ha. . . . . ."

      Ta lại gần chút, nâng mặt của nàng, : "Ta là mẹ ngươi, phải của ngươi. Gọi ‘ nương ’, gọi cho ăn cơm." Ngẫm lại uy hiếp này cũng dùng được, nàng vốn là ăn cơm, nàng bú sữa.

      Liễu Tuệ đứng bên cạnh : "Phúc tấn, tiểu Cách Cách mới hơn bảy tháng. . . . . ."

      Đông Đông cũng cảm thấy đáng sợ khi có cơm ăn, cười vui vẻ hơn, ngược lại đưa tay ôm lấy cổ của ta, cắn mặt của ta. Nàng dùng sức cắn lớn, đau, ta lại lo lắng nàng gảy răng, ôm nàng ra, cầm khăn lau nước miếng mặt.

      thực tế Đông Đông cũng đặc biệt thích uống sữa, nước trái cây cùng cơm nhão ở thực đơn mỗi ngày chiếm đa phần. Nàng còn hứng thú với đồ ăn của ta, mặc kệ là ta ăn đào hay là uống canh cá, nàng đều nháo muốn nếm thử. Nhìn ta ăn hạch đào nàng liền tức giận, bởi vì thể chia sẻ cho nàng. Người ta "Bảy ngồi tám bò", nàng có thể bò, vẫn còn ngồi vững.

      "Phúc tấn, Đường tiểu thư cho người mang đồ tới." Đông Vân vào hồi bẩm .

      Ta sai nàng mở bọc đồ ra vừa nhìn, té ra bên trong là bản đồ Trung Quốc hoàn thành tam điều được thêu thảm. Liền bế Đông Đông đến ngồi giường trúc, gọi người trải ra kháng thử xem. Lớn vừa vặn, mặt sau lót lông cừu làm nền, bên cạnh là đường viền gấm đỏ, xem ra dùng vô cùng bền, chỉ là mùa hè nóng chút. Mặc kệ, trước dùng hai ngày, chờ nóng, cất vào.

      Xem chút còn dư lại hai cái khác, do dự có muốn giữ lời phái người đưa cho Thập Tam định đoạt hay . Đột nhiên, Mẫn Mẫn phát ra tiếng kêu thê thảm, ta nhìn lại phía giường trúc, thấy Mẫn Mẫn bị Đông Đông đè ở phía dưới, liều mạng dùng móng vuốt cào mép giường muốn bò ra ngoài. Hẳn là Đông Đông ngồi yên lúc ngã sấp xuống đè lên nó, nàng bụ bẫm, thể trọng vượt qua Mẫn Mẫn rất nhiều, bất thình lình sức nặng lật tới nó chịu đủ. Đông Đông có va chạm vào mặt giường trúc cứng cáp, trái lại va vào cái đệm mèo nhiều lông nhung nóng hầm hập, đại khái cảm thấy hết sức thú vị, vui vẻ cười to, đặc sắc hơn còn tóm lỗ tai Mẫn Mẫn.

      Đông Vân cách gần đó, động tác nhanh hơn ta, phen ôm lấy Đông Đông, nhưng Đông Đông còn chưa từ bỏ ý định, "Nha nha" kêu quay đầu lại tìm Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn được giải thoát, lập tức từ giường trúc nhảy xuống, chắc là nó cảm thấy uất ức, nhảy lên đến cạnh chân ta làm ổ, ta ôm lấy nó, dùng ngón tay chải lông của nó, sờ sờ đầu nó, tỏ vẻ trấn an.

      Cuối cùng vẫn quyết định tự mình lấy hai tấm thảm cho Thập Tam. Hơn mấy tháng ta chưa gặp qua , dù cho trăm ngày đích tử của , cũng tìm cớ , thêm lần nữa, biết tuyệt giao với ta hay ?

      Nếu quyết định muốn , phải chuẩn bị chút lễ vật đưa cho con Thập Tam, thuận tiện mang theo Đông Đông, Thư ma ma cùng Đông Vân là tất nhiên muốn theo, còn có bà vú vân vân. Ngày hôm sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp lên đường, đến trong phủ Thập Tam, nhận được nhiệt tình chiêu đãi của Triệu Giai thị.

      Đánh giá của Lý Thục đối với Triệu Giai thị cũng hoàn toàn đúng, nàng nhiều, nhưng là đều ở đúng chỗ, tỷ như, ta vừa đến liền hỏi rồi sắp xếp cơm trưa cho ta. Đối với diện mạo của nàng ta cũng có ý kiến. Sau khi ngồi xuống có đề tài gì, nhìn xem nhi tử năm tháng của nàng. Cái đầu tiểu tử kia lớn, thời điểm tỉnh dậy rất an tĩnh, Đông Đông lúc này cũng an tĩnh, bởi vì nàng ngủ thiếp .

      Tiếp nàng lại theo ta xem Tam cách cách tiểu nữ nhi của Phú Sát Thị. Tiểu nương chỉ so với Đông Đông hơn nửa tháng, còn chưa biết bò, nhìn người ánh mắt dịu dàng văn tĩnh. Đông Đông tỉnh ngủ, đối với trẻ con tỏ ra hết sức hiếu kỳ (mặc dù chính nàng cũng là trẻ con), bò qua ở bên cạnh người nàng "Phịch" ngồi xuống, ngậm ngón tay nghiêng đầu, biết ở tại đây quan sát cái gì.

      Phú Sát Thị cười : "Tiểu Cách Cách nhà ngươi dáng dấp tốt! Sinh lực dồi dào như vậy!"

      Nàng vừa mới dứt lời, Đông Đông liền úp sấp thân của con nàng, thân thiết hôn mặt người ta, vươn tay chơi tóc người ta so với nàng nhiều hơn. Ta vội vàng ôm lấy Đông Đông, sợ nàng hôn xong rồi cắn người, hoàn hảo cũng hù dọa Tam cách cách, chỉ trát
      [​IMG]

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 20.2: Vui vẻ nhất là trẻ con nghịch ngợm (tt)

      may là hôm nay dùng chính là sợi tơ kết tua đơn giản nhất, có rơi vào đồ có giá trị. Vẫn cảm thấy xấu hổ, biết lần nữa, Đông Đông lại muốn làm cái trò gì, thể làm gì khác hơn là ôm nàng cáo từ cho sớm.

      **************

      Đông Đông có thể gọi "Nương" rồi, nhưng là gọi hay gọi đều phải xem tâm tình của nàng. Ta vì chuyện này giằng co với nàng, vẫn hề tiến triển.

      ngày, ta mút kẹo que tự mình làm ( ra chính là đường phèn thêm cái thẻ trúc), Đông Đông ngừng quấy rối nhìn ta chằm chằm. Ta bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ đây chính là đột phá. Ta cho miệng nàng liếm đường, nàng cao hứng đập xuống kháng, ta lấy đường lui về phía sau, nàng liền bò qua đây, đôi mắt lớn tròn vo nhìn thẳng ta. Ta quơ quơ thẻ trúc ở trước mặt nàng, cười : "Ngọt hay ? Gọi nương cho con ăn."

      Nàng "ê a" kêu nhào lên cướp, ta tay siết chặc quấn nàng lại, nàng liền duỗi chân giãy giụa, đáng tiếc lực quá , đủ sinh ra uy hiếp đối với ta. Ừ, khi dễ trẻ con cảm giác là tốt!

      Đợi nàng an tĩnh, ta đặt nàng trở về. Nàng ngồi kháng, bĩu môi trừng ta. Ta lại cho nàng liếm ngụm đường, cường điệu gọi lên "Nương". Thường xuyên lặp lại, rốt cuộc để cho nàng vào khuôn khổ. Nàng phản xạ có điều kiện, cho đường liền cười híp mắt bò tới trước mặt của ta, gọi tương đối ràng "Nương" hoặc "Nương nương" , còn có thể dịu dàng hôn ta.

      Thư ma ma vừa vào nhìn thấy Đông Đông ở kháng bò qua bò lại, liền ôm lấy nàng, kinh hô: "Phúc tấn, làm cái gì vậy? Rất là nguy hiểm nha! Nếu cách cách té làm sao ?" Thấy trong tay ta cầm đường, lập tức bày ra vẻ mặt khó có thể tin, đen mặt dạy dỗ : "Ngài tại sao có thể cho tiểu Cách Cách ăn kẹo, hư răng. . . . . ." Hư răng? Cái này ta cũng nghĩ tới, đợi cho nàng lấy chút nước trà súc miệng."Còn có hại tỳ vị, về sau tiểu Cách Cách chỉ muốn ăn kẹo, muốn ăn cơm làm sao bây giờ? . . . . . ."

      Ta phản bác được, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy. Chờ Thư ma ma đều tức, ta ôm Đông Đông, nghĩ đến huấn luyện vừa rồi coi như uổng phí, khỏi có chút ủ rũ. Cảm hứng của Đông Đông cũng xuống thấp, biết là quan tâm ta, hay là biết có đường ăn nữa.

      Cơm nước xong tiếp tục huấn luyện, bận, bổng nhiên bị người vỗ vai cái, quay đầu nhìn lại, ra là Thập Tứ. Lúc này ta có tâm tư quan tâm đến , câu: "A, ngươi về rồi." Liền quay trở lại ứng phó Đông Đông. ở phía sau kéo y phục của ta, ta phất phất tay : " nghỉ ngơi lát ." Đông Đông hình như còn nhận ra cha, nhìn thấy rất hưng phấn, vừa dậm chân vừa vỗ tay, ta muốn nàng chuyên tâm, liền ôm lấy nàng ra gian ngoài phòng.

      Lại giằng co hơn nửa canh giờ, Đông Đông bắt đầu mệt rã rời, Thư ma ma bảo bà vú ôm nàng ngủ trưa. Bên ngoài ve kêu ầm ĩ, ta cũng muốn ngủ, ngáp vào buồng trong, cư nhiên phát Thập Tứ ở giường rồi.

      "Ta muốn ngủ lát ." Ta . đưa lưng về phía ta, vừa đáp lời, cũng xê dịch. đây là. . . . . . Hờn dỗi? Ta muốn để ý đến tính khí trẻ con của , nhưng cản trở, ta có cách nào leo lên giường, liền khẽ đá đá giày của , hỏi: "Ngươi có ngủ hay ?" ngủ liền tránh ra.

      "Ngủ!" xong "Vụt" đứng lên, chặn ngang kéo lấy ta ngã lên kháng.

      Giữa ngày hè, giường trải chiếu nan, cứng rắn muốn chết, còn ra sức ép tới, cánh tay thít chặt ở eo của ta, hại ta thiếu chút nữa thở nổi. Ta há miệng muốn kêu dừng tay, lại bị chận lại, hô hấp hai người quấn quít ở chung chỗ nóng đến đại não của ta thiếu dưỡng khí, nhưng mà vẫn tìm được cơ hội : "!"

      Thế nhưng chút cũng chịu buông lỏng, dùng thể trọng ngăn chận ta, cởi y phục của mình, thở hổn hển : "Ta tắm qua rồi."

      Vào lúc này còn phải là thân mồ hôi! Ta vất vả từ trong đống y phục nhăn nhíu vừa cởi lộ mặt ra, vùng cái tay ra lau mồ hôi trán, : "Vậy tắm lần nữa."

      nghiêm mặt, phồng quai hàm lên nhìn ta, ta cũng vô cùng mất hứng, trời nóng như vậy nhét chung chỗ, khẳng định ủ ra rôm sảy. chợt nhe răng cười tiếng, dùng ngón tay viền theo môi dưới của ta : "Tỉnh ngủ lại tắm, cùng nhau tắm. . . . . ."
      [​IMG]

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 20.3: Vui vẻ nhất là trẻ con nghịch ngợm (tt)

      Chờ chúng ta chạy tới nhà, chất nhi liền thay đổi thành đôi —— Dung Huệ sinh đôi nhi tử song sinh. Cha vui vô cùng, nhìn thấy Đông Đông thế nhưng ôm lấy nàng, với nàng: "Đông Đông, bé con ngoan, để cho ngoại công ôm ôm! Con làm tỷ tỷ, đến, nhìn xem hai tiểu đệ đệ."

      Đông Đông "Ưm ưm" mấy tiếng, hí mắt cười với cha, chỉ là rất nhanh liền hứng thú với cái mũ của cha, đưa tay bắt. Hoàn hảo Lý Hạo và bà vú ôm song bào thai ra ngoài, kịp thời dời lực chú ý của nàng.

      Thập Tứ hình như chưa từng thấy qua song sinh, kinh ngạc : " giống nhau như đúc nha!"

      Ta liếc cái, nghĩ thầm trẻ con phải đều giống nhau sao, ngạc nhiên cái gì. Chỉ là hai tên tiểu gia hỏa này, hình như cái đầu hơn so với Đông Đông, có lẽ là Dung Huệ ăn bằng ta.

      Lý Hạo nhìn nhi tử chút, quay sang ta hỏi: "Tỷ, tại sao mặt chúng nó vừa hồng vừa nhăn?"

      Cái này ta đây có kinh nghiệm, trả lời: " có việc gì, nuôi mười ngày nửa tháng liền trắng mập thôi. Ừhm, khi còn bé dung mạo Dung Huệ so với ngươi xinh đẹp hơn, giống như nàng tốt rồi."

      Đông Đông nhìn hai đứa bé, liền nhìn ta kêu lên "Nương, nương, nương", ta ôm nàng qua, nàng hình như rất vui mừng chụp bả vai của ta. Ta cau mày nhìn nàng : "Hả hê cái gì? Ngươi lúc vừa mới sinh ra so với bọn xấu xí hơn nhiều."

      Cũng biết nàng có thể nghe hiểu lời của ta hay , ngờ nhìn ta với ánh mắt bất mãn, mếu máo cái, liền"Oa oa" khóc lên, nước mắt nước mũi nước miếng, ngừng cũng ngừng được, ta dụ dỗ nàng được, liền nhét nàng cho Thập Tứ. Nàng vừa khóc, làm cho đôi song bào thai kia cũng khóc lên, ba oa nhi cùng đồng thanh gào khóc, quả làm cho người ta nổi điên, ta vội vàng bảo Thập Tứ bế Đông Đông về nhà.

      Lý Hạo vẫn chưa thích ứng với việc làm cha, chút biện pháp ứng phó với cặp nhi tử cũng có, ôm trẻ con đến hỏi ta: "Tỷ, tỷ, làm sao bây giờ?"

      Ta nhận lấy đung đưa hai cái, : "Lúc này biện pháp hay nhất, là tìm hai bà vú kinh nghiệm phong phú."

      Ta gặp dịp trong lúc Dung Huệ ở cữ nán lại ở chỗ Lý Hạo nhiều hơn chút, dù sao căn bản Thập Tứ cũng ở nhà, lúc trở về nhà qua đêm, ta cũng ngủ ở nhà mẹ đẻ.

      Thập Tứ thấy Đông Đông gọi mẹ, đỏ mắt vô cùng, mỗi lần trở lại liền quấn lấy Đông Đông, muốn nàng cũng gọi cha. Ta xem thành quả diễn luyện, ôm Đông Đông, cười híp mắt dụ dỗ : "Đông Đông ngoan, gọi ‘ Ama ’." Thấy nàng ngậm ngón tay có phản ứng, tiếp tục biểu diễn, "Đông Đông thông minh nhất, gọi ‘ Ama ’, gọi a."

      Đông Đông cười "Hắc hắc" với , sau đó liền nhìn xung quanh gọi: "Nương, nương", muốn ta ôm.

      Thập Tứ tức giận chút nào, khi bại khi thắng. Chẳng qua ta cảm thấy Đông Đông có thể hiểu ý nghĩa từ ‘ Ama ’ này, bởi vì khi Hoằng Minh tới chơi, nàng bắt lấy bím tóc gọi ‘ Ama ’, thậm chí Hoằng Ánh cũng bị nàng giương cổ kêu qua, chỉ có Thập Tứ vẫn thành công.

      Như thế cũng làm cho ta hoài nghi nàng có phải cho là ‘ nương ’ ý tứ chính là kẹo que hay , chỉ là thôi kệ, dù sao nàng gọi sai người.

      Lý Thục mực lang thang bên ngoài, về Hàng Châu, cũng tới Kinh Thành. Lúc mùa thu gần kết thúc, trái lại là Lý Mạc đến Bắc Kinh. Nghe là vì gặp gỡ bạn làm ăn, chẳng qua ta thấy và Thập Tứ cùng các huynh đệ của gặp mặt tương đối vẫn nhiều hơn. Mặc dù Lý Mạc lấy kiếm tiền là niềm vui, nhưng mặt ngoài xem ra có gì là hình dáng của con buôn, trước sau như tác phong nhanh nhẹn nhàng, chút giống như vương tôn công tử ở kinh thành nhưng cũng có nét giống, về phần giống ở đâu, ta cũng ra được.

      Cha sắp ra ngoài làm Án Sát Sứ Hồ Nam, tuy là chuyện vui, nhưng phải cùng ta và Lý Hạo chia lìa, chung quy tránh khỏi thương cảm nhung nhớ. Đông Đông sắp được tuổi, ta trước với Thập Tứ, ta tán thành tổ chức phung phí giống như lúc đầy tháng, trăm ngày, bằng liền dẫn Đông Đông chỗ của cha, làm lễ trảo chu, ăn bữa cơm, người nhà họp mặt được rồi. Thập Tứ vui vẻ đồng ý. Bất quá sau đó Lý Hạo mời người nhà cữu cữu, Thập Tứ mời Bình Quận Vương và biểu muội Thiền Lâm, lại thêm Lý Mạc nữa, lại trở thành bữa tiệc quy mô lớn.

      Cha suy nghĩ tiểu muội cũng phải tới, liền gửi cái thiếp mời cho Ung Thân Vương, vốn cũng là khách khí phen, ngờ cư nhiên báo lại rằng "Nhất định quấy rầy" , quả thực là ngoài ý muốn.

      "Tỷ tỷ, nhìn có được hay ?" Tiểu muội cầm đôi giày hình đầu hổ, cười hỏi.

      Phần đầu hổ, phía dưới lớp sa tanh nhét vải bông, cảm giác rất nổi bậc, hai bên còn có chút sợi tơ làm chòm râu vểnh lên, khuôn mặt hổ có cái miệng rộng híp mắt tươi cười đáng ."Rất đẹp." Ta nhìn lướt qua trong rổ thêu của nàng chất đầy bán thành phẩm, lại hỏi, "Ta thấy ngươi đều làm bảy tám đôi như vậy rồi, cắt hai đôi kích cỡ lớn chút cho Đông Đông thôi." Song bào thai của Lý Hạo nên dùng giày thỏ, đôi này cho Đông Đông mới thích hợp.

      Nàng thả lại thành phẩm vào trong rổ, lại lấy ra đôi thêu mũi giầy và đáy giày bắt đầu may vá thành thạo: "Đông Đông đương nhiên có của Đông Đông. Những thứ này cho Đại Bối Tiểu Bối ca ca của gia. Còn có, Cảnh cách cách cũng sắp sinh rồi. . . . . ."

      "Ai là Cảnh cách cách?" Ta hỏi.

      Tiểu muội cũng ngẩng đầu, đáp: "A, là người trong phòng của gia."

      Ta thiếu chút nữa quẳng Đông Đông xuống đất, vội vàng ôm chắc, con mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm tiểu muội ở bên vừa hát khẽ vừa làm công việc, hiểu cái này có cái gì đáng giá để
      [​IMG]

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 21.1: Ấn tượng nghỉ hè Sơn Trang

      Sau khi Thập Tứ bọn họ rồi, Bình Quận Vương cùng nhà cữu cữu lần lượt cáo từ, bữa tiệc giải quyết được gì.

      Ta sợ Đông Đông chơi đùa quá hưng phấn, liền ép buộc nàng cùng nhau ngủ trưa. Lúc ở mình với ta, nàng tương đối thành . Chỉ là ngủ được bao lâu, bị người đánh thức, lúc này đổi lại Hoàng đế triệu kiến ta và Đông Đông rồi. Thế nào Thánh thượng ra ý chỉ lần lại nối tiếp lần vậy? Cũng lần cho xong, làm hại ta nửa mê nửa tỉnh tâm tình yên. Đánh thức ta khó, đánh thức Đông Đông đơn giản như vậy. Ta bèn xê dịch nàng phen, nàng liền nhắm mắt lại "Y y ô ô" kháng nghị. Ta chỉ có thể ôm nàng lên xe ngựa, ôm nàng trong ngực tùy thời lựa chọn tư thế thoải mái cho nàng ngủ yên. Khi sắp đến Sướng Xuân Viên nàng rốt cuộc cũng thức dậy, ta nhanh chóng để cho bà vú mặc áo bông đỏ thẫm và giày đầu hổ vào cho nàng.

      Người chờ đợi tấn kiến, đều là tiếng ho khan cũng có, duy trì im lặng tuyệt đối. Nhưng Đông Đông mới hai tuổi mụ làm sao mà hiểu, lúc ta thấy ánh mắt của nàng nhìn quanh quan sát phòng, biết nàng cảm thấy hứng thú với bồn cảnh San Hô và đá ngọc thạch. Cho nên cũng đợi nàng cười híp mắt chỉ về phía đó, liền ôm nàng ngồi đùi, buộc ít tóc nhiều lắm của nàng thành hai nhánh bím tóc , hỏi bà vú lấy hai dây lụa dài màu đỏ thẫm, quấn thành cặp búi tóc hình tròn. Trong lúc này nàng chỉ có thể chú ý tới ta có kéo đau tóc của nàng hay , có cách nào phân tâm làm ầm ĩ cái khác.

      bao lâu, có thái giám tới dẫn chúng ta vào, ở ngoài cửa liền nghe thấy tiếng của Hoàng đế, "Các ngươi quỳ an ." nghe bên trong có tiếng quần áo xột xột xoạt xoạt vang lên, rồi Hoàng đế trầm ngâm , "Đợi chút, khoan hãy , đều lưu lại nhìn Ngũ cách cách nhà Thập Tứ chút."

      Ta ôm Đông Đông bước vào cánh cửa, về phía ngai vàng hành lễ. Có Đông Đông che khuất, ta liền trộm quét mắt người đứng hầu hai bên. Cừ ! Từ Thái tử lấy xuống Thập Tứ trở lên, trừ Thập Tam ra, tất cả đều có mặt, đám thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt của Thái tử ảm đạm hơn nữa. Thập Tứ nhìn thấy ta, trong mắt khẽ cười, lập tức khôi phục lại dáng vẻ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

      Chờ ta lề mề đến trước mặt, Hoàng đế quả nhiên : "Ngươi ôm đứa bé, cần hành đại lễ." Dù vậy, an vẫn nên thỉnh, chỉ là biên độ động tác có thể chút.

      Trong phòng này, chỉ có mặt của Hoàng đế là có nụ cười thản nhiên, nhíu mày kêu: "Thập Tứ a ca."

      Thập Tứ vội vàng bước ra khỏi hàng, lên tiếng: "Vâng"

      "Nghe hôm nay là Ngũ cách cách nhà ngươi tròn tuổi." Hoàng đế gạt trà , "Bày ra gia yến, như thế nào lại đưa thiếp mời cho trẫm?"

      Thập Tứ đáp: "Nhi thần sợ hãi. Hoàng a mã ngày trăm công ngàn việc, dám vì việc như thế làm phiền người. . . . . ."

      Hoàng đế khẽ hừ tiếng, nửa nửa giả cau mày : "Lấy cớ."

      Đều người lớn tuổi giống như đứa trẻ, Hoàng đế cũng ngoại lệ, có lẽ là buồn bực đùa bỡn nhi tử chơi thôi. Chỉ thấy đặt ly trà xuống, nhìn ta hỏi "Nhà Thập Tứ, ngươi tại sao?"

      Ta nhìn nhìn Đông Đông trả lời: "Hồi Hoàng thượng, là sợ mặt mũi nàng đủ lớn."

      Hoàng đế nghe vậy bật cười, vẫy tay để cho ta ôm Đông Đông qua. Đông Đông sợ người lạ, Hoàng đế lại chú ý bảo vệ chòm râu của mình. ôm nàng ngồi đùi, hỏi: "Nha đầu này tên gọi là gì?"

      "Hồi Hoàng a mã, gọi là Đông Đông, đông chí chi đông." Thập Tứ cầm tay của ta, cúi đầu đáp.

      Đông Đông nghe được tên của mình, vỗ hai cái, đưa tay muốn Thập Tứ ôm.

      Hoàng đế lại hỏi: "Chọn đồ vật đoán tương lai bắt cái gì?"

      Thập Tứ nhìn ta, ta lắc đầu cái tỏ ý có tiếp tục, liền đáp: "Bắt hai khắc đồng hồ. . . . . . Còn chưa có bắt xong."

      Hoàng đế có lẽ thể lý giải "Còn chưa có bắt xong" là có ý gì, trong bụng hồ nghi, nhưng cũng hỏi nhiều, chỉ sai thái giám lấy đồ dùng cho trẻ con chọn đồ vật đoán tương lai, muốn cho Đông Đông biểu diễn lần nữa.

      trán ta lấm tấm mồ hôi, nghĩ thầm, đừng đập bể Ngự Tỷ mới tốt nha.

      Hoàng đế ra hiệu thái giám để cái mâm bàn, Đông Đông nhìn lướt qua trong mâm đồ, đại khái cảm thấy có gì mới lạ, liền dời lực chú ý đặt vào vật phẩm khác bàn. Chỉ chốc lát sau liền đưa tay về phía giá bút, nghĩ muốn bò qua lấy. Chắc là Hoàng đế có chú ý, ôm lấy Đông Đông giãy giụa, để cho nàng chọn vật mâm. Đông Đông "Ừ nha nha" mấy tiếng hiểu, khuôn mặt nhắn liền nhăn lại nhìn lên Hoàng đế, chỉ vào bút lông giá bút : "Ama, muốn, muốn. . . . . ."

      Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả Hoàng đế nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Cùng với lúc Hoàng đế đập lên án cười to ra tiếng, chung quanh lập tức bộc phát ra tiếng cười vang. Chỉ có khuôn mặt Thập Tứ đen thui,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :