1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đường về (Phần 2) - Dạ An (15.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24.2: Khởi đầu (tt)


      Lý Thục ở cùng ta hơn nửa tháng, ra cổng trước bước cổng sau. Lúc đầu, ta tin lí do thoái thác của nàng ‘ đặc biệt đến làm bạn với tỷ tỷ mang bệnh’, sau này phát tâm tình nàng có chút kỳ lạ, liền tìm nha hoàn Tích Quế của nàng hỏi thăm, mới biết được có tình khác. Tích Quế che giấu được ý cười trong đáy mắt, giọng : "Tiểu thư nghe vị Phạm Tứ công tử kia cũng tới kinh thành."

      "Ai là Phạm Tứ công tử?" Ta tò mò hỏi.

      Tích Quế kề vào lỗ tai ta : "Chính là Giới Hưu Tứ thiếu gia Phạm gia ở Sơn Tây. Tiểu thư vì tránh mới muốn về Hàng Châu, nghe đường tiểu thư bị bệnh, liền tới Kinh Thành thăm viếng trước."

      Dạng người gì mà Lý Thục cũng chống đỡ được? khỏi cười hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi chán ghét Phạm tứ công tử kia sao?"

      Tích Quế lắc đầu trả lời: " biết. nhìn ra tiểu thư thích . . . . . . Nhưng mà cứ quấn mãi, tiểu thư liền đau đầu." xong che miệng cười.

      "Hàm tỷ tỷ." Lý Thục vén màn trúc lên, mắt lạnh trừng Tích Quế.

      Tích Quế le lưỡi cái, cúi đầu chạy ra khỏi phòng.

      Ta cười với nàng: "Ngươi đến đây từ lúc nào?"

      Nàng bĩu môi, : "Hàm tỷ tỷ, sáng mai ta về nhà."

      "Sao gấp thế." Ta , "Vị Phạm công tử kia đáng sợ như vậy?"

      Nàng cau mày : "Người nọ chẳng biết xấu hổ."

      Ta cười : "Nếu là nhân vật đê tiện biết liêm sỉ như thế, ngươi nên chính nghĩa nghiêm từ phủ đầu công kích mới đúng. Mà phải vừa nghe xuất , liền hoảng loạn, thậm chí còn chạy trối chết."

      "Hàm tỷ tỷ ngươi biết! Tên vô lại kia có bao niêu khó chơi. . . . . ." Nàng gấp đến đỏ mặt, nhưng ngừng câu chuyện lại, giận dữ mà quẫn bách nhìn ta.

      Ta ngắt mặt của nàng cười : "Ta thế nào cũng được, ngươi muốn về nhà về ."

      Nàng cúi đầu"Ừhm" tiếng. Ta nhớ tới chuyện, lại : "Đúng rồi, ngươi giúp ta dẫn Lý Nam Giang Nam chơi mấy tháng nha. Tránh khỏi Đông Đông kiếm chuyện với ." Hình như Đông Đông muốn gặp Lý Nam, lúc ta bị bệnh có tinh lực trông nom bọn nó, mấy ngày gần đây mới biết Đông Đông đợi có cơ hội liền khi dễ .

      "Được." Lý Thục gật đầu đồng ý, lại cười , "Ta rất thích đứa này, ngày nào đó cho làm con ta quá tốt."

      Lúc Đông Đông nghe , Lý Thục dẫn theo Lý Nam lên đường rồi, nàng lập tức tìm ta đại náo khóc lớn lên, ầm ĩ cũng muốn Hàng Châu. Ta : "Con thể ."

      Nàng mím môi, cầm lấy cánh tay ta đong đưa qua lại: "Con cũng muốn cùng Thục di Hàng Châu chơi. . . . . . Muốn nha, hu hu hu. . . . . ."

      "Ai bảo con là Hoàng cách cách, thành ở trong kinh đợi cho ta!" Ta bị nàng làm cho nhức đầu, kiên nhẫn .

      Nàng bị ta la tiếng, yên tĩnh hai giây, sau đó càng gào khóc lớn tiếng hơn.

      Ta vô phương, đành phải lau nước mắt nước mũi cho nàng, dịu dàng : "Nếu con , nương rất nhớ con."

      Lúc này nàng mới dần dần dừng gào khóc lại, nghẹn ngào bò lên người ta, mặt giống mèo hoa kề sát vào trước ngực ta.

      Bệnh lâu mới khỏi, trừ vào cung thỉnh an, còn theo lễ tiết phải các phủ chút, đáp tạ các nữ quyến quan tâm thăm hỏi. đầu tiên là nơi của lão Bát, bởi vì tương đối quen thuộc, dứt khoát dẫn theo Đông Đông nhà chơi nửa ngày.

      Đông Đông rất thích thú bồn cảnh và cá vàng của lão Bát, lão Bát cũng thuận theo nàng, sai người làm cẩn thận đừng để cho nàng đập bể chậu hoa ... làm mình bị thương. Mặc dù Đông Vân cùng bà vú cẩn thận bằng mọi cách, Đông Đông vẫn làm rơi vỡ hộp cờ thủy tinh của . Lão Bát cũng đau lòng, ngược lại cùng nàng nhặt quân cờ rơi đầy phòng chơi. Lúc Lão Cửu Lão Thập mang theo đống chai chai lọ lọ đến tìm đến lão Bát, Đông Đông cùng dùng mực nước bôi đen đầy tay, ở tờ giấy trắng vẽ cá tôm (ta thấy có vẻ giống chân gà hơn).

      Lão Thập hưng phấn : "Bát ca, nhìn xem đồ sứ mới nung!"

      Lão Bát giao Đông Đông cho Lão Cửu ôm, lập tức có tiểu thái giám bưng nước sạch tới cho rửa tay. Hai tay Đông Đông đen thùi lùi, khách khí nắm lỗ tai Lão Cửu, kết quả có thể tưởng tượng. Ta cũng tò mò với những thứ đồ sứ kia, Bát phúc tấn vừa lừa vừa dỗ dẫn Đông Đông tìm cách cách nhà nàng chơi rồi.

      Lão Thập chỉ vào cái đế phấn hoa lan màu men xanh : "Đây là nguyên liệu men Cửu ca tìm, màu sắc tệ chứ?"

      Lão Bát nhận lấy khăn bông lau khô tay, cẩn thận xem từng món , có lúc dùng ngón tay bún bún mặt ngoài đồ vật, lại chuyện. Lão Cửu và Lão Thập đưa mắt nhìn nhau, Lão Thập nhịn được hỏi tới: "Bát ca, như thế nào?"

      "Còn có bản gốc ?"

      "Có." Lão Cửu cũng do dự, sai tùy tùng lấy ra xấp giấy giao cho lão Bát.

      Lão Bát lật xem hồi, chọn mấy tờ, sau đó lại đưa cho ta, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy những cái này như thế nào?"

      Ta bắt đầu chọn, chọn tấm cá vàng, : "Ta thích hai con cá này, dùng màu đỏ vẽ chén sứ trắng nhất định thú vị."

      Lão Bát liền với lão Cửu: "Theo như cái lựa ra làm tiếp mấy bộ, làm màu sắc thanh nhã là được."

      Lão Cửu đáp ứng, rồi sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, Ngạc Hải rời Đốc Thiểm Xuyên, ở Hồ Quảng chức vị trống cần phải lần lượt bổ sung, chuyện này thuận nước đẩy thuyền, phải viết sổ con thưa lại với Hoàng a mã."

      Ta nghe bọn họ đàm luận cái này, liền bước thong thả đến cạnh cửa, chuẩn bị dạo trong viện, lại nghe lão Bát : ", đừng vội, chuyện tốt đừng làm hỏng. . . . . . Hãy để cho Thập Tứ đệ dâng sổ con này lên ."

      Ta quay đầu thấy Lão Cửu hơi sững sờ, tiếp đó cười : "Đúng, bảo Lão Thập Tứ vun vào thích hợp hơn."

      Lão Bát nhìn về phía ta cười hỏi: "Ngươi muốn dạo chỗ nào?"

      Ta đáp: "Ta tìm Đông Đông, tới đây lâu rồi, cũng đến lúc về."

      "Ngươi đợi chút, ta cho người gọi." Lão Bát phân phó với người hầu câu, rồi nhìn ta , "Ngày mai ta cùng Thập Tứ đệ phải theo Hoàng a mã lên đường Thừa Đức rồi, trong nhà khẳng định rất bận bịu, ngươi trở về sớm cũng tốt." Tiếp đó lại quay đầu lại với Lão Thập: "Thập đệ, đợi lát nữa ngươi đưa nàng trở về."

      Ta cần, Lão Thập liền phất tay : "Được, thường ngày ta cũng làm chân chạy vặt này! Bây giờ bộ dáng này của ngươi, gió vừa thổi cái là bay luôn!"

      Đầu hạ trong thành hơi nóng bốc lên, trong viện lão Bát lại tương đối mát mẻ, lúc trở về liền từ từ tản bộ. Bà vú ôm Đông Đông và Đông Vân các nàng cùng ở phía sau chừng mười thước, Lão Thập và ta song song, nhíu mày liếc nhìn ta, ta ngạc nhiên : "Ngươi trừng ta như thế làm cái gì?"

      Lão Thập hừ tiếng : "Ta thấy hai tháng nay ngươi gầy rất nhiều, khí sắc cũng kém, khó trách trước đó vài ngày tâm của Lão Thập Tứ buông lỏng được."

      " tại tốt hơn rất nhiều, qua ít ngày tự nhiên mập lên." Ta yên lòng trả lời.

      lại : "Ừ, như vậy là tốt rồi. Ngươi phải chăm sóc thân thể cho tốt, về sau Lão Thập Tứ bận tâm lo nghĩ nhiều nữa! Nếu lập thái tử, sợ rằng. . . . . ."

      "Cái gì?" Ta chợt dừng bước lại.

      Lão Thập nghi hoặc nhìn ta : "Làm sao vậy? Còn biết Hoàng a mã xem trọng ai, Bát ca cũng tốt Lão Thập Tứ cũng tốt, đều là người nhà. Tương lai nếu là Lão Thập Tứ đăng vị, ngươi thể thiếu Quý phi Hoàng quý phi tôn quý, bản thân mình đừng luôn tùy tùy tiện tiện để bụng như vậy. . . . . ."

      Trong lòng từng đợt lạnh lẽo dâng lên, ta cắt đứt lời kể lể thao thao bất tuyệt của , cắn răng hỏi: "Đây là ý tứ của các ngươi, hay là ý nghĩ của bản thân Thập Tứ?"

      "Ý tứ của người nào phải giống nhau sao?" Vẻ mặt của giống như ta hỏi vấn đề vô cùng buồn cười.

      Ta nhìn , thốt nên lời.

      Ta ngồi ở trong nhà chính chờ Thập Tứ trở về, chưa bao giờ vội vã muốn chuyện với như thế.

      trở lại sớm hơn thường ngày, vừa thấy ta liền cười sáp lại: "Hôm nay nhà Bát ca chơi à? Sớm như vậy trở về? Nếu ở trễ cũng sao, ta đón nàng."

      "Thập Tứ, ta có chút lời muốn hỏi." Nhìn mặt mày hớn hở, ta hít hơi gạt bỏ do dự.

      phất tay đuổi Phó Hữu Vinh hầu bên, lôi kéo ta vào phòng trong : "Được, chúng ta vào bên trong ." ôm ta ngồi mép giường, rót nước cũng đứng dậy, kẹp ta ở giữa và kháng trác, giơ bình trà trong tay lên, mắt lại nhìn chằm chằm cổ của ta, thổi tóc rơi phía sau tai của ta: "Ngày mai ta rồi, nàng vẫn chịu cùng với ta sao?"

      Ta đè cái tay muốn lấy ly của lại, nhìn ta cười, hình như rất vui mừng, buông cái ly ra cầm ngược lại tay của ta, môi liền để lên. Ta vừa cúi đầu, đưa tay đè lại vai , : "Ta phải tìm ngươi tới thân thiết."

      " phải chúng ta chuyện sao?" hôn vành tai của ta, tay vuốt ve bả vai của ta, cười hỏi, "Nàng muốn hỏi cái gì?"

      "Bây giờ ngươi còn ủng hộ Bát gia sao?" Ta nhắm vào lúc áp vào môi ta thấp giọng hỏi bên tai .

      Nụ cười của cứng đờ, hơi buông ta ra, nhưng có trả lời.

      "Hoặc là, ngươi cảm thấy có thể thay thế?"

      đứng bật dậy, mặt có biểu tình, nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng : "Đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân cần hỏi."

      Ta nhấp ngụm trà, thắm cổ họng khô khốc, : "Nếu ta nhất định phải hỏi?"

      quay đầu nhìn ta chằm chằm, lúc lâu mới : "Bất luận là chuyện gì, nàng muốn biết, ta đều giấu diếm nàng." ngồi xổm người xuống, nắm tay của ta , "Ta mặc kệ người khác như thế nào, chỉ muốn nàng cần phản đối. . . . . ."

      "Ngươi biết ta thể phản đối!" Ta rút tay về .

      Trong mắt của thoáng qua chút ảm đạm, dường như có chút mù mờ ngỡ ngàng lẩm bẩm: "Ta biết? , ta biết. . . . . . Tại sao vậy chứ?"

      đứng dậy chậm rãi ra ngoài, ta níu chặt tay áo của , hỏi: "Ngươi có nhiều huynh đệ như vậy, ngươi cần tham gia phần náo nhiệt này được sao?"

      "Đúng, trước kia, có thái tử, có nhiều huynh trưởng như vậy, ta ngay cả nghĩ cũng hề nghĩ ngợi qua. Ta rất kính trọng Bát ca, trước kia là vậy bây giờ cũng vậy. Nhưng tình thế trước mắt, ta nghĩ ta hẳn kém hơn các ca ca trăm phương ngàn kế kia. Ta cũng là nhi tử của Hoàng a mã, tại sao ta thể?" Khóe môi mang theo nụ cười, ánh mắt cuồng nhiệt ta chưa từng thấy qua.

      Ta cảm thấy kinh khủng, vẫn níu chặt thả: "Ngươi cảm thấy ngươi nhất định thắng sao? Ta muốn ngươi bại, lại càng muốn ngươi thắng. . . . . ." Hai loại kết quả đều phải là điều ta muốn thấy, cho dù biết thắng được. Nhưng khi xong ta lại cảm thấy mình ngu xuẩn vô cùng. Chưa bao giờ trải qua luống cuống như hôm nay, có chừng mực như vậy! Ta và thế này căn bản chưa được tình, có lẽ nên nhanh chóng kết thúc trận đối thoại thất bại này.

      Nhưng lại chặn ngang nắm lấy cổ tay của ta, nắm chặt như vòng sắt, lạnh lùng hỏi: "Nàng muốn ta thắng? Vậy nàng muốn người nào thắng?" Ta vùng vẫy tránh thoát được, chỉ thấy sắc mặt xanh trắng, cắn răng nghiến lợi : "Nàng muốn thắng phải ? Cho tới nay nàng đều nhớ phải sao?"

      Trong nháy mắt, mệt mỏi chống lại đều bị tức giận thay thế, ta dùng khí lực toàn thân hất tay của ra, cổ tay đau giống như bị trật khớp, nhưng điều này cũng thể khơi tỉnh nữa điểm lý trí của ta. Ta nhìn cười lạnh : "A, ngươi muốn lời này lâu rồi phải ? ra cũng tốt. Vậy ta cũng ngại thẳng thắn cho ngươi biết, đúng, ta cho rằng ngươi thắng!"

      "Nàng!" trán gân xanh hoàn toàn lộ ra, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta.

      Ta cũng nhìn giận dữ giơ tay phải lên, chỉ nhìn chằm chằm mặt của , chờ đợi tát kia vung xuống, quét hết kiêu ngạo của ta, cũng xóa sạch tất cả thấp thỏm cùng vướng bận.

      Nhưng mà, bạt tai kia trước sau cũng có rơi xuống mặt ta. Hô hấp của từ từ thong thả, cánh tay lúc đầu giơ lên cao lại êm ái áp vào má ta."Ta đánh nàng. Ta đáp ứng cả đời đối tốt với nàng." nâng mặt của ta khẽ hôn lên, "Ta nhất định cho nàng điều tốt nhất!" Ta nhắm mắt lại, đột nhiên phát mình vô cùng buồn cười, nhiều năm quanh quẩn lại như vậy, vẫn rơi vào cùng cái hố sâu.

      Sau khi Thập Tứ hôn bên tai ta cái, buông ta ra, chút do dự nào xoay người bước nhanh rời .

      Tối hôm đó, lần đầu tiên sau khi thành thân trở về viện ban đầu của . Mãi cho đến khi lên đường Nhiệt Hà, ta cũng có gặp lại .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25.1: Khó có thể sống quãng đời còn lại như vậy


      Lại vào mùa hè. Mùa hè này dường như vô cùng an tĩnh, ngoại trừ Đông Đông, mọi người trong viện bước đều rón ra rón rén, cũng dám chuyện lớn tiếng, chắc là sợ ta lên cơn tức giận trút hết lên đầu bọn họ.

      Sau ngày thứ hai Thập Tứ , Hoàn Nhan Thị sai người đến hỏi, có nên chuyển đồ của Thập Tứ hay . từ Nhiệt Hà trở lại chuyển tốt hơn. . . . . . cúi đầu suy tư, thấy Thư ma ma vén rèm vào, ta kinh ngạc hỏi: "Ma ma cùng sao?"

      Thư ma ma mấp máy môi, rũ mắt xuống phúc thân trả lời: "Gia cho nô tỳ theo."

      Ta nhìn nhìn nha hoàn Hoàn Nhan thị sai tới, thở dài, : "Vậy chuyển thôi. Phúc tấn và ma ma quyết định là được rồi."

      Gia cụ và bài biện ít , trong phòng có vẻ trống trải. Ta rất ít ra ngoài, thiếu nhân tình khi bệnh đó, liền sai Quách Khoa tặng lễ lời cảm tạ với tất cả các phủ. . . . . . Cũng biết còn có thể sai khiến bao lâu. Thập Tứ có viết thư về, trước kia hầu như hôm sau là có thể nhận được thư của , kể chuyện vụn vặt hằng ngày ở bên ngoài, nhưng dưới tình huống này, đổi lại là ta, cũng còn tâm tình viết thư.

      Nghĩ lại, ta nỗ lực cầu người khác buông tha thứ mình luôn mơ tưởng, đúng là quá tự cao tự đại rồi. Chỉ là mặc kệ như thế nào, trước sau ta phải . Chỉ là, biết lựa thời cơ rẽ hướng khác. Từng có dự liệu như thế, có lẽ sau Tứ ca rồi đến , có thể bị ghét thôi.

      Cuộc sống sau này như thế nào đây? Triều đại Khang Hi có mấy năm? Sáu mươi năm? biết nữa. Sau cùng Thập Tứ thất bại hay là buông tha, bị giết hay là bị giam giữ, theo trong lịch sử ta biết cũng có kết luận. Chuyện bao nhiêu năm sau, tại lo lắng hơi quá sớm. Ta hai mươi mấy tuổi, theo như tuổi thọ trung bình bây giờ, cũng qua hết nửa đời người, nếu như có thiên tai nhân họa gì, có thể thấy được ngày Tân Đế lên ngôi. Thập Tứ phải đứa trẻ con, cũng cần ta vì tương lai của mà lo lắng, coi như về sau cùng chết , chỉ cần Đông Đông có việc gì, cũng có gì đáng sợ. Còn như bây giờ, mỗi ngày đọc sách như vậy, cũng trôi qua rất mãn nguyện nha.

      "Phúc tấn." Đông Vân để dưa hấu ướp lạnh xuống, khẽ gọi .

      Ta để sách xuống, ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng liền hồi đáp: "Từ hôm qua tới giờ Mẫn Mẫn ăn cái gì."

      Mẫn Mẫn già rồi, ta xem nó, ngay cả hơi sức mở mắt nó cũng có. Do Nhi Lão Lưu làm việc ở trù phòng có thể xem bệnh cho súc vật, kêu tới, xem tình hình của Mẫn Mẫn, khoát tay áo được, cũng có cách nào. Bệnh khỏi, sau ba ngày ăn uống, Mẫn Mẫn liền chết.

      Đông Đông khóc ngừng, thời điểm ta cho người hỏa táng Mẫn Mẫn, nàng gào thét, ta thể làm gì khác hơn là ôm nàng. Bỏ tro cốt Mẫn Mẫn vào trong cái hộp , chôn cất ở trong sân nơi trước kia nó thường phơi nắng. Cho dù Đông Đông thút tha thút thít, ta vẫn để cho nàng giúp tay rắc đất vào.

      Mắt Đông Đông khóc sưng lên, như đôi tiểu hạch đào, đầy tay là bùn, lại còn dùng chúng nó chùi mặt. Nàng nén nước mắt hỏi: "Nương, Tại sao Mẫn Mẫn lại chết vậy ạ?"

      Ta móc khăn ra lau mặt cho nàng, trả lời : "Tuổi thọ của nó đến, cho nên mới rời chúng ta. Mẫn Mẫn là mèo, tuổi thọ có dài bằng chúng ta, thể ở cùng với chúng ta cả đời." Lúc mới vừa nuôi nó, ta cũng chỉ có mười bốn tuổi, chỉ chớp mắt, nó theo ta qua mười năm rồi.

      Đông Đông cái hiểu cái , nhào vào trong lòng ta lẳng lặng khóc. Ta ôm lấy nàng, vỗ lưng của nàng, hôn khuôn mặt nhắn bẩn thỉu của nàng. Đứa này, trước kia ta có chút nuông chìu nàng rồi. Chỉ là Thập Tứ rất thương nàng, coi như về sau thể do ta nuôi dưỡng, cũng chịu khổ. Chỉ là thể lúc nào cũng nhìn thấy, cuối cùng tình cảm trở nên xa cách, ta thực bỏ được nàng!

      ***************

      Vào ngày tháng bảy, Đích Phúc tấn chợt truyền lệnh toàn bộ phủ, Thập Tứ sắp trở về rồi, ngày hôm sau sai cả nhà ra bức tường sau cửa chính nghênh đón. Đây cũng là chuyện trước nay chưa từng có, trước kia Thập Tứ công tác trở về, cũng viết thơ với ta sơ lược ngày trở về, chỉ là bình thường thời gian về cũng sớm hơn trong thơ. Mặc kệ như thế nào, đây đều là đại toàn thể phải tham gia, đêm đó Hoàn Nhan Thị lại phái người đến thông báo lần, bảo đảm sáng sớm ngày mai ta có thể đến đúng giờ.

      Dù cho ta làm đủ chuẩn bị, buổi sáng thấy trời xanh mây trắng ánh sáng chiếu rực rỡ, vẫn khỏi kinh sợ, suy nghĩ chút liền phân phó Thư ma ma ôm Đông Đông về phòng. Đông Đông nhất định cùng theo, ta giận tái mặt ra lệnh nàng trở về chép 《 Tam Tự kinh 》 lần, nàng liền đàng hoàng. Đối với luyện chữ tập viết theo mẫu chữ nàng vẫn rất có nhiệt tình, chắc là ta từng nàng viết chữ khó coi, kém xa Lý Nam. Nha đầu này tuổi lớn lắm, ngược lại tính khí rất lớn, vì câu kia sinh khí với ta ngày. ra bút pháp của nàng cũng vừa mới ổn định, bây giờ phê bình"Trình độ Thư pháp" của nàng, ra ta quá nóng vội rồi.

      Vừa đến chỗ nhìn thấy, mẫu tử Phúc nhi và mấy tiểu a ca cách cách tới sớm hơn ta. Phúc nhi ôn hoà hành lễ, rồi đứng im lặng ở bên. Hoằng Ánh mãnh liệt nhìn phía bên này, ta tới cười sờ sờ đầu của , coi như là chào hỏi. Sau lưng đột nhiên bị vỗ cái, làm ta sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại ra là Hoằng Minh.

      "Mặc nhiều như vậy ngươi thấy nóng sao?" Ta thấy tất cả cổ áo hạ bào đai lưng của đều cẩn thận tỉ mỉ, nhịn được hỏi.

      nhếch miệng cười trả lời: " sợ. Bọn đệ đệ đều như vậy."

      Ta nhìn chung quanh vòng, phát đúng là như thế, ngay cả Hằng Huyên Hoàn Nhan Thị mới vừa dắt tới cũng ngoại lệ. Nhìn bọn trường, trừ Đông Đông ra, đều tề tụ đông đủ. biết có phải ta quá mức cưng chiều hay , nhưng ta muốn cho Đông Đông cùng đứng dưới ánh mặt trời độc này.

      Trắc Phúc Tấn Thư Thư Giác La thị liếc ta cái, liền rỉ tai Hoàn Nhan Thị. Hoàn Nhan Thị nhíu mày hỏi: "Trắc Phúc Tấn, tại sao thấy Ngũ cách cách?"

      Ta mỉm cười đáp: "Thừa Nguyên hôm qua ở trong sân ham chơi trúng nắng, cả đêm ngủ ngon, ta để cho nàng nằm ở giường đấy."

      Hoàn Nhan Thị nghiêm mặt gật đầu cái, cũng có hỏi tới. Thư Thư Giác La thị lại : "Ôi, Ngũ cách cách có sao chứ? Nếu thỉnh thái y tới nhìn cái?"

      Ta gật đầu : "Cũng tốt. Thuận tiện cũng khai cho ta than dược tề thanh giải nhiệt."

      Thư Thư Giác La thị nghi hoặc : "Trắc Phúc Tấn ngươi cũng thoải mái sao?"

      "Bây giờ còn chưa có chuyện gì. . . . . ." Ta ngẩng đầu nhìn trời, trả lời, "Qua hôm nay giống rồi."

      Hôm nay từ buổi sáng khí nóng dâng lên, gay go là còn có gió. Hoàn Nhan Thị các nàng ra cũng sợ nóng, nhưng chỉ dùng khăn lau mồ hôi, chờ mòn mỏi thấy Thập Tứ trở về, bọn hạ nhân ở bên quạt cũng bị các nàng bực dọc đuổi . Tất cả bắt đầu đứng dưới thái dương, gánh được, đều tự tìm chỗ mát mẻ trốn. Như vậy, nhanh đến buổi trưa, Hoằng Huyên sắc mặt trắng bệch, xuất mồ hôi hàng loạt, nhìn bộ dáng là cảm nắng rồi, mà Thư Thư Giác La thị dứt khoát hôn mê bất tỉnh.

      Hoàn Nhan Thị vội vã đưa Hoằng Huyên trở về phòng, cũng lên tiếng, bỏ lại đống người liền mất. Thư Thư Giác La thị cũng được thái giám ma ma nâng trở về.

      Hoằng Minh vừa lấy nón che nắng xuống dùng tay áo lau mồ hôi trán, vừa hỏi: "Có thể về được chưa?"

      Ta dùng ngón tay móc dưới ót của , : "Còn nhanh về! Uống nước nhiều vào, trở về phòng đừng quên cởi áo khoác ra." Sau đó nhìn Phúc nhi khoát khoát tay, xoay người rời .

      Vì vậy, trận nghi thức nghênh đón này giải quyết được gì.

      Ngày hôm đó Thập Tứ cuối cùng cũng trở về, lại làm trong phủ huyên náo, tất cả trình diện chờ đợi đều ít hoặc nhiều xuất triệu chứng bị cảm nắng. Ta cũng nhức đầu ghê gớm, lại bắt đầu uống thuốc thanh nhiệt rồi.

      Ngày hôm sau, Hoằng Minh chạy tới hỏi ta như thế nào. có Mẫn Mẫn, ít chút cố kỵ, cố ý chọn thời gian ngủ trưa qua đây, chắc là muốn tránh Đông Đông (bị nàng quấn lấy là loại phiền toái khác). Ta sai Đông Vân lấy cho cái giỏ quả đào mà Lý Thục sai người đưa tới, thế nhưng lại nhìn trúng ống nhòm của ta, thứ này cũng khó tìm, ta liền cho .

      Ta đưa đến dưới hành lang, mới vừa cười hì hì xoay người, toàn thân chấn động, kinh hô: "Ama. . . . . ."

      Ta quơ tay tới tiếp được ống nhòm làm rơi, từ từ đứng thẳng lên, ngẩng đầu liền đối diện với thần sắc phong trần mệt mỏi của Thập Tứ. thẳng tắp nhìn ta, sắc mặt được tốt lắm, chỉ "Ừhm" tiếng với nhi tử. Ta nhét ống nhòm trở về cho Hoằng Minh vẫn sững sờ, Thập Tứ đột nhiên xoảy bước về phía trước bước, Hoằng Minh và tùy tùng theo sợ tới mức ôm giỏ đào nhảy dựng dạt về hai bên, nhường đường cho tới. Ta khoát tay với Hoằng Minh, ý bảo về trước, mới phản ứng kịp, mang theo tiểu tùy tùng chạy như bay.

      Gặp mặt như vậy rất là ngoài ý muốn của ta, trong trầm mặc Thập Tứ lại đến gần bước."Ta mang về mấy giỏ quả phỉ." cười có chút miễn cưỡng. Ta biết muốn cái gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn , nghe liên miên chuyện vụn vặt, "Khẩu Bắc cây phỉ rất lớn, quả thơm ngon, để cho trù phòng xào chín nàng nếm thử chút. Còn có chút dương xỉ muối, ta nhớ nàng thích, năm ngoái mang về chút ăn hết rồi. . . . . ." Thanh của thấp dần, rốt cuộc được, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

      Nhìn cúi đầu nắm chặt hai tay thành quả đấm, giống như học trò làm việc gì sai chờ thầy giáo khiển trách, trong lòng khỏi mềm mại, : "Ngươi trở lại."

      chợt ngẩng đầu, cẩn thận dè dặt đưa tay xoa mặt của ta: "Ta trở về. . . . . ." Sau đó liền ôm chặt. Khi hôn ta, di chứng bị cảm nắng lại tới, hai bên huyệt Thái Dương chợt co rút đau đớn kịch liệt, mặc dù biết qua ngay, nhưng vẫn nhịn được cau mày. cuống quít buông ta ra : "Ta, ta tắm!"

      " phải. . . . . ." đợi ta giải thích, liền vội vàng xoay người trở về, vừa vừa giơ cánh tay ngửi mùi vị người mình.

      Ta nhìn bóng lưng của , khỏi cười lắc đầu. Sau nhiều năm như vậy, có vài thứ vẫn có thay đổi.

      Gần tối trời lại mưa, cho nên ban đêm coi như mát mẻ. Có lẽ Thập Tứ mệt mỏi, khẽ ngáy, ngủ rất ngon. Ta lại ngủ được, nằm nghe tiếng côn trùng kêu vang ở dưới ánh trăng. biết sau bao lâu, muốn đứng dậy khoác thêm áo, Thập Tứ lập tức thức dậy. Mắt ngáy ngủ mông lung hôn vành tai của ta, khàn giọng hỏi: "Vẫn chưa ngủ sao?"

      "Muốn mặc thêm áo. Ngươi ngủ ." Ta trả lời.

      "Lạnh?" ôm ta, , "Y phục nào có ấm bằng ta?"

      Mùa hè còn chưa có qua, làm sao lạnh? Hai người dán ở chỗ, rất nhanh nóng đến đổ mồ hôi."Hơn nửa đêm, đừng quấy." Ta đẩy , tránh phải tắm thêm lần nữa.

      "Nửa đêm mới tốt nha, muốn quấy như thế nào quấy như thế đó." cười ôm chắc eo của ta, bàn tay từ bụng của ta dời lên .

      Ta sợ nhột, nắm tay lại : "Ta muốn uống nước."

      nhìn chằm chằm vào mắt ta hồi lâu, môi kề tới chạm vào khóe miệng của ta, liền lật người xuống giường châm trà cho ta. bưng cái ly quay lại, ta mặc xong áo ngủ, bất quá thừa dịp ta ngồi uống nước, lại cọ cọ cởi nó ra cho ta, sau đó mới hài lòng hôn bả vai của ta : "Như vậy mới tồt."

      "Ngươi ngủ sao?" Ta đặt cái ly xuống hỏi .

      "Ngủ được." nhìn chung quanh gian phòng trống rỗng có vẻ đăm chiêu.

      Ta nhớ tới từ xế chiều trở về đến bây giờ, chữ về chuyện gia cụ, bất quá nếu như lúc này hỏi, ta chỉ có thể những thứ đó chiếm quá nhiều chỗ, đỡ phải cùng làm ầm ĩ.

      Vừa mới chuẩn bị xong lí do thoái thác, liền lại gần : "Bảo bối, trong kinh rất nóng phải ?"

      "Cái gì?" tại sao đột nhiên quẹo cua đến đề tài này!

      "Chúng ta xây biệt viện để tiêu khiển vào ngày hè . Nàng xem, các ca ca ở phụ cận Sướng Xuân Viên đều có viện của mình. Ta trình sổ con xin phép, Hoàng a mã nhất định đồng ý." càng ngày càng hưng phấn.

      "A, nếu vậy tốn ít tiền."

      nắm chặt lấy ngón tay của ta : "Bạc thành vấn đề. Mấy năm nay được Hoàng a mã ân sủng, vẫn lãnh bỗng lộc, trong phủ chi tiêu nhiều, thu nhập ở Điền Trang tồi."

      Còn có trước đây lâu Hoàng thượng vì điều tra án thái tử thưởng bốn ngàn lượng, cũng coi là khoản tiền thu . Ta thở dài, bỏ những suy nghĩ đó qua bên, cười : " như ngươi vậy là bạc nhiều trong lòng buồn phát ngán."

      cười hắc hắc: "Ai bảo nàng ra sức tiêu giúp ta."

      Ta khoát tay áo, đáp lại: "Bắt đầu từ hôm nay ."

      Chuyện xây biệt viện cứ như vậy được quyết định, Thập Tứ vừa hứng lên, liền tiến hành thần tốc, xin phép, mua đất, vẽ kiểu dáng, ra sức ba bốn tháng liền chuẩn bị xong xuôi, đầu tháng mười liền phá thổ động công.

      Ngày hai mươi là ngày giỗ hai năm tròn của Lương phi, phủ lão Bát bái tế, ở trong vườn vô tình gặp được Thập Tam. lâu gặp rồi, mỉm cười thay thế chào hỏi, cùng sóng vai chung đoạn."Ngươi có khỏe ?" Giọng điệu của hình như có chút lo lắng.

      Ta cười hỏi ngược lại: "Có tin đồn gì sao?"

      "Cũng tính là. . . . . ." thở dài, đổi đề tài, "Tất cả đều ổn chứ?"

      "Đều tốt. Béo thêm chút so với lúc hè." Ta , "Lần tới dẫn Đông Đông tìm ngươi chơi, chỉ là đừng quên cất hết đồ quý trọng dễ vỡ trong thư phòng lại."

      gật đầu cười , lúc giương mắt lên vẻ mặt hơi cương cứng. Ta nghi ngờ nhìn về phía trước, lại thấy Ung Thân Vương đứng cách đó hơn mười thước. Ta vậy mà mấy bước liền bước qua được, dừng lại tại chỗ. Thập Tam cười nghênh đón, lôi kéo về phía hành lang: "Tứ ca, chúng ta tìm Bát ca bọn họ . . . . . ."

      Bất quá, bọn họ tìm được lão Bát, bởi vì ở thư phòng trong viện kia ta đụng phải . món đồ cho ta xem, sai người hầu lấy ra cái hộp, lấy ly trà ra đưa cho ta. Màu sứ trắng quang nhuận như ngọc, đó có con cá màu đỏ vẫy đuôi, miệng, má, thân thể, vây ngực, vây đuôi, màu đỏ tầng tầng sáng loáng, trong suốt cảm giác giống như mã não và lưu ly.

      "Như thế nào?" Lão Bát hỏi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25.2: Khó có thể sống quãng đời còn lại như vậy (tt)


      Ta khẽ vuốt con cá chép kia, đặt ly trà trở về trong hộp, cười đáp: "Hoàng thượng nhất định thích."

      đường theo thái giám, ra khỏi Sướng Xuân Viên, được dẫn vào viện của Thành Thân Vương. Hoàng đế ở trong hoa viên hưởng thụ niềm vui thú tuổi già, ở đây có Thành Thân Vương, Ung Thân Vương, Nhị Thập a ca cùng vài tiểu hoàng tôn. Đông Đông nhìn thấy bọn họ, thoáng cái liền chạy thẳng tới, níu chặt Nhị Thập a ca : "Nhị Thập thúc, Nhị Thập thúc, loại cung lần trước cho con xin thêm mấy cái."

      Nhị Thập a ca mới có mười tuổi, có lẽ là ngượng ngùng ở trước mặt phụ huynh thảo luận loại đồ chơi cho trẻ con này, đỏ mặt trả lời.

      Hoàng đế vỗ vỗ chân của mình, kêu: "Thừa Nguyên nha đầu, tới đây."

      Đông Đông liền chạy đến bên cạnh , leo lên đầu gối của , hôn mặt của cái, vừa dùng Hán ngữ vừa dùng Mãn ngữ ngọt ngào gọi: "Tổ phụ, Hoàng gia gia."

      Hoàng đế cười ôm nàng ngồi xuống, lại nhìn ta vẩy tay: "Nhà Thập Tứ, bên này."

      Ta tới bên cạnh hành lễ, sau đó cúi đầu đứng ngay ngắn nghe huấn lệnh. Nơi này trừ Hoàng đế và Đông Đông ngồi đùi , những người khác chỉ có đứng.

      Hoàng đế hỏi chút tình hình tiến triển của biệt viện, mặc dù thấy kỳ quái sao mà Thập Tứ có hồi báo, vẫn nhất nhất đáp lại những điều mình biết. nghe xong, thưởng chút các loại bài trí gia cụ như bình phong ghế nằm, còn có mảnh đất nối liền với viện kia. Còn hỏi phần thưởng cho ta chuẩn bị dùng làm gì, ta nhất thời nghĩ ra cách dùng gì để cảm tạ Thánh Ân, đành phải , có thể đào cái hồ dùng để nuôi cá thả câu, hoặc là khai khẩn trồng cây. Lần trước thấy phủ Khang Thân Vương trồng chút cà chua, nhà bọn họ chỉ là dùng để thưởng thức, ta lại nghĩ nhập giống tốt về làm thực đơn phong phú thêm.

      Hoàng đế hình như hài lòng, vuốt râu cười, rốt cuộc buông tha cho ta. Tập trung lực chú ý đến tiểu bối bên mình, kiểm tra học vấn của bọn họ. Thành Thân Vương và Ung Thân Vương cùng mỉm cười đứng nhìn. Chỉ có thể tội nghiệp những tiểu hoàng tôn lớn hơn Đông Đông bao nhiêu kia, bởi vì quá khẩn trương, cả vấn đề Tứ Thư dễ hiểu nhất cũng đáp lắp bắp. Về sau, Hoàng đế liền đổi sang như chuyện phiếm hỏi: " Trong ngày thường các ngươi thích đọc loại sách gì nhất?"

      Lúc này Hoằng Xiêm phản ứng nhanh nhất: "Tam quốc!" Mấy đứa bé nhao nhao tán thành. Ta nghĩ Tam quốc có lẽ là phổ biến nhất, vật dẫn cố rất phong phú (tạm thời lấy nó xem như chuyện xưa), chỉ là đọc sách vẫn phí sức, nghe hí kịch nghe thuyết thư cũng có thể biết tám chín phần mười.

      Hoàng đế vừa cười hỏi: "Ừhm, các ngươi cảm thấy trong những hùng hảo hán kia người nào bản lãnh nhất?"

      Ngay sau đó là "Khổng Minh", "Triệu Vân", "Quan Vũ" cùng vài đáp án khác. Hỏi tới ghét nhất người nào, đáp án lại vô cùng nhất trí —— Tào Tháo.

      Hoàng đế chắc là cảm thấy cùng các cháu chọc cười hết sức thú vị, cười : "Đều ghét Tào Mạnh Đức, vậy có thể thuộc thơ của hay ? Ai có thể thuộc trẫm có thưởng."

      Bọn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng Hoằng Hưởng cũng lưu loát thuộc nửa bài 《 Quy Tuy Thọ 》, Hoàng đế cao hứng thưởng cho thanh Ngọc Như Ý.

      "Văn chương của ? Có ai biết hay ?" Hoàng đế lại cầm nhẫn bích ngọc trong tay, đặt ở khay trà, cười hỏi.

      Mặt dù các Hoàng tôn đều trông mong nhìn chiếc nhẫn, nhưng cũng lên tiếng, vấn đề này đối với đứa bé sáu bảy tuổi mà , xác thực có chút khó khăn.

      Hoàng đế nhìn về phía tiểu nhi tử mười tuổi: "Nhị Thập a ca?"

      Nhị Thập a ca chắp tay đáp: "Hồi Hoàng a mã, nhi tử biết bài viết《 nhượng huyền tự minh bản chí lệnh 》."

      "Có thể đọc ?" Hoàng đế thưởng nhẫn cho nhi tử, lại hỏi. Vừa rồi chỉ biết, chưa muốn đọc thuộc lòng, ban thưởng đương nhiên là trả lời mới cho.

      "Chỉ nhớ mấy câu." Nhị Thập a ca vui vẻ nhận lấy nhẫn, trả lời.

      Lúc này, thanh mềm mại xen vào: "Hoàng gia gia, cái này con biết!" Thấy Đông Đông hưng phấn giơ tay, ta vội vàng nhìn nàng dùng tay ra hiệu nháy mắt ra dấu cũng kịp.

      "Nha đầu, con biết cái gì?" Hoàng đế cười hỏi.

      "Con thuộc bài《 nhượng huyền tự minh bản chí lệnh》này." Đông Đông ngẩng mặt .

      "Hả?" Hoàng đế hiển nhiên tin, ngắt cái mũi của nàng cười , "Con đọc thuộc xem."

      "Dạ." Đông Đông nhíu mặt cười, hai cái chân lắc lư liền bắt đầu đọc ngâm nga, " mới chịu tang, thời nay, tự lấy vốn phải là danh sĩ nham huyệt nổi danh, chỉ vì người trong nước thấy phàm là ngu muội, muốn làm quận trưởng, làm ra tác phẩm tốt lập nên tên tuổi, để cho đời sau biết . . . . . . Giả dụ quốc gia , biết khi mấy người xưng đế, mấy người xưng vương. . . . . . Hoàng gia gia, còn muốn đọc tiếp sao?" ra nàng chỉ thuộc hai đoạn mở đầu, phía sau khẳng định rồi.

      Hoàng đế hết sức kinh ngạc, dĩ nhiên muốn nàng tiếp tục, : "Tốt. . . . . . Có thể dừng." Sau đó lại hỏi, "Nha đầu, tại sao con thuộc thiên văn này?"

      Đông Đông bĩu môi : "Ừhm. . . . . . Lúc nghe hí khúc, con Tào Tháo là trứng thối, ngạch nương , con phải chép ba lần cái này mới cho phép là trứng thối."

      Hoàng đế vừa nghe nở nụ cười, liếc ta cái, lại nhìn nàng hỏi: "Vậy về sau con có còn cảm thấy là trứng thối hay ?"

      Đông Đông kiên quyết : " chính là trứng thối!" Sau đó cúi đầu gõ cánh tay phải của mình thầm thầm, "Văn chương chữ nhiều như vậy. . . . . . Tay đau chết được. . . . . ."

      Hoàng đế cười to, hai vị Thân Vương cùng đống nhóc con sớm ở bên cười trộm, lúc này liền thoải mái được rồi. Chỉ có ta và Đông Đông cười nổi, dĩ nhiên, nguyên nhân là bất đồng. Nàng là bất mãn bị ta trừng cùng với bị tổ phụ bá phụ cùng các đường huynh cười nhạo.

      Hoàng đế cười xong mới phát ra nét mặt nàng lã chã chực khóc, vội vàng dụ dỗ : "Thừa Nguyên thông minh! Trẫm sớm có thưởng. Ừhm, thưởng cho con phong hào có được hay ?"

      Nàng liền bị dời lực chú ý, tò mò hỏi: "Phong hào là cái gì? Ăn ngon ?"

      Thành Thân Vương "Phụt" cười ra tiếng. Hoàng đế dựa vào kĩ trà cười hồi lâu, thuận thuận khí mới : " ăn được. Bất quá là thứ tốt. Con nên là Đa La cách cách hay là Hòa Thạc cách cách . . . . . ." Hoàng đế nhìn Đông Đông, ngón tay gõ mặt kĩ trà suy nghĩ trong chốc lát, liền , "Là Hòa Thạc cách cách ."

      Ta vội vàng kéo Đông Đông quỳ xuống tạ ơn.

      Thành Thân Vương cười : "Hoàng a mã, đến lúc đó liền ban cho Thừa Nguyên nhân tài xứng đôi là được."

      Hoàng đế sờ sờ đầu Đông Đông, mỉm cười : "Việc này gấp. . . . . . Sắc nghi lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị ."

      Thành Thân Vương và Ung Thân Vương kinh ngạc nhìn nhau, sau đó : "Thừa Nguyên mới sáu tuổi. . . . . ."

      Hoàng đế phất phất tay : "Có ban thưởng nào phải chờ mười năm tám năm mới cho!" giải quyết dứt khoát, những người khác nào có chỗ trống mà xen vào.

      Về đến nhà, Đông Đông đắc ý ôm cổ của ta : "Nương, con là Quận chúa rồi."

      Ta níu lỗ tai của nàng hỏi: "Con thích làm Quận chúa như vậy sao?"

      Nàng xoa búi tóc, chuyên chú suy nghĩ chút, trả lời: " biết. Nhưng mà nghe rất uy phong nha!" Như vậy xem ra, nàng chỉ là dựa vào trực giác nho mà thôi.

      , Thập Tứ giống như cơn gió vào, ôm lấy Đông Đông từ trong tay ta, vui sướng hỏi: "Ta ở trong phủ Cửu ca liền nghe rồi, đây là thế nào?"

      Đông Đông kéo kéo vạt áo cha nàng, : "A ma, con đọc thuộc lòng sách ."

      Thập Tứ để nữ nhi ngồi cánh tay , nhấc cao nàng lên cười hỏi: "Đông Đông đọc thuộc lòng sách gì lợi hại như vậy?"

      "Chính là bài văn bại hoại kia." Nàng trả lời.

      "Bài văn bại hoại kia nhiều nhất con chỉ chép nhiều hơn lần." Ta nhìn về phía Thập Tứ , "Còn lại chữ viết nhìn giống như Hoằng Minh Hoằng Ánh. Làm sao ngươi dứt khoát tự mình viết hộ?"

      Thập Tứ hắc hắc cười khan mấy tiếng, Đông Đông sợ ta lại để cho nàng viết, ôm lấy cổ Thập Tứ liền chôn mặt vào trong. Nhìn bộ dáng của nàng chỉ cảm thấy buồn cười, lại : "Thôi. Nương muốn phạt con, ngay lúc đó cũng bỏ qua coi như thấy rồi."

      Lúc này nàng mới yên tâm ngẩng đầu, nằm ở bả vai Thập Tứ hỏi: "Ama, bài văn đó rất kỳ quái nha! Tại sao nổi danh được ạ? Trứng thối có nhi tử sao? Tại sao lúc chết muốn viết Mộ Bia cho mình chứ?"

      Thập Tứ dở khóc dở cười dỗ nàng mấy câu. Nàng lại : "Ama, có phải về sau con cũng có thể lãnh bạc hay ? Ưmh, con muốn mua rất nhiều rất nhiều, phòng nhiều đậu Hoà Lan, ăn hết mời tất cả tỷ tỷ muội muội tới ăn. Con còn muốn tạo ra cái lồng sắt lớn lớn, nuôi trăm con, , ngàn con nai con. . . . . ."

      Thập Tứ còn hưng trí bừng bừng nghe nàng hoang tưởng, ta cắt ngang nàng : "Đậu Hoà Lan ăn nhiều cao lớn; nai có thể nuôi, chờ con để dành đủ bạc rồi ngoại ô mua mảnh đất, con muốn nuôi mấy con mấy con. Nhưng mà bây giờ còn phải để dành tiền, sau mười năm con chính là cách cách có nhiều bạc nhất trong kinh thành."

      Nàng hiển nhiên đối với danh hiệu "Cách cách nhiều bạc nhất trong kinh thành" cảm thấy rất là "Uy phong", cũng tìm cách xài tiền như thế nào nữa. Thập Tứ lại cùng nàng đùa lát, rồi để nàng chơi.

      "Viện bố trí xong sai biệt lắm, hai ngày nữa chúng ta liền dời qua." Thập Tứ kề vào trán của ta, lấy tay chơi đùa tóc rơi gáy ta, "Đến lúc đó mở tiệc mời các ca ca tẩu tẩu tới ngắm cảnh, nàng có được hay ?"

      "Ừhm." Ta trả lời.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26.1: Chiến tranh sắp tới


      Trong viện phòng ốc nhiều lắm, trong đó xây dựng hầu như phân nửa thuộc về cá nhân Thập Tứ ( bao gồm người hầu hạ ở bên cạnh). Ngoại trừ ta và Đông Đông, Hoàn Nhan các nàng và nhi nữ của Thập Tứ, mỗi người đều được phân đến mấy gian phòng. Đối với vấn đề có phòng riêng của mình, ta và Thập Tứ thảo luận lâu cũng đạt thành nhận thức chung, tạm thời chỉ có thể xếp vào trong phòng .

      Hôm nay Thập Tứ vì viện mới hoàn thành, mở tiệc chiêu đãi thân bằng náo nhiệt ngày. Những khách nhân đều ở trước tiền viện, đứa Đông Đông này mình chạy đâu thấy bóng dáng, bà vú và Thư ma ma lo lắng quýnh lên. Ta ở bên cạnh hồ tìm được Lý Nam, nó cùng Đại Bối Tiểu Bối câu cá . Hỏi nó có gặp qua Đông Đông , nó trả lời mới vừa rồi còn ở đây, sau đó cùng bọn Hoằng Trú chạy vào rừng phía sau nhà chính chơi.

      Ta theo phương hướng nó chỉ tìm kiếm, dọc theo đường hẻm phần nhiều là cây liễu, xen kẻ có mấy buội cây Hải Đường, thời kỳ nở hoa còn chưa qua, cánh hoa trắng hoặc hồng luôn rơi rụng bả vai, ta cũng lười vuốt xuống. Trời vừa mới mưa, nước trong đất chưa khô, ta rất cẩn thận.

      Vì hôm nay, ta đặc biệt dùng vải sa tanh đồng nhất, làm cho mình và Đông Đông mỗi người bộ quần áo, màu xanh nhạt đan xen cánh hoa màu vàng nhạt, nút thắt dùng màu xanh lá, mặc lên người có vẻ rất linh lợi.

      Lúc này, chợt nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt ở đằng trước! Ta đến gần hai bước, thấy Đông Đông đưa lưng về phía ta, tay chống nạnh, hung hăng xưng bá chỉ vào đứa bé gầy trước mặt chất vấn: "Mới vừa rồi ngươi sai Lý Nam giúp ngươi cầm cần câu phải ? Ngươi dựa vào cái gì mà dám sai khiến ?"

      Đứa bé trai kia hơn Đông Đông khoảng chừng hai tuổi, thấp hơn nàng nửa cái đầu, bị bộ dáng hung hăng của nàng dọa sợ, cà lăm : "Ta, ta…Ta có. . . . . ."

      "Còn có! Ta đều nhìn thấy rồi. Ngạch nương cho người khi dễ biểu ca, ngay cả ta cũng thể sai khiến , người khác càng được!" Đông Đông tiến tới gần bước .

      Đứa bé kia sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, Hoằng Trú đứng ở bên cạnh vội vàng ngọt ngào ngây thơ : "Đông Đông tỷ tỷ, Tứ ca phải cố ý. Ngươi đừng mắng ."

      Lúc này ta mới biết ra đứa bé kia là Hoằng Lịch. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, khỏi nhìn nhiều thêm chút, cũng chỉ là đứa bé năm tuổi rất bình thường, có gì đặc biệt.

      Đông Đông bĩu môi suy nghĩ chút, khua tay : "Được rồi. Tiểu tử kia ngươi qua đây." Hoằng Lịch dè dặt tới gần nàng hai bước. Nàng chỉ vào nó , "Từ lúc gặp mặt đến bây giờ ngươi còn chưa có gọi qua ta. Gọi Quận chúa tỷ tỷ."

      Hoằng Lịch cắn môi nửa ngày vẫn mở miệng, có lẽ là suy nghĩ có muốn khuất phục ở dưới dâm uy của nàng hay . Đông Đông kiên nhẫn: "Nhanh lên gọi a! Ngươi câm à!"

      Hoằng Lịch ngẩng đầu lên, lấy dũng khí : " cần. Các ca ca . . . . . . Bọn họ ngươi là thỏ cách cách." xong hai tay để lên đỉnh đầu, khoa tay múa chân tạo ra hình dáng lỗ tai con thỏ.

      Đông Đông bị thành nàng thỏ vì động tác này của nó hoàn toàn nổi giận, xông lên đẩy nó ngã xuống: "Ngươi mới là con thỏ chết tiệt kia!" Nàng học lời chửi thô tục kia ở đâu? Ta còn nghi vấn, hai đứa bé cũng lăn lộn ở mặt đất. Ta do dự có muốn ra ngoài ngăn cản hay , trẻ con đánh nhau, hẳn là sao cả, ừhm, dù sao bộ quần áo kia của Đông Đông cũng bị hủy rồi. Hoằng Trú lại vội vã lên khuyên can: "Đông Đông tỷ tỷ, Tứ ca, đừng đánh nhau!"

      "Ngươi tránh ra!" Đông Đông dùng sức đẩy Hoằng Trú ra, nó đứng vững, cũng đặt mông ngồi ở trong bùn.

      Hoằng Lịch tuy là nam hài, nhưng lớn bằng Đông Đông, sức lực cũng bằng nàng, rơi vào thế yếu. Đông Đông cưỡi ở lưng nó, nắm lấy hai tay của nó, lôi đuôi sam của nó, thở hồng hộc hỏi: "Đầu hàng hay ?" Hoằng Lịch nâng hai chân lên đá cũng lật người được, vùng vẫy hồi, bị ăn đau, đành phải nhận thua.

      Hoằng Trú trợt vào vũng bùn gắng sức nhiều lần, rốt cuộc đứng vững, chạy tới kéo Đông Đông. Đông Đông được thắng lợi, cảm thấy mỹ mãn thuận thế đứng lên, thuận tiện cũng xách Hoằng Lịch lên. Nàng cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại nhìn hai tiểu đường đệ, liền lôi Hoằng Lịch và Hoằng Trú khắp người đều là bùn lầy tới bên cạnh hồ, : "Tắm chút, nếu ngạch nương bọn họ mắng." Liền"Bùm, bùm" đẩy hai người bọn họ xuống, sau đó mình cũng nhảy xuống nước.

      Giao mùa, mặc dù nước lạnh, nhưng nhiệt độ cũng thích hợp bơi lội. Cũng đừng hại đứa bé nhà người ta ngã bệnh! Ta ba bước cũng như hai bước chạy tới bên cạnh hồ, tay xách Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú lên, hai đứa bé này bị dọa sợ, rất có thể còn bị sặc nước, ngừng ho khan.

      Đông Đông nhìn thấy ta, mím môi tự mình chống bên bờ

      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26.2: Chiến tranh sắp tới (tt)


      Ta bước lên bước, bắt được tay lại, Thập Tứ thấy ta liền buông cánh tay xuống. Ta nhìn gã sai vặt kia cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tay phải có vết roi sâu, mặt cũng bị trầy da, mới vừa rồi Thập Tứ căn bản quất được , hẳn là bị Đông Đông đánh, nhịn được giận sôi lên, giật lấy roi ngựa hung hăng ném đất cái, : "Nên quất phải là ."

      Thập Tứ ôm ta : "Đừng lo lắng, ta tìm Đông Đông trở về." xong liền dẫn theo tốp người dắt ngựa ra cửa.

      Khoảng chừng sau nửa canh giờ, liền nghe tiếng nhân mã ồn ào ngoài cổng chính, Thập Tứ mang theo Đông Đông cùng cưỡi chung con ngựa vào cửa, theo phía sau còn có Hoằng Xuân, Hoằng Minh, Hoằng Ánh cùng đám gia nhân. Ta đợi ở dưới mái hiên chút, nhìn thấy bọn họ liền xoay người trở về viện, vừa vào nhà chính ngồi xuống, Thập Tứ liền ôm Đông Đông trở lại. Đông Đông nghiêng mặt nhìn ta, rồi ôm cổ của cha nàng chịu buông.

      Thập Tứ vỗ vỗ nữ nhi, cười với ta: "Bọn đua ngựa ở trong trang viên của Thập ca, Hoằng Xuân Hoằng Minh mấy tiểu tử kia chịu mang nàng theo, cho nên. . . . . ."

      "Cho nên liền cởi ngựa của ta chạy cùng các ca ca so tài?" Ta hất cằm với Đông Đông, trầm giọng : "Con qua đây."

      Nàng run lên, lại co vào trong ngực Thập Tứ. Thập Tứ giọng trấn an, thả nàng xuống : " , nhận sai với ngạch nương con." Nàng nhìn nhìn Thập Tứ, xoắn vạt áo rề rà đến trước mặt ta.

      Ta hỏi: "Biết mình sai ở đâu ?"

      Nàng cúi đầu, lấy mũi giày quẹt quẹt sàn nhà, cam lòng nũng nịu : " nên trộm cưỡi ‘ lốm đốm ’, nên lén ra ngoài. . . . . . Nhưng mà, nhưng mà tại bọn cười Câu nhi của con thấp lùn mà. . . . . ."

      "Những cái này tạm thời đề cập tới! Con đả thương người, con biết ?" Ta ngắt lời .

      Nàng sững sốt, nghiêng đầu suy nghĩ chút, sau đó chẳng hề để ý : "A, chính là tên tiểu tử trông coi ngựa kia. Ai bảo nắm ‘ lốm đốm ’ thả, con liền quất roi, có gì đáng ngại."

      Nàng lúc nào biến thành như vậy? Ta khống chế được tức giận, vỗ bàn trà đứng dậy: "Quất roi? Ngươi nhàng!" Ly trà rơi xuống đất, "Choang" vỡ tan tành. Đông Đông sợ tới mức run lên, nước mắt chảy xuống.

      Nhìn bộ dáng uất ức này của nàng, bình thường cảm thấy đau lòng, lúc này chỉ cảm thấy phiền lòng, khoát tay áo : "Trở về phòng. Sáng mai với ta xin lỗi với người ta."

      "Con !" Nàng nhìn chằm chằm ta .

      "Cái gì?"

      "Con . Con là chủ tử, là nô tài, con muốn đánh liền đánh!" Nàng vừa rơi lệ vừa hô to với ta.

      Ta khó có thể tin nhìn nàng, vô cùng gian nan thu hồi tát tay nàng, nghiến răng : "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Bất quá kiếp này vận khí ngươi tốt, là nữ nhi Ama ngươi thôi!"

      Thập Tứ xông lên ngăn cản ta : "Bảo bối, nàng tội gì vì tên nô tài cùng Đông Đông sinh khí lớn như vậy. Cẩn thận làm hại thân thể!"

      Bây giờ ta mới phát , cho dù biết được vấn đề ở đâu, nhưng cũng bất lực. Nhắm mắt lại, nhìn dịu dàng : "Gần đây Thuận Thừa Quận Vương hoăng rồi, Quý Tự chết, vùng biên cương Mông Cổ lại xảy ra chuyện, ngươi đủ bận rộn rồi."

      "Vẫn. . . . . .Khá tốt." sững sờ nhìn chằm chằm ta .

      "Chuyện Đông Đông, ta trông nom là được." Ta dắt tay của , đưa tới cửa: "Mấy ngày nay ngươi đều thức đến nửa đêm. Ngươi làm việc của ngươi , cũng đừng thức quá muộn."

      Tiễn bước Thập Tứ, xoay người ra lệnh cho Đông Đông: "Trở về phòng, tháng cho phép ra cửa! Tối nay cho phép ăn cơm, ngẫm lại mình sai ở đâu. Sáng sớm ngày mai xin lỗi người ta!"

      "Con !" Đông Đông dậm chân cái, chạy ra khỏi phòng, dừng lại ở ngưỡng cửa quát, "Tối nay con ăn cơm, sáng mai cũng ăn cơm, về sau cũng ăn luôn!" xong liền chạy về phòng của mình, bà vú cùng nha hoàn rối rít đuổi theo ở sau lưng nàng.

      Buổi tối qua canh ba vẫn lăn qua lộn lại cách nào ngủ. Thập Tứ cũng ngủ, ôm ta khẽ: "Nếu ta phải là nhi tử của Hoàng a mã, vậy nàng. . . . . ."

      "Cái gì?" Ta mở mắt ra hỏi.

      hôn mặt của ta, : " có gì. Ngủ ."

      Sáng ngày hôm sau dùng cơm xong, vẫn muốn vào cung. Khi rời phủ lên xe Thư ma ma vô cùng lo lắng chạy tới, ngăn ta : "Phúc tấn, cho phép cách cách ăn cơm như thế sao được? Từ trung ngọ hôm qua đến nay cách cách hột cơm, đói chết đó!"

      Ta liếc nàng cái, hỏi: "Ngươi đưa đồ cho nàng cũng chịu ăn à?"

      Nàng rũ mắt xuống, trả lời: "Cái gì cách cách cũng chịu dùng."

      "Đó chính là vẫn chưa đói, ma ma để mặc nó ." Ta ở bên trong xe ngồi vào chỗ của mình, phân phó Đông Vân, " thôi." Đông Vân liếc mắt ra hiệu cho gã sai vặt đánh xe, buông rèm xuống, xe ngựa liền lắc lư lên đường.

      Lúc tới giờ cơm tối, Thư ma ma lại tới nữa, ta chỉ chăm chú gắp đồ ăn bàn vào chén cơm trong tay, nàng vòng hai vòng, dậm chân tự mình ra ngoài.

      Sau khi thu dọn bàn ăn, mới vừa súc miệng, thuyết khách khác vào phòng . Lý Nam là thiếu niên nho , da trắng nõn, ngũ quan bảy phần giống hệt nương nó, tướng mạo xinh đẹp như nữ hài, nhưng đỉnh đầu cao hơn đứa bé cùng lứa chút. Nó nhanh nhẹn cúi chào thỉnh an, gọi: " ."

      Ta vẫy nó đến gần chút, hỏi: "Làm xong bài tập rồi sao?"

      "Làm xong." Nó khoanh tay đáp, mấp máy môi, lại , "Đông Đông còn chưa có làm. Nàng đói bụng, con dạy nàng, nàng cũng còn hơi sức nghe."

      Ta vỗ lên đỉnh đầu của nó, : "Cho người đưa đồ ăn cho nàng còn ít sao?"

      Nó vỗ đầu, : "Nàng rất bướng bỉnh, cái gì cũng chịu ăn. Hôm nay khóc suốt, cổ họng đều bị khàn luôn rồi."

      Ta thở dài: "Nàng cảm thấy uất ức phải ?"

      Lý Nam nắm tay áo của ta, ngửa đầu : " , ra Đông Đông biết sai rồi, chỉ là giận dỗi với người."

      Ta vỗ vỗ vai của nó, : "Ừ, ta biết rồi, con trở về ngủ sớm chút." Nó nhất thời còn chịu , ta mỉm cười vỗ phía sau lưng của nó, nó mới bước từng bước quay đầu

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :