1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      • Chương 35: Đau tận tâm can

      Từ khi hầu hạ Lâm Nghi, lần đầu tiên nhũ nương thấy nàng mất bình tĩnh như thế. Ngày trước dù trong đêm tân hôn, tận mắt chứng kiến phu quân hoan ái cùng Lạc Mỹ phu nhân hay là khi mất đứa con quý, chưa bao giờ Lâm Nghi thờ thẫn, có sức sống như thế này.

      -

      Hàn Khánh nghe tiếng chân người, vội vã chạy vào. tay đứa trẻ là bức tranh vừa mới vẽ xong:

      -Con vẽ nè… xem có đẹp ?

      Tiếng trẻ thơ ngây thơ, nũng nịu. Nghi phi nghe qua màn lệ, gương mặt xinh đẹp mới bắt đầu có chút sinh khí. Nàng ngẩng lên. Nhìn thấy nước mắt chảy dài má Nghi phi, Hàn Khánh hoảng hốt đưa tay lau vội, mếu máo muốn khóc theo:

      - …Sao lại khóc? đừng khóc mà. Tiểu Khánh nhi rất ngoan, Tiểu Khánh nhi rất nghe lời, làm phải buồn đâu.

      Khánh nhi khóc. Con thơ khóc. Lâm Nghi bật dậy, ôm lấy Hàn Khánh. Cái ôm chặt. Hàn Khánh đau…Nhưng đẩy Lâm Nghi ra. buồn và cần Hàn Khánh, làm nam nhi phải che chở cho người mình quý. Huống gì cái đau nhoi này.

      - khóc . Khánh nhi khóc, Khánh nhi thương . Thương hoài mà.

      Nước mắt. Bảy năm nay nước mắt nghẹn đắng trong lòng, bây giờ tuôn như suối chảy. Nàng cần kiềm nén nữa. Những người thương , những nguồn hy vọng xung quanh Lâm Nghi đều lừa gạt nàng, xem nàng như con cờ cho họ mặc tình điều khiển. Chỉ có Khánh nhi, Khánh nhi là thực. Khánh nhi là máu thịt, là lẽ sống của Lâm Nghi.

      -Khánh nhi…Đừng bỏ mẫu thân. Đừng bỏ mẫu thân…. Con là con của mẫu thân mà.

      Hàn Khánh chỉ mới bảy tuổi nhưng thông minh, nhanh nhẹn. Tiếng mẫu thân từng là khao khát bao lâu trong lòng cậu bé. Với này, Hàn Khánh thương vô hạn, lưu luyến muốn rời. Nhưng cậu bé nhiều lần nhìn thấy người khác đối với vô cùng tôn kính, còn gọi là nương nương. Phụ thân cũng thể đến gần . tuyệt đối thể là mẫu thân của Hàn Khánh được.

      - …Khánh nhi thương lắm…Nhưng -Cậu bé hơi lùi người ra, nước mắt bắt đầu ứa ta – là nương nương… phải là mẫu thân của Khánh nhi. đừng…

      Con là con của mẹ. Nhưng con thể gọi là mẹ là mẹ. Con vẫn nhìn mẹ dưới đôi mắt thần tử nhìn nương nương.

      Trái tim Lâm Nghi như tan nát thành muôn mảnh vụn. Nàng lảo đảo muốn ngả. Khánh nhi…Khánh nhi của mẹ ơi.

      -Nương nương…

      Nhũ mẫu hoảng hốt, còn Hàn Khánh hoảng loạn khi Nghi phi đảo người về phía trước. Máu tuôn ra từ đôi môi mọng đỏ, ướt đẫm lớp áo trắng, phun cả lên áo của Tiểu Khánh nhi.

      - sao vậy? Đừng làm Khánh nhi sợ…

      Phải chăng do Khánh nhi chịu gọi là mẫu thân nên người tức giận? Khánh nhi cũng muốn lắm chứ. Khánh nhi đâu muốn phải buồn lòng.

      Hàn Khánh ôm chặt lấy người Lâm Nghi. Nước mắt chảy tràn má. Đứa bé gào thét trong nỗi sợ tràn ngập. Có khi nào…Có khi nào mở mắt ra nữa. giận Khánh nhi mãi mãi ?

      - ơi. Khánh nhi gọi nè…Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi!

      Tiếng khóc của Hàn Khánh làm Hàn Viễn càng kinh động. Nhìn thấy nàng bị Cấm vệ quân gần như áp giải về Phượng nghi cung, lòng như lửa đốt. Nhưng Bạch Phượng Khanh bên cạnh lúc đó lại mải mê thảo luận về vấn đề quan trọng nên kịp đuổi theo.

      Phượng nghi cung lại là nơi ở của phi tử. Dù là sủng thần nhưng Hàn Viễn cũng thể tùy tiện bước vào. Bây giờ lòng nóng như lửa đốt, dùng kinh công lẻn vào bên trong, vừa kịp lúc tiếng thét la của Hàn Khánh vụt ra.

      còn e ngại gì nữa, Hàn Viễn chạy vội vào trong. Lâm Nghi bất động. Máu ướt cả áo nàng. Sắc mặt tái xanh.

      -Nghi nhi…

      Nhũ nương cũng hoảng hốt khi người xông vào là người đàn ông phải hoàng thượng. đỡ nương nương lên, còn để nàng tựa vào lòng mình. Bàn tay kiêng dè, điểm lên người Nghi phi, chạm phải phụng thể vốn chỉ thuộc về hoàng thượng. Người…

      -Người là ai? Nương nương…

      Nghi phi từ từ mở mắt. Gương mặt của Hàn Viễn kề sát, gần.

      -Ngươi…

      -Bốp!

      cái tát tai dồn hết sức lực. Lâm Nghi đánh để trút bao nỗi hận. Nhũ nương lại nghĩ khác….Hành động ấy là do muốn bảo vệ danh tiết của mình. Vì thế bà vội thét lên:

      -Người đâu…Người đâu…Có người đột nhập Phượng Nghi cung.

      -Người đâu…

      Giọng ai vang lên lanh lảnh. Nghi phi định thần. Trước mặt nàng là gương mặt xinh đẹp nhưng lại đầy hả hê, thích thú của Mạnh Khiết -Mạnh phi nương nương. Nàng ta chỉ vào Hàn Viễn, ban lệnh cho Cấm vệ quân:

      -Gã này tùy tiện xông vào Phượng Nghi cung, xúc phạm phượng thể của Nghi phi. Người đâu…Bắt vào đại lao, chờ hoàng thượng xử lý. Mau lên!

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 36:Quyền lực có nghĩa gì?



      Hàn Viễn trước nay ở kinh thành vẫn có nhiều người biết đến. Đột ngột được triệu về kinh, thăng tiến nhanh chóng, sánh ngang hàng cùng Bạch Phượng Khanh gây ra ít bất bình trong lòng các quan trong triều. Đa số đều phục. Nhưng là sủng thần của hoàng đế, đương nhiên ai dám chạm vào.

      Bây giờ Hàn Viễn lại phạm tội lỗi lớn. Ong bướm với phi tử của hoàng đế, lại là Nghi phi kém phần được thương sủng ái. Người bàng quan nhất cũng hồi hộp lo sợ giông gió đến. Kẻ đố kỵ cùng Hàn Viễn nhất quyết bỏ qua cơ hội này.

      – Tâu bệ hạ…Hàn Viễn khi quân phạm thượng, xin bệ hạ trị tội làm gương.

      – Tâu bệ hạ…Nếu chuyện này truyền ra ngoài làm uy tín hoàng gia bị ảnh hưởng. Chúng thần cầu xin bệ hạ, trị tội làm gương.

      – Chúng thần xin tấu trình bệ hạ…

      ngai vàng, Vũ đế nhíu mày… vô cùng khó xử. Chuyện của Hàn Viễn và Nghi phi kinh động đến triều thần như thế. Nếu xử nghiêm đám quan “già” luôn coi trọng lễ giáo này quyết bỏ quá. Trần lão thượng quan là minh chứng. Ông ta tay cầm thiên giảng được tiên đế ban cho, cương quyết đòi Vũ đế phải xử nghiêm Hàn Viễn làm gương.

      – Bệ hạ chắc còn nhớ, Nghi phi có thân phận thế nào? Nếu chuyện này người xử nghiêm Hàn Viễn Nghi phi nương nương tránh khỏi liên lụy…Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ…

      Trần thượng quan mang chuyện Nghi phi ra nhắc nhở Vũ đế. làm sao nhớ. Lâm Nghi vốn khiến nhiều người bất bình khi được phong phi tử, bây giờ xảy ra chuyện lớn, bọn họ có thể đặt nghi vấn cho là nàng thông gian cùng Hàn Viễn. Bây giờ tiếng tai chỉ ngừng ở mức ” Hàn Viễn nảy sinh tà tâm nên xúc phạm phi tử hoàng đế”, nếu xử lý theo hướng này chỉ có mình Hàn Viễn chịu tội, Nghi phi chỉ là nạn nhân tránh được liên can.

      Xúc phạm phi tử hoàng đế… bị trăm roi, cắt mọi tước lộc, nặng bị chém đầu…

      Mạnh phi tránh được đắc ý trong lòng. Hôm đó thám tử hồi báo cho nàng biết là hoàng thượng cho Cấm Vệ Quân đưa Nghi phi trở về Phượng Nghi cung…Thái Mẫn lại vừa vào trong. Nàng ta khỏi suy đoán đến khả năng Vũ đế vì Thái Mẫn nên mới thẳng thừng gần như muốn đuổi Nghi phi như thế. Nàng định theo sau, thêm dầu vào lửa để Nghi phi và Thái Mẫn trở mặt, ngờ lại nhìn thấy Hàn Viễn vội vội vàng vàng đến Phượng Nghi cung. Mượn cớ vào thăm viếng sức khỏe Nghi phi, Mạnh phi bước vào, ngờ lại thấy được màn đặc sắc này…Nếu có Tiểu Song, nô tỳ cùng vào và trông thấy Nghi phi có hành động kháng cự lại Hàn Viễn, nàng ta cũng ngần ngại đem cho hai người tội lỗi thông gian…Khi đó vị sủng phi quý nhất của hoàng đế còn địa vị, bệ hạ dù thương nàng đến mấy cũng dám vượt mặt các đại công thần, nhất cũng phải biếm Nghi phi vào lãnh cung. Thái phu nhân thân phận hèn kém…Hoàng thượng thương nàng đến mấy cũng chẳng thể đưa Thái Mẫn lên ngôi hoàng hậu…Lúc đó, người có địa vị trong các phi tử sẵn sàng lên ngôi hoàng hậu là ai? Chỉ có Mạnh phi nàng…

      Nhưng phụ vương lại cho người đưa tiếp Mật lệnh. Họ muốn nàng thừa cơ diệt trừ Hàn Viễn trước. Bá quan trong triều ít người biết Hàn Viễn song mật thám Bắc quốc lại dò được tin cơ mật. Nhiều khả năng chính là Nguyên soái thần bí của Vũ đế. Chưa ai nhìn thấy mặt vị Nguyên soái huyền thoại đó. Chỉ biết điều binh khiển tướng, xông pha trận mạc như chỗ người. Võ công tài trí đều vượt xa nhiều người,. Cùng với Bạch Phượng Khanh mưu sĩ, Nguyên soái thần bí chính là linh hồn của quân đội bách chiến của Vũ đế, cùng chinh phạt chư hầu…Hàn Viễn thể chỉ có thân phận tầm thường mà được tin tưởng đến như thế được…Diệt Hàn Viễn, là nhiệm vụ của Mạnh phi.

      Nhận lệnh, nàng nhanh chóng cho người gièm pha chút chuyện, khích bác các trọng thần…Họ cũng muốn vị trí của mình lung lay. Hàn Viễn là hiểm họa cho quyền lực mà bọn họ muốn thâu tóm. Thế là cùng bắt tay vào trong triều nội…Vì lợi ích quốc gia ít, lợi ích của bản thân mới là điều quan trọng thời.

      – Tâu bệ hạ…

      – Tất cả lui ! Lui!

      – Tâu bệ hạ…

      – Lui!

      – Bệ hạ….Nếu người xử lý tội phạm, chúng thần quỳ ở đây mãi. Cầu bệ hạ minh giám…

      – Bệ hạ minh giám…

      – Các khanh…Các khanh muốn ép ta phải ?

      Vũ đế còn bình tĩnh nữa. hét lên. phẫn nộ của đức vua khiến số vị đại thần tái mặt. Song Trần thượng quan vẫn bình thản. Ông ta ngước mặt nhìn Vũ đế, run run:

      – Tâu bệ hạ…Thần được tiên đế ủy thác giúp đỡ hoàng đế cai quản việc nước. nay việc nước thể quản nổi trong khi việc trong cung lại xảy ra chuyện tác tệ thế này…Thần đáng chết…Xin bệ hạ ban cái chết cho thần…Cầu xin bệ hạ….

      – Khanh…

      Tay Vũ đế run rẩy. rất giận. Nhưng thể làm gì được. Trần thượng quan là vị quan đầu triều, cả tiên đế cũng phải nể mặt… nay 1/3 quan lại trong triều đều nể sợ ông ta. 7 năm nay Vũ đế thường tránh va chạm, cẩn thận mọi chuyện để Trần thượng quan có cớ xen vào. Nhưng hôm nay…

      – Thần cầu xin hoàng thượng…

      – Cầu xin hoàng thượng…

      Các quan cùng quỳ mọp xuống, cương quyết đứng dậy nếu Vũ đế chịu nhận lời.

      – Các khanh giỏi lắm…Dám uy hiếp cả ta à?

      – Bệ hạ minh xét. Chúng thần dám…Chỉ dám mong bệ hạ, xem trọng việc nước. Thượng bất chính, hạ tất loạn…Nếu triều đình nghiêm dân chúng noi gương xấu…Mong bệ hạ trừng phạt Hàn Viễn thích đáng…Mong bệ hạ…

      Phía dưới bỗng nhiên xôn xao…Vũ đế ngước nhìn….Bạch Phượng Khanh gấp rút vào triều, theo sau là Thái Mẫn. phi tử đột ngột xuất trong triều nội…Nàng lại chỉ là phu nhân thấp kém…Điều này càng khiến Trần thượng quan giận dữ hơn…Mắt ông ta tối sầm lại. Tuy nhiên Bạch Phượng Khanh vẫn cùng Thái Mẫn tiến sát đến điện tiền:

      – Muôn tâu hoàng thượng. Thần và Thái phu nhân tìm được vật này trong phòng của Hàn Khánh, con trai của Hàn đại nhân…

      bức tranh. Bức tranh vẽ thiếu nữ thanh lệ và thoát tục…Vừa nhìn thấy, mọi người lại xôn xao. Rất giống Nghi phi…

      – Hồi hoàng thượng…Thần hỏi kỹ. Hàn đại nhân đúng là có thê tử vừa qua đời 7 năm trước do sinh khó. Dung nhan của nàng ấy so với Nghi phi nương nương chút khác biệt…Phải là giống hệt. Có lẽ như vậy nên khi nhìn thấy nương nương, Hàn đại nhân kiềm được cảm xúc mạo phạm. Nhưng đó phải là trò ong bướm…Nương nương lúc ấy đuổi theo Khánh nhi nên bị ngã, Hàn đại nhân chỉ là phản ứng tự nhiên nâng đỡ…Nếu phải truy cứu kẻ phải truy cứu là Khánh nhi. Nhưng Khánh nhi còn lẽ các đại nhân lại muốn truy cùng giết tận đứa trẻ vẫn còn hơi sữa hay sao?

      – Bệ hạ…

      Bạch Phượng Khanh tìm ra cái cớ…Mọi chuyện chỉ có vài người chứng kiến. Mạnh phi cũng chỉ là “thấy Hàn Viễn mạo phạm Nghi phi”. Nghi phi lại bắt tội …Chuyện lớn thành chuyện , chuyện có thể hóa .

      – Tâu bệ hạ….Cho là nương tử của Hàn Viễn quá giống Nghi phi nương nương chăng nữa nhưng hành động mạo phạm phi tử là chuyện thể chấp nhận được. Nghi phi nương nương là hoàng phi của bệ hạ, thân thể phải tuyệt đốt trong sạch. Nếu bị mạo phạm, là kẻ mạo phạm phải chết, hai là nương nương phải hủy thân để giữ gìn trinh bạch của mình, để cho hoàng cung…

      – Khốn kiếp… là quá đáng mà…

      Thái Mẫn bỗng nhiên đứng bật dậy. Lão quan già này cứ mực muốn ép người ta vào đường chết…Đó là phẩm chất của trọng thần sao?

      – Ông có phải là con người hay vậy? Tại sao cứ muốn ép chết người ta ? Nghi phi chết, Hàn đại nhân chết ông vừa lòng hả dạ phải ?

      Mặt của Trần thượng quan thoắt xanh rồi lại thoắt đỏ. Xưa nay ngay cả hoàng đế cũng chưa lớn tiếng với ông ta, ba đời làm tôi trung tiên đế, là trọng thần lập quốc xưa nay.

      – Bệ hạ… phu nhân nhoi lại dám đứng giữa triều thần mà tác oai tác quái. Thần xin bệ hạ…

      Thái Mẫn có chuẩn bị. Bạch Phượng Khanh dạy nàng số cách…Nàng tin Vũ đế. Chàng nhất định để những người quan trọng nhất đời mình bị tổn thương:

      – Ông cứ xin bệ hạ trừng phạt tôi . nay tôi mang long thai của hoàng gia. Nếu tôi có mệnh hệ nào, long chủng còn nữa…Các phi tử đều mang thai, chỉ có mình tôi có. Hoàng gia mà tuyệt tự, để xem ông là trọng thần sau này ăn với tiên đế thế nào.

      Bạch Phượng Khanh muốn bật cười ngay đại điện. Thái Mẫn khác các phi tử khác ở chỗ ấy. Nàng để ý đến ai khác ngoài người thân của mình. Khi người thân gặp chuyện, tìm mọi cách để bảo vệ họ. Dù trời sập xuống cũng làm nàng nản chí bao giờ.

      – ……….

      – Mẫn nhi…Nàng …nàng mình mang thai?

      Vũ đế ngỡ ngàng hỏi lại. quả cũng chưa biết tin này.

      – Thiếp mang thai rồi bệ hạ…Con của chúng ta là thái tử có phải ?

      Vũ đế chưa có con cái. Chuyện ấy là lẽ đương nhiên. Tuy vậy với thân phận Thái Mẫn, nàng được phong hậu. Song có con là thái tử, nàng còn có gì đáng phải lo?

      Thái Mẫn lại quay sang Trần thượng quan:

      nay tôi chỉ mới mang thai thời gian đầu chịu được kích động. Nếu có chuyện gì xảy ra ông và các người đều là người có tội. Tiên đế cũng buông tha cho các người đâu.

      Nàng quỳ sụp xuống trước mặt Vũ đế:

      – Thiếp thần cầu xin hoàng thượng. Khánh nhi vẫn còn , nếu phụ thân có bất trắc gì Khánh nhi cũng chịu nổi. Tiểu hài nhi đó có duyên với thiếp, là bùa may mắn của thiếp. Cầu xin bệ hạ lượng thứ cho Hàn đại nhân…Cầu xin bệ hạ…

      – Mẫn nhi…Nàng đừng làm ta khó xử. Ta…

      – Bệ hạ…Thái Mẫn ngu muội. Thái Mẫn chỉ biết, người ta muốn có quyền lực ngoài vì muốn cuộc sống được sung sướng, còn là vì để bảo vệ những người thân của mình nữa. Bệ hạ là hoàng đế, có nghĩa là quyền lực rất cao rồi. Vậy mà muốn tha người cũng làm được. Thế có quyền lực để làm gì? Người dân nhìn vào nghĩ hoàng đế là vô dụng, sau này còn ai sợ người nữa….Làm sao người trị quốc sau này?

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 37: Tha thứ




      Trong ngục thất, Hàn Viễn tựa người vào tường đá, thiêm thiếp. Lâm Nghi đứng lặng trong góc, nước mắt lại rơi.


      Ân sủng cuối cùng mà hoàng đế dành cho nàng là vào thăm . Sáng mai Hàn Viễn bị đày ra biên trấn, cũng có thể cả đời này trở về hoàng cung Thương Quốc. Đó ân đức, nhờ Thái Mẫn và Bạch Phượng Khanh trước triều đình làm ầm ĩ chuyện, mang cả long thai ra uy hiếp mới có được kết quả này.

      Còn hận? Còn oán? Còn uất hận nữa ?

      Lâm Nghi còn cảm thấy những điều đó nữa. Trong lòng nàng ngay từ lúc Hàn Viễn bị bắt vào thiên lao hiểu, oán hận, trách cứ cũng chỉ là cái cớ để Lâm Nghi xua cảm xúc trong tim mình. Nàng Hàn Viễn…Từ khi nào biết. Cũng chẳng quan tâm, người khiến tim Lâm Nghi xao động là Mạc Phong hay Hàn Viễn dưới lớp mặt nạ da người.

      – Ai?

      Hàn Viễn vẫn phản ứng rất nhanh nhẹn. Nhìn thấy nàng, ánh mắt có chút ngỡ ngàng:

      – Là nàng?

      – Phải…Là tôi…

      Lâm Nghi bước từng bước. Gương mặt thanh tú tái nhợt, khiến càng cảm thấy đau lòng:

      – Có phải mấy đêm rồi nàng ngủ? Còn Khánh nhi, con thế nào rồi?

      Chất giọng trầm ấm đó….Lâm Nghi kềm nổi lòng mình nữa. Nước mắt lại rơi. Nàng cất tiếng trong nghẹn ngào:

      – Con…con sao cả. Hoàng thượng thu xếp cho con ở chỗ Thái Mẫn. Nhưng mà…tôi…tôi được gặp con.- Nàng lại nghẹn ngào- Tôi nghe tin ngày mai người bị đày ra biên trấn nên mới van xin hoàng thượng. Đệ ấy cho tôi đến đây lần cuối…Chỉ lần cuối nữa…

      Lần cuối? Thà để nàng tin bảy năm trước còn nữa, còn hơn cho gặp lại, cho khám phá ra , để rồi người vùi đời trong cung thẩm, người lại phải ra tận biên quan, suốt đời thể biết tin nhau.

      – Khánh nhi ở lại.- Hàn Viễn nhàng- Bệ hạ hứa cho con cùng người thân tín của ta về quê. Khi nàng nhớ con, có thể đến gặp nó. Khánh nhi rất ngoan, rất hiểu chuyện, khi lớn lên, con trách chúng ta đâu.

      Lòng Hàn Viễn chỉ còn lại nỗi vương vấn. Lâm Nghi nàng…nàng có tha thứ cho ?

      Nàng đến đây có nghĩa là mọi nỗi uất hờn được xếp vào quá khứ. Hàn Viễn muốn nhiều hơn nữa. Thời gian vô cùng quý giá. Bây giờ chỉ mong được nhìn thẳng vào nàng, thu hết dáng hình mảnh mai bé , để Lâm Nghi mãi mãi sâu vào lòng Hàn Viễn, phai nhạt, thể lãng quên.

      – Ta là Hàn Viễn…Nghi nhi, nàng biết ta là Hàn Viễn phải ?

      Lâm Nghi bật khóc…Hàn Viễn…Hàn Viễn…Bao năm qua nàng chỉ nhớ đến Mạc Phong trầm lặng. ngờ đằng sau còn có Hàn Viễn, người nàng trao trọn tấm thân trinh bạch, còn có kết tinh của tình .

      – Hàn Viễn…

      Lâm Nghi chạm tay lên mặt . Hàn Viễn lùi lại, né tránh. khẽ khàng:

      – Đừng…đừng chạm vào người ta. Nếu có người nhìn thấy nàng gặp chuyện. Thái phu nhân cũng thể che chở cho nàng…Hoàng thượng cũng…

      lo lắng…Chỉ lo lắng cho Lâm Nghi mà nghĩ đến thân mình ngày mai bị lưu đày mãi mãi. Là nữ tử, đôi khi chi cần như thế cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào lan vào tận đáy tim.

      – Thiếp…thiếp sợ.- Lâm Nghi bỗng ôm chầm lấy - Thiếp sợ gì nữa. Hàn Viễn…Xin chàng….xin chàng cho thiếp được ôm chàng lần nữa. lần cũng được….Thiếp…

      Trong mối quan hệ của họ, ai là người phải nợ ai?

      Vòng ngực rộng của Hàn Viễn cho Lâm Nghi cảm giác vô cùng quen thuộc. Bảy năm trời xa cách, để rồi bây giờ gặp lại, lại sắp phải chia tay. Nàng…và , thà rằng cứ như sinh ly tử biệt. Gặp nhau làm gì, ôm chặt nhau làm gì nữa, để rồi sau cái ôm này là muôn trùng ngăn cách, là nước mắt mặn môi.

      Cả người Hàn Viễn như chấn động. Nhưng rồi cũng ngần ngại nữa. Vòng tay xiết chặt lấy Lâm Nghi, gọi khẽ tên nàng:

      – Nghi nhi…

      Ánh mắt chợt trở nên xa thẳm. biết có còn gặp lại, nhưng giây phút này đủ cho Hàn Viễn tiếc ngày mai phải ngã xuống vì nàng.

      Bên ngoài lao ngục, Bạch Phượng Khanh thầm thở dài. Vũ đế và Thái Mẫn. Lâm Nghi và Hàn Viễn. Những kẻ nhau say đắm, nhưng lại thể ở cùng nhau trọn vẹn. Cuộc đời chỉ màu hồng.

      quay lưng, ánh mắt vụt trở nên lạnh lùng, chứa đầy quyền uy của viên quan đầu triều nội:

      -Lui !

      -Thừa tướng đại nhân. Đây là thiên lao. Nếu như…

      -Ta bảo lui các ngươi cứ lui . Hàn tướng quân nếu muốn chạy thoát, các ngươi nghĩ là có thể ngăn được hay sao?

      Bên trong đại lao, tay Hàn Viễn vẫn còn bị gông cùm. Nhưng vẫn ôm Lâm Nghi chặt. Còn nàng, khóc nghẹn như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt của nữ nhi bao giờ cũng nhiều như thế, chẳng qua là chưa có ai để Lâm Nghi được khóc vì mà thôi.

      -Đừng khóc nữa -Hàn Viễn lau nước mắt cho nàng, trầm giọng- là mẹ của người ta rồi, khóc nhiều như vậy, Khánh nhi mà biết cho là ta hiếp đáp mẫu thân của nó.

      -Hàn Viễn -Lâm Nghi níu lấy tay -Chàng…chàng hãy đợi thiếp. Nhất định thiếp xin với hoàng thượng. Bằng bất cứ giá nào cũng được, thiếp muốn ra ngoài đó với chàng. Có khổ, chúng ta cùng khổ. Thiếp…

      -Ngốc quá! -Hàn Viễn ôm lấy nàng -Ta làm sao nhẫn tâm cho nàng chịu khổ chứ. Nàng cứ ở lại hoàng cung. Ta tin hoàng thượng. Rồi người có cách sắp xếp cho chúng ta mà.

      Lâm Nghi vì sẵn sàng ra biên quan chịu khổ. Nhưng nàng là cành vàng lá ngọc. tiểu thư sinh ra trong nhung lụa, tuy là con thứ thiếp nhưng cũng chưa từng trải qua mưa nắng. Cuộc sống nơi biên quan vô cùng lạnh lẽo, nàng thể thích nghi chỉ trong ngày khắc. Hàn Viễn cũng chẳng nhẫn tâm để người mình sương gió vì mình.

      Vả lại…Con đường sắp tới có thể toàn là đầu rơi máu chảy.Song Hàn Viễn cần sống trong bóng tối nữa. được Lâm Nghi đáp lại tình . Dù có phải trả giá bằng tính mạng, với Hàn Viễn cái giá đó rất đáng để đánh đổi mà.

      -Nàng về , Nghi nhi…

      Đêm sắp tàn…Lâm Nghi và cùng nhau trải qua gần đêm. Chỉ là nhìn nhau trong lưu luyến. Nàng gối đầu ngực Hàn Viễn, dụi đầu vào ngực . Mọi thứ cứ như là giấc mơ.

      -Hàn Viễn, chàng…

      -Nàng về -Hàn Viễn giúp Lâm Nghi bới lại mái tóc hơi rối, nhàng- Ta hứa với nàng…Sau lần này ta xa nàng và Khánh nhi nữa. Chúng ta chịu quá nhiều xa cách. đến lúc, gia đình chúng ta đoàn tụ nơi rồi.

      Lâm Nghi vẫn chưa hình dung được, và Vũ đế làm gì tiếp theo. Nhưng nàng tin . Người đàn ông sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống lẫn dẹp hận thù vì người con luôn luôn, mãi mãi rất đáng tin.

      -Thiếp tin chàng…

      -Về !

      -Hàn Viễn…chàng…

      -Đừng lo lắng. Nàng cứ về . Ta hứa, ta trở về bên cạnh nàng. lâu nữa đâu, Nghi nhi… lâu nữa đâu…

      Lời hứa….Hàn Viễn hứa….Lâm Nghi bậm môi, quay bước. Nàng chờ đợi, dù phải đợi đến cả đời này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 38: Toan tính của hoàng đế



      Bên ngoài đại diện, Mạnh phi vừa đến. Cùng lúc Bạch Phượng Khanh cũng từ đó bước ra…Thái độ của vui, thậm chí còn có phần bực dọc. Thấy Mạnh phi, chỉ khựng lại hành lễ vội rồi vội vã nhanh.

      Mạnh phi nhìn theo dáng Bạch Phượng Khanh lúc, sau đó mới bước đến trước thềm đại điện. Cấm vệ quân bước ra, ngăn nàng lại:

      – Hồi nương nương, bệ hạ có lệnh. cho chỉ dụ của người, ai được bước vào trong…

      – Ngươi…

      nữ tỳ bên trong ra. Mạnh phi nhận ra ngay, đó là Tiểu Thanh, người hầu hạ của Thái Mẫn. Cơn giận của nàng lại có dịp bùng lên:

      – Thái phu nhân ở bên trong à?

      Tiểu Thanh cũng nhận ra Mạnh phi, vội vàng hành lễ:

      – Hồi nương nương…Thái phu nhân ở bên trong cùng bệ hạ.

      – Nàng ta…

      giận dữ lên đến tột độ. Mạnh phi dợm bước vào, nhưng Cấm vệ quân ngăn lại ngay:

      – Nương nương… có lệnh của bệ hạ, mong nương nương đừng làm cho chúng thần khó xử.

      – Các ngươi…

      – Nương nương bớt giận- Tiểu Thanh vội vã dập đầu. Nàng luôn lo nghĩ cho Thái Mẫn được sủng quá đôi khi lại là tai họa. Mạnh phi nay là phi tử có thân phận nhất trong cung cấm, nên chọc giận đến nàng ta:

      – Hồi nương nương…Chẳng qua là Thái phu nhân mang thai nên người khó chịu, bất an làm bệ hạ lo lắng mới triệu người đến đại điện. bệ hạ cũng vì lo nghĩ cho phu nhân mà cho ai đến quấy rầy thôi ạ! Mong nương nương minh xét…

      Mạnh phi hiểu, tại sao Bạch Phượng Khanh giận dữ đến vậy. Từ ngày xảy ra chuyện Nghi phi đến nay có bao nhiêu chuyện. Hoàng đế cũng nhắc nhở gì tới chuyện tấn công Bắc quốc nữa, có khi còn bỏ cả buổi triều ở lại cùng Thái Mẫn. “Hồng nhan họa thủy”…Có lẽ như vậy mà Bạch Phượng Khanh hài lòng. Âu cũng là chuyện hay.

      Mạnh phi nhớ lại.Lá thư của phụ vương, bức mật thư bằng máu, chan chứa thâm tình và cả mưu:

      – Mạnh Khiết nhi, con nhất định phải tìm cách chia rẽ Bạch Phượng Khanh và Vũ đế…Đó là cánh tay phải của . nay theo thám tử hồi báo, gần như chắc chắn Hàn Viễn chính là nguyên soái bí của quân Thương quốc. bị đày ra biên trấn, nếu chúng ta chia rẽ tiếp Bạch Phượng Khanh và Vũ đế, xem như đại công cáo thành. Chúng ta liên kết cùng Bắc quốc phản công…

      Nếu Vũ đế thương Mạnh phi thêm chút nữa, nếu vị trí của Mạnh phi được vững chắc hơn phụ hoàng có lẽ liên kết cùng Bắc quốc. Ngày xưa là Nghi phi, bây giờ lại là Thái Mẫn, Mạnh phi trong cung thẩm này nếu tiếp tay cùng phụ vương, có lẽ trọn đời cũng chôn đời ở chốn thâm cung.

      Bên trong điện, Thái Mẫn nhìn thẳng vào Vũ đế. Nàng mím môi, giọng run run:

      – Chúng ta phải đối xử với Nghi phi tỷ tỷ và Hàn đại nhân như thế sao? Họ bao giờ được gặp nhau nữa sao? Còn Khánh nhi?… được sống cùng phụ mẫu thê thảm lắm. còn cách nào sao?

      – Nàng nghĩ chúng ta còn cách nào sao?- Vũ đế vuốt tóc nàng- Ở trong hoàng cung chịu chi phối bởi nhiều luật lệ. Lâm Nghi tỷ và Hàn đại ca hiểu cho chúng ta mà.

      Rồi bàn tay di chuyển khắp gương mặt nàng. Ánh mắt Vũ đế trở nên nồng nàn…Thái Mẫn vẫn giữ được đôi mắt trong veo, toan tính. Nàng ngã vào ngực , im lặng. im lặng làm Vũ đế chợt bật cười:

      – Sao bây giờ giơ móng vuốt lên nữa? Lúc nàng chuyện phải trái với Trần thượng quan trông như con mèo hoang vậy? Bạch Phượng Khanh bày kế cho nàng à?

      – Bạch thừa tướng chỉ với thiếp, nay thiếp mang là long chủng, ai dám động đến thiếp đâu. cần phải sợ gì cả. Có chuyện gì cũng có chàng chống đỡ cho thiếp mà.

      Vũ đế lại bật cười lần nữa. Bạch Phượng Khanh hổ là tri kỷ bên cạnh . Từ năm 10 tuổi, đứa trẻ Thương Vũ nhíu mày khó chịu khi nhìn phụ vương quỳ phục trước sứ thần được gọi là Thiên triều, nghênh ngang lại trong cung:

      -Tại sao chúng ta lại phải quy phục họ? Họ có gì hơn chúng ta?

      -Họ là kẻ mạnh, Nhị hoàng tử à.

      Bạch Thành, cha Bạch Phượng Khanh là người đầu tiên nhận ra tâm tư Thương Vũ. đứa con bị phụ vương lạnh nhạt, phải dựa vào mình để sống. Trong mắt Thương Vũ lúc đó chỉ có tỷ tỷ, nhưng tỷ của lại bị hứa gả sang tha quốc cho kẻ nổi tiếng bạo ngược. Kẻ yếu là thế. Thứ Vũ đế muốn phải là quyền lực. chỉ muốn mình đủ sức bảo vệ những người mình thương trân trọng. Ngày xưa là Thúy Nhàn công chúa, giờ là Lâm Nghi, Hàn Viễn, Thái Mẫn và tiểu hài tử sắp chào đời.

      Tiếc là đôi khi để hoàn thành mục đích, những người thân cận của Thương Vũ phải chấp nhận hy sinh. nợ Lâm Nghi lời xin lỗi. Còn với Hàn Viễn, chỉ là cận thần thân tín, chỉ là tri kỷ. Hàn Viễn như đại ca dạy bảo cho Thương Vũ từng li từng tí. Với kẻ được phụ vương thương tin tưởng, Hàn Viễn từ bao giờ giống như người cha của Thương Vũ. người cha chỉ biết hy sinh, lui vào trong bóng tối vì những người thân thuộc của mình.

      còn bao lâu nữa, Vũ đế đền đáp lại cho hai người họ…Chỉ cần qua được ải cuối cùng này.

      – Chúng ta nợ Lâm Nghi tỷ và Hàn đại ca rất nhiều…Nếu có dịp, nàng có thể cùng ta hy sinh chút để trả món nợ này cho họ, để họ được sống trọn vẹn với nhau ?

      Thái Mẫn nhìn . Tướng công của nàng phải là người thường. Suy nghĩ của chàng, chí hướng cũng rất khác người thường.

      Nàng nhớ lại, buổi chiều đại điện, Vũ đế bất ngờ kéo mình ngồi trong lòng, trước đôi mắt kinh ngạc của Trần thượng quan:

      -Tướng công….chàng…

      Vũ đế cười khẽ, tay đặt lên bụng Thái Mẫn. Vẻ mặt như mê muội, nụ cười hạnh phúc gương mặt làm Thái Mẫn cũng phải ngẩn ra.

      - mang thai mà sao nàng ? Được bao lâu rồi?

      Giữa mặt thần tử mà lại tỏ ra vẻ mặt đó. Thái Mẫn cũng thấy ngượng ngùng nhưng Vũ đế vẫn thản nhiên như . Thái độ đó làm Trần thượng quan càng giận dữ. Ông ta gần như hét lên:

      -Hoàng thượng. Mong hoàng thượng….

      -Được rồi. Ý trẫm quyết. Khánh nhi là bùa may mắn của Thái phu nhân, tội lỗi của Hàn khanh gia cũng phần la do vô tình. Ta trục xuất khỏi cung, đày ra biên trấn. Khánh nhi giao cho Thái phu nhân nuôi dưỡng. À, mà được - quay sang Thái Mẫn - nay nàng mang thai, cũng nên để Khánh nhi bên cạnh. Ta đưa Khánh nhi về Từ vương phủ, đợi sau khi nàng mẹ tròn con vuông đưa Khánh nhi vào.

      -Tạ ơn hoàng thượng.

      -Bãi triều…

      Vũ đế từ tốn nghịch những sợi tóc thả dài lưng Thái Mẫn. Bỗng nhiên nàng quay lại, nhìn thẳng vào , nghiêm túc:

      -Tướng công…Chàng phải thành trả lời thiếp chuyện này. được dối.

      -Ừ. dối.

      Đế vương cũng đồng nghĩa với dối trá. Chỉ là…. dối trá ấy vô cùng khéo léo và ai dám vạch trần thôi.

      -Lúc nãy…Chàng cũng là đóng kịch phải ?

      -Chuyện gì?

      -Khi chàng biết thiếp mang thai. Lời của chàng lúc đó, có phải cũng là đóng kịch cho Trần thượng quan xem ?

      Vũ đế ngẩn người đôi chút, rồi chợt hiểu ra. bật cười:

      - phải. Thực lòng lúc đó ta rất vui. Nàng và ta có hài tử. Vì nó ta càng phải mau chóng ổn định đại cuộc. Ta muốn con chúng ta phải như cha của nó, phải mượn mẹ nó làm bức bình phong che giấu dã tâm và mục đích của mình.

      Thái Mẫn Mẫn phu nhân làm Vũ đế say mê đắm đuối. Bắc Quốc và những kẻ địch khác ngờ được. Vũ đế chỉ là đóng vai kịch đắm tình mê muội. Mớ đuôi hồ ly cần che giấu. Lúc đó con sói trong hang cần chơi trò “mèo vờn chuột” nữa. Vũ đế chính là con sói, bị người ta nhầm tưởng là nai.

      -Nàng mệt ?

      Vũ đế âu yếm hỏi. Thái Mẫn tựa vào lòng , lắc đầu:

      - mệt.

      - mệt nhưng cũng phải lên giường nghỉ chút. Đêm nay nàng cần về Bích Vân Các, cứ ở lại đây với ta.

      -Dạ…

      Thái Mẫn ngoan ngoãn đến bên giường ngự. Vũ đế lại quay lại thư án. Bên ngoài bóng đen chờ sẵn từ trước nhanh chóng bước vào:

      -Hồi hoàng thượng.

      -Mọi chuyện thế nào rồi?

      -Thư được đưa . Có lẽ khoảng ngày mai là đến Hồi Quang quốc.

      -Sắp xếp chút cho Hàn khanh gia. Ta muốn…

      -Dạ. Chúng thần bố trí xong xuôi cả rồi. Hồi quang vương nghĩ là Hàn tướng quân bị ám toán đường đến kinh thành vì người của hoàng thượng. cho rằng hoàng thượng để lòng ganh ghét tướng quân vì chuyện của nương nương.

      -Tung thêm vài tin đồn nữa ra dân chúng. Ngày mai, lên triều hãy chuẩn bị lễ gia phong tước vị. Ta phong Thái phu nhân làm Mẫn phi. Sắp sếp thêm vài người làm thân nhân của nàng. Vị trí trấn thủ ở thành Mạt Châu giao cho Thái Nghệ, tung tin rằng đó là đại ca của Mẫn vương phi.

      -Tuân lệnh bệ hạ.

      Toan tính của hoàng đế. tin là Mẫn nhi hiểu. Xưa nay người ta chỉ nghĩ hồng nhan là họa thủy. Những nếu nhà cửa được xây vững chắc, con người khéo đào thông kênh máng, có phương pháp đề phòng lũ lụt sức nước nào quật ngã được thành trì?

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 39: Thần tử và quân vương



      Vũ đế mềm lòng, chính là cơ hội tốt cho các quốc gia khác lợi dụng. Hơn nữa lại là thời cơ có hai.

      Hồi Quang Vương và Bắc Quốc nhanh chóng chuẩn bị cho cuộc phản công lại Thương quốc. Bề ngoài vẫn sóng yên bể lặng, chỉ có bên trong, phong ba chinh chiến chuẩn bị nổi lên.

      Vào đêm tối trời, sương mù vây hãm, binh lính hai quốc gia nọ lợi dụng thời cơ vượt biên giới tấn công.

      Quân lính Thương quốc quen sống trong thời bình chuẩn bị chỉ chống cự yếu ớt. Tới gần sáng gần như mở cửa thành xin hàng. Liên quân Hồi Quang Bắc Quốc ngay lập tức tiến vào trong.

      Chiến thắng là họ vô cùng hả hê. Thành trì này là trọng địa của Thương quốc, khi chiếm được

      Quân lính vào hết trong thành, bỗng dưng từ bốn phía bao nhiêu quân mai phục đổ ra…

      Trong y phục dân thường, bọn họ lặng yên chờ đợi. Gươm giáo giấu trong tường của những ngôi nhà rơm mới vừa được dựng nên.

      mặt thành, võ tướng uy phong đứng. Trong bộ áo giáp màu bạc, chiếc mặt nạ che khuất nửa mặt. Là vị nguyên soái bí từ lâu trong đoàn quân bách thắng của Vũ đế. Tương truyền khi nhìn thấy , có cơ hội nhìn lại ánh mặt trời.

      – Ngươi là…

      cần che giấu nữa. Chiếc mặt nạ được tháo xuống. Gương mặt ngũ quan như tượng tạc, đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng.

      – Ta là Hàn Viễn…

      – Hàn Viễn?

      Hồi Quang Vương chấn động. Hàn Viễn phải bị Vũ đế lưu đày ra biên trấn phía nam, nơi mịt mù thăm thẳm, thấy ánh mặt trời sao?

      – Giết…

      Hàn Viễn trong thời gian qua nghiên cứu cách trộn loại thuốc pháo có sức công phá rất lớn.Quân lính hai bên Hồi Quang và Bắc quốc bị thương tổn ít, lại vội vàng thi nhau tháo chạy khỏi thành. Bên ngoài là bãi thuốc nổ được chôn sẵn chờ chúng. Giặc chết như rạ…Thoáng chốc, kẻ xâm lược trở thành người chiến bại chiến trường.

      Hàn Viễn như ánh chớp loang loáng giữa mớ gươm giáo sáng lóa. Đầu Trình đại tướng quân của Bắc quốc lăn lông lốc dưới nền đất lạnh. Áo bào bay phần phật, Hàn Viễn lặng lẽ nhìn xung quanh trận mạc. Đầu rơi máu đổ, tiếng hét la vang động. và Vũ đế đều phải là kẻ khát máu. Nhưng có chém giết, có chiến loạn, thời đại mới làm sao có thể bắt đầu?

      Trước đây Hàn Viễn- Bạch Phượng Khanh và Vũ đế tại kinh thành Thương quốc nghĩ ra rất nhiều cách để tiêu diệt Bắc quốc. chỉ vậy, chư hầu tưởng như là tùng phục, thực ra cũng có nhiều kẻ mưu nổi loạn. Nếu khởi binh tấn công Bắc quốc trước mà cái cớ thích hợp, có thể là “giậu đổ bìm leo”, các quốc gia lân cận bên cạnh nỗi sợ hãi là bất bình càng lúc càng lớn dần. Họ có thể liên kết với nhau chống lại Thương Quốc. Đây là điều Vũ đế và cả dân chúng Thương Quốc muốn chút nào.

      Bạch Phượng Khanh nhàng:

      – Bệ hạ… nay chúng ta nên tạo ra cho họ cái cớ. Tung tin bệ hạ thân chinh, sau đó kéo dài thời gian, cho Bắc Quốc chuẩn bị binh lực. Chỉ cần triều đình chúng ta xảy ra cố, chúng bỏ qua đâu.

      Vũ đế nợ Hàn Viễn bảy năm sống trong bóng tối. Bây giờ lại nợ thêm lần nữa… thầm giả vờ để lộ tin tức, khiến cho Bắc quốc và quân do thám dò ra tung tích Nguyên soái bí là Hàn Viễn, sau đó bắt giam trong ngục thất, đày ra biên ải. Trong thời gian này Thái Mẫn lại mang thai khiến cái cớ Vũ đế chậm xuất quân được củng cố vững vàng hơn.

      Mưu tính của Vũ đế trước sau đều phải cần hy sinh của Hàn Viễn. chấp nhận tất cả. Vì Vũ đế với rằng:

      – Ta hứa…sau cuộc chiến này ta cho khanh và Lâm Nghi tỷ được sống bên nhau mãi mãi. “Quân vô hí ngôn”, ta nhất định làm được…

      Hàn Viễn thúc vào bụng con ngựa chiến hí vang tràng dài:

      – Hồi Quang quốc và Bắc quốc dám tấn công Thương Quốc. Để tránh hậu họa, các em, chúng ta cùng tấn công Bắc quốc, cho chúng bài học…Các em…

      Những tiếng hô vang đầy khí thế. Đội quân Thương quốc bách chiến bách thắng, bây giờ thêm lý do muốn bảo vệ đất nước, càng mạnh mẽ gấp bội, khí thế như hùm như báo. chỉ chờ san bằng những nơi mà họ qua.

      – Bẩm nguyên soái….Đội quân do Vạn đại nhân chỉ huy vòng sang Mã Lĩnh tấn công vào Bắc quốc. nay hoàng thượng có lệnh nguyên soái mau đến phối hợp cùng Vạn đại nhân. Hoàng thượng thống lĩnh đại quân đánh thẳng Hồi Quang quốc.

      – Ta biết…Khẩn trương lên.

      Bắc quốc phải là quốc gia chỉ có quân đội hữu danh vô thực. Trận chiến này, có thể phải đổ rất nhiều máu. Có thể thể an toàn tính mạng. Nhưng vì nàng, Lâm Nghi, ta nhất định trở về…

      …..Tin từ biên giới truyền về, Vũ đế nhanh chóng chiến thắng Hồi Quang quốc. Hàn nguyên soái cũng tiến công vào kinh thành Bắc quốc, hạ thành chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian.

      Bên trong Bích vân cung của Mẫn phi cũng vừa có tin truyền ra. Thái phu nhân mấy ngày nay trong người khó ở, ăn uống gì được, sức khỏe suy yếu. Thái y được đưa đến chuẩn đoán cũng phải bó tay, chuẩn đoán được nguyên nhân.

      Bạch Phượng Khanh được cử ở lại cung thay quyền chấp chính hết sức lo lắng. Đây là đứa con đầu tiên của hoàng đế, tương lai có thể nối quyền trị vì thiên hạ. Nếu để hoàng tử có chuyện, cũng làm sao mà ăn với Vũ đế đây?

      Lệnh được ban ra, phải tìm cách chữa trị cho Mẫn phi ngay. Pháp sư cũng được triệu vào cung. Quẻ bói dương của Thiệu pháp sư cho biết, Thái Mẫn bị thế lực đen tối trù ếm. Thế lực ấy ở ngay trong cung cấm…Nếu kịp thời tìm ra người trù ếm, chỉ là long chủng mà sinh mạng của nàng cũng được an toàn.

      Cấm vệ quân ngay lập tức lục soát khắp các nơi, kể cả nơi ở của các nương nương. Thân phận Thái Mẫn như thế nào cần biết, nhưng nàng mang long chủng, đó là bảo bối ai dám chống lại. Ngay cả cung Phượng Nghi cung cũng được bỏ qua.

      Kết quả là trong giường ngủ của Nghi phi tìm thấy hình nhân ghi ngày tháng năm sinh của Thái Mẫn… người cắm chi chít kim cùng với những lời nguyền rủa cay độc “Chết …hãy chết ”.

      Hoàng cung xôn xao. Nghi phi tĩnh lặng như nước, có vẻ gì là ham mê địa vị, ngờ lại đố kỵ cùng Mẫn phi có xuất thân hèn mọn, còn hãm hại nàng…

      Người khác sau lưng lại bàn tán. Nghi phi ganh tỵ Thái Mẫn khiến mình mất vị trí độc sủng. Thai nhi trong bụng nàng nữa, sau này là mối uy hiếp cho bất cứ ai.

      Người lại phản bác, cho là Thái Mẫn là Hồ ly tinh đội lốt trong sáng, thánh thiện. Nàng làm ra vẻ trước triều thần xin tội cho Hàn Viễn là để tạo ấn tượng tốt cho hoàng đế và Bạch Phượng Khanh, sau lưng thầm tìm cách hãm hại Nghi phi, dần dần chiếm lấy vị trí của nàng ta trong hậu cung. Thử hỏi trong cung, tuy Thái Mẫn thân phận thấp hèn song người hoàng đế thương trước nay chỉ có Nghi phi và nàng, loại được Nghi phi, sợ gì mai sau khi nàng sinh con lại thể bước lên cao, trở thành phượng hoàng trong cung cấm.

      Vũ đế sau khi ca khúc khải hoàn tại Hồi quang quốc, trở về hoàng cung, nghe tin báo lại đùng đùng nổi giận. Người ta nam nhận bạc tình là vậy. hạ chiếu lệnh ngay:

      -Nghi phi lòng dạ sâu hiểm, muốn ám hại Mẫn phi, truyền phế tước vị hoàng phi, biếm xuống làm cung nữ hầu hạ tại Bích vân cung.

      Lệnh cũng được ban ra, cho người tu sửa Phượng nghi cung, trang hoàng lộng lẫy, đón Mẫn phi vào ở. Nàng còn được ban cho gấm lụa, ngọc ngà, trâm vàng, phụng xa. Vũ đế còn ra lệnh, những phi tử khác khi thấy nàng đều phải cúi mình thi lễ. Chỉ cần Thái Mẫn sinh ra thái tử, bất chấp truyền thống trước đây của Thương quốc, phong nàng làm hoàng hậu, chính thức trị vì hậu cung.

      Tin truyền thực làm các quan trong triều chấn động. Trần thượng quan giận run người. Ông vội vã đến nơi Vũ đế và Bạch Phượng Khanh bàn việc, quỳ mọp xuống, mũ quan nâng lên ngang đầu:

      -Hồi hoàng thượng. Thần mong hoàng thượng minh xét…Việc phong hậu thể tiến hành được. Mẫn phu nhân chỉ là dân nữ, được phong phi là vượt ngoài luật lệ. Nếu tiếp tục phong hậu, thần e là…

      Vũ đế hề nổi giận. chỉ quay sang phía Bạch Phượng Khanh.

      -Khanh về lo liệu như những gì chúng ta bàn bạc. Phải hoàn thành trước mùa thu.

      -Tuân lệnh hoàng thượng.

      Bạch Phượng Khanh vừa quay bước, Vũ đế hướng về phía Trần thượng quan, giọng chợt trở nên nhàng:

      -Khanh hãy đứng dậy. Trần khanh gia đứng dậy. Trẫm có chuyện muốn với khanh đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :