1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 247: Chúng ta cùng nhau
      Edit: @Cyder

      bờ cát ăn thịt nướng, ngủ trong lều, … Đây chính là điều luôn ao ước khi còn .

      Chỉ là, sức khỏe của mẹ luôn tốt, ngày ba ở nhà trong năm cũng có hạn, cho đến bây giờ hai mươi tuổi, nguyện vọng này cũng vẫn là nguyện vọng mà thôi.

      " Được !"

      Lãnh Tử Mặc đảo thịt nướng vỉ, chỉ đơn giản chữ như trước.

      "Vận tuế!" Lạc Tiểu Thiến vươn vòng tay, ôm chặt lấy , "Lãnh Tử Mặc, tốt!"

      Tay Lãnh Tử Mặc khẽ run, thiếu chút nữa làm rơi thịt nướng xuống cát.

      Quay mặt nhìn gương mặt Lạc Tiểu Thiến dán cánh tay mình, trong mắt của che giấu được đau lòng.

      Bất quá chỉ là cái lều, cũng có thể làm hưng phấn như thế?

      nào biết đâu rằng, đây chỉ là chiếc lều, mà còn là mơ ước tuổi thơ của Lạc Tiểu Thiến.

      "Em chuyển lều đây!"

      Buông ra, Lạc Tiểu Thiến xoay người chạy về phía cửa của biệt thự, lúc bậc thang, trợt chân cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

      "Cẩn thận chút!"

      Lãnh Tử Mặc vội vàng nhắc nhở.

      Lạc Tiểu Thiến đúng lúc đỡ lấy khung cửa đứng vững thân mình, quay mặt về hướng cười tươi rồi lập tức liền vào gara biệt thự. Mở cốp sau xe hơi ra, quả nhiên thấy chiếc lều lẳng lặng nằm ở góc rương hành lý, bên cạnh còn có hai cái túi ngủ, xanh, đỏ.

      "Còn có túi ngủ, Lãnh Tử Mặc em chết mất!"

      Lạc Tiểu Thiến lập tức đem những lều trại, túi ngủ dọn ra ngoài, đến bờ cát, lập tức liền mở túi ra chuẩn bị trang bị.

      "Ăn trước !" Lãnh Tử Mặc bưng đồ ăn nướng xong rất nhiều xâu thịt tới.

      "Chúng ta đem lều trại dựng ở đây, rồi ngồi trong ăn có được hay ?" Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, cười hỏi.

      Đối diện với khuôn mặt tươi cười đó, làm sao Lãnh Tử Mặc có thể cự tuyệt?

      "Em ăn, dựng cho."

      " cần!" Lạc Tiểu Thiến ngữ khí kiên trì, "Chúng ta làm cùng nhau."

      "Chúng ta"?!!!

      Lãnh Tử Mặc khẽ gật đầu, " Được !"

      xoay người đem mâm để lại bàn, tới cùng dựng lều, đây là lều chuyên nghiệp dùng để đóng quân dã ngoại, ngay cả Lãnh Tử Mặc trước kia cũng có dựng quá.

      "Xem ra, phải nghiên cứu chút."

      " cũng biết?"

      Lạc Tiểu Thiến có chút kinh ngạc. Ở trong cảm nhận của , Lãnh Tử Mặc là thần, gì làm được.

      " cũng phải thần." Lãnh Tử Mặc cầm lấy bản hướng dẫn, "Bất quá, xem hướng dẫn."

      Công việc hàng ngày của luôn vô cùng vội vã, làm gì có thời gian sau giờ làm việc chơi dã ngoại.

      Lạc Tiểu Thiến lập tức cúi đầu lại gần, hai người nghiên cứu sách hướng dẫn, rốt cục nhìn ra phương thức, bắt tay vào việc.

      Ước chừng qua hơn nửa giờ, hai người mới dựng xong chiếc lều, trong lúc đó còn ngã lần, dù là Lãnh Tử Mặc hay Lạc Tiểu Thiến đều là dính cát đầy người đầy mặt.

      Rốt cục cũng hoàn thành.

      "Hoàn thành, em mà, thế giới này có việc gì Lạc Tiểu Thiến làm được!"

      Lạc Tiểu Thiến nhìn chiếc lều trước mắt, rất có cảm giác thành tựu.

      Lãnh Tử Mặc quay mặt nhìn , thấy mặt dính hạt cát, đưa tay đến, dùng đầu ngón tay nhàng đem hạt cát phủi xuống, "Hay là em rửa mặt trước."

      Quay qua hướng cười, thấy cũng dính cát đầy mặt, lập tức bật cười thành tiếng, "Còn em, mặt cũng có nha?"

      Lãnh Tử Mặc nâng tay, lấy mu bàn tay lau mặt, tay vốn là có hạt cát, thành ra phải lau, mà là bôi thêm.

      "Để em, để em, càng lau càng nhiều!" Lạc Tiểu Thiến vỗ tay, nâng tay giữ chặt cổ áo , kéo cúi xuống, liền đưa tay tới cẩn thận đem từng hạt cát mặt lau .
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 248: Rất muốn ôm
      Tay chỉ mềm lướt qua mặt, ôn nhu như thế, tốt đẹp đến như thế.

      đột nhiên rất muốn ôm !

      "Đừng nhúc nhích!" Chú ý tới khóe mắt của dính hạt cát, Lạc Tiểu Thiến đưa mặt lại gần, chu môi cẩn thận thổi, xác định cát rớt hết mới thở phào nhõm, "Tốt lắm, có thể cử động rồi."

      vừa dứt lời, thân mình bị ôm lấy, dán vào thân thể .

      Lạc Tiểu Thiến giật mình ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt .

      Trong tầm mắt của có cảm xúc nóng rực, khác với những lúc ôm trước đây, đó là loại cảm xúc như muốn thiêu cháy tim .

      đột nhiên cảm thấy ngực thắt lại, trái tim đập mạnh, liền ngay cả hô hấp tựa như cũng có chút gấp rút lên.

      Đưa tay ôm lấy , Lãnh Tử Mặc chậm rãi kéo sát vào.

      Hai đôi môi, lập tức gắn liền chỗ.

      Oành!

      tiếng vang nặng nề xuất , thức ăn nướng lâu rồi, vốn chín, lại để thêm hơn nửa canh giờ nướng, cây gỗ xiên thịt làm sao còn chịu được, lập tức bốc cháy, thịt xâu lập tức rớt ra, rơi xuống lớp than lửa phía dưới, lập tức bốc cháy lên.

      Hai người đều lắp bắp kinh hãi, cùng lúc quay nhìn về hướng phát ra thanh .

      "Nha, rơi hết rồi!"


      Lạc Tiểu Thiến hốt hoảng từ trong ngực tránh ra, muốn chạy về phía vỉ nướng.

      "Để ."

      Lãnh Tử Mặc kéo cánh tay lại, tự mình bước qua trước, thu hồi xâu thịt cùng lạp xườn muốn nướng thành cháy sém, vừa rồi chỉ lo cùng nghiên cứu lều trại, ngay cả thịt nướng đều quên.

      Đem những đồ đó quăng vào thùng rác, Lãnh Tử Mặc mang thịt nướng xong lúc trước, đun nóng lại rồi bỏ lên đĩa đưa đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.

      "Ăn ."

      Lạc Tiểu Thiến cầm lên xâu thịt nướng, khách khí cắn cái, lập tức liền khen dứt lời, " thể tin được, cũng có thiên phú nấu ăn lắm nha."

      "Là em đói phải ?" Lãnh Tử Mặc cười, xoay người kéo bàn lại.

      " phải mà, là ăn ngon ạ." Lạc Tiểu Thiến nhai thịt nướng, xem bàn và chung quanh chút, cũng có phát những đồ nướng khác, lập tức đem đĩa thịt đưa đến trước mặt , " cũng ăn ."

      "Em ăn trước, lấy bánh mì lại đây nướng."

      Vốn chuẩn bị đầy đủ thịt nướng, bây giờ chỉ nửa, làm sao mà đủ hai người ăn.

      "Như vậy sao được, là con trai nha, chỉ ăn bánh làm sao ăn đủ no, cùng em ăn " Lạc Tiểu Thiến ngăn lại.

      " giảm cân." Lãnh Tử Mặc .

      giảm cân, dáng người của hoàn toàn đúng tiêu chuẩn, còn giảm cân cái gì, ai mà tin!

      "Thế à!" Lạc Tiểu Thiến cố ý lộ ra vẻ mặt vẻ thống khổ , " đây là bán muối hả?"


      thể nào, Lãnh Tử Mặc nghi ngờ nhìn về xâu thịt trong tay , "Mặn lắm à?"

      " tin, tự thử !" Lạc Tiểu Thiến giơ tay đem xâu thịt đưa đến bên miệng .

      Lãnh Tử Mặc há mồm cắn cái, thưởng thức trong miệng, mặn nhạt, rất vừa vặn. Nhìn đáy mắt tiểu nha đầu đầy ý cười giảo hoạt, nháy mắt liền tỉnh ngộ, đây chỉ là thủ đoạn của mà thôi.

      "Tuyệt đối mặn." cố ý .

      "Đó là cắn miếng , ăn cả miếng thử xem!" Lạc Tiểu Thiến nào biết đâu rằng mình sớm bị liếc mắt nhìn thấu, vẫn ra sức diễn trò.

      cắn miếng lớn, nhai nhai, sau đó kêu lên, "A, mặn quá!"

      Lần này, ngược lại đến phiên Lạc Tiểu Thiến nghi ngờ.

      ràng mình chọn xâu nhìn ngon nhất cho nha, nhìn vẻ mặt thống khổ mặt , cầm lấy xâu thịt cắn.

      "Ha ha . . ."

      Thấy trúng kế, Lãnh Tử Mặc bật cười to.
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ10 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 249: Lòng hốt hoảng
      Edit: @Cyder



      Nghe được tiếng cười của , Lạc Tiểu Thiến lập tức kịp hiểu, bị trêu cợt rồi, liền xem thường, "Cười cái gì mà cười, mặc kệ , ăn bánh mì của ."

      có lòng tốt, còn trêu !

      Bưng đĩa , Lạc Tiểu Thiến xoay người rời .

      đợi kịp cất bước, cánh tay từ phía sau vòng lên ôm hông , sau đó sau lưng của liền áp vào trong vòm ngực ấm áp mà kiên cố của Lãnh Tử Mặc.

      Lãnh Tử Mặc cúi đầu hôn lên vành tai cái, " nướng bánh mì!"

      xoay người đến bên cạnh bàn, lấy ra dao cắt bánh mì rồi trát bơ để lên vỉ nướng, Lạc Tiểu Thiến vẫn đứng đờ ở đó, nơi bị hôn qua giống như bị lửa thiêu, làm cho lòng thể nào bình tĩnh được, miệng vừa mới ăn xâu thịt rất thơm, giờ cũng hoàn toàn mất hương vị.

      ràng cùng còn thân mật hơn, vì sao bây giờ chỉ là nụ hôn khẽ thế nhưng làm cũng hốt hoảng như vậy?

      "Muốn nếm thử ?"

      Cách đó xa, thanh của Lãnh Tử Mặc truyền tới.

      "Được !"

      Lạc Tiểu Thiến bình tĩnh lại, vội vàng qua. Lãnh Tử Mặc dùng cây gắp gắp miếng bánh mì nướng xong đưa tới.

      "Nóng!" đưa tay muốn lấy, Lãnh Tử Mặc lại thoáng đem bánh mì lui lại, rồi đưa đến bên miệng , "Cắn chậm chút."

      há mồm hướng tay cầm cắn ngụm , bánh mì quét qua lớp bơ, vỏ ngoài có mùi thơm lại xốp giòn, bên trong cũng là hương vị mềm mại ngọt ngào.

      "Thế nào?"

      "Ăn ngon!"

      Đạt được tán thành của , Lãnh Tử Mặc lập tức cầm lấy cái mâm bàn đem bánh mì nướng xong đặt vào trong mâm, thuận tay lấy nước trái cây cùng bia, về hướng dựng lều.

      cúi người ngồi bên cạnh lều, lại hướng Lạc Tiểu Thiến còn ngây người tại chỗ.

      "Mau tới đây?"

      "Dạ, đến liền!"

      Lạc Tiểu Thiến đáp tiếng, chạy chậm qua, học bộ dáng của đem mâm đặt ở bờ cát, còn mình an vị ở bên cạnh .

      Lãnh Tử Mặc tay nắm bánh mì, miệng hớp miếng bia, ánh mắt liền dừng ở bầu trời đêm mênh mông.

      "Em nhớ nổi lần ngắm sao trước là lúc nào!"

      bên, Lạc Tiểu Thiến cầm lon nước trái cây, ngón tay vân vê ống hút, cũng cùng nhìn lên ánh sao trời.

      " cũng vậy."

      Lãnh Tử Mặc giọng .

      có bao lâu được nhàn nhã uống rượu, đón gió, ngắm sao như vậy rồi?

      Ngay cả chính cũng có đáp án, trong trí nhớ tựa hồ trừ bỏ công việc vẫn là công việc.

      "Em hiểu những người giống vậy, giống dân thường bọn em vì bị cuộc sống bức bách, còn cách nào mà cần phải mà dốc sức làm để đủ sống, nhưng các lại khác, nếu các nguyện ý, có thể có đầy đủ thời gian dùng để làm mình chuyện muốn làm, lại cố tình ép mình có thời gian."

      " cũng có ước vọng." Lãnh Tử Mặc .

      Lạc Tiểu Thiến tò mò đưa ánh mắt qua, "Có thể cho em biết ?"

      tưởng tượng nổi, còn có ước vọng gì.

      về danh tiếng, từ lúc thời niên thiếu là ngôi sao trẻ triển vọng.

      về công việc, tập đoàn Đế thị của bất kể là ở Á Châu, hay là toàn thế giới, đều là công ty lớn vô cùng có sức ảnh hưởng.

      về tác phẩm, tổng cộng phát hành album, sáu single, cái nào phải là tác phẩm liên tục đứng đầu các bảng xếp hạng.

      . . .

      Người như vậy, cũng còn có giấc mộng chưa thực sao?

      "Nhiều năm qua, tuy rằng trong nước cũng thiếu tác phẩm đạt được giải thưởng quốc tế được người xem ưa thích, tuy nhiên lại có bất cứ bộ phim nào đạt được cái gọi là kinh điển lưu lại dấu ấn sâu trong long người hâm mộ như những bộ phim của Bắc Mỹ, hy vọng có thể làm ra bộ phim điện ảnh vừa có thể đạt được khen ngợi lại ăn khách, làm cho tất cả mọi người, tất cả mọi màu da thế giới này biết đến Trung Quốc chúng ta chỉ có Kung Fu, bay tới bay lui, chúng ta cũng có thể có ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’, Ma trận, Star Wars, The Shawshank Redemption ….”

      (Tên mấy bộ phim đều là tác phẩm kinh điển nổi tiếng, các bạn click vào từng tên ra nhé)
      garan2602, neko08, Hoa vô ngữ4 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 250: Giấc mộng của 6

      Lạc Tiểu Thiến quay mặt nhìn , nghe cách chăm chú, thẳng đến khi đem chuỗi dài cho hết lời, mới đem nước trái cây hướng về phía , khẽ chạm vào lon bia trong tay .

      "Em tin tưởng nhất định thành công, đến đây, vì Đế thị trở thành'Hollywood Dreamworks' Trung quốc, cụng ly!"

      "!" Lãnh Tử Mặc khẽ gật đầu cái, "Đế thị vĩnh viễn trở thành bản sao của bất kì ai, giấc mộng lớn nhất của đời đó chính là làm cho Đế thị trở thành con rồng dẫn đầu trong tất cả mọi lĩnh vực, trở thành thị trường khác hẳn với Hollywood, lại có thể làm cho thế giới chú ý đến nền công nghệ giải trí Đông Phương này! Cụng ly!"

      Hai người lại chạm ly, sau đó, người uống bia, người uống nước trái cây.

      Kế tiếp, Lãnh Tử Mặc rất tự nhiên về kế hoạch của , về kế hoạch đầu tư ba tỷ vào bộ điện ảnh sắp tới.

      Luôn luôn tích chữ như vàng, nhưng đêm nay, lần đầu tiên Lãnh Tử Mặc nhiều như thế.

      Trong lời của , thỉnh thoảng xuất vài danh từ tiếng chuyên dùng cho giới điện ảnh, kỳ Lạc Tiểu Thiến cũng hoàn toàn nghe hiểu hết, nhưng nghe rất nghiêm túc, rất chuyên chú.

      Tuy rằng nghe hiểu những từ ngữ chuyên ngành đó, nhưng nghe hiểu ý nghĩ của , giấc mộng của .

      Người đàn ông này, nhìn như lạnh như băng, nhưng, ở bên trong lớp vỏ ngoài lạnh lùng cứng rắn đó là thế giới rực rỡ đủ màu sắc.

      ràng cá nhân của có thể có thành tựu cao hơn, nhưng lại dứt khoát buông tay tất cả những thứ đó, chuyển sang đầu tư, mở công ty, vì giấc mộng mà vô số người trong giới giải trí này đều từng nghĩ qua nhưng ai dám mơ tới chứ đừng chi là làm.

      Cho dù, tất cả người bên ngoài đều mắng chỉ biết là kiếm tiền, quên bản năng của con người.

      Cho dù, tất cả mọi người đều hiểu sai hết về .

      Nhưng cũng giải thích, chỉ từng bước từng bước, cố gắng về hướng giấc mộng kia

      Mọi người chỉ thấy những vầng hào quang lấp lánh người , lại có ai biết, dưới những ánh hào quang đó, trong lòng của rộng lớn mạnh mẽ đến bực nào.

      "... tin, ở tương lai lâu, tất cả những thứ đó đều trở thành thực, nhắc tới điện ảnh, trong đầu mọi người ai còn nhớ đến ba chữ 'Hollywood' kia nữa!"

      " Em cũng tin tưởng, em tin tưởng , nhất định có thể làm được!"

      Lãnh Tử Mặc quay sang.

      Chỉ thấy Lạc Tiểu Thiến ôm hai đầu gối, mặt gối lên cánh tay, đôi mắt mở to trong bóng đêm, như vì sao sáng lấp lánh, chăm chú nhìn .

      " Em tin tưởng?"

      " !" Lạc Tiểu Thiến thẳng người lên, " ra sợ chê cười, khi đó, em đem trở thành thần tượng, ở trong cảm nhận của em, cái tên Lãnh Tử Mặc, đại biểu chính là làm được, mỗi lần phát hành album hay single, chẳng những sáng tạo ra cái mới, còn là phong cách mới, khi đó, khi bước khỏi giới giải trí, học ngành kinh tế, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc, tại sao có tài như lại ngàng kinh tế, nhưng em lại tin tưởng rằng, chuyện mà Lãnh Tử Mặc muốn làm, nhất định làm được!"

      Fan của Lãnh Tử Mặc, trải rộng các nơi thế giới, cho dù mấy năm nay hề phát hành ca khúc mới, càng có quay chụp tác phẩm điện ảnh hay truyền hình gì, nhưng nhất cử nhất động của vẫn luôn thu hút chú ý của mọi người.

      Nhưng, cho tới bây giờ hề có ai tin tưởng cách vô điều kiện như thế, hơn nữa lại còn là niềm tin đối với việc tưởng chừng như hoang đường đó.

      "Tiểu Thiến, cám ơn em!"

      Đón nhận ánh mắt của , giọng của đầy vẻ chân thành.
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 251: Rất xin lỗi
      Sống hai mươi mấy năm, cho dù là thời điểm thiếu niên phải ganh đua giải diễn viên phụ xuất sắc nhất, cũng chưa từng khẩn trương lo lắng hay suy tính thiệt hơn như vậy.

      Lại kéo lấy ôm vào trong ngực, hai cánh tay Lãnh Tử Mặcsiết chặt.

      “’ biết là em thích mà, em là của , Lạc Tiểu Thiến em nhất định phải là của , đồng ý với vĩnh viễn ở bên !”

      Giọng của vẫn bá đạo như cũ, nhưng trong bá đạo này, lại toát ra tình cảm sâu nặng và dịu dàng.

      Được ôm ấm áp, đủ để giúp ngăn chặn tất cả mưa gió bên ngoài.

      Lạc Tiểu Thiến chưa từng nghi ngờ điều này.

      Trong nháy mắt, suýt nữa đồng ý.

      Thế nhưng, khi lại lần nữa nâng khuôn mặt của lên nghiêm túc hỏi ,Lạc Tiểu Thiến lại do dự.

      “Em… tại thể đồng ý.”

      “Vì sao?” Lãnh Tử Mặc nhíu mày.

      “Tử Mặc!” Lạc Tiểu Thiến nghiêm túc , “ xác định, thích em sao?”

      Người đàn ông trước mắt này quá xuất sắc, còn chỉ là tầm thường như vậy, cho rằng, đối phương có lý do gì để thích .

      Nhìn thấy ánh mắt xác định của , Lãnh Tử Mặc cong khóe môi, cười.

      “Ngu ngốc, đương nhiên là thích em.”

      Nếu như thích , sao cứ luôn suy tính hơn thua.

      Nếu như thích , sao luôn phải dốc lòng lo lắng tính toán cho ..

      Nếu như thích , sao có thể vì tức giận nhất thời mà giết người?



      Nghe thấy câu chỉ dám tưởng tượng trong những giấc mơ, Lạc Tiểu Thiến cũng có mừng rỡ như điên.

      thích em vì cái gì?”

      Lãnh Tử cọ cọ khuôn mặt nhắn của , “Tất cả đều thích.”

      Đáp án này, cũng làm cho Lạc Tiểu Thiến vui sướng, ngược lại còn khiến cho lòng nặng trĩu.

      Tất cả đều thích?

      Làm sao có thể thích tất cả chứ, người vốn có nhiều khuyết điểm như vậy.

      Quả nhiên, với , chẳng qua cũng chỉ là thứ mới lạ bên mà thôi, bởi vì mới lạ cho nên thích, rồi nhanh chóng chán ngán thôi.

      “Như vậy, bây giờ, em có thể đồng ý với ?”

      Lãnh Tử Mặc hỏi lại lần nữa.

      “Em…” Ánh mắt mong đợi , nhưng thể đồng ý, bởi vì biết, thích mãi mãi, “Thực xin lỗi, Tử Mặc, em thể đồng ý.”

      Lúc trước, Lục Hạo cũng rất thích , còn vĩnh viễn bên .”

      Nhưng mà sau này sao, chẳng phải gã ta cũng phản bội như thường đó sao.

      Cảm giác đó, muốn thử lại lần hai.

      Có thể đối với , mất chỉ như mất món đồ chơi.

      Nhưng đối với , khi rơi vào bẫy tình có thể lại là lần đau đớn đến tan nát trái tim.

      , dám.

      “Vì sao?” Lãnh Tử Mặc cam lòng hỏi, “Em thích , cũng thích em, vì sao chúng ta thể ở bên nhau?”

      “Hai người ở bên nhau phải đơn giản chỉ vì thích.” Lòng Lạc tiểu Thiến chua xót, “Hơn nữa, có thể cam đoan rằng, vĩnh viễn thích em , vĩnh viễn ư, Lãnh Tử Mặc, có biết vĩnh viễn là bao lâu , đó là cả đời, cả đời đó!”

      Lãnh Tử Mặc trước giờ chưa từng bị thất tình, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của con người từng bị tình cảm làm tổn thương chứ?

      chỉ nhíu mày, “Vậy thế nào, ngay cả thử em cũng chưa từng thử qua, làm sao biết được vĩnh viễn thích em?”

      “Rất xin lỗi!” Lạc Tiểu Thiến cắn chặt răng, mặt cúi thấp, dám nhìn vào mắt , “Tuy rằng em thể đồng ý với , nhưng mà, chỉ cần chán ghét em, em vẫn ở bên cạnh , cho đến ngày nào đó đuổi em .”

      tính làm cái gì?

      Báo ân sao?
      garan2602, Tôm Thỏ, Mai Trinh8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :