1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đường đời - Kim Bính

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42 (2)

      Xa xa, Lý Chính trông thấy Thẩm Á Bình ngồi đối diện với Chu Diễm, hai người chuyện gì đó, đợi lại gần Thẩm Á Bình cũng kết thúc câu chuyện, đứng dậy : “Vậy hai người ăn cơm , tôi có việc.”

      Lý Chính đặt khay xuống, hỏi Chu Diễm: “Hai người vừa chuyện cái gì thế?”

      Chu Diễm : “Tâm sư linh tinh thôi, đây là món gì vậy?”

      “Cơm chiên thịt cua, em chưa ăn bao giờ hả?”

      “Chưa.”

      “Nếm thử .”

      Chu Diễm ăn miếng, ngon bất ngờ, vốn có khẩu vị gì bây giờ lại ăn sạch đĩa, ăn xong uống sữa tươi, dạ dày cũng thoải mái hơn.

      Rốt cuộc cũng ăn ít, sữa vẫn còn non nửa chén, Lý Chính uống nốt phần còn lại hỏi: “Em no rồi à?”

      “Vâng, no rồi.” Chu Diễm nhìn đồng hồ, ba giờ rồi, bên chỗ Trương Nghiên Khê còn chưa có tin tức, hỏi: “Ông cậu có gọi điện thoại tới sao?”

      Lý Chính : “Chú .”

      Lý Chính lại bấm điện thoại, ông chú ở đằng kia : “Gấp cái gì, bên này chú chờ điện thoại lâu rồi, mày đừng có muôn quá, đúng rồi, rốt cuộc có chuyện gì lại gọi điện như vậy?”

      Lý Chính : “ có gì, sau này cho chú, chú hỏi cho cháu trước .”

      Cúp điện thoại, Lý Chính : “Chờ chút.”

      Chu Diễm gật đầu, : “Chúng ta đừng ngồi ở đây, giành chỗ của người khác.”

      “Vậy lên lầu.” Lý Chính vừa đứng dậy, cửa nhà hàng bị đẩy ra.

      Người bước vào nhìn thấy bọn họ, đặt ô xuống tới chỗ hai người: “Chờ sốt ruột rồi phải ?”

      Chu Diễm lập tức đứng dậy: “Chị Trương!”

      Trương Nghiên Khê bị nước mưa xối ướt, lau người : “Bởi vì việc năm đó chị hiểu lắm, cho nên vừa rồi hơi lâu, nhất định em rất sốt ruột rồi, ngồi xuống trước, chị từ từ cho em.”

      Chu Diễm lại ngồi xuống, rút hai tờ giấy ăn đưa cho ấy, Lý Chính gọi phục vụ lấy ít đồ uống.

      Trương Nghiên Khê cảm ơn: “Vừa rồi cảnh sát hỏi chị về chuyện hai năm trước, những gì chị biết đều như những gì với em.”

      Chu Diễm: “Về mẹ em sao?”

      “Em đừng vội.” Trương Nghiên Khê : “Chuyện của mẹ em từng chút . Chuyện năm đó ba em nợ tiền, em có biết ?”

      Chu Diễm lắc đầu: Em lắm, tới giờ bọn họ vẫn gì cho em biết, em chỉ biết trong nhà nợ tiền người ta, hai năm qua mẹ em luôn kiếm tiền trả nợ.”

      Trương Nghiên Khê gật đầu: “Đây chính là vấn đề, món nợ nhà em, lúc đó mẹ em vẫn giữ kín như bưng, chắc là món nợ này có quan hệ đến món tiền quyên góp.”

      Chu Diễm chuẩn bị tốt tâm lý, Trương Nghiên Khê hơi do dự: “Nhưng vì nguyên nhân nào đó, chuyện này được lộ ra ngoài, chị cũng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, mà căn cứ vào khẩu cung của mẹ em, năm đó bà ấy cũng nhắc đến quỹ thiên sứ cây non, cho nên có thể chứng minh, mẹ em biết mọi chuyện.”

      Điện thoại Lý Chính vang lên, nhìn qua, là tin nhắn.

      Trương Nghiên Khê : “Tất cả đều nhắc tới phần tiền quyên góp chưa gửi của hai năm trước, đó là nghi vấn lớn nhất, chỉ có cảnh sát hoặc mẹ em mới có thể đưa ra đáp án, quỹ ngân sách của bọn chị cũng biết được nhiều, bởi vì chuyện đằng sau bọn chị tham dự vào. Chỉ như vậy, đây là toàn bộ nội dung mà cảnh sát điều tra, muốn kỹ hơn phải tới Quảng Dương, quỹ của bọn chị cố gắng phối hợp hết sức.”

      Trương Nghiên Khê cũng gì quá nhiều, căn cứ vào tình huống và đầu mối tại, có khả năng rất , ai cũng có thể đoán được đây là câu chuyện như thế nào, nhưng mà đứng lập trường của thể những lời có căn cứ.

      Chu Diễm nghe xong, trong lòng cũng nặng nề hơn, người đối diện đưa di động tới, Chu Diễm nhìn màn hình.

      Lý Chính : “Là cậu em gọi điện thoại tới hỏi.”

      ***

      Trương Nghiên Khê vẫn còn chuyện trong quỹ phải làm nên trước, bảo Chu Diễm liên lạc với ấy lúc nào cũng được.

      Chu Diễm gọi vào số của cậu, đợi lát có người nghe máy.

      “Alo? Ai thế?”

      “… Cậu, là cháu đây, Chu Diễm.”

      “Chu Diễm? Diễm Diễm.”

      “Là cháu.” Chu Diễm định hỏi người bên kia hô lên.

      “Ôi giời, cuối cùng cũng tìm được cháu rồi, mấy ngày nay cậu với cậu hai cháu gấp muốn chết.”

      Chu Diễm sững sờ: “Sao vậy ạ?”

      “Là mẹ cháu, tuần trước đột nhiên đến nhà đưa tiền cho cậu, rằng cậu giữ lấy, rồi đưa cho cháu dùng. Cậu nghĩ mãi thấy đúng, tiền cho cháu dùng sao lại để cậu giữ? Cậu hỏi mẹ cháu nhưng mẹ cháu lại gì cả, làm cậu với cậu hai cháu gấp quá!”

      Giọng của đối phương lớn, Lý Chính nghe được ít, trông thấy sắc mặt Chu Diễm hơi biến sắc cầm lấy tay .

      Chu Diễm há to miệng, hỏi: “… Vì sao?”

      “Sao cậu biết được chứ!”

      “Mẹ cháu… như thế nào?”

      “Mẹ cháu bảo để cháu dùng, lúc khai giảng cháu học.”

      “.. Mẹ cháu còn gì nữa ạ?”

      có, chỉ thế, cũng nguyên nhân gì, chỉ đưa tới đây 8000 đồng.”

      Chu Diễm khẽ giật mình: “Nhiều vậy ạ?”

      “Cái gì?”

      “Cậu vừa là bao nhiêu tiền cơ?”

      “8000, sao thế? Diễm Diễm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, cháu đừng làm cậu lo!”

      Chu Diễm cảm thấy như có cây kim đâm xuyên qua lỗ tai mình, sau đó là tiếng ong ong vang lên, như tiếng vọng lại trong sơn động: 8000, là 8000 đồng, 8000…

      Lý Chính gọi : “Chu Diễm? Chu Diễm?”

      Tiếng xuyên qua lỗ tai, trống trơn, Chu Diễm : “Em muốn bệnh viện.”

      “Bệnh viện?”

      “Cao Trung Quang ở bệnh viện.”

      Mưa như trút nước, ngồi xe bus bất tiện, Lý Chính lấy chìa khóa xe Lâm Thái, bật ô che cho Chu Diễm, để ngồi vào xe trước rồi mới sang bên kia.

      Lý Chính lái xe, rất nhanh tới bệnh viện, gần đó có bãi đỗ xe, Chu Diễm : “ thả em ở cửa ra vào .”

      Lý Chính dừng xe ở cửa ra vào: “Em
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42 (3)

      Edit: Ciao

      Ổ Hoa Mai ở trong nội thành mà ở nơi xa, lại công thêm mưa to liên tục khiến mặt đường đọng nước nhiều, kẹt xe cũng hơn giờ, đến khi đoàn xe bắt đầu chuyển động lần nữa trời tối rồi.

      Lý Chính đỗ xe, mua ít nước và thức ăn trong cửa hàng, : “Đói bụn ăn trước ít.”

      Buổi chiều Chu Diễm ăn nhiều, bây giờ còn chưa đói bụng, uống vài ngụm nước, nhìn chính mình trong gương chiếu hậu.

      Mặc dù chỉnh dung qua nhưng vẫn rối bù, dấu đỏ mặt vẫn chưa mờ. thở hắt ra, giống như có thể thở cả những tức giận.

      Lý Chính ăn mì ói, ngón út vén lọn tóc , nhìn vết đỏ mặt, : “Có muốn ngủ lát ?”

      Chu Diễm lắc đầu.

      Giờ tan tầm cao điểm, đường vẫn kẹt xe như trước, rồi lại ngừng, xe chật như nêm, Chu Diễm rồi cũng ngủ.

      Lý Chính trông thấy hàng lông mi dần thả lỏng càng lái xe cẩn thận hơn.

      Cảnh trong mơ luôn ma quái kinh dị, Chu Diễm mơ thấy khi mình còn bé, có lẽ vào khoảng hai ba tuổi, mái tóc thưa buộc thành hai bím, gò má đỏ hây hây, mặc áo hoa, đôi giày màu đỏ thêu hình con vịt.

      Dáng vẻ lạ hoắc, tròn như quả bóng.

      bị chiếc xe lắc lư nên tỉnh lại, há miệng muốn khóc, mẹ mạnh lạnh : “ được khóc!”

      Khoe miệng run run, cha ở bên cạnh dỗ : “A a, bé con khóc.”

      Miệng há to, ‘Oa ——’ tiếng, gào khóc.

      Cuối cùng mặt đầy nước mắt nước mũi xuống xe, mẹ ôm , lau mũi, cười : “Xì mũi ra, được nuốt vào!”

      xì ra, chỉ có thể lè lưỡi, cuối cùng vào phòng dán chữ ‘Hỷ’ rất to, mẹ với người ta: “Giày bé con rất sạch, chưa chạm đất bao giờ.”

      Sau đó được đặt xuống, đôi giày lên sàn nhà gạch men sáng loáng, bị nguyên đám người hôn lên mặt, trong túi áo chất đầy kẹo.

      ai có vóc người giống , nhìn ai cũng phải ngửa cổ lên, lung la lung lay bên này bên kia, người lớn xung quanh đều trêu chọc .

      “Bé con, đến bên này, con xem có gì nè, có bim bim tôm!”

      “Bé con, đến đây hôn ngoại nào!”

      “Bé con, con xem đây là cái gì, chơi được ? Đến đây, mợ tặng cho con!”

      chảy nước miếng, lung la lung lay tới chỗ mờ mờ, sau đó đụng phải đôi chân.

      “Ha ha, bé con, đây là ba của con, gọi ba !”

      “Tiểu Chính, mua được rượu
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42 (4)

      Edit: Ciao

      Bệnh viện.

      Tầng trệt vô cùng yên tĩnh, người thăm bệnh lần lượt về.

      Người nằm giường bệnh mơ ác mộng, mơ thấy buổi tối hôm đó, ông ta đứng ban công tầng năm, ăn khép nép cầu xin: “Ông đừng ra ngoài, tôi cam đoan trả lại, tôi xin ông!”

      Đối phương cũng để ý tới: “Ông hại tôi, tất cả đều là do ông hại, là ông nuốt tiền, còn tôi như kẻ khờ trả nợ giúp ông!”

      “Tôi làm thế, đâu! Tôi chỉ mượn tạm thôi, tôi cam đoan nhất định trả lại, nhất định trả lại cho ông!”

      phải gì cả, tôi nhất định phải báo cảnh sát!” xong lấy di động ra, định gọi cảnh sát.

      Trong lòng ông ta hoảng hốt, vội vàng đoạt lấy, ép đối phương đến gần lan can.

      Sau đó, là tiếng vang lớn, ông ta nắm tay vịn, hoảng sợ nhìn người ta nằm trong ngõ ở phía dưới đó.

      “A!”

      Cao Quân vừa ngủ bừng tỉnh, lại càng hoảng sợ hơn: “Cha, cha sao chứ? Cha làm sao vậy? Cha đừng làm con sợ, bác sĩ, bác sĩ đâu!”

      ***

      Lý Chính bỏ rơi được xe đằng sau, Chu Diễm liên tiếp quay về phía sau xem.

      Lý Chính : “Đừng lo lắng.”

      Chu Diễm lắc đầu, định chuyện đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên làm giật mình,trông thấy dãy số lạ, vội vàng nhận.

      “Chu Diễm, bây giờ hai người muốn đâu?”

      Chu Diễm khẽ giật mình, nhìn Lý Chính, khẩu hình: “Là Vương Lân Sinh.”

      Lý Chính nhíu mày.

      muốn gặp mẹ à? Hai người liên lạc với nhau rồi hả? Hãy nghe tôi , Chu Diễm, hành vi của bây giờ là sai lầm, phải lập tức đình chỉ, cho tôi biết mẹ ở đâu, giao tất cả cho tôi, tin tưởng tôi, có lẽ như thế kịp.”

      Chu Diễm chuẩn bị tắt điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên cất cao giọng: “Chu Diễm! nhất định phải tin tưởng tôi, mẹ cố ý để người ta phát bà ấy đụng người ta, bà ấy định đụng chết người ta đâu, có lẽ tất cả những gì bà ấy làm là để cảnh sát điều tra lại vụ án của hai năm trước, tình tiết có thể hơn, nhất định phải tin tôi, đừng làm ra chuyện thể cứu vãn!”

      “…” Chu Diễm câu nào, cúp điện thoại.

      ***

      Lúc đến làng Hoa Mai, hơn mươi giờ rồi, lúc này có rất nhiều nhà nghỉ kiểu nông thôn, nhà mà mấy năm trước Chu Diễm ở cũng là nhà như thế, lúc ấy vừa vặn hoa mai đua nở.

      quá lâu rồi, Chu Diễm nhớ tên và vị trí cụ thể của nhà đó, nhưng nếu như nhìn thấy chắc nhận ra.

      Xe đường đất gập ghềnh, Chu
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43 (1)

      Edit: Ciao

      Nước sôi rồi, mẹ Chu rút đầu ổ cắm ra, đổ ly nước nóng, hơi nước bốc lên bám vào thành ly, giống như lớp màng mỏng, làm cho bên trong nhìn mông lung , nhưng mà chỉ lát sau hơi nước luôn từ từ tản ra.

      “Về sau, Cao Trung Quang xin về hưu sớm, chức vị tốt như vậy, ốm đau gì sao lại xin về sớm, lần đầu mẹ nghe thấy điều đó.” Mẹ Chu : “Nhưng có cách nào cả, dù mẹ tin thế nào, du nghi ngờ thế nào cũng chẳng có cách nào… Còn những điều khác con đều biết rồi.”

      Chu Diễm biết, ngày đó cha có hẹn người ta, nhưng mà ngày đó ông ấy lưu lịch sử cuộc gọi, quanh trường vụ án cũng có ai cung cấp được manh mối có ích, ông nhảy xuống dập nát mái che, cũng có dấu vết ẩu đả.

      Dù mẹ tin cũng bó chân bó tay.

      Bà chỉ có bằng cấp hai, nửa đời người làm công nhân trong xưởng, gả cho thầy giáo trung học là môn đăng hộ đối, mấy chục năm cũng chỉ biết làm việc và chăm sóc gia đình.

      Cho dù bà mạnh mẹ hơn chăng nữa cũng chỉ là người phụ nữ trung niên có văn hóa.

      “… Vì sao mẹ lại gạt con?” Chu Diễm hỏi.

      cho con những thứ này làm gì chứ, có ích gì cả.”

      “Vậy cái gì mới gọi là có ích?”

      “Con tự sống cuộc sống của mình, đừng đụng vào những việc linh tinh.”

      “Đây là những chuyện linh tinh sao?”

      “Phải.” Mẹ lạnh lùng .

      Chu Diễm nhìn bà, trong ánh mắt nổi lên những tơ máu.

      Mẹ Chu : “Những gì con muốn biết cũng biết rồi, con còn muốn hỏi cái gì?”

      Chu Diễm nhịn xuống, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Mẹ ở đây bao lâu?”

      sau.”

      “…” Cuối cùng Chu Diễm cũng : “Mẹ, chúng ta , đừng ở Khánh Châu nữa.”

      Mẹ nhìn lát, trả lời, chỉ đưa chén nước cho , : “Uống nước, xem môi mình .”

      Chu Diễm nhận chén nước, nghe lời uống ngụm, cảm giác như bị viêm họng, nuốt xuống cũng khó khăn.

      Mẹ hỏi: “Người bên ngoài kia là cháu trai của ông cậu hả?”

      “… Vâng.”

      “Những ngày này con vẫn ở với cậu ta sao?”

      “Vâng.”

      Mẹ Chu trầm mặc lúc: “Chỉ hai đứa?”

      “… Ban đầu còn có chú và bé nữa.”

      Mẹ Chu dứt khoát: “Có phải là hai đứa nhau ?”

      Chu Diễm rụt rụt đầu ngón chân, giày xăng-đan quẹt sàn nhà, : “Vâng ạ.” Ngẩng đầu nhìn qua mẹ, muốn xem phản ứng của bà.

      Mẹ lại gì, ngồi nghĩ lát.

      Chu Diễm gọi tiếng: “Mẹ.”

      “Hả?”

      Chu Diễm mấp máy môi, đứng dậy vài nước rồi ngồi xổm xuống, vịn đầu gối mẹ, gò má cọ cọ lên đùi bà.

      Ban đầu mẹ Chu cũng có phản ứng gì nhưng lúc sau bà vuốt tóc Chu Diễm.

      Chu Diễm thấp giọng : “Mẹ mọc tóc bạc rồi.”

      “Ừ, có mấy sợi rồi.”

      “… Mẹ, hai năm qua mẹ có mệt ?”

      “Cũng bình thường, ban đầu mẹ làm ở công xưởng mới là mệt.”

      “Con biết mẹ đưa cậu 8000 đồng, vào đại học con làm thêm, để mẹ mệt mỏi như vậy nữa.”

      “… Được.”

      “Lần này con tìm công việc ở nhà cũ, có ký túc xá, mẹ ở cùng với con.”

      Mẹ vuốt tóc , ‘Ừ’ tiếng rất .

      Chu Diễm nở nụ cười, giọng cũng vui lên: “Nhà cũ rất tiện nghi, chúng ta ăn mặc tiết kiệm chút rồi mua nó lại được ?”

      “Được.” Mẹ vỗ vỗ đầu : “Mẹ vệ sinh, con gọi cậu ta vào , bên ngoài gió to mưa lớn, đứng hành lang tốt.”

      Mẹ vào toilet, Chu Diễm mở cửa ra, mùi thuốc lá phả vào mặt, mặt đất có hai tàn thuốc.

      tay Lý Chính còn kẹp cây, thấy Chu Diễm cúi đầu ném lên đất, dùng mũi chân di di, hỏi: “Làm sao thế?”

      Chu Diễm : “Mẹ em bảo vào.”

      chuyện xong rồi sao?”

      Chu Diễm suy nghĩ, gật đầu, kéo Lý Chính vào : “ bị ướt rồi.” thuận tay vỗ vỗ lên quần áo .

      Cửa phòng vệ sinh đúng lúc này mở bật ra, mẹ Chu nhìn Lý Chính.

      Lý Chính nắm chặt cổ tay Chu Diễm, kéo tay xuống, gọi tiếng: “Dì ạ.”

      Bối phận rối loạn nhưng
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43 (2)

      Edit: Ciao

      Cửa đóng lại, ngăn tất cả ánh mắt.

      Chu Diễm cầm vào nắm đấm cửa, nghĩ ‘Đừng ra, đừng nhìn, đêm nay hãy ngủ giấc ngon, phải học’, nước mắt thể ngừng rơi.

      ra cùng, nhìn, trái tim đau nhói, cái trán đập lên cánh cửa, đến cái thứ hai va vào thứ mềm mềm.

      Lý Chính đỏ mắt, tay ngăn cánh cửa, Chu Diễm nắm lấy vạt áo , đau tới mức nên lời.

      Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng xa, cuối cùng nghe thấy gì nữa.

      ***

      Hồi lâu, bóng đêm lại trở về với yên lăng vốn có.

      Chu Diễm ngồi yên trong phòng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt ngốc trệ.

      lát sau, hỏi Lý Chính: “Mấy giờ rồi?”

      Lý Chính : “Hai giờ.”

      “Xe tới đâu rồi?”

      “... Chưa được 1/3 lộ trình.”

      Chu Diễm níu lấy quai túi sách, lát sau lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”

      “Vừa mới được mười phút.” Lý Chính : “ lát thôi.”

      Chu Diễm nằm xuống, đôi mắt mở to nhìn trần nhà.

      chao đèn có mấy con thiêu thân bò qua bò lại, trong mặt của chao đèn có rất nhiều chấm đen, đều là thi thể của thiêu thân, biết chết bao lâu rồi.

      Chu Diễm : “Còn mưa.”

      Lý Chính chỉ vén chăn lên, nằm xuống, kéo vào trong ngực.

      hỏi: “ ngủ được à?”

      “Vâng.”

      “Vậy chút gì .”

      cái gì?”

      “Em muốn cái gì?”

      Chu Diễm nghĩ nghĩ, : “Mẹ em bảo em khai giảng phải học.”

      biết.”

      “Bà ấy để lại cho em 8000 đồng.”

      “Nhiều đấy.”

      “Trước đó bà ấy còn cho em học, em là muốn về trường mẹ còn đuổi em .”

      “Là cái lúc em đến thuyền phải ?”

      “Chính là lúc đó.”

      Lý Chính : “Mẹ em quá cứng rắn.”

      “Bà ấy là người như vậy.” Chu diễm : “Bà ấy rất hung ác.”

      “Nhưng bà ấy thể làm thế với em.”

      , mẹ nhẫn tâm với em nhất, biết hai năm qua mẹ để em làm những gì đâu, lúc diễn em bị những người đàn ông kia sỗ sàng mà mắt mẹ cũng chớp.”

      Lý Chính hỏi: “Bị sỗ sàng sao?”

      “... .”

      Lý Chính búng trán .

      Chu Diễm tựa vào ngực , khẽ : “Mẹ em sắp phải ngồi tù...”

      Lý Chính siết chặt cánh tay, trước ngực ướt.

      “Mẹ em sắp phải ngồi tù, Lý Chính...”

      Lý Chính ôm đầu , nghe tiếng nghẹn nào trong ngực, ngừng hôn lên đỉnh đầu , khẽ : “Mẹ em là người trưởng thành, bà ấy biết mình làm cái gì, có hậu quả gì.”

      Chu Diễm lắc đầu.

      Lý Chính còn hỏi: “ phải cảnh sát họ Vương kia , cân nhắc có lẽ mức hình phạt sao?”

      Chu Diễm vẫn cúi đầu như trước.

      ra dù có nhiều hơn nữa đều thừa, lý trì hay gì đó đều hóa thành hư khi đứng trước vấn đề của người thân, cho dù là đạo lý gì đều khiến người ta chán ghét.

      Lý Chính chỉ có thể ôm chặt , : “Em còn có mà.”

      Sau đó, Chu Diễm buồn ngủ, Lý Chính vẫn ngủ mà để ý đến thời gian.

      Xe được ½ quãng đường, nước mắt đọng lại từng khối nơi khóe mắt Chu Diễm, Lý Chính nhàng lau .

      Xe được 2/3 quãng đường Chu Diễm khóc lên trong giấc mơ, sau đó nhíu chặt mày, Lý Chính hôn chút.

      Xe qua ¾ quãng đường lông mày Chu Diễm thả lỏng ra.

      Xe được hết quãng đưỡng, Lý Chính dựa vào gối, thở dài tiếng, ngực hơi đau.

      ***

      Chu Diễm tỉnh dậy rất sớm, phía chân trời
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :