1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 215: vẫn sẽ ở đây!
      Lãnh Tử Mặc gật gật đầu, nhẹ giọng nhắc nhở, “Việc này, phải tuyệt đối giữ bí mật!”

      Nếu như để truyền thông biết việc này, đám người đó giống như đám ruồi nhìn chằm chằm vào thì việc này sẽ thể bỏ qua, đối với Lạc Tiểu Thiến mà nói, đây tuyệt đối là một tai họa.

      “Yên tâm!” Hoàng Phủ Ngạo nghiêm mặt đáp ứng, sau đó liền lấy điện thoại ra, phân phó thuộc hạ mang quần áo tới.

      Lãnh Tử Mặc một lần nữa quay trở lại phòng, Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên từ bát cháo, nhìn , nở một nụ cười nhợt nhạt.

      “Có muốn ăn nữa ?”

      Lạc Tiểu Thiến lắc đầu.

      lấy bát cháo từ trong tay để qua một bên, “Một chút nữa chúng ta sẽ về nhà, em lên giường nằm nghỉ một chút nhé?”

      Lạc Tiểu Thiến vẫn lắc đầu.

      Nhìn thấy hoang mang trong mắt , Lãnh Tử Mặc cười an ủi , ôm đến phía trong phòng, để tại giường bệnh, đưa tay ôm lấy bàn tay hơi lạnh của .

      “Yên tâm , vẫn sẽ ở đây!”

      Hai tay khẩn trương bắt lấy ngón tay , Lạc Tiểu Thiến co lại ở trong chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, cảm giác được sự ỷ lại của ngón tay, Lãnh Tử Mặc trầm mặc buộc chặt bàn tay, đem đôi tay nhỏ nhắn của nắm chặt ở lòng bàn tay.

      Rất nhanh, có binh lính mang đến một bộ quần áo cho nữ binh.

      Lạc Tiểu Thiến ngủ chẳng hề yên ổn, hơi có tiếng động đã bị bừng tỉnh.

      Lãnh Tử Mặc cẩn thận khuyên giải, mất thời gian thật lâu mới giúp thay ra bộ váy lễ phục đã bị tàn phá.

      được vứt!”

      Nhìn Lãnh Tử Mặc đem bộ lễ phục về hướng phòng vệ sinh, Lạc Tiểu Thiến khẩn trương nói.

      “Vì sao?”

      Lãnh Tử Mặc dừng bước.

      đúng là muốn vứt bộ quần áo này , dĩ nhiên là vì muốn thấy quần áo mà lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

      “Là của tặng!”

      Lạc Tiểu Thiến áp sát vào chăn, nhỏ giọng nói.

      Lãnh Tử Mặc nhìn mặt , lại nhìn bộ lễ phục đã bị tàn phá dính đầy nước bùn và máu, lập tức cẩn thận đem chiếc váy cất vào túi giấy, quay người lấy bộ quần áo mà Hoàng Phủ Ngạo cho người mang tới, tay đưa về phía .

      cần!” Lạc Tiểu Thiến nắm chặt chăn, “Tự em mặc!”

      miễn cưỡng , đưa quần áo tới, để ở chỗ có thể chạm tay đến.

      “Chân em bị thương, cẩn thận một chút!” Cẩn thận nhắc nhở một câu, đến phòng khách, giúp đóng cửa phòng lại, “ ở ngoài cửa!”

      Đứng ở cạnh cửa chờ mặc quần áo, Lãnh Tử Mặc lấy điện thoại di động ra gọi mấy cuộc.

      Đầu tiên là sắp xếp công việc, thứ hai là bảo Thẩm Nhất Chu chuẩn bị cho Lạc Tiểu Thiến một phòng bệnh.

      Chân bị thương hôm qua, lại gặp mưa, hiện tại còn phát sốt, cần có người chăm sóc liên tục trong 24 giờ, trải qua sự việc ngày hôm qua, ngay cả đối với , đều có chút bài xích, để ở nhà chăm sóc hiển nhiên là sáng suốt.

      Chờ đến khi nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị tốt mọi thứ, thì Lạc Tiểu Thiến cũng thay quần áo xong.

      có thể vào rồi!”

      Nghe thấy tiếng của của , Lãnh Tử Mặc lập tức cất điện thoại di động.

      Bên trong phòng bệnh, người Lạc Tiểu Thiến mặc bộ quân trang vừa dài vừa rộng, trông càng có vẻ gầy yếu, lúc Lãnh Tử Mặc tới, muốn giày.

      “Cẩn thận!” Lãnh Tử Mặc bước vội hai bước, xông tới, đỡ cánh tay , “Em ngồi chờ ở giường, lát nữa chuẩn bị xong ôm em xuống!”

      Chú ý tới băng gạc cánh tay , Lạc Tiểu Thiến lấy tay đỡ lấy cánh tay , “Tay là em làm bị thương?”


      Chương 216: Ra chiến trường?
      phải, là tự bị đụng!” thuận miệng nói.

      “Thật ư?”

      Lạc Tiểu Thiến nhíu mi lại, trong tiềm thức người bình thường, theo bản năng sẽ tự bảo vệ mình, trong trí nhớ lúc này, một ít những việc đáng sợ đã trải qua sẽ tự động mờ nhạt, những việc chi tiết ngày hôm qua đã nhớ rõ lắm.

      “Đương nhiên là thật!” Lãnh Tử Mặc hướng về cười một tiếng an ủi.

      Hoàng Phủ Ngạo đến cửa, rất biết điều có vào, “Xe đã chuẩn bị xong!”

      , chúng ta quay về Bắc Kinh!” Lãnh Tử Mặc lại một lần nữa ôm ngang lên.

      “Tay ?”

      “Vết thương nhỏ, có gì đáng ngại!”

      Xuống lầu, ôm ngồi vào phía sau, Lãnh Tử Mặc đóng cửa kính xuống, “Chúng ta !”

      nhanh lên!” Hoàng Phủ Ngạo đứng ở bậc thang, vẫy vẫy tay, người lính ngồi ở vị trí tài xế ngay lập tức khởi động ô tô, lái xe về phía bên ngoài bệnh viện.

      “Em quên cảm ơn ấy!” Lạc Tiểu Thiến ở trong lòng nhỏ giọng nói.

      Lúc ấy quá căng thẳng, thấy Hoàng Phủ Ngạo mới có thể kêu sợ hãi, lúc này, tâm trạng của cũng bình tĩnh ít nhiều, đương nhiên cũng có thể đoán ra một chút, hôm qua người xuất hiện đúng lúc cứu là Hoàng Phủ Ngạo và thuộc hạ của ta.

      cần!” Lãnh Tử Mặc sờ sờ đầu , “Ngủ một chút , khi nào đến Bắc Kinh, gọi em!”





      Ô tô đưa hai người đến thẳng nơi Thẩm Nhất Chu làm việc, tổng quân bệnh viện, sắp xếp cho Lạc Tiểu Thiến tất nhiên là phòng bệnh tốt nhất.

      Nhìn người của hai người là bộ quần áo của quân đội, Thẩm Nhất Chu bật cười thành tiếng.

      “Hai người như thế là sao, ra chiến trường à?”

      Lạc Tiểu Thiến ở trong lòng Lãnh Tử Mặc, cười cười ngại ngùng, đến nơi quen thuộc, gặp được người quen thuộc, tâm trạng của cũng cởi mở rất nhiều.

      Lãnh Tử Mặc thu xếp cho ổn thỏa giường bệnh xong, lập tức có y tá mang quần áo bệnh nhân đến.

      “Được rồi, người cứ giao cho tôi, cậu nên !”

      Thẩm Nhất Chu lập tức kéo tay Lãnh Tử Mặc ra phía ngoài cửa.

      “Tối nay sẽ trở lại thăm em, được ?” Lãnh Tử Mặc đứng tại chỗ hề nhúc nhích.

      Lạc Tiểu Thiến biết là lo lắng cho , ngẩng mặt cười một tiếng với , “Em sao, cứ làm việc của !”

      cuối cùng vẫn là yên tâm, “Lát nữa, sẽ bảo người mang một cái điện thoại đến đây, em có bất kì việc gì, đều có thể gọi cho bất cứ lúc nào!”

      “Được!” Lạc Tiểu Thiến lập tức đồng ý.

      Lúc này Lãnh Tử Mặc mới mặc cho Thẩm Nhất Chu kéo ra phòng bệnh,, lúc đóng cửa còn quên nhìn Lạc Tiểu Thiến giường bệnh, “ sẽ nhanh chóng trở lại!”

      “Xong chưa, làm như sinh li tử biệt bằng!” Thẩm Nhất Chu liếc mắt nhìn cánh tay , “Hoàng Phủ nói vết thương tay cậu rất nặng, có muốn tôi kiểm tra giúp cậu một chút ?”

      “Tôi sao, cậu kiểm tra miệng vết thương của ấy một chút, lại kiểm tra toàn thân một lần xem!” Lãnh Tử Mặc theo hắn vào phòng làm việc, “Chìa khóa xe!”

      Thẩm Nhất Chu lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, dùng một ngón tay đưa đến trước mặt , “Bổn công tử vẫn luôn là công dân tốt của thành phố, trước giờ chưa từng vi phạm pháp luật, hơn nữa, xe này cũng phải Bugatti, cậu đừng coi đây như trực thăng mà lái giùm tôi!”

      Rất rõ ràng, Hoàng Phủ Ngạo đã đem toàn bộ sự tích vẻ vang của Lãnh Tử Mặc nói cho hắn.

      300km, một tiếng tới, vận tốc hơn 200, đã gần kề tốc độ cất cánh của trực thăng, đêm qua Lãnh Tử Mặc, thật sự coi xe là trực thăng mà lái.

      Chính là xe của tính năng cũng đủ tốt, hơn nữa kĩ năng lái xe biến thái của người đàn ông này, nếu đổi thành người khác, tám mươi phần trăm có lẽ sẽ bỏ mạng ở đường.

      Lãnh Tử Mặc cũng lười phải nói nhiều cùng hắn, lấy chìa khóa xe rồi xoay người rời .
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 217: Bức ảnh
      Về nhà tắm vội một cái, thay quần áo, Lãnh Tử Mặc đến thẳng công ty.

      Ngải Lâm thấy xuất hiện, lập tức theo vào phòng làm việc.

      “Đã điều tra rõ, người bán bức ảnh ra ngoài gọi là Trương Hoa, là người có lắm thủ đoạn trong đội săn ảnh.” Ngải Lâm đặt bì thư trong tay lên bàn làm việc của , “Tôi đã mua toàn bộ bức ảnh ngày hôm đó!”

      Lãnh Tử Mặc nhận lấy bì thư, lấy bức ảnh từ bên trong ra, lật xem ở trong tay.

      Ngoại trừ bức ảnh đăng báo, bức ảnh khác có chút mập mờ nào đáng để nói, chú ý tới một bức ảnh ở giữa, bức ảnh trong tay Lạc Tiểu Thiến kia, Lãnh Tử Mặc khẽ nhíu mày.

      Một góc của bức ảnh, cho thấy rõ thời gian là ngày 27 tháng 4.

      Ngày 27 tháng 4?!

      Theo trí nhớ của Lãnh Tử Mặc, lập tức nghĩ đến ngày mà họp bàn về kế hoạch của dự án điện ảnh, cũng là ngày mà Lạc Tiểu Thiến chủ động gọi điện thoại cho bảo về nhà ăn bánh chẻo.

      Ngày hôm đó, Lạc Thiểu Thiến còn mua một quyển photo album.

      Trước giờ hình như chưa hề thấy đưa bức ảnh này, Lãnh Tử Mặc cũng để ý, bây giờ nghĩ lại, dường như chính là từ sau ngày hôm đó, mới đem bức ảnh này bày ra ngoài.

      Nhìn bức ảnh trong tay, cẩn thận nắm bức ảnh của Lạc Tiểu Thiến, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

      “Album single của Lạc Tiểu Thiến và bức ảnh tuyên truyền đều đã được lựa chọn, ngài có muốn xem hay ?”

      Dựa theo trình tự, ca khúc đơn và ảnh của người mới, dĩ nhiên là cần Lãnh Tử Mặc tự mình xem qua, chẳng qua, nghĩ đến việc này Lãnh Tử Mặc đã từng đặc biệt giao phó, vì vậy Ngải Lâm cho rằng, cần phải thông báo một tiếng cho Boss của mình.

      “Ừ!” Lãnh Tử Mặc giơ tầm nhìn từ bức ảnh lên, “Thời gian để ấy thông báo với bên truyền thông là lúc nào?”

      “Ngày 15!”

      Ngày 15, còn đến một tuần, theo tình trạng hiện nay của ấy khẳng ̣nh là được.

      Lãnh Tử Mặc suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng, “Thông báo cho truyền thông một tin tức, bởi vì quá mức chăm chỉ khi thu , sức khỏe ấy yếu nên thể chống đỡ nổi, kết quả là cẩn thận ngã bị thương ở chân, nên thời gian lùi về sau một tuần.”

      “Được!” Ngải Lâm đồng ý một tiếng, “Vậy, có phải phát tán tư liệu về bức ảnh ra ?”

      “Cậu tự mình một chuyến đến bệnh viện tổng quân, tìm Thẩm Nhất Chu, nhớ mua một chiếc điện thoại mới tới, mua giúp ấy một cái sim, số phải giống số mà ấy dùng trước kia!” Lãnh Tử Mặc nói.

      Ngải Lâm đồng ý rồi để tài liệu trong tay bàn , “Đây là những tài liệu ngài cầu thêm, khá quan trọng!”

      “Tốt lắm!” Lãnh Tử Mặc để bức ảnh trong tay vào ngăn kéo, mở tập tài liệu ra, “Nhớ kĩ, giúp tôi chuẩn bị bữa tối phù hợp cho người bị thương!”

      Ngải Lâm nhìn một cái rất nhanh, cười đồng ý.





      Chờ đến khi Lãnh Tử Mặc làm xong công việc của mình rồi trở lại bệnh viện tổng quân, đã là buổi tối rồi.

      gối, Lạc Tiểu Thiến ngủ rất say.

      Bên cạnh, y tá làm tròn bổn phận quan sát biểu đồ nhiệt độ cơ thể của Lạc Tiểu Thiến.

      Thấy vào, y tá có phần mất tự nhiên xoay người.

      “Lãnh tiên sinh, ngài đến rồi!”

      Lãnh Tử Mặc đưa ngón tay để ở bên môi, làm một cái dấu hiệu nhỏ tiếng.

      Nhìn khuôn mặt tuấn của nam thần, sắc mặt của y tá đỏ lên, giọng nói cũng bắt đầu run run.

      “Chủ nhiệm Thẩm đã giúp Lạc Tiểu Thiến làm kiểm tra toàn thân, ngoại trừ vết thương bên ngoài thì có bất kì vấn đề gì, Lạc Tiểu Thiến đã ăn cơm tối rồi, sốt cũng đã giảm, ngài cần lo lắng!”

      Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu, vẫy vẫy tay rồi đến bên giường.

      Y tá vội rời khỏi phòng, Lãnh Tử Mặc liền ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt hồng hồng ngủ của Lạc Tiểu Thiến, giơ tay tắt đèn đầu giường thành tối om.


      Chương 218: có thể ngủ cùng em ?
      Lúc nửa đêm, Lạc Tiểu Thiến tỉnh dậy.

      Mở mắt, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng đen nằm bên cạnh .

      Trong lúc hỗn độn, giật nảy mình, trực tiếp tỉnh táo lại, nhìn kỹ một chút, mới nhìn ra là một người nằm bên giường , cẩn thận bỏ chăn mền ra, khuôn mặt bị chăn mền che lấp của Lãnh Tử Mặc cũng xuất hiện trước mắt .

      Dưới ánh sáng nhẹ nhàng, hình dáng khuôn mặt của càng có vẻ rõ ràng, lông mi thật dài ở mặt tạo nên một vòng bóng râm, có điệu bộ ngang ngược hàng ngày, Lãnh Tử Mặc trước mắt ngủ thật say, rõ ràng lộ ra mấy phần mệt mỏi.

      Nhìn người đàn ông tuấn mỹ nhưng lại có biểu cảm ít an toàn, trong lòng của Lạc Tiểu Thiến, có một tâm tình khác thường nhộn nhạo lên.

      Lúc ấy chẳng qua là theo bản năng kêu cứu , kết quả, vậy mà thực sự từ Bắc Kinh đến cứu .

      tuy rằng muốn nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, lại rất rõ ràng, nếu như có , hoàn toàn xong rồi.

      Hơn 300km, tới nhanh như vậy, cần nghĩ, cũng có thể tưởng tượng được gấp như thế nào, điên cuồng vượt qua một cái đèn đỏ rồi một cái đèn đỏ như thế nào…

      Mũi Lạc Tiểu Thiến có phần chua xót, mắt cũng bắt đầu dâng lên niềm đau.

      Trừ bố, Lãnh Tử Mặc là người đàn ông đối xử với tốt nhất.

      kìm lòng được giơ tay lên, cẩn thận đưa tay qua, muốn chạm vào mặt .

      Đầu ngón tay vừa muốn chạm vào , cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, y tá theo lời dặn của bác sĩ mang nhiệt kế đến.

      Lạc Tiểu Thiến giật mình, vội vàng rút tay lại.

      Lãnh Tử Mặc ngủ bên cạnh , nghe được tiếng động, ngồi thẳng lên, nhìn về phía cửa.

      “Lạc tiểu thư, đến lúc kiểm tra kiểm tra nhiệt độ cơ thể rồi!” Y tá nhỏ giọng nói.

      “Để tôi!” Lãnh Tử Mặc đứng dậy cầm lấy nhiệt kế trong tay y tá, quay mặt nhìn thấy Lạc Tiểu Thiến mở to mặt nhìn , ngạc nhiên, “ Có phải đánh thức em hay ?”

      “Là em tự tỉnh!” đưa tay qua.

      Lãnh Tử Mặc nhìn cái nhiệt kế trong tay, đưa tới tay .

      “Một lát nữa tôi sẽ quay lại lấy!” Y tá rất biết điều mà ra cửa, Lạc Tiểu Thiến liền đem nhiệt kế để ở dưới nách.

      Lãnh Tử Mặc kéo mền lại giúp , “Có đói , muốn uống nước ?”

      Tuy rằng Lạc Tiểu Thiến lắc đầu tỏ vẻ cần, vẫn mang một ́c nước ấm đến, sau đó cẩn thận thử qua độ ấm của nước, rồi mới để một cái ống hút vào đưa đến bên môi , “Uống một chút!”

      Mặc dù một chút cũng muốn uống nước, vẫn hút hai ngụm.

      Lãnh Tử Mặc xoay người để ́c lên bàn, Lạc Tiểu Thiến liền giơ tay kéo ống tay áo .

      “Bên kia có giường, ngủ một lúc !”

      Tối hôm qua ngủ, buổi sáng khẳng ̣nh phải bận rộn làm việc cả một ngày, buổi tối còn phải cùng , sao nhẫn tâm được?

      buồn ngủ!” Lãnh Tử Mặc cười với một cái, một lần nữa ngồi ghế dựa, “Em yên tâm nghỉ ngơi điều dưỡng, thời gian phát hành album single đã cho chậm lại một tuần, chờ em điều chỉnh trạng thái tốt rồi nói!”

      “Được!’

      Lạc Tiểu Thiến gật gật đầu, còn muốn nói gì, y tá lại tới một lần nữa, vội lấy nhiệt kế đưa ra.

      “36,4 độ, rất ổn, nghỉ ngơi cho thật tốt!”

      Y tá xem nhiệt kế, cười với Lạc Tiểu Thiến một tiếng, sau đó rời .

      “Tiếp tục ngủ!” Lãnh Tử Mặc nâng cánh tay bị thương lên giúp đắp chăn.

      “Vậy cũng ngủ

      buồn ngủ!” Nhưng Lãnh Tử Mặc lại lắc đầu, đến cạnh giường ở phòng khách, để một mình ngủ ở chỗ này, vẫn yên tâm, “Em ngủ cho tốt, ở đây cùng em!”

      Nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu của , Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, “Vậy… có thể ngủ cùng em , em…Hơi sợ!”
      garan2602, Phong Vũ Yên, Thanhha7 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 219: có thể hôn em ?
      rũ mắt xuống, dám nhìn vào mắt , chủ động cầu thân mật cùng , giữa hai người đây là lần đầu tiên.

      Tuy rằng chẳng qua muốn có thể nằm xuống nghỉ ngơi một lát, thế nhưng vẫn là nhịn được tim đập thình thịch.

      “Giường quá nhỏ, em sẽ ngủ ngon!” Lãnh Tử Mặc đưa tay ra, cầm bàn tay , “Yên tâm , nói rồi là sẽ luôn ở đây, chờ em tỉnh dậy mới !”

      “Nhưng mà…” cúi mặt càng thấp, gần như muốn lui vào trong chăn, “Em muốn ngủ cùng em!”

      “Được!”

      Lãnh Tử Mặc đứng lên, cởi áo khoác âu phục ra.

      Lạc Tiểu Thiến lập tức lui người đến bên cạnh giường, tận lực chừa lại chỗ trống cho .

      Cẩn thận để chân ở vị trí mà sẽ chạm đến, Lãnh Tử Mặc lúc này mới nghiêng người nằm xuống bên cạnh .

      Vì để ngủ được thoải mái, rất cẩn thận chỉ chiếm một bên giường.

      Lạc Tiểu Thiến liếc nhìn khoảng trống giữa hai người, mấp máy môi, sau đó lấy dũng khí đưa tay ra, giữ chặt áo sơmi của , hướng về phía mà kéo.

      Chỉ nghĩ là thật sự sợ hãi, Lãnh Tử Mặc duỗi cánh tay bị thương ôm lấy , xoa đầu an ủi .

      “Thế này, đỡ hơn chút nào ?”

      “Ừ!”

      Lạc Tiểu Thiến rúc mặt ở trong chăn, giọng nói đều có vẻ rầu rĩ.

      Chú ý đến thanh của đúng, nghi ngờ áp sát khuôn mặt sắp bị chăn che kín của , nhìn khuôn mặt đỏ ửng của , cẩn thận dùng bàn tay kề sát mặt , lập tức lo lắng nhíu mày.

      “Tại sao lại nóng như vậy, có phải bị sốt rồi hay ?” Tay sờ sờ trán , cảm giác dưới tay là cái trán hơi lạnh của , giọng nói Lãnh Tử Mặc có chút nghi ngờ, “Trán nóng mà, gọi bác sĩ đến xem!”

      Bị sốt cái gì, chỉ là có chút khẩn trương, có chút ngại ngùng được ?

      Người này, có thể đừng quá lo lắng cho được .

      “Chúng ta có thể ngủ được ?” Lạc Tiểu Thiến kéo áo sơmi của , giọng nói có phần ảo não.

      Lãnh Tử Mặc nghe được giọng khác thường, cúi mặt xuống, nhìn ánh mắt có chút trốn tránh của , lập tức hiểu rõ, giơ môi lên, “Được, ngủ!”

      Lạc Tiểu Thiến co người lại ở trong lòng , nhắm mắt lại.

      Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng để tay bị thương lên người , vỗ nhẹ an ủi giống như một đứa trẻ.

      người , là mùi chocolate mà quen thuộc, sâu trong ngực là tiếng tim đập, từng tiếng vang lên bên tai , cũng như vang trong lòng .

      Lạc Tiểu Thiến đã ngủ cả một ngày, lúc này đâu còn ngủ được.

      Cảm giác động tác tay dừng lại, nghe tiếng thở đều đều của , nghĩ là đã ngủ, lập tức cẩn thận mở mắt, kết quả, lại nhìn thấy một đôi mắt đen của Lãnh Tử Mặc nhìn đầy trìu mến.

      Lạc Tiểu Thiến giống như kẻ trộm chuẩn bị lấy được đồ thì bị bắt ngay tại trận, mặt thoáng cái nóng lên.

      sao còn ngủ vậy?”

      Khóe môi Lãnh Tử Mặc lập tức giương lên, “Cuối cùng thì em muốn làm cái gì?”

      Nói cái gì sợ hãi, muốn cùng ngủ, kết quả, lại ngủ.

      Bé con này, rõ ràng là có dụng ý khác.

      “Em…” Lạc Tiểu Thiến rũ mắt xuống, “Em chỉ muốn ngủ một lúc thôi!”

      quan tâm ?

      Trong lòng Lãnh Tử Mặc, có chút ngọt ngào dâng lên.

      Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , rất tự nhiên cúi mặt xuống, chợt nhớ tới cái gì, lại dừng động tác.

      có thể hôn em ?”

      vừa mới trải qua việc như vậy, rất sợ nếu cẩn thận lại khiến nghĩ đến chuyện vui.
      garan2602, Happyanh, ngocthach7 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 220: có thể hôn em ?
      Edit: Hạt mưa

      cúi mặt dám nhìn vào ánh mắt của , lần đầu tiên cầu thân mật vẫn là có chút quen.

      Tuy rằng chỉ muốn có thể ngủ giấc có ý nghĩ gì khác, nhưng tim vần nhảy bình bịch trong lồng ngực.

      “Giường quá , em ngủ ngon.” Lãnh Tử Mặc đưa tay ra, cầm bàn tay của “Yên tâm , tôi rồi ở lại đây, em ngủ giấc .”

      “Nhưng mà…” Mặt càng cúi thấp hơn, gần như muốn co hẳn vào trong chăn.

      “Em muốn ngủ cùng em, em ngủ được!”

      “Được!”

      Lãnh Tử Mặc đứng lên, cởi âu phục ra.

      Lạc Tiểu Thiến liền lùi dịch người vào bên trong, chừa lại khoảng trống giường cho Lãnh Tử Mặc.

      Cẩn thận đem chân dịch qua bên sợ đụng trúng chân bị thương của , lúc này mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh .

      Vì để cho ngủ thoải mái hơn, chỉ chiếm nửa cái giường.

      Lạc Tiểu Thiến đưa mắt nhìn vị trí của hai người, mím mím môi sau lấy hết dũng khi đó đưa bàn tay ra, giữ chặt áo sơ mi của kéo về phía mình.

      tưởng sợ hãi, Lãnh Tử Mặc đưa cánh tay bị thương ra ôm lấy vỗ về, trấn an sờ sớ cái trán của .

      “Như vậy, tốt hơn chưa?”

      “Ừ!”

      Lạc Tiểu Thiến rúc mặt vào trong chăn, giọng có vẻ buồn bực.

      Thấy giọng của có vẻ đúng, nghi ngờ lật chăn của ra nhìn khuôn mặt nhắn ửng đỏ, cẩn thận đem bàn tay áp lên trán lo lắng nhíu mày.

      “Sao lại nóng vậy, có phải bị sốt ??

      Tay ở trán sờ sờ, cảm giác dưới tay ôn nhuận thoáng lạnh, Lãnh Tử Mặc nghỉ hoặc “Trán nóng, tôi gọi y tá cho em.”

      Sốt cái gì! chỉ có chút khẩn trương, có chút ngượng ngùng được sao??

      Người kia có thể đừng quan tâm nhiều như vậy hay .

      “Chúng ta có thể ngủ ?” Lạc Tiểu Thiến lôi kéo áo sơ mi của , trong giọng có chút ảo não.

      Lãnh Tử Mặc nghe thấy giọng khác thường cuả , cúi mặt nhìn qua, thấy có chút tránh né ánh mắt cuả mình, trong nháy mắt liền hiểu, cong khóe môi lên “Được! Ngủ thôi.”

      Lạc Tiểu Thiến lui người. Ở trong lòng nhắm mắt lại.

      Lãnh Tử Mặc đem cánh tay nhàng đặt xuống người nhè vỗ, tựa như dỗ trẻ vậy.

      người là hương vị sôcôla quen thuộc, ngực là tiếng tim đập trầm ổn, mỗi tiếng thở vang lên bên tai làm thấy bình an lạ thường.

      Sớm ngủ ngày, thấy buồn ngủ.

      Cảm giác thu tay dừng động tác, nghe tiếng thở đều của tưởng ngủ liền mở mắt ra, kết quả thấy đôi mắt sáng ngời của Lãnh Tử Mặc tràn đầy trìu mến lẳng lặng nhìn .

      Lạc Tiểu Thiến giống như kẻ trộm bị bắt tại trận, mặt lập tức liền đỏ bừng lên.

      tại sao còn chưa ngủ?”

      Khóe môi Lãnh Tử Mặc liền cong lên “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

      Cái gì sợ hãi? Đòi ngủ cùng, kết quả lại có ngủ!

      ngốc này ràng là có ý khác!

      “Em…” Lạc Tiểu Thiến rũ mắt xuống “Em chỉ muốn ngủ giấc..”

      đây là quan tâm ?

      Trong lòng Lãnh Tử Mặc có chút ngọt ngào.

      Nhìn khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng của , tự nhiên cúi mặt thấp xuống đột nhiên nghĩ tới cái gì liền dừng lại động tác.

      “Tôi có thể hôn em ?”

      vừa mới trải qua chuyện như vậy, sợ làm sợ hãi, nhớ tới nhũng chuyện vui trong những ngày qua.
      garan2602, Tôm Thỏ, ngocthach2 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 221: Ngủ ngoan

      Edit: Hạt mưa

      Cảm giác hơi thở của tới gần, tâm liền khẩn trương nhưng hề trốn tránh.

      Bây giờ nghe hỏi vậy có chút xấu hổ.

      muốn trả lời sao đây? Chẳng lẽ bảo có thể ?

      thể!”

      tức giận .

      Lục Tử Mặc cũng kiên trì nữa, ôm vào trong ngực.

      Lạc Tiểu Thiến làm tổ ở trong lòng chốc lát, thấy có động tác gì, bắt đầu có chút hối hận.

      làm nhiều chuyện như vậy, sao có thể giận dỗi vô cớ với như thế chứ? Cho dù là thể cũng thành có thể chứ! cũng có thể học theo các nhân vật nữ chính tivi nũng nịu với người được sao?

      Liếm liếm môi. vụng trộm ngẩng mặt lên nhìn , hít hơi lấy dũng khí hôn cái nhanh mặt rồi lập tức chui vào trong chăn.

      Lãnh Tử Mặc mở to đôi mắt, xem bối rối chớp chớp đôi mi.

      Khẽ cười, hôn lên trán , đưa tay đem ôm chặt vào người thêm vài phần.

      “Ngoan, ngủ .”

      Trong phòng bệnh mờ tối, chiếc giường chật hẹp, có đôi nam nữ nằm ôm nhau người ngoài nhìn vào vô cùng hài hòa.



      Ngày hôm sau, thực đúng như hứa hẹn vậy đợi ngủ dậy giúp rửa mặt ăn sáng xong lúc này mới rời .

      Y tá tới kiểm tra sứa khỏe toàn diện cho lần nữa, Chu Đồng cùng Hứa Hạ cũng tới phòng bệnh.

      “Hai người sao lại cùng tới thế?”

      Kẻ trước người sau tới, Lạc Tiểu Thiến vô cùng vui mừng, mình cũng có chút buồn chán.

      “Cũng trùng hợp, mới đầu tôi còn nhận ra Hứa, sau khi chung thang máy lúc đó mới nhận ra.” Chu Đồng đem hoa quả đặt bàn, cẩn thận lật chăn lên xem chân bị thương của “ Tiểu Thiến, rốt cuộc tại sao chân của lại bị như vậy?”

      “Cái này, tớ với cậu rồi, cứ liều mạng lao vào công việc chú ý tới sức khỏe làm cơ thể mệt mỏi, mới có thể ngã từ cầu thang xuống.” Hứa Hạ cũng tiến tới xem chân bị thương của có việc gì chứ.”

      có việc gì, chỉ là vết thương bác sĩ bảo cũng nghiêm trọng.” Lạc Tiểu Thiến thuận miệng trả lời.

      thế nào lại tới đây thăm tôi, phải bảo trong thời gian huấn luyện à?”

      “Huấn luyện xong, cùng Trần Tâm hủy bỏ thi đấu, tớ liền đứng thứ nhất sau đó trực tiếp tham gia trận chung kết!” Hứa Hạ cười hắc hắc “Cũng nhờ ánh hào quang của cậu.”

      “Đây là thực lực phấn đấu của cậu, có liên quan gì tới tớ chứ?” Lạc Tiểu Thiến trắng mắt liếc Hứa Hạ cái “Đúng rồi thời điểm then chốt biểu tốt giùm tớ chút, đứng đầu càng tốt. Tớ thưởng cho cậu.”

      Hứa Hạ trực tiếp nhìn với ánh mắt khinh bỉ “ chết , còn đòi tặng cho tớ. Tớ gọt hoa quả, nghe táo giúp miệng vết thương mau lành.”

      Hứa Hạ cầm giỏ hoa quả, vào buồng vệ sinh rửa sạch .

      Chu Đồng liền tiến tới bên người Lạc Tiểu Thiến “ Tiểu Thiến cho tôi biết lần trước chúng ta diễn ở công ty của lão Lý tổng rố cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Sao thế?” Lạc Tiểu Thiến vô cùng trấn tĩnh hỏi ngược lại.

      “Đúng vậy, nghe bọn họ chỉ lăn lộn trong giới xã hội đen, còn buôn lậu thuốc phiện, tin tức lão Lý chống lại lệnh bắt của cảnh sát, nhảy lầu tự sát trực tiếp xuyên qua thanh thép cho tới chết! Mấy tên thủ hạ của lão ta cũng bị bắt, công ty bị phong tỏa hết tài sản.”

      mặt của Chu Đồng vẫn còn sợ hãi “Thời điểm biết được tin tức hù chết tôi! Phí cho lần diễn này hoàn toàn bị bỏ lỡ, bất quá may mắn bị làm sao bằng tôi hối hận muốn chết. Tiểu Thiến, thực xin lỗi, tôi biết.”

      “Việc này cũng thể trách được.” Lạc Tiểu Thiến an ủi vỗ bàn tay của : " sao rồi, lần sau cẩn thận hơn chút.”
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :