1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đường đời - Kim Bính

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện kết hợp “Sinh đồ” & “Trời và đất” (4)

      Đọc xong mấy tờ, cuối cùng khép sách lại.
      Lí Chính nghe tiếng động, hỏi: “Hết mưa rồi?”
      Chu Diễm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vâng, hình như tạnh rồi.”
      “Ngủ nhé?”

      “Vâng.” Chu Diễm xuống giường, hỏi , “ có muốn WC ?”
      cần.”
      “Uống nước sao?”

      “Cũng .” Dừng chút, Lí Chính thêm câu, “Khát gọi em.”
      “Vâng, vậy mau ngủ .”
      Phòng bệnh bốn người, sáng sớm vừa có người xuất viện, có người khác vào ở, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

      Chu Diễm ngủ bên giường cạnh giường Lí Chính, chú ý vệ sinh, tắt đèn, đắp chăn, tiếng ngủ ngon.
      Lí Chính: “Ngủ ngon.”
      Lí Chính nhắm mắt ngủ.

      Nhắm mắt hay mở mắt đều là bóng tối bao phủ.
      Ngủ lát, tỉnh lại, nằm lúc, chống giường ngồi dậy, sờ soạng bên dưới tìm dép lê.
      Ngón chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, thử mấy lần, cuối cùng cũng chạm được vào dép.
      dép vào, đứng lên, chống vào tủ đầu giường chút, từ từ thăm dò bước . được mấy bước, tiếng “loảng xoảng” vang lên.
      giường bệnh chấn động, lập tức là thanh nhanh chóng xuống giường.
      “Lí Chính… sao, là thùng rác thôi.”
      Giọng tỉnh táo, giống vừa thức giấc, Lí Chính im lặng.

      Chu Diễm đặt thùng rác lên, lôi kéo cánh tay hỏi, “ muốn làm gì?”
      “… WC.”
      Chu Diễm cũng nhiều, ôm cánh tay , đưa vào WC, chỉ xong vị trí, xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.

      Lí Chính cởi quần xả nước, khẽ thở dài.
      Ra ngoài, Chu Diễm lại im lặng ôm cánh tay , hai người đến bên cạnh giường bệnh, Chu Diễm định bỏ ra cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.
      “Hả?” Chu Diễm nhìn về phía Lí Chính.
      “Ngủ chung.” Lí Chính .
      “…”
      Lí Chính lên giường trước, chìa ra chỗ trống, vỗ vỗ, “Lại đây.”
      Chu Diễm mím môi, ngồi xuống giường.

      Lí Chính chia cho chiếc gối, nằm xuống, tay giữ vai , Chu Diễm thuận thế gối lên cánh tay .
      Lí Chính ôm , “Ngủ nào.” xong hôn cái,
      Cuối cùng Chu Diễm nhắm mắt lại, yên ổn ở trong lòng vào giấc ngủ.
      Nếu muốn uống nước, chỉ cần động tĩnh là có thể tỉnh.
      Bóng đêm như mực, bên chỗ Khánh Châu, Chung Bình ngủ say trong lòng Lục Thích, giơ quạt, gió khẽ thổi tới.

      Ngoại truyện kết hợp “Sinh đồ” & “Trời và đất” (5)

      Ngày hôm sau thấy mặt trời, sắc trời u.
      Chung Bình rửa mặt xong, tìm chỗ ngồi ăn sáng.
      Bữa sáng do Ái Tâm cung cấp, có cháo và bánh bao nóng hổi, ăn vội bánh bao nên bị bỏng, vội vàng nhả ra, hà hà lưỡi.
      Lục Thích nhìn thấy vừa ăn bánh bao, vừa khuấy cháo.
      Chung Bình ăn bánh bao tương đối, sờ lên bàn, lấy bát, múc cháo, bỏ vào miệng.
      Độ ấm vừa phải.
      Sau khi ăn sáng xong tập hợp, đội trưởng Hà : “Vẫn giống như hôm qua, mấy người Bình An Từ Điển đội… Tiểu Chung đợi tập hợp với bên phân đội Hưng Đức, lên trực thăng tham gia cứu viện.”
      Tinh thần Chung Bình phấn chấn, lớn tiếng hô: “!”
      Trong bệnh viện, Chu Diễm kéo rèm ra, : “Hôm nay trời mưa.”
      Quay đầu lại, về phía bàn, “Xem tin tức, trực thăng tiến vào khu thiên tai rồi.”
      Lí Chính ăn cháo, hỏi: “Nước lũ rút chưa?”

      “Còn chưa, biết khi nào mới rút.”
      Lí Chính ăn xong cháo, nhận lấy khăn mặt từ tay Chu Diễm, lau mặt, : “Hôm nay xuất viện nhé.”
      Chu Diễm ngẩn ra, “ còn chưa khỏe, thể xuất viện.”

      Lí Chính sờ về phía trước, bắt được tay Chu Diễm qua.
      Lí Chính cầm, : “Nghe lời.”
      Chu Diễm im lặng.

      “À Lão Lưu tới rồi, có thể tìm thấy phòng bệnh, em đón chú ấy .”
      “… Vâng.”
      Dừng chút, Lí Chính sờ đầu Chu Diễm, “Trở về sớm chút, ít nhất cũng phải lái được thuyền về, về đó rồi viện cũng được.”
      Chu Diễm nắm góc áo Lí Chính.

      Lí Chính ôm , nắm bàn tay , tiếp: “Hơn nữa, em sắp khai giảng rồi, còn phải trở về chuẩn bị.”
      “Em…”
      Lí Chính đưa tay để lên miệng hôn, “Nghe .”
      tay vẫn còn vết thương, từ hôm cứu vẫn còn chưa khép lại.

      Chu Diễm nhìn hai bàn tay nắm tay nhau, : “Vâng…”
      Lão Lưu mang theo Hân Hân chạy đến, thu dọn chút, Chu Diễm nắm tay Lí Chính xuất viện.


      Ngoại truyện kết hợp “Sinh đồ” & “Trời và đất” (6)

      Thuyền chở hàng của Lí Chính may mắn bị nước lũ cuốn , Lão Lưu đến là để lái thuyền của trở về.
      Nước lũ chưa rút, thuyền cũng cần sửa chữa chút, ra khỏi bệnh viện, Chu Diễm tìm được nhà nghỉ giá rẻ, thuê hai phòng.
      Lão Lưu muốn xử lý chuyện thuyền chở hàng, lên hỏi Lí Chính: “Xác định cần thông báo cho Lâm Thái sao? Hai người các cậu là em mà, cậu xảy ra chuyện nên cho cậu ta tiếng chứ.”
      Lí Chính : “ cần, cần thiết phải với cậu ta.”
      Lão Lưu thở dài, lắc đầu rời .

      Hân Hân đứng ở trong phòng của Chu Diễm và Lí Chính chơi, thường xuyên dè dặt liếc về phía Lí Chính.
      Chu Diễm ngồi giường sắp xếp lại hành lí, “Mấy bộ quần áo của bị rách rồi?”
      Lí Chính: “Rách ư?”
      “Vâng, có mấy lỗ thủng ở đường đáy.”
      sao, vẫn còn mặc được.”
      “Trở về có kim em khâu lại cho .”
      “Em biết khâu quần áo sao?”

      “Biết chứ, khâu mấy chỗ đơn giản này thành vấn đề.”
      Lí Chính cười: “Lưng quần em tụt còn buộc lại được, nghĩ tới em có thể khâu được quần áo.”
      Chu Diễm: “…”
      Hân Hân đột nhiên xen vào, “Chú Lí, chú mù rồi sao?”

      Chu Diễm ngẩn ra: “Hân Hân!”
      Hân Hân hiểu sao lại quát, khó hiểu hỏi: “ sao ạ?”

      “… tại chú nhìn thấy.” Lí Chính .
      Hân Hân huơ huơ tay ở trước mặt : “Chú có thấy tay cháu ?”
      “… thấy.”
      “Hân Hân!” Chu Diễm gọi tiếng, tay lại bị người nắm chặt.

      Lí Chính quay đầu, xoa tay .
      Hân Hân buồn bã hỏi: “Vậy phải làm sao đây, chú còn có thể lái thuyền ? Cũng thể tự nấu cơm, thể đánh người xấu, thể tự đường.”
      thể làm được rất nhiều chuyện…

      Lí Chính thu tay lại, im lặng.
      Chu Diễm liếc , đứng dậy sờ đầu Hân Hân, : “Chú Lí chữa khỏi bệnh, nhanh chóng nhìn thấy thôi.”
      sao?”

      đấy!” Chu Diễm chắc chắn .
      Trước giờ ăn tối, Lão Lưu trở về, cho bọn họ biết thời gian quay về.
      Mấy người ăn cơm qua loa, Chu Diễm : “Lão Lưu, cháu ra ngoài chút.”
      “Cháu , có chú ở bên Lí Chính rồi.”
      Chu Diễm rồi, Lão Lưu chia cho Lí Chính điếu thuốc, rít ngụm, : “Cậu là, tính cách bướng bỉnh như vậy làm gì, mình cậu sao điều trị mắt được? Dựa vào Chu Diễm sao? Người ta mới bao nhiêu tuổi chứ, vẫn còn học, còn cần người chăm sóc đấy, bé còn có thể giúp cậu tìm bác sĩ chuyên môn sao?”
      Lí Chính xoay người ngồi, nhả khói, : “ sao, mình cháu là được.”
      “Cậu này, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, đến lúc đó đừng làm liên lụy đến người ta.”
      Lí Chính ngồi im hút hết điếu thuốc.

      Chu Diễm mang theo chút tiền, nghe cửa hàng tạp hóa , khá xa, mua ít kim chỉ về.
      Trời tối, thời gian hơi muộn, Chu Diễm vội vàng trở về, tới gần nhà nghỉ, thở hồng hộc, đột nhiên thấy bóng dáng cách đó xa.
      Khu vực nội thành trở lại bình thường, nước lũ gần rút hết, cành khô và rác rưởi bên đường đều dọn sạch.
      Trong đêm đen, dưới ánh đèn mờ nhạt, lối bộ lát gạch men, con đường vô cùng chật hẹp.
      Có người đó, chân bước từng bước , thăm dò , hai tay quờ quạng về phía trước.
      bước, hai bước, ba bước… mười bước, “Loảng xoảng”đụng vào thùng rác ở phía trước.
      bị đâm ngã, lại đứng lên, cẩn thận dịch sang, tiếp tục .
      Mười , mười hai, mười ba bước…
      Mấy chục bước ngắn ngủi, chạm phải đồ mấy lần, vô cùng cẩn thận.
      “Chú còn có thể lái được thuyền ? Cũng thể tự nấu cơm, thể đánh người xấu, thể tự đường.”
      Chu Diễm che miệng lại, cố gắng đè nén nước mắt.

      “Lí Chính…”
      Lí Chính dừng bước, lập tức mặt thả lỏng, “Về rồi?”

      “Vâng…”
      Cùng trong bóng đêm ấy, trong lều tối đen, Lục Thích vuốt ve mông Chung Bình, thở hổn hển, khe khẽ cọ vào chân .

      lát sau, cuối cùng phóng thích chính mình.

      Ngoại truyện kết hợp “Sinh đồ ” & “Trời và đất” (7)

      Bước lối bộ, đó có đường dành cho người khiếm thị, Chu Diễm chưa bao giờ để ý tới.
      Hôm nay nhắm mắt lại, hai chân dẫm lên đó.
      Lòng bàn chân gồ ghề, cảm nhận được khác biệt ràng, cẩn thận thăm dò , cánh tay đưa ra phía trước.
      Dần dần xúc giác trở nên xác định…
      Giống như phía trước có đường… rẽ chăng…
      “Rầm.”
      Mở mắt ra, đụng vào bình xe điện.

      Chu Diễm cúi đầu, thấy chiếc xe điện dừng đường dành cho người khiếm thị, lại quay đầu, nhìn những lối rẽ đường dành cho người khiếm thị.
      Phía trước, ở giữa đường dành cho người khiếm thị còn có cây cột điện.
      chưa bao giờ ý thức được “đường dành cho người khiếm thị” chỉ là đồ trang trí, trang trí cho việc đất nước yên bình, trang trí cho thành phố phồn hoa.
      “Chị Bạch, thôi!”
      Hân Hân kéo tay Lí Chính và Lão Lưu, đứng ở dưới nhà nghỉ gọi .

      “Đến đây!” Chu Diễm cười .
      Gọi chiếc xe, ra bến tàu, Lí Chính hỏi: “Vừa rồi đâu thế?”
      Chu Diễm : “ có, chỉ nghe bọn họ bàn luận về tình hình thiên tai thôi.”
      Lão Lưu ngồi trước hỏi: “Aiz, người bạn kia của cậu, chính là chủ mà Lâm Thái từng nhắc ấy, phải mở nhà hàng sao? Có chịu ảnh hưởng ?”

      Lí Chính: “Chắc cũng có chút, nhưng tổn thất lớn.”
      Lão Lưu: “Vậy tốt, thiên tai lần này đúng xui xẻo, tổn thất biết tìm ai đòi bồi thường đây, nhà nước có thể giúp được bao nhiêu người chứ, aiz…”
      Thuyền hàng đỗ ở bến tàu, thân thuyền có bị tổn hại, các công trình xung quanh cũng chịu thiệt hại, hoàn toàn khác với cảnh tượng trước đó.

      Mấy người lần lượt nhảy xuống boong thuyền, đến lượt Lí Chính, đứng ở , nhất thời nhúc nhích.
      Cách bờ có hơi cao, Chu Diễm nhìn mấy khúc gỗ boong thuyền, khỏi nhớ tới cảnh lần đầu tiên khi lên bờ.
      Giẫm lên gỗ, chân tay bám chặt, hao hết sức lực, mới lên được, con người này chỉ đứng ở bên cạnh xả nước, làm như thấy .
      Song nhớ , đêm đó ngậm thuốc lá, đứng dưới thuyền, vươn tay về phía .
      Chu Diễm chìa tay ra: “Lí Chính.”
      Ánh mắt Lí Chính có tiêu cự, dựa vào cảm giác, thử bước xuống.

      Thử mấy lần, chạm vào bàn tay ấm áp.
      cầm lấy, nhảy xuống.
      Chu Diễm nắm tay , đón ánh mặt trời, vào khoang thuyền.
      Thuyền hàng khởi hành.
      Còn đoàn xe của Lục Thích và Chung Bình vừa mới chuyển xong đám trẻ tham gia cắm trại, lúc này đường xuất phát về nội thành Khánh Châu.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :