1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10: Bạch y công tử


      việc chậm nhưng diễn ra rất nhanh. Thái Mẫn cứng đờ người, đứng yên tại chỗ, con ngựa lao nhanh vun vút đến chỗ nàng.Tim đập thình thịch, chân tay run rẩy, Thái Mẫn chỉ biết đứng yên.

      – Rầm…

      Có tiếng va chạm. Thái Mẫn mở mắt. Chỉ có cảm giác người bị nhấc bổng lên. Con ngựa hí vang trời khi bị kiềm cương. Nàng tại ngồi lưng nó, đằng trước là thanh niên. Tay vòng qua giữ chặt lấy người Thái Mẫn. Mặt mày đỏ bừng, nàng vội nhích người ra.

      nương…Cứ ngồi yên.

      Người thanh niên lên tiếng. Bằng động tác nhàng, cùng Thái Mẫn rời khỏi lưng ngựa, đáp xuống mặt đất cách an toàn. Thái Mẫn vội vàng rời khỏi vòng tay người ấy ngay khi an toàn:

      – Đa tạ công tử.

      có gì… nương đừng khách sáo.

      Đó là người nho nhã, khoảng 20 tuổi. ăn vận đơn giản song vẫn toát lên khí thế bất phàm.Thái Mẫn định thêm vài câu tạ ơn nhưng chợt có tiếng thét vang dội vang lên, đầy giận dữ:

      – Tên khốn kia….Ngươi dám…

      Lời chưa dứt chiếc roi lao tới, quất thẳng về phía người đàn ông.

      – Chát…

      Tiếng quất mạnh lao vào khí. ai thấy người đó ra tay thế nào, chỉ thoáng chốc trong tay ta nắm gọn chiếc roi thon mảnh màu vàng chói mắt. Điều ấy khiến vừa ra đòn thế giận căm gan. Nàng hét lên:

      – Ngươi…

      – Bốp!

      Tiếng kêu giận dữ tắt nghẽn trong miệng nàng ta. cái tát tai giáng thẳng vào gương mặt non mịn. Cái đánh rất mạnh nhưng có lẽ bất ngờ mới làm nàng ấy phản ứng được gì.

      – Tiểu thư…

      Hai ba tên gia nhân từ đâu mới chạy đến. Nhìn thấy gương mặt tái mét của nàng ta, bọn họ hoảng hốt vô cùng, vội vã tiến lên:

      – Tiểu thư…người có sao ? Tiểu thư…

      – Ngươi…ngươi dám đánh ta?

      Người đàn ông dường như quan tâm đến phản ứng của nàng ta mấy. quay về phía Thái Mẫn, giọng vẫn nhàng:

      nương bị thương tích gì chứ?

      có…Cảm ơn công tử.

      có gì.

      cười khẽ, bây giờ mới hướng mắt về phía giận dữ kia:

      cái tát cho nàng lắm rồi. Nghênh ngang xem thường sinh mạng người khác, còn tỉnh ngộ chỉ có cái tát này đâu.

      Từ xa các vị tẩu tẩu chạy đến. Ai cũng mặt mày tái nhợt. Thấy Thái Mẫn vẫn an toàn họ mới nhõm thở ra:

      – Cảm ơn trời phật. Thái muội, muội sao!

      – Muội sao ạ! Nhờ vị công tử này…

      – Công tử…Cảm ơn công tử nhiều.



      Câu chuyện bị cắt ngang. Đằng sau lúc này đám người. Gò má nàng ta hơi sưng lên. Vẻ mặt vẫn vô cùng giận dữ. Người đàn ông vẫn giữ được thái độ bình thản. nhàng:

      – Kẻ tát nàng là ta, liên quan đến họ. Hãy để họ !

      dường như cũng ý thức được lỗi của mình. Nhưng đường đường là tiểu thư quyền quý của người đứng đầu Đông Thành. Dù gây ra bất trắc song đột nhiên bị người ta đánh cái tát ngoài lộ, đối với nàng là chuyện nhục nhã vô cùng, thể nào xem như có được:

      – Được….Ta chấp nhất họ. Nhưng ngươi thể bỏ qua. Bản tiểu thư cho ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian. Ngươi…

      khoát tay ngăn lại, thái độ vẫn bình tĩnh như :

      – Các vị cứ ! Chuyện còn lại tại hạ tự đối phó.

      – Công tử …Nhưng mà….

      – Các vị cần lo. Xin chào, có duyên gặp lại!

      Phần nhiều là sợ rắc rối, các vị đại tẩu vội vàng kéo Thái Mẫn . Trời cũng gần về chiều, nếu về kịp vô cùng nguy hiểm.

      Khi ba người ra khỏi thành đoạn, họ nhận ra Vũ đế đứng chờ tự lúc nào:

      – Tướng công!

      Thái Mẫn níu lấy tay phu quân. Xưa nay nàng luôn chủ đích tránh xa mọi rắc rối, chỉ muốn được yên ổn mà sống. Nhưng, người đó gặp chuyện là do cứu mình, Thái Mẫn trong lòng cảm thấy bất an.Tướng công có thể giúp , nàng nửa muốn nhờ lại vừa lo sợ.

      – Có chuyện gì?

      – ChắcThái muội ấy vẫn còn sợ…- Thục tẩu xen vào- Lúc nãy trong thành tam tiểu thư bảo bối của Thành đốc quan suýt chút nữa là cưỡi ngựa đụng trúng Thái muội. May là có vị công tử cứu giúp. Nhưng chọc đến Tam tiểu thư, giờ biết tình trạng thế nào.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11: Bạch Phượng Khanh


      Ánh mắt Vũ đế trở nên thâm trầm trong bóng đêm. Thái Mẫn thanh thuần, là bình thường. Nàng quý trọng gia đình, quý trọng người thân của mình. Ngày trước lúc Thái An cứu kẻ tông tích như về nhà, Thái Mẫn rất lo sợ. Nàng chỉ muốn đuổi cách nhanh chóng. Nhưng tình huống bây giờ có khác. gã Bạch y công tử ấy cứu Thái Mẫn mạng. Nàng lo cho , cũng là chuyện thường tình.

      – Ta vào thành xem thử thế nào. Đừng lo…

      – Tướng công à…Hay là…thôi - Thái Mẫn nắm tay áo Vũ đế, giọng run run- Trong thành có nhiều người lắm…Thiếp sợ…

      có gì đâu- Vũ đế nâng mặt nàng, âu yếm – Ta chỉ xem xét tình hình thôi. Chẳng có gì nguy hiểm đâu nương tử. Ngoan…

      – Tướng công à…

      Tay áo lại bị níu lại. Lần này còn chặt hơn.

      – Thiếp lo lắm…- Thái Mẫn ngước mặt lên- Chàng….chàng đừng . Ngày mai thiếp và Thái An vào thành hỏi thăm. Chàng buổi tối như vầy, tuy có võ công cao nhưng biết đâu…Người ta có thể bắn tên, dùng ám khí. Thiếp sợ lắm tướng công ơi! Nếu chàng có mệnh hệ gì

      Tướng công chỉ là trời trong lòng Thái Mẫn. Chàng phần vô cùng quan trọng. Cứ nghĩ đến khả năng Du Lang bị thương, gặp nguy hiểm là Thái Mẫn lòng đau như cắt. Nàng sợ, nàng lo. Nàng muốn rời khỏi mình. muốn…

      Vũ đế xưa nay hành động dứt khoát. bao giờ thay đổi quyết định, dù đó là tỷ tỷ cũng làm thay đổi được. Vũ đế còn nhớ buổi tối cách đây xa lắm, tỷ tỷ lao khỏi điện Vịnh Hàm, nước mắt đẫm đầy mặt, sau khi hét vào mặt những lời mỗi lần nghĩ tới lòng Vũ đế lại nhói lên:

      – Ta hận đệ…Ta hận đệ suốt đời.

      Tỷ tỷ hận mình là niềm chua xót, song Vũ đế vẫn làm điều cho là đúng, bất chấp hậu quả, bất chấp làm cho người thân nhất đau lòng.

      Song bây giờ nhìn Thái Mẫn rươm rướm nước, Vũ đế biết, mình thay đổi rồi:

      – Tướng công!

      – Được rồi…- vuốt tóc nàng- Ta đâu cả. Ta ở cạnh nàng mà.

      Vũ đế chưa bao giờ lời ngon tiếng ngọt với ai cả. cũng cảm thấy những lời đó là vô bổ cần thiết. Nhưng bây giờ những lời ấy cứ tự nhiên tuôn ra từ đầu lưỡi. Vì nàng.

      – Tướng công à…Tuy là có lỗi với vị công tử đó…Nhưng mà…Nếu vì vậy mà chàng gặp nguy hiểm, thiếp chịu được. Thiếp đành xin lỗi người đó vậy. Chàng ta trông rất có cốt cách, có lẽ phải là người có thân phận tầm thường. Người ấy an toàn, cần chúng ta, có phải ?

      Vũ đế chỉ gật đầu. dìu Thái Mẫn vào phòng, đỡ nàng xuống giường, nhàng trấn an:

      – Được rồi… hơn canh ba rồi, nàng ngủ . Nàng ngủ ta mới ngủ được chứ.

      – Dạ…Tướng công…

      Bàn tay Vũ đế khẽ di chuyển ra sau lưng Thái Mẫn, xoa vào Mê huyệt của nàng. Tạm thời Thái Mẫn ngủ say. Nàng nên biết chuyện, cần thời gian để cân nhắc, để xem tiếp theo mình phải làm gì.

      Hùng tâm tráng chí? Ngôi vị Vũ đế. có thể quên, quên sao?

      Bên ngoài có tiếng động. Với bản năng của con thú săn mồi điêu luyện luôn ở tư thế sẵn sàng đối địch, Vũ đế phóng ra ngoài, quên đắp thêm tấm chăn cho Thái Mẫn.

      – Phượng Khanh gia…

      – Bệ hạ…

      Bạch y công tử bước ra từ bóng tối. Quả nhiên là . Bạch Phượng Khanh!

      Bạch Phượng Khanh có thể tìm ra Vũ đế, điều đó làm ngạc nhiên. Chỉ cần ta muốn làm cho bằng được. Đó là cách Bạch Phượng Khanh cũng như Vũ đế, vốn có ưu thế về thân phận, nhanh chóng vươn lên ngôi vị đứng đầu của quốc gia này.

      – Phượng khanh gia…Quả nhiên là ngươi.

      – Bệ hạ có thể đoán được là thần sao?

      – Ta có linh cảm. Và thường linh cảm của ta ít khi nào sai.

      Như ly rượu của tỷ tỷ đưa cho vậy. Ý thức được nguy hiểm, nhưng vẫn uống. Vì vẫn tin tỷ tỷ lại có thể hại mình.

      – Thần có khá nhiều mạng lưới gián điệp khắp đất nước. Chúng báo cho thần tin tức về những nhân vật xuất bất thường tại địa phương. Tháng trước thần nhận được tin vùng này đột nhiên bọn cướp đường bị tiêu diệt. Tuy là ai song thần hy vọng có thể đó là bệ hạ. Vừa đến đây, thần gặp phu nhân.

      Vũ đế nhếch môi. cười khẽ:

      – Ngươi nhận ra nàng qua chiếc trâm ngọc?

      – Vâng…Thần còn nhớ, có kẻ ngốc nghếch, vì chiếc ngọc trâm bé mà quay lại chiến trường.

      – Vì nhận ra nàng nên ngươi mới cứu nàng. Mục đích là để tìm ta?

      Phượng Khanh trả lời….. cần Vũ đế hiểu như hiểu người….

      – Nghe tin bệ hạ băng hà, chư hầu có nhiều nơi thầm nổi loạn. Quốc gia này nay vẫn cần bệ hạ. Thần đến để tìm người trở về.

      Ngay khi nhận được tin tức tại Đông Thành, Phượng Khanh đến đây. Và cũng khó khăn gì để tìm ra Vũ đế. phải đợi đến khi gặp Thái Mẫn trong thành, nhìn thấy ngọc trâm….

      lặng lẽ đằng xa nhìn Vũ đế. Người thay đổi gì mấy. Vẫn lặng lẽ, vẫn thâm trầm. Song có những hôm trong rừng săn thú, Phượng Khanh nhìn thấy người tỉ mẩn khâu khâu vá vá. Chiếc áo làm từ da của báo hoa mai, đường kim sơ sài, vụng về nhưng người làm với nụ cười nhè điểm môi. Ánh mắt Vũ đế sáng ngời lên mỗi buổi chiều tà, nhìn thấy dáng vóc mảnh mai chờ bên cửa. Gia đình của , trái tim hồi sinh ở nơi này.

      Phượng Khanh đến và lại quay về. thầm quan sát Vạn Bá Quang. ta cũng phải là kẻ bất tài vô dụng. Thời gian qua Vạn Bá Quang cũng làm được nhiều cho dân chúng. khiến dân vui vẻ, làm cho cuộc sống của họ có tiếng cười. Tuy nhiên ta lại đủ nhẫn tâm để bảo vệ họ. Vạn Bá Quang có thể làm thần tử tốt nhưng thích hợp làm vị đế vương.

      Vũ đế đưa quốc gia này từ vị trí chư hầu lên ngôi bá chủ là bởi thừa nhẫn tâm lẫn tài năng trị vì thiên hạ. Cái uy phong đến từ quyết đoán và dã tâm chinh phục. Vũ đế ghét phục tùng người khác. Chính vì vậy, ngừng tiến tới dù dưới chân mình là máu đổ, là đầu lâu xếp dài tới đỉnh vinh quang.

      Chư hầu nghe tin Vũ đế băng hà, bề ngoài tỏ ra thương tiếc nhưng bên trong thầm mưu nổi loạn. có mặt của , tàn nhẫn của vẫn còn cần thiết cho quốc gia này.

      đến lúc phải hồi cung rồi. Cung thỉnh bệ hạ hồi cung.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12: Lòng dạ Đế vương


      Chương 12. Lòng dạ Đế vương

      Phải rồi…. Đến lúc Vũ đế phải rồi….

      thở dài, gương mặt thoáng lên vẻ nuối tiếc. Nơi bình yên này gắn bó với Vũ đế thời gian ngắn ngủi song thực làm cho cảm nhận thế nào là hạnh phúc. Vũ đế bắt đầu hiểu, có những điều đế vương muốn, thần dân chưa chắc tán đồng. Cuộc sống an ổn là điều họ mơ ước. Phận làm vua chúa, đứng đầu thiên hạ, chỉ trong tay là quyền lực mà còn có bao nhiêu trách nhiệm nặng oằn vai.

      -Ta về ngay. Ngươi ra ngoài !

      Bạch Phượng Khanh gì hơn, chỉ thầm lui gót. Vũ đế cũng trở lại trong phòng.

      Thái Mẫn vẫn mê man. Khuôn mặt nàng hồng nhuận. vẻ đẹp thanh khiết…Nếu Vũ đế mang nàng trở lại hoàng cung đầy sóng gió, bên trong hậu cung của chỉ có mình nàng…Là Du Lang, có thể sẵn sàng giết người để chu toàn cho nương tử nhưng khi trở lại thân phận Vũ đế, có thể phải nhìn nàng uất ức, nhìn nàng đau đớn mà làm được gì…Mẫn nhi

      -Mẫn nhi!

      Vũ đế ôm nàng lần nữa. Cảm giác ấm áp này hạnh phúc…Tiếc là… lại phải buông tay. Đành phải buông tay…

      -Phượng Khanh gia!

      Vũ đế thay chiếc áo của ngày đầu tiên đến đây, khi Thái An cứu về. Bạch Phượng Khanh quỳ phục dưới đất. biết, người quyết định. Vũ đế quyết định trở về.

      -Thần chờ lệnh hoàng thượng…

      -Khanh thay ta…chăm sóc cho nàng. Đừng cho nàng biết thân phận của ta, cũng được cho ai biết mối quan hệ của ta và nàng. Mẫn nhi phải được an toàn, nếu nàng có bất cứ bất trắc nào, dù đó là đầu của khanh, ta cũng chặt xuống.

      Bạch Phượng Khanh hề ngạc nhiên trước mệnh lệnh đó. nương tên Thái Mẫn kia trở thành điểm yếu trong lòng hoàng thượng. Thân làm thần tử, chỉ có thể giúp người giấu che điểm yếu kia. Tuy là đó chưa hẳn là cách tốt nhất. Nhưng tạm thời chỉ có thể làm đến thế thôi.

      -Thông tri với Hàn khanh gia, trong 3 tháng nữa, hãy trở về kinh thành. Ta có chuyện cần đến hai khanh cùng thương nghị.

      …..Sáng sớm hôm nào Thái Mẫn cũng dậy rất sớm.Nàng kinh ngạc nhận ra Bạch y công tử ngồi trước cửa, trước mắt là ấm trà.

      – Công tử là…?

      – Chào phu nhân…

      đứng dậy, nhã nhặn làm lễ. Thái Mẫn vội vã xua tay:

      dám…Công tử sao ạ? Họ làm gì công tử sao?

      Phượng thừa tướng vị trí chỉ sau hoàng đế. Có ai dám làm gì?

      sao cả. Thành tướng quân cũng biết phải trái, chuyện là của con ông ấy gây ra, làm khó tôi.

      – Vậy may quá!

      Sực nhớ ra chuyện gì đó, Thái Mẫn hỏi ngay:

      – Nhưng người….tại sao lại ở nhà tôi? Còn tướng công của tôi…Tướng công của tôi sao rồi?

      Người . từ biệt. Vì người biết, nếu từ biệt, có thể được. Cây trâm ngọc người xem như mạng sống, nơi chốn chiến trường muôn vàn nguy hiểm nề hà quay lại chỉ vì nó, thế mà lại trao cho nàng thôn nữ, đủ biết trong lòng người, nàng có vị trí thế nào rồi.

      – Phu nhân chắc cũng nhận thấy, tướng công của mình có thân phận tầm thường. Huynh ấy nhận được chút tin tức từ gia đình nên quay về…Người nhờ tôi nhắn với phu nhân, chuyện này rất gấp, người muốn nhìn phu nhân khóc, muốn chia tay bịn rịn khiến người nỡ quay về.

      Chậu nước trong tay rơi xuống…Thái Mẫn thảng thốt chạy vội ra cửa. Tướng công! Sao có thể từ mà biệt? Sao có thể để Thái Mẫn lại mình?

      làn gió thoảng qua. Toàn thân nàng bỗng trở nên vô lực…Bạch Phượng Khanh đỡ Thái Mẫn xuống bàn trà. Đằng sau , tự bao giờ bỗng có người chờ lệnh:

      – Đưa phu nhân và gia quyến về Thường phủ. Chăm sóc cho tốt, đừng để bệ hạ phải bận tâm!

      – Tuân lệnh thừa tướng!

      Tình của người hoàng tộc và dân dã thường có kết quả tốt. Phượng Khanh thở dài, nhìn hôn mê bất động. Được hoàng đế thương là điều bao tiểu thư quyền quý luôn mơ ước. Nhưng dân thường khác, đôi khi tình đó mang đến cho nàng họa sát thân.

      – Trở về kinh thành. Thông báo tin tức, chuẩn bị binh lực. Trong vòng 1 tuần trăng nữa, chúng ta khởi binh.

      …- Thừa tướng!

      Khi Bạch Phượng Khanh quay lại kinh thành, mọi chuyện hình như vào quy củ của nó. Vũ đế quay về. Ngôi hoàng đế vẫn là của . ai dám phản đối bởi thế lực của Vạn gia trong triều gần như là có. Quân đội chỉ tuân theo lệnh chỉ huy của họ, vốn nổi danh là Chiến thần được trọng vọng, tôn kính bao lâu.

      Triều đình bề ngoài sóng yên bể lặng song Phượng Khanh hiểu, Vũ đế chờ quay lại kinh thành, chuẩn bị cho việc trừng phạt tội phản loạn. Người gây loạn lại là người thân của hoàng gia.

      – Bệ hạ…Thần về!

      – Ừ.

      ngai vàng Vũ đế thân triều phục. Trước mắt có khá nhiều công văn. Có vẻ chuyên tâm vào công việc của mình.

      – Chuyện trong triều có vẻ được xử lý khá tốt. Nạn lụt ở Giang Thượng, mùa màng thất bát ở Triết Hạ đều được giải quyết xong.

      – Vâng ạ…

      – Chỉ có chuyện ở Bắc quốc mưu tạo phản là vẫn phải điều tra?

      – Vâng ạ!

      – Vì sao lại biết bọn chúng mưu tạo phản?

      – Tin từ Bắc Nhượng thành cho biết, Bắc quốc hoàng đế gả con cho Nam thành hầu.

      – Đó là chuyện tốt mà.

      – Bắc quốc là thế lực , Nam thành hầu làm chủ Khuê Phạm vốn ở xa Bắc quốc. Xét về thông thương cũng thuận lợi…Thần cũng biết được, công chúa Bắc quốc Thượng Phi Nhi vốn có tình cảm với Nam thành hầu thái tử.

      – Tại sao khanh lại khẳng định điều đó?

      – Vì Thượng Phi Nhi công chúa phản đối hôn đó và bỏ trốn. nay nàng ta ở dinh của hạ thần. Là người của hạ thần.

      Chân mày Vũ đế nhướng lên. Bờ môi cũng khẽ cong:

      – Nếu Bắc quốc có mưu đồ tạo phản, chúng ta kéo binh tiêu diệt chúng.

      – Đúng vậy!

      – Thượng Phi Nhi là người của khanh? Nếu xảy ra chiến tranh, nàng ta hận khanh?

      quan trọng- Bạch Phượng Khanh vẫn bình thản- nữ tử thể sánh bằng thiên hạ. Huống gì…Nếu ta giết họ, họ cũng giết ta. Chiến tranh vốn thế mà…

      Vũ đế khựng lại. nữ tử thể bằng thiên hạ. Ta giết chúng rồi chúng cũng giết ta?

      – Truyền lệnh ta…Mang Vạn Bá Quang lưu đày ở Ly Phượng Thành phía Đông. Công chúa Thúy Nhàn…Cho người mang cho nàng ba chung rượu độc. Độc phải chết, tuyệt đối dung.

      Vạn Bá Quang là tên phản loạn nhưng chỉ bị lưu đày, còn Thúy Nhàn công chúa là tỷ tỷ của hoàng thượng. Trong triều ai cũng biết, đó là người hoàng thượng vô cùng quý, sẵn sàng làm tất cả vì nàng.

      Mạng của Vũ đế còn chỉ của riêng nữa. Mọi nguy cơ đến an toàn của mình đều phải dẹp cách tuyệt đối. Trong trái tim nữ tử khi có phu quân lại lỏng sợi dây huyết nhục, ai biết ngày nào đó có thể quay ngược lại cho Vũ đế thêm vết dao trí mạng.

      Tha cho Vạn Bá Quang, vừa chứng tỏ uy đức, vừa giữ lại người tài. Trong thời gian làm nhiếp chính, Vũ đế chắc cũng hiểu, thế nào là nỗi lòng của kẻ đứng đầu thiên hạ. Giam tại Ly Phượng Thành chờ động tịnh, cắt đứt mọi thế lực, Vạn Bá Quang vẫn nằm trong bàn tay khống chế của Vũ đế, chỉ cần muốn, Vạn Bá Quang thể nào thoát khỏi Quỷ môn quan.

      Lòng dạ Đế vương sâu như biển, làm thần tử như Bạch Phượng Khanh chỉ biết nghiêng mình tùng phục mà thôi.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13: Nghi phi



      – Muôn tâu bệ hạ…Trời khuya lắm rồi. Thỉnh bệ hạ nghỉ ngơi.

      hơn canh tư. Vũ đế vẫn còn ngồi xem tấu chương, nội giám ngớt châm dầu vào đèn. Hoàng đế từ khi trở về đến giờ thường ở trong điện, lên triều xem bản tấu, việc ăn uống nghỉ ngơi chỉ qua loa.

      Lúc nãy Thường thái quan sang cung của công chúa. Hoàng thượng ngự ban cho nàng rượu độc khiến người ta kinh sợ. Trước nay với công chúa, hoàng thượng luôn dành mọi thương, quan tâm. Dù là từ chiến trường cũng gửi bồ câu thông báo tin cho công chúa để người lo lắng. Giám quan hầu hạ người có thể quên mang áo ngự hàn khi trời lạnh song chỉ cần công chúa ăn mặc phong phanh chút ra ngoài, bọn hầu cận bị trách phạt ngay.

      Thế mà bây giờ….Người lại ban cho công chúa cái chết bằng rượu độc, khiến người ta lo lắng khôn nguôi.

      – Hoàng thượng.

      Thường thái quan trở về, tay cầm theo chiếc khay rỗng. Tay hoàng thượng hình như khẽ run lên:

      – Sao rồi?

      – Muôn tâu hoàng thượng, thái y phát công chúa mang thai ạ. Xin hoàng thượng quyết định!

      Mang thai? Mang thai? xác hai mạng, hoàng thượng nỡ lòng sao?

      Vũ đế ngẩng lên. Gương mặt tái , tay kềm được, vỗ mạnh xuống bàn:

      – Bao lâu rồi?

      – Tâu hoàng thượng…Thái y chuẩn đoán, khoảng hơn 2 tháng. Cả công chúa cũng biết. Khi thần mang rượu độc đến, công chúa ngất , sau đó…

      Tỷ tỷ của ? Cháu gọi là cựu cựu. Trời cũng biết trêu ngươi.

      – Công chúa sau khi hồi tỉnh nhờ nô tài với hoàng thượng. Công chúa muốn gặp người!

      Tay Vũ đế lại lần nữa đưa lên rồi hạ xuống…Những ký ức năm nào quay lại trước mắt. Vị tỷ tỷ dịu dàng ngồi ghế, thận trọng khâu từng mũi chỉ. Thương Vũ mỗi lần về đến đều thấy những chiếc áo rách khi tập trận được may lành lặn. Ban đầu còn có những vết khâu xấu xí, sau hoàn thiện dần, có lúc nhìn thấy bị rách ở đâu.

      Tỷ tỷ và ly rượu độc. Vũ đế cũng rất nhiều lần muốn biết, khi tỷ tỷ biết đó là rượu độc, người nghĩ gì? Nếu chọn lựa giữa phu quân và đệ đệ, Thúy Nhàn chọn thế nào đây?

      -Tâu hoàng thượng…

      Cái giá của phản bội là rất đắt. chỉ là Thương Vũ. còn là hoàng đế. ghét nhất là phản bội và tráo trở. Bàn tay này từng nhuộm máu bao nhiêu quan lại chỉ vì họ bội phản, họ định xem con cờ.

      -Truyền lệnh… Tiếp tục mang rượu độc đến Trường Lạc điện cho ta!

      …Trường Lạc điện. giường, dung nhan tuyệt mỹ nằm thiêm thiếp. Tay nàng đặt lên bụng, khẽ xoa…

      Xung quanh lặng lẽ. Chỉ có đám lính hầu gần như bất động. Chỉ có những ánh mắt là rời khỏi nàng.

      Hoàng đệ…Ly rượu độc vẫn còn rơi dưới sàn. Hai dòng lệ rơi đẫm ướt má Thúy Nhàn.

      Hoàng đệ quyết tâm. Là ly rượu độc như ngày nào nàng từng cho uống. Nhưng Thúy Nhàn biết đó là thuốc độc. Nàng tin tướng công . Đó chỉ là mê dược, hoàng đế uống vào nàng có thể trộm lệnh bài cùng chàng cao chạy xa bay.

      Tướng công lợi dụng nàng. Hoàng đệ chắc chắn rất hận nàng.

      Bên ngoài có tiếng lao xao…Bọn lính hầu vội vàng quỳ xuống khi nội giám hô lên:

      – Nghi phi giá lâm!

      Nghi phi là chính phi của Thái tử trước đây. Sau khi Vũ đế lật đổ ngôi thừa kế, giết chết hoàng huynh. Với các phi tử của thái tử, kẻ ban thưởng làm quân kỹ (kỹ nữ trong quân đội), còn lại đều tàn nhẫn đối xử, có kẻ giết, có người để cho tổng quản xử trí sung vào làm cung nữ. Chỉ có Thái tử phi Lâm Nghi được giữ lại, chẳng bao lâu được phong là Nghi phi. phải là có lời xầm xì bàn tán, đa phần đều cho rằng hoàng đế bị mê hoặc bởi nhan sắc Nghi phi. Đại thần bao nhiêu người can gián, cùng kéo đến dinh Tể tướng, thuyết phục người khuyên hoàng đế đừng làm trò cho thiên hạ bàn tán chê cười.

      Bạch Phượng Khanh chỉ : “Chuyện riêng của hoàng thượng, thần tử thể quản”. ai can gián được, Nghi phi vẫn là Nghi phi. Trải qua mấy năm trời, cùng với các phi tử khác, nàng cũng sinh con nối dõi. Song hoàng thượng hề lạnh nhạt với nàng. Có đồ cống phẩm quý giá vẫn thường ban cho Nghi phi lẫn Thúy Nhàn cùng lúc, cũng rất hay ghé điện Phượng nghi.

      Bình thường Nghi phi và Thúy Nhàn ít khi giao thiệp, hôm nay nàng là tội phạm, ngay cả hoàng đế đệ đệ cũng lạnh lùng muốn giết, Nghi phi lại đột nhiên đến thăm.

      – Nghi phi nương nương vạn an…

      – Bái kiến nương nương…

      Trong chiếc áo màu tím nhạt, Nghi phi lẳng lặng bước vào. lời chào hỏi Thục Nhàn nằm giường, sắc mặt nhợt nhạt. Ánh mắt nàng ta quét vòng đất, bắt gặp những chung rượu tung tóe phía dưới….Rồi bỗng nhiên quay sang nội giám, lạnh lùng:

      – Bệ hạ ở đâu?

      – Dạ…Tâu nương nương, hoàng thượng ở đại điện.

      – Được rồi- Nàng ta phất tay – đại điện!

      Nghi phi lại quay sang nội giám, thêm:

      – Trong thời gian ta đến chỗ hoàng thượng…nếu có người đến đây muốn gây bất lợi cho công chúa, hãy ngăn cản lại, đợi ta…

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14: Tri kỷ

      Trải qua khá lâu, rồi bọn lính hầu chợt lui ra. người vội vã lách vào.

      – Nương tử…

      Giọng đó…Hết sức là quen thuộc. Là tướng công, là tướng công của Thúy Nhàn. Cũng là tội phạm, Vạn Bá Quang.

      – Tướng công…Tướng công!

      Thúy Nhàn rất hận . Nhưng giây phút biết tin mình mang cốt nhục của Vạn Bá Quang, lòng vẫn dâng lên cảm giác hạnh phúc nhàng. Nàng vốn muốn dùng cái chết để giảm bớt lỗi lầm cùng hoàng đệ…. Song bây giờ lại thấy ham sống, lại mong muốn phút giây được nhìn con mình khóc tiếng khóc chào đời.

      Vạn Bá Quang cũng chung tâm trạng đó. Nghe tin nàng có thai, vừa sợ nhưng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trước mắt dù là giang san cẩm tú hay mối thù nhà oằn nặng cũng còn quan trọng nữa…. chỉ muốn sống cùng thê tử, cùng nàng trải qua những tháng ngày êm ấm nhất đời người.

      Nội giám lại tuyên ngay sắc chỉ:

      – Truyền lệnh cho Vạn phò mã và Thúy Nhàn công chúa. Từ hôm nay tước hết mọi quyền lợi trong hoàng thất. Truyền cả hai ra khỏi kinh thành, trấn nhậm biên cương.

      Đó có thể ân sủng đối với người mưu tạo phản. Tất cả như là giấc mơ đối với Thúy Nhàn. Nàng ngẩng lên…Nội giám trao chiếu chỉ cho Vạn Bá Quang, rồi quay sang phía nàng, tênh:

      – Bệ hạ truyền khẩu dụ…Công chúa, từ nay…bệ hạ muốn gặp người nữa.

      hướng về phía đám quân hầu:

      – Bệ hạ có chỉ, sau khi công chúa và phò mã rời khỏi, tất cả đồ vật phải mang đốt hết, tuyệt đối lưu lại chút gì.

      – Dạ…

      Lệnh truyền ra, trong lòng Thúy Nhàn tràn đầy chua xót….Hoàng đệ… vẫn còn giận dữ. Trọn đời này tha thứ cho hoàng tỷ. …Chẳng qua…Trong phút thương tình cốt nhục, lại có tác động của Nghi phi nên mới mềm lòng.

      việc làm xôn xao triều nội như thế lại được giải quyết bởi người phụ nữ….Nghi phi! Nàng là người dung nhất làm thay đổi được quyết định của Vũ đế, khiến người ta càng thêm kính sợ nàng.

      ….Trong đại diện, nội giám về. Vũ đế vẫn còn phê duyệt tấu chương. Bên cạnh là Nghi phi lặng yên mài mực. Cảnh tượng thanh bình.

      – Hồi báo bệ hạ…Thần làm đúng ý chỉ. Phò mã và công chúa rời kinh thành ngay trong đêm.

      – Ngươi lui !

      Nội giám và các giám quan vội hành lễ, rồi cùng lui ra khỏi đại điện. Trong phòng chỉ còn có hai người.

      – Nàng có tin mình chiến thắng ?

      Nghi phi đáp, chỉ tiếp tục mài mực. Mái tóc mượt mà rủ xuống vai, gương mặt trắng nõn toát lên vẻ kiều mị khó lòng so sánh được. Nụ cười nhàn nhạt điểm bờ môi đỏ mọng tựa đào:

      – Nếu thiếp thua, bệ hạ phải vui sao?

      Vũ đế im lặng…Nếu nàng thua, tỷ tỷ của …..Chiến thắng đối với Vũ đế trong trò cá cược cùng Nghi phi lại mang đến đau khổ còn sâu nặng hơn trong lòng . Đánh cuộc, nhưng Vũ đế lại muốn thua!

      – Hùng tâm tráng chí của nam tử là điều thể ngăn cản hay vùi dập sớm chiều được. Điều duy nhất ngăn được nó phải là nữ nhân mà họ thực sao?

      Tay cầm bút của Vũ đế khẽ run. cũng từng ở trong tâm trạng đó. nụ cười chợt lên trước mặt. Vì nó, Vũ đế từng lưu luyến ở lại thôn nghèo, từng muốn gác lại tham vọng, từ bỏ ngôi vị Đế vương.

      – Nhưng nếu công chúa Thúy Nhàn phải là nữ nhân có thể dập tắt hùng tâm tráng chí của Vạn Bá Quang sao?

      – Đánh cuộc thể nào tính tới yếu tố may rủi được – Nghi phi mỉm cười, cầm bút thử lại mực tờ giấy trắng- Bệ hạ cũng biết, giết người rất dễ, nhưng dùng tài năng của người đó phục vụ cho mình mới là chuyện khó. Vạn Bá Quang tài năng thế nào, cần tiện thiếp nhắc, bệ hạ cũng biết mà.

      Vũ đế im lặng. Tài năng của Vạn Bá Quang là thứ thể phủ nhận. Sau thời loạn thế là thanh bình thịnh \ trị, lúc ấy những con người như ta luôn rất cần thiết cho quốc gia này.

      – Bệ hạ cần tài năng của Vạn phò mã. Người duy nhất có thể khiến toàn tâm toàn ý cống hiến cho quốc gia này là Thúy Nhàn công chúa. Giết nàng chỉ làm hả cơn giận nhất thời trong lòng người, khiến bá quan trong triều sợ hãi trước trừng phạt “bất dung thân thích’ của bệ hạ. Nhưng sau đó bệ hạ chỉ mất người thân thích mà còn tổn thất tài năng… Tha cho công chúa, để nàng ấy cùng phu quân chung sống, vừa chứng tỏ được cái tình trong lòng hoàng đế, vừa tạo cơ hội cho tình cảm trong lòng Vạn Bá Quang với Thúy Nhàn công chúa có cơ hội phát triển nhanh, từ tình cảm vợ chồng nghĩa vụ sang cảm kích và thương …. Nam tử khi ái nữ nhi nào đó, chắc chắn làm mọi chuyện để nàng được hạnh phúc. Thúy Nhàn công chúa ôm mối ân hận và áy náy cùng hoàng đệ, từ nay cũng thường xuyên nhắc nhở phu quân mình, để luôn làm tôi trung. Thần thiếp ngu muội, chỉ hiểu đến vậy thôi, biết có gì làm bẩn tai bệ hạ?

      Thái tử đương triều ngày trước lạnh nhạt cùng Nghi phi thông minh song thần sắc lãnh đạm – nhu hòa nhưng lại biết chiều ý lấy lòng người khác…. mê say Thục phi, Lạc mỹ nhân mỹ mạo tuyệt vời, quyến rũ giường ngự. Phút cuối đời, những nhan sắc tuyệt mỹ ấy giúp được gì cho . phải chết thê thảm trong tay hoàng đệ của mình.

      Lâm Nghi trở thành Nghi phi bảy năm nhưng sinh con cái. Các phi tần khác cũng vậy. Song nàng chưa bao giờ bị uống Thanh Thư thảo như bọn họ. Vũ đế muốn có con cái. muốn rồi mình giống như người cha mình luôn oán ghét, lợi dụng con cái củng cố thêm vững chắc chiếc ngai vàng.

      Lý do Nghi phi chưa hoài thai hoàn toàn khác bọn họ. Vũ đếvà Nghi phi chưa bao giờ chung chăn gối. Bởi và nàng xem nhau là tri kỷ. Tri kỷ cùng chia sẻ việc nước, cùng nhau ngậm nhấm nỗi đau của những hài tử lớn lên trong mưu, trong toan tính của phụ mẫu mình.

      -Ta thực muốn thua cuộc, hy vọng được mời nàng ly rượu nhận thua này.

      -Tiện thiếp cũng hy vọng vậy -Nghi phi từ tốn viết chữ nền lụa trắng, nhàng -Thiếp mong Thúy Nhàn hạnh phúc…Mong là nàng ấy phải chịu bất cứ đau thương nào nữa. Nữ tử trong cuộc tranh đấu giữa nam nhân cũng chỉ là món hàng qua lại, khác biệt chỉ là – món hàng đó có giá thế nào thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :