1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 20: phải chốn của nàng


      Nhận được tin Bàng quản gia và Thái Mẫn chuẩn bị nhập cung, Bạch Phượng Khanh quay trở vào. hơn tuần trăng nay, kể từ lúc công chúa Thúy Nhàn và phò mã bị trục xuất khỏi cung, chưa đêm nào Vũ đế ngủ đủ giấc. Quá canh tư đại điện vẫn còn thắp sáng đèn.

      cũng ghé qua cung Phượng nghi. Đôi khi Nghi phi được triệu hồi đến đại điện. Sau đó cũng cho vời Bạch Phượng Khanh đến. Vũ đế chỉ chăm chăm vào công việc, gần như thả lỏng, để mình có được phút nghỉ ngơi.

      Nhưng có ít lần thừ người, mắt nhìn vào điểm. người Vũ đế có túi hương nho . Mùi hoa cúc trong đó cũng chỉ còn thoang thoảng song vẫn mang theo trong người.

      Đó là nỗi niềm của kẻ tương tư. Ngoài Thái Mẫn, có lẽ chẳng có ai làm cho Vũ đế quên trách nhiệm Đế vương, sống đúng là mình, dù chỉ trong khoảnh khắc.

      Bạch Phượng Khanh là kẻ thích nhìn vật nhớ người. Có người ôm trong lòng, so với mân mê thứ đồ vật tri giác, cảm giác khác biệt rất nhiều.

      Quà sinh thần năm nay của hoàng thượng rất đặc biệt. Là người con người thương nhớ nhiều đêm.

      – Nàng….Nàng vẫn ổn phải ?

      Mực vẫn chưa khô nhưng Vũ đế dừng nét bút. Từ bao giờ biểu tấu có hai tiếng “Mẫn nhi”.

      – Bệ hạ nhớ nàng sao?

      Vũ đế đáp. Đôi khi ngẩng lên nhìn bầu trời cao rộng, chợt liên tưởng, có lúc nào đó cùng nàng ngồi bãi cỏ, cùng ngắm màu trời xanh biếc. Nàng với , giọng dịu êm:

      – Tới mùa gió là thiếp cùng đệ đệ thả diều. Năm nay chàng có muốn thả cùng ?

      Thả diều và muôn trò vui dân dã khác, Vũ đế chưa hề có. Thế giới của chỉ có dòng nước mắt tủi thân của người mẹ nơi cung các. Ngày ngày cứ vào lúc hoàng hôn là bà đứng trước gương chải tóc, trang điểm cẩn thận. Trong ký ức của Vũ đế về mẹ, có vòng tay âu yếm. Bà thường quay đầu nhìn , gương mặt dù được thoa son điểm phấn lộng lẫy nhưng giấu được những nếp nhăn năm tháng, những ưu tư tràn ngập. Bà thường hỏi Vũ đế rằng:

      -Vũ nhi…Mẫu phi có đẹp ?

      Đẹp sao chứ? Cuối cùng chỉ có mình ngắm nhìn vẻ đẹp của chính mình, đau thương vì tiều tụy của chính mình chốn hậu cung.

      hứa với nàng gì cả. Bởi Vũ đế thuộc về nơi mà Thái Mẫn luôn quý. Song cũng nỡ buông tay để nàng thuộc về người khác. Mâu thuẫn từ lòng người thích chiếm hữu hay là biểu của tình ?

      – Phu nhân vẫn biết gì cả. Nàng cứ ngỡ bệ hạ là khách thương hồ…Thần luôn cho người xem chừng phu nhân cẩn thận. Bệ hạ đừng lo !

      Có thể an toàn trong phút chốc. Nếu kẻ thù biết nàng là người của Vũ đế… Nếu biết nàng là người quan trọng trong lòng , Thái Mẫn rồi ra sao?

      – Bệ hạ định thế nào với nàng ấy? Cả đời im lặng, để Thái Mẫn cứ tưởng người là Du Lang thân thích hay sao?

      Vũ đế ngẩn người. phải là nghĩ tới khả năng đó…Song bây giờ khi quay lại ngôi Đế vương lại càng có nhiều điều cần bận tâm.Hoàng cung là nơi nhiều sóng gió. Thông minh, bản lĩnh như Nghi phi còn gặp ít bao điều thị phi. Thái Mẫn lại đơn thuần. Nàng thích hợp cuộc sống trong cung tranh quyền đoạt lợi…. Hơn thế…Vũ đế thừa nhận mình ích kỷ. chỉ muốn nàng giữ được bản tính thiện lương đơn thuần ngày trước. Trở thành phi tử bên cạnh , tranh giành đấu đá trong cung làm nàng hoặc suy sụp, tàn úa hoặc là trở nên lạnh lùng, sắt đá… Đâu phải ai cũng bản lĩnh được như Nghi phi- hồng nhan tri kỷ, cũng là người Vũ đế xem đúng như bằng hữu trong đời.

      – Nếu được, ta thực muốn truất phế hết phi tử, lòng dạ thương nàng. Nhưng Lục Phi, Thẩm phi, Minh phi là con của các vị trọng thần. Phạm Oanh thuộc dòng dõi tiền triều, phế bỏ nàng là làm trái di nguyện của ông cha, muốn chúng ta đối xử tốt với họ. Mạnh phi là con Hồi tộc, giúp thắp chặt bang giao. Mà các nàng ấy ngươi cũng biết….Họ trước mắt ta nhu hòa thân mật. Sau lưng ta, chỉ cần lơi lỏng chút, Mẫn nhi ra sao? Ta là hoàng đế, ta thể lúc nào cũng kề sát bảo vệ cho nàng được. Mà chỉ cần phút lơ là, Mẫn nhi có thể bị người khác hại chết rồi.

      Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo. Có lẽ từ quen với việc phải đối phó nhiều chuyện. và có nhiều suy nghĩ phức tạp như thế….Bạch Phượng Khanh bỗng nhớ đến kẻ hầu hạ đến từ Bắc Quốc. Chỉ còn thời gian ngắn, quân lệnh được đưa ra. Tấn công Bắc quốc trước khi nó trở nên hùng mạnh. có lẽ cũng trở thành kẻ thù trong mắt của nàng.

      Vũ đế… đưa tay xoa hai bên thái dương. Làm người mệt mỏi. Nhất là làm người như . Muốn giữ cho nàng an toàn tuyệt đối, nhưng lòng thể kềm được, chỉ muốn ôm nàng trọn trong tay:

      – Trước khi tấn công Bắc quốc, ta đến gặp nàng…Sau đó…Ta cũng biết nữa. Lúc đó quyết định sau…

      Muộn rồi hoàng thượng.Bạch Phượng Khanh cười khẽ. Ngài sắp gặp lại nàng ấy. Chỉ có Thái Mẫn mới khiến hoàng thượng từ vị quân vương sống vì trách nhiệm trở nên vui vẻ, thực giống như con người.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 21: Tiệc trong cung



      Phủ thừa tướng, Tuyết Nhạn giấu được vẻ lo lắng và bịn rịn khi Thái Mẫn chuẩn bị lên đường.


      – Phu nhân…Người nhớ cẩn thận.

      – Ừ. Tỷ sao đâu.

      Mới sáng sớm Bàng quản gia cùng Thái Mẫn vào cung. Theo sau họ là đoàn người hộ tống. Lễ vật cũng rất quý giá. Sinh thần của hoàng thượng, tuy đại nhân bảo là cần chuẩn bị quà gì cả nhưng các vị phu nhân rất chu đáo, tuyển chọn những thứ quý giá và hiếm có, tháp tùng của Bàng quản gia vào cung.

      Cung điện canh gác nghiêm ngặt. Nhưng có lệnh bài của Thừa tướng và cũng được căn dặn trước nên đoàn người nhanh chóng được đưa qua cửa. Lễ vật bị giữ lại, chỉ có Thái Mẫn và Bàng quản gia được vào nội điện triều đình:

      – Tướng gia…

      Bạch Thượng Khanh chuyện cùng ai đó. Thấy Bàng quản gia, phất tay ra hiệu. Người kia lập tức lùi :

      – Tướng gia…

      – Ừ.

      Bạch Phượng Khanh lướt mắt qua Thái Mẫn. Nàng mặc bộ quần áo chuẩn bị, chỉ đơn thuần chiếc áo xanh nhạt thanh thoát như chính con người nàng. Mái tóc chỉ được trang điểm bằng chiếc trâm ngọc của Vũ đế. biết, hôm nay Bàng quản gia hết lời nài nỉ song Thái Mẫn vẫn kiên quyết khoác lên người bộ y phục lộng lẫy đó. Nàng vào cung chỉ bởi mục đích liều lĩnh, mong hoàng thượng có thể giúp cho mình…

      Bàng quản gia thấy lòng hẳn khi Bạch Phượng Khanh nhắc gì đến trang phục của Thái Mẫn. chỉ nhàng:

      – Ngươi có thể ra ngoài. Ta cùng nàng vào trong.

      – Tuân lệnh tướng gia!

      Bàng quản gia vừa khuất. Thái Mẫn toan điều gì đó lại có người bước đến chỗ Bạch Phượng Khanh, vào tai . Nhìn nàng với vẻ phân vân đôi chút rồi sau đó gọi cung nữ đến gần:

      – Thanh nhi…Đây là Thái phu nhân. Ngươi ở đây hầu hạ nàng. Ta có việc phải vào trong bàn bạc.

      – Tuân lệnh tướng gia…

      Hoàng cung trong buổi lễ sinh thần khá vắng vẻ. Chỉ có vài vị trọng thần được mời dự tiệc vội vàng ra vào thi lễ. Vũ đế cũng xem đây là cơ hội gặp gỡ chư hầu các nước. Lễ kéo dài ba ngày. Ngày thứ nhất, thứ hai là cùng các sứ quan trò chuyện dưới chính điện. Có rất nhiều hoạt động được đưa ra, bề ngoài như chỉ như để giải khuây song mục đích thực là phô trương thanh thế. Đoàn Bạch kỵ binh bách chiến bách thắng của Vũ đế cũng lần đầu tiên duyệt binh, bày trận trước mắt đông đảo mọi người.

      Sân đình rộng lớn, quân ngũ chỉnh tề, trăm người như . Sau hiệu lệnh, đội kỵ binh, cung binh, bộ binh nhịp nhàng ra vào, những cử động đều tăm tắp, lỗi nhịp dù chỉ là nhất.

      Chư hầu nín thở khi đám kỵ binh đông đảo bỗng rẽ sang hai bên. bóng đen đột ngột xuất giữa vòng binh sĩ.

      Con ngựa đen tuyền, phía dáng người ngời ngời khôi giáp. Chiếc áo sáng loáng, gương mặt được che khuất sau lớp mặt nạ nhưng vẫn tỏa ra khí thế bất phàm.

      Ngựa phi rất nhanh, dường như lướt mặt đất. Thế mà người ấy vẫn ung dung thong thả. Bàn tay cầm cương khá hờ hững.

      Đột ngột nghiêng người sang phía. tay tự lúc nào xuất cây cung.

      Mũi tên xé gió phóng thẳng lên bầu trời xanh thẳm. bóng đen sa xuống sân.

      Cây cung xuyên qua khoảng cách giữa hai chiếc lông vũ cánh chim, bắt chéo làm chim mất thăng bằng, rơi xuống. thương tích, chim rơi xuống đất vẫn vẹn nguyên.

      Vũ đế vẫn im lặng. Ngay khi người mang khôi giáp xuống ngựa, tiến tới thi lễ, cũng chỉ mỉm cười.

      -Cám ơn Vũ tướng quân nhớ hôm nay là sinh thần của trẫm, muốn sát sinh.

      Vũ tướng quân là cái tên khiến nhiều người rúng động. Vị chiến thần tung hoành khắp nơi lại là thanh niên trông có vẻ ốm yếu, mảnh khảnh thế sao?

      Nhưng tài năng của thể chối cãi. Đây cũng chỉ là cách thức “khoe tài” của Vũ đế, qua đó đưa ra lời cảnh cáo đối với những thế lực lăm le ngoài bờ cõi. Mục đích đó, xem ra đạt thành ít rồi.

      Nhiều chư hầu có lẽ có phần chột dạ. Sứ thần Bắc quốc tỏ ra khá trầm ngâm.

      Vũ đế nhếch môi…. Bắc quốc là cái gai trong mắt. Dẹp được chúng ít ra trong 10 năm nữa các chư hầu dám nổi loạn. Từ phía biên giới binh lực của vẫn tiếp tục chinh phạt số quốc gia khác, mở rộng lãnh thổ đất đai. Trong thời gian này, Vũ đế cần nhất là ổn định trong triều nội. muốn mình có chút bận tâm gì khi đích thân lên lưng ngựa chỉ huy cuộc chiến với Bắc quốc tới đây.

      Ngày lễ cuối cùng dùng để gặp mặt quần thần. Mọi nghi lễ do Nghi phi đứng ra chủ trì. Hậu điện được trang hoàng trang trọng nhưng vẫn vô cùng thanh nhã. Thái Mẫn lần đầu tiên đến những nơi này có chút choáng váng. Song nàng nhanh chóng trấn tĩnh. lát nữa thôi, được gặp hoàng thượng, có thể … bị người trách phạt vì tội vô lễ, đánh đòn hay chém đầu cũng được…Chỉ cần…có chút hy vọng được trở về với tướng công và đệ đệ, Thái Mẫn vẫn muốn mạo hiểm lần.

      – Thái phu nhân!

      Vạt áo Thái Mẫn bị giật …Tỳ nữ bên cạnh nàng quỳ mọp xuống. Chỉ có Thái Mẫn vẫn đứng trơ trơ:

      – Nương nương giá đáo. Chúng nô tỳ bái kiến nương nương…

      nương nương dung mạo vô cùng xinh đẹp. Lụa là gấm vóc cắt may khéo léo, mái tóc mượt mà giắt đầy trâm ngọc quý giá, tuy nhiên vượt lên xa hoa đó là khí chất tôn quý, cao ngạo của người lớn lên trong nhung lụa ngọc ngà.

      – Nương nương!

      Thái Mẫn giật mình quỳ xuống. Cùng lúc là tiếng hô vang:

      – Vô lễ…Người đâu…Bắt nàng ta đến chỗ nương nương.

      vị nương nương cao quý, đương nhiên vô tình của người mà tức giận. Minh phi cũng vậy. Nàng chỉ muốn chứng tỏ uy thế của mình:

      – Nương nương….nương nương tha tội – Tỳ nữ Tiểu Thanh vội vã dập đầu – Thái phu nhân là người của Thừa tướng đại nhân. Lần đầu vào cung, phu nhân biết quy tắc, là lỗi của nô tỳ vô ý nhắc nhở, xin nương nương tha tội cho…Xin nương nương tha tội cho!

      Đánh chó phải kiêng mặt chủ….Huống gì là người được Thừa tướng đưa vào cung, thân phận thể xem thường. Sắc mặt Minh phi dịu lại. Nàng lên tiếng:

      ra nàng là người của Thừa tướng. Ta nghe , thừa tướng đại nhân có 3 vị phu nhân, biết nàng là phu nhân nào?

      – Thưa nương nương….- Thái Mẫn ngẩng mặt lên – Dân phụ phải là vị phu nhân nào trong số đó. Dân phụ là Thái Mẫn, chỉ là người bình thường…Dân phụ…

      Có người bước lên vào tai Minh phi. Đôi mày liễu cau lại, vẻ nhu hòa cũng dần mất , nàng ta nhìn thẳng vào Thái Mẫn:

      – Ta cứ ngỡ biểu muội của ta phải thua dưới tay mỹ nhân thiên hương quốc sắc thế nào…Ai ngờ…

      – Thưa nương nương…. sắp đến giờ vào tiệc…Thỉnh nương nương…

      Minh phi phẩy tay. Đoàn tùy tùng thẳng. Đợi họ khuất bóng, tiểu tỳ nữ mới dám đứng dậy, nhìn Thái Mẫn với vẻ dè dặt:

      – Phu nhân….Đó là Minh phi, chủ của Ngân Cung. Đó cũng là biểu tỷ của Linh phu nhân ở dinh Thừa tướng.

      – Vậy à?

      Thái Mẫn có phần hoảng hốt. Minh phi có khí thế như vậy, thế còn hoàng thượng….Nàng sắp đối diện với người hơn thế nhiều lần…Liệu…Liệu mọi chuyện có suôn sẻ ?

      Đằng trước, Minh phi chậm lại, khẽ hỏi Nhũ nương cạnh bên mình:

      – Ngươi trong thư biểu muội có , nàng ta là kẻ có phu quân?

      – Đúng vậy ạ…Phu nhân còn nhờ người, trong buổi tiệc nếu Thừa tướng đại nhân có ý xin lập nàng ta làm chính thất, mong nương nương ra mặt, công bố chuyện này trước triều thần.

      Minh phi nhếch môi…Biểu muội là biểu muội, cũng phải xem việc vạch mặt này có lợi gì cho nàng …Bạch Phượng Khanh là thừa tướng được hoàng đế tin cẩn, công khai chuốc oán với là điều nên. Chi bằng xem như đây là bí mật nho để khi cần có thể đưa ra uy hiếp… dám mang nàng ta vào trong buổi tiệc quan trọng, chứng tỏ trong lòng Bạch Phượng Khanh, nữ tử này là người thực .

      – Nương nương…

      – Cứ để xem tình hình thế nào ….Ta ắt có cách của ta…

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 22:Cầu xin


      Buổi tiệc chính thức bắt đầu.

      Lời chúc tụng của các trọng thần khiến Vũ đế cảm thấy càng mệt mỏi. Tuy nhiên vẫn cạn rượu mừng cùng bọn họ…Càng uống lại càng tỉnh táo, càng uống lại càng nhớ… ước mơ viễn vông bỗng ra trong đầu . Ly rượu quê nghèo của ngày hôn lễ, vẫn còn thấm ở đầu môi.

      Từ đằng xa, Thái Mẫn vô cùng lo lắng. Nàng biết là thê tử của các vị trọng thần tuy cũng được dự tiệc song được gặp mặt hoàng thượng. Người tiếp họ là các phi tử của người.

      Mạnh phi, Lục Phi, Thẩm phi, Minh phi, Phạm Phi đều có mặt đủ. Chỉ thiếu có Nghi phi.

      Đó là vết gợn trong lòng các nương nương tôn quý….. Nghi phi cũng là phi tử nhưng lại được hậu ái. chỉ được giao chủ trì buổi tiệc mà còn được ngồi cạnh hoàng thượng. Các đại thần ban đầu cũng tỏ vẻ phản đối song theo thời gian, họ đều nhận thấy nàng chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn thông minh, có những quyết sách giúp cho hoàng thượng rất nhiều trong việc trị quốc. Cùng với Bạch Phượng Khanh, Nghi phi trở thành nhân vật quan trọng bên cạnh hoàng đế….. Chỉ tiếc nàng là phi tử của thái tử trước đây, nếu ngôi hoàng hậu ngoài Nghi phi còn ai xứng đáng hơn.

      Trong tiệc rượu, phu nhân ngồi bên cạnh Thái Mẫn chợt quay sang nàng, nhíu mày:

      biết vị phu nhân này…Người là nội tử của đại thần nào?

      Tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào Thái Mẫn. Đến đây đều là chính thất của các trọng thần. Thái Mẫn còn rất trẻ, người phục sức đơn giản, trông như con chim sẻ giữa bầy họa mi xinh đẹp. Mặt Thái Mẫn thoáng đỏ lên, ngập ngừng:

      – Tôi…tôi là…

      – Hoàng thượng truyền Thái phu nhân, thân thích của Thừa tướng đại nhân.

      Mọi ánh mắt dõi theo chân Thái Mẫn…..Là người của Thừa tướng đại nhân, sao dáng vẻ lại có vẻ quê mùa đến vậy, thua xa nhiều người có mặt tại đây?

      Thái Mẫn bị triệu vào trong điện chính. Nàng đứng cách xa hoàng thượng….Xa hơn chút nữa, gương mặt Bạch Phượng Khanh nhàn nhạt ý cười.

      – Dân phụ ngu muội…Dân phụ bái kiến hoàng thượng…

      Giọng này…Vũ đế giật mình nhìn thẳng về phía trước. Người con quỳ mọp xuống đất, mặt cúi gằm. Khoảng cách khá xa nên nhìn thấy …Nhưng vóc người ….Rất giống với nàng.

      – Bệ hạ…

      Nghi phi lên tiếng. Giọng nàng , thân mật nhưng cũng chẳng lạnh lùng.

      – Bệ hạ….Người sao vậy?

      có gì….- Vũ đế khoát tay. Có lẽ trong đầu có đầy thanh ấy, tự nhiên liên tưởng ra thôi.

      – Nàng đứng lên ! – Nghi phi dịu dàng- Ta nghe Bạch thừa tướng qua số chuyện về nàng. Nàng hãy…

      – Muôn tâu nương nương, muôn tâu hoàng thượng – Thái Mẫn đợi Nghi phi hết câu vội cắt lời, dập đầu liên tục…Nàng quyết định rồi. biết đến bao giờ mới có dịp tốt như vậy. Mặc kệ mọi ánh nhìn, giọng Thái Mẫn bình tĩnh hơn nhiều:

      – Muôn tâu nương nương, muôn tâu hoàng thượng, dân phụ vốn sống ở Đông Thành. Dân phụ có tướng công. chàng có tông tích…Thừa tướng là người giúp đỡ dân phụ….Dân phụ và thừa tướng có quan hệ gì khác. Chỉ xin nương nương và hoàng thượng ban ơn cho dân phụ. Dân phụ chỉ muốn tìm tông tích của tướng công. Tên chàng là Du Lang…Du Lang…

      Vũ đế từ thẫn thờ trở nên ngơ ngẩn. Lần đầu tiên trong đời, kềm nén được cảm xúc…Tay có chút run, tim thắt lại. cảm giác hạnh phúc khó kềm được dâng lên, đầy ắp trong lòng.

      Nụ cười của Bạch Phượng Khanh trở nên méo xệch. Vốn định sau buổi tiệc đưa vào trong gặp Vũ đế. Ngài cần giải tỏa tâm trạng, cần được những phút giây thanh thản. ngờ Nghi phi lại truyền nàng vào tận đây. Hoàng thượng bất ngờ, triều thần xôn xao. Trong khi Nghi phi vẫn bình thản. Giọng vẫn rất nhu hòa:

      – Nàng cầu xin hoàng thượng và ta giúp nàng tìm tướng công. Hôm nay thừa tướng đại nhân lại dắt nàng vào trong điện, chứng minh quan hệ hai bên tầm thường…. Ngài hoàn toàn có khả năng giúp nàng tìm phu quân, sao nhờ cậy đến người?

      ai dám lên tiếng. Nghi phi bình thường là người ít , hôm nay đích thân hỏi chuyện thần tử khiến triều thần vừa ngạc nhiên, lại cũng tò mò muốn biết, đằng sau đó chân tướng việc là thế nào đây:

      – Muôn tâu nương nương….Là vì….

      – Vì sao?

      – Muôn tâu nương nương- Thái Mẫn đưa mắt sang phía Bạch Phượng Khanh…Nàng vẫn sợ, nhưng nếu giải thích nguyên nhân mang tội nặng….Nàng cũng tự nhủ với mình.Mọi quan hệ, khúc mắc đều nên làm …Thái Mẫn có phu quân, tuyệt đối vì lý do gì khác mà bỏ quên chàng:

      – Tâu nương nương và hoàng thượng….Là vì dân phụ nghe người trong phủ Thừa tướng bàn tán…Ngài đối xử tốt với dân phụ, thậm chí cho dân phụ ở biệt viện, cho tiếp xúc với ai là vì ngài…ngài muốn lập dân phụ làm thê tử. Dân phụ lại có cách gì phản kháng…Tung tích tướng công , chỉ dám to gan cầu xin hoàng thượng và nương nương….- Nàng lại hướng về phía Bạch Phượng Khanh mặt dần đổi sắc, sau đó tiếp tục dập đầu – Cầu xin hoàng thượng và nương nương dung tình truyền chỉ cho dân phụ ra khỏi thừa tướng phủ và tìm kiếm tung tích của tướng công. Chàng tên là Du Lang, chỉ là người lương thiện ở quê nghèo…Chàng có chút võ công và là người tốt, rất tốt! Chàng muốn làm hại ai cả. Dân phụ cầu xin hoàng thượng, nương nương thương tình cho phu thê dân phụ. Dân phụ đội ơn hoàng thượng, đội ơn nương nương suốt cả đời.

      Bàn tay Vũ đế đặt ngai đơn thuần chỉ là run rẩy nữa. Ngài còn kềm chế được cảm xúc. đôi môi đào của Nghi phi thoáng lên nụ cười.

      Trái tim nàng lại đau đớn như dao cắt. Hai con người nhau gần trong gang tấc, chỉ còn cách vài bước chân là gặp mặt. Nàng muốn họ cũng như mình bảy năm về trước. Thấy chàng hiên ngang giữa hàng quân ngũ, biết chàng nhìn theo mình mà lòng phải lạnh, phải tự với mình, chúng ta chỉ là xa lạ mà thôi.

      Giọng của Lâm Nghi thoáng như hơi thở khiến Vũ đế kích động tâm tình cũng chợt nhìn nàng:

      -Nếu nàng, nếu nhớ nàng đừng để nàng mình thế nữa. Đừng để nàng phải đơn độc, đừng để nàng phải chờ đợi trong vô vọng…Đừng để nàng… biết khi nào mới gặp được người ta.

      Nghi phi với chính mình, có phải? Bây giờ Vũ đế hiểu, tại sao có những kẻ thà buông bỏ mạng sống chứ nỡ để người trong lòng chịu thêm chút tổn thương.

      Nghi phi đợi Bạch Phượng Khanh giải thích. Nàng phất tay áo, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên tràn ngập ý cười:

      – Ta hiểu rồi. Lương tổng giám đưa nàng ấy về Phượng Nghi cung chờ lệnh. Bây giờ là tiệc sinh thần của hoàng thượng, đừng để mất vui.

      – Tuân lệnh nương nương…

      Tâm trí Vũ đế cũng theo bóng người con ấy mà yên ổn nữa. Rượu chỉ vài tuần cho có lệ, mắt rời khỏi Phượng nghi cung.

      Bạch Phượng Khanh cũng kém phần bối rối. Tuy chủ ý của hoàn toàn phải như những gì Thái Mẫn hiểu lầm, song đối diện với ánh mắt dò hỏi lẫn tò mò của người khác, vẫn là được tự nhiên.

      Hai kẻ đứng đầu triều nội lại trở thành như thế…Chỉ vì nàng thôn nữ quê nghèo. Nghi phi càng nghĩ lại càng nén được nụ cười. Gương mặt nàng càng trở nên ngời ngời xuân sắc. Vẻ tĩnh lặng thường ngày biến mất. Đóa phù dung bỗng thay hương đổi sắc, biến thành loài hoa túc lộng lẫy, quyến rũ hồn phách người nhìn, tưởng tỉnh mà lại hóa say.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 23: Ý đồ của Nghi phi



      Trong chỉ lúc, Nghi phi cười rất thoải mái. Là người hầu hạ thân tín,Lâm nhũ mẫu cũng nén được ngạc nhiên:

      – Nương nương, hôm nay người cười rất nhiều lần.

      – Vậy à?

      Nghi phi trầm mặc như hồ nước xanh lặng lẽ. Phi tử được hoàng đế sủng ái thường kiêu ngạo song Nghi phi mỗi lần nhận lễ hậu từ hoàng thượng đều chỉ nhìn qua lần. Ánh mắt vui mừng, cũng hãnh diện, sau đó cho người cất vào trong.

      Người đọc sách, đánh đàn, hầu cờ, mài mực cùng hoàng thượng trong thản nhiên như thể đó là chuyện bình thường trong cuộc sống. Đối với lời gièm pha, ganh ghét từ các phi tử khác cũng để ý. Vậy mà hôm nay Nghi phi lại mỉm cười, còn cười rất tự nhiên:

      – Trông lạ lắm sao?

      ạ!- Nhũ mẫu xua tay- Nương nương cười rất đẹp…Nô tỳ mong nương nương cứ luôn vui vẻ như thế.

      lâu lắm rồi, Nghi phi cười. Năm nay nàng 27 tuổi, nhan sắc càng lúc càng mặn mà, rực rỡ nhưng trái tim Nghi phi lại như chết tự lâu rồi. Người chết vốn đâu vui vẻ, cũng chẳng cần màng đến thế nào là cười, là khóc cõi nhân gian.

      Nàng sống đây chỉ vì lời hứa. Ai đó từng đưa tay lên má Lâm Nghi lau vội dòng nước mắt. Chỉ vì tiếng “Đừng khóc” từ người ấy mà Nghi phi sống, chấp nhận chuỗi ngày bình lặng này suốt bấy nhiêu năm.

      Tiệc tàn…Vũ đế nhanh chóng rời khỏi đại điện. Có lẽ là về Phượng Nghi cung.

      Bạch Phượng Khanh về hướng nàng, vòng tay thi lễ:

      – Tham kiến nương nương.

      – Bình thân…

      – Nương nương về Phượng Nghi cung sao? Bệ hạ vừa mới khởi giá.

      phải đến gặp ta. Khanh thừa biết mà…

      Bạch Phượng Khanh khựng lại. Nghi phi tĩnh lặng như hồ nước. Bây giờ vẫn thế, thong dong, yên tĩnh, biết phía dưới có những vực xoáy ngầm ?

      – Nương nương hoàn toàn có thể đợi tan tiệc, sau đó cho hoàng thượng biết, để người…

      – Nếu vậy ta làm sao thấy được khanh và hoàng thượng thay đổi thế nào chứ? Bảy năm qua ta cứ ngỡ bao giờ gặp lại hai đệ đệ mà ta quý nữa. Cũng may, thời gian đúng là làm hai người thay đổi nhưng cũng hẳn là thay đổi hoàn toàn.

      Nghi phi lớn hơn Vũ đế 3 tuổi, Bạch Phượng Khanh 4 tuổi. Thưở , cả 3 người cùng gặp nhau ở điểm chung:

      – Đàn ông các người thường rất ích kỷ…. Chỉ biết mang tâm trạng mình ra để áp đặt cho người khác. Trời sinh chúng tôi là nhi nữ, cứ phải im lặng mà chịu đựng, hoang mang biết chuyện gì xảy ra. Ta chỉ muốn nương ấy lên tâm tình của mình cho hoàng thượng biết…Đệ cũng vậy, tuy là đệ cố ý song đôi khi suy nghĩ theo ý mình của đệ, vô tình làm hại người ta.

      Nghi phi quay sang Nhũ nương, cười :

      – Chúng ta đến điện Thái mẫu. Hôm nay cần về Phượng Nghi cung.

      Điện Thái Mẫu là nơi được dựng nên dành riêng cho Nghi phi mỗi lần cầu nguyện. Nàng chỉ cảm thấy bình an ở đó. Chỉ nơi ấy mới có những ánh mắt dõi theo đầy hiềm nghi, tị hiềm, oán ghét. Chỉ nơi đó Nghi phi mới được thả hồn về chốn xưa kỉ niệm, toàn tâm toàn ý nhớ về người…

      Chúng ta có bao lần bên nhau đâu nhỉ? Đa số toàn là xa cách. Chỉ toàn là ta nhìn trời mong nhớ. Chỉ là ta đến điện cầu xin Bồ tát, xin người phù hộ cho chàng luôn được bình an.

      Thời gian đẹp đẽ nhất của đôi tình nhân, chúng ta cũng hề có. Ta cũng chưa từng được chân chính gối đầu vùng ngực rộng của chàng.

      Nghi phi dừng lại…Tim nàng hôm nay bỗng dưng đau quá. Đau đến nghẹt thở. Đau vì bóng hình người xưa trở lại. Hay vì luyến tiếc. Tình của nàng, sao chẳng có gì là tốt đẹp để mà nhớ, điều để lại chỉ là những nỗi đau.

      -Tham kiến hoàng thượng.

      Từ xa, Vũ đế trầm ngâm đứng đấy. Con đường đến Phượng Nghi cung đúng là ở lối này.

      -Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.

      Nghi phi cũng cúi xuống hành lễ. Đôi mắt nàng lên ràng câu hỏi :” Tại sao giờ người vẫn còn đây?”

      -Lui xuống !

      phất tay. Tùy tùng đều lui xuống. Cả Lâm nhũ mẫu cũng rời khỏi Nghi phi.

      -Lâm Nghi tỷ.

      Lâm Nghi là tỷ tỷ. Còn Thương Vũ, mãi mãi chỉ là đệ đệ với lời hứa bảo vệ và che chở cho nàng. Chỉ tiếc rằng lời hứa ấy chưa thể thực được. Chỉ có Lâm Nghi mất nhiều thứ vì ngôi vị của Vũ đế ngày nay.

      -Đệ đến Phượng nghi cung sao?

      -Đệ biết nữa. Đệ rất muốn đến đó. Nhưng đệ lại sợ. Đệ phải là Du Lang của nàng. Đệ là Vũ đế. Đệ thể chỉ sống cho nàng và đệ. Đệ thể cho nàng cuộc sống bình thường.

      Là nữ nhân của đế vương là thế. Nương tử của thường dân chỉ cần chăm lo cơm áo gạo tiền là đủ. Nữ nhân của đế vương, cơm áo quan trọng. Cái giá họ phải trả có thể là cả cuộc đời nơi chốn thâm cung.

      -Đệ chỉ nghĩ như thế. Mẫn nhi nghĩ thế nào, đệ từng hỏi nàng chưa?

      Lừa nàng, xưng là Du Lang cũng là Vũ đế. mình ra để nàng sống trong tuyệt vọng và chờ đợi cũng là Vũ đế. Hạnh phúc Du Lang cho Thái Mẫn quá ít nhưng những gì Vũ đế gây cho nàng lại thực quá sâu.

      -Tỷ vẫn nghĩ…Nếu ngày xưa tỷ nghĩ nhiều quá vậy chàng và tỷ liệu có phải như bây giờ? Tỷ nghĩ quá nhiều cho người khác, cho bản thân phụ mẫu tỷ, nhưng tỷ hình như chưa bao giờ nghĩ cho chàng. Khi tỷ muốn làm gì đó cho chàng chàng vùi sâu dưới ba tấc đất. Đệ có muốn Thái Mẫn rồi giống như chàng vậy, chưa bao giờ được hỏi, ra điều mà chúng ta nghĩ là tốt cho họ, có thực là điều làm họ vui ?

      Vũ đế hề chấn động. Nhưng thâm tâm còn do dự nữa. có thể dứt khoát bước về phía trước, có thể cần nghĩ quá nhiều nữa, toàn tâm toàn ý vì người mình mà suy nghĩ lần.

      Đến lượt Nghi phi thờ thẫn. Nàng biết, trong góc khuất tầm nhìn khác, ánh mắt rời khỏi dáng vóc đơn bé đó. Người khác chỉ nhìn thấy Nghi phi thản nhiên lãnh đạm, có ai biết, con người lạnh lùng ấy, thực ra bao lần ngủ thiếp trong nước mắt… bao lần ngồi ngẩn ra ngắm hoàng hôn rồi lại đến, thầm tự hỏi, biết bao giờ mình mới được giải thoát khỏi nỗi đơn đè nặng lấy đời mình?

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 24: Mẫn phu nhân



      Kể từ lúc Lương tổng giám đưa Thái Mẫn đến Phượng Nghi cung, dẫn nàng vào trong căn phòng rộng sau đó lui ra ngoài, Thái Mẫn cảm thấy vô cùng bất an. Nàng sợ…Hoàng thượng và nương nương có để ý tới lời mình nhỉ? Thừa tướng dù sao cũng là trọng thần nơi triều nội, còn Thái Mẫn chỉ là dân phụ bình thường.

      Chờ đợi bao giờ cũng đáng sợ, và bao giờ cũng kéo dài là lâu.

      Cuối cùng cánh cửa phòng bị xô bật bởi lực rất mạnh. Thái Mẫn rót chung trà cũng giật mình buông rơi chén. Tim nàng như muốn ngừng đập, sững sờ:

      – Tướng….tướng công!

      Vũ đế giang rộng hai tay chờ đợi. Thái Mẫn lao thẳng vào lòng , vùi mặt vào ngực Vũ đế. Nước mắt tuôn dài má. Nàng nức nở, giọng lạc :

      – Tướng công…Sao chàng với thiếp lời nào vậy? Thiếp sợ lắm…Thiếp sợ tướng công gặp chuyện gì đó. Thiếp sợ lắm…Chàng đừng bỏ thiếp mà nữa. Chúng ta đừng xa nhau nữa tướng công…

      Lòng Vũ đế như có ai vò ai xé. sợ nhất là những dòng nước mắt ngày ly biệt. Như ngày xưa, từng chứng kiến người con đứng thành nhìn theo đoàn quân chinh phạt….Cũng tòa thành đó, cũng người con ấy bước những bước vội vàng ra trường thành chờ đợi, nhưng người về rồi cũng thành cái xác hồn.

      Bởi những dòng nước mắt và nỗi đau của chia ly ấy, Vũ đế thích có ai tiễn đưa hay từ biệt. chỉ muốn mình ra trong lặng lẽ, mình gặm nhấm nỗi đơn.

      – Tướng công…

      khóc nữa- Vũ đế lau nước mắt cho Thái Mẫn- Từ nay đừng có khóc nữa. Ta sợ nhất là nước mắt của nàng.

      Thái Mẫn lại vòng tay ôm chặt . Nàng hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Đầu óc cứ lâng lâng, bay bổng, nhớ tới thực tế. Tại sao Du Lang lại ở đây? Đây là Phượng Nghi cung. Hình như là nơi ở của nương nương. Chàng sao lại tự do vào ra được? Du Lang…Chàng thực là ai?

      – Tướng công!

      – Hửm?

      – Tướng công!

      – Ừ!

      – Tướng công!

      Thái Mẫn cứ muốn gọi hoài, gọi mãi…Vũ đế phì cười:

      – Ừ…

      – Chàng ở đây là , có phải ?

      – Ừ. Là .

      -Thiếp có nằm mơ phải ?

      -Nàng nằm mơ.

      – Chàng bỏ thiếp mà nữa, phải ?

      Đôi mắt với ánh nhìn trong trẻo. Vũ đế gạt nàng quá nhiều. muốn thêm lần nữa gạt nàng:

      – Ta chắc chắn điều đó được. Có thể ngày mai, vài ngày nữa hay vài tháng nữa ta lên đường sang Bắc quốc. Chúng ta và bọn chúng thể đội trời chung được. Ta sợ…Cũng có thể lâu lắm mới trở về.

      – Tướng công?

      Bắc quốc….nghĩa là đánh trận. Đầu óc Thái Mẫn từ từ hoạt động. Nàng lùi lại chút, giọng có chút run run:

      – Chàng….chàng thực là ai? Chàng là ai ?

      – Ta phải là Du Lang. Ta tên là Thương Vũ, sau khi phụ hoàng ta là Văn đế băng hà, ta lên nối ngôi của người, xưng là Vũ đế. Từ lúc lên ngôi đến nay là bảy năm…

      Vũ đế…Thương Vũ…Tất cả trở nên hỗn loạn. Tay chân Thái Mẫn tựa hồ vô lực. Chàng phải là Du Lang, người khách thương hồ phiêu bạt. Thân phận thực của chàng là ông vua.

      Chỉ mới ở dinh Thừa tướng, chỉ mới có 3 phu nhân mà tình vô cùng phức tạp. Tị hiềm, ganh ghét…Thủ đoạn…Thái Mẫn từng rùng mình khi nghe tới điều đó. Làm nương tử cho Vũ đế, những phi tử ấy… còn đáng sợ đến thế nào.

      – Chàng…chàng gạt thiếp.Tại sao chàng ….?- Thái Mẫn lại bật khóc – Chàng từ đầu cho thiếp biết…. Thiếp muốn làm thiếp cho người ta. Thiếp chỉ muốn hai vợ chồng sống bên nhau vui vẻ. Thiếp cần chàng làm hoàng đế gì cả. Du Lang…Thiếp chỉ muốn làm thê tử của Du Lang, cùng chàng và đệ đệ sống hết kiếp này. Chàng….

      Phản ứng của Thái Mẫn ngoài tầm dự liệu của Vũ đế. cũng từng suy nghĩ bao nhiêu biện pháp. Nhưng giây phút nàng xuất trước mắt, trong lòng Vũ đế chỉ còn lại giải pháp duy nhất…. Thái Mẫn! Nếu số mệnh gắn chặt hai ta như thế, là vua nước, ngần ngại giữ nàng lại bên mình:

      – Ta gạt nàng…Đúng vậy. Nhưng bây giờ ta muốn gạt nàng nữa- nắm lấy hai vai Thái Mẫn, ép nàng đối diện với mình- Ta là Vũ đế. Từ ngày hôm nay nàng là thê tử của hoàng đế. Trọn cuộc đời này,nàng được rời khỏi ta bước. Đó là số mệnh của Thái Mẫn. Nàng, từ nay là Mẫn phu nhân.

      Trong cung, hoàng đế là tối cao, nhiệm vụ của hậu cung là phục vụ cho người vui vẻ. Phi tử chính là trong những thứ mang niềm vui lớn nhất đến cho hoàng đế, cũng là vị trí mơ ước của bao nhiêu , từ thiên kim tiểu thư sang cả cho đến những dân nữ bình thường.

      khi trở thành phi tử, vẫn phải chịu phân biệt thân phận khác. Nếu là phi tử được tiên đế chỉ hôn được phong làm Chính phi, sau khi thái tử lên ngôi lập tức gia phong hoàng hậu. Bên cạnh đó hoàng đế cũng có nhiều phi tử là con của các trọng thần, công chúa láng giềng khác. Các nàng được phong Phi, có cung điện và người hầu, kẻ hạ riêng biệt. Thấp hơn nữa l là các phu nhân có xuất thân “ tôn quý” lọt vào mắt xanh hoàng đế. Số người này có địa vị thấp nhất trong hàng phi tử, dù có được nhà vua đam mê, sủng ái cũng khó được phong “phi”, gì là ngôi hoàng hậu cao.

      Vũ đế chưa có chính phi kết tóc, những phi tử đa số đều là do các đại thần tiến cung hoặc láng giềng cầu thân. cũng đam mê sắc dục, thời gian chủ yếu để xử lý chính và ra trận nên danh hiệu phu nhân chưa có ai….Thái Mẫn là người đầu tiên, cũng là duy nhất được đích thân Vũ đế sai người ban chiếu, ngay trong đêm thu dọn Bích Lân Các làm nơi ở cho nàng.

      Từ nay Thái Mẫn là Mẫn phu nhân, được ban cho tỳ nữ Tiểu Thanh làm người thân cận. Trang phục mang đến cho nàng là những cung trang lộng lẫy, trâm ngọc, trang sức lấp lánh. Đối với dân thường mà , điều này giống như giấc mơ.

      Chỉ là….Thái Mẫn mong mình trở thành nhân vật chính trong giấc mơ sang cả đó. Trước mắt nàng, còn có tướng công Du Lang tuy lặng lẽ nhưng chưa bao giờ rời mắt khỏi mình khắc. Chàng tôn nghiêm, oai vệ. Chàng là hoàng đế. Chàng thuộc về riêng Thái Mẫn. Nàng chẳng muốn làm thiếp của người, càng muốn chia sẻ tình cảm với ai.

      -Phu nhân.

      Tiếng gọi của Tiểu Thanh vang lên, đánh thức Thái Mẫn khỏi mớ suy nghĩ mông lung ấy. Nhận ra người quen cũ, nàng vội vã đỡ Tiểu Thanh đứng dậy, giọng có chút sinh khí, trở nên vui vẻ hẳn lên:

      – Muội đứng dậy ! Là ta mà…. cần quỳ lạy đâu…. Muội…

      Tiểu Thanh vẫn phủ phục dưới đất. Phạm phó tổng giám liền đỡ lời:

      – Phu nhân…Tiểu Thanh là người hầu kẻ hạ của người. Tôn ti trật tự trong cung là điều thể tùy tiện phá bỏ. Nếu người cho phép bình thân, trọn đời nàng ấy quỳ ở đó.

      – Bình thân?

      – Vâng…Phu nhân phải “Bình thân!”.

      Những ngôn từ đầy xa lạ, trong cuộc sống trước đây của Thái Mẫn chưa hề có. Đây là cung điện, Du Lang là Vũ đế. Là vua. Còn nàng, chỉ là trong những người phụ nữ của vua chúa, phải nhìn tâm trạng của người mà sống. Từ nay dù lòng có hờn ghen, khó chịu cũng được thể ra mặt. Dù chàng có chung chăn gối cùng người khác, mình vẫn phải mỉm cười, vẫn phải chờ được hưởng ơn mưa móc của chàng.

      Mắt Thái Mẫn cay xè. Đêm qua, nàng vùng tay ra khỏi vòng ôm của Vũ đế. Nàng chưa thể chấp nhận được ấy. Dù nó có , dù nó thể thay đổi nữa rồi.

      – Phu nhân!

      Phạm phó tổng giám lại lên tiếng nhắc nhở. Thái Mẫn giật mình, quay về hướng Tiểu Thanh:

      – Bình thân!

      – Nô tỳ tuân mệnh phu nhân.

      – Phu nhân- Lương tổng giám lại dâng lên hộp gỗ chạm khắc tinh xảo cho Thái Mẫn- Đây là hoàng thượng ban cho phu nhân. Tiểu Thanh giúp người trang điểm, sau đó đến vấn an các vị nương nương khác.

      Vấn an các vị nương nương? Nghĩa là gặp các phi tử hôm qua của hoàng thượng…Thái Mẫn thích họ và nàng biết, họ cũng chẳng thích nàng:

      – Tôi

      – Phu nhân! Đây là phép tắc trong cung. Phu nhân có vị trí thấp hơn, phải đến vấn an người đến trước. Các vị nương nương…

      – Tôi muốn làm phu nhân gì đó – Thái Mẫn ngắt ngang lời- Tôi muốn đâu cả.

      Nàng bỏ vào trong, mặc cho Lương- Phạm hai người coi sóc mọi chuyện trong hậu cung chỉ còn biết ngơ ngác nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên họ gặp trường hơp, vị phu nhân đến từ dân dã lại từ chối vấn an các nương nương khác.

      Lương tổng giám trấn tĩnh lại ngay, quay sang Tiểu Thanh:

      – Ngươi vào hầu hạ phu nhân !

      – Dạ…

      Ông ta lại quay sang Phạm phó tổng giám, tiếp tục phân phó:

      – Còn ngươi…Mau báo cho Nghi phi nương nương, rằng… rằng Thái phu nhân trong người khỏe, xin miễn việc vấn an, đến ngay vào ngày khác.

      – Dạ…

      Phạm phó tổng giám rồi, Lương tổng giám mới sực nhớ ra…Đêm qua hoàng thượng đến Bích Lân Các, cùng Thái phu nhân cả đêm…. Bây giờ lại là Thái phu nhân khỏe, biết có làm các vị nương nương khác buồn lòng ? Hoàng thượng lâu lắm rồi bận việc chính , cũng đến cung nào. Sáng ra cũng buộc người mang thuốc cho phu nhân như những lần ghé qua các cung khác trước đây. Làm người hầu hạ lâu năm trong cung, ông biết đó là biệt đãi phải ai cũng có. Ánh mắt hoàng thượng nhìn Thái phu nhân cũng rất khác….Điều này đối với các phi tử mối đe dọa ngày lớn dần.

      Người được sủng hẳn là phúc….Làm thân nô tài dù muốn dù cũng phải để ý hầu hạ, nên làm trái ý vị nương nương hay phu nhân nào. Quả là chuyện đơn giản, khiến người trải qua gần cả đời người trong hậu cung như Lương tổng giám còn phải đắn đo, suy nghĩ nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :