1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đường về (Phần 2) - Dạ An (15.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27.1: Cuộc hẹn

      Lý Thục ở nơi này của ta, Lý Mạc do Lý Hạo cùng Dung Huệ chiêu đãi. Huynh muội bọn họ cũng thường chạm mặt, Lý Thục thỉnh thoảng cùng ca ca nàng cùng nhau xuất môn giải quyết công việc chung, thời gian còn lại phải theo ta chuyện, chính là làm ổ trong phòng ngủ. Nàng "An phận" như vậy cũng làm cho ta sinh nghi, mấy ngày lưu ý quan sát, phát có thời điểm nàng lời tâm nặng nề, vả lại tinh thần cũng tốt.

      Hôm nay khó có được ta thức dậy sớm, chuẩn bị hẹn Lý Thục cùng nhau nếm thử gian hàng có chiêu bài Tiểu Lung. Nàng mới vừa dậy, còn có chút hoảng hốt buồn ngủ, để cho Tích Quế chải chuốt mái tóc dài của nàng. Có tiểu nha hoàn bưng chén tuyết lê đường phèn hầm cách thủy lên, ta : "Ăn trước cái này, thấm cổ họng, đợi chút nữa chúng ta ra bên ngoài ăn điểm tâm sáng."

      Nàng theo lời uống hai ngụm, lại đột nhiên "Oẹ" muốn ói, để chén xuống che miệng liền vọt đến phía sau bình phong, Tích Quế bưng ống nhổ đuổi theo. Ta kinh nghi lên, nhìn nàng cầm ống nhổ nôn khan ngừng, liên tưởng tới mấy ngày nay nàng khác thường thích ngủ kén ăn, thể hỏi: "Ngươi. . . . . . Có phải có thai rồi ?"

      Lý Thục cầm khăn tử lau miệng sạch , nhàng thở dốc đều tức, cũng đáp. Ta nhìn Tích Quế, nàng liền cúi đầu, thu dọn khăn dơ và ống nhổ xong liền thối lui khỏi phòng. Ta chỉ có thể nhìn Lý Thục, hỏi tới: "Bao lâu rồi? Cha đứa bé là ai?"

      "Hàm tỷ tỷ, ngươi đừng hỏi." Nàng nhặt lược Đào Mộc lên, nghiêng đầu chậm rãi chải đuôi tóc.

      Ta thở dài, vẫn cứ : "Vậy ta liền hỏi ngươi có tính lưu lại hay ? Sau này nên làm cái gì bây giờ?"

      Nàng trầm tĩnh : "Sanh ra ta có thể nuôi."

      "Ngươi!" Ta chán nãn, "Cũng phải nuôi miêu cẩu, cho ăn chút gì đó coi như xong!" Nàng thể nghĩ tới về sau nàng và đứa bé nên làm sao đối mặt cha mẹ huynh trưởng, chẳng lẽ muốn tránh cả đời?

      Nàng trầm mặc hồi lâu, : "Hàm tỷ tỷ, tự ta biết chuyện của mình. ra lần này ta vào kinh, là vì chuyện khác, có người từng thấy qua Lý Dung."

      Biết nàng chuyển đề tài, cũng đành : "Ngươi thấy sao?"

      " có." Nàng để cái lược xuống, "Trước mắt còn chưa có tin chính xác. Thế nhưng người đó rất khẳng định ở trong kinh thấy qua ."

      "Ta cũng nhờ người tìm xem." Ta nhìn chằm chằm bụng của nàng nhăn mày, "Chỉ là, chuyện của ngươi, ngươi phải tự mình biết mới được!" Nàng như vậy làm sao tốt được?

      Buổi tối, Thập Tứ có thời gian mời huynh muội bọn họ ăn cơm. Mới vừa thảo luận uống mấy chung rượu, người tuỳ tùng vào kê vào lỗ tai Thập Tứ với đôi câu, liền có lỗi ’ tìm cớ rời tiệc rồi.

      Lý Mạc đột nhiên : "Tiểu muội, ngày mai hẹn người của Phạm gia ở hội quán Sơn Tây gặp mặt, ngươi với ta ."

      Lý Thục cau mày, trả lời: "Ta quen sinh ý này với nhà bọn họ, ca tự ngươi ứng phó là được. Ta ."

      Lý Mạc cũng miễn cưỡng, câu: "Cũng tốt."

      Ta liếc mắt mím môi mãnh liệt gắp thức ăn trong đĩa cho Lý Thục, với Lý Mạc: "Đường ca, ngày mai ta với ngươi."

      Lý Thục hình như có chút ảo não, nhìn ta chằm chằm : "Hàm tỷ tỷ làm cái gì?"

      Ta khiêu mi cười cười : "Ta được sao? Là ta gặp được người, hay là bên kia có Ngưu Quỷ Xà Thần gì?"

      Nàng phản bác được, nhún chân, ngó mặt chỗ khác hờn dỗi. Lý Mạc kỳ quái nhìn ta, rồi đồng ý: "Hàm muội muội nguyện ý theo giúp ta chuyến, cùng uống ly trà, là tốt rồi."

      Trong bụng Lý Thục có đứa , mười phần cùng họ Phạm có liên quan. Bọn họ cũng tiêu hao nhiều năm rồi, trước sau có ở cùng nhau, là Lý Thục thích sao? Nhưng nếu như chán ghét, làm sao có thể làm ra loại phiền toái này? Hoặc là họ Phạm có vấn đề gì? làm cho người ta nghĩ ra . . . Mấy năm này, nàng hẳn là có gặp qua Thập Tam, quên rồi. . .

      "Lý gia!"

      "Phạm Đông gia! Làm hai vị đợi lâu!"

      Khi xe ngựa dừng lại, liền nghe nam tử bên ngoài bắt chuyện với Lý Mạc, đoán là bây giờ Lý mạc nhất định xoay người xuống ngựa, hai người kính cẩn chắp tay chào nhau. Rồi nghe nam tử kia lại : "Bên trong xe, là lệnh muội sao?"

      Ta ra hiệu cho Đông Vân vén rèm, vịn tay của nàng đạp lên ghế gỗ xuống xe. Lý Mạc cười giới thiệu: "Đây là đường muội nhà ta."

      Đối diện hai nam nhân xa lạ, người lớn tuổi khoảng chừng bốn mươi, có vẻ có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh cười chắp tay : "Gặp qua phúc tấn." Ta khom người, gật đầu : "Phạm Đông gia khỏe."

      người khác khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, để râu hình chữ bát (八), lúc nhìn thấy ta tới, trong mắt khó nén thất vọng thoáng qua. Chính là ư? Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cũng khom người với : "Phạm Tứ gia, ngưỡng mộ lâu."

      Lý Mạc cùng Phạm Tam đều ho khẽ, lúc này Phạm Tứ mới vái chào, nghiêng người để cho ta về phía lầu hai: "Phúc tấn, mời."

      Ở nhã gian ngồi vào chỗ của mình, Lý Mạc và Phạm Tam hàn huyên vài câu, ngươi tới ta xem lại lợi nhuận hợp tác năm ngoái. Ta lại cảm thấy chưa đến trọng điểm, chỉ là, ta mặc kệ bọn ở đó lượn quanh vòng vòng, chỉ để ý uống trà của mình, thỉnh thoảng ngắm Phạm Tứ vài lần. vậy mà hào phóng thản nhiên, ngồi thẳng, mặt cười khiêm nhường, mặc ta quan sát. Chỉ chốc lát sau, Lý Mạc cùng Phạm Tam muốn xem xét sổ sách,

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27.2: Cuộc hẹn (tt)


      Phạm Tứ : "Có muốn pha ly trà gừng cho ấm thân thể định thần hay ."

      Ta : "Đừng cho nàng uống trà, pha chén canh gừng được rồi."

      có chút nghi hoặc, vẫn làm theo lời phân phó hạ nhân làm.

      Mới vừa rồi hoạt động quá độ, Phạm Tứ có ý tốt kêu bàn thức ăn, muốn cho Lý Thục ăn nhiều chút bổ sung thể lực. Nhưng nàng chỉ nhìn động vào, khi đĩa cá hấp được bưng lên, nàng ghét mùi tanh cầm khăn che miệng mũi. Phạm Tứ lại đổi đĩa cá kia đến trước mặt nàng, cười : "Nếm thử cái này, món cá mè hấp mà nàng thích."

      Ta ngăn cản kịp, liền thấy Lý Thục bởi vì loại ân cần này của ngừng được ghê tởm, xoay người sang chỗ khác nôn khan.

      Phạm Dục Thanh nhìn nàng cứng đờ, thanh khô khốc : "Nàng có phải có hay ?"

      Lý Thục để ý tới , lại tiếp: "Vậy tốt, chúng ta thành thân." Lý Thục liếc cái: "Ai nổi điên với ngươi!"

      Trán Phạm Tứ nổi lên gân xanh: "Nàng mới nổi điên! Tính toán trốn tránh đến xó xỉnh nào sanh con phải ?"

      "Ta trốn cái gì?" Lý Thục dứt khoát ngó mặt chỗ khác dùng cái ót quay về phía , " có ngươi ta rất tốt!"

      Bọn họ ngăn cách ta rống với nhau, ta đạp đất, đẩy cái ghế dời đến bệ cửa sổ phía sau. Phạm Tứ liền dứt khoát chạy qua kéo lấy cánh tay Lý Thục, : "Nàng còn tưởng rằng mình mười ba tuổi sao? Theo ta hồ nháo cái gì?"

      Lý Thục trừng : "Ngươi có gánh vác được ?"

      "Được!" Phạm Tứ nghiến răng , "Bây giờ ta liền gánh nàng về nhà!" xong liền muốn xách nàng ra ngoài.

      "A a!" Lý Thục giãy dụa kêu lên, "Có gánh vác cầm được cũng buông được!"

      Phạm Tứ cực kỳ tức giận, chỉ vào ngoài cửa sổ : "Có tin ta ném nàng từ nơi này xuống dưới hay !"

      Mắt Lý Thục giống như con gà chọi, phất tay áo : "Ngươi muốn đánh nhau sao? Tốt! nãi nãi rất lâu có đánh nhau rồi!"

      "Nàng!" Tay Phạm Tứ phát run, vẫn chỉ về phía mặt của nàng. Lý Thục bộ hận thể nhào tới cắn .

      Ta bị bọn họ làm cho nhức đầu, rốt cuộc nhịn được quát: "Ngừng!"

      Lúc này bọn họ mới nhớ tới còn có ta ở trong phòng này, vì vậy nghỉ ngơi giữa trận, đều xoay qua nhìn ta. Ta đẩy bọn họ ra, : "Ta ra ngoài các ngươi cứ tiếp tục ." Đoán chừng cả tầng lầu này đều nghe thấy giọng của hai gia hoả này, ta muốn cùng với bọn họ khi ra ngoài mất mặt, trước tốt hơn."Cót két" mở cửa, lại nhìn thấy hai người Lý Mạc và Phạm Tam đứng ở bên ngoài, người sắc mặt tái mét, người trán nổi gân xanh.

      Lần này hay rồi.

      "Tam ca!" "Đại ca."

      Phạm Tam thẳng vào trong nhã gian, thiếu chút nữa bị vấp ngưỡng cửa, Phạm Tứ kêu tiếng "Cẩn thận", đón lấy , Phạm Tam cầm lấy đôi đũa bàn liền đánh lên tay . Phạm Tứ "A" tiếng, kêu lên: "Tam ca đừng đánh ta!"

      "Đừng đánh ngươi?" Phạm Tam nhìn chung quanh tìm kiếm hung khí, quơ lấy cái cốc liền đập tới, "Ngươi còn dám bảo ta đừng đánh ngươi! Ngươi hơn ba mươi tuổi rồi, mặc kệ sinh ý trong nhà, cha mẹ với ngươi chuyện nàng dâu ngươi liền trốn ở bên ngoài hai ba năm trở về, cả ngày ở bên ngoài la cà, chánh cái cũng có! Ngươi nhìn xem ngươi, giống cái dạng gì, hả? Ngũ đệ đều có nhi nữ rồi! Ngươi ngươi, chừng nào để cho chúng ta bớt lo hả?" Phạm Tam bưng chậu hoa kỷ trà lên, đuổi theo Phạm Tứ, tiếp tục , "Chắc là ngươi muốn làm chúng ta tức chết! Vậy tốt, hôm nay ta đánh chết ngươi trước, tránh cho cha mẹ lại vì người nhi tử xấu xa như ngươi mà nhọc lòng!"

      Vạt áo trước của Phạm Tứ đều là nước trà, chật vật chạy trốn: "Tam ca, Tam ca, xin huynh bớt giận, cha mẹ vẫn chờ ôm tôn tử nha!"

      "Ngươi còn dám !" Phạm Tam thở hơi, chậu hoa đập xuống lật cái bàn, bản thân cũng thiếu chút nữa ngất .

      Phạm Tứ vội vàng lên vịn : "Tam ca huynh sao chớ?"

      Trở lại Lý mạc nhìn Lý Thục chằm chằm, chắp tay sau lưng ở tại chỗ xoay vòng vòng, tức giận : "Ngươi ngươi. . . . . ."

      Lý Thục bĩu môi, khiếp sợ nhìn cái : "Ngươi đừng đánh ta, nếu ta với cha nương!"

      chưa dứt lời, Lý Mạc liền giơ tay lên, tát tai sắp đánh xuống. Lý Thục rụt đầu che mắt, bất quá cuối cùng Lý Mạc vẫn nhịn xuống có tát nàng."Ta tại sao có người muội muội như ngươi vậy!" Lý Mạc chọc đầu nàng, sau đó quay ra cửa : " Hàm muội muội, ngươi giúp ta giáo huấn nàng chút. . . . . ."

      Ta đợi xong, xoay người rời , cũng quản người nào ở phía sau kêu la. là náo loạn, chỉ do ở gây , bọn họ muốn phá hủy hội quán này cũng liên quan đến ta!

      Về đến nhà, uống ly nước, nghỉ xả hơi mấy phút, Thập Tứ liền trở về. Thấy rất mệt mỏi, rề rà đến bên cạnh ta, tựa đầu vào vai ta. Cổ ta có chút nhột, cánh tay khẽ nhúc nhích, sờ sờ chọt chọt đỉnh đầu , hỏi: "Lại có thêm đối thủ

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27.3: Cuộc hẹn (tt)


      Trong nháy mắt ta liền sững sờ, liền phất tay để cho bọn họ buông thiếu phụ kia ra. Mang nàng trở lại khóa viện của ta, nhìn nàng mồ hôi đầm đìa đầu tóc rối loạn bộ dáng chật vật, liền : "Ngươi rửa mặt chải đầu phen rồi lại ."

      Nàng khom người, liền tự động ngồi vào trước bàn trang điểm bó tóc lại, dùng nước ấm Đông Vân bưng tới lau mặt và tay, cuối cùng sửa sang lại quần áo, tới trước mặt ta. Mới vừa rồi có chú ý, màu da nữ tử này trắng noãn, mặt trái xoan sáng bóng loáng như trứng gà bóc vỏ, chỉ là quyến rũ người nhất là đôi mắt, con ngươi dường như phải đen nhánh, mà là màu nâu sẫm tương tự hổ phách, lông mi dày nhấp nháy, xinh đẹp làm cho người thích! Nàng nhàng khẽ chào, khẩn cầu nhìn ta : "Phúc tấn, ta có biện pháp khác, cầu xin ngươi cứu chàng!"

      "Cứu người nào?" Ta kéo nàng ngồi lên kháng : "Ngồi ."

      Nàng kích động nắm tay của ta: "Phúc tấn, ta chỉ có thể tìm ngươi thôi! Lý Dung từng qua ngươi là đường tỷ của chàng."

      Ta cầm ngược lại tay của nàng hỏi: "Lý Dung làm sao vậy?"

      "Trước đó vài ngày chàng Tứ Xuyên, hôm qua Chu tiên sinh tới tìm chàng, ta hướng của chàng, liền biến sắc, lẩm bẩm cái gì ‘ xong rồi hỏng rồi ’. Lòng ta bất an, truy hỏi Chu tiên sinh, thế nhưng chỉ lắc đầu thở dài, cái gì cũng chịu liền mất. Ta càng nghĩ càng đúng, đêm ngủ, muốn tìm Chu tiên sinh, lại biết nghỉ ngơi ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đến Phúc tấn!" Tâm tình nàng có phần hỗn loạn, tới lui lời mạch lạc.

      Ta muốn làm ràng chân tướng, cắt ngang nàng, hỏi: "Chu tiên sinh là ai? Lý Dung Tứ Xuyên làm cái gì?"

      Nàng đại khái cũng cảm thấy vừa rồi mình chuyện có mạch lạc, uống hớp trà, trở lại từ đầu. ra là Lý Dung sau khi tới kinh liền ở trong phủ Quý Tự làm môn khách, nghe cách của nàng, làm tốt vài chuyện, có lẽ là tính tình thích hợp, mặc dù Quý Tự thưởng thức , nhân duyên cũng tốt như vậy. Hai năm qua, Quý Tự vài lần đề cập tới muốn cho chức quan, tuy nhiên cũng bị dùng ngôn từ uyển chuyển cự tuyệt rồi. Mấy tháng trước, khi Quý Tự bệnh nặng, cũng nhớ tới Lý Dung, biết trong kinh những người khác chưa chắc dung nạp được , liền tiến cử cho đệ tử kiêm cháu rễ của mình, Thời Nhiệm Tứ Xuyên Tuần phủ Niên Canh Nghiêu.

      " ở trong kinh nhiều năm như vậy, coi như bây giờ muốn có liên quan họ hàng thân thiết với ta, cũng nên thông báo cùng cha nương và các muội muội chút, biết người trong nhà thay nhau lo lắng cho sao?" ra là đều lượn quanh ở dưới mí mắt nhiều năm như vậy, tiểu tử này là khiến cho người ta nhức đầu!

      "Chàng hàng năm đều gửi tin báo bình an cho trong nhà." Nàng vì Lý Dung biện bạch : "Sau khi Quý Tự đại nhân qua đời, ta cũng với chàng, khi như vậy, còn bằng tới tìm Phúc tấn. Thế nhưng chàng lại , ‘ Vậy có ý tứ gì? Đại Bá phụ lão luyện cần cù, bàn về thành quả bàn về tuổi tác bàn về thanh quan, phải cất nhắc thăng chức đều theo lẽ thường là chuyện cần phải làm, nhưng nàng nghe bên ngoài nghị luận, chỉ câu, hưởng ké ân huệ nữ nhi. Nếu bây giờ đầu nhập vào Thập Tứ gia, còn bằng cùng nàng về với ông bà mở trường tư thục hoặc làm vài mẫu ruộng nước cho tự tại ’. . . . . ."

      Ai, cha có mấy nhi nữ như chúng ta, cũng chưa hẳn là phúc.

      Nàng thấy sắc mặt ta tốt, chậm rãi thu miệng lại. Ta sửa sang lại tay áo : " Tứ Xuyên tìm Niên Canh Nghiêu kia hả?"

      "Chàng thể phụ ý tốt của Quý Tự đại nhân, cho nên quyết định Thành Đô bái kiến Tuần phủ Niên đại nhân trước. Hơn nữa chàng còn từng cùng trưởng tử của Niên đại nhân có giao hảo, coi như thăm viếng bạn cũ cũng tốt." Nàng đáp.

      Ta uống hớp trà, lại hỏi: "Đây phải là rất tốt sao? ‘ Chu tiên sinh ’đó, làm cái gì? Vì sao ngươi lại tin lời ?"

      "Ta nghe Quân Bằng. . . . . . Quân Bằng là biệt hiệu của chàng, Lý Dung gọi là ‘ Tĩnh Trai tiên sinh ’, chỉ là thỉnh thoảng có lui tới. A, đúng rồi, vị Chu tiên sinh kia từng vì chủ tử chiêu mộ Quân Bằng, mặc dù Quân Bằng rất kính trọng , chỉ là vẫn có đồng ý. Về sau Chu tiên sinh cũng ra, tới nhà chỉ là uống rượu tán gẫu. Trong đêm qua Chu tiên sinh, nghe Quân Bằng Tứ Xuyên đến chỗ của Niên đại nhân, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Mặc dù , nhưng ta biết nhất định có chuyện gì rồi!" Nàng xong cắn môi nhìn ta.

      Chu Tĩnh Trai Chu Tĩnh Trai, danh tự này rất quen thuộc. . . . . . Đúng rồi, chính là Chu Tòng Thiện!

      "Phúc tấn, làm sao vậy?" Có lẽ nàng nhìn ra ta bất thường, nghi ngờ hỏi.

      Ta đặt ly trà xuống, : " có gì. Chuyện của Lý Dung ta biết rồi, sai người hỏi thăm chuyện này. Ngươi về nhà chờ tin trước , muốn hỏi điều gì tìm ngươi."

      Nàng đầu tiên là muốn, chỉ là rất nhanh biết được trước mắt bản thân mình cũng làm được cái gì, đành phải đồng ý. Nàng tới cửa, ta gọi nàng đứng lại hỏi: "Lý Dung là dùng biệt hiệu gọi là Lý Quân Bằng?" Nàng gật đầu. Ta lại hỏi, "Còn chưa có hỏi ngươi tên gì, ngươi là thê tử của à?"

      Mặt nàng trắng toát còn chút máu, cắn răng : "Chúng ta. . . . . . Vẫn chưa bái đường."

      Cái này xác thực ngoài dự liệu của ta, nhưng ta bội phục dũng khí của nàng, mỉm cười : "Tình cảm tồn tại, có làm lễ hay ngược lại quan trọng."

      Nước mắt nàng chảy xuống, phúc phúc xoay người liền , trước khi bước ra ngưỡng cửa, quay đầu nhìn ta : "Ta tên là Ân Lam."

      Nàng vừa mới , ta liền phân phó chuẩn bị xe. Chuyện này then chốt ta nhìn ra, Thập Tứ là thể hỏi, chỉ có thể tìm Thập Tam thôi.

      Cùng Thập Tam cũng có cách nào hết đầu đuôi gốc ngọn, vì vậy tán gẫu hồi, vòng quanh vòng, ta mới hỏi: "Ngươi có biết Tuần phủ đương nhiệm ở Tứ Xuyên hay ?"

      "Niên Canh Nghiêu?" nghi hoặc : "Tại sao hỏi tới ?"

      "A, hai ngày trước đưa tới vài hũ men Miên Trúc, thỉnh Thập Tứ viết mấy chữ cho thân hào nông thôn địa phương tu sửa đền thờ Thủy thần. Mấy tháng trước còn đưa qua hai giỏ vải." Ta điềm nhiên như có việc gì trả lời.

      "Ha ha, tiểu tử này!" cười , "Nhưng mà muốn an phận mới là lạ!"

      " thế nào hả?"

      Thập Tam thu lại ý cười, : " đến người ngươi nhất định biết, Trắc phi Niên Thị của Tứ ca, Niên Canh Nghiêu

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 28.1: Xuất chinh



      ngọn đèn dầu le lói, ta như côn trùng bay nhanh về phía có ánh sáng, vô ý thức đến gần nó. Tiếng bước chân của bản thân ở trong hoàn cảnh yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai, trạng thái tinh thần của ta giống như mộng du, phân biệt được là sáng sớm hay là ban đêm, nhiều lần tự hỏi mình, có phải chưa tỉnh ngủ hay ?

      Dừng lại cách đó vài thước, chiếc đèn Dương Giác giắt cao ngang người ở cành cây. Mà chủ nhân của nó, lại mượn ánh sáng mờ mờ tỏ của nó luyện bộ quyền pháp, động tác khi chậm rãi mềm mại, khi vững vàng mạnh mẽ, giống như có phát giác gì với việc ta đến. Ta đứng ở bên, phân vân giữa việc muốn hay muốn lên cắt ngang. Cũng may rất nhanh luyện xong, thu tay lại nhắm mắt dưỡng thần mấy giây. Đợi cầm áo choàng nhánh cây xuống, ta liền lên trước bước : "Vương Gia."

      vung áo choàng khoác lên, bình tĩnh : "Có chuyện gì thẳng vào vấn đề ." Buộc dây lại, xoay người lại nhìn ta, rồi , "Trước đây ngươi luôn luôn trực tiếp."

      "Cầu xin ngươi bỏ qua cho Lý Quân Bằng." như vậy, cắn răng thẳng.

      "‘ Cầu’?" có chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi, "Lý Quân Bằng kia là gì của ngươi? Mà lại lay động được ngươi ra chữ ‘ cầu ’!" Giọng điệu toát lên vẻ nhạo báng, khóe miệng khẽ câu lên, mang theo giọng cười trào phúng.

      Ta nắm chặt cán đèn lồng trong tay, đáp: " là con trai độc nhất của Tam thúc ta, đường đệ của ta, đường huynh của Oanh nhi. . . . . ."

      "Ngươi cần đề cập đến Oanh nhi!" đột nhiên giận tái mặt, thấp giọng quát.

      Ta biết sai cái gì chọc giận , có lẽ là vì thu được tình cảm và thể diện của mà lôi tiểu muội ra làm cho phản cảm. Vì vậy ngậm miệng, mím môi nhìn .

      cười lạnh : "Lý gia các ngươi sinh ra nhân tài tốt! Ngươi có biết đường huynh đệ tốt của ngươi đều làm những thứ gì hay ?"

      Làm môn khách trong phủ Qúy Tự, làm chuyện hiển nhiên làm cho thích, chẳng qua chi tiết ta xác thực ràng lắm, lắc đầu.

      "Khi đó Nhị ca chưa bị phế, bè đảng kia của lão Bát liền sai người hắt nước bẩn lên người Thái tử, từ Kinh Thành đến Giang Nam vẫn tiêu tiền mua ngôn luận, rất nhiều chủ ý đều từ đường đệ bảo bối kia của ngươi ra! Chẳng qua như thế cũng thôi , đám người Qúy Tự, A Linh lại vẫn ngầm gán mọi việc tất cả đều xuất phát từ ta chỉ điểm!" cắn răng nghiến lợi, nắm quyền đấm đến cây. Đèn Dương Giác kẽo kẹt vang lên, ngọn nến trong đó lắc lư, may mắn có rớt xuống.

      "Khi đó hưởng quân lộc nên phải dốc hết lòng làm việc, ngươi nên trách . . . . . ." Ta vừa cũng cảm thấy biện bạch như thế có thể kích thích căm hận hơn, liền , "Trước mắt ta chỉ nghĩ đưa về nhà! Thúc thẩm ta chỉ có người nhi tử duy nhất."

      hít hơi, sắc mặt hòa hoãn, liếc nhìn ta hỏi: "Ta buông tha cho , có hồi báo gì?"

      thể thừa nhận, giúp ta chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào. luôn hùng tâm chí cao vô thượng muốn bất luận cái cái gì cũng là việc bé vậy mà thể trợ giúp cho ta. Coi như cầu bao giờ xuất ở trước mặt nữa, cũng chưa chắc có thể làm được. Ta mở miệng rồi khép lại, cổ họng như bị chặn lại, lâu mới khó khăn : " có. . . . . ."

      híp híp mắt, sải bước lên bước đưa tay quơ tới tóm lấy cổ của ta, cánh tay kia dò ra sau khống chế thắt lưng ta, liền siết chặt ta vào người . Tình huống quá bất ngờ, ta kinh hãi luống cuống, trơ mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy ác ý thù hận kề bên của , cùng nụ cười lạnh từ trong hàm răng nặn ra câu: "Là ngươi tự mình đưa tới cửa!"

      Khi môi chạm vào cổ của ta, huyết dịch toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, mặt giống như lửa thiêu đốt, não căng ra giống như sắp nổ tung. Chưa bao giờ thử qua quẫn bách như vậy! Có phải nhục nhã ta mới có thể làm cho cảm thấy sảng khoái hay ?

      Gió lạnh từ cổ áo bị kéo ra vào, lạnh run sau đó cảm giác chết lặng từ từ dâng lên, khi tứ chi cứng ngắc rốt cuộc có thể có phản ứng bàn tay lạnh lẽo của dò vào vạt áo của ta, đưa vào bên trong, sờ soạng chui vào dưới cái yếm. Ta hít hơi khí lạnh, bản năng cong sống lưng tránh né. tay kia của kìm chặt eo của ta, trong lúc giãy giụa ta định dùng khuỷu tay trái đẩy thân thể của ra.

      "Muốn đẩy ta ra?" dùng lồng ngực chặn lại cánh tay của ta, "Rất tốt! Ngươi cũng phải chưa làm qua!" Ta đủ gian ngăn cản hành động của , lòng bàn tay của cũng phủ lên ngực ta, lạnh lẽo thấu xương. Biết lúc này chọc giận khôn ngoan, nhưng ta có lựa chọn nào khác, bởi vì tiếp tục như vậy nữa ta sợ ta nổi điên! Hung hăng nện quyền lên xương sườn , tay đau đến tê dại, thế nhưng lại chỉ rên lên tiếng, nắm chặt cổ tay trái của ta, đầu cũng ngẩng lên, hôn đường từ bên gáy của ta xuống xương quai xanh.

      Tay trái tránh được, liền dùng cán đèn lồng trong tay phải đánh vào sau lưng , rút tay tóm được cổ tay phải của ta giật cái đèn lồng ra. Giấy đèn lồng trong lúc va chạm kịch bị cháy xém, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy lên. Ta vẫn buông tay, giống như phát cuồng kêu lên: "Trả lại cho ta!"

      Trước giây lửa đốt tới tay cướp đèn lồng , dùng sức ném vào hồ nước cách đó xa. Xác giấy nan tre cháy hừng hực trung, chạm vào mặt nước trong nháy mắt "Xuy" dập tắt. biết sao, ta cũng giống như rơi vào trong nước, ướt sũng rét căm căm, chìm thẳng xuống dưới . . . .

      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28.2: Xuất chinh (tt)


      Ta nhắm mắt lại, lại thấy được Lý Dung và Lý Thục mười sáu tuổi cười đùa, khoác lên vai Lý Hạo, bộ dạng ở bên linh cửu của gia gia khóc đỏ mắt, ý thức được cuối cùng cũng cứu kịp! dám nghĩ nếu như Tam thúc Tam thẩm Lý Thục bọn họ biết được như thế nào, càng biết nên làm sao đối mặt Ân Lam.

      Phản ứng của Ân Lam vượt ngoài dự liệu của ta, bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi."Ân nương." Ta gọi nàng.

      "Ân nương?" Nàng khẽ nghiêng đầu, hơi cúi xuống, sâu kín : "Bao nhiêu năm có nghe người khác gọi như vậy rồi, từ mười lăm tuổi xuất giá về sau. . . . . . Chẳng qua vận khí ta tốt, lão đầu kia tới năm chết rồi. Bọn họ muốn bạc, nhà cửa, ruộng đất của lão đầu, buộc ta tái giá, ta liền dùng trận lửa đốt tất cả nhà cửa, sau đó chạy rồi chạy. . . . . . Vận khí ta vẫn tốt như vậy, bọn họ bắt được ta, còn gặp được Quân Bằng. Quân Bằng vẫn đối đãi với ta rất tốt, chàng trở về nhà, ta cũng muốn chàng trở về, bởi vì ta biết cha nương của chàng thích ta, bảo chàng cần ta."

      Có lẽ ta nên an ủi nàng, nhưng cổ họng đều cứng ngắc, phát ra thanh nào. Ánh mắt nàng có chút đờ đẩn, giống như mê sảng tiếp tục : "Chàng tháng chàng trở lại, mỗi lần chàng đều như vậy, nhưng thường thường vừa chính là ba bốn tháng. Lần này chàng về trễ. . . . . . Trước kia ta từng với chàng, nếu lần này chàng trở lại, ta chờ chàng, chờ . . . . . ." tới chỗ này, nàng liền khóc thành tiếng.

      Ta nghĩ, mất Lý Dung, nàng là người thống khổ nhất, thậm chí nhiều hơn song thân của , bởi vì thực tế bọn họ mất hơn nhiều năm rồi. Nhưng trừ tiền bạc, ta giúp được nàng cái gì. Nàng cần bạc của ta, nàng : "Mấy năm nay Quân Bằng cũng để dành được chút bạc." cầu duy nhất của nàng, chính là hi vọng có thể giao tro cốt của cho nàng. Ta gật đầu đáp ứng, về phần trong nhà, có lẽ để cho bọn họ vĩnh viễn cho rằng xa tốt hơn!

      Nhiếp Tĩnh dẫn theo trưởng tử Nhiếp Húc của đến thăm ta, Cẩm Nhan lại mực tới, ta nghĩ ta hiểu suy nghĩ của nàng. Năm nay Nhiếp Húc mười tuổi rồi, nhìn sơ qua rất lanh lợi, nhưng Đông Đông thích nó, bởi vì con dế của nó cắn đứt chòm râu con dế "Tiểu Hạng Vũ" quý của Đông Đông. Lúc đầu Nhiếp Tĩnh đề cập tới muốn mang Lý Nam rời , chỉ là sau đó thấy do dự, , "Đứa này nguyện ý theo ngươi."

      Sau khi tới, ta mới nghiêm túc cân nhắc. khi ta theo Thập Tứ xuất chinh, ai có thể chăm sóc nó đây? Ngược lại Đông Đông để cho ta lo lắng, coi như nàng ở trong cung cũng cảm thấy buồn bực. Hôm nay Lý Nam từ quan học trở về, xa xa nhìn thấy ta, lại muốn đường vòng. Ta gọi nó đứng lại cẩn thận kiểm tra, phát áo khoác dính chút bùn đất, vạt áo trước bị xé rách, mặt tay cũng có vết thương gì rệt, mới yên lòng. Nó ngập ngừng : "Con. . . . . . Con theo người ta chơi bố khố."

      Ta gật đầu cái, : "Ừ. tắm thay đổi xiêm y ."

      Hoằng Minh đối với chuyện giữa những đứa trẻ con này ràng hơn ta, ngày hôm sau giơ quả đấm : "Hôm nay hết giờ học lên Cảnh Sơn, chặn lại tiểu tử kia, đập cho nó trận! Đồ khốn kiếp, lại dám khi dễ người nhà của chúng ta!"

      Ta lắc đầu: "Ngươi đừng lấy lớn hiếp ."

      Nó cứng cổ : "Hừ, thực cho rằng Lý Nam đánh lại nó sao? Tên kia chỉ là ỷ vào người trong nhà, ta đánh nó, cũng thể coi là công bằng!"

      Ta khỏi thở dài, Hoằng Minh bọn nó bao gồm Đông Đông, đều hiểu được mình sinh ra tôn quý, thay vì bọn nó dùng huyết thống cùng thân phận tạo thành tư cách,

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :