1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Vấn đề được giải quyết. Hãy tiến tới giai đoạn sủng ngọt ngào. <3
      Hằng Lê thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 270: Tôi cũng rất hạnh phúc
      Edit: Hạt mưa

      tới bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời rực rỡ cuối chiều của thành phố Lapland, Lãnh Tử Mặc mở miệng lần nữa.

      “Thiện lương, dũng cảm, hiểu chuyện, cố chấp…đôi khi có chút ngốc nghếch, thà chấp nhận chính bản thân mình chịu ủy khuất cũng muốn làm người khác thêm phiền toái…”

      Lạc Tiểu Thiến lúc đầu nghe có chút hiểu ra làm sao, liền kháng nghị.

      em sao?”

      “Ngu ngốc!” Lãnh Tử Mặc mắng “Em phải hỏi tôi thích em ở điểm gì sao?”

      Ngày đó “Toàn bộ đều thích” tin, vậy nên đem từng cái ra.

      Người đàn ông này mắng ngu ngốc liền khó chịu sao?

      “Em ngu ngốc!” Lạc Tiểu Thiến ở đầu dây bên kia giọng phản bác

      “Ngốc!”

      ngu ngốc!”

      “Ngốc!”

      Lạc Tiểu Thiến làm sao chịu được nữa bắt đầu nổi đóa, Lãnh Tử Mặc hài lòng với phản ứng của liền cười rộ lên “Tôi thích em như vậy, nên khóc tôi đau lòng có biết ?”

      Bên này điện thoại, Lạc Tiểu Thiến trầm mặc.

      ra là cố ý trêu đùa !

      “Được rồi, thời gian còn sớm ngày mai còn phải làm việc, bây giờ rửa mặt rồi ngủ giấc ngon.”

      “Tôi cúp máy trước. Ngủ ngon.”

      “Vâng.”

      Lạc Tiểu Thiến dùng hai tay cẩn thận treo ống nghe.

      vào toilet, dùng nước nóng rửa sạch mặt mũi, rồi mới trở về phòng ngủ.

      mặt tràn đầy ý cười.

      Người đàn ông này , chẳng những giận còn đối với tốt như vậy.

      đến bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ biển rộng, mây trắng, trời trong xanh, dang rộng hai tay trực tiếp thả mình ngã xuống giường lớn.

      “Lạc Tiểu Thiến, mày là quá hạnh phúc!”

      Vừa vừa dang rộng chân tay nằm hình chữ đại rồi lăn vòng giường, liền chú ý tới di động bên gối vẫn còn sáng vô cùng kinh ngạc!

      Xong rồi! XSong rồi! Sao lại quên di động chưa tắt?

      Cẩn thận cầm di động lên, áp tới bên tai, nín thở cẩn thận lắng nghe

      Đầu bên kia điện thoại, tiếng động.

      May quá! May quá! nghe thấy.

      Ngay khi chuẩn bị đem di động cất , thanh trầm thấp của vang lên.

      “Tôi cũng rất hạnh phúc!”

      Quả nhiên lại bị nghe thấy!

      Mặt Lạc Tiểu Thiến lập tức đỏ lên ảo não “Tại sao cúp máy?”

      Đầu bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc đưa điện thoại đổi sang tay kia, “Bây giờ, nhắm mắt lại ngủ giấc, chờ em ngủ tôi cúp máy.”

      ngốc nghếch này hiểu trong cái đầu kia lại nghĩ lung tung cái gì, nếu bây giờ cúp máy có thể lại nghĩ bậy bạ gì hay ? cho cùng ngủ được, cũng an lòng.

      nghe lời lựa chọn ngủ, nhưng mà do hưng phấn quá độ làm sao cũng ngủ được!

      Đưa mắt nhìn đồng hồ, thời gian cũng còn sớm trời sắp sáng, qua hai giờ nữa cũng tới thời gian chụp hình, nếu ngủ giấc, có tinh thần làm việc.

      Nhưng mà muốn ngủ càng ngủ được, trở mình vài cái, rốt cuộc nhịn nữa với tay lấy điện thoại bàn.

      Di động vẫn hiển thị cuộc trò chuyện như cũ.

      còn ở đấy ?”

      “Còn.”

      “Cúp trước em muốn ngủ, bốn giờ là tới thời gian chụp hình, em sợ tới lúc đó dậy nổi.”

      “Chúng ta chuyện phiếm .” Lãnh Tử Mặc lấy xì gà trong túi châm nhàng hút vào hơi “Em có biết tôi tại ở đâu ? Chính là thành phố LapLand, là nơi có ông già Nô-en, có rất nhiều nông trường tuần lộc.”
      garan2602, yukikouso, B.Cat3 others thích bài này.

    3. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 271: Lạc Tiểu Thiến cố lên!

      Editor: Hạt mưa

      “Ở vùng cực Bắc là quê hương của ông già Nô-en, nơi tiếp nhận những lá thư từ mọi nơi gửi tới ông già Nô-en trong dịp giáng sinh…”

      Giọng của Lãnh Tử Mặc từ động truyền tới tai , giọng của rất êm tai, là giọng của người đàn ông trầm ổn.

      Nghe về địa phương ở Phần Lan có tuần lộc, có ánh mặt trời rực rỡ hàng ngày, ban đêm ngắn hơn ban ngày, những dòng sông nước chảy lững lỡ… dần dần truyền vào tai tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, dần chìm vào giấc ngủ. Điện thoại liền trượt qua bên.

      Đầu bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc lâu nghe thấy tiếng liền biết ngủ.

      “Ngủ ngon”

      giọng phun ra hai chữ rồi mới cúp điện thoại.

      ngủ nhưng có ngủ.

      Để điện thoại di động xuống và ngồi xuống bàn, nhìn bưu thiếp trống bàn, lòng khẽ động liền cầm bút lên chuyên chú viết.

      Maldives: 4h sáng điện thoại trong phòng Lạc Tiểu Thiến lần nữa vang lên.

      ngủ say liền đưa cánh tay sờ soạng, lúc sau mới đụng tới điện thoại để nghe.

      “Alô!”

      “Bốn giờ, nên rời giường”

      Đầu bên kia điện thoại, giọng của Lãnh Tử Mặc truyền tới.

      “A!”

      Lạc Tiểu Thiến tỉnh hẳn cả ngủ, hốt hoảng ngồi dậy, động tác đột ngột khiến điện thoại trong tay trượt xuống mép bàn, hô lên tiếng nhào qua chụp lấy điện thoại.

      “Làm sao vậy?”

      ở đầu kia điện thoại truyền tới tiếng động lạ, Lãnh Tử Mặc vội hỏi.

      có việc gì, em cẩn thận làm rơi điện thoại.” Lạc Tiểu Thiến ngượng ngùng giải thích. Cơn buồn ngủ qua , lại thấy gọi tới sớm như vậy “ tại sao ngủ?”

      ngủ được, liền gọi em rời giường.”

      Ngữ khí của tự nhiên, mà bình tĩnh.

      cách dễ hiểu, sợ dậy được, cho nên mới chờ tới bây giờ.

      Lạc Tiểu Thiến trong lòng vừa cảm động lại đau lòng thôi “Thực ra em có đặt đồng hồ báo thức.”

      “Nhưng điện thoại của em hết pin!”

      xoay mặt, cầm di động lên ấn xuống cái có tín hiệu, ngày hôm qua điện thoại tắt pin hết từ sớm.

      “Thực xin lỗi, là do em ngốc quá!”

      “Ngoan, rửa mặt , làm việc cho tốt, chỗ tôi chênh lệch múi giờ so với chỗ em trễ hơn ba giờ đồng hồ, cho nên bây giờ mới là rạng sáng, tôi vẫn có thể chợp mắt lúc cần lo lắng.”

      “Vậy ngủ sớm , em chuẩn bị.”

      “Nhớ đem di động sạc pin, vẫn là câu kia, mặc kệ thời gian là khi nào đều có thể gọi cho tôi, trừ bỏ thời điểm ngồi máy bay điện thoại của tôi luôn mở máy. Lạc Tiểu Thiến cố lên!”

      “Dạ!” cười đáp ứng cách sảng khoái chúc ngủ ngon.

      Cúp điện thoại, tinh thần phấn chấn chạy vào toilet.

      Sau nửa giờ, những phòng khác nhân viên dần xuất tại phòng ăn, thấy Lạc Tiểu Thiến ăn mặc chỉnh tề giúp mọi người mang bữa sáng tới bàn. gương mặt ửng hồng, nụ cười lộ ra mười phần nhiệt tình.

      “Mọi người sớm, bữa sáng sẵn sàng!”

      Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều là nhìn với vẻ mặt kinh ngạc.

      bé này, ngày hôm qua luôn trong trạng thái ủ rũ, hôm nay lại rạng rỡ như vậy, là cùng người?
      Chương 272: Đánh máu gà

      Editor: Hạt mưa

      Chu Đồng cười tới, giúp Lạc Tiểu Thiến bưng sữa bò nóng qua, giúp bỏ lên bàn, ngước đôi mắt lên xem xét kĩ Lạc Tiểu Thiến “Như thế nào, đánh máu gà* sao cùng là người hôm nay lại khác xa ngày hôm qua dường như là hai người?”

      * đánh máu gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp máu gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi con gà trống mập mạp, nhưng nuôi để ăn mà để lấy máu bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút máu gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn máu dồi dào nha, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút máu cho nên gà trống đương nhiên tốt rồi, nghe gà bị còi xương, nấu ăn có hương vị gì hết.

      Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi tiêm 100cc máu gà giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm đạo, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thuốc y còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.



      Chính là, nay người ta phát máu gà có loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể người máu gà vẫn là loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng có nhiều người chết do tiêm máu gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba thời cứ thế bị dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – nhà viết kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng trà cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo này. (Theo như Baidu, Wenda)

      đơn giản tức là : Hôm nay Lạc Tiểu Thiến tươi tắn khác hẳn ngày hôm qua

      “Hắc hắc!” Lạc Tiểu Thiến cười lớn “ phải là à, trời vừa sáng liền bắt đầu ngày mới!”

      Chu Đồng lườm cái” Nhưng bây giờ trời còn chưa sáng hẳn!”

      “Chúng ta nơi này chưa có sáng hẳn, nhưng ở nơi khác trời muốn sáng!”

      Lạc Tiểu Thiến xoay mặt, nhìn về phía cửa sổ kính bóng tối cuối cùng cũng rời nhường chỗ cho bình minh nó rạng, cũng như kéo thành phố Phần Lan tràn ngập trong ánh mặt trời.

      Mọi người cùng nhau ăn cơm, sau đó xe tới địa điểm được chọn sẵn cho buổi chụp hình.

      Lúc này, Maldives mới bắt đầu rạng sáng, phía đông đường chân trời xuất những tia nắng sớm bắt đầu ngày mới.

      “Mọi người vào vị trí chuẩn bị, 15 phút sau bắt đầu!”

      Thông thường chụp cảnh mặt trời mọc, là công việc khó khăn.

      Thiên nhiên cũng phải là diễn viên, khó có thể tuỳ ý đạo diễn, bỏ lỡ hôm nay phải chờ ngày hôm sau.

      Bối cảnh, ánh sáng, nhiếp ảnh gia, thợ trang điểm… Tất cả đồng loạt ra trận, bắt đầu công tác chuẩn bị sẵn sàng. Lạc Tiểu Thiến sớm bị thợ trang điểm kéo tới ghế trang điểm cùng nhà tạo hình để hóa trang.

      “ Ánh sáng ok!”

      “ Tạo hình ok!”

      “ Diễn viên ok!”

      thanh ok!”




      “Action!”

      Đạo diễn hô bắt đầu, chỉ huy mọi góc quay. Mặt trời mọc là lúc chính thức chụp hình, Lạc Tiểu Thiến đứng ở bờ biển ngước nhìn phía xa xa đường chân trời lên màu vàng rục rỡ của ánh mặt trời, nhạc bắt đầu!

      “Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mới gặp, người giữa lông mày nổi lên ngọn lửa, kinh ngạc ánh mắt tôi…”

      Ở trong gió biển, chậm rãi xoay người.

      Phía sau vầng dương mạnh mẽ nhảy ra ngoài, ánh sáng rực rỡ vì nhiễm lên tầng kim quang chói mắt.

      Đạo diễn thông qua máy quay theo dõi hình ảnh của Lạc Tiểu Thiến, ràng ở đoạn này chỉ cần vài câu, nhưng vì hiệu quả quá tốt, đạo diễn quyết định để hát xong mới chỉnh bài hát.

      quá tốt!” Đạo diễn đứng lên khỏi ghế, khuôn mặt tươi cười tiến về phía Lạc Tiểu Thiến thẳng thắn giơ ngón tay cái “Rất tự nhiên, đoạn tiếp theo chuẩn bị!”

      Xung quanh mọi nhân viên công tác đều hướng tới giơ ngón tay cái lên, lần đầu chụp hình, lần liền thông qua đây đối với diễn viên chuyên nghiệp cũng rất khó, Lạc Tiểu Thiến xứng đáng nhận được tán thưởng của mọi người.

      Tiếp theo là phân đoạn của diễn viên khác, Lạc Tiểu Thiến có thể nghỉ ngơi.

      ngồi cũng có ngồi, liền chạy tới chỗ đạo diễn, tò mò quan sát mọi người chuẩn bị công việc, bên cạnh là nhân viên ghi chuẩn bị dụng cụ, liền hiểu ý chạy tới giúp đỡ chỉnh sửa lại đường dây.

      Tuy rằng chỉ ngủ hơn hai giờ, biểu của Lạc Tiểu Thiến hôm nay là phi thường xuất sắc, hai người diễn viên được mời tới cũng biểu tốt. Các cảnh quay tiếp theo cũng hoàn thành tốt, có cảnh quay nào quay lại ba lần. Ban đầu định ra hai ngày mới có thể làm xong, nhưng ngoài dự kiến chỉ mất ngày liền quay xong.

      “Cut! Perfection (hoàn mỹ)! Sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người có thể ngủ thẳng giấc!”.

      “Hoan hô!”

      Toàn thể nhân viên và diễn viên đều cùng nhau hoan hô.

      Lần này thời gian vốn rất eo hẹp, nếu như hôm nay quay xong, ngày mai sáng sớm tinh mơ cả đoàn phải chụp xong sau đó mới di chuyển tới địa điểm tiếp theo.
      garan2602, Mai Trinh, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 273: Nam nữ luyến ái

      Editor: Hạt mưa

      Hôm nay công việc hoàn toàn được thông qua, đồng nghĩa ngày mai mọi người cần dậy sớm nữa, đối với bọn họ là tin tức tốt thể tốt hơn được nữa.

      Giúp nhân viên công tác thu thập các thiết bị cát, Lạc Tiểu Thiến ngang qua vị đạo diễn xem đạo diễn kiểm tra lại các cảnh quay, cũng tò mò lại gần nhìn nhìn chính mình trong ống kính, cũng hơi đỏ mặt.

      “Đạo diễn động tác này của tôi có phải rất ngu hay ?”

      Chưa từng có kinh nghiệm quay chụp, là đêm qua lâm trận mới mài gươm nghe đạo diễn chút, hơn nữa lúc ấy tâm trạng hỗn loạn nghe lọt tai những lời của đạo diễn , đối với biểu của chính mình Lạc Tiểu Thiến cũng mấy tự tin.

      “Làm sao có thể?” Đạo diễn hướng cười “Tiểu Thiến a, đây là MV phải diễn trò, diễn trò là chuyên môn của diễn viên, cái cần là chân thành, tôi ít khi nhìn thấy ánh mắt nào chân thành sang ngời như thế!”

      “Đạo diễn đây là an ủi tôi .” Lạc Tiểu Thiến cười hỏi.

      “Ha…” Đạo diễn cười to “Giữ được nét hồn nhiên này, tôi tin tưởng làm tốt hơn nữa, rất có tố chất.. chừng sau này có thể tham gia vào nghiệp diễn xuất.”

      thể được!” Lạc Tiểu Thiến chỉ lắc đầu cho là đúng, thấy hai người bên cạnh cố sức khiêng cái thùng lớn, xoay người chạy hỗ trợ.

      Hai người thấy chạy tới vội cần, chúng tôi có thể làm nghỉ ngơi .”

      “Dù sao tôi cũng nhàn rỗi, coi như rèn luyện thân thể .” Lạc Tiểu Thiến cũng tuyệt nhiên khách sáo, trực tiếp qua theo hai người ôm lấy cái thùng ôm mang ra xe.

      Bởi vì biểu của ngày hôm qua, tổ chế tác đối với còn có chút thành kiến, lấy cớ là người mới có kinh nghiệm , trải qua ngày tiếp xúc tận mắt thấy biểu chăm chỉ của , ấn tượng của đối với mọi người có tiến triển tích cực, Lạc Tiểu Thiến cùng với nhân viên trong đoàn có quan hệ cũng tốt.

      Mọi người lần nữa trở lại khách sạn , Lạc Tiểu Thiến trở lại phòng của mình, kịp rửa mặt vội vã chạy tìm điện thoại. Vốn định báo cáo tình hình công việc cho Lãnh Tử Mặc, kết quả là người bên kia tắt máy liên lạc được.

      cúp điện thoại, mở tin nhắn chưa đọc ra.

      “Hai giờ tới Thụy Sĩ.”

      Chỉ vài từ đơn giản, ràng Lãnh Tử Mặc sợ gọi điện tới, liền nhắn tin báo trước.

      bắt đầu trả lời tin nhắn “Ngày đầu tiên quay rất thuận lợi, cảnh chụp ở Maldives chụp xong , đạo diễn còn khen em…”

      “Tiểu Thiến!” Chu Đồng đẩy cửa vào phòng “Gửi tin nhắn cho ai mà chuyên tâm vậy, tôi gõ cửa cũng nghe thấy? mau, đạo diễn muốn khao mọi người, cho nên hôm nay mời cơm mọi người.”

      “Đến đây!”

      Đem tin nhấn gửi , Lạc Tiểu Thiến đem điện thoại di động cất vào túi , liền cùng Chu Đồng xuống đại sảnh cùng mọi người dùng cơm.



      Sân bay Thụy Sĩ.

      Lãnh Tử Mặc vừa xuống máy bay, ngay lập tức lấy di động trong túi ra khởi động bật máy khởi động.

      Di động vừa mở, thanh báo tin nhắn vang lên báo hiệu có tin nhắn đến.

      Nhìn tên hiển thị người gửi Lạc Tiểu Thiến , vội vàng mở ra.

      “Ngày đầu tiên chụp hình rất thuận lợi, cảnh chụp ở Maldives xong, đạo diễn còn khen em…”

      “Tốt lắm, em làm rất tôt!”

      ở bên cạnh An Đức Sâm nhàng đụng đụng cánh tay Hứa Hiểu Dương.

      Hứa Hiểu Dương xoay mặt, nhìn ý cười mặt khi đọc tin nhắn của Lãnh Tử Mặc chỉ cười khẽ tiếng.

      Từ hôm ngồi xe lửa tới bây giờ, mặt luôn luôn mang ý cười, cho dù là chuyến bay có vài vấn đề cũng nổi giận, điều này cùng với Lãnh Tử Mặc trong quá khứ là bất đồng

      CHƯƠNG 274 – TRỞ VỀ
      Editor: Shiyu


      Từ Maldives đến Pháp, rồi đến Hokkaido, Nhật Bản, Lạc Tiểu Thiến theo tổ chụp ảnh cùng nhau quay chụp liên tục tại ba quốc gia. Rồi lại quay về Trung Quốc, phân tích các cảnh quay sau đó lại vòng qua Vân Nam – Đại Lý, sau đó trước buổi tối đến Tân Cương.


      vòng như vậy, lượng lớn công việc, trừ bỏ làm việc ở bên ngoài, phần lớn thời gian Lạc Tiểu Thiến đều ở máy bay.


      Mà cũng giống Lãnh Tử Mặc ở bên kia, vì bộ phim điện ảnh mới lấy cảnh nên cũng phải bay tới bay lui khắp nơi.


      Hai người, ngay cả cơ hội để gọi điện thoại cũng có.


      Hoặc là, máy bay hay làm việc.


      Hoặc là, làm việc hay ở máy bay.


      Dù là như vậy cũng cản trở hai người nhắn tin cho nhau.


      chia sẻ ảnh chụp cánh đồng hoa oải hương với , cho nghe thời tiết này, hoa oải hương còn chưa nở hoàn toàn, cũng có hương vị khác.


      cũng chia sẻ ảnh những con sóng biển trải dài bị nhuộm hồng bởi bờ cát, nghe nơi này các đôi tình nhân đều rất thích đến.




      Gần như mỗi lần máy bay đáp xuống, bất kể là ban ngày hay ban đêm, và ảnh đều lập tức mở điện thoại, cũng là nhận được tin tức của đối phương đầu tiên.


      Hai người ở trời nam, ở đất bắc, cách nhau rất xa, lại dường như so với trước đây thân cận hơn.


      Cũng may, cảnh quay chụp ở sa mạc cũng thuận lợi hoàn thành, toàn bộ công việc đều xong trước kế hoạch dự kiến ngày.


      Thời điểm ở sân bay chờ máy bay, đạo diễn gọi điện cho tổ hậu kỳ thảo luận cắt ghép, biên tập và chỉnh sửa hiệu ứng, v.v. Còn, Trác Hạ Nam thúc giục hỏi tiến độ in ấn của ảnh bìa album…, mỗi người đều rất vội vã.


      Hoàn thành việc quay chụp này chỉ là phần của công việc, sau khi trở lại Bắc Kinh, còn có rất nhiều việc chờ bọn họ, từng cuộc điện thoại cứ thế gọi khắp nơi an bài mọi chuyện, chỉ có mỗi Lạc Tiểu Thiến là rảnh rỗi nhất.


      lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn cho Lãnh Tử Mặc về Bắc Kinh sớm ngày so với dự định nhận được tin nhắn.


      trở về!”


      Người gửi là “Đại ngốc.”


      Lạc Tiểu Thiến cảm thấy rất vui, thể tưởng được nhanh như vậy về Bắc Kinh, vậy, trở về Bắc Kinh là có thể nhìn thấy .


      tốt quá, em cũng sắp về Bắc Kinh.”


      nhanh chóng bấm nội dung tin nhắn, nghĩ nghĩ, lại xóa tin nhắn.


      Biết trở về, nhất định ra phi trường đón , làm việc nhiều như vậy, nhất định rất mệt mỏi, thôi để cho ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe vậy.

      Nghĩ đến khi mình bước vào nhà, tên kia nhất định rất kinh ngạc, cười khẽ tiếng, trái tim nho lại đập thình thịch.


      Ngồi ở phòng chờ máy bay, nhìn đồng hồ đeo tay mấy lần, chỉ hận thể chắp cánh bay ngay về Bắc Kinh.


      Rốt cục đến thời gian làm thủ tục, Lạc Tiểu Thiến cười tắt điện thoại di động.


      Từ Ô Lỗ Mộc Tề đến Bắc Kinh mất khoảng ba giờ bay, cũng cảm thấy buồn ngủ chút nào.


      Thời điểm đến Bắc Kinh là nửa đêm, ứng phó vài người phóng viên, đoàn người ngồi xe công ty chạy về nội thành, bọn họ còn muốn về công ty tiếp tục công việc. Lạc Tiểu Thiến có chuyện gì liền xuống xe ở Hạ Thành.


      đường bước chậm, hưng phấn đến phòng thuê ở tầng 19, nhìn đèn phòng khách tối đen, Lạc Tiểu Thiến nghi hoặc nhíu mày.


      Trễ như vậy, còn chưa về? Chẳng lẽ còn làm việc?


      Kéo vali tới, tùy tay bật đèn, thời điểm cúi xuống cởi giày, đột nhiên di động vang lên.
      garan2602, Mai Trinh, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    5. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      CHƯƠNG 275 - CÁI GỌI LÀ KINH HỈ, CHỈ CÓ KINH CHỨ HỈ
      Editor: Shiyu
      Vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên “Đại ngốc” màn hình di động, vội vàng nhấn phím nhận.
      “Em ở đâu?”
      ở đâu?”
      Ở hai đầu điện thoại, hai người cùng đồng thanh hỏi.
      đoán thử xem?”
      Lạc Tiểu Thiến cười cướp lời, trước, trong giọng có vài phần đắc ý ràng.
      Hừ hừ, người này, nhất định đoán ra ở trong nhà chờ .

      “Khách sạn?” – Lãnh Tử Mặc ở bên kia hỏi.
      đúng!” – Lạc Tiểu Thiến dựa vào khung cửa, “Đoán lại!”
      phải còn làm việc chứ?” – Trong giọng của Lãnh Tử Mặc có chút vui.
      Lạc Tiểu Thiến cười khẽ tiếng, " đúng, đoán lại!"
      Lãnh Tử Mặc ở đầu kia điện thoại trầm mặc lát, trong giọng có hơi tức giận, "Em có phải là nghe lời của , dạo lung tung ở bên ngoài đúng ? phải là cho em biết, nơi đó, an ninh tốt, nên chạy lung tung sao? Chẳng may…"
      có!” Lạc Tiểu Thiến muốn tiếp tục đùa , “Em chơi, em ở “thế giới thành””
      “Em ở “thế giới thành”?” Trong giọng của Lãnh Tử Mặc đầy ngạc nhiên như dự đoán.
      “Đúng vậy, công việc hoàn thanh sớm nên chúng em trở về sớm ngày, có phải cảm thấy kinh hỉ
      (kinh ngạc + vui mừng) hay ?”
      Đầu kia điện thoại im lặng lát, “Được rồi, lập tức quay về.”
      Lạc Tiểu Thiến khom người đổi dép, “ ăn tối chưa? Trước khi em có bỏ bọc sủi cảo ở trong tủ lạnh, là tự tay em gói đó…”
      “Em tự mình ăn , ăn xong cứ ngủ trước, có thể tối nay về rất trễ!”
      Ở bên kia điện thoại, mặt của Lãnh Tử Mặc có chút bất đắc dĩ.
      “Thưa , xin hỏi muốn đặt vé máy bay đâu?” Nhân viên sau quầy nho nhã, lễ độ cười hỏi.
      “Bắc Kinh” Lãnh Tử Mặc đưa thẻ tín dụng cùng chứng minh thư ra.
      “Rốt cuộc ở đâu, phải về Bắc Kinh à, tại sao còn mua vé máy bay?” Lạc Tiểu Thiến nghe thấy loáng thoáng thanh bên kia, vẻ mặt kinh ngạc dừng bước.
      Lãnh Tử Mặc cười khẽ tiếng, “Vốn muốn cho em ngạc nhiên, kết quả, em lại cho vui mừng!”
      ở Ô Lỗ Mộc Tế?” Di động Lạc Tiểu Thiến thiếu chút nữa rớt xuống đất.
      “Lúc trước nhắn tin cho em là thời điểm vừa xuống máy bay. Biết em còn ở Tân Cương cho nên mua vé đến đấy.”
      xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến hối hận muốn hộc máu, “Em biết, em còn nghĩ muốn cho ngạc nhiên…”
      Nếu lúc ấy trả lời tin nhắn của , cũng tạo ra sai lầm như vậy, làm hại công chạy chuyến đến Tân Cương, qua lại mấy giờ bay, phải mệt chết sao?
      “Được rồi, ăn chút gì rồi ngủ giấc ngon, cần chờ , chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay!”
      Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc tiếp nhận vé máy bay, xoay người về hướng cửa đăng kí.
      May mắn là còn chuyến bay tối nay, bằng có khả năng phải ngồi đợi ở sân bay mấy tiếng đồng hồ.
      Nghe thấy thanh huyên náo của sân bay ở bên kia, Lạc Tiểu Thiến áy náy: “Tử Mặc, xin lỗi!”
      phải lỗi của em, phải tắt điện thoại, cho phép em chờ , trước ăn chút gì , rồi ngủ giấc ngon.”
      Nghe đến thanh tu…tu… của điện thoại, mới rũ tay xuống tắt cuộc gọi, Lạc Tiểu Thiến chỉ hận thể tự đánh mình trận.
      Lạc Tiểu Thiến, ngươi cho đây là kinh hỉ, ràng chính là kinh hách?
      Bất quá nghĩ đến hai chữ “kinh hỉ”, đột nhiên ngẩn ra, người kia thẳng đến Tân Cương tìm , phải là cấp cho kinh hỉ sao?
      Lạc Tiểu Thiến, ngươi là ngốc! Càng làm càng hỏng.
      Nhìn thời gian di động, chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
      ------------------


      CHƯƠNG 276 – NHỚ ?
      Editor: Shiyu

      Gần bốn giờ bay, lại từ sân bay chạy về “thế giới thành”, thời điểm Lãnh Tử Mặc đứng trước cửa căn hộ là năm giờ sáng.

      nhàng mở cửa phòng, nhìn vào khe cửa thấy ánh đèn hắt ra, thể xác và tinh thần mệt mỏi lập tức cảm thấy ấm áp.

      Trước kia, lúc còn ở với mẹ, bất kể về nhà khuya thế nào, bà cũng để lại ngọn đèn chờ .


      tại, cuối cùng cũng có người vì để lại ánh đèn.

      Kết quả ngoài dự liệu của , chờ chỉ là ngọn đèn mà còn có người.

      vừa mới kéo vali vào cửa, còn chưa kịp đóng cửa, trước mặt truyền đến thanh kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

      “Tử Mặc, trở lại!”

      Lạc Tiểu Thiến vẻ mặt vui mừng từ ghế salon ngồi dậy, vội vàng chạy đến trước mặt .

      Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn quen thuộc trước mắt, Lãnh Tử Mặc đầu tiên là vui vẻ, sau đó là nhíu mày.

      phải bảo em ngủ trước sao?”

      Lạc Tiểu Thiến nở nụ cười, “Em ngủ được!”

      Cường độ làm việc vất vả như vậy cộng với mấy giờ liền ngồi máy bay, ngủ được?

      “Được rồi!” Lạc Tiểu Thiến cúi đầu, “Em uống ly cà phê của .”


      từ nơi rất xa đến thăm , làm sao biết xấu hổ mà ngủ trước? Vì phòng ngừa chính mình ngủ mất nên ngồi ghế salon chờ , kết quả hai mắt vẫn ngừng nhíu lại, để nâng cao tinh thần, đặc biệt nấu ly cà phê đen để uống.

      Nhìn cái đầu cúi xuống trước mắt, lại còn mặc bộ đồ ở nhà, giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện vậy, Lãnh Tử Mặc làm sao thốt nổi lời trách mắng.


      Thả vali, tiến lên bước, tay kéo lấy ôm chặt vào lòng.

      Tuy rằng cái ôm này, thời gian và địa điểm khác xa so với tưởng tượng nhưng mùi hương tươi mát, thân thể dịu dàng, mềm mại của giống y như trong trí nhớ của .

      Mặt dán tại trước ngực của , Lạc Tiểu Thiến chậm rãi nâng tay lên, nhàng ôm lấy hông của .

      “Dùng sức chút!” Phía đỉnh đầu , giọng hạ lệnh.

      dùng toàn bộ sức lực siết chặt cánh tay.


      nam, nữ lẳng lặng ôm nhau, ai cũng lời.

      Bên cạnh cửa, dưới ánh đèn nhu hòa, bóng dáng gắn bó của hai người đẹp giống như bức tượng điêu khắc.

      Thẳng đến,

      “Rột…rột…”

      Bụng của người nào đó đột nhiên kêu lên phá vỡ khí yên tĩnh tốt đẹp kia.

      “Có còn sủi cảo ?” Lãnh Tử Mặc cố nén cười buông ra, “ đói bụng”


      “Để em nấu!”

      Cổ của Lạc Tiểu Thiến đều đỏ hết lên.


      Nhìn xoay người về hướng phòng bếp, Lãnh Tử Mặc cũng thản nhiên bước đến.

      Lạc Tiểu Thiến lấy túi sủi cảo được bảo quản trong tủ lạnh ra, vừa mở ra, mắt lập tức trợn tròn.


      Bởi vì có kinh nghiệm, sau khi gói xong sủi cảo trực tiếp bỏ vào túi, quăng vào tầng đông, kết quả tại tất cả sủi cảo đều bị đóng băng thành cục.

      “Còn tắm!”

      Ngượng ngùng để cho nhìn thấy “kiệt tác” nên giọng đề nghị.

      Lãnh Tử Mặc dựa vào cửa tủ lạnh, “ muốn nhìn em lát.”

      Vài ngày chưa gặp , rất vất vả mới gặp được, chỉ muốn nhìn lâu hơn chút, cho dù là nhìn nàng làm cơm cũng tốt.

      lừa đẩy được, đành phải nhắm mắt chịu trận. Chờ nước sôi, lập tức đem sủi cảo đông lạnh đổ vào, lại dùng thìa khuấy đảo.


      phải như vậy!” Lãnh Tử Mặc bước đến gần, từ phía sau nắm lấy tay cầm thìa của , “Cứ như vậy, theo chiều, chậm rãi khuấy, mấy cái sủi cảo bị nát.”

      Bàn tay nắm bàn tay, ngửi hương tóc của , mặt tự nhiên cúi thấp xuống, khẽ hôn ở bên tai .
      “Nhớ ?”





      Ngày mai gặp
      garan2602, Mai Trinh, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :