1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đường về (Phần 2) - Dạ An (15.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 29.1: Vó Ngựa Cao Nguyên


      Nghe lễ xuất binh cực kỳ long trọng, thế nhưng loại trường hợp này ta có phần tham gia, hiển nhiên cũng biết nhiều lắm. Đại đội nhân mã từ Kinh Thành xuất phát, đường chậm rãi về phía tây, dọc qua Sơn Tây, Thiểm Tây, gần hai tháng mới đến Ninh Hạ, dọc đường có quan viên bái kiến ngừng, hiến bạc tặng ngựa lạc đà, ta cảm thấy giống như tuần tra hơn là hành quân. Loại tiến độ nhanh chậm này có lẽ cũng là hoàng đế phân phó. Thập Tứ sao chép sổ con những việc chứng kiến, lễ vật của vương công Mông Cổ và quan viên dâng tặng cùng tình hình thu nhận, đầu đuôi gốc ngọn thượng tấu lên.

      cũng viết sổ con dài xin tham chiến, nhưng Hoàng đế thay đổi, bảo giám sát quân Tây Trữ như cũ, làm cho rất là thất vọng. Ta ngược lại vẫn rất vui vẻ, quang cảnh dọc theo đường biến hóa rất lớn, cho dù chỉ ngồi ở trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, cũng là loại hưởng thụ.

      Ở Ninh Hạ đóng quân nửa tháng, Thập Tứ tiếp kiến Thân Vương Thanh Hải La Tàng Tân, Bối Lặc A Lạt Bố Thản Ngạc Mộc Bố, Bối Tử La Tàng Đạt Nhĩ Trát, Đài Cát Đôn Đa Bố Vượng Trát Lặc. Những vương công Mông Cổ này vẫn theo, tới Cam Túc, tiên phong Chinh Tây, Thập Tứ theo đó chia thành hai đội, sau đó thành ba đội, Tổng binh ở ba chỗ Tây Trữ, Cam Châu, Lương Châu dẫn Lục Lâm quân, hẹn mà gặp ở trang Lãng Vệ. Các bộ phận hành dinh kéo dài gần hai mươi dặm, mặc dù ta cảm thấy rất mới mẻ, nhưng tình huống như thế cũng tiện ra cửa dạo lung tung.

      Sau khi đếnTây Trữ, tình hình tốt hơn rất nhiều, mặc dù nó là trọng trấn phải bảo vệ, nhưng Tây Bắc thấy nhiều thành thị lớn, đương nhiên bằng Kinh Sư phồn hoa, nhưng có nhiều dân tộc tạp cư (lẫn lộn) đặc biệt phong tình.

      Tây Trữ là nơi thường trú, bọn họ vì Thập Tứ tìm tòa nhà làm "Phủ Đại tướng quân" , thực thể là xa hoa, nhưng là nơi rộng rãi sạch . Người theo lần này nhiều lắm, chỉ có mấy tên thái giám, còn có Quách Khoa và mấy tùy tùng, nha hoàn ma ma người cũng có dẫn theo. Đông Vân rất muốn theo, nhưng bị ta ngăn cản rồi. Trước kia Liễu Tuệ, Do Nhi đều lập gia đình xuất phủ rồi, chỉ còn nàng vẫn ở lại. Ta từng hỏi qua dự định của nàng, nàng : "Nhà em vốn nghèo, nhất định là bắt em kết duyên với nhà giàu mới nổi biết chữ. Em như vậy là tốt lắm rồi, cần gì còn chịu đựng chèn ép của nam nhân ngu xuẩn, ác bà bà như vậy!" Ta theo ý tứ của nàng, nhưng khí hậu gió cát ở Cao Nguyên Tây Bắc sợ nữ oa nhi như các nàng chịu nổi, vì vậy với nàng: "Ta lần tới mấy tháng, ngươi ở lại trong kinh, cũng giúp ta chăm sóc Đông Đông."

      may là Phó Hữu Vinh là người có năng lực, tới ngày liền chỉ huy mọi người quét dọn xong tất cả trong ngoài lần, thu dọn hành lý thỏa đáng. Xong rồi lại dâng trà mới pha lên, cười bẩm: "Phúc tấn, bên trong đều sắp xếp xong cả rồi. Người xem còn thiếu gì , nô tài sai người chọn mua."

      Ta đặt ly trà xuống, : "Muốn ra phố sao? Ta cũng ." Lúc vào thành thấy đường hẻm giăng đèn kết hoa hoan nghênh, là dân chúng tự phát, ra nghĩ cũng biết là phía quan phủ địa phương sai bảo. tại ra ngoài dạo, mới là quang cảnh đường phố đáng xem. Thập Tứ lại gặp ai, chẳng biết lúc nào mới xong, ra ngoài thuận tiện giải quyết cơm tối của mình luôn, có thể cân nhắc quán ăn của người Hồi.

      Phó Hữu Vinh thấy ta muốn dạo phố, mặt lộ vẻ khó xử. Ta vào phòng lấy hà bao, nhíu mày hỏi: "Còn ? Mau mau gọi Quách Khoa." liền đành phải theo lời làm việc.

      qua mấy gian viện, chợt nghe ở tiền thính có tiếng người cười , dường như còn có thanh của nữ tử, chỉ là tiếng Mông Cổ ta nghe hiểu. Nổi lên lòng hiếu kỳ, liền qua bên đó nhìn thử. Thái giám Triệu Phụng theo hầu Thập Tứ canh giữ ở bên ngoài cửa, nhìn thấy ta liền phục xuống đất thỉnh an, cũng nhanh chóng đứng dậy vén rèm cho ta. Ta vào, nhìn thấy Thập Tứ ngồi ghế chủ tọa, còn có hai người Quý tộc Mông Cổ ngồi ghế khách, phía sau bọn họ, năm sáu thiếu nữ Mông Cổ đứng.

      Thập Tứ vừa thấy ta, liền lập tức đứng lên tới, ôm vai ta hỏi khẽ: "Nghỉ ngơi tốt rồi sao? Có mệt hay ?"

      Ta lắc đầu, thấp giọng : "Đừng quên khách." bèn cười dắt ta về phía khách ngồi.

      Vẻ mặt hai người Mông Cổ kia tràn đầy kinh ngạc, đợi chúng ta đến gần trước mặt mới "Vụt" đứng lên. Thập Tứ dùng Hán ngữ với bọn họ: "Đây là phu nhân ta."

      Hai người này đưa mắt nhìn nhau, có lẽ là biết lai lịch của ta. Đừng bọn họ, bị Thập Tứ khuấy đảo như vậy, biết nguồn gốc, cho dù là ai đều cảm thấy hồ đồ luôn rồi. Thập Tứ cũng để ý, giới thiệu cho ta: "Vị này là Thân Vương La Tàng Đan Tân, vị này là Đa La Quận Vương Sát Hãn Đan Tân."

      Ta theo thường lệ hành lễ, : "Gặp qua hai vị Vương Gia."

      Sát Hãn Đan Tân râu quai nón có lẽ biết xưng hô đáp lại ra sao, có chút lúng túng. La Tàng Đan Tân hơi chần chờ, khom người đáp lễ lại, dùng tiếng Hán rành lắm : "Tạ Phúc tấn. Nguyện phúc tấn cát tường như ý!" Sát Hãn Đan Tân thấy thế, liền cũng theo lên tiếng chào hỏi.

      Thập Tứ xem ra hết sức hài lòng, cũng biết có phải cố ý trêu cợt bọn họ hay .

      Nữ oa nhi thảo nguyên quả nhiên lớn mật hơn trong kinh, tất cả tò mò mở to mắt, nhìn chằm chằm ta và Thập Tứ. Những đứa trẻ này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi lộ vẻ non nớt, ánh mắt cũng nhất luật thuần khiết. Ý thức được hai bên có thể cách nào trao đổi, đành phải mỉm cười bày tỏ thăm hỏi. Các nàng cũng dùng nụ cười sáng lạn đáp lại ta, có chút thẹn thùng, nhưng biểu đạt hữu nghị hiền hòa điểm này hẳn sai.

      Thập Tứ : "Mấy vị này là nữ quyến trong nhà của hai vị Vương Gia, đặc biệt tới hỏi thăm chúng ta."

      Nữ quyến? Hay là. Trong lòng ta cơ bản có thể hiểu được, nhịn được cười, liền cúi đầu. Thập Tứ nắm chặt tay của ta, nhiệt tình muốn giữ khách ở lại dùng cơm tối, sau đó ba người liền dùng tiếng Mông Cổ đối thoại hồi. Bất quá xem ra Thân Vương và Quận Vương đều có ý "Kiên quyết từ chối chịu", hai bên lại mấy câu, bọn họ liền hành lễ cáo từ.

      Các lúc còn bất chợt quay đầu lại nhìn chúng ta, ta nhìn họ nhàng vẫy tay, tiếc nuối chưa từng học qua tiếng Mông Cổ dâng lên. Người Mông Cổ hiếu khách, có lẽ các nàng mời ta sang nhà họ chơi.

      Trận chiến chưa diễn ra, nhưng Thập Tứ lại rất bận rộn, Lý Hạo

      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :