1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 257: nơi nào là có bóng dáng

      Đem mũ treo lên giá, Lãnh Tử Mặc tiện tay lấy điện thoại di động ra, thành thạo dò được số của Lạc Tiểu Thiến, nhấn xuống phím trò chuyện.





      Phòng thu

      Lạc Tiểu Thiến ngồi trước đàn dương cầm, vẫn đàn bài ‘ánh trăng bạc’ mà Lãnh Tử Mặc cải biên.

      Đàn đến được giữa đoạn solo, trước mắt đột nhiên lên mảnh bén nhọn.

      “Rất xin lỗi!”

      Sau đó, thanh thuộc về Lãnh Tử Mặc lại vang vọng bên tai.

      nháy mắt thất thần, ngòn tay vừa trượt, tiếng đàn vang lên nhịp sai.

      “Ngừng!” Trác Á Nam lần nữa kêu ngừng lại.

      “Tiểu Thiến!” ta từ trạm điều khiển thanh đứng dậy, đẩy cửa cách trong phòng thu ra, “ nghỉ ngơi chút !”

      Bởi vì đàn dương cầm do chính Lạc Tiểu Thiến chơi, nên lần ghi này biểu diễn đoạn dương cầm trước, khác với lần trước thuận lợi, biểu lần này của Lạc Tiểu Thiến rất mất tiêu chuẩn, nếu phải lạc , là nhịp đúng, đánh ra đoạn như mong muốn.

      xin lỗi!”

      Lạc Tiểu Thiến từ chỗ đàn dương cầm đứng dậy, vẻ mặt áy náy.

      Bài “Ánh trăng bạc” này của Lãnh Tử Mặc để lại dấu ấn quá sâu đậm, cho dù cố gắng nỗ lực nhiều lần, nhưng cũng có biện pháp chuyên tâm, trong đầu hình ảnh của cứ thoắt thoắt .

      “Hay là, đêm nay đến đây thôi. Tiểu Thiến, về nghỉ ngơi trước, chúng ta ngày mai lại tiếp tục.” Vu Đồng tiến lên phía trước, đưa cho chén trà nóng.

      Trác Á Nam cũng thấy được ở trạng thái tốt, “ về trước , vừa vặn ngày mai tôi cũng bận gì, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”

      “Thầy Trác, xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến vội nhận lỗi.

      có gì, việc này cũng rất bình thường, ai mà chẳng có lúc làm tốt.” Trác Á Nam khoan dung vỗ vai , “Tôi đưa về nhé?”

      cần phiền thầy Trác, tôi đưa Tiểu Thiến về là được.” Vu Đồng lấy giỏ xách của , dìu Lạc Tiểu Thiến ra khỏi phòng thu .

      xuống dưới lầu, bắt chiếc xe, Vu Đồng rất tự nhiên với tài xế địa chỉ, trước đây Lạc Tiểu Thiến từng với , Tiểu Thiến ở kế nơi ở.

      Giữa đêm, cũng nhiều xe, rất nhanh xe taxi đến tiểu khu ngoại ô.

      “Có cần tôi đưa lên ?” Vu Đồng đẩy cửa xe ra.

      Lạc Tiểu Thiến đương nhiên từ chối, “ cần, tự tôi về được rồi.”

      nên nghỉ ngơi chút , nên gấp gáp, điều chỉnh trạng thái cho tốt.” Vu Đồng an ủi vỗ vai , “Chúng tôi cũng muốn chậm rãi hoàn thành, muốn có áp lực quá lớn.”

      Cảm ơn Vu Đồng, Lạc Tiểu Thiến nhìn chiếc taxi rời , lúc này mới hướng đến tiểu khu mà tới.





      Trong phòng treo quần áo.

      Điện thoại di động vừa mới kết nối được giây, Lãnh Tử mặc lại duỗi ngón tay ngắt cuộc gọi.

      Người phải , cần gì phải dây dưa thêm nữa?!

      Có lẽ, đến lúc buông tay rồi!

      Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tưởng tượng đến chuyện phải buông tay, vẫn cam lòng.

      Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người phụ nữ vào lòng , sao có thể từ bỏ dễ dàng được?

      Chờ lần này công tác về hãy sau.

      Ở trong long tự tìm cho mình lý do, kéo vali hành lý sắp xếp đồ đạc.

      Có điều, quần áo của với áo khoác của xếp cùng ngăn, nội y của cũng sát bên cạnh caravat của , quần lót hoạt hình của cùng nội y tối màu của đột nhiên lên ràng…

      “Đáng chết!”

      Lãnh Tử Mặc chửi tiếng.

      Đem mấy bộ y phục nhét loạn xạ vào hành lý, chán nản cài nắp vali, bước ra ngoài.
      garan2602, Tôm Thỏ, Mai Trinh6 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 258: thuộc về

      Ra khỏi phòng ngủ, Lãnh Tử mặc nhanh xuống lầu.

      Đáng chết chính là, đồ của Lạc Tiểu Thiến chỗ nào có.

      ti vi, là tấm hình của .

      Trong tủ giày, có đôi dép heo con của .



      Từ lầu đến dưới lầu, từ phòng khách đến cửa sảnh… Ngay cả trong lòng , nơi nơi đều có hình bóng của tồn tại.

      Thậm chí khi kéo cửa phòng ra, đều nghĩ đến, lại để quên chìa khóa của mình ở ngoài cửa.

      “Chờ tôi trở về, tôi nhất định đuổi em !”

      Cắn răng, đóng sập cửa lại.

      Muốn đem hình bóng từ trong lòng đuổi hoàn toàn, như vậy liệu còn đau?

      Kéo vali hành lý vào thang máy, nhìn vách tường thang máy lên cái bóng của chính mình, lại thấy lần nữa.

      Lúc này, mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, khoanh chân đứng trong thang máy, bởi vì gặp lạnh, ngón chân trắng như tuyết khẽ cong lại, nhìn mím môi cười: “Em tới để tiễn , thuận tiện hỏi câu!”

      “Đáng chết!”

      Lãnh Tử Mặc đột nhiên nâng tay, đánh quyền vào vách tường thang máy.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

      Phía sau cầu thang an toàn xa, Lạc Tiểu Thiến dựa vai vào tường, nước mắt từ mặt chảy xuống, lướt qua gò má, từng giọt xuống sàn nhà.

      chạy thẳng lên lầu, lúc chuẩn bị mở cửa nghe thấy tiếng bước chân của .

      Nghe được câu “Đáng chết!” đầy tức giận vô tận kia của , có đủ can đảm đối mặt với Lãnh Tử Mặc, liền hoảng hốt núp sau cánh cửa cầu thang an toàn.

      Kết quả, lại nghe thấy câu kia của .

      muốn đuổi .

      Nghĩ đến việc này, dường như có cách nào thở được.

      Tuy trong lòng hiểu , kết quả như vậy dù là đối với hay đều ổn thỏa, nhưng vẫn kiềm được mà cảm thấy đau xót.

      Đứng sau cửa cầu thang an toàn hồi lâu, nhìn máy mật mã lên cửa, tầm mắt lại trở nên mơ hồ.

      090512, nhập mật mã vào, nghe thấy tiếng vang quen thuộc, Lạc Tiểu Thiến hít hơi sâu, chậm rãi đẩy cửa vào.

      nhìn vào phòng bếp, liền thấy thân ảnh cao lớn mang tạp đề.

      Chuyển hướng qua phòng khách, lại thấy bộ dạng cùng dây dưa ghế sofa.

      lên lầu, đẩy cửa phòng luyện tập bước vào.

      Trong góc phòng luyện tập, còn rất nhiều đồ trong trạng thái đóng gói, buổi tối gần như rất bận, đến mức thời gian thu dọn cũng có, cũng tốt thôi, giờ cần nữa rồi.

      Ánh mắt chạm vào cây thước gỗ bên cạnh, khom người nhặt lên, để cái bàn .

      Bỏ qua hành lý, vào phòng ngủ.

      Trong phòng, vẫn còn mùi hương chocolate thanh đạm, chính là hương vị mà thích nhất.

      cố gắng tránh nhìn về phía giường lớn, nhưng ở trong phòng này, có quá nhiều kỷ niệm, cho dù nhìn, vẫn nghĩ tới mà thôi.

      Chán nản kéo tủ quần áo ra, thấy đồ đạc loạn hết cả, toàn thân lại đờ ra.

      Người đàn ông này, làm gì cũng luôn gọn gàng ngăn nắp, thế nhưng sao lại để tủ quần áo lộn xộn như vậy, ràng là tâm trạng vô cùng tốt.

      Khom người xuống, Lạc Tiểu Thiến mang từng bộ quần áo rơi xuống treo lên giá lần nữa.

      Quần áo của , hầu như đều mang sắc màu tối, y phục của thiên về rực rỡ. Hai loại y phục đối lập với nhau hoàn toàn.

      lấy từ trong túi xách ra chiếc áo T-shirt rẻ tiền, đặt sát bên bộ âu phục đắt tiền được đặt may ở Pháp của

      “Lạc Tiểu Thiến, mày quyết định đúng, thế giới này vốn dĩ thuộc về mày!”

      câu, Lạc Tiểu Thiến để chiếc áo T-shirt của mình xuống.
      garan2602, Tôm Thỏ, Mai Trinh6 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 259: Chờ đuổi em
      Ném đại T-shirt vào vali hành lý của mình, lại sắp xếp đàng hoàng, đồ đạc trong hành lý bị nhét đầy, tùy tiện nhét góc áo lộ ra vào vali, muốn đóng nắp lại, thế nhưng lại đậy được.

      Cuối cùng vừa dùng hết lực, rương hành lý lại bật lên đè xuống dưới.

      “Chết tiệt!”

      Đưa hai tay lên ôm đầu, Lạc Tiểu Thiến còn sức lực mà ngã ngồi mặt đất.

      Điện thoại trong túi xách bỗng vang lên.

      Lạc Tiểu Thiến đưa tay lấy điện thoại di động ra, màn hình lên tên Hứa Hiểu Dương, liền tiếp điện thoại.

      “Thầy Hứa?”

      “Tiểu Thiến, vết thương của em đỡ hơn chưa?”

      Hơn lần, hẹn đến phố chụp hình, nhưng bởi vì vết thương của Lạc Tiểu Thiến chưa kết vảy, hai người lại đành phải hẹn lại lần sau.

      Lạc Tiểu Thiến đưa tay lên che mặt, khống chế cảm xúc được chút, “Thầy Hứa, xin lỗi. Có thể là phải thêm vài ngày nữa, em còn phải hoàn thành ca khúc, còn quay MV, đại khái là thời gian nhiều hơn tuần.”

      vấn đề gì!” Đầu bên kia điện thoại, Hứa Hiểu Dương cười khoan dung, “Vừa vặn, tôi cũng muốn cùng với Lãnh tổng các người châu Âu chuyến, có khả năng kéo dài tuần mới trở về, vậy khi nào chúng ta trở lại sắp xếp thời gian?”

      Nghe đến tên của Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến lại khẩn trương thôi, “Thầy cùng Lãnh Tử… Lãnh tổng sao?”

      , tôi còn phải lái xe tới sân bay, vốn dĩ kế hoạch là ngày mai, biết vì sao ta lại đổi thời gian sớm hơn vào xế chiều hôm nay…” Hứa Tiểu Dương cười ở đầu bên kia điện thoại, “Thế nào, em tìm ta có việc gì sao?”

      có, có…” Lạc Tiểu Thiến vội phủ nhận, “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, thầy Hứa bận, chúng ta liên lạc lại sau.”

      Cúp điện thoại, tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều, nhìn rương hành lý trước mặt mình, nhíu mày.

      Nếu như Lãnh Tử Mặc thấy tự mình rời như vậy, nhất định vô cùng tức giận, với tính tình của , cho dù muốn đuổi cũng phải để tự mình ra.

      làm biết bao nhiêu chuyện như thế, sao có thể rời như vậy được?

      Vậy đợi trở về, đến lúc đó, để mặc tùy ý nổi giận, đánh mắng thế nào cũng được, chỉ cần tâm tình của có thể tốt hơn chút, tình nguyện hứng chịu giận giận dữ của , sau đó .

      Hạ quyết tâm xong, Lạc Tiểu Thiến thấy thể xác và tâm hồn rất nhiều.

      cần chỉnh lại quần áo, đứng lên, dọn lại tủ quần áo của , toàn bộ được dọn dẹp gọn gàng, sau đó lại lên lầu, lấy khăn lau cùng cây lau nhà, dọn dẹp căn phòng, lại dọn phòng bếp, đến tủ lạnh dừng lại, buông cây lau nhà trong tay ra, đến tủ lạnh mở tủ ra, xem nguyên liệu nấu ăn bên trong, khẽ nhíu mày.

      Lưu loát dọn sạch phòng bếp, xoay người chạy lên lầu, dùng điện thoại di động tìm phương pháp làm sủi cảo, sau đó trở lại phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị.

      nghĩ thể làm được gì, vậy coi như đây là lần cuối cùng làm vì , thấy thoải mái hơn nhiều.

      Nhào bột, trộn bột, cán bánh.

      Lạc Tiểu Thiến lần đầu tiên trong đời tự làm sủi cảo, từ xế chiều bận bịu cho đến hơn nửa đêm mới đem sủi cảo chuẩn bị xong, đem bánh chẻo bao lại cẩn thận để vào tủ đông lạnh, thu dọn phòng bếp sạch xong lưng cũng mỏi eo cũng đau, rửa tay đến cạnh ghế sofa, vốn định nghỉ ngơi chút, kết quả lại ngủ quên.

      Nửa đêm, bị lạnh mà tỉnh dậy.

      Mở to mắt nhìn đèn treo màu trắng trần nhà tối đen, đột nhiên đầu lên đoạn nhạc, Lạc Tiểu Thiến đứng dậy chạy vọt vào phòng luyện đàn.

      Rất nhanh, đoạn nhạc rất hay từ trong phòng truyền ra.



      Chương 260: Tình cờ gặp nhau

      Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, thời điểm ánh sáng lan vào phòng, Lạc Tiểu Thiến trong phòng luyện đàn rốt cuộc cũng viết xong ca khúc cuối cùng.

      “…Tình cờ gặp nhau, trân trọng trọn đời.”

      nhạc là tiếng của linh hồn, đối với nghiệp của Lạc Tiểu Thiến, nhạc cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất để giảm áp lực.

      Trải qua ngày phải kiềm nén, toàn bộ cảm xúc được truyền tải vào bài hát do sáng tác “Tình cờ gặp nhau”.

      “Vì tình cờ, em vào cuộc sống của , quấy nhiễu cung đàn của ….



      Vì tình cờ gặp nhau, nên em là nốt nhạc cuối trong tiếng đàn của ….

      Nhưng em khắc ghi trong tim.

      Tha thứ cho em yếu đuối và đủ dũng cảm, chỉ có thể thầm đứng ở phía sau nhìn ngắm …”

      Dạo lại khúc nhạc do chính mình tạm thời sáng tác lần nữa, Lạc Tiểu Thiến hít hơi sâu, vươn tay lau nước mắt đọng lại mặt còn chưa khô hết.





      Ngày hôm sau công tác ghi tiến hành tương đối thuận lợi, vội chỉnh sửa ngày đêm, nhạc đệm cùng bộ phận biểu diễn hoàn toàn chuẩn bị xong xuôi.

      Trác Á Nam cùng tất cả nhân viên trong kế hoạch chụp hình cũng tụ họp lại chỗ.

      Sáng ngày thứ ba, thời điểm Lạc Tiểu Thiến cùng Trác Á Nam cùng nhau nghe bản mo-rát, Vu Đồng đến.

      “Vé máy bay là hai tiếng sau, bay thẳng tới Maldives, nhân viên công tác tổ quay phim đến sân bay, mọi người ở đây thế nào rồi?”

      “Ok!’ Á Nam gỡ đầu ống nghe điện thoại xuống, “Hoàn toàn có vấn đề, phần chế tác hậu kì cứ giao lại cho tôi, có thể an tâm quay MV.”

      “Tôi chuẩn bị xong giúp ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản, về phần trang phục gì đó, khi tới đó rồi hãy mua, dù sao nơi đó cũng có rất nhiều siêu thị miễn thuế, vô cùng tiện lợi, hơn nữa chúng ta ở đó hai ngày, rồi bay sang nước khác, nghỉ ngơi chút , chúng ta trực tiếp đến sân bay!” Vu Đồng để hộp cơm dành cho cả hai lên bàn, “Đây là bữa sáng.”

      Lạc Tiểu Thiến có ý kiến gì, thời gian gấp rút, quần áo với cần cầu quá nhiều, huống hồ, tổ quay phim sớm chuẩn bị cho trang phục chụp hình theo cầu.

      Lúc ăn cơm, Lạc Tiểu Thiến lại bàn luận với Trác Á Nam chút vấn đề, sau khi ăn xong, cùng Vu Đồng trực tiếp tới phi trường quốc tế Bắc Kinh, cùng chờ công tác giao lưu đơn giản ở sân bay rồi thẳng lên phi cơ Maldives.

      Lần này, nội dung MV có phần giống với nội dung gốc trong tiểu thuyết do Lâm Tịch đưa vào, chia ra quay cảnh ở biển, cảnh tuyết cùng cảnh mặt trời mọc sa mạc, Maldives là trạm đầu tiên của đoàn phim.

      Sau khi ngồi lên phi cơ, Lạc Tiểu Thiến liền dùng thư điện tử của Vu Đồng, bắt đầu lật xem nguyên tác của quyển tiểu thuyết mạng.

      Đương nhiên, hơn hai ngày được ngủ ngon giấc, lại luôn làm việc ở trạng thái cao , lúc này rốt cục trầm tĩnh lại, bao nhiêu mệt mỏi hoàn toàn ập tới.

      tình hình công việc ở mức độ cao, lúc này rốt cuộc cũng giảm xuống,

      Chờ đến lúc tỉnh lại, nhìn xuyên qua cửa sổ phi cơ, rơi vào mắt là bầu trời đêm cùng với chuỗi ánh đèn như những hạt ngọc lấp lánh, đến Maldives rồi.

      Xuống máy bay, gió biển đập vào mặt, ngửi thấy hương vị quen thuộc, Lạc Tiểu Thiến lấy cặp kính mắt sáng màu đeo lên mặt, che đôi mắt hơi cay cay.

      Nhân viên công tác đến đây từ sớm, đưa mọi người tới khách sạn.

      Lúc ăn cơm tối, Trác Á Nam giới thiệu sơ qua về việc ghi hình tại Maldives, bởi vì chủ yếu là lấy cảnh mặt trời mọc vfa cảnh ban ngày, cho nên tối nay có thể nghỉ ngơi đêm tốt.

      Sau bữa cơm, mọi người tự trở về phòng nghỉ của mình, chuẩn bị tinh thần sớm cho buổi quay hình.
      garan2602, Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 261: từ bỏ được
      Vì để cho tiện quay chụp, ngoài ra càng để tiết kiệm được nhiều thời gian, tổ quay phim dự định quay tại địa điểm cách xa khách sạn, phòng của

      Lạc Tiểu Thiến ở tầng hai, hướng ra biển khơi, đứng sân thượng có thể cảm nhận hương vị gió biển thổi vào.

      Là thánh địa của du lịch, Maldives trước giờ phải là nơi vắng lặng.

      bờ cát có đến tốp năm tốp ba tình nhân.

      Nhìn bọn họ, Lạc Tiểu Thiến tự nhiên lại nghĩ tới Lãnh Tử Mặc.

      Lắc lắc đầu, xoay người rời khỏi cửa sổ, dọn đồ tắm rửa…Muốn mượn việc này để giải quyết cảm xúc chút, nhưng sau khi làm xong tất cả rồi nằm xuống giường, vẫn có nửa cảm giác buồn ngủ như trước, lấy email ra tiếp tục xem tiểu thuyết, thấy tình tiết nam nữ chính ở cùng nhau, lại khỏi nghĩ đến Lãnh Tử mặc.

      Nhìn điện thoại di động bên cạnh, rốt cuộc cũng bỏ qua email mà dò tìm cuộc gọi điện thoại.

      Nhưng mà, vẫn có được dũng khí để gọi điện.

      nghĩ ra, muốn với điều gì đây.

      Trước kia, mỗi lần công tác, đều vài ba việc cho sớm muộn.

      Vào danh sách các cuộc gọi, thấy điện thoại của Hứa Hiểu Dương, bỗng dung nảy ra mnoojt ý, ấn xuống phím trò chuyện.





      Lapland, Phần Lan.

      Tuy rằng hơn chín giờ tối, ánh mặt trời ở Lapland vẫn chiếu sáng rực rỡ.

      Vùng đất Phần Lan ở trong vòng cực Bắc, tuần giữa tháng năm nhiệt độ thời tiết lên đến đỉnh điểm , thời điểm buổi tối mà bầu trời vẫn sáng như ban ngày.

      Khải mét bờ sông, Lãnh Tử Mặc đút tay vào túi áo, đứng ở thảm cỏ, nhìn về cảnh sông nước phía xa xa.

      Cách đó xa, đạo diễn An Đức Sâm mang theo camera thảo luận với Hứa Hiểu Dương về vấn đề khai thác dàn dựng bối cảnh, lần này hợp tác cùng điện ảnh Hollywood, lấy đề tài từ cuốn tiểu thuyết mạng ở trong nước có nội dung tương tự.

      Hơn nữa rất đúng dịp là, cuốn tiểu thuyết mạng này và bài hát của Lạc Tiểu Thiến là do cùng người sáng tác ra (xem thêm phần chú giải phía dưới), trong tiểu thuyết, xuất cảnh nam nữ chính cùng nhau nướng thịt và ngắm cực quang, nhóm Lãnh Tử Mặc đến Bắc Âu Phần Lan, chính là tới nơi này lấy bối cảnh.

      “Cá nhân tôi cảm thấy, nơi này rất thích hợp với tình tiết nướng thịt dưới cực quang, khi đêm khuya bắt đầu, lúc ánh sáng cực Bắc xuất , con sông cũng lên ánh cực quang, như vậy cảnh chụp tuyệt đối đẹp vô cùng…”

      Nghe thấy hai chữ thịt nướng, lông mày Lãnh Tử Mặc nhíu lại.

      Vì sao lại là thịt nướng nữa vậy?

      Tác giả đó có được sáng kiến gì mới mẻ hay sao?

      Chết tiệt, thế nhưng lại nghĩ tới Lạc Tiểu Thiến nữa rồi.

      hai ngày trôi qua, có lẽ bắt đầu quay MV rồi, trước kia chưa từng xuất ngoại, cũng tập thói quen làm công tác với cường độ cao như thế.

      “Tôi nghe điện thoại .” Hứa Hiểu Dương thấy số của Lạc Tiểu Thiến màn hình, dùng tay ra hiệu với mọi người, xoay người qua bên, “Alo?”

      Đầu bên kia điện thoại, Lạc Tiểu Thiến chăm chú nhìn biển khơi ngoài cửa sổ, “Giáo sư Trần, em là Lạc Tiểu Thiến, tại thầy ở châu Âu rồi sao?”

      “Đúng, Copeland, chính là quê hương của ông già Noel, có muốn thầy thay em truyền lời chào tới ông già Noel ?” Hứa Hiểu Dương cười .

      “Nhất định là thầy ở chỗ làm việc phải ?” Giọng Lạc Tiểu Thiến trong vắt, “Có thuận lợi ?”

      “Ừ, ban nãy bàn việc khai thác dàn dựng cảnh, em có chuyện gì sao?” Hứa Hiểu Dương hỏi.

      Hai người dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp tác, lần nào Lạc Tiểu Thiến đột nhiên gọi điện thoại tới cũng thấy hơi bất ngờ chút.

      có gì, chỉ là… Chỉ là em ở Maldives, biết mọi người có đến đây , cho nên em…” Lời Lạc Tiểu Thiến bịa ra có chút ngập ngừng ấp úng.





      Chú thích của tác giả: Bài hát “Môi hồng” của Lạc Tiểu Thiến cùng bộ phim điện ảnh huyền huyễn của Lãnh Tử Mặc đều được lấy linh cảm từ tiểu thuyết ăn khách của người bạn.


      Chương 262: Tâm tình giống nhau

      “Ừ, chúng tôi cũng muốn lấy cảnh biển, có điều phải Maldives, mà là Bahamas quần đảo Harbour Island, bờ cát hồng nhạt, chắc em từng nghe qua rồi?”

      “Vâng!” Lạc Tiểu Thiến thuận miệng đáp, “Vậy… Lãnh tổng ở cùng thầy sao?”

      “Cậu ta à…” Hứa Hiểu Dương nhìn liếc mắt bốn phía, ánh mắt dừng tại người Lãnh Tử Mặc đứng bãi cỏ bên bờ sông, “Cậu ta bờ sông gọi điện thoại phải?”

      ấy… ấy có khỏe ?” Lạc Tiểu Thiến giọng hỏi.

      “Hai ngày nay tâm trạng dường như được tốt cho lắm, em tìm cậu ta có việc à?”

      Lạc Tiểu Thiến năng lộn xộn giải thích” có, chỉ là em… Em vẫn luôn xem ấy như thần tượng, cho nên em mới gọi điện thoại cho thầy… phải là em nhớ tới ta, em… Chỉ là em…”

      “Ha ha!” Hứa Hiểu Dương cười to ra tiếng, “Thầy biết rồi, như vậy , lát nữa thầy giúp em xin chữ kí của cậu ta, được nào?”

      ấy… tức giận chứ?” Lạc Tiểu Thiến tiếp tục bóng gió.

      “Nếu tôi cầu, chắc chắn rằng cậu ta tức giận đâu.” Hứa Hiểu Dương .

      “Vậy cảm ơn thầy, em quấy rầy thầy làm việc nữa, em cúp máy đây…” buông tay muốn cúp điện thoại, đột nhiên lại nghĩ tới việc, “Giáo sư Hứa, dù sao thầy cũng đừng cho ấy tên của em, em… em muốn cho ấy biết…”

      “Được, thầy hiểu rồi, em cứ yên tâm , chờ sau khi thầy về nước, thầy nhất định mang chữ kí đến cho em!” Hứa Hiểu Dương cười cúp điện thoại.

      Ven bờ sông, Lãnh Tử Mặc mặt xanh mét buông bàn tay phải nắm giữ điện thoại di động xuống.

      Vừa rồi gọi thử hai lần, phía bên kia đều biểu thị đường dây bận.

      Nha đầu chết tiệt này, cũng biết là chuyện điện thoại cùng ai mà lại lâu như vậy?

      trầm mặt xuống, đem điện thoại di động nhét vào túi áo, được lát lại lấy ra, bấm số điện thoại của Trác Á Nam.

      “Lãnh tổng, chào ngài!” Biết là gọi điện thoại tới, giọng điệu của Trác Á Nam nháy mắt nâng cao, “ tìm tôi có việc gì sao?”

      có gì, chỉ muốn hỏi mọi người bắt đầu công việc quay MV chưa?”

      “Chúng tôi vừa mới tới Maldives, bởi vì buổi tối thể làm việc, có điều tôi cùng đạo diễn nghiên cứu kịch bản rồi, sáng mai chính thức bắt đầu.”

      “Ừ.” Lãnh Tử Mặc hơi do dự, “Tiểu… Lạc Tiểu Thiến ấy có khỏe ?”

      “Trước khi ghi tinh thần giống như luôn được tập trung lắm, dường như tình trạng thân thể được tốt, có lẽ là có chút mệt mỏi, vừa rồi khi ăn cơm cũng ăn được nhiều, nhưng mà yên tâm, tôi dặn dò Vu Đồng phải chăm sóc ấy tốt, chúng tôi nhất định cố gắng quay MV xuất sắc nhất.”

      “Ừ.”

      Lãnh Tử Mặc đáp lại tiếng, khuôn mặt nhắn gầy gò của nha đầu kia lên trước mặt, thế nhưng lại nhíu mày.

      biết rất kế hoạch MV, phải vòng qua ba nước, sau khi về nước còn phải đến Đại Lý, Nội Mông và Tân Cương để lấy cảnh, nha đầu kia có chịu nổi ?

      … Còn có việc gì ?”

      Đầu bên kia điện thoại, Trác Á Nam rất lâu nghe thấy thanh của Lãnh Tử mặc, cẩn thận hỏi.

      “Chăm sóc cho ấy tốt… Tôi , công việc tất nhiên quan trọng, nhưng mà thân thể nghệ sỹ của công ty cũng quan trọng kém…” Lãnh Tử Mặc luôn luôn ràng lưu loát, lần đầu tiên lỡ lời.

      May mà Trác Á Nam cũng chú ý tới, tuy rằng trước giờ chưa nghe qua Lãnh tổng đích thân giám sát bất cứ dự án nào, nhưng mà lần này lại là lần đầu tiên công ty dồn công sức và tiền bạc để lăng xê người mới, nên nếu Lãnh tổng có để ý chút cũng thấy kỳ lạ.

      “Tôi biết rồi, tôi cố gắng giảm bớt công việc cho ấy!”

      “Được!” Lãnh Tử mặc dừng chút, “Cuộc điện thoại này, cần để lộ ra ngoài!”
      garan2602, Tôm Thỏ, Mai Trinh7 others thích bài này.

    5. Cyder

      Cyder New Member VIP

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      11
      @Hằng Lê Chị ơi điện thoại với tablet của em đều bị hư, giờ em vào được facebook của mình nữa, tại vì em lỡ để chế độ bảo mật phải có điện thoại đồng ý mới vào được :yoyo49:
      Toàn bộ file convert với edit em đều lưu trong tablet mà giờ nó cũng hư luôn rồi (vỡ màn hình) :yoyo25:

      Chị có thể cho em xin lại convert với số chương tiếp tục edit ạ. Giờ em phải edit lại toàn bộ ạ. Với chắc phải 1 tuần nữa điện thoại mới của em mới về nên có j chị nhắn em cung được
      Last edited: 2/2/17
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :