1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 240: Em rất thích
      Edit: @Cyder
      "Vậy giống như lời em hứa, vì công ty mà hết sức cố gắng mang đến lợi nhuận lớn nhất để báo đáp." Lãnh Tử Mặc cùng ánh mắt giao nhau, hơi hơi mỉm cười, "Biểu của em ở trong hội nghị, rất thích."

      Công việc là công việc, bởi vì cũng đồng ý rằng Lạc Tiểu Thiến mang đến lợi nhuận nhiều hơn cho công ty nên mới bỏ phiếu cho .

      Bất quá, nếu xét về tình cảm riêng, lời phát biểu cùng thành khẩn của Lạc Tiểu Thiến đều làm rất hài lòng, rất thích.

      Trong ánh mắt của , có loại xúc cảm ràng.

      Nghe được chữ “Thích” kia làm trái tim Lạc Tiểu Thiến đột nhiên dao động kịch liệt, có chút bối rối dời tầm mắt.

      May mắn là đèn đỏ chuyển thành xanh, Lãnh Tử Mặc cũng thu hồi tầm mắt tiếp và tục lái xe.

      Xe lái thẳng về phía trước, thế nhưng trái tim của Lạc Tiểu Thiến thủy chung thể bình tĩnh.

      Tuy rằng biểu của chứng minh là để ý đến , nhưng mà từ "Thích" này vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng của ra.

      "Đến rồi!"

      Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, Lạc Tiểu Thiến xuống xe mới chú ý tới trước mặt lại là nghĩa trang.

      Lãnh Tử Mặc từ sau cốp xe lấy ra bó hoa chuẩn bị sẵn. Sợ làm Lạc Tiểu Thiến bị dị ứng giống lần trước, cố ý duy trì khoảng cách luôn trước mấy bước chân.

      Hai người cùng vào nghĩa trang, đường lên núi có bậc thềm, xuyên qua hàng bia mộ sắp xếp chỉnh tề rồi vào chỗ với tầm nhìn bao la phía trước, cuối cùng dừng bước trước ngôi mộ.

      Lãnh Tử Mặc tiến lên phía trước, đem bó hoa trong tay đặt ở trước ngôi mộ.

      Lạc Tiểu Thiến tò mò nhìn qua, chỉ thấy đó là ngôi mộ xây bằng đá hoa cương, xung quanh mộ trống trải, phía bên phải điêu khắc "Từ mẫu Phạm Thi Nhân", phía dưới có ngày mất là " Ngày 12 tháng 5, năm 2009", đột nhiên kịp hiểu ra.

      ra mật mã cửa của Lãnh Tử Mặc là ngày giỗ của mẹ .

      Hôm nay, vừa lúc là ngày 12 tháng 5.

      Bó hoa được đặt ở trước ngôi mộ, Lãnh Tử Mặc ngồi xổm xuống, tháo kính mát ra rồi lấy khăn tay từ trong túi âu phục cẩn thận lau chùi bụi đất bia đá.

      Động tác của cực kỳ cẩn thận ôn nhu, giống như đây phải là mộ bia mà là khuôn mặt của mẹ.

      "Mẹ, hôm nay con dẫn theo người tới thăm mẹ."

      Nghe đột nhiên nhắc đến mình, Lạc Tiểu Thiến vội vàng bước lên trước, "Dì, cháu chào dì ạ. Tên cháu là Lạc Tiểu Thiến, cháu biết hôm nay là ngày giỗ của dì cho nên kịp chuẩn bị gì, cháu liền hướng dì hành lễ ạ!"

      xong, liền lùi ra phía sau vài bước, hướng phía bia mộ vái ba lần sâu.

      Chú ý tới xung quanh mộ cỏ dại mọc tràn lan, liền rất tự nhiên cúi người xuống lấy tay nhổ mấy cây cỏ kia.

      " là nha đầu ngốc đúng mẹ?" Lãnh Tử Mặc bật cười khẽ tiếng "Bất quá lại rất chân thành đáng , giống như mẹ vậy đó, con đoán mẹ nhất định rất thích ấy."

      Lạc Tiểu Thiến ở phía cuối mộ nhổ cỏ, cũng nghe anhđang cái gì, nhưng trực giác cho biết anhnhất định là về .

      Điều này có thể trách sao, tại anhcũng là muốn tới viếng mộ, làm sao mà biết để chuẩn bị chứ?

      Khẽ cau mũi với bóng lưng của Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến tiếp tục vùi đầu nhổ cỏ.

      "Dì, dì đừng nghe lời bạo quân kia bậy. Cháu là biết tới nơi này, dì cũng tuyệt đối đừng tức giận nhé. . ."

      Vừa nhổ cỏ, vừa thầm.

      "Mẹ là người hiền lắm nên để ý, nhưng mà em lại với mẹ rằng con của bà là bạo quân, tựa hồ có chút ổn nhỉ?"

      Đột nhiên thanh của Lãnh Tử Mặc truyền đến từ đỉnh đầu.

      Lưng của Lạc Tiểu Thiến lập tức cứng đờ.
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ10 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Gần nhau hơn rồi. Dịu dàng rồi.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 241: An ủi

      Edit: @Cyder

      Xong rồi, xong rồi, bị nghe thấy hết rồi ư?!!!

      "Em …" Lạc Tiểu Thiến đứng lên, trong tay vẫn cầm nắm cỏ vừa mới nhổ, "Em chỉ … đùa với dì thôi."

      Lãnh Tử Mặc cười cười, nắm lấy cổ tay rồi kéo qua, vứt bỏ nắm cỏ cầm trong tay, nhíu mày nhìn lòng bàn tay nhuộm mảnh xanh đậm.

      " theo !"

      kéo theo con đường bằng đá nhanh về phía trước, dẫn tới suối nước bị hàng cây xanh che khuất.

      Lạc Tiểu Thiến liền lập tức hất tay của ra, tự mình qua rửa tay.

      Lãnh Tử Mặc nhìn ngồi xổm xuống cạnh bờ suối rửa tay, ánh mắt lại tùy ý nhìn bốn phía, chợt chú ý tới vài thân ảnh quen thuộc thềm đá xa xa, khẽ nhíu mày.

      "Nhìn cái gì đấy?"

      Lạc Tiểu Thiến vẩy vẩy nước đọng tay, đến bên cạnh , tò mò nhìn theo ánh mắt của .

      "Chúng ta thôi."

      Lãnh Tử Mặc lại giữ chặt bàn tay của , kéo qua đường bên cạnh cầu đá, theo đường khác nhanh chóng xuống núi, bước chân của có vẻ rất gấp gáp.

      Ánh mắt Lạc Tiểu Thiến nhìn lại vài bóng người con đường bọn họ vừa lên núi, liền hiểu được là trốn tránh ai đó.

      Khoảng cách giữa hai con đường rất xa, nên thấy người đến cuối cùng là ai, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy người đối phương đều mặc quân trang, vây quanh người trung niên cũng mặc quân trang.

      thấy gương mặt của người kia, chỉ có thể nhìn được đối phương có mái tóc hoa râm cùng với sống lưng thẳng tắp.

      Mấy ngày nay nằm bệnh ở bệnh viện, nghe các y tá tám chuyện, cũng ít nhiều biết được vài thông tin.

      Biết Lãnh Tử Mặc có bối cảnh gia đình đặc biệt tầm thường, cha hình như là nhân vật rất lợi hại, chẳng lẽ, vị này chính là cha của ?!!

      cùng ở chung chỗ lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ đề cập về gia đình mình, càng khỏi việc về thăm nhà chút.

      Vừa rồi nhìn cẩn thận giúp mẹ lau chà bia mộ như vậy, quan hệ cùng mẹ phải là cực kỳ tốt, chỉ là người cha này có vẻ như đến mức gặp cũng muốn.

      Quay mặt nhìn Lãnh Tử Mặc bên cạnh, trong lòng Lạc Tiểu Thiến tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng rất tự giác hỏi.

      Ánh mắt dừng đôi môi mím chặt của , nhìn nét mặt ràng lộ ra vài phần độc, chủ động dùng tay mình bao lấy bàn tay của .

      Từng trải qua việc song thân lần lượt rời , đều hiểu tâm tình của lúc này hơn bất kì ai khác.

      Cảm giác được hơi ấm bàn tay , Lãnh Tử Mặc quay đầu lại nhìn về phía .

      Lạc Tiểu Thiến lại hồn nhiên phát giác, chỉ tiếp tục theo bậc thang từng bước từng bước xuống phía dưới.

      "Nhà người khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, nhà em ngược lại. Khi em còn , mẹ em luôn ép em tập đàn. Trẻ con khó tránh có lúc thích lười biếng, mẹ em liền phạt em đứng, tập xong cho em ăn cơm. Ba em cũng là quân nhân nên thường xuyên ở nhà, ba sợ em chịu đói, mỗi khi về nhà đều lén mẹ mua đồ ăn vặt cho em. Khi đó, em cảm thấy mẹ phải người mẹ tốt, thậm chí còn có lần vì tức giận mà mẹ là người xấu…" Nhớ tới ngu dốt khi còn trẻ của chính mình, Lạc Tiểu Thiến khịt khịt mũi, "Sau đó, mẹ giận, còn xin lỗi em. Bây giờ, mỗi khi đánh đàn em đều nhớ tới mẹ, nếu như nghiêm khắc của mẹ lúc đó, cũng có Lạc Tiểu Thiến của bây giờ…"

      Lãnh Tử Mặc lặng lẽ nghe kể chuyện.

      biết là an ủi .

      "Em biết, kỳ mẹ em, kể cả ba nữa, lúc ấy em rất hối hận, hối hận khi đó số lời, làm số việc…"
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 242: Ngắm biển

      Edit: @Cyder
      "Em biết, kỳ mẹ em, kể cả ba nữa, lúc ấy em rất hối hận, hối hận khi đó số lời, làm số việc…"

      Lạc Tiểu Thiến dừng bước, nhìn về phía Lãnh Tử Mặc, "Em biết, em có tư cách xem vào chuyện riêng của , nhưng em chỉ muốn , cha mẹ đôi khi có thể làm ít chuyện chúng ta thể hiểu được, nhưng mà, có cha mẹ nào là con của mình, hy vọng quý trọng!"

      muốn cũng giống như , trải qua nỗi khổ khi con muốn chăm sóc mà cha mẹ lại có ở đây.

      Chuyện của , cùng tình huống của làm sao giống nhau được.

      Lãnh Tử Mặc cùng mắt giao mắt, trong lòng tràn đầy ấm áp, nhìn với ánh mắt ửng đỏ, cố ý dùng giọng trêu chọc, "Có thể đoán được đó là cha , xem ra, em cũng phải rất ngốc!"

      Làm ơn !

      an ủi nha, cảm động thôi, lại còn trêu chọc ?

      "Em vốn ngốc, có mỗi bảo em ngu ngốc!"

      Lạc Tiểu Thiến rút bàn tay về, nhanh về hướng bãi đỗ xe.

      đường vừa vừa tức giận, vừa trở về xe của , nhấc chân muốn đá chiếc xe. Nhưng chân giơ nửa, lại rụt trở về.

      Xe này đắt đắt tiền kinh khủng, chẳng may mà đá trầy nước sơn bồi thường nổi.

      Liếc mắt nhìn trái nhìn phải cái, về phía trước hai bước, đá mạnh lốp xe của cái.

      " mới là lớn đầu mà ngốc!"

      Lốp xe thực là đồ tốt nha, ít nhất đá hư!

      Lãnh Tử Mặc từ xa nhìn động tác của , chỉ cười khẽ tiếng, nỗi buồn phiền trong lòng vừa nãy trong lúc vô tình tan thành mây khói.

      Mà Lạc Tiểu Thiến đá bánh xe phát tiết, lúc này cũng khôi phục dáng vẻ bình thường, nỗi thương cảm bởi vì vừa rồi nhắc tới cha và mẹ biết cũng bị quăng nơi nào.

      Lúc ngồi lên xe lần nữa, tâm tình của hai người đều rất vui vẻ.

      "Muốn đâu đây?" Lãnh Tử Mặc vừa khởi động xe vừa hỏi.

      " đâu cũng được ạ?" Lạc Tiểu Thiến nhíu mày hỏi lại.

      "Chỉ cần em ."

      "Vâng!" Lạc Tiểu Thiến kéo dây an toàn qua, "Em muốn ngắm biển!"

      " Được !"

      Lãnh Tử Mặc đạp chân ga, xe lập tức lái ra khỏi đường chính, dọc theo đường Tam Hoàn, trực tiếp quẹo vào cao tốc Kinh Thừa. Mới đầu, Lạc Tiểu Thiến cho rằng là mang quay về biệt thự Bắc Giáp, nhưng khi nhìn ô tô lái qua giao lộ màvẫn tiếp tục về phía trước, liền nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Tử Mặc.

      "Chúng ta đâu vậy?"

      giữ tay lái, mở miệng phát ra hai chữ.

      "Ngắm biển."

      phải chứ, đùa hay thế?

      "Em giỡn mà!" Lạc Tiểu Thiến vội vàng .

      Lãnh Tử Mặc quay sang, nhìn cười.

      "Còn "

      "Nhưng mà…"

      đưa bàn tay to qua, đem ấn vào lưng ghế.

      "Ngủ."

      Ngày mai sau khi dự án của được thông qua, tiến vào giai đoạn khẩn trương nhất, ra ngoài chụp ảnh, quay MTV… Đủ loại công việc, nhất định rất bề bộn, mà cũng lập tức lại đến Âu Châu, bắt đầu công tác điện ảnh, chỉ sợ cũng bận rộn trong thời gian dài.

      Trước đó, muốn mang thư giãn chút.

      Trước khi ra ngoài, sắp xếp xong tất cả công việc, cũng chuẩn bị cho chuyến . Chẳng qua là nơi nào do Lạc Tiểu Thiến quyết định.

      ngắm biển, vậy ngắm biển!

      Bắc Đái Hà cách Bắc Kinh hơn ba giờ chạy xe, xế chiều hôm nay , sáng mai quay về là vừa kịp.

      Biết rằng chuyện mà quyết định cũng thay đổi được, Lạc Tiểu Thiến liền gì nữa, lập tức dựa vào lưng ghế nằm ngắm phong cảnh.
      garan2602, Tôm Thỏ, neko088 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 243: Con trai và cha ruột
      Edit: @Cyder

      Nghĩa trang.


      Đoàn người mặc quân trang dừng lại ở trước mộ của mẹ Lãnh Tử Mặc.

      Đúng như Lạc Tiểu Thiến đoán, người đầu, mặc quân phục, bất quá mới năm mấy tuổi mà tóc muốn hoa râm, tấm lưng thẳng như kiếm, chính là cha của Lãnh Tử Mặc - Lãnh Lân.

      Người bên cạnh , mặc quân trang là thanh niên trẻ tuổi, diện mạo có chút giống Lãnh Tử Mặc.

      Chỉ là lông mày giống như Lãnh Tử Mặc có góc cạnh ràng, mà khẽ cong và dài mảnh. Cằm so với Lãnh Tử Mặc cũng nhọn hơn. Khí chất cùng lại khác biệt ràng, ràng là mặc quân trang thẳng thắn, mà mặc ở người vẫn toát ra vẻ phóng đãng.

      Khí chất nghiệt khá giống Tiêu Dương, nhưng lại khác biệt khá ràng, nếu như Tiêu Dương khí chất như hồ ly, người này giống như con báo mình, giấu dưỡi vẻ lười biếng bên ngoài là sức mạnh hủy diệt và nguy hiểm.

      Chàng trai trẻ tuổi này là con thứ hai của Lãnh Lân, em trai của Lãnh Tử Mặc - Lãnh Tử Duệ.

      "Con mà, trai nhất định đến trước chúng ta, ngày giỗ của mẹ ấy làm sao có thể quên?"

      Lãnh Tử Duệ nhìn bó hoa được đặt ngay ngắn trước mộ, ánh mắt nhanh chóng quan sát bốn phía, chú ý tới mấy cây cỏ dại vừa được làm sạch quanh mộ, xoay đầu, nhìn về phía đường bên kia sườn núi.

      Nhìn khắp nơi cũng đều có bóng dáng quen thuộc của trai .

      Vừa rồi lúc ở bãi đậu xe, liền thấy xe Lãnh Tử Mặc, lại nhìn hoa này cùng cỏ, biết Lãnh Tử Mặc tất nhiên là nhìn thấy bọn họ nên liền theo đường khác rời .

      Người này, đúng là trốn rất nhanh!

      "Hừ!"

      Lãnh Lân hừ tiếng, nhận lấy bó hoa từ trong tay cảnh vệ viên, tự mình lên đặt ở trước mộ vợ.

      Cảnh vệ viên cùng lái xe rất lễ phép, hướng về mộ bia hành lễ rồi lập tức liền di chuyển đến cách đó hai mươi bước, để có thể bảo hộ Lãnh Lân mọi lúc mọi nơi, lại ảnh hưởng tới tâm cùng với vợ con.

      Ngồi xuống trước mộ vợ, Lãnh Lân nâng tay lấy khăn tay từ trong túi tiền.

      " cần…" Lãnh Tử Duệ đặt mông ngồi ở cạnh mộ, tùy ý dùng ngón tay quẹt đường mộ, sau đó liền hướng cha dơ lên ngón tay có chút bụi bẩn, "Xem ra nếu ấy tới, nhất định là nhiễm hạt bụi!"

      Lãnh Lân bực mình liếc mắt cái, nhìn dáng ngồi vô lễ của , lập tức nhíu mày vui.

      " người mặc quân phục nhưng ngồi kiểu gì thế, đứng lên mau!"

      Vẻ mặt cùng giọng này … Gần như là khác gì với Lãnh Tử Mặc.

      "Con cùng mẹ thân cận chút cũng được sao?" Lãnh Tử Duệ ôm lấy bia mộ, làm nũng , "Mẹ, mẹ nhìn kìa, lão gia tử nhà mẹ lại nổi giận với con, mẹ coi con đáng thương, ràng con luôn nghe lời, vậy mà còn bị mắng mỗi ngày, hay để con xuống với mẹ là được…"

      Lãnh Lân trừng cái, rốt cuộc vẫn là thêm gì nữa. Tuy biết con trai lớn nhà mình lau chùi mộ, nhưng ông vẫn cẩn thận đem bia mộ lau lại lần nữa.

      Vợ là điểm yếu của , chiêu này của Lãnh Tử Duệ lần nào dùng cũng được.

      "Mẹ, mẹ có nhớ con , tuy mua hoa cho mẹ, nhưng mà con mang cho mẹ món điểm tâm mẹ thích ăn nhất đây!" Lãnh Tử Duệ vỗ vỗ bụng, "Đều ở trong này nè, con biết mang theo mẹ cũng tiếc nỡ ăn, cho nên con liền ăn dùm mẹ …"

      "Cút!"

      Lãnh Lân thể nhịn được nữa gầm thành tiếng.

      "Dạ !" Lãnh Tử Duệ lập tức đứng lên, hướng ông chào kiểu quân lễ, "Lập tức hoàn thành nhiệm vụ!"

      Sau đó, xoay người chuẩn bị chạy.

      Kết quả vừa mới nhấc bước, Lãnh Lân ở phía sau phát bốn chữ.

      "Đứng ở đó chờ!"
      garan2602, Tôm Thỏ, neko087 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :