1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      Chương 11: Tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn nổi tiếng
      Lạc Tiểu Thiến ôm túi hóa trang của Hứa Hạ vào toilet, đứng trước gương, nhìn ngó xung quanh có ai, mới lấy dũng khí từ từ cởi cúc áo sơ mi, mở vạt áo ra xem.

      Chỉ nhìn thoáng qua liền hóa đá tại chỗ.

      Từ ngực cho đến eo, người đâu đâu cũng là vết tích do người đàn ông đó lưu lại.

      Tên đó xem như bản hợp đồng mà cứ như vậy đóng dấu sao?

      Nghĩ đến hoàn cảnh tối hôm qua, khỏi đỏ mặt đến phát sốt.

      Trong đầu hỗn độn, chỉ nhớ được ban đầu là tại phòng tắm, sau đó đến giường, tên đó biết muốn bao nhiêu lần.

      “Số 13, Lạc Tiểu Thiến, Lạc Tiểu Thiến có ở đây ?” Từ trong toilet nghe như có người gọi tên mình.

      “Có tôi!”

      Nhanh chóng chỉnh lại đầu tóc, Lạc Tiểu Thiến vội cài lại cúc áo, ra khỏi toilet, chạy nhanh đến phòng sơ tuyển.

      Vừa lúc gặp Hứa Hạ tươi cười từ trong đó ra, hướng làm ra dấu hiệu ‘chiến thắng’.

      “Tiểu Thiến, cố lên!”

      Biết bạn tốt thuận lợi lọt qua vòng sơ tuyển, Lạc Tiểu Thiến vì vậy mà vô cùng cao hứng, hướng bạn mình gật gật đầu, Lạc Tiểu Thiến nhàng hít vào hơi, đẩy cửa bước vào.

      Trong phòng, gian rất rộng rãi, rèm được kéo che kín, lọt tia sáng, phía bắc dựng lên sân khấu , được đặt hình Mikey cùng những ván gỗ chưa sơn cùng những đồ đạc khác.

      Góc phía nam có đặt dãy bàn, có ba vị giám khảo ngồi đó.

      Đầu tiên là người phụ nữ trung niên, vẻ mặt ôn hòa, mặt có nếp nhăn, chính là người Lạc Tiểu Thiến quen thuộc trong giới ca sĩ, Hứa Văn, còn có người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mắt lớn màu đen.

      Hai vị còn lại, Lạc Tiểu Thiến có ấn tượng, nhưng lại rất biết đến Hứa Văn.

      Đây chính là người có khả năng chơi đàn vô cùng tốt cũng là nữ ca sĩ, nửa năm trước quyết định rời khỏi giới ca sĩ, bây giờ định cư ở nước ngoài, có thể công ty này có năng lực hoạt động rất tốt, có thể mới bà ta làm ban giám khảo.

      “Số 13, Lạc Tiểu Thiến phải ?” Hứa Văn xem tài liệu trước mặt, “Bạn có thể giới thiệu chút về bản thân ?”

      “Tôi là Lạc Tiểu Thiến, hai mươi tuổi, nhà ở thành phố S, tại ở thành phố A này làm việc, cũng có gì để nhiều.” Lạc Tiểu Thiến .

      Lý lịch chung của có gì để khoe khoang.

      Tuy rằng, ba bài hát của được công ty đĩa nhạc mua bản quyền, lại được ngôi sao ca nhạc của thủ đô biểu diễn, rất nổi tiếng, nhưng là toàn bộ từ ngữ trong ca khúc đều đứng tên của Lục Hạo, bây giờ viết, liệu ai có thể tin?

      Hứa Văn nhún nhún vai, “Như vậy, vì sao bạn tới tham gia thi tuyển Hoa Hạ thần tượng?”

      Lạc Tiểu Thiến hít vào hơi, “Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng, đây là cơ hội lớn nhất!”

      Lời vừa ra, ngay cả người quay camera cũng phải ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn cái.

      Hứa Văn nhìn trước mặt vẫn còn tính cách như trẻ con, hứng thú hỏi tiếp, “Bạn muốn thể ca khúc nào?”

      “Mưa tuyết”. Lạc Tiểu Thiến .

      Hứa Văn nhún nhún vai, dựa vào ghế khẽ gật đầu.

      Vừa rồi có xem qua tư liệu của Lạc Tiểu Thiến, biết biết đánh đàn, viết nhạc, bà đối với Tiểu Thiến rất có hi vọng, lại nhìn thấy người bên ngoài còn xinh đẹp hơn trong ảnh,hơn nữa còn rất có linh khí, khiến bà cũng cảm thấy hứng thú, nghĩ đến bé này cũng ham làm giàu.

      Vì kiếm tiền cùng nổi tiếng mà ca hát, đáp án này khiến cho bà mất vài phần cảm hứng với .

      Lạc Tiểu Thiến hít thở, sau đó cất tiếng.


      Chương 12: Thi qua sơ tuyển.
      dạ hai lòng

      Người hứa hẹn thâm tình đều theo gió mùa thu mờ ảo xa

      Người si tình

      Em chung tình giống như đóa hoa điêu tàn khô héo

      Đốm lửa

      Đôi mắt từng thắp lên cả bầu trời tươi sáng

      Sấm sét giữa trời quang

      tuyệt tình buông tay

      Vì em chọn sai thời điểm

      ……..”

      vừa cất giọng, cả khán đài đều kinh ngạc.

      Hứa Văn uể oải ngồi dựa ghế, định có thể cho ngừng lại bất cứ lúc nào, lúc này cũng ngồi thẳng lên chuyên chú lắng nghe.

      Vòng sơ tuyển Hoa Hạ thần tượng đều là đơn ca đệm nhạc, vì vậy cầu và khó khăn đối với ca sĩ càng cao, có nhạc đệm, tất cả thanh tốt xấu đều hoàn toàn lọt vào tai người nghe, hơn nữa ban giám khảo lại là người chuyên nghiệp trong khả năng lắng nghe ca sĩ.

      Ngoài Hứa Văn, 2 vị giám khảo kia cũng phải tầm thường.

      Người đàn ông trung niên là trưởng khoa thanh nhạc, người trẻ tuổi đeo kính là nhà chuyên môn thu , còn tinh tường hơn cả máy móc.

      Thường , giọng nữ hát giọng nam càng khó khăn hơn, bởi vì vực của nam nữ hoàn toàn khác nhau, Mưa tuyết tuy có nhiều nốt cao nhưng chủ yếu là trầm đầy thương cảm, đối với giọng nữ mà lại càng khó hơn.

      Đứng trước microphone, Lạc Tiểu Thiến trầm giọng hát.

      Từ , thích nhạc, dù cha mất sớm, nhưng gia cảnh cũng khá giả, nên mẹ cũng mua cho cây đàn dương cầm, được di truyền khả năng thiên phú của mẹ, nên từ có biểu của thiên tài nhạc.

      Lạc Tiểu Thiến nhạc, rất .

      Chính vì cha mất sớm, nhà cũng vì thế mà suy tàn dần, thể trả tiền học phí trong học viện nhạc, vì chăm sóc mẹ mà tham gia thi vào trường đại học nào, cứ vậy bỏ học, càng nghĩ đến việc theo đuổi nhạc.

      Để có thêm tiền, bán cây đàn dương cầm, đến quán bar hát thuê.

      Mấy năm hát, làm nhụt chí, lại có thể rèn luyện giọng ca khiến thấy vui vẻ.

      Cũng vì thế mà giọng ca non nớt dần trưởng thành, trở nên mượt mà dễ nghe vì có chút trầm thấp, giọng ca lại mang theo chất hơi khàn khàn.

      Cất giọng ca, dường như quên hết mọi thứ xung quanh.

      Cho nên, chính lúc cất lời, quên cái ý nghĩ nổi tiếng để kiếm tiền trả thù tên Lục Hạo kia, chỉ có chuyên tâm mà ca hát.

      Mười năm là thanh mai trúc mã, lại bị phản bội, nỗi đau như thoát ra từ trong lòng lúc hát.

      hề có chút son phấn trang điểm, đứng sân khấu ngân nga tiếng hát, có rít gào, lại thể ra phẫn nộ, có khóc thương, lại khiến người nghe thấy đau lòng.

      khúc cuối cùng.

      Hứa Văn khỏi ẩm ướt khóe mắt.

      Bà có loại cảm giác – này kể chuyện ngày xưa.

      Chuyện ngày xưa về bà, về nhạc của bà.

      “Tôi nghĩ, bạn mơ tưởng đến thành danh, mơ ước kiếm tiền nhất định là có lý do!”. Hứa Văn hít vào hơi, ngữ khí chuyển biến rất nhiều, “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở bạn câu, vĩnh viễn đừng làm trái với lòng mình.”

      Sau đó, bà giơ lên tấm thẻ của bà, tấm thẻ ghi hai chữ ‘trúng tuyển’ chói mắt màu đỏ.

      Cũng như thế, hai vị giám khảo còn lại cũng giơ lên tấm thẻ ‘trúng tuyển.’

      Theo như quy tắc của Hoa Hạ thần tượng, chỉ cần có 2 trong số 3 giám khảo giơ thẻ ‘trúng tuyển’ là có thể lọt vào vòng trong, Lạc Tiểu Thiến có đến 3 tấm thẻ, thuận lợi lọt vào vòng phúc tuyển.

      “Cảm ơn!”

      Đến lúc này, Lạc Tiểu Thiến mới từ trong chuyện cũ phục hồi lại tinh thần, khom người cúi chào ba vị giám khảo, xoay người ra khỏi phòng thi.

      Cửa mở, Hứa Hạ thấy nàng lập tức chạy đến, “Sao rồi?sao rồi?”

      Chương 13: dám bỏ .
      Edit: Elena Mai


      Nhìn thấy Lạc Tiểu Thiến mắt có chút ửng đỏ, Hứa Hạ nghi hoặc nhíu mày, “ qua? thể nào, làm sao có thể như vậy chứ, cậu là người có tố chất tốt nhất, mình có thể là đối với ca sĩ chuyên nghiệp chỉ có hơn chứ có kém, sao lại qua chứ, mình tìm họ hỏi lại cho ra nhẽ…….”


      “Tiểu Hạ!” Lạc Tiểu Thiến giữ chặt cánh tay Hứa Hạ, “Mình qua rồi, vừa rồi là do mình hát quá nhập tâm nên mới xúc động như thế.”


      “Mình bảo mà, thể nào qua!” Hứa Hạ tức giận lập tức vui vẻ, “ nào, chúng ta tìm nơi nào đó ăn mừng thôi, à, để mình gọi Trần Siêu, chúng ta bắt ấy khao.”


      “Hai người các cậu , mình muốn .” Lạc Tiểu Thiến có chút ngại ngùng mấp máy môi, kéo Hứa Hạ đến góc, “Tiểu Hạ, cậu có thể cho mình mượn trăm đồng ?”


      Ví tiền cùng đồ đạc của đều bị người đàn ông kia giữ hết, tại cho dù người toàn hàng hiệu trong người cũng xu, cách khác, có tiền trả tiền xe về nhà.


      Hứa Hạ từ trong ví lấy ra ba trăm đồng nhét vào tay , “Nếu đủ cứ bảo mình!”


      “Mình nhất định trả lại cậu!” Lạc Tiểu Thiến đối với Hứa Hạ rất cảm kích, giơ tay ôm lấy ấy, rồi mới chào tạm biệt ra khỏi khách sạn.


      Vào siêu thị gần đó mua chai nước, đổi lấy tiền lẻ rồi tàu điện ngầm về nhà.


      Bán căn nhà đổi lấy 30 vạn, phần lớn đều dùng để trả tiền nợ vay từ lúc mẹ nàng bị bệnh, xem như cũng trả hết, số còn lại trả tiền thuê nhà, mua điện thoại di động cùng camera cũng tốn ít, giấy tờ, chứng minh thư đều để hết trong ví, số tiền cuối cùng giờ trong tay Lãnh Tử Mặc.


      Bây giờ còn phải hơn mười ngày nữa quán bar làm việc mới trả lương, nên ba trăm đồng này phải nghĩ cách tiêu xài cho tốt.


      Lúc này thấy may mắn nhất là Hứa Hạ giúp chuẩn bị bản phô tô của chứng minh thư, nếu , hôm nay e là khó có thể tham gia thi tuyển.


      ra khỏi ga tàu điện ngầm, vào siêu thị trong khu phố mua mấy gói mỳ ăn liền cùng rau cải bẹ, Lạc Tiểu Thiến liền quay về phòng trọ.


      Để đồ đạc xuống, điều đầu tiên làm là vọt vào phòng tắm.


      Cởi bỏ nội ý, từ trong gương nhìn toàn thân mình đều là những dấu hôn như hoa hồng nở rộ., nhịn được cắn cắn môi.


      Hai mươi mấy năm trinh tiết, định lần này chuẩn bị tốt dâng hiến cho Lục Hạo.


      nghĩ đến, cuối cùng lại là loại kết cục này.


      Đưa tay mở vòi sen, nhắm mắt đứng dưới dòng nước


      Cũng đúng, tên khốn kiếp Lục Hạo kia căn bản xứng với .


      ……………….


      ……………….


      Tập đoàn Đế thị.


      Lãnh Tử Mặc giơ tay ý bảo trợ lý cùng vệ sĩ chờ ở ngoài cửa, mình vào trong phòng.


      Phòng khách, có ai.


      Phòng ngủ, có ai.


      ……….


      này, rồi!


      thế nhưng dám ?


      Lãnh Tử Mặc hơi hơi nhíu mày


      Cửa phòng vang lên tiếng gõ .


      lần nữa trở lại phòng khách, “Vào !”


      Cửa bị mở ra, nữ trợ lý Ngải Lâm bước vào.


      “Lãnh tổng, hôm nay vòng sơ tuyển thuận lợi kết thúc, Bắc Kinh có hơn vạn ba ngàn sáu trăm thí sinh đăng kí, so với kế hoạch đề ra nhiều hơn gấp 5 lần, lọt vào vòng trong là năm mưới sáu người, tất cả văn kiện cùng tư liệu và video đều được sắp xếp tốt.”


      Lãnh Tử Mặc tùy ý bước vào thư phòng, Ngải Lâm liền lấy trong túi ra cái laptop, mở phông máy chiếu, đem video từ trong máy chiếu lên phông tường.


      “Tất cả hình ảnh, tư liệu đều ở trong này, đây là những thí sinh nhận được thẻ trúng tuyển.”


      “Cà phê!”


      Lãnh Tử Mặc như vậy .


      Ngải Lâm đáp lại câu, vào trong bếp.


      Video phát, đầu tiên là xuất đều những thí sinh nam, Lãnh Tử Mặc chỉ nghe ba chữ liền chuyển đến đoạn tiếp theo.


      Chương 14: Cho 1 phút.
      Edit: Elena Mai


      Chờ đến khi Ngải Lâm mang cà phê pha xong ra Lãnh Tử Mặc xem đến video gần cuối.


      Lúc video phát đến phần thi của Hứa Hạ, Lãnh Tử Mặc nghe khoảng nửa phút, nghe đến đoạn hát điệp khúc bấm nút tua nhanh qua.


      “Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, muốn nổi danh, đây là cơ hội tốt nhất.”


      Thanh của Lạc Tiểu Thiến đột ngột vang lên.


      Lãnh Tử Mặc nhíu mi nhìn lên hình ảnh phông chiếu.


      chỉ mặc bộ quần áo đơn giản là áo sơ mi và quần jean, tóc tùy ý buộc đuôi ngựa sau đầu, hề trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.


      Sau đó, hát.


      dạ hai lòng,


      Câu thề non hẹn biển của theo gió mùa thu mờ ảo bay xa


      ……..


      Sấm sét giữa trời quang


      tuyệt tình buông tay


      ……..”


      Lãnh Tử Mặc rời ngón tay khỏi con chuột, tay bưng ly cà phê, nhưng lại uống.


      Cho đến khi hát khúc cuối cùng, mới đưa ly cà phê đen lên môi, uống ngụm, liền để cốc xuống.


      Cà phê nguội dần, mà , cũng uống cà phê lạnh.


      có tin tức gì của Tần Tam chưa?”


      “Tần tiên sinh ấy muốn cùng An tiêu thư Hawai hưởng thụ ánh nắng mặt trời, tuần cũng chưa chắc về đến nơi.” Ngải Lâm mấp máy môi, cũng theo tổng giám đốc 2 năm, mặc dù luôn lạnh nhạt, nhìn ra buồn vui, nhưng lúc này, lại nhìn ra rất mất hứng, cực kì biết điều mà tới bưng lên cốc cà phê, cẩn thận, dè dặt , “Tôi giúp pha cốc mới.”


      “Tôi tiếp nhận vị trí của Tần Lam.” Lãnh Tử Mặc đứng lên, ánh mắt dừng lại tại hình ảnh Lạc Tiểu Thiến phông, “ ấy tên là gi?”


      Ngải Lâm nhanh chóng dở tài liệu trong tay, tìm đến đơn đăng ký của Lạc Tiểu Thiến, đưa tới trước mặt , “Lạc Tiểu Thiến.”


      “Cho ấy phút.”


      Mắt đẹp sau cặp kính của Ngải Lâm lộ biểu tình kinh ngạc.


      đương nhiên biết, lần đầu tiên tổng giám đốc tham gia biên tập lại chương trình.


      Tất cả phần biên tập cộng thêm phần quảng cáo, cùng lắm chỉ khoảng 10 phút, năm mươi sáu thí sinh, nhưng Lạc Tiểu Thiến chiếm đến 1 phút, chẳng lẽ tổng giám đốc nhìn trúng này sao?


      “Được.”


      Cho dù là kinh ngạc, rất kinh ngạc, Ngải Lâm cũng dám chậm trễ, lập tức đáp lại tiếng, thu hồi máy tính, nhanh chóng mang ra cốc cà phê đen nóng, mới xoay người rời .


      Lần này, tổng giám đốc đầu tư cho mấy ngàn vạn tiết mục thi tuyển, còn tự mình đốc thúc, ràng cho thấy rất coi trong, tất nhiên cũng dám lười biếng.


      Nghe thấy Ngải Lâm ra khỏi phòng, Lãnh Tử Mặc đưa tay cầm lên đơn đăng ký của Lạc Tiểu Thiến bàn, mở ra két sắt, bên trong chỉ là chiếc ví màu đen đơn giản.


      Tiền trong ví nhiều, ngoại trừ giấy tờ ra cũng chỉ có chứng minh thư cùng ảnh chụp, mặt sau ghi quê quán.


      Lãnh Tử Mặc xem xét chứng minh thư của Lạc Tiểu Thiến, nhìn này có gương mặt như trẻ con, hơi hơi nhíu mày.


      “Dám trêu chọc đến tôi, tất nhiên phải trả giá đắt.”


      Ánh mắt nhìn đến chiếc camera bị bỏ quên, gỡ thẻ nhớ bên trong cho vào máy tính bàn.


      Trừ mấy tấm chụp thử phong cảnh bên ngoài, còn lại đều là ảnh của với ,cuối cùng, còn có cái video.


      click chuột, video lập tức phát ra hình ảnh phòng ngủ của , sau đó là khuôn mặt phóng đại của nha đầu kia, điều chỉnh vị trí quay đến hướng giường.


      “Trực tiếp quay video, mình còn có thêm mấy tấm hình nữa.”


      Vừa điều chỉnh máy quay vừa lầm bầm lầu bầu.


      Chương 15: Tòa nhà Đế thị, 1314
      Edit: Elena Mai


      Sau đó, xem cố hết sức kéo lên giường, xem hướng máy quay cởi cúc áo của .


      Thấy cẩn thận đem tay cho vào trong nội y, Lãnh Tử Mặc lại lần nữa thấy miệng đắng lưỡi khô.


      Chỉ thế mà thân thể lần nữa có phản ứng!


      Phách!


      Lãnh Tử Mặc đột nhiên khép lại màn hình máy vi tính.


      Bên cạnh trước giờ thiếu phụ nữ, bởi vì vẻ ngoài kiệt xuất cùng địa vị của , từ khi lên tiểu học ngừng nhận được rất nhiều kiểu thổ lộ, sau đó bước vào giới giải trí phụ nữ lại như ruồi bọ bám vào, cho đến khi hình ảnh bị nữ minh tinh cường hôn đưa lên báo cục diện mới hơi có thay đổi, nhưng vẫn là có đủ kiểu phụ nữ muốn tiếp cận .


      So sánh với những loại phụ nữ đó, Lạc Tiểu Thiến quá non nớt, đến nỗi ngay cả hôn môi cũng biết.


      Đáng chết!


      vậy mà lại nghĩ muốn hôn !


      Đưa tay lấy cốc cà phê bàn, lần nữa đem ly cà phê nguội mà uống hơi cạn sạch.


      Ánh mắt liếc đến đơn đăng ký của Lạc Tiểu Thiến bàn, buông mạnh cốc xuống, cầm điện thoại, bấm số điện thoại di động của .


      …………..


      ………………


      Trong phòng trọ.


      Lạc Tiểu Thiến vừa từ trong nhà tắm ra, liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên.


      Vừa dừng khăn lau tóc vừa nhìn màn hình xem là ai gọi đến.


      “Alo, ai vậy?”


      “Tôi muốn gặp !”


      Từ trong điện thoại truyền đến giọng bá đạo như đế vương của người đàn ông.


      Giọng này, giống như muốn gặp khác gì được ban ân.


      “Ai vậy, chắc gọi nhầm số rồi?” Lạc Tiểu Thiến dừng tay lau tóc .


      “Tòa nhà Đế thị, 1314!” Thanh của đối phương lạnh mấy phần.


      Nghe đến mấy chữ tòa nhà Đế thị, Lạc Tiểu Thiến lập tức nghĩ đến đối phương là ai.


      Chấn động, khăn lông trong tay liền cứ vậy mà rơi xuống đất.


      Nuốt nuốt nước miếng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, “Tôi cảm thấy, chúng ta cần phải gặp lại!”


      Bên kia đầu dây, người đàn ông trầm mặc.


      Lạc Tiểu Thiến đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng nắm chặt khăn tắm người.


      “Trong vòng tiếng, lập tức xuất trước mặt tôi, nếu , tự gánh lấy hậu quả!”


      Buông câu như mệnh lệnh, Lãnh Tử Mặc chút do dự cúp điện thoại.


      “Alo….”


      Lạc Tiểu Thiến vội kêu, đáp lại yên lặng trong điện thoại.


      cho rằng là ai chứ, coi mình là hoàng đế sao, câu liền giống như thánh chỉ sao, còn trong vòng tiếng nữa, còn tự gánh lấy hậu quả, ai sợ ai, tôi đấy, có gan, phái Ngự lâm quân đến bắt tôi này!”


      Lạc Tiểu Thiến tức giận ném điện thoại ghế sofa, cũng tùy ý ngồi xuống, tiếp tục lau tóc.


      Ba giây sau.


      thét lên tiếng từ ghế sofa đứng lên, chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo tùy tiện lấy ra bộ, nhanh chóng mặc vào.


      Chứng minh thư của , ví tiền của , giấy tờ…….tất cả đều tay .


      Chứng minh thư có thể làm lại, tiền có thể vay, nhưng trong ví cần nhất là 3 tấm ảnh, nếu như mất thể tìm lại.


      Năm phút sau, Lạc Tiểu Thiến như gió lao ra khỏi cửa, chạy thẳng đường mấy trăm mét ra ngoài khu nhà, đến bên đường, vẫy chiếc taxi


      Tuy rằng bây giờ trong túi chỉ có hơn hai trăm đồng, cũng cố gắng tiêu gì mới được như vậy.


      đến tòa nhà Đế thị, Lạc Tiểu Thiến trả tiền xe, lại lần nữa rỗng túi.


      “Nhất định phải lấy lại tiền, nếu , tháng sau mình chỉ có thể ăn bánh bao cùng mì gói.”


      Chương 16: Tôi muốn em
      Edit: Elena Mai


      Khẽ tự trấn an bản thân, Lạc Tiểu Thiến cúi đầu cởi mũ xuống, lúc này mới có dũng khí vào tòa nhà Đế thị.


      vừa mới bước vào đại sảnh, người đàn ông mặc tây trang màu đen nhanh chóng đến tiếp đón, ngữ khí khách sáo nhưng lại nghe ra cảm xúc gì hỏi , “Tiểu thư Lạc Tiểu Thiến, mời cùng tôi lên lầu.”


      Biết đối phương là người do Lãnh Tử Mặc phái đến, Lạc Tiểu Thiến đè nén căng thẳng, cùng ta vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, lên thẳng lầu mười ba.


      Mở cửa phòng 1314, người mặc trang phục màu đen nâng lên cánh tay.


      “Lãnh tiên sinh ở thư phòng!”


      Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng.


      Lạc Tiểu Thiến cảm thấy hơi chói mắt.


      Nghĩ đến người đó ở trong này, lòng bàn tay cùng sau lưng liền toát mồ hôi lạnh, tim cũng vì thế mà đập nhanh thêm mấy lần.


      Hít hơi sâu, cắn răng vào, từng bước từng bước qua phòng khách, đến căn phòng đóng kín cửa cạnh phòng ngủ, giơ tay lên định gõ cửa.


      “Vào !”


      chờ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nam quen thuộc mà lạnh lùng.


      Tuy rằng chỉ nghe mấy câu, liền nhận ra thanh của .


      Trong lòng kịch liệt run rẩy, thở sâu ba lần, mới lấy được dũng khí đẩy cánh cửa trước mặt.


      Dù chỉ là thư phòng, nhưng cũng rộng hơn cả phòng trọ của .


      Lãnh Tử Mặc ngồi sau cái bàn lớn, người mặc chiếc áo sơ mi màu xám bạc, mấy chiếc cúc cổ áo cởi ra, thấp thoáng lộ ra lồng ngực tráng kiện.


      Thư phòng bật đèn quá sáng, nhưng bóng đèn phát sáng phía sau như khiến tỏa ra vòng sáng vàng xung quanh.


      Ngồi phía sau bàn là người đàn ông mặt mũi tuấn lãng, như là vị thần Hi Lạp, tuấn mà cao quý, khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng.


      ràng chỉ là ngồi, tầm mắt thấp nhìn , Lạc Tiểu Thiến sinh ra loại cảm giác ngưỡng mộ.


      Ánh mắt như từ trong mắt nhìn thẳng vào lòng , khiến dám nhìn thẳng.


      Buông xuống xấu hổ, cẩn thận dè dặt đem túi giấy đựng trang phục đặt đất.


      “Đây là trang phục đưa cho tôi, ….có thể trả lại đồ của tôi ?”


      Lãnh Tử Mặc ngồi ghế nhìn .


      thay quần áo đưa cho , bây giờ người là áo cực kì bình thường cùng quần thể thao.


      quá gầy, cho dù cố gắng kéo cao cổ áo nhưng vẫn dấu được vết tích ái muội lộ ra.


      Dưới đèn, làn da tuyết trắng cùng dấu hôn như ngọn lửa làm mắt nóng rực.


      Ánh mắt lại cứ thế tự nhiên mà nhìn đến môi .


      thấy đáp lại, Lạc Tiểu Thiến bởi vì cẳng thẳng mà liếm liếm bờ môi khô, “Chuyện tối ngày hôm qua, xin lỗi, tôi….tôi biết mọi việc lại biến thành như vậy, kì tôi…tôi phải cố ý…ý tôi là…..”


      Khí thế cường đại của khiến có chút năng lộn xộn.


      hề biết, hành động vô ý của đối với khác nào trêu trọc.


      Lãnh Tử Mặc ngắt lời , đơn giản ra ba chữ.


      “Tôi muốn em!”


      muốn ?


      Là có ý gì?!


      Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt nhìn , có chút hiểu.


      Lãnh Tử Mặc ngồi dựa lưng vào ghế, từ ngăn kéo lấy ra tấm thẻ màu vàng, tùy ý ném lên bàn trước mặt .


      “Trong này là trăm vạn, trước khi tôi chán, có thể tùy ý sử dụng!”


      Thẻ vàng ngắn ngủi bay trong trung tạo ra tia sáng rồi rơi bàn, như tấm vàng kim sáng bóng.


      Chương 17: Lãnh tổng đủ chuyên nghiệp.
      Edit:Elena Mai


      Đây chỉ là tấm thẻ tín dụng.


      Số tiền trăm vạn, nghĩ là mỗi tháng có thể tiêu xài hết trăm vạn, đương nhiên có thể cầm lấy ngay bây giờ.


      Lạc Tiểu Thiến nhìn tấm thẻ bàn, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của .


      ta muốn bao nuôi , mỗi tháng là trăm vạn.


      tuyệt đối phải là người mê tiền!


      mỗi tháng trăm vạn, chỉ cần trăm vạn thôi Lục Hạo phản bội .


      Lạc Tiểu Thiến muốn nổi tiếng, muốn có tiền, nhưng mà, trước giờ nghĩ đến chuyện bán tôn nghiêm của bản thân, hơn nữa, cách thể thái độ của người đàn ông này thể nào hiểu được.


      có lẽ hiểu lầm, tôi phải đến để bán thân!” đứng thẳng người, thanh mang vẻ sợ hãi như lúc trước, “Trả lại đồ đạc của tôi !”


      “Hai trăm vạn!” Lãnh Tử Mặc thản nhiên tăng giá.


      điếc sao!” Lạc Tiểu Thiến khẽ lớn tiếng , “Tôi , đem trả lại đồ của tôi!”


      dám hét lên với ?!


      Dám chống lại chủ ý của , nếu như là người khác, có hàng vạn thủ đoạn có thể khiến người đó sống bằng chết.


      có làm khó , còn chủ động tiếp nhận , như vậy loại ban ơn rồi.


      Vật này lại dám nhận ân tình của ?


      “Đồ của , là cái này sao?”


      đưa tay lấy từ dưới bàn lên hai chiếc ba lô bị bỏ quên lên trước mặt , bên trong chính là quần áo của nhân viên phục vụ cùng thẻ ra vào mà chuẩn bị, tất cả đều ở đây.


      “Nếu như tôi đem những thứ này giao cho cảnh sát, ít nhất cũng bị tù năm năm.”


      “Vậy sao?” Lạc Tiểu Thiến hừ , “Bắt kẻ gian dâm phải bắt tận giường, bắt kẻ trộm phải bắt quả tang, Lãnh tổng xem ra cũng đủ chuyên nghiệp, đó có dấu vân tay của tôi, làm sao có thể là tôi làm, đáng lẽ phải trình báo ngày hôm qua, tôi có thể lập tức tố cáo bị cường gian.”


      Để lưu lại dấu vân tay, phải quấn băng dính vào tay, vì hành động lần này, phải xem xét mấy chục bộ phim điện ảnh về nhân viên đặc công đó.


      Lúc mới tới Bắc Kinh, làm nhân viên phục vụ ở tầng trệt tòa nhà này mấy tháng, cho nên đối với hệ thống giám sát, rất quen thuộc.


      “Cường gian?”


      Lãnh Tử Mặc cười lạnh đem máy vi tính bàn quay lại cho xem, ngón tay thon dài nhàng gõ xuống bàn phím.


      bàn, đoạn video tạm dừng liền tiếp tục phát.


      Ở giường lớn, nam nữ dây dưa, vận động kịch liệt giường.


      Khuôn mặt của người phụ nữ hoàn toàn ràng trong màn hình, đó là ------- mặt !


      Cùng với những hình ảnh còn có tiếng thở gấp cùng rên rỉ, đó là thanh của .


      Lạc Tiểu Thiến thiếu chút nữa muốn ngất .


      Trời ạ!


      Tối hôm qua trái lại tắt máy, liền đem tất cả những cảnh còn lại đều thu vào trong máy.


      Sau lát, phục hồi lại tinh thần, động tác đầu tiên chính là xông lên phía trước, rút thẻ nhớ của camera từ máy tính ra, dùng sức bẻ thành hai nửa.


      Hướng lắc lắc thẻ nhớ bẻ vụn trong tay, trong mắt tỏ ra vẻ đắc ý.


      tại, là cường gian!”


      Từ trong mắt , Lãnh Tử Mặc cảm thấy rất hứng thú.


      “Cái này, có muốn tôi giúp tiêu hủy hay ?”


      lần nữa giơ tay lên, chỉ vào tấm hình, là tấm hình bên trong ví của .


      Trong hình là cha mặc quân phục, trẻ tuổi và tuấn, trong lòng ôm bé tươi cười mới mọc mấy cái răng, đó là .


      Nhìn ngón tay thon dài của cầm tấm hình, Lạc Tiểu Thiến cắn răng thét chói tai, “Lãnh Tử Mặc, nếu như dám động đến nó, tôi giết !”


      Phách!


      Trong gian phòng mờ ám, tiếng của hộp quẹt lại càng chói tai.


      Lãnh Tử Mặc có biểu cảm gì, nâng tay đưa ngọn lửa tới gần tấm ảnh.


      Chương 18: Tính cách lò xo.
      Edit: Elena Mai


      Đây là tấm ảnh duy nhất chụp cùng với cha mình, bao nhiêu năm nay, chính nhờ tấm ảnh này tiếp thêm động lực cho , giúp sống tốt, thế mà ta dám đốt nó?


      Lạc Tiểu Thiến phát điên.


      “Trả cho tôi!”


      Nhìn ngọn lửa đến gần tấm hình, Lạc Tiểu Thiến thét lên xông tới chỗ , thuận tay cầm cây bút trong ống đựng, đâm về phía mặt .


      chờ ngòi bút đâm đến mặt mình, bàn tay như gọng kìm nắm chặt lấy cổ tay , kéo tay ra sau lưng, Lãnh Tử Mặc như vậy đè lên người bàn.


      Văn kiện, ống đựng bút, máy vi tính……tất cả đều lộn xộn rơi xuống đât, chút nào để ý.


      Đem bật lửa nhét vào túi áo, nhìn từ cao.


      “Đây là lần đầu, tôi cánh cáo , lần sau, chỉ là cảnh cáo như vậy đâu, tôi nghĩ, người cha là quân nhân của muốn video tình cảm kia của con bị tung ra cho toàn thế giới này xem đâu.”


      Tên khốn kiếp này, ta chuẩn bị?


      Khó trách, lúc bẻ vụn cái thẻ nhớ, ngay cả lông mày ta cũng nhếch lên dù chỉ chút.


      Lạc Tiểu Thiến cười lạnh, “Nếu như Lãnh tổng để ý vì cả thế giới này mà diễn phim AV, tôi cũng để ý gì mà làm vai nữ chính, như vậy tạo lên vụ scandal tình dục, chắc chắn là tin nóng nhất của làng giải trí, tôi muốn cảm ơn Lãnh tổng.”


      Lạc Tiểu Thiến quen thuộc với kiểu người này, chỉ ăn mềm chứ ăn cứng, tính cách hoàn toàn giống như cái lò xo.


      Người khác đối tốt với , đối tốt lại mười.


      Người nào dám động đến , liền đáp trả.


      này, cũng cứng rắn!


      Nhưng mà, càng như vậy lại càng thú vị.


      Lãnh Tử Mặc khom người xuống, khẽ nhếch khóe môi, “Hình như quên, đời này còn có thứ gọi là Mosaic!”


      Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt này, trong đầu Lạc Tiểu Thiến lại nghĩ đến hai chữ ‘ác ma’.


      “Lãnh Tử Mặc, trả lại tôi tấm ảnh đó.”


      với tôi, phải ‘cầu xin’”.


      Ngữ khí của rất cao ngạo.


      “Xin Lãnh tổng buông tay, nếu , ngày mai tất cả các toàn soạn cùng trang web đều nhận được bưu phẩm tôi gửi, đừng nghĩ rằng chỉ mới có video, tôi cũng có ảnh, ‘Lãnh đế’ gây ra vụ scandal tình dục, tôi nghĩ bán được giá rất cao!” quyết liệt chống lại.


      nhíu mày, đầu đột nhiên cúi xuống, cách lớp áo cắn lên ngực


      “A!”


      Lạc Tiểu Thiến thét chói tai, ngày hôm qua thân thể bị ta chà đạp, lúc này vẫn chưa hồi phục, tuy là cách nội y, nhưng vẫn là rất đau.


      uy hiếp tôi sao?”


      Cắn , hàm hồ .


      thân thể , thoang thoảng hương chanh mát, đó là do vừa tắm bằng sữa tắm.


      Ngọt mà có chút chua, giống như con người vậy.


      Chưa thuần thục, nhưng lại tươi mát mê người.


      Trong cơ thể cảm giác khô nóng vừa rút, giờ lại lần nữa dâng lên.


      Bàn tay chút kiêng dè mà luồn vào trong áo phông của .


      định làm gì?”


      Cảm giác ấm áp của bàn tay lướt qua da thịt, khiến lông tơ toàn thân Lạc Tiểu Thiến đều dựng thẳng lên, khẽ rung mình.


      Vừa rồi ta , ta muốn .


      Chẳng lẽ ý là làm chuyện như tối qua sao?!


      Nghĩ đến đoạn video quay thân thể hai người cùng dây dưa chỗ, khiến thẹn thùng, lại cật lực giãy giụa.


      buông tôi ra, đồ cầm thú, biến thái, vô sỉ…..”


      Trong khi mắng chửi tay cởi bỏ khóa sau áo lót, buông lỏng nó ngực .


      Lửa nóng bàn tay bá đạo của người đàn ông, đối với , giãy giụa lại càng khiến kích thích.


      Trước giờ có người phụ nữ nào khiến mất lý trí như vậy.


      Chương 19: Hôn tôi.
      Edit: Elena Mai


      Trước khi gặp , những người được bao dưỡng kia luôn khiến coi thường.


      Dùng tiền mua thân thể, trong mắt là đại biểu cho dơ bẩn.


      Nhưng mà, này như vậy, muốn , muốn đến nghĩ có thể buông tay.


      phản kháng, chỉ càng kích thích ý nghĩ chinh phục của .


      “Tôi đồng ý với !” Giãy giụa được, Lạc Tiểu Thiến căng thẳng hét lên, “ tháng hai trăm vạn, buông tôi ra, tôi muốn !”


      Lãnh Tử Mặc từ ngực ngửa mặt lên, híp lại con ngươi nhìn , tỉ mỉ quan sát.


      “Dù sao………cũng phải lần đầu tiên, tôi…tôi bây giờ rất thiếu tiền, nếu tối hôm qua tôi cũng làm ra việc như vậy.” cố gắng tỏ ra thành khẩn, “Hơn nữa, tôi cũng đấu lại !”


      Lãnh Tử Mặc đưa mặt đến gần, hạ lệnh, “Hôn tôi.”


      ràng tin tưởng .


      Tên khốn kiếp này thù dai vậy sao!


      Coi như bị chó căn , Lạc Tiểu Thiến tự an ủi bản thân, ngẩng đầu, nhanh chóng hôn lên mặt cái.


      “Môi!”


      Lại coi như bị chó cắn lần nữa, cùng lắm, trở về đáng răng sạch.


      lại tự an ủi bản thân câu, đưa môi lại gần, khẽ chạm vào môi .


      “Bây giờ, có thể…….”


      Lời vừa ra khỏi miệng, trước mặt biến thành mảnh mờ mịt, môi , bá đạo hôn tới, đầu lưỡi cũng thừa cơ mà cạy mở hàm răng vào.


      Cái ót bị ấn bàn, là đau.


      như cũ có buông ra, Lạc Tiểu Thiến biết cơ hội của mình nhiều, cho nên phản kháng, chấp thuận bị hôn.


      Trong lòng chỉ nghĩ, cứ như vậy, coi như bị chó cắn lần, trở về, nhất định phải đánh răng ba lần, , phải năm lần.


      khí bị chiếm đoạt, Lạc Tiểu Thiến cảm thấy choáng váng, tim dường như đập nhanh hơn.


      Lãnh Tử Mặc cứ như vậy hôn , vừa lòng tận hưởng hương vị ngọt ngào từ môi , thân thể lần nữa bị thiêu đốt.


      Buông tay giữ cổ tay , bàn tay to của trực tiếp để cạp quần jean của .


      Cảm giác hơi lạnh từ bàn tay xẹt qua hông, lập tức có phản ứng lại.


      Co đầu gối, nâng chân lên đá vào giữa hai chân .


      Nhiều năm hình thành bản năng của , muốn làm cho Lãnh Tử Mặc biết điều mà thu người lại.


      Lạc Tiểu Thiến, lại đá trúng


      có can đảm đá lại lần nữa, hoảng loạn chạy ra khỏi bàn, nhặt tấm ảnh mặt đất lên, dùng sức đẩy , lao ra khỏi thư phòng, chạy ra khỏi cửa phòng khách, an toàn chạy vào đường cầu thang


      Vệ sĩ của vội chạy vào thư phòng, nhìn lão tổng đứng thẳng nhíu mày, cẩn thận dè dặt hỏi: “Ngài có muốn tôi gọi bảo vệ bắt ta trở lại ?”


      cần!” Lãnh Tử Mặc điều chỉnh áo sơ mi, “Kêu Ngải Lâm tới gặp tôi!”


      Dám đá ?!


      Xem ra, cần cho biết, hậu quả của việc nghe lời.


      ………..


      …………


      cầu thang.


      Lạc Thiểu Thiến chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hắt xì mấy cái.


      Quay lại, cẩn thận lắng nghe, có tiếng chân đuổi theo phía sau, lúc này mới dừng bước, tựa vào bên cầu thang, nhàng thở ra hơi.


      ngực, cảm giác khác thường.


      cúi đầu, nháy mắt mặt đỏ bừng.


      Đứng lên, đưa tay ra sau lưng, cố gắng cài lại khuy áo lót, cài mấy lần, càng gấp gáp càng cài được, chỉ thấy đổ mồ hôi lạnh.


      cần giúp đỡ ?”


      Phía sau truyền đến giọng nam dễ nghe, lười biếng vang lên.


      Chương 20: Cả nhà mấy người đều là tiểu thư
      Edit: Elena Mai


      Lạc Tiểu Thiến kinh hô tiếng, hoảng hốt kéo xuống áo phông, quay lại phía sau.


      Chỉ thấy, phía sau của cầu thang mở, nhìn qua khe cửa, có người đàn ông cao lớn đeo kính đen cười tít mắt nhìn .


      Nhận ra đối phương phải là Lãnh Tử Mặc, Lạc Tiểu Thiến đè xuống trái tim đập nhanh, ngồi xuống chỗ cũ.


      Đối phương, có vẻ quen quen.


      Chẳng qua, lúc này Lạc Tiểu Thiến có tâm tình muốn nhớ xem là ai.


      “Vô si!”


      Mắng câu, vội càng xuống lầu, lại để ý tấm ảnh ở trong túi áo bị rơi ra.


      Tiêu Dương khẽ nâng khóe môi, cất bước vào trong cầu thang, nhìn đến ánh sáng phản chiếu dưới bậc thang, nghi hoặc dừng bước, khom người, ngón tay thon dài nhặt lên tấm hình, nhìn hướng cầu thang, cao giọng gọi.


      “Tiểu thư……..”


      mới là tiểu thư, cả nhà đều là tiểu thư………”


      Từ cầu thang cách hai tầng lầu, Lạc Tiểu Thiến vọng lên câu, xoay người đẩy cửa cầu thang chạy ra ngoài vào toilet.


      “Này!”


      Tiêu Dương vội chạy đến tầng lầu ra, kéo cửa cầu thang lại nhìn thấy đâu.


      Nhún nhún vai, tùy tay đem tấm ảnh nhét vào túi áo, Tiêu Dương xuống lầu.


      “Cái tên xui xeo kia khiến ta phải uống nước lạnh, Lãnh Tử Mặc, đế vương giới giải trí, tôi hận từng coi là thần tượng của tôi, tôi….phi!” Lạc Tiểu Thiến phun ra ngụm nước lạnh trong miệng, “Đúng là tên lưu manh khốn kiếp, trăm vạn, chờ đó, chờ chị đây có tiền, chị liền cho hai trăm vạn, cho rửa bồn cầu cho chị đây!”


      Tức giận mắng chửi, chỉnh lại quần áo của mình trong gương, lúc này mới ra khỏi toilet, vào thang máy xuống dưới lầu.


      ra đường lớn, Lạc Tiểu Thiến về phía tàu điện ngầm.


      Có chuyện suy nghĩ, cũng để ý đến có chiếc xe ra từ bãi đỗ, cứ thế mà cúi đầu .


      Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Lạc Tiểu Thiến hoảng loạn tránh ra, xoay mặt nhìn thấy chiếc xe thể thao Bugatti màu đỏ, bực mình giơ lên ngón tay giữa.


      Rủa câu, hôm nay là cái ngày gì, trước sau đều gặp những tên biến thái, tại suýt chút nữa bị xe đụng.


      Cách lớp kính nhìn Lạc Tiểu Thiến dựng thẳng ngón giữa lên trời, Tiêu Dương hơi hơi nâng khóe môi.


      mà tính tình mà.


      Đẩy xuống cửa kính xe, mở miệng cười, “Tiểu thư…. phải, em , em chờ chút….”


      Lại là ?!


      Lạc Tiểu Thiến nhìn cái là nhận ra chính là kẻ ở cầu thang, xem hành động bắt chuyện rất tự nhiên của Tiêu Dương, nhất thời cắn răng nhướng lông mày.


      Hôm nay là này thế nào, mà tên này như oan hồn bám mình mãi tan.


      “Ai là em của , đừng cho rằng có siêu xe có tiền giỏi lắm, cho biết, chị đây thích.!”


      hiểu lầm rồi, đợi chút……”


      Tiêu Dương nghiêng người, mở ngăn chứa đồ bên cạnh tay lái, vừa nãy đem tấm ảnh để vào đây.


      “Xin lỗi, chị rảnh!”


      Đáp lại câu, Lạc Tiểu Thiến bước nhanh vào cửa nhà ga tàu điện ngầm.


      “Nhìn xem, cái này có phải của ?”


      Tiêu Dương từ ngăn chứa đồ lấy ra tấm ảnh, xoay mặt đem ảnh giơ ra ngoài cửa xe.


      có ai đáp lại, quay lại, bên ngoài có ai, thấy bóng dáng Lạc Tiểu Thiến đâu.


      Nhìn tấm hình cầm trong tay, Tiêu Dương nhíu mày.


      Phía sau, còi xe kêu lên, Tiêu Dương dừng xe ngay tại cửa ra, những xe phía sau thể đợi thêm.


      “Chính là cần, đừng trách tôi!”


      Nhún nhún vai, đém tấm hình thả vào ngăn chứa đồ, khởi động ô tô, nhập vào dòng xe chạy.
      Last edited by a moderator: 27/9/15
      garan2602, nhoxbina, tart_trung32 others thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hờ hờ chị tự nộp mạng cho :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      bao h ms gặp nhau nữa đây..................
      thank nàng

    4. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      sắp rồi, sắp rồi.........cứ gọi là bá đạo luông hí hí
      Hằng Lêquỳnhpinky thích bài này.

    5. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      Bài edit – Sửa đổi để làm mục lục
      Last edited by a moderator: 27/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :