1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đơn giản tiếng yêu - Phong Ca (hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Ngoại truyện 3.1: Những người ở Hạ Đàm

      Mấy hôm nay, làng Hạ Đàm có gia đình khách lạ mới đến. Họ là đôi phu phụ, dẫn theo đứa bé trai khoảng 8,9 tuổi. Người vợ mang thai, gần đến ngày sinh. Có lẽ vì vậy nên cả gia đình quyết định ở lại đây, chờ người vợ sinh nở.

      Bề ngoài họ ăn mặc rất đơn giản song chủ quán và những người trong quán trọ đều dám coi thường. Hình dung đẹp đẽ bên ngoài quan trọng, điều làm mọi người e ngại ở gia đình đó chính là phong thái của những người mới đến. Nam nhân nhàn nhã, thư thái, nữ nhân xinh đẹp như hoa, nhu mì, phong thái nhàng thoát tục.Ngay cả đứa bé còn cũng cư xử rất đúng mực, quá thân thiện cũng xa cách. Họ vừa đến làng gây xôn xao cho những người dân vốn xưa nay chân chất của làng Hạ Đàm bé này.

      Ngày thứ ba ở lại làng, người đàn ông ra ngoài mua vật dụng. Thứ ta mua là ít vải lụa, chăn mền và quần áo trẻ sơ sinh, chắc là cho đứa con sắp ra đời của mình.

      Tiếp theo nữa, người đàn ông theo lời chỉ dẫn của ông chủ quán trọ tìm đến Từ đại phu ở đầu thôn. Vừa lúc ông vắng, ở nhà chỉ còn thanh niên khoảng 17 -18 tuổi phơi thuốc. Thấy khách, chàng ta vội đứng dậy, ngay:

      -Nếu huynh tìm Từ đại phu chiều hãy đến. Chiều nay ông ấy mới về.

      Người đàn ông định bên ngoài chợt có tiếng ồn ào. nhóm người dân chạy vội vào, hớt hải:

      -Nguy rồi. Nguy rồi…Hồ tiểu đệ, Hồ tiểu đệ.

      Người phơi thuốc trong sân là Hồ Cẩn Minh, đệ tử mới nhận của Từ đại phu. Thấy mọi người hoảng hốt, chàng vội trấn an:

      -Thập thúc…Thúc bình tĩnh. Có chuyện gì?

      -Từ đại phu…- Người vừa mới đến hồ hển -Từ đại phu vào núi hái thuốc. Nghe …nghe bị bọn cướp ở Hồi cương lĩnh bắt mất. Bọn chúng…bọn chúng…còn gửi thư này cho đệ.

      Hồ Cẩn Minh hoảng hốt chộp lấy lá thư trong tay Thập thúc vừa đưa. Theo từng dòng chữ, tay chàng ta cũng run theo:

      -Sao…Có chuyện gì? Chuyện gì?

      -Bọn chúng…bọn chúng bắt sư phụ…Buộc phải chuộc 100 lượng bạc.

      Làng Hạ Đàm là làng nghèo heo hút nơi thôn xa, trấn vắng. Hồi cương lĩnh cách đó mấy dặm, nổi danh vì nhiều trộm cướp. Mấy năm nay Vũ đế từng tập trung quân lính tiêu diệt, nhưng vì rừng xa núi thẳm nên dư đảng chúng còn lánh được vào rừng sâu. Có lẽ ở lâu trong rừng, bọn người chỉ quen cướp bóc này lâm vào cảnh đói kém, hôm nay làm gan bắt cóc người. Trong làng Hạ Đàm chỉ có Từ đại phu có vẻ là nhà có của cải nên mới trở thành nạn nhân.

      -100 lượng -Hồ Cẩn Minh thảng thốt lặp lại- 100 lượng làm sao tôi có được. Sư phụ hốt thuốc cho mọi người đều lấy tiền công rất thấp. Nhà chúng tôi còn đủ tiền mua gạo, lấy đâu mà…

      Ngay lúc mọi người còn hỗn loạn cậu bé bên ngoài chạy vụt vào. Đó là cậu bé cùng đôi phu phụ nọ. Gương mặt thanh tú tái nhợt, cậu bé hướng về phía người đàn ông, vội vàng:

      -Phụ thân ơi, mẫu thân đau bụng…Đau bụng rồi.

      Ngươì đàn ông nãy giờ im lặng bây giờ mới khẩn trương. vội túm lấy người đứng gần mình nhất, hỏi ngay:

      -Ngoài Từ đại phu, ở đây còn đại phu nào nữa ?

      - có -Người bị tóm bị hù dọa sợ hãi, chỉ biết lắp bắp -Chỉ có Từ đại phu thôi. Còn có…

      Ánh mắt mọi người dồn về Hồ Cẩn Minh. Chàng ta cũng gật đầu:

      -Đúng rồi, làng này chỉ có sư phụ tôi hành nghề y. Người khác phải khoảng 10 dặm đường, băng qua cánh rừng kia mới có.

      Vẻ thản nhiên gương mặt người đàn ông biến mất. ta lại tóm lấy Cẩn Minh:

      -Còn cậu…cậu là đệ tử của Từ đại phu. Cậu biết làm thế nào để em bé ra đời chứ. Còn , nơi này có bà mụ nào?

      -Bà mụ cũng phải hết ngày đường. Mọi chuyện sinh nở trong làng đều do sư phụ và sư mẫu tôi lo. Ba ngày trước, sư mẫu tôi nghe con bị bệnh nên thăm rồi, nơi này chỉ có sư phụ tôi…

      -Còn cậu?

      Người đàn ông như còn kiên nhẫn, gấp gáp hỏi trong khi tay xiết chặt thêm chút. Hồ Cẩn Minh nhanh chóng cảm nhận khí thế bức người áp lên người mình. Chàng ta lắp bắp:

      -Tôi…tôi biết cách. Nhưng mà…

      - cần câu nệ. Cậu đến xem nương tử tôi .

      -Còn..còn sư phụ tôi…Tôi…

      -Sư phụ cậu, tôi mang về cho cậu. Cậu phải ráng chăm sóc nương tử tôi, nếu nàng có mệnh hệ gì, tôi bắt sư đồ cậu chôn chung.

      Người đàn ông đúng là Hàn Viễn, vội vã ra như cơn gió, để lại mọi người ngơ ngác nhìn theo.

      Hàn Khánh vẫn thản nhiên. Cậu bé hơi xốc tay áo, nhàng:

      -Đại thúc đến thăm bệnh mẹ con với. Cha về nhanh mà.

      Từ ngày có mẹ, mẹ hay với Hàn Khánh như vậy. Hàn Khánh để ý mấy lần quả như lời mẹ . Cha thường về rất nhanh với mẹ, khác hẳn ngày xưa, mỗi lần ra ngoài cậu bé thường phải đợi cha rất là lâu.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Ngoại truyện 3.2



      Khác với hình dung của Hồ Cẩn Minh, người nằm giường hề có dáng vẻ đầu bù tóc rối của phụ nữ sắp sinh bình thường. Đôi môi đỏ mọng mím chặt, tay bấu chặt vào giường cố nén cơn đau dưới hạ thân càng ngày càng dữ dội. kêu khóc, than trời trách đất, chỉ có gương mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn .

      Khí chất vẫn vô cùng trang nhã. Trong cơn đau đớn, khi nghe Hàn Khánh chạy đến bên cạnh giới thiệu về Hồ Cẩn Minh, nàng vẫn giữ được bình tĩnh, lên tiếng dù giọng có hơi run:

      -Nhờ đại phu…A…

      Hồ Cẩn Minh chỉ trải qua vài lần chuẩn bệnh cho thai phụ trước đây. Đỡ đẻ hoàn toàn có kinh nghiệm thực tế, chỉ toàn đóng vai trò phụ trợ khi sư mẫu cần.

      Sắc mặt thiếu phụ càng lúc càng trở nên tái mét. Mồ hôi từ lấm tấm chảy ròng ròng trán nàng. Phía dưới hạ thân, Hổ Cẩn Minh thấy dấu hiệu của nước ối. Người phụ nữ này…Thực sắp sinh rồi.

      -Á!

      Tay Hồ Cẩn Minh theo tiếng hét cùa nàng mà trở nên run rẩy. Nhưng bản năng của người thầy thuốc khiến chần chừ được nữa. quay sang phía cậu bé mặt mũi cũng nhợt nhạt theo mẫu thân kia, hét to:

      - nấu nước nóng…Nhanh lên!

      ….Ký ức của Lâm Nghi quay về chuyện của gần 10 năm trước. Khi ấy, chiếc giường đơn bạc, mình nàng chống chọi với cơn đau quằn quại. Cái thai trong bụng hết bị giấu che bằng những thước vải dày cộm khiến đứa bé ra đời xíu, chỉ cất được vài tiếng khóc chào đời yếu ớt. Người làm mẹ như Lâm Nghi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. thanh của con trẻ, đối với các bà mẹ, đó là thanh tuyệt vời nhất thế gian này.

      Nàng chỉ có mình trong lúc đó. Cùng với bất an và lo sợ. Thế nhưng, bây giờ bàn tay nắm chặt lấy Lâm Nghi.

      -Mẫu thân…Mẫu thân đừng sợ…Có Khánh nhi, có Khánh nhi ở với mẫu thân đây.

      Hàn Khánh bắt đầu sợ hãi…Gương mặt Hồ Cẩn Minh vô cùng căng thẳng. Ca đỡ đẻ đầu tiên cùa lại là ca sinh ngược. Nếu khéo xử lý, người mẹ có thể bị xuất huyết ồ ạt, đứa trẻ bị ngộp trong bụng mẹ. xác hai mạng…Đừng là người nhà tha cho thầy thuốc mà thầy thuốc cũng được yên ổn với tội lỗi của mình.

      -A!

      -Phu nhân bình tĩnh…Thở mạnh…Hít sâu vào…Rặn …Rặn …Cố hết sức phu nhân.

      Cũng trong lúc đó, chiếc áo sáng màu của Hàn Viễn nhuộm đầy máu đỏ. Khi đơn thân độc mã xông vào hang ổ bọn cướp, chúng có ít nhất là 500 tên…

      Lâu rồi Hàn Viễn giết người. muốn sống cuộc đời bình lặng…Nhưng vẫn có những sóng gió nổi lên.

      Vẫn có những nơi, công lý soi đến. hiểu, vì sao Vũ đế trong thời thanh bình thịnh trị lại càng phải củng cố binh lực vững vàng, dẹp yên nội và ngoại loạn, ngừng chinh phục. Bởi, khi nếm mùi hạnh phúc, con người vô cùng hoảng loạn và đau đớn trước nguy cơ hạnh phúc của mình sắp mất .

      Dân chúng nơi này còn bị giặc cướp hoành hành, cuộc sống có ngày yên ổn. Hàn Viễn càng phải ra tay…

      Chỉ là…giặc cướp thể diệt là diệt hết. cũng chỉ có mình.

      -Người đâu!

      Lưỡi gươm bén ngọt của kề vào cổ tên chúa cướp. Đa số bọn cướp giờ đều là quân du thủ du thực, lười lao động nên lấy nghề cướp của giết người làm kế sinh nhai. Bọn người đó, tính mạng mới là quan trọng, nghĩa khí sợ trời sợ đất chỉ là chuyện bốc phét chót lưỡi đầu môi:

      -Đại gia…Đại gia tha cho ta. Ngài tha cho ta.

      Đầu lĩnh mà lại kêu la xin tha trước thuộc hạ. Nhưng khống chế được là khống chế được cục diện. Hàn Viễn giết ta. muốn dùng tên chúa cướp này như bài học để dạy cho người dân nơi này cách tự vệ, điều duy nhất có thể khiến họ bảo vệ được mình khi hùng.

      -Thả Từ đại phu ra.

      cầu của Hàn Viễn nhanh chóng được đáp ứng. Từ đại phu mang hòm thuốc nhanh chóng cùng quay lại làng Hạ Đàm. Lòng ông cũng tràn đầy lo lắng. Cẩn Minh chỉ là thầy thuốc tập , biết khi có ông bên cạnh, có thể giải quyết được khó khăn .

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Ngoại truyện 4: Dũng khí



      Khi hai người trở lại làng Hạ Đàm, Hàn Viễn vội vã lao nhanh vào khách điếm, nơi Lâm Nghi nằm.

      Hàn Khánh bưng chậu nước vừa bước ra ngoài. Thấy phụ thân, nụ cười tươi sáng bừng mặt cậu bé:

      -Phụ thân…Mẫu thân sinh rồi. Là…

      Hàn Viễn đợi nghe hết câu, vội vàng chạy vào trong.

      Lâm Nghi nắm giường, mồ hôi rịn đầy trán. Nhưng nụ cười rất rạng rỡ. Thấy , nàng quay sang bên cạnh, hân hoan:

      -Tướng công..Chàng xem, con của chúng ta.

      sinh vật cựa quậy. Mái tóc khá dày cái đầu xíu. Gương mặt hồng hào, hơi nhăn, cái miệng xíu ngừng chép chép…Lâm Nghi lại mỉm cười:

      -Là con .

      -Ừ…

      nữ tử. nữ tử lớn lên vô cùng xinh đẹp. Kết tinh của thương nhung nhớ. Hàn Viễn nâng niu con đôi bàn tay rắn rỏi với bao cẩn trọng, sợ làm đau làn da mềm mại, mỏng manh.

      -Đẹp quá!

      Trong mắt , bây giờ chỉ có nương tử và con mình là sinh vật đẹp đẽ, hoàn hảo nhất. Đôi chân cũng còn đứng mặt đất, cảm giác cứ lâng lâng.

      -Con còn , sao mà đẹp hay đẹp được. -Lâm Nghi cố chống tay ngồi dậy, đánh khẽ vào vai chồng- Người ta kiêng…

      Phụ nữ bao giờ cũng là phụ nữ. Nàng có những nỗi sợ vô hình mà đàn ông hiểu được. Hàn Viễn ôm chặt lấy con và vợ, cảm giác hạnh phúc tràn khắp châu thân.

      -Ta hứa với nàng…Bằng mọi giá, ta bảo vệ ba mẹ con nàng bình an, vui vẻ. Chúng ta sống với nhau hạnh phúc mãi mãi….Nghi nhi!

      Lâm Nghi rúc sâu thêm vào lòng tướng công. Chàng được là làm được. Lâm Nghi tin, cả quãng đời phía trước của nàng mãi là mật ngọt. Những đứa con cũng lớn lên cùng với những thương.

      Bên ngoài, Từ đại phu cũng nén được xúc động. Đứa học trò vụng về, nhút nhát ngày nào giờ trưởng thành, thực trưởng thành rồi.

      -Giỏi lắm! Con giỏi lắm.

      Hồ Cẩn Minh có chút xấu hổ trước lời khen của sư phụ. Nhưng kèm theo đó cũng là cảm giác tự hào. Làm thầy thuốc có nhiều thành tựu thể diễn tả hết bằng lời được. Giây phút đứa trẻ ra đời trong tay , khóc tiếng khóc chào đời kì diệu…Hồ Cẩn Minh từ giây phút đó thề, từ nay càng phải cố học hỏi để hoàn thành tốt vai trò của lương y.

      -Sư phụ…Rồi chuyện nộp tiền chuộc thế nào? - chợt nhớ ra, vội hỏi- Bọn cướp đòi 100 lượng bạc. Công tử kia…

      Thân thế người đó bình thường, đó là điều Từ đại phu nhận thấy. Khi trở lại làng, ông càng cảm thấy lo lắng. Làng Hạ Đàm bé, đối với những nhân vật phi thường như thế, liệu có thể chịu đựng và dung nạp họ được ?

      Bên ngoài có tiếng lao xao…Từ đại phu và Hồ Cẩn Minh đều nhổm dậy. nhóm dân làng hốt hoảng, chạy vào trong…Tiếng trống dồn dập ngoài đầu làng. Đây là dấu hiệu báo động khi có chuyện đại xảy ra.

      Vương Tam là người đảm nhận công việc truyền tin trong làng cũng vội vã chạy vào y quán. Thấy vẻ mặt xanh tái của ta là biết chuyện xảy ra quan trọng thế nào:

      -Từ đại phu..Trưởng làng bảo mọi người tụ tập ở đầu làng. Có chuyện cần thương lượng. Nghe bọn cướp trả thù.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Ngoại truyện 5: Điều quan trọng



      Nếu như bình thường bọn cướp hề ngần ngại đến ngay lúc ban ngày, màng lời van xin mà cướp bóc. Nhưng bài học nhận từ Hàn Viễn làm chúng kinh hãi. Đúng như dự định, đợi khi đêm tối mới tới làng Hạ Đàm.

      chuẩn bị tinh thần nhưng người làng vẫn run cầm cập. Rất nhiều người cạnh bên Hàn Viễn tim đập thình thịch. Họ sợ…Đây thực là cuộc chiến sống chết. Có thể lát nữa còn được toàn mạng mà về.

      - sao đâu.

      Bàn tay Hàn Viễn đặt lên vai người bên cạnh. Tâm trạng ta, hiểu hơn ai hết. Bao nhiêu năm chiến trận, chỉ cần nghĩ tới việc được gặp Lâm Nghi nữa, tay Hàn Viễn cũng vô thức run run.

      Nhưng cũng vì nỗi sợ đó mà mới có thể trở về. Bằng mọi giá phải trở về.

      -Vợ con của huynh chờ huynh đó. sao đâu.

      Người nọ ngẩng mặt lên. Khuôn mặt xanh tái dường như có chút hồng hơn.

      -Cảm ơn…

      Có tiếng ngựa hí vang trời, kêu thét bên ngoài…..Hàn Viễn nhổm dậy. Người đàn ông kia tay cầm cuốc cũng chạy ra ngoài.

      Đuốc được thắp lên sáng rực. Bọn cướp “tiên phong” bị sụp bởi những cái hố mới được đào vội vã. Dân làng ùa ra. Tay cầm cuốc, tay cầm dao, tay cầm gậy liên tục vụt xuống. Tiếng kêu thét của đám cướp sụp hố hòa cùng thanh ngựa hí trong hoảng hốt, tạo nên hòa hỗn loạn khiến bước chân những tên cướp sau cũng loạng choạng hơn..

      -Khốn kiếp.

      Con ngựa tía của tên đầu lĩnh lồng lên mạnh mẽ, vụt cái phóng qua đám hố đào vội. Dân làng chững lại, nhìn ta bằng đôi mắt khiếp hãi. Ánh mắt đầu lĩnh hung tàn, nét mặt dữ tợn, lưỡi đao vung lên.

      -A…

      Đao bị cản lại. Người dân làng mở mắt trong hoảng hốt. Hàn Viễn tay cầm đoạn gậy bị chặt làm hai khúc, ánh mắt chút dao động, áo phất phơ như thượng tiên.

      -Công tử, phải làm gì? Phải làm gì?

      Đám cướp còn lại tràn qua bẫy. Tay lăm lăm vũ khí, những ánh mắt tàn nhẫn chết người.

      -Đánh !

      Hàn Viễn hô . Dân làng nhìn đám cướp hung hãn lao đến. Chúng có tới cả ngàn. Dân làng Hạ Đàm chỉ có mấy trăm.

      - đánh chết. Chỉ có các vị mới thương cha mẹ, con cái, thê nhi của các vị. Bọn cướp

      Nhà cửa bị đốt, đàn bà bị hãm hiếp, đàn ông bị bắt là nô dịch, trẻ con người già có thể bị giết. Đám cướp đâu có lương tâm.

      -Đánh . Đừng chạy. Đánh lại chúng.

      Có ai đó thét lên như thế. Hàn Viễn tay cầm đoạn gỗ gãy vẫn thong dong đón những đòn đánh thâm độc, chỉ muốn lấy mạng của tên chúa cướp. Có ai đó hét lên:

      -Công tử…

      Thanh đao được ném tới. Tên cướp phân tâm.

      Chân Hàn Viễn đá mạnh xuống nửa thanh gỗ nằm chỏng chơ đất. Nó như mũi tên xé gió nhắm thẳng vào người đầu lĩnh. hoảng hốt né qua. Tới khi định thần cổ bị nắm chặt bởi bàn tay như thép của Hàn Viễn.

      -A…….

      Người làng xông lên đầy khí thế. Họ sợ…Nhưng nỗi sợ đó lớn bằng cảm giác đau lòng mất mát khi người thân của mình bị đe đọa. Hàn Viễn hiểu nỗi sợ đó. cũng từng rùng mình khi nghĩ đến….Có thể còn nhìn thấy Lâm Nghi nữa. Có thể nàng đau lòng khóc ngất lên vì . Có thể…trọn đời trọn kiếp, cơ hội ôm nàng vào lòng cũng còn.

      -Dừng tay…

      Tiếng kêu lanh lảnh…Đám cướp còn hoảng sợ bởi dũng khí bất ngờ của dân làng Hạ Đàm yếu ớt vội ngưng tay. Thủ lĩnh bị khống chế. Bọn chúng cũng muốn liều mạng vì kẻ như thế, nhanh chóng ném đao kiếm. Có kẻ còn bỏ chạy trong đêm.

      Chiến thắng, sao dễ dàng như vậy? Dân làng nhìn nhau bở ngỡ. Tiếng hò reo vỡ òa được dịp vang lên.

      Tại dinh thự của Ban tướng quân, rất nhiều người chờ sẵn. Pháo hoa rực rỡ bầu trời đêm dần về sáng. Tiếng gà gáy sáng bắt đầu phía xa xa.

      -Tướng quân….Tướng quân. Đó là tín hiệu của…

      Ban tướng quân nhận được thư hàm của Hàn Viễn, căn dặn ràng thời gian phối hợp. Chỉ là ngờ, dũng khí của dân làng lại được thổi bùng như vậy, thực làm ngạc nhiên.

      Giao lại tên đầu lĩnh bị trói chặt tới ba vòng dây cho dân làng, Hàn Viễn rảo bước về ngôi nhà . Nơi đó có những người thân thuộc chờ bước chân trở về….

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Ngoại truyện 6: Hồ ly tinh



      -Hoàng hậu giá lâm….

      -Nô tỳ tham kiến hoàng hậu….

      -Hoàng hậu muôn muôn tuổi….

      Đằng sau

      Giai nhân tú lệ nghiêng thành

      Hoàng cung sủng hạnh riêng dành hồ li….

      Trong cung Vân Hạnh, nhóm cung nữ mới được tuyển theo tổng quản đến gặp chủ nhân của cung điện, hoàng hậu Thái Mẫn, được tôn xưng Nhất quốc chi mẫu nhưng cũng là niềm oán hận của nhiều tần phi trong cung cấm. Nghe hoàng hậu thủ đoạn tàn nhẫn, lại biết dùng tà thuật. Tâm của hoàng thượng là do nàng câu dẫn, từ nữ tử bình thường dân dã thăng liền lên ngôi vị hoàng hậu, đứng đầu Tam cung. Mấy năm nay nàng đối với hoàng thượng càng tỏ ra “được sủng mà kiêu”, chỉ cần Vũ đế để mắt đến người nào, kẻ đó gặp họa sát thân. Hoàng thượng mê say nàng, chỉ cần hoàng hậu lên tiếng ra tay truất phế, thậm chí mang các nàng biếm lãnh cung.

      có vài vị tần phi tin vào mị lực của hoàng hậu, sau lưng người liếc mắt đưa tình với hoàng đế, ngày hôm sau lập tức gặp họa. bị phạt hèo do những lỗi lầm biết khi nào phạm phải, nặng chọc giận long nhan, bị lưu đày lãnh cung.

      Huyền thoại về sủng hậu- cơ của vương triều lan khắp quốc gia. Tuy nhiên Vũ đế vẫn là vị hoàng đế tốt, tận tình chăm lo đời sống dân chúng nên chuyện hoàng gia người dân bàn luận tới, chỉ dốc lòng tôn kính đế vương. Triều thần cũng bớt mồm bớt miệng, số người cố gắng nịnh hót nhà mẹ của hoàng hậu, mong được thăng quan, tăng lộc….

      Trong nhóm cung nữ có tỳ nữ tên là Bảo Hòa, mười lăm tuổi, dung nhan tươi đẹp. Nghe tin đồn về hoàng hậu, các ma ma đều cảnh báo nàng về nguy cơ “gặp họa do nhan sắc”. Bảo Hòa vô cùng hoảng hốt, vội vàng dùng chút bản lĩnh y thuật sẵn có, tạo nên vết thương nhàn nhạt mặt, tự làm giảm nhan sắc của mình.

      Đối diện với hoàng hậu mị trong truyền thuyết, các cung nữ tim đập thình thịch, vừa mừng lại vừa sợ. Nếu được chọn làm cung nữ hầu hạ hoàng hậu ăn mặc lo đến, nhưng….mạng sống như chỉ mành treo chuông vậy. Ai biết hoàng hậu khi nào nổi giận…Khi nào muốn giết người.

      -Ngươi !

      Bảo Hòa giật mình thon thót. Hoàng hậu vừa chỉ vào nàng? Bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía nàng.

      -Hoàng hậu thiên thiên tuế. Nha hoàn này là Bảo Hòa, khi vào cung cẩn thận nên….

      -Được rồi…Để lại hầu hạ ta.

      Hoàng hậu chọn người xinh đẹp, lại vừa mắt người xấu xí. Lời đồn là ….Người luôn đề phòng những thanh xuân có ý đồ với hoàng thượng….Người…..

      Bảo Hòa chân vẫn còn run rẩy, đưa mắt liếc qua hoàng hậu. Người ngoài ba mươi nhưng hình dung tươi đẹp, môi son má phấn, ánh mắt trong trẻo thua mười tám…Đâu có vẻ gì là người độc ác, nhẫn tâm.

      -Nàng kia, còn mau hầu hạ hoàng hậu thay xiêm y. là….

      Ma ma thấy vẻ thẫn thờ của Bảo Hòa, nghiêm nghị lên tiếng. Tim nàng đập mạnh. Mới lần đầu tỏ ra như vậy, hoàng hậu mà bực mình ….

      -Thôi ma ma….Đừng làm người ta sợ….Quần áo mà tự mặc được còn ra thể thống gì nữa chứ….

      Giọng trong trẻo. Bảo Hòa giật mình….Đó là hoàng hậu sao?

      Hoàng hậu nhìn nàng với đôi mắt dịu dàng….Bảo Hòa lại run rẩy, nàng tưởng mình lại nằm mơ.

      -Lại đây bổn cung xem qua chút nào…

      Vết sẹo….Vết sẹo má. Bảo Hòa co rúm người lại khi bàn tay ai đó lướt qua, lành lạnh…Vẫn giọng ngọt ngào đó, lần này lại thêm chút tiếc thương:

      -Thương thế như vậy, chắc con đau lắm phải ?

      Bảo Hòa chỉ mới mười hai, mười ba tuổi…Sinh ra trong nông thôn, sau đó bị bán làm nô tỳ. Nàng sợ hãi, nàng yếu đuối. bao lâu nghe lời quan tâm rồi?

      Từ hồ ly tinh, hồ ly tinh trong lời đồn thổi của vương triều sao?

      Hồ ly tinh đó đối xử với nàng vô cùng tốt. Thương , che chở, xem nô tỳ bé như con , vì vết thương má nàng mà càng thêm thương tiếc, càng thêm chăm chút. Những ngày yên bình của Bảo Hòa trong cung nếu được kéo dài mãi, dù có trọn đời xấu xí, nàng cũng cam lòng.

      Chỉ là….Mỗi người có số mệnh. Bảo Hòa từ nữ tỳ tầm thường tranh chấp tránh khỏi vòng chuyển dời của số mệnh. Nhưng nàng vẫn cảm ơn những ngày êm ả. Bảo Hòa được sống bên cạnh Hồ mị có tâm hồn thuần khiết. Hồ mị thu giữ tấm lòng đàn ông phải bằng nhan sắc mà bởi trái tim trong sáng của bà.

      Sau những tháng ngày như giấc mộng, Bảo Hòa ngày xưa – Mị Cơ hôm nay mỉm nụ cười khuynh thành khuynh quốc, tay đặt lên lồng ngực người đàn ông nàng phải dựa vào.

      Nàng may mắn như Mẫn hoàng hậu…..Nàng phải dựa vào mị lực của mình để tồn tại….Phải là Hồ li tinh thực . Phải khiến kẻ vốn coi giang sơn là tất cả phải nới lỏng tay, buông rơi vài thứ vì nàng….

      *Ngoại truyện này là dành cho nhân vật Mị Cơ của truyện Mộng Ảnh – kể về nhân vật Tô Bảo Hòa, vốn bị bỏ rơi từ , bán vào cung Vũ đế làm tỳ nữ, theo hầu Thái Mẫn. Khi nàng mười lăm tuổi mới phát thân phận vốn là thứ nữ của Thừa tướng nước Châu Lang lưu lạc. Được đón về Châu Lang, Bảo Hòa lọt vào mắt của Cửu hoàng tử, khiến đích nữ Thừa tướng ganh ghét, hãm hại nàng thất tiết với kẻ ăn mày ngay trong hôn lễ. Cửu hoàng tử nổi giận, dùng “hình giảo” trừng phạt, khiến Bảo Hòa chết dở sống dở. Thái Mẫn nghe tin, sai người sang cứu, nhưng chỉ giữ được mạng, còn hình dạng Bảo Hòa hoàn toàn thay đổi. Biết được , Bảo Hòa trở lại Châu Lang quốc với thân phận Mị Cơ tài nữ, có ý định trả thù Cửu Hoàng tử và tỷ tỷ của nàng, ngờ sau đó lại gặp Bát hoàng tử Trạch Bá Hằng, bắt đầu đoạn tình duyên của hai người….Truyện khá ngắn, khoảng dưới 20 chương. Do có đề cập đến Thái Mẫn và Vũ đế mà “Mộng Ảnh” lý giải quan hệ của Mị Cơ và họ nên ngoại truyện 6 này có lẽ tác giả viết để làm sáng tỏ vấn đề…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :