1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 228: Đó là suy nghĩ của
      Tiêu Dương xoay người về hướng cửa phòng, Lãnh Tử Mặc liền đưa tay sờ sờ mái đầu của Lạc Tiểu Thiến có chút lo lắng tình huống của .

      “Đừng lo lắng, trở lại mau thôi.”

      Nhìn hai người đàn ông trước sau ra ngoài, vô lực nằm xuống giường biết ra làm sao!

      vậy mà lại có vận đào ho như thế, lúc liền trêu chọc phải hai vị cực phẩm nam nhân ?



      Ngoài phòng bệnh.

      Tiêu Dương trực tiếp tới cuối phòng nghỉ, ngồi xuống ghế salon. Lãnh Tử Mặc cùng theo tới ngồi, hai người ngồi đối diện nhau.

      “Cậu muốn chuyện gì?”

      Lãnh Tử Mặc hai tay khoác lên lưng ghế salon, lưng ưỡn thẳng tắp, ngữ khí cũng toát lên vẻ lạnh lùng.

      thực tế, Lạc Tiểu Thiến vẫn hiểu Lãnh Tử Mặc cho lắm.

      Tính tình của Lãnh Tử Mặc, trước việc càng nghiêm trọng ngược lại càng bình tĩnh. Giống như lần trước nghe gặp chuyện may, lái xe tới bên giống như người điên, vẫn bình tĩnh an ủi chỉ đạo trong hoàn cảnh khó khăn tìm đường sống. Hơn nữa có thể lái xe trong khoảng thời gian ngắn nhất, nghĩ ra cách cứu nhanh nhất!

      Vẻ bình tình giờ của , cho biết đối thủ lần này của rất quan trọng.

      Cũng chính giờ phút này, mặt đối mặt với Tiêu Dương.

      “Chúng ta tựa hồ có ít đề tài cần bàn bạc, bất quá sao, hôm nay tôi chỉ muốn tới việc của Lạc Tiểu Thiến?”

      Tiêu Dương đối lập với Lãnh Tử Mặc, cả người ngồi sopha, lười biếng như xương!

      ấy cùng cậu có chuyện gì?” Trong giọng Lãnh Tử Mặc có vài phần bá đạo.

      “Chúng tôi có chuyện gì được? Ngồi ăn cơm chung, tán gẫu chuyện trong giới, thử hỏi xem có vấn đề gì?” Tiêu Dương cười hỏi ngược lại.

      ấy gặp cậu, chỉ bởi tấm hình kia, phải sao?!” Lời của Lãnh Tử Mặc phải là nghi vấn mà là khẳng định .

      Tiêu Dương cười khẽ tiếng “Nếu biết, tôi cũng thẳng luôn, ngày đó tôi cố gắng mời ấy gia nhập tập đoàn, cũng rất ràng tôi có thể đáp ứng cho ấy mọi điều kiện tốt tuyệt đối thua kém gì !”

      Lãnh Tử Mặc lên tiếng, bởi vì biết đối phương vẫn chưa xong.

      “Có điều…” Tiêu Dương nhún nhún vai “ ấy từ chối, thậm chí ngay cả thông tin công ty cũng có hứng thú tìm hiểu!”

      Lãnh Tử Mặc vẫn như cũ lên tiếng, bất quá trong lòng bây giờ có chút gì đó vui sướng lâng lâng.

      ấy từ chối! ấy là của ! Thực tốt!

      Đè nén vui sướng trong lòng, Lãnh Tử Mặc lại càng đề phòng Tiêu Dương thêm vài phần!

      Cục diện trước mắt rất ràng, Tiêu Dương là vì giúp Lạc Tiểu Thiến giải thích nên mới tới đây, với thân phận của ta cần đứng ra giải thích việc ăn bữa cơm với gì gì đó. Việc này ràng vượt qua phạm trù ‘người quen!’

      “Việc này tôi hỏi lại ấy.”

      Chuyện của cần người khác can thiệp vào, nhất lại là đối thủ của mình lại càng !

      “Đó là suy nghĩ của !” Tiêu Dương đứng lên “Tôi chỉ làm việc dựa theo ý của mình thôi, ngoài ra tôi còn muốn với điều tuy rằng bây giờ ấy từ chối nhưng có nghĩa là ấy mãi mãi đồng ý tôi, Lanh Tử Mặc, phải cẩn thận!”

      Cười thoải mái, Tiêu Dương lười biếng vẫy vẫy tay rời .

      “Tạm biệt!”

      Tiêu Dương xoay người ra khỏi phòng nghỉ, thẳng tới hành lang, tới trước cửa phòng bệnh của Lạc Tiểu Thiến nhàng đẩy của vào.

      “Tiểu Thiến, rồi em phải nghỉ ngơi cho khỏe.” Nháy mắt đầy khiêu gợi với cái, trước khi còn quên để lại câu “Đừng quên, em còn nợ bữa cơm!”

      đợi Lạc Tiểu Thiến phản ứng, Tiêu Dương xoay người nghênh ngang rời .

      Lãnh Tử Mặc nhíu mày nhìn chăm chú Tiêu Dương hồi, rồi mới trở lại trong phòng bệnh lần nữa, tới bên giường bình tĩnh mở miệng “Lúc trước em có trong điện thoại có số việc cần giải thích với ?”



      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ10 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 229: Mười vạn ? Hai trăm vạn?

      Lạc Tiểu Thiến lúc này vô cùng khẩn trương, vốn nghĩ muốn từ thái độ của nhìn ra được chút manh mối, nhưng đối phương vẫn thực bình tĩnh hoàn toàn ngoài dự liệu của .

      Cắn cắn môi, ngón tay nắm chặt ga giường, rốt cuộc vẫn phải mở miệng.

      “Cái tin scandal đó… phải là , em chỉ muốn đên đó lấy bức ảnh. Ngày đó tới khách sạn, lúc trở về bức ảnh rơi ra bị ta nhặt được!

      Tất cả việc kể ra thực trùng hợp, nghe như tiểu thuyết mạng thịnh hành

      Lạc Tiểu Thiến lặng lẽ nhìn thoáng qua Lãnh Tử Mặc, thấy đối phương vẫn bình tĩnh như trước , cũng hoài nghi , ngược lại giống như chờ tiếp.

      “Sau đó ta muốn đem bức ảnh trả lại cho em, em gặp ta, lúc đó cẩn thận bị ngã có đưa tay ra đỡ chút.” ngước đôi mắt ngập nước nhìn đầy mong chờ về phía Lãnh Tử Mặc.

      có tin em ?”

      tin!” Lãnh Tử Mặc đơn giản nhả ra hai chữ.

      tin tưởng !

      tin tưởng đơn giản như vậy!?

      Lạc Tiểu Thiến hai mắt trừng lớn nhìn !

      “Bất quá…” Đáy mắt Lãnh Tử Mặc dâng lên chút tiếu ý “Em nợ ta bữa cơm là sao thê?”

      “Bởi vì ngày đó cùng nhau ăn cơm là ta đề xuất, em muốn đưa trả tiền, nhưng ta nhận, cho nên…” Lạc Tiểu Thiến cảm giác trong giọng của Lãnh Tử Mặc chứa tức giận, khiến cũng có chút thấp thỏm yên như bàn chông “Em muốn tùy tiện nợ ân tình của người khác!”

      Tiêu Dương là người khác, muốn thiếu nợ ân tình của !

      “Đúng!”

      Lãnh Tử Mặc gật đầu, vẻ tức giận tiêu tan trong nháy mắt, khóe môi khẽ nhếch lên đầy vui vẻ!

      cười!

      Tâm tình tựa hồ rất tốt, muốn lại dối nữa đâu!

      Trong lòng Lạc Tiểu Thiến khẽ buông lỏng, nhưng nghĩ tới chuyện tiếp theo lại xiết chặt góc chăn, đầu liền đau.

      “Còn có… Còn có việc, à phải, là hai chuyện… có thể tức giận ?”

      Còn có hai chuyện??

      Lãnh Tử Mặc nghi ngờ nhìn vẻ mặt của , thấy bộ dạng thấp thỏm của mới giọng ra hai chữ.

      “Có thể!”

      lời giữ lời??” Lạc Tiểu Thiến lần nữa xác định lại.

      “Giữ lời!”

      “Được! Em !” Lạc Tiểu Thiến nhìn , cúi mặt nhìn tấm chăn rất chăm chú như thể mới phát ra kì quan thứ chín của nhân loại!

      “Em dùng tiền của , tổng cộng mười vạn,…” tới đây rốt cục là nhịn được ngẩng mặt lên nhìn cái “Em trả sáu chục ngàn, còn dư lại bốn chục ngàn chờ khi có tiền em nhất định trả lại cho !”

      Tiền của , còn muốn trả?

      Nhóc con này, đây là khách khí với sao?

      Lãnh Tử Mặc có chút vui “Còn chuyện nữa là gì ?”

      “Số tiền sáu chục ngàn là em diễn chui kiếm được, trong đó có hai vạn là của công ty…” Lạc Tiểu Thiến cắn chặt răng nhắm mắt “Em nhất định diễn thường xuyên!”

      “Lạc Tiểu Thiến!”

      Lãnh Tử Mặc quát to đồng thời từ ghế đúng lên, hai bàn tay giận dữ nắm chặt lại.

      Lạc Tiểu Thiến cúi gằm mặt, lên tiếng, cũng có hành động gì khác, biểu tình giống như bé ngoan nhận sai tự kiểm điểm lại bản thân.

      biết mà, nhất định nổi giận đùng đùng, lỗi đều là do hết, muốn phát giận cư phát !

      Chỉ là, trong lòng khỏi có chút oán thầm.

      đàn ông chuyện rất có nghĩa khí gì chứ?! Tất cả đều là bịa đặt!

      Hai nắm tay của nắm chặt chẽ, móng tay đâm vào do thịt có chút đau.

      Vì mấy vạn tệ, lại diễn chui? Mà diễn cũng thôi , lại còn đặt chính mình gặp nguy hiểm, muốn bổ cái đầu của ra xem rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

      “Hai trăm vạn em dùng vào việc gì?” nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Hai trăm vạn??

      Mười vạn sao bây giờ lại biến thành hai trăm vạn???!
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 230: Vĩnh viễn đừng khách sáo với .


      Lạc Tiểu Thiến đột nhiên ngửa mặt lên nhìn .

      "Cái gì hai trăm vạn, em chỉ lấy trong đó có mười vạn, phải hai trăm vạn nha!”

      Trong ánh mắt của , tràn đầy nghi ngờ.

      Lãnh Tử Mặc nhíu mày chăm chú nhìn vào mắt , ngay lập tức rốt cuộc hiểu:

      “Đừng với là em biết chuyển vào tài khoản của em hai trăm vạn nhé?”

      Bởi vì thẻ tài khoản ngân hàng của xài hết trước đó, nên thời gian gần đây gần như có tra qua danh sách số dư còn lại trong tài khoản.

      Lạc Tiểu Thiến ngây người ra vài giây, sau đó lắc đầu, hỏi thăm tiếp, "Tại sao?"

      Tại soa lại chuyển hai tram vạn vào tài khoản của , nghĩ mãi vẫn ra.

      Nhưng rất nhanh, liền hiểu, cúi đầu lần nữa.

      Thẻ tín dụng mà đưa cho trăm vạn, trước đó bao là ba trăm vạn, hai trăm vạn này có lẽ là thanh toán cho số tiền còn lại.

      Hai trăm vạn đó, là tiền bán mình của !

      Sao lại quên mất, là kim chủ, chẳng qua cũng chỉ là tình nhân được bao nuôi, là sủng vật được nuôi nhốt.

      Từ đỉnh đầu của vang lên tiếng thở dài.

      Đây là tiếng thở dài của Lãnh Tử Mặc, trong tiếng thở dài đó, có bất lực, có phẫn nộ, còn có đau lòng.

      Đưa tay ra đem ôm vào trong ngực, bàn tay của Lãnh Tử Mặc nắm lấy bộ y phục bệnh nhân của sau đó chậm rãi siết chặt vòng tay, xoa lưng an ủi như vỗ về chú cún .

      Trong lòng có muôn vàn lời muốn nhưng khi thốt lên lại chỉ có thể hóa thành hai chữ.

      "Ngốc nghếch!"

      Lại mắng ngốc nghếch, ngốc chỗ nào thế, có ai lại rảnh rỗi mỗi ngày đều kiểm tra số dư trong tài khoản của mình, xem có ai tự dưng chuyển tiền vào tài khoản của mình ?

      cũng đâu có gì với em?”

      lầm bầm trong lòng , bởi vì mặt bị đè vào trong lồng ngực, thanh có vẻ có chút rầu rĩ.

      Buông ra, bàn tay Lãnh Tử Mặc từ phía sau trợt xuống, nâng mặt lên, cúi người xuống mặt dán vào gần sát mặt của .

      Lại tới nữa sao? !

      Lạc Tiểu Thiến nuốt nước miếng, đứng đờ người dám nhúc nhích.

      Lần này, là sai, cho dù có cắn chết , cũng trốn tránh!

      Lãnh Tử Mặc đem trán tựa lên trán , bàn tay vẫn nâng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt , nhàng hít vào hơi.

      " có lần sau!"

      Bốn chữ, bá đạo như cũ, chỉ là trong bá đạo đó lần này lại chứa đầy vẻ nuông chiều.

      Lạc Tiểu Thiến dựng thẳng tay phải lên, "Em cam đoan!"

      cam đoan? !

      Trước khi ra nước ngoài, cũng cam đoan rằng ngoan ngoãn, Lãnh Tử Mặc thở dài, ngồi xuống ghế, lần nữa ôm vào trong ngực.

      "Tử Mặc!" đem cằm đặt lên đầu vai của , cảm nhận hơi thở bình ổn của , Lạc Tiểu Thiến giọng mở miệng, "Có thể cùng thương lượng chuyện ?”

      "Trừ chuyện đem hai trăm vạn đó trả lại cho , bất cứ chuyện gì cũng đều được!"

      Được rồi, cứ xem như chưa !

      Người đàn ông này, lại đem nhìn thấu .

      "Nhớ kỹ!" Lãnh Tử Mặc ôm vai , đỡ lên, dùng đôi mắt cực kì nghiêm túc nhìn , "Vĩnh viễn đừng bao giờ khách sáo với , tại, lặp lại lần!"

      "Vĩnh viễn cho phép khách sáo với !" ngoan ngoãn lặp lại, xong rồi, lại ý thức mình đúng, hướng le lưỡi, mở miệng lần nữa, "Sai rồi, là vĩnh viễn được khách sáo với !"

      Lãnh Tử Mặc dở khóc dở cười.

      Bé con này, là ông trời phái đến để đày đọa sao?!

      Sao lại thích bé ngốc nghếch đến như thế, chẳng trách sao người ta hay , giữa nam và nữ đều là để bồi bổ khuyết điểm của nhau, chẳng lẽ là do quá thông minh ?

      "Buổi tối muốn ăn cái gì? !" giọng hỏi.

      "Gì cũng được!" Lạc Tiểu Thiến thuận miệng đáp.

      "Hửm?"

      Lãnh Tử Mặc nhướng mày, rất ràng thích câu trả lời qua loa này.
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 231. Mở cửa hàng bán hoa?


      Cảm nhận được cảm xúc của lúc này, Lạc Tiểu Thiến rất chân chó sửa miệng, "Bánh chẻo, ăn bánh chẻo!"

      Hiếm khi bạn đại gia hôm nay nổi giận, dám vuốt thêm râu hùm

      “Muốn ăn ?” Lãnh Tử Mặc ràng chẳng hề vừa lòng đối với đáp án này.

      Lạc Tiểu Thiến len lén bĩu môi, "Hay, em thề nhé?"

      "Chờ chút !" Giúp đem gối đầu chỉnh sửa lại, vươn tay ấn nằm trở lại gối: “ về rất nhanh!”

      Đắp chăn lại cho xong, Lãnh Tử Mặc đứng dậy, ánh mắt chạm vào bó hoa tươi chiếc bàn đối diện, khẽ nhíu mày, rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Nghe tiếng bước chân của dần xa, lúc này Lạc Tiểu Thiến mới dám thả lỏng toàn thân, như trút được gánh nặng thở phào nhõm.

      Sau khi giải thích xong, cả người trở nên hẫng, sau này nhất định dối nữa, quá mệt mỏi !

      Tiện tay lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, lưu loát lưu lại số điện thoại của Lãnh Tử Mặc, nghĩ nghĩ lúc rồi nghịch ngợm đặt tên là "Đại ngốc nghếch"

      Hừ hừ!

      Ai kêu mỗi ngày đều mắng là ngốc nghếch chứ ? !

      Rà soát lại nhật kí cuộc gọi tìm thêm mấy số điện thoại khác, lưu lại tên của Vu Đồng cùng Hứa Hạ và 1 số người khác, khi đến số điện thoại của Tiêu Dương, do dự chút, nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại tên của ta.

      câu rất hay, có 1 vài số điện thoại khi lưu trữ lại cũng phải dùng để gọi, mà là dùng để từ chối tiếp .

      Sau khi lưu lại những số điện thoại cần thiết xong, bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân, sau đó liền có tiếng đập cửa vang lên.

      Bánh chẻo ở gần lắm sao mà mua nhanh thế? !

      Còn cố ý gõ cửa, là muốn mời vào mới chịu vào ư?

      Lạc Tiểu Thiến bĩu môi, cất cao giọng, "Mời vào!"

      Cửa bị đẩy ra, bước vào phải là người mà là bó hoa to.

      Lạc Tiểu Thiến nhìn bó hoa to đùng dần tới gần mình, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

      Đại gia cũng bị Tiêu Dương truyền nhiễm sao, cũng chơi trò này?!

      Bó hoa hạ xuống, lộ ra là gương mặt xa lạ. Lấy chiếc thẻ từ bó hoa xuống, cung kính đưa đến trước mặt .

      " là tiểu thư Lạc Tiểu Thiến đúng , làm phiền ký nhận giùm nhé!"

      Nhận thẻ và bút, Lạc Tiểu Thiến lưu loát kí tên của mình.

      cảm ơn xong, cậu thiếu niên mang hoa đến tiện tay lấy bó hoa của Tiêu Dương đặt bàn.

      “Chúng tôi giúp tiểu thư bỏ bó hoa cũ này nhé?”

      Sau đó, cậu ta trực tiếp lấy bỏ hoa kia bỏ xuống đất rồi đặt bó hoa vừa mang đến vào bình.

      Trong cùng lúc đó, cũng vừa vào, tay cũng ôm hai bó hoa to.

      Hai người đó ra ra vào vào mấy lượt, sau đó từng bó hoa to được chất đầy trong phòng bệnh.

      ghế sô pha, bàn dài, bậu cửa sổ…. Bên trong phòng bệnh nhanh chóng biến thành biển hoa.

      Cậu thiếu niên lại vào lần nữa, đem bó hoa tươi nhất đẹp nhất đặt ở trước ngực của Lạc Tiểu Thiến,còn quên đặt danh thiếp lên bàn.

      “Đây là số điện thoại của cửa hàng hoa của chúng tôi, rất mong được tiếp đón ngài vào những dịp sau.”

      Lần đầu tiên gặp được khách hàng hào phóng đến thế, thân là chủ nhân của cửa hàng hoa, cậu ta hung phấn đến mức lắp.

      Cười và gật đầu với , cậu thiếu niên đưa hoa xoay người ra khỏi phòng bệnh, sau đó nhàng khép cửa lại.

      Lạc Tiểu Thiến nhìn biển hoa vây quanh mình, cảm thấy dở khóc dở cười.

      cần nghĩ cũng biết, đây chính là kiệt tác của Lãnh Tử Mặc.

      Chỉ là, nhiều hoa như vậy, Lãnh Tử Mặc, muốn mở cửa hàng bán hoa sao? !

      Thở dài thở dài, Lạc Tiểu Thiến vẫn là giơ tay lên, cẩn thận sờ lên những cánh hoa trong ngực.
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 232: Dị ứng

      Trong lòng , những cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, vẫn còn ướt đẫm những giọt nước long lanh, những cánh hoa dưới bàn tay mềm mại như làn môi của thiếu nữ.

      Cửa, lại bị đẩy ra lần nữa. giữ ấm tới, thấy Lạc Tiểu Thiến gần như bị che phủ bởi biển hoa, nhanh đến, đem bó hoa bàn dời , sau đó đặt hộp thức ăn lên bàn.

      "Thích ?"

      "Thích, đương nhiên thích !" Lạc Tiểu Thiến cúi người xuống, dùng vẻ mặt say mê ra sức ngửi: “Thơm quá... Hắt xì!"

      Mũi nhột nhạt khó chịu làm khống chế được hắt xì ngừng.

      Đưa tay lên xoa xoa lỗ mũi, ngại ngùng cười với , "Em rất vui... Hắt xì!"

      "Em khóc cái gì?" Lãnh Tử Mặc nhìn đôi mắt đầy ngấn lệ của .

      khóc sao? !

      Lạc Tiểu Thiến đưa tay lên dụi mắt, có nước mắt.

      "Em là cảm động... Hắt xì! Hắt xì!"

      Chỉ là, Lạc Tiểu Thiến lại thể ngừng hắt xì, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn, chỉ như thế, đôi mắt cũng ngừng chảy nước mắt

      Lãnh Tử Mặc nhíu mày liếc nhìn cái, đưa tay đoạt lấy bó hoa trong tay của .

      Tiện tay đem hoa ra khỏi phòng bênh, sau đó giữ lại y tá vừa mới ngang qua, trực tiếp đem đối phương kéo vào phòng bệnh.

      "Mau kiểm tra giúp ấy!"

      Y tá vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì nên đứng ngây người ở bên giường, Lạc Tiểu Thiến vẫn còn hắt xì ngừng.

      Lãnh Tử Mặc ôm đống hoa đem bỏ, thấy y tá còn đứng ở đó hề nhúc nhích, gầm lên giận dữ: “Nhanh lên, đứng chết dí đó làm gì?”

      Vừa mới làm, Thẩm Nhất Chu từ ngoài cửa tới, nhìn trong phòng bệnh đầy hoa, lập tức liền mở miệng ác: “Chuyện gì xảy ra ở đâ thế này, chẳng khác gì lễ truy điệu đám tang?”


      Lãnh Tử Mặc đem bó hoa ôm trong tay ném ra khỏi phòng bệnh, "Mau kiểm tra giúp ấy, xem có phải là bị dị ứng hay ?”

      Thẩm Nhất Chu nhìn Lạc Tiểu Thiến ngồi ở giường bệnh, nước mắt lưng tròng, vội đến, kiểm tra và hỏi vài câu hỏi, sau đó liền lập tức dặn dò y tá lấy thuốc.

      Rất nhanh, thuốc được mang đến, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng uống vào.

      đem những bó hoa kia ném hoàn toàn ra khỏi phòng bệnh, Lãnh Tử Mặc lo lắng tới, tiện tay lấy khăn tay trong túi ra muốn nhét vào tay .

      "Đợi chút!" Thẩm Nhất Chu giữ chặt cánh tay của , "Vừa rồi cậu mới ôm hoa, bây giờ cậu nên cách ấy xa chút!"

      Lãnh Tử Mặc liếc ta cái, lập tức cởi áo khoác ném ra khỏi phòng bệnh, xoay người đến toilet rửa tay tỉ mỉ, sau đó mới quay lại đứng ở bên cạnh Lạc Tiểu Thiến, giữ chặt cổ tay , giúp chà lau hai tay.

      Trong lúc đó, Thẩm Nhất Chu liền hỏi thăm Lạc Tiểu Thiến tình hình cụ thể, Lạc Tiểu Thiến dám giấu diếm, lập tức liền đem tất cả mọi chuyện kể lại: “Trước đó Tiêu Dương có mua bó hoa Bách Hợp nhưng em chạm vào, chỉ là từ khi bị nhân viên đưa hoa nhét bó hoa hồng vào ngực, sau đó ngửi ngửi.”

      Thẩm Nhất Chu cố nén cười liếc xéo Lãnh Tử Mặc, "Tiểu Thiến, trước kia em có tiền sử bị dị ứng ?”

      Lạc Tiểu Thiến lắc đầu.

      "Chẳng lẽ… Trước kia chưa từng có ai tặng hoa hồng cho em sao?"

      Lạc Tiểu Thiến nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu.

      Hình như từ trước đến giờ Lục Hạo chưa từng tặng hoa cho , lúc ở Kim Cung, mấy vị khách tuy rằng cũng có tặng hoa cho , nhưng cũng chưa từng chạm tay vào, nếu phải nhờ kinh nghiệm lần này chính cũng biết bản thân lại dị ứng với phấn hoa hồng.

      " tại, tôi gần như có thể rằng em bị dị ứng với phấn hoa hồng, nhưng kết quả cụ thể tôi cần phải xét nghiệm máu của em mới dám chắc!” Sau đó giọng điệu của Thẩm Nhất Chu chueyern sang nghiêm túc: “Bệnh dị ứng này phải, nặng quá cũng phải. Sau này em nhất định phải chú ý kĩ, được tùy tiện nhận hoa của người khác, , biết ? !"
      garan2602, Tôm Thỏ, ngocthach7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :