1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đường về (Phần 2) - Dạ An (15.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 16.3: Đau đớn khiêu chiến (tt)

      có chuyện phiền lòng, bụng lại càng lúc càng lớn, ta ở trong phòng buồn bực được. Mùa thu Bắc Kinh là đẹp nhất, nhìn ngoài thành khắp núi lá đỏ cùng trời xanh như gột rửa, nhất là để cho lòng người vui vẻ, riêng gì ta, cảm giác ngay cả đứa bé cũng so ra ở nhà đợi cao hứng hơn. Ta ăn được ngủ được, sắc mặt đỏ thắm khỏe mạnh, cảm thấy lại hành động nhanh nhẹn, bước như bay. Nhưng là người bên cạnh liền có chút kinh hãi, phản ứng khoa trương nhất chính là Thập Tứ, bất quá nếu như để cho ta ra ngoài, ta liền chỉ có thể ngồi ngẩn người, bọn họ còn ta cặp mắt vô hồn bộ dáng đáng sợ, thể làm gì khác hơn là theo ta.

      Chiều hôm đó từ bên ngoài trở lại, Lý Thục ở trong phòng chờ ta, cả kinh thất sắc hỏi: "Hàm tỷ tỷ, ngươi đâu vậy hả?"

      "A, ra ngoài phố dạo." Ta tự mình cởi áo choàng, nâng lên ấm tử sa rót xuống bụng Phổ Nhị.

      Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn ta chằm chằm: "Ngươi, ngươi, ngươi, đến hai tháng nữa sinh, vào lúc này còn chạy loạn khắp nơi. . . . . ."

      Thư ma ma vừa lúc bưng canh táo đỏ hạt sen vào, ta liền cắt đứt lời nàng hỏi: "Uống nước táo đỏ ?"

      Nàng sửng sốt chút, đáp: "Ta còn no, ăn."

      Ta lại hỏi: "Tìm ta có việc sao?"

      Nàng nhớ tới mục đích, nuốt xuống lời quở trách, tới gần : "Ta mới vừa qua Ung Vương Phủ thăm Oanh muội muội. . . . . . Hàm tỷ tỷ, ngươi có cảm giác hay , nàng gần đây trong lòng thoải mái lắm?"

      Mấy ngày nay lúc tiểu muội đến thăm ta, ta cũng phát giác nàng hình như có chút tâm , nhưng hỏi nàng, nàng cũng đáp, chỉ lấy ra đống lớn vớ trẻ con nàng tự mình làm cho ta, hỏi ta nhìn có được hay . Ai, cái tuổi thiếu nữ này, hoặc là tâm thiếu phụ, ta có lẽ là đoán ra . Cọ xát lấy da táo dính răng, hỏi: "Ngươi thăm dò ra được cái gì?"

      Lý Thục chống cằm tựa vào bàn, ngửa mặt lên trời thở dài : "Nàng chút cũng chịu sao, ở trước mặt người liền giả bộ phải vui vẻ." Sau đó lại hạ thấp giọng, đến gần ta : "Ta đoán, là vì vương phủ đoạn trước đón dâu. . . . . ."

      Khẩu vị của ta nhất thời hoàn toàn biến mất, dùng thìa quấy quả táo lên, trả lời: "Cái này, chúng ta cũng giúp được ."

      Lý Thục cầm tay của ta : "Hàm tỷ tỷ, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Oanh muội muội cũng là tuổi còn . . . . . . Qua ít ngày tự nhiên nghĩ thông suốt."

      Ta cười cười, nhớ tới hơn năm trước cùng tiểu muội chuyện với nhau đó, : "Nàng tự mình biết, cho nên cũng tới kể khổ. Đều , thành thói quen thôi."

      Nàng cũng cười cười, tiếp liền sang chuyện khác.

      Sau khi Lý Thục rời , ta bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nằm vật xuống ngủ luôn cả buổi chiều, nhưng Thư ma ma cho người bưng bát đĩa xuống, mình cúi đầu đứng ở trước mặt ta, bước nhường. Ta trừng nàng, nàng trừng giày của ta, lâu mới : "Phúc tấn, có mấy lời nô tỳ biết có nên hay ."

      Ta nâng tay giơ lên, đỡ cái bàn ngồi vững vàng, : "Kìm nén mệt mỏi, ." Bình thường người nào lời dạo đầu nếu là câu này, lời tiếp theo nhất định dễ nghe, ta sớm làm chuẩn bị, tránh cho đến lúc đó chịu nổi.

      Thư ma ma cung kính, nghiêm nét mặt : "Thứ cho nô tỳ càn rỡ, hi vọng Phúc tấn quản thúc đường tiểu thư."

      ngờ nàng thế nhưng quan tâm Lý Thục, liền hỏi: "Thục muội muội, gây họa?"

      Nàng lắc đầu : " nay còn chưa có việc gì lớn. Nô tỳ chỉ sợ, đường tiểu thư tiếp tục như vậy nữa rước hoạ vào thân."

      "Oh? như thế nào?" Ta có chút tò mò.

      Nàng mặt thay đổi đáp: "Đường tiểu thư trẻ tuổi mới goá chồng, lý nên tự trọng thân phận."

      Ta đại khái hiểu ý tứ của nàng, cầm lấy ấm tử sa mút hớp, có mùi vị gì cả, biến thành nước lọc rồi. . . . . . Nghĩ tới lần tới cho các nàng thay thế thành sữa tươi là được rồi. Nhíu nhíu mày : "Ngươi là quả phụ trước cửa thị phi nhiều? Thục muội muội ba năm hiếu kỳ cũng mãn, coi như chọn phu quân khác gả, cũng quá đáng ."

      Nàng lại : "Đường tiểu thư có xuất thân là đại hộ gia đình quan lại, coi như tái giá, cũng phải theo lệnh của cha mẹ lời của mối mai, cả ngày xuất đầu lộ diện, trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng phải có hao tổn đến danh dự? Đừng là tự mình nàng, chính là đối với Phúc tấn ngài cũng. . . . . ." Nàng tự cảm thấy lở lời, liền lập tức im miệng.

      Ta nhìn nàng cười : "Ma ma cũng thứ cho ta thẳng, danh dự loại vật này, chỉ đối với người cần dựa vào nó sống qua ngày mới có giá trị. Ta nghĩ Thục muội muội cũng muốn ở trong kinh kết duyên với người làm kế thất hoặc thiếp thất." Thư ma ma còn muốn điều gì, lại bị ta cắt đứt: "Ngươi đừng chê ta hám tiền, mỗi tháng phúc tấn phu nhân tiêu vặt chi tiêu vượt qua trăm lượng, sợ rằng cả Kinh Thành cũng đếm ra mấy vị. Thục muội muội chính là mỗi ngày đánh bài xuất ra số này cũng đau lòng. Mà làm cho người ta khi bé, càng thêm có cái gì là vinh
      [​IMG]

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 17.1: Nhân chi sơ vô hỉ vô ưu

      Lúc Thập Tứ để ta lên giường, ta thong thả lại sức. Thư ma ma phân phó người tìm ngự y cùng bà đỡ, Thập Tứ ở bên vừa lẩm bẩm lầm bầm niệm: " có chuyện gì, có chuyện gì, có chuyện gì. . . . . ."

      Ta dùng sức đạp hai cước, cả giận : "Ta biết có việc gì, ngươi mới cản trở!" Bà đỡ rất nhanh tới, Thư ma ma thỉnh Thập Tứ ra ngoài, người này cứng cổ mắt điếc tai ngơ. Những nha hoàn ma ma kia làm sao dám đá động đến , nào có ai dám kéo , ta đẩy : "Ngươi ra ngoài."

      ôm ta : "Ta , ta muốn phụng bồi nàng."

      "Ai , chủ tử, gia của ta, nam nhân cũng thể trong phòng chờ sanh, điềm xấu a!" Thư ma ma vội la lên.

      Ta giùng giằng xô đẩy : "Ai muốn ngươi bồi! Lại thể thay ta sinh, nhanh lên cút ra ngoài."

      Lúc này Phó Hữu Vinh dẫn Lô ngự y vào phòng , Thập Tứ vừa nhìn thấy , : " phải nam nhân?"

      Ta nghe giận dễ sợ, biết thế nào vô cùng nóng nảy, nhặt lên cái gối đầu liền đánh : " ra ngoài ra ngoài ra ngoài! Ta vừa thấy ngươi liền đau dữ dội!"

      nhảy dựng lên, ôm lấy gối đầu : "Nàng đừng tức giận, ta ra ngoài, ra ngoài. . . . . ." xong bị Phó Hữu Vinh lôi kéo cẩn thận mỗi bước ra ngoài, tại cửa lại dừng bước, ngó ta: "Bảo bối, ta đứng ở nơi này ầm ĩ nàng có được hay ?" Ta tay lấy gối đầu ném tới, liền bị Phó Hữu Vinh túm ra khỏi phòng.

      Đông Vân xoa màn cửa lượm gối đầu rơi mặt đất trở về, Lô ngự y : "Phúc tấn, ngài phải giữ lại hơi sức chờ đợi sinh a."

      Ta ôm gối đầu, thở gấp : "Lô đại nhân, vào lúc này chớ cùng ta mát, ta sợ kích động cũng đập ngài phát."

      Lô ngự y lúc này ngậm miệng lại nữa, cùng bà đỡ hai người ở người ta đè tới nhấn tới kiểm tra, cuối cùng cho ra cùng chung kết luận là: tối thiểu phải hai canh giờ mới có thể tiến vào trạng thái sinh. Ta trừng mắt : " hai canh giờ? Vậy phải tới giờ cơm tối? Ta bây giờ làm gì, ngồi chờ?" Ta tính toán khoảng cách thời gian đau bụng sinh, ước chừng lần từ ba mươi đến bốn mươi phút, giày vò đến trời tối muốn đau chết ta hay sao?

      Bà đỡ chỉ là cười theo, Lô ngự y liền : "Ách, Phúc tấn bằng ngủ lát, ăn ít thứ. . . . . ."

      Ngủ, ăn cái gì, ý kiến hay! Ta theo lời nằm xuống, Đông Vân đắp kín chăn cho ta, mơ hồ lát, lại trận đau tới nữa, ta dạng như con tôm bị nóng bắn lên, thét chói tai ra tiếng. Đừng là người bên cạnh, tự ta cũng bị thanh này hù sợ, còn chưa có nghe qua ai kêu thảm như vậy. Hít sâu, hít thở hít thở, cho đến khi đau đớn kết thúc.

      Thư ma ma ở bên hỏi: "Phúc tấn, có muốn ăn gì hay ?"

      Ta sai biệt lắm sắp hư nhược rồi, ra lời, thể làm gì khác hơn là gật đầu tỏ vẻ đồng ý. mâm thức ăn bưng vào, ta tiện tay bắt miếng bánh ngọt, ăn biết mùi vị gặm, hồi tưởng lại mới vừa rồi ở nơi đó của Tiểu Chung còn chưa uống xong ca cao sữa tươi, đáng tiếc. . . . . . Ta tại liền muốn ăn thứ —— vào miệng thơm mát dạng trắng mịn giống như tơ lụa chocolate. Tốt nhất là tư vị nồng nặc nhất Sôcôla Đen, chỉ là vị sữa tươi, hazelnut cũng được, thậm chí có nhân tửu tinh cũng tốt. . . . . . Nhưng là tại, lùi lại mà cầu việc khác thôi. Ta túm Thư ma ma, phân phó : "Ta muốn ăn mè đường."

      "A?" Nàng đoán chừng là bị giật mình.

      "Mè đường, màu vàng, cái loại khối lớn đó.... Thường có người bán hàng rong gánh bán bên đường." Ta giải thích.

      Thư ma ma mặt mờ mịt, còn tiểu nha đầu Do Nhi : "Nô tỳ biết, phải mua ngay."

      Do Nhi mua mè đường kia lúc, ta lại đau lần, thiếu chút nữa đem cổ tay Đông Vân chặt đứt. Sau khi thuận khí, đẩy nàng cái, : ", tìm cho ta quyển sách ."

      Nàng tới trước kệ sách, lại biết làm sao quay đầu lại hỏi: "Phúc tấn, muốn, muốn quyển thế nào?"

      "Tùy tiện quyển nào cũng được!" Ta thở hổn hển .

      "Oh." Nàng rút quyển dầy tệ đưa cho ta.

      Ta lật tới tờ ở giữa, đáng tiếc những chữ kia đều giống như châu chấu ở trước mắt ta nhảy nhảy a, vì vậy thuận tay nhét trở về cho nàng, ra lệnh: "Ngươi đọc cho ta nghe."

      Nàng cũng nhận sách, đầu lắc giống như trống bỏi: "Phúc tấn, em, em. . . . . . Em biết chữ."

      "Ngươi biết chữ? Ngươi cư nhiên biết chữ? Ta cư nhiên biết ngươi biết chữ?" Ta cảm giác mình giống như Mẫn Mẫn bị đạp cái đuôi, nhưng lại vô lực khắc chế tâm tình của mình, lại hít thở sâu hai lần, : " được. . . . . . Chờ ta đem nó sinh ra, các ngươi cùng nhau phải nhận thức được chữ."

      Ta lại chuyển hướng tới Liễu Tuệ lau mồ hôi cho ta, : "Vậy ngươi tới đọc."

      Nàng sợ hãi khoát tay: "Nô tỳ cũng biết chữ!"

      Ta có tìm Lô ngự y, căn bản có hứng thú nghe giọng nam chậm rãi khàn khàn của , nghĩ thầm có lẽ mới vừa rồi nên đuổi Thập Tứ ra ngoài. Lại nghe Thư ma ma : "Phúc tấn, nô tỳ từng đọc qua sách mấy năm."

      Ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà vẫn đem sách đưa tới. Nàng cầm lấy sách xoa xoa mồ hôi lỗ mũi mình, hỏi: "Phúc tấn, muốn đọc từ nơi nào?"

      Ta tiện tay rút ra kéo qua mấy tờ, : "Liền nơi này ."

      Vì vậy nàng liền lắp ba lắp bắp bắt đầu đọc: "Hạng Tịch giả, cùng Hạ Tương nhân, tự vũ. . . . . . Lúc sơ khởi, năm hai mươi bốn. Kia quý phụ Hạng Lương, Lương phụ tức Sở đem Hạng Yến, vì Tần Tướng vương. . . . . . Vương Tiễn sở lục giả dã. Hạng thị đời đời vì Sở tướng, phong vu hạng, cố họ Hạng thị. . . . . ." (Chỗ Này ta chém ^_^)

      Mới vừa rồi kia là quyển《 sử ký 》? Hạng Vũ Hạng Vũ, cũng coi là nhàm chán.

      Thần thái của Lô ngự y cùng bà đỡ cũng nhõm, ta nghĩ đại khái thai vị của ta bình thường, cũng có bất kỳ dấu hiệu khó sanh. Thời điểm oa oa kêu to, thậm chí cảm thấy ánh mắt của bọn họ nhìn ta, giống như cho là ta chuyện bé xé ra to, khỏi nóng giận. ra lúc đau có gì, chính là áp lực trong lòng lớn.

      Lúc này Do Nhi mua mè đường trở lại, đĩa to đều cắt thành từng cục nhọn hình tam giác, màu vàng đất nhạt, mặt rắc bột gạo trắng mịn. Ta lấy cục liếm, ừ, ngọt tinh khiết, tâm tình hơi tốt đôi chút. Do Nhi dùng tay áo lau mồ hôi mặt, ta để cho nàng uống nước rửa mặt, vừa mút lấy mè đường vừa hỏi: "Đường tiểu thư trở về chưa? A, đúng rồi, các ngươi với gia cùng đường tiểu thư, cơm tối để cho bọn họ tự mình dùng , ta đoán chừng kịp." Đến lúc đó ăn bữa khuya thôi. Nghe Thư ma ma đọc càng ngày càng , liền : "Ma ma, lớn tiếng chút. có tinh thần sao? Nếu
      [​IMG]

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 17.2: Nhân chi sơ vô hỉ vô ưu (tt)

      Thập Tứ ngờ vẫn cười hắc hắc: "Tiểu bảo bối, ngạch nương con con giống như Ama đấy. Chỉ là Ama cảm thấy vẫn là giống như ngạch nương xinh đẹp, con có đúng hay ?"

      Ta thấy dáng vẻ say mê, khỏi hướng vật trong ngực chăm chú nhìn thêm chút, mím môi : "Cái đó Tiểu Hầu Tử, đưa cho ta ôm cái."

      sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, giao đứa bé cho ta. Thời điểm mang thai, ta dùng gối đầu làm đạo cụ, cùng các ma ma học qua ôm hài tử thế nào, nhưng ôm đến trong ngực, mới phát giác được cảm giác hề giống nhau, hơn nữa lo lắng vừa đụng vào hỏng. Tiểu gia hoả hơi giật giật, vẫn ngoan ngoãn mà ngủ.

      Thập Tứ nhìn nữ nhi : "Chúng ta đặt nhũ danh cho con có được hay ?"

      Cũng được, trước tuổi lấy đại danh, cũng thể mực gọi vật tiểu bảo bảo cái gì."Nhũ danh đơn giản dễ đọc tốt hơn, từ trùng điệp như thế nào?" Ta suy nghĩ chút : "Con nha, gọi Nha Nha tốt lắm."

      Bất quá Thập Tứ xem ra giống quá ủng hộ, : "Ách, bảo bối, áp áp. . . . . . Nghe tới giống như lên bàn hoá trang . . . . . . Đổi chút, có được ?"

      cũng có quyền phản đối, đổi liền đổi thôi. Ta vuốt ve tóc máu thưa thớt đỉnh đầu bé con, : "Vậy, Mao Mao."

      Thập Tứ cau mày như cũ: "Mao Mao. . . . . . Mao Mao. . . . . . Bảo bối, có thể đổi thêm cái khác hay ? Mao Mao, khụ khụ, rất giống nam hài rồi."

      Kia nhiều ý kiến như vậy? Ta ngẩng đầu nhìn tới cửa sổ bị chiếu vào vô cùng sáng, liền hỏi: "Bên ngoài có tuyết rơi phải hay ?"

      Liễu Tuệ trả lời: "Vâng, rơi vào nửa đêm hôm qua, tuyết rơi cả đêm, cũng tích tụ hơn nửa thước rồi."

      Ta gật đầu cái, : "Được rồi. Nếu là sinh vào mùa đông, liền kêu Đông Đông." Tức giận chuyển sang Thập Tứ, hỏi, "Ngươi cứ ?"

      cười theo : "Đông Đông được, Đông Đông rất tốt."

      Vì vậy ta trêu chọc bé con: "Tiểu gia hoả, con liền gọi là Đông Đông nhé, trả lời tiếng thử xem." Vừa mới dứt lời, nàng liền mếu máo, khóc lên như mèo con. Ta cùng Thập Tứ đều là tay chân luống cuống, bà vú tiến lên phía trước : "Phúc tấn, tiểu Cách Cách là đói bụng. Để cho nô tỳ uy nàng được ?"

      Ta ôm đứa bé suy nghĩ hai giây, : "Trước cần." Sau đó với Thập Tứ: "Ngươi, ra ngoài trước."

      Thập Tứ nghi hoặc nhìn ta, ngược lại Thư ma ma tiến lên bước : "Phúc tấn, được."

      Ta để ý tới nàng, phân phó : "Các ngươi cũng ra ngoài, lưu lại bà vú là được."

      Thập Tứ mờ mịt hỏi: "Bảo bối, tại sao muốn ta ra ngoài?"

      Ta lắc lắc Đông Đông khóc thút thít, trả lời: "Chúng ta uy cơm cho nàng."

      bừng tỉnh hiểu ra, lại nghẹn đỏ mặt, : "Ta cần ra ngoài cũng sao . . . . . . ra , dù sao, sau này vẫn còn phải uy lâu. . . . . ."

      Ta ngó mặt chỗ khác, nhìn màn chằm chằm : "Ta có thói quen." cứ như vậy cảm thấy hứng thú?

      Thập Tứ nhìn bà vú chút, chỉ đành phải : ". . . . . . Được rồi." Sau đó đứng dậy ở trán ta hôn cái, rồi nhìn về phía Thư ma ma dặn dò mấy câu liền ra khỏi phòng. Đông Vân dẫn đầu, những nha hoàn ma ma khác cũng đều phòng ngoài. Chỉ có Thư ma ma kiên trì : "Phúc tấn, nô tỳ muốn lưu lại."

      Ta thấy có cách với nàng, liền theo nàng . Chờ những người khác đều hết, do dự mấy giây, rốt cuộc hỏi bà vú: "Ta. . . . . . Bây giờ có thể uy nàng ?"

      Thư ma ma giành : "Phúc tấn, tìm hai vị bà vú cho cách cách bú sữa. . . . . ."

      Ta liếc nàng cái, bĩu môi : "Ta sanh, ta muốn tự mình nuôi nàng." phải có sữa chính là mẹ nha, ít nhất để cho mẹ ruột ta đây lần đầu đút nàng trước tiên.

      Bà vú cảm thấy lúng túng, khẽ cúi người, cười theo : "Hồi Phúc tấn, cần phải qua hai ba ngày mới có sữa." Nàng nhìn sắc mặt của ta, lại , "Bất quá nếu như Phúc tấn muốn tự uy cho cách cách, bằng trước mắt để cho cách cách ăn vài miếng. . . . . ."

      " tại? phải là có sữa sao?" Ta hỏi.

      Nàng cười trả lời: " sao. Như vậy xuống sữa dễ dàng."

      "Ừ, được, thử chút." Ta theo lời cởi nút áo ra, phát trung y bên trong thay đổi sạch , nhưng cũng chưa cho mặc yếm, nghĩ thầm sau này vẫn nên dùng áo lót tự chế dễ dàng hơn. Bà vú dạy ta ôm con, khi nụ hoa áp vào bên miệng bé, bé liền ngưng khóc thút thít, theo bản năng ngậm bắt đầu bú. Bộ ngực vừa đau vừa nhột, ta kiềm chế được cười khúc khích.

      Thư ma ma thất kinh hỏi: "Phúc tấn, người làm sao vậy?"

      Ta đáp: "Được, là nhột." Nỗ lực khắc chế, lát sau liền từ từ quen chút. Nhìn tiểu nhi dễ ghét ra sức mút vào, cỗ cảm giác kỳ dị thăng lên, tên gia hoả này toàn tâm lệ thuộc vào ta, mặc dù bé cái gì cũng hiểu, nhưng đại khái cũng hiểu theo bản năng, ta chỉ cho bé sinh mạng, còn có thể cho bé ăn lớn lên. Gánh nặng trong lòng nhiều năm như vậy, cuối cùng phải bắt đầu thực thiên trách của chúng.

      Ước chừng qua phút, bà vú để cho ta ôm bé đổi sang bên phải. Đông Đông lại bắt đầu vô vọng cố gắng, lại qua mười mấy giây, bé rốt cuộc kháng nghị khóc lớn lên. Bà vú đem nàng nhận lấy , vừa dụ dỗ vừa cởi y phục uy nàng. Ta có chút ghen tỵ bà vú đầy đủ sữa, nhìn nàng đút hồi rồi ngừng lại, dựng lên ôm lấy bé con, khẽ vuốt lưng của bé, liền hỏi: "Nàng nhanh như vậy ăn no?"

      Thư ma ma chen lời : "Phúc tấn cần phải lo lắng, tiểu Cách Cách mới ra đời, chỉ có thể ăn thế này là rất nhiều."

      Ta nghĩ thầm, nàng dù sao cũng có kinh nghiệm hơn ta. Chỉ là đứa con nít, ba người uy sữa, tiểu gia hoả này phải tham ăn nhiều mới được? Liền với Thư ma ma: " vị bà vú khác, cần mời. Có vị ma ma này như vậy cũng đủ rồi. Chỉ tìm thêm hai ma ma giáo dưỡng kinh nghiệm phong phú là tốt rồi."
      [​IMG]

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 17.3: Nhân chi sơ vô hỉ vô ưu(tt)

      Đông Vân lại : "Phúc tấn áo khoác này đính vừa người, mặt vải lót màu bạc bên trong làm nổi bật lên màu da trắng non."

      Vẫn là Thư ma ma nghe hiểu ý của ta, trả lời: "Tiểu Cách Cách mặc áo bông này tốt chọc cười."

      Ta cười nhìn về phía Đông Vân, lắc đầu cái, nàng đỏ mặt cúi đầu. Nhìn Do Nhi vào phòng, liền hỏi: "Thấy đường tiểu thư ?"

      Do Nhi trả lời: "Nô tỳ mới vừa rồi còn thấy đường tiểu thư về phía sau vườn bên kia hồ nước."

      Ta còn trông cậy vào Lý Thục giúp ta tiếp đãi khách nữ, lúc này chạy mất dạng! Liền giao Đông Đông cho ma ma bọn họ chăm sóc, mang theo Do Nhi đến hậu viên tìm nàng. Xa xa nhìn thấy nàng cùng nam tử trẻ tuổi đứng trong đình chuyện, hơi đến gần chút, mới nhận ra là Thập Tam. muốn mở miệng gọi bọn họ, lại thấy Lý Thục hành lễ với Thập Tam, thối lui khỏi đình. Nàng tới bên cạnh ta cười hỏi: "Hàm tỷ tỷ, Đông Đông đâu?"

      "Ở trong phòng, bà vú ôm đấy." Mặc dù nhìn thần sắc nàng như thường, lại mơ hồ cảm thấy nàng quá vui mừng.

      Còn chưa kịp tra cứu, nàng liền bỏ xuống câu: "Ta xem nàng chút", liền vội vàng rồi.

      Nhìn lại bên kia, Thập Tam mỉm cười nâng tay giơ lên, gọi ta. Ta cũng cười cười, tới chuyện với .

      Thập Tam gác tay xuống đứng tại chỗ, nhìn ta đến gần, câu đầu tiên cư nhiên hỏi cùng dạng với Lý Thục: "Đứa bé đâu?"

      "Ở trong phòng, bà vú ôm." Dĩ nhiên câu trả lời của ta cũng chỉ có thể dạng, thấy ta ngược lại nhớ tới chuyện khác, "Nàng với ngươi giống nhau, cầm tinh con hổ."

      "Ta biết." cười, " biết tương lai có thể hung hãn như hổ hay ."

      Ta cười đáp: "Vậy là tốt! Đều hãn thê vượng phu. Hi vọng nàng về sau vui vẻ hạnh phúc. Nhà ngươi phải cũng vừa thêm hổ nha đầu sao? Còn chưa có chúc mừng còn ngươi!"

      Thập Tam cười đáp, hướng về trong đình lui hai bước, cho ta vào chút, hỏi: "Gọi là Đông Đông sao?"

      "Ừ. ra muốn gọi là Nha Nha ." Ta .

      "Vẫn là Đông Đông , kêu vang dội." Thập Tam xong bảo tiểu thái giám theo hầu đưa tới cuồn giấy, "Thứ ngươi muốn."

      Ta tò mò mở ra nhìn, ra bên trong là mấy quyển bức hoạ, đều là cảnh sắc thảo nguyên, có sông quanh co, có tuấn mã bầy dê, cũng có tuyết đọng đồng cỏ. Ta cầm bức màu sắc diễm lệ nhất, vẽ đầy hoa dại kín đáo đưa cho : "Cái này lấy về."

      ngạc nhiên : "Thế nào? Ngươi thích bức này?"

      ", ta thích nhất bức kia." Ta cuộn lại mấy tấm khác, dùng quyên đái buộc lại, đáp, "Ta muốn ngươi trở về viết lưu niệm lạc khoản đóng lên con dấu rồi hoàn lại, treo nó trong phòng Đông Đông."

      Thập Tam thể làm gì khác hơn cười: "Mấy tấm khác ta cũng lấy về bồi thêm vào thôi."

      Ta : " cần, mấy tờ này ta tự mình viết chữ là được."

      cũng kiên trì, chỉ là lắc đầu cười, bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì, : "Đúng rồi, những bút ký kia của ngươi, còn có bản ở chỗ ta. Chờ mấy ngày nữa xem xong rồi đưa tới cho ngươi."

      " vội. Chẳng qua ta đưa cho ngươi năm sáu bản, cũng thấy ngươi trả qua, thế nào chỉ còn dư quyển?" Ta kỳ quái hỏi.

      nhìn ta hỏi ngược lại: "Thập Tứ đệ cách mấy ngày tới thúc giục, ta xem qua tất cả đều đưa cho . cho ngươi biết?"

      trong bụng thầm mắng tên Thập Tứ kia, Đông Vân vội vã chạy tới, bẩm: "Phúc tấn, gia cho mời người nhanh tiền thính. Vạn Tuế Gia phái người tặng lễ đầy tháng cho tiểu Cách Cách."

      Ai, cái này ngược lại có thể tránh, ta cùng Thập Tam liếc nhau cái, liền cùng nhau tới tiền sảnh. Vào viện kia, chỉ thấy đứng tràn đầy đều là người, còn lục tục có người vào, phần lớn là người quen, còn có chút nhìn quen mắt. Thập Tứ xa xa nhìn thấy ta, lôi kéo ta chen đến trước mặt, ta vừa thấy là Cố công công, còn chưa có thi lễ, liền cúi chào thỉnh an, ta mới phản ứng được đáp lễ.

      Cố công công gấp tay áo cười : "Vạn Tuế Gia lần này sai nô tài, là chúc mừng tiểu Cách Cách đầy tháng, hai là bảo nô tài truyền mấy câu . . . . . ."

      còn chưa hết, người cả phòng liền quỳ xuống đất nghe thánh huấn. vội vàng ngăn cản : "Ai ai, các vị gia, phúc tấn, đừng! Vạn Tuế Gia rồi, để cho chư vị quỳ. hôm nay ở đây, đều là người trong nhà, khai là gia yến, chúc mừng chính là mừng đầy tháng tiểu bối trong nhà, cần phải đem bộ dạng lên triều ra ngoài." Sau đó chuyển sang Thập Tứ : " Thập Tứ a ca, Vạn Tuế Gia , sáng mai cho ngài ngày nghỉ, tránh cho ngài lại mắc phải chứng nhức đầu." đợi đáp, lại hướng tới ta : " Trắc Phúc Tấn, Vạn Tuế Gia bảo nô tài xem tiểu Cách Cách chút, hồi cung cẩn thận hồi bẩm dung mạo tiểu Cách Cách. Vạn Tuế Gia còn , chờ tiểu Cách Cách lớn chút nữa, để cho ngài ôm đến trong cung để cho Thái hậu, Vạn Tuế Gia cùng các chủ tử nương nương nhìn chút."

      Những người khác phải quỳ, ta cùng Thập Tứ lại thể lĩnh chỉ tạ ơn. Dập đầu xong bò dậy, liền lập tức phân phó Thư ma ma: "Để cho bà vú ôm Đông Đông ra."

      Chỉ chốc lát sau, Đông Đông mặc áo bông con cọp bị ôm đến trong đại sảnh, nàng cũng ngủ say. Cố công công nhìn qua nhìn lại, sau đó cười : "Tiểu Cách Cách lớn lên giống Phúc tấn nhiều."

      Ta nhẫn nhịn mắt có trợn trắng. phất tay để cho người nâng cái mâm lễ vật vào, từng món đều là đồ trang sức trẻ con, từ trường mệnh khoá tới vòng tay, ta chọn chuỗi mãn Linh vàng đeo cho Đông Đông. Nàng lúc này tỉnh, mở mắt hướng ta táp miệng.

      Tiếp theo còn phải cắt tóc máu cho nàng, Thư ma ma sớm bảo người chuẩn bị xong, lúc này kêu bà vú ôm đến ngay giữa sảnh
      [​IMG]

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 18.1: Chuyện xưa nên lưu luyến

      Trằn trọc trở mình, mất ngủ.

      Luôn suy nghĩ lời của Quách Khoa: " Người hầu hạ bên cạnh Nhị tiểu thư cho nô tài, buổi sáng lúc mới thức dậy chủ tử nàng cảm thấy khó chịu trong người, tưởng rằng chứng bình thường, cũng coi là chuyện quan trọng, ở trong phòng dưỡng thần. ngờ ăn xong buổi cơm trưa liền. . . . . ." "Vương Gia Đích Phúc tấn vội cho người Thái Y Viện, thái y tháng, chỉ là triệu chứng , người bên cạnh cùng nhị tiểu thư tự mình cũng phát giác" . . . . . .

      Tiểu muội có khỏe ? Ngày mai, Ung Vương Phủ bên kia nên phái người tới báo tin ? Tối nay thể xem nàng, sáng mai, cho dù bọn họ đến , cũng bất kể.

      Thập Tứ giật giật, ôm chặt ta thêm chút, mặt dán vào bên tóc mai ta. đại khái cũng ngủ được ? Ta chuyển sang , trấn an vỗ hai cái, nhưng mình ngay cả ham muốn nhắm mắt lại ngủ cũng có, đêm liền nhìn chằm chằm màn ngẩn người.

      Thời điểm tiếng trống canh tư chợp mắt được lát, đầu giờ dần liền ngủ được. Rời giường rửa mặt chải đầu qua lâu, người của Ung Vương Phủ liền tới cửa rồi, là Đích Phúc tấn Na Lạp Thị sai tới truyền lời, tình huống tiểu muội tốt. Ta vội hỏi như thế nào tốt? Người tới lại ra nguyên cớ, chỉ Phúc tấn bảo người nhà mẹ đẻ nhanh xem tiểu muội chút, khuyên giải an ủi. Ta chỉ có thể cho người nọ ra về, : "Làm phiền ngươi trước trở về hồi bẩm Phúc tấn, ta lập tức qua phủ."

      Sau khi người nọ , Thập Tứ vẫn lời nhìn ta : "Để cho Thư ma ma cùng với nàng . Thân thể nàng vẫn chưa có bồi dưỡng tốt toàn bộ, tự mình để ý chút."

      Ta gật đầu cái : "Ta biết."

      liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa, còn chưa có thu xếp xong, Do Nhi vào bẩm báo , Lý Hạo tới. trong tiểu thiên sảnh của viện ta chờ, vừa thấy được ta, liền từ ghế nhảy dựng lên, ba hai bước vượt đến trước mặt của ta, tâm thần yên mà : "Tỷ!"

      Ta vỗ vỗ bờ vai của : "Chuyện này, cha biết ?" lắc đầu, ta liền , "Vậy trước tiên đừng cho cha, tránh cho ông lo lắng. Chỗ Dung Huệ cũng tạm thời giấu ."

      Lý Hạo mới vừa vào tới cũng có chút lo lắng, lúc này hốc mắt cũng thấy đỏ, xoay mặt : "Cũng biết tiểu muội như thế nào? Bọn họ nàng tốt."

      Ta vỗ vỗ lưng của : "Đừng hoảng hốt, ta xem tiểu muội. Ngươi ở nhà chăm sóc Dung Huệ, ở trước mặt cha cũng thể lộ sắc mặt này."

      gật đầu, tựa vào vai ta : "Tỷ, tiểu muội có thể qua cửa ải này chứ?"

      Ta đỡ vai , sờ sờ đỉnh đầu của , : "Tiểu muội trẻ tuổi khỏe mạnh, thân thể từ trước đến giờ rất tốt, chỉ là trong lòng khó chịu thôi." Lời tuy như vậy, nhưng là, ta cũng biết như thế nào khuyên lơn người thích hài tử như nàng a!

      "Oa oa. . . . . ." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng con nít khóc. Chỉ thấy Thập Tứ ôm Đông Đông vào phòng, : "Tiểu gia hoả muốn mẹ."

      Ta nhận lấy Đông Đông, nhìn Phó Hữu Vinh theo bên cạnh , liền hỏi: "Thế nào là ngươi ôm? Bà vú đâu?"

      cười hắc hắc đáp, nhìn Lý Hạo : "Ký chi cũng cần quá mức lo lắng, tiểu muội nhất định có việc gì."

      Lý Hạo thở ra hơi, : "Chỉ hy vọng như thế."

      Đông Đông xem ra là ăn no mới bị ôm ra ngoài, ta lung lay nàng hai cái, cho nàng ngón tay của ta để cho nàng nắm, nàng liền dần dần an tĩnh lại. Vật đáng như vậy a! Ta hôn khuôn mặt nhắn

      [​IMG]


      Chương 18.2: Chuyện xưa nên lưu luyến (tt)

      Uẩn Tú tiểu muội kể từ khi còn đứa bé, chỉ biết ngẩn người rơi lệ, giống như người câm lên tiếng. Nàng tỉnh lại thấy ta, liền nhào vào trong lòng ta khóc khàn cả giọng, nắm chặt quần áo của ta chịu buông. Ta sửa sang lại tóc của nàng, vỗ lưng nàng, nàng khóc mệt, lại nằm ở đùi ta ngủ mất.

      Uẩn Tú bưng nước ấm vào phòng: "Hôm qua Nhị tiểu thư đêm ngủ được, mới vừa rồi chợp mắt hơn nửa canh giờ." xong vắt khăn tay lau mặt cho nàng . Tiểu muội chui thẳng vào trong lòng ta, mặt áp vào người ta, Uẩn Tú đành phải lau tay cho nàng.

      Chờ lúc thắp đèn tiểu muội tỉnh lại, ta sớm bảo các nàng hầm canh bồ câu cẩu kỷ cách thủy xong rồi. Uẩn Tú bưng lên, tiểu muội khe khẽ đẩy ra, ta sửa lại tóc mai nàng chút, : "Hôm nay ta bảo phòng bếp nấu cái này, chờ hai ta ăn rồi, để cho các nàng dùng cơm."

      Tiểu muội nhìn người chung quanh cả phòng, rồi nhìn về phía ta. Ta cười : "Đừng nhìn nữa, chủ tử chưa ăn, các nàng đương nhiên phải bị đói. Nào, nếm thử chút, bỏ thêm trái vải cùng táo đỏ khô, hơi có chút ngọt, ngươi thích." Uẩn Tú vội vàng tới hầu hạ, ta tốt xấu gì cũng dụ dỗ nàng ăn xong chén canh này. Lúc chén thuốc bưng vào, tiểu muội che mũi miệng quay mặt , ta nhận lấy nếm thử miếng, : " là khổ! phải ngươi muốn ta giúp ngươi uống nó nha." Nàng biết ta ghét nhất mùi thuốc, thể làm gì khác hơn là tự mình nhận lấy, uống cạn hơn phân nửa chén thuốc.

      Tiểu muội vẫn lời nào, cũng rất lệ thuộc vào ta, ta rời khỏi lát nàng liền bắt đầu khóc, chờ ta trở về liền bắt được ta thả. Ta biết tâm tình nàng vô cùng ổn định, buổi tối yên lòng để nàng ở mình, liền thừa lúc lúc tiểu muội ngủ với Thư ma ma: "Hôm nay ta sợ rằng về được, ngươi trở về với gia các ngươi tiếng. Ngươi cũng đừng tới đây, giúp ta chăm sóc Đông Đông, đổi Liễu Tuệ hoặc Do Nhi đến."

      "Phúc tấn. . . . . ."

      "Cứ như vậy ." Ta đánh gãy lời nàng.

      Thư ma ma cũng nghĩ ra lý do gì phản đối, trong lòng đại khái cũng lo cho Đông Đông, liền theo lời rời .

      Ta lần này ở lại chính là hai ba ngày, tiểu muội dần dần đồng ý ăn vài thứ, nhưng mỗi ngày cứ ngơ ngác nhìn song cửa sổ, người khác đến gần ra đều để ý, ta vừa rời bên người nàng liền tâm tình mất

      [​IMG]
      Chương 18.3: Chuyện xưa nên lưu luyến (tt)

      Núp ở sau lưng nghe người ta chuyện như vậy, vốn là thiếu quang minh, bị bắt tại trận càng thêm lúng túng, nhưng mà nếu đụng phải loại trường hợp này, cũng đành phải nhắm mắt cưỡng từ đoạt lý phen. Ta thầm than tiếng, lại trợn mắt nhìn Đông Vân cái, cười với Ngưng Nhi: "Lời vừa cũng sai, ta là người lợi hại, bất quá vào lúc này còn chưa có hứng thú làm cho người nào đẹp mắt khó coi. Ngươi trở về bàn giao chuyện thôi."

      Ngưng Nhi tái mặt cắn môi dưới, cúi chào, chạy như bay.

      "Yên Hồng." Ta kêu tiếng.

      "Dạ, vâng." Yên Hồng bị dọa mất hồn mất vía, được Đông Vân nâng đỡ mới có ngã ngồi đất.

      "Trở về nhìn lửa, chớ đem thuốc sắc khét."

      Yên Hồng đáp ứng tiếng, cư nhiên trực tiếp tiến tới cây khô, ta vội vàng lôi nàng cái, : "Cẩn thận chút. Có chuyện gì ghê gớm đâu, ngươi gấp cái gì!" Nàng cũng đáp lời, vừa đứng vững liền trốn bán sống bán chết.

      Ta trở lại trong viện tiểu muội, thấy Uẩn Tú ở bên ngoài phòng coi chừng, liền vén rèm nhìn vào trong phòng, thấy tiểu muội cùng Lý Thục đều ngủ thiếp , chỉ có đồng hồ báo giờ đáp đáp phát ra thanh. Ta đuổi Uẩn Tú cùng Đông Vân cũng xuống ngủ trưa, mình ở ngoài phòng dựa vào cái bàn ngồi xuống.

      yên tĩnh a! Như vậy trái lại làm cho ta cảm thấy mệt mỏi. là nhớ Đông Đông quá, mấy ngày thấy, tiểu gia hoả còn có thể nhận ra ta ? biết có lớn hơn chút nào hay . . . . . . Nghĩ nghĩ lại, liền mơ màng trôi qua. Trong lúc mông lung, giống như cảm thấy Mẫn Mẫn bắt tóc của ta, phất tay nghĩ đuổi nó chơi với người khác, lại bị người bắt được tay. Ta mở mắt ra, chỉ thấy Thập Tứ kéo ghế con ngồi kề bên ta."Ngươi làm sao vào đây được?" Đây là nội viện Ung Vương Phủ, phải nhà .

      hôn lỗ tai của ta : "Ta nhớ nàng lắm."

      người phảng phất có mùi của Đông Đông, nghe thấy làm cho người ta yên bình. Ta hỏi: "Đông Đông thế nào?"

      "Lên cân, còn có thể trừng người. . . . . ." Thập Tứ ở bên gáy cọ xát lấy tai ta, "Bé con sức ăn lớn, có thể giày vò người, Thư ma ma lại tìm bà vú cho bé nữa."

      Ta ngăn lại: " là nhột, đừng làm rộn."

      chẳng những ngừng lại, còn bắt đầu di chuyển, ở người ta lục lọi, lẩm bẩm : "Đông Đông cũng nhớ nàng, để cho ta thay mặt con thân ái nàng."

      Ta chận tay của lại, trừng . nhe răng cười tiếng, nhìn thông qua màn cửa trong phòng chút, ra dấu tay chớ có lên tiếng, chợt bắt đầu cởi nút áo của ta, vừa liếm hôn ở cổ họng ta vừa : "Trời lạnh, nàng mặc quá ít. . . . . ."

      "Ít cái gì! thấy ta phù lên giống như gấu đen sao?" Ta dám lớn tiếng, sợ đánh thức tiểu muội.

      cười lại tách ra mấy viên nút áo của ta: "Vậy hãy để cho ta xem chút, gấu đen. . . . . ." Vừa vừa kéo ra nửa bên váy ngoại bào của ta, sờ sờ áo lót da chồn bên trong, lại , "Lông này cũng mềm mại."

      Ta khép lại y phục : "Trời lạnh, đừng hại ta bị cảm lạnh."

      nghe vậy bèn ôm lấy ta ngồi lên đùi , ôm ta : "Ta cho nàng ấm áp." Lại mở vạt áo trong ra nhìn, "Bên trong mặc cái gì?"

      Ta đè lại móc gài áo, : "Áo cặp tiểu Miên, có cái gì tốt mà xem!"

      tay nhốt chặt ta, tay cởi cúc lưu kim áo bông của ta. Ta giãy tránh ra, buồn bực : "Có phải quần áo bán đâu mà ngươi cũng phải xem!"

      ngừng lại động tác, thế nhưng mặt dày hỏi: "Mới vừa nhìn thấy
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :