1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 25: Hình bóng mịt mờ



      Nghe Lương Tổng giám báo lại, gương mặt các phi tử đều thay đổi. Chỉ có Nghi phi vẫn chậm rãi cầm chung trà lên uống. Nàng còn bình thản với nhũ nương:

      – Trà này ngon bằng Hiên Tĩnh. Ngày mai bảo pha trà Hiên Tĩnh thôi.

      – Dạ..Nương nương…

      – Tỷ tỷ!

      Các phi tử đều hướng về phía Nghi phi. Mạnh phi lên tiếng trước:

      – Chỉ là phu nhân bé lên mặt vậy. Tỷ tỷ xem, nếu sau này nàng ta được bệ hạ sủng ái, còn lên mặt đến chừng nào?

      – Đúng đó tỷ tỷ – phi tử khác xen vào- Tỷ tỷ phải…

      – Có lẽ nàng ấy bệnh - Nghi phi bình thản- Các muội cũng đừng để tâm quá. nên để chuyện hậu cung làm phiền đến bệ hạ. Làm phi tử, nếu thể gánh cùng người đừng có gieo phiền phức cho người.

      Nghi phi thong thả đứng dậy, nhàng:

      – Ta phải về Phượng Nghi cung. Các muội cũng nghỉ ngơi sớm !

      Nghi phi rời khỏi ngự viên đoạn, Nhũ nương mới dám lên tiếng hỏi nàng:

      – Nương nương….Chúng ta về Phượng Nghi cung sao?

      – Ừ. Về Phượng Nghi cung thôi…

      – Nhưng các nương nương

      – Họ làm gì là chuyện của họ. Ta muốn quản nữa. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục quản chuyện của Mẫn phu nhân, phải quản cả đời. Nàng ấy…

      thuộc về cuộc sống đầy phức tạp này. giữa sân triều dám chỉ tội thừa tướng bắt giữ mình, cầu xin giúp đỡ từ hoàng thượng, chứng tỏ nàng phải là cần che chở. Nếu Thái Mẫn…có thể cần che chở của bệ hạ mà vẫn tồn tại được trong cung, nàng ấy có thể làm được nhiều hơn Nghi phi bây giờ nữa. Lúc đó, nàng cần làm tròn lời hứa với ai đấy nữa. Nàng có thể nhắm mắt và giải thoát, còn phải đau khổ đời.

      – Nương nương!

      – ………

      – Nương nương….!

      Nhũ nương lại phải lớn tiếng gọi. Hôm nay Nghi phi rất lạ. Bà theo nàng quãng đường dài đến vậy, chứng kiến bao cột mốc trong cuộc đời nàng.

      Từ khi xuất giá, nàng chỉ mới có mười sáu tuổi. Bốn năm trong cung, tiểu thư Lâm Nghi dù được phong Chính phi nhưng được đại hoàng tử thương , sau đó xảy ra biến loạn. Đại nhân có thư vào cung cho nương nương, bảo nàng phải giữ gìn thân ngọc, có thể xin xuất gia đầu Phật sau khi tân đế lên ngôi.

      Song, mọi chuyện nằm ngoài dự đoán, Lâm Nghi được phong Nghi phi, tiếp tục làm vợ của hoàng đế mới, trước đây vốn là đệ đệ của phu quân nàng. Đối với Lâm đại nhân, đó là sỉ nhục lớn. Người kiên quyết nhận phong quan của Vũ đế. Ngôi Quốc trượng và những ưu đãi dành cho hoàng tộc ấy như gánh nặng vai ông. Đứa con Lâm Nghi trở thành kẻ bất hiếu trong mắt người cha. Khi nàng trở về thăm nhà, đại nhân kiên quyết cho Nghi phi bước chân vào phòng mình thăm viếng. Với ngài, đứa con ấy chết rồi.

      Nghi phi van xin hay giải thích gì cả. Nàng chỉ xin Lâm mẫu giữ gìn thân thể, chăm lo cho phụ thân. Sau đó xin phép cho Nhũ nương theo nàng vào cung…Rồi cứ thế mà !

      Từ đó đến nay bảy năm, Nghi phi vẫn là Nghi phi. Hoàng thượng và nàng tương kính như tân. Nhưng người cũng chưa khi nào chung chăn gối cùng Nghi phi. Những hôm ở lại Phượng Nghi cung, sau khi bàn bạc nhiều chuyện, người thường ở lại đọc sách trong phòng, còn Nghi phi lui vào trong sau khi sai kẻ hầu hạ mang ra cho ngài tách trà.

      Quan hệ đó ai biết….Bây giờ đột nhiên xuất Thái phu nhân nghe là được hoàng thượng thương hết mực. Nương nương lại cho nàng ta ở lại Phượng Nghi cung cùng bệ hạ. Nàng ta chưa có địa vị gì tỏ ra thế của người được sủng. Nương nương lạnh lùng như thế, phải sớm muộn cũng bị hoàng thượng lạnh nhạt bỏ rơi sao? Càng nghĩ, bà càng lo cho chủ nhân của mình.

      Nghi phi phải sau tiếng gọi thứ hai mới hoàn toàn định thần lại. Nàng thản nhiên:

      – Có chuyện gì sao?

      – Nương nương…Chúng ta quá đường. Ngã này phải về Phượng Nghi cung.

      – À…

      Nghi phi sững lại….Cùng lúc đó, lại có nội gián gần như như chạy lướt qua. Ai cũng tỏ vẻ hớt hải. Có cả Phạm phó giám. Nhũ nương vội hỏi ngay:

      – Phạm phó giám!

      Nhận ra Nghi phi, Phạm phó giám vội ngừng lại, quỳ xuống thi lễ:

      – Nô tài khấu kiến nương nương…

      – Bình thân…Có chuyện gì?

      – Tâu nương nương….Các vị nương nương vừa rồi sang Bích Lân các, là muốn thăm bệnh Thái phu nhân. Thái phu nhân tiếp nên…nên có xảy ra chút chuyện. Phạm phi nóng tính, xông vào trong. Sau đó hoàng thượng đến. Tuy nhiên…

      – Tuy nhiên thế nào?

      – Tâu nương nương…Hoàng thượng vừa đến, trong cung đột nhiên có thích khách…Do là Bích Lân Các còn ít người canh giữ nên…nên chúng mới có cơ hội lộng hành…Sau đó nghe là thích khách tấn công Thái phu nhân. Hoàng thượng

      Máu…Ký ức bỗng nhiên quay về. Trong buổi chiều mưa ấy, vòng ôm mạnh mẽ ngăn lấy đòn roi đổ xuống thân thể Lâm Nghi. Người người nàng, miệng ứa máu nhưng kiên quyết buông tay. Nghi phi rất ít khi khóc. Đó là lần đầu tiên trong đời nàng rơi lệ về người khác phái…Người

      – Người sao?

      – Hoàng thượng có thần tiên phù hộ nên sao ạ! Chỉ bị thương…Thái y bó thuốc cho người rồi.

      Chân Nghi phi theo điều khiển của thân thể nữa. Mỗi lần xúc động tay nàng lại lạnh như băng giá. hiểu tại sao dạo này Nghi phi lại thường nhớ về chuyện cũ…Chuyện qua bao năm tháng, sao bây giờ lại như mới hôm qua?

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 26: Chuyện cũ – Chuyện nay



      Bích Lân Các bỗng nhiên có loạn.

      Vũ đế nhận ra mình thay đổi. cũng giống như những kẻ vương giả trước đây mình từng chế giễu. Mọi lý trí, mọi kềm chế đều phải buông xuống vì sóng mắt mỹ nhân.

      Thái Mẫn chấp nhận được chuyện là Vũ đế. Nàng gạt tay , lạnh lùng quay mặt. Nếu là khác, nếu là trong trường hợp khác, chắc chắn Vũ đế ngần ngại cho nàng ta dạy dỗ. là đế vương, chỉ có giận dữ cùng người khác, có ai dám chống đối ý vua đâu.

      Thế mà cả buổi sáng Vũ đế cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đầu óc tập trung đến việc gì cả. lo sợ với bản tính của Thái Mẫn, thêm những ganh tị chốn hậu cung kia nữa, nàng xảy ra chuyện. Thân phận của Thái Mẫn, dù sao cũng chỉ là phu nhân nhoi, sức làm sao có thể chống lại cùng các phi tử, bề ngoài như ngọc, miệng lưỡi ngọt ngào nhưng bên trong chứa đầy đao kiếm.

      Cuối cùng cũng dằn được, cũng phải đến Bích Lân Các. Vừa kịp lúc, khi mới đến ….

      lưỡi dao bén ngót phóng tới, Vũ đế chỉ kịp xô Thái Mẫn ra. Cũng may là tập luyện võ công thường xuyên, trong phút sinh tử kịp đánh mạnh vào tay tên thích khách. Vết thương chệch qua tim, Vũ đế thoát nạn trong gang tấc.Tuy là thương tích nhưng cũng là điều may.

      Thái Mẫn ngồi giường, tay ngừng chậm mồ hôi trán . Môi Vũ đế nhợt nhạt, sắc mặt trắng bệch. Tuy nhiên tay vẫn rời khỏi tay nàng.

      – Tướng công…Tướng công…

      Mọi giận hờn trong lòng còn nữa. Tình của người đàn ông dành cho nữ tử đáng giá hơn tất cả châu báu ngọc ngà thế gian này. Thái Mẫn có được, dù phải chịu đựng thêm gì nữa cũng quan trọng… Dù chàng có là Du Lang hay Vũ đế, đó cũng là tướng công của nàng.

      – Mẫn nhi…Ta sao. sao đâu. Đừng khóc…Đừng khóc!

      Ta làm cho nàng khóc và tiếp tục làm cho nàng khóc nữa. Nhưng nhìn thấy Thái Mẫn đau lòng rơi lệ, lòng Vũ đế rất đau. Trọn đời này với ngôi thiên tử, có lẽ còn nhiều chông gai chờ nàng phía trước. Thái Mẫn của , nàng thuộc về hoàng cung tráng lệ nhưng bên trong chứa đầy đao kiếm này.

      – Tâu hoàng thượng…Các nương nương vẫn ở bên ngoài chờ bệ kiến.

      cần đâu – Vũ đế xua tay, cố rướn người ngồi dậy – với các nàng ấy là ta sao, hãy mau về cung nghỉ ngơi !

      – Nhưng tâu hoàng thượng…Các vị nương nương…

      – Từ bao giờ lời của ta có giá trị bằng các vị nương nương vậy?- Vũ Đế nghiêm giọng khiến đám nội giám hoảng sợ, vội quỳ sọp xuống – Mau truyền!

      – Tuân lệnh hoàng thượng.

      – Đừng nên như vậy, tâu bệ hạ…- Nghi phi từ tốn bước vào – Thần thiếp mạn phép chưa thông tri vào thăm viếng. Bệ hạ vạn an!

      ….Nghi phi trong lòng Vũ đế có vị trí rất quan trọng. hẳn là tri kỷ, cũng phải là ái mộ của vẻ bề ngoài thu hút. Lần đầu tiên nhìn thấy Nghi phi, kèm theo là thất thô vì chiếc áo Vũ đến mặc bỗng nhiên bị rách đường dài.

      Nghi phi lúc đó còn là Lâm Nghi tiểu thư nhàng đến gần bên . Nàng là thiên kim của Thừa tướng tinh thông cầm kỳ thi họa. Tuy mới 13 tuổi song Lâm Nghi mỹ nhân tuyệt thế. Bàn tay búp măng thong thả lên xuống, trong phút chốc trả chiếc áo trở lại nguyên vẹn hình dáng ban đầu:

      – Tỷ cũng là con thứ thiếp như đệ vậy. Tên tỷ là Lâm Nghi, từ nay chúng ta là tỷ đệ…. Đệ phải cố gắng mạnh mẽ hơn…. Tỷ chờ đệ, đệ nhất dbảo vệ cho tỷ, có được ?

      nương 13 tuổi chuyện với đứa bé 10 tuổi. Lời ấy cũng chỉ là cơn gió. Nàng cũng đơn giản là muốn an ủi . Thế mà 7 năm sau, Vũ đế vẫn nhớ. Máu của hoàng huynh nhuộm đỏ lưỡi gươm của …. Nàng mặc chiếc áo choàng đen sẫm như trời đêm, nỗi bật giữa nền tuyết trắng. tay nàng là ngọn chủy thủ. Nụ cười điểm gương mặt, đẹp như đóa hoa.

      – Đệ lớn rồi, Thương Vũ…

      – Đệ hứa che chở cho tỷ.

      – Tỷ cần nữa. Tỷ cần ai che chở nữa.

      Nàng mất tất cả. Ngôi vị vương phi vốn quan trọng. Người đàn ông nằm giữa tuyết cũng hề quan trọng với nàng. Chỉ có…Chỉ có người…Nhưng người ta cũng bỏ nàng !

      – Đệ hứa, đệ làm được…Lâm Nghi tỷ…Có chuyện đệ muốn với tỷ. Nếu nghe xong, tỷ còn muốn chết, đệ ngăn cản, thậm chí đệ còn giúp cho tỷ, giữ được tiếng chung thủy với lang quân.

      Vũ đế nhắc đến đêm mưa gió. Khi đó mười bốn tuổi, nhìn thấy đại hoàng huynh điên cuồng lại trong phòng. Bên cạnh là mỹ nhân xinh đẹp. Lạc Mỹ, phi tử quý nhất Cảnh Thương cung của thái tử, song lại bị Văn đế đánh giá là hồ ly tinh, kiên quyết cho lập thành Chính phi.

      Cửa mở. gã thuộc hạ của thái tử lách mình vào. tay là đứa bé oe oe khóc. Nó còn khát sữa…. oặt ọe huơ huơ đôi tay xíu, chờ mong người mẹ ôm nó vào lòng.

      Mặt hoàng huynh tái mét trong đêm tối. Mệnh lệnh đưa ra…Giết !

      Vũ đế còn . thể làm gì. Nhưng vẫn lẳng lặng định theo.

      Ánh đao lóe lên, nhanh như chớp. Vũ đế dám tiến thêm nữa…Chỉ thấy tên sát thủ gục xuống. Đứa bé bị bóng đen cướp …Mất tung tích, biết về đâu.

      Lâm Nghi nghe đến đó…Tay cầm chủy thủ tay hơi lỏng…Nàng run run:

      – Ý đệ …Đứa bé đó….Là….là hài tử….Hài tử của ta chết….Người ta chỉ lừa tỷ thôi sao?

      – Vâng…

      Vũ đế ham mê nhan sắc của Nghi phi. thông minh của nàng cũng lấy làm quan trọng. chỉ muốn làm tròn lời hứa khi mình còn thơ ấu và cả với người. Người đưa ánh mắt mông lung bầu trời sao, tiếng thở dài nén vào lòng ngực:

      – Điện hạ chưa nên biết…Có những người, dù ta phải đánh đổi cả mạng để bảo vệ cũng hề tiếc. Chỉ cần nàng vui vẻ, dù có chết, cũng là hạnh phúc rồi.

      Cũng người ấy, nắm lấy tay Vũ đế, khẽ khàng:

      – Giúp ta…chăm sóc cho nàng….Người chết là hết…Nhưng nếu ta chết, nàng chỉ còn có mình. Nàng thể chịu nổi đâu.

      Chính vì lẽ đó, Lâm Nghi là Nghi phi. Nàng chấp nhận ở lại trong cung để mà chờ đợi…Tin tức về hài tử mất…Cùng với lời hứa “Phải sống” với người nằm yên dưới nấm mộ sâu.

      Vũ đế thở dài, đỡ Nghi phi lên:

      – Nàng đứng dậy ! Ta cho các nàng ấy vào…

      được – Thái Mẫn đột ngột lên tiếng – Chàng bị thương. Nhiều người như vậy thăm viếng, phải làm chàng mệt hơn sao?

      Thái Mẫn có ý ganh tỵ. Nàng chỉ nghĩ cho tướng công mình. Nhưng hoàng cung này, thể chỉ làm theo những điều mình nghĩ:

      – Thái phu nhân, chuyện đơn giản như nàng nghĩ….- Nghi phi nhàng- Hoàng thượng chỉ là hoàng thượng của người. Người…

      – Vì chàng phải là hoàng thượng của người nên càng phải để cho nhiều người vào làm phiền chàng nữa – Thái Mẫn kiên định. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Nghi phi, dõng dạc:

      – Làm hoàng thượng khi bị thương tốt càng khiến thần dân lo lắng, thiên hạ yên. Cho nên chàng cần phải nghỉ ngơi nhiều, cần ai làm phiền nữa…. Tôi vậy, nương nương thấy có đúng ?

      Thái Mẫn rào trước đón sau. Nàng nghĩ gì đó. Lời vụng về, song lại làm Nghi phi và Vũ đế ngẩn người.

      – Theo tôi nghĩ, làm người chỉ cần làm sao cho thoải mái. Dù là hoàng thượng hay dân thường cũng vậy….Hoàng thượng khi bệnh cũng cần được yên tĩnh.- Nàng xốc lại chăn đắp người Vũ đế chỉnh tề, giọng tênh – Thiếp ra ngoài nấu thêm cháo. Tướng công nếu mệt cứ nghỉ ngơi !

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 27: cơn sóng tới



      Thái Mẫn nấu cháo . Ngự thiện phòng đều hoảng hốt khi nàng bước vào trong:

      – Phu nhân…Mời người ra ngoài. Chuyện chuẩn bị bữa là của chúng nô tài. Thỉnh phu nhân…

      – Chỉ là ít cháo thôi mà. Các ông cần làm lớn chuyện vậy đâu.

      Chuyện Thái Mẫn được hoàng thượng thương đến nỗi dùng sinh mạng bảo vệ thoáng chốc truyền khắp trong cung. Ngự thiện phòng cũng chỉ là chỗ nhoi, dám làm phật lòng Thái Mẫn.

      – Chúng nô tài xin hầu phu nhân…

      Thái Mẫn gì, lẳng lặng bắt tay vào việc chuẩn bị.

      Ở quê, cơm trắng hiếm khi được ăn vì giá gạo đắt đỏ, mỗi lần có gạo về, Thái Mẫn lại ưu tiên nấu nồi cháo trắng cho hai tỷ đệ. Cháo có gia vị, vậy mà Thái An vẫn xì xụp húp, còn có vẻ thòm thèm.

      Còn ở đây, gạo nấu cháo là loại quý giá nhất. Gia vị cũng thượng hạng, song vị nấu ra biết có còn ngon như lúc trước. Trong lòng Thái Mẫn vẫn còn vướng bận nhiều chuyện, chấp nhận và thay đổi thể chỉ là trong sớm chiều.

      Tay bưng bát cháo nóng hổi, nàng bước ra ngoài, trở về phòng Vũ đế…Rất nhanh chóng, trong phòng có thêm nhiều người cùng có mặt. Toàn là các quan lại có vẻ rất tôn quý. Thấy nàng, họ có các phản ứng khác nhau. Có kẻ tò mò, có người quan tâm, lại có ánh mắt dường như khinh thường. Vũ đế tựa người vào giường, tay cầm bảng tấu chương:

      – Tướng công…Chàng ăn cháo !

      Thái Mẫn vẫn chưa sửa được cách xưng hô đó. Nhiều vị đại thần nhíu mày:

      – Nàng để đó …Ta ăn sau…

      Vũ đế mỉm cười rất . biết, sau lưng mình có những lời xầm xì bàn tán về chuyện liều cả mạng vì . có người lo ngại cho Vũ đế bước lại con đường cũ của bao người. Thái tử điện hạ ngày xưa cũng đam mê hưởng lạc nên mới dẫn tới kết cuộc thê thảm…Nhưng Vũ đế biết mình phải vậy. Thái Mẫn phải là Lạc Mỹ hay những phi tử trước đây, luôn muốn cao hơn vị trí mình có. Nàng chỉ có phu quân trong mắt. Thái Mẫn chấp nhận Vũ đế vì nàng . Nàng muốn từ tình của để bước lên ngôi vị cao hơn.

      – Dạ…

      Thái Mẫn đặt bát cháo xuống, lùi ra góc. Tướng công là hoàng thượng. Tuy miệng từng , nghỉ ngơi đối với người là quan trọng nhưng nhìn vào tập trung của Vũ đế khi bàn bạc cùng các vị đại thần, nàng hiểu, đâu là việc chàng phải nên làm. Miễn cưỡng nghỉ ngơi trong khi đầu óc hãy còn vướng bận, tốt nhất là cứ để chàng làm tất cả những gì mình muốn. Có làm, có suy nghĩ cách giải quyết mới sớm sáng tỏ vấn đề.

      Các đại thần cũng dám làm phiền Vũ đế lâu. Đó là chuyện quan trọng nên họ mới vào trong cùng hoàng thượng nghị . Việc xong, họ liền ra về….Chỉ có Bạch Phượng Khanh còn nán lại trong đôi chút:

      – Phu nhân…Hoàng thượng…

      – Chuyện hôm qua là tôi phải – Thái Mẫn cúi thấp đầu – Xin lỗi Thừa tướng đại nhân.

      Bạch Phượng Khanh phì cười… hỏi qua Bàng tổng quản. Tin đồn trong phủ, làm Bạch Phượng Khanh dở khóc dở cười.May là chưa có chuyện gì xảy ra với nàng, nếu với tình cảm Vũ đế dành cho Thái Mẫn, có lẽ thừa tướng như muốn sống cũng an.

      – Thần phải tạ lỗi với phu nhân. Chuyện của thê thiếp làm phu nhân chê cười.

      Thái Mẫn đáp…Rồi nàng chợt hỏi:

      – Trong thời gian ở chỗ ngài, có nữ tỳ giúp tôi rất nhiều. Nàng ấy tên là Tuyết Nhạn… biết thừa tướng đại nhân có thể giúp tôi được gặp Tuyết Nhạn để cảm ơn ?

      Đến lượt Bạch Phượng Khanh khựng lại. Bàng quản gia với trong phủ có chút chuyện . Có nữ tỳ vì tư tình với gia nhân mà sinh lòng trộm cắp, đánh cắp đồ quý giá trong phủ, sau đó sợ tội tự tử. Tên nàng ta…Hình như là Tuyết Nhạn.

      – Thừa tướng đại nhân… biết chuyện lúc nãy có được ?

      – À…- Bạch Phượng Khanh quệt mũi, giọng- Thần nghĩ….Có lẽ giúp gì cho phu nhân được…Nghe Tuyết Nhạn ở phủ nội treo cổ tự vẫn rồi.

      Thái Mẫn vẫn chỉ là 17 tuổi. Nàng lường trước được những mưu toan trong chốn quan trường cũng hiểu được lòng dạ nữ nhân. Nàng khi vào cung cũng lo cho Tuyết Nhạn bị người ta ức hiếp, song nghĩ có thể hại đến mạng sống của nàng ấy. Tại sao?

      Cắn môi, Thái Mẫn hỏi Bàng quản gia:

      – Bàng quản gia…Ông có tin Tuyết Nhạn là người như vậy ?

      Tin? Đương nhiên là Bàng quản gia và nhiều hạ nhân trong phủ Thừa tướng đều tin chuyện ấy. Đó chỉ là cái cớ để người có quyền uy trút giận. Thân phận họ là nô tài, là kẻ hầu người hạ, cũng đành cam chịu số phận của mình thôi.

      – Tâu phu nhân…- Bàng quản gia run giọng- Mọi thứ ràng trước mặt, chúng nô tài… thể… tin…

      Luật của quốc gia, tội nô tài trộm cắp của chủ bị phạt roi và xung biên giới. đến nỗi phải nguy đến tính mạng. Vậy Tuyết Nhạn, tại sao lại phải hủy sinh mạng của chính mình.

      – Phu nhân tha tội, chúng nô tài biết…. biết…

      – Thái phu nhân – Bạch Phượng Khanh chợt nghiêm giọng- Mà dù họ có biết, phu nhân có biết sao chứ? Người trong thừa tướng phủ của ta, người cho rằng ai có khả năng làm hại Tuyết Nhạn?

      – Là Linh phu nhân- Thái Mẫn do dự đáp ngay – Vì Tuyết Nhạn giúp đỡ tôi….

      – Đúng vậy- Bạch Phượng Khanh vẫn tỏ ra bình thản – Mạc Linh có thể là người gây ra cái chết cho Tuyết Nhạn. Người chết chết…Phu nhân muốn lấy lại công bằng cho người chết lại truy cứu tội lỗi của người sống. Mạng sống của phu nhân chỉ có hoàng thượng là coi trọng. Nàng có chết, chỉ có hoàng thượng đau lòng. Nhưng Mạc Linh khác. Nàng đền tội, người nhà của nàng đau lòng. Phụ thân nàng ấy tuy chỉ là tri châu song huynh trưởng Mạc Linh là người thuộc Cấm vệ quân, cận kề hoàng thượng. Thúc thúc của nàng là chỉ huy sứ điện tiền Mạc Thừa. Nàng là biểu muội của Minh phi, gọi mẫu thân nương nương là di nương…

      Thái Mẫn im lặng. Nàng hiểu, ý của Bạch Phượng Khanh là gì!

      – Nếu cho thần lựa chọn, thần lựa chọn Mạc Linh, chỉ vì nàng là thê tử của hạ thần. Nàng cần cho chúng ta, cần cho hoàng thượng hơn là nô tỳ nhoi. Nàng ta chết, chúng ta có thể bù đắp bằng vàng bạc, lo lắng cho người thân của nàng ấy để bù đắp. Mạc Linh khác, ai chấp nhận bồi thường từ chúng ta đâu.

      Điều đó bất lợi cho hoàng thượng. như phu thê dân dã, phu thê chốn đế vương này ngoài tình cảm còn phải nhìn vào bao nhiêu điều khác nữa. Bạch Phượng Khanh bảo vệ cho thê tử chẳng phải do thương nàng. Chỉ là nàng có giá trị lợi dụng. Mạng người, nhất là hạ nhân tiền thế chẳng là gì trong mắt những kẻ như Bạch Phượng Khanh:

      – Phu nhân…Hy vọng là người hiểu.

      – Tôi hiểu – Thái Mẫn ngẩng đầu lên. Thái độ của nàng có chút khác biệt với suy nghĩ của Bạch Phượng Khanh. Song cuộc chuyện này chắc chắn làm Thái Mẫn thay đổi nhiều hơn. Bạch Phượng Khanh cúi người:

      – Vậy thần xin cáo lui. Chúc phu nhân an hảo.

      vừa mấy bước. Thái Mẫn chợt hỏi với theo:

      – Vị phu nhân trước đây của ngài, chẳng qua bị ngài trừng phạt chỉ vì muốn thể nghiêm minh cho người ta thấy. Nàng ấy cũng có giá trị gì cho ngài lợi dụng phải ?

      Bạch Phượng Khanh ngượng người…Nhưng cũng gắn lên môi mình nụ cười thoảng :

      – Phu nhân rất thông minh. Nghi phi nương nương dùng cái thông minh đó giúp ích cho hoàng thượng. Thần mong phu nhân làm được như người…

      Thái Mẫn gì đó, từ xa nghe . Nhưng Mạnh phi cần nghe nữa. đủ rồi.

      Nàng quay sang người bên cạnh.

      Tìm cách tiếp cận đưa cho nàng ta thứ đó…Nàng ta chắc chắn muốn để yên cho Linh phu nhân. Lúc đó chúng ta dễ dàng làm việc của mình.

      Nghĩ đến Thái Mẫn thân tàn ma dại, tình của hoàng thượng cũng còn với nàng ta nữa, Mạnh phi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Cứ thế về Lâm yến, nơi ở của mình.

      Chừng hơn tàn nén nhang tên kia quay trở lại. trán là chữ ” được” viết vội vào vuông khăn. Thái Mẫn quyết định…Và quyết định ấy làm cuộc đời thay đổi. Chỉ nghĩ đến đó là Mạnh phi cảm thấy khoan khoái vô cùng, mong Thái Mẫn kia phải trả giá cho tội vô cùng lớn – tội được hoàng thượng thương .

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 28: Lòng người hiểm ác



      Thái Mẫn khoác lên vai chiếc áo choàng báo hoa mai bước vào hoa uyển. Đây là vườn ngự của hoàng đế và các phi tử, phu nhân. Mạnh phi đứng chờ nàng tự bao giờ.


      Nàng ta là con ngoại bang, nét đẹp khác hẳn vẻ dịu dàng thuần chất và yếu đuối của nữ nhi chốn hậu cung. Nhìn thấy Thái Mẫn, nàng ta cũng rất tự nhiên, có chút gì e dè hay ngần ngại:

      – Ta nghe hết chuyện của muội và thừa tướng rồi.

      Mạnh phi cũng vào ngay vấn đề:

      – Chuyện của Tuyết Nhạn nô tỳ nào đó,nếu thể dùng pháp kỷ cũng có thể dùng chút thủ đoạn – Nàng đưa cho Thái Mẫn túi hương nho - Bộ tộc ta có thứ bùa chú rất hiệu nghiệm. Muội cầm túi hương này về phòng để dưới gối, ngày ngày lấy kim đâm thẳng vào ngực nó, chẳng bao lâu nàng ta phát bệnh ngặt nghèo mà chết. dấu vết, muội hả được hận của mình.

      Thái Mẫn cầm lấy túi bùa. Tay nàng hình như run. Cũng phải, là mạng người:

      – Muội cứ giữ lấy…- Mạnh phi lại nắm tay nàng- Hạng người đó mới phải dùng cách này. tình là ta ban đầu cũng thích muội nhưng sau khi nghe chuyện của muội và thừa tướng, ta lại cảm thấy muội là người có tình có nghĩa. Thứ đó mới là điều quý giá nhất trong cung.

      đợt gió thổi qua. Thái Mẫn rùng mình. Mạnh phi đưa tay chỉnh lại áo cho nàng, dịu dàng:

      – Muội về nghỉ ngơi …Hoàng thượng cũng còn mang thương tích. Bây giờ chỉ có muội là làm người vui vẻ thôi.

      Thái Mẫn gì. Đôi mày hơi cau lại, nhìn theo bước Mạnh phi.

      Uyển nô, người thân tín bên cạnh Mạnh phi lên tiếng:

      – Nương nương…Ngày mai chúng ta cho người loang báo đến Nghi phi nương nương, bảo là có người trong cung dùng tà thuật muốn hại hoàng thượng, sau đó….

      – Cái đó chỉ là trò diễn phụ, chưa phải làm ngay. – Mạnh phi nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt trong đêm tối lóe lên Bây giờ, ngươi liên lạc với người của Vọng hội, ta muốn đặt hàng.

      Vọng hội là tổ chức toàn những sát thủ nổi tiếng trong giang hồ. Giá của Vọng hội hề rẻ nên đa số khách hàng chỉ là người quyền quý muốn tiêu diệt đối thủ. Tuy nhiên khi Vọng hội nhận lời, chưa khi nào thất bại.

      – Nương nương, người muốn…

      phải…Ta đặt hàng thứ khác. Ta muốn…

      – ….

      – Ta muốn trong 3 ngày nữa, Linh phu nhân của Bạch thừa tướng phải chết. Giết Bạch Phượng Khanh là điều thể song thê thiếp của là chuyện vô cùng đơn giản, đúng ?

      – Nương nương…

      Mạnh phi lúc nhập cung vừa tròn 18 tuổi. Được phong phi tử song được hoàng thượng để tâm sủng ái. Tâm người rất lạnh, chỉ xem chuyện thị tẩm các phi tử như loại chuyện phải làm của nam nhân. vậy, người còn muốn lưu lại máu huyết trong người họ, mỗi lần gần gũi sau đó đều rời nhanh chóng, kèm theo chén thuốc…

      Phụ vương của Mạnh phi khi đưa nàng đến đây ngoài mong muốn kết tình giao hảo còn mục đích khác. Hoàng thượng chưa có người nối dõi, đứa trẻ sinh ra cũng có dòng máu của Hồi tộc, Mạnh phi cũng có thể làm hoàng hậu, sau này mẹ vinh con quý, cũng có thể người nối ngôi là nhi tử của nàng.

      3 năm…Mọi chuyện hoàn toàn vô vọng… xuất của Thái Mẫn và chuyện hoàng thượng bất chấp nguy hiểm cứu nàng cho nữ tử hậu cung đáp án. Người ngài nhất phải là mình. Sớm muộn gì cũng có ngày các phi tử như Mạnh phi ngậm ngùi nhìn người ta tình chàng ý thiếp nồng nàn trước mặt, nuốt tủi hờn chết rũ trong xó thâm cung.

      Phụ vương có những gợi ý nay người thầm liên kết cùng Bắc quốc. Mạnh phi trong cung thẩm, tìm cách khiến Bạch Phượng Khanh và Vũ đế chia rẽ, làm suy giảm sức mạnh quốc gia. Điểm yếu của Vũ đế xuất . Thái Mẫn…Mẫn phu nhân.

      – Sau khi giết được Linh phu nhân nương nương định…?

      – Ngươi cũng biết …- Mạnh phi cười – Bạch Phượng Khanh nhất định nhớ đến chuyện hôm nay. Chúng ta thầm chuyện cùng Minh phi, biểu tỷ của Mạc Linh, ậm ờ về khả năng Mẫn phu nhân muốn trả thù cho tỷ muội tốt của mình là Tuyết Nhạn. Tuy ta biết, Minh phu nhân phải là dạng người thương và quan tâm đến biểu muội của mình song nàng ấy cũng bỏ qua cơ hội. Các đại thần vào cuộc…Nếu hoàng thượng thương Mẫn phu nhân làm cho bất mãn trong triều phát sinh. Bạch Phượng Khanh, Bạch thừa tướng là cánh tay trái của hoàng thượng, lúc đó

      – Nương nương cao kiến… cao kiến!

      Trong góc tối có đôi mắt lẳng lặng dõi sau bọn họ. Hoàng cung hiểm ác. Ai bảo những nàng phi tử thướt tha, yểu điệu kia sánh bằng nam nhi cơ chứ? Về mặt lạnh lùng, thủ đoạn, đôi khi những gã đàn ông cũng phải nhún nhường tôn kính họ. Kẻ địch lớn nhất đôi lúc phải là nam nhân tài giỏi mà là các nữ nhân vui cười ngoài mặt, trong lòng lại thầm tính toán để mà tồn tại, để mà hãm hại người.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 29: Hồi ức



      cánh đồng trong sương sớm. Nồng mùi hoa cỏ. Có cả mùi hương của quế chi.


      tiểu nương khoảng 13 – 14 tuổi tung tăng giữa những cánh hoa khoe sắc. Nàng nở nụ cười vô tư lự. Vì nàng biết, đằng sau luôn có người…

      Kể từ khi Lâm Nghi 10 tuổi người ấy lẳng lặng cùng nàng mà bước. Thời gian tươi đẹp nhất của người thiếu nữ ấy chính là khoảng thời gian phụ thân trấn nhậm biên ải. Nơi đó heo hút và buồn tẻ, nhưng với bản thân Lâm Nghi, đó mới là thiên đường của nàng. Thiên đường luôn có bóng thiếu niên dong dỏng chưa bao giờ rời mắt khỏi nàng.

      -Mạc đại ca!

      -Tiểu thư.

      tên là Mạc Phong, lớn hơn Lâm Nghi 5 tuổi. Lúc tiểu nương vẫn luôn xem ca ca. Nhưng bây giờ nàng 14 tuổi, tình cảm dần dần thay đổi khác xưa rồi:

      -Tặng huynh.

      Trong tay Mạc Phong là túi hương nho . Bên trong nồng nàn mùi thơm của quế chi.

      -Quế chi giúp định thần, thông khí. Huynh giữ !

      Đôi má hây hây đỏ. Lâm Nghi chạy vụt , tim đập thình thịch. Nàng…rất sợ lời từ chối. Nàng sợ Mạc đại ca lạnh lùng đáp lại nàng, trả lại nàng túi hương Lâm Nghi thức suốt mấy đêm liền mới làm xong.

      làm vậy. Ngày hôm sau, phụ thân nhận được chiếu chỉ, được thăng chức cao, trở về kinh thành. Trong xe ngựa của gia quyến, nàng trông thấy Mạc Phong.

      dường như cũng thoáng thấy Lâm Nghi phải.Ánh mắt vẫn trầm tư lặng lẽ nhưng lại chứa tia nhìn như là ôn nhu, ấm áp. Lâm Nghi quay mặt vào trong, dám nghĩ, ấm áp ấy là dành cho mình.

      Luận về thân phận, Lâm đại nhân có hai nhi nữ: Lâm Phụng Kiều rực rỡ, là con chính thất, nghe được hoàng thượng nhìn đến, có ý chọn là chính phi cho đại hoàng tử còn Lâm Nghi là nữ nhi thứ thiếp, tuy cũng có gì oan khuất song vị trí đương nhiên thể sánh bằng. Hai người đứng bên nhau. Phụng Kiều lộng lẫy, rạng rỡ tràn đầy sức sống trái ngược với Lâm Nghi lạnh lùng, bình thản. Ai là tôn quý, đương nhiên rất ràng.

      Khi xe xuống phủ, Lâm Nghi vướng vạt áo tha thướt vào kẹt xe ngựa, luống cuống muốn ngã… bàn tay khẽ chạm lấy nàng. Dường như chỉ là phản xạ tự nhiên bởi sau đó cả hai đều vội vàng rời nhau. Lâm Nghi má đỏ bừng còn Mạc Phong cũng mất vẻ thờ ơ trong mắt. vịn lấy tay nàng, dường như có lâu hơn.

      Thời gian trôi qua, Lâm Nghi 16 tuổi.

      Mạc Phong tuy mới hơn 20 tuổi nhưng bách chiến bách thắng sa trường, lại hết sức trung thành. Trong lần đãi tướng mừng công, nghe nhũ nương lại là phụ thân có buột miệng khen rằng, rất có tương lai.Phụ thân còn : ” Nếu ai có là rể đông sàng cũng là điều may mắn.”

      Sau đó…Mạc Phong càng lúc càng trở nên thiện chiến. Phụ thân lập công to, lộc hậu cũng phần lớn là nhờ . Lâm Nghi thấy Mạc Phong có mặt ở trang viện nhiều hơn.

      Chỉ có bốn mắt nhìn nhau. Mạc Phong bối rối, còn Lâm Nghi cũng ngượng ngùng quay mặt . Tuy là sau đó nàng vô tình nhận thấy, ánh mắt Mạc Phong có len lén dõi theo mình.

      Nàng hy vọng…Con tim thiếu nữ ngập tràn hy vọng. Tỷ tỷ là chính phi của thái tử. Nàng mong địa vị sang cả, phu nhân gì cả. Nhìn vào mắt Mạc Phong, Lâm Nghi tin rằng, nếu…nếu nàng là nương tử của , trọn đời này được Mạc Phong thương che chở. Đôi mắt tuy chỉ dõi sau lưng Lâm Nghi thầm lặng nhưng luôn rất tha thiết, rất nồng nàn.

      bị thương do bảo vệ phụ thân, nhất sinh thập tử, Lâm Nghi cuống cuồng vì lo lắng. Thân nhi nữ, nàng chỉ có thể nhờ người hỏi thăm tông tích. Lần đầu tiên trong đời, Lâm Nghi mở miệng với tỷ tỷ, xin nàng ta cho ít huyết yến. Nàng thức đêm để hầm cho xong chén canh tẩm bổ, mong Mạc Phong mau hồi phục.

      Bao giờ nàng cũng lặng lẽ và chờ đợi. Còn vẫn im lặng. Cả hai đều biết, mình đợi điều gì.

      Thái tử đến phủ chơi…Tỷ tỷ điểm trang lộng lẫy. Lâm Nghi chỉ đơn thuần cung trang đơn giản. Nàng chỉ mong, mong sau khi tỷ tỷ xuất giá, phụ thân nhớ đến công lao của . Nàng và Mạc Phong….

      Vài ngày sau chiếu ban hôn truyền xuống. Lâm Nghi mới là người được chọn vào vị trí Thái tử phi.

      Trời đất như sụp đổ trước mắt Lâm Nghi. Mẫu thân vui mừng khôn tả. Phụ thân cũng vậy. Chỉ có Phụng Kiều đầy ganh ghét, đại nương oán giận. Còn Mạc Phong…Có cái gì đó rạn vỡ trong mắt …Tay run run, lần đầu tiên từ lúc biết nhau Lâm Nghi và Mạc Phong nhìn thẳng vào nhau.

      Chỉ có đau lòng, chỉ có oán trách…Đêm đó nàng khóc rất nhiều. Mẫu thân hiểu lầm đó là nước mắt hạnh phúc, đâu hay rằng…Lâm Nghi như chết cả cõi lòng.

      Sáng hôm sau nàng nghe tin Mạc Phong xin ra tiền tuyến làm tiên phong cho Nhị hoàng tử mới vừa mười ba tuổi. Lâm Nghi được đưa vào khuê phòng chính thất, tiếp tục học tập lễ nghi để trở thành vương phi.

      Trách ai đây?

      Phải chi bức hoa tiên nàng dám gửi đến tay . Phải chi nàng sớm với . Nàng… . Nàng mong đến với phụ thân được cưới mình.

      Tất cả đều lở dở. Còn chăng chỉ có nỗi bẽ bàng.

      Chuyện tưởng chỉ đến vậy…Nhưng ai ngờ tạo hóa lại trêu ngươi…

      Đại hoàng tử Thương Phi trước khi tiếp nhận ngôi Thái tử đến Biên thành trấn nhậm năm. Hôn lễ của cũng được tổ chức tại Biên thành. Lâm Nghi được đưa lên kiệu hoa, rời Lâm phủ. việc quan trọng, Lâm đại nhân thể yên tâm nên quyết định gửi thư đến chỗ Nhị hoàng tử, xin phép cho Mạc Phong trở về làm người bảo vệ kiệu hoa. Giặc tại biên giới yên, hôn lễ Đại hoàng tử là kiện quan trọng, hoàng đế đương nhiên hạ chỉ ngay.

      năm sau ngày rời Lâm phủ, Mạc Phong thay đổi. rắn rỏi hơn vì sương gió. Đuôi mắt sâu, gương mặt đậm nét phong trần.

      sát bên kiệu hoa của Lâm Nghi, cả hai ai với ai câu nào cả. Thậm chí nhìn nhau cũng dám. Vết thương lòng vẫn còn đó. Lâm Nghi sợ mình bật khóc, đau lòng khi nhìn vào ánh mắt của Mạc Phong.

      – Nhũ nương à…

      đường ngang qua khu rừng vắng. Lâm Nghi uống nước. Qua làn vải kiệu, nàng nhìn thấy mồ hôi đẫm ướt trán Mạc Phong.

      – Tiểu thư…

      – Nước đây…Người cho huynh ấy uống !

      Nhũ nương tuân lệnh.Mạc Phong cầm lấy nước…Ánh mắt khẽ lướt qua kiệu hoa. Lâm Nghi vội buông màn.

      Chỉ cần có uống là được. Đoàn người mau đến Biên thành là được. phải ở bên nhau nữa. phải đau lòng nhìn tân nương tử trong áo cưới nhưng lại là vợ của người ta.

      Đêm đó đoàn người nghỉ lại trong khách điếm lớn. Toàn bộ khách điếm đều được bảo vệ cẩn mật, có người ngoài.

      Bề ngoài là vậy. Song làm sao có thể bảo vệ được chu toàn khi người ta mưu.

      đám người xuất trong đêm tối. Bọn chúng đều có võ công cao cường. Khoảng hơn 50 thích khách so với vài trăm quân hộ vệ tưởng là nhanh chóng bị đánh bại. Song chúng chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Còn mang theo thuốc nổ và mê dược. Mục tiêu phải là cướp của. Người chúng muốn là Lâm Nghi.

      nhóm khoảng 3- 4 người nhân lúc hộ vệ quân còn mải mê chống trả bên ngoài xâm nhập vào trong. Số binh lính ít ỏi ở lại sao ngăn được chúng.

      Đến khi Mạc Phong nhận ra muộn. Lâm Nghi bị bắt rồi.

      như điên cuồng…. bình tĩnh trong đáy mắt còn nữa. Gươm vung loang loáng, máu nhuộm hồng y phục…Cuối cùng có thể mở được đường, theo dấu kẻ bắt nàng.

      Thương tích, quan trọng. Mạc Phong màng tránh những lưỡi kiếm lao đến. sợ…Rất sợ…Người con ấy bao giờ cười nữa, bao giờ nhìn , bao giờ…..

      Đến lúc tới nơi, Lâm Nghi điên cuồng kêu cứu. Trong cánh rừng già rậm rạp nàng hoảng loạn vùng vẫy. 4- 5 tên hắc y như hổ đói mồi. tay chúng là những mảnh y phục. Lâm Nghi cứ lùi dần, bọn chúng cứ tiến tới dần….

      Gươm đưa lên, thêm lần nữa. Máu loang mặt đất. Lâm Nghi trong lúc hoảng loạn, gào thét giãy giụa. Ngọn chủy thủ tay nàng đâm phập vào người . Thêm vết thương. Nhưng Mạc Phong vẫn chịu buông tay:

      sao đâu…Đừng sợ… sao nữa… sao…

      Lâm Nghi thức tỉnh bởi tiếng trầm ấm ấy. Y phục rách nát để lộ làn da như hoa như ngọc. Nàng đẹp tựa nữ thần dù đầu bù tóc rối, lệ ngập mi.

      – Muội sợ lắm…Mạc Phong ca….Muội sợ lắm! Mạc Phong ca…

      ôm nàng vào lòng. Thân hình bé nhuyễn ngọc ôn hương nằm gọn trong lòng . Trong lòng hề có chút dục vọng, Mạc Phong chỉ khẽ vỗ về nàng…Mái tóc rối được cẩn thận vuốt lại. Gương mặt thanh tú tái nhợt, được lau cho những dòng nước mắt chưa khô.

      Đêm nay, chàng lau nước mắt.

      Ngày mai, ta là vợ của người.

      Lâm Nghi nén được. Lớp vỏ lạnh nhạt bao bọc lấy nàng còn nữa. Lần đầu trong đời, Lâm Nghi ôm chặt lấy người mình từng mong nhớ. Vùng ngực ấm và rộng quá, Lâm Nghi muốn rời khỏi đó, muốn nhớ đến thân phận tại của mình vương phi.

      Nhưng chuyện chưa dừng ở đó, chỉ được lúc là Lâm Nghi bỗng nghe người nóng bừng bừng….Toàn thân nổi lên bứt rứt kỳ lạ. Nàng thấy mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo….Tay chạm vào Mạc Phong, càng va chạm lại cảm thấy dễ chịu hơn…

      Dễ chịu hơn…

      Dưới ánh trăng, Lâm Nghi với đôi má hồng nhuận, môi đỏ tươi nhìn chăm chăm vào Mạc Phong. Nàng ôm lấy ….Trong lúc này Lâm Nghi còn muốn nghĩ gì nữa. Trước mặt nàng là Mạc Phong, là người từ thưở mười bốn tuổi vẫn luôn tồn tại trong những giấc mơ.

      Cảm giác sau đó…Lâm Nghi cũng còn nhớ . Nàng chỉ thấy toàn thân là sảng khoái. Lưới lá rừng còn êm hơn chăn quý gấm êm nơi trướng phủ. Đôi môi mọng khẽ khàng đón lấy Mạc Phong. Cả hai đều ngô nghê nhưng say đắm….Mạc Phong cũng rất muốn dừng lại nhưng Lâm Nghi cứ ôm chặt lấy người . Lớp y phục rách nát rơi xuống cũng là lúc hai người đắm mình xuống vực sâu.

      rất đẹp, nếu như họ chỉ có tình

      Lâm Nghi hối hận. Nàng đổ lỗi cho xuân dược làm mình mê mệt. Trong giờ phút ấy, xuân dược chỉ đóng vai trò chất xúc tác để nàng có thêm can đảm dâng hiến mình cho người nàng và biết cũng mình.

      Lâm Nghi là tiểu thư khuê các, là Thái tử phi tương lai. Nàng thể cùng người mình có cuộc đời hạnh phúc. Đằng sau là sấm sét trút xuống phụ mẫu nàng. Hôn lễ nếu bị hủy bỏ là toàn gia gặp nạn. Còn nàng ở lại, tuy còn gì nữa song Thương Phi cũng làm lớn chuyện. còn cần Lâm đại nhân và thế lực nhà họ Lâm để củng cố ngai vị. Cũng muốn mang tiếng bị nương tử chưa động phòng thất tiết cùng mình.

      Dù sau đó Lâm Nghi chịu bao nhiêu cay đắng. Dù sau đó Mạc Phong cũng phải từ bỏ nhiều thứ. Song nàng và đều hối hận dấn mình buông thả….. Ít ra trong đời, lần họ được sống …Vì nhau…

      ….Nhũ nương gõ cửa. Nghi phi vẫn còn thờ thẫn, cho đến lúc bà tiến đến gần:

      – Bẩm nương nương…

      – Có chuyện gì?

      – Hồi nương nương….Có Thái phu nhân cầu kiến.

      Thái Mẫn đột ngột đến tìm khiến Nghi phi ngẩn người ra chút. Rồi nàng nhàng:

      – Cho mời vào!

      …. tay Nghi phi cầm túi hương của Thái Mẫn. Đột nhiên nàng khẽ cười:

      – Tại sao nàng lại giao nó cho ta?

      Thái Mẫn có đôi mắt rất trong. Như đáy hồ gợn nước. Và có lẽ trong cung thẩm sâu như biển ấy, khó tìm ra đôi mắt thứ hai trong trẻo như nàng:

      – Vì tôi tin nương nương…- Thái Mẫn nhàng- Tôi chỉ tin nương nương thôi.

      Thái Mẫn rất hận Linh phu nhân. Nàng muốn nàng ta trả giá. Song phải bằng cách mà Mạnh phi chỉ cho mình:

      – Tôi mong Nghi phi giúp tôi lấy lại công bằng cho Tuyết Nhạn. Tướng công rất tin tưởng tỷ nên tôi cũng vậy. Tôi tin tỷ…Mạnh phi giúp tôi. Nhưng tôi nghĩ kỹ, thể nào dùng cách đó được. Dù có thể là có công hiệu, Linh phu nhân có đau đớn thế nào nữa, mối oan khuất của Tuyết Nhạn cũng thể sáng tỏ được. Tôi tin muội ấy có ở suối vàng, nghe được người ta xì xào là mình ăn cắp, sợ tội tự tử, tủi nhục như thế cũng chẳng thanh thản được.

      Thái Mẫn rất thẳng thắn. Nàng rào sau đón trước, chỉ hết những gì mình nghĩ. Nghi phi lại thể như vậy. Nàng chợt tiếc, phải chi ngày đó mình can đảm cho Mạc Phong biết tình cảm của mình. Phải chi nàng can đảm hơn chút, với chàng, nàng cần gì cả, chỉ cần Mạc Phong đến xin phép phụ thân cưới mình làm vợ. Chàng lúc đó được phụ thân trọng dụng, có lẽ hẹp hòi gì gả nữ nhi của thứ thiếp. Thế đâu có bao chuyện xảy ra…

      Phải chi…

      – Nương nương!

      – Được rồi – Nghi phi trấn tĩnh rất nhanh. Môi nàng chợt ra nụ cười thoáng , ánh mắt thay đổi, trở nên uy nghiêm:

      – Vậy bây giờ, nếu ta , ta tin nàng vì muốn giành lại công bằng cho Tuyết Nhạn nên mới đến? Ta cho rằng, nàng định lợi dụng ta đối phó với Mạnh phi lẫn Linh phu nhân?… Tại sao nàng lại trả lại lá bùa khi Mạnh phi đưa nó cho nàng?

      Đến lượt Thái Mẫn khựng lại. Nàng nghĩ đến khả năng đó. Nhận được đề nghị giúp đỡ của Mạnh phi, Thái Mẫn khấp khởi hy vọng. Triều đình ngay cả Bạch Phượng Khanh cũng giúp, tướng công …theo như ta cũng rất cần quan hệ tốt với các đại thần. Mạnh phi trao cho túi bùa Thái Mẫn cũng cầm lấy. Nàng cũng nghĩ nếu trả thù được công khai làm trong bóng tối. Người độc ác như Linh phu nhân mà cứ tiêu diêu sống đời bất công quá đỗi. Nhưng….sau đó lại nghĩ, nàng ta chết như thế cũng đâu đem lại điều tốt đẹp gì cho Tuyết Nhạn? Nếu ở quê nàng ấy còn thân thích, nghe tin Tuyết Nhạn là phường trộm cắp, sợ tội tự tử đau lòng lắm! Họ có thể còn khinh bỉ Tuyết Nhạn nữa. Chết như vậy có phải là chết mà cũng an?

      – Nương nương nghĩ sao cũng được…- Thái Mẫn cúi đầu- Tôi chỉ có thể làm vậy cho Tuyết Nhạn. Dù được kết quả nhưng tôi cũng hối hận vì làm hết sức mình. Sau này nghĩ lại cũng ân hận.

      Sau này nghĩ lại cũng ân hận?

      Nghi phi giật mình. Chung trà bị sánh nước đổ ít. Bàn tay thon phồng lên:

      – Nương nương…Nương nương có sao ?

      Nàng còn nhớ…Đêm đó sau khi triền miên, Mạc Phong nắm tay nàng giữ lại. Song Lâm Nghi gỡ tay , cố lấy lại vẻ thản nhiên:

      – Muội phải về….Dù thế nào muội cũng phải về!

      Nàng sống, chịu đựng vì những người ruột thịt. Nàng bằng lòng theo Mạc Phong bỏ trốn. Nàng thể nhìn phụ mẫu mình đau đớn. Mẫu thân trọn đời làm thứ thiếp, bị chính thất khinh rẻ, người thể vì con lang chạ cùng người đàn ông khác, trọn đời đau khổ, trọn đời dám ngẩng mặt nhìn ai.

      Lâm Nghi trở về…Nhưng với trái tim của nữ tử, trao thân chứ, mai thuộc về người mình thương nhất khó lòng để người khác đụng đến thân mình. Dù đó là tướng công kết tóc. Là thái tử đương triều.

      Đêm hợp cẩn. Nàng thản nhiên cho phu quân biết, mình còn là xử nữ. Trước đêm hôn lễ, nàng bị toán cướp bắt cóc. Chúng hạ nhục Lâm Nghi.

      Thương Phi dừng lại bao cảm xúc. tát nàng. Đau hay Lâm Nghi cũng chẳng còn nhớ nữa. Cũng để ý gào thét gì nữa. Hình như , tại sao nàng tự vẫn để giữ gìn danh tiết?…. Tại sao thái tử như , lại cưới thái tử phi bị bọn hạ dân nhục nhã chẳng ra gì?

      Trong đêm ấy, nếu Lâm Nghi thực bị bọn bất lương kia nhục mạ, Mạc Phong có quát vào mặt nàng và hỏi ” Tại sao nàng lại tự sát? Tại sao nàng biết giữ gìn danh tiết của mình?”.

      Lâm Nghi tin rằng, như vậy. Vòng tay mở ra ôm chặt nàng vào ngực. nhàng an ủi: ” Ác mộng…Đó chỉ là ác mộng. sao đâu. có sao đâu!”.

      Mạc Phong bao giờ như Thương Phi thái tử….Đêm tân hôn bảo người đưa Lạc Mỹ phu nhân đến, cùng nàng ta ân ái trước mặt nàng, còn bắt nàng được chớp mắt, phải nhìn xem.

      Lâm Nghi hận , trách . Vì như con thú bị thương, bị động đến lòng kiêu hãnh. và nàng ái, chẳng qua giữa tỷ tỷ khuynh thành khuynh quốc nhưng lại quá nhiệt tình đưa đẩy, Thương Phi thấy lạnh lùng của Lâm Nghi là mới mẻ. muốn chinh phục, muốn nàng phục tùng , phụ thuộc trọn đời.

      Phải chi hôm đó, Lâm Nghi tươi cười hơn chút nữa. Lấy lòng chút nữa, người Thương Phi chọn phải là nàng.

      Giả dối với mình đôi khi cũng là điều tốt.Phải chi lúc đó Lâm Nghi hiểu được điều ấy. Phải chi…thời gian quay ngược lại. Nàng có thể…có thể gửi tờ hoa tiên đến tay Mạc Phong. Chàng đến cầu hôn mọi chuyện như vậy. Lâm Nghĩ bây giờ phải là Nghi phi nơi điện cấm, sống như cái xác hồn.

      Nàng đứng dậy, rồi chợt cất giọng tênh:

      – Nàng về nghỉ ngơi Mẫn Mẫn.Ta tìm cách giúp nàng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :