1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đường đời - Kim Bính

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      Edit: Ciao

      Tiếng mưa rơi tí tách, nghe lâu giống như bài hát ru, trái tim cũng dần dần yên tĩnh hơn.

      Hồi lâu, Chu Diễm : “Đêm đó, mẹ em hôn mê lúc rồi tỉnh lại, chỉ vài lần như thế, sau đó bà luôn luôn tỉnh táo, nhưng mà gì với em, thậm chí em còn biết... nguyên nhân cái chết của ba em.”

      Lý Chính vuốt tóc , hỏi: “Vì sao lại giữ tờ báo đó?”

      Chu Diễm ngả lên vai , : “Bọn họ ba em tự sát, em tin, nhưng mà mẹ gì cho em biết cả, hôm sau em thấy tờ báo này, báo còn đến vấn đề nợ nần gì đó, em còn tin, nhưng mà mẹ em cũng bán nhà , biết còn khoản nợ nào, chỉ vài tuần sau, mẹ dẫn em rời khỏi Quảng Dương, mãi cho đến thời gian trước, bọn em vẫn kiếm tiền trả nợ... Cuối cùng em vẫn nghĩ, ngày nào đó, em biết được nguyên nhân.”

      Mà tờ báo này, là để đánh cái nhắc nhở , mỗi khi mệt mỏi.

      Giọng của truyền tới từ bả vai , cả khuôn mặt vùi vào đó, nghe có chút buồn bực, tất cả sức nặng đều đặt lên người .

      Lý Chính nghĩ nghĩ: “Em biết là nhà mình nợ ai sao?”

      Chu Diễm lắc đầu: “Em biết, em nghĩ mãi hiểu, sao nhà em lại có thể nợ tiền người ta được, ba em chỉ là giáo viên cấp ba bình thường, ngày ngày chỉ dạy học, ngày nghỉ mới về nhà, cuộc sống vẫn luôn theo quy luật.”

      Nhưng còn nhớ những lời cha mẹ trong phòng khách hôm đó, mẹ từng nhắc đến ‘khoản tiền kia’. Và nó đúng là có tồn tại.

      Lý Chính nhìn tờ báo bàn, : “Vì sao hôm nay em lại lấy nó ra?”

      Cuối cùng Chu Diễm cũng ngẩng đầu lên, nhìn : “Em thể nghĩ ra nguyên nhân gì cả, chỉ có cái này, chuyện ngày hôm nay, có lẽ có quan hệ với chuyện năm đó.”

      ***

      Cục cảnh sát.

      Vương Lân Sinh vừa ăn cơm hộp vừa xem camera, hỏi đồng nghiệp: “Chưa tìm được chiếc xe kia sao?”

      Đồng nghiệp : “Chưa thấy.”

      cái xe to như thế, có thể đỗ ở đâu được?” Vương Lân Sinh : “Hôm nay tôi còn kiểm tra những cuộc điện thoại của Lý Mai, những người bà ấy liên hệ cũng đơn giản, lịch sử cuộc gọi cũng chỉ có vài cuộc.”

      Đồng nghiệp hỏi: “Cậu còn tra gì chứ, người bị hại hỏi gì cũng biết.”

      “Đây mới là chỗ kỳ quái.” Vương Lân Sinh gẩy gảy hạt cơm, lông mày nhăn lại, đột nhiên tạm dừng hình ảnh.

      Đồng nghiệp để ý, hỏi: “Làm sao thế?”

      Vương Lân Sinh nhìn người công nhân được camera quay được, quần áo màu cam, ánh huỳnh quang sáng lên, cho dù ở dưới trời mưa mù mịt vẫn rất bắt mắt.

      Vương Lân Sinh chần chờ : “Cậu xem, sáng sớm, đường cái vắng vẻ, người công nhân dọn vệ sinh tới lui như vậy, người trong xe có để ý đến ?”

      Đồng nghiệp sững sờ: “... Chắc là chỉ chú ý đến người bị hại?”

      “Bà ấy chạy, có nghĩa muốn bị bắt, nếu muốn bị bắt làm sao có thể để ý
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39

      Edit: Ciao

      Trước mắt như có cái kính đen che mờ, Lý Chính chớp mắt mấy cái, nghe thấy người bên ngoài hỏi: “ có khỏe ?”

      “Đợi chút.” Lý Chính lắc lắc đầu, mở vòi nước lên vốc nước hất vào mặt, cũng lau khô mà mặc cho nước tong tong ra.

      Chu Diễm đứng ở cửa, ngửa đầu hỏi: “Sao mà lau mặt thế?”

      Lý Chính cúi đầu xuống, nước rơi lên mặt Chu Diễm, kêu lên, chạy né ra ngoài, Lý Chính vỗ xuống đầu , sau đó ấn cái, đẩy vào, cười : “Em mau lên chút.”

      Chu Diễm phàn này: “Này!”

      Lý Chính vào theo, bôi kem đánh răng : “Này cái gì mà này, cùng đánh răng?”

      cần phải thế.” Chu Diễm đẩy ra: “ vào trong bếp mà làm.”

      “Ờ…” Lý Chính cười, cầm bàn chải ra ngoài, nhường lại cho .

      Mở nước ra, Lý Chính xoa xoa mi tâm, hô lên: “Em có thuốc mắt ?”

      . cần thuốc mắt à?”

      “Ừ, thôi.” Lý Chính đánh răng.

      lát sau, cửa buồng vệ sinh mở ra, Chu Diễm hỏi: “Sao lại muốn thuốc mắt thế? Mắt thoải mái à?”

      Lý Chính lùng bùng trong miệng : “Cũng có gì, vừa rồi hơi khó chịu nhưng bây giờ ổn hơn nhiều.”

      “Vậy lát ra ngoài tiệm thuốc mua nhé?”

      cần đâu, em đánh răng .”

      Chu Diễm nhìn rồi quay vào bồn rửa mặt, cũng khóa cửa lại, người trong nhà bếp đánh răng xong vào, thả bàn chải xuống lấy cái dao cạo râu.

      Chu Diễm đánh răng xong muốn lấy khăn rửa mặt, người nọ rất tự giác lấy khăn mặt đưa cho , cúi xuống nhận lấy. Rửa mặt xong định treo khăn mặt lên người bên cạnh lại lấy khăn của rồi treo lên giá, vỗ vào mông cái, cạo râu : “Đừng làm đồ ăn sáng, mình ra ngoài ăn.”

      “Thay bộ đồ .”

      Lý Chính kéo khóa, nhìn vào bên trong, có cái sạc và điện thoại, trong túi chắc là có tiền, quay lại, lấy kẹo trong túi nhựa ra bỏ vào trong túi sách của , kéo khóa lên, vỗ vỗ : “ thôi.”

      ***

      Cục cảnh sát.

      Vương Lân Sinh chỉ ngủ ba bốn giờ, tỉnh lại nhìn đồng hồ, rót chén nước ấm rồi bấm số điện thoại, mấy tiếng chuông vang lên thôi mà đối phương nghe máy rồi, : “Thầy ơi, là em đây.”

      Ông cảnh sát vui vẻ : “Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi thế hả? Mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?”

      Vương Lân Sinh cười : “Chỗ thầy trời có mưa ? Mấy ngày nay có mặt trời ạ?”

      “Thằng nhóc nhà cậu, chẳng thể đùa được câu, sau này làm sao mà thăng quan phát tài được chứ!”

      “Còn thăng quan phát tài gì hả thầy, em vội lắm, mấy ngày nay chưa được ăn cơm nóng đây này.”

      “Vội vàng cái gì đấy?”

      “Em có chuyện, muốn xin ít tài liệu ở chỗ thầy.”

      “Chuyện gì?”

      “Thầy còn nhớ vụ án tự sát mà hai năm trước thầy từng nhận ạ?”

      “Tự sát? Em làm khó tôi rồi, mỗi năm tôi xử lý bao nhiêu là vụ án tự sát, có biết hả?”

      Vương
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40

      Edit: Ciao

      Xe taxi chạy tới “Ti-a-mo”, Lý Chính và Chu Diễm đẩy cửa vào, trông thấy tình hình bên trong dừng lại.

      Thời gian cơm trưa, trong nhà chỉ có vài vị khách, trong loa là bài hát tiếng Italy, có vài người đứng dựa vào tường, cầm máy chụp ảnh, cầm microphone, giơ vơ, gọi điện thoại, bốn người học sinh bị bọn họ vây vào giữa, hai nam hai nữa, tuổi giống nhau, có người chỉ huy học sinh nam trong đó ngồi vào bên cạnh bồn hoa. Thẩm Á Bình với nhân viên: “Tắt nhạc .”

      Người đối diện : “ cần, bình thường nhà hàng như thế nào bây giờ cứ giữ nguyên như thế.”

      Lý Chính và Chu Diễm nhận ra người chuyện là phóng viên lần trước tới, tên là Cao An/

      Lâm Thái đứng ở đầu bậc thang gọi bọn họ: “Lý Chính!”

      Lý Chính hoàn hồn hỏi: “Có chuyện gì thế?”

      Lâm Thái đến gần, : “Quay tin tức tại chỗ, chính là những chuyện bọn họ làm từ thiện.”

      Lý Chính nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Chu Diễm.

      Lâm Thái vỗ vai : “Chị Trương ở đó, phải cậu tìm chị ấy có chuyện sao.”

      Lâm Thái gọi với vào: “Chị Trương!”

      Trương Nghiên Khê chuyện với học sinh nữ, nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, nét mặt vui vẻ: “Lý tiên sinh!”

      ấy đẩy Cao An ra, kéo mấy người học sinh tới, : “Sao ngài cũng đến đây thế? Tôi giới thiệu với ngài, đây là La Hạo, chuẩn bị lên lớp 11, đây là Đan Nguyệt Đồng, vừa lên lớp mười, đây là Cố Tuấn Hải, năm nay thi đại học, được đại học chính trị và pháp luật Tây Nam tuyển, tháng sau cháu nhập trường, còn đây là Chu Hồng, chuẩn bị lên cấp ba. Mấy đứa nhóc này đều có thành tích học tập rất tốt, năm đó suýt thất học, may mà có ngài quyên tiền để mấy đứa có thể tiếp tục hoàn thành việc học!”

      Đứa đỏ mặt, đứa kích động, có đứa chất phác, đồng thanh : “Chú Lý!”

      Giọng bốn người cao thấp đều, ánh mắt của khách hàng đều đổ dồn vào, trong nháy mắt đó, ánh mắt có sùng bái hoặc cảm kích, cứ như ánh sao sáng rực rỡ quanh trăng sáng, khiến trong lòng Lý Chính đột nhiên cảm thấy tự nhiên.

      Đột nhiên cảm thấy bối rối, gật đầu mấy cái, hỏi: “ bận sao?”

      Trương Nghiên Khê : “ bận lắm, hôm nay chủ yếu chụp hai đứa bé trai, còn cả nhà hàng của Á Bình, Lý tiên sinh, ngài có muốn…”

      Lý Chính cắt đứt lời , : “Tôi đến đây là để nhờ giúp chuyện, biết hôm nay có tiện ?”

      “Ngài , nếu có thể tôi nhất định cố gắng.”

      Rốt cuộc người bên cạnh Lý Chính cũng mở miệng : “Trương tiểu thư, tôi muốn hỏi chút truyện.”

      Chu Diễm thấp giọng .

      **

      Dưới lầu quá ồn ào nên Thẩm Á Bình dẫn mấy người lên lầu, trong phòng khách đống quần áo bẩn, dất còn có mấy lon nước và mấy túi khoai tây chiên, sắc mặt Thẩm Á Bình trầm xuống, trong phòng có người chạy ra, hét to: “Cháu chết ở này cũng chẳng ai biết hết, dì còn đến làm gì! Dù sao dì cũng phải mẹ ruột cháu, dì cần phải trông nom cháu làm gì, cháu bán máu, tin góp đủ tiền thuốc men cho Lưu Đào, trong mắt mấy người cũng chỉ có tiền, lương…”

      Tiếng hét đột nhiên ngưng lại, Lý Chính Kiệt mặc áo bóng rổ hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đứng ở đầu bậc thang, chỉ vào người đó hô lớn: “Để cho cái ông này tới làm gì, bảo ông ta cút cho cháu!”

      Chu Diễm nhìn về phía Lý Chính, lặng lẽ nắm chặt tay .

      “Câm miệng lại cho dì!” Thẩm Á Bình trầm mặt quát: “Cút về phòng !”

      Lý Chính Kiệt giận kiềm được: “Dì quên là ông ta hại chết cha mẹ cháu à, vậy mà dì còn cho ông ta vào, cháu biết rồi, dì với ông ta nối lại tình xưa ấy gì!”

      Thẩm Á Bình tiến lên, đánh vào đầu cậu ta cái, Lý Chính Kiệt đẩy ra, chạy tới chỗ cầu thang, trừng mắt nhìn Lý Chính, thoang nhìn người bên cạnh rồi va mạnh vào người , theo lao xuống lầu.

      Chu Diễm ngã xuống bậc, Lý Chính kéo lại, Thẩm Á Bình đuổi theo người: “Đứng lại cho dì!”

      Lý Chính ôm Chu Diễm, hỏi: “Em sao chứ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “Em sao.”

      Trương Nghiên Khê gì, hơi xấu hổ chỉ vào sofa, : “chúng ta ngồi xuống chuyện .”

      Ba người ngồi xuống, Trương Nghiên Khê với Chu Diễm: “Nếu em ngại cứ gọi chị là chị Trương, em muốn hỏi điều gì?”

      Chu Diễm há miệng, Lý Chính liếc cái, hỏi Trương Nghiên Khê: “Trương tiểu thư làm trong quỹ thiên sứ cây non bao lâu rồi?”

      Trương Nghiên Khê : “Hơn mười năm rồi, sắp được mười hai năm.”

      “Các chị vẫn luôn giúp những học sinh nghèo?”

      “Đúng thế, riêng gì bọn họ mà còn có rất nhiều đứa trẻ khác, kể cả những đứa bé khuyết tật.”

      Lý Chính nhìn Chu Diễm, cắn môi, hỏi: “Chị Trương, chị có từng nghe thấy người tên là Chu Quốc Đào ?”

      “Chu Quốc Đào?” Trương Nghiên Khê khó hiểu.

      Chu Diễm : “Có lẽ vào hai năm trước từng tiếp xúc với quỹ ngân sách bên
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41

      Edit: Ciao

      Chờ hồi tận hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn có tin tức của Trương Nghiên Khê, dưới lầu vẫn quay chụp như bình thường.

      Lý Chính ném khăn bẩn vào thùng rác, quay đầu lại nhìn đống quần áo ngổn ngang dưới đất, qua ngồi xuống.

      Chu Diễm giày vào, đầu ngón tay lau mũi giày, nhìn thấy động tác của chần chờ lát rồi cũng đứng dậy, tới bên cạnh , cũng ngồi xổm xuống.

      Chu Diễm nhàng cầm chiếc T-shirt lên, gấp nó lại, chiếc T-shirt nhanh chóng được gấp gọn gàng.

      Lý Chính nhìn , tay chậm lại, : “Quần áo cũng có thể gấp thế này hả?”

      Chu Diễm : “Đây là kỹ xảo, phải bày trò.”

      Lý Chính tiện tay, hỏi: “Em tự học à?”

      “Cũng tính, em học theo mạng.”

      “Học tốt đấy.”

      mặt đất có hơn mười bộ quần áo, tất cả đều là quần áo con trai, nhìn qua
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42 (1)

      Edit: Ciao

      những lời này tùy ý, giống như mua cho em bát mỳ hoành thánh”, định ăn rồi, cho nên cũng hỏi có ăn hay .

      Giọng điệu bâng quơ như thế.

      Chu Diễm gì, tay nắm chặt chút. Lý Chính ngồi, dựa vào bàn vỗ vỗ đầu , : “Chuẩn bị cho em chút đồ ăn, em muốn ăn cái gì?” Chu Diễm : “Em đói lắm, ăn gì em ăn đó.”

      “Được rồi.” Lý Chính rút tay mình ra, lại vỗ đầu mới : “Ngồi.”

      Lúc đến mới có ba bàn khách, bây giờ ngồi gần như đầy bàn, ngày mưa mà còn buôn bán tốt như vậy, biết bình thường thế nào. Chu Diễm chống cằm, nhìn cửa thủy tinh bị đẩy ra, lại có hai người khách vào, cái ô to chèn vào khung, bọn họ cầm ô, nước mưa đổ xuống từng giọt, đọng thành bãi nước mặt đất.

      Chu Diễm kịp phản ứng, lập tức đứng dậy, người đó : “ cần đâu, ngồi .”

      Chu Diễm nhìn người tới, dừng hai giây mới : “ làm trễ việc làm ăn của chị, em tìm Lý Chính.”

      Thẩm Á Bình kéo cái ghế ngồi xuống, ôn tồn : “Ngồi , đừng khách khí, dù sao ô để cũng được, chị muốn làm dơ sàn nhà.”

      Hai người khách vào thấy có chỗ ngồi, xoay người rời , Chu Diễm thấy thế đành phải ngồi xuống.

      Thẩm Á Bình hỏi: “Em dọn lầu cho chị sao?”

      Chu Diễm : “Là Lý Chính dọn đấy ạ.”

      “Quần áo gấp chỉnh tề như thế, giống ta lắm.” Thẩm Á Bình thuận miệng .

      giống cái gì? Chu Diễm nghĩ nghĩ hỏi: “Vừa rồi chị đuổi được Lý Chính Kiệt ạ?"

      “Đuổi được.” Thẩm Á Bình mệt mỏi : “Thằng nhóc này, càng ngày càng khó dạy bảo, may mà tháng nữa là nó về trường rồi.”

      “Cậu ta học trường nào vậy?”

      trường tư nhân của tỉnh, bình thường đều ở trong ký túc của trường, thầy quản rất nghiêm, cũng khiến tôi yên tâm hơn chút.” Thẩm Á Bình nhìn lướt qua Chu Diễm, : “Những lời vừa này nó , em đừng để
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :