1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đứa trẻ đến từ tương lai - Nhan Ngữ Hâm(49c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46
      Theo Hạ An Nhiên vào, Tô Mộc Thần lặng lẽ quan sát căn phòng của bà ngoại .
      Căn phòng lớn, bên trong có chiếc giường, sát tường là tủ quần áo, còn có chiếc sofa cũ kĩ nhuốm màu thời gian, thu hút tầm mắt của phải là chiếc sofa có thể trưng bày trong bảo tàng kia mà là ở bức tường khác.
      chiếc bàn bát tiên kê sát tường, bàn bày ba loại hoa quả, bát hương với ba nén nhang tỏa ra mùi hương thơm mát, mùi đàn hương chậm rãi lan tỏa bốn phía.
      chiếc ghế tựa là cụ bà có gương mặt hiền hậu, thấy và Hạ An Nhiên vào bà vui vẻ tươi cười, nụ cười rạng rỡ càng hằn sâu thêm những nếp nhăn gương mặt.
      "Bà ngoại..."
      Tô Mộc Thần mỉm cười gọi tiếng.
      "Qua đây để bà nhìn nào..."
      Bà ngoại vẫy vẫy tay, ý bảo Tô Mộc Thần lại gần.
      Hạ An Nhiên nhận lấy mấy hộp quà trong tay Tô Mộc Thần, khẽ đẩy cái.
      Tô Mộc Thần liếc nhìn , sau đó tiến lên phía trước.
      Bà ngoại chỉ cái ghế mây bên cạnh mình, ý bảo Tô Mộc Thần ngồi xuống.
      liền ngồi xuống cạnh bà.
      "Tướng mạo rất khôi ngô..." Bà ngoại nhìn lúc rồi với Hạ An Nhiên, thanh ràng mang theo ý cười, "Nhìn dáng vẻ này, xem ra rất thích con đó..."
      "Có lẽ vậy ạ."
      Hạ An Nhiên lên tiếng, thầm nghĩ may mà Tô Mộc Thần nghe hiểu tiếng địa phương của thành phố B, biết tìm cái lỗ nào mà chui xuống nữa, xấu hổ chết mất.
      "Nhìn qua rất có phúc..."
      Bà ngoại nhìn Tô Mộc Thần ngơ ngác nở nụ cười, vỗ vỗ tay "Đối xử tốt với con là được rồi."
      Tô Mộc Thần nhìn bà ngoại vỗ tay mình, đó là đôi bàn tay mang đầy dấu vết năm tháng. Vì bà lớn tuổi, nên làn da hơi sạm màu, mặt điểm rất nhiều nốt đồi mồi, lòng bàn tay cũng ít vết chai, khi cầm đôi tay ấy có cảm giác ấm áp lạ thường.
      Tô Mộc thần chỉ biết cười, bởi vì biết nên gì.
      Bà ngoại vỗ vỗ tay Tô Mộc Thần, khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng chỉ lúc sau nụ cười ấy vụt tắt.
      "Bình Yên, gần đây các con gặp phải chuyện ly kì đúng ?"
      Bà ngoại nghiêng đầu, nhìn Hạ An Nhiên ngồi sofa hỏi.
      Chuyện ly kì?
      Hạ An Nhiên suy nghĩ chút, có lẽ là chuyện nhặt được đứa bé luôn miệng gọi là mẹ chăng? Chẳng nhẽ bà ngoại muốn đến chuyện này?
      "Cũng có chút chuyện, nhưng mà con biết có phải là điều bà hỏi ."
      Hạ An Nhiên trả lời, nhìn bà nghi hoặc. Bà ngoại là người tín Phật, quanh năm ăn chay, ở quê ít nhiều có chút tiếng tăm, có người là mê tín, nhưng những chuyện khoa học thể giải thích được vẫn đầy ra đó, nên cũng có ít người tin theo.
      " đời này có thứ được gọi là duyên phận" Bà ngoại nhắm mắt lại, "Duyên đến hội ngộ. Rời có nghĩa là hết duyên, mà là chờ để được nối tiếp..."
      "Chung quy chính là có duyên với hai con."
      "Con hiểu ạ."
      Hạ An Nhiên đáp, biết điều bà ngoại có đúng với Duệ Duệ hay . xuất của bé quá kì quái, nhưng biết tồn tại của bé là chứ phải là tình huống giống như trong tiểu thuyết.
      Bà ngoại muốn đứng lên, thấy thế Tô Mộc Thần liền đưa tay ra đỡ.
      "Già rồi! Xương cốt còn nhanh nhẹn nữa." Bà ngoại cười, nhìn Tô Mộc Thần khen ngợi, "Đứa trẻ ngoan."
      "An Nhiên, thắp nén nhang con, bà xuống dưới trước."
      "Vâng."
      Hạ An Nhiên vâng lời.
      Bà ngoại khoát tay với Tô Mộc Thần, sau đó tự mình chậm rãi xuống lầu.
      "Bà ngoại vừa gì vậy?"
      Thấy Hạ An Nhiễn cũng định làm theo lời bà ngoại, Tô Mộc Thần nhịn được bèn hỏi. Vừa rồi, nghe chữ được chữ mất, chỉ nghe thấy cái gì mà duyên phận với rời ...
      "Bà ngoại bảo chúng ta thắp nhang."
      Hạ An Nhiên rút ra hai nén nhang, cầm bật lửa bàn đốt, sau đó đưa cho Tô Mộc Thần.
      Tô Mộc Thần nhận lấy, nhìn thoáng qua nén nhang, khóe miệng hơi cong lên.
      "Bà ngoại bảo dâng hương có phải cũng coi là người nhà đúng ?"
      " nghĩ thế nào tùy."
      Hạ An Nhiên lười để ý đến lời của , đến trước bàn bát tiên quỳ xuống, thành kính dâng hương. Tô Mộc Thần cũng làm theo , quỳ xuống lạy ba lạy sau đó cắm nhang vào bát.
      Cậu của Hạ An Nhiên tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Đối với tiệc cưới ở thành phố B, mọi người vẫn làm theo phương thức truyền thống. Đó là thuê đầu bếp ở nhà hàng đến nhà mình nấu nướng, người trong nhà có thể phụ giúp thêm, cách này vừa giữ thể diện cho gia đình lại vừa tiết kiệm được khoản .
      Nhưng do khách mời của nhà trai và nhà đều rất đông, cho nên cậu Hạ An Nhiên quyết định đặt thêm đồ ăn ở nhà hàng.
      Nhà hàng này là nhà hàng bốn sao tại thành phố B - Kim Bích Huy Hoàng.
      Cậu là điển hình của người nông dân chân chất, hàng ngày vẫn cặm cụi với mấy sào ruộng, vụ trồng lúa, vụ trồng rau, cho nên thức ăn bàn hội tụ đủ hương sắc vị. Bây giờ cũng sắp đến tuổi về hưu, họ kết hôn xem chừng tiêu tốn ít vốn liếng tích cóp nửa đời người của cậu.
      Phòng tân hôn, sính lễ, lại còn tiệc rượu nữa...
      Người Trung Quốc thường có câu "Dưỡng nhi đãi lão, tích cốc phòng cơ" [1], nhưng thực ra là nuôi con nuôi đến già. Hạ An Nhiên gần như có thể tưởng tượng ra bản thân mình sau này, biết đâu bố mẹ cũng giống như cậu tại, chuẩn bị đồ cưới, tiệc cưới cho ...
      [1] Nuôi con mong cậy lúc già, tích thóc phòng lúc mất mùa thiếu ăn.
      Ngoại trừ tiệc rượu cuối năm của công ty, Tô Mộc Thần chưa bao giờ ngồi ăn cùng bàn với nhiều người như vậy. Họ hàng nhà nhiều, cho dù là lễ mừng năm mới có tụ tập cùng nhau, bàn cơm cũng luôn luôn chỉ bàn mấy chuyện công việc, chứ huyên náo như thế này, thú vị.
      Tô Mộc Thần để lại ba cái phong bì, của cậu, của mợ, cái còn lại là của bà ngoại. Đó là thành ý của .
      ----bamholyland.com----
      "Hai đứa con tối nay ở đây ngủ hay ra khách sạn trong thành phố?"
      Ăn cơm xong, Hạ Lý Kim Hoa phu nhân nhịn được hỏi.
      " ấy ra khách sạn, con ở đây với bà ngoại."
      "Ở đây đủ phòng."
      "Vậy để lát nữa sau."
      Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Tô Mộc Thần, vốn muốn duy trì dáng vẻ hiền hòa của mình, nhưng vì bị cậu và mọi người liên tục chuốc rượu, nên dáng vẻ ấy bây giờ chẳng khác gì con sâu rượu.
      Hạ An Nhiên nghĩ lúc, rồi vào trong bếp rót chén mật ong, lén lút đưa cho Tô Mộc Thần.
      Quả nhiên là uống nhiều rồi, chưa lại gần ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
      "Cảm ơn."
      Tô Mộc Thần cầm lấy chén mật ong trong tay Hạ An Nhiên, uống hai ngụm. Bây giờ cả người nóng ran, đúng là rượu trắng hơn ba mươi độ có khác, thể coi thường, so với rượu đỏ chỉ có hơn chứ có kém.
      "Lát nữa tôi đưa vào nội thành thuê phòng nhé?"
      Hạ An Nhiên hỏi .
      "Hả?"
      Tô Mộc Thần nhìn .
      "Ở đây đủ phòng." Hạ An Nhiên , "Hơn nữa, tôi sợ quen, chẳng phải mang theo quần áo để thay sao, ở nội thành vẫn hơn."
      Tô Mộc Thần suy nghĩ chút. Cũng phải, mặc dù bây giờ là cuối thu, nếu như hơi lười, quần áo mặc hai ngày cũng thành vấn đề, nhưng trước mặt người nhà vợ, là...
      Hơn nữa, Tô Mộc Thần cũng là người ưa sạch , thể chịu đựng được quần áo mặc hai ngày thay.
      "Ừ! Nhưng bây giờ thể lái xe."
      "Say rượu lái xe đương nhiên được, chẳng khác nào tự sát." Hạ An Nhiên gật đầu tán thành.
      ----bamholyland.com----
      Mặc dù say đến nỗi bất tỉnh nhân , nhưng Tô Mộc Thần lại thấy rất đau đầu, cuối cùng Hạ An Nhiên còn cách nào khác đành phải dìu đến phòng của mình hồi nghỉ tạm.
      vào nội thành thuê phòng còn có họ và chị dâu mới của Hạ An Nhiên, lúc họ định lên phòng gọi em nhà mình phu nhân Hạ Lý Kim Hoa quát cho lên, bắt đợi ở dưới. họ sờ sờ cái mũi, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
      Đợi đến khi Tô Mộc Thần tỉnh rượu là hơn bốn giờ chiều.
      ***
      Sau khi đặt phòng trong khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, Hạ An Nhiên dẫn Tô Mộc Thần dạo.
      ra, cũng lâu lắm rồi chưa dạo trong thành phố B, trước đây mỗi lần về quê đều về thẳng nhà bà ngoại, cho nên ấn tượng của về nơi này vẫn dừng lại lâu trước đây.
      Thành phố này phát triển ít, nhưng cơ bản vẫn thay đổi nhiều, vẫn có thể tìm được những nơi cần.
      Hạ An Nhiên định mua xong quần áo cho Tô Mộc Thần bắt xe về, nhưng cái tên đàn ông vô sỉ này lại lấy cớ biết đường, bắt dẫn tìm quán cơm, sau đó lại dẫn trở về khách sạn.
      Vừa về đến khách sạn trời lại đổ mưa.
      Hạ An Nhiên trợn trừng mắt oán giận nhìn Tô Mộc Thần. Tô Mộc Thần chỉ có thể sờ mũi, bảo ở lại chờ chút, khi nào ngớt mưa đưa về.
      Thành phố B nằm bên cạnh Nguyệt Hồ. Mặc dù Nguyệt Hồ có dáng vẻ giống như Động Đình Hồ [2], nhưng vẫn rất đẹp, mà khách sạn Kim Bích Huy Hoàng được xây dựng ngay cạnh nó.
      [2] Hồ nước ngọt lớn thứ hai Trung Quốc, phía bắc Hồ Nam.
      Mỗi căn phòng trong khách sạn này đều chọn thiết kế cửa sổ sát đất, chỉ cần kém rèm ra, từ cao có thể nhìn xuống Nguyệt Hồ mênh mông bát ngát.
      Hạ An Nhiên tựa vào cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, những hạt mưa rơi tấm kính thủy tinh, từng giọt từng giọt chậm rãi trượt xuống, tạo thành những dòng nối tiếp nhau.
      Sắc trời ngày càng tối, mưa càng nặng hạt, đập vào cửa kính lộp bộp.
      Chẳng biết vì sao, sáng nay lúc nghe bà ngoại như vậy, đột nhiên có cảm giác lo lắng, lo lắng cho Duệ Duệ, biết bé có ngoan ngoãn ăn cơm , có ai dỗ dành bé , bé có chịu ngủ .
      " suy nghĩ gì vậy?"
      Tô Mộc Thần từ phía sau tới, trong tay cầm chiếc ly thủy tinh đế cao, trong ly là ít rượu đỏ tỏa ra mùi thơm ngát.
      "Muốn uống ?"
      hỏi.
      "Buổi trưa còn uống chưa đủ hay sao?" Hạ An Nhiên lạnh lùng hỏi câu, "Xin miễn cho, tôi thích chuyện say rượu làm bậy."
      Tô Mộc Thần khẽ cười tiếng, nàng Hạ An Nhiên này, đúng là biết đả kích người khác.
      "Cho dù say rượu, muốn làm vẫn có thể mà..."
      Tô Mộc Thần cười, ghé vào tai thầm, thanh trầm thấp, mê hoặc vô cùng.
      "Hôm nay tôi có ý định thất thân. Cảm ơn."
      Hạ An Nhiên đẩy Tô Mộc Thần ra, đến sofa ngồi xuống, nhìn Tô Mộc Thần .




      Chương 47
      Hạ An Nhiên thẳng thắn thể thái độ như thế, nếu như vẫn còn có người quấn quýt dây dưa chính là đồ mặt dày.
      Tô Mộc Thần nhún vai, tựa vào chỗ Hạ An Nhiên vừa đứng, nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra mưa càng lúc càng lớn.
      "Sợ là đêm nay về được, dù sao thời tiết cũng mát mẻ, sáng mai đưa em về sớm."
      Tô Mộc Thần .
      Hạ An Nhiên liếc nhìn cái, vừa nãy mới uống thêm rượu, đương nhiên thể trông mong có thể lái xe đưa về. Nhưng nếu muốn gọi taxi cũng phải chờ đến lúc ngớt mưa, hơn nữa từ đây về chỗ bà ngoại lại hơi xa, rất khó gọi xe. Vả lại mọi người ở quê thường ngủ sớm, về tới nhà chắc chắn khuya, đánh thức mọi người dậy cũng tiện.
      Nhưng mà tin tưởng Tô Mộc Thần.
      Cơn mưa tối nay dường như có ý định tạnh, càng về khuya mưa rơi càng nặng hạt, những giọt mưa đập vào tấm kính thủy tinh phát ra thanh lộp bộp ngừng.
      Hạ An Nhiên đành phải ở lại, tắm xong mặc bộ quần áo ngủ bảo thủ của khách sạn, ngoài cổ và bàn chân, chút xíu da thịt cũng lộ ra ngoài.
      Nhìn dáng vẻ cẩn thận của , Tô Mộc Thần rất muốn cười, nào phải kẻ cướp chứ.
      Hạ An Nhiên dùng tốc độ ánh sáng leo lên giường, chui vào chăn, kéo lên đến tận cổ hở chỗ nào, đem cả người mình quấn lại như con nhộng.
      Tô Mộc Thần vén chăn chui vào, cố gắng chạm đến . sợ nếu chẳng may mà chạm vào , hét ầm lên mất. May mà cái giường này khá lớn, chăn cũng to, cho dù muốn chạm vào cũng thể, còn chưa đến nỗi bắt chước Lương - Chúc, để mười tám cái chén ở giữa...
      Hạ An Nhiên nằm quay lưng về phía Tô Mộc Thần, cánh tay gối lên đầu, biết suy nghĩ cái gì.
      "Muốn chuyện chút ?"
      Tô Mộc Thần mở miệng hỏi. Bây giờ mà ngủ vẫn còn sớm, vừa nằm xuống cũng thể ngủ được ngay, mấy chương trình ti vi cũng có gì thú vị, chi bằng chuyện phiếm với nhau.
      " cái gì..." Hạ An Nhiên nhàn nhạt , giọng vẫn còn rất tỉnh táo.
      "Em xem, nếu có Duệ Duệ, chúng ta gặp nhau như thế nào?"
      Tô Mộc Thần hỏi.
      Mặc dù Hạ An Nhiên chẳng thích thú gì khi chuyện phiếm với , nhưng nếu hỏi như vậy, cũng nên nghiêm túc suy nghĩ.
      Mối liên hệ duy nhất giữa họ là Duệ Duệ. Nếu như có bé, có lẽ họ gặp nhau theo cách nào đó hoặc cũng có thể bao giờ gặp nhau.
      "Ai mà biết được."
      nào có nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết Duệ Duệ là đứa trẻ đáng , nếu như sau này cũng có đứa con như thế hẳn là chuyện rất tuyệt vời.
      Cũng phải, Tô Mộc Thần khẽ thở dài.
      "Nếu như có Duệ Duệ, vẫn thích em."
      Đúng vậy, nếu như có Duệ Duệ mà bọn họ vẫn gặp nhau, Tô Mộc Thần nghĩ có lẽ vẫn thích Hạ An Nhiên. Đối với nhiều người, ba mươi tuổi vẫn còn rất trẻ, thế nhưng ở cái tuổi này kết hôn cũng là lựa chọn đúng đắn. Tô Mộc Thần càng nghĩ càng cảm thấy trống rỗng.
      Ở cái tuổi này của , nhiều người chọn tiếp tục lưu luyến bụi hoa. Nhưng cuộc sống như vậy có thể lúc đầu rất đặc sắc, nhưng càng về sau càng khiến con người trở nên trống rỗng hơn.
      Khi nghe được câu này của Tô Mộc Thần, Hạ An Nhiên khẽ run lên. quen nghe những lời như thế này.
      "Tôi buồn ngủ rồi..."
      Hạ An Nhiên lẩm bẩm tiếng, mượn cớ trốn tránh .
      "Ha ha..." Tô Mộc Thần khẽ cười, cũng vạch trần .
      Mặc dù vậy nhưng Hạ An Nhiên vẫn thể ngủ được. Lúc khó ngủ hay trở mình liên tục, lật lật lại vài lần biết ngủ từ lúc nào. Nhưng vào tình cảnh này đương nhiên thể tùy tiện xoay người, cho nên lại càng tỉnh.
      Sớm biết như vậy trước khi ngủ uống ly rượu vang rồi. Đợi đến khi buồn ngủ trực tiếp nằm lên giường tìm chu công là xong.
      suy nghĩ vu vơ đằng sau truyền đến thanh loạt xoạt.
      Vì có đèn ngủ ở đầu giường nên cả căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ.
      " làm gì đấy?"
      Hạ An Nhiên ngồi dậy, kéo cao chăn lên, cẩn thận nhìn Tô Mộc Thần bò dậy khỏi giường.
      "Em sợ gì chứ?"
      Tô Mộc Thần cười. Bây giờ mà vẫn còn thần hồn nát thần tính, có phải cầm thú đâu mà tùy tiện nhào tới.
      Chẳng qua là ngủ được, muốn uống ly rượu vang mà thôi, đương nhiên rượu này cũng thể uống nhiều, rất dễ xảy ra chuyện bất ngờ. Nhưng nếu uống hai ly lại rất dễ ngủ.
      "Tôi cũng muốn ly."
      Bây giờ mà uống chút rượu sợ là ngủ được, chỉ uống chút xíu thôi.
      "Ừ."
      Tô Mộc Thần đứng lên lấy rượu.
      Rượu vang vừa vào bụng, Hạ An Nhiên liền cảm thấy dễ chịu. Mặc dù tửu lượng của cao, nhưng uống vài ba ly cũng thể khiến say được.
      Hạ An Nhiên thuộc tuýp người rất yên tĩnh khi say rượu. Chỉ cần đặt lên giường là ngủ, lật qua lật lại. cũng giống như Tô Mộc Thần, lời lúc say đến sáng hôm sau tỉnh dậy chẳng nhớ gì cả.
      ----bamholyland.com----
      "Dễ chịu hơn ?"
      Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên, quả nhiên uống rượu cũng có điểm tốt, vẻ mặt phòng bị của lúc trước bây giờ cũng dịu nhiều.
      "Có cái gì mà dễ chịu chứ..." Hạ An Nhiên nheo mắt nhìn , "Hay là mưu gì?"
      "Đối với những người phụ nữ xinh đẹp, đàn ông đương nhiên thể có cảm giác được." Tô Mộc Thần cười dịu dàng, "Đây là bản năng của đàn ông."
      "Với em, đương nhiên cũng có cảm giác, nhưng mà đến mức mất kiểm soát đâu."
      Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn Tô Mộc Thần cái. Đúng là đàn ông! Hừ
      "Tôi biết, đàn ông là loại có khí tiết nhất. Nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng, người đàn ông cùng lúc có thể thích rất nhiều người phụ nữ, cho nên về cơ bản đàn ông chỉ là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi."
      Hạ An Nhiên gật đầu , biểu vô cùng thấu hiểu những thói hư tật xấu của đàn ông.
      "Thế nhưng nghiên cứu khoa học cũng chỉ ra rằng, phụ nữ tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều. Ngay cả khi kết hôn, nếu gặp được người đàn ông khiến trái tim mình rung động, họ vẫn ngần ngại mà bỏ lại tất cả ở phía sau."
      "Nhưng đàn ông ở bên ngoài này nọ chiếm đại đa số."
      "Như nhau cả thôi. Em chưa kết hôn, cũng vậy, cũng có chuyện ở bên ngoài này nọ. bằng để sau khi kết hôn xong rồi lại thảo luận vấn đề này, được chứ?"
      "..."
      Hạ An Nhiên ngờ đột nhiên lại như vậy, có chút phản ứng kịp, ngây ra.
      Tô Mộc Thần cũng ngẩn ngơ. Nhưng ra cũng tốt, giảm bớt được phiền phức sau này.
      "Em thấy thế nào?"
      Hạ An Nhiên sững sờ, trong đầu cảm giác như có tiếng nổ lớn làm trở tay kịp.
      Đây có tính là được cầu hôn ? Còn chưa cơ mà...
      "Có thể...cho tôi ly nữa ..."
      Hạ An Nhiên lắp bắp.
      Tô Mộc Thần bật cười.
      Được rồi, Tô Mộc Thần cảm thấy mình nên cười mới đúng. Lần đầu tiên trong đời cầu hôn người ta, vậy mà kết quả lại thế này...
      rót thêm cho .
      Hạ An Nhiên nhấp ngụm, sau đó ngửa cổ uống hết ly rượu. Sau khi uống xong, cảm thấy bình tĩnh lại.
      "Tôi từ chối."
      .
      Ba chữ này hùng hồn.
      Nụ cười môi Tô Mộc Thần cứng đờ.
      "Lý do?"
      Tô Mộc Thần cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, sau đó mở miệng hỏi.
      Hạ An Nhiên nhìn . Bởi vì uống rượu nên sắc mặt hơi hồng, đôi mắt vốn trong trẻo, lạnh lùng giờ đây phủ lên lớp sương mờ ảo xinh đẹp, tĩnh lặng đến mị hoặc khiến trái tim Tô Mộc Thần run lên.
      Trong đầu bất giác nhớ đến câu của vị công tử hào hoa Lý Ngư thời nhà Thanh - Phụ nữ quan trọng nhất là sức quyến rũ, chỉ cần có ba bốn phần nhan sắc là có thể bù được bảy tám phần rồi.
      Những lời này sai, huống chi Hạ An Nhiên cũng phải chỉ có ba bốn phần nhan sắc.
      " là gian thương."
      sai, Tô Mộc Thần là gian thương, cho nên từ lúc quen biết đến giờ lúc nào cũng phải chịu thiệt.
      Gian thương chỉ biết hưởng lợi từ người khác, bao giờ có chuyện ai hưởng được tí lợi lộc nào từ ta cả.
      Tô Mộc Thần dở khóc dở cười, nghĩ tới lấy lý do này để từ chối.
      "Gian đến mức nào?"
      Tô Mộc Thần hỏi.
      " được," Hạ An Nhiên lắc đầu, "Cảm giác vậy thôi. Hơn nữa quá mưu mô."
      Hạ An Nhiên trả lời ràng, bởi vì căn bản biết phải trả lời thế nào, nhưng đó là cảm giác của .
      Được rồi, thành , thích loại đàn ông nho nhã, dịu dàng, giống như mấy nam sinh mặt trắng . Nếu đặt Tô Mộc Thần và loại đàn ông như vậy ở cùng chỗ, chắc phải nghiêm túc suy nghĩ.
      Tô Mộc Thần cười, hơi khom người kề sát .
      "Rất mưu mô?"
      "Đúng." Hạ An Nhiên nhìn ly rượu, " muốn chuốc say tôi rồi định làm gì sao?"
      Tô Mộc Thần cười nhạt , phải loại người vô liêm xỉ như vậy.




      Chương 48
      Khi Hạ An Nhiên tỉnh dậy, chiếc giường lớn chỉ còn mình , đưa tay sờ vị trí lạnh lẽo bên cạnh, hẳn là rời giường rất lâu rồi.
      Trong lòng có chút hốt hoảng, cảm giác giống như sáng sớm tỉnh lại sau đêm say rượu loạn tính, người bên cạnh sớm rời rũ bỏ trách nhiệm.
      Hạ An Nhiên ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống, người vẫn mặc bộ áo ngủ tối hôm qua, sau đêm cổ áo hơi lộn xộn, lệch sang bên để lộ bờ vai trắng ngần.
      Vừa ngủ dậy nên Hạ An Nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, nghĩ đến đêm qua hình như nghe thấy câu hỏi gì đó, rồi mơ mơ màng màng trả lời, nhưng bây giờ nghĩ nát óc cũng thể nghĩ ra rốt cuộc hỏi gì và trả lời thế nào.
      Rèm cửa che hết cửa sổ sát đất, cả căn phòng là mảng mờ tối, xem ra còn sớm.
      Hạ An Nhiên đưa tay với điện thoại di động của mình tủ đầu giường.
      Cạch tiếng, cửa mở ra, Tô Mộc Thần ăn mặc chỉnh tề vào, tay cầm cái túi.
      "Dậy rồi?" , "Lúc ra ngoài thấy em ngủ ngon như vậy nỡ đánh thức. lấy quần áo cho em, nhận tiện định đưa dì và mọi người đến, nhưng họ lát nữa có xe rồi. Dì bảo tiệc rượu phải mười giờ mới bắt đầu, em cứ ngủ tiếp ."
      "Ồ."
      Hạ An Nhiên lên tiếng, đưa tay muốn lấy cái túi tay Tô Mộc Thần.
      Tô Mộc Thần đến gần , Hạ An Nhiên theo bản năng rướn người về phía trước khiến vạt áo hơi mở ra.
      Tô Mộc Thần thấy vậy liền đưa tay ra khép cổ áo của lại.
      Động tác của vô cùng dịu dàng, hề có ý xấu. Nhưng Hạ An Nhiên lại hơi ngượng ngùng, khi nhìn thấy đồ lót của mình trong túi khuôn mặt của lại càng đỏ hơn.
      Tô Mộc Thần rút tay lại, sau đó về phía cửa sổ, kéo rèm ra. Sau đêm mưa, bầu trời như được gột rửa, vô cùng trong xanh, những tia nắng lấp lánh chiếu vào phòng.
      ngồi xuống sofa, mở ti vi lên xem.
      Hạ An Nhiên cầm túi quần áo đứng dậy vào phòng vệ sinh thay đồ.
      ----bamholyland.com----
      Tiệc cưới ở đâu cũng giống nhau, dâu chú rể từng bàn mời rượu khách khứa. Tô Mộc Thần cảm thấy rất gượng gạo, mặc dù ngại cùng nhiều người ngồi chung bàn, nhưng vấn đề ở chỗ mọi người chuyện nghe hiểu gì hết. Nếu chậm còn có thể đoán ý, nhưng mà rượu vào rồi, còn có thể chậm được sao?
      Tô Mộc Thần cuối cùng chỉ có thể ngồi bên lơ mơ, thỉnh thoảng gắp thức ăn mà thôi.
      "Em chuyện với mọi người à?"
      Tô Mộc Thần thấp giọng hỏi người ngồi bên cạnh. Từ lúc bắt đầu tiệc rượu đến giờ vẫn chỉ chăm chú ăn, tiếng nào.
      " muốn trở thành trung tâm à?"
      Hạ An Nhiên hỏi ngược lại. Họ hàng nhà những người đến tuổi dựng vợ gả chồng chẳng còn ai, họ hôm nay cũng thành lập gia thất rồi, cả nhà chỉ còn trơ ra mỗi mình . Bây giờ mà lên tiếng, chắc chắn họ chĩa mũi nhọn vào , có ngốc như vậy đâu.
      Tô Mộc Thần chợt hiểu ra, gật đầu. rầu rĩ nữa, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.
      Hạ An Nhiên cho dù trái trốn phải tránh cũng thoát được. Lúc họ và chị dâu mời rượu đến bàn , họ vô cùng nhàng hỏi câu "An Nhiên định lúc nào cưới đây?"
      Câu hỏi ngay lập tức nhận được chú ý của mọi người, tất cả vây quanh Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần nhao nhao hỏi. Cứ như thể bắt hai người họ định ngày luôn.
      Tô Mộc Thần rất muốn dứt khoát câu, "Chỉ cần Hạ An Nhiên đồng ý, cháu lập tức báo cho mọi người biết." để thu hút chú ý của mọi người về phía mình, nhìn Hạ An Nhiên mặt mày nhăn nhó ứng phó với họ hàng thân thích cũng đau lòng.
      Cứ nghĩ đến buổi tối còn có bữa tiệc rượu nữa Hạ An Nhiên lại cảm thấy đau đầu.
      Trưa uống rượu, tối lại uống rượu. chỉ như vậy, sau khi cơm no rượu say, thanh niên trẻ tuổi KTV, người lớn nhất định tụ tập chơi cờ, đánh mạt chược.
      Hạ An Nhiên tìm đại lý do, kéo Tô Mộc Thần trốn về phòng. Thứ nhất muốn bị người ta hỏi tới hỏi lui mấy chuyện chung thân đại . Thứ hai, giày cao gót cả ngày, chân đau muốn chết rồi.
      Ở tiệc rượu Tô Mộc Thần cũng bị chuốc mấy chén, có ý định KTV cùng mọi người. Dù sao cũng thân quen với họ, với lại đa số đều là người thành phố B nên ngôn ngữ hơi bất đồng.
      Hạ An Nhiên vào phòng cởi giày, sau đó cuộn tròn như con mèo sofa.
      "Đau chân à?"
      Tô Mộc Thần ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt như được giải thoát của liền nhíu mày hỏi.
      "Ừm."
      Hạ An Nhiên gật đầu.
      "Giày quá cao, tất cả trọng lượng cơ thể đều dồn vào cổ chân và bàn chân."
      Tô Mộc Thần liếc nhìn giày cao gót của , đôi này biết mấy phân đây? Gót giày lại mảnh như vậy, đây phải tự hành hạ chính mình sao.
      "Ờ."
      Hạ An Nhiên nhìn ậm ừ tiếng.
      lại nghĩ đến đêm qua Tô Mộc Thần gì đó, rốt cuộc là gì đây, nghĩ mãi ra.
      "Ngày mai chúng ta về thành phố C à?"
      Tô Mộc Thần thấy Hạ An Nhiên nhìn , liền hỏi. Hôm nay là chủ nhật rồi, đêm nay chắc về được. Vậy sáng sớm mai nhất định phải quay về.
      "Tôi ở đây thêm hai ngày nữa."
      Hạ An Nhiên trả lời, xin nghỉ cho nên ngày mai cùng về thành phố C.
      " chăm sóc Duệ Duệ thêm hai ngày nữa, khi nào về tôi tới đón."
      "Ừ."
      "..." Hạ An Nhiên nghĩ mãi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, cảm thấy nếu có được đáp án giống như bị mắc xương cá ở cổ họng vậy, rất khó chịu, "Tối qua tôi có ?"
      "Hả?"
      Tô Mộc Thần khẽ nhướn mày, khóe môi cũng cong lên thích thú. chậm rãi áp sát, thấy Hạ An Nhiên muốn né tránh liền lập tức đưa tay kéo vào lòng. Khuôn mặt Hạ An Nhiên dính sát vào ngực , cả người bị khóa chặt.
      Mùi vị nam tính tràn ngập khứu giác, Hạ An Nhiên dám động đậy, cả người cứng ngắc trong lòng .
      "Em , em muốn gả cho ." Tô Mộc Thần cười tủm tỉm .
      " thể nào..."
      Hạ An Nhiên thanh minh, làm sao có thể ra những lời ấy. Cho dù có thực thích đối phương chăng nữa, cũng thể nào mở miệng như vậy được.
      "Vì sao thể?" Tô Mộc Thần hỏi ngược lại, nụ cười bên môi càng ranh mãnh hơn.
      "..."
      Hạ An Nhiên thèm chuyện với Tô Mộc Thần nữa, bởi vì những điều căn bản đúng, trêu đùa mà thôi.
      Tô Mộc Thần thấy im lặng, cũng gì nữa, chỉ cười cười rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi, ôm Hạ An Nhiên càng chặt hơn.
      Thực ra tối qua những lời này, nhưng lại những lời khác. Tô Mộc Thần nghĩ, say rượu quả nhiên là thời điểm tốt nhất để lừa gạt.
      Tối qua rốt cuộc cái gì chứ?
      Được rồi, dù sao đầu óc mơ hồ linh tinh còn tốt hơn là "làm" linh tinh...
      ----bamholyland.com----
      Tiệc rượu tối kết thúc coi như hôn lễ cũng hoàn thành.
      Cả ngày Tô Mộc Thần bị chuốc ít rượu, may mà phòng ở khách sạn này cũng sạch , cho nên sau khi tiệc rượu kết thúc liền ở lại nghỉ ngơi đêm, sáng mai về.
      Còn Hạ An Nhiên theo xe hoa về nhà bà ngoại.
      Uống rượu vào nên dễ ngủ hẳn. Đặt lưng xuống là ngủ thẳng đến sáng.
      Tô Mộc Thần bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập. Dường như người gọi có chuyện gấp, chuông vừa dứt lại lập tức vang lên.
      Tô Mộc Thần đưa tay với điện thoại ở tủ đầu giường, nhấn nút trả lời.
      "Alô..."
      "A Thần," là Tư Đồ Tự, nhưng dường như giọng có chút bất ổn.
      "Sao vậy? Khoảng mười giờ tớ đến công ty." Tô Mộc Thần ngáp cái, mò mẫm đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường, bây giờ mới bảy giờ bốn mươi phút mà thôi.
      "A Thần," giọng Tư Đồ Tự càng trở nên hốt hoảng, "Duệ Duệ...Duệ Duệ mất tích rồi..."




      Chương 49
      Sau khi nhận được điện thoại của Tư Đồ Tự, Tô Mộc Thần ngủ nổi nữa, vội vàng thay quần áo, sau đó gọi điện báo tin cho Hạ An Nhiên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cho biết, chỉ sợ đến lúc đó gây ra trận gió tanh mưa máu thôi.
      Dư luận xôn xao, đây là cụm từ duy nhất Tô Mộc Thần có thể nghĩ tới.
      Hạ An Nhiên vừa nghe thấy tin dữ liền hoảng hồn, ngay cả giọng cũng phát run, liên tục truy hỏi "Sao lại như vậy".
      Tô Mộc Thần lái xe đến đón Hạ An Nhiên, mới đến đầu làng thấy đứng đó, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bù.
      "Tại sao có thể như vậy?"
      Vừa lên xe, Tô Mộc Thần phát mắt hồng hồng như muốn khóc, ngực phập phồng lên xuống, tâm trạng cũng bất ổn.
      "Em đừng kích động, Duệ Duệ nhất định sao..."
      Lúc này Tô Mộc Thần cũng biết gì để an ủi . Tin tức này đối với họ mà giống như trái bom. Hơn nữa, biết đối với Hạ An Nhiên, Duệ Duệ có ý nghĩa lớn đến mức nào. Trong tình huống này, rất muốn dỗ dành , nhưng lại chẳng biết gì.
      Cuối cùng, chỉ biết cài dây an toàn lại cho , sau đó lái xe với tốc độ nhanh nhất trở lại thành phố C.
      Cho dù lái xe nhanh thế nào nữa, về đến khu nhà của Tư Đồ Tự cũng gần mười giờ.
      Tư Đồ Tự lúc này sốt ruột đợi Tô Mộc Thần và Hạ An Nhiên đến.
      Đây phải lần đầu tiên nhìn thấy Hạ An Nhiên, nhưng lúc này lại phát ra ngũ quan của Duệ Duệ cũng có nét giống như vậy.
      "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? A Tự..." Tô Mộc Thần hỏi.
      Tư Đồ Tự vô cùng hoảng hốt, biết nên giải thích với Tô Mộc Thần như thế nào. Hai ngày nay, Duệ Duệ đều ngủ cùng , trước khi ngủ nhóc con mập mạp đáng kia còn ngọt ngào gọi "Chú Tự".
      Sáng sớm nay lúc dậy, Duệ Duệ vẫn còn ngủ ngon lành nên đánh thức bé, muốn bé ngủ thêm chút nữa. Đợi đến khi làm vệ sinh cá nhân xong, quay lại phòng định gọi Duệ Duệ dậy ăn sáng rồi đưa bé nhà trẻ thấy đâu nữa.
      Đúng vậy, thấy nữa.
      Lại còn là đột nhiên biến mất.
      vô cùng hoảng loạn, ràng lúc trước còn ngoan ngoãn ngủ giường. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc vào nhà vệ sinh mà người sống sờ sờ trước mặt đột nhiên biến mất, quan trọng là biết phải ăn với Tô Mộc Thần và Hạ An Nhiên như thế nào.
      Những lời như vậy họ có thể tin sao?
      Nhưng mà dù tin, Tư Đồ Tự vẫn ra .
      " đấy, chưa đến mười phút, hơn nữa cửa nhà cũng có dấu vết mở ra. Tớ biết sao lại như vậy..."
      Tư Đồ Tự ôm đầu, chuyện này thực rất kì lạ, cũng rất muốn tin, nhưng bày ra trước mắt như vậy, tin được.
      "Sao có thể như vậy..."
      Hạ An Nhiên tuyệt đối tin, làm sao có thể vô lý như vậy được. Duệ Duệ vẫn luôn rất ngoan, chưa bao giờ tùy tiện chạy lung tung. Sáng sớm ngủ dậy chỉ hơi nóng nảy chút, cái miệng nhắn mếu máo tí thôi...
      Sao có thể đột nhiên biến mất...
      Trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, giống như mất cái gì đó vô cùng quan trọng, trống rỗng làm cho lòng người hoảng loạn.
      Bảo làm sao tin tưởng đây...
      "A Tự dối..." Tô Mộc Thần cũng hiểu được việc này rất khó chấp nhận, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bạn tốt. Bọn họ chơi với nhau từ đến lớn, A Tự phải là người biết phân biệt nặng , cũng tùy tiện đùa giỡn quá đáng như vậy.
      Cho nên cách khác, Tư Đồ Tự dối, nhưng muốn tin rằng Duệ Duệ tựa như khí mà biết mất, ...
      Sắc mặt Hạ An Nhiên rất khó coi. Lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
      nghĩ có lẽ bởi vì...hai ngày nay Duệ Duệ nhìn thấy , nhớ , cho nên lén trốn ra ngoài cũng chưa biết chừng. Nhất định là như vậy! Ngay từ đầu nên đưa Duệ Duệ về cùng, nên giao bé cho Tô Mộc Thần...
      Có lẽ, Duệ Duệ nhớ nhà, cho nên thừa dịp Tư Đồ Tự chú ý lén chạy ra ngoài. Có lẽ,...
      "An Nhiên..."
      Tô Mộc Thần vội đuổi theo, sắc mặt trắng bệch như vậy, chạy ra ngoài lúc này khiến vô cùng lo lắng.
      Hạ An Nhiên hồn bay phách lạc trở lại phòng trọ. Tô Mộc Thần phía sau , mấy lần muốn khuyên can, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng. biết đối với Duệ Duệ vô vùng quan trọng, bây giờ trong lòng nhất định rất khó chịu.
      Hạ An Nhiên thất thểu lên lầu, mở cửa nhà trọ.
      Trước đây luôn cảm thấy nơi này quá , nhưng giờ đây lại trống trải đến đáng sợ. Dường như còn có thể nghe thấy giọng mềm mại đáng gọi "Mẹ" của Duệ Duệ.
      Hạ An Nhiên vào phòng ngủ, giường đệm vẫn gọn gàng, phảng phất trong khí còn có mùi thơm ngọt ngào của Duệ Duệ.
      Thế nhưng, luôn cảm thấy Duệ Duệ dường như mãi mãi trở về nữa.
      ----bamholyland.com----
      Tô Mộc Thần báo cảnh sát, cũng đăng thông báo tìm người, nhưng lại chẳng thu được kết quả gì. ai nhìn thấy Duệ Duệ cả.
      Hạ An Nhiên vẫn ở lại nhà trọ, nhưng tâm trạng vô cùng tồi tệ, mỗi ngày Tô Mộc Thần đều tới, đợi đến lúc ngủ rồi mới về nhà mình.
      Tư Đồ Tự tâm trạng cũng tốt, luôn cảm thấy vô cùng áy náy.
      Mỗi ngày trôi qua đều trở nên khó khăn đến cùng cực.
      Mùa đông năm nay dường như càng lạnh hơn, thành phố C rất ít khi có tuyết rơi, vậy mà bây giờ đâu đâu cũng phủ lớp tuyết trắng.
      Hạ An Nhiên cầm tách trà, ngồi sofa trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, nhưng dường như chẳng thấy gì cả.
      "Chắc Duệ Duệ trở về..."
      lẩm bẩm câu khiến Tô Mộc Thần ngồi bên cạnh ngây người.
      " làm nhiều chuyện như vậy mà Duệ Duệ vẫn chưa về, có lẽ con thực trở về nữa..." Hạ An Nhiên chậm rãi , "Thực ra, chuyện này rất khó tin, người sống sao có thể cứ như vậy biến mất. Đột nhiên xuất , lại đột nhiên biến mất, giống như giấc mộng vậy, rất khó tin."
      "Em đột nhiên cảm thấy có thể tin những lời bà ngoại ."
      Hả?
      Tô Mộc Thần nhìn , muốn đến những lời bà ngoại hôm họ kết hôn sao?!
      Bà ngoại An Nhiên là người ăn chay, hơn nữa cũng tin Phật. Nghe là còn có thể mời thần linh, ở thành phố B cũng có tiếng tăm, bình thường cũng có người đến tìm bà xem bói, cầu thần phật.
      Có người gọi bà là "Bà cốt", cũng có người là bịa đặt mê tín, nhưng đa số mọi người vẫn tin tưởng.
      Những điều này Tô Mộc Thần biết, nhưng thấy thường các vị lão nhân có ánh mắt rất cơ trí, có những chuyện hiểu rất ràng.
      "Trước đây bà ngoại gì?" Tô Mộc Thần hỏi.
      "Bà duyên đến hội ngộ. Rời có nghĩa là hết duyên, mà là chờ để được nối tiếp..."
      "Duệ Duệ có duyên phận với hai chúng ta."
      Hạ An Nhiên nghĩ, có lẽ ngày đó bà ngoại muốn nhắc nhở , ngày nào đó gặp Duệ Duệ nữa, chỉ là biết mà thôi.
      "Tôi nên ở lại đây nữa. Mỗi ngày trước khi ngủ luôn cảm thấy lúc tỉnh dậy nhìn thấy Duệ Duệ ở trong lòng mình, nhưng khi thực tỉnh lại, đối mặt với mình chỉ là khoảng trống rỗng, hư mà thôi..."
      Hạ An nhiên , ngày ngày đều ôm hy vọng chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc tỉnh lại chỉ thấy mảnh gối ướt đẫm mà thôi.
      "Cũng tốt."
      Tô Mộc Thần gật đầu. Nếu tiếp tục như vậy nhất định chịu nổi mà sinh bệnh, dọn ra ngoài cũng là chuyện tốt.
      định hỏi có muốn chuyển về nhà , nhưng nghĩ đến lúc trước và Duệ Duệ cũng từng ở đó thời gian, nếu bây giờ mà về, chắc lại nghĩ đến Duệ Duệ.
      Hạ An Nhiên chuyện, chỉ lẳng lặng cầm tách trà ấm áp trong tay.
      Ngoài cửa truyền đến giọng khẽ khàng, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
      "Mẹ."
      Hạ An Nhiên ngây người, tách trà tay rơi xuống đất vỡ tan.
      Tô Mộc Thần đứng bật dậy, cùng Hạ An Nhiên về phía cửa.
      Dáng người bé, khuôn mặt trắng hồng, mập mạp đứng trước cửa, miệng mỉm cười ngọt ngào.
      ----bamholyland.com----
      "An Nhiên, An Nhiên?!"
      Trong lúc hoảng hốt, dường như có người nào đó vỗ gò má , sau đó hơi thở nóng rực phả vào mặt, cắn lên môi .
      Hạ An Nhiên vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười, dọa giật mình, vội vàng lui ra sau.
      "Quả nhiên là người đẹp ngủ trong rừng."
      khuôn mặt dịu dàng đầy ý cười ra trước mắt .
      "Ơ?"
      Suy nghĩ của có chút trì trê, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
      "Gần đây em hay ngủ đấy," Tô Mộc Thần hơi nhíu mày, "Cuối tuần này đưa em bệnh viện kiểm tra chút nhé? Ngủ nhiều như vậy tốt đâu."
      "Tô Mộc Thần..." Hạ An Nhiên ngơ ngác gọi tiếng.
      "Sao vậy? Còn chưa tỉnh ngủ?"
      Tô Mộc Thần nhíu mày.
      "Nếu bây giờ nhé!"
      " cần đâu..."
      ***
      Hạ An Nhiên nhìn Tô Mộc Thần bên ghế lái.
      "Vừa rồi em nằm mơ, vẫn hơi hoang mang chút thôi."
      nhớ ra rồi, người đàn ông trước mắt này là chồng , năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, hai năm trước có cuộc phỏng vấn với con rùa vàng này, sau đó bị tính toán lừa gạt thành công đem về nhà.
      "Mơ thấy gì?"
      Tô Mộc Thần hôn lên mặt , thắt dây an toàn lại cho .
      "Hơi dài, nhưng rất chân , muốn nghe ?" An Nhiên hỏi.
      "Em ..."
      "Em mơ thấy mình nhặt được đứa trẻ rất dễ thương..."
      Hạ An Nhiên tỉ mỉ kể lại những cảnh trong mơ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy giấc mộng kia quá chân , giống như từng xảy ra với vậy. Khiến cho trong khoảng thời gian ngắn phân biệt được đâu là mơ đâu là .
      Cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là "giấc mộng Nam Kha" như cổ nhân thường .
      Nghe Hạ An Nhiên kể lại giấc mơ của mình, Tô Mộc Thần cười vô cùng dịu dàng.
      Gần đây An Nhiên ngủ hơi nhiều, kinh nguyệt tháng này cũng trễ hai tuần rồi, có lẽ đứa bé đến rồi...
      [HOÀN]
      Tử Mặc thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :