1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 211: Trái tim đều tan nát
      Những tên lính phía sau lập tức dời họng súng và ánh đèn.

      Gương mặt người đàn ông ra dưới ánh sáng của những chiếc đèn, gương mặt tuấn như điêu khắc, mái tóc ngắn thể ngắn hơn được nữa, người mặc chính là bộ quân trang dã chiến.

      là Lạc Tiểu Thiến đúng ?”

      Người đàn ông hỏi một cách nhã nhặn, tiếp đó liền thử thăm dò đưa bàn tay về phía .

      được tới đây!”

      Nhìn bàn tay đưa ra của người đàn ông, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên thét chói tai, hai tay liền đem bình rượu vung tới.

      Người đàn ông nhanh nhẹn nghiêng mình tránh né, một kích của Lạc Tiểu Thiến trúng, ngay lập tức đem tay thu vào trước ngực buộc chặt lấy cơ thể.

      Người đàn ông mặc quân phục nhíu nhíu mày, đứng lên, lấy điện thoại trong túi áo ra.

      chờ hắn nối máy, bên ngoài đã truyền tới tiếng thô nặng của động cơ.

      Cùng với ánh chớp động của đèn xe, một chiếc Bugatti oai phongmàu xanh ngọcgần như lẫn vào bóng đêm giống như ngựa hoang thoát cương đâm ngã hàng rào bảo vệ vọt vào sân, tiếng rít bén nhọn dừng lại chỗ đống cát.

      Đèn xe còn chưa kịp tắt, một người đàn ông đã từ xe lao xuống, mặc kệ mưa lớn chạy thẳng vào bên trong.

      “Là ai?”

      Binh lính đồng thời tiến lên, giơ súng hướng về phía người tới.

      Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của người đàn ông, đúng là Lãnh Tử Mặc.

      “Cút ngay!”

      Bị nghênh đón bởi vô số ánh đèn cùng họng súng, chỉ gầm lên hai tiếng giận dữ, ngay cả bước chân cũng hề dừng lại tiến tới phía trước đẩy mấy người binh lính ngăn cản ra.

      “Để ta vào!”

      Người đàn ông mặc quân phục ở bên trong cửa ra lệnh, mấy người binh lính vốn muốn xuất thủ ngay lập tức dừng hành động lại.

      Lãnh Tử Mặc xông thẳng vào căn phòng, ánh mắt nhìn về phía sau người đàn ông kia, sau đó dừng lại người Lạc Tiểu Thiến.

      Cả người co lại ở một chỗ, mái tóc dài ẩm ướt rũ xuống trước mặt, đôi mắt tràn đầy sợ hãi, váy trắng mặc người cùng tóc đen tạo thành một hình ảnh tương phản, hai tay của vẫn nắm thật chặt chai rượu vỡ chỉ còn một nửa, bàn trắng nõn dính đầy nước bùn.

      Ở một góc của căn phòng u tối này, trông có vẻ thật lẻ loi, thật nhỏ bé.

      Lòng của Lãnh Tử Mặc đều đau đến tận cùng!

      “Tiểu Thiến, thật xin lỗi!”

      Tiến thẳng tới, duỗi cánh tay muốn ôm .

      được tới đây!”

      Lạc Tiểu Thiến gầm nhẹ, theo phản xạ vung chai rượu trong tay, Lãnh Tử Mặc căn bản kịp trốn tránh, chai rượu xuyên rách âu phục cùng áo sơmi của , đâm thẳng vào cánh tay.

      “Đừng sợ, là !” mặc kệ vết thương tay, ôm cơ thể vừa ướt vừa lạnh của vào trong ngực, “Là , là Lãnh Tử Mặc, tới cứu em!”

      Lãnh Tử Mặc?

      là Lãnh Tử Mặc?!

      Lạc Tiểu Thiến dừng giãy dụa, ngẩng mặt lên từ trong ngực , “ là Lãnh Tử Mặc?”

      Giơ cánh tay bị thương lên giúp gạt mái tóc rối bời trước mắt, Lãnh Tử Mặc ấm áp cười, “Em nhìn kỹ xem, hề lừa em, là Lãnh Tử Mặc!”

      Đôi tay nắm chặt chai bia của Lạc Tiểu Thiến cuối cùng cũng chậm rãi buông ra, lập tức bổ nhào vào trong lòng , nắm thật chặt lấy áo sơmi của .

      “Đưa em , đưa em , Lãnh Tử Mặc, đưa em nhanh, em muốn ở chỗ này…”

      “Được!” ôm lấy , nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng an ủi , “ đưa em ngay lập tức, chúng ta về nhà, về nhà!”

      cánh tay , máu từ vết thương tràn ra, lại tựa như chưa từng phát hiện, chỉ là đem ôm ngang vào lòng, dùng âu phục bao bọc như ôm một đứa trẻ vậy.

      “Người ở đâu?”

      thanh của rất thấp, dường như sợ làm kinh hãi đến Lạc Tiểu Thiến còn hoảng sợ trong lòng, thanh mang sự tức giận từ trong họng phát ra.

      “Đối diện!” Người đàn ông mặc quân phục hơi hất cằm về phía căn phòng đối diện.

      Lãnh Tử Mặc thẳng về hướng căn phòng phía trước.
      garan2602, Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 212: muốn về nhà
      “Tử Mặc!” Người đàn ông mặc quân phục vươn một cánh tay ra ngăn lại, “Thế này hợp với quy tắc!”

      Lãnh Tử Mặc cũng để ý tới hắn, trực tiếp đẩy cánh tay hắn qua.

      Liếc nhìn cánh tay vẫn còn cắm một nửa chai bia của , người đàn ông nhẹ nhàng phất tay.

      “Tất cả mọi người, xuống lầu!”

      “Vâng!”

      Một đám thuộc hạ lập tức làm theo.

      Lãnh Tử Mặc tới căn phòng phía đối diện.

      Trong phòng, Lý Đức Phú cùng mấy tên thuộc hạ đều bị còng tay đứng ở đằng kia, nhìn Lãnh Tử Mặc ôm Lạc Tiểu Thiến tới, cảm giác được người phát ra khí chất đế vương băng lãnh cùng bá đạo, tất cả theo bản năng lùi về phía sau.

      “Là ai?”

      Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng hỏi.

      “Đại ca!” Lý Đức Phú quỳ thẳng xuống, “Lần này là em có mắt như mù, biết gái này là…”

      Bốp!

      Chân Lãnh Tử Mặc đạp thẳng trước mặt hắn, đem toàn bộ lời nói phía sau của hắn ngăn ở trong miệng.

      Thân thể của Lý Đức Phú trực tiếp ngã lộn một vòng mặt đất.

      chờ hắn đứng lên, Lãnh Tử Mặc đã bước tới, biểu cảm mặt buông xuống dùng cơ thể mình che lại lỗ tai của Lạc Tiểu Thiến ở trong lòng, nâng chân lên, một cước nặng nề dẫm nát giữa hai chân hắn.

      Lý Đức Phú kêu một tiếng như giết lợn, Lãnh Tử Mặc cũng đã thu chân lại , đột nhiên đá một phát.

      Thân thể to mập như lợn của hắn liền bay lên, nhắm ngay cửa sổ bay ra ngoài, nhập vào trong mưa gió.

      Phút chốc đã truyền đến một tiếng vang nặng nề.

      Nơi này là tầng chín, phía dưới chính là sắt thép, Lý Đức Phú muốn chết cũng được.

      Trong phòng mấy tên thuộc hạ chính mắt thấy kết quả này của lão đại, sớm đã sợ đến hai chân nhũn ra, một đám quỳ xuống mặt đất, run rẩy ngừng, ngay cả cầu xin tha thứ cũng dám.

      Những người này hiển nhiên cũng phải thứ tốt lành gì, cũng từng đánh nhau, từng làm người khác bị thương, thế nhưng giống như Lãnh Tử Mặc, ung dung thản nhiên phế một người, ngoan lệ như vậy bọn họ bao giờ có.

      “Tử Mặc, đủ rồi!” Người đàn ông mặc quân phục đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng nói, “Chuyện còn lại giao cho tôi, bảo đảm sẽ khiến cho bọn họ còn khó chịu hơn so với chết, tình trạng hiện tại của ấy tốt, đừng làm ấy sợ!”

      Nghe thấy hai chữ “ ấy”, Lãnh Tử Mặc cúi mặt xuống nhìn Lạc Tiểu Thiến vẫn như cũ nắm chặt lấy áo sơmi của , ngón tay bởi vì quá dùng sức mà tái nhợt, sát ý mặt cuối cùng cũng rút xuống.

      , chúng ta về nhà!”

      cất bước ra cửa, người đàn ông mặc quân phục cũng theo sau cùng xuống lầu.

      “Mặc kệ sống hay chết, mang tất cả về quân đội!”

      Mấy tên thuộc hạ lập tức chạy lên lầu, những người còn lại theo hắn xuống.

      Cảnh vệ bên người đưa ô, người đàn ông mặc quân phục cầm lấy chiếc ô rộng rãi, lặng lẽ che đầu của Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến.

      Tất cả thuộc hạ phía sau đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thiếu Tướng nhà mình thế mà lại che ô giúp người đàn ông này, rốt cuộc người nọ có lai lịch gì?!

      Lãnh Tử Mặc cũng để ý tới, chỉ ôm chặt Lạc Tiểu Thiến về hướng chiếc Bugatti của chính mình.

      “Tới bệnh viện của quân khu !” Người đàn ông mặc quân phục nhắc nhở.

      Miệng vết thương cánh tay phải mau chóng xử lý, ai biết được chai rượu kia có sạch sẽ hay ?

      Lãnh Tử Mặc nhìn Lạc Tiểu Thiến tròng lòng, nhẹ giọng nói, “ ấy muốn về nhà!”

      “Hiện tại chính cậu cũng cần bác sĩ!”

      Giọng nói của người đàn ông mặc quân phục mang chút tức giận, thanh tự giác cũng cao lên.

      Nghe thấy thanh của hắn, cơ thể của Lạc Tiểu Thiến rụt một cái về trong lòng Lãnh Tử Mặc.

      Lãnh Tử Mặc quay mặt, ánh mắt hung hăng trừng trừng người đàn ông.

      “Hoàng Phủ Ngạo, cậu lại dám nói lớn tiếng thử xem!”
      Last edited: 7/6/16
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 213: Bạn gái
      Hoàng Phủ Ngạo, thuộc dòng dõi quân nhân đời thứ ba, Thiếu tướng chính thống của quân khu 256, chỉ là quân khu tỉnh Hà Bắc, mà còn quản đến những khu vực ở gần thành phố Bắc Kinh, cũng là hạng người sợ trời sợ đất, bị Lãnh Tử Mặc mắng, thế nhưng chỉ bĩu môi.

      “Xe của tôi ở bên kia!”

      Mở miệng lần nữa, thanh của Hoàng Phủ Ngạo đã thấp tám phần.

      Lãnh Tử Mặc thu ánh mắt về, ôm Lạc Tiểu Thiến tới, Hoàng Phủ Ngạo giúp đóng cửa xe, lúc này mới cụp ô lại, khởi động ôtô rời .





      Bệnh viện quân khu 256.

      Phòng bệnh tầng 6.

      Lãnh Tử Mặc ngồi ghế sofa trong phòng khách, một bên quân y mặc áo khoác trắng cẩn thận cởi ra âu phục và áo sơmi của .

      Nhìn miệng vết thương ghê người cánh tay , người quân y trẻ tuổi buông cây kéo trong tay ra.

      “Dùng một chút thuốc tê chứ?”

      Bởi vì lúc trước đã được Hoàng Phủ Ngạo đặc biệt giao phó, thanh của người quân y trẻ tuổi hạ xuống thật sự thấp.

      cần!”

      Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng từ chối.

      Trong lòng, Lạc Tiểu Thiến được đắp một tấm thảm mỏng, hai tay vẫn nắm chặt chiếc áo sơmi của .

      Mắt khép nhẹ, tuy rằng ngủ, mi vẫn cứ nhíu lại, cơ thể thỉnh thoảng hơi hơi co rúm, rõ ràng ngủ chẳng hề yên ổn.

      ở ngay trong lòng , nếu như cánh tay dùng thuốc tê, mấy tiếng nữa dùng sức được, sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của .

      bé này dễ dàng gì mới ngủ, muốn đánh thức .

      “Nhưng mà…”

      Người quân y trẻ tuổi nhìn một bên Hoàng Phủ Ngạo xin giúp đỡ.

      Ngồi một bên ghế sofa, Hoàng Phủ Ngạo vẫn như cũ thắt lưng thẳng tắp phun ra ba chữ, “Tùy cậu ta!”

      Dù sao thì bị đau cũng phải là hắn!

      Người quân y mím môi, trong quân đội hắn cũng phải gặp qua người có tinh thần thép, xương ́t cứng rắn, chẳng qua vị này là ai, vị này là nam thần đó, siêu sao thiên vương, xương ́t cũng cứng rắn như thế sao?!

      “Ngài, kiên nhẫn một chút!” Nhìn mặt Lãnh Tử Mặc, người quân y nhẹ giọng nhắc nhở một câu, tay thì cầm miệng chai rượu, dùng lực kéo ra ngoài.

      Phốc!

      Miệng chai được rút ra, máu tươi cũng theo đó phun ra.

      Tay phải Lãnh Tử Mặc đột nhiên nắm chặt, trán rịn ra một lớp mồ hôi, hai cánh tay vẫn duy trì động tác vừa rồi hề nhúc nhích.

      Người quân y nhíu mày, sao đó liền nhanh chóng hành động, giúp cầm máu, vệ sinh sạch sẽ miệng vết thương.

      Ngồi một bên, Hoàng Phủ Ngạo nhìn trán Lãnh Tử Mặc đã tràn đầy mồ hôi, nhíu mày, vẫn nói gì.

      Một chai rượu này của Lạc Tiểu Thiến, cắm thật sự tàn nhẫn, quân y dùng đầy đủ mười ba mũi mới khâu lại hết vết thương cánh tay của Lãnh Tử Mặc.

      Xử lý xong miệng vết thương, băng bó nhanh chóng, quân y trẻ tuổi vội giúp hắn tiêm một mũi, cuối cũng vẫn là đành lòng, tại dịch thuốc thêm một chút thuốc giảm đau.

      “Ngài nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì bảo y tá tới tìm tôi!”

      Thu gọn lại mấy vật linh tinh xung quanh, quân y trẻ tuổi quay người ra ngoài.

      “Tư liệu về Lý Đức Phú tôi đã tìm hiểu qua, hắn và nhân vật cấp cao nơi này hẳn là có quan hệ, có điều cậu cần lo lắng, việc này tôi sẽ giải quyết!” Hoàng Phủ Ngạo nhìn Lạc Tiểu Thiến trong lòng hắn, “Bạn gái?”

      “Ừ!” Lãnh Tử Mặc đáp nhẹ.

      “Tính tình bé này đúng là mạnh mẽ, có thể chạy thoát từ trong tay Lý Đức Phú, đơn giản!” Hoàng Phủ Ngạo đứng lên, nhìn mặt Lạc Tiểu Thiến, “Buổi sáng ngày mai tôi lại tới!”

      Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng phun ra sáu chữ, “Mang giúp ấy bữa sáng!”

      Hoàng Phủ Ngạo nhìn một chút liền quay mặt, đột nhiên cười khẽ, “ Nhất Chu quả nhiên sai, loại người như cậu, hoặc là , hoặc là điên cuồng!”
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 213: Đây là sao?!
      Lãnh Tử Mặc nhướng mắt lên, “Cậu có thể !”

      “Được, tôi !” Hoàng Phủ Ngạo nhún nhún vai, ra phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

      Trong phòng bệnh, Lãnh Tử Mặc ngồi ghế sofa cúi xuống nhìn Lạc Tiểu Thiến trong lòng.

      ?

      Đây là sao?!

      bé con này?!

      được tới đây…”

      Trong lòng, Lạc Tiểu Thiến đột nhiên thốt lên kinh hãi.

      “Đừng sợ, ở đây, là Lãnh Tử Mặc, ở đây!”

      ôm chặt , cúi mặt xuống dán lên mặt , cẩn thận an ủi bên tai .

      Lạc Tiểu Thiến cũng thức dậy, hướng trong lòng rụt rụt, rất nhanh đã khôi phục an tĩnh.





      Chẳng mấy chốc, đêm hết bình minh lại tới.

      Hoàng Phủ Ngạo mang theo bữa sáng bước vào, ghế sofa là Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến, vẫn ôm nhau ngủ cùng một chỗ, tấm thảm đắp người cả hai cũng sắp rơi xuống đất.

      Đem hộp giữ ấm trong tay để bàn trà, Hoàng Phủ Ngạo rất tự nhiên tới, cầm tấm thảm muốn đắp lại giúp hai người.

      Kết quả, tay vừa mới chạm vào tấm thảm, nhẹ nhàng lôi kéo, Lạc Tiểu Thiến cũng đã giật mình tỉnh lại.

      Nhìn khuôn mặt xa lạ của Hoàng Phủ Ngạo, trong ánh mắt phút chốc lộ ra thần sắc hoảng sợ.

      được tới đây!”

      Trong đầu vẫn còn duy trì những việc kinh khủng xảy ra hôm qua, nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa lạ của người đàn ông, sinh ra lòng phòng bị theo bản năng.

      Lạc Tiểu Thiến vừa nhúc nhích, Lãnh Tử Mặc lập tức giật mình tỉnh dậy.

      “Đừng sợ!” Mở mắt, nhìn Hoàng Phủ Ngạo đứng bên cạnh có phần lúng túng, nhất thời nhíu mày, “Đứng xa một chút!”

      Hoàng Phủ Ngạo tiện tay đưa tấm thảm để vào trong tay .

      Hắn muốn giúp đỡ có được hay , làm sai chỗ nào vậy?!

      “Tiểu Thiến, đừng sợ, ở đây, Tử Mặc của em ở đây!”

      Ôm Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc lại mở miệng, giọng điệu đã là mềm nhẹ.

      Hoàng Phủ Ngạo lùi đến chỗ ghế sofa phía xa ngồi lên, nghe thấy bốn chữ “ Tử Mặc của em.”, hắn cuối cùng nhịn được, khoa trương làm một động tác nôn ọe.

      “Buồn nôn quá!”

      Lãnh Tử Mặc trừng mắt nhìn hắn, lấy tấm thảm che lại người Lạc Tiểu Thiến, “Đừng sợ, cậu ta phải người xấu, chỉ là bộ dạng có chút khó xem!”

      Bộ dạng khó xem?

      Hoàng Phủ Ngạo nhíu mày, “Lãnh Tử Mặc!”

      Cho dù muốn an ủi người phụ nữ của mình, cũng cần hạ thấp hắn như vậy chứ?

      Lạc Tiểu Thiến nhìn chằm chằm mặt của Lãnh Tử Mặc một lúc lâu, dường như có chút tin vào mắt mình.

      “Em nằm mơ sao?”

      phải ở nước Pháp sao, vì sao lại ở chỗ này?!

      nhất ̣nh là nằm mơ.

      Lãnh Tử Mặc dùng bàn tay bị thương nhẹ nhàng sờ sờ tóc , “Đúng, em nằm mơ, có phải vừa rồi mơ một cơn ác mộng hay , sao, hiện tại, trời đã sáng, tất cả đều kết thúc!”

      Khi an ủi, tinh thần Lạc Tiểu Thiến vẫn còn có chút rã rời cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

      “Đói bụng , muốn ăn bữa sáng chứ?” Lãnh Tử Mặc dùng giọng điệu như dỗ trẻ con hỏi.

      Nếu giờ phút này Ngải Lâm ở đây, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt.

      Vị đại boss luôn lạnh lùng như khối băng ngàn năm, lại có thể dịu dàng tới mức này ư?

      Lạc Tiểu Thiến khẽ gật đầu, nhìn tấm thảm người, đột nhiên chợt nhớ ra, lập tức muốn đứng dậy từ trong lòng .

      “Đừng nhúc nhích!’’ Lãnh Tử Mặc xiết chặt cánh tay, sau đó nghiêng mắt nhìn Hoàng Phủ Ngạo ngồi ghế sofa, “Xới cơm!”

      Thiếu tướng Hoàng Phủ Ngạo đại nhân, trợn trắng cả mắt, cuối cùng vẫn đứng lên khỏi ghế sofa, mở hộp giữ ấm, lấy cháo được ninh nhừ thơm lừng từ bên trong ra cho vào bát nhỏ, lại lấy thêm một cái thìa, đưa đến trước mặt Lãnh Tử Mặc.
      garan2602, Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 214: Cậu tự !
      Nhìn người đàn ông xa lạ này, Lạc Tiểu Thiến vẫn sinh ra một chút tâm lý bài xích.

      Ăn xong bát cháo, Lãnh Tử Mặc ngồi thẳng người lên một chút.

      “Ra ngoài chờ tôi!”

      Trọng sắc khinh bạn, làm như hắn ́ tình ở đây xem bọn họ tình chàng ý thiếp chắc?!

      Hoàng Phủ Ngạo ở trong lòng bĩu môi thầm một câu, xoay người về phía ngoài cửa.

      Một tay cầm bát, một tay múc một thìa cháo thổi thổi sau đó đưa đến bên miệng .

      Trong phòng chỉ còn lại hai người, thần kinh của Lạc Tiểu Thiến cũng được thả lỏng, đưa tay ra muốn cầm lấy bát cháo.

      “Tự em có thể làm!”

      “Thật có thể?”

      Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng hỏi.

      Lạc Tiểu Thiến gật đầu.

      “Được!” Đưa bát cháo đến tay , Lãnh Tử Mặc cẩn thận đứng lên, để ngồi lên ghế sofa, cẩn thận đem chân bị thương của đặt một bên, lại giúp đắp chăn lại, “Vậy tự em ăn, ra một chút!”

      Lạc Tiểu Thiến cầm bát cháo, có chút do dự,

      Rõ ràng là, muốn cho .

      Chuyện tối hôm qua lưu lại bóng ma quá lớn, hiện tại vẫn chưa có cảm giác an toàn.

      Lãnh Tử Mặc ngồi xổm người xuống, vén lọn tóc rối vai ra sau đầu, “ đứng ngay ở ngoài cửa, cửa mở, em có thể thấy bất cứ lúc nào, được ?”

      Lạc Tiểu Thiến đối diện ánh mắt giây lát, nhẹ nhàng gật đầu.

      sẽ quay lại rất nhanh!”

      Cười sờ sờ mặt , Lãnh Tử Mặc xoay người về phía cửa phòng.

      Mở cửa ra về phía hành lang, quay mặt, bắt gặp ánh mắt nhìn theo, hướng nở một nụ cười, cửa phòng rộng mở, người dừng lại ngay ngoài cửa, hướng về phía làm động tác ăn cơm.

      Lúc này Lạc Tiểu Thiến mới bưng bát cháo, vừa ăn cháo, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa.

      Lãnh Tử Mặc đứng ngay tại cánh cửa, “Thế nào rồi?”

      xử lý xong, xe của cậu tôi đã cho người mang tới Bắc Kinh 4s sửa chữa rồi!” Hoàng Phủ Ngạo nhướng mắt, “Nói, từ Bắc Kinh đến đây hơn 300 cây số, một tiếng, cậu lái xe thế nào?”

      lái thế thôi!” Lãnh Tử Mặc thản nhiên nói.

      “Cậu 'Trâu' !” Hoàng Phủ Ngạo lướt qua vai nhìn Lạc Tiểu Thiến trong phòng, một lần nữa nháy nháy mắt với Lãnh Tử Mặc, “Nha đầu này bị sợ hãi ít, muốn tìm bác sĩ tâm lý cho ấy hay ?”

      cần!” Lãnh Tử Mặc ngay lập tức từ chối.

      Bác sĩ tâm lý?

      hiểu rất rõ những người này, thôi miên, ám thị gì đó, chẳng qua là ́ ý làm ra vẻ huyền bí mà thôi, rất nhiều liệu pháp tâm lý đều bắt buộc người bệnh phải trải qua cảm giác tồi tệ đó lần nữa, cũng muốn Lạc Tiểu Thiến nhớ lại chuyện hôm qua, thà rằng xem đó là một cơn ác mộng.

      “Tùy cậu, tôi chỉ gợi ý thôi!” Hoàng Phủ Ngạo nhìn cánh tay , “Cậu thể lái xe, bọn cậu khi nào thì , tôi cho người đưa!”

      “Một lát nữa!” Lãnh Tử Mặc quay mặt, nhìn Lạc Tiểu Thiến ăn cháo, “ Cậu giúp tôi mua cho ấy một bộ quần áo, số đo của nội y là…”

      Hoàng Phủ Ngạo lập tức nhăn mặt lại, “Đừng mơ tưởng, chính cậu tự !”

      Giúp này mang bữa sáng cũng được, hắn là một người đàn ông trưởng thành, ai lại mua nội y cho nữ chứ.

      Nếu để thuộc hạ của hắn biết, mặt mũi của thủ trưởng nghiêm túc như hắn còn biết để ở nơi nào.

      “Khụ!” Lãnh Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, “Hình như mấy ngày hôm trước chú Hoàng Phủ gọi điện cho tôi, bảo muốn tôi giúp cậu giới thiệu bạn gái, hay là, cậu theo tôi quay về Bắc Kinh làm quen?”

      “Lãnh Tử Mặc, cậu đừng quá đáng thế!” Hoàng Phủ Ngạo gầm nhẹ tiếng, đón nhận ánh mắt sắc bén của Lãnh Tử Mặc hướng tới, “Quên , tôi gọi điện cho bọn họ mang đến một bộ trang phục nữ binh là được chứ gì?”
      garan2602, Happyanh, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :