1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 344: Mất liên lạc

      Editor: Duyenktn1

      Trở lại phòng làm việc, Lãnh Tử Mặc ngay lập tức ngồi trước máy vi tính, mở website xem.

      Quả nhiên, các diễn đàn, phần lớn dư luận chuyển sang hướng bình luận tích cực.

      nhàng thở ra sau đó dựa vào ghế, Lãnh Tử Mặc giơ tay lên xoa xoa chiếc cổ đau mỏi của mình, từ khi chuyện này xảy ra, vẫn luôn tìm cách đối phó, hai ngày nay cũng ngủ quá ba giờ, khó tránh khỏi mệt mỏi.

      Điện thoại di động vang lên tới, nhìn thấy là điện thoại của Lãnh Tử Nhuệ, giơ ngón tay lên ấn nhận điện thoại.

      “A lô?”

      “Kết quả sao rồi?”

      “Còn tốt hơn so với dự tính của tôi!”

      “Vậy tốt quá!” Ở đầu bên kia điện thoại Lãnh Tử Nhuệ thở phào cái, “ như vậy em có thể yên tâm cứu nạn ở Tứ Xuyên.”

      Tứ Xuyên?

      Cứu nạn!

      Lãnh Tử Mặc đột nhiên ngồi thẳng người dạy, “Có chuyện gì vậy?”

      Giọng của Lãnh Tử Nhuệ hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Em vừa mới nhận được điều lệnh, vùng Tây Nam Tứ Xuyên do có mưa to dẫn đến sạt lở đất, gặp thảm họa lớn, đúng lúc bộ đội của em huấn luyện ở vùng lân cận, cho nên tạm thời được điều động sang cứu trợ, em phải chỉ huy trường.”

      “Vùng Cam Tư như thế nào?” Lãnh Tử Mặc vội vàng truy hỏi.

      tại em chỉ biết là đập nước giữa hai xã vùng núi của huyện Cam Tư bị vỡ, tình huống cụ thể thế nào em cũng , có chuyện gì sao?” Nghe thấy giọng của có cái gì đó đúng, Lãnh Tử Nhuệ nghi ngờ hỏi.

      “Nha đầu kia ở Cam Tư!” Lãnh Tử Mặc cầm áo khoác được vắt ở ghế dựa lên, “Bây giờ tôi liên hệ luôn với ấy, cậu ở chỗ nào?”

      “Em đường tới quân khu” Giọng của Lãnh Tử Nhuệ bao trùm bất an, “ đưa ấy trốn ở chỗ nào?”

      Với trí thông minh của , khó hiểu khi Lãnh Tử Mặc cố ý tìm lý do sắp xếp cho Lạc Tiểu Thiến đến Cam Tư, để né tránh phóng viên.

      “Tôi muốn cho ấy biết, nên tạm thời điều động ấy đến đó để tham gia hoạt động công ích của công ty!” Lãnh Tử Mặc lao nhanh ra khỏi phòng họp, “Bây giờ tôi lập tức lái xe đuổi tới quân khu, cậu chờ điện thoại của tôi!”

      Cúp điện thoại, chạy vội vào thang máy, nhanh chóng bấm số điện thoại của Vu Đồng.

      “Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được!”

      Lông mày Lãnh Tử Mặc cau chặt lại, lập tức bấm điện thoại gọi cho Trác Á nam, “Lập tức gửi số điện thoại của Tiểu Chu phụ trách hoạt động ở Cam Tư cho tôi, nhanh lên, ngay lập tức!”

      Ở bên kia, Trác Á Nam vui vẻ với vài người bạn, vốn có phần say, nghe thấy câu này, lập tức tỉnh rượu mấy phần.

      “Lãnh tổng, có phải xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Tứ Xuyên có tai nạn sụt lở đất diện rộng, tôi muốn biết bọn họ có an toàn hay !”

      Lần này, Trác Á Nam hoàn toàn tỉnh rượu.

      “Như vậy , tôi lập tức liên hệ với bọn họ, sau đó gọi lại cho !”

      “Được!”

      Cúp điện thoại xong, chạy thẳng đến bãi đỗ xe, Lãnh Tử Mặc bỏ điện thoại xuống khởi động ô tô.

      Xe thể thao màu đen giống như con ngựa hoang đứt dây cương, lao ra khỏi bãi đỗ xe, đường vọt lên đường cao tốc.

      ...

      Cam Tư, Tứ Xuyên.

      Lạc Tiểu Thiến giơ tay lên gạt nước mưa mặt, dán sát mặt vào kính thủy tinh nhìn ra ngoài của sổ.

      “Vu Đồng, nghe thấy gì ?”

      “Cái gì?” Vu Đồng ôm Tiểu Mỹ ngước mắt lên nhìn.

      “Giống như có thình gì đó, gần giống như sóng biển...” Lạc Tiểu Thiến đem mắt tiến đến gần kính thủy tinh hơn, qua màn mưa nhìn ra ngoài cửa xe.

      Ngoài cửa xe, đột nhiên mưa to gió lớn.

      bên sườn núi, nước mưa như dòng suối chảy xuống, ào ào đập vào bánh xe, tài xế nắm chặt tay lái, dám lới lỏng.

      Ở gần đó, tia chớp sáng lên.

      Chương 345: Gặp mặt tử thần

      Editor: Duyenktn1

      Nhờ vào ánh chớp, Lạc Tiểu Thiến nhìn thấy sườn núi phía trước, có cây đại thụ nhanh chóng lao xuống.

      Đó là... Sạt lở đất!

      “Dừng xe! Nhanh dừng xe!”

      Trong lòng kinh hãi, theo bản năng thét chói tai.

      đường toàn bộ đều là nước mưa và lá rụng, căn bản nhìn đường, tuy rằng trong lòng hoảng hốt, xe lại cũng nhanh, nghe thấy tiếng hét của Lạc Tiểu Thiến, tài xế lắp bắp kinh hãi, đạp mạnh phanh lại.

      Mặt đường trơn ướt, làm cho tiếng phanh xe nghe chói tai, xe tải lao về phía trước mấy mét mới dừng lại.

      sườn núi, xen lẫn những tảng đá to là các loại đất bùn cùng nhau ùn ùn kéo xuống, đá và nước bùn bắn lên đập vào thân xe, phát ra những tiếng kêu vang dội, cửa kính thủy tinh phía trước bị mở tung, tài xế nâng tay che mặt, nước bùn và thủy tinh thi nhau bắn vào.

      Xe tải trượt sang phía bên cạnh hai mét mới dừng lại.

      Qua cửa kính vỡ tan, dựa vào ánh chớp, bốn người đều nhìn thấy, con đường phía trước bị cây to bị đất đá cuốn trôi chắn ngang đường…

      Cũng may, Lạc Tiểu Thiến chú ý đến tình hình phía triền núi, đúng lúc bảo dừng xe, xe tải chỉ bị nước bùn và đất đá bắn vào nếu như phanh chậm lại chút nữa, chỉ sợ hậu quả của bọn họ cũng giống như những ngọn cây này.

      “Mọi người có làm sao ?”

      Lạc Tiểu Thiến từ ghế ngồi sau đứng thẳng lên, vừa rồi bị đụng xe, theo bản năng bổ nhào ra bảo vệ Vu Đồng và Tiểu Mỹ, đầu nặng nề bị đập vào cửa xe phía trước, tuy bị chảy máu, nhưng cũng bị đau buốt.

      “Chúng tôi sao, ba người thế nào?”

      Bác sĩ Tống giúp tài xế xe kiểm tra miệng vết thương tay chút, nhanh chóng lấy băng gạc bên trong hòm thuốc giúp băng bó.

      “Chúng tôi cũng có việc gì!.” Lạc Tiểu Thiến nhìn thiết bị chắn gió bị vỡ vụn phía trước, “Có thể mở xe ra được ?”

      mở ra được, đường phía trước bị chắn, hơn nữa thân xe cũng bị chon vùi nửa rồi!” Tài xế híp mắt quan sát tình hình bốn phía, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, nhìn xem, “Bây giờ cột sóng chắc bị hỏng, điện thoại di động ở nơi này cũng có tín hiệu!”

      Vu Đồng và Chu tiên sinh cũng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên điện thoại di động đều có tín hiệu.

      "Tiểu mỹ như thế nào?" Lạc Tiểu Thiến mượn tống bác sĩ đèn pin nhìn xem Vu Đồng hoài trung tiểu mỹ.

      “Tiểu Mỹ thế nào rồi?” Lạc Tiểu Thiến mượn đèn pin của bác sĩ Tống nhìn Tiểu Mỹ trong ngực Vu Đồng.

      Bác sĩ Tống cũng bò qua, thay kiểm tra chút, “Hôn mê sốt, phải nhanh chóng giải phẫu.”

      Tài xế nhìn các thiết bị định vị ở xe, “Chúng ta còn cách đường chính xa, chỉ cần về phía trước 1 km là có thể đến đường huyện, nếu có thể bắt chiếc xe, chắc là còn kịp!”

      “Ba người cõng Tiểu Mỹ, tôi trước đón xe!” Lạc Tiểu Thiến dùng lực đẩy cửa xe ra, bên ngoài bị đất đá che lại, làm sao có thể đẩy ra được, chỉ có thể hạ cửa kính xe xuống, từ đó bò ra ngoài.

      “Tiểu Thiến, quá nguy hiểm!” Vu Đồng giữ chặt cánh tay của .

      Ai biết phía trước gặp phải tình huống gì, có dám cam đoan tiếp theo bọn họ vẫn còn may mắn như vậy?

      “Chúng ta có thể ở chỗ này chờ cứu viện, nhưng Tiểu Mỹ đợi được!” Lạc Tiểu Thiến liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ ngất trong lòng “Tôi thể trơ mắt nhìn bé chết!”

      “Tiểu Thiến, cầm cái này !” bác sĩ Tống đưa cho chiếc áo mưa và cái đèn pin, “ yên tâm, chúng ta nhất định mang Tiểu Mỹ tới đó!”

      “Được!” Lạc Tiểu Thiến nhận áo mưa và đèn pin, “Tôi ngăng được xe!”

      Chui ra khỏi cửa kính xe, dẫm qua nước bùn, mặc áo mưa cầm tay, Lạc Tiểu Thiến nắm chặt đèn pin, khó khăn vượt qua đám bùn lầy về phía trước.

    2. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 346: Cánh cửa thiên đường rộng mở

      Editor: Duyenktn1

      Đất đá dưới chân cũng hề kiên cố, thỉnh thoảng chân nhẵm phải bùn lầy, nhưng mà sau khi qua trăm mét, cuối cùng cũng qua vũng bùn lầy, đường ở phía trước tương đối sạch , toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

      Xoay mặt, nhìn về phía trước, mấy người nâng Tiểu Mỹ từ trong xe ra, Lạc Tiểu Thiến nắm chắc cổ áo, nhanh chóng chạy về phía đường lớn.

      Nếu như bình thường, kilomet đối với Lạc Tiểu Thiến mà cũng chẳng tính là quãng đường xa.

      Thế nhưng ở trong đêm mưa gió như thế này km lại giống như phải vòng trái đất.

      Cuối cùng cũng ra đến ngã ba, Lạc Tiểu Thiến nhìn đường lớn nhưng trong lòng cũng dâng lên nổi chút vui sướng nào.

      Hai bên đường là mảnh tối đen, ngay cả bóng đèn cũng có, phải chỗ nào để bắt xe chứ?!

      Xe à, xe à, nhanh tới !

      Khóe mắt sáng lên, nhìn thấy hai ánh đèn, Lạc Tiểu Thiến mừng rỡ trong lòng, lập tức xông lên phía trước, lắc đèn pin.

      “Dừng xe, dừng xe!”

      Ô tô đến gần, nhưng mà, căn bản có dấu hiệu dừng xe, mà chạy nhanh qua Lạc Tiểu Thiến.

      “Này!”

      Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng đuổi theo, dựa vào ánh đền, chỉ thấy cửa thủy tinh phía bên phải của ô tô vươn ra bàn tay.

      Đó là bàn tay trắng nõn, bốn ngón khép lại, chỉ có ngón tay ở giữa sơn móng tay màu đỏ chói dựng thẳng lên.

      Đêm mưa như vậy, tài xế chỉ coi Lạc Tiểu Thiến là có ý tốt đón xe.

      Đèn sau xe ô tô biến mất giữa màn mưa bụi, Lạc Tiểu Thiến bất đắc dĩ cắn răng, lập tức xoay người, về phía trước phía bên tay phải, đúng lúc, lờ mờ nhớ được ở gần đây hình như có trạm xăng, có lẽ có thể đến đó thử vận may.

      Chạy thẳng về phía trước, cũng thấy bóng dáng trạm xăng dầu nào.

      thực tế, đúng là ở phía trước có trạm xăng, chẳng qua là, bởi vì lúc ấy ngồi xe, nên tưởng khoảng cách rất gần, ra, trạm xăng dầu này cách nơi này những mười mấy km, chạy lúc làm sao mà đến được?

      Trượt chân, thân thể Lạc Tiểu Thiến bổ nhào về phía trước, hoảng loạng lấy tay chống đỡ, may mà có ngã xấp xuống, đèn pin từ tay văng ra, rơi mặt đất, vỡ vụn và hư hại.

      Trong nháy mắt, bốn phía là mảnh tối tăm.

      thở gấp từ mặt đất đứng lên, trong màn mưa bụi dày đặc, loáng thoáng phía trước có ánh đèn, tới.

      Trong mưa bụi, ánh đèn càng ngày càng gần.

      Lạc Tiểu Thiến trong lòng vui vẻ, lập tức đứng lên, đến giữa đường cái, tiền đến gần ánh đèn, giơ hai tay ra.

      “Dừng lại, dừng lại, nhất định phải dừng lại!” giọng tại cầu nguyện.

      Tiếng phanh xe vang lên, xe việt dã cách người chỉ còn nửa mét dừng lại.

      điên à, muốn sống nữa!” Tài xế tức giận đẩy ra cửa xe.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt vui mừng tiến lên, gắt gao nắm lấy cửa xe của đối phương, “Van cầu , van cầu , nhất định phải cứu mạng, tôi phải người xấu, phải, bên kia có đứa bé bị viêm ruột thừa cấp tính, chậm chút nữa, bé mất mạng ...”

      Sợ đối phương tin tưởng mình, lại bỏ giống chiếc xe kia, giơ tay lên, bỏ mũ áo mưa ở đầu xuống, lộ ra mặt của mình.

      nhìn kỹ mà xem, tôi họ Lạc, tên là Lạc Tiểu Thiến, chính là ca sĩ Lạc Tiểu Thiến, tôi phải kẻ lừa đảo, phải phải, van cầu …”

      Người đàn ông ngồi ngủ ở phía sau bỗng dựng thẳng người lên, tháo bịt mắt xuống, “Lạc Tiểu Thiến?”

      ...

      ...

      -_-

      Chương 347: đúng là thiên sứ

      Editor: Duyenktn1

      “Đúng vậy, đúng là tôi!” Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, thấy khuôn mặt nghiệt của đối phương, nhất thời vui mừng cười rộ lên, “Tiêu Dương, ông trời ơi, đúng là thiên sứ, mau, mau tới giúp tôi cứu người!”

      Người đàn ông ngồi ở ghế sau, chính là Tiêu Dương, người tự xưng mình là thiên sứ tại Thiên Lãng Đình.

      Nhìn người trước mắt toàn thân ướt sũng, nhưng mặt lại mang theo tươi cười, Tiêu Dương cũng rất bất ngờ.

      “Tại sao cũng ở đây?!”

      “Đừng nhảm, cứu người trước !”

      Lạc Tiểu Thiến giơ tay lên gạt nước mặt xuống, mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh người , vội vã mở miệng, “ về phía trước khoảng nửa km, có con đường rẽ trái.”

      Tài xế nghi hoặc nhìn chút về phía ông chủ ngồi phía sau.

      Tiêu Dương đơn giản dứt khoát phun ra năm chữ, “Theo lời ấy mà làm!”

      Xe việt dã lập tức khởi động, chạy về phía Lạc Tiểu Thiến chỉ, Lạc Tiểu Thiến vịn vào ghế dựa, chăm chú quan sát đường phía trước, nhìn thấy xa phía trước, có ánh đèn pin di chuyển, lập tức kêu to lên.

      “Phía trước, dừng ở phía trước, dừng xe...” Bất chấp bên ngoài mưa, vội vàng mở cửa xe ra, “Vu Đồng, bác sĩ Tống, đến đây, nhanh lên xe!”

      Mọi người lập tức chạy tới, Lạc Tiểu Thiến giúp mở cửa xe, bác sĩ Tống ôm Tiểu Mỹ ngồi vào ghế trước, Vu Đồng đỡ tài xế bị thương ngồi vào ghế sau.

      Xe Cayenne gian tuy lớn, nhưng nhiều người ngồi như vậy, ghế sau cũng có chút chật chội.

      “Lạc Tiểu Thiến nhìn xe chật chội, “Mọi người trước, lúc nữa tôi tới!”

      “Như vậy sao được, mưa lớn như vậy, dầm mưa bị ốm!” Vu Đồng vội vàng dịch thân thể vào phía trong, “Mọi người dồn vào chút, có thể ngồi xuống!”

      sao, tôi có áo mưa!” Lạc Tiểu Thiến còn muốn từ chối, Tiêu Dương ngồi ngoài cùng cửa xe bên phải đẩy cửa xe ra, lấy tay lôi ngồi vào chân mình, oành cái đóng cửa xe lại, “Lái xe!”

      Tài xế xe quay đầu xe lại, chạy về phía thị trấn.

      Chuyện quá khẩn cấp, mọi người cũng thấy có cái gì, ngồi đùi Tiêu Dương, thân thể Lạc tiểu Tiến cứng đờ thẳng tắp, hai cánh tay bám chặt vào ghế ngồi phía trước, tránh cho thân thể tiếp xúc càng nhiều với .

      Tuy rằng cũng gặp mặt Tiêu Dương mấy lần, cũng coi như quen biết, nhưng cùng thân mật như vậy, thực có chút kịp thích ứng.

      “Lau cái mặt .”

      Tiêu Dương đưa cho chiếc khăn tay.

      “Cám ơn!” Lạc Tiểu Thiến khách khí nhận lấy, qua khe hở thấy mặt bác sĩ Tống và Tiểu Mỹ đều là nước mưa, lập tức đem khăn tay tới, cẩn thận lau mặt giúp bé.

      Tiêu Dương dựa vào ghế dựa, mắt hơi híp lại nhìn gò má của .

      tóc vẫn còn nước mưa, có giọt theo trán trượt xuống, chậm rãi chảy qua sống mũi, tới chóp mũi của tạo thành giọt trong suốt.

      Lạc Tiểu Thiến lúc này, toàn người đầy nước bùn, rất chật vật, nhưng trong mắt Tiêu Dương, lại cảm thấy giờ phút này, rất đẹp, đẹp nhất trong mấy lần gặp .

      Nhìn những giọt nước mưa đọng lại, cặp mắt hoa đào của Tiêu Dương sâu xa hơn mấy phần.

      ...

      ...

      Bắc Kinh, tại quân khu ở ngoại ô.

      Xe thể thao của Lãnh Tử Mặc gầm thét lao tới sân bay, xe còn chưa kịp dừng hẳn, đẩy cửa xe ra, nhanh đến chỗ Lãnh Tử Nhuệ bàn giao nhiệm vụ với cấp dưới.

      “Thế nào rồi, có tin tức gì chưa?” Lãnh Tử Nhuệ quay sang hỏi.

      “Điện thoại di động đều thể liên lạc được!” Lãnh Tử Mặc nhăn mày trả lời, mặt tràn đầy lo lắng.

      Vừa rồi Trác Á Nam gọi điện thoại cho , tất cả nhóm nhân viên công tác ở Cam Tư đều trong trạng thái thể liên lạc được, bởi vì mất điện, ngay cả trường tiểu học cũng thể liên lạc được.\

      ...

      ...
      Sweet you, yukikousoPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 348: Hai người đàn ông

      Editor: Duyenktn1

      “Sạt lở đất làm hỏng cột sóng, xem ra, bọ họ rời khỏi nơi xảy ra tai nạn này rồi.” Giơ tay lên, nhàng vỗ vào bờ vai của Lãnh Tử Mặc, Lãnh Tử Nhuệ thuận tay kéo lấy tay , “, lại lên máy bay thôi.”

      Ở bên kia, máy bay trực thăng sớm chờ sẵn.

      Hai người cùng lên máy bay trực thăng, máy bay, đội viên mặc quân trang đặc chiến mang đến cho hai người hai chiếc tai nghe.

      Lãnh Tử Nhuệ nhận tai nghe, đưa chiếc cho Lãnh Tử Mặc, đeo chiếc khác lên đầu của mình, rồi hướng vào đó , “Người của em đến nơi xảy ra tai nạn, tiến hành công tác khôi phục thông tin liên lạc, cần lo lắng, vừa rồi em nhận được báo cáo chi tiết, họ khu vực nông thôn này phải nơi xảy ra tai ương nặng nề nhất, nên chỉ bị cắt đứt liên lạc tạm thời.”

      “Tôi biết địa chỉ nơi đó, đến lúc đó, cậu hãy giúp tôi bố trí chiếc máy bay trực thăng.” Lãnh Tử Mặc .

      “Được!” Lãnh Tử Nhuệ gật đầu, sau đó liền hạ lệnh với phi công, “Xuất phát!”

      Máy bay trực thăng bay lên trời, bay về phía Tứ Xuyên.

      ...

      ...

      Trải qua hơn giờ lặn lội, xe cuối cùng cũng chạy đến thị trấn của huyện Cam Tư, thẳng đến bệnh viện nhân dân huyện.

      Lạc Tiểu Thiến lao xuống mở cửa xe ra, bác sĩ Tống liền ôm Tiểu Mỹ vọt vào phòng cấp cứu.

      “Tôi là bác sĩ, lập tức chuẩn bị giải phẫu, ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, tôi cho ấy uống thuốc chống viêm và hạ sốt, bây giờ tính huống rất ổn!” bác sĩ Tống lớn tiếng tình huống của Tiểu Mỹ với bác sĩ trực, bác sĩ và y tá của phòng cấp cứu lập tức bận bịu.

      “Tôi làm thủ tục nhập viện!” Lạc Tiểu Thiến xoay người về phía văn phòng, “Tên: Chu Tiểu Mỹ, nữ, tám tuổi, viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ chuẩn bị giải phẫu tại phòng cấp cứu…”

      Nhân viên y tế ghi bệnh án và chuẩn bị giấy tờ nhập viện, “Nộp tiền viện là 5000!”

      “Vâng!” Lạc Tiểu Thiến trả lời tiếng, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, “ chờ chút, tôi lấy tiền…”

      Tới gấp như vậy, căn bản cái gì cũng mang, nào có mang tiền viện phí, chỉ có thể hỏi xem bọn Vu Đồng có ai mang tiền.

      "Bằng này có đủ ?"

      chờ trả lời, cánh tay từ phía sau đưa tới, đặt xấp tiền mặt bàn.

      “Cám ơn, tôi nhanh chóng trả lại !” tiếng cám ơn với Tiêu Dương lười biếng đứng ở bên cạnh bàn, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng cầm lấy tiền mặt, đưa cho nhân viên thu tiền.

      Làm xong thủ tục nhập viện, Lạc Tiểu Thiến bước nhanh đến phòng cấp cứu, thấy tài xế xử lý miệng vết thương.

      "Tiểu Mỹ vào phòng giải phẫu, tầng ba!" Tài xế thấy , lập tức giải thích .

      lại chạy lên tầng ba, quả nhiên bên ngoài phòng giải phẫu, Bác sĩ Tống và Vu Đồng đều chờ ở ngoài.

      "Bác sĩ Tống, có việc gì chứ?" đến, nhìn ánh đèn sáng choang trong phòng giải phẫu, Lạc Tiểu Thiến lo lắng hỏi.

      " cần lo lắng, phải bệnh nặng gì, bé chỉ là phát sốt nặng dẫn đến hôn mê, có việc gì, tin tôi !” Bác sĩ Tống an ủi cười với , “Giày vò lâu như vậy, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi .”

      Lúc này Lạc Tiểu Thiến mới thoáng yên tâm, nghiêng người muốn ngồi xuống, chớp mắt liền thấy Tiêu Dương cởi âu phục của mình xuống đưa cho .

      " cần cần!" vội xua tay.

      Tiêu Dương cũng khỏi phân trần đem áo của mình khoác lên vai , "Tại sao các lại ở nơi này?"

      Vừa nãy tình huống khẩn cấp, cũng chưa hỏi tình huống của .

      “Tôi tới đây tham gia hoạt động ‘Đưa thư lên núi, kết quả đúng lúc gặp bé bị phát bệnh, lái xe tới đây lại gặp được lở đất!” Lạc Tiểu Thiến đơn giản qua tình hình chút, sau đó cười cảm kích với , “May mắn gặp được !”

      Chương 349: thể liên lạc được

      Editor: Duyenktn1

      “Đúng vậy!” Vu Đồng từ ghế đứng lên từ lâu, “Tổng giám đốc Tiêu, có lỗi, vừa rồi tình huống khẩn cấp, còn chưa tiếng cảm ơn với ngài!”

      “Chỉ là tiện tay giúp đỡ.” Tiêu Dương cười cười nhún vai.

      Lúc này, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, mấy y tá vội vã đẩy người toàn thân đầy máu và bùn từ trong thang máy lao ra, đẩy vào gian phòng giải phẫu khác.

      xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ Tống đứng lên, hỏi y tá từ bên ngoài vào.

      “Mấy xã lân cận đều xảy ra lở đất, bây giờ rất nhiều người bị thương, bệnh nhân này vừa mới được cứu thoát trở về!” Y tá vội vàng câu, lập tức liền vội vã rời .

      “Tiểu Chu và bọn sao chứ?” Lạc Tiểu Thiến lo lắng nhíu mày, “Vu Đồng, có mang điện thoại , nhanh gọi điện thoại hỏi xem!”

      Vu Đồng vội lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tuy có túi bảo hộ, điện thoại bị ngấm nước, nhưng lại còn pin.

      “Dùng điện thoại của tôi!”

      Tiêu Dương đưa điện thoại của mình ra, Vu Đồng tiếng cảm ơn, lập tức bấm số điện thoại của tiểu Chu, chỉ chốc lát, lại khí lực hạ tay xuống.

      thể liên lạc được!”

      “Còn số của ai nữa ?” Bác sĩ Tống hỏi.

      “Đúng, trường học chắc chắn phải có điện thoại chứ, còn có trưởng thôn, trưởng thôn có điện thoại hay ?” Lạc Tiểu Thiến ở bên cạnh nhắc nhở.

      Vu Đồng lấy quyển sổ ghi công tác từ trong túi xách ra, bên trong có số điện thoại của trường học, nhưng cuối cùng kết quả đều liên lạc được.

      “Chắc là là đường truyền liên lạc bị hư hỏng, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhân viên cứu hộ chắc chắn xuất phát, cần lo lắng!” Tiêu Dương lời an ủi.

      Bác sĩ Tống ở bên cũng mở miệng, “Đúng, toàn bộ trường học đều do Đế Thị bỏ vốn đầu tư, chất lượng có thể cam đoan, hơn nữa thời gian khi xây dựng cũng xét đến tình huống tỷ lệ phát sinh sụt lở đất nơi này xảy ra rất cao, kể cả quy trình xác định địa điểm, vật liệu và công nghệ xây dựng đều là chất lượng hàng đầu, chỉ cần họ rời khỏi trường học, chắc chắn có việc gì!”

      Lạc Tiểu Thiến và Vu Đồng nghe hai người , cũng thoáng an tâm, dù sao cũng có chút yên lòng.

      “Đúng rồi, tối nay tôi còn cùng bí thư huyện ủy ăn cơm xong, có qua về chuyện hợp tác, tôi gọi điện thoại cho , nhờ đặc biệt chú ý đến trường tiểu học!” Tiêu Dương vừa , vừa ấn dãy số.

      Lúc Tiêu Dương gọi điện thoại, Vu Đồng liền tìm thấy ổ cắm ở góc tường, lấy điện thoại di động ra cắm vào sạc pin.

      Chờ đến lúc Tiêu Dương gọi điện thoại xong, cũng khởi động được điện thoại di dộng lên, chỉ nghe thấy hồi thanh báo vù vù kéo đến, lập tức nhận được hơn mười cái tin nhắn.

      Vu Đồng vội vàng mở tin nhắn ra đọc, Lạc Tiểu Thiến cũng lo lắng tới, “Có phải tin nhắn của tiểu Chu hay ?”

      phải!” Vu Đồng nhìn thấy tên của Trác Á Nam, liền quay điện thoại di động ra hướng khác, “Là tin nhắn riêng của tôi.”

      “Rất xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến vội vàng quay .

      Vu Đồng cười cười với , sau đó liền đọc xong các tin nhắn, biết Trác Á Nam tìm bọn , lập tức gọi điện thoại đến, “Á Nam, tôi là Vu Đồng!”

      “Trời ơi, cuối cùng cũng có tin tức của các , Tiểu Thiến đâu, tình hình của các như thế nào, chúng tôi gấp muốn chết rồi!”

      “Tôi và Tiểu Thiến có việc gì, chỉ là lúc trước còn ở xã, điện thoại di động có tín hiệu, chúng tôi cũng nghĩ biện pháp liên hệ với tiểu Chu bên kia.”

      “Vừa rồi Lãnh Tổng vội đến sắp chết, bây giờ tôi gọi điện thoại cho ta trước, xong rồi gọi lại cho !”

      Trác Á Nam cúp điện thoại, lập tức ấn dãy số của Lãnh Tử Mặc.

      ...

      ...

      Chương 350: giờ

      Editor: Duyenktn1

      Mưa to như trút nước.

      Đèn pha của máy bay trực thăng cũng thể nào chiếu qua màn mưa bụi, khả năng nhìn xa cực kỳ kém.

      “Có thể hạ thấp thêm chút nữa ?”

      Lãnh Tử Mặc cẩn thận nhìn kỹ tình hình ở bên dưới, như vậy có thể trông thấy được hơn, vùng lân cận hoàn toàn bị cắt điện, ngay cả ánh đèn cũng có, có khả năng phán đoán Lạc Tiểu Thiến có ngủ lại tại xã vùng sâu vùng xa này hay .

      thể xuống thấp nữa, phía dưới là đèo, cường độ gió quá lớn, nếu như còn hạ thấp thêm nữa, máy bay trực thăng có thể khống chế được!” Phi công cận thận lái máy bay, nhìn thoáng qua màn hình trước mặt, “Dựa theo địa điểm ngài lúc trước, chúng ta phải dừng lại ở phía nơi này, để tôi tìm xem có điểm nào có thể hạ cánh!”

      “Được!” Lãnh Tử Mặc cầm lấy áo mưa quân dụng ở ghế ngồi bên cạnh, nhanh chóng mặc vào, lại bỏ hộp sơ cứu và những đồ dùng cần thiết vào ba lô cá nhân sau đó đeo lưng.

      Lãnh Tử Nhuệ còn có nhiệm vụ chỉ huy quan trọng, cái máy bay trực thăng này là do bố trí, đặc biệt đưa Lãnh Tử Mặc tìm Lạc Tiểu Thiến.

      Phi công thử mấy lần, đều thể hạ cánh, đây là vùng cao nguyên, nhiệt độ khí hình thành khối đối lưu của gió mãnh mẽ, mà vùng này đúng lúc lại là vùng đầu gió.

      thể hạ cánh, xem ra chúng ta chỉ có thể tiến về khu vực phía trước!”

      “Thả tôi xuống phía dưới!” Lãnh Tử Mặc .

      “Cái gì?” Giọng của phi công lộ ra tia kinh ngạc.

      “Tôi , thả tôi xuống phí dưới, mình tôi tìm ấy.” Lãnh Tử Mặc lại.

      “Như vậy quá nguy hiểm, nơi này chính là khu vực có tỷ lệ lở đất cao, cũng biết ở phía dưới tình hình như thế nào, thiếu tướng giao nhiệm vụ cho tôi, phải đảm bảo an toàn cho ngài!”

      Phi công chịu đáp ứng, trước khi lên máy bay, Lãnh Tử Nhuệ hạ tử lệnh, bất kể như thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho vị này.

      Lãnh Tử Mặc đến bên người ta, cặp mắt thâm trầm nhìn thẳng vào mắt người phi công, “Cậu chính là quân nhân, nhiệm vụ của cậu là phải bảo vệ an toàn cho nhân dân, phía dưới có khả năng có em bé hoặc phụ nữ cần cứu hộ, chẳng lẽ cậu lại nhẫn tâm?”

      “Nhưng là….” Phi công vẻ mặt do dự.

      giờ!” Lãnh Tử Mặc giơ ngón tay ra, “Nếu như trong vòng giờ, nếu tìm được manh mối gì, tôi lập tức trở lại máy bay!”

      “Lãnh tiên sinh!” Giọng của phi công vô cùng nghiêm túc, “Ngài phải biết rằng, vùng này có tầm nhìn vô cùng kém, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

      “Chính bởi vì như thế, tôi mới phải xuống.” Lãnh Tử Mặc giơ tay lên tháo tai nghe xuống, đem mũ áo mưa quân dùng chùm lên đầu, “Người tôi muốn tìm, vô cùng quan trọng đối với tôi.”

      Phi công mấp máy môi, “Đáng giá để nguy hiểm đến tính mạng như vậy sao?”

      Lãnh Tử Mặc hít sâu hơi, nhàng gật đầu, “Đáng giá!”

      Phi công do dự vài giây, sau đó khom người lấy cái hộp đưa vào trong tay , “Đây là thiết bị định vị, giờ sau, tôi cố gắng hết sức tìm đến vị trí của !”

      Nhận lấy cất vào túi áo, Lãnh Tử Mặc nghiêm túc cảm ơn với ta, “Cảm ơn.”

      “Bên ngoài mưa to gió lớn, ngài phải chú ý tình hình bên dưới….”

      Phi công chỉ cho cách để nhảy xuống và các tình huống cần chú ý, Lãnh Tử mặc làm theo hướng dẫn của ta đeo hệ thống nhảy dù vào người, phi công nhấn nút mở khoang cửa.

      Mưa gió đập vào mặt, những hạt mưa lạnh như băng đập thẳng vào mặt .

      tay cầm dây dù, tay của Lãnh Tử Mặc giơ lên làm dấu tay ok với phi công, xoay người nhảy ra khỏi cabin.

      Phi công cố gắng duy trì cho máy bay bay thẳng vững vàng trong mưa gió, chậm rãi đưa Lãnh Tử Mặc tiếp cận mặt đất.
      baoyeubaoyeuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Bộ truyện này dài quá, cảm ơn các bạn editor vì độc giả mà vất vả
      Chinnie6002 thích bài này.

    5. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 351: giờ

      Mưa to tầm tã.

      Đèn pha trực thăng cũng thể chiếu qua mưa bụi, có khả năng.

      “Có thể hạ xuống chút ?

      Lãnh Tử Mặc cẩn thận nhìn chăm chú xuống tình hình phía dưới, tầm nhìn như vậy, điện ở vùng lân cận bị cắt hoàn toàn, nay cả ngọn đèn cũng có, cũng biết đây có phải là sơn thôn mà Lạc Tiểu Thiến ngủ lại hay .

      thể xuống thấp nữa, phía dưới là đường núi, cường độ gió quá lớn nếu lại thấp nữa trực thăng bị mất điều khiển!” Phi công cẩn thận điều khiển máy bay, nhìn thoáng qua màn hình trước mặt, “Dựa theo lời ngài lúc nãy, hẳn là ở vùng quanh đây, chúng ta xem xem có chỗ đáp xuống hay !”

      “Được!” Lãnh Tử Mặc cầm lấy áo mưa quân dụng kế bên, nhanh chóng mặc vào người lại cầm túi cứ thương cùng đồ dùng sơ cứu đeo lên lưng.

      Lãnh Tử Duệ còn có việc quan trọng hơn muốn làm, trực thăng này là sắp xếp để Lãnh Tử Mặc tìm Lạc Tiểu Thiến.

      Phi công thử vài lần cũng thể đáp xuống, vùng cao nguyên, nhiệt độ khí hình thành nên đối lưu gió rất lớn, mà vùng này lại là đầu gió.

      thể đáp xuống, xem ra chúng ta chỉ có thể trở về khu trước.”

      “Thả tôi xuống!” Lãnh Tử Mặc .

      “Cái gì?” trong giọng của phi công lộ ra kinh ngạc.

      “Tôi thả tôi xuống, mình tôi tìm ấy.” Lãnh Tử Mặc lập lại.

      “Như vậy quá nguy hiểm, nơi này chính là khu vực nhiều đất đá, ai biết phía dưới là gì, thiếu tướng phân phó tôi nhất định phải bảo đảm cho an toàn của ngài!”

      Phi công dám đáp ứng, trước khi lên máy bay Lãnh Tử Duệ ra tử lệnh bất kể vì lý do gì cũng đều phải cam đoan an toàn cho vị này.

      Lãnh Tử Mặc đến bên cạnh người , cặp mắt thâm trầm nhìn về phía người phi công, “ là quân nhân, nhiệm vụ của là bảo vệ an toàn cho nhân dân, phía dưới có trẻ con cùng phụ nữ cần được bảo vệ, chẳng lẽ nhẫn tâm?”

      “Nhưng mà…” người phi công do dự.

      tiếng!” Lãnh Tử Mặc giơ ngón tay, “Nếu trong vòng tiếng tôi tìm được manh mối nào, tôi trở về máy bay ngay lập tức!”

      “Lãnh tiên sinh!” giọng điệu của phi công ngưng trọng, “Ngài phải biết rằng tầm nhìn ở khu vực này rất kém, rất có thể phát sinh chuyện.”

      “Chính vì vậy tôi mới phải xuống.” Lãnh Tử Mặc nâng tay tháo tai nghe xuống, dùng áo mưa quân đội trùm lên đỉnh đầu, “Người tôi muốn tìm đối với tôi mà cực kì quan trọng.”

      Phi công mím môi, “Đáng giá để mạo hiểm tánh mạng sao?”

      Lãnh Tử Mặc hít vào hơi, gật đầu, “Đáng giá!”

      Phi công do dự vài giây sau đó khom người ở bên lấy ra cái hộp tinh vi đưa cho , “Đây là máy xác định vị trí, tiếng sau tôi đem toàn bộ lực lượng tìm .”

      Nhận lấy bở vào túi, Lãnh Tử Mặc trịnh trọng hướng người phi công lời cảm tạ, “Cám ơn.”

      “Bên ngoài mưa rất lớn, ngài phải tùy thời mà chú ý đến tình huống bên dưới…”

      Phi công đơn giản chỉ cho đúng địa điểm để nhảy xuống cùng các thứ phải chú ý, Lãnh Tử Mặc theo chỉ đạo của phi công đem dây thừng cột vào người, phi công nhấn nút mở cửa khoang ra.

      Mưa gió đập vào mặt, hạt mưa lạnh như băng tấp vào mặt .

      tay nắm dây thừng, Lãnh Tử Mặc đưa tay hướng phi công làm hành động sẵn sàng, xoay người nhảy ra khỏi cabin.

      Phi công cố gắng duy trì trực thăng thẳng vững vằng trong mưa gió, chậm rãi đưa Lãnh Tử Mặc xuống mặt đất.

      Chương 352: nên bị phụ.

      Bệnh viện nhân dân huyện Cam Tư, ngoài phòng cấp cứu.

      liên lạc được?” Chu Đồng nhíu mày, giọng cũng tự chủ mà cao lên, “ liên lạc được là ý gì?”

      “Vừa rồi lúc Lãnh tổng gọi điện thoại tới chạy về quân khu, Lãnh thiếu sắp Tứ Xuyên tham gia nhiệm vụ cứu viện, có nghe được tin tức của mấy người, theo bộ đội tìm các người, hỏi tôi vị trí cụ thể của Hương trấn cùng trường tiểu học.” giọng điệu của Trác Á Nam bất đắc dĩ, “Vừa rồi tôi mới gọi cho , điện thoại vẫn tắt máu, tại qua ba tiếng…”

      Chu Đồng quay mặt nhìn Lạc Tiểu Thiến khẩn trương nhìn chăm chú và phòng giải phẫu, kéo điện thoại sạc xuống, giọng, “Vậy…tôi có nên cho tiểu Thiến biết hay ?”

      “Này…” Trác Á Nam ở đầu dây bên kia cũng do dự.

      Chuyện lúc trước Lãnh Tử Mặc đặc biệt giao cho là được đem chuyện xấu cho Lạc Tiểu Thiến.

      Nhưng mà sau đó chuyện xấu chấm dứt tại đây.

      Chuyện xấu được sáng tỏ, đám người Trác Á Nam ràng quan hệ của Lãnh Tử Mặc cùng Lạc Tiểu Thiến trong đó hề bình thường.

      Chuyện lớn như vậy nếu còn gạt ấy, chẳng may nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ gánh nổi trách nhiệm này.

      “Tôi cảm thấy…” Trác Á Nam thở dài, giọng điệu cũng kiên quyết lên, “Chúng ta phải cho tiểu Thiến, nếu Lãnh tổng muốn trách cứ chuyện này là chúng ta quyết định, chúng ta chịu trách nhiệm!”

      người đàn ông vì an nguy của người phụ nữ, từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, tâm tình như vậy nên bị phụ lòng!

      “Được!” Chu Đồng liếc mắt nhìn xa xa, Lạc Tiểu Thiến về phía phòng giải giẫu đẩy tiểu Mỹ ra, “Tôi với ấy ngay bây giờ!”

      “Bác sĩ thế nào rồi?” Lạc Tiểu Thiến xông lên phía trước, đỡ lấy giường bệnh lo lắng hỏi.

      “Cuộc giải phẫu rất thuận lợi, chờ lát tỉnh lại!” bác sĩ cười an ủi.

      Lạc Tiểu Thiến lúc này mới thở phào nhõm, theo họ tới phòng bệnh, Chu Đồng tới cầm tay của , “Tiểu Thiến, tôi có chuyện muốn với .”

      “Bác sĩ Tống trước !” Lạc Tiểu Thiến dừng bước lại, nhìn về phía Chu Đồng nghi ngờ, “Chuyện gì?”

      Chu đồng vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi có chút khô, “Lãnh tổng…tới tìm !”

      “Tới tìm tôi?” Lạc Tiểu Thiến ngẩn ra, lát sau mới hồi phục tinh thần lại, hai tay nhanh chóng nắm lấy tay Chu Đồng, “Lời của có ý gì, tại ấy ở đâu?”

      ấy liên lạc với chúng ta được nên từ Bắc Kinh chạy tới đây, sau đó đại khái là tới trường tiểu học mà chúng ta tặng sách.”

      “Cái gì!” mặt Lạc Tiểu Thiến lập tức tái , nhanh chóng buông tay Chu Đồng ra xoay người về phía cửa chạy được hai bước, Lạc Tiểu Thiến lại đột nhiên quay lại, cướp lấy điện thoại tay Chu Đồng, “Điện thoại, em muốn gọi điện thoại cho ấy..”

      vội vàng bấm số, bởi vì tay cầm điện thoại run nên bấm số đều sai.

      “Điện thoại của ngài ấy vẫn gọi được, chúng ta liên lạc được với ngài ấy…” Chu Đồng giọng .

      Ngón tay Lạc Tiểu Thiến run lên, di động rớt tay xuống mặt đất phát ra tiếng buồn bã.

      Đứng sửng sốt tại chỗ giây, nàng xoay người lại về phía cửa.

      “Tiểu Thiến!” Chu Đồng nhặt điệtn thoại mặt đất lên, đuổi theo.

      Vốn Tiêu Dương theo phía sau mọi người về hướng phòng bệnh nghe được tiếng gọi cũng nghi ngờ quay sang, nhìn thấy Lạc Tiểu Thiến chạy như người điên tới, phát bắt được cánh tay , “Làm sao vậy?”

      “Bỏ ra!” Lạc Tiểu Thiến hất tay của ra, chạy về phía cầu thang.

      “Rốt cuộc là làm sao vậy?” Tiêu Dương ngăn Chu Đồng đuổi theo lại.
      baoyeubaoyeu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :