1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đường đời - Kim Bính

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23

      Edit: Misali

      đám thanh niên chạy xa, từng người dừng lại, chống tay xuống đầu gối thở dốc.

      Đứa từng trải nhất : "Mệt quá... Mệt chết bố mày rồi. Mẹ kiếp làm cái gì vậy, còn bày đặt phòng bị!"

      Đứa trẻ mặc áo đầu lâu bỏ khẩu trang xuống: "Phòng khói mù thôi mà."

      "Mày , mày chống mưa tao còn tin."

      Áo đầu lâu : ", tao mời bọn mày ăn khuya!"

      đứa khác : "Ăn khuya cái gì, đêm nay chúng ta về hả?"

      Đứa bạn : "Mấy giờ rồi, trở về Khánh Châu cũng còn xe nữa."

      "Tao với người nhà là tối nay về, bằng ba mẹ làm thịt tao đó."

      "Mày đần thế, bây giờ có xe đêm nay cũng thể về đến nhà được, mày nghĩ nhà mày ở ngay sát vách hả!"

      Áo đầu lâu cau mày: " sao, ngày mai , từ giờ tới lúc đó đến thẳng nhà tao!"

      "Này, coi ra nhà mày cũng tệ, là quán ăn hảo hạng, bình thường chúng ta có thể ăn đến dậy nổi!" Đứa từng trải có vết thương đau đến căng lên, "Mới vừa đánh trận, bây giờ phải mau tránh khỏi ta, ngộ nhỡ báo cảnh sát sao? Ai da, tao này, mày cùng người đàn ông kia có thù hằn gì à? Nhìn chắc cũng nhiều tuổi, có phải ở cũng chỗ với mày ?

      "Mắc mớ gì đến mày."

      "!@#$%$@, lợi dụng người ta xong giờ lại liên quan đến tao rồi hả?"

      Áo đầu lâu khoác cổ cậu ta, cười : "Được rồi, ăn khuya thôi, tao mời!"

      được mấy bước, có người đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vừa rồi mày đánh gậy, đánh chết người ta chứ?"

      "Chết càng tốt!" Cậu ta hừ lạnh.

      **

      mặt sông tĩnh lặng.

      Bóng đèn trong khoang thuyền, ban ngày mới vừa thay, đèn mới tinh vừa mới mở lên, vách đèn có mấy con côn trùng đậu vào.

      Lý Chính mở tủ quần áo ra, lấy hai hộp thuốc từ trong túi nylon.

      Chu Diễm nhìn, : "Đây phải là vết bầm tím sao... Em ra ngoài mua thuốc cho nhé?"

      " bị thương nặng." Lý Chính xem sách hướng dẫn, "Vết thương của em phải chỉ hai ngày khỏi rồi sao?"

      " giống nhau, em bị thương ngoài da, còn chừng bị đánh trọng thương rồi."

      Lý Chính nở nụ cười: "Em nhìn thấy bị đánh?"

      "... có."

      "Vậy sao em biết bị trọng thương?"

      " mặt đều bị thương."

      "Bọn họ mười mấy người, tính là bị thương."

      Chu Diễm nhịn được hỏi: "Sao lại đánh nhau với đám người kia?"

      Lý Chính : "Đánh mấy tên cướp."

      "Đánh cướp?!"

      Lý Chính lấy hộp thuốc, còn dư lại ném vào tủ quần áo: " đám tiểu tử thối chưa mọc đủ lông đủ cánh."

      Lý Chính đánh cướp...

      Chu Diễm quan sát chiếc quần của oán thầm tiếng, sau khi Lý Chính xong, mới bất đắc dĩ hơi nhíu mày.

      Chu Diễm suy nghĩ chút, "Em vẫn nên ra hiệu thuốc thôi."

      Lý Chính quơ quơ hộp thuốc tay, "Dùng cái này ."

      "Dầu hoa hồng tốt hơn."

      "Cái này cũng có thể lưu thông máu."

      Chu Diễm đứng lát, xoay người vào phòng vệ sinh.

      Lý Chính nhìn toilet, ngồi xuống cạnh giường, lấy hộp thuốc mỡ.

      Quay chỗ khác, mùi hương thoang thoảng lành lạnh bay ra.

      bóp vết thương, tùy ý lau vài cái người, động tác có phần mạnh bạo, chạm tới vết thương ở lưng, hơi đau, Lý Chính nhíu mày lại.

      Dù sao cũng là mười mấy người đánh mình , đối phương vẫn còn tuổi, lại là nam giới, xu nịnh bọn họ, nhưng bản thân cũng chịu ít phát đánh.

      Bóng đèn đột nhiên xoay vòng, tủ treo quần áo cùng cái ghế đè lên nhau, trước mắt Lý Chính đều biến thành màu đen, chống xuống ván giường hơi lung lay.

      "Lý Chính!"

      Chu Diễm chạy tới, tay bưng chậu nước rửa mặt nóng hổi.

      " sao." Tầm mắt Lý Chính bình thường trở lại.

      Chu Diễm nhìn lát, dùng chân kéo cái ghế tới, để chậu nước rửa mặt xuống, nhúng khăn vào nước vài cái, rồi vắt khô khăn lông đưa cho , cũng gì.

      Lý Chính dừng lại, đặt lọ thuốc mỡ xuống, cầm khăn lông lên. Hơi nóng bốc ra, xoa xoa vài giây mới lau mặt chút.

      "... muốn em nhìn phía sau gáy chút."

      Lý Chính bôi hết mặt, ném khăn lông vào chậu nước, bọt nước tung tóe ra ngoài, bắn vào chân hai người.

      : "Em gấp khăn lại ."

      lại vắt khăn, rồi gấp gọn chiếc khăn lại.

      Lý Chính xoa phía sau gáy, hơi nóng xâm nhập vào.

      Chu Diễm : "Sau khi chườm nóng tốt hơn chút, mặt của cũng nên xoa như vậy."

      "Xoa gáy là được rồi."

      "Mặt bị sưng."

      " sao."

      Lý Chính đắp khăn hơn phút, liền bỏ cái khăn xuống. Chu Diễm nhận lấy, nhìn qua sắc xanh chiếc khăn lông, thấy có màu khác.

      Lý Chính lau giọt nước đùi, lát sau, : "Nhìn phần gáy giúp ."

      Đầu cúi thấp xuống, Chu Diễm sửng sốt, đến gần bước.

      Mái tóc cắt cua rất ngắn, mới vừa chườm nóng qua, tóc còn có hơi nước.

      nhìn da đầu, Chu Diễm cúi người xuống, nhàng đẩy tóc ra, lát sau lại chuyển sang chỗ khác.

      Tầm mắt Lý Chính rơi vào chân .

      Giày sandal màu trắng hơi bẩn, đầu ngón chân dính vài vết bùn, móng tay mượt mà, dưới ánh đèn lộ ra màu trắng nhạt. Lý Chính nhớ tới từng đôi dép rách của .

      Chỉ trong phòng tắm lát.

      Đỉnh đầu truyền tới tiếng , "Có vết thương ."

      Lý Chính hỏi: "Lớn ?"

      "Giống vết trầy da."

      "Ừ, nhìn lắm à?"

      "... Ngày mai đến bệnh viện xem chút ." Chu Diễm .

      "Bệnh viện thôi." Lý Chính cầm chai thuốc mỡ, " xoa cái này chút, nhưng xoa lưng được."

      Lý Chính tắm trước.

      Đánh nhau trận, khắp người đều dính đầy bụi, áo Tshirt dính mồ hôi, trước tiên phải tắm rửa sạch . qua loa vào, lúc ra, chỉ mặc cái quần, thân để trần.

      Cửa sổ thủy tinh bị vỡ, gió đêm thổi bay vài sợi tóc Chu Diễm.

      ngồi bên giường, cúi đầu xem quyển sách hướng dẫn màu trắng.

      "Xem gì thế?"

      "Cách có thể lưu thông vết bầm...." Chu Diễm ngẩng đầu, dừng lại giây, đứng dậy nhường chỗ cho .

      Lý Chính ngồi xuống, quay lưng lộ ra.

      Làn da sạm, đó bị bầm tím ít.

      Bờ vai của rộng lớn chắn toàn bộ tầm mắt người đằng sau, ngồi thẳng bắt thịt sau lưng khẽ động, phần tóc gáy của nước xuống, từ da dừng lại ở phần hông.

      Chu Diễm ngồi vào chỗ cũ, lấy ít thuốc mỡ lên tay, vừa chạm vào, ràng cảm giác bắp thịt của cứng đờ. Chu Diễm tạm dừng lại, : " lau tóc sao?"

      " cần."

      Bắp thịt thả lỏng ra, Chu Diễm cẩn thận thoa thuốc.

      Thuốc mỡ thấm lạnh, mùi vị thuốc bắc lan tỏa ra.

      Lý Chính nhìn phía nhà bếp, : " ai mua điều hòa sao?"

      "Ừ, lúc mới gặp cơn mưa , hôm nay người đường cũng vắng."

      "Sao lại mua quả bí đao?"

      "Vừa lúc gặp người bán, 7 đồng cân nên em mua."

      Lý Chính : "Đủ ăn cho hơn nửa tháng rồi."

      "Ngày mai nấu món thịt kho bí đao."

      "Ừ."

      Ngón tay sau lưng trượt từ dưới vai, xuống tới lưng, theo sống lưng, từ từ di chuyển.

      Sau lưng là nơi cần đề phòng nhất, mỗi khi có cảm giác bất thường, cơ bắp sau lưng lập tức có phản ứng.

      Khoảng cách giữa hai bàn tay, cơ bắp lưng cảm nhận được nhịp hô hấp của người phía sau.

      "Ngày mai mua chút dầu hoa hồng." Chu Diễm .

      " cần đâu."

      "Dầu hoa hồng có thể xoa bóp."

      "Bây giờ em thể xoa bóp được à?"

      "... phải."

      Ngón tay tới ngang hông, Lý Chính đột nhiên nắm chặt tay .

      "Được rồi, còn lại để tự làm."

      Chu Diễm : "Mặt cũng cần xoa đó."

      Lý Chính : "Em tắm rồi ngủ ."

      ***

      Chu Diễm tắm rửa xong ra ngoài, Lý Chính nằm xuống.

      Chu Diễm nhìn lát, lên tiếng hỏi: "Em tắt đèn nhé?"

      "Ừ..." Ngừng , Lý Chính ngồi dậy, "Em vào đây, ."

      Chu Diễm nghĩ muốn uống nước, "Ừ" tiếng, vào phòng ngủ của mình.

      Lý Chính nghe tiếng ngồi giường rồi, mới tới cửa, tắt đèn, mò mẫm vào.

      Bên trong Chu Diễm tháo buộc tóc xuống, hơi sửng sốt.

      đón nhận gió sông, mái tóc khẽ bay bay, : " bôi thuốc xong rồi à?"

      "... Xong rồi."

      "Ngày mai phải lái thuyền sao?"

      "Buổi sáng thợ cả làm xong để lại, buổi chiều có thể lái thuyền."

      Chu Diễm nằm lên giường, mở chăn ra, chui vào trong, mò điện thoại bật lên.

      có tin nhắn hồi của Phương Phương.

      Chu Diễm lại nhắn tin cho , gửi xong, màn hình dần dần tối lại.

      Chu Diễm ngửa đầu nhìn trần nhà, ngẩn người hồi, lát sau, lại bật điện thoại lên, nhờ ánh sáng yếu ở nhìn sàn nhà chút.

      Chu Diễm hỏi: "Còn sàn nhà, buổi sáng ngày mai có thể làm xong chứ?"

      Chờ lúc, bên ngoài có ai đáp lại.

      "Lý Chính?"

      Vẫn có ai trả lời.

      Chắc ngủ rồi.

      Chu Diễm lại nằm xuống gối, xoay người, lát sau đưa tay chạm vào sợi chỉ , đầu ngón tay vô thức phẩy .

      Từ trước đến nay, buổi tối ngủ sớm như vậy.

      Chu Diễm xoay người ngồi dậy, nhàng gọi tiếng: "Lý Chính?"

      Vẫn có người đáp lại.

      Chu Diễm xuống giường, kéo đôi giày sandal, ra khỏi phòng ngủ.

      Cách nhau bức tường, nơi ánh trăng chiếu xuống, người kia nằm thẳng giường, hai mắt nhằm nghiền, yên lặng.

      Chu Diễm cắn cắn môi, chậm rãi tới gần, lại gọi tiếng: "Lý Chính à?"

      Người giường hề có phản ứng.

      Chu Diễm khẽ vươn tay ra, cánh tay đưa xuống, hơi dùng sức đưa ngón trỏ tới mũi .

      Giây kế tiếp, tay trở nên căng thẳng.

      Người giường mở mắt ra, dưới ánh trăng, ánh mắt trấn tĩnh.

      Chu Diễm ngẩn ra.

      Lý Chính nắm lấy tay , ngồi dậy, nhìn chăm chăm lát, rồi vỗ hai cái lên thành giường.

      Chu Diễm rút tay lại, thả lỏng người. Lý Chính đợi lát, dứt khoát giữ lấy eo , nhàng kéo lại, ôm lấy .

      có chút sức nặng nào, ôm từ phía sau.

      Chu Diễm cúi đầu, ngồi giường.

      Lý Chính tựa đầu hỏi: "Lo cho sao?"

      Chu Diễm gì.

      "Sợ thở nữa? Còn dùng tay để kiểm tra..." Lý Chính xoa đầu ngón tay .

      Sau hồi lâu, Chu Diễm mở miệng: "... Vừa rồi ngủ?"

      "."

      "... Sao gì chứ?"

      " để ý tới em."

      Chu Diễm định rút tay ra, Lý Chính lại đè tay giường.

      Ánh trăng sáng lay lắt, ràng mấy tiếng trước trời còn mưa, bây giờ bầu trời đêm lại trở nên thoáng đãng.

      Chu Diễm cảm thấy buồn ngủ, "Vậy ngày mai, em mua dầu hoa hồng cho ."

      "..."

      Lồng ngực Lý Chính run lên.

      lát sau, Lý Chính : "Sàn nhà ngày mai có thể làm xong."

      "... Ừ."

      "Chú Lão Lưu chờ chúng ta ở bến tàu tiếp theo."

      "Ông ấy để ý thời gian hả?"

      "Hàng của ông ấy vận chuyển xong rồi, hai ngày nữa trở về địa điểm xuất phát."

      "Còn sao?"

      " về."

      Lý Chính cúi đầu, chóp mũi thổi mạnh vào tai Chu Diễm, Chu Diễm né tránh, Lý Chính nhìn, ôm chặt eo của .

      Lý Chính giọng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

      Chu Diễm lên tiếng, giày sandal tuột xuống đất, dịch người về phía trước, định với lấy đôi giày, tay Lý Chính lại căng thẳng, hỏi tiếp: "Bao nhiêu tuổi, hử?"

      "... 20."

      Lý Chính vén tóc ra sau tai , " lớn hơn em giáp."

      Chu Diễm vẫn cúi đầu, cố gắng nhìn về phía đôi giày dưới đất.

      lát sau.

      "Chu Diễm."

      "Hả?"

      Lý Chính đỡ cằm , ôm mặt quay lại, hôn lên môi của .

      Tác giả có lời muốn : Lại đến thời gian nghỉ ngơi rồi..., chính xác, ngày mai là ngày nghỉ, sáng tác nữa, hẹn mọi người thứ sáu gặp lại, vui hay vui đây! (╯3╰)

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24:

      Edit: hoa hồng

      Beta: Ciao

      Đêm hè mát mẻ, hơi nóng phá cửa sổ xông vào.

      Tiếng ù tai vang lên rầm rầm, ý thức Chu Diễm trống rỗng, có từng quả cầu lửa bay về phía , ngay cả hai mắt cũng nóng lên, nóng đến mức mở ra được.

      chống tay lên ngực Lý Chính

      mặc T shirt, lồng ngực trần truồng, bên dưới có gì đó rung lên, còn bỏng hơn quả cầu lửa. tay vừa trợt, bên bàn tay lại đến quả cầu lửa, tay eo đột nhiên buộc chặt, kéo tránh về phía sau, cũng còn đường lui nữa.

      Trong giờ khắc này đầu lưỡi của xông vào. Răng môi giao hợp, tất cả xa lạ như vậy.

      Chu Diễm ngã vào khuỷu tay của , bắp thịt nơi đó căng phồng, giống như tòa núi . Tay của vẫn chống người , lại bị giữ lại, mất tự do, động cũng động được.

      Hơi nóng làm vải mỏng cửa sổ rách ra, quả cầu lửa càng thêm đốt người cuồn cuộn mà đến, từng chút từng chút quét qua người, từng chút từng chút làm người, từng chút từng chút thiêu đốt người.

      Qua lát, đầu sóng cuốn trăng sáng, đánh vào thân thuyền : "Xào xạc —— xào xạc ——" mà vang lên, giống như trận gió mát.

      Lý Chính buông đầu lưỡi ra, lui ra ngoài, nhưng lui toàn bộ, lại mút mấy cái, cuối cùng mới thả đẩy ra.

      bờ, con ve côn trùng yên tĩnh ngủ giống như lập tức tỉnh dậy, cách trở thanh bị gió đưa vào lại.

      Thời tiết vẫn mát nhưng người hai người vẫn có mồ hôi mỏng, mồ hôi từ cổ Lý Chính chảy xuống, chảy vào khe hở ngón tay Chu Diễm ngăn cản . Đầu ngón tay nóng lên.

      Lý Chính khẽ lướt qua cái trán của Chu Diễm, lau mồ hôi giữa mép tóc cho .

      Hai tiếng va chạm khác tiết tấu ở trong khoang thuyền chỗ núp, giống như đêm đó dẫn , tiếng bước chân trước sau.

      Hai bên đều nghe thấy, hai bên đều biết.

      lát sau.

      "Nóng à?" Lý Chính hỏi.

      ". . . . . . Khá tốt."

      Lý Chính lại chạm vào trán của : "Rất sợ nóng."

      Chu Diễm muốn đứng dậy: "Em về."

      Lý Chính thu cánh tay lại: "Đừng mở quạt điện, mà dùng quạt điều hòa khí."

      ". . . . . . Vâng."

      Lý Chính buông ra, Chu Diễm lập tức xuống đất, vào phòng.

      Lý Chính ngồi ở giường lát, liếm môi dưới. tay có thuốc, kẹp đầu ngón tay, sau lát, sờ soạng đầu mấy cái, có mồ hôi. xoay người xé vải mỏng cửa sổ xuống, bị mất cản trở gió lớn sông tuôn vào bên trong.

      Lý Chính lại dựa vào cửa sổ ngồi lát, nhắm mắt lại, vẫn hề buồn ngủ. xuống giường, tới phòng bếp, cầm máy quạt điều hòa khí đất lên, vào phòng ngủ Chu Diễm.

      Người giường gắt gao đắp chăn, mặt hướng cửa sổ, Lý Chính nhìn cái, cắm quạt điều hòa khí vào ổ cắm điện, tìm chốt mở, mở ra, gió vù vù thổi ra so với quạt điện thuyền lớn lắm.

      Lý Chính nhìn , ra ngoài.

      Nhấn mở điện thoại di động, chưa tới mười hai giờ, Lý Chính dựa vào cửa sổ, nhắm hai mắt, đầu ngón tay đánh nhịp ở ván giường, đánh lát, mới mở ra.

      Ánh trăng chiếu sang bên kia, khoảng gian trong khoang thuyền lại đen kịt. Trong bóng tối, từ từ về phía vách tường đầu giường, cánh tay phập phồng, tăng thêm hô hấp.

      **

      Trời hửng sáng, khi Chu Diễm rời giường , Lý Chính ở trong phòng.

      nhìn giường của , vào phòng vệ sinh, nặn lấy kem đánh răng, rót nước vào ly, đánh răng.

      Bàn chãi đánh răng ma sát hàm răng, thỉnh thoảng quét đến đôi môi, tay dừng lại, nhìn về gương, bọt màu trắng , thấp thoáng chút điểm đỏ thẫm.

      Chu Diễm đánh răng xong, rửa mặt, mở cửa tới boong thuyền.

      bờ cửa hàng ăn sáng mở, người đường nhiều lắm, xe gắn máy thỉnh thoảng dừng lại mua bánh bao. Bác thợ sửa chuyện với người ta, từ xa trông thấy vẫy tay với .

      Chu Diễm cười gật đầu cái, người đối diện bác thợ sửa quay đầu lại, ngoài miệng cắn điếu thuốc, mặt thay đổi nhìn về .

      Chu Diễm xoay người lại.

      Nước nóng dùng hết rồi, đổ đầy ấm nước, cắm điện vào, chuẩn bị lấy mì sợi ra, có người bên ngoài vào, để bếp chén đồ.

      "Mời bác thợ ăn sáng, thuận tiện mua cho em phần."

      Chu Diễm xé túi ny lon ra: “Vằn thắn?"

      "Ừ." Lý Chính hỏi, "Có ăn vằn thắn ?"

      "Ăn." Chu Diễm lục lọi, " có muỗng sao?"

      "Ở phía dưới." Lý Chính lấy tới cái chén, cầm lấy cái muỗng bị đè ở phía dưới ny lon.

      muỗng dính mỡ, Chu Diễm nhận lấy, Lý Chính mở khóa vòi nước chảy ra.

      Chu Diễm đứng tại chỗ ăn, lập tức ăn xong hai cái, Lý Chính rửa xong tay, chống tay lên bồn nước, hỏi: "Mùi vị tạm được chứ?"

      "Ừ, ăn ngon. chưa ăn?"

      "Thứ này chỉ cho phụ nữ các em ăn mà thôi."

      " ăn cái gì?"

      "Mì sợi, hai bánh nướng, bánh tiêu."

      Cái muỗng , miệng của Chu Diễm uống canh, " ăn nhiều. . . . . . Lấy tiền ở đâu ra chứ?"

      "Lấy chút từ chỗ trả tiền cho thợ." Lý Chính nhìn lát, "Em ăn trước , như thế này mình dạo chút, bọn họ vào lát nền."

      "Ồ."

      Chu Diễm ăn xong vằn thắn, đeo túi sách ra, nhường khoang thuyền cho bọn họ, lên tiếng chào, liền lên bờ.

      Lý Chính giúp đỡ đóng cửa lại, đứng tại chỗ đỡ khung cửa, hai mắt nhìn bóng lưng của , mới : "Xếp ngay ngắn rồi hả?"

      Cậu học việc quan sát: "Đúng, đừng động đậy."

      **

      Chu Diễm biết đường, dạo quá xa, mà ở gần đó.

      Thời gian còn sớm, đường mọi người đều làm, cửa hàng cũng mở cửa, chỉ có cửa hàng ăn sáng loay hoay khí thế ngất trời. Chu Diễm tới trong công viên, tìm cái ghế ngồi xuống.

      Tốp ba tốp năm các ông cụ bà cụ tập thể dục buổi sáng đánh Thái Cực Quyền, nơi xa có mấy công nhân trang bị ở hồ bơi, dường như phải nặng hơn mới xây dựng được cửa đóng lại nước.

      Chu Diễm nghĩ đến bộ máy quạt điều hòa khí của mình kia, ngầm thở dài.

      Ngồi lát, mặt trời dần dần mọc cao lên, Chu Diễm thấy thời gian sai biệt lắm, đứng dậy rời khỏi công viên.

      đường trở về, phần lớn cửa hàng vẫn đến thời gian mở cửa, cửa cuốn của cửa hàng kéo được nửa, tay người kéo cửa gọi điện thoại, nhất tâm nhị dụng (cùng lúc làm nhiều việc), chậm rãi mới kéo cuốn cửa lên tới đỉnh.

      Chu Diễm dừng chân lại, suy nghĩ chút, vẫn vào theo, chỉ chốc lát sau, ra từ cửa gương có dán chữ “tiệm thuốc”. (vì ở dưới để tiệm thuốc)

      Trở lại bờ, từ xa chỉ nghe thấy thanh của người thợ sửa chữa.

      "Thủy tinh dán giấy đây? Có muốn ?"

      " cần!"

      " cần phải đuổi như vậy, có thể làm rèm cửa sổ, ngủ nướng có thể ngăn cản ánh sáng."

      "Nào có thời gian ngủ nướng."

      xong, từ đầu kia của khoang thuyền có người ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy được Chu Diễm bờ.

      Chu Diễm đứng mấy giây, mới nhấc chân lên, cẩn thận từng li từng tí chống đỡ chạm đất , chân với tới khúc gỗ thuyền, khi cật cố sức, người nọ tới trước mặt , cầm cánh tay của .

      Chu Diễm mượn lực nhảy xuống, Lý Chính ôm hông của , hỏi: " chỗ nào rồi hả?"

      "Ở chỗ công viên dạo chút."

      Lý Chính thấy túi ny lon tay : "Mua cái gì?"

      Chu Diễm còn chưa trả lời, thấy chữ “tiệm thuốc” được in túi ny lon, liếc cái, lấy túi, từ bên trong lấy ra hộp dầu hồng hoa.

      Chu Diễm : "Vừa lúc tiệm thuốc mở cửa, em thuận tiện mua."

      Lý Chính ném thuốc về, giơ túi lên trở về: "Làm cũng gần xong rồi, em xem chút xem thế nào."

      Chu Diễm theo vào khoang thuyền.

      Sàn được lót, cửa phòng, cửa sổ, phòng ngủ của Lý Chính kiêm phòng khách, dọn lên bộ bàn ghế, cái bàn hơn trong cửa hàng, nhưng lại rất hợp với căn phòng này

      Hai mươi ngày trước mới vừa lên thuyền, nơi này xám xịt đổ nát, hai mươi ngày sau, rực rỡ hẳn lên.

      Lý Chính đứng ở sau lưng Chu Diễm, "Đứng nơi này ngẩn người cái gì?"

      Chu Diễm quay đầu lại: "Động tác cũng quá nhanh, bàn ghế có thể dùng chưa? Mới vừa quét nước sơn có phải muốn khử mùi formaldehyde hay ?"

      (*fomanđêhít (formaldehyde) (còn được biết đến như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là chất khí có mùi hăng mạnh.Theo wiki)

      "Đợi chút nữa mang ra ngoài phơi nắng." Lý Chính gõ lên túi sách của , "Cất ."

      Chu Diễm vào gian phòng để túi sách xuống, liếc nhìn cái ghế mới trước bàn đọc sách, tay đè lên, sờ soạng hai cái, người bên ngoài gọi : "Nấu cơm, ăn xong rồi lái thuyền!"

      "Vâng!" Chu Diễm vội vàng ra ngoài.

      Buổi trưa, thuyền hàng từ từ lái rời khỏi bến.

      **

      Ánh mặt trời chói chang, mặt sông sóng gợn lăn tăn, nhìn lâu, tất cả trước mắt đều thoáng qua chút điểm đen .

      Chu Diễm ở thuyền nghỉ ngơi lát, đứng lên, bưng chậu nước rửa mặt tạt lên đất, lên boong thuyền tắm rửa. Boong thuyền nhìn lớn, tắm đứng lại khiến người mệt mỏi, đầu Chu Diễm đầy mồ hôi, người đều ướt đẫm.

      Lý Chính dừng thuyền chạy ra ngoài, đến gần đuôi thuyền bước chân dừng chút, : "Còn phải rửa bao lâu nữa?"

      Chu Diễm : "Còn tệ hơn mái nhà.”

      Lý Chính cười tiếng: "Được rồi, em như thế này nấu cơm cũng nâng nổi tay."

      Chu Diễm vào nhà nhận nước, thuận tiện giặt sạch hai tấm khăn lau, Lý Chính bưng chậu nước ra ngoài, thay bưng nước ra ngoài.

      Chu Diễm cùng ra ngoài.

      Lý Chính hỏi: "Dội nơi đó?"

      Chu Diễm chỉ bên trái: "Nơi đó."

      Lý Chính tiện tay tạt cái, đặt chậu rửa sang bên, lại vào rót chén nước.

      Chu Diễm muốn mang hư giày xăng-̣đan, sớm cới giày để ở trong phòng, chân trần đạp đầy đất được nửa rửa sạch, boong thuyền quá bẩn, chà lát rồi mà sạch, vểnh lên dưới lòng bàn chân mang theo màu xám tro nước bùn.

      Lý Chính dựa vào khung cửa, từ từ uống nước.

      Đầu tóc tùy ý dội lên mấy chậu nước, giờ phút này lỏng loẹt tán tán, vài sợi tóc cũng dán lên mặt, cổ tất cả đều là mồ hôi, quần áo thấm ướt hơn phân nửa, dây áo ngực càng ràng.

      Lý Chính ực cái, đặt ly tráng men lên bếp.

      Chu Diễm quỳ đến đầu gối phát đau, hơi nâng lên xoa hai cái, ánh mặt trời bên bị che rồi, nghiêng đầu nhìn sang.

      Lý Chính vén tóc ra phía sau, "Tới giúp bôi thuốc."

      Chu Diễm để khăn lau xuống: "Em rửa tay."

      "Tới buồng lái." Lý Chính trước.

      Dầu hồng hoa đặt ở bàn điều khiển, Lý Chính mở bao đóng gói ra, nhìn bình chút, đó viết " Vết thương thấp khớp sau chấn thương, bỏng lửa nóng. . . . . ."

      Trước mặt Lý Chính bỗng tối sầm, mấy chữ phía sau thấy , dựa vào bảng điều khiển, lắc đầu, tầm mắt vẫn đen như cũ.

      "Lý Chính?"

      Lý Chính nhìn về phía cửa khoang, người đứng phía dưới, nhảy lên bậc thang, bước, hai bước, ba bước, màu đen dần dần rút , nhìn ràng đứng ở trước mặt, lôi thôi lếch thếch, đầy đầu mồ hôi, quan tâm nhìn .

      "Lý Chính?"

      Lý Chính cười tiếng, cởi T shirt ra, lộ ra cường tráng người, hỏi: " bôi sao?"

      Chu Diễm nhìn lát, "Ừ, chỉ cần ngồi thôi."

      Lý Chính ngồi vào giường, mặt quay nhìn hướng khác khoang thuyền.

      Chu Diễm thoa chút dầu tay, dùng sức bôi vào lưng , dùng toàn bộ sức lực, dầu thuốc thuận lợi thấm vào.

      Lý Chính nhìn bóng người chiếu ra cửa thủy tinh, : "Sức lực lớn."

      "Đau sao?" Chu Diễm hỏi.

      Lý Chính cười cười: " đau, em tiếp tục."

      Chu Diễm lại xoa nửa ngày, tay ê ẩm, sức lực dần dần yếu xuống, rốt cuộc chà xong, lắc lắc cổ tay.

      Lý Chính quay lại, thóa chút dầu, lại bôi vào mấy chỗ vết thương ứ đọng máu nhàn nhạt ngực, Chu Diễm nghiêng tầm mắt, nhìn về phía nước sông sóng gợn lăn tăn, thuận miệng hỏi: "Đây là sông gì?"

      Lý Chính nhìn giây, đứng dậy đến phía sau .

      Nguồn nhiệt gần sát, Chu Diễm bất động, người phía sau duỗi tay , vịn bảng điều khiển, ôm , : "Trường Giang."

      ". . . . . . Trường Giang?"

      "Ừ, Trường Giang."

      Vừa mới bắt đầu, từ đông hướng sang tây.

      **

      đất liền, chiếc xe hàng có mái che, cũng chạy từ đông sang tay.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25

      Edit: Ciao

      thuyền, Chu Diễm ngắm nhìn phương xa.

      Ngày đó, Nghiêm Phương Phương với : “Ôi, cái lời dạo đầu này mẹ em dùng hai năm rồi, sao còn chưa thay đổi chứ, còn qua 18 tỉnh nữa, ràng là còn chưa qua cả bờ sông bên kia!”

      Mà chỉ chớp mắt thôi, đứng sông Trường Giang rồi.

      Chu Diễm có cảm giác kỳ lạ, bầu trời cao như thế, sông núi xa xôi như thế, tất cả đều bù được cảnh vật chiếc thuyền con.

      Sinh sôi ngừng, Trường Giang cuộn sóng vô tận. Đây là những sinh mệnh chảy, dù sông núi có to lớn cũng thể nào bằng với lực lượng này.

      suy nghĩ gì thế?” Lý Chính cúi đầu hỏi.

      Chu Diễm : “Em nghĩ, nước là thứ rất thần kỳ.”

      “Thần kỳ?”

      “Em nhớ lúc em học tiểu học, có lần giáo viên dạy bọn em đạo lý, giọt nước bàn, nước mau chóng bốc hơi, sau đó thầy tới bể cả, trong bể cá có chú cá vanfg, chú cá vàng này được bạn học trong lớp nuôi học kỳ.”

      “Đạo lý... tích tiểu thành đại sao?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ phải điều này, ý là, giọt nước chỉ khi thả vào trong biển rộng mới mãi khô cạn, người có năng lực mạnh nhất khi hòa hợp với tập thể.”

      “Đây là đạo lý gì vậy, danh nhân nào ?”

      Chu Diễm : “Lôi Phong.”

      Lý Chính: “...”

      Lý Chính tiêu hóa trong vài giây, lồng ngự run lên, vòng quanh , đứng bên cạnh hỏi: “Em cảm thấy có lý sao?”

      Chu Diễm : “Lời có lý truyền xuống, thấy có đạo lý sao?”

      “Danh ngôn chí lý...” Lý Chính : “Thí nghiệm này còn có đạo lý khác.”

      “Hả?” Chu Diễm hứng thú: “Cái gì?”

      giọt nước thành khí hậu được, chỉ có hợp thành vùng biển, mới có thể gây sóng gió, lật thuyền, nuốt người.”

      “... Danh nhân nào cái này?”

      Lý Chính bảo: “ .”

      Chu Diễm: “...”

      Lý Chính liếc cái, cười như cười: “Sao hả, trong lòng mắng cái gì?”

      “... có.”

      Lý Chính nghiêng người dựa vào bảng điều khiển, nhìn Chu Diễm : “Nhất định em nghĩ, đây là cái lời lẽ chí lý gì chứ.”

      Chu Diễm gì, xem như cam chịu.

      Lý Chính : “Em biết vì sao câu của Lôi Phong lại chí lý ?”

      “Vì sao?” Chu Diễm hỏi.

      “Bởi vì ông ta là Lôi Phong, ông ta nổi tiếng, cho nên ông ta tùy tiện hai câu đó chính là lời chí lý, tất cả lời chí lý khác cũng như vậy. Giống như kẻ có tiền cầm thứ đồ đường, người người đều khen rất đẹp.”

      Chu Diễm á khẩu trả lời được.”

      Lý Chính còn : “Thầy em chỉ dạy nửa, ra còn có đạo lý nữa.”

      “Nước chảy đá mòn, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.”

      Lý Chính nhìn cái, cười: “Suy ra ba, giỏi lắm, sai.”

      Chu Diễm : “Những lời này rất gượng ép, phù hợp với thí nghiệm.”

      “Cho nên mới thầy em dạy điều bình thường, lãng phí bể nước cá vàng.”

      Chu Diễm : “Vậy làm thầy giáo .”

      có chí hướng lớn như em.”

      Chu Diễm cúi đầu.

      Lý Chính nhìn , cười : “ thêm cho em những đạo lý lớn.”

      Chu Diễm lại nhìn .

      Lý Chính chỉ vào phía trước, xuyên qua khoang cửa thủy tinh, xuyên qua mặt nước chảy cuồn cuộn, đó là thành phố trong thế giới khác, cách xa như vậy nhưng vẫn có thể trông thấy những tòa nhà cao tầng san sát nhau

      “Em nhìn , đó là đất liền, người đó, bộ bằng chân, xe hai bánh, lái xe bốn bánh, sáng chín chiều năm, nửa đêm mục nát.”

      Chu Diễm nhìn những tòa nhà cao tầng ở nơi xa, biết có bao nhiêu tầng, nhưng lại cao thể chạm tới, cao xuyên qua những tầng mây.

      Lý Chính tiếp: “Mà chúng ta, xuôi ngược sông, chiếc thuyền, bát cơm, đĩa thức ăn, làm bạn với sóng gió.”

      “Cuộc sống đất liền muôn màu muôn vẻ, xa hoa trụy lạc, còn sông là cuộc sống khác, như rập khuôn, nhạt nhẽo như nước, biết khi nào bị ngọn sóng lớn đánh cho còn mảnh.”

      Chu Diễm kinh ngạc đến mức lên lời.

      Đạo lí này hơi dài, thể lập tức tổng kết được, vẫn thể hiểu được ý ngọc lời vàng.

      Có lẽ đây là hình thức của sinh mệnh, dài dằng dặc từ xa xửa, chắc là dài mấy thập niên, thể khái quát trong vài câu ngắn ngủi.

      lúc sau, cuối cùng Chu Diễm cũng lên tiếng: “Vậy còn , tại sao lại ở đây?”

      Ở chỗ này, xuôi ngược sông, chiếc thuyền, bát cơm, đĩa đồ ăn, làm bạn với sóng gió.

      Thuyền trôi sông, trôi khá êm đềm, Lý Chính im lặng lát, dường như tự hỏi.

      “Sống, đâu cần có lý do.” thuận miệng .

      Hai ba con thuyền qua, có thuyền giống như của bọn họ, có nhiều người đứng bên ngoài, bên ngoài boong thuyền có người lớn trẻ phơi quần áo.

      Chỉ có thuyền của Lý Chính, từ trước đến nay chỉ có mình .

      Chu Diễm tiếp mà lảng sang chuyện khác: “ bôi xong thuốc rồi hả?”

      “Ừ.”

      Chu Diễm quan sát : “Còn mặt sao?”

      cần.”

      Chu Diễm bỏ dầu hoa hồng vào túi: “Em cất dầu về? Hay đặt ở chỗ này?”

      “Cầm về .”

      “Bây giờ lái thuyền à?”

      “Ừ.”

      Chu Diễm buộc lại cái túi to, chuẩn bị rời , vừa xoay người, lại quay đầu : “Đời người có ba việc khổ, chống thuyền rèn sắt xay đậu hũ, là ai ?”

      Lý Chính nhíu mày, hiểu được ý của .

      Chu Diễm hỏi: “Đây là lời có lí sao?”

      Lý Chính nở nụ cười: “Phải.”

      Chu Diễm gật đầu, lúc này mới xoay người rời .

      Lý Chính nhìn ra khỏi khoang, nghe tiếng bước chân xa, đầu ngón tay gõ bàn điều khiển, đứng lát, mới xoay người cầm bánh lái, lẩm bẩm cười: “ bé con này!”

      ***

      Bến tàu Hành Thông.

      Mấy người Tưởng Bác Văn đợi mấy ngày, nhưng vẫn nhận được tin tức về nhóm trộm cắp, tâm trạng tốt đẹp khi du lịch bị hết sạch, Vương Khiết lấy tay quạt quạt, nhíu mày: “Tớ muốn ngây ngốc ở đây đâu, chả có ý nghĩa gì cả.”

      Từ Dương: “Về nhà, về nhà ngay! Mẹ nó, sau này bao giờ tới chỗ này nữa, cái thành phố du lịch rách nát!”

      Vương Khiết hỏi Cao Quân: “Còn cậu sao, còn muốn chơi ?” Gọi tiếng, ta vẫn để ý, “Wey wey, nhìn gì thế!”

      Vương Khiết nhìn qua theo ánh mắt của Cao Quân: “Các cậu xem đầu óc Tưởng Bác Văn có vấn đề hay , sao cậu ta trò chuyện hăng say với người đóng thuyền thế?”

      Từ Dương cười, nhìn qua Cao Quân, sâu xa : “ trò chuyện sao biết được người đâu được.”

      Người đóng thuyền bận rộn, mồ hôi ướt đẫm, nhận lấy đồ uống Tưởng Bác Văn đưa, mở nắp ra uống ực mấy ngụm, : “Cậu hỏi thuyền của Tiểu Lý hả?”

      Tưởng Bác Văn: “Vâng, là thuyền của ta, ta đâu vậy ạ?”

      “Để tôi nghĩ .” Người công nhân lại uống mấy ngụm, “A, hình như là đến Khánh Châu, đến đó rồi quay lại.”

      “Khánh Châu?”

      “Cách đây xa, tôi tính xem, thuyền của cậu ta chậm, hôm trước lại bão, nhất định được, có lẽ hai ngày nữa có thể đến.”

      Tưởng Bác Văn lời cám ơn.

      Vương Khiết thấy Tưởng Bác Văn quay lại, hỏi: “Aiz, cậu vừa gì với người ta vậy?”

      có gì.”

      Từ Dương cười nhạo: “Còn chuyện gì nữa chứ, chẳng phải là hỏi xem cái thuyền kia đâu sao.”

      “Thuyền gì?” Vương Khiết khó hiểu.

      “Người đàn ông ở khách sạn kia, phải cậu ta tìm người sửa thuyền của ta sao?”

      Vương Khiết suy nghĩ, hừ tiếng, đáp lại.

      Mấy người lại trở về, Cao Quân rớt lại phía sau, bên cạnh Tưởng Bác Văn: “Bọn họ muốn nữa, muốn về.”

      “Ừ.” Tưởng Bác Văn yên lòng.

      “Còn cậu?”

      Tưởng Bác Văn nhíu mày, đột nhiên : “Cao Quân, có phải cậu biết chuyện gì xảy ra với nhà Chu Diễm ?”

      Cao Quân sửng sốt: “Tớ... Tớ biết cái gì được chứ?”

      Tưởng Bác Văn dừng bước, xoay người nhìn : “Cậu biết.”

      Cao Quân né tránh: “Cậu linh tinh gì vậy.”

      “… Chu Diễm rơi xuống sông, cậu thấy chết mà cứu, vì cậu ngã bệnh nên tớ cũng truy hỏi.”

      Cao Quân nhịn được: “Tớ có! Tình hình lúc ấy…”

      “Đủ rồi!” Tưởng Bác Văn muốn nghe, “Cậu chỉ cần cho tớ biết rốt cuộc nhà Chu Diễm xảy ra chuyện gì!”

      Cao Quân cúi đầu, trong ngực phập phồng, lúc lâu mới : “Cha cậu ấy mất rồi.”

      Tưởng Bác Văn sửng sốt: “Thầy Chu?”

      Cao Quân châm chọc: “Chết chả vẻ vang gì, còn thầy gì chứ…”

      “Cậu gì thế… Cậu có ý gì?”

      Cao Quân nhìn cậu ta: “Tớ biết, tớ chỉ nghe cha tớ thế.”

      Cao Quân cắn chặt răng, muốn tiếp, Tưởng Bác Văn cũng ép buộc, mất hồn mất vía theo hai người phía trước, được lát đột nhiên cậu hỏi: “Có phải nhà cậu bây giờ ở Khánh Châu ?”

      ***

      Lý Chính lái thuyền, Chu Diễm lau rửa nóc thuyền.

      Đứng từ cao nhìn sông Trường Giang, lại là phong cảnh khác hẳn, Chu Diễm lau mồ hôi, đứng thẳng nhìn nước sông ở phía xa, từ từ thở hổn hển, bất tri bất giác hát mấy câu, cười ngây ngô rồi lại cúi xuống, tiếp tục làm việc.

      Chạng vạng, Chu Diễm tắm, nghe thấy Lý Chính hét to gọi người hỗ trợ.

      Chu Diễm tắm nhanh hơn, thuyền cập bờ,

      Vừa ra khỏi WC, đúng lúc đụng vào Lý Chính, Chu Diễm lùi về phía sau hai bước, Lý Chính kéo lại hỏi: “Vừa tắm à?”

      “Vâng, nhanh như vậy tới bến tàu rồi sao?”

      “Thế còn nhanh à? Cũng hơn nữa ngày rồi.” Lý Chính bỏ ra, “ thôi.”

      Chu Diễm theo Lý Chính, vừa lên bến tàu, từ xa người chạy tới nhào vào trong lòng , la to: “Chị Bạch, chị Bạch, sao chị lại tới đây, em nghĩ là chị rồi cơ! Em nhớ chị muốn chết!”

      Chu Diễm ôm Hân Hân, cười : “Chị cũng rất nhớ em.”

      nhóc sáu tuổi cũng khá nặng, Chu diễm bình thường nhìn Lý Chính ôm thoải mái, vào trong tay mình mới biết là chịu nổi, cánh tay vừa run lên có người kéo bé trong ngực qua.

      Lý Chính nâng Hân Hân lên, hỏi: “Ba cháu đâu?”

      Hân Hân vui vẻ gọi: “Cao thêm chút nữa cao thêm chút nữa, cháu muốn lái máy bay.”

      Lý Chính quăng bé lên cao hơn, Hân Hân vui vẻ hét chói tai.

      “Được rồi, ba cháu đâu?”

      “Ba cháu đến khách sạn đằng trước, bảo cháu đến đón hai người.”

      Lý Chính đặt Hân Hân xuống đất, nhanh về phía trước, Hân Hân kéo tay Chu Diễm, sôi nổi đuổi theo.

      Những lái thuyền ngồi ăn cơm trong khách sạn, TV tường chiếu chương trình dự báo thời tiết, mấy ngày tới có bão, mấy người lái thuyền oán giận: “Có để cho người ta sống nữa đây.”

      Chú Lưu chiếm được vị trí tốt vẫy tay: “Chỗ này!”

      Lý Chính về phía ông.

      Chú Lưu: “Chờ cậu hơn nửa ngày đấy, sao từ Hành Thông đến đây mà lâu vậy?”

      Lý Chính: “Cửa kính thuyền bị vỡ, tìm người sửa chữa, nên chậm ngày.”

      “Chú bảo cháu sửa từ lâu rồi.”

      Chu Diễm theo Hân Hân vào, gọi tiếng: “Chú Lưu.”

      “A!” Chú Lưu giật mình, “Sao cháu…”

      Ông nhìn về phía Lý Chính, Lý Chính rút hai chiếc đũa, gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng, hỏi: “Đủ đồ ăn chưa?”

      “Còn thiếu hai món nữa.” Chú Lưu nhìn Lý Chính, lại nhìn Chu Diễm, lúc sau mới , “Tiểu Bạch ngồi , cháu có muốn uống gì ?”

      Chu Diễm: “ cần đâu ạ.”

      Chú Lưu gọi thêm cho mình và Lý Chính mỗi người chai bia.

      Lý Chính dùng đũa chọc hai chai bia, hỏi: “Tiểu Lí đâu?”

      mua đồ với vợ cậu ta rồi.”

      Trong đầu Chú Lưu đầy câu hỏi, ăn cũng biết vị, ăn xong quay lại bến tàu, lúc chuyển hàng cho Lý Chính, nhịn được giọng hỏi: “Sao con bé lại cùng cậu?”

      Lý Chính: “Gặp được.”

      “Gặp được?” Chú Lưu nhìn về phía mấy đứa nhóc chơi đùa với Chu Diễm, “Cũng khéo quá, ôi.”

      “Vâng, vừa khéo.”

      Bến tàu nhộn nhịp, Chu Diễm mang mấy đứa trẻ ngồi vào góc, kể chuyện cổ tích chính mình nghĩ ra cho chúng, bé trai kinh ngạc: “Hóa ra bé bán diêm bị bọn buôn người lừa gạt?”

      Vẻ mặt Chu Diễm tự nhiên: “Các em biết đấy, cha mẹ các em bận rộn như vậy, phải lúc nào cũng rảnh để nhìn các em, nên các em thể chạy linh tinh, càng phải cảnh giác với người lạ, nếu bị bọn buôn người bắt cóc bán diêm, vậy phải làm sao?”

      Nhân sinh quan của mấy đứa bé bị chấn động, lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

      Bóng chiều ra nghiêng nghiêng, bến tàu vang lên tiếng đọc sách của bọn trẻ:

      “Bầu trời tròn che lên biển rộng, mặt nước đen nâng chiếc thuyền độc.

      Xa nhìn thấy núi, bên cạnh chân trời chỉ có vài đụn mây.

      Cũng chẳng nhìn thấy cây, mặt nước này chỉ có hải âu.

      ...

      Vù vù, thôi tan ngày mây mù, ngày sầu.”

      (Trích bài thơ “Qua Ấn Độ Dương” của Chu Vô Quân)

      Mấy người lớn vừa nghe vừa cười, người mượn bật lửa cho Lý Chính đốt thuốc: “Bài thơ gì thế, kì lạ vậy.”

      “Ai biết.” Lý Chính hít hơi, “Được rồi.”

      Đối phương thu lại thuốc lá, cắn thuốc: “ bé đó vẫn là sinh viên hả? Có học vấn, kể chuyện cổ tích cũng ra hình dạng như vậy, dỗ con bé nhà tôi sững sờ.”

      Lý Chính cười.

      Người bên cạnh cũng theo: “ bé học đại học nào vậy, tới đây nghỉ hè à?”

      Lý Chính hút thuốc đáp.

      “Là đứa trẻ trong nhà cậu à?”

      “Là người phụ nữ của cậu à?”

      “Mới bao nhiêu tuổi chứ.”

      “Tốt nghiệp đại học chưa?”

      Lý Chính nghe từng lời bên tai, híp mắt nhìn người bên đầu kia, hút hết nửa điếu thuốc mới : “Sau này làm giáo viên.”

      “Giáo viên? Giáo viên giỏi!”

      Lý Chính cười: “Dạy vớ vẩn, dạy hư học sinh.” hô to: “Hân Hân, lại đây!”

      Hân Hân vội vàng chạy tới, Lý Chính dặn dò nhóc hai câu.

      Qua lát, thấy bóng dáng mặt trời đâu, Hân Hân kéo Chu Diễm chạy .

      Chu Diễm còn tưởng nhóc muốn chạy đâu chơi, ai ngờ Hân Hân lại mang tới chỗ hồ nước,

      Chu Diễm: “Em muốn bơi à?”

      Hân Hân ngạc nhiên: “Chị Bạch, chị thông minh quá.”

      Chu Diễm: “ phải lại muốn dạy chị bơi đấy chứ?”

      Hân Hân thán phục: “Sao chị biết thế! Chị biết xem bói à?”

      Chu Diễm xoa đầu nhóc, buồn cười : “Tìm bể bơi , an toàn hơn.”

      cần, chỗ này có thể xuống nước được, nước nông lắm, ban ngày còn có các chú trông coi, có thể bơi miễn phí!”

      Chu Diễm nghe hiểu ra đây là phúc lợi chính phủ cung cấp cho người dân.

      “Vậy em bơi , chị ở cùng với em.”

      “Em dạy chị bơi.”

      Chu Diễm giải thích: “Em là trẻ con, mặc như vậy có thể bơi được, chị là người lớn, mặc vậy xuống rất khó coi.”

      “Trời tối rồi, có ai nhìn đâu! Chị xem bên kia cũng có mấy dì bơi với các bạn .”

      Chu Diễm vẫn lắc đầu, để cho Hân Hân bơi mình.

      Quả nhiên nước rất nông, Hân Hân vẫy tay với , Chu Diễm : “Em bơi lát thôi.”

      Hân Hân ngụp vào trong nước.

      Hồ nước miễn phí, thời gian vẫn còn sớm, số lượng trai đến bơi lội hề ít, đến bảy rưỡi, đám người dần dần rời , Chu Diễm mới từ từ xuống nước.

      Hân Hân nổi lên mặt nước, giống như cá bơi đến trước mặt : “Chị Bạch, chị đừng sợ, chỉ cần bơi ra giữa chết đuối được đâu.”

      “…” Chu Diễm , “Cám ơn em an ủi chị.”

      Chu Diễm xuống nước, mực nước còn chưa đến ngực .

      ***

      Cả người Lý Chính đầy mồ hôi, cởi áo T-shirt ra, thả tay xuống sông, rửa mặt, ngồi lên thùng hàng, lấy điếu thuốc ra hút.

      Hút được lát, chú Lưu từ xa gọi : “Sao bọn Hân Hân còn chưa về?”

      “Còn sớm mà.”

      “Ngày mai cậu chuyển xong hàng có luôn chưa?”

      “Xem tình hình .”

      “Ngày mai tôi còn hẹn với ông bạn cũ, buổi tới mới được.”

      “Uhm.” Lý Chính dập thuốc, đứng lên, “Chú về nghỉ , cháu đón họ.”

      Tối nay nhìn thấy trăng, Lý Chính theo đèn đường, từ từ tới hồ nước, từ xa nghe thấy tiếng trẻ con hét ầm lên.

      “Chị ngốc quá, cánh tay cứ như vậy là được. Người nổi lên, chị yên tâm. Aiz, sao chị lại uống nước hồ thế, lúc bơi người ta tiểu vào đấy! —— Ơ này, sao chị còn uống nữa!”

      “Chị Bạch, em phát điên với chị mất.”

      Trong mũi Chu Diễm đều là nước, vung tay ra lời, hai chân buông lỏng cố sức bước lên bờ, quyết định bao giờ học bơi nữa, tay vừa chạm vào bãi cỏ, đôi dép lê to xuất trước mặt .

      Chu Diễm ngẩng đầu lên.

      “Hân Hân, tự bơi , để chú dạy.”

      “Chú Lý tới rồi, em mặc kệ chị!” Hân Hân hoan hô, ngụp hơi bơi rất xa, chơi với hai cậu bạn vừa mới quen.

      Lý Chính ngồi xổm mặt đất, cười như cười: “Có học nữa ?”

      Chu Diễm ho mấy tiếng, bằng giọng mũi: “ học đâu.”

      sang bên cạnh, Lý Chính đỡ lại.

      tháo dép lê ra, cởi áo, xuống nước, giữ chặt người muốn nhân cơ hội bò lên bờ, : “Tiền đồ! Lại đây!”

      Chu Diễm bị kéo qua, nước cao tới ngực , Lý Chính nhấc chân của lên, Chu Diễm vỗ nước hai cái, lại uống vào ngụm, “Lý Chính!”

      “Lần trước dạy em như thế nào, nhanh như vậy quên rồi?” Lý Chính đặt tay Chu Diễm lên vai mình, “Coi như miếng gỗ nổi, đạp chân .”

      Chu Diễm hít thở sâu, chỉ cảm thấy làn da dưới tay vừa dày vừa phỏng, đạp chân, được Lý Chính mang theo bơi về phía trước, cẩn thận uống mấy ngụm nước Lý Chính lại kéo lên, ôm để cho nghỉ lát, sau đó lại tiếp tục.

      Chu Diễm có thiên phú bơi lội, chân tay chịu phối hợp, mất mội nửa sức lực mới có thể vịn Lý Chính bơi, thử buông ra: “Đúng rồi, thử bỏ tay ra xem sao?”

      Tay Chu Diễm xiết chặt cánh tay .

      Lý Chính rút tay ra: “Thử xem nào.”

      Chu Diễm bỏ cả hai tay ra, cả người lại nhào xuống nước.

      “Ầm” tiếng, Lý Chính kéo lên.

      Chu Diễm sặc nước: “ được.”

      “Vô dụng.”

      Lý Chính ôm tựa vào bờ, toàn bộ sức nặng của Chu Diễm đều đồn hết lên người .

      Gió đêm khẽ thổi, hương cỏ nhàng, đầu có trăng sáng, đèn đường cách đây hơi xa, bốn phía mờ tối, xa xa còn có tiếng người cười đùa ầm ĩ.

      Chu Diễm tựa vào bờ, sau lưng là xi măng lạnh buốt, lau nước mặt, thở hổn hển, cúi đầu: “Lên thôi.”

      Lý Chính chống tay vào bờ, vây vào trong lòng.

      Tóc ướt sũng, búi tóc đầu lỏng lẻo, Lý Chính nắm dây buộc tóc, nhàng kéo xuống, mái tóc aarm ướt rũ xuống bờ vai Chu Diễm như thác nước

      Lý Chính vén tóc ra sau cho : “Trước đó đọc thơ gì vậy?”

      “Cái gì?”

      “Cái gì mà bầu trời tròn che lên biển rộng.”

      “Thơ nhớ nhà.”

      “Chẳng ra gì.”

      Chu Diễm: “Cái này giống thơ cổ.”

      Lý Chính hừ tiếng, từ chối cho ý kiến

      Chu Diễm: “Quần áo của ở phía này.”

      “Ừ, ở bên kia.”

      “Vậy sang đó .”

      Lý Chính im lặng, tay khẽ dịch chuyển sau cổ , hỏi: “ qua?”

      “Ừ.”

      “Em biết bơi sao?”

      Chu Diễm: “Có thể ít.”

      “Ôi…” Lý Chính cười, cúi đầu hôn cái: “Nên khen em sao?”

      Chu Diễm quay đầu , hai tay thể duỗi ra, chỉ có thể dùng sức kéo vạt áo T-shirt dưới nước

      Lý Chính chen vào giữa hai chân , nâng mông lên, ôm lấy , kéo vào trong lòng mình, Chu Diễm thả áo ra, ôm lấy bờ vai .

      ngã ra phía sau, mái tóc đen rủ xuống đầy đất, Lý Chính giữ chặt , hôn lên

      Mấy người lớn và trẻ còn vui đùa ầm ĩ trong hồ, tiếng cười phiêu đãng mặt nước.

      Buổi tối mùa hè là thời điểm thích hợp nhất để ngâm mình trong nước, tẩy nóng bức ban ngày.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26:

      Edit: hongheechan

      Beta: Ciao

      mặt xi măng khô ráo, xuất vũng nước đọng.

      Chu Diễm ngồi dưới đất, cúi đầu vặn quần áo người, nước giống như dòng suối , chảy về phía mặt đất, cuối cùng chỉ còn chảy tí tách. Áo phông ướt dính sát vào cơ thể, nhàng kéo ra, đột nhiên lưng có ngón tay dán tới, từ từ sờ từ trái qua phải.

      Chu Diễm nhanh chóng hạ lưng xuống.

      Lý Chính nằm mặt đất, tay gối sau ót, tay nhàng vạch lên, hỏi: "Mới vừa rồi làm em đau sao?"

      " có."

      Mặt đất cứng rắn, đoán chừng phía sau lưng bị ra sợi dây đỏ, tóc dài, che ở hơn phân nửa lưng, thấy được. Lý Chính nắm được nhúm tóc dài của , nhìn chằm chằm , quét từ đầu đến cuối, nhìn thẳng mặt.

      "Tin tức khí tượng còn có bão."

      "Ừ, sao vậy?" Lý Chính .

      "Thuyền kia vẫn còn mở sao?"

      "Mở, ngày mai ."

      "Chú Lưu với bọn họ đâu?"

      "Bọn họ cũng , nhưng là trở về."

      "Điểm cuối cùng của là đâu thế?"

      Người hỏi vẫn cong người, tay Lý Chính xuống phía dưới, dừng lại chút ở bên hông của , đỡ lên, ngồi dậy.

      Chu Diễm rụt eo.

      Lý Chính ôm , tròng mắt hạ xuống nhìn gò má , : " Khánh Châu, em cần qua chỗ nào à?"

      Chu Diễm : " qua Lưỡng Hồi."

      " làm cái gì?"

      "Chơi."

      Lý Chính cười: "Em cũng chơi sao?"

      ". . . . . . Làm sao em lại biết chơi?"

      "Khánh Châu có cái gì tốt để chơi, thành phố Tứ Tuyến. . . . . . bên kia lại có khu vui chơi, có qua ?"

      Chu Diễm lắc đầu: "Nhiều năm trước em với cha rồi, quê người đồng nghiệp của ông ở đó, cho nên mang em chơi. . . . . ." Giọng của Chu Diễm thấp xuống chút, ngừng lại rồi mới tiếp, "Khi đó khu vui chơi còn chưa xây dựng đâu."

      "Xem ra đúng là em qua."

      " dối cái này có lợi gì chứ." Chu Diễm động đầu ngón chân cái, , " được chưa? Hân Hân muốn chơi đến điên rồi."

      Lý Chính : "Em cứ ngồi trước, lấy quần áo."

      "Cùng ."

      Lý Chính vỗ xuống vai của : "Ngồi."

      xong, Lý Chính đứng lên, nhảy vào trong nước, mũi tên giống như vạch về phía trước.

      Hai vai dài rộng, cánh tay tráng kiện dễ dàng rẽ nước, màu da được phơi nắng hứng gió, bắp thịt quanh năm kéo dây thừng, người đàn ông ở trong hồ bơi lội giống với trước khi tới nơi này.

      Chu Diễm nhìn người trong hồ dần dần xa, cắn đôi môi, giơ tay lên, ngón trỏ nhàng xoa xoa cánh môi, hình như hơi thở của người đó vẫn còn lưu lại, đầu lưỡi có hơi tê dại.

      Chu Diễm cảm thấy nóng, quạt mấy cái.

      Lý Chính ra khỏi mặt nước, dẫm lên sân cỏ, mang dép, trong lúc cấp bách Hân Hân đánh được cá, lội tới hỏi: "Chú Lý, phải về rồi sao?"

      Lý Chính : "Chưa trở về, cháu tiếp tục chơi, chú ý an toàn."

      "Ồ!" Hân Hân hoan hô.

      Chu Diễm đợi trong chốc lát, nhìn thấy cái bóng chậm rãi tới từ ven đường.

      Lý Chính đặt đôi giày xăng-̣đan màu trắng đất, nắm áo phông, vừa lau nước người, vừa : "Ngồi lát nữa."

      "Mấy giờ rồi?"

      Lý Chính : "Còn sớm."

      Chu Diễm đưa chân vào trong nước rửa chút, Lý Chính ngồi xuống bên cạnh .

      Chu Diễm : "Lúc nãy hình như em nghe thấy Hân Hân chuyện?"

      Lý Chính ném áo phông bẩn sang bên cạnh, : " chơi rồi, trở về gọi nó."

      "À. Đúng rồi, mấy giờ ngày mai lên đường?"

      "Để trang hoàng xong. . . . . . Đến lúc đó rồi xem."

      "Vậy buổi sáng ngày mai em ra ngoài chút."

      Lý Chính nhìn về phía : " chỗ nào?"

      "Nghe phụ cận có hầm trú , Hân Hân cũng muốn ."

      Lý Chính "Ừ" tiếng.

      Chu Diễm hỏi: “Đây buộc tóc của em đâu?”

      Lý Chính sờ soạng hai cái đất, lại quét vòng, : " có, có thể rơi trong hồ rồi."

      ". . . . . . Thôi."

      có việc gì, Lý Chính lấy cái bật lửa ra, bật mấy cái, nhìn xung quanh, lại đứng lên, về phía sau.

      Chu Diễm quay đầu lại, nhìn thấy rút nắm cỏ thảm cỏ cách đó xa, lại trở lại ngồi xuống. Chu Diễm nhìn, bên trong có cỏ đuôi chó và bông hoa dại biết tên.

      Lý Chính lười biếng ngồi, cúi đầu quấn mấy cây cỏ cùng chỗ, điểm bật lửa, đốt đốt cái đuôi, sau khi quấn mấy cây, lại cột những cây cỏ này vào cỏ đuôi chó, nơi xù xì hoặc dư thừa, dùng bật lửa đốt.

      Chu Diễm định giúp đỡ, lắc đầu bàn chân ở trong hồ, sau lát, người bên dùng ngón tay chải lên tóc của , nối lại thành vòng, quấn cỏ lên.

      "Được rồi."

      Chu Diễm sờ sờ, vòng đan rất rắn chắc, hình như còn mò tới đóa hoa .

      Chu Diễm hỏi: "Có hoa sao?"

      "Ừ."

      "Hoa gì đó?"

      " biết, màu trắng."

      Chu Diễm tò mò, vừa sờ hoa sau đầu, lại lắc chân ở trong nước.

      Lý Chính cử động bả vai lần, xương vang lên rắc rắc rắc rắc hai cái, cánh tay chống đất, lui về phía sau nằm, nhìn đầu ngón tay út kia đẩy tới đẩy lui ở nơi đó, sắp gẩy hoa dại xuống, cười tiếng, bắt được tay của : "Động vào tóc nữa là bỏ đó."

      Gió nóng thổi chút, trong khí có mới có mưa xuân có vị bùn đất đặc chưng, thổi đến khiến người ta mơ màng muốn say.

      Hồi lâu, Lý Chính liếc nhìn quần áo khô người Chu Diễm, : " thôi."

      "Ừ."

      Hai tay vẫn nắm lấy, cho đến khi Hân Hân trở về, mới buông ra.

      Hôm nay Hân Hân chơi đến hết sức, đường trở về rất sôi nổi, chạy hai bước lên trước, rồi bộ, lớn tiếng: "Chú Lý, sao chú lại mặc áo!"

      Lý Chính đảo áo phông trong tay qua trước mũi bé, Hân Hân khoa trương che nửa gương mặt: "Thúi chết á..., toàn mùi mồ hôi!"

      Lý Chính dứt khoát đưa áo phông đến đầu , : "Cầm giùm chú."

      Hân Hân kéo xuống, ghét bỏ khẽ ném đến đằng trước, quay người bỏ chạy, cười khanh khách: "Mới cần, thúi chết!"

      Lý Chính cười cầm áo vắt lên vai, chậm lại, hai cái bóng dưới chân trước sau, thỉnh thoảng chồng lên.

      **

      Trở lại thuyền, Chu Diễm tắm rửa trước, vừa mới chuẩn bị cởi quần áo, tay ngừng lại, trở lại trước gương, nhìn phía dưới.

      Đèn phòng vệ sinh luôn sáng yếu, ánh sáng mờ mờ, giữa tóc đen xen lẫn màu xanh lá cây nhàn nhạt, màu xanh lá cây có đóa hoa màu trắng tinh năm cánh mở ra, đóa rất , chỉ to bằng móng tay .

      Chu Diễm lẳng lặng nhìn mình trong gương.

      Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lý Chính : "Xong rồi sao?"

      "Ừ." Chu Diễm xõa đầu tóc ướt, bưng chậu nước rửa mặt , "Em phơi quần áo."

      " ."

      Mới vừa có người tắm rửa qua, trong phòng vệ sinh vẫn còn mùi sữa tắm thơm ngát.

      Cả dầu gội đầu và sữa tắm giá rẻ đều còn dư lại gần nửa, Lý Chính vừa đứng trong bồn tắm, vừa xả nước, vừa chen lách, bôi lung tung đầu người, bọt chảy vào mắt, quay về phía nước rửa trôi, lúc mở ra mơ hồ nhìn thấy nấm khung cửa sổ.

      đụng cái, đúng là.

      Trước đây lâu sau khi quét dọn vệ sinh, có nấm, thời gian mới có vài ngày, lại mọc ra rồi, sinh mệnh loài nấm tràn đầy lực như thế. Lý Chính suy nghĩ chút, vẫn là nhổ những thứ này xuống, thẳng tay ném ra cửa sổ.

      Ba phút tắm xong như cũ, thuận tiện vo vo quần áo ở trong nước, lúc ra, Chu Diễm còn chưa vào nhà, mở cửa chính ra vừa nhìn, đứng ở boong thuyền nhìn trời, bên cạnh là cọc treo đồ.

      Lý Chính ra ngoài, : "Nhìn cái gì vậy?"

      Chu Diễm quay đầu lại, "Trời có thể mưa hay ?"

      " nhất định."

      "Phải thu quần áo kia vào."

      Lý Chính giũ mở quần áo ướt sũng, phơi lên : "Đứng hồi lâu chỉ là nghĩ có nên thu quần áo hay sao? Ướt để cho nó ướt, mặt trời xuất xong rồi."

      Chu Diễm gì với người đàn ông tuỳ tiện này, "Nếu dính mưa phải giặt lại lần nữa."

      "Phiền toái hay phiền toái?"

      " giặt quần áo mất mấy phút?"

      Lý Chính nhíu mày: " phút?"

      "Thu quần áo bao nhiêu thời gian?"

      Lý Chính cười cười: "Mấy giây."

      Chu Diễm : "Chuyện là nhiều nhất phút, có gì mà phiền chứ? Hoặc là phơi ở bên trong, hoặc là giặt lần nữa, còn là lựa chọn hai hướng. Nghe em cất vào, còn có thể tiết kiệm được năm mươi giây."

      Lý Chính đỡ cọc treo đồ cười to, Chu Diễm sợ hết hồn, nóng mặt lên, "Có gì đáng cười chứ. . . . . ."

      Lý Chính nắm vai của , kéo tới, hôn cái miệng của , cười : "Tài ăn này, nên làm giáo ."

      Đầu Chu Diễm hơi cúi thấp xuống.

      Phơi quần áo vào trong, rồi tắt đèn.

      Chu Diễm nằm ở giường, ấn di động, thời gian vẫn còn sớm. ngây ngẩn hồi, trước khi màn hình điện thoại tay tối , lại ấn cái, tay sờ sờ lên bàn đọc sách, chỉ chốc lát sau, mò tới.

      Vòng cỏ đặt lên màn hình, giống như là phát quang, ánh sáng còn chiếu lên bông hoa to bằng móng tay, Chu Diễm lùa nó, trong lòng yên lặng đếm, , hai cánh, ba cánh, bốn cánh, năm cánh, ánh sáng nhanh chóng tắt, lại ấn mở khóa, gió từ ngoài cửa sổ thổi, đưa vào vài giọt mưa bụi.

      Bên ngoài Lý Chính tựa vào đầu giường, thuận tay đóng cửa sổ dưới, đóng xong rồi, quét mắt về phía phòng sau lưng, chờ nghe thấy tiếng đóng cửa sổ, mới dựa vào lại lần nữa, vẫn ngồi đến sau nửa đêm, mới buồn ngủ, hai mắt mơ hồ nhắm nghiền.

      Mưa rơi bao lâu, ngày hôm sau, khí vẫn nóng bức như cũ.

      Chu Diễm mang theo Hân Hân ngồi lên xe buýt, sau khi xuống xe bộ bảy tám phút, đến hầm trú . Bảy giờ rưỡi hầm trú mới mở ra cho người ngoài, họ tới sớm, bên trong chỉ có hai, ba ông lão.

      Ngồi lát, người dần dần nhiều lên, phần lớn đều là người già mang theo trẻ con tới đây, tiếng ầm ĩ lớn dần.

      Người già đánh cờ chuyện phiếm, chú ý trẻ con được, bọn thiếu chút nữa xốc cả động lên, mấy người lớn tuổi mang theo trẻ con tới khó tránh khỏi oán trách.

      đứa trẻ mệt rã rời, úp mặt mặt bàn ngủ ôm lấy cánh tay mình, người thân nó và người bên : "Tôi trở về lấy tấm thảm, giúp ta nhìn chút."

      Mới vừa xong, bên cạnh đột nhiên đưa tới tấm thảm, trẻ : "Có muốn thuê thảm ? giờ hai khối."

      lại xe buýt mất bốn khối, đứa bé ngủ nhiều nhất canh giờ, thuê thảm có lời.

      Chu Diễm nhận lấy hai khối, lại hỏi phụ huynh mắng đứa trẻ bên cạnh: "Muốn coi đứa bé ? Trước giữa trưa năm khối tiền, tôi còn có thể kể chuyện xưa cho đứa bé, dạy ghép vần và ngữ."

      Chu Diễm bày sách giáo khoa tiếng với thư thông báo trúng tuyển đại học ra trước mặt đối phương.

      Chỉ chốc lát sau, bàn Chu Diễm có mười đứa trẻ vây quanh.

      **

      bến tàu, Lý Chính làm đến giữa trưa, mồ hôi rơi như mưa, nhấc áo lên lau mặt, lau cổ xuống chút nữa, tiếp được điếu thuốc chú Lưu ném tới, ngậm : " khác lắm."

      "Vậy hai người ăn cơm chưa?"

      Lý Chính liếc nhìn mặt trời đỉnh đầu, "Ừ, nếu nhanh lên chút, kịp rồi."

      Chú Lưu : "Sao họ nửa ngày như vậy, còn chưa trở lại?"

      "Sắp rồi." Lý Chính quay đầu lại, nhìn về nơi xa, chỉ chốc lát sau, lại dùng áo xoa xoa cổ, , "Về rồi."

      Từ xa đến gần, lớn dần dần tới dưới ánh mặt trời.

      Hân Hân chay như bay đến trong ngực chú Lưu, gọi: "Ba!"

      Chú Lưu cười ôm lấy , sờ sờ trán , "Chơi đến tất cả đều là mồ hôi, ba thấy hai ngày này con muốn chơi đến điên rồi!"

      Lý Chính đứng tại chỗ động, đám người đến gần, để thuốc lá xuống, hạ tàn thuốc xuống chỉ chỉ túi ny lon tay , : "Hai cái thảm đều mang sao?"

      ". . . . . . Ừ."

      Lý Chính cong khóe miệng lên, "Kiếm được bao nhiêu?"

      Chu Diễm : "Hơn bảy mươi khối."

      Lý Chính ngậm thuốc lá lại, lắc đầu cái: " trách được bè lũ bán thuốc chuyên tìm người già."

      Chu Diễm ngẩng cổ lên, liếc cái, Lý Chính cười tiếng, vỗ xuống đầu của .

      Cơm trưa vẫn ăn ở trong tiệm ăn chủ thuyền thường lui tới như cũ, Tiểu Lý và vợ cũng ở đây, mấy người ngồi cái bàn lớn.

      Chú Lưu nhìn Chu Diễm vùi đầu ăn cơm gắp thịt, cười : "Chú còn sợ cháu thích ăn thịt, lúc thuyền chỉ ăn mấy gắp như vậy, tiệm cơm này làm thịt kho đặc biệt ngon sao?"

      Chú Lưu gắp miếng, nhai : "Cũng bình thường thôi."

      Chu Diễm cười cười, lại gắp tôm lên, ăn xả láng.

      Lý Chính quét trong chén cơm, tranh thủ nhìn cái, khẽ cười tiếng.

      Lúc ăn đến khí thế ngất trời đột nhiên chiếc xe hơi dừng lại ở cửa, thân xe bóng loáng tỏa sáng, hợp với tiệm cơm chật chội mộc mạc.

      Người trong bước xe xuống, cả người ăn mặc thoải mái, mang cặp kính mát, vào tiệm cơm, khẽ tháo mắt kính, cười với bàn Chú Lưu: "Tôi đoán nếu còn chưa tới Khánh Châu, vậy nhất định còn ở lại chỗ này!"

      xong, nhìn thấy Chu Diễm bưng chén cơm, hình như có chút kinh ngạc, nhướng nhướng mày, "Tiểu mỹ nữ, cũng ở đây sao?"

      Lâm Thái cà lơ phất phơ cười tiếng.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27

      Edit: Sakura Trang

      Beta: Ciao

      Cái bàn lớn còn chỗ trống, Lâm Thái cũng khách khí, kéo cái ghế đến, ngồi vào giữa chú Lưu và Lý Chính .

      "Ôi chao, thức ăn cũng tệ nhỉ!" Lâm Thái chia thuốc là cho mấy người đàn ông bàn, chia đến Tiểu Lý, , "Khuôn mặt mới hả, xưng hô như thế nào?"

      Chú Lưu : "Đây là người mới thuyền của chú, Tiểu Lý và vợ của cậu ấy. Tiểu Lí, đây là Lâm Thái, bạn Lý Chính!"

      Chào tiếng, Lâm Thái : "Chú Lưu thuê được người nhanh vậy, sao chú sớm để cháu tới làm cho chú!"

      Chú Lưu cười đùa: "Chú vẫn chờ cháu cầm chứng minh thư đến, chứng minh thư của cháu đâu?"

      "Là chú đấy nhé, đừng để lúc cháu cầm chứng minh thư đến chú lại ăn quịt!" Lâm Thái vừa quay đầu, lại rút điếu thuốc, đưa cho vẫn thành ăn cơm, "Tiểu mỹ nữ, có hút ?"

      Chu Diễm sững sờ, lắc đầu, khách sáo cười tiếng.

      Lý Chính híp mắt đốt thuốc, : "Đừng nhảm. Làm sao đến lại gọi điện thoại?"

      "Thuận đường qua, dù sao sắp ăn cơm, cũng là may nên gặp được." Lâm Thái cầm thuốc lá lại ném cho Lý Chính, đập vai , "Duyên phận thể bỏ, đây phải là muốn chúng ta gặp nhau sao? Này, mặt của cậu bị sao vậy? Bị người đánh?"

      Lý Chính mặc kệ , vùng vai ra, gọi nhân viên phục vụ: "Thêm bộ bát đũa, rồi xuất cơm năm đồng!" Còn tiếp, "Khách sạn của cậu đóng cửa rồi hả ?"

      " bậy! Buôn bán vẫn tốt lắm! Tại sao thể nghe dược câu khen ngợi từ trong miệng cậu?"

      Nhân viên phục vụ đưa cơm đến, lâm thái ước lượng chiếc đũa : "Chỉ ăn cơm thôi à? Sao có rượu vậy?"

      Lý Chính : "Cửa xe kia phải của cậu?"

      "Cậu đừng định giảng cái gì tuân kỷ pháp luật với tôi?" Lâm thái múc cơm, nhẹt miếng to vào trong miệng, chỉ vào Chu Diễm , "Chú Lưu, chú còn bảo ấy phải con chú? Lần trước cũng ở thuyền mà."

      " vớ vẩn gì đó, ấy em là Lý Chính, cậu phải biết à?"

      Lâm thái nhìn về phía Lý Chính, cười : "Em cậu --?"

      "Chu Diễm." Lý Chính vẩy tro thuốc lá xuống dưới, lại với Chu Diễm, "Còn đây, Lâm Thái."

      "Em của Chính, lần đầu tiên gặp mặt, chào em!" Lâm thái cười đùa vươn tay.

      Chu Diễm nhìn Lý Chính, để đũa xuống, nắm lấy tay , "Chào ."

      Lý Chính lại lấy thêm bát cơm, nhìn thấy trong bát Chu Diễm vẫn còn thừa ít, đặt nồi cơm bên cạnh, chuyển sang chỗ khác, vừa ăn vừa hỏi Lâm Thái: "Câu định đâu vậy?"

      "Khánh Châu. Tôi thấy cậu mà đến đó với cái tốc độ này, thuốc của tôi có lẽ hết hạn rồi."

      Lý Chính : "Lát nữa đưa cho cậu."

      Bát cơm , Chu Diễm ăn sạch trong bát, lại thêm muôi cơm, nhìn thấy dáng vẻ của vợ Tiểu Lý muốn thêm cơm, đưa nồi cơm cho người ta, Hân Hân chịu ngồi yên, chạy đến quấn lấy Chu Diễm.

      Chu Diễm ăn xong rồi, với Lý Chính: "Em đưa Hân Hân về trước?"

      " ." Lý Chính trả lời.

      Ánh mắt của Lâm Thái nhìn theo lớn ra khách sạn, thu hồi lại, dừng mấy giây, mới lần nữa tiếp. Mấy người chú Lưu cũng phối hợp chuyện phiếm, Lâm Thái gắp miếng đậu đũa, : "Đậu đũa này rất non. Cái người này là em từ trời rớt xuống hả, tại sao trước kia chưa từng nghe qua?"

      "Cậu nhàn rỗi quá sao?" Lý Chính mặn nhạt hỏi.

      Lâm Thái cười tiếng: "Hỏi tiếng cũng được sao?"

      "Hỏi cái gì mà hỏi, tôi ngay bây giờ, cậu có hay ?"

      "Tôi lái xe, chắc là đến sớm hơn cậu."

      **

      Bên kia Chu Diễm quay lại thuyền, trước tiên đem hai cái chăn giặt ra ngoài, đem phơi nhân lúc có ánh mặt trời, nửa ngày là có thể hong khô.

      Hân Hân xoay quanh bên chân , : "Chị Bạch, em sắp phải học tiểu học rồi!"

      Chu Diễm cười : "Vậy sao, vậy em phải nghe cha mình, học đánh vần nhanh lên."

      Hân Hân than thở: "Tại sao phải học? Em muốn học."

      Chu Diễm hỏi: "Tại sao muốn học?"

      "Vậy thể chơi nữa..., em còn chưa học xong ghép vần."

      Chu Diễm vung vung tấm chăn, : "Rất nhiều người muốn học cũng có cơ hội, em có thể được học rất tốt biết ?"

      Hân Hân hiểu: "Tại sao có cơ hội?"

      " có tiền, rất nghèo."

      "Nhưng ba lên tiểu học cần đóng học phí mà!"

      "Học thêm sách giáo khoa cũng cần tiền, mọi thứ có đơn giản như vậy."

      Hân Hân nghe hiểu, chu miệng lên : "Nếu chị là giáo viên của em tốt rồi!"

      "Chờ em tốt nghiệp tiểu học, chừng chị có thể làm giáo viên của em đó."

      Hân Hân giơ đầu ngón tay đếm chút: "... Hai... Ba... Vậy cần bao lâu chứ?"

      Chu Diễm chỉ chỉ bả vai mình: "Chờ lúc em cao bằng từng này."

      Hân Hân suy sụp cúi mặt: "Trời, vậy rất lâu đó."

      boong thuyền bịch tiếng, người nhảy xuống, "Cái gì lâu vậy?"

      Lâm Thái đeo kính râm tới, Hân Hân quen ta, núp vào cạnh chân Chu Diễm.

      Lâm Thái cười : "Biết chú Lý của cháu, lại chịu nhận chú! , ba cháu gọi cháu đấy!"

      Hân Hân vừa nhìn, người bờ vẫy tay với bé, bé nhanh chân chạy vội tới, Chu Diễm kêu: "Chậm chút, cẩn thận ngã!"

      Lâm Thái nhoẻn miệng cười, quan sát Chu Diễm, Chu Diễm hỏi ta: "Lý Chính đâu rồi?"

      "Bị người gọi , bàn chuyện hàng hóa." Lâm Thái vào trong khoang thuyền, "Thuốc kia của tôi đâu? Lý Chính biết để chỗ nào."

      Chu Diễm vỗ vỗ hai cái lên tấm chăn, vào theo : "Tôi lấy cho ."

      đến trước tủ treo quần áo, mở cửa tủ ra, lấy ra từ bên trong túi ni lon.

      Lâm Thái quan sát khoang thuyền, tới bên giường, gõ cửa sổ, : "Đều thay mới đúng ?"

      Chu Diễm : "Ừ, thay mới."

      Lâm Thái lại vào bên trong phòng ngủ, Chu Diễm theo bản năng muốn gọi ta, há miệng, lập tức lại ngậm lại.

      Lâm thái vịn vào cánh cửa, nhìn quanh vòng.

      Sáng sủa sạch , bàn đọc sách mốc meo cũng được dọn dẹp gọn gàng, phía còn xếp chồng sách vở, bên cạnh bày cặp sách hình con thuyền.

      Lâm thái đến gần mấy bước, nhìn sách giáo khoa bàn, hỏi: "Đều là sách của ?"

      ".... Ừ."

      "Vẫn còn học đại học hả? Năm mấy rồi?"

      ". . . . . . Năm ba rồi."

      Lâm thái ngẩng đầu quan sát, : "Số tiền kia cũng để sửa chữa thuyền hả?"

      Chu Diễm có đáp, đem trong tay túi ny lon đưa cho : " nhiều, thuốc của ."

      " là... Đây gọi là gì, sĩ biệt tam nhật quát mục trương khán*? Kỳ lạ mà!" Lâm Thái cảm thán câu, nhận lấy, hỏi, "Này, có quan hệ gì với Lý Chính? Tại sao tôi chưa từng nghe về ?"
      *sĩ biệt tam nhật quát mục trương khán: ba ngày gặp mà phải nhìn với cặp mắt khác, câu thời Tam quốc, ý chỉ tiến bộ

      Chu Diễm : " ta là chú họ hàng xa của tôi."

      Lâm thái suy nghĩ chút: "Vậy là gọi cậu ta bằng chú hay bác"

      Chu Diễm: "...."

      Lâm thái bị chính mình chọc cười, mở túi nilong trong tay tùy tiện liếc nhìn , "Ah" : "Dùng qua?"

      Cầm lên hộp thuốc, nắp hộp giấy ràng từng bị mở.

      Chu Diễm có chút lúng túng: "Tôi và Lý Chính đều dùng qua chút. . . . . ."

      Lâm Thái nhìn chằm chằm : "Các bị làm sao mà phải dùng thuốc này?"

      "Bị thương . . . . . ."

      Lâm Thái , nhìn lần từ xuống dưới, lúc lâu, cười lẩm bẩm: "Tiền của mình cầm cho người khác, tiền lắp thiết bị lại vay... Chỉ có cậu ta thôi!"

      Chu Diễm hiểu: "Cái gì?"

      Lâm thái : " phải biết?... đường theo cậu ta, biết người cậu ta mang theo tiền?"

      "Biết."

      Lâm thái nhìn Chu Diễm lát, kết luận câu: "Xem ra cũng chỉ biết chút như vậy."

      Chu Diễm nhíu nhíu mày.

      "Còn chưa lấy được sao?"

      Tiếng bước chân truyền đến, có người vào nhà.

      Lâm Thái giơ túi ny lon lên ra: "Được rồi, vậy tôi trước, hẹn gặp ở Khánh Châu."

      Lý Chính vỗ xuống lưng của , "Ừ."

      **

      Vào lúc giữa trưa, thuyền hàng rời khỏi bến tàu, Lý Chính lái thuyền, Chu Diễm ở trong phòng ngủ đọc sách.

      Đọ cao cái ghế phụ hợp, dựa lưng cũng thoải mái, Chu Diễm sờ sờ bóng loáng góc cạnh , trong miệng yên lặng đọc từ tiếng , hơn tiếng, ra ngoài rót cốc nước, ra cửa, về phía buồng lái.

      Lý Chính áo T-shirt người, lấy khăn lau mồ hôi, nghe tiếng bước chân, liếc nhìn về phía cửa khoang, : "Nóng?"

      "Nóng, dùng nước ấm đỡ khát hơn."

      Lý Chính cầm lấy, uống hết hơi, trả lại cốc tráng men.

      Chu Diễm : "Em lấy quạt điện đến nhé?"

      "Ổ điện chỗ này hỏng rồi."

      Chu Diễm: ". . . . . ."

      Lý Chính cười cười: "Ở trong phòng làm gì?"

      "Đọc sách."

      "Mang chăn vào trong , chắc trời sắp mưa."

      "Ừ, em biết rồi." Dừng chút, muốn lại thôi.

      Lý Chính liếc cái, hỏi: "Sao vậy?"

      Chu Diễm lắc đầu cái: " có gì. Còn muốn uống nước ?"

      "Đủ rồi."

      Chu Diễm cầm cốc tráng men ra ngoài.

      Cửa đóng lại, Lý Chính nghiêng đầu nhìn lát mới quay lại.

      Trời tối đen, Lý Chính dừng thuyền.

      thuyền chở đầy hàng, thể cập bến, tối nay lại phải ở sông. Chu Diễm nấu canh bí đao hầm với chân giò hun khói, đĩa rau cải xàothịt khô, bưng lên bàn, kêu Lý Chính ăn cơm.

      Lý Chính từ trong phòng vệ sinh lau mặt ra ngoài, vứt khăn lông lên bàn cơm, : "Còn có dưa hấu nữa, ở đâu ra vậy?"

      "Lúc trước bên ngoài khách sạn có chiếc xe hàng bán dưa hấu, năm xu nửa cân."

      Lý Chính cầm miếng lên nếm thử: "Tạm được."

      "Lúc mua em thử rồi."

      Chỉ lát sau cơm nước xong, Lý Chính lại trở về lái thuyền, Chu Diễm dọn dẹp bàn cơm, rửa chén, vừa định tắm rửa, Lý Chính lại quay lại.

      "Tới đây." Lý Chính đẩy cửa ra .

      Chu Diễm hỏi: "Sao vậy?"

      Lý Chính vẫy tay: "Đến đây"

      Chu Diễm theo ra ngoài.

      Lý Chính vịn cái thang, leo lên nóc thuyền, ngồi xổm xuống giơ tay, : "Lên ."

      Chu Diễm leo lên bị kéo lên.

      nóc thuyền để túi ny lon, Lý Chính tới, từ bên trong túi lấy ra hộp đồ, đặt ờ góc của nóc thuyền, lấy ra cái bật lửa, vừa thả ra, vẫy tay với Chu Diễm: "Đứng đó."

      Chu Diễm đứng xa xa .

      Lý Chính nhóm lửa lên, đứng dậy tới bên cạnh của Chu Diễm, Chu Diễm nhìn , qua mấy giây, "Phanh" tiếng, bầu trời được thắp sáng.

      Chu Diễm ngẩng đầu.

      Sáng lạng chói mắt, bầu trời đêm pháo hoa dần dần to lên, lại từ từ biến mất, giống như là đánh thức cái ban đêm nóng bức này, ngay sau đó, lại "Phanh" tiếng, đóa hoa kia chiếu sáng cả sông Trường Giang.

      Chu Diễm ngẩng đầu, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên, hỏi: "Ở đâu ra cái này vậy?"

      "Sáng sớm hôm qua người thợ sửa đưa, nhà bọn họ mở cửa hàng bán pháo hoa, giá tiền hình như cao hơn so với việc sửa sang của , có tính tiền, ông ta ngượng ngùng. Mấy ngày nay tôi thấy trời mưa, thừa dịp hôm nay có nên bắn." Lý Chính nhìn , "Đẹp ?"

      Chu Diễm gật đầu: "Ừ."

      Lý Chính cười : "Trẻ em đều thích."

      Chu Diễm cũng chớp mắt.

      Thùng lớn pháo hoa, nở rộ kéo dài, lòng sông vốn là mảnh đen kịt, lại điểm lên đủ loại ánh sáng màu sắc khác nhau, người xem lóe mắt.

      Bắn xong thùng, Lý Chính lại đốt thùng thứ hai, lúc về phia đối diện với ánh mắt của Chu Diễm, "Phanh" tiếng, trong mắt nổi lên màu sắc sặc sỡ, lấp lánh lập loè.

      Lý Chính trở về bên người , Chu Diễm lần nữa ngẩng đầu.

      Đứng ở nóc thuyền cao, giống như cách trời chỉ có cánh tay, giơ lên hai cánh tay, là có thể nắm lấy pháo hoa bung ra ở bầu trời. Bên tai nghe được thanh côn trùng kêu và tiếng chim hót, lòng sông yên tĩnh, chỉ có thanh của pháo hoa nở rộ, giống như là quay trở lại lúc sáng sớm lớp sương mù dày đặc kia, cả thế giới chỉ còn lại con thuyền biển này, lặng lẽ đợi mây tản ra.

      Bây giờ hình như mờ dần.

      Bắn xong thùng hứ hai, Lý Chính lại đốt thùng cuối cùng, đứng dậy tới, chống lại tròng mắt sáng ngời của Chu Diễm.

      Ánh mắt của đáng , cất giấu suy nghĩ gì đó.

      Bây giờ trong đôi mắt này, chỉ chứa đóa hoa rực rỡ.

      Lý Chính ôm , hôn cái lên mắt của .

      Chu Diễm nhắm mắt lại, vòng lên cổ của .

      Hôn xuống phía dưới, Lý Chính dính sát , từ từ dẫn dắt, trao đổi hô hấp với nhau, cánh tay buộc chặt, giữ lại cái ót của .

      Hết chùm pháo hoa, nụ hôn mới xong.

      Chu Diễm thở hổn hển, Lý Chính chút chút hôn , qua lúc lâu, Chu Diễm mới giọng mở miệng: " nhìn được chùm cuối cùng. . . . . ."

      Giọng Lý Chính khó chịu cười cười, : " xuống."

      "Ừ."

      Trở lại khoang thuyền, Chu Diễm tắm xong ra ngoài, thấy Lý Chính đứng ở trong phòng bếp uống nước, ngừng lại, mới về phòng ngủ.

      Lý Chính nhìn chằm chằm bóng lưng của cười cười, vọt vào phòng vệ sinh tắm, xong xuôi ra ngoài, : " còn phải lái thuyền."

      lát sau, người ở bên trong mới đáp lại: "Ừ."

      Lý Chính ra ngoài, vừa muốn đóng cửa lại, ngừng chút, lại vòng trở lại, trực tiếp vào bên trong phòng ngủ.

      Chu Diễm nằm ở giường, nghe tiếng động, lật người nhìn sang.

      Lý Chính đứng ở bên giường, vuốt tóc của , : "Mới tám giờ ngủ sao?"

      Chu Diễm : "Xem sách chút."

      Lý Chính : "Nếu như mười giờ vẫn chưa ngủ, nấu đồ ăn khuya cho ."

      "Cơm chiên hay mì sợi?"

      "Tùy em."

      Chu Diễm suy nghĩ chút: "Còn bát cơm thừa, cơm chiên thịt khô nha."

      "Ừ."

      Chu Diễm nằm ở gối đầu, tay của Lý Chính sờ gương mặt của từng chút từng chút , hai người nhìn nhau lát, Lý Chính hôn , : "Phải lái thuyền rồi."

      "Ừ."

      Lý Chính cười cười, lại hôn cái, mới đứng lên, lúc xoay người cẩn thận đụng quyển sách ở cạnh bàn, quyển sách liền rơi xuống đất.

      Chu Diễm kêu tiếng: "Ôi --"

      Lý Chính khom lưng nhặt lên, cẩn thận rút ra trang giấy , tờ báo cũ ố vàng từ cuốn sách đó rơi ra.

      Chu Diễm ngồi dậy, đưa tay chuẩn bị lấy, Lý Chính lại nhúc nhích nhìn chằm chằm tờ báo.

      Chu Diễm há miệng, dứt khoát nằm sấp xuống, giật tờ báo từ trong tay của ra, lại nhặt quyển sách lên, chiu vào trong chăn.

      Lý Chính quay đầu lại nhìn .

      Chu Diễm liếc cái, cất tờ báo , nhét về trong trang sách, : " phải lái thuyền sao?"

      ". . . . . . Ừ."

      Lý Chính ra ngoài.

      Chu Diễm nhìn sách hồi, tinh thần tập trung, bất tri bất giác nhìn về phía sàn nhà, vị trí mà mới vừa rồi quyển sách rơi xuống, nhíu mày cái. Chu Diễm giật giật đầu ngón tay, nhìn về phía giữa giường, tựa vào tường, cầm lên cái vòng bằng cỏ, nhàng vuốt hoa dại , ôm gối đầu ngẩn người lúc.

      Đợi đến mười giờ, xuống giường, phòng bếp chiên dĩa cơm chiên thịt khô, đưa qua cho Lý Chính, vừa vào buồng lái, lại nghe đến mùi thuốc lá nồng nặc,

      Lý Chính dập tắt thuốc lá, : "Tại sao còn chưa ngủ?"

      Chu Diễm sửng sốt: " muốn ăn khuya mà."

      ". . . . . . Quên." Lý Chính cầm lấy dĩa: "Em sao?"

      "Em đói bụng."

      Lý Chính lại đưa dĩa cho : "Em ăn trước hai miếng ."

      " cần."

      "Ăn."

      Chu Diễm cầm lấy bát, ăn vài miếng, lại đưa cho Lý Chính.

      "Đủ rồi?" Lý Chính hỏi.

      "Đủ rồi."

      Lý Chính ăn như hổ đói, rất nhanh đă ăn xong, đưa chén cho Chu Diễm, : " ngủ sớm chút."

      "Tối nay ngủ sao?"

      "Phải nhìn nữa, mệt nhọc ngủ."

      Chu Diễm trở về rửa sạch cái bát, quay lại giường, rất nhanh đă ngủ thiếp .

      Chờ tỉnh lại lần nữa, trời sáng rồi, mở cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.

      Mưa to như trút nước, bến tàu người người nhốn nháo.

      " dậy rồi hả ?"

      Chu Diễm nhìn về cửa phòng ngủ.

      Lý Chính : "Đến Khánh Châu rồi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :