1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30: Mưu tính chốn cung đình



      Vũ đến ngồi xem tấu chương, Lương tổng giám bước vào, cung kính:

      – Tâu hoàng thượng, Nghi phi nương nương chờ lệnh vào hầu.


      – Cho nàng vào…

      Vũ đế ngồi thẳng dậy. Thái Mẫn vừa chợp mắt. Cả đêm qua nàng trăn trở, thỉnh thoảng lại thở dài. Quá canh ba trở lại phòng nhìn thấy nàng vẫn còn ngơ ngẩn, Vũ đế hỏi ngay:

      – Có chuyện gì vậy Mẫn nhi? Sao còn chưa ngủ?

      có gì…Tướng công! có gì….!

      Nàng vẫn chưa quen chuyện tướng công của mình là hoàng đế. Vẫn làm mọi chuyện của nương tử dành cho người mình mến. Dù bên cạnh có bao kẻ hầu người hạ sẵn sàng phục vụ, thay thế nàng làm những việc này.

      Nhìn Thái Mẫn chuyên chú thử độ ấm của thau nước, bàn tay nhàng cởi hài rồng, giúp Vũ đế ngâm chân, lòng lại dâng lên cảm giác bình yên đến lạ. Vũ đế nhớ đến những ngày nơi thôn dã, cứ sau ngày lao động trở về, Thái Mẫn lại chuẩn bị nước nóng, luôn miệng hỏi thăm bao nhiêu chuyện. Rồi còn những bữa cơm quê nghèo nữa. Chỉ có vài món đơn giản song ngày nào Vũ đế cũng ăn hết mấy chén cơm, rất là ngon miệng. Khác hẳn nơi cung vàng điện ngọc, thức ăn mâm cỗ ê hề mà chẳng buồn động đũa. Miệng nhạt, lưỡi đắng khô, đầu óc lúc nào cũng căng như dây cung chờ bắn.

      Làm thiên tử có hạnh phúc ?

      tiếng thở dài rất khẽ. Nhưng đó là con đường chọn. bao giờ hối hận… bao giờ…

      Vũ đế nhớ, khi còn là Thương Vũ, 14 tuổi được phong là Vũ vương, trấn thủ nơi Lãng Nguyên thành. Đây phải là thành trì quan trọng, cũng chẳng là nơi phồn vinh, trù phú. Thương Phi và Văn đế đối với tính cách thâm trầm, có phần liều lĩnh, cao ngạo của Thương Vũ đều thích nên việc rời khỏi kinh thành cũng chẳng ai lưu luyến. Mẫu phi tưởng là người thân duy nhất cũng Thương Vũ. Bà quá để tâm trong việc tranh giành ân sủng, sau đó là lo lắng chuyện dung nhan, cố níu kéo người đàn ông thuộc về hàng trăm người phụ nữ khác. Đôi khi nghĩ lại, có lẽ đó cũng là khổ đau của những đứa trẻ sinh ra từ hoàng thất. Đôi khi người gần gũi nhất với mình phải là phụ mẫu mà lại là những nhũ nương, thái giám, vốn được định là kẻ hầu người hạ, thân phận thấp hèn.

      Cũng bởi lẽ đó khi nghe Nghi phi kể lại chuyện Tuyết Nhạn, Vũ đế có phần trầm tư. Mạng của Tuyết Nhạn trong mắt nhiều người chỉ là mạng của nô tỳ bé nhưng biết, đối với Thái Mẫn, đó là người bạn, người ơn. Cũng như , nếu phải chọn lựa giữa mẫu phi và Tần nhũ mẫu hầu hạ mình từ bé, Vũ đế cũng chọn người nô tỳ già yếu, cả cuộc đời lẳng lặng bên cạnh chủ gia kia

      – Bệ hạ…Mẫn Mẫn đến nhờ thiếp. Thiếp lại đến nhờ người…Như là vòng lẩn quẩn. Nhưng thà thiếp nhờ người. Mẫn Mẫn vẫn còn cách rất xa thế giới của bệ hạ. Nàng ấy sợ mình mang đến phiền phức cho người, khiến bệ hạ lo nghĩ thêm.

      – Ta biết…

      bỗng hướng về phía Nghi phi, tênh:

      – Có lẽ cũng chỉ vài tuần trăng nữa là ta kéo quân tấn công Bắc quốc. Ta thể mang Thái Mẫn theo được. Chuyện trong cung, ta nhờ nàng vậy. Đây phải là Vũ đế ra lệnh cho Nghi phi nương nương…. Là đệ, Thương Vũ nhờ cậy tỷ…. Lâm Nghi tỷ, nhờ tỷ chăm lo cho Mẫn Mẫn giùm.

      Ngày xưa, Vũ đế mới mười lăm tuổi vô cùng quyết đoán. Con người ấy nghe theo lời Bạch Thành – cha ruột Bạch Phượng Khanh. chấp nhận cho Mạc Phong về kinh thành tìm cách cứu Lâm Nghi dù quân đội rất cần người đó. Dù có thể vì tình riêng trĩu nặng, Mạc Phong phản bội Thương Vũ, khiến mọi công sức của bao nhiêu người tan vỡ trong phút chốc…Thương Vũ phải là kẻ mềm yếu, chẳng qua là luôn tin tưởng Mạc đại ca của có cách giải quyết mọi chuyện tốt đẹp. Người con Mạc Phong hết lòng thương cũng vậy. Chỉ cần Lâm Nghi hứa, nàng cũng bảo vệ Thái Mẫn an toàn nơi chốn hậu cung phức tạp này đến khi Vũ đế trở về.

      – Mẫn Mẫn phải là ngốc nghếch, nàng ấy cũng cần chúng ta phải che chở. Đệ nên lo cho thân đệ. Chinh chiến mãi cũng nên tính đến lúc kết thúc.Nhi nữ cứng rắn đến thế nào cũng phải có lúc cần che chở của phu quân mà.

      Vũ đế là người có giấc mộng bá chủ. chỉ chịu được cảm giác bị người khác khinh thường và uy hiếp. Nỗi nhục của vị thế kẻ yếu mãi mãi trọn đời này, Thương Vũ cũng quên.

      Ngày xưa, Vũ đế và Mạc Phong trấn nhậm thành nơi tiền tuyến. Bọn người Thiên quốc sang đất người xâm lấn, còn cướp bóc và cưỡng hiếp dân nữ. Thương Vũ đao giết chết kẻ nghênh ngang phách lối, tuy đó chỉ là tên tướng song Thiên quốc cũng tìm cớ sang bắt nạt. Văn đế muốn yên thân cho người vấn tội. Mạc Phong để bảo vệ Thương Vũ nhận hình phạt trăm roi.

      Thương Vũ lòng đau như cắt. khóc. Nhưng Mạc Phong chỉ cười khẽ, tênh:

      -Chỉ cần điện hạ nhớ, sau này cần làm gì để còn cảnh những người thân thuộc của mình bị người khác bắt nạt nữa trăm roi này, tôi nhận cũng đáng giá rồi.

      Từ đấy trong lòng Thương Vũ cháy rực ngọn lửa. nhất định đoạt lấy ngai vàng, giữ bình yên cho bá tánh bằng cách mạnh hơn kẻ khác, chính tay mình quyết định số mạng của mình.

      tại, mặc dù việc tấn công Bắc quốc là chiến lược từ lâu nhưng nguyên nhân chính để cuộc tiến công này nhanh hơn dự tính cũng là vì Thái Mẫn. Thắng Bắc quốc, vị trí đại quốc càng lúc càng được củng cố, uy quyền Vũ đế trở nên càng lúc càng vững vàng. cần dựa vào số cựu thần để ổn định triều chính, dần dần thay thế họ bằng các bằng hữu và thuộc hạ tin cẩn .Lúc ấy dễ dàng làm được những điều mình mong muốn, dù đó là chuyện rất khó khăn, thay đổi điều luật của tiền triều.

      – Đệ lâu vậy, ngoài Bạch Phượng Khanh để ai tin cậy trong triều quản lý vụ nữa sao? mình Bạch Phượng Khanh cũng khó lòng quản hết mọi chuyện.

      – Đệ để người ở lại cùng Bạch Phượng Khanh nữa. là Hàn Viễn, vốn là thanh quan toàn tài cả văn lẫn võ. Lâm Nghi tỷ cứ yên tâm.

      – Vâng.

      Giọng chợt hơn:

      – Đệ tạo ra cái cớ để giải oan cho Tuyết Nhạn. Cũng cần tỷ phối hợp chút đó Lâm Nghi tỷ. Thái Mẫn có thân phận thấp hèn nhưng tỷ khác. Vương phi tiền triều nhan sắc mỹ lệ, làm cả Vũ đế bất chấp luân thường đạo lý, huống gì mạng sống của Linh phu nhân bé, cũng phải là sủng thiếp của Thừa tướng đại nhân. Giúp đệ nhé, được tỷ tỷ?

      Cung đình luôn cần những kẻ thế mạng. Lâm Nghi hiểu đạo lý ấy.“Hồng nhan họa thủy”. Nước dịu dàng, thuần khiết song luôn có sức sát thương mạnh mẽ, hủy diệt mọi thứ đường nó qua. Mỹ nhân mềm mại như làn nước. Sóng mắt mỹ nhân nhu tình tha thiết làm quân tử động lòng. Song thực tế là quân tử, có mấy ai để mình bị lung lạc, bị u mê bởi nhan sắc mỹ nhân?

      Mỹ nhân thực chất chỉ là công cụ cho quân tử. Người ta nhớ đến những triều đại suy vong vì sắc hương người đẹp. Người ta mãi chỉ trách mỹ nhân gây nên họa mất nước. Nhưng mấy ai nhớ, nếu nam nhân si mê họ…Nếu nam nhân lạnh nhạt, chăm chú vào triều chính, mỹ nhân nào lung lạc được ta?

      Bảy năm trước Vũ đế lên ngôi thay cho Thương Phi, dân chúng đồng tình ủng hộ bởi những người ủng hộ của Vũ đế tính toán quá khéo. Họ lợi dụng Lạc Mỹ nhan sắc khuynh thành, phao tin nàng ta làm cho Thương Phi mê muội. Lâm Nghi là thái tử phi hiền thục, vì can gián phu quân mà bị đối xử tệ bạc. Hồng nhan mệnh bạc, ít người đồng cảm cho nàng. Vì thế quyết định lập Lâm Nghi làm Nghi phi bị dân chúng phản đối, gièm pha, thậm chí người ta còn đồng tình với nàng, vui cho nàng cuối cùng được bù đắp bằng chuỗi ngày hạnh phúc sau những đau thương.

      nay Vũ đế dùng Lâm Nghi bảo vệ cho người con khác. Người muốn làm chuyện Tuyết Nhạn là Nghi phi. So với Thái phu nhân có thân phận cao quý Nghi phi xưa nay được hoàng đế đặc sủng vẫn làm người ta kiêng nể. Phụ thân Mạc Linh chỉ là viên quan tam phẩm, điều khiến người e ngại là những người thân thiết khác. Tuy nhiên đối đầu với Nghi phi lại khác. Họ đứa cháu họ, biểu muội mà trực tiếp đối đầu cùng sủng phi khiến hoàng thượng lẫn thái tử trước đây điên đảo, huynh đệ tương tàn…

      Môi Nghi phi nhếch lên rất khẽ. Bao năm im lặng, cuối cùng nàng cũng phải tham gia vào chuyện thị phi ở thẩm cung rồi.

      Ngày hôm sau, tin từ Phượng nghi cung truyền ra: Nghi phi trong đêm bỗng nhiên gặp ác mộng. Nàng nhìn thấy xưng mình là Tuyết Nhạn đến than khóc, kêu van là nàng ấy bị oan….Vì chuyện này khiến Nghi phi đêm nào yên giấc, suy nhược thân thể. Thái y chuẩn đoán, bảo đây là tâm bệnh, phải trị tận gốc mới có thể an ổn.

      Hoàng thượng vì thương phi tử của mình hết lòng cho người tìm tung tích Tuyết Nhạn. Cuối cùng tra ra nàng ta là nữ tỳ trong phủ thừa tướng, vì phạm tội trộm cắp nên sợ tội tự tử.

      Nếu chuyện đơn giản như thế có gì đáng , song do kinh động Nghi phi nương nương nên chuyện phải được truy tận gốc. Nương nương lại bảo là nàng đến than khóc với mình rất thảm thiết, rằng bị oan khuất. Hồn người bị oan chết siêu thoát, vương vấn đời, hồn mãi chẳng tan.

      Người trong thành, dân chúng cũng cho là như thế. Phủ thừa tướng quản người nghiêm ngặt, nô tỳ nhoi làm sao dám sinh tâm trộm cắp. Trừ phi có tình…

      Linh phu nhân tính tình cao ngạo, cũng có nhiều người thích. Hai vị phu nhân khác của Thừa tướng cũng muốn nhân cơ hội này mà loại đối thủ lợi hại….Chẳng bao lâu sau giấc mộng có người đến tố giác. Tuyết Nhạn phải sợ tội tự sát mà là bị Linh phu nhân đánh đập, hành hạ tàn nhẫn. Trước khi thừa tướng về, lại nghe tin Thái Mẫn được phong hàng phu nhân bên cạnh hoàng thượng, nàng ta cho người giết chết Tuyết Nhạn, dựng thành chuyện tự tử nhằm qua mắt mọi người.

      Tang chứng, vật chứng ràng, Thừa tướng đành dứt tình giao phu nhân của mình ra. Phu thê nhà quan lấy nhau nhiều khi vì lợi ích. Bạch Phượng Khanh có vẻ đau lòng nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Mất phu nhân vẫn có thể tìm phu nhân khác, vấn đề có gì quan trọng. Phụ mẫu Mạc Linh cũng vậy. Họ đau đớn vì mất nhi nữ song vì nhi nữ mà chọc giận hoàng đế, khác nào chuốc họa vào thân.

      Thái Mẫn nghe tin này từ Lương tổng giám. Ông ta đặc biệt cho nàng nghe. Còn được biết, Linh phu nhân được mang ra xét xử, bị phạt lưu đày làm nô dịch ngoài biên ải, thừa tướng cũng cứu được nàng ta.

      – Tuyết Nhạn được giải oan chứ?

      – Hồi phu nhân…đúng vậy. Linh phu nhân…à …Mạc Linh phải đứng trước dân chúng trong thành mà ra mọi chuyện, sau đó mới mang nàng sung làm nô dịch tại Bạch thành.

      Thái Mẫn im lặng, Nàng ngờ Linh phu nhân lại bị xử lý như vậy. Dù trước đây Thái Mẫn luôn muốn nàng ta đền tội…Chỉ ngờ là đền tội ấy đáng sợ đến dường này.

      Song, Tuyết Nhạn vô tội. Nàng ấy cũng có nhu cầu hạnh phúc. Linh phu nhân hủy hoại nàng. Đây là cái giá nàng ta phải trả cho tội lỗi của mình – tội xem thường sinh mạng của người khác. Thái Mẫn muốn làm mọi chuyện, bây giờ đúng như ý nàng mong muốn, dù thế nào cũng phải đón nhận, hối hận, được phân tâm.

      – Cảm ơn Lương tổng giám…Cảm ơn ông!

      Nước mắt rơi gương mặt thanh tú. Tuyết Nhạn nơi suối vàng làm oan khuất. Nàng có thể thanh thản siêu thoát. Nhưng người chết vốn là hết. Tuyết Nhạn là con người bằng xương bằng thịt. chiếu dụ giải oan có thể làm nguôi nỗi đau trong lòng phụ mẫu, những người nuôi con khôn lớn, rồi phải nhìn con ra trong uất ức hay sao?

      -Lương tổng giám, ông giúp tôi mang ít tiền bạc đến nhà cho Tuyết Nhạn. Nghe phụ mẫu nàng già yếu, nên lo lắng cho họ nhiều.

      -Nô tài biết rồi, thưa phu nhân.

      Thái Mẫn phải là người biết đàn hát. Tuyết Nhạn cũng chỉ là nô tỳ nơi phủ thừa tướng. Nàng ấy hiểu và cũng thích luật. Chỉ có…

      Chiếc khăn tay Thái Mẫn cháy thành tro trong chậu đồng. Đó là khăn Thái Mẫn thêu vì Tuyết Nhạn. Nàng ấy vốn là con nhạn yếu đuối bơ vơ trong tuyết lạnh, hy vọng chiếc khăn và tình cảm của Thái Mẫn tạo thành hơi ấm, để Tuyết Nhạn ra trong thanh thản, kiếp sau trở thành người hạnh phúc bên cạnh những người thực thương nàng.

      Mong thay…

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31: Hàn Viễn và Tiểu Khánh Nhi



      Trong đại điện, các quan sau khi bàn bạc chính dần lui xuống. Chỉ còn lại Bạch Phượng Khanh và vị quan mới. Hàn Viễn….Cả ba nhắc nhở gì đến chuyện vừa xảy ra. Như là liên quan gì tới mình.

      Cuối cùng Bạch Phượng Khanh đứng lên:

      – Nếu còn gì nữa thần xin phép hồi phủ.

      – Được rồi…

      Trong triều đình, Bạch Phượng Khanh đảm nhận những việc quan trọng như quản lý đê điều, thuế khóa, phân bổ quan lại. Toàn là việc đòi hỏi khả năng của quân sư giỏi. Việc trị quốc, phân bổ quân đội, bảo vệ an toàn của hoàng thất và kinh thành được giao lại cho Hàn Viễn- viên quan độ khoảng 30 tuổi, trước đây chỉ là tri châu của thành , khả năng chưa có ai kiểm chứng, đột ngột được hoàng thượng điều về kinh thành, giao cho trọng trách khiến nhiều người khỏi kinh ngạc.

      Nhưng chỉ sau vài lần gặp gỡ các trọng thần nhanh chóng hiểu được quyết định của Vũ đế là chính xác. Hàn Viễn ít bày tỏ ý kiến nhưng mỗi lời đều thể nhạy bén, khả năng phán đoán. Đặc biệt trong vấn đề quân , Hàn Viễn là thiên tài.

      – Chuyện trong cung, giao lại cho khanh.

      – Bệ hạ an tâm. Thần cố gắng hết sức mình.

      – Khanh có thể mang Khánh nhi vào trong cung. nên để trẻ con ở nhà mình lâu quá. Hơn nữa, cũng đến lúc rồi…

      Nhắc đến cái tên ấy, ánh mắt của Hàn Viễn cũng trở nên nhu hòa hơn. Sau đó nhàng lên tiếng:

      – Cũng thuận tiện đâu bệ hạ. Thần chỉ là thần tử nhoi, thể tùy tiện vào hoàng cung. Huống gì là Khánh nhi.

      – Mọi chuyện đều có thể. Ta thu xếp. Khanh an tâm!

      Hàn Viễn gì nữa. cũng biết, thời gian như nước chảy, nay cũng phải đối diện lần rồi.

      – Khanh về phủ thu xếp hành trang . Ngày mai đưa Khánh nhi vào cung.

      – Tuân lệnh bệ hạ.

      Phủ của Hàn Viễn là Từ Ninh phủ, phủ đệ khiêm tốn nằm gần vùng ngoài của kinh thành. Trong phủ chỉ có vài người hầu tin cẩn. Thân phận của Hàn Viễn càng phải nên che giấu nhiều người.

      – Phụ thân!

      Giọng vang lên trong trẻo. lạnh lùng trong mắt Hàn Viễn cũng còn nữa. cúi xuống, vòng tay mở rộng cho tiểu nhi hài chạy xổ vào.

      – Khánh nhi…

      Gương mặt thanh tú trắng hồng mũm mĩm. Duy chỉ có đôi mắt…Đôi mắt buồn với đôi hàng mi dài cong vút…Giống nàng. Quả rất giống nàng.

      – Phụ thân ăn cơm với Khánh nhi ạ! Nhũ nương dọn rồi.

      – Ừ. Chúng ta ăn cơm nào.

      Ngày nào đứa trẻ ấy chỉ mới là hài nhi khóc oằn oặt đòi sữa mẹ. Những đêm dài canh vắng, Hàn Viễn ôm nó vào lòng, cố gắng dỗ dành. Trẻ con thiếu hơi mẹ thường hay giật mình khóc ngất, mỗi khi khóc khóc đến trời sầu đất thảm. Khóc đến khi mệt nhoài trong lòng của phụ thân.

      Những bước chân đầu tiên lẫm chẫm của con trẻ. Tiếng cười khanh khách. Tiếng gọi đầu đời….Hàn Viễn quên được buổi chiều nắng vừa tắt, lòng bỗng xao động mãnh liệt khi con trẻ nắm áo mình và bập bẹ gọi: “Mẹ ơi!”.

      Tiếng gọi đầu đời là tiếng mẹ. Dù mẹ ở gần Hàn Khánh. Dù từ đến lớn, thế giới của Khánh nhi chỉ có phụ thân.

      Mẹ của Hàn Khánh…Là nàng. Muôn trùng diệu vợi, tình mẫu tử vẫn thúc giục, tạo thành nỗi nhớ mong trong lòng con trẻ. Để bây giờ Hàn Khánh bảy tuổi, mỗi lần được nữ tử có cử chỉ quan tâm thân mật đều lưu luyến chẳng muốn rời.

      bàn,bữa cơm của hai cha con diễn ra như thường nhật…. Khánh nhi thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn phụ thân, sau đó cúi mặt xuống chén cơm.

      – Hôm nay Khánh nhi có chuyện gì sao?

      có ạ!

      có sao lại nhìn phụ thân như vậy? – Hàn Viễn cười khẽ – Khi muốn xin cái gì đó, bao giờ cũng vậy mà.

      Thân nhũ mẫu cũng vừa mang thêm thức ăn ra, nghe vậy cười đáp:

      – Lúc nãy Phương tiểu thư có đến phủ, mang cho thiếu gia ít trái cây và áo ấm. Áo của chủ gia, tôi cũng giúp mang vào phòng rồi.

      Phương Linh Lan là tiểu thư của Lễ bộ. Khi mới về kinh thành, Lễ bộ đại nhân hết lòng ưu ái. Phương Linh Lan tiểu thư cũng quan tâm đến . Lễ bộ đại nhân có vài lần buông lời ướm thử nhưng Hàn Viễn đều khéo léo tránh .

      Người trong nhà tuy sống với bảy năm nhưng biết nhiều về Hàn Viễn. Chỉ biết rằng trong khoảng thời gian ấy, chuyên tâm làm việc, bên mình chỉ có hài tử. Phụ tử thương đùm bọc lẫn nhau. có nương tử, cũng lưu tâm đến nữ sắc, cuộc sống bình lặng trôi qua.

      ít người muốn gả thiên kim của mình cho Hàn Viễn. Sau khi được triệu về kinh thành còn nhiều kẻ ngỏ ý hơn nữa. Song Hàn Viễn dường như để mắt đến ai. Thứ mà quan tâm duy nhất là Hàn Khánh, chỉ có con trai là khiến mỉm cười.

      Đũa tay Hàn Viễn ngưng lại. Thanh trở nên lạnh lùng.

      – Lần sau có lệnh của ta, được tùy tiện nhận đồ của người lạ nữa. Nhất là đồ đạc của Tiểu Khánh nhi…

      – Dạ…Chủ gia.

      Bình thường Hàn Viễn là người nhu hòa, đối với người trong nhà cư xử điềm đạm, phân biệt thân phận. Tuy nhiên vì thế mà nể sợ của người ta với mất . Mỗi khi Hàn Viễn nghiêm giọng, khí thế bức người làm người đối diện an.

      – Phụ thân đừng tức giận với Nhũ mẫu mà – Khánh nhi níu tay áo - Phương a di cũng phải là người lạ. Người đến đây mấy lần rồi, còn mang áo và bánh cho con. Người rất tốt với con.

      Hàn Viễn khẽ thở dài. Trẻ con thường rất mẫn cảm. đứa trẻ có mẫu thân kề bên chăm sóc như Khánh nhi thương của ai khác luôn làm trẻ thơ quấn quýt. Hàn Viễn cũng muốn gieo vào đầu óc non nớt đó ngỡ ngàng chua xót. Người ta chăm sóc con vì con là con trai của Hàn Viễn, đâu phải vì con là Tiểu Khánh nhi khao khát được thương.

      – Tối nay thu xếp cho thiếu gia chút. Sáng mai thiếu gia vào cung.

      Tần nhũ mẫu thoáng khựng lại, nhưng rồi vội vã làm theo lời căn dặn. Hàn Khánh vẫn đưa đôi mắt buồn ấy nhìn . Tuy nhiên ánh mắt lại có vẻ ngây thơ và trong trẻo. Khác với nàng, lúc nào cũng chỉ có nỗi đau….

      – Con phải đâu ạ? Vào cung…Vào cung là sao vậy phụ thân?

      – Là vào trong hoàng cung. Khánh nhi vào ở trong cung. Trong ấy có nhiều người tốt với con. Khi phụ thân phải làm việc, cũng vào đó thăm con.

      – Dạ…

      Khánh nhi rất ngoan, gì cũng nghe. Thắm thoát mà bảy năm có lẻ…Hàn Viễn lại thở dài lần nữa….Nàng vẫn thay đổi. Chỉ là khoảng cách ấy…Hình như càng lúc càng xa…

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32: Mẫu tử liên tâm




      Hoàng cung buổi sáng rất yên tĩnh. Đa số các phi tần vẫn còn say giấc ngủ, chỉ có nội quan, cung nữ là tất bật chuẩn bị bữa sáng, chờ chủ nhân của mình thức dậy. Thái Mẫn hình như là người thức dậy sớm nhất trong các phi tử của hoàng đế. Dù đêm qua Vũ đế cứ quấn quýt lấy nàng. còn bảo, sắp tới phải xa Thái Mẫn khá lâu, phải lấp cho đầy nhung nhớ. Bình thường Vũ đế vốn điềm tĩnh, song đêm qua cứ như hóa thân thành người khác. đứa trẻ to xác ôm ấp nàng, bắt nàng phải tiếp nhận , cho đứa con.

      Đứa con…

      Thái Mẫn đặt tay lên bụng….Nghe có thai có dấu hiệu. Thái Mẫn vẫn ăn uống bình thường, cơ thể cũng có gì khác biệt, có lẽ là chưa thụ thai. Nhưng sinh con trong hoàng cung đầy sóng gió này, con của nàng…Rồi như cha của nó, thể sống cuộc đời của riêng mình. Quyền uy là vậy nhưng hạnh phúc lại trọn vẹn. Thái Mẫn bỗng rùng mình…

      !

      Giọng non nớt vang lên phía sau. Thái Mẫn giật mình quay lại. tiểu hài tử khoảng 6- 7 tuổi. Gương mặt thanh tú, nhìn là thích ngay. Thấy nàng, nó vội chạy ngay đến, nắm lấy tay Thái Mẫn:

      giúp Khánh nhi với! Khánh nhi bị lạc đường…

      Hoàng cung xưa nay có con trẻ, đột nhiên đứa bé xuất khiến chỉ Thái Mẫn mà các giám quan, Tiểu Thanh nữ tỳ đều ngơ ngẩn. Tuy nhiên Thái Mẫn lại bị vẻ dễ thương của đứa bé mê hoặc. Nàng thích thú nắm tay nó. Khi ánh mắt vừa chạm nhau lại ngây ngẩn…Ánh mắt này, nàng gặp ở đâu rồi…

      – Thái muội sáng sớm có hứng thú dạo vậy sao?

      Giọng này…Là của Minh phi. Người thích, tốt nhất là chuyện.Thái Mẫn tắt nụ cười, nắm lấy tay đứa trẻ:

      – Chúng ta thôi… đưa cháu tìm đường.

      Thái độ hề khách sáo. phu nhân lại dám có thái độ như thế đối với phi tử chính thức. Điều ấy làm Minh phi giận sôi gan:

      – Thái phu nhân biết phép tắc. Ta có lời chào hỏi mà nàng lại tỏ thái độ như vậy…Hoàng cung coi trọng tôn ti trật tự, phải là nơi nàng muốn gì làm đấy, có hiểu ?

      – Thái muội mới vào cung biết phép tắc, muội muội cũng nên chấp nàng ấy làm gì.

      Giọng trong trẻo của Nghi phi cất lên. Hôm nay nàng mặc áo màu tím nhạt, tóc tùy tiện vấn lên nhưng toàn thân lại toát lên vẻ cao quý khôn tả. Ánh mắt vẫn bình thản như cũ lướt qua ngự hoa viên.

      – Nghi phi nương nương…

      Tuy Nghi phi được hoàng thượng vô cùng sủng ái nhưng nàng cũng chỉ là phi tử, chưa được phong làm hậu, vị trí cũng ngang bằng cùng Minh phi. Thái Mẫn thi lễ với nàng song lại gần như phớt lờ mình càng khiến Minh phi bừng bừng phẫn nộ. Nàng nhếch môi:

      ra có người tìm được chống lưng. Nàng…

      Ánh mắt nàng ta dừng lại ở Hàn Khánh….Khóe miệng lại nhếch lên:

      – Hoàng cung từ khi nào biến thành nơi ai cũng vào được. Mặc nhiên lại có tiểu hài tử. Đừng với ta, đây là con tư sinh của nàng…vì muốn xa mẹ nên mới đưa cả vào cung?

      Nghi phi cũng chuyển chú ý đến đứa trẻ nép sau Thái Mẫn. Ban đầu chỉ là tò mò thoáng qua. Nhưng khi nhìn kỹ, cảm giác bỗng bừng lên mãnh liệt…. Chân tay nàng tê dại, bỗng chốc trở nên lạnh như băng.

      Đôi mắt…Hàng mi dài, cong cong gương mặt với những đường nét như tượng tạc. Môi mỏng, mũi cao, mày đậm. có gì quen thuộc, ngoài đôi mắt…Đôi mắt buồn, gần như là bản sao của Lâm Nghi.

      – Đây là…?

      …Con là Hàn Khánh. Phụ thân thường gọi con là Khánh nhi.

      – Khánh nhi?

      Hàn Khánh cũng thể rời mắt khỏi người phụ nữ trước mặt. Nó cũng nhận ra đôi mắt….Đôi mắt với tròng mắt màu nâu nhạt rất ít thấy….Quan trọng nhất cũng là cảm giác…Tự nhiên lại lưu luyến chẳng muốn lìa , tự nhiên lại muốn nhào vào lòng vị đó. Cảm giác thân thuộc này, xưa nay Khánh nhi chưa có bao giờ.

      – Khánh nhi…Phụ thân được lung tung mà.

      Giọng …Giọng với thanh trầm thấp…Như quen mà cũng lạ. Nghi phi vội vã quay ra.

      Người đàn ông bước đến với dáng điệu nhàng, thong thả. Hình dáng ra trước mắt nàng với những đường nét…chẳng có chút quen thân.

      Mày rậm, mũi thẳng,bờ môi mỏng thản nhiên, phong thái tiêu dật. Trông rất tuấn…Song cũng rắn rỏi, lạnh lùng.

      Người xưa của Lâm Nghi dong dỏng cao, gương mặt hơi vuông, đầy vẻ phong trần rắn rỏi. Chàng tuấn, hào hoa như . Nhưng đứng trước kẻ này, mọi bình tĩnh trong lòng Lâm Nghi như rơi đâu mất. Tay nàng càng lúc càng lạnh. Chân muốn khuỵu xuống, như còn chút sức lực nào.

      Hai ánh mắt chạm nhau.

      Nghi phi nhận ra tia trìu mến trong ấy. Người kia, xa lạ song ánh mắt Nghi phi vừa bắt gặp lại vô cùng, vô cùng giống với chàng….

      – Bệ hạ giá lâm!

      Tiếng Lương tổng giám vang lên phá bầu khí nửa tin nửa ngờ của những kẻ trong cuộc. Vũ đế mặc triều phục, trông còn vẻ nghiêm nghị thâm trầm thường ngày nữa. chạm vào má Hàn Khánh thay cho lời chào:

      – Đây là quý tử của Hàn khanh gia. Tiểu Khánh nhi!

      – Hoàng đế thúc thúc…

      – Tiểu Khánh nhi ngoan quá! – Vũ đế nhấc bổng Hàn Khánh lên trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người. Giọng cũng trở nên hiền hòa.

      – Hoàng cung cũng đến lúc cần có trẻ con đáng như Tiểu Khánh nhi rồi. Ta mượn Tiểu Khánh nhi của Hàn khanh gia xem như xung hỉ, hy vọng sắp đến, ta cũng có được đứa con lanh lợi đáng như Tiểu Khánh nhi.

      Lời hoàng thượng tuy là với các phi tử nhưng ai cũng biết, thực ra chỉ gửi đến hai người.

      Thái Mẫn- Thái phu nhân nhưng chẳng nể sợ phi tử và Nghi phi vốn từ lâu là sủng phi.

      Tay Minh phi từ từ nắm chặt. Mạnh phi vừa đến sau, kịp chứng kiến mọi chuyện chỉ khẽ nhướng mày, nụ cười thoáng qua khóe miệng. Nàng vừa mới nhận ra, thái độ của Nghi phi khi nhìn thấy đứa trẻ và người đàn ông kia rất lạ. cơ hội tốt mở ra trước mặt Mạnh phi chăng?

      Vũ đế đặt Khánh nhi xuống, biết vô tình hay cố ý mà lại để nó xuống cạnh bên Nghi phi. Hàn Khánh hơi lùi người chút, đôi tay bé tự nhiên nắm lấy tay nàng. Bàn tay rất lạnh. Lạnh run.

      Vũ đế nhìn qua Nghi phi thoáng rồi lặng lẽ quay sang phía người đàn ông đứng đối diện mình:

      – Đây là Hàn Viễn, từ nay thay ta coi sóc mọi chuyện trong triều đình cùng với Bạch thừa tướng. Để tiện công việc, ở tại Kỳ viên các…Còn Tiểu Khánh nhi giao lại cho các nàng chăm sóc…Có được ?

      ….Hàn Khánh là đứa bé hiểu chuyện, lễ phép. Đối với các phi tử luôn tỏ vẻ tôn kính. Song người gắn bó chỉ có . Đó là phi tử lạnh lùng nhất hậu cung này -Nghi phi.

      Nàng vốn bình sinh lãnh đạm bỗng nhiên cũng rất thích nó, giữ Hàn Khánh ở Phượng Nghi cung, còn đích thân nấu cháo tổ yến, chè hạt sen, chăm chút từng bữa cho Tiểu Khánh nhi.

      …Chè hạt sen rất ngon…

      Nghi phi mỉm cười. Bàn tay nhắn sờ lên mặt Hàn Khánh. Nàng cố nhìn kỹ…Rồi như dằn lòng được, chợt hỏi ngay:

      – Khánh nhi à….Phụ thân con…Phụ thân con đúng là phụ thân của con sao?

      Câu hỏi có vẻ lộn xộn. Hàn Khánh ngừng ăn nhìn nàng chằm chằm. Nghi phi vội vàng giải thích:

      – Ý ta là….Là ngoài phụ thân đó, có khi nào con thấy….con nghe , con còn người thân khác hay ?

      Cảm giác…Cảm giác này vô cùng mãnh liệt. Đây có thể…có thể là hài nhi của nàng và người ấy. Nhưng….nhưng hình dáng đứa trẻ lại giống Mạc Phong gì cả. Gương mặt ngoài đôi mắt buồn u uẩn là của nàng đường nét như được tạc lại từ Hàn Viễn. Nàng biết Hàn Viễn. có ánh mắt ấm áp của người năm cũ. Song hình dáng hoàn toàn là người xa lạ, chẳng có điểm nào giống với chàng.

      Nghi phi thực bấn loạn. Nàng còn duy trì được bình tĩnh nữa. bảy năm nhưng Lâm Nghi bao giờ quên cảnh Mạc Phong nhắm mắt tay mình, mặc kệ nàng kêu gào tên . Cũng chính mắt nàng chứng kiến, Mạc Phong được chôn sâu dưới ba tấc đất. Còn Hàn Viễn, thực là ai?

      ….

      – Hửm?

      – Khánh nhi nghĩ kỹ rồi. Con còn phụ thân nào nữa. Chỉ có phụ thân tên là Hàn Viễn thôi.

      Nghi phi có vẻ thất vọng. Hàn Khánh chợt lo sợ. thích mình nữa. Dù trước đây có nhiều , a di xinh đẹp khác chiếu cố Hàn Khánh nhưng tại trong mắt trẻ thơ còn vụng dại , chỉ có này mới là người Hàn Khánh quý nhất thôi.

      đừng buồn…Khánh nhi về hỏi phụ thân, xem Khánh nhi còn phụ thân nào nữa . đừng buồn mà…

      Lời trẻ ngây thơ vụng dại. Nước mắt Lâm Nghi chợt rơi dài. Khánh nhi…Nếu con là đứa trẻ năm ấy…Nếu con thực là con của mẹ…Lâm Nghi cần nào nữa. Chỉ cần điều này thành thực thôi là đủ lắm rồi.

      -

      Sao lại là là mẫu thân? mấy năm rồi Lâm Nghi chờ đợi hai tiếng thiêng liêng đó. Nàng cần ngôi vị Nghi phi được người người tôn kính. Nàng cũng cần quan tâm đến chuyện bị mọi người chối bỏ. Chỉ cần Tiểu Khánh nhi thực là đứa bé trong bụng Lâm Nghi chín tháng, cùng nàng chịu bao nhiêu cay đắng, Lâm Nghi tình nguyện bỏ tất cả. Chỉ để được ôm con vào lòng, gọi con tiếng…Con ơi!

      Nàng gọi. Vòng tay cũng vô thức ôm lấy Tiểu Khánh nhi vào lòng. Hàn Khánh hiểu gì cả. Nhưng bản thân đứa trẻ chưa bao giờ có mẹ lại thấy vô cùng hạnh phúc. ôm Hàn Khánh, khóc vì Hàn Khánh, gọi Hàn Khánh là hài tử…Cứ như là giấc mơ mà Khánh nhi cứ muốn được mơ hoài.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 33: Đế vương



      Trong góc tối, Hàn Viễn nhìn hai người họ. Lòng vốn như sắt đá nhưng bây giờ sắt đá cũng dần dần mềm dưới tác động của thời gian.

      còn nhớ…Chuyện trải qua gần 10 năm trước. Trong đêm giông bão. Lưỡi gươm của nhuộm máu thanh niên. Khi ta ngã xuống, túi hương rơi ra từ lồng ngực. Là mớ cây cỏ dại khô héo cùng ít tóc đen mềm.

      Tên là Hàn Viễn…Sư phụ đặt tên này cho bởi lạnh lùng mà Người thường hay đùa là ngàn năm cũng thay đổi. Hàn Viễn mười lăm tuổi mới nhập sư môn song võ nghệ nhanh chóng tiến bộ thần tốc. Hai mươi tuổi, dưới tay đối thủ. làm theo mong muốn của sư phụ có cuộc sống thanh bình nhàn nhã. Hàn Viễn xuống núi, truy tìm kẻ giết cha mình.

      ta nay trấn nhậm thành trì ven biên giới. họ Lâm.

      Theo sau luôn có thanh niên trung thành cẩn cẩn. Võ nghệ ta cũng kém, có thể làm chậm đường gươm của Hàn Viễn, tạo cơ hội cho lão già đó thoát thân…

      Khi Hàn Viễn quay lại, lau lưỡi gươm đầy máu đằng sau lưỡi gươm khác cũng hướng vào người . Ý chí sinh tồn của con người mãnh liệt. Gã thanh niên trước khi chết vẫn còn có thể đâm Hàn Viễn kiếm trọng thương….

      – Mạc tướng quân!

      – Mạc tướng quân!

      Có tiếng người vang lên từ xa. Những bó đuốc sáng lòa…Mạc tướng quân chết.Hàn Viễn bị thương rất nặng. Bọn người kia lúc nôn nóng tìm kiếm, nếu phát ra Mạc tướng quân bị giết chết, có lẽ phanh thây Hàn Viễn để nguôi nỗi phẫn hận trong lòng.

      Trong phút giây nguy cấp Hàn Viễn chỉ kịp mang Mạc Phong vùi xuống giếng. Sau đó dùng lớp mặt nạ da người dị dung lên mặt, tạm thời lấy thân phận Mạc Phong.

      Vốn định, chỉ tạm thời giả dạng. Vốn định tiếp cận lão họ Lâm trả hận….Có ai ngờ….

      Lâm Nghi vào đời . Có Lâm Nghi e dè mỉm cười trong lặng lẽ. Nụ cười chỉ dành cho Mạc Phong, giờ Hàn Viễn lại là người thay thế nhận. Và cũng thay thế… nàng…

      Tình khiến muốn cởi bỏ tấm mặt nạ da người của mình nữa. Tình khiến quên thù hận, trong mắt chỉ có nàng. Nhị tiểu thư có đôi mắt buồn như muốn khóc. Lâm Nghi.

      nàng, trở nên mê muội. Vì nàng, chấp nhận giả trá bằng chính bản thân mình.

      Hàn Viễn lại thở dài lần nữa. Bảy năm sau lần nữa lại lừa ấy. Lâm Nghi của …Khi biết câu trả lời từ , liệu nàng có chịu đựng nổi ?

      ….Đại điện của hoàng đế. Nghi phi còn dáng điệu thong thả thường ngày nữa. Tay nàng nắm chặt, run run:

      – Bệ hạ…

      – Lâm Nghi tỷ…

      Gọi là Lâm Nghi tỷ. Trong mắt Vũ đế, nàng luôn là tỷ tỷ xinh đẹp mà hứa suốt đời bảo vệ. Tiếc là Vũ đế chỉ có lợi dụng Lâm Nghi vì đế nghiệp của bản thân.

      đến lúc đối diện. Vũ đế cũng phải đối diện với hậu quả từ toan tính của chính mình rồi.

      – Tỷ có gì muốn hỏi đệ phải ?

      Lâm Nghi nhìn thẳng vào gương mặt quen thuộc đó. Rất bình thản. Có nghĩa là.. biết, hôm nay nàng đến đây nhằm mục đích gì.

      – Khánh nhi có phải là con của ta ?

      Nàng vừa mong lời khẳng định nhưng cũng rất mong là phải. Chỉ là mình quá nhạy cảm. Hàn Khánh…Chỉ là bản năng của người mẹ mất con nhìn thấy đứa trẻ đáng quấn quýt và thương nó. thế gian rộng lớn này, người giống người vốn hiếm, gì là đôi mắt…Chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên thôi.

      – Đúng vậy.

      Vũ đế khẳng định. Tại sao lại phủ nhận? Tại sao lại khiến nước mắt Lâm Nghi tuôn như suối. phải còn nước mắt rồi sao?

      Chuyện năm xưa…

      – Đệ hứa với tỷ, chỉ cần đệ tìm được con của tỷ, đệ mang nó về cho tỷ ngay mà. Sao đệ lại để tỷ phải sống trong chờ đợi. Tại sao? Tại sao?

      Lâm Nghi còn giữ được lớp vỏ bọc ngoài lạnh lùng nữa. Nàng gào khóc. Gào khóc trong tuyệt vọng. Khánh nhi là con của nàng. Vậy Hàn Viễn….Vậy Vũ đế….Họ làm gì trong thời gian bảy năm đằng đẵng? Nàng có cảm giác mình chỉ là con rối trong mưu của họ, của những người đàn ông biết thế nào là thương xót cảnh con trẻ phải xa lìa mẹ từ khi mới lọt lòng.

      Vũ đế hứa. hứa…Nhưng mà…

      Quân vô hí ngôn. Vậy mà bảy năm Lâm Nghi mòn mỏi. Khánh nhi lớn như vậy. Nàng bỏ qua bao thời khắc tuyệt vời của con trẻ. Con nàng bao lần khóc đòi sữa mẹ trong khi bầu ngực Lâm Nghi lại căng tràn dòng sữa ngọt. Nàng bao giờ được nhìn gương mặt mãn nguyện của con khi no lòng cũng như khi đòi sữa….Tại sao?

      – Đệ hứa với ta mà….Đệ hứa với ta…

      Vũ đế vẫn nhớ những gì mình hứa. cũng rất nhanh chóng tìm ra tung tích của đứa bé bị người cướp trong đêm ấy. Ngay cả thân phận của Hàn Viễn, cũng biết trước khi xảy ra chính biến. Mạc Phong bị Hàn Viễn giết. Người Lâm Nghi trao trọn tấm thân trinh bạch, lại còn mang cốt nhục của lại là kẻ giết chết người nàng mến, tiếp cận cha nàng nhằm báo thù xưa.

      Vũ đế là Đế vương. im lặng đương nhiên cũng có lý do của mình. Lâm Nghi tuy thông minh xinh đẹp song điều quan trọng nhất của nữ tử phải là vấn đề đó. Nàng là điểm yếu duy nhất của Hàn Viễn. Thương Vũ cũng chưa bao giờ hỏi, đội lốt Mạc Phong từ khi nào nữa. Chỉ biết rằng, nếu dốc hết sức vì ai đó, Hàn Viễn chính là thiên tài.

      dạy cho Vũ đế rất nhiều thứ. Bản lĩnh, tỉnh táo chiến trường và khả năng phán đoán. Cái gì Vũ đế cũng muốn học. Chỉ có thứ mong mình giống như Hàn Viễn. Trái tim Hàn Viễn quá mềm yếu vì người con , khiến trở nên mỏng manh và dễ tổn thương hơn.

      Vũ đế từng dõng dạc trước ngựa, trước mặt Hàn Viễn thốt lên lời hứa của mình:

      – Chỉ cần huynh giúp ta giành thiên hạ. Ta hứa với huynh, ta thay huynh bảo vệ Lâm Nghi tỷ…

      Hàn Viễn thể bước ra ánh sáng. Người là Lâm Nghi. Nhưng Lâm Nghi chỉ Mạc Phong. Nàng luôn đinh ninh người mình trao thân là kẻ ấy. Bây giờ Hàn Viễn xuất , làm Lâm Nghi quỵ ngã. Nàng càng hận nhiều hơn.

      Thương Vũ rất kính trọng Hàn Viễn và Lâm Nghi. cũng mong hai người hạnh phúc…Tuy nhiên, lúc đó Vũ đế mới mười bảy tuổi. chưa biết thương ai đó, chưa biết đến cảm giác người chỉ có chiếm hữu và buộc người ấy ở bên mình mãi mãi. Đôi khi trong tình còn tồn tại hai chữ buông tay.

      – Khi ta gặp nàng…Người nàng có lẽ là Mạc Phong. Ta chỉ là kẻ mang mình lớp mặt nạ. Nàng biết ai là Hàn Viễn. Trong lòng nàng, chỉ có Mạc Phong!

      Hàn Viễn cũng chẳng biết, giữa Lâm Nghi và Mạc Phong từng xảy ra chuyện gì. Khi mang theo ánh mắt của con sói đề phòng mọi thứ Lâm Nghi bỗng nhiên xuất . Nàng cười với …Ánh mắt thường dõi theo , bỗng dưng lại làm con tim Hàn Viễn thắt lại….Tình cảm cần lời . Cả Hàn Viễn cũng hiểu được, tại sao với nàng, lại cảm thấy như là có vấn vương.

      Hàn Viễn trốn tránh nàng, trốn tránh cảm giác choáng ngợp mỗi lần Lâm Nghi xuất . Nhưng trong giây phút nghe tin nàng sắp thành thái tử phi, trái tim lại như nát tan thành muôn mảnh vụn. Đôi mắt buồn của Lâm Nghi cứ ám ảnh . Hàn Viễn tin, thực tin đời này đương là có . Và khi , người ta sẵn sàng hy sinh tất cả cho người mình được vui vẻ, được bình an.

      – Ta cần kết thúc…Lớp mặt nạ da người của huynh làm rất khéo. Huynh lột hay cũng ai biết, phải ?

      Thương Vũ là Vũ vương mới mười mấy tuổi, thế nhưng lòng dạ còn sâu hơn mặt sóng Hoàng giang. danh nghĩa, là con thứ, Thương Phi lại được phong thái tử. Dù có xảy ra binh biến, dù Thương Phi chết trong tay Thương Vũ ngôi hoàng đế cũng thể thuộc về kẻ bị mang danh là phản loạn. Cái Thương Vũ cần là cái cớ. Cái cớ đó giúp lên ngai vàng trị vì Thương Quốc. Đối với quốc gia này, Thương Vũ chỉ có tham vọng. Điều muốn là vị trí cao cao tại thượng của Thương Quốc. Nếu làm vua, mục tiêu này mãi chỉ là mơ ước mà thôi.

      Phải có hy sinh. Phải có người đứng ra gánh lấy bao tội lỗi. Người trong thiên hạ chỉ biết Thương Phi là người tham dâm háo sắc, vì Lạc Mỹ tuyệt mỹ, phụ bỏ thê tử kết tóc là Lâm Nghi, lạnh nhạt, bỏ bê nàng. Dân chúng cũng chỉ biết Mạc Phong là cận tướng của Lâm Nghi vì bảo vệ nàng mà ra tay giết chết Thương Phi thái tử. Để trả thù cho thái tử, Thương Vũ -Vũ vương kéo quân về triều nội, truy sát Mạc Phong, lấy máu tế mình.

      Tính toán vô cùng hoàn hảo. Chỉ có thiếu sót bất ngờ. Đó là tình cảm của Thương Phi thái tử. chỉ do bốc đồng mới xin nghinh hôn cùng Lâm Nghi. thực nàng. Chà đạp nàng, cũng là do quá nàng…. đoạt được – thà rằng ai đoạt được…Ánh mắt thâm tình của Lâm Nghi dành cho tình địch thực bức điên Thương Phi trong phút cuối. muốn giết nàng, dù chết cũng phải kéo theo nàng.

      Trong tuyết lạnh, Hàn Viễn có thể làm gì đó cho Lâm Nghi. Lưỡi gươm xuyên qua da thịt . lưỡi gươm trong kế hoạch. Máu nhuộm đầy tuyết. Thương Phi cũng gục chết…Lâm Nghi đau lòng đến mê man, miệng ngừng gọi tên của Mạc Phong.

      Đến khi tỉnh lại, nàng trong cung điện. Thương Vũ chặn ý định kết thúc cuộc đời của Nghi phi bằng hy vọng. Đứa trẻ là hy vọng sống, là lý do duy nhất nàng còn tồn tại đời.

      Hắc y nhân cướp đứa trẻ nhanh chóng bị tìm ra. ta là người của Lạc Mỹ, bề ngoài có vẻ là sủng phi mà Thương Phi mến. Thực tế thái tử chỉ xem nàng là món đồ thay thế hơn kém. Vùi đầu vào nữ sắc cũng là cách để quên thực tại….Chính phi kết tóc, trái tim và thân thể hề thuộc về mình là nỗi đau ai thấu, ai có thể thông cảm cho Thương Phi.

      ta cũng từng muốn quên tất cả, với Lâm Nghi lời tha thứ. Nhưng nhìn nàng kiên cường chống lại mình, Thương Phi lại càng thêm phẫn hận. Khi phát Lâm Nghi mang thai là tháng thứ sáu, nàng kiên quyết thà chết chịu phá đứa trẻ. Đất trời trước mắt Thương Phi như mờ mịt. mơ hồ hiểu, nếu chỉ là nghiệt chủng, Lâm Nghi liều cả sinh mạng như thế. Nhất định nó là kết quả của tình say đắm. Nàng gạt , thực tế chuyện bị người làm nhục kia chỉ là cái cớ mà thôi.

      Phẫn nộ của thái tử. muốn giết Lâm Nghi ngay lập tức. Nhưng có người cản lại. Nàng vốn là con của Lâm tướng quân, nếu chết trong tay gây bất lợi cho việc củng cố quyền vị. nơi phát tiết nỗi oán hận, Thương Phi dùng Lạc Mỹ như công cụ thay thế, trút bao tức tối, điên cuồng, đòi hỏi nàng như chà đạp Lâm Nghi.

      Lòng Lạc mỹ nhân cũng bừng bừng nỗi hận.Lạc Mỹ cướp đứa bé, mưu đồ nuôi dưỡng nó thành tên giết người máu lạnh, sau này quay lại giết chết chính mẫu thân mình…Nàng ra muốn mẹ con họ phải trùng phùng trong nước mắt. Kẻ còn lại, cả đời sống trong dằn vặt, cả đời có phút bình yên.

      May mắn… Rất may mắn là Vũ đế phát kịp. cho người mang đứa trẻ giao lại cho Hàn Viễn….Lưỡi gươm của Thương Phi khiến Hàn Viễn nhất sinh thập tử, nhưng lại lấy được mạng . Trái tim Hàn Viễn là kỳ diệu của tạo hóa, nằm về bên phải. Lưỡi gươm kia đâm trúng vào tim…

      Câu chuyện làm Lâm Nghi như mê như tỉnh. Chân nàng khụy xuống. Đệ đệ….Vũ đế….Mạc Phong…Hàn Viễn…Bảy năm trời nàng chịu đựng đau khổ… ra cũng chỉ vì vở tuồng do bọn họ bày ra…

      – Lâm Nghi tỷ…Đệ….

      – Tướng công…Chàng…

      Tiếng của Thái Mẫn vang lên đột ngột.Vũ đế chưa kịp định thần má bỗng trở nên bỏng rát…Lòng bàn tay Thái Mẫn đỏ ửng. Nàng lau nước mắt, tay kéo mạnh Nghi phi.

      – Chúng ta về Phượng Nghi cung tỷ… Khánh nhi tìm tỷ, chờ tỷ ở đó… thôi….!

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 34: Hoàng đế và thường dân



      Vũ đế, lạnh lùng u như tượng đá đứng chắn ngang đường Thái Mẫn. Nàng run lên…Chàng xa lạ. phải là Du Lang, hiền hòa, trầm ấm cũng phải là tướng công ôm Thái Mẫn mỗi đêm thâu:

      – Đứng lại đó…

      Giọng Vũ Đế vang lên lạnh lẽo. Lâm Nghi cũng thấy sợ. Nàng như Thái Mẫn. Nàng nhớ là hoàng đế. khi đế vương nổi giận, hậu quả gây ra đáng sợ vô cùng.

      – Người đâu!

      Bên ngoài Cấm Vệ Quân chờ sẵn, ngay lập tức bước vào:

      – Chúng thần ứng hầu bệ hạ…

      – Đưa Nghi phi nương nương về Phượng Nghi cung. cho nương nương rời khỏi đó, đến khi nào được lệnh của ta.

      – Tuân lệnh bệ hạ…

      Nghi phi gần như bị giải . Thái Mẫn cố theo mà được. Nàng nhìn Vũ đế. cũng rất bình thản nhìn nàng.

      – Chàng…

      – Lui ra ngoài!

      Vũ đế quát khẽ. Đám Cấm vệ quân còn lại nhanh chóng rời khỏi. Trong điện chỉ còn có hai người.

      TayThái Mẫn bị Vũ đế nắm chặt. Nàng cố vùng ranhưng thoát được. chỉ cần dùng tay để khóa mọi cử động của nàng, tay còn lại Vũ đế xoay Thái Mẫn lại, buộc nàng phải nhìn thẳng vào . Gương mặt bấy giờ đối với Thái mẫn vô cùng xa lạ…và cũng đáng sợ làm sao:

      – Chàng làm gì vậy? Buông ra…

      - buông.

      -Buông ra.

      - buông!

      Giọng điệu của càng lúc càng lạnh. Đôi mắt chằm chằm vào Thái Mẫn. Rồi đột nhiên giữ chặt gương mặt thanh tú đối diện mình sát, gằn từng tiếng :

      – Ta muốn nàng phải nhớ. Người mà nàng vừa tát, chỉ là tướng công của nàng. còn là hoàng đế….Khi giận dữ, có thể làm nhiều thứ. quăng nàng vào ngục thất, cho người giảo nhục nàng. Thậm chí…. có thể giết chết nàng…

      – Chàng…

      Chàng là hoàng đế. chỉ là tướng công của Thái Mẫn. Cả hai chỉ là đôi phu thê bình thường trong dân dã. Nàng còn là bề tôi, trong khi – Vũ đế đứng đầu triều nội. Là cùng gương mặt nhưng thân phận khác nhau.

      – Thiếp quên điều đó. Chàng là hoàng đế. Thiếp là Thái Mẫn. Thiếp chỉ là dân phụ bình thường. Người có thể lấy quyền là hoàng đế mà trừng phạt thiếp. Nhưng…nếu chàng ở địa vị của tướng công đối diện với nương tử thiếp cũng xin thẳng…Chàng xa lạ quá. Chàng phải là Du Lang của thiếp. Thiếp quen người đàn ông tình nghĩa đó. Người đàn ông chỉ biết làm mọi thứ để củng cố quyền vị, bất chấp mọi lời hứa. Nếu lấy phải người chồng như vậy, thiếp thà làm thê thiếp của Phạm ca ở quê nhà, cũng ….A…

      -Nàng dám…

      Vũ đế đặt tay lên cổ Thái Mẫn. Chỉ cần bóp mạnh chút là nàng ngạt thở. Thái Mẫn kêu lên hoảng hốt nhưng sau đó nhắm ghiền mắt lại. Nàng thà chấp nhận chết trong tay , cũng rút lại những lời lòng mình.

      -Mẫn nhi…

      Vũ đế bỗng nới lỏng tay, kéo nàng vào lòng. Thái Mẫn bật khóc…. Nàng quên, mãi mãi quên cảm giác sững sờ khi nghe câu chuyện khi nãy. Chàng để có được thiên hạ, lợi dụng người quan trọng với mình như thế. Lâm Nghi là người mẹ mong chờ con, lấy đó làm niềm vui sống, trong khi chàng biết tất cả, lại có thể nhìn nàng ấy đau đớn bấy nhiêu năm.

      Chàng là hoàng đế…Đó là chuyện hoàng đế phải làm. Thái Mẫn muốn nghĩ vậy, muốn chạy ra khỏi đại điệnđể hình ảnh Vũ đế xa lạ còn trong mắt nữa. Chàng vẫn mãi là tướng công điềm đạm, trầm tĩnh song hết sức thương nương tử, mỗi đêm đều lấy vai làm gối cho Thái Mẫn gối đầu.

      Nàng sợ chàng bây giờ lắm….Tay bỗng chợt chạm vào bụng. Lúc nãy khi đuổi theo Khánh nhi tung tăng chạy đùa trong Phượng Nghi cung, Thái Mẫn thấy bụng mình hơi đau. Sau đó thái y đến cung, Thái Mẫn thuận tiện nhờ xem qua. Thái y gương mặt rạng rỡ chúc mừng nàng…Thái Mẫn có long thai. Con của nàng và Vũ đế…

      Đứa bé hơn hai tháng…Có nghĩa là nó kết tinh từ những ngày ở trong ngôi làng . phải ở trong cung… phải ở nơi phức tạp này.

      Thái Mẫn sung sướng vô cùng….Nhưng sau đó lại nghĩ đến cuộc sống đầy phức tạp…Nàng có con, những phi tử khác có để yên cho mẹ con nàng hay ? Con của nàng, có thể bị nguy cơ nào đó mà được ra đời. Nơi thôn dã, các đại nương chúc mừng Thái Mẫn, những món ăn đưa đến là từ tấm lòng của họ. Còn nơi này, toàn là những ánh mắt ganh tỵ, những nụ cười sắc như dao.

      Thái Mẫn chỉ còn nơi tin tưởng này, mong được chàng trấn an, vỗ về, che chở. Nhưng được chứng kiến là đau đớn. Tướng công nàng là hoàng đế. Vì hoàng vị, vì ngôi thiên tử chàng làm bao nhiêu người phải đau lòng. Nghi phi được sống bên con, tình cũng bị chia rẽ bao năm tháng. Còn Thái Mẫn, có khi nào chàng cũng hy sinh mình để bảo vệ vị trí hoàng đế kia ?

      Đôi tay Vũ đế giờ lại nhàng lau nước mắt cho Thái Mẫn. hôn lên trán, giọng trở nên ấm áp. giờ Vũ đế mới là Du Lang nàng quen biết, là người Thái Mẫn hết dạ tin :

      – Dù ta có là Vũ đế hay Du Lang nàng vẫn là thê tử của ta…Cái tát tay nàng đau đâu Mẫn nhi ạ…Nhưng nếu người khác trông thấy, nó cái cớ…Ta là hoàng đế song có nhiều chuyện thể tự mình quyết định…Ta cũng muốn lúc nào cũng phải thủ đoạn, cũng phải tàn nhẫn, thậm chí lợi dụng người mình kính trọng nhất…Nhưng để có thể thoát khỏi khống chế của quần thần, của ngôi vị hoàng đế, ta buộc mình phải mạnh hơn tất cả…Lâm Nghi tỷ, Hàn đại ca, Bạch Khanh gia…Ta tin rằng, rồi họ hiểu cho ta.

      lại ôm nàng vào lòng. Thái Mẫn của . Nàng đơn thuần, thích cuộc sống hoàng cung đầy sóng gió. cũng chẳng thích nó. Nhưng biết làm sao được, chọn lựa nó. Và bây giờ càng phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ ngôi hoàng đế. Bởi, chỉ có trong tay quyền uy tối thượng, mới có thể chăm lo, mang đến hạnh phúc cho những người mà Vũ đế thương .

      – Ngoan…Để có thể tự chủ được mọi chuyện, ta cần nhiều thời gian hơn nữa. Thê thiếp của hoàng đế nhiều vô kể nhưng thê tử của Du Lang chỉ có mình Thái Mẫn. Ta xin nàng, hãy để ta làm những gì ta muốn. Chúng làm nàng mất tự do nhiều lắm, làm nàng khó chịu lắm, nhưng vì ta, hãy chấp nhận, được ?

      Tay Thái Mẫn còn đánh vào ngực Vũ đế nữa. cũng buông tay nàng ra….Vậy mà Thái Mẫn lại trở nên ngoan ngoãn. Nàng để cho lau nước mắt, để cho ôm lấy mình, cắn môi mình.

      – Đêm nay ở lại đây với ta Mẫn nhi….Ở lại đây !

      Bên nàng Vũ đế mới cảm thấy thanh thản. Bên nàng, mới vứt bỏ được bao nhiêu toan tính. Chỉ bên nàng, mới đề phòng ai cả, toàn tâm toàn ý hưởng thụ những phút giây an ổn, bình lặng mà con người cần phải có. Thái Mẫn phải là liều thuốc độc. Nàng là phần thưởng trời cao dành cho , bù đắp bao ngày được sống bình thường như con người.

      Thái Mẫn dụi đầu trong lòng Vũ đế. Lúc nãy còn nháo nhào như thế, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn đón nhận những nụ hôn khắp môi mắt. Nàng hoàn toàn bị những lời kia của Vũ đế chinh phục. Nhi nữ là thế, khi ai đó toàn tâm vì người ấy, mong ước cả cuộc đời được sống vì chàng.

      -Tướng công…

      Thái Mẫn ngượng ngùng đẩy khi Vũ đế chầm chậm cúi xuống. Con còn , nàng muốn….Vả lại tình hình của Lâm Nghi tỷ, tâm trí nào mà còn nhớ đến chuyện ái ân:

      -Hửm?

      -Lâm Nghi tỷ và Hàn đại ca….Họ…họ thế nào? Họ có sao ? Thiếp…

      -Đừng lo quá! – Vũ đế ngẩng lên -Bảy năm trước ta hứa nhưng chưa làm được. Bây giờ phải là Vũ đế, tướng công hứa với nàng…Nhất định ta giúp Lâm Nghi tỷ và Hàn đại ca hạnh phúc. Ta bảo vệ hạnh phúc của họ, dù phải đánh đổi nhiều thứ, có được ?

      Tướng công hứa. Thái Mẫn tin hoàng đế. Nhưng lời hứa của tướng công nàng vô cùng tin tưởng. Thái Mẫn nhắm ghiền mắt, đón nhận nụ hôn ấm áp của Thương Vũ. Lâm Nghi tỷ và những người tốt luôn được hạnh phúc, dù hạnh phúc đó phải trải qua bao đắng cay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :