1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 5:Hôn lễ thôn nghèo


      Thái An cười suốt từ khi Du đại ca nhận lời. khoe khắp nơi, từ những nơi tương đối thân thiết đến những người chỉ đơn thuần là quan hệ mua bán trong thành. Thoáng chốc, tin tức hỷ truyền khắp nơi.

      Nhà họ Phạm có động tịnh, cả ngày đóng cửa kín mít. Chuyện chẳng như ý, đương nhiên là vui. Thái An còn định làm mọi chuyện cho ra lẽ nhưng Thái Mẫn ngăn lại. Phạm tẩu hết mọi việc cho Thái An nghe, nếu để Phạm ca và Phạm mẫu biết được chắc chắn yên ổn. Lòng dạ con người khôn lường. Chỉ cần biết được để đề phòng, cố truy cứu đến cùng cũng chẳng để làm gì. Thái Mẫn chỉ muốn sống cuộc sống an bình bên người thân đến suốt đời.

      Nàng lương thiện…Vũ đế nén được tiếng thở dài.

      – Du đại ca…

      Thái An từ ngoài vào. tay là cái hộp.

      – Thái đệ…

      – Du đại ca nè…Đệ mang cái này cho đại ca.

      Thái An trút lên bàn. Có vòng ngọc, có xuyến vàng, còn có cả trâm cài tóc nữa.

      – Đệ…

      – Đệ có ý gì khinh thường đại ca đâu. Đệ chỉ muốn tỷ tỷ của đệ được vui trong ngày xuất giá thôi.- Thái An gãi đầu – Đây là số nữ trang đệ mua từ tiền dành dụm, Du đại ca mang cho tỷ tỷ làm lễ vật trong ngày thành thân.

      Vũ đế khựng lại. Số lễ vật này…Mắt chợt cay cay.

      Ngày hôn lễ của tỷ tỷ, cũng ban cho nàng rất nhiều vàng lụa, vật phẩm quý giá. Tỷ tỷ lộng lẫy như tiên nữ, lòng rất vui. Chỉ cần tỷ tỷ thích, dù là thứ trân quý nhất, Vũ đế cũng tặng cho người.

      Vậy mà…

      – Du đại ca…Huynh đừng giận nha! Đệ chỉ là….

      – Ta biết – Vũ đế cười – Cảm ơn đệ.

      – Đệ ra ngoài nha. Tối nay đại ca ngủ sớm . Ngày mai là hôn lễ rồi.

      – Ừ. Đệ cũng nghỉ sớm !

      tay của Vũ đế cũng là cây trâm ngọc. Đây là vật duy nhất của mẫu thân mà còn lưu lại. Giá trị liên thành hay Vũ đế cũng quan tâm. cũng có phi tử, nhưng chưa bao giờ có ý định mang trâm ngọc này tặng cho ai.

      thôn nữ thôn nghèo dân dã, thể giúp Vũ đế trong việc phục quốc, càng phải là mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc song quyết định, cây trâm ngọc này dành cho chỉ mình nàng.

      Thái Mẫn chấp nhận phải là Vũ đế. Nàng là nương tử của Du Lang.

      ….Hôn lễ diễn ra trong khí đầm ấm. Đến dự là những bạn hàng mua vải và hàng xóm sống xung quanh. Lễ vật gồm nhiều thứ, đa số là gà vịt, đồ vật dụng trong nhà. Có người còn tặng cả cuốc xẻng làm đồng nữa.

      – Chúc mừng tân lang. Chúc mừng…Chúc mừng…

      Tiếng chúc mừng vang khắp ngôi nhà . Thái An với mọi người Du Lang vốn có hôn ước với gia đình họ, nay từ xa mới đến đón dâu. ai nghi ngờ gì cả, chỉ có ngưỡng mộ, xôn xao vì khí khái bất phàm của , tuy bề ngoài Du Lang luôn có vẻ lạnh lùng.

      – Du đại ca….Uống thêm chén rượu !

      Thái An rất vui. Nhìn liên tục uống biết. Tỷ tỷ tìm được chốn nương thân mà. Đến tàn cuộc, miệng Thái An vẫn ngừng đòi uống rượu thêm.

      – Du đại ca…

      Đỡ Thái An lên giường, đắp lại cho vài lớp chăn ấm, Vũ đế khẽ lắc đầu. Nhưng lòng lại thấy ấm áp. Cuộc sống nơi thôn nghèo này níu giữ chân Vũ đế , khiến chấp nhận mình ở lại làm Du Lang?

      Tân phòng chỉ có mấy mảnh vải đỏ trang trí. dâu mặc hỉ phục đỏ thắm, đầu đội khăn hỉ, đợi chờ tướng công của mình:

      – Tướng công!

      Nàng cười, vầng mây đỏ làm hồng đôi má. Chút phấn son ngây ngô bờ môi mọng đỏ, nàng như bông hoa hé nở. Nâng gương mặt thanh tú lên cao chút, Vũ đế mỉm cười:

      – Nương tử…

      Nàng phải là phi tử chờ đức vua lâm hạnh. Vẻ mặt của những người con ấy Vũ đế chưa bao giờ nhìn . Nó mơ hồ trong tâm trí. Các nàng làm bổn phận, sau đó là mong mỏi may mắn, chờ đợi đổi thay trong cuộc đời, đưa mình bước lên mây.

      Còn Thái Mẫn….Nàng cũng thực bổn phận với hiến dâng tự nguyện. Thái Mẫn mong chờ danh lợi, mong muốn cao sang. Nàng chỉ là dân nữ bình thường nơi thôn dã, cùng phu quân của mình trao đổi thương, chờ đợi kết quả là những ngày hạnh phúc.

      Đây phải là lần đầu Vũ đế gần gũi xử nữ. Nhưng là lần đầu ôm chặt đối phương như thế, dịu dàng dìu dắt, nâng niu nàng như bảo vật trong tay.

      Đêm hôn lễ dần tàn song tình lại vừa mới được thắp lên, nồng nàn, say lòng người hơn bao giờ hết.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 6: Tình nồng nàn, ý mênh mang


      Khi Vũ đế mở mắt, cảm giác an ổn tràn ngập trong lòng .

      Trời sáng. Bên ngoài se lạnh. Mùi hoa cỏ theo cửa sổ len lỏi vào bên trong. hít hơi…Chỉ chưa đến tháng sống nơi này thế mà con người Vũ đế lười biếng nhiều quá. Ngày xưa dù ở ngôi cao thiên tử, dù cả đêm vẫn đắm mình trong sắc dục, cũng chưa bao giờ lưu luyến nằm lại long sàng lấy phút giây nào.

      Có tiếng mở cửa. Là nàng…

      đêm hạnh phúc, Thái Mẫn là nương tử của người ta rồi.

      Cả đêm trong giấc mộng chập chờn, cơ thể lần đầu trải qua men nồng ân ái mỏi nhừ, từng tấc da thịt lưu lại những dấu ấn hoan ái ngọt ngào có nơi còn đau buốt nhưng Thái Mẫn vẫn thức dậy sớm. Nghề của nàng là nuôi tằm, dệt vải, cứ phải thức khuya dậy sớm cho tằm ăn, có lúc còn phải hun khói đuổi muỗi cho chúng nữa. Cũng may là dịp hôn lễ này đám tằm đều đến lúc cuối cuộc đời…. Sáng nay, Thái Mẫn dự định đến nhà Yến trong thành để mua lứa tằm mới, song trước hết vẫn phải làm tròn bổn phận của nương tử đối với phu quân:

      – Tướng công…Chàng dậy rồi!

      – Ừ!

      Chu đáo sắp sẵn khăn mặt, bàn tay nhắn của nàng nhanh chóng vắt nước, trao tận tay cho Vũ đế. Đón lấy khăn, nhàng:

      cần đâu nương tử…Ta tự làm…

      Vũ đế nhận thấy động tác của nàng chậm lại. Có chút ngượng ngùng đôi má đỏ au. Tuy là Thái Mẫn gì song vẫn tinh ý nhận ra, đôi mắt trong veo của nàng chớm lên lo lắng:

      – Thiếp vụng về…Xin lỗi tướng công!

      Tam tẩu có dạy nàng:” Tướng công chính là trời”. Dù thế nào cũng được làm tướng công phật lòng, phải luôn hết mình hầu hạ. Tẩu còn dặn dò nàng ngoan ngoãn nghe lời chồng. Tam ca được Tam tẩu hết lòng chiều chuộng và hầu hạ như vậy mà còn sáng tỉnh chiều say, liên tục vào thanh lâu tìm vui với các nương trong đó. Nhìn sắc diện bên ngoài của tướng công Thái Mẫn tuấn, nghe đồn rất giỏi võ nghệ, nếu nàng cố gắng chiều chuộng sợ là chẳng bao lâu chàng có tiểu tam, tiểu tứ bên ngoài.

      Thái Mẫn cũng hiểu thân phận nữ tử vốn là như thế. Mẫu thân hiền lương thục đức cũng phải cả đời làm lụng luôn tay, chăn tằm, dệt vải nuôi phụ thân miệt mài bên trang sách. Tiếc là phụ thân phận mỏng, trong lần vào kinh thành ứng thí 10 năm trước nghe bỏ mình vì bọn cướp, để mẫu thân trơ trọi mình nuôi dưỡng hai con. Lúc đó hai tỷ đệ Thái Mẫn còn rất . Thái An cũng chỉ mới biết bập bẹ vài chữ, còn Thái Mẫn “nữ sinh ngoại tộc” được học hành, chỉ biết nuôi tằm dệt vải tiếp nối nghề nghiệp của mẫu thân.

      Gương mặt hơi tái của nàng khiến Vũ đế cũng khựng lại. khoác chiếc áo ngoài vào người, nhàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh. Thái Mẫn có khí chất băng thanh ngọc khiết, như đóa hoa rừng nhìn nổi bật nhưng càng tiếp xúc càng tham luyến. Như vốn tự mãn mình tham nữ sắc song chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà càng nhìn lại thấy càng say:

      – Nương tử…

      tay Thái Mẫn là chiếc trâm cài tóc. Chất ngọc xanh biếc, trông đơn giản song sờ vào mát rượi. Nàng ngẩn ngơ:

      – Tướng công?

      – Đây là của mẫu thân ta để lại cho nương tử của ta.

      – Tướng công? Chàng tặng cho thiếp sao?

      – Ngốc quá!- Vũ đế búng mũi nàng- Nàng là nương tử của ta, tặng cho nàng tặng cho ai hả?

      Mái tóc đen mượt được vấn gọn lại, bây giờ lại được cài thêm trâm ngọc, trông càng xinh đẹp, dịu dàng. Mắt Thái Mẫn cay cay:

      – Tướng công à…Thiếp giữ gìn cẩn thận, cất kỹ….

      – Tại sao lại phải cất kỹ? – Vũ đế nhíu mày- Nàng cứ cài lên tóc , nương tử của ta cài trâm càng thêm xinh đẹp. Có biết ?

      Lời ngon tiếng ngọt. Vũ đế chợt nhận ra mình những lời ngon tiếng ngọt với nương tử. Đó là lời thiếu nữ rất thích nghe. Giờ mơ hồ có câu giải đáp, tại sao giữa phu quân và đệ đệ, tỷ tỷ của lại chọn lựa phu quân?

      Trong mắt nữ tử sau khi xuất giá, chỉ có phu quân của họ. Đây là chỗ dựa, là tình của họ, là nơi họ đặt hết niềm tin và hy vọng của mình.

      Vũ đế lại liên tưởng đến những nàng phi tử trước đây từng sủng ái. Tuy là nhớ gương mặt họ song biểu tình “trong mắt chỉ có lang quân” này chưa hề thấy ở các nàng. Có hân hoan, có e thẹn và có cả mị hoặc, phóng đãng nhưng sau cơn hoan ái miệt mài, Vũ đế nhanh chóng nhận ra tia thỏa mãn trong mắt họ. Còn có cả những ánh nhìn ganh tỵ của những người con được lâm hạnh khác…Mẫn nhi của , nàng có chịu đựng nỗi hiểm sâu của lòng người trong ấy hay ?

      – Mẫn nhi à…

      – Dạ?

      Vũ đế im lặng…Đôi mắt nàng trong veo như sương sớm. muốn làm đôi mắt ấy mờ đục bởi lớp sương mù:

      có gì… lát nàng đâu?

      – Thiếp mang quần áo ra suối giặt. Sau đó cùng đệ đệ vào thành mua lứa tằm mới.

      – Ta giúp nàng…- Vũ đế ngồi thẳng dậy – Hôm trước Tiểu An có chỉ cho ta con suối. Đường ra đó trơn lắm. Ta mang chậu và quần áo dơ ra đó giúp nàng.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 7: Nhiếp chính vương


      Hoàng cung.

      – Vẫn có tung tích gì sao?

      – Muôn tâu thừa tướng chúng thần tìm khắp nơi mà vẫn có tung tích của bệ hạ. Thần nghĩ rằng…

      – Lui xuống !

      Phượng Khanh khoát tay. Con người đó…Dễ dàng đến vậy sao?

      Trong góc tối khác, bóng người tần ngần đứng đó. nghĩ, nghĩ rất nhiều….Bao nhiêu chuyện xảy ra….

      7 năm trước…Hoàng cung phen nhuộm máu. Gã thiếu niên mới 17 tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt từng bước từng bước lên chiếc ngai vàng.

      Vũ đế phải là phụ vương mình. tàn nhẫn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ngoài Thúy Nhàn tỷ tỷ của mình, Vũ đế kiêng nể ai. ai có thể làm thay đổi quyết định dù đó có là những đại thần chấp chính, từng được phụ vương Văn đế hết sức kính trọng.

      Chuyện bắt đầu từ Lạc thành. Thành trì nằm ở phía bắc Nam Giang, có hơn 10 vạn dân sinh sống, là nơi nhộn nhịp. Chẳng may Lạc thành xuất dịch bệnh. căn bệnh vô cùng khủng khiếp, khiến người ta chết mà gần như khánh kiệt, trở thành những kẻ bất tri bất giác, sống dật dờ như những cái xác biết .

      Quan địa phương báo về là khoảng 200 người mắc bệnh. Và số người này càng lúc càng tăng.

      Vũ đế ra đạo thánh chỉ ” Tiêu hủy Lạc Thành”. Cả 10 vạn người chôn vùi trong lửa đỏ. Có cả người già và trẻ . Những ánh mắt ngây thơ chưa biết mùi đời. Họ quằn quại la hét, mong cơ hội sống. Nhưng Vũ đế quyết định. ai có thể lay chuyển được người.

      Chẳng may, người đứng chỉ huy cho trận tàn sát hôm đó lại là Vạn đại tướng quân- cha của Vạn Bá Quang . Sau đó chỉ vài ngày người phát bệnh…. lần nữa, thánh chỉ hạ xuống. Vạn phủ của lập tức bị lập. Những kẻ từng tiếp xúc với Vạn tướng quân đều bị giam chung chỗ. Cũng dùng mồi lửa, Vạn phủ bốc cháy trong đêm.

      Cả gia đình êm ấm tự dưng còn ai nữa. Vạn Bá Quang trở về từ nước láng giềng sau cuộc sứ, chỉ còn có thể uất hận ôm tro cốt của gia đình mình. mớ hỗn độn, biết là đâu…

      – Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao?

      như phát điên trong sân chầu ngày ấy. Vũ đế còn chút niệm tình thét quân lôi ra ngoài, đánh trăm roi vì tội phá hoại kỷ cương, vô lễ cùng hoàng đế. Ánh mắt lạnh như băng!

      Đêm ấy, còn bị thích khách. Tuy nhiên biết rủi hay may, công chúa Thúy Nhàn cũng có mặt ở đó. Ngay lập tức, đám sát thủ rút lui. Chúng muốn làm hại tới nàng.

      Ai cũng biết, Thúy Nhàn công chúa quan trọng như thế nào đối với hoàng thượng. Chỉ cần tỷ tỷ thích, màng hủy hôn ước Văn đế đặt ra với nước Mạt La, mang nàng gả cho Vạn Bá Quang, bất chấp giận dữ tột cùng của Quốc vương Mạt La, gây nên cuộc chiến kéo dài cả năm trời giữa hai nước….Hạnh phúc của Thúy Nhàn là quan trọng, dù hạnh phúc đó có đổi bằng xác của bao người.

      Thù hận? cũng biết phải là hận thù thôi thúc hay điều gì khác. muốn mạng sống của mình mong manh như thế, phải nhờ vào chở che của nương tử mới được an toàn.

      – Ta muốn rời khỏi nơi đây. Nàng giúp ta công chúa. Giúp ta!

      Thúy Nhàn thể ngờ được ly rượu nàng mời hoàng đệ lại là chất xúc tác mang vào cái chết. Nàng chỉ nghĩ theo lời tướng công nó chỉ làm hoàng thượng mê mệt trong phút chốc, Thúy Nhàn và Vạn Bá Quang có cơ hội rời khỏi hoàng cung, sống cuộc đời dân dã bình thường. Thù hận còn nữa, nàng còn phải đau lòng nhìn hai người thương nhất đời mình đối nghịch với nhau.

      Ly rượu đủ làm Vũ đế mê mệt nhưng khiến mất rất nhiều sức lực. Kẻ bách thắng chiến trường bị dồn ép vào đường cùng, bản thân chôn mình dưới vực sâu vạn trượng, tìm thấy xác, còn lại chút gì.

      Bề ngoài Vạn Bá Quang lấy danh nghĩa thay mặt Thúy Nhàn công chúa điều khiển triều chính, là Nhiếp chính vương. Nắm trong tay quyền lực, mới bắt đầu nhận ra chuyện. ra khi đứng ngôi cao cửu ngũ, mọi chuyện hề đơn giản chút nào.

      thành bị dịch bệnh. 100, 200 người bị dịch bệnh nếu ngăn cản kịp thời có ngàn người, thậm chí triệu người ngã xuống. Ngay khi nguy cơ vừa chớm nở phải dập tắt ngay, thể vì tàn lửa mà để cháy cả khu rừng.

      Việc xây thành cũng vậy. Thương cho đám dân đinh phải xa lìa gia đình vài ngày hôm sau nhận được tin bọn giặc Mạnh lỗ tấn công vào biên giới, giết cả ngàn người, vùng trù phú chỉ còn lại mớ tro tàn.

      Con người luôn nghĩ mình có thể an dân bằng nhu hòa như hôm qua phải ra đạo sắc lệnh khôi phục án chém nửa người đối với bọn trộm cướp trước đây của Vũ đế đồng thời chính tay ngày mai cũng tiếp tục ban hành mệnh lệnh cách ly dân chúng Phượng thành trong phạm vi trăm dặm. thể nào chỉ vì đám người đau đớn mà để cho quốc gia phải khóc than theo.

      Tay từ lúc cận kề chiếc ngai vàng này nhuộm máu. Và…lòng thù hận cũng còn nữa. bắt đầu hiểu – làm vua là phải tàn nhẫn thế nào.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 8: Hùng tâm tráng chí ngủ yên


      Mùa đông sắp đến, các gia đình tích cực tìm thêm lương thực tích trữ phòng khi trời lạnh thể ra ngoài. Mấy hôm nay, Thái An cũng theo trai làng họ Đào dưới chân núi săn.

      Du Lang cũng săn, nhưng chỉ mình. Sáng mang theo ít lương khô, chiều về muộn. Chiến lợi phẩm luôn làm mọi người thán phục. Có lúc là con gấu, hươu sừng dài to lớn, có khi lại là con báo hoa mai.

      Thái Mẫn rất lo. Những con thú như thế luôn rất nguy hiểm. Song nàng cũng hiểu, khi tướng công quyết định, có gì thay đổi được. Nàng đành nén tiếng thở dài.

      – Nàng cầm lấy !

      Thái Mẫn ngỡ ngàng cầm lấy cái bọc vải trong tay . Bên trong là tấm áo choàng đẹp. Nhìn hoa văn đó, nàng ngỡ ngàng nhận ra, đó được làm từ da của báo hoa mai.

      – Tướng công…Chàng…

      – Trời mùa đông rất lạnh. Nàng phải mặc ấm chút. Cũng cần theo các đại nương dưới làng tìm nấm và măng rừng nữa- cột dây lại cho nàng, nhàng – Rừng sâu có hơi độc, tốt cho sức khỏe của nàng.

      – Tướng công!

      Thái Mẫn cảm thấy mình hạnh phúc. Tướng công chỉ là chỗ dựa tin cẩn. Chàng còn luôn lo lắng cho mình. Đối với nữ tử còn gì hạnh phúc hơn.

      Vòng tay Thái Mẫn vòng quanh người Vũ đế. Nàng ôm rất chặt, úp mặt vào lồng ngực rộng. có thể nhận thấy,bờ vai run rẩy. Nàng khóc…Đôi khi nước mắt phải do bất hạnh. Thái Mẫn chỉ là quá hạnh phúc thôi.

      Vũ đế , cũng rất hạnh phúc.

      Và gần như cùng hạnh phúc ấy là hùng tâm tráng chí, là quyết tâm dành lại giang sơn bị ngủ yên.

      Vũ đế vẫn nghĩ rất nhiều chuyện. Bề ngoài triều đình chỉ bố cáo là hoàng đế băng hà. 24 tuổi vẫn chưa có con cái nối dòng. Tỷ tỷ lại là nữ giới, vốn thể lên ngôi kế tục. Phò mã lại càng . chỉ được phong là Nhiếp chính vương, cai quản triều chính. Nhưng trong triều lại có Phượng Khanh. hơn Vũ đế tuổi nhưng nhanh chóng nắm quyền tể tướng. Bản thân Vũ đế đánh giá cao lòng trung thành của Phượng Khanh song hiểu, đó là kẻ biết phân nặng . Phượng Khanh phải là thần tử thờ chúa. chỉ chấp nhận kẻ có khả năng đưa quốc gia này lên vị trí cao hơn.

      Phụ vương Văn đế trước lúc băng hà với Đại hoàng tử Thương Phi:

      – Lấy nhân trị thiên hạ, thiên hạ phục ta. Lấy đức ban thiên hạ, thiên hạ vì ta.

      Phục ta, vì ta? Phụ vương sai. Song thiên hạ phục ta vì ta phải là toàn bộ thế giới này. Thương Quốc chỉ là quốc gia , chư hầu bao đời bị người ta khinh rẻ. Chỉ vì cái lấy đức phục nhân, lấy nhân nghĩa mà trị dân kéo dài từ Thánh tổ đến nay.

      Thực chất chỉ là loại nô lệ trá hình được ban tiếng chư hầu cho chính quốc. Trong khi danh nghĩa vẫn có hoàng gia, vẫn có người đứng đầu thiên hạ. Thiên hạ chưa đến triệu người…Thiên hạ bị rẻ khinh.

      Vũ đế…Thương Vũ là người cao ngạo. cam chịu nhìn những sứ giả nghênh ngang ngoài đường phố, trong triều nhìn phụ vương phủ phục lạy tấm vải vô tri được gọi hoa mỹ là “thánh dụ”.

      Thương Vũ được dành cho ngôi thừa kế. là nhị hoàng tử, con của phu nhân, cũng phải được xếp vào dòng phi tử chính thức được quan lại trong triều coi trọng. Tỷ tỷ của , Thục Nhàn công chúa được hứa gả cho hoàng tử Mạt La quốc phải vì ưu ái. Nguyên nhân chính là bởi ta vốn nổi danh tham lam bạo ngược, lại háo sắc mê dâm, các công chúa chính thức của vương phi đều ai muốn vướng vào. Với thân phận như thế, Thương Vũ muốn lấy máu đổi ngai vàng cũng được. Ngai vàng đạt được rồi phải giữ cho chắc, Thương Vũ muốn tồn tại trở thành Vũ đế tay nhuộm đầy máu, ngừng chém giết. 7 năm trời từ Thương Vũ thành Vũ đế đứng thập đại quốc, có bao giờ rời được lưỡi dao luôn để sát bên mình?

      Vũ đế có hạnh phúc ?

      Có vui vẻ ? Có từng bao giờ nhắm ghiền mắt, ôm trong tay nàng con mà tâm hồn thả lỏng, nghi ngờ, cần quan tâm cho người điều tra cặn kẽ xem nàng có phải thích khách hay gian tế trá hình chăng?

      – Tướng công!

      Tiếng gọi của Thái Mẫn đánh thức Vũ đế khỏi cơn hoài niệm. Hình như ôm nàng quá chặt, xiết nàng quá mạnh trong lòng. Thái Mẫn đau….Và lòng cũng nhói lên.

      – Chàng…chàng để thiếp vào dọn cơm. Hôm nay thiếp có làm ít bánh bao ngọt. Chàng nếm thư xem có vừa miệng nha?

      Hùng tâm tráng chí? Ngôi vị đứng đầu thiên hạ? Tất cả đều mang cho Vũ đế nụ cười phảng phất và ánh mắt ngây dại của bây giờ.

      Liệu có thêm bao nhiêu lần mỉm cười tựa cửa nhìn nàng thế nữa? Hạnh phúc này có , song bản thân Vũ đế cũng biết, nó vốn cũng rất mong manh.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 9: Lo lắng


      Sáng sớm, Thục tẩu cách đó hai con đường đến rủ Thái Mẫn ra thành mua gạo, muối và số thứ cần thiết khác. Quanh đây mười dặm có khoảng 10 gia đình cùng sinh sống, trước đây vốn thân quen mấy với Thái Mẫn song nàng từ ngày xuất giá, trở thành nương tử của người ta bắt đầu làm thân với họ. Cùng là nữ giới đương nhiên có nhiều chuyện để trao đổi. Họ chỉ cho Thái Mẫn cách chăm sóc phu quân, chu toàn gia đình.

      Thái Mẫn mở cửa, theo sau là Vũ đế. khẽ gật đầu đáp lại Thục tẩu, lẳng lặng xách đồ đạc cùng hai người vào thành.

      đường họ còn ghé qua chỗ Trịnh tẩu. Hàng mang trao đổi của Trịnh tẩu khá nhiều, cả xe đẩy nhưng lại ai phụ giúp. Vì vậy có trợ tay của Vũ đế, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn. đẩy xe trước, các nàng ở đằng sau trò chuyện. ra nhưng những ánh mắt ngưỡng mộ đều hướng về phía Thái Mẫn, khiến nàng khỏi ngượng ngùng.

      Cách cổng thành đoạn ngắn, Vũ đế dừng lại, với Thái Mẫn:

      – Ta vào rừng, nàng cẩn thận nhé!

      – Dạ…Tướng công!

      hành động , vuốt cho gọn lại vài sợi tóc lòa xòa trán nàng, thế mà lại nhận lại trầm trồ, ngưỡng vọng, Thái Mẫn trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện khi Vũ đế vừa khuất bóng đằng xa:

      – Vợ chồng trẻ ân ái có khác. là làm người ta mơ ước nguôi.

      Các vị tẩu tẩu này lập gia thất hơn 10 năm song thực chất đa phần đều là hôn do phụ mẫu quyết định, chưa hề quen biết nhau. Phu quân của họ là phường săn, tiều phu hoặc nông phu tính tình chân chất, ít khi quan tâm đến nội tử ở nhà. Thái Mẫn biết họ lòng mừng cho nàng có được tướng công tốt, biết thương và trân trọng mình.

      – Thái muội à….Mà ta thấy từ ngày lấy chồng muội xinh đẹp hẳn lên. Hèn gì càng lúc tướng công càng xa lìa muội được.

      Trịnh tẩu lên tiếng. Thục tẩu ngắt lời ngay:

      – Đâu phải xinh đẹp là được chồng thương . Tỷ có nhớ chuyện của Thanh tẩu trong thành ? Tẩu ấy cũng xinh đẹp dịu dàng nhưng mà cuối cùng phu quân của tẩu ấy cũng bỏ rơi, khiến tẩu ấy đau lòng đến nhảy sông tự tử ?

      – Suỵt….- Trịnh tẩu ra hiệu- Chuyện qua lâu rồi, hơn nữa nay tẩu ấy cũng là thiếp của Từ viên ngoại, cũng có chỗ nương thân rồi.

      Chuyện này trong thành ai cũng biết. Phạm Thanh nhi vốn xinh đẹp nết na nổi tiếng ở Đông Thành. Nàng hết lòng chăm chút cho tướng công của mình là Đỗ Tuấn. Ai ngờ sau khi đỗ đạt, lấy nương tử mới là ái nữ của tri châu Tô huyện, vứt bỏ hoàn toàn quá khứ nghèo khổ, cả người vợ hiền kết tóc là Phạm Thanh nhi. Nàng đau khổ quá gần như điên dại, sau đó nhảy sông tự vẫn, may được gia nhân của Từ viên ngoại cứu về, sau đó trở thành thiếp thất thứ mười ba của ông ta. Mà Từ viên ngoại ngoài 50 tuổi rồi.

      Con người ta khi có công danh nghiệp thay đổi chăng?

      Mấy hôm trước nàng nghe Thái An vội vã chạy về nhà thông báo Tô huyện có mở hội thi chọn tướng quân. tin với võ nghệ của tỷ phu, Du Lang nhất định giành phần thắng. Ở trong bếp nghe thúc giục chàng, Thái Mẫn chỉ thấy buồn cười:

      – Tỷ phu…Tỷ phu mà…

      – …….

      – Tỷ phu. Tỷ phu mà tham gia thế nào cũng được phong quan. Lúc ấy cả nhà chúng ta cũng được làm quan luôn. Tỷ phu…

      – …….

      – Hay là tỷ phu dạy đệ . Đệ !

      – Đệ học nổi sao? Tránh ra cho ta làm việc!

      Cuối cùng Du Lang quát lên, Thái An tiu nghỉu vào bếp, khi thấy Thái Mẫn cười, vội vã lẩn ra sau.

      Thái Mẫn biết, nam nhi chí tại bốn phương. Du Lang là người có tài. Nếu chàng thi, nàng sẵn sàng ủng hộ. Nhưng hôm nay nghe chuyện về Thanh tẩu, cảm giác bất an ngập tràn trong lòng trẻ. Nàng sợ…sợ Du Lang của nàng rồi cũng như Đỗ Tuấn, quên mất rằng chàng còn nương tử quê mùa nơi chốn thâm sơn.

      được… được nghĩ bậy. Tướng công của Thái Mẫn phải là người như thế. Tuy chàng mấy khi bày tỏ tâm song nàng cảm nhận được, tướng công của mình tuyệt đối phải là kẻ phụ tình vong nghĩa. Khi đối đầu bọn cướp, chàng vẫn còn bị thương, vậy mà vẫn ra mặt cho Thái Mẫn, giữ cho nàng được an toàn.

      – Thái muội….Cẩn thận…Cẩn thận Thái muội.

      Mải suy nghĩ, Thái Mẫn để ý đến thực tại. Nàng ra giữa đường….Đằng kia là con ngựa phi tới với tốc độ điên cuồng, nhằm thẳng vào nàng.

      Chân Thái Mẫn cứng đờ vì sợ. Nàng kịp làm gì khác, chỉ có thể hét lên:

      – Tướng công!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :