1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 353: đưa em .

      “Lãnh tổng tới trường tiểu học của chúng ta, Tiểu Thiến.. ấy kia vừa nghe liên lạc được với ngài ấy liền điên rồi, tôi thấy bộ dạng này của em ấy tám phần là muốn tìm Lãnh tổng!” Chu Đồng tóm tắt tình huống, vội vàng hướng phía Lạc Tiểu Thiến đuổi theo, “Tiểu Thiến, em bình tĩnh chút, quá nguy hiểm…”

      Tiêu Dương chau mày, lập tức bước chân xuống lầu đuổi theo Chu Đồng, đường lao ra khỏi cửa bệnh viện, đưa tay bắt lấy Lạc Tiểu Thiến chuẩn bị lao xuống bậc thang, kéo về chỗ hành lang trú mưa.

      “Em điên rồi? Nếu ta có chuyện gì, em như vậy mà tới cũng giúp được gì, nếu ta có chuyện gì, em lại mạo hiểm tìm lại càng có ý nghĩa gì hết.”

      “Đúng vậy Tiểu Thiến!” Chu Đồng chạy tới thở hồng hộc, “Chờ mưa tạnh chút, trời gần sáng chúng ta lập tức đón xe tìm, Lãnh tổng cùng với quân nhân chắc chắn có chuyện gì, có thể do điện thoại hết pin hoặc là vùng núi có tín hiệu, nếu ngài ấy tìm được trường tiểu học Hy Vọng, từ chỗ tiểu Chu biết được tin tức của chúng ta, ngài ấy nhất định chạy về, đến lúc đó ngài ấy tự động liên lạc với chúng ta.”

      Hai ý kiến của bọn họ Lạc Tiểu Thiến đều hiểu, cũng tin tưởng trước mắt là an toàn, nhưng mà tính tình người kia quá hiểu.

      tại điện thoại liên lạc được, nếu chạy tới trường học mà thấy nhất định tìm vô, nếu tìm thấy , chắc chắn bỏ qua.

      ở đây chờ lại làm cho tìm kiếm trong nguy hiểm, bất an, cũng thể đành lòng.

      “Em phải xúc động, bây giờ em rất bình tĩnh, lúc này em phải !” Lạc Tiểu Thiến đẩy cánh tay lôi kéo của Chu Đồng ra, “ thấy em, ấy trở lại!”

      Chu Đồng nghe được ý tứ trong lời của , giật mình đứng ngơ ngác tại chỗ, biết phải khuyên như thế nào.

      Ánh mắt Tiêu Dương dừng mặt Lạc Tiểu Thiến, thâm trầm mở miệng, “Em nhất định phải ?”

      Lạc Tiểu Thiến quay mặt lại hướng cười, “Yên tâm , tiền của em trả lại cho !”

      biết chỉ là đùa chút nhưng khi thấy nụ cười mặt , tâm của Tiêu Dương lại giống như bị nụ cười ấy đâm vào.

      thôi!” xoay người xuống bậc thanh, bước trong mưa gió, “ đưa em !”

      Lạc Tiểu Thiến bước nhanh xuống dưới, Tiêu Dương mở cửa xe việt dã đậu ở đó xa ra, đuổi lái xe xuống, tự mình ngồi vào sau tay lái liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Thiến chạy tới, đưa tay khởi động xe.

      “Hoặc là cùng hoặc là cùng ở lại!”

      Giọng điệu của trầm thấp đầy nghiêm túc, cùng với dáng điệu cà lơ phất phơ dai như đỉa thường ngày, Tiêu Dương tựa hồ có khác biệt rất lớn.

      …” Lạc Tiểu Thiến giữ chặt cửa xe, “Tiêu Dương, chuyện này liên quan đến , cần phải…”

      Đây là chuyện của , cần phải theo mạo hiểm.

      “Lúc vào đó em lái xe được!” Tiêu Dương giơ tay giữ chặt cửa xe, quay sang cong môi hướng phía nở ra nụ cười tà, “Em phải là thiên sứ sao, có ở đây, thượng đế cũng phù hộ em, lên xe!”

      Hai chữ “lên xe” cuối cùng cùng với giọng điệu lúc nãy hoàn toàn khác biệt, trong đó thua gì Lãnh Tử Mặc bá đạo, làm cho người nào có thể cự tuyệt được.

      Oành!

      Cửa xe đóng kín.

      Lạc Tiểu Thiến cách cửa kính xe liếc mắt nhìn tài xế ngồi sau tay lái lúc nãy bước nhanh qua bên ngồi vào vị trí tay lái phụ, tự động thắt dây an toàn.

      đưa tôi đến lối rẽ là được rồi, quãng đường còn lại tôi có thể !”

      Tiêu Dương có lên tiếng, chỉ chậm rãu đạp chân ga, lái xe ra khỏi bệnh viện




      Chương 354: Ở cùng chỗ với nhàm chán như vậy sao.

      Trong thôn sơn mưa to.

      Lãnh Tử Mặc cầm đèn pin, bước sâu bước cạn mở cửa nhà người dân, từ chối khéo lời mời vào của đối phương, cẩn thận hỏi thăm vị trí trường tiểu học.

      Theo hướng đối phương chỉ tiếp về phía trước, dọc theo đường biết ngã bao nhiêu lần, rốt cuộc tìm được trường tiểu học xây giữa sườn núi kia.

      Nhìn trường tiểu học đứng kiên cường trong mưa gió kia, có chút gì là bị ảnh hưởng, đưa tay lau nước mưa mặt sải bước tới gõ cửa.

      lát sau có tiếng bước chân vang lên.

      “Đến đây!” Tiểu Chu cầm cây nên từ lầu chạy xuống, nương theo ánh nến nhìn Lãnh Tử Mặc đứng trong mưa gió, “...”

      tưởng là Tiểu Mỹ đưa đám người Lạc Tiểu Thiến thăm bệnh về, nhìn người ngoài cửa, Lãnh Tử Mặc khoác áo mưa, trong lúc nhất thời nhận ra là ai.

      “Lạc Tiểu Thiến đâu?” Lãnh Tử Mặc đưa tay gạt nước mưa mũ.

      “Lãnh… Lãnh tổng?!” nhìn khuôn mặt đầy nước mưa quen thuộc này, tiểu Chu mở to mắt, “Ngài… Sao ngài lại đến đây?”

      Lãnh Tử Mặc nhíu mày, “Lạc Tiểu Thiến ở đâu?”

      “À, ấy có ở đây.” Tiểu Chu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng mời vào cửa, “Ngài mau vào…”

      Lãnh Tử Mặc phát bắt được tay , “Tôi hỏi , Lạc Tiểu Thiến ở đâu”

      Tay của tiểu Chu run cái, sáp nên xuống cổ tay Lãnh Tử Mặc, ngón tay run rẩy nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay của có buông ra.

      nữ sinh đột nhiên bị viêm ruột thừa, bọn họ đưa con bé bệnh viện.” tiểu Chu vội .

      được bao lâu rồi?” tâm Lãnh Tử Mặc lập liền căng thẳng.

      Tiểu Chu liếc mắt nhìn đồng hồ tay, “Chừng ba bốn tiếng rồi”

      “Có quay về ?”

      “Ở đây cúp điện, di động cùng điện thoại toàn bộ đều gọi được.”

      “Bọn họ đường nào?” Lãnh Tử Mặc hỏi.

      Tiểu Chu đưa tay chỉ phía dưới chân núi, “Con đường kia thẳng đến đường cái, rẽ phải có thể đến thị trấn.”

      Nhìn ngón tay của chỉ về phía đường đầy mưa bụi, Lãnh Tử Mặc xoay người rời .

      “Lãnh tổng?!” tiểu Chu vội vàng đuổi theo, “Ngài…”

      “Nếu bọn họ có tin tức gì, liền cho bọn họ biết, tôi thuận đường qua.”

      đoạn đường này đều là núi rừng, phía sau là đất đá bất cứ lúc nào có thể sạt lở, thấy được nàng, thể yên tâm.



      quốc lộ.

      Lạc Tiểu Thiến cẩn thận quan sát con đường phía trước, sợ qua giao lộ phía trước.

      “Phía trước, chính là phía trước.”

      Chú ý tới giao lộ kia, nàng vội vàng , tay đè lên móc khóa dây an toàn muốn mở ra.

      bàn tay đưa tới cầm tay muốn tháo giây an toàn ra.

      Ngón tay hai người chạm vào, Lạc Tiểu Thiến theo bản năng rụt tay trở về, “Dừng xe ở đây , phía trước quá nguy hiểm.”

      Tiêu Dương tay đánh tay lái, quẹo xe vào đường ngoằn ngoèo, có chút ý muốn đậu xe.

      Lạc Tiểu Thiến chỉ xem như nghe thấy, lập tức lớn giọng hơn , “Ở phía trước xa tôi có thể tự được!”

      Tiêu Dương khẩn trương cầm tay lái, bàn tay nắm chặt, cẩn thận quan sát tình huống đường xá phía trước.

      “Tiêu Dương?”

      Lạc Tiểu Thiến lần nữa.

      “Tôi nghe thấy!” Tiêu Dương khẽ nhíu mắt lại, “Em ghét ở cùng chỗ với tôi sao?”

      minmapmap2505 thích bài này.

    2. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 355: Cảm động đến muốn .

      Lạc Tiểu Thiến ngẩn người ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía .

      cái gì?”

      có gì!” Tiêu Dương đột nhiên cười thành tiếng, quay sang, ánh mắt mập mờ nhìn về phía , “Tiểu Thiến, phải là em lo rằng Lãnh Tử Mặc nhìn thấy ghen chứ?”

      Lạc Tiểu Thiến cảm thấy nóng mặt, “Em có ý đó, chỉ là em muốn vì em mà mạo hiểm, dù sao đây là chuyện riêng của em.”

      Nghe thấy trong giọng của có phần khách khí, đáy mắt Tiêu Dương lên chút sắc ảm đạm, ý cười bên môi càng đậm.

      thân sĩ, tuyệt đối để vi nữ sĩ đáng như vậy ven đường trong mưa.”

      Phía trước đột nhiên vang lên tiếng động khác thường từ núi.

      Lạc Tiểu Thiến quay mặt lại nhìn hòn đá lăn từ núi xuống lập tức kêu lên.

      “Cẩn thận!”

      Tiêu Dương mạnh mẽ chuyển tay láu, đồng thời đạp phanh lại.

      Chiếc xe việt dã mạnh mẽ bị nhấc bổng lên của cửa núi rồi dừng lại.

      Hòn đá theo sườn núi lăn tới chỗ khác, dừng lại ở bên kia khe núi.

      Lạc Tiểu Thiến buông cánh tay ôm đầu xuống, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn mặt đường bị hòn đá đập nứt ra, rồi nhìn lại nhìn lại Tiêu Dương ngồi sau tay lái, lo lắng hỏi, “ sao chứ?”

      “Đương nhiên…. có việc gì!” Lạc Tiểu Thiến có chút bất đắc dĩ lườm cái, “Cám ơn đưa em đến đây.”

      Mở cửa xe xuống xe, vòng qua đầu xe, đến bên cửa ngồi, hướng vẫy tay, lấy đèn pin chiếu vào con đường bên cạnh cửa núi rồi vừa bị tảng đá lăn qua.

      trước nghe thấy tiếng vang khác thường ở đằng sau, nghi hoặc quay lại.

      Tiêu Dương lười biếng nhét tay trong túi quần cười híp mắt, cách làn mưa bụi nhìn .

      phía sau cách đó xa, chiếc xe việt dã vẫn như trước nằm ngang đường, đèn xe vẫn mở chiếu sáng mảnh.

      Ánh sáng chiếu vào thấy được gương mặt, cái bóng lưng y lại giống như đem đó đường đến bệnh viện nhìn thấy . Lười biếng nhưng lại lộ ra hương vị quyết tâm.

      Lạc Tiểu Thiến chạy tới, nâng dù lên che đầu , nhíu mày nhìn .

      “Sao còn chưa ?”

      “Cảm động đến sắp rồi à?” Tiêu Dương cười hỏi.

      Giọng điệu của vẫn là trêu chọc, nhưng vẻ mặt trong bóng đêm có chút thâm trầm, chỉ là bởi vì có màn đêm che , Lạc Tiểu Thiến mới nhìn thấy.

      “Đừng giỡn nữa, mau trở về .”

      “Đừng nha, chuyện kích thích như vậy sao chỉ có mình em tham gia chứ?”

      Tiêu Dương ngẩn mặt lên, lười biếng về phía trước.

      Mưa lớn như vậy, bóng lưng của nhìn qua có chút rắn chắc, lại làm nhớ ra câu , phảng phất là gốc cây liễu, tuy nhìn mềm mại nhưng cũng là mạnh mẽ thể chối bỏ.

      Nhìn theo , Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ mím môi đuổi theo, dùng dù che đầu .

      Mưa lớn như thế này, có che dù hay kỳ cũng có tác dụng là bao, Lạc Tiểu Thiến cũng vẫn kiên trì che dù cho .

      chân yếu tay mềm, cây dù thỉnh thoảng bị gió lay động.

      Ánh mắt nhìn lướt qua bé kế bên miễn cưỡng giúp , Tiêu Dương nhíu nhíu mày đưa tay ra cầm cán dù. Lúc này, cố ý tránh tay của .

      Chương 356: Em phải sống khỏe mạnh.

      trực thăng, Lãnh Tử Mặc tay nắm lấy tay vịn cabin, bên đưa nửa người ra cẩn thận nhìn xuống quốc lộ phía duới.

      Rời khỏi trường tiểu học, lập tức lần theo đường núi trước tìm bóng dáng Lạc Tiểu Thiến.

      Nhờ vào định vị phi cơ xác định được vị trí người cần tìm, hai người vẫn ngồi trực thăng tìm đến đây.

      Lúc này mưa ngớt lại.

      “Mau nhìn phía trước.”

      Nương theo ánh sang từ trực thăng, Lãnh Tử Mặc tinh mắt nhìn thất dấu vét đất đá sườn núi bên quốc lộ.

      Ngọn đèn chiếu qua đất đá ven đường có chỗ phản quang lại ràng.

      Lãnh Tử Mặc chiếu đèn pin tới, nương theo ánh đèn, tinh mắt nhìn thất khối đất đá xe biển số xe, bên cạnh có thể nhìn thấy được lốp xe, đó là chiếc xe bị đất đa vùi lấp.

      Xuyên V09…

      Số phía sau biển xe còn thấy , nhưng biển số xe lúc nãy tiểu Chu cho biết hoàn toàn trùng khớp.

      “Hạ xuống!”

      Lãnh Tử Mặc hét lên.

      Trực thăng chậm rãi hạ xuống, đợi trực thăng dừng hẳn, Lãnh Tử Mặc từ trực thăng nhảy xuống, về phía xe van.

      Chạy vội tới chỗ biển số xe, Lãnh Tử Mặc đưa đèn pin ném qua mọt bên, lập tức dùng hai tya nhanh chóng chùi vết bùn bảng số.

      Lớp bùn được chùi hết, nửa bảng số xe phía sau ra.

      Xuyên V09472!

      Lúc thấy bảng số xe, Lãnh Tử Mặc cả người đểu thấy lạnh.

      Chiếc xe này đúng là chiếc mà tiểu Chu bảng số xe cho ,đây là xe của Lạc Tiểu Thiến.

      “Tiểu Thiến…” Lãnh Tử Mặc suy sụp vô lực ngã ngồi bùn, đột nhiên lại đứng lên. Hai tay vội vàng dỡ tảng đá lớn bên cạnh, “Tiểu Thiến đừng sợ, đến đây, cứu em ra…”

      “Lãnh tiên sinh!” phi công chỉnh xong đèn, đem theo cái xẻng lại.

      Vốn Lãnh Tử Mặc nghe thấy gì, chỉ biết dồn sức dùng tay dỡ bỏ hòn đá, nhánh cây, bùn sình…

      Ngón tay bị đá vụn đâm rách da, mũi nhọn cây đâm vào nhưng vẫn hồn nhiên cảm giác gì.

      “Tiểu Thiến, cố chịu, cho em biết, em là của , cho phép của , em phải sống khỏe mạnh, được chết…”

      Phi công đứng bên cạnh nghe lời trong miệng liền kinh hãi, lập tức đến phía bên kia liều mạng đào bới.



      của núi.

      Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, thấy được ánh đèn con đường ngoằn ngoèo kia, liền dừng chân, sau đó liền buông dù ra chạy vào trong mưa.

      Xuyên qua con đường ngoằn ngoèo, cách mưa bụi, nhìn bóng người phía xa sườn núi, chạy càng nhanh hơn.

      Xuyên qua tầng mưa bụi, nhìn thấy người.

      Người nọ nửa quỳ đất đá, dùng hai tay dỡ tảng đá ra.

      người mặc áo mưa quân dụng, mũ sớm rớt xuống người, mặc kệ cho mưa rơi xuống.

      Xa xa từng ánh đèn trực thăng chiếu thẳng vào gò má tràn đầy nước bùn mặt, nhưng vẫn đẹp trai vô cùng như vậy, liếc mặt cái liền nhận ra người nọ là Lãnh Tử Mặc.

      “Tử Mặc, Tử Mặc…”

      mừng rỡ kêu tên , chạy về phía .

      Lãnh Tử Mặc dồn sức đẩy khối đá kia ra, lấy tay nâng lên khối lớn đầy bùn sình, bên tai nghe được giống như có người gọi tên , ngẩn người.

      “Tử Mặc!”

      Lúc này đây, thanh kia ràng hơn.

      quay lại, nhìn về phía truyền ra thanh kia.

      Trong mưa, thân ảnh chạy nhanh về phía .
      Tina Bui, mattroiden2810baoyeubaoyeu thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Cuối cùng cũng tìm được nhau rồi, tiếc cho Tiêu Dương quá soái ca vậy mà số chỉ làm nam phụ

    4. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 357: Thân thể khỏe.


      Ngọn đèn xuyên qua mưa bụi chiếu lên người kia, người của đầy bùn sình, nhưng trong ánh đèn nhấp nháy giống như lấp lánh.

      “Tử Mặc!”

      gọi tên , thanh tràn đầy vui sướng.

      !

      Lãnh Tử Mặc mừng như điên, bỏ khối bùn trong tay, chạy nhanh đến đón .

      “Tử…”

      Trợt chân cái, Lạc Tiểu Thiến vấp ngã trong bùn, sau đó lại đứng lên tiếp tục nghênh đón , chạy vọt tới trước mặt , chút nghĩ ngợi liền đưa tay bổ nhào vào trong lòng , ôm chặt lấy thắt lưng .

      Ôm lấy người ẩm ấp, lạnh như băng kia vào lòng, Lãnh Tử Mặc siết chặt tay lại.

      Tiêu Dương từ dưới dù ngẩng mặt lên, nhìn đôi nam nữ dính đầy bùn sình thở phào nhõm, cười khẩy cái, tay bung dù, y đưa tay vào túi lấy ra hộp thuốc lá lại phát thuốc bên trong sớm bị mưa làm ướt cũng thể hút được.

      “Khụ!” phi công trực thăng vội lại, ho tiếng, “Lạc tiểu thư, xin hỏi trong xe còn người nào ?”

      ta cũng cảm động cho đôi nam nữ này, nhưng mà bây giờ cứu người có vẻ quan trọng hơn.

      Nghe được thanh của ta, Lạc Tiểu Thiến vội vàng ngẩng mặt từ trong lòng Lãnh Tử Mặc, “ cần lo lắng, lúc xe chúng tôi gặp nguy, chúng tôi rời khỏi xe, trong xe có ai.”

      Phi công vừa muốn gì, bộ đàm người vang lên.

      “Hắc ưng, Hắc ưng, Báo đốm gọi Hắc ưng!”

      “Hắc ưng nghe, Báo đốm !”

      xong nhiệm vụ hay chưa, chỗ này của tôi cần có trực thăng giúp.”

      mau cứu người , cách đây xa có xe đậu, chúng tôi lái xe quay về thị trấn là được, bên kia cửa núi rất an toàn!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng .

      “Giúp tôi nhắn Tử Duệ, chỗ này của tôi tất cả đều thuận lợi.” Lãnh Tử Mặc đưa tay về phía ta, “Cám ơn!”

      “Đây là việc chúng tôi phải làm!” Phi công bắt tay , khuôn mặt trẻ tuổi ý cười, “Còn nữa, Lãnh Tử Mặc tiên sinh, tôi là người hâm mộ nhạc của ngài, tôi rất vui khi có thể giúp ngài!”

      Thu bàn tay về, ta hướng Lãnh Tử Mặc chào cái quân lễ, xoay người chạy về phía phi cơ.

      Lãnh Tử Mặc liền cởi áo mưa quân dụng người ra khoác lên người Lạc Tiểu Thiến.

      “Nhưng mà …”

      Lạc Tiểu Thiến nhìn quần áo đơn bạc bên trong của .

      nhiều quá!”

      Lãnh Tử Mặc bá đạo kéo vạt áo mưa, cài cúc áo lại.

      cái dù lặng lẽ che đầu .

      Lãnh Tử Mặc quay mặt, nhìn về phía Tiêu Dương đến bên cạnh hai người.

      Lạc Tiểu Thiến vội vã mở miệng giải thích, “Cái kia, chúng em…”

      thôi, về trước rồi hãy !” Lãnh Tử Mặc đưa tay kéo mũ áo mưa lên đầu , ánh mắt thản nhiên xẹt qua Tiêu Dương, “Tiêu Dương thân thể cậu khỏe, cậu che cho cậu trước !”

      Thân thể yếu?

      Tiêu Dương nhìn hướng hai người , nhún nhún vai, che dù đuổi theo.

      Ba người nhanh chóng trở lại chỗ đậu xe việt dã, Lãnh Tử Mặc ôm lất Lạc Tiểu Thiến ngồi vào phía sau, Tiêu Dương an vị ghế lái.

      “Đá rơi?”

      Lúc Tiêu Dương khởi động xe, Lãnh Tử Mặc liền nhìn qua hòn đá bên xe

      Lạc Tiểu Thiến gỡ mũ áo mưa xuống, “Vâng, lúc ấy có chút mạo hiểm.”

      Ánh mắt của Lãnh Tử Mặc xẹt qua chỗ ngồi phó lái đọng nước bên , ngẩng mặt lên từ trong kính chiếu hậu nhìn Tiêu Dương, cặp mắt liền thâm trầm.

      có thể tưởng tượng được đại khái tình cảnh lúc ấy.



      Chương 358: Ấm áp chút giống như vậy.

      biết lái xe nên đương nhiên hiểu được người lái xe khi gặp nguy hiểm phía trước đều theo bản năng đánh tay lái về trái, như vậy có thể bảo vệ cho mình an toàn, nhưng mà hướng dừng chiếc xe cho thấy, lúc ấy Tiêu Dương đánh tay lái sang bên phải, còn mình đối diện với nguy hiểm, bảo đảm an toàn cho Lạc Tiểu Thiến.

      Tiêu Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau trong kính chiếu hậu.

      đến trường tiểu học đúng ?” Lạc Tiểu Thiến bên hỏi, “Tiểu Chu cùng bọn thế nào rồi, có việc gì chứ?”

      Lãnh Tử Mặc thu hồi ánh mắt, “ có việc gì, trường tiểu học cùng thôn đều rất an toàn.”

      Tiêu Dương cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu xe lại, lái về phía huyện thành.

      “Hai người muốn quay về trường học?” Lãnh Tử Mặc hỏi.

      “Em tìm được rồi.” Lạc Tiểu Thiến giọng .

      “Tìm ?” Lãnh Tử Mặc xoay mặt, đôi mắt đen như mực thâm thúy nhìn vào mắt .

      “Em biết đến trường tiểu học, sợ tìm em thấy mà lo lắng.” Lạc Tiểu Thiến đỡ lấy cánh tay của , nhìn thấy vết máu tay, lo lắng nhíu mày, “Tay sao lại bị thương…”

      “Chỉ là vết thương thôi, có gì.” Lãnh Tử Mặc nâng tay ngả đầu vào ngực mình, “Tiêu Dương, đêm nay làm phiền cậu, nha đầu ngốc nhà tôi luôn thích thích tinh nghịch.”

      cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhà tôi” , ý muốn tuyên bố quyền sở hữu.

      Tiêu Dương lái xe vào đường chính, cười , “Lãnh tổng cần khách sáo với tôi như thế, với quan hệ riêng tư của tôi cùng Tiểu Thiến, chỉ ấy muốn tìm người, mà ấy muốn đâu tôi cũng theo.”

      Bốn chữ “quan hệ riêng tư” , Tiêu Dương như là nghiến răng mà .

      khí trong xe ô tô ràng khẩn trương hơn.

      Lạc Tiểu Thiến cảm nhận được khí quái dị trong xe, nhìn Tiêu Dương rồi lại nhìn Lãnh Tử Mặc, muốn mở miệng điều gì đối để dịu khí trong xe, nhưng nghĩ thế nào lại thấy mũi ngứa liền hắt xì cái to.

      “Lạnh sao?” Tiêu Dương mở nhiệt độ ấm hơn, " cnhr chế đô sưởi ấm giúp em!"

      Lãnh Tử Mặc đưa tay đem ôm vào trong lòng, “Như vậy mới ấm nhanh hơn!”

      Lạc Tiểu Thiến bị ôm vào trong ngực, mặt nóng lên lại có chút dở khóc dở cười.

      Hai người này trời sinh là oan gia, như thế nào đến cùng nhau lại còn tranh nhau tôi dưới?

      Cũng may là mưa dần, Tiêu Dương rất nhanh lái xe trở về bệnh viện nhân dân.

      Xe dừng lại, Lạc Tiểu Thiến liền gấp gáp kéo Lãnh Tử Mặc hướng phía phòng khám, “Vết thương tay phải lập tức xử lý chút.”

      Tuy rằng tự mình là vết thương có vấn đề gì, Lãnh Tử Mặc vẫn rất nghe lời theo về phía phòng cấp cứu.

      Trong ngoài phòng cấp cứu lúc này đều kín người hết chỗ, tất cả bác sĩ cùng y tá đều bận rộn bởi vì do đất lở, có ít người bị thương đều phải nhập viện.

      Lãnh Tử Mặc nhìn hành lang chật chội, dừng chân, “Được rồi, hay là chúng ta tìm cái khách sạn nghỉ ngơi chút !”

      “Lúc nãy tôi có đem theo túi sơ cứu xe!” thanh của Tiêu Dương truyền đến từ phía sau.

      lần nữa ba người trở về xe, Tiêu Dương liền lấy cái túi cấp cứu từ trong cốp xe ra.

      Đây là do lúc đến Tứ Xuyên để thảo luận hạng mục văn hóa, trợ lý của ta lo ta đến vùng cao nguyên nên đặc biệt chuẩn bị cho ta túi cấp cứu.

      “Cám ơn!”

      Lạc Tiểu Thiến nhận túi cấp cứu mở ra, lấy bông y tế giúp Lãnh Tử Mặc xử lý miệng vết thương.

      Tài xế lúc nãy bị Tiêu Dương đuổi lúc nãy ngồi lại xe, “Tiêu Dương, chúng ta đâu?”

      “Về khách sạn chúng ta nghỉ lúc trước nghỉ ngơi chút chứ?” Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên hỏi.
      Trúc KhảiHằng Lê thích bài này.

    5. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 359: Em bảo phải làm sao bây giờ

      “Được!” Tiêu Dương ngồi ở ghế phụ lái đáp lời, tài xế lái xe chạy ra khỏi cửa bệnh viện.

      Lúc xe chạy đến khách sạn, Lạc Tiểu Thiến ngồi ở ghế sau giúp Lãnh Tử Mặc xử lý xong vết thương tay, dán băng gạc lên.

      Bọn họ cùng nhau xuống xe, tài xế đem hành lý trong cốp sau vào sảnh chính.

      Vừa lúc Chu Đồng vội vã từ trong ra, nhìn thấy bọn họ, mừng rỡ tiến đến.

      “Tiểu Thiến, Lãnh tổng, Tiêu Dương, các người trở về tốt quá!”

      “Tiểu Chu cùng trường tiểu hoc đều sao, cần lo lắng!” Lạc Tiểu Thiến dừng bước lại, “Tiểu Mỹ thế nào rồi?”

      “Vữa nãy tỉnh lại, bây giờ ngủ, tôi vừa mới đưa tài xế bị thương về nhà, lúc này về để thay quần áo để qua thay cho bác sĩ Tống về nghỉ ngơi!” Chu Đồng liếc mắt nhìn Lãnh Tử Mặc cùng Tiêu Dương phía sau , xoay người đến trước giúp mấy người mở cửa phòng, dặn dò mấy người nghỉ ngơi cho khỏe rồi đem chìa khóa phòng đưa cho Lạc Tiểu Thiến mới tới bệnh viện.

      Mấy người lên lầu, Lạc Tiểu Thiến lấy hai chiếc chìa khóa phòng đưa cho Tiêu Dương cùng tài xế, “Đêm nay phải cảm ơn hai người, muộn rồi, hai người tắm trước rồi nghỉ ngơi buổi tối cho khỏe .”

      Tiêu Dương lấy chìa khóa phòng cười với Lạc Tiểu Thiến, “Được, sáng mai gặp!”

      Nhìn hai người rẽ vào hai hành lang khác để vào phòng mình, lúc này Lạc Tiểu Thiến mới lấy chìa khóa trong tay mở cửa phòng sắp xếp sẵn cho Lãnh Tử Mặc, đẩy cửa vào, “Nơi này điều kiện có hạn, nhưng cũng coi như sạch …”

      Mới được phân nửa, bị đôi tay kéo qua, lại lần nữa được ôm chặt vào trong ngực.

      Lãnh Tử Mặc khẩn trương ôm lấy , Lạc Tiểu Thiến chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị ôm nát.

      “Tử Mặc, xin lỗi!”

      ở trong lòng giọng áy náy .

      “Ngu ngốc!” Lãnh Tử Mặc ảo não mắng, “ biết, em là muốn giúp đỡ người khác nhưng mà còn em sao, nếu em gặp chuyện may phải làm sao bây giờ?”

      “Em có vĩ đại như vậy!” Lạc Tiểu Thiến dán mặt tại lồng ngực của , “ bé kia mất cha, mẹ lại bệnh nên em cảm thấy nếu bé gặp chuyện may, mẹ của rất đau buồn…”

      Lãnh Tử Mặc mạnh mẽ năm lấy vai , đem từ trong ngực kéo ra.

      “Vậy sao, nếu em gặp chuyện may, phải làm sao bây giờ? Lúc nhìn thấy chiếc xe bị chôn vùi kia, em có biết tâm trạng thế nào ? Lúc ấy cực kỳ hối hận muốn chết, hối hận vì sao lại để cho em tới đây, rất sợ hãi, nếu về sau có em, phải làm gì bây giờ? Lạc Tiểu Thiến, em muốn phải làm sao?”

      Ánh mắt có tức giận, nhưng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ cùng đau lòng.

      bé này có tình trạng giống , có thể tưởng tượng được tâm trạng ngay lúc đó của , vốn là có sai, nhưng vẫn rất tức giận, tức vì chuyện cứu người mà tức vì biết quý trọng bản thân mình.

      Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, được lời nào.

      xin lỗi.” Ba chữ kia, với quá nhiều lần.

      Bởi vì ở trước mặt có đủ tự tin, chưa hề nhận ra rằng, trở nên quan trọng đối với .

      Ánh mắt đau xót, yếu hầu cùng ngực đều khó chịu, giống như thể thở được.

      Nhìn nước mắt trong mắt , Lãnh Tử Mặc cả kinh, vội vàng thả lỏng tay.

      “Em làm sao vậy, có phải doạ em sợ hay ?”

      Lạc Tiểu Thiến ra lời, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.

      “Em khó chịu ở chỗ nào, có phải lúc nãy bị thương ?” Lãnh Tử Mặc càng lo lắng hơn, kéo cổ tay , xoay người về phía cửa, “, đưa em đến bệnh viện.”

      Chương 360: có thể… tức giận sao.

      “Tử Mặc!”

      Lạc Tiểu Thiến nhào tới, giữ chặt lấy bàn tay , quay đầu bổ nhào vào lồng ngực , khóc to lên.

      Nghe tiếng khóc của , Lãnh Tử Mặc đau lòng biết nên làm thế nào mới tốt, ôm đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận đưa tay lau nước mắt cho , giọng điệu vô cùng ôn nhu, “Đừng khóc, vừa rồi khống chế được, phải trách em, em đừng khóc…”

      phải lỗi của …” Lạc Tiểu Thiến ngước khuôn mặt trần đầy nước mắt, hướng nhăn nheo cười cái, “ đúng, là em ngu ngốc, là em khốn khiếp… Về sau em bao giờ như vậy nữa, em chăm sóc bản thân tốt, để cho lo lắng…”

      lần lại lần, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, đều đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, hại lo lắng khổ sở, về sau bao giờ để chuyện như vậy phát sinh nữa.

      Bởi vì còn đơn nữa.

      , chuyện còn liên quan đến người nữa.

      thể để bị thương nữa, để bản thân khổ sở nữa, phải là bởi vì sợ hãi mà tổn thương chính mình, bởi vì biết người bởi vì mà đau lòng.

      bên khóc bên cười, vất vả mới khống chế được cảm xúc.

      “Thân thể của em sao chứ?” Lãnh Tử Mặc vẫn có chút yên lòng.

      “Chỉ là kiềm được nước mắt thôi!” lau mặt, ngượng ngùng .

      “Em là con bé ngu ngốc!” dở khóc dở cười chửi tiếng, nhàng ôm vào lòng, vỗ lưng giống như dỗ trẻ , “Chuyện này trách em, là lỗi của , hẳn là nghĩ cách khác, hoặc là trực tiếp cho em biết, nên gạt em, đây đại khái là ông trời đối với cảnh cáo, về sau lừa em nữa…”

      Nghe , cảnh cáo… các loại, Lạc Tiểu Thiến có ngút ngây thơ.

      đưa tay xoa mũi, để ý thấy người mình còn khoác âu phục của Tiêu Dương, vội vàng rời khỏi lòng đứng dậy.

      Lãnh Tử Mặc ngẩn ra, “Làm sao vậy?”

      Lạc Tiểu Thiến cởi áo khoác âu phục của Tiêu Dương xuống, le lưỡi với , “Em muốn mặc cái này nữa!”

      “Quả nhiên là ở cùng nhau lâu ngày, ngay cả cũng ngốc luôn rồi, mau khoác thêm áo vào, coi chừng bị lạnh!” Lãnh Tử Mặc tự trách đứng lên lấy áo khoác choàng lên vai , “Trở về phòng của em tắm nước ấm rồi thay bộ quần áo sạch rồi lại qua đây.”

      “Vậy cũng tắm , em xem có quần áo nào mặc được !” Lạc Tiểu Thiến được hai bước đột nhiên dừng lại, nghiêm nghị nhìn , “Em còn có chuyện…”

      “Tắm rửa trước rồi sau, đừng để bị cảm, nơi này là cao nguyên, bị cảm rất phiền toái.” Lãnh Tử Mặc.

      được!” Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt nghiêm túc, “Có chuyện bây giờ em phải cho biết.”

      “Được!” Lãnh Tử Mặc kéo đến bên giường ngồi xuống, lại kéo chăn giường khoác lên người , cẩn thận bao lại, lúc này mới lên tiếng, “Bây giờ em !”

      “Ừ, cái kia….” Lạc Tiểu Thiến có chút khẩn trương mím môi, “ có thể… tức giận được ?”

      cam đoan tức giận!” Lãnh Tử Mặc đưa tay phải lên.

      Lạc Tiểu Thiến vẫn có chút do dự, “ ra cũng có thể tức giận, nhưng trước tiên phải nghe hết lời em , sau đó rồi tức giận, nhưng được hiểu lầm em.”

      “Em muốn bức gấp đến chết sao?” Lãnh Tử Mặc ngồi xổm xuống, “ tai, em nghe cho kỹ, bất cứ chuyện gì đều cam đoan tức giận, hiểu lầm, yên lặng bình tĩnh nghe hết lời em , được chưa?”
      Trúc Khải, mattroiden2810Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :